Tim hắn đập loạn lên khi bước vào phòng tiếp tân mờ mờ tối. Hắn đã được “làm quen” với một khung cảnh y hệt qua lời người bạn nhưng vẫn không sao tự chủ được. Sau quầy bar, người đàn bà để vai trần đầy khêu gợi cười hết cỡ miệng chào hắn. Bất giác hắn có nhu cầu đánh hơi bởi có mùi gì đó cứ lẩn quất đâu đây. Dù trong tình trạng thiếu tự chủ hắn cũng lập tức nhận ra nó là mùi của đêm còn đêm thì của xác thịt. Ngay lúc đó như từ trong bức tường, hoặc xó xỉnh nào đó chui ra một gã đàn ông ăn mặc đủ để thành một phần loang lổ của đêm, giọng nhỏ nhẹ:
- Mời các quý anh đi theo lối kia!
Hắn đang cố gắng hết sức để giữ cho nhịp thở bình thường. Bạn hắn nhận ra điều đó ở hắn, thích chí cười:
- Rồi sẽ quen thôi, chỉ đừng lộ cái nhà quê một cục của ông ra là được.
Không thấy hắn đáp lại, bạn hắn tiếp:
- Các em nó khinh cho...
Hắn đặt từng bước lên những bậc cầu thang. Hắn cảm giác rất rõ nó uốn lượn nhưng không sao định hướng được. Chỉ thấy nó cứ xoáy dần lên và lời nhắc của gã đàn ông “các quý anh đi lối này”. Hình như hắn đang ở rất cao bởi thỉnh thoảng qua những lỗ nhỏ hắn nhìn thấy đèn thành phố như sao sa ở phía trước.
- Đi đâu thế này? - Hắn đỡ ngực, thì thào hỏi bạn hắn.
- Đã bảo... đừng hỏi gì cả. Sắp đến Thiên đường rồi.
Gã đàn ông dừng lại trước một căn phòng cửa đóng im ỉm. Gã mở cửa, bật đèn rồi nép sang một bên, người hơi cúi xuống, tay chìa ra rất kiểu cách:
- Mời một quý anh vào đây.
Bạn hắn đẩy nhẹ vào vai hắn:
- Ông ở đây nhé.
Hắn ngoái lại định nói điều gì đó thì đã thấy họ ở phía trên. Lát sau, thủ tục lúc trước của gã dẫn đường lại lặp lại y hệt. Dường như nó phát ra từ băng ghi âm chứ không phải do gã nói. Hắn hiểu là từ giờ phút này hắn sẽ phải ra vẻ thành thạo trong nghề ăn chơi. Hắn tò mò ngắm căn phòng được ngụy trang dưới dạng phòng trà, ngoại trừ cái thứ mùi mà hắn đang cố quen. Hắn nới cúc áo cổ, đóng nhẹ cửa lại rồi ngồi xuống salông tìm cách thư giãn cho bớt căng thẳng. Hắn đọc sách rồi viết cả sách mô tả kiểu phóng đãng có từ thời tiền sử này nhưng dường như mọi thứ chỉ giông giống chứ không bao giờ đúng với thực tế. Hắn biết trước mọi việc sẽ diễn ra ít phút nữa và cố giả tảng như là mình đến đây để khám phá cuộc sống. Hắn đi về phía cửa sổ, tìm cách khuấy lên những ý nghĩ lãng mạn đang tạm chết ở một miền xa xăm nào đó.
Có tiếng gõ cửa. Đồng thời với câu hắn nói “mời vào” khá đạt, cánh cửa từ từ mở ra. Hắn rất muốn quay lại nhưng tiếp tục ra vẻ thành thạo nên bảo: “Em lại đây. Thành phố nhìn từ trên cao đẹp quá!”.
