Bắt gặp cái nhìn chăm chú của chàng, người thiếu nữ ngồi đối diện với chàng mỉm cười, hỏi:
- Anh thấy em khác xưa nhiều không ?
Chàng khẽ lắc đầu. Nàng hầu như không khác mấy, vẫn tóc ngang vai, mắt nâu thăm thẳm, và miệng cười làm chàng xao xuyến. Chỉ có một điều khác là nàng đã gìa hơn cái ngày hai người gặp nhau lần cuối, tại đây.
hai năm tình lận đận
em đã già hơn xưa! (*)
Không phải hai năm như thơ của Nguyễn Tất Nhiên, mà những năm năm. Lần cuối ấy cũng tại quán cà phê này, hai người im lặng, cùng nhìn ra biển qua khung cửa kiếng. Biển hôm đó xanh ngắt. Trời trong. Mây trắng. Cả buổi bên nhau, chàng chỉ nói một câu duy nhất:
- Anh phải lập gia đình với Hà.
Nàng cũng chỉ một lời khi đã bước chân ra khỏi quán:
- Mong anh hạnh phúc !
Rồi nàng đi khuất sau những tảng đá xám, và bặt tin đến mãi năm năm sau.
- Nghe nói anh và Hà đã có con ?
- Phải. Con gái, tên Giang, ba tuổi.
Ánh mắt của chàng đã trả lời cho câu mà nàng muốn hỏi, nhưng không thể hỏi - "Anh có hạnh phúc không?"
- Sau khi anh lập gia đình, cây đàn guitar vĩnh viễn treo trên vách - như một kỷ vật . Em còn nhớ cây đàn em tặng anh nhân sinh nhật cúa anh không ?
Sao nàng quên cho được! Ngày đó, nàng nổi tiếng trong trường cũng nhờ giọng hát, và chàng luôn là người đệm đàn cho nàng hát. Tiếng đàn của chàng đổ đầy cảm xúc vào giọng hát của nàng. Nàng hát, một phần cũng vì có chàng bên cạnh. Sau khi hai người chia tay, nàng hát vì cô độc. Và nàng hát mãi cho đến khi cầm ca không những trở thành nghề nghiệp, và còn nâng nàng lên thành một ngôi sao ca nhạc.
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao
Nàng hơi cúi đầu xuống, giọng nhẹ như một câu hát:
- Em vẫn một mình.
Tiếng chàng trầm trầm như những nốt nhạc thấp:
- Em còn đợi gì nữa ?
Nàng nói mà như hỏi, xa vắng:
- Còn gì mà đợi nữa, hả anh ?
Qua lớp cửa kiếng sau vai nàng, chàng nhìn thấy một con sóng biển dâng lên cao, rồi đổ ập xuống, bọt tung lên trắng xóa.
Nàng bật quẹt, châm điếu thuốc. Một làn khói trắng khắc khoải vươn lên cao. Nàng nói, không đợi anh hỏi:
- Em bắt đầu hút thuốc cách đây năm năm.
Có lẽ đó là một trong nhiều thay đổi nơi nàng, mà chàng chưa thể nhận ra ngay trong lần gặp lại này. Thực ra chính chàng cũng đã thay đổi nhiều.
anh bây giờ có lẽ
xin làm người tình thua
Thua thật rồi, còn có lẽ gì nữa! Cái vẻ nghệ sĩ bồng bềnh ngày xưa của chàng đã như mây, đọng lại thành mưa, rớt xuống biển, mất tăm. Dấu vết còn lại chỉ là ánh mắt nửa buồn, nửa vô cảm.
Nàng gẩy tàn thuốc, cười khẽ:
- Nghĩ cũng buồn cười, anh nhỉ ?
Chàng nhìn nàng chờ đợi lời gỉai thích.
- Anh và em đều được xem như hai mẫu người thành đạt trong công danh sự nghiệp. Vậy mà chuyện tình cảm ...
Ngoài trời, buổi chiều như đang xậm màu lại. Một chỗ trên mặt kiếng chợt nhoè đi bởi một giọt nước vỡ. Rồi nhiều giọt nước nữa vỡ òa theo. Nước trên mặt kiếng chảy thành dòng nhỏ, như dòng nến. Trời bắt đầu mưa.
