Cuối cùng cô đến nơi. Hôm qua anh hỏi "Biển nào, em" "Chỗ cũ. Nếu còn trống" (Cô lại manh nha hy vọng) "Nhớ đem thuốc chống nắng. Da mặt em mỏng, dễ bị nám." Chưa chi cái nắng hầm hập và con đường xuyên bang hút mắt làm cô ngại ngần. Cô chờ nghe một lời hẹn, nhưng sau đó anh lặng thinh, (Hình như anh đang có điều suy nghĩ) Nếu anh bảo "Đừng đi nữa" chắ? cô đã từ bỏ ý định bốc đồng của mình.
Nhưng trong thâm tâm, cô hy vọng anh sẽ tới.
Anh thường không nói trước ý định của mình. Và có thể xuất hiện trước mắt cô, thoải mái, vui vẻ như bao lần tìm nhau bất ngờ mà rất lười cả một cú phôn gọi. Chừng đó năm, cô quen thuộc tính nết trầm lặng nơi anh. Ít nói ngay cả những điều đôi khi cần phải bày tỏ. Nghĩ cho cùng, mỗi người đều có những cá tính riêng có thể bổ khuyết lẫn nhau. Đôi khi lại trở thành những điểm đáng yêu và tự cho rằng nó rất đặc biệt không người nào khác có thể.
Cô lấy phòng. Còn sớm và tần ngần chẳng biết có nên gọi cho anh hay không.
Chỗ cũ. Là nơi chốn mà mỗi năm, không nhất định thời gian họ vẫn gặp nhau. Một giao ước ngầm, một chỗ ẩn trốn những bộn bề. Thường, khi mới đến, anh sẽ kéo chiếc rèm cửa phía kia, đón cho bằng hết nắng gió biển rực rỡ. Anh huýt sáo một điệu quen thuộc trong khi cô sửa soạn bữa ăn trưa, hoặc tối. Cả hai cùng thích không khí của một bữa cơm bình thường trong gia đình bình thường. " Rau cá mắm gì gì cũng được.Một lát bánh, một chút rau.. từ tay em, dở cũng thành ngon.." Rồi dụi đầu thầm thì qua vai cô" Buồn cười, phải không em. Khi người ta có quá ít thời gian để gặp nhau, đố em, người ta sẽ làm gì , là đại khái như anh và em bây giờ." "Em không biết.." " Khỉ ơi.. .." " Thiệt là em không biết." Cô tư lự " Không phải em đã từng ao ước được săn sóc, nấu cơm cho anh ăn sao. Em thích làm điều đó hơn những việc khác. Mình còn nhiều thời gian mà"
Sáng nay, cô ghé chợ, bỏ lên xe đủ thứ lỉnh kỉnh.. Bánh mì, thịt nguội, vài hộp nấm, măng , cà chua và chút thịt ướp sẵn. Cô ngần ngừ trước dãy rượu, không biết nên chọn loại nào mà cả hai cùng có thể. Hennessy. thì quá nặng với cô, còn Chambord. lại hơi ngọt so với đàn ông. Cô không nhớ nổi tên loại rượu anh ưa thích dù lắm lần hỏi và nhiều lần quên.
Ngoài kia, biển không xa lắm. Tấm thảm nắng khồng lồ dàn phủ trên mặt biển, lấp lánh nghìn tia sáng bạc. Đầu dốc, có thể nhìn rất rõ từng đợt sóng đẩy đùa theo gió. Gió mát rượi mang hơi hướng chút muối mặn, chút rêu ướp nồng thêm bờ cát ẩm.
Gần hơn. Gần hơn. Bãi biển dưới kia sóng trải rầm rì những âm hưởng êm dịu. Rồi đều đặn , từ đáy sâu thăm thẳm , bài ca bất tận dội ngược lên , cuộn tung xoáy trên đầu sóng những bọt nước trắng xóa rồi tan loãng trong nắng gió, lao xao đổ bờ.
Bao giờ ra biển, cảm giác nhỏ bé trước không gian bát ngát kia luôn xô ập trong cô. Cô hít một hơi dài. Tham lam một hơi nữa rồi nín thở, thả từ từ .... Chung quanh , gió biển ùa lồng lộng đùa giỡn trên những đụn cát, xô đẩy nhau cùng lăn mệt nhoài xuống chân dốc, quanh những gốc thông già lưa thưa chùm lá.
