Tôi nhìn đồng hồ trên tay, tự nhiên lại thấy sốt ruột. Hẹn em lúc 7 giờ, còn gần 15 phút nữa. Cũng tại tôi, tại tôi đến sớm, tại tôi chưa từng quen chờ đợi em thế này. Mà cũng tại hơn một năm rồi tôi chưa gặp em.
Tôi bất ngờ. Từ lâu rồi, anh không có thói quen gọi trước, ngay cả khi còn yêu nhau. Mà cũng từ lâu rồi, hai đứa không còn liên lạc, tôi đã tưởng sẽ khó mà gặp nhau, cũng chẳng mấy khi tôi còn nhớ đến anh nữa. Cái nỗi nhớ quay quắt, cuồng điên, cái nỗi nhớ mà đã một thời gian dài, một năm, vâng, hơn một năm, tôi mất ăn, mất ngủ vì nó, nay tôi đã quen dần. Mà thôi, chuyện qua rồi.
Em đến, thật đúng giờ. Thấp thoáng từ xa, tôi đã thấy lòng mình rộn ràng như lần đầu hẹn gặp. Chẳng biết em có cố tình, mà lại chọn chiếc váy dài màu hồng phấn. Ngày đầu tiên gặp nhau, tôi đã xao xuyến mãi vì cái màu ấy, quyết tâm tìm em, quen em cho bằng được.
Anh kia rồi, tôi hít thở thật sâu. Tự nhiên thấy mình bình tĩnh lạ. Không có cái cảm giác rộn ràng, hồi hộp như tôi tưởng. Anh bảo, đầy vẻ ý nhị, rằng tôi dạo này trông khác quá. Chắc anh ám chỉ bộ váy tôi mặc trên người. Ngày xưa, có khi nào đi bên anh, tôi lại dám khoác áo đầm, lại còn lộ một phần vai và ngực như lúcc này đâu, anh sẽ nhăn nhó, sẽ khó chịu, cho rằng tôi khêu gợi và sẽ bắt tôi về thay quần áo. Đã từ hơn một năm nay, tôi dần quen với kiểu thích gì mặc nấy, không phải ép buộc, gò mình...
Mắt nhìn thẳng, bình thản và tự tin, em hỏi tôi về công việc, gia đình và... thời tiết. Tình yêu trong em đã chết thật rồi. Vậy mà tôi cứ ngỡ, sự xuất hiện sau một năm xa cách và câu nói tôi chưa quên được em, tôi biết tôi có lỗi nhiều, mong em tha thứ. Kéo em vào lòng, tôi nức nở: “Mình làm lại từ đầu nhé”. Em bình thản: “Chuyện cũ rồi, cho qua đi anh”. Trời ơi, không thể tin được, mới xa nhau hơn một năm, ai đã làm em đổi khác đến thế...
Buổi hẹn kết thúc. Tôi đưa em về trên con đường cũ. Ngày xưa, tôi thường chở em dạo quanh trục đời này, có nhiều cây phượng thả lá vàng, thoáng mát, giống với Nha Trang của em. Cũng tại đây, em đã nhận lời yêu tôi, trao tôi nụ hôn đầu. Em quên tôi nhanh đến vậy sao ?
Tôi bước vào nhà, nghe tiếng xe anh xa dần. Không còn yêu anh, nhưng tôi đâu mau quên đến thế, con đường ấy có biết bao kỷ niệm. Ngày mới chia tay nhau, chiều nào tan sở, tôi cũng chạy đường vòng để về trên con đường ấy, nước mắt đẫm mi, chỉ muốn chết vì ý nghĩ anh yêu bản thân anh chứ nào yêu tôi. Anh cấm tôi không được vừa online trên forum, vừa chat với anh trên Yahoo! Messenger. Anh lục lọi hộp thư của tôi, lần theo nickname tôi trên mạng, chỉ vài câu nói đùa, vài lời rủ rê tôi off line là anh tra vấn, nổi nóng, ghen tuông. Anh không cho tôi mặc váy, lại càng không muốn tôi trang điểm, Lúc nào cũng để mặt mộc, sơ-mi, quần jeans anh mới hài lòng. Anh không thích chơi với bạn tôi, vì chúng tôi quá nhỏ so với anh (anh hơn tôi mười tuổi), nhưng lại buồn rầu, hờn mát như một thằng bé bị bỏ rơi khi thấy tôi đi chơi vui vẻ với bạn bè. Riết rồi, tôi luôn phập phồng, lo sấ như người phạm tội khi đi chơi tối, chẳng muốn đi đến đâu, mà có bất đắc dĩ phải đi, tôi cũng chẳng thấy vui.
