Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

một lần lỡ tay chạm ngực con gái

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • một lần lỡ tay chạm ngực con gái

    Có lẽ rất nhiều người đã gặp phải trường hợp này: đang nói chuyện với bạn vô ý tay vung phải ngực cô đứng đằng trước hay bên cạnh nói chung thì có thể tha thứ được, ai chả biết mình ko cố tình.

    Chuyện xảy ra thế này:

    Bốn năm trước tôi mới vào đại học, tham gia nhóm hoạt động ngoại khoá của khoa đó là vì các chị khoá trên… dụ dỗ mà trong đó có một chị vô cùng xinh đúng loại gái tớ thích tuy ngực chị này chỉ cỡ B thui (cup B ) tôi nghĩ, vào nhóm hoạt động ngoại khoá có cơ hội tiếp cận người đẹp này.

    Tuần thứ 2 sau ngày nhập học, các chị khoá trên đang chuẩn bị buổi lễ đón tiếp sinh viên mới mọi người đang họp trong văn phòng khoa về việc tổ chức kế hoạch hoạt động tôi cố ý nói cũng sẽ đến giúp cho nên hôm đó chỉ có mỗi tôi là sinh viên năm thứ nhất. Thảo luận cả buổi chiều tôi thấy nhạt phèo.

    Hôm đó, chị ấy mặc một cái áo bó sát người màu be và váy bò ngắn làm nét ngực nhìn rõ.

    Trời… ngồi bên cạnh chị ấy.

    Đúng ở vị trí có thể thấy rõ ràng bộ ngực.

    Mà chị ấy lại mặc chiếc váy ngắn…

    Tôi sợ nếu nhìn chị ấy chăm chú, chị ấy phát hiện thì mất mặt lắm nên cứ ngắm chút ngắm chút thế mà mấy lần vẫn bắt gặp chị ấy nhìn tôi cười làm tôi xấu hổ…

    Thảo luận xong thì phân tổ 4 người, mỗi tổ phải nhận một tiết mục.

    May mắn làm sao, tôi lại ở trong tổ của chị ấy.

    Siêu vui sướng!!!

    Tổ có tôi, chị ấy, 2 chị lo hậu cần.

    Không ngờ còn có việc khiến tôi bất ngờ hơn. Hai chị hậu cần bảo 2 chị bây giờ phải đi chợ mua thực phẩm cho ngày mai đã, vì thế chỉ còn tôi và chị ấy ở lại tập tiết mục.

    Chúng tôi đi vào vị trí ngày mai là một góc phòng học rồi tập một trò chơi tập thể nhàm chán thổi một quả bóng bàn bay ra khỏi cái cốc chứa toàn bột mì.

    Chúng tôi tập 10 phút.

    Nói thật là vì chị ấy cầm cốc quá sâu tôi thổi mãi chả được, chị ấy bảo: để chị thổi xem nào, có khi chị thổi được.

    Hồi đó tôi mới vào đại học, chả hiểu gì việc đời chứ nếu bây giờ mà nghe câu đó, phải có đến 20% là nghĩ… đến việc... thổi kia và 80% còn lại là… bị ăn tát, ha ha ha.

    Rồi chị ấy thổi mãi cũng chả được tức mình liền dùng sức thổi mạnh một cái, những ai chơi trò này rồi đều biết nếu thổi mạnh, bóng không bay mà bột mì bay mù mịt trắng phớ mặt.

    Tôi vội vã vớ chai nước suối giúp chị ấy rửa mặt, khi chị ấy rửa mặt, nước bò từ mặt xuống cổ rồi lẳng lặng thấm ướt ngực áo… chiếc áo màu be càng bó sát người hơn thấp thoáng thấy được cả một chút thêu ở rìa áo lót, tôi xấu hổ kinh khủng vội quay mặt sang phía khác. Chị ấy có lẽ phát hiện ra tôi có vẻ là lạ liền sát tới hỏi tôi, em làm sao thế?

    Tôi vội vã liền…

    Áo chị ấy ướt một mảng ngực nhỏ phần ướt làm chiếc áo bó bày tỏ ra một khoảng ngực đẹp tuyệt, tôi nhìn thấy thì quá… sợ, vừa xấu hổ vừa muốn nhìn thêm nhưng lại sợ chị ấy phát hiện, tôi mới vội vã quay phắt đầu sang một phía.

    Chị ấy rửa mặt xong, không phát hiện ra áo bị ướt một khoảng mà chỉ phát hiện ra tôi đang lúng túng chị ấy tiến đến hỏi tôi, em làm sao thế?

    Tôi bảo không sao, em không sao ạ, nhưng tôi vẫn không dám quay mặt lại.

    Chị ấy bèn kéo tay tôi hỏi em làm sao thế hả? em khó ở à?

    Tôi bất ngờ bị nắm cánh tay thì… giật thót mình vội vã giằng ra khỏi cái nắm tay của chị ấy… và cái giằng ấy làm tay tôi đập vào ngực chị ấy, tôi chỉ cảm thấy ướt và mềm mềm, hơi đàn hồi… tôi sợ hãi rụt tay vào.

    Khi ấy, một sự im lặng tuyệt đối.
    Đầu óc tôi trống rỗng... nghĩ thầm, thôi chết tôi rồi, chạm phải ngực của chị khoá trên rồi vừa mới lên đại học, đã gặp phải sự cố này rồi. Nếu chị ấy cho rằng tôi là yêu râu xanh, chuyện này lọt ra ngoài sau này tôi…biết sống ra sao? rồi tôi nghĩ đến việc chị ấy có thể gọi cảnh sát tới bắt tôi nữa. Tôi càng nghĩ càng… hình dung ra những khả năng đáng sợ nhất…

    Chị ấy chạm nhẹ vào vai tôi.

    Tôi quay hẳn lưng lại phía chị ấy, chị ấy bảo:

    - Xin lỗi, chị không cố ý.

    Tôi sững cả người, quay lại nhìn chị ấy nghi ngờ.

    Chị ấy:

    - Chị vừa kéo tay làm em giật mình sợ à?

    Thế mà tôi cứ tưởng chị ấy sẽ trách việc tôi vừa… chạm phải ngực, chị ấy vẫn chưa phát hiện ra hay chị ấy đang nói lảng đi cho đỡ ngượng...?

    Tôi càng lúc càng lo lắng, làm sao mà tự dưng lại buột mồm:

    - Xin lỗi, lúc nãy không phải em cố ý giằng tay ra.

    Chị ấy bảo:

    - Có gì đâu…

    Tôi bảo:

    - Lúc nãy em vô tình chạm phải ngực chị, em xin lỗi.

    Chị ấy:

    - Hả???????????????

    Cúi đầu nhìn xuống áo, thấy áo trong suốt bây giờ mới phát hiện ra, vội vã quay quay người đi giấu.

    Tôi lúng túng mở ba lô của tôi tìm xem có giấy ăn không để đưa chị ấy, tìm mãi chả thấy.

    Tôi bảo chị ấy, em đi toa-lét mua gói giấy lau áo, chị ấy im lặng...

    Tôi nghĩ, chết mẹ tôi không cơ chứ, lúc nãy chị ấy không biết thì thôi, sao lại tự dưng lạy ông con ở bụi này. Chạy vội ra toa-lét.

    Điên, đến nơi mới nghĩ ra là quên không mang tiền lại chạy vào phòng học lấy ví, gặp mắt chị ấy, tôi ngượng bảo:

    - Em quên lấy tiền xu.

    Chị ấy bỗng cười… Chị ấy cười đẹp cực, làm tôi hơi xao xuyến chị đi tới vỗ vai tôi:

    - Đi nào, chị có tiền.

    Thế là… hai chúng tôi cùng đi vào toa-lét!
    Sau, chị ấy sửa sang xong, đi ra. Chúng tôi quay về phòng học lấy đồ rồi lên Văn phòng khoa. Ai ngờ, văn phòng khoa đã khoá cửa mà áo và chìa khoá nhà của chị ấy đều để trong văn phòng rồi. Tôi lúc ấy chả biết làm thế nào.

    Chị ấy hỏi tôi có xe không? Tôi gật đầu Thế thì chúng ta đi dạo tí đi, muộn một chút quay về xem có ai không.

    Tôi vừa đến Cao Hùng, chỗ nào cũng lạ. Chị ấy bảo, thế để chị đưa em đi giới thiệu Cao Hùng nhé.

    Tôi lái xe theo chỉ dẫn của chị. Lúc đi đường rất ít nói chuyện, vì chúng tôi không thân, lại chả có đề tài gì.

    Tôi nghĩ mãi có nên mở lời trước không. Nhưng mà, vừa nãy đ.ng vào ngực người ta, ngại quá.

    Ai dám mở mồm?

    Chúng tôi cứ đi như thế đến tận Đại học Trung Sơn. Tôi dắt xe lên phà.

    ...

    Thế thôi, tôi vốn ban đầu chỉ định kể lại chuyện, tôi đã vô ý chạm phải ngực con gái thế nào thôi. Ngực thì…đã chạm rồi, câu chuyện đến đây là hết!

    (Xin lỗi bà con thì đấy, ngực thì đã chạm rồi chuyện hết rồi còn lại... chỉ là mối tình đầu của tôi những năm đại học).

    Tôi cùng chị ấy đến trường Trung Sơn

    Tôi run run dắt xe máy lên phà từ vịnh qua đảo. Lần đầu tiên đi phà, lỡ phi cả xe xuống biển thì…

    Phà khởi động, chị ấy dựa vào lan can gió biển thổi bay mái tóc, nhẹ nhàng xôn xao. Nắng chiều sáng lên trên gương mặt chị ấy hơi u sầu, chị ấy quay lại nói gì với tôi thế là phát hiện tôi đang chằm chằm nhìn chị ấy, tôi bị giật mình một cái, chị ấy cười:


    - Em lại nhìn trộm chị rồi.

    - Làm gì có!

    - Thế hôm nay không phải là em toàn nhìn trộm chị à? - nghiêng đầu cười mím mím nói với tôi.

    Ngượng kinh khủng, tôi vờ mải ngắm sóng.

    Rồi đến đảo Kỳ Kim, chúng tôi tới bãi biển Kỳ Kim. Bỏ giầy treo lên xe máy cả hai đi xuống bãi cát, dọc bờ cát không nói gì… đi tới tận đầu kia của bãi, nơi có công viên cối xay gió rồi quay về chỗ cũ… hoàn toàn ko nói một câu !!!!!!!!!!!!!!

    Cuối cùng chị ấy mở lời trước:

    - Em thấy chị có xinh không?

    Tôi dừng lại nghi hoặc, chị ấy quay về phía tôi cười mỉm, tôi bảo:

    - Chị đẹp lắm, rất có phong cách, hẳn chị có nhiều người theo đuổi.

    Nghe tới đó, chị ấy ko cười nữa quỳ xuống, bất động…

    Tôi nghĩ: "Ối mẹ ơi, mình lại nói hớ cái gì rồi! Khen gái đẹp thì gái phải vui chứ nhỉ?"

    Chị ấy quỳ xuống, run rẩy khe khẽ. Tôi cũng quỳ theo. Phát hiện ra chị ấy đang khóc.
    Tôi sợ… tôi chả hiểu tôi đã làm gì nên tội, nói nhầm câu nào. Tôi vội vã rút trong túi ra gói khăn giấy lúc nãy mua.

    Chị ấy nói:

    - Xin lỗi, tự nhiên mình lại khóc, làm bạn khó xử.

    Tôi cúi đầu không nói.

    Sóng đập tới nơi chúng tôi quỳ bắt đầu làm ướt quần áo cả hai... nhưng chúng tôi vẫn ngồi bất động. Rồi, tôi ko biết tôi lấy từ đâu ra dũng khí tôi đã ôm lấy chị ấy…

    Một đứa con trai quen chưa mấy ngày, một người con gái còn chưa hiểu nhau chị ấy không hề chống cự, mà lại tựa vào tôi, để tôi ôm.

    Có lẽ phải 10 phút.

    Có lẽ vì phải quỳ, chân tôi bắt đầu tê dần, trong khi chị ấy cứ bất động trong lòng tôi và cứ thổn thức khóc mãi.

    Chân tôi tê, đến mức cứ run bần bật.

    Chị ấy ngửa đầu lên hỏi tôi: Sao thế?

    Tôi ngồi bệt xuống cát, bảo… chân tôi bị tê quá rồi! thế là chị ấy cười một lúc... bây giờ tôi đã bạo dạn hơn, kề sát môi chị ấy chị ấy dùng tay đẩy tôi ra… nhưng tay kia lại vẫn nắm tay tôi.

    - Xin lỗi! cả hai cùng đồng thanh nói.

    Rồi màu trời tối dần, chị ấy bảo về thôi trên đường về chúng tôi im lặng... nhưng trên đường về, chị ấy... ôm tôi.

    Bây giờ mới nhớ ra là chìa khoá và áo khoác của chị ấy vẫn còn ở trường !!!

    Về trường chúng tôi vội vã lên khoa, văn phòng khoá kín, mọi người đã về hết. Chúng tôi đứng bơ vơ giữa khoa vắng tôi hỏi chị ấy, trời bây giờ phải làm sao đây nhỉ?

