NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 1)
I
Một chiều thu Ất Mùi (năm 1415), đất nước ta khi ấy vẫn còn bị triều đình nhà Minh đánh chiếm và cai trị rất tàn ác. Trên con đường cái quan đi qua một khu rừng vắng cách thành Đông Quan về phía nam khoảng hai mươi dặm, có một chàng trai dáng vẻ lam lũ gánh đôi thùng dầu đang đi tìm khách mua. Quần áo chàng nhăn nhúm, còn chiếc nón lá chàng đội trên đầu che mưa nắng cũng méo mó và bẹp dúm trông rất thảm hại.
Bỗng từ xa có tiếng hò hét của một đám người đang đuổi theo một chiếc xe ngựa làm vang động cả khu rừng. Bọn người đuổi theo là đám quân lính nhà Minh khoảng hơn chục tên, dẫn đầu là một tên phó tướng dáng người rất vạm vỡ. Không bao lâu bọn chúng đã đuổi kịp chiếc xe ngựa, tên dẩn đầu thản nhiên vung kiếm giết chết người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng. Sau đó bọn chúng phá cửa xe và lôi xuống một cô gái rất xinh đẹp bận trang phục màu trắng. Trong tiếng cười khả ố, man rợ của bọn giặc cướp nước và tiếng van xin yếu ớt tuyệt vọng của cô gái, bọn chúng lần lượt xé nát y phục của cô gái dự định cùng nhau làm nhục cô.
Tên phó tướng cười ha hả vươn cánh tay to lớn đầy lông lá sắp sửa giật phăng chiếc yếm đào che ngực cô gái thì bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn níu lại. Hắn chưa kịp phản ứng thì một cú đá đã quét ngang mặt hắn làm mắt hắn tối sầm và té bật ngửa ra phía sau hơn một trượng. Bọn lính nhà Minh vô cùng ngạc nhiên vì người ra tay lại chính là chàng trai bán dầu có dáng người hơi thấp bé và mảnh khảnh. Giận dữ tên phó tướng gầm lên:
- Bọn bây hãy giết ngay tên An Nam nhiều chuyện này cho ta!
Chàng trai không nói gì lập tức xổ tung tấm vải quấn quanh thanh đòn gánh dùng để gánh dầu làm lộ ra một thanh kiếm được ngụy trang kín đáo trong đó. Thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ đã tỏa ra ngay một loại ánh sáng sắc lạnh mà đối với những người am hiểu về binh khí sẽ biết ngay đó là một thanh bảo kiếm. Chàng trai hét lên một tiếng và vung kiếm tấn công bọn lính đang vây quanh. Chưa đầy một khắc, bọn lính nhà Minh cùng tên phó tướng đã lần lượt ngã gục trước mũi gươm huyền ảo của chàng trai. Tên phó tướng dù đã chết nhưng mắt vẫn còn mở trao tráo. Có lẽ hắn cũng không hiểu vì sao một người như hắn đã từng bao năm chinh chiến khắp nơi, đã từng chém gục không biết bao nhiêu tướng lĩnh quân địch để đoạt cờ, lại có thể chết một cách quá dễ dàng trước kiếm pháp kỳ lạ của chàng trai.
Chàng trai lấy ra một chiếc áo choàng trong tay nải của mình trao cho cô gái quấn quanh mình rồi vội vã gánh dầu đi ngay. Không ngờ cô gái rất nhanh, chỉ lướt nhẹ thôi đã kịp đuổi theo cản đường chàng trai:
- Xin cảm ơn ân nhân đã cứu mạng. Ân nhân có thể cho ta biết tên tuổi được không?
- Tôi là một kẻ lang thang không tên không tuổi, bán dầu kiếm sống qua ngày. Không có gì đáng để người khác quan tâm!
- Chàng nói vậy, nhưng ta biết chàng tên thật là Trần Nguyên Hãn, chính là hậu duệ của Thái sư Thượng tướng Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải. Không biết nói thế có đúng không?
- Nàng nói sai rồi, tôi chỉ là một kẻ hèn mọn nào có xứng đáng là cháu con của một bậc đại danh tướng.
