Chúng ta không bao giờ nhìn thấy một lúc tất cả các mặt của một khối rubic... Tôi thích những khối hình lập phương của rubic, dù chưa bao giờ tạo ra được một hình ảnh hoàn hảo. Thích cảm giác ngồi xoay xoay, hình ảnh biến đổi liên tục và hình như không bao giờ lặp lại hình ảnh cũ.
Bản thân mình cũng không có năng khiếu quan sát, nên khi có lặp lại hình ảnh cũ cũng không thể nhận ra.
Cuộc sống là những ô khối hình lập phương của rubic, nhưng không chỉ có sáu mặt, sáu màu mà là muôn vạn màu với muôn nghìn khuôn mặt…
Ngày còn bé, có lần chị ba mua cho tôi khối rubic. Tôi mê mẩn ngồi xoay. Khi hoàn thành một mặt tôi rất vui, tiếp tục các mặt còn lại. Nhưng khi qua mặt thứ hai thì mặt thứ nhất đã không còn nguyên vẹn. Trong trí nhớ của tôi, đứa trẻ ngày ấy lại quay lại mặt cũ, xoay lại như cũ. Tôi quan niệm rằng có một mặt hoàn thành còn hơn là một khối hỗn độn.
Khối rubic “tôi” bây giờ là những hình ảnh mơ hồ. Có lúc là một màu sắc thống nhất, có lúc lại là một khối hỗn độn…
Mặt tình cảm: Tôi chân thành, tôi biết chắc chắn sẽ gặp người chân thành. Thế mà, trên con đường rong ruổi đi tìm kiếm chính mình, tôi thường gặp những điều ngoài dự tính. Người mình yêu thì không yêu mình, người yêu mình thì mình không yêu (!?).
Mặt gia đình: Tôi còn có má! May mắn thay, mình còn có má. Trong lần gần nhất, khi lên Ngũ Hành Sơn, mình cầu bình an và sức khỏe cho má. Và luôn luôn như thế, chỉ mong muốn một điều duy nhất má được khỏe mạnh. Gia đình là hai từ đơn giản, là má. Mình cũng cố gắng bỏ ngoài tai những gì làm mình đau buồn…
Mặt bạn bè: May mắn trong mỗi giai đoạn, mình luôn có những người bạn. Hình như trong mỗi bước đi của mình, luôn có một người hay nhiều người đi bên cạnh. Mình không phải buồn một mình, cô đơn một mình. Và may mắn đến giờ, mối liên hệ đó mình vẫn giữ và coi đó là một gia tài. Gia tài đồ sộ mà không phải ai cũng có được, hãnh diện và hạnh phúc vì điều đó. Đây cũng là mặt rubic khá hoàn hảo. Đơn giản vì mình chân thành với những người bạn…
Mặt công việc: Một văn phòng đại diện của Bỉ tại Việt Nam làm trong lĩnh vực Transporting, cũng bình thường so với bạn bè mình. Nhìn lên, nhìn xuống, thấy mình nằm chính giữa. Hơn những người lận đận, chưa bằng những người thành công. Hề gì, mình yêu thích công việc và hài lòng với nó, cố gắng làm việc. Ba năm, hai công ty cũng không phải là nhiều, trong hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau… Công việc chính là mặt rubic hỗn độn nhất của mình. Khi hài lòng, khi không…
Mặt cuộc sống: Một lần, mình ngồi thống kê lại những nơi mình đi qua thì giật mình, gần một nửa số tỉnh thành đã có dấu chân mình. Được sống, được trải nghiệm chính là ý nghĩa lớn lao nhất. Để khi nhận được điện thoại của một người quen nào đó từ Cần Thơ, từ Đà Nẵng, hay từ Hà Nội thì mình lại vui không kể xiết. Còn gì bằng cảm giác đi trên những con đường mòn vẹt bước chân thời gian…
Mặt học vấn: Tốt nghiệp Đại học Kinh tế TP HCM rồi, qua năm sau mình thi cao học. Tôi vẫn muốn được đi học nước ngoài, nhưng bằng học bổng cơ, nhưng học dốt quá nên thôi, chắc học Cao học trong nước.
Mặt lối sống: Càng ngày càng tiêu cực hay sao ấy. Hàng quán, disco, cà phê… cứ cuốn cuốn, mình có lúc thấy thích, có lúc thấy không. Thích hay không thì cứ đến, cứ đi và cứ buồn buồn vì một ánh mắt nào đó. Mệt… Dường như đây cũng là mặt rubic nhiều màu sắc nhất của mình, với những ánh đèn màu soi rọi, những con người thích thể hiện và những cái nhìn đầy ẩn ý…
Khối rubic của mình không bao giờ được xoay thành những mặt tiệp màu. Vì mình không có khả năng, vì mình không thích sự hoàn thiện hay bản thân khối rubic đã như thế? Con người tạo ra khối rubic để biết rằng cuộc sống này là muôn ngàn mặt, và đừng bao giờ mong sự hoàn thiện. Cách tốt nhất là học cách chấp nhận sống với sự hỗn độn đó, thế thôi…
(Theo Tuổi Trẻ)
Bản thân mình cũng không có năng khiếu quan sát, nên khi có lặp lại hình ảnh cũ cũng không thể nhận ra.
