Truyện ngắn
Mỗi ngày là một ngày vui
1. Một tay ôm chặt cái bánh mì patê, một tay với sang Hảo Hảo mì chua cay, Hạt Tiêu bĩu cái môi mỏng tang nhìn Bạn Thân Số 1 đang nhẩm bài hát: “Lại chuẩn bị khủng bố anh em hả?”, đoạn khinh khỉnh nhìn bọn tổ Thế Lực chen vai huých mông cạnh cửa sổ để “phê bình văn học” một đứa lòe loẹt dưới sân trường, sau đó nháy mắt với Bạn Thân Số 2, quẳng oạch một câu sến: “Đấy, tối ngày chỉ biết ca nhạc, thời trang, não phẳng lì ít nếp nhăn, sao khá lên được”, vỗ vỗ trán ra vẻ: “Rồi cũng semi-no-learn hết thôi”.
Đã quen với họat cảnh vừa rồi, Bạn Thân Số 2 nãy giờ đủng đỉnh, nghe được cụm từ tiếng Anh là lạ, vội vàng tra từ điển. Mãi không được, đột nhiên bắt gặp cái cười tủm tỉm của con bạn, Bạn Thân Số 2 mới “à”. Giời ơi là giời, dám đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, semi là một nửa, no là không, learn là học, dịch ra nôm na là “bán vô học”, hóa ra mình bị nó lừa, khỉ thật!
Hạt Tiêu là tổ trưởng tổ 4- tổ được “ưu ái”gọi là tổ Bất Lực. Có việc, bọn đầu kia lớp lại véo von: “Thế Lực gọi Bất Lực, Bất Lực đi lau bảng, đi giặt giẻ lau”. Từ khi bọn chức sắc ở tổ 1 tự đặt cho chúng nó là tổ Thế Lực, ba tổ còn lại: tổ Thể Lực lao động chân tay như giữ phấn viên, cán sự quét lớp và lau bảng. Chức vụ này được bầu cử hẳn hoi, kẻ xấu số được bỏ phiếu nhiệt tình chỉ còn cách nghiến răng kèn kẹt rủa bọn ba que xỏ lá. Tổ Bạo Lực chuyên bảo vệ tổ Thế Lực khỏi nguy cơ khủng bố, còn tổ Bất Lực thì phải làm toàn bộ những việc còn lại, túm lại là bét dem của xã hội. Sau một cuộc phản ứng bằng ngòi bút sắc bén chống chế độ áp đặt, bị lũ to mồm này dọa “dìm trong bể máu”, Hạt Tiêu đau khổ mất nửa phút vì thất trận, vỗ vỗ trán: “Mọi giá trị đảo lộn hết cả, không biết đường nào mà lần”, rồi ém quân chờ thời, tạm dùng võ mồm đả kích cho bõ ghét.
2. Bàn có ba người, Hạt Tiêu và Bạn Thân Số 1, Bạn Thân Số 2. Hạt Tiêu gọi tắt là Số 1 và Số 2 cho tiện. Lúc đầu, hai nàng giãy nảy: “Nghe cứ như gọi số tù nhân í”, sau quen lại bảo hay hay, kiểu nổi tiếng như 911 hay 1088. Thằng Chí đằng sau nghe lỏm rồi với lên: “Có mà tai tiếng”, lập tức ân hận vì bị ăn đập.
Hạt Tiêu được khen là tháo vát, đa hệ. Mặt cực... trào phúng: môi mỏng, trên mép có một nốt ruồi Cindy, mặt hình trăng lưỡi liềm, dáng người phẳng như tóc ép. Hạt Tiêu được phong chức là nhà tư vấn bất đắc dĩ cho Số 1 và 2 đang tuổi “tò mò và lớn khôn”.
Số 1 tươi như hoa: miệng cười, mắt cười, rất thích hát, phải cái là chưa khi nào nàng thuộc trọn vẹn bài hát nào. Mỗi lần nàng vác quyển sổ chép bài hát hoa hòe hoa sói đi là hai đứa kia lại toáng lên cầu nguyện cho tiết sau.
