Toulouse .
Chuyến xe lửa đi Paris vừa chuyển bánh. Chưa vội về phòng, Việt ngồi nhâm nhi chai bia lạnh chưa uống hết sau bữa ăn tối trên toa restaurant .Chung quanh anh, những khách ăn đã lần lượt đứng dậy về phòng vì đêm đã bắt đầu khuya, 11h đêm
Trong toa restaurant, ngoài Việt ra, chỉ còn lại hai bà cháu . Bà cụ chắc đã khá già, hình như là người Huế thì phài vì bà mặc chiếc áo dài màu tím, tóc nửa muối nửa tiêu búi lên cao sau gáy, da mặt bà tuy nhăn nhưng còn giữ lại nét mặt quyền qúi của những bà mệnh phụ phu nhân. Hai bàn tay của bà cụ đặt trên bàn, tuy gân guốc nhưng ngón còn búp măng; chắc ngày trẻ bà rất đẹp, dù già nhưng da mặt vẫn trắng trẻo .
Cô gái ngồi đối diện với bà; anh thấy không rõ nét nhưng rất có duyên, khi cô cười, Việt thấy má bên phải có lúm đồng tiền và nốt ruồi duyên cạnh môi mà người ta vẫn gọi là nốt ruồi ăn hàng . Đôi mắt cô thật to, không đen láy mà lại nâu tươi, đôi mắt nhìn lúc nào cũng như đang cười với người đối diện cô.
Đôi môi mọng hồng như đoá hoa trong bình đang được cắm trên bàn của Việt.
May mắn được ngồi bàn ở trong góc xa nên Việt dễ quan sát khách vào ra ăn uống mà không ai để ý đến anh .
Việt hơi lấy làm lạ vì sao đêm đã khuya mà hai bà cháu cô vẫn còn ngồi hoài chưa chịu về phòng.
Chàng bỗng nghe cô gái lên tiếng :
Ngoại , biết mạ con còn nhớ con chứ hay mạ đã quên con ?
- Ừ ! thì tao biết mạ con bây đã xa nhau từ lâu nhưng tau nghĩ mạ bây vẫn nhớ bây chứ ! Ngày mô Ngoại cũng thấy mạ bây đứng nhìn hình con hoài mà !
À, ra thế . Đây là hai bà cháu người Huế, anh không lầm vì bà cháu nói toàn là tiếng địa phương .Chỉ lạ là răng mạ của cô lại không tìm cô mà lại đứng nhìn hình con gái mình mỗi ngày ? Chợt bản tính vô tư đàn ông của Việt lại trở về, Việt chắc lưỡi nghĩ thầm :
Ôi ! hơi mô mà mình để ý đến chuyện hai bà cháu họ ! nhưng rồi Việt không thể không để ý vì cô gái dễ thương quá, giọng nói nhỏ nhẹ, Huế đặc . Bà cụ lại tiếp tục câu chuyện bỏ dở :
- Mai tới Paris, Ngoại phải đưa con về ờ cạnh cha bây, nếu ngày mô mạ bây muốn tìm bây thì sẽ gặp bây dễ dàng hơn . Cô gái cười, vẻ mặt buồn buồn . Qua ánh đèn néon của toa tàu chiếu xuống, Việt thấy hình như có hạt nước đang lăn trên má cô .
Bà cụ nắm tay cháu :
- Thôi bây đừng buồn, đó là số phận của bây trời đã định rứa con à !
Nghe tiếp chuyện, Việt lại càng tò mò muốn hiểu thêm, không muốn đứng dậy đi về phòng dù anh đã ngáp ngược ngáp xuôi vì buồn ngủ .
Sau cùng, bà cháu cô gái cũng đứng dậy bước ra cửa, anh để cho hai người đi trước vài bước rồi mới lững thững đi ra theo .
Ui thiệt là may ! hai bà cháu cô gái cùng ở một toa tàu với anh, cách phòng Việt không xa.