    Chị ấy cúi đầu nói:

    - Thế có thể đến chỗ bạn không?

    Tôi sững sờ, giả vờ chưa nghe thấy gì nghĩ bụng, chết rồi trời ơi thế này là thế nào nhỉ.

    Vừa vui mừng vừa… lo kinh khủng.

    Vui vì chị ấy là người tôi thích lâu rồi, phải chăng chị ấy cũng … thích tôi nhỉ? Lo là vì... tôi đang ở trong ký túc xá.

    Làm sao, làm thế nào bây giờ?

    Tôi thì ở ký túc, mà chị ấy lại bảo đi đến chỗ tôi. Nhưng mà chị ấy cũng không về nhà được…

    Chị ấy hỏi lại:

    - Có thể đến chỗ bạn không?

    Tôi thật thà bảo, em đang ở trong ký túc, nhưng mà… tôi cũng ko thể để lỡ cơ hội vàng ở cùng chị ấy nên tôi bảo: chị chờ em tí. Tôi chạy đi gọi điện thoại cho các bạn cùng phòng.

    Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

    Bọn nó đều mới vào đại học, được kỳ nghỉ cuối tuần đều đã về nhà cả, bọn nó về nhà hết rồi, hôm nay chỉ còn mỗi tôi. Tôi nói cho chị ấy biết là có thể về phòng ký túc của tôi. Chị ấy ngập ngừng:

    - Nhưng… nữ sinh cũng ko đc vào qua đêm ở ký túc nam.

    Tôi buột miệng:

    - Ahhhh… chị còn định ngủ đêm ở phòng em á ???

    Chị ấy cúi đầu không nói gì. Nói thật, lúc đó trong lòng tôi rất đắn đo (nếu mà là tôi bây giờ í à, phải 80% nghĩ ngay rằng: chết mẹ, nó định lấy mình ra làm bố cái thai của nó).

    Rồi chúng tôi đi ra ngoài kiếm chút gì ăn, định đợi 2 giờ sáng quản lý ký túc đi ngủ sẽ lén lút dẫn chị ấy vào ký túc.

    Lúc đó tôi từng nghĩ, sao chị ấy lại không gọi điện cho các bạn bè nhờ giúp đỡ nhỉ, đến ngủ nhà bạn đi. Tôi không hỏi, sợ chị ấy đổi ý.

    Tôi nghĩ tôi còn đen tối hơn chị ấy.

    Ăn xong chúng tôi về trường, ngồi ở sân bóng rổ xem người ta chơi bóng. Chúng tôi tán đủ thứ chuyện, chị ấy bảo: mình có một người bạn trai đã yêu nhau hai năm rồi.

    Trái tim tôi lạnh cóng…!

    Nhưng sao nói đến bạn trai mà mặt chị ấy lạnh tanh?

    Hoá ra, người yêu chị ấy đang du học ở trường UCLA - Mỹ hai người chỉ liên lạc qua MSN messenger và E-Mail. Hai năm nay, chỉ gặp nhau 2 lần… đều là trong kỳ nghỉ đông, anh kia quay về Đài Loan rồi cũng vì lệch múi giờ lên mạng thường chẳng gặp nhau nên chỉ còn dùng mail, nhưng anh kia thường ít khi trả lời mail của chị ấy mà lại còn toàn viết mail bằng tiếng Anh… chị ấy không đọc được cũng chẳng dám nhờ ai dịch hộ vì đó là thư tình…

    Hồi đó, tôi còn dùng YIM (Ở Đài Loan, YIM là một dịch vụ lạc hậu, rất ít người dùng YIM, thậm chí rất nhiều người không biết trên đời có YIM, chỉ toàn chat bằng MSN) tôi còn chả biết MSN là gì…

    Bạn bè chị ấy đều khuyên chị ấy chia tay anh kia cho xong, yêu mà xa nhau thế thì khổ quá. Tôi cũng nói với chị ấy:

    - Đúng đấy chị ạ, sao chị không chia tay đi, có khi anh ta có bồ ở bên đó rồi.

    Nói xong thì tôi hối hận, sao tôi tiểu nhân quá… tôi không quen anh người yêu của chị vì sao lại đi nói xấu anh ta. Không ngờ chị ấy lại bắt đầu khóc ... 囧

    Chị ấy bảo:

    - Tại vì ngày xưa, mình tỏ tình trước với anh ấy, khó khăn lắm rồi mới yêu được anh ấy, bây giờ mình không thể vì xa cách thì lại đòi chia tay, như thế thật không hay ho lắm. Mình muốn tiếp tục chờ đợi anh ấy, nhưng trong lòng mình sợ hãi, mình cực kỳ do dự… chí ít, thì mình cũng sẽ chờ chính miệng anh ấy nói ra câu đòi chia tay, thì mình mới chia tay. Nghe hết lời chị ấy tôi nghĩ về mấy mối tình thời học phổ thông của tôi, thật đúng là trẻ con học đòi yêu đương nhăng nhít hoàn toàn không hiểu không biết và chưa đủ chín chắn…

    Tôi chả biết an ủi chị ấy ra sao, chỉ biết liên tục đưa giấy ăn cho chị ấy. Tôi nghĩ lúc đó tôi chỉ có thể làm thế cho chị. Giấy ăn rồi cũng hết, tôi bảo: chị ngồi chờ em ở đây nhé, em đi mua hộp khăn giấy về ngay thôi, chị ấy mắt đỏ hoe, nhìn tôi, dịu dàng gật đầu.

    Tôi rất không nỡ rời chị…!

    Chạy thật nhanh đi mua khăn giấy, mua xong chạy ngay về sân bóng rổ thì thấy chị ấy đã không còn ngồi ở chỗ đó nữa !!! và những người vừa đánh bóng rổ trên sân bỗng đi đâu hết rồi? vừa nãy trên sân còn nhiều người mà?

    Tôi nhìn đồng hồ, thôi chết 1 giờ sáng rồi, thảo nào hoá ra tôi đã tán với chị ấy lâu thế.

    Nhưng chị ấy đâu rồi????? chị ấy chạy đâu?????

    Tôi nhìn khắp nơi, ngó ngiêng, nhớn nhác!

    Thấy chị ấy đi từ góc xa nhất của sân bóng tới trên tay cầm máy di động… chị ấy nói:

    - Xin lỗi, bạn cùng phòng vừa gọi điện cho mình xong...

    Tôi hỏi:

    - Chị phải về à?
    Nói xong thì tự chửi mình ngu, vừa nãy đang nghĩ là đừng nhắc chị ấy đi kiếm bạn ngủ nhờ qua đêm giờ lại tự mồm mình nói ra nhé!

    Chị ấy lại đáp:

    - Thế không phải mình đã thu xếp qua chỗ bạn sao?

    Tôi cười ngu ngu, lấy can đảm cầm lấy tay chị ấy, chị ấy cũng để cho tôi dắt... dắt về... ký túc nam.

    Tôi bảo chị ấy đứng ngoài chờ, tôi vào trước xem quản lý ký túc ngủ chưa.

    Ôi may quá là may, ngủ rồi, phòng quản lý chả có ai. Có lẽ là vì ngày nghỉ cuối tuần nên nghỉ sớm chăng.

    Tôi nhìn các máy quay camera xung quanh thực ra là để cho chị ấy hiểu ngầm rằng, cúi thấp xuống, đừng để máy camera thấy người. Chúng tôi cũng không dám đi thang máy, sợ camera thu hình lại.

    Thế là bước từng bước, leo cầu thang lên tầng 5...
    Mọi người chắc ngủ rồi, tuần này sinh viên mới về nhà hết, tốt quá.

    Tôi nắm tay chị ấy đi thật nhanh về phòng, rút chìa thật nhanh, mở khoá xong chui tọt vào khoá cửa thật chặt...

    Chị ấy giống hệt như Lưu đại gia đi thăm đại quan viên, chui được vào phòng con trai, rất tò mò. May quá phòng tôi toàn con trai mới nhập học, đồ đạc còn chưa kịp loạn xà ngầu, nền nhà còn rất sạch, mà may cũng chẳng có quần sịp treo lủng lẳng trong phòng.

    Tôi bảo chị đi tắm trước đi, dù sao thì lúc ở bên bờ biển cũng ướt hết người rồi. Quần áo tuy khô nhưng vẫn dính nhớp nhớp vào người.

    Chị ấy đi vào buồng tắm!

    Một mình tôi vừa sướng vừa sợ, lại thấy có chút kinh hãi...

    Tôi nghe thấy tiếng nước róc rách trong buồng tắm, tiếng nước rơi làm đầu óc tôi mê man mụ mị đi, đầu óc toàn hình ảnh chị ấy mặc cái áo bó sát màu be ướt dính vào người. Tôi đành mở máy tính ra, bật chút nhạc.

    Căn phòng này bức bí quá, nó làm mình tự mình nghĩ ngợi điên đảo.

    Đột nhiên tôi sực nhớ ra... chị ấy tắm xong thì làm gì có quần áo mà mặc?

    Tôi tìm trong tủ áo tôi một chiếc áo phông sạch sẽ không ám mùi mồ hôi và một chiếc quần đùi vì làm sao có thể đẻ ra trong tủ áo lót quần lót của phụ nữ nhỉ!

    Tôi cầm thêm chiếc khăn mặt tắm, đi đến gõ cửa buồng tắm.

    Ngờ đâu đúng lúc đó chị ấy cũng mở cửa buồng tắm ra... chị ấy giật thót mình, tôi cũng bị giật mình vì chị ấy làm sao ngờ được tôi đang đứng trước cửa, vội vã đóng sập cửa lại.

    Tôi thì đánh rơi tất cả quần áo xuống đất.

    Chị ấy lại he hé cửa, thò đầu ra:

    - Bạn đang nhìn trộm mình à?

    Tôi cuống quýt nhặt quần áo lên:

    - Đâu em đâu có, đúng lúc em định mang đồ tới cho chị mặc.

    Chị ấy cười trong khe cửa hẹp:

    - Thật ư?

    Tôi đáp:

    - Thế thì chị khỏi mặc" (nói xong quay đi...)

    Chị ấy Aaaaa!!!! một tiếng vội mở cửa vươn tay chộp lấy tôi:

    - Chờ đã!

    Tôi quay đầu:
    .
    ________________Ghép Bài_______________________
    .
    - Ha ha, tưởng chị không cần mặc nữa...

    Soi vào rèm mắt tôi là nửa người chị ấy.

    Tuy không lộ điểm nào... nhưng những giọt nước to lóng lánh trên da chị ấy và hơi nước mù mịt trong phòng tắm, nét lượn của thân thể... mái tóc hơi bết ướt... làm tôi đứng chết sững.

    Chị ấy nhìn tôi hỏi:

    - Thật sự không cho mặc?

    Tôi hồi tỉnh, đưa quần áo cho chị rồi vội vã quay người đi ra ngồi máy tính.

    Chị ấy mặc xong đồ bước từ buồng tắm ra, tôi vờ không có gì, cứ lên mạng.

    Chị ấy kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh tôi lau tóc ướt:

    - Đến lượt bạn tắm.

    Tôi đứng dậy tìm máy sấy tóc cho chị. Khi tôi đưa máy sấy cho chị ấy mới phát hiện chị ấy mặc quần áo tôi quá rộng, áo hoàn toàn che mất quần...

    Tôi cầm quần áo tôi vội vã chạy vào buồng tắm phát hiện quần áo và đồ lót của chị ấy vẫn còn treo trong buồng tắm... tôi cố tình quay đi giả vờ không thấy gì. Tôi không thể để cho chị ấy nghĩ tôi là thằng hiếu sắc.

    Bật vòi hoa sen, những dòng nước lạnh làm tôi bình tĩnh lại. Tiếng nước lẫn tiếng nhạc phòng ngoài và tiếng máy sấy tóc ồn ào. Tôi hoang mang tắm thật nhanh rồi chui ra.

    Chị ấy đang lên mạng.

    Tôi đứng gần lấy cớ sấy tóc, thực ra là liếc nhìn trộm chị... Chị ấy đang xem 1 bức thư, toàn tiếng Anh.

    Trong lòng tôi hơi buồn, có lẽ đó là thư người yêu của chị ấy gửi. Tôi tự dặn mình, chị ấy đã có bạn trai rồi, thôi mình đừng mong chờ gì nữa!

    Tôi sấy tóc xong... gian phòng chỉ còn lại tiếng nhạc...

    Chị ấy chợt hỏi:

    - Bạn có biết tiếng Anh không? có thể dịch hộ mình bức thư này không?

    Tôi hỏi lại:

    - Tiếng Anh của em tồi lắm, mà đây lại là thư của chị, làm thế... có tiện không?

    Chị ấy nói:

    - ... không sao đâu, bạn dịch cho mình với...

    Tôi nói:

    - Hay là em dùng từ điển song ngữ Dr.Eye giúp chị dịch, chị tự xem nội dung, mỗi tội có thể nội dung không chính xác lắm...

    Chị ấy gật đầu, tôi giúp chị dịch bằng phần mềm xong ngồi bên, bật máy tính của thằng giường bên... chị ấy đọc thư...

