Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Ai Làm Nước Việt... Nghèo...

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ai Làm Nước Việt... Nghèo...

    AI LÀM NƯỚC VIỆT …… NGHÈO …



    Thủ đô Hà Nội, một sáng mùa Thu, một người Mỹ gốc Việt trạc ngoài 30 lửng thửng đi dạo phố …. Khách tha hương dừng chân trước 1 hàng bán chim, cá, cảnh và cả sách vở, tranh ảnh v.v và v.v …. Hai đỉnh cao trí tuệ béo ục, dáng vẻ chủ tiệm đang bàn cãi sôi nổi ….

    - Lẽ nào lại thế …. ứ ừ , ông ta là khách …. Tôi không tin như thế đâu .. chú không nghe kỹ, lão Bắc nói bậy đấy …. đỉnh cao trí tuệ A hung hăng vừa vung tay vừa nói …… Ai lại tới thăm nhà người ta mà lại gọi chủ nhà là …. Mọi bao giờ !!!!

    - Thì tôi cũng mong như anh nói, nhẽ nào ….. ứ ừ .. mà ngày đó mình đối xử với ông ta có tệ lắm đâu nhể …. Đỉnh cao trí tuệ B cũng dơ tay, dơ chân múa may loạn xạ …

    - Mà thôi này, anh khách kia có vẻ là Việt kiều Mỹ đấy, ta thử hỏi xem anh ta nói thế nào nhá …. Đỉnh cao A đề nghị …

    - Này, này … anh nom có vẻ giống Việt kiều Mỹ quá, mùi nước hoa là biết ngay hàng ngoại đấy nhá, hỏi nhờ tí này …. đỉnh cao B lên tiếng …giọng xấc xược ..

    - Dạ đúng, tui từ Mỹ về thăm quê hương …. Hai ông cần hỏi gì xin cứ tự nhiên … người khách liếc nhìn hai đỉnh cao , chờ câu hỏi …..

    - Thế tiếng Mỹ, cái chữ “Gờ hai O Kờ” nghĩa là gì thế, đỉnh cao A lên tiếng, hai cái trán trí tuệ bóng nhẫy chụm lại, 4 con mắt trắng dã dương lên nhìn chăm chăm vào người khách ..

    - Chữ gì, thưa 2 ông ??? Xin lỗi, 2 ông có thể lập lại được không ??? người khách trẻ nhíu mày suy nghĩ …..

    - Thì cái chữ này này, đỉnh cao A giật lấy 1 mẫu giấy trên bàn gần đó, lấy cây bút cài trên túi ngực, hí hoáy viết, miệng lẩm bẩm …. Gờ này … O này, lại O này … rồi Kờ này , đây này chữ như thế này này …. Đỉnh cao A dứ mảnh giấy vào người khách trẻ …

    Ngạc nhiên vì thái độ quá suồng sã của hai ông chủ tiệm, nhưng anh khách trẻ chỉ hơi nhíu mày, rồi nhìn vào tờ giấy … ở đó. Anh thấy chữ GOOK được viết vội vã, ngoằn nghoèo như tuồng chữ của trẻ nít vậy …..

    - Người khách À lên 1 tiếng thật lớn và nói ….. chữ này có nghĩa là ma …. Như sực nhớ ra điều gì … anh khách trẻ bỗng xuống giọng …. Nó có nghĩa là … ừm .. là … ừm là … Người thiểu số, người thiểu số . .. đó thưa 2 ông …

    -Thế đấy … đỉnh cao A cũng bật to ra … tôi đã nói mà .. là … người thiểu số đấy …. Lão Bắc già lú lẫn chả hiểu gì cả, ai đời khách đến thăm nước ta mà gọi ta là …. Thằng mọi .. bao giờ … nghe chửa …. Là người thiểu số đấy …. Nghe chửa … nhưng …à mà này người thiểu số nghĩa là gì cơ chứ …. Đỉnh cao A quay sang B mắt dò hỏi ..

    -Thì là dân tộc ít người đấy, đỉnh cao B lên tiếng mặt vênh váo … ít ra là thế chứ, nước ta thì so với Mỹ quả có là tiểu quốc thật đấy, gọi là thiểu hay tiểu thì cũng na ná nhau thôi …. Thế mà lão Bắc cứ khăng khăng là …. ứ ừ ….

    Anh khách trẻ vờ như không nghe gì cả, tiến đến 1 góc trong tiệm, nơi đó có để 3 con két, 2 con phía dưới 1 màu trắng, 1 màu vàng ốm o, lông xơ xác, trong khi con két xanh màu olive ở cành cây phía trên thì mập mạp, lông thật mướt, duy đôi mắt lúc nào cũng như lim dim đang … ngủ …..

    - Ồ con két màu trắng này tuy hơi ốm nhưng trông đẹp quá ….. anh khách trẻ lên tiếng … giá bao nhiêu vậy hả các ông ????

    - Con vẹt trắng đấy à, đỉnh cao A trả lời …. Giá 200 đô đấy, nó nói được tiếng Anh đấy nhá …..

    - Vậy còn con vàng này …. Anh khách trẻ hỏi tiếp ….

    - Ồ con đó thì 400 đô cơ, nó nói được tiếng Anh lẫn tiếng Pháp đấy .. đỉnh cao B lên tiếng …

    - Còn con màu xanh olive này …. Coi đẹp mã quá, giá bao nhiêu vậy ông ?? anh khách trẻ lại hỏi …

    - Con vẹt xanh đấy ư, giá nó 1,000 đô đấy …. 2 đỉnh cao cùng lên tiếng 1 lúc ….

    - Trời đất, sao mà mắc vậy, chắc nó nói được 5 ngôn ngữ à !!!! anh khách trẻ ngạc nhiên …..

    - Không con vẹt đó chả biết con mẹ gì sất , chỉ được cái cười … Khẹc … khẹc như … khỉ là hay thôi …. Đỉnh cao A vừa trả lời vừa tiến đến gấn anh khách, theo sau là đỉnh cao B …..

    - Ủa …. Ngộ thiệt …. Vậy sao mà mắc quá xá !!!!! anh khách tròn mắt nhìn 2 đỉnh cao như dọ hỏi ….

    - Thì đấy, tuy nó chả biết con mẹ gì cả nhưng giá lại cao vì nó …. LÃNH ĐẠO 2 con kia đấy …. Thấy tướng nó béo tốt, to đùng trong khi 2 con kia xác xơ không … cái gì nó cũng ăn trước, lắm khi nó ăn cả phần 2 con kia, ăn xong rồi còn … ị vào đĩa đựng thức ăn của 2 con kia luôn đấy nhá …. Đỉnh cao A cười nhăn nhở trả lời ….

    - À mà này … đỉnh cao B xen vào …. Anh thấy thế nào về nước ta ??? Thay đổi nhiều, thành công, thắng lợi quá phải không ???? Nơi nào cũng nhà cao tầng … ô tô con đầy phố, di động mọi nơi … không thiếu gì cả, tôi và anh tôi đây làm việc trong Trung ương mà còn nhàn nhã tạo thêm cái cửa hàng này đấy …. Cứ hôm nào thích là cả nhà đi ăn tiệm cả triệu bạc chả có gì phải “bức xúc” cả, còn ăn sáng vài chục ngàn thì cứ gọi là “cơ bản” ..… Trong nhà còn có 2,3 người ở, nghe nói bên Mỹ không dễ gì có phải không, thế là cánh Xã hội chủ nghĩa chúng tôi ăn đứt các anh Tư bản rồi nhá …… đỉnh cao B “hồ hởi” nói 1 hơi không nghỉ …..

    Lúc ấy, 1 bé gái độ chừng 12 tuổi, gầy gò, đen đúa, tóc cháy vàng, quần áo cũ nát, hôi hám bước vào tiệm và nói:

    - Thưa ông , cho xin 10 nghìn tiền đổ rác tháng này ạ …..

    - Mà này, anh thấy không … đỉnh cao B rút trong túi ra 1 xấp bạc, đếm đúng 10 ngàn vừa giao cho đứa bé gái vừa nói tiếp …. “phí lao động” của nước ta lại rẻ nữa, chỉ hơn 50 xu tiền Mỹ chút đỉnh, làm sao mà các nước Tư bản sánh bằng …..

    - Ông cho xin thêm 2 ngàn tháng này thôi được không ạ … bé gái lắp bắp …. Bố con vào nằm viện, giường nào cũng 3, 4 người nằm, hết giường giá rẻ, phải nằm đất, hôm nọ lại bị đánh cắp mất chiếc chiếu, hôm nay con vào thăm nuôi phải mua thêm cái chiếu cho bố con nên ….

    - Thế ông mày phải nuôi cả nhà mày à, con kia ….. đỉnh cao A hét lên ngắt lời đứa bé …. Cút ngay hay không thì bảo …

    Đứa bé gái lủi thủi bước ra, đầu vẫn ngoái lại, nhìn chằm chặp vào người khách trẻ, vẻ van xin hiện lên trong ánh mắt …..

    Anh khách trẻ vội bước theo, 1 tay xoa đầu đứa trẻ, 1 tay kín đáo dúi vào tay nó tờ giấy bạc mà nãy giờ anh ta vẫn dấu kỹ trong tay từ lúc nghe các đỉnh cao trí tuệ lớn tiếng với con bé …. “Thôi về đi học nhe cháu, tiền công như vậy là đúng rồi, đòi thêm gì nữa, xấu lắm ….” Anh khách trẻ giả lả nói với nó …..

    - Sao giờ này mà nó không đi học vậy ???… anh khách trẻ quay lại với 2 đỉnh cao

    - Bọn “cửu vạn” chúng nó thì cần đếch gì đến trường , đỉnh cao B nhếch mép .. chúng chỉ cần đổ rác cho mươi hộ thì có cả trăm ngàn tiêu rồi … học với hành gì cơ chứ

    - Dạ đúng, nhiểu nhà lầu xe hơi quá, như để phá tan bầu không khí khó chịu, vị khách mỉm cười trở lại câu chuyện đang dang dở … ở đầu đường ngoài kia tui thấy 1 nhà lầu mới xây xong thiệt đẹp, có luôn xe Mercedes đời mới nhứt ở trước cửa nữa ….. ông chủ nhà cũng mập, bự con như mấy ông vậy ….

    - Ứ ....ừ , cái thằng tập kết ấy thì biết cái chó gì …. Đỉnh cao A xen vào, rít lên, nói qua kẻ răng … 1 chữ bẻ đôi còn không xong …. Ra ngoài này ngớ nga ngớ ngẩn, vớ ngay phải con gái ông Bộ trưởng làm vợ mới có “tiềm năng Kinh tế” như thế đấy chứ …. ứ .. ừ .. lại còn làm chức giám đốc đấy, ứ .. ừ … quân chuột sa chỉnh gạo ……

    - Hai ông đây chắc …. Ít nhất cũng là thủ trưởng cơ quan này nọ phải không ạ … anh khách trẻ đưa mắt dọ hỏi ….

    - À không ….àhem àhem .. Cả hai đỉnh cao cùng tằng hắng, cùng gõ nhịp ngón tay xuống bàn, mắt lơ đãng nhìn bâng quơ, ra vẻ nhún nhường, và cùng trả lời 1 lượt, thật ăn khớp cứ như tuồng tập rất … “nhuần nhuyễn” .. chúng tôi chỉ là … “đầy tớ của nhân dân” thôi …. Đại biểu thôi đấy mà … có gì đâu …

    - Bố ơi, bố ơi …. 1 đứa bé trai cỡ tuổi của bé gái hốt rác lúc nãy từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm vài quyển sách, la lớn ….. giúp con làm bài này với nào …..

    - Gì mà ầm lên thế … đỉnh cao B quay lại …. Đưa xem nào ….. ứ … ừ bài nào nào … có cái quái gì đâu mà “khẩn trương” thế …. 2 phút là xong ngay ấy mà …..

    - Diệp lục tố là gì thế bố …. Thằng bé hỏi …. Và nước lập thành do 2 chất gì hở bố..

    - Cái đấy ….. cái đấy …. àhem àhem .... để tí đi, bố sẽ giảng cho con hiểu, còn câu gì mà mày vẽ rồng rắn thế kia … đỉnh cao B nói lí nhí …..

    - Câu này hỏi về Toán đố bố ạ … thằng bé ngước mắt nhìn đỉnh cao B, tỏ vẻ không tin tưởng ….

    -- Gì thế, gì thế …. Đỉnh cao A xen vào, vẻ tự tin … Toán à … đưa bác xem nào

    - Như thế này bác ạ … thằng bé đọc … Lập hệ phương trình bậc nhất để tìm tuối 2 người, biết rằng người thứ nhất hơn người thứ 2 là 10 tuổi và nếu nhân đôi tuổi người thứ nhất rồi trừ đi tuổi người thứ 2 thì ta sẽ được 80 ….

    - À … ừm … à …. Đến lượt đỉnh cao A xuống giọng ..Thế … thế cô gia sư của cháu đâu rồi …..

    - Cô ấy gọi điện bảo con là hôm nay cô ấy bận, không đến được bác ạ … thằng bé quay sang bố nó … à mà này bố ơi, cố ấy dặn con nhắn riêng bố là, ngoài bố ra, anh Cán nhà mình cũng có thể biến giấc mơ Đờ - Rim (Dream) thành hiện thực đấy bố ạ, và bố đừng quên là có buổi họp 5 giờ chiều nay ở cơ quan đấy ….

    - Đỉnh cao B đỏ mặt tía tai …. Rít lên … Thằng …. Mất dậy …. Mà sao mày không hỏi bài thằng Cán anh mày …. Nó chỉ còn năm nữa là tốt nghiệp Đại học Kinh Tế đấy ….

    - Con có hỏi rồi bố ạ … thằng bé nói …. Nhưng anh ấy chỉ nhìn 1 lúc rồi nhún vai, lấy xe xuống phố rồi bố ạ ….

    - Thôi đi vào đi nào …. Đỉnh cao B nhăn mặt, để bố bán hàng xong rồi tính ….

    - Này anh có mua gì không nhể …. Đỉnh cao B quay sang anh khách trẻ nhíu mày

    Người khách nhìn lên trên tường chỗ có để 3 con két phía dưới, dọc theo bờ tường là sách vở cùng tranh ảnh …. ở đó người khách thấy hình của các Lãnh tụ Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu ……. v.v … và Nông Đức Mạnh …

    - Tui tìm …. ừm .. truyện thằng M … mo … à không … con khỉ đột… không phải .. con dã nhân … à không … xin lỗi … con gì có pháp lực chỉ huy con người luôn đó …

    -- À … à …. Cả 2 đỉnh cao cùng bật ra, nét mặt tươi hẳn lên, ra vẻ hiểu biết …

    - Đấy là chuyện Tây du ký, con khỉ Tề thiên phải không … đỉnh cao A trả lời, giọng khoan khoái …..

    - Dạ, dạ ….. người khách bỗng rút khăn tay ra lau mồ hôi, miệng lắp bắp … đúng là tui tìm quyển sách đó đó ….

    Đỉnh cao B nhón chân lên, vói tay tìm quyển sách để lẫn chung với các sách khác, phía dưới tranh ảnh của các Lãnh tụ. Vì “kích cỡ” hơi thiếu thước tấc, lại vướng chiếc áo bỏ trong quần hơi chật, cái bụng quá to làm cho cái áo như níu cánh tay của đỉnh cao B lại, khiến ông ta thở phì phò như thể đang làm việc gì nặng nhọc lắm vậy … Bàn tay mập ú cố gắng lần cho ra quyển sách, và vì đứng nhón gót hơi lâu, bàn tay đó không còn làm việc chính xác nữa, bất ngờ nó kéo mạnh 1 cuốn sách ra, chạm mạnh vào hình các Lãnh tụ khiến chúng rơi lộp độp xuống đất, ngay truớc mặt … 3 con két ..

    Quá hoảng hốt khi nhìn thấy khuôn mặt của các lãnh tụ, con két màu trắng hét lên:

    -- GOOK ….. GOOK …. GOOK ….

    Như 1 chiếc máy tự động, con két vàng cũng hét lện:

    - OUI ….. OUI ….C’EST LUI ….LE … SAUVAGE, C’EST LUI … LE SAUVAGE ..

    Ở phía trên, con két màu xanh olive …. mắt lim dim …. Gật gù … ra vẻ đắc ý .. chậm rãi buông tiếng cười:

    -- Khẹc ….. Khẹc ….. Khẹc … Khẹc …. Khẹc …..
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

  • #2
    NGÀN NĂM BIA MIỆNG.


    (Viết tặng cho tất cả những ai đã từng bị Cái gọi là " Đỉnh cao trí tuệ " cướp bóc, lừa bịp, đã từng nếm đau buồn, tủi nhục do bọn bất nhân Việt cộng gây ra ……)

    ******

    Trong 1 góc của 1 quán Café cóc trên con đường nào đó của Sài gòn những năm sau 75 …..

    Hai người đàn ông trạc khoảng 40, tóc hớt ngắn, tuy màu da đen mốc nhưng trông vẫn sáng hơn nhiều so với màu của đôi môi dầy có lẽ do hút thuốc lào quá lâu năm, đang ngồi bên 2 tách café đã cạn, có vẻ như đương chờ đợi ai đó. Cả hai mặc chemise trắng rộng thùng thình, nhàu nát bỏ trong cái quần cũng rộng thùng thình nhưng ngắn ngủn màu xanh olive, chân mang dép râu, bụng lép kẹp được giữ chặt bởi dây thắt lưng to bản màu nâu đất do Trung quốc sản xuất. Tuy ngồi trên 2 chiếc ghế rất thấp gần sát mặt đất, nhưng có lẽ do thói quen, cả hai đều để 1 chân dưới đất và chống bàn chân còn lại lên 1 chiếc ghế khác, và cả hai cùng đang “phe phẩy” 2 cái nón cối vì tiết trời đang nóng …..

    - Gớm, không nhẽ ta lại mang cái ghế nệm trong cái nhà “cao tầng” ấy ra đây nhể, đồng chí Cán nhể …. người đàn ông có cặp mắt ốc nhồi lên tiếng….

    - Ừ nhể anh Bắc nhể, ngồi 2 chân lên ghế “thư giãn” hơn nhiều …. Sao trong này chúng dốt thế …. ghế bé thế này làm sao mà “tiện nghi” cơ chứ … Người đàn ông tên Cán - gương mặt có xương hàm bạnh ra quá khổ, khiến bao nhiêu phần xương trên mặt ông ta nổi lên thật cao, đẩy cặp mắt lùi thật sâu vào trong, trông y như chỉ toàn là xương với xương trên mặt của ông ta - vừa dùng tay gãi sồn sột vào mu bàn chân - còn sậm màu hơn cả màu môi của hắn - để trên ghế vừa trả lời, khiến bàn chân đó nổi ửng lên những sọc trắng chen lẫn đỏ, và đất cát từ bàn chân dính đầy vào các ngón tay ông ta khiến đôi bàn tay trông bẩn thêm tí nữa. Và đôi tay ấy bắt đầu di chuyển đến những phần khác của thân thể để làm phận sự của nó …

    - Gớm ! Đồng chí khiến tôi … ngứa lây đây này … người đàn ông tên Bắc vừa nói vừa lấy tay sờ soạng khắp người, cứ như là từ …”đỉnh cao … chí rận” đến những ngón chân … vượt Trường Sơn của 2 cái hình hài đen đủi, mốc meo ấy, chỗ nào cũng muốn ….. được … gãi hết ….
    Thế là …. Sột …Soạt …Sột …. Soạt …. Cảnh tượng cứ y như là trong sở thú vậy. Cùng với 2 khuôn mặt cứ đờ ra vì … đã ngứa, đất cát, bụi bặm phần thì di chuyển từ nơi này đến chỗ khác trên người của 2 người đàn ông, phần thì … được “giải phóng” khỏi 2 cái hình hài đã lâu không tắm bằng xà bông đó ….. nên vui mừng tung bay trong nắng …

    --yên lặng ---
    - Này, nói đến cái nhà “cao tầng” ấy là tôi lại ghét bọn Ngụy thêm nữa nhá … người đàn ông tên Bắc gầm gừ …. Chúng bỏ đi rồi vẫn gài lại cơ quan làm hại cán bộ, đúng là quân xỏ lá ba que nhá …. Đồng chí có nhớ cái bồn nhỏ để nước ở tầng ba không, tiên sư chúng…., hôm qua thằng Ngô nhặt đâu được con cá bằng bàn tay về, tôi thả vào đó nuôi chờ hôm nào mua được rượu ngoại về đánh chén, thế mà tôi vừa bấm vào cái nút nhỏ phía trên thế là …Xoààà ….1 tiếng là nước cứ cuốn phăng đi mất con cá … gớm … con cá trông đến là ngon …mẹ bố chúng …

    - Hà hà hà …. người đàn ông tên Cán cười ra vẻ thông cảm …. Đã bảo từ hôm trước mà đồng chí không nhớ …. Hà hà hà …không có cơ quan gì đâu, đó là cái bồn rửa mặt hay rửa rau, cứ mỗi lần dùng xong thì ta lại bấm cái nút ấy để bỏ nước dơ đi và có nước mới mà dùng ….. hà hà .. “tiện ích” thế thì thôi nhá …

    - ứứứú …. ừừừù ..... Bồn rửa mặt quái gì mà thấp thế .... mà phải ghi rõ là bồn rửa mặt chứ lại .... ứ …ừ , người đàn ông tên Bắc làu bàu.

    - Thế mỗi lần rửa mặt ở ao hay suối dọc đường, đồng chí đứng hay ngồi mà bảo là thấp với cao …. Mà có bao giờ có thấy ghi là chỗ rửa mặt đâu ??? người đàn ông tên Cán vừa giải thích vừa vặn hỏi …

    - Mà quái nhỉ, không biết thằng Ngô đi đâu mà lâu thế …người đàn ông tên Bắc chép miệng, nhăn nhó …

    - Mà này, hỏi thật nhá, đồng chí có nhờ nó tìm 1 chiếc cho cái Thắm con má Sáu ở Củ chi không thế, đến như thế rồi còn gì ..….. ông Cán hạ giọng , cười ruồi ….

    - ứứứú …. ừừừù …. Nói khẽ chứ nào, bố ạ, con đĩ già ở Hà nội còn không có tiêu chuẩn đó nữa nhá …. Thắm với thiếc, .. quên mẹ nó đi … giờ mà có tiền là ông “đầu tư” vào con bé bán thuốc đầu đường con thằng sĩ quan Ngụy đi học tập hết … con bé xinh đáo để …, hình như để tăng cảm giác, ông Bắc kê sát 2 chiếc ghế nhỏ lại, ngồi bằng 2 bàn chân trên đấy, cùng theo lời nói cặp mắt ốc nhồi của ông sáng hẳn lên,trong khi mồm thì …. nuốt nước miếng liên tục…. Và ở phía đối diện, ông Cán cũng xếp 2 cái ghế nhỏ sát lại nhau, y như ông Bắc, có lẽ theo thói quen để tìm … “thư giãn”, ông ta để 2 bàn chân lên và cả hai cùng ngồi theo kiểu …. nước lụt.