Cô gái mỉm cười:
- Chàng đừng che giấu nữa. Chàng chính là Trần Nguyên Hãn, người huyện Lập Thạch, cháu nội của quan Tư đồ Trần Nguyên Đán. Khi Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần, để tránh bị truy sát mẹ chàng đã trốn về Sơn Đông lánh nạn và sinh ra chàng. Tuy gia cảnh lúc đó rất nghèo túng nhưng từ nhỏ chàng đã nổi tiếng là người rất thông minh hiếu học và am hiểu binh pháp. Từ khi cha con Hồ Quý Ly bị quân Minh đánh bại và bắt sống tại Kỳ La, chàng đã có ý muốn khôi phục lại nhà Trần. Mấy tháng trước chàng có đến lễ ở đền Bạch Hạc và ngủ lại tại đền để cầu mộng. Nửa đêm chàng nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện là trời đã sai người xuống lấy lại nước Nam. Chàng cũng đang phân vân là không biết có nên lần dò đến Thanh Hóa để tìm người ấy hay không?
Chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Nàng là ai? Sao lại biết rõ chuyện của tôi?
- Ta là nữ thần Dê Trắng, tên chữ là Bạch Dương.
Chàng trai phì cười:
- Nàng là nữ thần tất nhiên là phải có quyền phép sao lại để cho bọn lính giặc Minh người phàm mắt thịt toan làm hại?
- Nước mất nhà tan. Oai linh nước Đại Việt không còn. Bao đình chùa miếu mạo đều bị bọn giặc cướp nước cướp phá tan hoang. Ngay cả chuông vàng, tượng phật vàng là quốc bảo của nước ta, cũng còn bị bọn giặc Minh đập phá lấy cắp đem về nước của chúng thì có sá gì một tiểu thần nhỏ mọn như Bạch Dương ta…
Chàng trai, chính là Trần Nguyên Hãn, nhìn cô gái dò xét hồi lâu rồi nói:
- Nàng nói cũng có lý nhưng nói thật tôi vẫn không tin!
- Thanh kiếm chàng đang có trong tay chính là Chiêu Minh Kiếm, thanh bảo kiếm gia truyền của dòng họ Trần. Hơn một trăm năm trước, sau chiến thắng vang dội trong trận Chương Dương, giải phóng kinh thành Thăng Long khỏi quân xâm lược Nguyên - Mông; Trần Thái sư đã cho đúc thanh gươm quý này để kỷ niệm những chiến công hiển hách và truyền lại cho con cháu đời sau. Những chiêu thức chàng đã dùng để tiêu diệt bọn quân lính nhà Minh vừa rồi cũng chính là những tuyệt kỹ trong bộ sách Chương Dương Kiếm Phổ, bí truyền của dòng họ Trần. Và chàng mấy năm nay phải giả dạng người bán dầu vất vả xuôi ngược buôn bán cũng chính là mong tìm kiếm một minh chủ họ Trần để toan chuyện khôi phục.
- Nàng đã nói thế, vậy cho tôi xin hỏi nước Đại Việt có bị mất hay không? Theo thời thế hiện giờ thì bao giờ nước ta mới khôi phục được?
- Nước Đại Việt sẽ mãi mãi trường tồn và sau này sẽ còn tiếp tục lớn mạnh. Nhưng theo luật tuần hoàn vận nước cũng có lúc thịnh cũng có lúc suy. Anh hùng nước ta thì đời nào cũng có chỉ tiếc rằng thời cơ vẫn chưa đến. Giặc Minh vẫn còn đang rất mạnh, còn lòng dân Đại Việt vẫn chưa quy về một mối. Nhiều người hiện giờ vẫn còn hồ đồ tin tưởng cái chiêu bài cũ rích “Phù Trần diệt Hồ” của bọn giặc Minh…
- Cho tôi xin hỏi: Con cháu vua Trần còn lại những ai có tài đức để có thể tôn làm minh chủ dựng cờ khởi nghĩa được?
- Đây là chuyện riêng tư của dòng họ chàng, ta không dám lạm bàn. Chỉ có một câu nói thôi: Khí số nhà Trần đã tận…
Trần Nguyên Hãn thở dài than:
- Mấy năm trước dựng cờ khởi nghĩa chống bọn giặc Minh có Giản Định Đế Trần Ngỗi và Trùng Quang Đế Trần Quý Khoáng. Chỉ tiếc rằng Giản Định Đế nghe lời gièm pha giết chết hai vị tướng tài là Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân khiến lòng quân lý tán, nên chưa đầy hai năm đã bị giặc Minh bắt và giết hại. Còn Trùng Quang Đế tuy có quyết tâm và tận lực chống bọn xâm lược nhưng quân ít thế cô, cuối cùng cũng bị giặc bắt phải nhảy xuống nước tự vẫn.
- Ta xin chia buồn cùng chàng. Nhưng chàng cũng nên tự hào, vua Trùng Quang của dòng họ chàng là vị vua thứ ba của nước ta, sau Nhị thánh Trưng Nữ Vương, đã chọn cái chết oanh liệt khi chống giặc ngoại xâm bị thất bại!