Nàng không quay đầu lại, nhưng qua mắt chàng, nàng cảm nhận được trời mưa. Nàng thăm dò:
- Ngày xưa em nói gì nhỉ ?
Chàng mơ màng:
- Em nói, biển khi mưa, nhìn bơ vơ lạ.
Ngày đó, cũng trong chiếc quán này, hai người nhìn biển trong mưa, và cảm thấy bơ vơ như hai đứa trẻ lạc lõng giữa cuộc đời. Họ ngồi tựa vào nhau, im lặng lắng nghe giai điệu của mưa. Bây giờ họ cũng có cảm giác gần như thế. Nhưng chàng còn có một cảm giác khác nữa: mất mát. Bởi vì trong cơn mưa ngày xưa, chàng cảm thấy mùi tóc, mùi hương của nàng gần gũi bên vai. Nay thì nàng chỉ ở phía bên kia bàn thôi, mà cứ như ở tận đâu xa lắm. Chàng muốn vươn tay qua, tìm lại cảm giác bàn tay mềm ấm cũ. Nhưng có gì đó ngăn chàng lại.
Nàng nhìn chàng một thoáng, rồi lên tiếng:
- Còn anh, anh có đợi chờ gì không ?
Chàng xoay xoay tách cà phê trong tay:
- Anh đợi trời tạnh mưa.
Nàng cúi xuống, nói tiếp theo chàng:
- Anh sẽ giúp em mặc áo khoác vào ?
Chàng gật đầu:
- Anh sẽ cùng em ra cửa.
Mắt nàng lấp lánh:
- Anh sẽ mở cửa cho em ?
Giọng chàng chợt âm u:
- Rồi anh sẽ.... nhìn theo, cho đến khi em đi khuất sau những tảng đá xám. Cũng như một lần, cách đây năm năm ...
mùa đông, hai đứa lạnh
cùng thở dài như nhau
------
(*) Thơ Nguyễn Tất Nhiên
CV
- Anh thấy em khác xưa nhiều không ?
Chàng khẽ lắc đầu. Nàng hầu như không khác mấy, vẫn tóc ngang vai, mắt nâu thăm thẳm, và miệng cười làm chàng xao xuyến. Chỉ có một điều khác là nàng đã gìa hơn cái ngày hai người gặp nhau lần cuối, tại đây.
hai năm tình lận đận
em đã già hơn xưa! (*)
Không phải hai năm như thơ của Nguyễn Tất Nhiên, mà những năm năm. Lần cuối ấy cũng tại quán cà phê này, hai người im lặng, cùng nhìn ra biển qua khung cửa kiếng. Biển hôm đó xanh ngắt. Trời trong. Mây trắng. Cả buổi bên nhau, chàng chỉ nói một câu duy nhất:
- Anh phải lập gia đình với Hà.
Nàng cũng chỉ một lời khi đã bước chân ra khỏi quán:
- Mong anh hạnh phúc !
Rồi nàng đi khuất sau những tảng đá xám, và bặt tin đến mãi năm năm sau.
- Nghe nói anh và Hà đã có con ?
- Phải. Con gái, tên Giang, ba tuổi.
Ánh mắt của chàng đã trả lời cho câu mà nàng muốn hỏi, nhưng không thể hỏi - "Anh có hạnh phúc không?"
- Sau khi anh lập gia đình, cây đàn guitar vĩnh viễn treo trên vách - như một kỷ vật . Em còn nhớ cây đàn em tặng anh nhân sinh nhật cúa anh không ?
Sao nàng quên cho được! Ngày đó, nàng nổi tiếng trong trường cũng nhờ giọng hát, và chàng luôn là người đệm đàn cho nàng hát. Tiếng đàn của chàng đổ đầy cảm xúc vào giọng hát của nàng. Nàng hát, một phần cũng vì có chàng bên cạnh. Sau khi hai người chia tay, nàng hát vì cô độc. Và nàng hát mãi cho đến khi cầm ca không những trở thành nghề nghiệp, và còn nâng nàng lên thành một ngôi sao ca nhạc.
