'Mây thì baỵ Núi muôn đời đứng đợi
Gió về đâu - Về đâu - Về đâu ??'
(Triệu Phong)
Núi thường mang mặc cảm là mình xấu xí. Ừ, cứ nhìn xung quanh đi, khi không Núi đứng cao chót vót một mình, vượt hơn hẳn các chị em xung quanh. Cho dù so với mấy cô Cao Ốc túm tụm lại với nhau ở trong thành phố thì Núi cũng vẫn hơn họ mấy cái đầụ Ngước nhìn lên Núi chỉ thấy mình thấp hơn Mây mà thôị Những ngày Trời buồn, sà xuống thấp nhìn trần gian thì Mây lại tụt xuống ngang hàng với Núi, đôi khi chỉ còn tới ngang cổ Núi nữa chứ. Nói cho đúng thì ngoài cái chiều cao quá khổ đó ra, Núi cũng còn nhiều thứ khác có thể hãnh diện đem ra khoe với người tạ Nhưng cứ mỗi ngày nghe những lời dè bỉu của các cô Đồi ở xung quanh nên Núi đâm ra mặc cảm với hết mọi ngườị Nghe riết cũng tủi thân, Núi khoác cho mình một vỏ bọc thật lạnh lùng, cứng rắn bên ngoàị Núi chỉ cười mỗi khi nghe có người nói sẽ chinh phục được cái chiều cao đáng ghét kia của Núi, có điều họ chỉ nói chứ chưa ai làm được. Núi còn trẻ, lại là con gái, nên tự khi nào chẳng biết Núi đã ấp ủ một mơ ước trong tim. Cái mơ ước mà Núi biết là nó viễn vông lắm, xa rời thực tế lắm. Nhưng đã một lần mơ thì phải mơ cho đáng chứ, thế là Núi nhất quyết phải theo đuổi nó đến cùng. 'Nó' đây là ước mơ sẽ có một ngày một chàng trai thực sự chinh phục được Núị
Năm đi qua, tháng đi quạ Khi Núi gần như hốt hoảng vì chờ đợi mãi mà ước mơ vẫn chỉ là một giấc mơ ngoài tay với thì Chàng xuất hiện. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên Núi đã biết Chàng chính là người mà Núi mơ ước bấy lâụ Chàng là lãng tử nên Chàng mang dáng vẻ phong trần lắm. Nụ cười trên môi Chàng mới khinh bạc làm sao, tia nhìn trong đôi mắt Chàng mới tình tứ làm saọ Núi ngẩn ngơ nhìn Chàng rồi bẽn lẽn quay đi khi bị Chàng bắt gặp. Chàng cất tiếng chào, Núi bàng hoàng vì giọng Chàng dịu dàng quá, thiết tha quá. Núi cứ ngỡ mình nằm mơ, phải đợi Chàng lặp lại câu nói thêm một lần. Có thể vì tội nghiệp dáng cô đơn của Núi mà Chàng đã nán lại với Núị Ngày đó mãi mãi là ngày tươi đẹp nhất trong đời Núị
Chàng là người kiên nhẫn. Bởi thế Chàng không vội vàng chút nào trong suốt con đường chinh phục Núị Bước chân của Chàng mới gượng nhẹ làm saọ Núi uốn mình theo từng bước Chàng đi, len lén tìm cách nâng đỡ cho Chàng khỏi té. Mỗi chặng đường Chàng qua là một khám phá mới cho chính Núị Chàng chỉ cho Núi thấy vẻ đẹp của những cây thông cao vút lưng trờị Chàng bảo chúng cũng kiêu hãnh như dáng Núi vậỵ Chàng dạy cho Núi biết lắng nghe tiếng chảy róc rách của con suốị Chàng ví chúng như một cây đàn thần kỳ đã mang lại cho đời những bản nhạc tuyệt vờị Núi tự nhủ: ' Bản nhạc nào cũng không thể du dương bằng giọng nói của Chàng đâụ' Nhưng Núi chỉ dám tự nhủ mà thôi, làm sao có thể nói với Chàng những điều ấy cơ chứ. Có mà Chàng sẽ cười Núi là lẳng lợ Chàng chạy đùa cùng lũ vịt trờị Chàng chỉ cho Núi những cặp vịt đang quấn quít bên nhaụ Trông chúng nó mới hạnh phúc làm saọ Phải chi Núi có một điều ước, Núi sẽ ước sao cho Chàng và Núi biến ngay thành một trong những cặp vịt yêu đời kiạ
Bấy giờ là mùa xuân. Những rặng đào trên sườn Núi năm ấy rực rỡ hơn bao giờ hết. Cứ như là bao nhiêu nhựa sống của Núi được dồn hết vào sắc hồng của cánh hoạ Gió thổi những cánh hoa bay là đà quanh bước chân Chàng. Thêm một chút sương mù lãng đãng là Núi sẽ lầm Chàng với một vị thiên thần nào đó đang dạo bước trên Thiên Đường.