Có tiếng bước rất nhẹ. Chỉ có thể là lướt đi mới nhẹ như vậy. Hắn biết cô kĩ nữ đã ở ngay phía sau nhưng không nghĩ là cô ta lại ở gần đến thế. Ngực cô ta ép chặt vào vai hắn, hơi thở phả theo mùi bạc hà mơn man vào tai hắn:
- Đâu, anh thấy cái gì nào?
Tuy nói vậy nhưng hai tay cô ta xoay mặt hắn lại. Tim hắn gõ lục bục và điều đó ngay lập tức lộ tẩy trước sự lão luyện nghề nghiệp của cô kĩ nữ. Đêm nay trời cho cô một con mồi lần đầu ra khỏi hang. Ngoài cái khoái cảm được vờn một chú nhóc học việc, tận thưởng sự ngớ ngẩn, luống cuống của gã, cô kĩ nữ coi như vớ được ông khách chưa biết tí giá cả nào, một cái mỏ chưa ai đào... Từ giờ phút ấy hắn biến thành con rối, một tên đầu sai trong tay cô kĩ nữ. Cô ta bảo làm gì, hắn làm theo như vậy. Phần việc của cô ta thì cô ta tự làm lấy. Hắn thấy ớn lạnh và ở đâu đó vẫn còn nhói lên chút xấu hổ bản năng. Thậm chí hắn có cảm giác mình đang mạo hiểm. Trong khi đó cô kĩ nữ bắt đầu các ngón nghề đơn giản đầu tiên. Hắn vừa thèm khát một cách ô nhục vừa cảm thấy cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng ý nghĩ này cứ vừa bùng lên, lại bị ý nghĩ kia đè dập xuống. Cuối cùng chúng cuốn vào nhau trong một cuộc chiến bất phân thắng bại. Nếu thể hiện bằng màu sắc thì nó chính là thứ màu mà hắn đang ngập vào trong nó. Một thứ màu nhờ nhờ, sền sệt, có mùi có vị.
Vầy vò chán, cô kĩ nữ hỏi:
- Anh “đi” lần đầu phải không?
Hắn hỏi lại, khô khốc:
- Cô làm nghề này lâu chưa?
- Mới thôi anh ạ!
- Cô bằng lòng chứ?
- Không ai hỏi như anh đâu. Nhưng chính vì thế mà em lại thích. Anh có vội không hay cứ từ từ.
Hắn ù hết cả tai. Hắn bị kích thích mạnh, bắt đầu chủ động hơn. Bạn hắn nói đúng, rồi sẽ quen. Hắn đang quen. Người ta có thể quen với mọi thứ. Hắn lơ mơ nghĩ: thực ra cô ta khá xinh, hoàn toàn có thể kiếm được một gã trọc phú nào đó. Vậy mà cô ta chọn cái nghề này... Nhưng thực ra mình có quyền phán xét không nhỉ? - Hắn lơ mơ nghĩ tiếp. Rồi hắn chậc lưỡi, cái chậc lưỡi chỉ mình hắn hiểu, chỉ có giá trị với riêng hắn.
- Sao anh cứ nguội ngắt thế? Em có lỗi mất thôi.
Miệng nói, tay cô gái luồn vào phía sau ghế và lập tức căn phòng ngập trong một thứ ánh sáng rất lạ, hắn thấy lần đầu. Nó tím ngắt. Nó gợi trí tưởng tượng đến những gì hoang dã. Trong thứ ánh sáng ấy, những gì trắng thành đen và ngược lại. Nó biến cả hắn và cô kĩ nữ thành âm bản, thành hai kẻ tiền sử. Trong thứ ánh sáng ấy hắn không tìm thấy bóng của mình đâu nữa.
Và hắn cảm nhận rất rõ hắn đang cấu xé, huỷ diệt trước khi ngày tận thế đến. Nhưng một thực tế ngược lại mà hắn không biết: Hắn trở thành con mồi, hoàn toàn phụ thuộc vào những phép phù thuỷ.