Việt vào phòng thay đồ ngủ, xong ra toilet rửa mặt rồi về phòng tắt đèn định ngủ, nhưng anh nằm trằn trọc hoài không ngủ được, trí anh cứ nghĩ vẫn vơ đến hai bà cháu cô gái. Nằm hoài chán , định mở cửa phòng bước ra hành lang tàu, đêm ni trăng sáng quá, chắc là rằm hay mười sáu chi đó . Anh vừa mở cửa phòng, bỗng anh giật mình đánh thót, cô gái hồi nảy đang đứng cách anh có vài thước, Việt bước đên gần chào làm quen
- Chào cô ! anh nhìn cô gái, mặt còn trẻ quá, chắc chừng giỏi lắm là mười bảy mười tám là cùng
-Dạ, chào anh .
Giờ ni khuya mà cô chưa đi nghỉ ? Anh nói trỏng vì không biết xưng hô thế nào .
Tôi là Việt , còn cô ? Xin lỗi tôi hơi đường đột hỏi tên cô, chỉ vì muốn biết để gọi xưng .
- Dạ , em tên là Dạ Sương .
- Dạ Sương ! trời ơi tên đẹp chi lạ!
-Dạ (Việt cười thầm , dễ thương chi lạ , một dạ, hai dạ )
Bà ngoại em đặt tên cho em đó chứ không phải cha mạ em mô .
Việt ngạc nhiên :
- tại răng mà lại bà Ngoại Dạ Sương đặt tên cho em ?
-Dạ (lại dạ ! ) tại lúc mạ sinh em, cha em mất, nên em cũng không hề biết mặt cha, mạ đưa em cho Ngoại nuôi
- còn mạ ?
- Dạ, hình như là nhà hơi dị đoan nên ngoại muốn đặt tên xấu cho bà tiên ác không để ý thì phải
- Tên em như rứa mà gọi là xấu ? Anh im lặng nghĩ
-Trời đất ! ở thời đại ni mà còn dị đoan như rứa hè ?
Dạ Sương cũng im lặng nhìn quang cảnh đêm ngoài trời . Trăng sáng vằng vặc, chiếc tàu cứ lao đầu vô khoảng tranh tối tranh sáng đằng phía trước xục xịch, xục xịch ...
.Việt buồn ngủ quá, anh vội chào cô gái :
_ Dạ Sương, tôi chào em, tôi buồn ngủ quá, và ngày mai là một ngày tôi phải chạy bù đầu theo công việc. Em cũng đi ngủ đi, khuya quá rồi, đứng đây mãi em sẽ bị lạnh đó. À tôi quên hỏi em, Dạ Sương đã biết Paris khi mô chưa ?
-Dạ chưa, em mới tới Touluse bữa trưa qua.
- Uả , rứa mà tôi tưởng Dạ Sương và bà ngoại em ở Toulouse chứ !
- À ! mà Dạ Sương sẽ ở trên ni lâu không ?
- Dạ, chuyện đó còn tuỳ bà ngoại và mạ em nữa .
- Vậy em có muốn tôi dẫn em đi viếng Paris không ? Dạ Sương bằng lòng không ?
Việt không nghe cô trả lời, chỉ nghe tiếng thở dài thoảng qua như cơn gió mùa thu .
Việt trở về phòng anh , anh tắt đèn định ngủ lấy sức , nhưng nằm hoài cũng vẫn không tìm được giấc ngủ, anh lại mở của phòng ra hành lang tàu .
- Ủa Dạ Sương ? Em vẫn còn đứng đây từ nãy giờ ?
- Dạ em không ngủ được vì trăng bên Pháp đẹp quá
- Em nói vậy là thế nào ? Không phải em ở Pháp với Ngoại sao ?
- Dạ không anh ! Em từ Việt Nam qua hôm qua .
-À ra thế! Mà răng Dạ Sương lại thích ngắm trăng Pháp ?
- Dạ tại trăng của anh bên ni đẹp và sáng hơn trăng Việt nam, em không sợ ma
- Em sợ ma ?
- Dạ tại lúc nhỏ nhà mạ em ở gần nghĩa trang mà anh biết đó, trăng Việt nam có vẻ hoang đường vì đèn đuốc không sáng bằng bên Pháp của anh .
- Vâng , tôi hiểu Dạ Sương, ngày còn nhỏ tôi vẫn về Truồi đong lúa với Nội tôi, những đêm trăng như ri cả bọn nhóc hay chơi trốn tìm, tôi cũng sợ ma lắm nên chỉ trốn trong nhà mà không trốn ngoài vườn vì sợ ma hù . Nói vậy, anh thấy mắt Dạ Sương có vẻ chi thiệt lạ !