Sang hè. Chàng đã lên đến tận đỉnh cao nhất của Núị Đêm hè yên tĩnh. Đêm hè trời thật trong. Chàng nằm dài trên một phiến đá, đầu gối lên cánh tay Núi đã trìu mến đưa rạ Chàng thì thầm kể về sự tích các Vì Saọ Những Vì Sao năm ấy sáng hơn bao giờ hết. Núi chìm đắm trong hạnh phúc, mong ước sao có thể ngàn năm nằm ngủ trong những câu chuyện của Chàng.
Chàng chưa bao giờ khen Núi đẹp. Chàng chỉ nói 'Em dễ thương lắm.' Câu nói làm Núi chớp mắt cảm động. Câu nói làm Núi đỏ mặt mà trong hồn lâng lâng vui sướng. Núi không biết phải đáp lại cách nào cho phải nên cúi mặt lặng im. Chàng cườị Núi càng bối rối hơn vì giọng cười trong veo của Chàng. Chàng thì thầm: 'Tôi yêu em' là ngay lập tức bóng hình Chàng đầy ắp trong tim Núị Núi lặp lại đến ngàn lần câu trả lời: 'Em yêu Chàng.' Núi đã tách mình ra khỏi cái vỏ bọc cứng rắn, lạnh lùng, cái vỏ bọc ngỡ là ngăn cách Núi với mọi người lại chính là cái vỏ bọc che chở cho Núi khỏi những cạm bẫỵ Núi đang yêu nên Núi không biết đề phòng. Núi đang yêu nên Núi mới huyên thuyên kể cho Chàng nghe từ những chuyện lẩm cẩm nhất. Có kẻ nào đang yêu lại không lẩm cẩm kia chứ?
Mùa thụ Những chiếc lá hoàng diệp liễu bắt đầu ngả vàng. Thu năm ấy lá có màu vàng thật dịu, thật mềm. Lá quấn quít dưới chân Chàng theo từng bước nhảỵ Đàn vịt trời sửa soạn cho chuyến du hành về Nam làm náo động cả một góc trờị Núi hốt hoảng trông thấy Chàng thay đổi từng ngàỵ Mắt Chàng buồn như khói của mùa thụ Chàng hay im lặng dõi mắt theo từng đàn vịt trời xuôi về Nam. Núi không dám hỏi điều gì khiến Chàng buồn. Núi tự dằn vặt mình đã không đủ sức làm Chàng vuị Chàng vẫn cười với Núi nhưng nụ cười đã bớt tươi kém thắm. Càng ngày những tiếng thở dài của Chàng càng nhiều hơn, càng nặng nề hơn. Núi muốn thu mình lại thật nhỏ để không làm phiền Chàng. Dòng suối bây giờ không đàn những bản nhạc réo rắt nữa, nó chỉ dám trôi thật khẽ, thật dịu êm.
Một sáng mùa đông Núi thức giấc trong lạnh lẽo trống vắng. Chàng đã ra đị Không một lời từ giã. Không để lại một lý dọ Núi bàng hoàng suốt ba ngày ba đêm không tin đó là sự thật. Từng viên đá, ngọn cỏ cũng oằn mình trước nỗi đau của Núị Ngày thứ tư Núi mới bật khóc. Dòng suối gầm lên hung dữ, cuốn bật cả gốc những cây thông cao vút. Mấy cô Đồi xung quanh nép mình vào nhau nhìn Núi thương xót. Họ rụt rè khuyên Núi giữ bình tĩnh. Cô Đồi Lam có lẽ có kinh nghiệm nhiều nhất trong bọn, hỏi Núi: ' Em có biết Chàng đến từ đâu không ? ' Núi giật mình thảng thốt. Trước nay có bao giờ Núi đặt câu hỏi với Chàng đâụ Và cũng chưa bao giờ cái ý nghĩ Chàng sẽ bỏ đi hiện ra trong đầu Núị Núi buồn bã lắc đầu không đáp. Đồi Lam cũng thở dài bó taỵ
Mùa đông năm ấy tuyết rơi nhiều hơn lệ thường. Núi co ro giữa trời và đất không có Chàng bên cạnh. Núi vùi mình vào tuyết để thấm thía hơn sự cô đơn Núi đang gánh chịụ Dòng suối đọng lại không trôi, phải chú ý lắm mới nghe được tiếng băng rạn nứt như những tiếng nấc khan của Núị
Rồi xuân sang. Đàn vịt trời theo lệ thường lại rủ nhau về bên Núị Chúng ngơ ngác nhìn cảnh hoang tàn đổ nát của Núị Chúng thi nhau hỏi han ríu rít: 'Tại sao ? Tại sao ?' Núi ước gì Núi có câu trả lời cho chính Núị Hoa đào năm ấy đã tàn trước khi kịp nở, có lẽ vì lòng Núi giá băng, không còn chút nhựa sống nào tô thắm hoa nữạ Chàng không ngắm thì Núi trang điểm mà làm chi ?