- Đành rằng như thế, nhưng biết bao nhiêu bầy tôi hào kiệt của vua Trùng Quang như Đặng Dung, Nguyễn Súy, Nguyễn Cảnh Dị, Nguyễn Biểu… đều đã hi sinh vì nước hết rồi! Nước Nam ta vẫn còn có nhân tài ư?
- Như ta đã nói, anh hùng nước ta đời nào cũng có. Anh hùng này ngã sẽ có nhiều anh hùng khác tiếp tục đứng lên diệt giặc cứu nước. Thiên cơ bất khả lậu! Ta chỉ xin tiết lộ tên hai nhân tài mà chàng biết rất rõ. Một là chàng, Trần Nguyên Hãn. Hai là một người anh em cô cậu của chàng…
Trần Nguyên Hãn nói như reo lên:
- Tôi biết người này! Chính là Nguyễn Trãi, con trai của cô Trần Thị Thái tôi và dượng Nguyễn Phi Khanh! Chỉ tiếc rằng khi tôi nghe lời mẹ đến thành Đông Quan tìm Nguyễn Trãi thì mới hay Trãi đã bị giặc Minh bắt mất rồi!
- Nguyễn Trãi đã trốn thoát và hiện đang đi tìm minh chủ…
- Minh chủ là một người họ Trần?
- Không! Một người họ khác! Họ và tên người này chàng đã biết khi nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện với nhau tại đền Bạch Hạc!
Trần Nguyên Hãn lẩm bẩm:
- Lê Lợi ư? Không thể là người đó được!
- Chàng không tin Lê Lợi?
- Đúng vậy, tôi không tin! Tôi nghe đồn tên tướng giặc Hoàng Phúc đã trao cho Lê Lợi một chức quan và đáng buồn thay ông ta đã nhận chức ngụy quan này! Chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt là ông ta có thể đi làm quan tay sai cho lũ giặc cướp nước mà thôi! Đã thế Lê Lợi suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt bê tha với đám bạn bè giá áo túi cơm của ông ta, không hề màng đến thế sự. Nhiều người đã gặp Lê Lợi, nói ông ta ăn uống rất thô lỗ, không có gì xứng đáng là dáng dấp của một vị đế vương cả!
- Tin tức chàng nhận được là chính xác. Nhưng chàng nên nhớ hổ trước khi vồ mồi thường phải thu mình lại, rồng trước khi lộ diện thường ẩn nấp trong chốn ao tù.
- Tôi cũng mong là như thế! Tôi sẽ còn tiếp tục theo dõi xem ông ta có xứng đáng là một minh chủ hay không! Nhưng nàng cho tôi hỏi: Một người như tôi mà cũng có thể gọi là một nhân tài ư?
Nữ thần Bạch Dương cười lớn:
- Chàng đừng khiêm tốn nữa! Mấy năm nay ở vùng Bạch Hạc, Tam Giang bọn giặc Minh thường hay giết người vô cớ, cướp bóc của người giàu, hãm hiếp gái tơ. Tiếng khóc than của dân đen vang vọng đến tận trời xanh. Bỗng đâu một đêm nọ, xuất hiện một hiệp khách áo đen ra tay nghĩa hiệp cứu giúp dân lành. Hiệp khách này rất giỏi võ nghệ, chỉ với một thanh gươm thôi nhưng đã giết rất nhiều tên giặc láo xược. Một lần hiệp khách đã xông vào tận dinh giết chết một tên quan huyện và bọn tay sai. Nhớ ơn vị hiệp khách đêm đêm hành hiệp cứu dân, dân trong vùng đã tôn kính gọi người đó là Hiệp Khách Rừng Thần. Người hiệp khách đó chính là Trần Nguyên Hãn chàng!
Trần Nguyên Hãn cười lớn:
- Rất cảm ơn nàng đã biết rất rõ, không sai một chi tiết nào cả!
- Chàng cũng đã quy tụ được hơn 200 trai tráng. Không quản ngày đêm chàng đã huấn luyện cho họ thành những nghĩa quân võ nghệ tinh thông. Nghĩa quân ngày thì ẩn náu trong Rừng Thần, đêm lại kéo ra tiêu diệt giặc thù. Ta nhớ không lầm thì gần đây chàng đã dẫn nghĩa quân lẻn vào thành Tam Giang trong một đêm trời tối như mực, quân Minh bị bất ngờ không kịp trở tay lớp bị giết, lớp phải quy hàng. Thanh thế của nghĩa quân Rừng Thần ngày càng lớn mạnh. Chàng đang cùng nghĩa quân làm chủ một vùng Bạch Hạc, Tam Giang khiến quân Minh quanh vùng phải khiếp sợ.