Tôi chịu hết, cố gắng để chiều chuộng, hy sinh cả ý thích riêng để anh vui lòng. Chỉ cần anh vui là tôi hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà, sinh nhật tôi, anh đi công tác xa, từ chối cả offline với bạn bè, dời ngày đãi đám bạn ở công ty, tôi hồi hộp chờ điện thoại của anh. Càng về khuya, hy vọng càng mong manh dần, nhưng tôi lại càng trấn an mình rằng anh sẽ gọi, sẽỡói. Mỗi hồi chuông điện thoại là một lần tim tôi đập như muốn vỡ tan lồng ngực. Không điện thoại, không một lời chúc. Đêm, tôi gọi, hỏi anh không nhớ gì sao. Giọng ngái ngủ, anh bảo không. Tôi òa khóc, sinh nhật em, mới quen có một năm, anh đã quên rồi. Anh quát lên trong điện thoại, em để cho anh ngủ, mai, còn làm việc. Quên có một ngày sinh nhật thì đã làm sao, quên, năm này thì năm khác nhớ. Anh giận tôi một tuần sau đó, không thèm về thành phố. Một tuần tôi tự ái, tủi thân, một tuần quay quất nhớ. kRồi không chịu nổi, tôi gọi điện cho anh. Anh bảo “Ừ, anh cũng không chấp em”. Cuối cùng, mọi thứ là do lỗi ở tôi. Anh yêu tôi như thế đấy. Mãi sau này, khi xa nhau, bình tâm lại, tôi mới xót xa nhận ra.
Tôi đã định nói với em, tối nay, nhiều hơn thế, rằng, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu em, xin em cho tôi một cơ hội. Nhưng việc ấy, chẳng còn nghĩa lý gì.
Cái ngày tôi nhập viện, anh đang trên đường công tác trở về. Sáu giờ sáng, máy bay hạ xuống đường băng. Vậy mà anh không đến. Một giờ chiều, tôi tỉnh dậy trên bàn mổ, vớ ngay chiếc di động trong túi: không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Sao giờ này anh chưa vào thăm? Hay anh bị bệnh, hay anh có chuyện không hay, tôi lo rối lên. Đứa em gái an ủi: “Em vừa gọi, nhà ảnh nói ảnh mới đi ra ngoài, chắc đang đến”. Hai giờ, ba giờ rồi bốn giờ anh vẫn chưa tới, chiều chủ nhật chậm chạp trôi qua trong giấc ngủ mệt nhọc, đứt quãng. Điện thoại anh đã tắt, hôm nay là ngày nghỉ, anh đi đâu mà giờ chưa đến, chẳng lẽ anh không biết những lúc này anh là người mà tôi cần nhất. Yêu nhau mà như thế này sao. Tôi òa khóc vì tủi thân. Đứa em gái cuống cuồng: “Hai đau chỗ nào, em xoa cho”.
Tôi đến nơi, mặt trời cũng tắt bóng. Em đang ngủ, hai dòng nước mắt vẫn chưa khô. Út Lan kéo tôi ra hành lang, em phải dỗ mãi, chỉ mới ngủ, chắc là đau lắm. Anh vừa về tới hả, ở đây em mua cơm lên ăn nghen, chỉ cũng chưa chịu ăn gì từ lúc lên phòng. Út Lan đi rồi, tôi ngồi quạt cho em, em khẽ mở mắt, vừa thấy tôi, hai giọt nước mắt lăn dài. Tôi vội phân bua: “Đi cả tuần mệt quá, sáng anh ngủ quên, rồi mẹ bắt chở con Hà lên trường xem điểm thi, sẵn tiện hai đứa đi lễ, sáng anh về đâu đã kịp đi”. Em gào thành tiếng: “Lên trường gì mà mất cả ba tiếng, anh nói dối, mà nó không có chân hay sao mà không tự đi”. Chẳng hiểu cái quái gì đã biến em thành thế này, lần mổ này đã được dự báo trước, có bất ngờ, nguy hiểm gì đâu. Hà là em út tôi, hôm nay, cũng là ngày có kết quả xét tuyển vào chuyên ngành, chuyện hệ trọng thế, tôi là anh Hai, phải lo chứ. Em khóc to hơn: “Phải mà, tôi còn gì nữa đâu nên anh xem thường, anh về đi, tôi không cần”. Tôi lúng túng, nóng gáy trước những ánh nhìn kín đáo, quay qua nạt em: “Em im đi, sao em không nghĩ trên đường đi anh bị tai nạn, em ích kỷ vừa thôi”. Em quay mặt vào tường, tiếng nức nở nhỏ dần.
