Vì nhà tôi ở ngược đường với các bạn cùng lớp, nên khi tan học, tôi thường phải đạp xe về nhà một mình. Thỉnh thoảng, giữa những vòng xe đạp, tôi cảm thấy sợ hãi. Nhất là những khi trời sập tối, gió lạnh và sương mù dâng lên trên mặt lộ.
Rồi một buổi chiều đông muộn, có một người nữa đột nhiên xuất hiện, đi chung đường với tôi. Chính xác hơn, người ấy bám theo xe đạp của tôi.
Lúc đầu, tôi không hề để ý. Tuy nhiên, khi nghe tiếng chân đều đều, thậm thịch đuổi sát phía sau, bỗng dưng tim tôi lạnh toát. Thu hết can đảm, tôi thử ngoái nhìn ra sau. Không có ai cả. Chỉ có bóng tối pha màn sương bảng lảng. Tôi co giò đạp dấn trên pê-đan xe đạp. Xe lăn bánh nhanh hơn. Thế nhưng tiếng chân đuổi theo sau rõ ràng cũng tăng tốc, guồng nhanh hơn nữa. Bây giờ thì tôi thấy sợ thật sự. Run rẩy, nhưng đột nhiên, tôi bóp phanh, đột ngột dừng xe lại. Đương đầu tốt hơn trốn chạy. Tôi nghĩ.
Nhưng đó chỉ là một thằng bé chừng 9, 10 tuổi. Nó đứng im, cách đuôi xe tôi một quãng. Đôi mắt nó sáng rực, nổi lên trong bóng tối. Hơi thở nó hổn hển. Nó bước gần hơn về phía tôi. Nó đi lảo đảo, đầy khó khăn. Hình như chân thằng bé ấy có tật.
Tôi làm quen với thằng bé lạ lùng ấy. Nhà nó cách nhà tôi hai dãy phố. Năm ngoái, tôi đã loáng thoáng nghe nói về một thằng bé bị tai nạn giao thông, không còn đi lại được nữa. Những chi tiết nổi lờ mờ trong trí nhớ, dần dần rõ nét. Vì thế tôi rất ngạc nhiên khi thấy chú bé ấy… đang chạy. Nhưng tôi không sao cất lời hỏi han. Tôi chỉ nói đơn giản:
- Lên xe, chị đèo về!
Thằng bé lắc đầu:
- Em đang tập chạy. Chị đi tiếp đi, càng nhanh càng tốt.
- Em tập chạy thế này lâu chưa? – Tôi hỏi khẽ.
- Khá lâu rồi chị ạ. Nhưng vì ngã liên tục nên em chỉ dám chạy một mình, lúc buổi tối vì sợ ai nhìn thấy sẽ cười. Nhưng bây giờ thì em chọn xe chị để bám theo. Mục tiêu của em là một tháng nữa vượt qua xe chị.
…Cậu bé nhìn tôi chờ đợi. Tôi gật đầu với nó, rồi trèo lên yên xe. Tôi cố tình đạp chậm. Chậm đủ để thằng bé không nhận ra. Nó gắng sức chạy. Tôi có thể cảm giác nỗ lực của nó trong hơi thở hổn hển, trong những tiếng chân dồn dập, loạng choạng, xiên xẹo, lúc chậm, rồi lại rướn lên, nhanh lên…
Hai tháng, cậu nhóc dần dần đuổi kịp, chạy song song xe tôi. Rồi đến một ngày, thật kỳ diệu, cậu nhóc đã vượt qua được xe tôi. Tất nhiên là tôi vẫn cố ý chạy chậm. Nhưng nhìn ánh mắt rạng rỡ của cậu nhỏ kìa! Không, rõ ràng là chưa bao giờ tôi được nhìn điều gì lạ lùng và tuyệt vời đến thế.
Chạy qua xe tôi được một đoạn, cậu bé dừng lại, chờ tôi. Tôi đoán là cu cậu mệt rồi. Lần này thì là nó đề nghị tôi:
- Chị đèo em về nhé!
Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Cậu bé trèo lên xe tôi với một gương mặt rạng rỡ. Nó nói:
- Ngày mai, em lại tập.
Trên đuờng về, chú nhóc hỏi tôi liệu nó phải tập chạy bao lâu nữa thì có thể đá bóng được. Tôi không phải là bác sĩ nên không biết được điều đó. Nhưng tôi nói với cậu nhóc là sẽ sớm thôi. Tôi tin cậu bé có thể làm được điều kì diệu. Cũng hệt như khi cậu đã tin rằng có thể chạy được trên đôi chân của chính mình.
