Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Ngoại Tình

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ngoại Tình

    Câu “Hôn nhân là những giây phút cuối cùng của tình yêu và những giây phút đầu tiên của trách nhiệm” của anh cứ vẩn vơ trong đầu tôi suốt cả tuần trăng mật. Chồng tôi và tôi đều thấy câu này hay hay khi mở món quà cưới của anh. Chồng tôi thu vào băng đĩa cho bà con bạn bè xem. Đọc thì hiểu như thế đấy nhưng tôi vẫn không đồng ý với anh lễ kết hôn là sự kết thúc của tình yêu. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy cái đắm đuối mê muội, cái nhớ nhung mong đợi, cái âu lo hụt hẫng và cái thiếu thốn vô cùng tận của khát khao vân vân và vân vân của tôi và chồng tôi sau đám cưới cho anh thấy.

    Tôi đi làm việc trở lại và gặp anh. Từ lâu tôi biết anh suy nghĩ rất chính chắn và sâu sắc. Điều gì anh nói chưa biết có hợp lí hay không nhưng chỉ nghe lời lẽ chững chạc và văn hoa của anh là đã thấy hay rồi.
    - Em rất thích câu đó của anh nhưng phải giải thích như thế nào chứ chỉ đơn giản như thế thì em không đồng ý.
    - Em hiểu như thế nào thì nó sẽ là như thế ấy.
    - Là sao?
    Tôi phát tức vì cái lặng thinh của anh và thế là tôi phải suy nghĩ để xem ý của câu này có đúng như những gì mà anh thường nói với tôi không. Anh thường nói với tôi rằng: Hôn nhân là một khế ước của cái tôi. Khi tuyên bố hôn nhân là cái tôi khẳng định cái mà mình được sở hữu. Có nghĩa là khẳng định chồng tôi là của tôi và tôi là của chồng tôi. Sự khẳng định này như là một sự ràng buộc bất di bất dịch của cái tôi. Và loài người kì lạ lắm. Khi chưa được sở hữu thì tìm mọi cách để chiếm hữu. Nhưng khi được sở hữu rồi thì không còn biết quí trọng và giữ gìn nữa. Tôi nói những điều tôi nghĩ với anh. Anh nói:
    - Em thông minh đấy!
    - Anh cho rằng khi cứ ao ước muốn được chiếm hữu, cứ lo sợ không thuộc về mình thì chính lúc đó mới là tình yêu chứ gì?
    Anh gật đầu. Tôi nói tiếp:
    - Nhưng đó là quan điểm của anh. Còn em thì không như thế. Em thấy trong em càng ngày càng mê chồng em hơn!
    - Thế thì tốt! Và ai cũng như em hết thì thế gian này không còn ai ngoại tình nữa!
    Tôi cong môi tỏ vẻ bất đồng quan điểm với anh. Tôi biết tôi tranh luận không lại anh nhưng lúc nào cuối cùng anh cũng nhường nhịn để cho tôi thắng. Thế nên, lần này tôi muốn ngưng tranh luận ngay câu hạ nốc ao của anh. Bởi tôi bỗng dưng cảm thấy anh bị thiệt thòi một điều gì đó về tôi. Tôi chuyển ý:
    - Em ghét nhất người phụ nữ ngoại tình! Phụ nữ mà ngoại tình là lẳng lơ vô trách nhiệm, phản bội và xúc phạm chồng mình.
    - Em ghét đến thế cơ à?
    - Em ghét từ nhỏ!
    Tôi tiếp tục công kích nguyền rủa trong lúc anh chỉ lắng nghe chia sẻ nỗi bức xúc về chuyện phụ nữ ngoại tình của một người mới kết hôn đang đầy tràn hạnh phúc như tôi.

    Một năm sau tôi sinh con gái đầu lòng và cũng là lúc chồng tôi được thăng chức trưởng phòng. Mọi người trong cơ quan chúc mừng tôi hạnh phúc nhưng chẳng hiểu vì sao lòng tôi bỗng tràn dâng một nỗi buồn. Nỗi buồn bắt nguồn từ khi tôi có bầu được vài tháng. Tôi bị hành hạ bởi thai nghén thế mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Quan tâm lớn nhất của chồng tôi lúc bấy giờ là cái chức trưởng phòng này.

    Đến tối, khi chồng tôi vừa về tới nhà, tôi nói:
    - Cơ quan em gởi lời chúc mừng anh được lên chức trưởng phòng!
    Chồng tôi gật đầu tự mãn và lấy một cục tiền trong cặp mở két bỏ vào.
    - Ủa! Anh nhớ là anh bỏ trong két ba cọc tiền bằng nhau mà sao cọc này ít hơn?
    - Vậy chứ ai lấy?
    Tôi bực bội. Chồng tôi lúc nào cũng giọng điệu ấy. Ổng đâu có biết có những buổi sáng tôi phải nhịn đói đi làm vì sợ cọc tiền bị vơi.
    - Anh nói thế thôi chứ em muốn tiêu xài gì thì cứ lấy. Anh chỉ muốn dành dụm thật nhiều để lo cho hai mẹ con em chứ lo cho ai!
    Tôi lặng thinh bởi tôi biết chồng tôi nói thì hay lắm nhưng bản chất lại khác. Ổng quý trọng tiền bạc hơn tình cảm. Có lần bị đụng xe, tôi nằm ngã sõng soài giữa đường ê ẩm cả bào thai. Nhiều người đi đường hoảng hốt đến đỡ tôi dậy. Tôi nhìn lại thì thấy chồng tôi đang xót xa bức rứt vì chiếc xe đời mới của ổng bị trầy xước. Thú thật những lúc như thế thì tôi chỉ biết lên cơ quan để tâm sự với anh. Bởi vì tôi biết anh quan tâm và chia sẻ với tôi.

    Chồng tôi dẫn về nhà một số bạn bè và các cô gái trẻ biểu tôi đãi khách. Tôi thực sự đuối sức vì phải lo nấu nướng dọn dẹp. Thế mà đến khi lên mâm chiếu chồng tôi cũng chẳng mời tôi một tiếng. Xem như tôi là không xứng ngồi ngang hàng với các cô gái trẻ kia. Đã thế, chồng tôi còn tỏ ra tính gia trưởng quát tháo tôi trước mặt bạn bè. Tôi quá uất ức liền lