Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Bắt Đền Ai???

Collapse
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Bắt Đền Ai???

    Hồng Đào nhón gót trên ghế đặt sát tường, chui đầu qua cửa sổ, trèo vào phòng ngủ nàng nhẹ nhàng êm ái không gây một tiếng động nào. Quay người lại, nàng giơ tay ra ngoài vẫy vẫy. Thì ra bên ngoài hàng rào còn một người nữa - Thanh Hiền đứng nép bên góc cây, chăm chăm nhìn cô bạn gái yêu của mình trèo qua cửa sổ vào phòng bình yên, cậu thở phào, đưa tay vẫy lại Hồng Đào, rồi trở ra đường lên xe người bạn đậu sát lề chờ.
    Hồng Đào khóa vội cửa sổ, nhào lên giường kéo mền trùm kín đầu vừa xong thì đã nghe tiếng dép lẹp xẹp của mẹ kéo lê trên nền nhà, dừng ngay trước cửa phòng nàng. Hồng Đào hồi hộp giả vờ ngủ say, cầu mong cho mẹ đừng bước vào. Nàng nghe tim đập thình thịch mỗi lúc một mạnh hơn trong lồng ngực, khi đèn điện trong phòng nàng được bật sáng. Tiếp theo là tiếng mẹ khô khan gọi:
    - Hồng Đào! Thôi đừng làm trò nữa. Mẹ thấy hết rồi. Ra đây cho mẹ hỏi chuyện.
    Đào riu ríu bước xuống giường đứng im, sợ hãi lấm lét nhìn mẹ.
    - Mấy giờ đêm rồi, con biết không? Nói mẹ nghe nào? Giọng bà Thường nhỏ, nghiêm lạnh.
    Đào gục mặt, lí nhí trong cổ họng:
    - Thưa mẹ, hơn một giờ đêm. Xin mẹ đừng giận, tha thứ cho con lần này.
    - Con còn biết sợ mẹ giận sao? Cha mẹ đâu có cấm cản tụi con giao du với nhau. Cha mẹ thông cảm, đôi ba tuần cho phép tụi con đi chơi, chưa đủ hở con?
    - Thưa mẹ, đêm nay trường đại học của anh Hiền có mở party mời con tham dự, cho nên... Đào ngập ngừng chưa tìm được chữ thích hợp thì mẹ tiếp lời:
    - Cho nên con lén trốn nhà đi chơi với hắn? Nếu con chịu khó chăm học một chút thì con đã lên đại học cùng một lúc với hắn rồi. Con ham chơi như thế này đến bao giờ mới xong High School?
    - Con chỉ còn một semester thôi mà, sao mẹ lo quá vậy?
    - Chính vì thế, mẹ mới lọ Con và thằng Hiền học cùng lớp, thế mà nó sắp xong năm thứ nhất đại học. Còn con? Nói mà không biết ngượng miệng. Bộ con tưởng mẹ không hay biết chuyện con lén đi chơi đêm nhiều lần hử? Nhiều buổi sáng mẹ đã dẹp cái ghế đặt sát cửa sổ phòng con. Mẹ không muốn cha con để ý rồi thắc mắc, bởi mỗi buổi chiều cha con hay ngồi trên chiếc ghế đó sau hè, uống trà ngắm cây cảnh do chính ông trồng. Chẳng lẽ chiếc ghế biết đỉ Mẹ đã bị cha rầy rà là không theo dõi việc học của con. Bấy giờ, nếu cha con phát giác con thường bỏ học bài, đi chơi đêm với thằng Hiền thì sẽ to chuyện hơn, con có hiểu không? Hầu hết các gia đình A¨ Đông đều quy trách nhiêm cho người mẹ đã dung túng, che chở, làm cho con hự Do đó, mẹ không muốn sẽ bị cha con trút lên đầu mẹ con hư tại mẹ. Điều mà mẹ không thích chút nào. Rồi bà thở dài chép miệng:
    - Chừng nào thì con mới biết thương mẹ, hả Hồng Đào?
