…Hình hài ông bán vé số ngày hôm nay thay đổi.Ông không mặc bộ quần áo lam lũ hàng ngày, tóc chải gọn gàng, cằm được cạo nhẵn nhụi không còn đám râu mọc lún phún , lưa thưa, xơ xác. Ghê hơn, bên ngoài ông khoác một bộ comle lịch sự, chân đi giày đen. Ông đến gần tôi, nói tự tin:
– Anh cho tôi mua chiếc áo dài màu mỡ gà kia! – Tay ông chỉ chiếc áo dài màu mỡ gà treo trong tủ kính, ngoài đường nhìn vào rất rõ.
Tôi nói với ông, ngạc nhiên:
– Chiếc áo dài đó đắt lắm đấy! Ông nhìn bảng giá chưa?
Ông gật đầu:
– Tôi biết. Tôi đủ tiền!
Ông rút trong ví một tập tiền đặt ngay ngắn trước mặt tôi:
-Anh đếm đi!
Tôi vừa đếm tiền,vừa suy nghĩ. Ông già này thật kỳ lạ. Vợ ông trước cũng đi bán vé số, nghe đâu chết rồi. Thế ông mua chiếc áo dài này để làm gì? Giá chiếc áo dài có rẻ đâu? Không lẽ vợ chết, giờ ông mua chiếc áo dài này tặng bồ? Dám lắm , hôm nay ông ta ăn mặc diện đến thế cơ mà…
Cầm chiếc áo dài được gói cẩn thận, ông nói rụt rè với tôi:
– Anh có thể cho tôi tham quan ngôi nhà này một lúc được không?
Đề nghị của ông cũng lại kỳ quặc, tôi vội khước từ:
– Không được ông ạ! Ông chủ biết được, tôi mất việc…
– Thế cho tôi gặp ông chủ của anh?
– Hiện ông chủ cùng gia đình đi nghỉ mát rồi!
Nét mặt ông buồn hẳn, nói lẩm bẩm:
– Trời ơi! Mong ước đó…không lẽ tôi thất hứa với bà sao?
Nhìn nét mặt của ông già bán vé số lúc đó, tự nhiên tôi thương, muốn tìm hiểu lý do ông muốn tham quan ngôi nhà.
Ông chậm rãi kể:
– …Bố vợ tôi, trước năm 1975 là doanh nghiệp, chủ nhân của ngôi nhà này. Tuổi thơ của vợ tôi gắn liền với ngôi nhà này và tình yêu đôi lứa, nên vợ nên chồng giữa tôi và bà ấy cũng băt đầu từ ngôi nhà này. Sau năm 1975, chắc lúc ấy anh chưa sinh, hoặc còn nhỏ, ở thành phố có chuyện cải tạo tư sản, tịch thu của cải của bọn “bóc lột”. Ngôi nhà bị nhà nước trưng thu rồi bán hóa giá cho một ông “to”. Còn cả gia đình bố vợ tôi phải lên khu kinh tế mới. Không thể nói nỗi khổ của chúng tôi lúc đó. Dấu ít vàng, cả gia đình quyết định vượt biên. Nhưng cuộc vượt biên không thành, gia đình bố vợ chết hết. May cho vợ chồng tôi đi thuyền khác, cũng không thành nhưng mạng còn. Vợ chồng dắt díu về lại thành phố. Mất nhà, mất người thân, không hộ khẩu, không có chỗ nương tựa, lại bị công an truy đuổi…
– Ông bà cứ sống như vậy, suốt mấy chục năm! Giỏi thật – Tôi thán phục.