Cuộc sống là những ô khối hình lập phương của rubic, nhưng không chỉ có sáu mặt, sáu màu mà là muôn vạn màu với muôn nghìn khuôn mặt…
Ngày còn bé, có lần chị ba mua cho tôi khối rubic. Tôi mê mẩn ngồi xoay. Khi hoàn thành một mặt tôi rất vui, tiếp tục các mặt còn lại. Nhưng khi qua mặt thứ hai thì mặt thứ nhất đã không còn nguyên vẹn. Trong trí nhớ của tôi, đứa trẻ ngày ấy lại quay lại mặt cũ, xoay lại như cũ. Tôi quan niệm rằng có một mặt hoàn thành còn hơn là một khối hỗn độn.
Khối rubic “tôi” bây giờ là những hình ảnh mơ hồ. Có lúc là một màu sắc thống nhất, có lúc lại là một khối hỗn độn…
Mặt tình cảm: Tôi chân thành, tôi biết chắc chắn sẽ gặp người chân thành. Thế mà, trên con đường rong ruổi đi tìm kiếm chính mình, tôi thường gặp những điều ngoài dự tính. Người mình yêu thì không yêu mình, người yêu mình thì mình không yêu (!?).
Mặt gia đình: Tôi còn có má! May mắn thay, mình còn có má. Trong lần gần nhất, khi lên Ngũ Hành Sơn, mình cầu bình an và sức khỏe cho má. Và luôn luôn như thế, chỉ mong muốn một điều duy nhất má được khỏe mạnh. Gia đình là hai từ đơn giản, là má. Mình cũng cố gắng bỏ ngoài tai những gì làm mình đau buồn…
Mặt bạn bè: May mắn trong mỗi giai đoạn, mình luôn có những người bạn. Hình như trong mỗi bước đi của mình, luôn có một người hay nhiều người đi bên cạnh. Mình không phải buồn một mình, cô đơn một mình. Và may mắn đến giờ, mối liên hệ đó mình vẫn giữ và coi đó là một gia tài. Gia tài đồ sộ mà không phải ai cũng có được, hãnh diện và hạnh phúc vì điều đó. Đây cũng là mặt rubic khá hoàn hảo. Đơn giản vì mình chân thành với những người bạn…
Mặt công việc: Một văn phòng đại diện của Bỉ tại Việt Nam làm trong lĩnh vực Transporting, cũng bình thường so với bạn bè mình. Nhìn lên, nhìn xuống, thấy mình nằm chính giữa. Hơn những người lận đận, chưa bằng những người thành công. Hề gì, mình yêu thích công việc và hài lòng với nó, cố gắng làm việc. Ba năm, hai công ty cũng không phải là nhiều, trong hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau… Công việc chính là mặt rubic hỗn độn nhất của mình. Khi hài lòng, khi không…
Mặt cuộc sống: Một lần, mình ngồi thống kê lại những nơi mình đi qua thì giật mình, gần một nửa số tỉnh thành đã có dấu chân mình. Được sống, được trải nghiệm chính là ý nghĩa lớn lao nhất. Để khi nhận được điện thoại của một người quen nào đó từ Cần Thơ, từ Đà Nẵng, hay từ Hà Nội thì mình lại vui không kể xiết. Còn gì bằng cảm giác đi trên những con đường mòn vẹt bước chân thời gian…
Mặt học vấn: Tốt nghiệp Đại học Kinh tế TP HCM rồi, qua năm sau mình thi cao học. Tôi vẫn muốn được đi học nước ngoài, nhưng bằng học bổng cơ, nhưng học dốt quá nên thôi, chắc học Cao học trong nước.
Mặt lối sống: Càng ngày càng tiêu cực hay sao ấy. Hàng quán, disco, cà phê… cứ cuốn cuốn, mình có lúc thấy thích, có lúc thấy không. Thích hay không thì cứ đến, cứ đi và cứ buồn buồn vì một ánh mắt nào đó. Mệt… Dường như đây cũng là mặt rubic nhiều màu sắc nhất của mình, với những ánh đèn màu soi rọi, những con người thích thể hiện và những cái nhìn đầy ẩn ý…
Khối rubic của mình không bao giờ được xoay thành những mặt tiệp màu. Vì mình không có khả năng, vì mình không thích sự hoàn thiện hay bản thân khối rubic đã như thế? Con người tạo ra khối rubic để biết rằng cuộc sống này là muôn ngàn mặt, và đừng bao giờ mong sự hoàn thiện. Cách tốt nhất là học cách chấp nhận sống với sự hỗn độn đó, thế thôi…
(Theo Tuổi Trẻ)