Em thật trẻ con, giận hờn đó rồi cũng mau quên, chẳng cần đến một lời xin lỗi. Em xuất viện, có vẻ trầm lắng, suy tư hơn. Mẹ tôi lo cho em lắm, thân con gái một mình nơi thành phố, ốm đau chẳng có ai lo, mẹ bảo tôi rằng, cưới em về là vừa rồi. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Vậy mà...
Anh xin cưới, ai cũng bảo tôi hạnh phúc, may mắn mới kiếm được người như anh. Vậy mà tôi như ở trên mây, không thể quên được chuyện ở bệnh viện.
Ba mẹ tôi đến nhà anh trong im lặng, còn nói gì được nữa, làm gì được nữa khi cả hai ngày trời chửi mắng, thuyết phục và cho tôi suy nghĩ, tôi vẫn không đổi ý. Tôi như người mất hồn, không có anh, tôi chẳng còn gì, cái quý giá nhất của đời con gái, tôi cũng trao anh mất rồi. Cũng chính vì nó, mà đôi khi tôi phải uốn mình, phải chịu đựng những vô lý, quá quắt từ anh. Vì nó, vì yêu anh, tôi chịu đựng được tính gia trưởng và những yêu sách của anh. Nhưng tôi không chấp nhận được chuyện bị bỏ bê ngay cả khi đau ốm. Mà anh thừa biết, tôi chỉ một thân một mình trong thành phố này, có ai nữa ngoài anh. Quá tam ba bận, chẳng phải ngẫu nhiên mà đã là cá tính, cái tính vô tâm, ích kỷ ngay cả với người mình yêu. Cả buổi, tôi chỉ nói được một câu: “Con xin lỗi, con nhận ra tụi con không hợp nhau”.
Em tránh gặp tôi tôi từ đấy, cũng không nói thêm gì cả, mặc dù tôi điên cuồng đón đường, điên cuồng tra hỏi. Tôi không chấp nhận được việc em bảo em không hợp với tôi. Tình yêu không phải trò đùa, ba năm gắn bó bên nhau, em yêu tôi lắm cơ mà. Em không thể, không thể rũ bỏ tôi nhanh đến thế được, nhất là, khi cả hai chúng tôi đã thuộc về nhau, đã cùng là một. Em làm sao có thể đến được với ai, khi em đã chẳng còn nguyên vẹn, khi em đã hết mình với tôi. Hơn ai hết, em là người sợ sự khiếm khuyết này nhất cơ mà ?
Tôi quyết định hủy hôn lễ, dù phải chịu nhiều lời đay nghiến. Anh vài lần đến tìm, rồi ngừng hẳn. Nghe đâu, anh đã có người yêu mới, mừng cho anh mà xót xa cho mình. Chẳng biết, chàng trai mà tôi sẽ gặp sau này có đủ vị tha để chấp nhận một người con gái như tôi không. Tôi làm việc nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn, những chuyến đi, những người bạn, những niềm vui và nụ cười giúp tôi nguôi ngoai dần vết thương lòng, quên đi nỗi ám ảnh về tương lai của mình. Và hôm nay, khi tôi ngỡ anh đã tìm được hạnh phúc, thì anh xuất hiện trở lại. Ngày xưa, người xưa đã thôi làm tôi rơi nước mắt, nhưng vẫn không tránh khỏi cái rùng mình, không, tôi không muốn quay lại... tôi không muốn.