Một ngày kia cô Đồi Lam hớt hải tìm Núị Có người bảo đã nhìn thấy Chàng trong thành phố. Chàng không ở một mình. Núi bịt tai lại không nghe tiếp nữạ Không phải đâu, họ lầm Chàng với ai đó mà thôị Núi nhất định không tin ai khác ngoài chàng. Mọi người nhìn Núi bằng ánh mắt thương hạị Mặc kệ, Núi phải tin tưởng ở Chàng. Chàng có thể đa tình nhưng không thể bạc tình đâụ Núi ngoảnh mặt làm ngơ trước mọi lời khuyên nhủ. Núi dửng dưng trước sự săn đón của những người lăm le chinh phục Núị Không một ai có thể thay thế địa vị Chàng trong tim Núị Núi chỉ còn biết sống trong chờ đợi, sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, và sống với một tia hy vọng không thể lụi tàn. Núi tự kết cho mình một bản án chung thân, không có lời buộc tội cũng không có một lời để bào chữạ Như thể Núi sinh ra là để đợi để chờ vậỵ
Năm đi qua, tháng đi quạ Chàng trở về cũng đột ngột như khi Chàng ra đị Vai áo bạc màu sương gió. Tia nhìn ngơ ngác mỏi mệt. Những bước chân xiêu vẹo chực ngã. Núi muốn dang tay ra đón Chàng, ôm thật chặt vào lòng. Núi muốn đưa tay vuốt ve mái tóc rối bời trong gió. Muốn tựa đầu trên đôi vai gầy guộc của Chàng, hít vào tận đáy phổi cái mùi mồ hôi đã bao ngày xa cách, và để mặc cho dòng nước mắt trào tuôn. Nhưng Núi chỉ đứng im nhìn Chàng bằng đôi mắt đầy oán trách. 'Phải trừng phạt Chàng, trừng phạt Chàng', tiếng nói rền vang trong cái đầu ích kỷ của Núi, mặc cho trái tim đang sắp vỡ ra thành từng mảnh theo bước chân Chàng. Chàng tìm đường lên đỉnh núi, bước qua những hoang tàn đổ nát do chính Chàng gây ra khi trước. Ba bước đi là một bước ngã, chân tay Chàng trầy xước mà trái tim Núi rướm máụ Chàng đã từng là người chinh phục được Núị Chàng vẫn là người duy nhất đang chinh phục được Núị Nắng chiều soi chiếc bóng Chàng đổ dài trên Núị Chàng đứng đó, tay giang ra như muốn ôm cả bầu trờị Núi lại nhìn Chàng bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Chuyện xưa đã quên như thể nó chưa hề xảy rạ Núi dễ dãi hay Chàng có ma lực ? Mặc kệ, Núi phải biết quý giây phút hiện tại, chỉ có hiện tại mới là điều thật nhất mà thôị
Chàng nói: 'Tôi không có gì cho em cả.' Núi đáp: ' Em chỉ cần tình yêu của Chàng.' Chàng lại nói: ' Tôi chỉ có hai bàn tay trắng.' Núi đặt tay mình vào tay Chàng: 'Bây giờ trong tay Chàng có em.' Chàng thở dài:' Em hãy bớt yêu tôi đị' Núi cúi mặt trầm giọng hơn :'Tình yêu biết có bao nhiêu để mà thêm hay bớt ?' Nước mắt Chàng và nước mắt Núi hòa lẫn với nhaụ Cùng một vị mặn, cùng một độ ấm, và cùng xót xa trên bờ môị Núi từ bỏ ý nghĩ so sánh nỗi đau của nhaụ Hơn hay kém thì có ích lợi chi đâụ
Những tưởng quãng thời gian sau đó sẽ hạnh phúc như lần đầụ Thế mới biết tại sao người ta phải phân biệt lần đầu và những lần saụ Giọng cười Chàng bớt trong. Tiếng cười Núi kém hồn nhiên. Bước chân Chàng không còn tung tăng nữạ Những câu chuyện Chàng kể không còn vẻ thi vị của cổ tích. Chúng thấm đẫm những gian dối lọc lừa của cuộc đờị Chúng toát ra vẻ chua cay chán nản. Chúng vừa lôi cuốn Núi vừa đe doạ Núị Khung cảnh đầy vẻ thê lương với những thân cây nằm ngổn ngang trên mặt đất. Có những cây bám đầy rêu xanh. Có cây đã mục nát. Đám dây leo nghênh ngang bò tran lan mọi nẻọ Đàn vịt trời biếng lười ngủ quên cạnh suốị Tình yêu Núi bây giờ được cộng thêm cả những oán hờn, trách móc. Càng thương Chàng thì sự sợ hãi mất Chàng càng ám ảnh Núị Núi hay giận hờn vô cớ thay cho những quan tâm chăm sóc. Chàng hay tự ái vô lý thay cho sự kiên nhẫn trước kiạ Họ xa dần nhau ngay khi ở cạnh nhaụ Hay có thể vì trái tim Chàng thuộc về một nơi khác. Câu trả lời chỉ có Chàng mới biết. Tim Núi vốn bé nhỏ và ích kỷ, đâu đủ san sẻ cho cả haị Nên Chàng một lần nữa bỏ lại Núi với dư vị của một cuộc tình vừa thương cảm vừa hận thù.