- Thôi ! Em hãy về phòng , đứng đây lâu , lạnh rồi nhuốm bịnh chừ !
- Dạ, được, anh cứ để Dạ Sương đây, anh đi ngủ đi !
Cái giọng Huế của cô nghe như tiếng hát của ngư nữ ngoài khơi, vọng vào lòng Việt một nỗi tâm tư lạ lùng mà chưa bao giờ anh trải qua .
Thấy cô gái không chịu vào phòng, anh thì mỏi chân nên anh bạo gan mời Dạ Sương về phòng anh ngồi cho đỡ lạnh, Việt có đem theo đầy đủ, phích càfé nóng, bánh ngọt lỡ khuya đói . Cô gái có vẻ ngần ngừ không dám, nhưng Việt cứ mời hoài, cô bằng lòng theo anh vì Dạ Sương thấy Việt đứng đắn nên không còn ngại nữa.
Việt hỏi:
- Nhưng em không về ngủ, Ngoại thức không thấy em thì răng ?
- Anh đừng lo, Ngoại mà ngủ rồi thì trời sập cũng không hay.
Việt mở cửa:
- Phòng tôi đây, vô đi em, cứ coi tôi như một người anh, đừng khách sáo nghe.
-Dạ
Dạ Sương ngồi xuống giường đối diện giường Việt. Bây giờ đối diện Dạ Sương, anh mới thấy Dạ Sương đẹp thật, nhưng vẻ đẹp rất mong manh như cái gì đó mà anh không tìm ra tên, thân hình gọn, cân đối, hai bàn tay ngón cũng thật dài, đúng là bàn tay búp mặng như bà ngoại của cô lúc trẻ, da mặt mịn màng, chỉ có hơi tái, chắc là tại ánh trăng ?
Việt mời Dạ Sương uống café nhưng cô từ chối, chỉ nhận miếng bánh Việt đưa, cắn ăn như chim mổ tí ti, nhìn cử chỉ Dạ Sương, cô như một con chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, chưa chừng chưa biết bay !
Anh hỏi Dạ Sương đủ chuyện, nhưng Dạ Sương không hiểu gì cả, Việt nghĩ Dạ Sương là một người của hành tinh lạ vừa bay xuống trần !
Việt là người con trai chững chạc thạo đời với số tuổi ba mươi của anh, anh đã từng yêu, từng thất tình với nhiều cô gái khác, nhưng chưa bao giờ anh lại thấy có một thứ tình cảm mới lạ đang xâm nhập lòng anh, hay là Dạ Sương đã hớp hồn anh ? Thấy Dạ Sương lấy tay che miệng ngáp, Việt đứng dậy bước qua giường cô gái , anh ngồi bên cạnh, kéo Dạ Sương nằm xuống, đặt đầu cô lên hai chân anh, Dạ Sương vẫn muốn nghe anh kể chuyện tiếp; anh lấy tấm chăn đắp lên nửa người cho cô, ngồi trong tư thế đó, anh thật buồn ngủ nhưng không dám động đậy , sợ Dạ Sương tỉnh giấc .
Lần đầu tiên được một cô gái đẹp nằm trên lòng anh, Việt không nghe mình có chút tư tưởng mờ ám, không lợi dụng thời cơ. Anh cũng lim dim mắ, lâu lâu lại mở mắt nhìn cô gái, hơi thở đều đề từ lồng ngực no tròn lên xuống, Dạ Sương như con mèo con trinh nguyên dễ thương và thơ dại vừa mới rời khỏi vú mẹ !
Việt cầm tay Dạ Sương , hôn lén tay cô gái , bàn tay thật lạnh .
Trời đã sáng , tiếng xe lửa ngừng , tiếng trong loa từ ga cho biết tàu đã đến ga Montparnasse, Việt giật mình tỉnh dậy . Dạ Sương đã không còn trên lòng anh , chỉ cỏn tấm mền anh đắp cho cô gái đêm qua trên chân anh .
Hành khách lục đục xuống tàu, Việt đi qua ngang phòng bà cháu cô gái, không thấy ai, chỉ có mảnh giấy ghim trên gối, chắc là muốn nhắn Việt gì đó .