    Cô bé hối hận đã làm mẹ buồn, đứng thừ người cúi gầm đầu, nhìn đôi bàn chân trần trên sàn gỗ bóng loáng mát lạnh, nàng không ngớt than thầm và tự trách mình đã nghe lời Thanh Hiền, làm cho mẹ phải phiền não vì mình. Nàng cũng không hiểu tại sao mỗi lần ở cạnh Thanh Hiền, nghe Thanh Hiền nói ngon nói ngọt bùi tai một lúc là nàng quên hết lời mẹ dạy? Hiền thường nói để chàng học cho, nàng không cần học nhiều, từ từ học. Sau này, khi hai đứa lấy nhau chỉ cần một mình chàng đi làm, dư sức nuôi hai đứa, đâu cần đến nàng. Vì ham vui nghe lời Hiền, nàng bị Ở lại High School làm cho hy vọng của cha mẹ tiêu tan. Bây giờ nàng phải ăn làm sao nói làm sao để mẹ tin tưởng?
    - Thưa mẹ, con biết lỗi rồi! Con xin hứa sẽ cố gắng lấy xong High School cuối niên khóa này. Con không làm cha mẹ thất vọng nữa đâu. Anh Hiền ảnh cứ nói, con gái học từ từ, sau này có chồng lo cho hết. Đào không dám lập lại trọn câu nói của Hiền, sợ cha mẹ mất cảm tình với chàng.
    Tuy nhiên, bà Thường là người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm sống nên khi nghe con gái nói, bà biết tẩý trong ruột thằng bạn trai của con. Bà thương hại nhìn con:
    - Con khờ quá! Bây giờ nó thương con thì nói như thế. Với lại con có sắc đẹp và thông minh, nếu con lên đại học nhiều sinh viên theo con, nó đâu có thì giờ theo giữ con. Nó ghen nên nói thế, con biết không? Con đẹp hơn các chị và còn đẹp hơn các bạn học của con. Con không tin lời mẹ thì soi gương thử ngắm con đi. Cha mẹ đã hứa gã con cho nó khi hai đứa tốt nghiệp đại học. Cha mẹ có nhiều kinh nghiệm,
    không muốn sau này con bị đau khổ. Khi yêu người thanh niên luôn luôn ích kỷ, chỉ muồn ôm giữ riêng cho mình, tỏ ra yêu chiều, quảng đại, bao chẹ Nhưng con làm sao hiểu được mọi vật trên đời đều khó thể tránh khỏi được sự đổi thay của tạo hóa, kể cả lòng người? Nhất là con đang yêu, thì lời nói gì của thằng Hiền cũng được con cho là đúng, còn lòng nào con nhớ lời cha mẹ dạy? Con tin chắc thằng Hiền sẽ giữ lòng chung thủy với con suốt đời hay không? Đừng dại theo lời dụ dỗ đường mật của nó, bắt chước lối sống của gái Mỹ, cho nó sex trước thì khổ một đời nghen con. Người mình vẫn còn giữ nề nếp phong tục tập quán của người A¨ Đông.
    Hồng Đào trân trân nhìn mẹ, nàng chưa một lần tâm sự với mẹ mà sao mẹ biết rõ như ban ngày những đòi hỏí của Hiền - Hắn muốn hai đứa yều nhau trước để hắn an tâm học, khỏi phải vừa học vừa hồi hộp sợ mất nàng - Nàng thở phào, may là nàng chưa nghe lời hắn. Nàng nhìn mẹ thán phục vừa thương cảm, định tìm lời an ủi và trấn an mẹ thì tiếng mẹ đều đều tiếp tục:
    - Con sắp sửa mười bảy tuổi rồi, con biết không? Cái tuổi dễ đua dòi theo chúng bạn, đi vào con đường hư hỏng. Người ta ví con gái đẹp như đóa hoa tươi thắm mơn mởn hương sắc thu hút ong, bướm, nhởn nhơ tìm đến. Và sắc đẹp của hoa còn quyến rũ cả chúng ta yêu thích mang về nhà chưng bày nhìn ngắm cho mãn nhãn. Nhưng hoa chỉ kéo dài được năm, bảy ngày là tàn úa, bị đem vứt vào thùng rác, người ta không buồn ngó lại. Chính con cũng đã từng gom hoa héo trong nhà này đi bỏ nhiều lần, chẳng lẽ con không có chút lòng bùi ngùi thương cho đời sống ngắn ngủi của hoa? Đời người con gái có hơn gì hoa, cũng chỉ một thời thôi, con ạ! Đang thời xuân sắc lắm kẻ yêu người chiều, con phải biết nghĩ đến tương lai của con chứ. Đâu phải hạnh phúc suốt đời người đều êm ả, suông sẻ như nhau. Nhất là ở một nước Mỹ văn minh, nhiều tân tiến này thì thật đáng sợ! Vật chất, tình dục, cám dỗ người ta dễ dàng.