Số 2 ít nói và lãng mạn. Nàng đi học lúc nào cũng ôm quyển từ điển Anh-Việt to đoành. Phần vì như thế mới là Hàn Quốc, phần vì nàng muốn ép “hoa thơm cỏ lạ”. Số 2 còn có một “bộ sưu tập mơ ước”, cái này là do Hạt Tiêu cứ rình rình ghi chép lại hộ, lúc công bố đã gây tiếng vang lớn vì độ hoành tráng. Lúc nàng mơ làm cuốn quyển nhật kí tuổi 15, lúc làm cây, lúc làm con chích chòe trên cây châu mỏ khoái chí khi lũ học trò bị kiểm tra bài, lúc lại ước thằng béo đáng ghét lớp bên cạnh bị mọc nốt ruồi điêu giữa mũi, làm Hạt Tiêu tức điên tưởng bị nói xỏ. Thằng Chí đọc xong, chép miệng một câu nghe phản cảm: “Có lúc tôi mơ được làm con gì thiếu trí tuệ một chút, để quên đi cảnh nửa đêm phải bật dậy kinh hoàng nghĩ cảnh các bà cướp trên giàn mướp ổ bánh mì”. Thế là ngay lập tức một ông bị ba bà rượt đuổi, tổ Thế Lực lại véo von: “Ba bà đi bán lợn con, bán đi chẳng được lon ton chạy về”.
Số 1 và Số 2 đều đã sở hữu một thứ tình cảm mà chúng nó đặt tên là “tình yêu”. Là thinh thích, mên mến, nhơ nhớ. Là suốt ngày chỉ một chủ đề ai cũng biết là chủ đề gì đấy, về một thằng cu ngốc xít ai cũng biết là ai đấy, ngay cả khi thính giả đã công khai che mồm ngáp, vẫn tiếp tục thuyết trình nhiệt tình. Hạt Tiêu đón nhận tin này háo hức không che giấu. Và trên giá sách của nó xuất hiện thêm một lô mới mẻ: danh ngôn tình yêu, tiểu thuyết Quỳnh Dao. Hạt Tiêu nghiên cứu tài liệu một thời gian rồi như “ngộ” ra chân lí. Gì nhỉ: “Đời là bể khổ, tình là dây oan”, “Yêu là lụy”. Thế nên, Hạt Tiêu quyết định xây dựng chiến lược truyền thông hai chiều. Một đằng vẫn chuyên tâm tư vấn tình củm cho Số 1 và 2, mua HHT 2! để ba nàng châu đầu vô: “Khi con trai lên tiếng”, “Đừng làm con trai tưởng bở”, “Năm bí quyết lần hẹn hò đầu tiên”, đằng khác là đốc thúc sát sao hai đứa học hành thật chăm. Ba đứa chăm học đến mức Hạt Tiêu bắt đầu tưởng tượng đến lúc cả bàn cùng được học bổng, nó sẽ đứng lên trên bục giảng, vênh mặt nhìn bọn tổ Thế Lực đang há hốc mồm ghen tức, rồi cô sẽ trao Thượng phương bảo kiếm, được “tiền trảm hậu tấu” khi trừng trị bọn ác (tức bọn tổ Thế Lực), lại còn mơ cô sẽ cho thật nhiều vàng, bạc, lụa quí để cấp vốn ăn quẩy suốt đời.
3.Rồi chuyện gì phải đến sẽ đến. Số 1 và Số 2 lần lượt thất tình. Nước mắt rồi nước mũi. Sụt sịt và rên rỉ. Hết tiết Hạt Tiêu lại nhong nhóng xuống căng tin tiếp tế giấy ăn. Nhìn sang hai đôi mắt đỏ mọng như nhót chín, Hạt Tiêu ở giữa, đành quay xuống tâm sự với thằng Chí: “Được mùa nhót ông ơi”. Thằng Chí gật gật, rồi lần đầu tiên trong lịch sử, Chí hào phóng xuống căng tin vác lên nào củ đậu, nào mận, nào đậu phộng nước cốt dừa bày la liệt. Hạt Tiêu thì bắt đầu tưởng tượng kinh hoàng như báo chí vẫn nói: nhảy lầu, nhảy sông, thắt cổ, uống thuốc trừ sâu, thuốc ngủ để tự tử, và từ nay cứ phải kè kè 25/24h theo dõi hai đứa để đề phòng, lại tặc lưỡi tiếc không được xem “Nàng Giấy trang kim” mí lị “Tuý quyền”. Chết chết! Thế thì chết!
Số 1, Số 2 cảm động, mắt vẫn láng ướt nhưng miệng đã nhóp nhép. Hạt Tiêu và Chí an ủi kiểu đi thẳng vô dạ dày, chả tốn mi li gam nước bọt nào. Một đứa luôn tay tiếp giấy ăn, một đứa luôn tay tiếp đồ ăn, còn hai đứa luôn miệng ăn. Sau ba ngày như thế, thấy mắt hai nàng đã khô cong mà miệng vẫn tiếp tục hoạt động nhiệt tình làm Hạt Tiêu và Chí tá hỏa. Đã cười toe nhưng Số 1 vẫn bướng, vẫn còn rên rỉ: “Tại sao tình yêu chân chính lại tan vỡ nhanh thế?”. Số 2 đã bình thường, mím môi ghép lá khô thành thiếp rất điệu tặng Hạt Tiêu và Chí, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán mịn. Hạt Tiêu cốc đầu hai đứa nhè nhẹ: “Còn trẻ con lắm! Đó chưa phải là tình yêu đâu, tình yêu thực sự khác cơ”.