Anh cầm lên đọc:
- Đây là địa chỉ nhà em , khi mô rảnh anh muốn gặp em, anh lại, sẽ có Ngoại em chờ anh
-Tôn Nữ Dạ Sương
40 rue Lamartine
Père LaChaise
Việt giựt mình như bị điện giật
- Père Lachaise ? Pas possible ! Đây là nghĩa trang lớn và nổi tiếng của Paris mà ! Dạ Sương có nhầm không ?
Muốn biết rõ, anh gọi điện bỏ cái rendez-vous sáng nay , lấy métro lập tức đến nghĩa trang xem. Anh đi cùng hết vì nghĩa trang lớn lắm, mênh mông.
Sau cùng anh nhìn thấy tên đường và số 40 , anh đi đến :
Bà ngoại của cô gái đang quét dọn một hộc tủ:
có hai tên :
Tôn Thất X
và Tôn Nữ Dạ Sương
Việt chạy lại nắm tay bà;
Ngoại ơi ! thế này nghĩa là sao ? con không hiểu ?
- Tội lắm con à, con bé rất ngoan, năm lên mười nó chết vì bạo bệnh. Cha nó đi lính cho tây ngày xưa bị trúng đạn chết, vì là lính Tây nên tây mang cha nó về đây thiêu và để vô đây nì .
Chừ mạ con nhỏ đi lấy chồng khác, cha ghẻ nó không cho mạ nó để hủ tro ở nhà ông ta, nên gọi điện nhờ Ngoại đem tro con nhỏ qua đây bên cạnh cha nó . Cháu năm ni nếu còn thì xấp xỉ mười tám rồi đó con , tội nghiệp con bé !Vừa nói nước mắt bà ràn rụa
- Anh ơi ! anh có thấy tội cho cảnh lá vàng chưa rụng mà lại rụng lá xanh không anh ? Bà chặm nưóc mắt vô vạt áo dài .
Trên mặt Việt, có hai giọt sương ấm đang từ từ chảy xuống môi anh .
-Mặn ơi là mặn
đông hương
quê hương em là Huế
quê tim em là anh
Chuyến xe lửa đi Paris vừa chuyển bánh. Chưa vội về phòng, Việt ngồi nhâm nhi chai bia lạnh chưa uống hết sau bữa ăn tối trên toa restaurant .Chung quanh anh, những khách ăn đã lần lượt đứng dậy về phòng vì đêm đã bắt đầu khuya, 11h đêm
Trong toa restaurant, ngoài Việt ra, chỉ còn lại hai bà cháu . Bà cụ chắc đã khá già, hình như là người Huế thì phài vì bà mặc chiếc áo dài màu tím, tóc nửa muối nửa tiêu búi lên cao sau gáy, da mặt bà tuy nhăn nhưng còn giữ lại nét mặt quyền qúi của những bà mệnh phụ phu nhân. Hai bàn tay của bà cụ đặt trên bàn, tuy gân guốc nhưng ngón còn búp măng; chắc ngày trẻ bà rất đẹp, dù già nhưng da mặt vẫn trắng trẻo .
Cô gái ngồi đối diện với bà; anh thấy không rõ nét nhưng rất có duyên, khi cô cười, Việt thấy má bên phải có lúm đồng tiền và nốt ruồi duyên cạnh môi mà người ta vẫn gọi là nốt ruồi ăn hàng . Đôi mắt cô thật to, không đen láy mà lại nâu tươi, đôi mắt nhìn lúc nào cũng như đang cười với người đối diện cô.
Đôi môi mọng hồng như đoá hoa trong bình đang được cắm trên bàn của Việt.
May mắn được ngồi bàn ở trong góc xa nên Việt dễ quan sát khách vào ra ăn uống mà không ai để ý đến anh .
Việt hơi lấy làm lạ vì sao đêm đã khuya mà hai bà cháu cô vẫn còn ngồi hoài chưa chịu về phòng.
Chàng bỗng nghe cô gái lên tiếng :
Ngoại , biết mạ con còn nhớ con chứ hay mạ đã quên con ?
- Ừ ! thì tao biết mạ con bây đã xa nhau từ lâu nhưng tau nghĩ mạ bây vẫn nhớ bây chứ ! Ngày mô Ngoại cũng thấy mạ bây đứng nhìn hình con hoài mà !