    Nếu sau này, chồng con chạy theo người con gái khác, liệu con làm cách nào sinh sống và nuôi con? Mẹ chỉ lấy thí dụ thôi; hoặc giả người chồng gặp tai nạn nghề nghiệp hay xe cộ bất thình lình, người vợ phải biết chuyện chạy lo cho chồng và đi làm nuôi con chứ. Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra cho ngày mai của chúng tả Chính vì thế, cha mẹ muốn con ra đại học rồi mới lấy chồng, nhỡ sau này có chuyện bất trắc còn biết tự lo cho sự sống của con và các con con. Khuyến khích con học thành tài, chẳng qua cha mẹ không muốn con khổ sau này. Cha mẹ đâu có sống đời mà lo cho các con mãi được.
    Hồng Đào nắm chặt tay mẹ thân thương vừa nũng nịu:
    - Mẹ Ơi! Mẹ thương con quá mà con thì cứ làm cha mẹ buồn hoài. Bây giờ con có nói gì mẹ cũng không tin con. Mẹ lo cho tương lai con như thế, chẳng lẽ con không biết nghĩ cho con sao? Khóa học tới này, con sẽ vào đại học để cha mẹ hài lòng. Con sẽ theo gương anh chị con, mong me hãy vui lên nhé!
    Bà Thường thở ra nhè nhẹ, dịu dàng bảo cô con gái út:
    - Con nói thì phải nhớ nhé! Thôi, hãy ngủ đi, đã khuya rồi, mai còn thức sớm đi học.
    Nhìn mẹ chậm chạp bước ra khỏi phòng, lòng con bé nao nao, và cảm nhận mình thay đổi quá nhiều. Khi xưa, bất cứ nàng phạm lỗi lầm nặng nhẹ thế nào nhưng hễ gặp mẹ là nàng sà vào lòng bà mong sự che chở, vỗ về. Còn bây giờ? Hồng Đào tư lự ngồi ôm mặt chống cằm - Phải chăng nàng đã thực sự là một người lớn? Tình cảm riêng tư của nàng và Thanh Hiền không cần đến ý kiến của mẹ? Gần đây đời sống thật nhiều phức tạp với nàng. Đầu óc con bé rối rắm với nhiều ý nghĩ mơ hồ, răøng thì là cuộc sống của cha mẹ nàng thuộc thế hệ xưa cổ, xa lắc xa lơ của người Đông Phương, khác biệt hẳn với thế hệ hiện tại của bọn trẻ nàng đang sống giữa một Châu Mỹ tân tiến, nhiều văn minh và tràn đầy khoa học này. Chính vì sự khác biệt mớí cũ của hai thế hệ làm xáo trộn đầu óc mà nàng có vẻ như xá với mẹ sao? Giả thử, nếu nàng có gan tâm sự với me, ý nghĩ này khiến Hồng Đào chợt mỉm cười nheo mắtï nhìn tấm hình cha mẹ treo trên tường trước bàn học nàng. Con bé lắc đầu, làm sao có thể nói với mẹ tất cả những gì bọn trẻ đang nghĩ, đã làm, đang làm và một số đang dấn thân vào vùng ánh sáng văn minh vật chất... Bởi nàng thường nghe cha mẹ phê bình nghiêm khắc hay chỉ trích chê bai không tiếc lời những thanh niên thiếu nữ quên mất cội nguồn để chạy đua theo lối sống tự do của người dân bản xứ.