Trần Nguyên Hãn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hãn vội chắp tay xá nữ thần vài xá rồi nói:
- Phải khiêm tốn rồi!
- Dù vậy, vùng Bạch Hạc, Tam Giang vẫn không phải là đất dụng võ của chàng. Không sớm thì muộn quân chủ lực của giặc Minh từ thành Đông Quan sẽ kéo ra bao vây, tìm cách tiêu diệt nghĩa quân Rừng Thần. Chàng nên sớm định liệu!
Nữ thần Bạch Dương nói xong liền phất tay một cái. Tức khắc xiêm y nữ thần mặc trên người đang bị rách nát bỗng nhiên trở nên lại lành lặn và phẳng phiu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng của nữ thần cũng đã sống lại. Họ sửa sang chiếc xe ngựa xong cùng đến cúi đầu mời nữ thần lên xe. Nữ thần trao lại áo choàng cho Trần Nguyên Hãn rồi nói tiếp:
- Năm nay là năm Mùi, nếu còn cơ duyên mười hai năm sau ta sẽ gặp lại chàng!
Nói xong nữ thần quay lưng định bước lên xe, Trần Nguyên Hãn vội vòng tay cung kính kêu lớn:
- Tôi xin có một câu hỏi về hậu vận của mình! Nữ thần có thể trả lời giúp được không ạ?
Nữ thần quay lại mỉm cười:
- Ta chỉ là một tiểu thần nhỏ ở nước Nam, quyền năng chẳng có là bao. Chàng cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời giúp chàng!
- Tôi sẽ chết như thế nào? Tôi có thể sống được đến ngày đất nước sạch bóng quân giặc không?
- Chàng sẽ hoàn thành nghiệp lớn nếu tìm được minh chủ cho mình! Chàng sẽ sống đến ngày đất nước thanh bình, nhưng cái chết của chàng sẽ có rất nhiều oan nghiệt!
- Nữ thần có thể nói rõ hơn được không ạ?
- Chàng có biết chuyện danh tướng Hàn Tín trong Tam kiệt của nhà Hán không?
- Hóa ra minh chủ tương lai của ta lại là một kẻ giết hại công thần không kém gì Hán Cao Tổ Lưu Bang ư?
- Chàng có sợ chết không?
- Mạnh như Hạng Vũ, giỏi như Hàn Tín, tàn bạo như Tần Thủy Hoàng, nhẫn tâm như Lữ hậu, thống nhất được thiên hạ lập nên một triều đại kéo dài đến 400 năm như Lưu Bang - những kẻ đã sống trong thời Hán Sở tranh hùng - đều phải chết. Chết đâu có gì đáng sợ! Tôi chỉ sợ phải chết như dũng tướng Đặng Dung. Chết mà không nhắm mắt được vì thù nhà, nợ nước vẫn chưa trả xong!
- Ông cha ta có một câu rút ra từ binh pháp Tôn Tử: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Hạng Vũ chết vì kiêu ngạo chỉ “biết ta” mà không “biết người”. Hàn Tín chết vì thiếu quyết đoán do chỉ “biết người” mà không “biết ta”. Còn một người tài trí như chàng vừa “biết người” vừa “biết ta”, cái chết chắc chắn sẽ oanh liệt hơn họ nhiều rồi!
- Tôi chỉ mong trước khi tôi chết đất nước sẽ không còn bóng quân Minh!
- Kẻ láng giềng phương Bắc dù có bị đánh đuổi ra khỏi nước Đại Việt vẫn tìm trăm phương ngàn kế để quay trở lại. Chúng luôn không từ bỏ dã tâm tìm mọi cách làm khó dễ nước ta cả khi đã thất bại nhục nhã. Cái chết của chàng tuy ở thời bình, nhưng cũng sẽ ích nước lợi nhà nếu chàng biết chọn lựa. Với lại minh chủ của chàng là một bậc anh hùng cứu quốc, đối nhân xử thế chác chắn không thể nào quá bạc bẽo như Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ta chỉ có bấy nhiêu lời! Xin tạm biệt và hẹn ngày gặp lại!
Nói xong nữ thần lên xe. Chiếc xe ngựa chở nữ thần chạy rất nhanh về phía trước và từ từ tan biến thành sương khói. Trần Nguyên Hãn đứng nhìn theo rất lâu rồi quẩy gánh dầu bước đi về hướng Bạch Hạc, Tam Giang.