Rồi ba đứa cùng đồng thanh:
Mất đi người yêu anh thì sao
Mất đi người yêu thì với em cũng thế thôi
Người yêu em trên thế gian còn rất nhiều
Người yêu em đâu chỉ có riêng mình anh.
Thằng Chí làu bàu: “Tắt loa đi, muốn tiết toán tôi nhắc bài không hả?”. Câu dọa có hiệu lực ngay tức khắc, ba đứa sợ quá im thít, mãi sau mới thấy vẻ tinh tướng của thằng này là không có cơ sở: “Này này, các bà bảo cho mà biết, giờ văn ai nhắc ai hả?”.
Và cứ thế, nhiều đứa lụ khụ như ông cụ cứ thắc mắc sao bọn lớp này nói lắm, cười lắm, chạy rầm rập lắm thế. Thằng béo lớp bên cạnh tặc lưỡi: “Thế thì mệt lắm!” rồi lại cắm đầu xuống quyển sách dày cộp, không hề biết rằng, rất có thể mũi nó sẽ mọc một cái nốt ruồi điêu to tướng nếu như điều ước của Số 2 linh nghiệm.
“Cậu béo ạ? Đấy cũng là cách mà chúng tớ đang tận hưởng mỗi ngày của cuộc sống đấy!” Có lẽ Số 1 sẽ vừa tươi như hoa vừa “bỏ nhỏ” một câu như thế- nhưng chắc chắn Số 2 và Hạt tiêu sẽ cuốn nó đi rồi! Còn quá nhiều chuyện vui để ba đứa cảm nhận và chia sẻ hơn là việc thanh minh xem chúng tôi đang làm thế này thế này, vì sao, vì sao...
Bởi vì với Hạt tiêu, Số 1, Số 2 và nhiều đứa khác, mỗi ngày là một ngày vui!
Tác giả: Veconlonton
Mỗi ngày là một ngày vui
1. Một tay ôm chặt cái bánh mì patê, một tay với sang Hảo Hảo mì chua cay, Hạt Tiêu bĩu cái môi mỏng tang nhìn Bạn Thân Số 1 đang nhẩm bài hát: “Lại chuẩn bị khủng bố anh em hả?”, đoạn khinh khỉnh nhìn bọn tổ Thế Lực chen vai huých mông cạnh cửa sổ để “phê bình văn học” một đứa lòe loẹt dưới sân trường, sau đó nháy mắt với Bạn Thân Số 2, quẳng oạch một câu sến: “Đấy, tối ngày chỉ biết ca nhạc, thời trang, não phẳng lì ít nếp nhăn, sao khá lên được”, vỗ vỗ trán ra vẻ: “Rồi cũng semi-no-learn hết thôi”.
Đã quen với họat cảnh vừa rồi, Bạn Thân Số 2 nãy giờ đủng đỉnh, nghe được cụm từ tiếng Anh là lạ, vội vàng tra từ điển. Mãi không được, đột nhiên bắt gặp cái cười tủm tỉm của con bạn, Bạn Thân Số 2 mới “à”. Giời ơi là giời, dám đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, semi là một nửa, no là không, learn là học, dịch ra nôm na là “bán vô học”, hóa ra mình bị nó lừa, khỉ thật!
Hạt Tiêu là tổ trưởng tổ 4- tổ được “ưu ái”gọi là tổ Bất Lực. Có việc, bọn đầu kia lớp lại véo von: “Thế Lực gọi Bất Lực, Bất Lực đi lau bảng, đi giặt giẻ lau”. Từ khi bọn chức sắc ở tổ 1 tự đặt cho chúng nó là tổ Thế Lực, ba tổ còn lại: tổ Thể Lực lao động chân tay như giữ phấn viên, cán sự quét lớp và lau bảng. Chức vụ này được bầu cử hẳn hoi, kẻ xấu số được bỏ phiếu nhiệt tình chỉ còn cách nghiến răng kèn kẹt rủa bọn ba que xỏ lá. Tổ Bạo Lực chuyên bảo vệ tổ Thế Lực khỏi nguy cơ khủng bố, còn tổ Bất Lực thì phải làm toàn bộ những việc còn lại, túm lại là bét dem của xã hội. Sau một cuộc phản ứng bằng ngòi bút sắc bén chống chế độ áp đặt, bị lũ to mồm này dọa “dìm trong bể máu”, Hạt Tiêu đau khổ mất nửa phút vì thất trận, vỗ vỗ trán: “Mọi giá trị đảo lộn hết cả, không biết đường nào mà lần”, rồi ém quân chờ thời, tạm dùng võ mồm đả kích cho bõ ghét.