– Đúng thế – Ông già bán vé số gật đầu – Khổ kể ra không hết, nhưng vợ tôi một người phụ nữ lạ kỳ. Bà thương tôi, không muốn cho tôi buồn. Từ một nữ sinh sống trong nhung lụa thế mà…vì chồng, bà làm tất cả. Từ làm bánh, bán nước trà dọc bến xe, đến làm thuê rửa chén trong quán ăn. Nghề cuối cùng là bán vé số đó anh…
Nghe ông kể tôi lại ân hận, vì mấy lần tôi cùng mấy người nữa đuổi ông bà không cho đứng dưới hàng hiên tránh nắng, tranh mưa vì sợ ảnh hưởng đến khách mua hàng…
Ông già kể tiếp:
– Bà ấy giấu tôi, tiết kiệm tiền. Đến đúng ngày sinh nhật, anh biết không? Bà ấy mua tặng tôi bộ comle này, nói: “ Ông mặc vào đi, cho tôi ngắm, để nhớ ngày chúng mình cưới nhau. Rồi tôi cũng cố gắng tiết kiệm tiền mua một chiếc áo dài màu mỡ gà cho xứng với ông”. Nhưng…trời không thương tôi! Bà ấy bị bạo bệnh, mà anh biết, bán vé số, làm gì có tiền chữa. Thế là bà đi…- Giọng ông già bán vé số nghẹn ngào – Trước lúc mất, bà ấy chỉ có một ao ước được thăm lại ngôi nhà cũ, nơi ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm của gia đình, của chúng tôi. Mấy lần, tôi với bà ấy định xin vào, nhưng toàn bị đuổi…
Nghe ông già kể, tôi muốn sửa lỗi lầm:
– Thôi được rồi ông ạ! Cháu sẽ dẫn ông đi thăm lại ngôi nhà cũ, không chờ ý kiến của chủ. Nhưng còn chiếc áo dài kia, ông mua…
– Bà ấy mất, nhưng tôi vẫn quyết tâm tiết kiêm tiền mua cho bà ấy chiếc áo dài màu mỡ gà. Tôi sẽ mang chiếc áo dài này ra mộ của bà, hóa vàng để bà ấy mặc ở dưới đó, đúng ước nguyện…
Đi theo tôi, lên từng bậc thang, tay ông già bán số cầm chiếc áo dài. Chiếc áo dài màu mỡ gà được thả xuống như đi song song với ông:
– Đấy, bà xem! Có phải chỗ này hồi ấy tôi với bà đứng nói chuyện không? Còn chỗ kia nữa, tôi định ôm bà, bà không cho…Hôm nay tôi mặc bộ comle bà mua cho tôi này, còn chiếc áo dài này tôi mua cho bà, bà thấy có đẹp không?
Ông già nói với chiếc áo dài như tâm sự với người bạn đời thân thiết mà quên tôi đang đi bên cạnh…
– Anh cho tôi mua chiếc áo dài màu mỡ gà kia! – Tay ông chỉ chiếc áo dài màu mỡ gà treo trong tủ kính, ngoài đường nhìn vào rất rõ.
Tôi nói với ông, ngạc nhiên:
– Chiếc áo dài đó đắt lắm đấy! Ông nhìn bảng giá chưa?
Ông gật đầu:
– Tôi biết. Tôi đủ tiền!
Ông rút trong ví một tập tiền đặt ngay ngắn trước mặt tôi:
-Anh đếm đi!
Tôi vừa đếm tiền,vừa suy nghĩ. Ông già này thật kỳ lạ. Vợ ông trước cũng đi bán vé số, nghe đâu chết rồi. Thế ông mua chiếc áo dài này để làm gì? Giá chiếc áo dài có rẻ đâu? Không lẽ vợ chết, giờ ông mua chiếc áo dài này tặng bồ? Dám lắm , hôm nay ông ta ăn mặc diện đến thế cơ mà…
Cầm chiếc áo dài được gói cẩn thận, ông nói rụt rè với tôi:
– Anh có thể cho tôi tham quan ngôi nhà này một lúc được không?
Đề nghị của ông cũng lại kỳ quặc, tôi vội khước từ:
– Không được ông ạ! Ông chủ biết được, tôi mất việc…
– Thế cho tôi gặp ông chủ của anh?
– Hiện ông chủ cùng gia đình đi nghỉ mát rồi!
Nét mặt ông buồn hẳn, nói lẩm bẩm:
– Trời ơi! Mong ước đó…không lẽ tôi thất hứa với bà sao?
Nhìn nét mặt của ông già bán vé số lúc đó, tự nhiên tôi thương, muốn tìm hiểu lý do ông muốn tham quan ngôi nhà.