À, ra thế . Đây là hai bà cháu người Huế, anh không lầm vì bà cháu nói toàn là tiếng địa phương .Chỉ lạ là răng mạ của cô lại không tìm cô mà lại đứng nhìn hình con gái mình mỗi ngày ? Chợt bản tính vô tư đàn ông của Việt lại trở về, Việt chắc lưỡi nghĩ thầm :
Ôi ! hơi mô mà mình để ý đến chuyện hai bà cháu họ ! nhưng rồi Việt không thể không để ý vì cô gái dễ thương quá, giọng nói nhỏ nhẹ, Huế đặc . Bà cụ lại tiếp tục câu chuyện bỏ dở :
- Mai tới Paris, Ngoại phải đưa con về ờ cạnh cha bây, nếu ngày mô mạ bây muốn tìm bây thì sẽ gặp bây dễ dàng hơn . Cô gái cười, vẻ mặt buồn buồn . Qua ánh đèn néon của toa tàu chiếu xuống, Việt thấy hình như có hạt nước đang lăn trên má cô .
Bà cụ nắm tay cháu :
- Thôi bây đừng buồn, đó là số phận của bây trời đã định rứa con à !
Nghe tiếp chuyện, Việt lại càng tò mò muốn hiểu thêm, không muốn đứng dậy đi về phòng dù anh đã ngáp ngược ngáp xuôi vì buồn ngủ .
Sau cùng, bà cháu cô gái cũng đứng dậy bước ra cửa, anh để cho hai người đi trước vài bước rồi mới lững thững đi ra theo .
Ui thiệt là may ! hai bà cháu cô gái cùng ở một toa tàu với anh, cách phòng Việt không xa.
Việt vào phòng thay đồ ngủ, xong ra toilet rửa mặt rồi về phòng tắt đèn định ngủ, nhưng anh nằm trằn trọc hoài không ngủ được, trí anh cứ nghĩ vẫn vơ đến hai bà cháu cô gái. Nằm hoài chán , định mở cửa phòng bước ra hành lang tàu, đêm ni trăng sáng quá, chắc là rằm hay mười sáu chi đó . Anh vừa mở cửa phòng, bỗng anh giật mình đánh thót, cô gái hồi nảy đang đứng cách anh có vài thước, Việt bước đên gần chào làm quen
- Chào cô ! anh nhìn cô gái, mặt còn trẻ quá, chắc chừng giỏi lắm là mười bảy mười tám là cùng
-Dạ, chào anh .
Giờ ni khuya mà cô chưa đi nghỉ ? Anh nói trỏng vì không biết xưng hô thế nào .
Tôi là Việt , còn cô ? Xin lỗi tôi hơi đường đột hỏi tên cô, chỉ vì muốn biết để gọi xưng .
- Dạ , em tên là Dạ Sương .
- Dạ Sương ! trời ơi tên đẹp chi lạ!
-Dạ (Việt cười thầm , dễ thương chi lạ , một dạ, hai dạ )
Bà ngoại em đặt tên cho em đó chứ không phải cha mạ em mô .
Việt ngạc nhiên :
- tại răng mà lại bà Ngoại Dạ Sương đặt tên cho em ?
-Dạ (lại dạ ! ) tại lúc mạ sinh em, cha em mất, nên em cũng không hề biết mặt cha, mạ đưa em cho Ngoại nuôi
- còn mạ ?
- Dạ, hình như là nhà hơi dị đoan nên ngoại muốn đặt tên xấu cho bà tiên ác không để ý thì phải
- Tên em như rứa mà gọi là xấu ? Anh im lặng nghĩ
-Trời đất ! ở thời đại ni mà còn dị đoan như rứa hè ?
Dạ Sương cũng im lặng nhìn quang cảnh đêm ngoài trời . Trăng sáng vằng vặc, chiếc tàu cứ lao đầu vô khoảng tranh tối tranh sáng đằng phía trước xục xịch, xục xịch ...