Hắn nhão nhoét ra rất nhanh, nhanh đến mức như người vừa bị thu mất hồn. Giống như vừa vô hiệu hoá được một tên cướp nguy hiểm, cô kĩ nữ hài lòng và tự tin lắm. Cô hỏi hắn có cần gì nữa không khiến hắn nổi khùng:
- Cô đi được rồi!
Nhưng cô ta có vẻ như chưa thể đi được, mặt đổi sang lạnh lùng, sòng phẳng
- À đây... hắn lập cập moi túi - của cô đây.
Cô kĩ nữ thu nhỏ ngay những tờ 50.000 lại, ém vào lòng bàn tay khéo đến nỗi có cảm giác nó vừa tan biến mất. Giờ đây thì cô chỉ còn việc đi thật nhanh ra khỏi phòng để khỏi phải cười vào mặt tên đàn ông khờ khạo. Còn hắn, hắn thèm có ngay chai rượu. Đầu hắn lộn xộn bởi vô vàn ý nghĩ. Hắn cảm thấy hối tiếc. Hắn cứ dằn vặt bởi câu hỏi: Mình vừa làm gì? Thế là mất sạch, nhẵn túi. Thay vào những ý nghĩ lãng mạn là từng dòng bóng đêm sền sệt chảy tuồn ra như những con rắn. Hắn thấy mình trơn nhẫy như một con bò sát. Cuối cùng là sự trống rỗng, trống rỗng kinh khủng, trống rỗng đến có thể phát điên...
- Mời quý anh xuống nhà dùng trà!
Hắn thấy mình chẳng khác gì tên tử tù bị quản giáo gọi ra khỏi phòng giam, đưa đến pháp trường. ở giây phút ấy người ta thường hồi tưởng về thời thơ ấu, nơi giấu những khát vọng đầu đời. Nhưng hình như hắn mất luôn cả cái khả năng ấy. Chỉ toàn bò sát là bò sát. Máu hắn trào sôi một niềm hằn thù mà hắn không biết nó đến từ đâu. Hắn vớ luôn chiếc đôn sứ nhằm vào gã đàn ông đang lễ phép một cách dối trá...
Xong xuôi, hắn phủi tay, chỉnh lại áo xống rồi bực dọc bảo những người vừa kịp chạy đến và đang vây chặt lấy hắn:
- Tôi còn chưa biết tên anh ta...
ST! (Tác Giả: Tạ Duy Anh )
- Mời các quý anh đi theo lối kia!
Hắn đang cố gắng hết sức để giữ cho nhịp thở bình thường. Bạn hắn nhận ra điều đó ở hắn, thích chí cười:
- Rồi sẽ quen thôi, chỉ đừng lộ cái nhà quê một cục của ông ra là được.
Không thấy hắn đáp lại, bạn hắn tiếp:
- Các em nó khinh cho...
Hắn đặt từng bước lên những bậc cầu thang. Hắn cảm giác rất rõ nó uốn lượn nhưng không sao định hướng được. Chỉ thấy nó cứ xoáy dần lên và lời nhắc của gã đàn ông “các quý anh đi lối này”. Hình như hắn đang ở rất cao bởi thỉnh thoảng qua những lỗ nhỏ hắn nhìn thấy đèn thành phố như sao sa ở phía trước.
- Đi đâu thế này? - Hắn đỡ ngực, thì thào hỏi bạn hắn.
- Đã bảo... đừng hỏi gì cả. Sắp đến Thiên đường rồi.
Gã đàn ông dừng lại trước một căn phòng cửa đóng im ỉm. Gã mở cửa, bật đèn rồi nép sang một bên, người hơi cúi xuống, tay chìa ra rất kiểu cách:
- Mời một quý anh vào đây.
Bạn hắn đẩy nhẹ vào vai hắn:
- Ông ở đây nhé.