    Thằng giường bên mất dạy thật, màn hình nó toàn gái mặc bikini, hại tôi lại liên tưởng tới hình dáng chị ấy trong buồng tắm.

    Tôi vội vàng bật IE che lấp cái màn hình chết tiệt đi...

    Một lúc sau, tôi len lén nhìn chị.

    Trời! chị ấy đang khóc, lại khóc rồi, trời ạ 囧

    Tôi đứng dậy lấy giấy ăn:

    - Chị ko sao chứ? sao thế ạ?

    Chị ấy lau nước mắt...

    Bức thư kia... có lẽ là thư của người yêu chị ấy gửi, viết gì nhỉ? chị ấy vì sao xem xong lại khóc?

    Tôi đưa khăn giấy cho chị đồng thời lén xem màn hình, toàn một thứ tiếng Hoa dịch bằng máy trúc trắc... rất khó xem.

    Chị ấy càng khóc càng nức nở to hơn.

    Tôi cũng chả biết làm sao nữa, tôi quỳ xuống chân ghế cạnh chị ấy, nắm tay chị ấy hỏi:

    - Chị ko sao chứ? sao thế ạ?

    Chị khóc:

    - Anh ấy bảo mình nên quên anh ấy đi.
    Tôi quay sang xem màn hình, nội dung đại khái là: chàng người yêu của chị ấy mong rằng, chị đừng lãng phí thêm thời gian cho anh ta nữa xa nhau thế này mà yêu đương thì thật khó, rồi bảo chị ấy quên anh ta đi.

    Giây phút ấy tôi chỉ có thể nhìn chị ấy khóc. Tôi chỉ biết đưa khăn giấy cho chị thôi, tôi chẳng thể làm gì được cho chị ấy...

    Tôi đưa tay vén mái tóc của chị ấy lên, đưa khăn thấm khô đôi mắt

    Tôi hôn lên trán chị ấy.

    Rồi hôn lên đôi môi...

    Lần này thì chị ấy không đẩy tôi ra.

    Tôi ôm chị ấy vào lòng, chị ấy cũng ôm chặt tôi, và lại khóc nức nở. Tôi nghĩ, nếu lúc này tôi nhân thời cơ mà chiếm đoạt người con gái, thì tôi thật ti tiện...

    Khóc, khóc, khóc đến khi chị ấy không còn hơi sức nhè nhẹ đẩy tôi ra, chị ấy đi vào buồng tắm…

    Tôi tắt màn hình. Không muốn chị ấy đi ra lại phải đọc lại những dòng chữ kia.

    Chị ấy đi ra… mắt còn đỏ hoe, nói với tôi:

    - Xin lỗi, mình không sao đâu.

    Tôi mỉm cười, hỏi chị mệt rồi phải ko.

    Chị ấy gật đầu, tôi bò lên cái giường tầng của tôi sửa soạn chăn gối cho chị, tôi bò sang ngủ chỗ của thằng giường bên.

    Khi tôi vừa định nằm xuống chị ấy hỏi:

    - Bạn ko ngủ bên này ư…?

    Tôi im lặng:

    - Thế này không tốt, dù sao thì… dù sao thì…

    Vốn định bảo, dù sao thì chị cũng đã là người có bạn trai rồi, nhưng tôi ko nói ra được đành sửa lại:

    - Dù sao thì chị cũng là con gái, không thể ngủ chung với con trai.

    Và chúng tôi đều nằm xuống.

    Rất lâu rất lâu sau, tôi ko sao ngủ được, hai mắt chong chong nhìn lên trần nhà, không ngủ nổi.

    Tôi nhớ cái áo màu be bó sát lấy người chị.

    Và lúc chị ấy ló đầu ra từ phòng tắm mù mịt hơi nước.

    Và lúc chị ấy…

    ...

    - Bạn ngủ rồi à? - chị ấy cũng không ngủ.

    Tôi trả lời:

    - Chưa, em không ngủ được.

    Chị ấy:

    - Thế thì chúng mình trò chuyện đi!

    Tôi đáp:

    - Vâng, chị thích nói chuyện gì?

    Chị ấy:

    - Mình cũng chả biết!

    Tôi không hiểu có điều gì đó làm tôi nói:

    - Thế… em có thể ngủ với chị không?

    Chị ấy:

    - Ừ...

    Tôi chầm chậm bò sang giường tôi, chị ấy nép vào dành một khoảng.

    Tôi chui vào trong chăn, chạm vào chân chị ấy, tôi nói:

    - Chân chị lạnh quá kìa! Máy lạnh mở quá lạnh à? Em điều chỉnh chút nhé!

    Chị ấy nhẹ nhẹ nép vào lưng tôi:

    - Như thế này thì ko còn lạnh nữa!

    Tôi ngượng ngùng khắp người… Quay sang nhìn chị và hôn…có ý để chị nhấc đầu lên, tôi đệm cánh tay xuống ôm chị.

    Chị ấy quay lại và nằm trong lòng tôi.

    Tôi nhìn thấy khe ngực rồi, tôi đã nhìn thấy khe ngực rồi !!!

    Lúc ấy, nghĩ ra chị đã để lại toàn bộ quần áo trong buồng tắm, tức là trong chiếc áo của tôi… chị không còn gì che chắn nữa.

    Tôi lại bắt đầu cuống… và thậm chí bắt đầu run rẩy. Bởi tôi biết trong áo kia là chị ấy.

    Tôi cuống và thậm chí run lên

    Chị ấy hỏi:

    - Bạn rét à?

    Tôi lắc đầu.

    Chị ấy:

    - Bạn ôm mình tay có bị tê không?

    Tôi lại lắc đầu.

    Chị ấy:

    - Thế rốt cuộc là bạn bị làm sao thế?

    Tôi cúi gằm xuống nói lí nhí:

    - Chị chẳng mặc gì…

    Chị ấy cười và ôm tôi nói:

    - Chỉ hôm nay thôi… với mình, ôm mình, hôn mình đi…

    Tôi nặng nề nói:

    - Em không phải là một thứ đồ vật để chị thế chân!

    Nhưng tôi vẫn hôn chị, cái này gọi là "mồm thì bảo không mà thân thể thì bảo có".

    Nhưng cũng chỉ là hôn mà thôi, tôi không dám tiến xa hơn một bước… cho dù ngực chị ấy ở ngay trước mặt tôi, cho dù tôi vô cùng muốn chạm vào, nhưng tôi cuối cùng vẫn không.

    Tôi không có quyền, vào những thời điểm này, lợi dụng hoàn cảnh của chị ấy để…

    Chị ấy ngủ say trong lòng tôi, mà tôi thì cứ thao thức.

    Tôi ngắm nhìn chị ấy ngủ.

    Tôi thấy sự bình yên…

    Tôi chỉ nghĩ, vì sao một cô gái tuyệt thế này mà lại có thằng người yêu muốn bỏ rơi.

    ***

    Buổi sáng là một trận tê bại, tay tôi đơ đứ đừ. Đêm qua ôm chị ấy ngủ, tay bị đè tê liệt cả đêm.

    Tôi nhìn, chị ấy vẫn còn say giấc.

    Tôi cố chịu đựng cánh tay tê mỏi, không dám để chị ấy bị đánh thức nhưng mà thật sự là… tay tôi tê hết chịu nổi rồi… tay tôi run bần bật, thế là chị ấy tỉnh dậy. Tôi vội vã giả vờ nhắm mắt đang ngủ.

    Chị ấy tỉnh dậy, dùng tay vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán tôi, tôi mở mắt và hôn lại chị, chị ấy dường như bị giật mình… nhưng cũng không kháng cự tôi, vì thế chúng tôi nằm ôm chặt, hôn lên trán, hôn lên gò má, lên môi… tôi hôn dần xuống cổ chị ấy và đôi tay lặng lẽ đi từ eo lên…

    Tôi để tay trên ngực chị ấy và qua áo có thể cảm nhận hơi thở của chị.

    Đầu óc tôi lại có hình ảnh, chị ấy ló đầu ra từ trong buồng tắm.

    Những ngón tay chạm nhẹ...

    Tôi hôn lên đôi tai:

    - Em có thể không?

    Chị ấy gật đầu và tay tôi chạm làn da mịn màng bỗng dưng chị ấy cười phá lên:

    - Mình sợ buồn!

    Tay tôi dừng lại và rút ra khỏi áo, tôi nói:

    - Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên như thế này.

    Chị ấy im lặng…

    Đã từng ở trước mắt tôi, bầu ngực ấy.

    Nhưng tôi đã không dám chạm vào.

    Cho đến sau này khi tôi đã mất chị ấy, đó là cái điều làm tôi đau đớn nhất trong cuộc sống, cũng có thể nói là trong tuổi trẻ này của tôi.

    Nếu như số phận cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi chắc chắn tôi sẽ nói với chị ấy rằng…

    ...

    Chúng tôi nằm yên bên nhau.

    Sáng muộn, cả hai đều đói.

    Dậy rửa mặt đánh răng, trong phòng tắm lại thấy những quần áo lót treo trên cửa buồng kia. Tôi nghĩ: đây không phải là giấc mơ, thế mà sao tôi ngu thế, cơ hội đã qua mất rồi. Bước ra, chị ấy ngồi trước máy tính, tôi vỗ vai nói, chị đi đánh răng đi, nghĩ ra chị ấy ko có bàn chải tôi chạy xuống tiệm tạp hoá tầng dưới mua bàn chải cho chị.

    Gọn gàng chỉnh chu xong, chúng tôi rất tự nhiên nắm tay nhau đi ăn sáng…
    Những ấn tượng khi đó của tôi vô cùng sâu sắc, nhớ rõ chị ấy gọi một suất bánh mì lát nướng dày phết sô cô la và thêm trứng, một tách trà đen nóng. Tôi gọi bánh trứng rán kẹp cá hồi và cà phê đá, tôi ăn hết bánh trứng rất nhanh, chị ấy đưa tôi nốt miếng bánh mì ăn chưa hết:

    - Bạn có vẻ chưa no, chỗ này để cho bạn đấy!

    Tôi nghĩ lẩn thẩn, thế này không phải là coi như hai đứa hôn gián tiếp ư?

    Rồi lại nghĩ, mình là một thằng rất ngu, tối qua không phải là đã từng hôn thật sao, giờ vẫn còn lưu luyến cả cái hôn gián tiếp.

    Ăn xong, đi về ký túc xá của nữ… Hai chúng tôi dừng lại đứng trước cổng ký túc hồi lâu nắm tay không muốn rời. Vì sao mới ngày hôm qua còn là hai kẻ xa lạ mà hôm nay đã như đôi tình nhân thế này nhỉ, chính tôi cũng thấy lạ lùng… nhưng tôi cũng vẫn sẽ nói với chị ấy nỗi niềm của tôi.

    - Em rất thích chị, nhưng em biết chuyện của ngày hôm qua… chỉ là…

    Chị ấy cúi đầu.

    - Chỉ là những gì em muốn an ủi chị, đó không phải là quan hệ nam nữ như những đôi tình nhân.

    Chị ấy vẫn cúi gằm xuống.

    - Em xin lỗi, đêm qua đáng lẽ em không nên lợi dụng hoàn cảnh, vào giây phút chị yếu đuối nhất…

    Chị ấy cúi gập đầu.

    - Em…

    Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vội vã nắm lấy tay tôi thật chặt.

    - …Em vẫn hy vọng chị sẽ nối thử lại với người yêu của chị, cứ thử xem có quay lại với nhau không, dù sao mối tình hai năm vẫn quý giá hơn là….chắc đầy những kỷ niệm của hai người.

    Mắt chị ấy bắt đầu đỏ lên, tôi mới thấy tôi lại nói nhầm lời mất rồi. Hai năm nay họ chỉ gặp nhau có mỗi hai lần, lấy đâu ra kỷ niệm nhỉ.

    - Xin lỗi, em chỉ định bảo…

    Nước mắt chị ấy bắt đầu rơi…

    Tôi thấy buồn, không muốn rời chị ấy:

    - Chỉ là vì em không muốn trở thành đồ vật thế thân cho anh ấy, mà em muốn được chị yêu em thật lòng cơ…

    Chị ấy ôm tôi:

    - Xin lỗi, trong lòng mình giờ đây đang rất hỗn loạn… - chị ấy nói - nhưng, vì sao vào những lúc mình đau buồn nhất, thì lại là bạn ở bên an ủi mình, chứ không phải là anh người yêu hai năm kia.

    Chị ấy nói tiếp:

    - Mình không muốn chỉ là đêm qua mà thôi…

    Tôi đáp:

    - Em sẽ ở bên chị mãi mãi.

    Và chúng tôi yêu nhau suốt nửa năm.

    Cho đến một ngày…

    Yêu chị ấy nửa năm, thời gian đó vô cùng hạnh phúc, chúng tôi qua mùa giáng sinh đầu tiên bên nhau ăn cơm vào FRIDAY.

    Nhưng đó cũng là Giáng sinh cuối cùng của chúng tôi...