Nắng đan xiên trong gió dệt tỉ mỉ muôn sợi tơ ngũ sắc. Từng sợi. Từng sợi chiếu lấp lánh trên cao rồi chui trốn vội vàng dưới lớp doi cát mịn. Và sóng. Sóng lặng lẽ mang những sợi mây ngũ sắc dội dập dềnh trên vùng nước, thứ ánh sáng bàng bạc pha mầu xám nhạt. Vào gần bờ, ánh sáng đục hơn, sẫm hơn, trộn lẫn với thảm cát mịn, bọt tan theo sóng, rồi biến nhanh vào lòng biển. Biển xanh,. Xanh rực rỡ. Tuồng như ai đã ném hết vào đó, những tảng mực mầu xanh da trời và mầu xanh mãi miết dạt hoài đến vô tận.
Quanh quẩn dưới chân cô, một vỏ ốc lẻ bạn ngồ ngộ.
Mầm vôi gai nhọn nhú trên khoảng vỏ cong cong làm cô nhớ tới anh. Nhớ những điều cô đã từng ao ước " Em muốn ẩn trốn trong tình yêu anh. Tình yêu như lớp vỏ xà cừ rực rỡ từng che chở em suốt cả bốn mùa.." Hình như vậy. Cô không nhớ chính xác những điều đã viết, bởi khi nỗi nhớ theo con chữ tuôn chảy, tràn ứ, ai có thể bắt kịp. Cô nghĩ đến anh và cuộc tình mà họ đã chăm chỉ (hay hết sức cố gắng ) dệt từ ngày nầy sang tháng nọ, đôi khi rối tung, đôi khi khựng mối nhưng tựu chung họ vẫn làm lại từ đầu theo giao ước mà cả hai đều tự hỏi, chẳng biết bao giờ mảng tơ kia đứt đoạn, và liệu có thể đi trở lại cái thuở mà như ông thi sĩ nào đó đã viết "Hãy làm như chưa biết nhau. Để khi gặp lại là khi bắt đầu."
Cuối cùng bàn chân cô chạm biển.
Sóng nương thân thể cô nhẹ hẫng . Sóng dồn hồi ngập ngụa. Cô nhốt biển trong đôi mắt nhắm. Lúc nầy, thực sự cô muốn quên mọi thứ, quên hết thẩy ngày tháng khi rơi vào vòng tình yêu lẩn quẩn, từ anh. Em rơi vào đời anh tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng. Không dịu dàng chút nào, tình yêu quá sức muộn mằn. Cô chờ đợi. Anh chờ đợi. Có những ràng buộc không thể rủ áo một sớm một chiều. Và cô, không hề muốn gây thêm khó xử trong hoàn cảnh mà từ đầu, cô đã chịu nhận phần thua thiệt về mình. Nói là vậy nhưng tự lòng sao tránh khỏi nỗi buồn, nỗi cô đơn mà anh chỉ có thể chia xẻ cho cô trong chừng mực nào đó. Cuộc tình nằm trong dấu phẩy. Dấu phẩy...Nhưng thà như thế, như thế thôi. Tôi sợ quá dấu chấm hết. Dấu tận cùng.
Cô huơ tay, đạp chân rướn một đường dài về phía trước và ngụp đầu nín thở, ngụp lần nữa...
Biển , có thể xua hết những muộn phiền trong cuộc tình vụng dại của tôi không hay khi đứng lên, rủ sạch nước, bỏ lại sau lưng tiếng sóng cùng mảng mầu xanh vô tận kia tôi vẫn hiện nguyên hình là tôi cũ? Vẫn là tôi chết dần mòn như dã tràng xưa kia, hoài công đổ cát từ ngày nầy qua tháng nọ để tìm kiếm viên ngọc quí cho riêng mình ? Và rồi, suốt đời chúng ta như những ngọn sóng kia, có tấp chút rong rêu cũng dạt ngoài biển lớn.
Cô cảm thấy lạnh. Cái lạnh không từ biển, không từ gió mà nó trở đột ngột như khi cô rơi vào trạng thái mơ màng, không biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Nó rối nùi như thể cô không biết nắm ở đầu mốc nào để kiểm soát hành động của mình. Cô trở vào bờ, tự hỏi không biết tiêu pha làm sao cho hết thời gian chờ đợi người tình.
Men đường dốc, cô vấp phải một người đàn ông ngược chiều. Cái va chạm khá mạnh , cô nghĩ là mình sẽ ngã nếu không có vòng tay sau lưng. Giọng Bắc hốt hoảng:
"Cô có sao không ?"