Hắn ngoái lại định nói điều gì đó thì đã thấy họ ở phía trên. Lát sau, thủ tục lúc trước của gã dẫn đường lại lặp lại y hệt. Dường như nó phát ra từ băng ghi âm chứ không phải do gã nói. Hắn hiểu là từ giờ phút này hắn sẽ phải ra vẻ thành thạo trong nghề ăn chơi. Hắn tò mò ngắm căn phòng được ngụy trang dưới dạng phòng trà, ngoại trừ cái thứ mùi mà hắn đang cố quen. Hắn nới cúc áo cổ, đóng nhẹ cửa lại rồi ngồi xuống salông tìm cách thư giãn cho bớt căng thẳng. Hắn đọc sách rồi viết cả sách mô tả kiểu phóng đãng có từ thời tiền sử này nhưng dường như mọi thứ chỉ giông giống chứ không bao giờ đúng với thực tế. Hắn biết trước mọi việc sẽ diễn ra ít phút nữa và cố giả tảng như là mình đến đây để khám phá cuộc sống. Hắn đi về phía cửa sổ, tìm cách khuấy lên những ý nghĩ lãng mạn đang tạm chết ở một miền xa xăm nào đó.
Có tiếng gõ cửa. Đồng thời với câu hắn nói “mời vào” khá đạt, cánh cửa từ từ mở ra. Hắn rất muốn quay lại nhưng tiếp tục ra vẻ thành thạo nên bảo: “Em lại đây. Thành phố nhìn từ trên cao đẹp quá!”.
Có tiếng bước rất nhẹ. Chỉ có thể là lướt đi mới nhẹ như vậy. Hắn biết cô kĩ nữ đã ở ngay phía sau nhưng không nghĩ là cô ta lại ở gần đến thế. Ngực cô ta ép chặt vào vai hắn, hơi thở phả theo mùi bạc hà mơn man vào tai hắn:
- Đâu, anh thấy cái gì nào?
Tuy nói vậy nhưng hai tay cô ta xoay mặt hắn lại. Tim hắn gõ lục bục và điều đó ngay lập tức lộ tẩy trước sự lão luyện nghề nghiệp của cô kĩ nữ. Đêm nay trời cho cô một con mồi lần đầu ra khỏi hang. Ngoài cái khoái cảm được vờn một chú nhóc học việc, tận thưởng sự ngớ ngẩn, luống cuống của gã, cô kĩ nữ coi như vớ được ông khách chưa biết tí giá cả nào, một cái mỏ chưa ai đào... Từ giờ phút ấy hắn biến thành con rối, một tên đầu sai trong tay cô kĩ nữ. Cô ta bảo làm gì, hắn làm theo như vậy. Phần việc của cô ta thì cô ta tự làm lấy. Hắn thấy ớn lạnh và ở đâu đó vẫn còn nhói lên chút xấu hổ bản năng. Thậm chí hắn có cảm giác mình đang mạo hiểm. Trong khi đó cô kĩ nữ bắt đầu các ngón nghề đơn giản đầu tiên. Hắn vừa thèm khát một cách ô nhục vừa cảm thấy cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng ý nghĩ này cứ vừa bùng lên, lại bị ý nghĩ kia đè dập xuống. Cuối cùng chúng cuốn vào nhau trong một cuộc chiến bất phân thắng bại. Nếu thể hiện bằng màu sắc thì nó chính là thứ màu mà hắn đang ngập vào trong nó. Một thứ màu nhờ nhờ, sền sệt, có mùi có vị.
Vầy vò chán, cô kĩ nữ hỏi:
- Anh “đi” lần đầu phải không?
Hắn hỏi lại, khô khốc:
- Cô làm nghề này lâu chưa?
- Mới thôi anh ạ!
- Cô bằng lòng chứ?
- Không ai hỏi như anh đâu. Nhưng chính vì thế mà em lại thích. Anh có vội không hay cứ từ từ.