    ----yên lặng ---

    - Cái thằng Ngô trông dốt lạ mà sao đồng chí lại chọn nó vào cơ quan nhể ??? Cứ như là thằng ngốc ấy, lại còn nói ngọng nghịu nữa, chả ra làm sao cả ….. người đàn ông tên Cán trề đôi môi sậm màu ra, tỏ ý chê bai ….

    - Thì đấy …. ứứứú …. ừừừù .. giời ạ, tên chính nó là Ngốc đấy … hmmm .. cơ khổ… người đàn ông tên Bắc phân trần … Bố mẹ nó ở vùng “neo đơn” lại thuộc diện “bổ túc văn hóa”, đẻ ra 4 thằng con trai đặt tên là Năng, Nổ, Ngốc, Nghếch … Nó là thằng thứ ba tên là Ngốc đấy …. ứ … ừ ..thấy thương quá mà cả đội phải năn nỉ, “động viên tư tưởng” mãi nó mới chịu nghe lời đổi tên ra là Ngô đấy …

    - Đã biết thế lại còn chọn nó đi theo, rõ là “sự cố” do ta tự gây ra nhá , Ngô với chả …. Ngố …. Người đàn ông tên Cán chế nhạo …

    - ứứứú …. ừừừù … không chọn nó thì làm sao mà trên đường thỉnh thoảng có tí …. tình cảm với cánh con Mận, con Nếp hở ….. ứứứú …. ừừừù … đồng chí có “tí tí”mỗi đêm cũng là nhờ nó đấy … ứ …ừ …. giỏi chửa … ông Bắc cãi lại …

    - Sao thế ….. tôi chưa hiểu … áááá .. àààà…. nhớ rồi, thằng Ngô chính là anh họ hàng với cái Mận của anh, ra thế … hà hà …. nhớ rồi nhớ rồi ông Cán cười nhăn nhở … Thôi, được rồi, “liên hoan” đi …. Và quay về phía một ông già khoảng ngoài 60 đang ngồi cạnh tủ thuốc lá, ông Cán gọi giật giọng

    - Thuốc đi….. Kờ hai O Lờ nhá …. ông Cán quay sang ông Bắc hỏi nhỏ ….

    Ông già dạ 1 tiếng thật lớn, lúp xúp cầm bao thuốc chạy lại bàn hai người đàn ông ngồi …..

    - ứứứú …. ừừừù …. Lại cái Hai O 1 Lờ ấy …. Chán bỏ mẹ, hút mãi, nhàm lắm rồi

    - Dà , dà … Mấy cậu hổng muốn húc 1 Lờ nữa thì húc … hai Lờ nhe … ngon lắm mờ …. Nhe hai cậu …

    - Hai Lờ nào thế ?? À ..à …Dzun Hi Hai Lờ …. đấy à… được đấy, mang lại đây Ông Bắc trả lời….
    Ông già bỏ gói thuốc Kool vào túi và chạy ngược lại tủ thuốc lấy bao DunHill cho 2 người đàn ông …..

    - Hai cậu uống thử CoCa Cola nhe … tui mời …. Khỏi trả tiền …nước này ngon lắm nhe, nhe 2 cậu .. Nam ơi, mang lon Coca ướp lạnh ra mời 2 cậu Cán đi cooooon…… Chờ chút thằng Út tui mang ra liền nhe 2 cậu …. Ông già xởi lởi nói …

    - CoCa là cái quái gì thế nhỉ ?? ông Bắc thì thầm …

    - Đếch biết, cứ thử xem sao, nói nhỏ thôi, kẻo chúng lại “đánh giá thấp” cán bộ đấy …. Ông Cán trả lời … từ nãy đến giờ không hiểu lão già kia ho hay cười mà tôi nghe lão cứ khục khặc mãi đấy …..

    ------- yên lặng -----------

    Nam, con trai út của ông già chủ quán, trạc khoảng 15, 16 mang lon Coca ướp lạnh và 2 cái ly không ra cho 2 người đàn ông rồi quay vào ….

    - Cái gì lạ thế này … hai người đàn ông lẩm bẩm …..
    Ông Bắc đưa tay cầm thử lon Coca nhưng vì quá lạnh, nên rút tay lại … “Úi chào” ..ông Cán la lên trong khi cái lon rớt xuống lăn ra phiá cái tủ thuốc ….

    - Dà, dà …. Chắc tại nó lạnh góa …. Xin lỗi 2 cậu nheng, ông già lượm lon Coca lên đưa lại cho hai người đàn ông, miệng cười giả lả (tay lắc cái lon nhè nhẹ)… he he ….. chừng nào 2 cậu muống uống, 2 câụ dzực mạnh cái móc này ra là uống đưọc liềng … he he …

    Ông Cán cầm cái lon lên, ngắm nghía, rồi theo lời ông già dặn, nắm cái móc nhỏ trên nắp lon và …. giật thật mạnh ….

    “Pop”…Pssssssssssss … Cái lon, do bị rớt xuống, và bị giật quá mạnh nên phát ra 1 tiếng nổ thật dòn, nước trong lon phun ra thành vòi …

    - Ối giời ….. Ối giời …. Cả 2 người đàn ông vừa bò ra mặt đất, vừa hét toáng lên …. “Chúng nó muốn ám sát cán bộ, chúng nó muốn ám sát cán bộ ….”

    - Dà , dà ..dà … hổng sao đâu, hổng sao đâu …. Nó xì ga thôi mờ … Xin lỗi 2 cậu nhe …. Ông già hớt hải chạy tới ….