"Không gì.."
Cô nhìn quanh, không nhớ khu nhà nghỉ nằm ở chỗ nào. Chắc trên cao , chỗ đám thông già kết võng hay bên kia, nơi mấp mô chồi sụt những đụn cát nóng.
"Nhà nghỉ, hướng kia." - Vẫn giọng người đàn ông - Cô nhìn theo ngón tay chỉ, lờ mờ nhớ lại đoạn đường vừa đi. A, mình chưa già mà sắp lẫn rồi đây. Quên những cái đáng ra phải nhớ và nhớ những điều đáng phải quên. Anh vẫn thường nói như vậy. Cô lách khỏi người đàn ông, cầm khăn áo ngược lên bờ.
Hình như người đàn ông vẫn ở phía sau.. Cô nghe tiếng chân dẫm đều xào xạc như ai đang xúc từng mớ cát lược qua lớp rổ thưa.
"Cô đi biển một mình?"
"Chồng tôi sắp tới"
Cô nghĩ đến anh. Giọt biển mặn rớt trên môi. Chồng tôi. Danh từ xa lạ làm sao. Hình như từ ngữ đáng yêu đó không có mặt trong hành trình tự điển của cô. Có lẽ chỉ dành cho những người may mắn. Hóa ra trong cuộc tình nầy, trước sau tôi là người bất hạnh. Và tôi, đang tự đánh mất chính mình, từ lúc ấy?
"Ông rảnh lắm hay sao?"
"Lúc nầy thì rảnh."
Cô hơi rùn vai. Kệ ông. Mặc tiếng chân sau lưng, cô bước xoải dài về phía trước. Dưới kia, sóng biển vỗ đều vào ghềnh đá những âm thanh trầm đục. Hàng thông xanh theo gió đuổi tung những đợt cát trắng bỏng. Bên đường, một nhóm người Mỹ đang ném bóng. Quả bóng lăn mạnh dưới chân cô, người đàn ông nhanh nhẹn đưa chân chặn đứng. Bây giờ cô mới nhìn rõ.Trông ông ta vẫn còn trẻ trung , vùng bụng lấm tấm cát không ngấn chút mở thừa . Anh cũng vậy. Chắc nịch và mạnh mẽ như thần biển. Nhiều lần anh nhấc bổng xoay tròn cô trong cánh tay, nhận xét " Em nhẹ hều, nhỏ ơi. Nhẹ như vầy làm sao có thể giữ lại đời cho anh đây."
Mắt cô bỗng cộm cay.
Nhưng trong thâm tâm, cô hy vọng anh sẽ tới.
Anh thường không nói trước ý định của mình. Và có thể xuất hiện trước mắt cô, thoải mái, vui vẻ như bao lần tìm nhau bất ngờ mà rất lười cả một cú phôn gọi. Chừng đó năm, cô quen thuộc tính nết trầm lặng nơi anh. Ít nói ngay cả những điều đôi khi cần phải bày tỏ. Nghĩ cho cùng, mỗi người đều có những cá tính riêng có thể bổ khuyết lẫn nhau. Đôi khi lại trở thành những điểm đáng yêu và tự cho rằng nó rất đặc biệt không người nào khác có thể.
Cô lấy phòng. Còn sớm và tần ngần chẳng biết có nên gọi cho anh hay không.
Chỗ cũ. Là nơi chốn mà mỗi năm, không nhất định thời gian họ vẫn gặp nhau. Một giao ước ngầm, một chỗ ẩn trốn những bộn bề. Thường, khi mới đến, anh sẽ kéo chiếc rèm cửa phía kia, đón cho bằng hết nắng gió biển rực rỡ. Anh huýt sáo một điệu quen thuộc trong khi cô sửa soạn bữa ăn trưa, hoặc tối. Cả hai cùng thích không khí của một bữa cơm bình thường trong gia đình bình thường. " Rau cá mắm gì gì cũng được.Một lát bánh, một chút rau.. từ tay em, dở cũng thành ngon.." Rồi dụi đầu thầm thì qua vai cô" Buồn cười, phải không em. Khi người ta có quá ít thời gian để gặp nhau, đố em, người ta sẽ làm gì , là đại khái như anh và em bây giờ." "Em không biết.." " Khỉ ơi.. .." " Thiệt là em không biết." Cô tư lự " Không phải em đã từng ao ước được săn sóc, nấu cơm cho anh ăn sao. Em thích làm điều đó hơn những việc khác. Mình còn nhiều thời gian mà"
Sáng nay, cô ghé chợ, bỏ lên xe đủ thứ lỉnh kỉnh.. Bánh mì, thịt nguội, vài hộp nấm, măng , cà chua và chút thịt ướp sẵn. Cô ngần ngừ trước dãy rượu, không biết nên chọn loại nào mà cả hai cùng có thể. Hennessy. thì quá nặng với cô, còn Chambord. lại hơi ngọt so với đàn ông. Cô không nhớ nổi tên loại rượu anh ưa thích dù lắm lần hỏi và nhiều lần quên.