Hắn ù hết cả tai. Hắn bị kích thích mạnh, bắt đầu chủ động hơn. Bạn hắn nói đúng, rồi sẽ quen. Hắn đang quen. Người ta có thể quen với mọi thứ. Hắn lơ mơ nghĩ: thực ra cô ta khá xinh, hoàn toàn có thể kiếm được một gã trọc phú nào đó. Vậy mà cô ta chọn cái nghề này... Nhưng thực ra mình có quyền phán xét không nhỉ? - Hắn lơ mơ nghĩ tiếp. Rồi hắn chậc lưỡi, cái chậc lưỡi chỉ mình hắn hiểu, chỉ có giá trị với riêng hắn.
- Sao anh cứ nguội ngắt thế? Em có lỗi mất thôi.
Miệng nói, tay cô gái luồn vào phía sau ghế và lập tức căn phòng ngập trong một thứ ánh sáng rất lạ, hắn thấy lần đầu. Nó tím ngắt. Nó gợi trí tưởng tượng đến những gì hoang dã. Trong thứ ánh sáng ấy, những gì trắng thành đen và ngược lại. Nó biến cả hắn và cô kĩ nữ thành âm bản, thành hai kẻ tiền sử. Trong thứ ánh sáng ấy hắn không tìm thấy bóng của mình đâu nữa.
Và hắn cảm nhận rất rõ hắn đang cấu xé, huỷ diệt trước khi ngày tận thế đến. Nhưng một thực tế ngược lại mà hắn không biết: Hắn trở thành con mồi, hoàn toàn phụ thuộc vào những phép phù thuỷ.
Hắn nhão nhoét ra rất nhanh, nhanh đến mức như người vừa bị thu mất hồn. Giống như vừa vô hiệu hoá được một tên cướp nguy hiểm, cô kĩ nữ hài lòng và tự tin lắm. Cô hỏi hắn có cần gì nữa không khiến hắn nổi khùng:
- Cô đi được rồi!
Nhưng cô ta có vẻ như chưa thể đi được, mặt đổi sang lạnh lùng, sòng phẳng
- À đây... hắn lập cập moi túi - của cô đây.
Cô kĩ nữ thu nhỏ ngay những tờ 50.000 lại, ém vào lòng bàn tay khéo đến nỗi có cảm giác nó vừa tan biến mất. Giờ đây thì cô chỉ còn việc đi thật nhanh ra khỏi phòng để khỏi phải cười vào mặt tên đàn ông khờ khạo. Còn hắn, hắn thèm có ngay chai rượu. Đầu hắn lộn xộn bởi vô vàn ý nghĩ. Hắn cảm thấy hối tiếc. Hắn cứ dằn vặt bởi câu hỏi: Mình vừa làm gì? Thế là mất sạch, nhẵn túi. Thay vào những ý nghĩ lãng mạn là từng dòng bóng đêm sền sệt chảy tuồn ra như những con rắn. Hắn thấy mình trơn nhẫy như một con bò sát. Cuối cùng là sự trống rỗng, trống rỗng kinh khủng, trống rỗng đến có thể phát điên...
- Mời quý anh xuống nhà dùng trà!
Hắn thấy mình chẳng khác gì tên tử tù bị quản giáo gọi ra khỏi phòng giam, đưa đến pháp trường. ở giây phút ấy người ta thường hồi tưởng về thời thơ ấu, nơi giấu những khát vọng đầu đời. Nhưng hình như hắn mất luôn cả cái khả năng ấy. Chỉ toàn bò sát là bò sát. Máu hắn trào sôi một niềm hằn thù mà hắn không biết nó đến từ đâu. Hắn vớ luôn chiếc đôn sứ nhằm vào gã đàn ông đang lễ phép một cách dối trá...
Xong xuôi, hắn phủi tay, chỉnh lại áo xống rồi bực dọc bảo những người vừa kịp chạy đến và đang vây chặt lấy hắn:
- Tôi còn chưa biết tên anh ta...
ST! (Tác Giả: Tạ Duy Anh )