    - ứứứú …. ừừừù …. Nước với chả nôi … ứứứú …. ừừừù.. không thèm uống … ông Bắc gầm gừ .... và cà 2 cùng lồm cồm ngồi dậy …

    - Dà, dà, xin lỗi 2 cậu … phải chi nhà tui còn crème Vanille thì tui mời 2 cậu dùng thử, ngon lắm à nheng ....

    - Thôi không cần nữa ….. ông Cán lên tiếng …. Gì chứ ..Rem thì chúng tôi được phát hằng ngày ngoài Bắc …ăn không hết … đem phơi khô đấy …. Báu gì thứ ấy … ứứứú …. ừừừù ……

    - Cái gì ??? Crrr mà mà …… ông già giật mình .. nhưng như chợt nghĩ ra điều gì nên lại giả lả … dà, dà …. Tưởng mấy cậu chưa dùng qua nên mời thôi ….. dà dà ….. dzậy để hôm nào có gì lạ cho tui mời 2 cậu nheng ….. he he … Nói dzậy chắc Frigidaire ngoài Bắc công suất mạnh lắm, chắc có thể ……

    - Chứ gì nữa ….. ông Bắc ngắt lời ông già chủ quán ….. Zi Đe ngoài ấy àààà ….. thiếu khối gìììì, còn nhiều sức ngựa hơn trong này đấy…… khắp phố nào cũng có nháááá …. Rõ là chưa biết thế nào là tính “ưu việt, hiện đại” của Xã Hội Chủ Nghĩa ….. hmmmmm

    - Dà .. dà …. Dà … he he … bây giờ tui mới biết dà .. dà … ông già cười thật tươi ….. rồi quay về tủ thuốc

    -------------yên lặng--------------

    Một lúc sau, một người đàn ông trẻ, trạc ngoài 30, ốm o, thấp bé như 1 đứa trẻ trong miền Nam, đen đủi, mặc nguyên bộ quần áo màu xanh olive nhàu nát, rộng thùng thình, trông y như quần áo của người khác cho mượn bước vào…

    - Báo cáo 2 đồng chí thủ trưởng, em đã về đến ạạạạ …. Ngô lên tiếng

    - Sao, thế nào, công tác hoàn thành tốt chứ …. Cả 2 người đàn ông cùng lên tiếng 1 lượt ….

    - Vâng, hoàn thành vượt chỉ tiêu ạ … Ngô cười nhăn nhở … sắm cho 2 thủ trưởng 2 chiếc, em cũng “thu gom” được 1 chiếc ạ …. Nhờ ơn Bác và Đảng .. hà hà hà ….

    - Đưa đây xem nào …. Cả hai người đàn ông tranh nhau nói … có đúng “tiêu chuẩn” không đấy …..

    - Thì đấy .. ahem…Ngô tằng hắng rồi ra vẻ trịnh trọng nói … hai cửa sổ nhá … ahem .. 1 nịch lày … ahem… nại không người nái cơ đấy … Gọi nà gì nhể .. ahem .. Xi ti zen gì gì đấy , còn muốn gì cơ chứ ứ ứ ứ …. Ahem, còn em thì … nhờ ơn bác và đảng em gom được 1 chiếc “Xây Kô lữ” trông hay lắm cơ ạ

    - Xem nào …. Mẹ bố thằng này “gác” chúng ông à, sao cái đồng hồ nữ của mày có “giấy bảo hiểm” (1) mà của chúng ông lại không … ông Cán gầm lên ..

    - Không đâu, không đâu, … tự ló thế mà nị, em chả biết gì cả, con mụ ấy bán cho em … như thế đấy … em không dám “gác” thủ trưởng đâu ạ … Ngô lắp bắp nói ….

    - Thế … thế …. Bao nhiêu … ông Bắc xuống giọng hỏi ….

    - Hà hà …. Mới đổi tiền xong, bọn chúng cần tiền bán chỉ có 10 đồng 1 chiếc thôi ạ, còn con mụ có thằng chồng đi cải tạo cần tiền quá, mụ bán em chỉ có 5 đồng thôi .. hà … hà .. tiền thì … em biết hôm nọ 2 đồng chí nấy trong mấy cái tủ ở cái nhà “cao tầng” ấy đem đổi đấy … tiền ta nấy của Ngụy, rồi dùng tiền đó mà thu gom hàng hóa của chúng, ta chả tốn đồng nào cả, ….hà hà … bọn thằng Tham cùng nàng với em ở mấy cái cao tầng khác cũng thế, chả có đứa nào tốn xu nào cả .… nhờ ơn Bác và Đảng .. hà hà …

    - Khẽ tí nào, thế đi đường có chuyện gì mà mày đi lâu thế … ông Cán cũng …xuống giọng …

    - Ồ …ồ … báo cáo 2 thủ trưởng, nhiều chuyện nạ nắm … Lày nhé, bọn miền Lam chúng phóng xe máy khiếp nắm thủ trưởng ạ ….. Xe không phanh nhá … thế mà bọn chúng cứ …. phóng tới ….. vừa nói Ngô vừa xoay người diễn tả ….. Nạng qua ……(lại xoay người) … Nạng nại (lại xoay người) …. Neo nên nề……NẬT …. NUÔÔÔÔNNNNN ….. hà hà hà hà ….

    - Hmmm … Cứ Nạng qua, Nạng nại, neo nên nề, nật nuôn mãi ….biết rồi, tao cũng …. phóng được như thế mà … ông Cán nhăn mặt nói ….

    - Cho tôi xin .. ứứứú …. ừừừù …. Chạy cái quái gì mà cứ gào rú, giật hơn Tê năm mươi tư mà cứ phét là phóng với chả phiếc … ông Bắc đay nghiến ..

