Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Ở Trời Bên Kia

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ở Trời Bên Kia

    Bắt gặp cái nhìn chăm chú của chàng, người thiếu nữ ngồi đối diện với chàng mỉm cười, hỏi:

    - Anh thấy em khác xưa nhiều không ?

    Chàng khẽ lắc đầu. Nàng hầu như không khác mấy, vẫn tóc ngang vai, mắt nâu thăm thẳm, và miệng cười làm chàng xao xuyến. Chỉ có một điều khác là nàng đã gìa hơn cái ngày hai người gặp nhau lần cuối, tại đây.

    hai năm tình lận đận
    em đã già hơn xưa!
    (*)

    Không phải hai năm như thơ của Nguyễn Tất Nhiên, mà những năm năm. Lần cuối ấy cũng tại quán cà phê này, hai người im lặng, cùng nhìn ra biển qua khung cửa kiếng. Biển hôm đó xanh ngắt. Trời trong. Mây trắng. Cả buổi bên nhau, chàng chỉ nói một câu duy nhất:

    - Anh phải lập gia đình với Hà.

    Nàng cũng chỉ một lời khi đã bước chân ra khỏi quán:

    - Mong anh hạnh phúc !

    Rồi nàng đi khuất sau những tảng đá xám, và bặt tin đến mãi năm năm sau.

    - Nghe nói anh và Hà đã có con ?

    - Phải. Con gái, tên Giang, ba tuổi.

    Ánh mắt của chàng đã trả lời cho câu mà nàng muốn hỏi, nhưng không thể hỏi - "Anh có hạnh phúc không?"

    - Sau khi anh lập gia đình, cây đàn guitar vĩnh viễn treo trên vách - như một kỷ vật . Em còn nhớ cây đàn em tặng anh nhân sinh nhật cúa anh không ?

    Sao nàng quên cho được! Ngày đó, nàng nổi tiếng trong trường cũng nhờ giọng hát, và chàng luôn là người đệm đàn cho nàng hát. Tiếng đàn của chàng đổ đầy cảm xúc vào giọng hát của nàng. Nàng hát, một phần cũng vì có chàng bên cạnh. Sau khi hai người chia tay, nàng hát vì cô độc. Và nàng hát mãi cho đến khi cầm ca không những trở thành nghề nghiệp, và còn nâng nàng lên thành một ngôi sao ca nhạc.

    hai năm tình lận đận
    hai đứa cùng hư hao


    Nàng hơi cúi đầu xuống, giọng nhẹ như một câu hát:

    - Em vẫn một mình.

    Tiếng chàng trầm trầm như những nốt nhạc thấp:

    - Em còn đợi gì nữa ?

    Nàng nói mà như hỏi, xa vắng:

    - Còn gì mà đợi nữa, hả anh ?

    Qua lớp cửa kiếng sau vai nàng, chàng nhìn thấy một con sóng biển dâng lên cao, rồi đổ ập xuống, bọt tung lên trắng xóa.

    Nàng bật quẹt, châm điếu thuốc. Một làn khói trắng khắc khoải vươn lên cao. Nàng nói, không đợi anh hỏi:

    - Em bắt đầu hút thuốc cách đây năm năm.

    Có lẽ đó là một trong nhiều thay đổi nơi nàng, mà chàng chưa thể nhận ra ngay trong lần gặp lại này. Thực ra chính chàng cũng đã thay đổi nhiều.

    anh bây giờ có lẽ
    xin làm người tình thua


    Thua thật rồi, còn có lẽ gì nữa! Cái vẻ nghệ sĩ bồng bềnh ngày xưa của chàng đã như mây, đọng lại thành mưa, rớt xuống biển, mất tăm. Dấu vết còn lại chỉ là ánh mắt nửa buồn, nửa vô cảm.

    Nàng gẩy tàn thuốc, cười khẽ:

    - Nghĩ cũng buồn cười, anh nhỉ ?