    Sự khác biệt đời sống giữa hai thế hệ già trẻ hay sự khác biệt giữa ngọn gió Đông và ngọn gió Tây bị cuồng phong xoáy mạnh giao điểm đưa đến dung hòa? Tìm một hướng đi tốt đẹp cho tương lai? Hay đảo lộn đẩy mạnh, nhập cuộc theo ngọn gió Tây Phương hừng hực sức sống đâm mê, cuồng vọng... lôi cuốn vào chốn trụy lạc, không biết ngày mai? Hồng Đào bâng khuâng cảm thông nỗi lòng mẹ. Tốt nhất đừng để mẹ bối rối lo lắng thêm vì nàng. Từ mai trở đi, nàng phải cố gắng học để thực hiện lời hứa của nàng.
    Thanh Hiền hôn vợ nồng nàn, chàng sung sướng xoa tay nhè nhẹ lên bụng vợ:
    - Đừng có chòi đạp nhiều làm mẹ đau nghen con? Hết giờ học cha sẽ về ngaỵ Anh đi nha Hồng Đào. Chàng kéo vợ sát vào lòng mí nàng thêm cái nữa mới chịu lên xe đi.
    Chàng thật thỏa mãn với hạnh phúc đang có. Chàng yêu Hồng Đào thiết tha say đắm từ những năm cùng học trung học. Mặc dù biết nàng dành tình yêu đặc biệt cho riêng chàng nhưng không hiểu sao lúc nào chàng cũng nơm nớp lo sợ mất nàng. Bởi đám con trai theo đuôi vây quanh nàng, trong đó có cả bạn chàng, nhất là khi nàng lên đại học thì càng đáng sơ hơn. Chẳng những sắc đẹp nàng nổi bật trong đám sinh viên mà còn được tiếng học giỏi. Với ánh mắt long lanh, trong sáng và nụ cười tươi, có ma lực quyến rũ, nàng đã làm chết mê chết mệt nhiều chàng khi có dịp tiếp xúc nàng. Nhớ đến những ngày tháng cam dỗ thuyết phục nàng bỏ đại học để về làm vợ chàng, Thanh Hiền mỉm cười tự hào với tình yêu chân thành, chàng đã cảm hóá nàng thành vợ thành chồng ngày hôm naỵ Nhưng cũng không phải dễ dàng, Hồng Đào bắt đầu đại học năm thứ hai mà phải bỏ học vì chàng, nghĩ cũng tội cho nàng. A¨nh mắt vợ nhìn theo chàng lúc nãy có vẻ luyến tiếc, chàng nghe tràn ngập trong lòng tình yêu vợ vô vàn và tự nguyện với lòng sẽ không bao giờ phụ bạc nàng. Để đền bù sự mất mát cho nàng, chàng phải cố gắng tốt nghiệp đại học càng nhanh càng tốt, hầu đem lại sự sống thoải mái cho hạnh phúc hai người.
    Hiện tại, ngoài giờ học ra, Thanh Hiền làm việc full timẹ Đồng lương kiếm được đủ cho hai người xây xài. Đó là chưa kể tiền chàng vay của nhà trường nên không phải nhờ vả đến cha mẹ. Tuy vừa làm vừa học có hơi vất vả với chàng nhưng cuộc sống của hai người tạm ổn.
    Nắng buổi mai ấm áp, tươi vàng óng ánh. Trên thảm cỏ xanh mượt, mấy con chim sáo đủng đỉnh tìm mổ những hạt cỏ non, kêu chim chíp quanh sân. Hồng Đào ngồi bất động hàng giờ bên cửa sổ, ngoại cảnh chẳng giúp cô ả khuây khỏa chút nào. Nàng thở dài nhè nhẹ và nghe lòng bức rức nhớ mẹ quá chừng. Có hôm nàng vào ra ngơ ngẩn suốt ngày trông chừng phone, nàng sốt ruột gọi cho mẹ cũng chỉ nghe tiếng chị Bích, chị Ngọc ở đầu dây bên kia, thưa gởi thăm hỏi gì rồi cũng chỉ là con số không. Đã biết thất vọng mà nàng vẫn mong mỏi một cú phone của mẹ.