    - Thì , thì … đồng chí cũng có hơn gì tôi, ứứứú …. ừừừù, còn té rách cả cái “quần bò” (3) “tiếp thu” được trong căn “cao tầng” mà còn nói, lẽ ra cái quần bò ấy là của tôi đấy nhá …. ứứứú …. ừừừù ai chạy xe máy lần đầu mà không thế … ông Cán cay cú nói … mà thôi nói tiếp đi nào Ngô, mày còn học được gì nữa không ????

    - Hà … hà .. hà … chuyện lày mới nà nạ … 2 thủ trưởng ạ, lếu mà em nàm ở Hà lội thì cứ gọi nà chúng gọi cả giòng họ ra mà chửi nhá … hà hà … trong lày nại được khen cơ chứ .. hà hà … thích thật …..

    - Thế, nhưng mà chuyện gì cơ chứ …..??? hai ông thủ trưởng cùng hỏi …

    - Thế lày nhé, núc em đứng chờ xe…à … xe gì nhỉ, à …à… xe Nam (2) đấy, thì có con bé xinh xắn nắm ở đấy, ló cũng chờ … hà hà … “tranh thủ” núc nên xe đông người em hích vào …. vào…vào … người con bé 1 cái, thế nà ló đỏ tía tai mặt mũi nhé, rồi ló nàu bàu “…Cà Chớn” và xuống xe bỏ đi 1 mạch, em quay sang hỏi con già bên cạnh thì được biết nà con bé ấy ló khen em nà dzũng cảm, không chết dzát như bọn con trai miền Lam đấy hà hà … nạ thật … hà hà

    - ứứứú …. ừừừù … ông Bắc rít lên ….Dốt ơi là dzôôốtttt …. Con già í nó xỏ máy đấy ….. nó nói mày …. Mất dậy đấy …. Ngô ơi là …..ngôôốốố…..

    - Thế àààà ….. Ngô trợn to hai mắt, lắp bắp …. Thế thì …. Bỏ mẹ rồi …. “Mất quan điểmquần chúng” thật rồi ….. tiên sư con già ….. ông mà mà ….

    - Lại còn gì nữa …. Hmmmm … ông Cán chán nản liếc nhìn Ngô …

    - Em nỡ giả nời với con già ấy nà .. nà …. Ngô ấp úng …

    - Là cái quái gì, nói cho xong mau đi … ông Cán trừng mắt nhìn Ngô ..

    - Nà .. nà …tưởng gì chứ cà chớn thì ngoài Bắc …. khối người cà chớn hơn tôi nhiều …. … Bác Hồ … nà ….nà Cà chớn … nhất lước đấy ….

    - ứứứú …. ừừừù … ông Bắc lại rít lên … nhưng cố nói thật nhỏ… Thôôôiiii … không nói nữa …. Về cơ quan mauuuuu …….. nói xong ông Bắc quay lại nhìn ông già chủ quán đang lúi húi xếp lại mấy bao thuốc trong tủ và lớn tiếng

    - Tiền Cà phê hôm khác tính nhéééééé ….

    - Dà, dà, dà …. Hổng sao ….. hôm nào cũng được mà mấy cậu … ông già chạy tới dẹp chiếc bàn của 3 người khách ..…

    Cả 3 đứng lên vừa nghênh ngang bước ra khỏi quán vừa ngắm 3 cái đồng hồ thật tự nhiên như …….(ruồi) người Hà nội …..

    --------------- yên lặng ----------------

    Sắp tới giờ cơm trưa, trong quán không còn 1 ai ….

    - Hộm trước mấy ổng cũng …. guên … tính tiền sao ba hổng nhắc ?? Nam làu bàu hỏi người cha già của nó ….

    - Guên ông nội tụi nó chứ guên …. Thằng Nghĩa anh hai của bay còn đi học tập, mấy con chị bay thì theo chồng ra nước ngoài …. Lộn xộn là đi Kinh Tế mới sao bay … Mình phải ráng ở đây mần ăn để mà nuôi thằng Nghĩa, cháu bay còn ẵm ngửa hổng thấy sao mà đòi tiền tụi nó …. Mà con đi ngoài đường mà có thấy xe bích bùng chạy ngang nhớ coi chừng có ai liệng giấy tờ gì ra nhớ lụm dìa nheng … nhiều khi mấy ông sĩ quan đi học tập muốn nhắng tinh hổng chừng … hôm trước tao lụm được bao thuốc lá có ghi địa chỉ, nhắng tinh phải chuyển trại ra Hoàng Liên Sơn gì tuốt miệt ngoài Bắc đó …. Tội nghiệp chị dzợ còn trẻ như chị hai bay dzậy …. Khóc góa xá ….. mấy thằng giải phóng nói xạo không hà … 12 ngày rồi hổng thấy ai dìa hết ráo …. Sao mà khổ góa dzậy trời …..

    - Dạ tại nhà mình cũng bán gần hết đồ rồi nên con … tức, tối nào con cũng cũng phải đi họp nghe chửi lính Ngụy hay là học hát mấy bài uýnh Ngụy goài ààààaaa …. Thằng Nam phân trần …

    - Mà bay nhớ đừng có chơi với đám con tụi cán … cuốc nheng, nghe nói ngoài Bắc ngay ba má ruột của tụi nó mà lộn xộn là tụi nó báo công an liền đó, đừng nói tới con Ngụy như bay … ông già nhắn nhủ ..

    - Đời nào tụi con chơi dí đám đó ba, tụi nó đã nổ mà còn láu cá y hệt ba má tụi nó đó ba, nghe là thấy ghét liền …. Nam trấn an ….