(còn tiếp)
2016
Thanh Trắc Nguyễn Văn
I
Một chiều thu Ất Mùi (năm 1415), đất nước ta khi ấy vẫn còn bị triều đình nhà Minh đánh chiếm và cai trị rất tàn ác. Trên con đường cái quan đi qua một khu rừng vắng cách thành Đông Quan về phía nam khoảng hai mươi dặm, có một chàng trai dáng vẻ lam lũ gánh đôi thùng dầu đang đi tìm khách mua. Quần áo chàng nhăn nhúm, còn chiếc nón lá chàng đội trên đầu che mưa nắng cũng méo mó và bẹp dúm trông rất thảm hại.
Bỗng từ xa có tiếng hò hét của một đám người đang đuổi theo một chiếc xe ngựa làm vang động cả khu rừng. Bọn người đuổi theo là đám quân lính nhà Minh khoảng hơn chục tên, dẫn đầu là một tên phó tướng dáng người rất vạm vỡ. Không bao lâu bọn chúng đã đuổi kịp chiếc xe ngựa, tên dẩn đầu thản nhiên vung kiếm giết chết người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng. Sau đó bọn chúng phá cửa xe và lôi xuống một cô gái rất xinh đẹp bận trang phục màu trắng. Trong tiếng cười khả ố, man rợ của bọn giặc cướp nước và tiếng van xin yếu ớt tuyệt vọng của cô gái, bọn chúng lần lượt xé nát y phục của cô gái dự định cùng nhau làm nhục cô.
Tên phó tướng cười ha hả vươn cánh tay to lớn đầy lông lá sắp sửa giật phăng chiếc yếm đào che ngực cô gái thì bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn níu lại. Hắn chưa kịp phản ứng thì một cú đá đã quét ngang mặt hắn làm mắt hắn tối sầm và té bật ngửa ra phía sau hơn một trượng. Bọn lính nhà Minh vô cùng ngạc nhiên vì người ra tay lại chính là chàng trai bán dầu có dáng người hơi thấp bé và mảnh khảnh. Giận dữ tên phó tướng gầm lên:
- Bọn bây hãy giết ngay tên An Nam nhiều chuyện này cho ta!
Chàng trai không nói gì lập tức xổ tung tấm vải quấn quanh thanh đòn gánh dùng để gánh dầu làm lộ ra một thanh kiếm được ngụy trang kín đáo trong đó. Thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ đã tỏa ra ngay một loại ánh sáng sắc lạnh mà đối với những người am hiểu về binh khí sẽ biết ngay đó là một thanh bảo kiếm. Chàng trai hét lên một tiếng và vung kiếm tấn công bọn lính đang vây quanh. Chưa đầy một khắc, bọn lính nhà Minh cùng tên phó tướng đã lần lượt ngã gục trước mũi gươm huyền ảo của chàng trai. Tên phó tướng dù đã chết nhưng mắt vẫn còn mở trao tráo. Có lẽ hắn cũng không hiểu vì sao một người như hắn đã từng bao năm chinh chiến khắp nơi, đã từng chém gục không biết bao nhiêu tướng lĩnh quân địch để đoạt cờ, lại có thể chết một cách quá dễ dàng trước kiếm pháp kỳ lạ của chàng trai.
Chàng trai lấy ra một chiếc áo choàng trong tay nải của mình trao cho cô gái quấn quanh mình rồi vội vã gánh dầu đi ngay. Không ngờ cô gái rất nhanh, chỉ lướt nhẹ thôi đã kịp đuổi theo cản đường chàng trai:
- Xin cảm ơn ân nhân đã cứu mạng. Ân nhân có thể cho ta biết tên tuổi được không?
- Tôi là một kẻ lang thang không tên không tuổi, bán dầu kiếm sống qua ngày. Không có gì đáng để người khác quan tâm!
- Chàng nói vậy, nhưng ta biết chàng tên thật là Trần Nguyên Hãn, chính là hậu duệ của Thái sư Thượng tướng Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải. Không biết nói thế có đúng không?
- Nàng nói sai rồi, tôi chỉ là một kẻ hèn mọn nào có xứng đáng là cháu con của một bậc đại danh tướng.