    Chúng tôi cùng nhau đón năm mới lần đầu tiên tại chính nơi chúng tôi quen nhau lần đầu: đảo Kỳ Kim bắn pháo hoa

    Cũng lại là lần đón năm mới sau cùng.

    Chị ấy, người yêu hơn tôi một tuổi, đã dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm sống với tôi

    Chị ấy là một người con gái tốt, tôi đã trân trọng từng giây khắc chúng tôi ở bên nhau vì tôi biết rõ, có thể một ngày nào đó có thể sẽ…

    Khi đó là cuối tháng Một.

    Học kỳ một kết thúc… mọi người chuẩn bị thi cuối học kỳ thi xong còn về nhà nghỉ đông và nghỉ Tết. Tôi rất sợ hãi cái ngày này sẽ đến thì là… bạn trai của chị ấy, mỗi năm nghỉ đông đều bay về Đài Loan… dù sao thì hồi đó chị ấy đã không nói ra lời chia tay với anh kia nên có thể coi họ mới chỉ tạm thời ngừng liên lạc với nhau mà thôi và tôi có thể coi chỉ là một kẻ thứ ba xen ngang chuyện tình…

    Thi xong môn cuối chúng tôi cùng bạn cùng phòng của chị ấy đi hát Karaoke, hát đến nửa chừng điện thoại di động của chị ấy đổ chuông. Chị ấy đang song ca với bạn cùng phòng, nhạc quá ầm ĩ, chị ấy không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm máy lên xem, tên người gọi đến David

    David là ai? là anh ta chăng?... nếu đúng là anh ta, tôi phải làm gì bây giờ?

    Tôi nhìn chị ấy, chị ấy đang hát với bạn bè hào hứng.

    Tôi lén lút mở máy chị ấy ra, xoá ghi nhớ về cuộc gọi vừa rồi.

    Cho dù là anh ta hay không phải là anh ta, tôi cũng không muốn một David nào xuất hiện trước mặt chị ấy… chẳng ngờ tôi luôn là đứa kém may mắn, chị ấy đúng lúc đó hát xong quay về chỗ, chị ấy nhìn thấy tôi đang cầm di động trên tay:

    - Có người gọi cho mình à?

    Thôi rồi Lượm ơi, cái gì phải đến thì không tránh được rồi, đành đưa máy di động cho chị ấy.

    Chị ấy mở máy xem ghi nhớ cuộc gọi đến, chị ấy im lặng hồi lâu… (Đúng là anh ta rồi chăng?)

    Chị ấy nói:

    - Mình phải ra ngoài gọi điện một tí đã.

    Tôi nghe thì vội vã nắm tay chị ấy kéo lại:

    - Chị đừng đi.

    Chị ấy bị tôi kéo lại, giật cả mình, bạn chị ấy đều để ý sang phía chúng tôi. Bài hát đang hát đến nửa chừng dừng lại.

    Chị ấy bảo:

    - Không có chuyện gì đâu, mình chỉ đi gọi lại cho một cú điện thoại thôi, đừng lo - vừa cười vừa bước ra khỏi phòng Karaoke…

    Tôi cúi đầu trầm ngâm, trong phòng những nhạc những lời ca quay vòng vòng bên tai tôi.

    Tôi lại bắt đầu đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của tôi…

    Chị ấy phải chăng sẽ sắp rời khỏi tôi?

    Tôi phải chăng sẽ sắp rời khỏi chuyện tình của hai người đó?

    Anh ta là người đàn ông như thế nào? …

    ….

    Chị ấy đi vào phòng, quay sang mỉm cười với tôi rồi ngồi xuống mở cuốn danh mục bài hát, chị ấy chọn vài khúc ca.

    Chị ấy rất vui vẻ hát cùng bạn bè xem ra như không hề có chuyện gì xảy ra.

    Tôi đã quá lo nghĩ linh tinh rồi…

    Chúng tôi hát cho tới 6 giờ sáng, mọi người mệt mỏi rời khỏi khu Karaoke… chị ấy và bạn bè mỗi người đi một hướng, tôi dắt xe máy, đưa chị ấy chiếc mũ bảo hiểm, chị ấy nắm tay tôi nói:

    - Mình muốn đi đến một nơi...

    Cú điện thoại đó làm tôi canh cánh bên lòng, tôi cứ canh cánh mãi trong lòng.

    Tôi lái xe dọc đường, chị ấy ôm tôi rất chặt.

    Chúng tôi lại chạy đến trường đại học Trung Sơn, lại qua phà lại sang đảo Kỳ Kim.

    Đây là bãi cát khi chúng tôi quen nhau ngày đầu tiên... chúng tôi lại cởi giày chân trần trên cát. Tuy lần này cầm tay nhau đi trên bờ biển, tôi rưng rưng nắm tay chị ấy dắt đi, tôi sợ chị ấy đang ở bên tôi biến mất, tan đi, rời bỏ tôi…

    Chúng tôi đứng quay mặt về phía biển khơi, im lặng rất lâu.

    Tôi suy nghĩ hỗn loạn, muốn bình tĩnh cũng ko thể được.

    - Mình nghĩ… bạn có biết ai vừa gọi đến không? chị ấy cất lời trước phá vỡ sự im lặng.

    Tôi gật đầu.

    Chị ấy:

    - Anh ấy đã quay về rồi…

    Tôi cúi đầu, tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn.

    Chị ấy:

    - … Anh ấy hỏi mình lúc nào có thể gặp…

    Tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn nữa, cả trái tim thót lại. Tôi hỏi:

    - Thế chị đồng ý gặp anh ta chứ? - tôi hy vọng câu trả lời được nghe là…

    Chị ấy:

    - Ừ, mình đã trả lời là khi nào mình về Đài Bắc sẽ tìm anh ấy.

    Đây là câu trả lời tôi không hề mong muốn. Tôi lặng im.

    Trong sớm tinh sương tháng một của Cao Hùng, gió thổi trên bờ biển của Kỳ Kim, từ bàn tay chị ấy tôi cảm nhận rõ sự run rẩy.

    - Chị lạnh à? - tôi ôm lấy chị

    - Hơi lạnh một chút… xin lỗi - chị ấy nói và nói và sắp khóc.

    - Chúng ta về nhà đi - tôi hôn lên trán chị ấy rồi bảo.
    Chị ấy gật đầu, tôi dắt tay chị, đi thật chậm, cố ý đi chậm về phía xe máy bởi vì, từ đây, những giờ phút tôi bên chị ấy có lẽ đang dần rút ngắn lại tôi thương xót từng giây một…

    Trên đường về, chị ấy tì lên vai tôi và ngủ, một tay tôi quàng lại phía sau ôm chị ấy, một tay cố lái xe thật vững, chầm chậm chạy xe về trường…

    Tôi đưa chị ấy về ký túc xá nam, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ trả chị về ký túc nữ. Lại dắt chị ấy trốn tránh ống kính soi mói của camera như cũ nhưng lần này, tôi cõng chị ấy lên

    Cuối tuần, cả toà nhà ký túc dường như vắng lặng.

    Tất cả mọi người đều rời ký túc về nhà rồi, bạn cùng phòng tôi cũng về nhà hết. Thật là châm biếm, hoàn cảnh y hệt hôm đầu tiên chị ấy đến đây…

    Tôi cầm quần áo đưa cho chị ấy, bảo chị đi tắm trước đi.

    Chị ấy mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh cầm quần áo đi vào buồng tắm.

    Tôi lại như lần trước, bật máy tính, mở một chút âm nhạc… trèo lên giường xếp dọn chăn gối trong lòng tôi đang nghĩ gì…

    Tôi đi đến trước buồng tắm gõ cửa, chị ấy hé cánh cửa ra, tôi xô cửa đi thẳng vào, chị ấy bị bất ngờ vội vã dùng tay che…đi.

    Một tay tôi kéo chị ấy, tôi kéo chị ấy sát vào người ôm chặt và hôn, chị ấy không phản kháng… tôi từ từ cởi bỏ quần áo của tôi và chúng tôi trần người ôm chặt nhau trong màn hơi nước...

    Tắm nào! tắm nào!

    Chúng tôi ôm chặt nhau, không sợi vải.

    Tôi gội đầu xong, chị ấy dội nước cho tôi. Tôi kỳ lưng cho chị ấy, chị ấy lại kỳ lưng cho tôi và trong lúc tắm cùng nhau, trong đầu tôi hoàn toàn không có bất kỳ một tà ý nào vẩn gợn (nếu như bây giờ, có lẽ chả biết đã nhân cơ hội đó Làm bao nhiêu lần Yêu)

    Tôi với chị ấy tắm, tạnh quẽ, im lặng thỉnh thoảng gặp mắt nhau, chúng tôi mỉm cười rất giống ngày xưa, khi tôi ngồi bên chị ấy trong buổi họp trên khoa tôi bị chị ấy bắt gặp đang liếc trộm, chị ấy mỉm cười, cảm giác y hệt vậy.

    Tắm xong, chị ấy giúp tôi sấy tóc, tóc khô tôi lại giúp chị ấy sấy tóc, tôi cầm lược chải tóc cho chị…

    Hai người bò lên giường, chui vào chăn tôi ôm chị thật chặt và tôi hôn và tôi lại cởi toàn bộ những vải vóc của chị, và của tôi…

    Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ đau đớn: Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Cho dù chị ấy sắp rời bỏ tôi mà đi, tôi nhất định phải có được chị ấy!

    Và tôi bắt đầu hôn triền miên, tay ghì sát, hôn trên má, hôn trên trán, hôn trên tay, hôn trên cổ, hôn trên cổ tay, hôn trên cẳng chân, hôn trên eo…

    Những đối thoại hôn câm lặng trong tiếng nhạc nhè nhẹ từ máy tính…

    Mắt tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy và chắc chắn trong lòng chúng tôi đều đang cùng nghĩ đến một sự việc.

    Chị ấy nhắm mắt lại… và tôi muốn lặng lẽ chia đôi chị ấy ra.

    Đây là lần đầu tiên của tôi…tôi hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

    Tôi thật sự là hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Tôi đã từng xem phim XXX, nhưng tôi không dám… tôi cũng chẳng biết mình đang chần chừ gì nữa. Chị ấy mở mắt ra, nhìn tôi ngạc nhiên:

    - Sao vậy? - tay đặt trên má tôi

    - Tôi…tôi chưa bao giờ… Tôi chưa làm lần nào... - mặt tôi đỏ lên, tôi ngại ngùng nói ra sự thật.

    Chị ấy vuốt ve đôi vai tôi.

    Và tôi ngại ngùng hết sức, nằm tụt người xuống một chút để che đi khuôn mặt mình, rồi ngồi dậy thở gấp gáp hồi hộp. Chị ấy bị những cử động của tôi làm cho bất an:

    - Sao vậy?

    - Xin lỗi !!! - Tôi cúi gằm xuống nói:

    - Lúc nãy tôi thật sự có ý định muốn chiếm lấy em, nhưng đó chính là vì sự xuất hiện của anh ta làm tôi cảm thấy lo sợ... - Tôi vẫn cúi gằm xuống nói.

    Chị ấy sát tới hôn lên má tôi:

    - Em không để ý điều đó đâu.

    Tôi hôn lại:

    - Nơi đây bắt đầu, nơi đây cũng là kết thúc - nói xong tôi bắt đầu khóc.

    Chị ấy cũng khóc, chúng tôi nằm bên nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc đến lúc ngủ thiếp đi mệt mỏi…

    Bữa sáng của ngày hôm sau, chúng tôi cùng xuống tiệm ăn, chỗ ngồi cũ, những món cũ bánh mì nướng dầy phết Sô cô la và bánh trứng cá hồi.

    Chị ấy không nuốt một miếng nào…

    Sau bữa sáng, chúng tôi dắt tay nhau về ký túc nữ.

    - Em lên phòng thu xếp hành lý, tạm biệt - cô ấy buông tay tôi ra đi vào ký túc.

    Tôi đi tới trước lôi tay cô ấy lại:

    - Ngày mai tôi đưa em ra ga nhé, được không?

    Cô ấy gật đầu… đi khuất…

    Chị ấy đi vào ký túc.

    Tôi vẫn đứng chỗ cũ, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi tự bảo mình, đây chỉ là một giấc mơ thôi và chỉ cần chừng này là đủ để sau này tôi nhớ lại, tôi hồi tưởng và đủ để tôi thấy hạnh phúc.

    Trưa hôm sau tôi giúp cô ấy mang hành lý ra bưu điện để gửi về Đài Bắc. Lúc đó hầu như chúng tôi không hề trò chuyện trừ cái lúc cô ấy đưa chai nước cho tôi bảo:

    - Vất vả quá, chai nước này anh uống đi.

    Dọn xong đồ….

    Cô ấy:

    - Chìa khóa phòng ký túc em đã gửi lại bà quản lý rồi, em có thể sang phòng anh tắm nhờ không?

    Tôi gật đầu, xách túi giúp cô ấy, hai người nắm tay nhau đi về phòng tôi và tôi vẫn còn trong trạng thái đầu óc trống rỗng…

    Lần này tôi cứ nắm tay cô ấy, không cần né tránh camera quan sát và cũng không đếm xỉa xem trong phòng quản lý có ai không nữa và cứ đi như thế, đi thẳng vào… chỗ phòng cảnh vệ bị giữ lại.