Núi giữ vẻ mặt bình thản ngày Chàng ra đị Khi không thể giữ được nhau cũng xin giữ lại những gì cay đắng cho riêng mình - Núi tự nhủ. Hãy đi đi, tung cánh như con đại bàng khao khát trời xanh, vùng vẫy như con cá kình khao khát biển khơi, để đến một ngày nào đó khi Chàng nhận ra tình Núi còn cao hơn trời, rộng hơn biển Chàng sẽ tự tìm về. Núi bình thản đón nhận những chuỗi ngày dài vô vị. Núi phải sống để chờ để đợi, để nhìn những thay đổi xung quanh mà tự hào cho một mối tình bất di bất dịch. Có người chê Núi dại, có người kêu Núi bướng. Người chỉ trích Chàng, kẻ lại chê baị Chỉ vì họ không thể nhìn Núi bằng đôi mắt của Chàng. Chỉ vì họ không thấy Chàng qua lăng kính của Núị Vậy nên Núi thương họ hơn là họ tội nghiệp cho Núị Nụ cười vẫn là câu trả lời muôn thuở Núi dùng đáp lại mọi câu nóị
Năm vẫn đi quạ Tháng vẫn đi quạ Các cô Đồi đều đã yên phận với những chàng trai nào đó dừng lại bên đời họ. Họ bận rộn với cuộc sống riêng, chẳng còn ai nhắc nhở về Chàng. Chàng có quên Núi cũng không sao, Núi sẽ nhớ hộ phần của Chàng. Núi bây giờ không còn trẻ nữạ Những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng. Núi học được tính nhẫn nạị Núi biết giữ cho mình thật điềm đạm. Vậy mà ngày gặp lại Chàng, Núi vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng. Tóc Chàng bạc đi nhiều, không còn dầy như xưạ Đôi vai Chàng phải gánh một dĩ vãng nặng nề nên không còn thẳng như xưạ Đôi mắt đã có đuôi mà tia nhìn vẫn hớp hồn Núị Giọng Chàng khàn và đục. Chàng thở dài: 'Tôi đã già.' Núi nghẹn ngào: ' Em cũng vậỵ' Chàng nắm lấy tay Núi, những ngón tay thô ráp, khô và lạnh. Cảm xúc sẽ đọng lại ở đâu ? Trong những bàn tay không còn ấm nóng ? Trên làn da nhiều nếp nhăn ? Trên những đôi vai cong vòng thời gian ? Hay là trên đôi chân run rẩy không vững kia ? Vậy mà trái tim vẫn đập những nhịp thật nhanh, hối hả như sợ không chuyển tải kịp tình yêu của Núị Sự im lặng bây giờ còn ý nghĩa hơn ngàn lời nóị Họ lặng ngắm đất trời, nghe tiếng suối reo, dõi theo đàn vịt trờị Ý nghĩ ngày còn trẻ lại đến với Núi :' Phải chi có một điều ước...' Cuối ngày Chàng lên tiếng: ' Tôi không thể ở lại với em. Tôi còn những bổn phận ... ' Núi chặn ngang câu nói của Chàng :' Chỉ cần một góc nhỏ trong tim Chàng có em thôị' Chàng nhìn sâu trong mắt Núi :' Không có gì hủy diệt được tình em đối với tôi sao ?' Núi có cần phải trả lời không khi mỗi một hành động đều chứng minh cho điều đó ? Chàng vô tâm đến nỗi không hề biết Chàng cũng có những bổn phận với Núi, với tuổi trẻ đã trôi qua trong đợi chờ, với một tình yêu được đáp lại bằng những lạnh lùng giá băng. Núi lại để cho Chàng ra đi, gởi theo chân Chàng tất cả mơ ước, chỉ giữ lại một tấm lòng mãi mãi thủy chung.
Bạn sẽ hỏi có bao giờ Chàng trở lại ? Thưa có. Chàng trở về trên đôi vai của bốn người xa lạ. Và lần này là mãi mãị Xin đừng hỏi tiếp Núi ra sao, hãy để cho trái tim Núi yên nghỉ cùng một nơi với trái tim Chàng.