Cô gái mỉm cười:
- Chàng đừng che giấu nữa. Chàng chính là Trần Nguyên Hãn, người huyện Lập Thạch, cháu nội của quan Tư đồ Trần Nguyên Đán. Khi Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần, để tránh bị truy sát mẹ chàng đã trốn về Sơn Đông lánh nạn và sinh ra chàng. Tuy gia cảnh lúc đó rất nghèo túng nhưng từ nhỏ chàng đã nổi tiếng là người rất thông minh hiếu học và am hiểu binh pháp. Từ khi cha con Hồ Quý Ly bị quân Minh đánh bại và bắt sống tại Kỳ La, chàng đã có ý muốn khôi phục lại nhà Trần. Mấy tháng trước chàng có đến lễ ở đền Bạch Hạc và ngủ lại tại đền để cầu mộng. Nửa đêm chàng nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện là trời đã sai người xuống lấy lại nước Nam. Chàng cũng đang phân vân là không biết có nên lần dò đến Thanh Hóa để tìm người ấy hay không?
Chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Nàng là ai? Sao lại biết rõ chuyện của tôi?
- Ta là nữ thần Dê Trắng, tên chữ là Bạch Dương.
Chàng trai phì cười:
- Nàng là nữ thần tất nhiên là phải có quyền phép sao lại để cho bọn lính giặc Minh người phàm mắt thịt toan làm hại?
- Nước mất nhà tan. Oai linh nước Đại Việt không còn. Bao đình chùa miếu mạo đều bị bọn giặc cướp nước cướp phá tan hoang. Ngay cả chuông vàng, tượng phật vàng là quốc bảo của nước ta, cũng còn bị bọn giặc Minh đập phá lấy cắp đem về nước của chúng thì có sá gì một tiểu thần nhỏ mọn như Bạch Dương ta…
Chàng trai, chính là Trần Nguyên Hãn, nhìn cô gái dò xét hồi lâu rồi nói:
- Nàng nói cũng có lý nhưng nói thật tôi vẫn không tin!
- Thanh kiếm chàng đang có trong tay chính là Chiêu Minh Kiếm, thanh bảo kiếm gia truyền của dòng họ Trần. Hơn một trăm năm trước, sau chiến thắng vang dội trong trận Chương Dương, giải phóng kinh thành Thăng Long khỏi quân xâm lược Nguyên - Mông; Trần Thái sư đã cho đúc thanh gươm quý này để kỷ niệm những chiến công hiển hách và truyền lại cho con cháu đời sau. Những chiêu thức chàng đã dùng để tiêu diệt bọn quân lính nhà Minh vừa rồi cũng chính là những tuyệt kỹ trong bộ sách Chương Dương Kiếm Phổ, bí truyền của dòng họ Trần. Và chàng mấy năm nay phải giả dạng người bán dầu vất vả xuôi ngược buôn bán cũng chính là mong tìm kiếm một minh chủ họ Trần để toan chuyện khôi phục.
- Nàng đã nói thế, vậy cho tôi xin hỏi nước Đại Việt có bị mất hay không? Theo thời thế hiện giờ thì bao giờ nước ta mới khôi phục được?
- Nước Đại Việt sẽ mãi mãi trường tồn và sau này sẽ còn tiếp tục lớn mạnh. Nhưng theo luật tuần hoàn vận nước cũng có lúc thịnh cũng có lúc suy. Anh hùng nước ta thì đời nào cũng có chỉ tiếc rằng thời cơ vẫn chưa đến. Giặc Minh vẫn còn đang rất mạnh, còn lòng dân Đại Việt vẫn chưa quy về một mối. Nhiều người hiện giờ vẫn còn hồ đồ tin tưởng cái chiêu bài cũ rích “Phù Trần diệt Hồ” của bọn giặc Minh…
- Cho tôi xin hỏi: Con cháu vua Trần còn lại những ai có tài đức để có thể tôn làm minh chủ dựng cờ khởi nghĩa được?
- Đây là chuyện riêng tư của dòng họ chàng, ta không dám lạm bàn. Chỉ có một câu nói thôi: Khí số nhà Trần đã tận…
Trần Nguyên Hãn thở dài than:
- Mấy năm trước dựng cờ khởi nghĩa chống bọn giặc Minh có Giản Định Đế Trần Ngỗi và Trùng Quang Đế Trần Quý Khoáng. Chỉ tiếc rằng Giản Định Đế nghe lời gièm pha giết chết hai vị tướng tài là Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân khiến lòng quân lý tán, nên chưa đầy hai năm đã bị giặc Minh bắt và giết hại. Còn Trùng Quang Đế tuy có quyết tâm và tận lực chống bọn xâm lược nhưng quân ít thế cô, cuối cùng cũng bị giặc bắt phải nhảy xuống nước tự vẫn.
- Ta xin chia buồn cùng chàng. Nhưng chàng cũng nên tự hào, vua Trùng Quang của dòng họ chàng là vị vua thứ ba của nước ta, sau Nhị thánh Trưng Nữ Vương, đã chọn cái chết oanh liệt khi chống giặc ngoại xâm bị thất bại!