Trên rèm mi lóng lánh giọt nước mắt chưa khô, cô gái chìm dần vào giấc ngủ thanh thản. Ngày xưa ơi, ngủ ngoan đi nhé !
- Lam Khê -
(Nhung nhớ để rồi quên...)
Tôi bất ngờ. Từ lâu rồi, anh không có thói quen gọi trước, ngay cả khi còn yêu nhau. Mà cũng từ lâu rồi, hai đứa không còn liên lạc, tôi đã tưởng sẽ khó mà gặp nhau, cũng chẳng mấy khi tôi còn nhớ đến anh nữa. Cái nỗi nhớ quay quắt, cuồng điên, cái nỗi nhớ mà đã một thời gian dài, một năm, vâng, hơn một năm, tôi mất ăn, mất ngủ vì nó, nay tôi đã quen dần. Mà thôi, chuyện qua rồi.
Em đến, thật đúng giờ. Thấp thoáng từ xa, tôi đã thấy lòng mình rộn ràng như lần đầu hẹn gặp. Chẳng biết em có cố tình, mà lại chọn chiếc váy dài màu hồng phấn. Ngày đầu tiên gặp nhau, tôi đã xao xuyến mãi vì cái màu ấy, quyết tâm tìm em, quen em cho bằng được.
Anh kia rồi, tôi hít thở thật sâu. Tự nhiên thấy mình bình tĩnh lạ. Không có cái cảm giác rộn ràng, hồi hộp như tôi tưởng. Anh bảo, đầy vẻ ý nhị, rằng tôi dạo này trông khác quá. Chắc anh ám chỉ bộ váy tôi mặc trên người. Ngày xưa, có khi nào đi bên anh, tôi lại dám khoác áo đầm, lại còn lộ một phần vai và ngực như lúcc này đâu, anh sẽ nhăn nhó, sẽ khó chịu, cho rằng tôi khêu gợi và sẽ bắt tôi về thay quần áo. Đã từ hơn một năm nay, tôi dần quen với kiểu thích gì mặc nấy, không phải ép buộc, gò mình...
Mắt nhìn thẳng, bình thản và tự tin, em hỏi tôi về công việc, gia đình và... thời tiết. Tình yêu trong em đã chết thật rồi. Vậy mà tôi cứ ngỡ, sự xuất hiện sau một năm xa cách và câu nói tôi chưa quên được em, tôi biết tôi có lỗi nhiều, mong em tha thứ. Kéo em vào lòng, tôi nức nở: “Mình làm lại từ đầu nhé”. Em bình thản: “Chuyện cũ rồi, cho qua đi anh”. Trời ơi, không thể tin được, mới xa nhau hơn một năm, ai đã làm em đổi khác đến thế...
Buổi hẹn kết thúc. Tôi đưa em về trên con đường cũ. Ngày xưa, tôi thường chở em dạo quanh trục đời này, có nhiều cây phượng thả lá vàng, thoáng mát, giống với Nha Trang của em. Cũng tại đây, em đã nhận lời yêu tôi, trao tôi nụ hôn đầu. Em quên tôi nhanh đến vậy sao ?
Tôi bước vào nhà, nghe tiếng xe anh xa dần. Không còn yêu anh, nhưng tôi đâu mau quên đến thế, con đường ấy có biết bao kỷ niệm. Ngày mới chia tay nhau, chiều nào tan sở, tôi cũng chạy đường vòng để về trên con đường ấy, nước mắt đẫm mi, chỉ muốn chết vì ý nghĩ anh yêu bản thân anh chứ nào yêu tôi. Anh cấm tôi không được vừa online trên forum, vừa chat với anh trên Yahoo! Messenger. Anh lục lọi hộp thư của tôi, lần theo nickname tôi trên mạng, chỉ vài câu nói đùa, vài lời rủ rê tôi off line là anh tra vấn, nổi nóng, ghen tuông. Anh không cho tôi mặc váy, lại càng không muốn tôi trang điểm, Lúc nào cũng để mặt mộc, sơ-mi, quần jeans anh mới hài lòng. Anh không thích chơi với bạn tôi, vì chúng tôi quá nhỏ so với anh (anh hơn tôi mười tuổi), nhưng lại buồn rầu, hờn mát như một thằng bé bị bỏ rơi khi thấy tôi đi chơi vui vẻ với bạn bè. Riết rồi, tôi luôn phập phồng, lo sấ như người phạm tội khi đi chơi tối, chẳng muốn đi đến đâu, mà có bất đắc dĩ phải đi, tôi cũng chẳng thấy vui.