Ngoài kia, biển không xa lắm. Tấm thảm nắng khồng lồ dàn phủ trên mặt biển, lấp lánh nghìn tia sáng bạc. Đầu dốc, có thể nhìn rất rõ từng đợt sóng đẩy đùa theo gió. Gió mát rượi mang hơi hướng chút muối mặn, chút rêu ướp nồng thêm bờ cát ẩm.
Gần hơn. Gần hơn. Bãi biển dưới kia sóng trải rầm rì những âm hưởng êm dịu. Rồi đều đặn , từ đáy sâu thăm thẳm , bài ca bất tận dội ngược lên , cuộn tung xoáy trên đầu sóng những bọt nước trắng xóa rồi tan loãng trong nắng gió, lao xao đổ bờ.
Bao giờ ra biển, cảm giác nhỏ bé trước không gian bát ngát kia luôn xô ập trong cô. Cô hít một hơi dài. Tham lam một hơi nữa rồi nín thở, thả từ từ .... Chung quanh , gió biển ùa lồng lộng đùa giỡn trên những đụn cát, xô đẩy nhau cùng lăn mệt nhoài xuống chân dốc, quanh những gốc thông già lưa thưa chùm lá.
Nắng đan xiên trong gió dệt tỉ mỉ muôn sợi tơ ngũ sắc. Từng sợi. Từng sợi chiếu lấp lánh trên cao rồi chui trốn vội vàng dưới lớp doi cát mịn. Và sóng. Sóng lặng lẽ mang những sợi mây ngũ sắc dội dập dềnh trên vùng nước, thứ ánh sáng bàng bạc pha mầu xám nhạt. Vào gần bờ, ánh sáng đục hơn, sẫm hơn, trộn lẫn với thảm cát mịn, bọt tan theo sóng, rồi biến nhanh vào lòng biển. Biển xanh,. Xanh rực rỡ. Tuồng như ai đã ném hết vào đó, những tảng mực mầu xanh da trời và mầu xanh mãi miết dạt hoài đến vô tận.
Quanh quẩn dưới chân cô, một vỏ ốc lẻ bạn ngồ ngộ.
Mầm vôi gai nhọn nhú trên khoảng vỏ cong cong làm cô nhớ tới anh. Nhớ những điều cô đã từng ao ước " Em muốn ẩn trốn trong tình yêu anh. Tình yêu như lớp vỏ xà cừ rực rỡ từng che chở em suốt cả bốn mùa.." Hình như vậy. Cô không nhớ chính xác những điều đã viết, bởi khi nỗi nhớ theo con chữ tuôn chảy, tràn ứ, ai có thể bắt kịp. Cô nghĩ đến anh và cuộc tình mà họ đã chăm chỉ (hay hết sức cố gắng ) dệt từ ngày nầy sang tháng nọ, đôi khi rối tung, đôi khi khựng mối nhưng tựu chung họ vẫn làm lại từ đầu theo giao ước mà cả hai đều tự hỏi, chẳng biết bao giờ mảng tơ kia đứt đoạn, và liệu có thể đi trở lại cái thuở mà như ông thi sĩ nào đó đã viết "Hãy làm như chưa biết nhau. Để khi gặp lại là khi bắt đầu."
Cuối cùng bàn chân cô chạm biển.
Sóng nương thân thể cô nhẹ hẫng . Sóng dồn hồi ngập ngụa. Cô nhốt biển trong đôi mắt nhắm. Lúc nầy, thực sự cô muốn quên mọi thứ, quên hết thẩy ngày tháng khi rơi vào vòng tình yêu lẩn quẩn, từ anh. Em rơi vào đời anh tình yêu em khôn lớn trong dịu dàng. Không dịu dàng chút nào, tình yêu quá sức muộn mằn. Cô chờ đợi. Anh chờ đợi. Có những ràng buộc không thể rủ áo một sớm một chiều. Và cô, không hề muốn gây thêm khó xử trong hoàn cảnh mà từ đầu, cô đã chịu nhận phần thua thiệt về mình. Nói là vậy nhưng tự lòng sao tránh khỏi nỗi buồn, nỗi cô đơn mà anh chỉ có thể chia xẻ cho cô trong chừng mực nào đó. Cuộc tình nằm trong dấu phẩy. Dấu phẩy...Nhưng thà như thế, như thế thôi. Tôi sợ quá dấu chấm hết. Dấu tận cùng.