Rồi một buổi chiều đông muộn, có một người nữa đột nhiên xuất hiện, đi chung đường với tôi. Chính xác hơn, người ấy bám theo xe đạp của tôi.
Lúc đầu, tôi không hề để ý. Tuy nhiên, khi nghe tiếng chân đều đều, thậm thịch đuổi sát phía sau, bỗng dưng tim tôi lạnh toát. Thu hết can đảm, tôi thử ngoái nhìn ra sau. Không có ai cả. Chỉ có bóng tối pha màn sương bảng lảng. Tôi co giò đạp dấn trên pê-đan xe đạp. Xe lăn bánh nhanh hơn. Thế nhưng tiếng chân đuổi theo sau rõ ràng cũng tăng tốc, guồng nhanh hơn nữa. Bây giờ thì tôi thấy sợ thật sự. Run rẩy, nhưng đột nhiên, tôi bóp phanh, đột ngột dừng xe lại. Đương đầu tốt hơn trốn chạy. Tôi nghĩ.
Nhưng đó chỉ là một thằng bé chừng 9, 10 tuổi. Nó đứng im, cách đuôi xe tôi một quãng. Đôi mắt nó sáng rực, nổi lên trong bóng tối. Hơi thở nó hổn hển. Nó bước gần hơn về phía tôi. Nó đi lảo đảo, đầy khó khăn. Hình như chân thằng bé ấy có tật.
Tôi làm quen với thằng bé lạ lùng ấy. Nhà nó cách nhà tôi hai dãy phố. Năm ngoái, tôi đã loáng thoáng nghe nói về một thằng bé bị tai nạn giao thông, không còn đi lại được nữa. Những chi tiết nổi lờ mờ trong trí nhớ, dần dần rõ nét. Vì thế tôi rất ngạc nhiên khi thấy chú bé ấy… đang chạy. Nhưng tôi không sao cất lời hỏi han. Tôi chỉ nói đơn giản:
- Lên xe, chị đèo về!
Thằng bé lắc đầu:
- Em đang tập chạy. Chị đi tiếp đi, càng nhanh càng tốt.
- Em tập chạy thế này lâu chưa? – Tôi hỏi khẽ.
- Khá lâu rồi chị ạ. Nhưng vì ngã liên tục nên em chỉ dám chạy một mình, lúc buổi tối vì sợ ai nhìn thấy sẽ cười. Nhưng bây giờ thì em chọn xe chị để bám theo. Mục tiêu của em là một tháng nữa vượt qua xe chị.
…Cậu bé nhìn tôi chờ đợi. Tôi gật đầu với nó, rồi trèo lên yên xe. Tôi cố tình đạp chậm. Chậm đủ để thằng bé không nhận ra. Nó gắng sức chạy. Tôi có thể cảm giác nỗ lực của nó trong hơi thở hổn hển, trong những tiếng chân dồn dập, loạng choạng, xiên xẹo, lúc chậm, rồi lại rướn lên, nhanh lên…
Hai tháng, cậu nhóc dần dần đuổi kịp, chạy song song xe tôi. Rồi đến một ngày, thật kỳ diệu, cậu nhóc đã vượt qua được xe tôi. Tất nhiên là tôi vẫn cố ý chạy chậm. Nhưng nhìn ánh mắt rạng rỡ của cậu nhỏ kìa! Không, rõ ràng là chưa bao giờ tôi được nhìn điều gì lạ lùng và tuyệt vời đến thế.
Chạy qua xe tôi được một đoạn, cậu bé dừng lại, chờ tôi. Tôi đoán là cu cậu mệt rồi. Lần này thì là nó đề nghị tôi:
- Chị đèo em về nhé!
Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Cậu bé trèo lên xe tôi với một gương mặt rạng rỡ. Nó nói:
- Ngày mai, em lại tập.
Trên đuờng về, chú nhóc hỏi tôi liệu nó phải tập chạy bao lâu nữa thì có thể đá bóng được. Tôi không phải là bác sĩ nên không biết được điều đó. Nhưng tôi nói với cậu nhóc là sẽ sớm thôi. Tôi tin cậu bé có thể làm được điều kì diệu. Cũng hệt như khi cậu đã tin rằng có thể chạy được trên đôi chân của chính mình.
Comment