.Việt buồn ngủ quá, anh vội chào cô gái :
_ Dạ Sương, tôi chào em, tôi buồn ngủ quá, và ngày mai là một ngày tôi phải chạy bù đầu theo công việc. Em cũng đi ngủ đi, khuya quá rồi, đứng đây mãi em sẽ bị lạnh đó. À tôi quên hỏi em, Dạ Sương đã biết Paris khi mô chưa ?
-Dạ chưa, em mới tới Touluse bữa trưa qua.
- Uả , rứa mà tôi tưởng Dạ Sương và bà ngoại em ở Toulouse chứ !
- À ! mà Dạ Sương sẽ ở trên ni lâu không ?
- Dạ, chuyện đó còn tuỳ bà ngoại và mạ em nữa .
- Vậy em có muốn tôi dẫn em đi viếng Paris không ? Dạ Sương bằng lòng không ?
Việt không nghe cô trả lời, chỉ nghe tiếng thở dài thoảng qua như cơn gió mùa thu .
Việt trở về phòng anh , anh tắt đèn định ngủ lấy sức , nhưng nằm hoài cũng vẫn không tìm được giấc ngủ, anh lại mở của phòng ra hành lang tàu .
- Ủa Dạ Sương ? Em vẫn còn đứng đây từ nãy giờ ?
- Dạ em không ngủ được vì trăng bên Pháp đẹp quá
- Em nói vậy là thế nào ? Không phải em ở Pháp với Ngoại sao ?
- Dạ không anh ! Em từ Việt Nam qua hôm qua .
-À ra thế! Mà răng Dạ Sương lại thích ngắm trăng Pháp ?
- Dạ tại trăng của anh bên ni đẹp và sáng hơn trăng Việt nam, em không sợ ma
- Em sợ ma ?
- Dạ tại lúc nhỏ nhà mạ em ở gần nghĩa trang mà anh biết đó, trăng Việt nam có vẻ hoang đường vì đèn đuốc không sáng bằng bên Pháp của anh .
- Vâng , tôi hiểu Dạ Sương, ngày còn nhỏ tôi vẫn về Truồi đong lúa với Nội tôi, những đêm trăng như ri cả bọn nhóc hay chơi trốn tìm, tôi cũng sợ ma lắm nên chỉ trốn trong nhà mà không trốn ngoài vườn vì sợ ma hù . Nói vậy, anh thấy mắt Dạ Sương có vẻ chi thiệt lạ !
- Thôi ! Em hãy về phòng , đứng đây lâu , lạnh rồi nhuốm bịnh chừ !
- Dạ, được, anh cứ để Dạ Sương đây, anh đi ngủ đi !
Cái giọng Huế của cô nghe như tiếng hát của ngư nữ ngoài khơi, vọng vào lòng Việt một nỗi tâm tư lạ lùng mà chưa bao giờ anh trải qua .
Thấy cô gái không chịu vào phòng, anh thì mỏi chân nên anh bạo gan mời Dạ Sương về phòng anh ngồi cho đỡ lạnh, Việt có đem theo đầy đủ, phích càfé nóng, bánh ngọt lỡ khuya đói . Cô gái có vẻ ngần ngừ không dám, nhưng Việt cứ mời hoài, cô bằng lòng theo anh vì Dạ Sương thấy Việt đứng đắn nên không còn ngại nữa.
Việt hỏi:
- Nhưng em không về ngủ, Ngoại thức không thấy em thì răng ?
- Anh đừng lo, Ngoại mà ngủ rồi thì trời sập cũng không hay.
Việt mở cửa:
- Phòng tôi đây, vô đi em, cứ coi tôi như một người anh, đừng khách sáo nghe.
-Dạ
Dạ Sương ngồi xuống giường đối diện giường Việt. Bây giờ đối diện Dạ Sương, anh mới thấy Dạ Sương đẹp thật, nhưng vẻ đẹp rất mong manh như cái gì đó mà anh không tìm ra tên, thân hình gọn, cân đối, hai bàn tay ngón cũng thật dài, đúng là bàn tay búp mặng như bà ngoại của cô lúc trẻ, da mặt mịn màng, chỉ có hơi tái, chắc là tại ánh trăng ?
Việt mời Dạ Sương uống café nhưng cô từ chối, chỉ nhận miếng bánh Việt đưa, cắn ăn như chim mổ tí ti, nhìn cử chỉ Dạ Sương, cô như một con chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, chưa chừng chưa biết bay !