    Quản lý:

    - Ô ô này này, nữ sinh không được đi vào phòng nam sinh, nghe chửa?

    Cô ấy vội vã buông ngay tay tôi ra.

    Tôi định thần:

    - Xin bác thông cảm, chị ấy là chị gái cháu, chị ấy lên giúp cháu dọn đồ về nhà ăn Tết - cô ấy quay ra cười với quản lý.

    Quản lý:

    - Thôi được, được rồi, dọn đồ nhanh lên rồi mang chìa khoá lại đây nộp nhé, thôi lên đi!

    Và đây là lần đầu tiên tôi cùng cô ấy đi thang máy…

    Trong thang máy, có một tấm gương rất to, chúng tôi nhìn bóng nhau trong gương, và cùng cười lên.

    - Một đôi tình nhân rất đẹp, phải không! - tôi đùa.

    - Rất đẹp…nếu như là quen anh sớm hơn từ hai năm trước… - nét cười biến mất trên mặt cô.

    Tôi trầm mặc… cô ấy trầm mặc…

    Vào phòng, cô ấy mang quần áo đi tắm.

    Căn phòng trống rỗng. Lần này không có máy tính để mở nhạc…

    Tôi ngồi bên cửa sổ, gió thổi qua, đầu óc miên man trống rỗng.

    Không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua… tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã tắm hơi lâu, tôi trở ra gõ cửa buồng tắm, bỗng phát hiện buồng tắm không khoá, tôi nhè nhẹ đẩy ra… cô ấy ngồi trên bồn cầu đậy nắp… khóc… trên mặt sàn toàn những giấy toilet vứt bừa.

    Tôi đứng ở cửa buồng tắm, nhìn cô ấy.

    Cô ấy cúi đầu khóc:

    - Giá như em gặp anh sớm, ngay từ hai năm trước… hay giá như em đừng quen anh…

    Cô nói đi nói lại những lời nói ấy…

    Tôi đứng sững sờ ở cửa buồng tắm, tôi rất muốn đến an ủi em nhưng tôi không thể nào nhấc chân lên vì tôi biết, nếu tôi bước tới một bước, có lẽ tôi sẽ rơi vĩnh viễn…

    Nhưng tôi vẫn bước tới…

    Tôi ôm lấy em, hôn lên trán em, gạt nước mắt cho em.

    - Nào, ngoan, tắm đi nào! - tôi mỉm cười dịu dàng, rồi tôi khoá cửa buồng tắm đi ra…

    Tôi đứng ở ngoài, chờ rất lâu, tiếng nước, nghe nước chảy tôi mới quay lại cửa sổ, ngồi đần ra…

    Cô ấy tắm xong bước ra…

    - Đến đây ngồi nhé! - tôi vẫy em.

    Tôi cầm máy sấy thổi cho tóc em:

    - Có lẽ đây là lần cuối cùng…

    Trong tiếng rì rào của máy sấy tóc, có tiếng nức nở.

    Sấy tóc xong… tôi ôm cô ấy đứng rất lâu.

    Nhấc hành lý, trả chìa khoá ký túc cho phòng bảo vệ.

    Lên xe máy ra ga.

    Cô ấy ôm tôi chặt… tôi cũng chạy xe chậm, chậm chậm nhưng rồi cũng phải tới ga. Chúng tôi lưu luyến chia tay nhau.

    Nhưng tàu hoả sắp tới rồi… cô ấy quay đi buông tay tôi

    - Tạm biệt!

    Tất cả đã kết thúc rồi! Câu chuyện của tôi đã hết.
    Tôi vẫn cứ tự hỏi mình: Không phải là tôi rất yêu cô ấy ư? Vì sao chúng tôi trở nên như thế này?

    Tôi không thể kết thúc như thế được.

    Tôi dừng xe máy lại, vội vã quay đầu xe về ga.

    Tôi không thể tìm thấy cô ấy trên sân ga… tôi vội vã đi mua một vé tiễn. Xông vào trong ga mắt nhớn nhác ngó khắp.

    Tôi thấy em ở phía sân chờ số 2, vội vã chạy xuống cầu thang, lao tới sân chờ số 2.

    Cô ấy dường như không để ý thấy tôi…

    Tôi rụt rè chạm vào vai em.

    Cô ấy quay lại, mắt đỏ hoe.

    - Em đừng khóc, anh rất thích những lúc em mỉm cười! - tôi dùng tay vuốt nhẹ lên những sợi tóc của cô.

    Cô ấy cười nhìn tôi qua làn nước mắt.

    Lúc đó, xe lửa đi vào ga.

    - Em không muốn đi… - cô ấy kéo tay tôi lại.

    - Anh sẽ lên Đài Bắc tìm em… ngoan nhé - Tôi đã hứa với em điều đó… mà tôi lại quên bẵng đi rằng, Đài Bắc còn có một người tên gọi David.

    Cô ấy lên tàu… tôi rời ga…

    Tôi gửi xe ở bãi, đi mua 1 vé tàu hoả, tôi cũng phải về nhà tôi thôi…
    Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi rất buồn bã… Tôi không đi chơi với bạn bè lớp phổ thông.

    Năm mới mọi người sum vầy chơi đùa, đánh bài, tôi cũng chẳng tham gia.

    Tôi chỉ nhớ cô ấy… nhớ kinh khủng.

    Tôi nhớ tất cả những hồi ức đã có, từ chiếc áo bó màu be, từ lúc vô ý chạm phải ngực cô ấy, nhớ khi cùng sang đảo Kỳ Kim… nửa đêm đưa cô ấy về phòng ký túc, cùng nhau đi qua mùa Giáng Sinh… đón năm mới, cùng tắm dưới vòi nước… khuôn mặt em luôn ở trong tâm trí tôi.

    Kỳ nghỉ đông đó, tôi không đủ dũng cảm lên Đài Bắc tìm cô ấy vì tôi sợ khi đến, tôi sẽ phải đối diện với sự thật là cô ấy và David đang ở bên nhau...

    Tôi nói với cha mẹ rằng mình phải dọn ra ngoài ký túc, ở tiện hơn, còn đi làm thêm.

    Tôi không muốn quay về căn phòng ký túc ấy nữa… tôi không thể quay về nơi tôi có đầy chặt nỗi nhớ…

    Và tôi nói, tôi sẽ vào thành phố Cao Hùng kiếm nhà, kiếm việc làm thêm. Trong thời gian đi tìm nhà, tôi thường ở nhờ nhà bạn, tôi đã kể với nó câu chuyện về mối tình đầu của tôi với chị học khoá trên. Thằng kia mắng tôi:

    - Nếu mày cảm thấy chị ấy quay lại với thằng du học sinh ở Mỹ kia là hạnh phúc, thì thôi, cứ để chị ấy đi! Mày đừng có ngồi đây ra vẻ đáng thương, ngồi kể lể với tao cũng chả có tác dụng gì, chị ấy sẽ chả bao giờ quay lại với mày. Còn muốn chị ấy quay lại thì mày phải đi mà chiếm lấy chỗ của mày đi chứ! Chả lẽ mày lại nghĩ rằng, nửa năm yêu nhau của mày lại phải thua một thằng ở Mỹ về mới chỉ gặp nhau hai lần thôi sao?

    Ngày hôm sau, tôi đáp chuyến xe lửa sớm nhất lên Đài Bắc! Xuất phát!!!

    Trước lúc lên đường, tôi gửi một tin nhắn vào máy di động của cô ấy…

    Buổi trưa, tôi đến ga Đài Bắc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lên Đài Bắc. Suýt lạc đường, tìm không ra lối cửa chính của ga. Tôi hẹn cô ấy ở cửa số Ba phía Nam.

    Khi tôi mất rất lâu mới tìm ra cửa số Ba…

    Tôi đã nhìn thấy cô ấy…

    - Xin chào, lâu quá không gặp! - cô ấy nhìn tôi mỉm cười.

    - …Lâu không gặp…Em có nhớ anh không? - Tôi đáp.

    Đã lâu không gặp… Câu chào đó xa cách làm sao, tôi cố ý nói.

    - …Đói rồi à? Chúng ta đi ăn cơm thôi! - cô ấy tránh câu hỏi.

    Và chúng tôi đến một tiệm Cà ri. Trí nhớ của tôi rất mơ hồ, dường như là tiệm dưới cửa hàng đồ vi tính 3C ở dưới trung tâm mua sắm Mitsukoshi (Tân Quang Tam Việt).

    Đồ ăn rất ngon... Tôi ăn hết đĩa cơm Cà ri.

    - Anh chắc chưa no, ăn phần của em đi! - cô ấy đưa đĩa cơm cho tôi, với câu nói quen thuộc ngày xưa…

    Ăn xong, chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc…

    Tôi hiểu ra, cô ấy luôn tránh nhắc tới những gì đã ở giữa hai chúng tôi và tôi đã không nhắc nhiều.

    Tôi không dám phá vỡ nốt sợi dây nối mong manh cuối cùng giữa tôi và cô ấy, tôi rất sợ chỉ mở lời… tôi sẽ rất khó quay về Cao Hùng nên cứ trò chuyện, trò chuyện… chiều đã xuống.
    .
    ________________Ghép Bài_______________________
    .
    Máy di động của cô ấy reo lên, tôi có một dự cảm buồn…

    - A lô! David à? - cô ấy liếc nhìn sang tôi một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với cái máy di động.

    - Vâng ạ, em chờ anh ở cổng Tân Quang Tam Việt - cô ấy cất máy di động vào túi xách, cúi mặt.

    - … Hai người đã… quay lại với nhau rồi sao? - Tôi rốt cuộc cũng thốt lên.

    Cô ấy gật đầu.

    - … Thật sao? Thế thì… xin chúc mừng em… cuối cùng em cũng đã quay lại với anh ta. - Tôi ép tôi nói câu đó.

    - … Anh nói thật không?... - cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

    - Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi.

    Tôi nói với nụ cười dịu dàng…. Trong lòng tôi thật đớn đau.

    - Anh ấy sắp đến đón em - cô ấy đứng dậy.

    Tôi và em cùng đi lên cửa Tân Quang Tam Việt, lần này, chúng tôi không còn nắm tay nhau nữa…

    Tôi vốn định tạm biệt em, nhưng tôi lại muốn gặp cái người tên là David xem anh ta mặt mũi ra sao! vì vậy tôi đứng chờ cùng cô ấy.

    Rồi một chiếc Fiat màu trắng bạc lướt tới, quay cửa kính ô tô xuống người con trai ngồi trong xe vẫy tay với chúng tôi.

    - Em phải đi đây… - cô ấy cúi đầu xuống lí nhí.

    Tôi định đi tới gần xem rõ mặt David… nhưng tôi lo, sẽ làm cô ấy khó xử. Dù sao thì David không hề biết tôi là ai, càng không biết mối tình nửa năm qua giữa tôi và cô ấy… vì thế tôi cứ đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi xa…

    Cô ấy đã đi khỏi đời tôi như thế.

    Tôi rất buồn rầu, đáp xe lửa quay về Cao Hùng…

    Về Cao Hùng, tôi nhanh chóng tìm được phòng trọ. Cũng tìm được việc làm… tôi chọn công việc trực ở cửa hàng Café Internet vào ban đêm. Tôi muốn mượn công việc để làm tôi chìm trong cơn say.

    Rồi nhờ bạn bè giới thiệu, tôi làm quen với game online. Công việc mỗi ngày của tôi là đêm đêm đi trực đến sáng bạch về ngủ, ngủ dậy ăn cơm xem ti vi rồi lại đi làm.

    Ngày nghỉ tôi trốn trong rạp chiếu bóng…

    Những ngày như thế nối tiếp liên tục cho đến khi học kỳ II bắt đầu… tôi gặp lại cô ấy trên văn phòng khoa.

    - Hi, lâu quá không gặp - cô ấy vui vẻ nói với tôi.
    Ôi, cảm giác này khác hẳn khi gặp ở Đài Bắc, cô ấy lại trở thành chị khoá trên của tôi, quen thuộc…

    Nhưng gương mặt cô ấy đã khác rồi, cô ấy đã cắt mái tóc dài đi, trở thành một mái tóc ngắn xinh đẹp…

    - Tối nay chúng ta đi ăn cơm đi! - cô ấy chủ động rủ tôi.

    - Ơ… a… cũng được… - tôi vẫn còn ngỡ ngàng bởi từ ngày tôi từ Đài Bắc trở về đây, cô ấy trong tim tôi, chỉ còn là một khoảng trống rỗng.

    Tuy tôi nói thế, nhưng thực ra cũng có đôi khi nhớ đến cô…

    - Nghe nói anh đã dọn ra ngoài ở rồi à? thế tối nay em có thể qua thăm nhà mới của anh không? - cô ấy nắm lấy tay tôi.

    Tôi vừa định trả lời

    - Chúng mày vẫn còn thắm thiết thế này cơ à? Thôi đừng âu yếm nhau ở đây đấy nhé! - nhóm trưởng nhóm hoạt động ngoại khoá đi tới.