- Đành rằng như thế, nhưng biết bao nhiêu bầy tôi hào kiệt của vua Trùng Quang như Đặng Dung, Nguyễn Súy, Nguyễn Cảnh Dị, Nguyễn Biểu… đều đã hi sinh vì nước hết rồi! Nước Nam ta vẫn còn có nhân tài ư?
- Như ta đã nói, anh hùng nước ta đời nào cũng có. Anh hùng này ngã sẽ có nhiều anh hùng khác tiếp tục đứng lên diệt giặc cứu nước. Thiên cơ bất khả lậu! Ta chỉ xin tiết lộ tên hai nhân tài mà chàng biết rất rõ. Một là chàng, Trần Nguyên Hãn. Hai là một người anh em cô cậu của chàng…
Trần Nguyên Hãn nói như reo lên:
- Tôi biết người này! Chính là Nguyễn Trãi, con trai của cô Trần Thị Thái tôi và dượng Nguyễn Phi Khanh! Chỉ tiếc rằng khi tôi nghe lời mẹ đến thành Đông Quan tìm Nguyễn Trãi thì mới hay Trãi đã bị giặc Minh bắt mất rồi!
- Nguyễn Trãi đã trốn thoát và hiện đang đi tìm minh chủ…
- Minh chủ là một người họ Trần?
- Không! Một người họ khác! Họ và tên người này chàng đã biết khi nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện với nhau tại đền Bạch Hạc!
Trần Nguyên Hãn lẩm bẩm:
- Lê Lợi ư? Không thể là người đó được!
- Chàng không tin Lê Lợi?
- Đúng vậy, tôi không tin! Tôi nghe đồn tên tướng giặc Hoàng Phúc đã trao cho Lê Lợi một chức quan và đáng buồn thay ông ta đã nhận chức ngụy quan này! Chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt là ông ta có thể đi làm quan tay sai cho lũ giặc cướp nước mà thôi! Đã thế Lê Lợi suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt bê tha với đám bạn bè giá áo túi cơm của ông ta, không hề màng đến thế sự. Nhiều người đã gặp Lê Lợi, nói ông ta ăn uống rất thô lỗ, không có gì xứng đáng là dáng dấp của một vị đế vương cả!
- Tin tức chàng nhận được là chính xác. Nhưng chàng nên nhớ hổ trước khi vồ mồi thường phải thu mình lại, rồng trước khi lộ diện thường ẩn nấp trong chốn ao tù.
- Tôi cũng mong là như thế! Tôi sẽ còn tiếp tục theo dõi xem ông ta có xứng đáng là một minh chủ hay không! Nhưng nàng cho tôi hỏi: Một người như tôi mà cũng có thể gọi là một nhân tài ư?
Nữ thần Bạch Dương cười lớn:
- Chàng đừng khiêm tốn nữa! Mấy năm nay ở vùng Bạch Hạc, Tam Giang bọn giặc Minh thường hay giết người vô cớ, cướp bóc của người giàu, hãm hiếp gái tơ. Tiếng khóc than của dân đen vang vọng đến tận trời xanh. Bỗng đâu một đêm nọ, xuất hiện một hiệp khách áo đen ra tay nghĩa hiệp cứu giúp dân lành. Hiệp khách này rất giỏi võ nghệ, chỉ với một thanh gươm thôi nhưng đã giết rất nhiều tên giặc láo xược. Một lần hiệp khách đã xông vào tận dinh giết chết một tên quan huyện và bọn tay sai. Nhớ ơn vị hiệp khách đêm đêm hành hiệp cứu dân, dân trong vùng đã tôn kính gọi người đó là Hiệp Khách Rừng Thần. Người hiệp khách đó chính là Trần Nguyên Hãn chàng!
Trần Nguyên Hãn cười lớn:
- Rất cảm ơn nàng đã biết rất rõ, không sai một chi tiết nào cả!
- Chàng cũng đã quy tụ được hơn 200 trai tráng. Không quản ngày đêm chàng đã huấn luyện cho họ thành những nghĩa quân võ nghệ tinh thông. Nghĩa quân ngày thì ẩn náu trong Rừng Thần, đêm lại kéo ra tiêu diệt giặc thù. Ta nhớ không lầm thì gần đây chàng đã dẫn nghĩa quân lẻn vào thành Tam Giang trong một đêm trời tối như mực, quân Minh bị bất ngờ không kịp trở tay lớp bị giết, lớp phải quy hàng. Thanh thế của nghĩa quân Rừng Thần ngày càng lớn mạnh. Chàng đang cùng nghĩa quân làm chủ một vùng Bạch Hạc, Tam Giang khiến quân Minh quanh vùng phải khiếp sợ.