(Bông Bí Vàng)
Gió về đâu - Về đâu - Về đâu ??'
(Triệu Phong)
Núi thường mang mặc cảm là mình xấu xí. Ừ, cứ nhìn xung quanh đi, khi không Núi đứng cao chót vót một mình, vượt hơn hẳn các chị em xung quanh. Cho dù so với mấy cô Cao Ốc túm tụm lại với nhau ở trong thành phố thì Núi cũng vẫn hơn họ mấy cái đầụ Ngước nhìn lên Núi chỉ thấy mình thấp hơn Mây mà thôị Những ngày Trời buồn, sà xuống thấp nhìn trần gian thì Mây lại tụt xuống ngang hàng với Núi, đôi khi chỉ còn tới ngang cổ Núi nữa chứ. Nói cho đúng thì ngoài cái chiều cao quá khổ đó ra, Núi cũng còn nhiều thứ khác có thể hãnh diện đem ra khoe với người tạ Nhưng cứ mỗi ngày nghe những lời dè bỉu của các cô Đồi ở xung quanh nên Núi đâm ra mặc cảm với hết mọi ngườị Nghe riết cũng tủi thân, Núi khoác cho mình một vỏ bọc thật lạnh lùng, cứng rắn bên ngoàị Núi chỉ cười mỗi khi nghe có người nói sẽ chinh phục được cái chiều cao đáng ghét kia của Núi, có điều họ chỉ nói chứ chưa ai làm được. Núi còn trẻ, lại là con gái, nên tự khi nào chẳng biết Núi đã ấp ủ một mơ ước trong tim. Cái mơ ước mà Núi biết là nó viễn vông lắm, xa rời thực tế lắm. Nhưng đã một lần mơ thì phải mơ cho đáng chứ, thế là Núi nhất quyết phải theo đuổi nó đến cùng. 'Nó' đây là ước mơ sẽ có một ngày một chàng trai thực sự chinh phục được Núị
Năm đi qua, tháng đi quạ Khi Núi gần như hốt hoảng vì chờ đợi mãi mà ước mơ vẫn chỉ là một giấc mơ ngoài tay với thì Chàng xuất hiện. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên Núi đã biết Chàng chính là người mà Núi mơ ước bấy lâụ Chàng là lãng tử nên Chàng mang dáng vẻ phong trần lắm. Nụ cười trên môi Chàng mới khinh bạc làm sao, tia nhìn trong đôi mắt Chàng mới tình tứ làm saọ Núi ngẩn ngơ nhìn Chàng rồi bẽn lẽn quay đi khi bị Chàng bắt gặp. Chàng cất tiếng chào, Núi bàng hoàng vì giọng Chàng dịu dàng quá, thiết tha quá. Núi cứ ngỡ mình nằm mơ, phải đợi Chàng lặp lại câu nói thêm một lần. Có thể vì tội nghiệp dáng cô đơn của Núi mà Chàng đã nán lại với Núị Ngày đó mãi mãi là ngày tươi đẹp nhất trong đời Núị
Chàng là người kiên nhẫn. Bởi thế Chàng không vội vàng chút nào trong suốt con đường chinh phục Núị Bước chân của Chàng mới gượng nhẹ làm saọ Núi uốn mình theo từng bước Chàng đi, len lén tìm cách nâng đỡ cho Chàng khỏi té. Mỗi chặng đường Chàng qua là một khám phá mới cho chính Núị Chàng chỉ cho Núi thấy vẻ đẹp của những cây thông cao vút lưng trờị Chàng bảo chúng cũng kiêu hãnh như dáng Núi vậỵ Chàng dạy cho Núi biết lắng nghe tiếng chảy róc rách của con suốị Chàng ví chúng như một cây đàn thần kỳ đã mang lại cho đời những bản nhạc tuyệt vờị Núi tự nhủ: ' Bản nhạc nào cũng không thể du dương bằng giọng nói của Chàng đâụ' Nhưng Núi chỉ dám tự nhủ mà thôi, làm sao có thể nói với Chàng những điều ấy cơ chứ. Có mà Chàng sẽ cười Núi là lẳng lợ Chàng chạy đùa cùng lũ vịt trờị Chàng chỉ cho Núi những cặp vịt đang quấn quít bên nhaụ Trông chúng nó mới hạnh phúc làm saọ Phải chi Núi có một điều ước, Núi sẽ ước sao cho Chàng và Núi biến ngay thành một trong những cặp vịt yêu đời kiạ
Bấy giờ là mùa xuân. Những rặng đào trên sườn Núi năm ấy rực rỡ hơn bao giờ hết. Cứ như là bao nhiêu nhựa sống của Núi được dồn hết vào sắc hồng của cánh hoạ Gió thổi những cánh hoa bay là đà quanh bước chân Chàng. Thêm một chút sương mù lãng đãng là Núi sẽ lầm Chàng với một vị thiên thần nào đó đang dạo bước trên Thiên Đường.