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao
Nàng hơi cúi đầu xuống, giọng nhẹ như một câu hát:
- Em vẫn một mình.
Tiếng chàng trầm trầm như những nốt nhạc thấp:
- Em còn đợi gì nữa ?
Nàng nói mà như hỏi, xa vắng:
- Còn gì mà đợi nữa, hả anh ?
Qua lớp cửa kiếng sau vai nàng, chàng nhìn thấy một con sóng biển dâng lên cao, rồi đổ ập xuống, bọt tung lên trắng xóa.
Nàng bật quẹt, châm điếu thuốc. Một làn khói trắng khắc khoải vươn lên cao. Nàng nói, không đợi anh hỏi:
- Em bắt đầu hút thuốc cách đây năm năm.
Có lẽ đó là một trong nhiều thay đổi nơi nàng, mà chàng chưa thể nhận ra ngay trong lần gặp lại này. Thực ra chính chàng cũng đã thay đổi nhiều.
anh bây giờ có lẽ
xin làm người tình thua
Thua thật rồi, còn có lẽ gì nữa! Cái vẻ nghệ sĩ bồng bềnh ngày xưa của chàng đã như mây, đọng lại thành mưa, rớt xuống biển, mất tăm. Dấu vết còn lại chỉ là ánh mắt nửa buồn, nửa vô cảm.
Nàng gẩy tàn thuốc, cười khẽ:
- Nghĩ cũng buồn cười, anh nhỉ ?
Chàng nhìn nàng chờ đợi lời gỉai thích.
- Anh và em đều được xem như hai mẫu người thành đạt trong công danh sự nghiệp. Vậy mà chuyện tình cảm ...
Ngoài trời, buổi chiều như đang xậm màu lại. Một chỗ trên mặt kiếng chợt nhoè đi bởi một giọt nước vỡ. Rồi nhiều giọt nước nữa vỡ òa theo. Nước trên mặt kiếng chảy thành dòng nhỏ, như dòng nến. Trời bắt đầu mưa.
Nàng không quay đầu lại, nhưng qua mắt chàng, nàng cảm nhận được trời mưa. Nàng thăm dò:
- Ngày xưa em nói gì nhỉ ?
Chàng mơ màng:
- Em nói, biển khi mưa, nhìn bơ vơ lạ.
Ngày đó, cũng trong chiếc quán này, hai người nhìn biển trong mưa, và cảm thấy bơ vơ như hai đứa trẻ lạc lõng giữa cuộc đời. Họ ngồi tựa vào nhau, im lặng lắng nghe giai điệu của mưa. Bây giờ họ cũng có cảm giác gần như thế. Nhưng chàng còn có một cảm giác khác nữa: mất mát. Bởi vì trong cơn mưa ngày xưa, chàng cảm thấy mùi tóc, mùi hương của nàng gần gũi bên vai. Nay thì nàng chỉ ở phía bên kia bàn thôi, mà cứ như ở tận đâu xa lắm. Chàng muốn vươn tay qua, tìm lại cảm giác bàn tay mềm ấm cũ. Nhưng có gì đó ngăn chàng lại.
Nàng nhìn chàng một thoáng, rồi lên tiếng:
- Còn anh, anh có đợi chờ gì không ?
Chàng xoay xoay tách cà phê trong tay:
- Anh đợi trời tạnh mưa.
Nàng cúi xuống, nói tiếp theo chàng:
- Anh sẽ giúp em mặc áo khoác vào ?
Chàng gật đầu:
- Anh sẽ cùng em ra cửa.
Mắt nàng lấp lánh:
- Anh sẽ mở cửa cho em ?
Giọng chàng chợt âm u:
- Rồi anh sẽ.... nhìn theo, cho đến khi em đi khuất sau những tảng đá xám. Cũng như một lần, cách đây năm năm ...
mùa đông, hai đứa lạnh
cùng thở dài như nhau
------
(*) Thơ Nguyễn Tất Nhiên
CV
Comment