Trần Nguyên Hãn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hãn vội chắp tay xá nữ thần vài xá rồi nói:
- Phải khiêm tốn rồi!
- Dù vậy, vùng Bạch Hạc, Tam Giang vẫn không phải là đất dụng võ của chàng. Không sớm thì muộn quân chủ lực của giặc Minh từ thành Đông Quan sẽ kéo ra bao vây, tìm cách tiêu diệt nghĩa quân Rừng Thần. Chàng nên sớm định liệu!
Nữ thần Bạch Dương nói xong liền phất tay một cái. Tức khắc xiêm y nữ thần mặc trên người đang bị rách nát bỗng nhiên trở nên lại lành lặn và phẳng phiu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng của nữ thần cũng đã sống lại. Họ sửa sang chiếc xe ngựa xong cùng đến cúi đầu mời nữ thần lên xe. Nữ thần trao lại áo choàng cho Trần Nguyên Hãn rồi nói tiếp:
- Năm nay là năm Mùi, nếu còn cơ duyên mười hai năm sau ta sẽ gặp lại chàng!
Nói xong nữ thần quay lưng định bước lên xe, Trần Nguyên Hãn vội vòng tay cung kính kêu lớn:
- Tôi xin có một câu hỏi về hậu vận của mình! Nữ thần có thể trả lời giúp được không ạ?
Nữ thần quay lại mỉm cười:
- Ta chỉ là một tiểu thần nhỏ ở nước Nam, quyền năng chẳng có là bao. Chàng cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời giúp chàng!
- Tôi sẽ chết như thế nào? Tôi có thể sống được đến ngày đất nước sạch bóng quân giặc không?
- Chàng sẽ hoàn thành nghiệp lớn nếu tìm được minh chủ cho mình! Chàng sẽ sống đến ngày đất nước thanh bình, nhưng cái chết của chàng sẽ có rất nhiều oan nghiệt!
- Nữ thần có thể nói rõ hơn được không ạ?
- Chàng có biết chuyện danh tướng Hàn Tín trong Tam kiệt của nhà Hán không?
- Hóa ra minh chủ tương lai của ta lại là một kẻ giết hại công thần không kém gì Hán Cao Tổ Lưu Bang ư?
- Chàng có sợ chết không?
- Mạnh như Hạng Vũ, giỏi như Hàn Tín, tàn bạo như Tần Thủy Hoàng, nhẫn tâm như Lữ hậu, thống nhất được thiên hạ lập nên một triều đại kéo dài đến 400 năm như Lưu Bang - những kẻ đã sống trong thời Hán Sở tranh hùng - đều phải chết. Chết đâu có gì đáng sợ! Tôi chỉ sợ phải chết như dũng tướng Đặng Dung. Chết mà không nhắm mắt được vì thù nhà, nợ nước vẫn chưa trả xong!
- Ông cha ta có một câu rút ra từ binh pháp Tôn Tử: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Hạng Vũ chết vì kiêu ngạo chỉ “biết ta” mà không “biết người”. Hàn Tín chết vì thiếu quyết đoán do chỉ “biết người” mà không “biết ta”. Còn một người tài trí như chàng vừa “biết người” vừa “biết ta”, cái chết chắc chắn sẽ oanh liệt hơn họ nhiều rồi!
- Tôi chỉ mong trước khi tôi chết đất nước sẽ không còn bóng quân Minh!
- Kẻ láng giềng phương Bắc dù có bị đánh đuổi ra khỏi nước Đại Việt vẫn tìm trăm phương ngàn kế để quay trở lại. Chúng luôn không từ bỏ dã tâm tìm mọi cách làm khó dễ nước ta cả khi đã thất bại nhục nhã. Cái chết của chàng tuy ở thời bình, nhưng cũng sẽ ích nước lợi nhà nếu chàng biết chọn lựa. Với lại minh chủ của chàng là một bậc anh hùng cứu quốc, đối nhân xử thế chác chắn không thể nào quá bạc bẽo như Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ta chỉ có bấy nhiêu lời! Xin tạm biệt và hẹn ngày gặp lại!
Nói xong nữ thần lên xe. Chiếc xe ngựa chở nữ thần chạy rất nhanh về phía trước và từ từ tan biến thành sương khói. Trần Nguyên Hãn đứng nhìn theo rất lâu rồi quẩy gánh dầu bước đi về hướng Bạch Hạc, Tam Giang.
(còn tiếp)
2016
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Comment