    Hai chúng tôi cùng nhìn trưởng nhóm cười ngượng nghịu, đi ra khỏi văn phòng khoa. Chúng tôi đứng trước cổng phòng họp, tôi đưa tay ra định nắm lấy tay cô ấy, cô ấy dường như biết, đi lên trước một bước:

    - Thế tối nay anh muốn ăn gì? - cô tìm chuyện để nói.

    Tôi im lặng.

    Cô ấy cúi đầu:

    - Em đã kể chuyện của chúng mình cho David nghe…

    Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.

    Cô vẫn cúi đầu:

    - David không trách em bắt cá hai tay, chân dẫm hai thuyền, vì dù sao thì anh ấy cũng không thể ở bên em suốt… anh ấy nói: hai chúng em có thể lại bắt đầu từ đầu, coi như chưa hề có gì xảy ra - cô ấy nói, đầu óc tôi trống rỗng.

    Nói xong cô ấy đi thẳng vào văn phòng.

    Tôi nghĩ… tôi cứ tưởng tôi vừa gặp lại chị ấy một cách quen thuộc, và chị ấy đã quay về bên tôi… thì ra… kết cục còn đau đớn hơn.

    Cô ấy hẹn tôi buổi tối ở cổng trường.

    Cô ấy mặc cái áo bó sát người màu be, váy bò ngắn, áo khoác Levis màu hồng ở ngoài. Đây chính là bộ quần áo mà ngày đầu tiên quen nhau, cô ấy đã mặc…

    Cô ấy lên xe, chúng tôi đi ăn Mc’Donald.

    Toàn là cô ấy chủ động hỏi, tôi mới trả lời. Tôi không hề hỏi cô ấy gì cả, tôi sợ những gì tôi hỏi sẽ làm cả hai ngại ngùng nhưng thật sự, không còn nghi ngờ gì, tối nay, cô ấy trở thành cô ấy thân quen của tôi ngày xưa…Đi ra khỏi Mc’Donald.

    - Em muốn đi đến một nơi - cô ấy đột ngột nắm tay tôi.

    Tôi lặng cả người đi.

    Lên xe, em ôm chặt tôi… tôi không hề hỏi em là đi đâu, trực giác của tôi chỉ đường cho tôi đến Kỳ Kim. Lại vẫn hành trình đó, đi đến Đại học Trung Sơn, đáp thuyền sang đảo Kỳ Kim.

    Gió tháng Hai ở Kỳ Kim thổi rất mạnh, rất lạnh. Tôi cảm thấy cô ấy hơi run rẩy, tôi cởi áo khoác ra đưa cho cô ấy mặc. Lại như lần nào, bỏ giày trên bờ cát tôi do dự đưa tay ra về phía em… cô ấy nhìn tôi cười, đưa tay cho tôi, chúng tôi dắt nhau đi bên bờ cát mênh mang… hai người ôm chặt nhau, đứng trước biển.

    Tôi không thể hiểu được, thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

    - Em rất nhớ anh… - cô ấy cúi đầu thổ lộ.

    - Thế vì sao khi ở Đài Bắc, em đã… - tôi nói.

    - Xin lỗi, đó không phải là em cố ý, khi đó em còn đang lựa chọn... - cô ấy nhìn tôi nói.

    Bãi cát đầy ắp kỷ niệm của hai chúng tôi.

    Bãi cát lần đầu quen nhau.

    Bãi cát cùng nhau qua năm mới.

    Bãi cát lần cuối cùng chia tay.

    - Xin lỗi, em không cố ý làm thế, chỉ là vì khi đó, em vẫn còn đang lựa chọn.

    Lựa chọn? Trời ơi, chẳng lẽ cái ngày ở Đài Bắc đó, em vẫn còn chờ tín hiệu từ phía tôi hay sao?

    Mà lúc đó tôi lại đã nói ra những lời….

    "…Thật sao? Thế thì chúc mừng em nhé… Vì cuối cùng em đã chờ được anh ấy trở về!"

    "Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui thôi".

    Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Vì sao tôi không phát hiện ra những gì nằm sâu trong tim em?

    - Bây giờ anh còn kịp không… Anh không bao giờ muốn chia tay em - Tôi nhìn em, nắm thật chặt bàn tay em.

    - Xin lỗi… - Cô ấy khóc, tim tôi tan nát.

    - Ngày xưa em cứ nghĩ em sẽ chờ được David quay trở về, rồi theo thời gian và xa cách, càng ngày…

    Rồi em đã quen với tâm trạng chờ mong mỗi năm một lần gặp mặt người yêu…

    Rồi chỉ cần lâu lâu có một tin nhắn nhỏ, cũng đủ để em sưởi ấm tình yêu và duy trì sự chờ đợi.

    Vậy mà sau đó, chỉ vì khoảng cách xa xôi, em yêu người con trai khác, rồi sau đó nếu phải xa người yêu mới, rất xa, thì có lẽ em sẽ lại yêu sang một người con trai khác nữa… em căm ghét chính con người em như thế này… - cô ấy nức nở.

    - Thế thì em và anh đừng ở xa nhau nữa! Chúng ta có thể không để cho người ta yêu ở xa ta nữa! Ta sẽ mãi mãi ở gần bên nhau là được rồi! - Tôi van xin.

    - Thế thì anh hãy nói cho em biết, khi em ở Đài Bắc nghỉ đông, vì sao anh không chịu đi tìm gặp em? Vì sao anh để cho đến khi nỗi buồn của em bị nhạt đi rồi thì anh mới xuất hiện? Vì sao trước mặt em, anh chưa bao giờ chịu níu kéo em? - Cô ấy nói.

    Tôi đau lòng quá, phải vì tôi đã do dự lầm, giải mã nhầm những bí ẩn trong tim cô ấy…

    Khi đó tôi chỉ lựa chọn việc cố quên người tôi yêu đi, mà tôi không nghĩ đến cảm xúc, suy nghĩ của em.
    Giờ đây tôi mới nghĩ ra, không phải là khi đó, mục đích tôi lên Đài Bắc chính là để níu kéo người tôi yêu quay lại hay sao?

    Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!

    Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?

    - Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa! - Tôi ôm chặt lấy cô ấy.

    Cô ấy khóc mãi.

    Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!

    Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông. Tôi lại có dự cảm không tốt.

    - Anh ta à? - tôi hỏi cô ấy.

    Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy.

    - Không nghe! Anh biết người em yêu là anh! Nếu em nghe máy, em sẽ lại lần nữa rời khỏi anh! - Tôi giật cái máy di động từ tay cô.

    Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại. Tôi đưa máy trả lại cho cô.

    Tôi lại ôm cô ấy:

    - Em đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!

    Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!

    Lần này cô ấy không nghe máy nữa… tiếng chuông im.

    - Em không sao chứ? - Tôi hỏi khẽ.

    Cô ấy không trả lời tôi.

    Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang…

    Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!

    Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...

    Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng…

    Gió biển thổi qua… hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng… Ôm nhau thật chặt. Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi.

    Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo, mỗi lần chiếc máy di động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần. Mãi cho đến lúc cái di động không còn đổ chuông nữa, như cảm thấy có một điều gì đó bất thường sắp xảy ra… tôi hôn lên trán người tôi yêu.

    Cô ấy khóc đỏ hai mắt nói:

    - Anh đừng dịu dàng như thế này với em, được không?

    Tôi lại hôn lên trán cô ấy:

    - Chỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!

    Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động.

    - Xin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này.

    - Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao? - Cô ấy cố ý trêu.

    - Mà em cũng chả có gan nghe điện! - Tôi cười đáp.

    Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu. Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như...

    Dắt em quay về.

    - Đêm nay có thể đến chỗ... anh không? - cô ấy ôm tôi hỏi.

    Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô. Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động.

    - Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ... - cô ấy nói.

    Tôi không để ý, cứ nổ máy xe

    - Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này... - cô ấy giữ tay tôi lại.

    - Lên xe đã - tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.

    Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...

    Bật đèn lên...

    - Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á? - Cô ấy kêu lên ngạc nhiên.

    - Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước - tôi khoe.

    - Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? - cô ấy trêu chọc.

    - Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà! - Tôi cố ý đùa dai.

    - Gớm, bớt cái mồm đi ạ! - Cô ấy bẻ lại.

    - Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả... phí? - tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy.

    - Ngốc lắm, nói cái gì đấy?

    - Em phải đi tắm đây - cô ấy gỡ tay tôi ra

    - Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm! - Tôi nói vọng vào buồng tắm.

    - Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên! - cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra.

    Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen... tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa cô ấy mở hé cánh cửa "Cảm ơn" rồi đóng ngay lại tôi bật ti vi, ngồi uống nước một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra:

    - Đến lượt anh rồi.

    - Để anh sấy tóc cho em - tôi đứng dậy.

    - Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi.

    Tôi đi vào buồng tắm trên tường treo những đồ lót của cô ấy...

    những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu:

    - Em lại không mặc... à?

    - Thế thì anh đẻ ra đồ lót cho em đi nào!

    Sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm.

    Hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao?

    Tắm xong đi ra.

    - Đến ngồi bên em - cô ấy vẫy tôi.

    Tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi... tôi cứ hy vọng những giờ phút này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi.

    Đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ...
    Ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại. Tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy...

    - Ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không? - cô ấy he hé mắt.

    Chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy. Rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ

    Vừa về đến cổng ký túc... một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ...

    Chết rồi!

    Fiat… chiếc Fiat màu bạc…. sao nó lại ở đây?

    Tôi trợn tròn mắt, cảm giác thấy cô ấy ở phía sau lưng tôi cũng đang run rẩy.

    Làm sao lại thế này cơ chứ… vì sao cái Fiat lại xuất hiện ở chỗ này?

    Tôi vội vã giảm tốc độ không dám chạy xe tới trước ký túc, hình như chưa phát hiện ra chúng tôi. Tôi vội vã quay đầu xe, không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn chạy trốn vì tôi chỉ thấy rằng lúc này mà gặp David chắc sẽ có chuyện chẳng lành.

    Tôi vội vã phóng xe ra khỏi khu vực trường.

    - Sao anh kia lại xuất hiện ở đây? - Tôi nghiêng đầu hỏi cô ấy.

    - Em không biết, làm sao lại ra thế này … - cô ấy lẩm bẩm.

    Tôi cứ thế chở nguyên cả cô ấy quay về nhà tôi gặp thằng bạn tôi, nó đang chuẩn bị lên lớp.

    - Mày về rồi à, tối qua có người đi tìm chị khóa trên của mày đấy, thôi tao muộn giờ học rồi, tạm biệt! - bạn tôi nói xong đi ngay.

    Tôi và cô ấy không nói lời nào, nắm tay nhau đứng trầm ngâm mãi ở cửa, tràn ngập đầu tôi chỉ là chiếc Fiat màu bạc kia của David… Tôi không biết lúc đó cô ấy nghĩ gì… chỉ thấy mặt cô ấy đờ đẫn. Lúc này, máy di động lại đổ chuông, tôi và cô ấy căng mắt thật to để nhìn vào màn hình.

    David +886XX-XXXXXX

    Anh ta…đúng anh ta rồi! chiếc Fiat màu bạc kia cũng là anh ta, làm sao mà anh ta lại xuống tận đây… ?

    (Chú thích thêm: Đài Bắc cách Cao Hùng gần 5OOkm, đi xe bus nhanh trên đường cao tốc cũng phải 4 tiếng rưỡi, năm ngoái có một thằng bạn tôi bị điên, đang đêm chạy từ Đài Bắc xuống Cao Hùng để… chửi nhau với tôi, chạy mất ba tiếng rưỡi kỷ lục, nó bảo có lúc nó chạy tới hơn 130km/h, kết thúc, xuống Cao Hùng với giấy cảnh sát phạt tơi bời hơn 100 USD. Nói chung cảm giác xa như ngồi Hà Nội nghe ai bảo họ đạp xe đi Hải Phòng vậy!)

    - Em có nghe không? - cô ấy nhấc máy hỏi tôi.

    - …để anh nghe! - trong lòng tôi hỗn độn mọi cảm xúc.

    Tôi mở máy nghe, đúng lúc tôi ấn vào phím OK nghe thì chuông ngừng… chúng tôi nhìn nhau một lúc… im lặng.

    Di động lại đổ chuông, lần này không phải là David… là bạn cùng phòng cô ấy, tôi đưa máy cho cô.

    - Alô... sao? tối qua… mày có gọi cho… tao à? - cô ấy cuống quít.

    - Tối qua có một người con trai đến ký túc tìm cậu, lúc đầu tớ lại tưởng đó là thằng em cùng khoa của cậu cơ! - giọng cô bạn cùng phòng cô ấy rất to - cho nên tớ mới hỏi anh ta là: Thế không phải là cô ấy ra ngoài đi chơi cùng bạn à? Sao bạn lại về ký túc tìm cô ấy là làm sao?

    Tôi nghe đến câu này, xỉu! …囧zz…

    - Chả lẽ tớ lại nói nhầm cái gì rồi sao? Anh đó là ai thế? - cô bạn cùng phòng ra sức hỏi…

    - Anh ta là David - cô ấy đáp

    - …ôi chết rồi tớ lỡ lời mất rồi… thế bây giờ cậu định làm sao?