Sang hè. Chàng đã lên đến tận đỉnh cao nhất của Núị Đêm hè yên tĩnh. Đêm hè trời thật trong. Chàng nằm dài trên một phiến đá, đầu gối lên cánh tay Núi đã trìu mến đưa rạ Chàng thì thầm kể về sự tích các Vì Saọ Những Vì Sao năm ấy sáng hơn bao giờ hết. Núi chìm đắm trong hạnh phúc, mong ước sao có thể ngàn năm nằm ngủ trong những câu chuyện của Chàng.
Chàng chưa bao giờ khen Núi đẹp. Chàng chỉ nói 'Em dễ thương lắm.' Câu nói làm Núi chớp mắt cảm động. Câu nói làm Núi đỏ mặt mà trong hồn lâng lâng vui sướng. Núi không biết phải đáp lại cách nào cho phải nên cúi mặt lặng im. Chàng cườị Núi càng bối rối hơn vì giọng cười trong veo của Chàng. Chàng thì thầm: 'Tôi yêu em' là ngay lập tức bóng hình Chàng đầy ắp trong tim Núị Núi lặp lại đến ngàn lần câu trả lời: 'Em yêu Chàng.' Núi đã tách mình ra khỏi cái vỏ bọc cứng rắn, lạnh lùng, cái vỏ bọc ngỡ là ngăn cách Núi với mọi người lại chính là cái vỏ bọc che chở cho Núi khỏi những cạm bẫỵ Núi đang yêu nên Núi không biết đề phòng. Núi đang yêu nên Núi mới huyên thuyên kể cho Chàng nghe từ những chuyện lẩm cẩm nhất. Có kẻ nào đang yêu lại không lẩm cẩm kia chứ?
Mùa thụ Những chiếc lá hoàng diệp liễu bắt đầu ngả vàng. Thu năm ấy lá có màu vàng thật dịu, thật mềm. Lá quấn quít dưới chân Chàng theo từng bước nhảỵ Đàn vịt trời sửa soạn cho chuyến du hành về Nam làm náo động cả một góc trờị Núi hốt hoảng trông thấy Chàng thay đổi từng ngàỵ Mắt Chàng buồn như khói của mùa thụ Chàng hay im lặng dõi mắt theo từng đàn vịt trời xuôi về Nam. Núi không dám hỏi điều gì khiến Chàng buồn. Núi tự dằn vặt mình đã không đủ sức làm Chàng vuị Chàng vẫn cười với Núi nhưng nụ cười đã bớt tươi kém thắm. Càng ngày những tiếng thở dài của Chàng càng nhiều hơn, càng nặng nề hơn. Núi muốn thu mình lại thật nhỏ để không làm phiền Chàng. Dòng suối bây giờ không đàn những bản nhạc réo rắt nữa, nó chỉ dám trôi thật khẽ, thật dịu êm.
Một sáng mùa đông Núi thức giấc trong lạnh lẽo trống vắng. Chàng đã ra đị Không một lời từ giã. Không để lại một lý dọ Núi bàng hoàng suốt ba ngày ba đêm không tin đó là sự thật. Từng viên đá, ngọn cỏ cũng oằn mình trước nỗi đau của Núị Ngày thứ tư Núi mới bật khóc. Dòng suối gầm lên hung dữ, cuốn bật cả gốc những cây thông cao vút. Mấy cô Đồi xung quanh nép mình vào nhau nhìn Núi thương xót. Họ rụt rè khuyên Núi giữ bình tĩnh. Cô Đồi Lam có lẽ có kinh nghiệm nhiều nhất trong bọn, hỏi Núi: ' Em có biết Chàng đến từ đâu không ? ' Núi giật mình thảng thốt. Trước nay có bao giờ Núi đặt câu hỏi với Chàng đâụ Và cũng chưa bao giờ cái ý nghĩ Chàng sẽ bỏ đi hiện ra trong đầu Núị Núi buồn bã lắc đầu không đáp. Đồi Lam cũng thở dài bó taỵ
Mùa đông năm ấy tuyết rơi nhiều hơn lệ thường. Núi co ro giữa trời và đất không có Chàng bên cạnh. Núi vùi mình vào tuyết để thấm thía hơn sự cô đơn Núi đang gánh chịụ Dòng suối đọng lại không trôi, phải chú ý lắm mới nghe được tiếng băng rạn nứt như những tiếng nấc khan của Núị
Rồi xuân sang. Đàn vịt trời theo lệ thường lại rủ nhau về bên Núị Chúng ngơ ngác nhìn cảnh hoang tàn đổ nát của Núị Chúng thi nhau hỏi han ríu rít: 'Tại sao ? Tại sao ?' Núi ước gì Núi có câu trả lời cho chính Núị Hoa đào năm ấy đã tàn trước khi kịp nở, có lẽ vì lòng Núi giá băng, không còn chút nhựa sống nào tô thắm hoa nữạ Chàng không ngắm thì Núi trang điểm mà làm chi ?