Tôi chịu hết, cố gắng để chiều chuộng, hy sinh cả ý thích riêng để anh vui lòng. Chỉ cần anh vui là tôi hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà, sinh nhật tôi, anh đi công tác xa, từ chối cả offline với bạn bè, dời ngày đãi đám bạn ở công ty, tôi hồi hộp chờ điện thoại của anh. Càng về khuya, hy vọng càng mong manh dần, nhưng tôi lại càng trấn an mình rằng anh sẽ gọi, sẽỡói. Mỗi hồi chuông điện thoại là một lần tim tôi đập như muốn vỡ tan lồng ngực. Không điện thoại, không một lời chúc. Đêm, tôi gọi, hỏi anh không nhớ gì sao. Giọng ngái ngủ, anh bảo không. Tôi òa khóc, sinh nhật em, mới quen có một năm, anh đã quên rồi. Anh quát lên trong điện thoại, em để cho anh ngủ, mai, còn làm việc. Quên có một ngày sinh nhật thì đã làm sao, quên, năm này thì năm khác nhớ. Anh giận tôi một tuần sau đó, không thèm về thành phố. Một tuần tôi tự ái, tủi thân, một tuần quay quất nhớ. kRồi không chịu nổi, tôi gọi điện cho anh. Anh bảo “Ừ, anh cũng không chấp em”. Cuối cùng, mọi thứ là do lỗi ở tôi. Anh yêu tôi như thế đấy. Mãi sau này, khi xa nhau, bình tâm lại, tôi mới xót xa nhận ra.
Tôi đã định nói với em, tối nay, nhiều hơn thế, rằng, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu em, xin em cho tôi một cơ hội. Nhưng việc ấy, chẳng còn nghĩa lý gì.
Cái ngày tôi nhập viện, anh đang trên đường công tác trở về. Sáu giờ sáng, máy bay hạ xuống đường băng. Vậy mà anh không đến. Một giờ chiều, tôi tỉnh dậy trên bàn mổ, vớ ngay chiếc di động trong túi: không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Sao giờ này anh chưa vào thăm? Hay anh bị bệnh, hay anh có chuyện không hay, tôi lo rối lên. Đứa em gái an ủi: “Em vừa gọi, nhà ảnh nói ảnh mới đi ra ngoài, chắc đang đến”. Hai giờ, ba giờ rồi bốn giờ anh vẫn chưa tới, chiều chủ nhật chậm chạp trôi qua trong giấc ngủ mệt nhọc, đứt quãng. Điện thoại anh đã tắt, hôm nay là ngày nghỉ, anh đi đâu mà giờ chưa đến, chẳng lẽ anh không biết những lúc này anh là người mà tôi cần nhất. Yêu nhau mà như thế này sao. Tôi òa khóc vì tủi thân. Đứa em gái cuống cuồng: “Hai đau chỗ nào, em xoa cho”.
Tôi đến nơi, mặt trời cũng tắt bóng. Em đang ngủ, hai dòng nước mắt vẫn chưa khô. Út Lan kéo tôi ra hành lang, em phải dỗ mãi, chỉ mới ngủ, chắc là đau lắm. Anh vừa về tới hả, ở đây em mua cơm lên ăn nghen, chỉ cũng chưa chịu ăn gì từ lúc lên phòng. Út Lan đi rồi, tôi ngồi quạt cho em, em khẽ mở mắt, vừa thấy tôi, hai giọt nước mắt lăn dài. Tôi vội phân bua: “Đi cả tuần mệt quá, sáng anh ngủ quên, rồi mẹ bắt chở con Hà lên trường xem điểm thi, sẵn tiện hai đứa đi lễ, sáng anh về đâu đã kịp đi”. Em gào thành tiếng: “Lên trường gì mà mất cả ba tiếng, anh nói dối, mà nó không có chân hay sao mà không tự đi”. Chẳng hiểu cái quái gì đã biến em thành thế này, lần mổ này đã được dự báo trước, có bất ngờ, nguy hiểm gì đâu. Hà là em út tôi, hôm nay, cũng là ngày có kết quả xét tuyển vào chuyên ngành, chuyện hệ trọng thế, tôi là anh Hai, phải lo chứ. Em khóc to hơn: “Phải mà, tôi còn gì nữa đâu nên anh xem thường, anh về đi, tôi không cần”. Tôi lúng túng, nóng gáy trước những ánh nhìn kín đáo, quay qua nạt em: “Em im đi, sao em không nghĩ trên đường đi anh bị tai nạn, em ích kỷ vừa thôi”. Em quay mặt vào tường, tiếng nức nở nhỏ dần.