    Từ ngày đám cưới nàng 9 nói đến hai chữ đám cướí nàng nghe tủi hỗ, thật ra chỉ là một buổi tiệc nhỏ ra mắt giữa hai họ bên trai và bên gái, sự kết hôn của nàng và Thanh Hiền. Nàng đã làm xấu mặt mẹ chạ Cha mẹ về Los Angeles ở với hai chị Bích và Ngọc, hình như muốn tránh gặp nàng. Hồng Đào không sao quên được gương mặt buồn thảm của mẹ khi nghe nàng báo tin có thai. Thà rằng mẹ la mắng, đánh chửi tàn tệ, nàng đỡ đau lòng hơn phải nhìn mẹ với gương mặt lạnh băng như xa vắng, lờ mờ lớp sương che cho mặt mẹ tối lại, nói lên nỗi đắng cay trong lòng mẹ. Còn chả Trong ánh mắt người tràn ngập nỗi thất vọng, người lầm lì đốt thuốc hút hết điếu này sang điếu khác, khói bay mịt mù trong phòng, ai bước vào cũng nhăn mũi nghẹt thở. Những ngày ấy thực là một cực hình cho nàng, có thể chết đi được, nàng mũi lòng nhìn cha khóc ngon lành, chỉ lo sợ bệnh gan của cha tái phát thì tội nàng càng nặng thêm. Đang thả hồn lan man, bất chợt Hồng Đào nhăn mày đau điếng, đưa tay xoa xoa bụng vừa mắng yêu:
    - Ối Chà! Sao đạp mẹ mạnh thế, hở con? Tại con mà mẹ phải khốn đốn chừng này!
    Câu nói vừa thoát ra khỏi cửa miệng, nàng nghe ngượng chín người, con nàng chưa chào đời, nào có biết chuyện chỉ Thế mà, đã bị mẹ trút hết lỗi lầm lên đầu, thật bất công cho con quá! Phải, mẹ là người đã làm nên lỗi lầm. Trong một phút mềm lòng mẹ không kềm chế được bản thân, đã ngả vào vòng tay mê cuồng, si dại của cha con. Mẹ chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận con, tội nghiệp con của me!
    Hồng Đào chợt nghĩ đến buổi liên hoan ca nhạc của nhà trường hồi hè năm ngoái, mừng một số sinh viên vừa tốt nghiệp được các công ty điện tử tại thung lũng hoa vàng này tuyển chọn. Nhóm sinh viên bọn nàng tham gia đêm văn nghệ hết mình. Sau đó, cả bọn còn kéo nhau ra vũ trường nhảy nhót tưng bừng, vui chơi thả giàn. Đêm liên hoan cuồng nhiệt đã đưa nàng và Thanh Hiền vào mê loạn của tình yêu. Những say đắm nồng nàn tha thiết của chàng chưa dủ làm mềm lòng nàng nếu không là những băn khoăn xao xuyến, vằng vặc đớn đau, vừa khắc khổ hằn sâu, vừa chan hòa đắm đuối ngất ngây trên gương mặt si dại vì sợ mất nàng, đã khiến trái tim nàng chùng lại và nghe từng nhịp mê cuồng, run rẩy, rên siết, trong vòng tay chàng. Hai người đã cho nhau những phút giây xuân xanh một đời người, quấn chặt quyẹân vào nhau chất ngất. Nhưng, sau lần nếm mật ngọt của tình yêu, nàng không ngờ và thực không ngờ, nó đã thay đổi hẳn cuộc đời nàng; còn kéo theo vị chát, đắng, đặc sệt trong cổ họng nàng vẫn y nguyên ngày hôm naỵ Hồng Đào rưng rưng nước mắt, lòng lao xao:
    Ai xui cho thiếp gặp chàng
    Bỏ cha, xa mẹ, xốn xang lòng này!
    Biết vợ kém vui, Thanh Hiền tìm đủ cách an ủi, vuốt ve, yêu chiều nàng. Chỉ còn một năm chàng tốt nghiệp đại học. Với mảnh bằng kỹ sư computer, chắc chắn chàng sẽ có job tốt, dư sức bảo bọc vợ con nhàn nhã. Vợ chàng không cần thiết phải đi làm, ở nhà vui chơi với con đợi chàng về. Cuối tuần chàng sẽ đưa vợ con đi xi nê, đi nghe đại nhạc hội, đi chơi biển. Có thể chàng sẽ sắm ca nô, đưa vợ con chạy lòng vòng ngắm mặt biển và hưởng thú câu cá ngoài khơi.