2. Bàn có ba người, Hạt Tiêu và Bạn Thân Số 1, Bạn Thân Số 2. Hạt Tiêu gọi tắt là Số 1 và Số 2 cho tiện. Lúc đầu, hai nàng giãy nảy: “Nghe cứ như gọi số tù nhân í”, sau quen lại bảo hay hay, kiểu nổi tiếng như 911 hay 1088. Thằng Chí đằng sau nghe lỏm rồi với lên: “Có mà tai tiếng”, lập tức ân hận vì bị ăn đập.
Hạt Tiêu được khen là tháo vát, đa hệ. Mặt cực... trào phúng: môi mỏng, trên mép có một nốt ruồi Cindy, mặt hình trăng lưỡi liềm, dáng người phẳng như tóc ép. Hạt Tiêu được phong chức là nhà tư vấn bất đắc dĩ cho Số 1 và 2 đang tuổi “tò mò và lớn khôn”.
Số 1 tươi như hoa: miệng cười, mắt cười, rất thích hát, phải cái là chưa khi nào nàng thuộc trọn vẹn bài hát nào. Mỗi lần nàng vác quyển sổ chép bài hát hoa hòe hoa sói đi là hai đứa kia lại toáng lên cầu nguyện cho tiết sau.
Số 2 ít nói và lãng mạn. Nàng đi học lúc nào cũng ôm quyển từ điển Anh-Việt to đoành. Phần vì như thế mới là Hàn Quốc, phần vì nàng muốn ép “hoa thơm cỏ lạ”. Số 2 còn có một “bộ sưu tập mơ ước”, cái này là do Hạt Tiêu cứ rình rình ghi chép lại hộ, lúc công bố đã gây tiếng vang lớn vì độ hoành tráng. Lúc nàng mơ làm cuốn quyển nhật kí tuổi 15, lúc làm cây, lúc làm con chích chòe trên cây châu mỏ khoái chí khi lũ học trò bị kiểm tra bài, lúc lại ước thằng béo đáng ghét lớp bên cạnh bị mọc nốt ruồi điêu giữa mũi, làm Hạt Tiêu tức điên tưởng bị nói xỏ. Thằng Chí đọc xong, chép miệng một câu nghe phản cảm: “Có lúc tôi mơ được làm con gì thiếu trí tuệ một chút, để quên đi cảnh nửa đêm phải bật dậy kinh hoàng nghĩ cảnh các bà cướp trên giàn mướp ổ bánh mì”. Thế là ngay lập tức một ông bị ba bà rượt đuổi, tổ Thế Lực lại véo von: “Ba bà đi bán lợn con, bán đi chẳng được lon ton chạy về”.
Số 1 và Số 2 đều đã sở hữu một thứ tình cảm mà chúng nó đặt tên là “tình yêu”. Là thinh thích, mên mến, nhơ nhớ. Là suốt ngày chỉ một chủ đề ai cũng biết là chủ đề gì đấy, về một thằng cu ngốc xít ai cũng biết là ai đấy, ngay cả khi thính giả đã công khai che mồm ngáp, vẫn tiếp tục thuyết trình nhiệt tình. Hạt Tiêu đón nhận tin này háo hức không che giấu. Và trên giá sách của nó xuất hiện thêm một lô mới mẻ: danh ngôn tình yêu, tiểu thuyết Quỳnh Dao. Hạt Tiêu nghiên cứu tài liệu một thời gian rồi như “ngộ” ra chân lí. Gì nhỉ: “Đời là bể khổ, tình là dây oan”, “Yêu là lụy”. Thế nên, Hạt Tiêu quyết định xây dựng chiến lược truyền thông hai chiều. Một đằng vẫn chuyên tâm tư vấn tình củm cho Số 1 và 2, mua HHT 2! để ba nàng châu đầu vô: “Khi con trai lên tiếng”, “Đừng làm con trai tưởng bở”, “Năm bí quyết lần hẹn hò đầu tiên”, đằng khác là đốc thúc sát sao hai đứa học hành thật chăm. Ba đứa chăm học đến mức Hạt Tiêu bắt đầu tưởng tượng đến lúc cả bàn cùng được học bổng, nó sẽ đứng lên trên bục giảng, vênh mặt nhìn bọn tổ Thế Lực đang há hốc mồm ghen tức, rồi cô sẽ trao Thượng phương bảo kiếm, được “tiền trảm hậu tấu” khi trừng trị bọn ác (tức bọn tổ Thế Lực), lại còn mơ cô sẽ cho thật nhiều vàng, bạc, lụa quí để cấp vốn ăn quẩy suốt đời.