Một ngày kia cô Đồi Lam hớt hải tìm Núị Có người bảo đã nhìn thấy Chàng trong thành phố. Chàng không ở một mình. Núi bịt tai lại không nghe tiếp nữạ Không phải đâu, họ lầm Chàng với ai đó mà thôị Núi nhất định không tin ai khác ngoài chàng. Mọi người nhìn Núi bằng ánh mắt thương hạị Mặc kệ, Núi phải tin tưởng ở Chàng. Chàng có thể đa tình nhưng không thể bạc tình đâụ Núi ngoảnh mặt làm ngơ trước mọi lời khuyên nhủ. Núi dửng dưng trước sự săn đón của những người lăm le chinh phục Núị Không một ai có thể thay thế địa vị Chàng trong tim Núị Núi chỉ còn biết sống trong chờ đợi, sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, và sống với một tia hy vọng không thể lụi tàn. Núi tự kết cho mình một bản án chung thân, không có lời buộc tội cũng không có một lời để bào chữạ Như thể Núi sinh ra là để đợi để chờ vậỵ
Năm đi qua, tháng đi quạ Chàng trở về cũng đột ngột như khi Chàng ra đị Vai áo bạc màu sương gió. Tia nhìn ngơ ngác mỏi mệt. Những bước chân xiêu vẹo chực ngã. Núi muốn dang tay ra đón Chàng, ôm thật chặt vào lòng. Núi muốn đưa tay vuốt ve mái tóc rối bời trong gió. Muốn tựa đầu trên đôi vai gầy guộc của Chàng, hít vào tận đáy phổi cái mùi mồ hôi đã bao ngày xa cách, và để mặc cho dòng nước mắt trào tuôn. Nhưng Núi chỉ đứng im nhìn Chàng bằng đôi mắt đầy oán trách. 'Phải trừng phạt Chàng, trừng phạt Chàng', tiếng nói rền vang trong cái đầu ích kỷ của Núi, mặc cho trái tim đang sắp vỡ ra thành từng mảnh theo bước chân Chàng. Chàng tìm đường lên đỉnh núi, bước qua những hoang tàn đổ nát do chính Chàng gây ra khi trước. Ba bước đi là một bước ngã, chân tay Chàng trầy xước mà trái tim Núi rướm máụ Chàng đã từng là người chinh phục được Núị Chàng vẫn là người duy nhất đang chinh phục được Núị Nắng chiều soi chiếc bóng Chàng đổ dài trên Núị Chàng đứng đó, tay giang ra như muốn ôm cả bầu trờị Núi lại nhìn Chàng bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Chuyện xưa đã quên như thể nó chưa hề xảy rạ Núi dễ dãi hay Chàng có ma lực ? Mặc kệ, Núi phải biết quý giây phút hiện tại, chỉ có hiện tại mới là điều thật nhất mà thôị
Chàng nói: 'Tôi không có gì cho em cả.' Núi đáp: ' Em chỉ cần tình yêu của Chàng.' Chàng lại nói: ' Tôi chỉ có hai bàn tay trắng.' Núi đặt tay mình vào tay Chàng: 'Bây giờ trong tay Chàng có em.' Chàng thở dài:' Em hãy bớt yêu tôi đị' Núi cúi mặt trầm giọng hơn :'Tình yêu biết có bao nhiêu để mà thêm hay bớt ?' Nước mắt Chàng và nước mắt Núi hòa lẫn với nhaụ Cùng một vị mặn, cùng một độ ấm, và cùng xót xa trên bờ môị Núi từ bỏ ý nghĩ so sánh nỗi đau của nhaụ Hơn hay kém thì có ích lợi chi đâụ
Những tưởng quãng thời gian sau đó sẽ hạnh phúc như lần đầụ Thế mới biết tại sao người ta phải phân biệt lần đầu và những lần saụ Giọng cười Chàng bớt trong. Tiếng cười Núi kém hồn nhiên. Bước chân Chàng không còn tung tăng nữạ Những câu chuyện Chàng kể không còn vẻ thi vị của cổ tích. Chúng thấm đẫm những gian dối lọc lừa của cuộc đờị Chúng toát ra vẻ chua cay chán nản. Chúng vừa lôi cuốn Núi vừa đe doạ Núị Khung cảnh đầy vẻ thê lương với những thân cây nằm ngổn ngang trên mặt đất. Có những cây bám đầy rêu xanh. Có cây đã mục nát. Đám dây leo nghênh ngang bò tran lan mọi nẻọ Đàn vịt trời biếng lười ngủ quên cạnh suốị Tình yêu Núi bây giờ được cộng thêm cả những oán hờn, trách móc. Càng thương Chàng thì sự sợ hãi mất Chàng càng ám ảnh Núị Núi hay giận hờn vô cớ thay cho những quan tâm chăm sóc. Chàng hay tự ái vô lý thay cho sự kiên nhẫn trước kiạ Họ xa dần nhau ngay khi ở cạnh nhaụ Hay có thể vì trái tim Chàng thuộc về một nơi khác. Câu trả lời chỉ có Chàng mới biết. Tim Núi vốn bé nhỏ và ích kỷ, đâu đủ san sẻ cho cả haị Nên Chàng một lần nữa bỏ lại Núi với dư vị của một cuộc tình vừa thương cảm vừa hận thù.