    Chàng rất thích có nhiều con. Những lần ân ái mặn nồng cùng vợ chàng hay âu yếm bảo nàng rán sanh cho chàng một đoàn nhóc tì mười hai đứa, đúng một dozen. Chàng sẽ chỉ huy một tiểu đội tí hon trong căn nhà nhiều phòng mà chàng sẽ mua sau này. Chúng sẽ theo chàng học cắt cỏ, tỉa cây làm vườn. Chàng sẽ huấn luyện tiểu đội của chàng bôi lội vẫy vùng trong hồ bơi, chúng sẽ trở thành những nhà bơi thiện nghệ sau này. Và trên sân cỏ nhà chàng, đội banh hùng dũng sát phạt, tranh nhau từng trái banh, thượng chân hạ tay, reo hò hào hứng, thú vị khỏi chê, tương lai sẽ là những kiện tướng anh tài.
    Nghe chàng dệt mộng viễn vong, Hồng Đào đỏ mặt, cung tay đấm chàng thùm thụp, kêu lên:
    - Trời ôi! Em đâu phải heo nái mà đẻ nhiều thế? Muốn chi mà kỳ cục vậy? Người đàn bà đẻ nhiều sẽ trở nên bệ rạc, xấu xí. Liệu chừng anh còn yêu em không? Hay lúc đó chạy đuổi theo người đẹp khác, bỏ mặc mẹ con em đói nheo đói nhóc, kêu trời ai nghe?
    - Chẳng đời nào có chuyện đó, hỡi em yêu! Mãi mãi yêu em suốt đời này và luôn cả kiếp sau. Vợ và con là hơi thở là nguồn sống đời anh, không một mãnh lực nào tách rời chúng ta, em có hiểu không? Tiếp theo câu nói, Thanh Hiền ôm siết thân hình nóng bỏng của vợ, đôi môi chàng gắn chặt đôi môi vợ hôn đắm đuối mê cuồng. Hai thân hình quấn vào nhau mỗi lúc một oằn oại, hơi thở dồn dập, họ đưa nhau lên đỉnh vu sơn.
    Mưa xuân ngây ngất đôi lòng
    Lên non xuống biển tâm đồng sắt son.
    Bà Xuân áy náy nhìn con dâu, bà nghe xót xa thương cho hoàn cảnh Hồng Đào, đã mấy tháng rồi Thanh Hiền lánh mặt không chịu về nhà thăm vợ con. Nghĩ đến năm đứa cháu nội, lòng bà càng nặng trĩu, đau khổ chẳng thua gì con dâu. Thoạt tiên, con trai bà viện cớ bận rộn việc công ty, ít khi về nhà, nhờ bà ghé qua trông chừng vợ con hắn. Sau nhiều lần, bà nghi ngờ, bắt đầu hạch sách hắn. Nhưng hắn ngồi lặng câm không một lời biện bạch, càng làm bà khó chịu. Mỗi tuần nhìn con dâu tha cháu về thăm nội, đúng hơn là mẹ nó đến khóc lóc nhờ bà khuyên can chồng, và tìm hiểu xem lý do nào ba sắp nhỏ vắng nhà luôn. Mẹ con nàng đâu có làm điều gì lầm lỗi. Bà Xuân thở dài nhìn con dâu ăn mặc lôi thôi, tóc tai dã dượi. Nhờ vóc dáng cao lớn, tuy đã năm con nhưng nàng chưa đến nỗi xồ xề, gương mặt không son phấn mà vẫn giữ nguyên nét thanh tú. Tội nghiệp, con dâu bà khờ quá, đẻ chi mà lắm thế! Nếu không có sự răn dạy của bà, thì con dâu bà có thêm đứa thứ sáu từ lâu.