    - Tớ cũng không biết, lúc nãy anh ấy vẫn còn ở cổng ký túc - cô ấy đáp hụt hơi.

    - Có thật không đấy? Anh ấy ở cổng ký túc mình à? sao lại có thể thế được? anh ta đang ở Đài Bắc mà? - bạn cô ấy nói.

    - Tớ không biết, cậu hỏi tớ thì tớ làm sao biết được - cô ấy dường như sắp khóc.

    - Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ hoàn toàn không ngờ lại là anh ấy - bạn cô ấy ngại ngùng.

    Lúc này, tôi nghĩ đến lời bạn tôi khi nãy.

    - Em hỏi xem, cô ấy có cho David địa chỉ nhà anh không? Tôi kéo tay cô.

    - Cậu có nói với David địa chỉ nhà cậu em khoá dưới của tớ không? cô ấy hỏi.

    - Tất nhiên là không! - bạn cô ấy vội vã trả lời.

    - Thế thì tốt, có chuyện gì tớ sẽ gọi lại cho cậu, chỉ là tớ hiện nay tạm thời không thể nào về ký túc thôi - cô ấy nói.

    - Ừ, vô cùng xin lỗi cậu, tớ không thể ngờ tớ gây rắc rối lớn như thế, nhưng mà tớ thật sự không thể ngờ được là anh ta... - bạn cô nói.

    - Không sao, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, cứ thế đã nhé, nếu cậu thấy chiếc xe màu bạc rời ký túc thì bảo tớ - cô ấy nói.

    Điện thoại tắt tôi nhìn cô, cô ấy nhìn tôi hai chúng tôi giờ đây không biết làm gì.

    Cái di động lại inh ỏi.

    David +886XX-XXXXXX │

    - Trốn cũng không được rồi, đến đâu hay đó thôi - tôi cầm lấy máy.

    - A lô, xin hỏi ai đấy ạ? - tôi chả biết phải bắt đầu nói ra sao.

    - Xin lỗi anh là ai? đây là máy của người yêu tôi, cô ấy có đấy không? - nghe đến chữ người yêu, lòng tôi chua xót.

    - Tôi là bạn trai của cô ấy đây, có việc gì không? - tôi cảm giác tôi nói rất không tự nhiên.

    - Bạn là chàng trai học dưới khoá cô ấy phải không? tôi có nghe cô ấy nhắc về bạn. - thái độ của David đột nhiên thay đổi - trong thời gian tôi đi Mỹ, cảm ơn bạn đã chăm sóc cô ấy! - David nói như thế, làm cho tôi không biết phải nói năng sao nữa - Tôi biết bạn rất thích cô ấy, nhưng bạn phải hiểu rằng, cô ấy là người yêu của tôi, chúng tôi đã yêu nhau hai năm rồi! Cô ấy có nói với tôi chuyện giữa hai người, OK! tôi sẽ không truy cứu, tôi cũng sẽ không định hỏi quá nhiều đó là lỗi của tôi, tôi không thể ở bên cô ấy hằng ngày, làm cô ấy đau khổ chờ đợi tôi, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu tôi.

    Tôi... câm bặt, hoàn toàn không biết nên thốt lời nào đây bị anh ta nói mà không thể phản bác lại bất kỳ câu nào, đầu óc tôi lại quay về trạng thái của lúc tôi đi Đài Bắc...

    - ...Tôi hiểu rồi, nhưng tôi hy vọng cô ấy giữa hai chúng ta sẽ có một sự lựa chọn - tôi nghĩ đến lời cô ấy từng nói...

    - Tốt thôi! Chúng ta hẹn nhau đi nói chuyện trực tiếp! - David đáp.

    - …Tôi hiểu, nhưng tôi hy vọng để cô ấy giữa hai chúng ta có một sự lựa chọn - tôi nói với David.

    Cô ấy đứng cạnh tôi nghe thấy, nếu như không có một sự lựa chọn thì tôi chạy trốn mãi cũng không bao giờ giải quyết nổi vấn đề. Trong lòng tôi đã có một dự cảm.

    - Thế thì tối nay 7 giờ hẹn chờ ở cổng ký túc cô ấy - tôi nhìn cô ấy, nói với đầu kia điện thoại.

    Tắt máy, tôi đưa di động cho em đồng thời nắm lấy tay em…

    - Có phải anh đã muộn rồi không, nếu như khi ở Đài Bắc anh nài xin em ở lại với anh… - Tôi ôm chặt em.

    - Đây là lỗi của em, không nói rõ với David, mới ra thế này - cô ấy khóc.

    - Em thật tồi tệ - cô ấy nói câu đó, tôi thật đau lòng nên càng dùng sức ghì chặt lấy cô ấy.

    - Em cứ nghĩ rằng em có thể chọn được một, giữa hai người… - cô ấy khóc, phủ phục xuống đất.

    - Xin lỗi… em xin lỗi… em xin lỗi… - cô ấy liên tục nhắc lại ba chữ ấy.

    Và chúng tôi cứ đứng bên nhau như thế, trong phòng khách, cho đến khi trời sập tối… em rất yên tĩnh trong vòng tay tôi, đôi tay tôi ôm vòng lấy em thật chặt thật chặt. Tôi lay nhẹ em, ra hiệu nhắc em đã đến giờ rồi, em lắc đầu kéo gấu áo tôi lại.

    Nhìn cô ấy như thế này, tôi thật sự chỉ còn muốn dứt khoát phóng xe mang cô ấy đi trốn, chờ bao giờ David đi rồi mới quay lại. Nhưng như thế sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề...
    Tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, cài khóa mũ bảo hiểm cho em, ngồi lên xe nổ máy, chạy chầm chậm...

    Tôi phải làm như thế nào mới gọi là đúng đây?

    Ngày xưa cô ấy chưa chia tay David, cho đến giờ tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba, mà thế thì vì sao cô ấy vẫn cứ đến với tôi?

    - Cẩn thận trước mặt! - Cô ấy dùng sức lay đẩy tôi.

    Đầu óc ngập ngụa ý nghĩ làm tôi không để ý đến xe cộ trước mặt suýt nữa thì đâm vào một chiếc xe con. Tôi vội dừng xe lại lề đường.

    - Sao anh lái xe cứ ngây người ra như thế? - cô ấy run rẩy.

    - Xin lỗi, anh đang nghĩ chuyện khác, không để ý lắm... - tôi giữ tay cô.

    - Không sao rồi, chắc em vừa sợ lắm! - tôi thử an ủi.

    - Không sao - cô ấy ôm tôi càng chặt.

    Đã đến cổng ký túc, chiếc Fiat màu trắng bạc... dưới ánh đèn đường nhìn có vẻ rất thách thức, trong xe ló ra cái áo sơ mi của con trai, là một người con trai tuổi có lẽ hơn tôi, ngoại hình có vẻ trưởng thành hơn tôi...
    Không hiểu vì sao bỗng dưng trong lòng tôi có cảm giác muốn lùi lại, rút lui, cô ấy và tôi nắm tay nhau đi đến trước mặt David.

    - Xin chào, lần trước ở Đài Bắc đã gặp bạn một lần rồi - David nhìn tôi.

    - Em không sao chứ? Tối qua em không nghe điện thoại làm anh rất lo lắng! - lại quay đầu sang cô ấy nói một cách dịu dàng.

    David nhắc đến chuyện điện thoại tối qua, khiến tôi hơi ngại vì chính tôi đã không cho cô ấy nghe điện... nhưng chỉ dám cúi đầu mãi, không dám nhìn trực diện vào David.

    - Em không sao cả, xin lỗi đã làm anh lo lắng - tôi cảm thấy cô ấy đang run trong tay tôi.

    - Người không việc gì là tốt rồi - David đi đến trước mặt chúng tôi xoa đầu cô ấy. Nhìn cử chỉ của David...

    - Tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy! - tôi gạt phắt tay David ra.

    David bật lùi lại một bước, cô ấy kéo cả hai tay tôi

    - Anh đừng làm thế... - cô ấy giữ chặt tay tôi.

    - Quay về với anh đi, kỳ nghỉ đông này chúng mình đã nói rõ với nhau về chuyện này rồi cơ mà - David trầm ngâm nói với cô ấy.

    - Anh không bao giờ căn vặn về chuyện trước đây giữa em với cậu ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu - David như không nhìn tôi, chỉ nói với cô ấy.

    Không ngờ bị David nói ra trước trong lòng tôi bắt đầu nổi giận.

    - Chính là anh muốn cô ấy bỏ anh, giờ anh lại như thế này, anh rốt cuộc thích gì nào chuyện của chúng tôi chúng tôi sẽ tự...

    Tôi cảm thấy tôi rất giống trẻ con đang gây sự nói mà không có đầu có đuôi, cũng không lý lẽ... trước mặt David, tôi hoàn toàn mất tự tin, tư duy ngôn ngữ loạn xạ...

    - Anh đừng nói nữa - cô ấy nói với tôi.

    Tim tôi lạnh cứng lại. Tôi cảm thấy tôi đã thua... bị câu nói đó của cô ấy đập cho tỉnh lại, ngay cả tôi cũng biết câu nói của tôi vừa rồi chỉ là gây sự vô cớ.

    - Đúng thế, đúng là tôi đã nói rằng muốn cô ấy chia tay tôi, vì tôi không đành lòng để cô ấy khổ sở chờ đợi tôi. Tôi biết hồi đó tôi không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc, nhưng cô ấy đã tình nguyện chờ tôi, làm cho tôi hiểu rằng người con gái này nếu như tôi để lỡ mất cô ấy, thì tôi sẽ tự trách mình tự ân hận mãi mãi - David nói với hai chúng tôi.

    Những câu nói này của David làm tôi hiểu ra rằng, hoá ra anh ta yêu em hơn tôi yêu em... và tôi buông bàn tay nhỏ đã từng quá đỗi quen thuộc trong tay tôi ra...

    Từ trong tâm can tôi thật sự cảm thấy người con trai trước mặt tôi thật sự trưởng thành hơn tôi, còn tôi, dù là giá trị quan hay quan điểm về tình yêu, đều thể hiện ra quá non nớt.

    "Nếu tôi để vuột mất em, tôi sẽ không thể tự tha thứ cho bản thân tôi". Câu nói này của David cứ quay trở lại trong tâm trí tôi, tôi đã từng thử quên đi cô gái ấy, để cho cô ấy chờ đợi tôi và phải chăng tâm trạng đó của tôi cũng giống như là David khi ở Mỹ?

    - Anh thật lòng yêu cô ấy à? - tôi nói, giọng tôi nói run rẩy.

    David không trả lời tôi, anh ta chỉ nhìn cô ấy, cô ấy cúi đầu, không nói năng gì vào giây phút này...

    David đi tới, rất tự nhiên cầm lấy tay cô ấy.

    - Đúng! - anh ta rất thẳng thắn đàng hoàng và mạnh mẽ trả lời tôi.

    Cô ấy không hề rụt khỏi tay David, tôi thấy bây giờ tôi như một con chó lột nước bại trận, cảm giác không còn chỗ cho tôi... chỉ muốn chạy trốn tất cả.

    Tôi nhớ lại khi tôi còn ở Đài Bắc, chỉ vì khi đó tôi đã do dự, nên giờ tôi đành mất em.

    Tôi nhớ lại trên bãi cát, vì tôi mạnh mẽ và quyết tâm, tôi đã lại có được cô ấy.

    Nếu bây giờ tôi lùi một bước tôi sẽ lại mất đi cô ấy một lần thứ hai...

    - Em hãy lựa chọn đi - tôi đưa bàn tay tôi cho em.

    Tôi cứ ngỡ em cũng sẽ chìa tay ra cho tôi...

    Cô ấy khóc oà...

    - Thôi đừng khóc, cho dù em chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em - David ôm chặt lấy cô ấy.

    Cô ấy càng khóc thảm thiết hơn, tôi cũng rất đau đớn, vì cô ấy vẫn đang ở trong vòng tay David mà không phải là đang khóc trong lòng tôi... nhưng thế cũng chưa có nghĩa là cô ấy đã lựa chọn ai tôi nhìn David, anh ta đang vỗ về an ủi cô ấy thế mà tôi chỉ có thể đứng ở bên cạnh, như một thằng ngớ ngẩn chả thể làm gì cho cô ấy

    - Xin lỗi... em không xứng đáng để cho hai người làm như thế này... - cô ấy khóc.

    Tôi định nói gì đó, mà tôi không nói ra lời được muốn bước tới một bước, nắm lấy tay em, nhưng em đang trong tay người khác.

    - Ngốc nghếch ơi, anh đã bảo anh sẽ không để ý, chúng mình quay lại từ ngày mới quen nhau lần đầu tiên, tất cả bắt đầu lại lần này anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở lại Đài Loan để bên em - David vuốt ve mái tóc cô ấy.

    - Em xin lỗi! - cô ấy nhè nhẹ gạt tay David ra rồi đi tới phía tôi.

    David ngỡ ngàng, bàng hoàng, lập tức có một sợi hy vọng vui mừng nhóm lên trong tim tôi.

    David nhìn theo cô ấy đi về phía tôi...