Ông chậm rãi kể:
– …Bố vợ tôi, trước năm 1975 là doanh nghiệp, chủ nhân của ngôi nhà này. Tuổi thơ của vợ tôi gắn liền với ngôi nhà này và tình yêu đôi lứa, nên vợ nên chồng giữa tôi và bà ấy cũng băt đầu từ ngôi nhà này. Sau năm 1975, chắc lúc ấy anh chưa sinh, hoặc còn nhỏ, ở thành phố có chuyện cải tạo tư sản, tịch thu của cải của bọn “bóc lột”. Ngôi nhà bị nhà nước trưng thu rồi bán hóa giá cho một ông “to”. Còn cả gia đình bố vợ tôi phải lên khu kinh tế mới. Không thể nói nỗi khổ của chúng tôi lúc đó. Dấu ít vàng, cả gia đình quyết định vượt biên. Nhưng cuộc vượt biên không thành, gia đình bố vợ chết hết. May cho vợ chồng tôi đi thuyền khác, cũng không thành nhưng mạng còn. Vợ chồng dắt díu về lại thành phố. Mất nhà, mất người thân, không hộ khẩu, không có chỗ nương tựa, lại bị công an truy đuổi…
– Ông bà cứ sống như vậy, suốt mấy chục năm! Giỏi thật – Tôi thán phục.
– Đúng thế – Ông già bán vé số gật đầu – Khổ kể ra không hết, nhưng vợ tôi một người phụ nữ lạ kỳ. Bà thương tôi, không muốn cho tôi buồn. Từ một nữ sinh sống trong nhung lụa thế mà…vì chồng, bà làm tất cả. Từ làm bánh, bán nước trà dọc bến xe, đến làm thuê rửa chén trong quán ăn. Nghề cuối cùng là bán vé số đó anh…
Nghe ông kể tôi lại ân hận, vì mấy lần tôi cùng mấy người nữa đuổi ông bà không cho đứng dưới hàng hiên tránh nắng, tranh mưa vì sợ ảnh hưởng đến khách mua hàng…
Ông già kể tiếp:
– Bà ấy giấu tôi, tiết kiệm tiền. Đến đúng ngày sinh nhật, anh biết không? Bà ấy mua tặng tôi bộ comle này, nói: “ Ông mặc vào đi, cho tôi ngắm, để nhớ ngày chúng mình cưới nhau. Rồi tôi cũng cố gắng tiết kiệm tiền mua một chiếc áo dài màu mỡ gà cho xứng với ông”. Nhưng…trời không thương tôi! Bà ấy bị bạo bệnh, mà anh biết, bán vé số, làm gì có tiền chữa. Thế là bà đi…- Giọng ông già bán vé số nghẹn ngào – Trước lúc mất, bà ấy chỉ có một ao ước được thăm lại ngôi nhà cũ, nơi ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm của gia đình, của chúng tôi. Mấy lần, tôi với bà ấy định xin vào, nhưng toàn bị đuổi…
Nghe ông già kể, tôi muốn sửa lỗi lầm:
– Thôi được rồi ông ạ! Cháu sẽ dẫn ông đi thăm lại ngôi nhà cũ, không chờ ý kiến của chủ. Nhưng còn chiếc áo dài kia, ông mua…
– Bà ấy mất, nhưng tôi vẫn quyết tâm tiết kiêm tiền mua cho bà ấy chiếc áo dài màu mỡ gà. Tôi sẽ mang chiếc áo dài này ra mộ của bà, hóa vàng để bà ấy mặc ở dưới đó, đúng ước nguyện…
Đi theo tôi, lên từng bậc thang, tay ông già bán số cầm chiếc áo dài. Chiếc áo dài màu mỡ gà được thả xuống như đi song song với ông:
– Đấy, bà xem! Có phải chỗ này hồi ấy tôi với bà đứng nói chuyện không? Còn chỗ kia nữa, tôi định ôm bà, bà không cho…Hôm nay tôi mặc bộ comle bà mua cho tôi này, còn chiếc áo dài này tôi mua cho bà, bà thấy có đẹp không?
Ông già nói với chiếc áo dài như tâm sự với người bạn đời thân thiết mà quên tôi đang đi bên cạnh…