    Biết Kim Hoa, cô con gái út của bà rất thương anh, mỗi khi thằng anh về nhà thăm bố mẹ, con bé theo anh líu lo nói cười luôn miệng, hai anh em khắn khít suốt buổi bên nhau. Bà bảo Kim Hoa để ý theo dõi Thanh Hiền, lựa dịp nói tốt vài câu cho chị dâu. Sau đó, chỉ dẫn chị dâu làm đẹp, ăn mặc đúng mốt thời trang, tô chút son môi thoa tí phấn hồng, điểm trang cho gương mặt chị thêm tươi mát, xinh xắn. Chị dâu nàng mới ba mươi tuổi đâu đã già. Vóc dáng chị hãy còn hấp dẫn, đâu đã thua kém ai? Còn mấy đứa cháu nàng, chúng khôi ngô, lanh lợi, dễ thương dường nào. Không hiểu sao anh nàng lánh mặt vợ con? Nàng cho anh biết, dạo này, chị Hai biết ăn diện thật trang nhã lịch sự và đám cháu đáng thương kêu khóc hằng đêm vì thương nhớ chạ Nhất là cu Khải đến bữa ăn, khóc đòi đợi cha về đến ngủ gục, bụng đói qua đêm. Thằng bé ốm teo thật thảm thương. Hồng Đào ôm con khóc nức nở. Yêu, hờn, tủi, hận, hiện rõ trong đôi mắt đẫm lệ đau thương của nàng. Bốn đứa lớn mũi lòng khóc theo mẹ. Cùng là phái nữ, nhìn cảnh này, Kim Hoa đau xót, thương cho tình cảnh chị dâu, không cầm lòng được nàng khóc theo chi.
    ngon lành. Và rồi, nàng tìm đến sở anh, nài nỉ ông anh về thăm các con. Nàng hy vọng sự cải tiến thời trang mới mẻ của chị dâu, cộng thêm tình phụ tử, sẽ giúp anh nàng tìm về cảnh gia đình an hòa, đầm ấm, bên cạnh vợ hiền, con ngoan. Nhưng, không ngờ, nàng gặp phải sự lạnh lùng của ông anh. Ngoài tiếng thở dài ra, anh nàng đốt thuốc liên miên, rít từng hơi dài, nhả khói thành vòng bay theo gió, tan mất vào không khí giữa trời parking. Cuối cùng anh nàng ngừng hút, chậm rải từng tiếng cho biết là anh muốn ly dị và bảo nàng hãy về đi. Chiều nay tan sở, anh nàng sẽ về trình bày với mẹ sau.
    Bà Xuân rùng mình, lòng bà bất nhẫn, con trai bà quá tàn nhẫn với vợ con. Trước sau hắn chỉ muốn ly dị mà không cần cho bà biết lý dọ Hắn bằng lòng cho hết vợ con nhà cửa và số tiền ký thác trong ngân hàng. Hàng tháng hắn chịu chia nửa số lương cho vợ nuôi con đến ngày thành tài. Hắn nhờ bà an ủi vợ và dàn xếp sao cho Hồng Đào chịu chia tay một cách ổn thòa.
    Từ lâu, bà xem con dâu như con gái ruột trong nhà, tình thương yêu chia đều không phân biệt. Thế nên, các cô con gái nhà bà hay kêu ca so bì với chị dâu, khiến các nàng dâu mỉm cười kính yêu nhìn bà. Riêng phần Hồng Đào, bà vừa thương vừa tội nghiệp con bé bởi khi bước chân vào làm dâu nhà bà, con bé gần như bị cha mẹ từ bỏ. Bây giờ bà làm sao đằnh lòng nói thẳng vấn đề này với nàng? Lần lựa mãi đến hôm nay, ở thế không thể đặng đừng, sanh con nhưng không thể sanh lòng, bà nghe hổ thẹn, một chút cắn rứt của lương tâm người me, bùi ngùi bà nhìn Hông Đào ủ rủ ngồi trước mặt. Cành hoa tươi thắm độ nào có màu héo úa tuy chưa tàn phai. Mười hai năm làm vợ, con bé đã được những gì? Ngoài năm đứa con và sự phủ phàng, tệ bạc của người chồng? Nguyên do tại sao nàng cũng không rõ? Chính thằng con trời đánh của bà đã xác nhận là vợ hắn không có lỗi. Hiện tại ở bên ngoài hắn vẫn phòng không gối chiếc, nhưng làm sao tin? Sống ở một nước văn minh, tình nghĩa vợ chồng rẽ như bèo. Bà ngao ngán cho tình đời và nghèn nghẹn khi bắt đầu vấn đề...