    Tôi chìa tay ra cho cô.

    - Xin lỗi - cô ấy gạt tay tôi ra.

    Giờ đến lượt tôi bàng hoàng.

    - Vì sao? - tôi nhìn em.

    - Em không muốn hai người tốt với em như thế, như thế này chỉ làm cho chúng ta càng đau khổ hơn thôi, đây là sai lầm của em, tất cả là sai lầm của em giá như em có thể giữ được lời hứa của em với anh, chờ anh quay về thì quá tốt nhưng em đã có lúc nào đó không còn tin anh nữa, và em đã cùng với cậu ấy... em thật ti tiện, em nói là em sẽ chờ anh nhưng vì quá xa cách nhau, em sợ hãi nên em do dự - cô ấy nói với David.

    - Xin lỗi, em thú thật ban đầu em đã lấy anh ra để làm vật thế chân cho David... - cô ấy nhìn tôi nói - nhưng ở bên anh, em thật sự hạnh phúc, anh rất tốt với em, trong những lúc em đau khổ nhất, rã rời nhất anh đã ở bên cạnh em. Sau đó em phát hiện em đã thật sự yêu, nhưng em cũng không biết làm thế nào nữa

    Bây giờ, tôi không đau khổ nữa, tôi chỉ còn mong ước cô ấy ở lại bên tôi cho dù em thật sự yêu hay cho dù tôi chỉ là một vật để thế chân người con trai khác cũng được...

    Tôi cúi đầu để không bị phát hiện là tôi đang khóc. David quay người lặng đi, chỉ còn lại cô ấy khóc nức nở...

    - Xin lỗi, em thừa nhận ban đầu em đã coi anh chỉ là vật thế chân cho David...

    Những câu này của cô ấy đã làm tôi rơi nước mắt, cuối cùng, tôi cũng chỉ là vật thế chân cho David mà thôi? tôi không biết nên làm gì. Tôi cúi đầu vì nước mắt tôi sắp trào ra ngoài, tôi tự dặn mình không được khóc, khóc thì có tác dụng gì đâu nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được lòng mình.

    - Là lỗi của anh - David nói.

    - Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và cậu ta, phải tin em nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại cũng không tìm thấy em nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em rõ ràng biết em sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi...
    - Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và cậu ta, phải tin em nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại cũng không tìm thấy em nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em rõ ràng biết em sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi...

    David quay lại để nói những lời này.

    - Em xin lỗi - cô ấy không nói với tôi.

    - Không cần xin lỗi ai, việc này đã làm thương tổn tất cả chúng ta - anh ta đi tới.

    - Em đã rất cố, anh biết - cầm lấy tay cô - em đang cố tìm một điểm thăng bằng giữa anh và cậu ta, để không ai bị tổn thương nhưng người đau khổ nhất là em.. - David rất dịu dàng nói với cô về cảm giác của mình.

    Lúc này, cô bạn cùng phòng của em đột ngột xuất hiện...

    - Bây giờ là thế nào? anh là David có phải không? cô ấy chạy đến bên cạnh em và David - tớ đã bảo cậu phải sớm quyết định đi, đừng có kéo dài trì hoãn mà cậu không chịu nghe - bạn cùng phòng cô ấy giận dữ nhiếc.

    - Còn hai anh, đừng có định giở trò đánh nhau, tôi sẽ cho biết tay - bạn cô ấy cướp lấy cô bạn gái đang rũ rượi từ tay David và kéo xềnh xệch vào ký túc.

    Khi đó tôi đi vội lên đưa tay cho cô ấy:

    - Anh xin lỗi, anh biết em có bạn trai, nhưng anh vẫn tiến tới... bây giờ tôi đành phải để lộ đôi mắt đỏ.

    - Này, đã bảo là không nói nữa, sao cậu cứ lằng nhằng nhỉ? - cô bạn cùng phòng nổi giận và kéo cô ấy đi luôn.

    Chỉ còn tôi và David ở lại...

    Tôi nhìn David

    David châm một điếu thuốc, và đưa bao thuốc cho tôi:

    - Có hút không?

    Tôi lắc đầu.

    - Cậu quen cô ấy bao lâu rồi? - David hỏi xong nhả ra một bụm khói trắng.

    - Hơn nửa năm thôi... - tôi ngồi xổm bên chiếc xe máy của mình.

    - Cô ấy là người tốt - David nói với tôi - có lẽ cô ấy chọn cậu mới gọi là đúng đắn! David nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi.

    Tôi nhìn David, bây giờ lại ra thế nào đây, vì sao anh ta nói câu này?

    - Trước khi đi Mỹ du học, tôi muốn bảo cô ấy đừng chờ tôi! nhưng tôi không thể nói ra- David tự sự - bởi khi đó cô ấy rất kiên quyết, nói sẽ chờ tôi về xa cách đến như thế, chúng tôi chỉ thể dùng E-mail liên lạc, tuy chat tiện hơn, nhưng vì lệch múi giờ thường lên mạng chả thấy người kia, chờ mãi không thấy hồi âm, là một việc rất đau khổ.

    "Chờ mãi người kia không hồi âm là một việc rất đau khổ" câu nói này tôi cảm nhận được sâu sắc.

    - Cả ba chúng ta đều chờ hồi âm của đối phương, nhưng lại đều không nói nỗi lòng ra - tôi bảo David.

    - Đúng - David cười dụi cán thuốc, lại châm điếu thứ hai.

    - Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, có những chuyện nếu cứ giữ trong lòng thì không bao giờ tiến tới được. Sau khi về Đài Loan, tôi đã lập tức cầu hôn cô ấy, nói cho cô ấy biết những gì tôi giữ trong lòng, hoặc có lẽ hiện giờ cô ấy còn quá trẻ nhưng tôi hy vọng có thể cho cô ấy một lời thề hẹn, không để cô ấy chờ chỉ vì tôi... - David nói chân thật.

    Cầu hôn? !

    Cô ấy chưa bao giờ nói điều đó với tôi...

    Vì sao?

    - Tôi nghĩ, người nên rút lui là tôi - Tôi đứng dậy nói với David - anh nói rất đúng, tôi đã lui bước mấy lần vì tình yêu, tôi nghĩ tình yêu của tôi chưa đủ chín chắn vì thế, cô ấy chọn anh mới là đúng.

    Tôi đã nói những lời mà chính tôi cũng không dám tin là thật, tôi đã chấp nhận thua cuộc rồi...

    - ... Cô ấy đã không nhận lời cầu hôn - David vứt điếu thuốc cháy dở xuống đất.

    - Ôi? - Tôi ngỡ ngàng nhìn David.

    - Vì cô ấy yêu cậu, có lẽ. Việc kết hôn, có lẽ cả hai đều thật hiểu nhau, cách nghĩ phải thật phù hợp nhau mới nên kết hôn - David nói với tôi.

    - Xin phép hỏi, anh bao nhiêu tuổi? - tôi hỏi David.

    - Gì? Tôi á? tôi 22 - David cười.

    - 22... sao cách suy nghĩ của anh đã rất chín chắn, tôi chỉ kém anh 2 tuổi thôi, mà... - tôi đầy nghi ngờ.

    - Có lẽ là hoàn cảnh thôi, ở Mỹ, những thanh niên rất trẻ tuổi cũng đã có suy nghĩ rất trưởng thành - David nói.

    - Anh thật lòng yêu cô ấy không? - tôi nhìn David.

    - Nếu tôi để mất cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi - David quả quyết nói với tôi.

    - Tôi hiểu rồi... cô ấy... anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi chỉ mong điều đó - tôi nói.

    - Cậu đang nói cái gì? Cô ấy còn chưa chọn ai! - David tự dưng giận dữ mắng tôi.

    - Thế là đủ rồi, tôi giờ đã hiểu những lời cô ấy nói khi mới gặp nhau những ngày đầu tiên, cô ấy nói với tôi, bởi cô ấy chủ động tỏ tình với anh, rồi hai người mới yêu nhau... - tôi nói với David những gì cô ấy đã từng thổ lộ.

    - Ôi... - David lẳng lặng nhìn tôi.

    - Cô ấy đã nói nếu giờ chỉ vì khoảng cách quá xa xôi mà lại chủ động đòi chia tay anh, như thế thật không công bằng với anh nên cô ấy bằng lòng đợi, đợi anh, cho dù anh ở rất xa... cho dù cô ấy luôn lo âu sợ hãi, nhưng nếu không thật sự nghe anh nói anh không còn yêu, thì cô ấy sẽ không bao giờ bỏ anh...

    Tôi nói xong buồn bã cúi đầu.

    David lặng im đốt thuốc.

    - Cám ơn bạn - David nói - Những điều đó, nếu không phải là bạn nói, thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết cô ấy đã cảm nhận những gì... thật sự là cảm ơn bạn - David nói.

    Tôi nhìn David mỉm cười và lúc đó tôi quyết định đời tôi, tôi đội cái mũ bảo hiểm xe máy lên, vẫy tay chào tạm biệt...

    --- o O o ---

    Về sau này tôi mất gần hai tuần lễ bỏ học tôi trốn lì ở nhà, mỗi khi đi làm về tôi lại rúc vào chăn ngủ, xem ti vi, lên mạng dạo đây đó. Tôi hoàn toàn không muốn đến trường, tôi rất sợ đi học sẽ phải gặp lại cô ấy, tự tôi ra quyết định rồi có thể lại tự tôi vì thế sụp đổ đau đớn.

    Một buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi.

    - Này, chị cùng khoa mày nghỉ học rồi, mày không biết sao? - bạn cùng phòng tôi nói.

    - Thế à, chắc sắp cưới rồi chứ gì - tôi vờ bình thản.

    - Mày đúng là hết thuốc chữa rồi - bạn phòng tôi cười.

    - Ờ - tôi tiếp tục xem ti vi.

    - Thì đừng bảo bạn bè mà lại chẳng chịu giúp nhau nhé, tự mày xem đi rồi làm lấy! - nó đi qua chỗ tôi vứt một mẩu giấy xuống mặt bàn.

    - Mày bảo gì? - tôi nhìn nó rồi nhìn mẩu giấy.

    Trên mẩu giấy viết những con số, thời gian cất cánh của một chuyến bay.

    - Đây là cái gì? - tôi hỏi nó.

    - Chuyến bay của cô ấy, tao giúp mày hỏi từ bạn cùng phòng của cô ấy. Tao chỉ giúp mày được đến đây, tao không có ý định cho mày thêm cả tiền taxi ra sân bay, đi hay không tự mày quyết định - nói xong nó đi vào buồng nó.

    Tôi đứng dậy cầm mẩu giấy, vội vã chạy khỏi phòng, cầm theo ví tiền, máy di động và chìa khoá xe máy. Trước khi ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức đập vào cửa phòng thằng bạn.

    - Cảm ơn mày làm gián điệp cho tao.

    Tôi vội vã chạy đi.

    Tôi đáp chuyến xe bus buổi tối đi Đào Viên của hãng Tunglian, tôi không thuộc đường ra sân bay và cứ thế lần đường xông tới sân bay Trung Chính, chả trách, thằng bạn tôi bảo tôi đã hết thuốc chữa. Làm sao tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đây?

    Tôi thử gọi di động, có tín hiệu...

    - Alô, là anh đây! - tôi thử nói ở đầu dây tôi.

    - Sao anh biết em... - cô ấy trả lời.

    - Em giấu sao được, anh có mật báo của thằng cùng phòng - tôi cười qua khoảng không - em đang ở đâu... anh muốn gặp em một lần cuối cùng... tiễn em.

    - Em đang lên máy bay rồi... sắp phải tắt máy di động rồi... - cô ấy nói.

    - Vậy ư?... anh vẫn không kịp ư? - tôi nói, tôi nhớ đến cái bãi cát ở Kỳ Kim...

    Một lần nữa tôi lại bị chậm chân rồi.

    Nửa năm nay tôi đã bỏ lỡ bao lần...

    - Em hứa với anh em phải hạnh phúc nhé! - tôi nói với cái di động.

    - Vâng! - đầu kia chuyển tới tai tôi tiếng nghẹn ngào.

    ...

    Tôi đứng ở ngoài phi trường nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...
    học làm chi thi làm chi
    tú xương còn rớt huống chi là minh

  • #2
    Chèng , chuyện tình của bác VDSP đọc rớt đầy nước mắm....ý lộn mắt heng
    Cám ơn bác nha.
    Thân,
    Nahoku
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

    Comment


    • #3
      chuyện của sư phụ hay quá thank,kiếm thêm vài mẩu nửa nha

      Comment


      • #4
        Có lẻ nếu anh chàng nam sinh ấy có những ý nghĩ vẩn đục thì chắc bây giờ cô gái đã chọn David rồi nhỉ? Có lẻ cô ấy đã yêu cậu nam sinh chính vì tình yêu chân thành, trong sáng ấy của cậu ta.
        Kết thúc như thế cũng ổn đấy chứ.
        Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

        Comment


        • #5
          cảm ơn tất cả mọi người đã nêu ý kiến của mình
          học làm chi thi làm chi
          tú xương còn rớt huống chi là minh

          Comment

          Working...
          X