Anh hỏi Dạ Sương đủ chuyện, nhưng Dạ Sương không hiểu gì cả, Việt nghĩ Dạ Sương là một người của hành tinh lạ vừa bay xuống trần !
Việt là người con trai chững chạc thạo đời với số tuổi ba mươi của anh, anh đã từng yêu, từng thất tình với nhiều cô gái khác, nhưng chưa bao giờ anh lại thấy có một thứ tình cảm mới lạ đang xâm nhập lòng anh, hay là Dạ Sương đã hớp hồn anh ? Thấy Dạ Sương lấy tay che miệng ngáp, Việt đứng dậy bước qua giường cô gái , anh ngồi bên cạnh, kéo Dạ Sương nằm xuống, đặt đầu cô lên hai chân anh, Dạ Sương vẫn muốn nghe anh kể chuyện tiếp; anh lấy tấm chăn đắp lên nửa người cho cô, ngồi trong tư thế đó, anh thật buồn ngủ nhưng không dám động đậy , sợ Dạ Sương tỉnh giấc .
Lần đầu tiên được một cô gái đẹp nằm trên lòng anh, Việt không nghe mình có chút tư tưởng mờ ám, không lợi dụng thời cơ. Anh cũng lim dim mắ, lâu lâu lại mở mắt nhìn cô gái, hơi thở đều đề từ lồng ngực no tròn lên xuống, Dạ Sương như con mèo con trinh nguyên dễ thương và thơ dại vừa mới rời khỏi vú mẹ !
Việt cầm tay Dạ Sương , hôn lén tay cô gái , bàn tay thật lạnh .
Trời đã sáng , tiếng xe lửa ngừng , tiếng trong loa từ ga cho biết tàu đã đến ga Montparnasse, Việt giật mình tỉnh dậy . Dạ Sương đã không còn trên lòng anh , chỉ cỏn tấm mền anh đắp cho cô gái đêm qua trên chân anh .
Hành khách lục đục xuống tàu, Việt đi qua ngang phòng bà cháu cô gái, không thấy ai, chỉ có mảnh giấy ghim trên gối, chắc là muốn nhắn Việt gì đó .
Anh cầm lên đọc:
- Đây là địa chỉ nhà em , khi mô rảnh anh muốn gặp em, anh lại, sẽ có Ngoại em chờ anh
-Tôn Nữ Dạ Sương
40 rue Lamartine
Père LaChaise
Việt giựt mình như bị điện giật
- Père Lachaise ? Pas possible ! Đây là nghĩa trang lớn và nổi tiếng của Paris mà ! Dạ Sương có nhầm không ?
Muốn biết rõ, anh gọi điện bỏ cái rendez-vous sáng nay , lấy métro lập tức đến nghĩa trang xem. Anh đi cùng hết vì nghĩa trang lớn lắm, mênh mông.
Sau cùng anh nhìn thấy tên đường và số 40 , anh đi đến :
Bà ngoại của cô gái đang quét dọn một hộc tủ:
có hai tên :
Tôn Thất X
và Tôn Nữ Dạ Sương
Việt chạy lại nắm tay bà;
Ngoại ơi ! thế này nghĩa là sao ? con không hiểu ?
- Tội lắm con à, con bé rất ngoan, năm lên mười nó chết vì bạo bệnh. Cha nó đi lính cho tây ngày xưa bị trúng đạn chết, vì là lính Tây nên tây mang cha nó về đây thiêu và để vô đây nì .
Chừ mạ con nhỏ đi lấy chồng khác, cha ghẻ nó không cho mạ nó để hủ tro ở nhà ông ta, nên gọi điện nhờ Ngoại đem tro con nhỏ qua đây bên cạnh cha nó . Cháu năm ni nếu còn thì xấp xỉ mười tám rồi đó con , tội nghiệp con bé !Vừa nói nước mắt bà ràn rụa
- Anh ơi ! anh có thấy tội cho cảnh lá vàng chưa rụng mà lại rụng lá xanh không anh ? Bà chặm nưóc mắt vô vạt áo dài .
Trên mặt Việt, có hai giọt sương ấm đang từ từ chảy xuống môi anh .
-Mặn ơi là mặn
đông hương
quê hương em là Huế
quê tim em là anh