    Hồng Đào khóc ngất, gục lên vai bà mẹ chồng, nàng tan nát cõi lòng khi biết tin chồng đòi ly dị.
    - Mẹ Ôi! Sao lại thế? Không! Không! Con không muốn nhà cửa, không muốn tiền bạc! Con chỉ muốn chồng! Trả chồng lại cho con! Trời ôi! Tiếng kêu bi thương xé nát lòng người. Nàng nấc lên, đôi mắt tối sầm lại không còn biết gì nữa.
    Bà Xuân ôm chặt con dâu trong lòng, nước mắt tầm tã. Đúng lúc, Kim Hoa đón các cháu từ trường về. Nhìn thấy mẹ nó trong tay bà nội, chúng nhào tới ôm mẹ kêu thét: Mẹ! Mẹ! Mẹ Ôi!... Rồi thì không biết chuyện gì xảy ra cho mẹ, chúng gào khóc rùm trời. Nghe tiếng con khóc gọi, Hồng Đào mở mắt, ôm các con, giọt vắn giọt dài nhòe nhoẹt tràn đầy trên mặt:
    - Cha các con đã bỏ mẹ con mình thiệt rồi, các con ôi! Hết rồi, mẹ con mình chắc không sống nỗi!
    Dù cho trái tim sắt đá cũng phải mềm lòng trước cảnh tình này, hà huống chi bà Xuân? Lòng bà nội rối loạn. Tuổi thơ có tội tình gì? Bà tức giận rủa thầm thằng con trai mất hết lương tri làm người. Thương cho đám cháu nội sớm chứng kiến cảnh đau lòng của cha mẹ. Hai đứa lớn, con Mai thằng Huy, đứa mười hai, đứa mười một tuổi, đã biết than thở với nội về cảnh nhà buồn bã vắng bóng chạ Bây giờ đôi mắt chúng nhìn nội như trách móc, như khẩn cầu, như ngầm tỏ: nội nỡ nào làm ngơ không giúp mẹ con nó? Lồng ngực bà đau buốt, quặn thắt, cảm tưởng như có ai bóp mạnh trái tim khiến bà khó thở, đau khổ lắc đầu nhìn cháu.
    Hồng Đào thôi khóc, đôi mắt vô hồn, ngơ ngác nhìn đâu đâu. Nỗi đắng cay lắng sâu trong tâm hồn cho nàng cái cảm giác lạc lỏng, bơ vơ, mỗi lúc một lên cao, lên cao, bồng bềnh tìm về bên me... Mới tuần trước, nàng đưa các con về thăm ông bà ngoại ở Los Angles. Khi hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của nàng, bà Thường ïđã không ngần ngại cho biết, chồng nàng đang manh tâm bỏ mẹ con nàng. Bảo nàng hãy liệu mà về lo thu xếp việc nhà. Rồi, mẹ không nhìn nàng mà nhìn đám cháu ngoại đang chơi đùa bên cạnh, mẹ thở dài não nề bảo:
    - Con gái mẹ ngu quá! Đẻ hai đứa đã quá đủ! May là chưa khờ đến mức, đẻ đủ mười hai đứa theo lời nó, bằng không, giờ này có nước tự tử đấy, con ạ! Đoạn, bà chép miệng chua chát - Lời hứa hẹn như nước chảy qua cầu. Lòng người đổi trắng thay đen là thường tình. Chuẩn bị tinh thần đi, con nhé!
    Tiếng mẹ trầm trầm, u buồn, kéo dài lê thê như hãy còn văng vẳng bên tai... Hồng Đào không dằn được ngọn sóng lòng uất ức, đau xót, nước mắt đầm đìa thương mình rồi lại thương con, thốt kêu ai oán:
    - Trời ôi! Đám con tôi! Hỡi ôi, lòng dạ đàn ông! Hãy trả chồng trả cha cho mẹ con tôi! Tình đã cho bắt đền ai đây?!
    Thực mũi lòng thay:
    Tiếc công xúc tép nuôi cò (Ca dao)
    Tuổi xuân tàn tạ, con đò lìa xa
    Gây chi oan trái đời ta?
    Khổ thân con trẻ đòi cha đêm ngày.

    ST! (Tác Giả: Phương Hoài Nữ)
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.
Working...
X