Cô huơ tay, đạp chân rướn một đường dài về phía trước và ngụp đầu nín thở, ngụp lần nữa...
Biển , có thể xua hết những muộn phiền trong cuộc tình vụng dại của tôi không hay khi đứng lên, rủ sạch nước, bỏ lại sau lưng tiếng sóng cùng mảng mầu xanh vô tận kia tôi vẫn hiện nguyên hình là tôi cũ? Vẫn là tôi chết dần mòn như dã tràng xưa kia, hoài công đổ cát từ ngày nầy qua tháng nọ để tìm kiếm viên ngọc quí cho riêng mình ? Và rồi, suốt đời chúng ta như những ngọn sóng kia, có tấp chút rong rêu cũng dạt ngoài biển lớn.
Cô cảm thấy lạnh. Cái lạnh không từ biển, không từ gió mà nó trở đột ngột như khi cô rơi vào trạng thái mơ màng, không biết mình đang ở đâu, đang làm gì. Nó rối nùi như thể cô không biết nắm ở đầu mốc nào để kiểm soát hành động của mình. Cô trở vào bờ, tự hỏi không biết tiêu pha làm sao cho hết thời gian chờ đợi người tình.
Men đường dốc, cô vấp phải một người đàn ông ngược chiều. Cái va chạm khá mạnh , cô nghĩ là mình sẽ ngã nếu không có vòng tay sau lưng. Giọng Bắc hốt hoảng:
"Cô có sao không ?"
"Không gì.."
Cô nhìn quanh, không nhớ khu nhà nghỉ nằm ở chỗ nào. Chắc trên cao , chỗ đám thông già kết võng hay bên kia, nơi mấp mô chồi sụt những đụn cát nóng.
"Nhà nghỉ, hướng kia." - Vẫn giọng người đàn ông - Cô nhìn theo ngón tay chỉ, lờ mờ nhớ lại đoạn đường vừa đi. A, mình chưa già mà sắp lẫn rồi đây. Quên những cái đáng ra phải nhớ và nhớ những điều đáng phải quên. Anh vẫn thường nói như vậy. Cô lách khỏi người đàn ông, cầm khăn áo ngược lên bờ.
Hình như người đàn ông vẫn ở phía sau.. Cô nghe tiếng chân dẫm đều xào xạc như ai đang xúc từng mớ cát lược qua lớp rổ thưa.
"Cô đi biển một mình?"
"Chồng tôi sắp tới"
Cô nghĩ đến anh. Giọt biển mặn rớt trên môi. Chồng tôi. Danh từ xa lạ làm sao. Hình như từ ngữ đáng yêu đó không có mặt trong hành trình tự điển của cô. Có lẽ chỉ dành cho những người may mắn. Hóa ra trong cuộc tình nầy, trước sau tôi là người bất hạnh. Và tôi, đang tự đánh mất chính mình, từ lúc ấy?
"Ông rảnh lắm hay sao?"
"Lúc nầy thì rảnh."
Cô hơi rùn vai. Kệ ông. Mặc tiếng chân sau lưng, cô bước xoải dài về phía trước. Dưới kia, sóng biển vỗ đều vào ghềnh đá những âm thanh trầm đục. Hàng thông xanh theo gió đuổi tung những đợt cát trắng bỏng. Bên đường, một nhóm người Mỹ đang ném bóng. Quả bóng lăn mạnh dưới chân cô, người đàn ông nhanh nhẹn đưa chân chặn đứng. Bây giờ cô mới nhìn rõ.Trông ông ta vẫn còn trẻ trung , vùng bụng lấm tấm cát không ngấn chút mở thừa . Anh cũng vậy. Chắc nịch và mạnh mẽ như thần biển. Nhiều lần anh nhấc bổng xoay tròn cô trong cánh tay, nhận xét " Em nhẹ hều, nhỏ ơi. Nhẹ như vầy làm sao có thể giữ lại đời cho anh đây."
Mắt cô bỗng cộm cay.
Comment