    - Kỳ thiệc, hồi nãy tao lắc cái lon nhẹ lắm mà sao nó xịch ra góa trời vậy cà ??? Ông già lẩm bẩm …

    - Hì hì … Ở trỏng con lắc góa xá chời rồi mới đem ra, hổng dè ba lợi lắc thêm nữa …. Nam cười xởi lởi …

    - He he …. Dzậy hả … he he .. hèng chi … cha con mình hợp ý nhau góa xá héng …. Ông già vừa cười vừa nói với con ông, như chợt nhớ ra điều gì ông bỗng nắm lấy tay thằng Nam lớn tiếng hỏi

    - Ừa ừa …. Mày hát lợi cái bài gì mà hồi hổm mày dzới thằng Phương tập để lên phường hát coi Nam…. ông già lắc tay thằng Nam giục nó hát

    - Cái bài nghe thấy ghê mà hát chi baaaa ….. Nam nói ….

    - Thì mày cứ hát đi, tao nghe có người hát ngộ lắm …. Hát đi con …ông già sáng mắt lên nhìn đứa con ….. hát chỗ điệp khúc thôi đủ rồi ….

    - Tại ba muốn đó nghe …thằng Nam cất cái giọng sắp bể tiếng của nó lên

    ***** Tiến về Sài gòn, ta quét sạch giặc thùùùùùùù ….
    ***** Tiến về Sài gòn, giải phóng thành Đôôôôôô ố ố ố ….

    - Há há há … Tao nghe khác há há há … ông già cười khục khặc khoái trá … chắp tay sau lưng đi qua đi lại …..

    - Ba nghe làm sao dzậy baaaaa…. Nói con nghe díííí .. Nam nằn nì …

    - Nè, nè … ráng nghe kỹ nhe, nghe cho biết đừng nhiều chiệng ngoài đường nhe hông … tao hát nhỏ thôi, hát lớn đi theo anh hai bay cả đám à …ông già gập người xuống , kê miệng sát bên vành tai của con trai ông cất cái giọng ồ ề của ông lên và …. hát thật nhỏ … thật nhỏ

    ***** Tiến về Sài gòn, ta vét sạch Đồng Hồồồồồ ồ…
    ***** Tiến về Sài gòn, ta vét hết Ra .. Đi …Ôôôôốốố ố ố ….

    Há há há há há … thằng Nam bò lăn ra cười ….. MắC CƯờI GOÁÁÁÁ … há há há há ….. nó la lên lẫn trong tiếng cười khoái trá ….

    - Shhhhhh ….. mày muốn cả nhà đi theo thằng Nghĩa sao Nam … ông già rên rỉ nhưng trên bộ mặt nhăn nheo, lo buồn hằng ngày, hôm nay bỗng thấp thoáng niềm hạnh phúc, sung sướng của ngày xa xưa ……

    - Ba biết cái này hôn … há há … thằng Nam cố nín cười để hỏi cha già của nó ….. tụi thằng Phương đọc cho con nghe nèèè .. hổng biết ai làm nữa ..

    - Biết cái gì ??? Thằng ôn dịch …. Ông già mỉm cười nhìn con trai út của ông

    - Thì ba năn nỉ điiiiiiii, con nói ba nghe liền ….. thằng Nam ranh mảnh nhìn ba nó , cái này hay lắm…. sức mấy mà ba biết …. Thiệc đóóóóóooo …

    - Ừa tao năn nỉ mày đó … nghe mà hổng hay tao giọng đầu mày dzô tường nhen coon …. Ông già mỉm cười … âu yếm nhìn con út của ông ….

    - À hém….À hém … thằng Nam tằng hắng rồi lấy giọng, sửa lại điệu bộ cho ra vẻ quan trọng rồi ngâm ….

    ***** Gái sài Gòn như cành liễu rũ, Gái Hà Nội như ứ ừ …. Củ khoai môn…

    ***** Trai sài Gòn như chim Anh Vũ, trai Hà nội như ứ ư ừ …. Khỉ dã nhơn …

    ***** Chim Anh Vũ đậu cành liễu rũ …. ứ ứ ư ừ ừ …

    ***** Khỉ Dã Nhơn ôm ứ ư ừ ừ ừ…..Củ khoai môn ….

    - Há há há há ….tới lượt ông già bò lăn ra cười MắC CƯờI GOÁÁÁÁ .. ông già cũng la lớn y như con của ông trong lúc cười sặc sụa …. Dã nhơn … ốm đói … há há há há … mày phải hát là .. dã nhơn ốm đói … há há há .. mới đúng chớ … há há há há …..

    - SHHhhhhhhhhhhh .. Chời đất ơiiiiii ….thằng Nam rên rỉ …. Ba la con mà sao ba cười còn lớn hơn con nữa dzậy …..

    - Để tối má bay dìa, tao kể cho bả nghe …. Há há há há ….ông già ráng nín cười …… tội nghiệp lâu góa bả hổng cười …. Há há há há … Bả mà nghe tao kể chuyện mấy con dã nhơn …. ốm đói nổ hơn đại bác …. Há há … nghe tụi nổ rửa mặt, nuôi cá trong bồn cầu thì … há há há ….


    Tối hôm đó, có 1 gia đình như bao gia đình khác, tạm bỏ qua những lo âu, nhọc nhằn phi lý, những tủi nhục không đáng có …. Cùng nhau cười …. Cùng nhau hạnh phúc … dù thật ngắn ngủi …..


    (1) Xe Nam = Xe Lam (Ngô nói ngọng), 1 loại xe chuyên chở công cộng.
    (2) Giấy bảo hiểm = chỉ là 1 miếng sticker bằng nhựa che lên mặt kiếng đồng hồ để chống trầy … Việt cộng dùng chữ đao to búa lớn, giống như nón an toàn (helmet) thì được gọi là “Mũ Bảo hiểm” !!!!
    (3) Quần bò : quần Jean, Việt cộng dùng chữ xách mé, hạ cấp để hạ thấp những gì thuộc về Mỹ Ngụy, tuy nhiên thực tế (không cần dẫn chứng) cho thấy chúng … thèm đồ Mỹ Ngụy vô cùng.

    ST !
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

    Comment

    Working...
    X