    Chàng nhìn nàng chờ đợi lời gỉai thích.

    - Anh và em đều được xem như hai mẫu người thành đạt trong công danh sự nghiệp. Vậy mà chuyện tình cảm ...

    Ngoài trời, buổi chiều như đang xậm màu lại. Một chỗ trên mặt kiếng chợt nhoè đi bởi một giọt nước vỡ. Rồi nhiều giọt nước nữa vỡ òa theo. Nước trên mặt kiếng chảy thành dòng nhỏ, như dòng nến. Trời bắt đầu mưa.

    Nàng không quay đầu lại, nhưng qua mắt chàng, nàng cảm nhận được trời mưa. Nàng thăm dò:

    - Ngày xưa em nói gì nhỉ ?

    Chàng mơ màng:

    - Em nói, biển khi mưa, nhìn bơ vơ lạ.

    Ngày đó, cũng trong chiếc quán này, hai người nhìn biển trong mưa, và cảm thấy bơ vơ như hai đứa trẻ lạc lõng giữa cuộc đời. Họ ngồi tựa vào nhau, im lặng lắng nghe giai điệu của mưa. Bây giờ họ cũng có cảm giác gần như thế. Nhưng chàng còn có một cảm giác khác nữa: mất mát. Bởi vì trong cơn mưa ngày xưa, chàng cảm thấy mùi tóc, mùi hương của nàng gần gũi bên vai. Nay thì nàng chỉ ở phía bên kia bàn thôi, mà cứ như ở tận đâu xa lắm. Chàng muốn vươn tay qua, tìm lại cảm giác bàn tay mềm ấm cũ. Nhưng có gì đó ngăn chàng lại.

    Nàng nhìn chàng một thoáng, rồi lên tiếng:

    - Còn anh, anh có đợi chờ gì không ?

    Chàng xoay xoay tách cà phê trong tay:

    - Anh đợi trời tạnh mưa.

    Nàng cúi xuống, nói tiếp theo chàng:

    - Anh sẽ giúp em mặc áo khoác vào ?

    Chàng gật đầu:

    - Anh sẽ cùng em ra cửa.

    Mắt nàng lấp lánh:

    - Anh sẽ mở cửa cho em ?

    Giọng chàng chợt âm u:

    - Rồi anh sẽ.... nhìn theo, cho đến khi em đi khuất sau những tảng đá xám. Cũng như một lần, cách đây năm năm ...

    mùa đông, hai đứa lạnh
    cùng thở dài như nhau


    ------

    (*) Thơ Nguyễn Tất Nhiên

    CV

    .-..-. / .-.-.- .-.-.- .-.-.- / .-..-.

  • #2
    xin cám ơn,đọc nhửng bài viết của bạn tôi thấy trong lòng mình thanh thảnh lả thường, mình củng muốn viết, muốn bộc lộ nổi niềm, nhưngkô có dịp nửa rồi, vì cuộc sống chén cơm manh áo cứ cuốn hút mình đi , bao nhiêu năm rồi bây giờ nhìn lại cái chử sao mà xa lạ quá, biết nói sao giờ ,âu củng là số kiếp xin chân thành cám ơn nhửng bài thơ và nhửng bài viết của bạn, đả làm mình sống lại, cám ơn và chúc bạn nhiều sức khoẻ và tiếp tục viết[thân chào]

    Comment


    • #3
      Nguyên Văn Bài Viết Của oanhcps View Post
      xin cám ơn,đọc nhửng bài viết của bạn tôi thấy trong lòng mình thanh thảnh lả thường, mình củng muốn viết, muốn bộc lộ nổi niềm, nhưngkô có dịp nửa rồi, vì cuộc sống chén cơm manh áo cứ cuốn hút mình đi , bao nhiêu năm rồi bây giờ nhìn lại cái chử sao mà xa lạ quá, biết nói sao giờ ,âu củng là số kiếp xin chân thành cám ơn nhửng bài thơ và nhửng bài viết của bạn, đả làm mình sống lại, cám ơn và chúc bạn nhiều sức khoẻ và tiếp tục viết[thân chào]
      Hi oanhcps, trước hết là cho thuytinh cám ơn oanhcps đã ghé qua đọc câu truyện ngắn này. Thật sự đây là mục Văn Học VN nên các bài viết trong này đều là sưu tầm (ST) hết, chứ không phải là do thuytinh sáng tác đâu. Nếu có, thì thuytinh sẽ post bên mục Nhật Ký và Lưu Bút đó.

      thuytinh cũng thích viết văn lắm nhưng chữ nghĩa tiếng Việt không có được dồi dào nên chỉ dám làm thơ lung tung cho vui thôi. Sao oanhcps không chịu viết những bài thơ ngắn nói về những nỗi buồn... tim tím trong đời vậy ?!

      Hôm nào có những câu chuyện hay, thuytinh sẽ post thêm cho oanhcps và mọi người đọc nha !!

      .-..-. / .-.-.- .-.-.- .-.-.- / .-..-.

      Comment


      • #4
        à thì ra THUỶ TINH,cngcó liếc qua bài thơ màu tím rồi, củng vui chứ hén đó là lúc oanhcps khoảng 17tuổi,bây chừ già lắm rồi, chỉ vương vấnmà thôi , mà nói riêng THUỶ TINH nghe bài nầyoanhcps đả soạn thành nhạc luôn rổi đó THUỶ TINH ạ,nhung mà đâu có ai mà nghe, ở nhà oanhcps cứ hỏi bài gì lạ quá sao cứ toàn màu TÍM,vui lắm oanhcps cứ nói là buồn viết chơi, bây giờ thì hết thật rồi,chẳng còn gì nửa chỉ muốn nói chuyện với các bạn,mình xin chúc tất cả các bạn ở hải ngoại vui nhiều,và cố gắng gìn giử tiếng việt của mình,còn cái gì ở VN,oanhcps sẻcố chịu thôi , có lẻ mình kô có duyên chịu thôi,chúc các bạn vui nhiều trong công việc

        Comment


        • #5
          bác oanh nói chuyện trong này con nhìn thấy bác oanh có rất nhiều nỗi niềm và khi nói về văn thơ thì bác oanh lại càng miên mang tản mạn và thả hồn nhiểu hơn dời thừong chứng tỏ khi còn trẻ bác oanh có rất nhiều kỷ nệễm không thể nào wên nhỉ phải hong bác , thôi bi giờ wa rùi dzị bác cứ thả hồn tiếp đi nha , cứ tản mạn nhiều hơn nữa nha để khỏi phải ưu buồn chuyện của thời nay , hôm nay và ngày mai này ok chúc bác oanh vui vễ ....
          Đời cho ta nếm cay đắng...để biết vị ngọt sau cùng...

          Má Hồng Tô Điểm Phấn Son
          Nước Nhà Nguy Khốn Phấn Son Chẳng Màn
          Nữ Nhi Còn Khoác Chiến Y
          Nam Nhi Há Dễ Kém Chi Hồng Quần

          Comment


          • #6
            xưa nay sis thủy tinh sưu tầm toàn là bài hay không hà , ngừơi đọc vào không khóc thì ngẫm phận mình , không thì buồn chuyện thế gian vì chuyện đúng wá, sis ui , tình nói thật đó dọc những bài sis post lên còn hay hơn đi ra nhà sách mua sách văn nữa , cảm động lắm nhiều khi còn cảm thấy hình như mình ở trong đó vậy á .... tình cảm ơn sis nghen
            Đời cho ta nếm cay đắng...để biết vị ngọt sau cùng...

            Má Hồng Tô Điểm Phấn Son
            Nước Nhà Nguy Khốn Phấn Son Chẳng Màn
            Nữ Nhi Còn Khoác Chiến Y
            Nam Nhi Há Dễ Kém Chi Hồng Quần

            Comment

            Working...
            X