3.Rồi chuyện gì phải đến sẽ đến. Số 1 và Số 2 lần lượt thất tình. Nước mắt rồi nước mũi. Sụt sịt và rên rỉ. Hết tiết Hạt Tiêu lại nhong nhóng xuống căng tin tiếp tế giấy ăn. Nhìn sang hai đôi mắt đỏ mọng như nhót chín, Hạt Tiêu ở giữa, đành quay xuống tâm sự với thằng Chí: “Được mùa nhót ông ơi”. Thằng Chí gật gật, rồi lần đầu tiên trong lịch sử, Chí hào phóng xuống căng tin vác lên nào củ đậu, nào mận, nào đậu phộng nước cốt dừa bày la liệt. Hạt Tiêu thì bắt đầu tưởng tượng kinh hoàng như báo chí vẫn nói: nhảy lầu, nhảy sông, thắt cổ, uống thuốc trừ sâu, thuốc ngủ để tự tử, và từ nay cứ phải kè kè 25/24h theo dõi hai đứa để đề phòng, lại tặc lưỡi tiếc không được xem “Nàng Giấy trang kim” mí lị “Tuý quyền”. Chết chết! Thế thì chết!
Số 1, Số 2 cảm động, mắt vẫn láng ướt nhưng miệng đã nhóp nhép. Hạt Tiêu và Chí an ủi kiểu đi thẳng vô dạ dày, chả tốn mi li gam nước bọt nào. Một đứa luôn tay tiếp giấy ăn, một đứa luôn tay tiếp đồ ăn, còn hai đứa luôn miệng ăn. Sau ba ngày như thế, thấy mắt hai nàng đã khô cong mà miệng vẫn tiếp tục hoạt động nhiệt tình làm Hạt Tiêu và Chí tá hỏa. Đã cười toe nhưng Số 1 vẫn bướng, vẫn còn rên rỉ: “Tại sao tình yêu chân chính lại tan vỡ nhanh thế?”. Số 2 đã bình thường, mím môi ghép lá khô thành thiếp rất điệu tặng Hạt Tiêu và Chí, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán mịn. Hạt Tiêu cốc đầu hai đứa nhè nhẹ: “Còn trẻ con lắm! Đó chưa phải là tình yêu đâu, tình yêu thực sự khác cơ”.
Rồi ba đứa cùng đồng thanh:
Mất đi người yêu anh thì sao
Mất đi người yêu thì với em cũng thế thôi
Người yêu em trên thế gian còn rất nhiều
Người yêu em đâu chỉ có riêng mình anh.
Thằng Chí làu bàu: “Tắt loa đi, muốn tiết toán tôi nhắc bài không hả?”. Câu dọa có hiệu lực ngay tức khắc, ba đứa sợ quá im thít, mãi sau mới thấy vẻ tinh tướng của thằng này là không có cơ sở: “Này này, các bà bảo cho mà biết, giờ văn ai nhắc ai hả?”.
Và cứ thế, nhiều đứa lụ khụ như ông cụ cứ thắc mắc sao bọn lớp này nói lắm, cười lắm, chạy rầm rập lắm thế. Thằng béo lớp bên cạnh tặc lưỡi: “Thế thì mệt lắm!” rồi lại cắm đầu xuống quyển sách dày cộp, không hề biết rằng, rất có thể mũi nó sẽ mọc một cái nốt ruồi điêu to tướng nếu như điều ước của Số 2 linh nghiệm.
“Cậu béo ạ? Đấy cũng là cách mà chúng tớ đang tận hưởng mỗi ngày của cuộc sống đấy!” Có lẽ Số 1 sẽ vừa tươi như hoa vừa “bỏ nhỏ” một câu như thế- nhưng chắc chắn Số 2 và Hạt tiêu sẽ cuốn nó đi rồi! Còn quá nhiều chuyện vui để ba đứa cảm nhận và chia sẻ hơn là việc thanh minh xem chúng tôi đang làm thế này thế này, vì sao, vì sao...
Bởi vì với Hạt tiêu, Số 1, Số 2 và nhiều đứa khác, mỗi ngày là một ngày vui!
Tác giả: Veconlonton