Em thật trẻ con, giận hờn đó rồi cũng mau quên, chẳng cần đến một lời xin lỗi. Em xuất viện, có vẻ trầm lắng, suy tư hơn. Mẹ tôi lo cho em lắm, thân con gái một mình nơi thành phố, ốm đau chẳng có ai lo, mẹ bảo tôi rằng, cưới em về là vừa rồi. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Vậy mà...
Anh xin cưới, ai cũng bảo tôi hạnh phúc, may mắn mới kiếm được người như anh. Vậy mà tôi như ở trên mây, không thể quên được chuyện ở bệnh viện.
Ba mẹ tôi đến nhà anh trong im lặng, còn nói gì được nữa, làm gì được nữa khi cả hai ngày trời chửi mắng, thuyết phục và cho tôi suy nghĩ, tôi vẫn không đổi ý. Tôi như người mất hồn, không có anh, tôi chẳng còn gì, cái quý giá nhất của đời con gái, tôi cũng trao anh mất rồi. Cũng chính vì nó, mà đôi khi tôi phải uốn mình, phải chịu đựng những vô lý, quá quắt từ anh. Vì nó, vì yêu anh, tôi chịu đựng được tính gia trưởng và những yêu sách của anh. Nhưng tôi không chấp nhận được chuyện bị bỏ bê ngay cả khi đau ốm. Mà anh thừa biết, tôi chỉ một thân một mình trong thành phố này, có ai nữa ngoài anh. Quá tam ba bận, chẳng phải ngẫu nhiên mà đã là cá tính, cái tính vô tâm, ích kỷ ngay cả với người mình yêu. Cả buổi, tôi chỉ nói được một câu: “Con xin lỗi, con nhận ra tụi con không hợp nhau”.
Em tránh gặp tôi tôi từ đấy, cũng không nói thêm gì cả, mặc dù tôi điên cuồng đón đường, điên cuồng tra hỏi. Tôi không chấp nhận được việc em bảo em không hợp với tôi. Tình yêu không phải trò đùa, ba năm gắn bó bên nhau, em yêu tôi lắm cơ mà. Em không thể, không thể rũ bỏ tôi nhanh đến thế được, nhất là, khi cả hai chúng tôi đã thuộc về nhau, đã cùng là một. Em làm sao có thể đến được với ai, khi em đã chẳng còn nguyên vẹn, khi em đã hết mình với tôi. Hơn ai hết, em là người sợ sự khiếm khuyết này nhất cơ mà ?
Tôi quyết định hủy hôn lễ, dù phải chịu nhiều lời đay nghiến. Anh vài lần đến tìm, rồi ngừng hẳn. Nghe đâu, anh đã có người yêu mới, mừng cho anh mà xót xa cho mình. Chẳng biết, chàng trai mà tôi sẽ gặp sau này có đủ vị tha để chấp nhận một người con gái như tôi không. Tôi làm việc nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn, những chuyến đi, những người bạn, những niềm vui và nụ cười giúp tôi nguôi ngoai dần vết thương lòng, quên đi nỗi ám ảnh về tương lai của mình. Và hôm nay, khi tôi ngỡ anh đã tìm được hạnh phúc, thì anh xuất hiện trở lại. Ngày xưa, người xưa đã thôi làm tôi rơi nước mắt, nhưng vẫn không tránh khỏi cái rùng mình, không, tôi không muốn quay lại... tôi không muốn.
Trên rèm mi lóng lánh giọt nước mắt chưa khô, cô gái chìm dần vào giấc ngủ thanh thản. Ngày xưa ơi, ngủ ngoan đi nhé !
- Lam Khê -
(Nhung nhớ để rồi quên...)
Comment