Núi giữ vẻ mặt bình thản ngày Chàng ra đị Khi không thể giữ được nhau cũng xin giữ lại những gì cay đắng cho riêng mình - Núi tự nhủ. Hãy đi đi, tung cánh như con đại bàng khao khát trời xanh, vùng vẫy như con cá kình khao khát biển khơi, để đến một ngày nào đó khi Chàng nhận ra tình Núi còn cao hơn trời, rộng hơn biển Chàng sẽ tự tìm về. Núi bình thản đón nhận những chuỗi ngày dài vô vị. Núi phải sống để chờ để đợi, để nhìn những thay đổi xung quanh mà tự hào cho một mối tình bất di bất dịch. Có người chê Núi dại, có người kêu Núi bướng. Người chỉ trích Chàng, kẻ lại chê baị Chỉ vì họ không thể nhìn Núi bằng đôi mắt của Chàng. Chỉ vì họ không thấy Chàng qua lăng kính của Núị Vậy nên Núi thương họ hơn là họ tội nghiệp cho Núị Nụ cười vẫn là câu trả lời muôn thuở Núi dùng đáp lại mọi câu nóị
Năm vẫn đi quạ Tháng vẫn đi quạ Các cô Đồi đều đã yên phận với những chàng trai nào đó dừng lại bên đời họ. Họ bận rộn với cuộc sống riêng, chẳng còn ai nhắc nhở về Chàng. Chàng có quên Núi cũng không sao, Núi sẽ nhớ hộ phần của Chàng. Núi bây giờ không còn trẻ nữạ Những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng. Núi học được tính nhẫn nạị Núi biết giữ cho mình thật điềm đạm. Vậy mà ngày gặp lại Chàng, Núi vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng. Tóc Chàng bạc đi nhiều, không còn dầy như xưạ Đôi vai Chàng phải gánh một dĩ vãng nặng nề nên không còn thẳng như xưạ Đôi mắt đã có đuôi mà tia nhìn vẫn hớp hồn Núị Giọng Chàng khàn và đục. Chàng thở dài: 'Tôi đã già.' Núi nghẹn ngào: ' Em cũng vậỵ' Chàng nắm lấy tay Núi, những ngón tay thô ráp, khô và lạnh. Cảm xúc sẽ đọng lại ở đâu ? Trong những bàn tay không còn ấm nóng ? Trên làn da nhiều nếp nhăn ? Trên những đôi vai cong vòng thời gian ? Hay là trên đôi chân run rẩy không vững kia ? Vậy mà trái tim vẫn đập những nhịp thật nhanh, hối hả như sợ không chuyển tải kịp tình yêu của Núị Sự im lặng bây giờ còn ý nghĩa hơn ngàn lời nóị Họ lặng ngắm đất trời, nghe tiếng suối reo, dõi theo đàn vịt trờị Ý nghĩ ngày còn trẻ lại đến với Núi :' Phải chi có một điều ước...' Cuối ngày Chàng lên tiếng: ' Tôi không thể ở lại với em. Tôi còn những bổn phận ... ' Núi chặn ngang câu nói của Chàng :' Chỉ cần một góc nhỏ trong tim Chàng có em thôị' Chàng nhìn sâu trong mắt Núi :' Không có gì hủy diệt được tình em đối với tôi sao ?' Núi có cần phải trả lời không khi mỗi một hành động đều chứng minh cho điều đó ? Chàng vô tâm đến nỗi không hề biết Chàng cũng có những bổn phận với Núi, với tuổi trẻ đã trôi qua trong đợi chờ, với một tình yêu được đáp lại bằng những lạnh lùng giá băng. Núi lại để cho Chàng ra đi, gởi theo chân Chàng tất cả mơ ước, chỉ giữ lại một tấm lòng mãi mãi thủy chung.
Bạn sẽ hỏi có bao giờ Chàng trở lại ? Thưa có. Chàng trở về trên đôi vai của bốn người xa lạ. Và lần này là mãi mãị Xin đừng hỏi tiếp Núi ra sao, hãy để cho trái tim Núi yên nghỉ cùng một nơi với trái tim Chàng.
(Bông Bí Vàng)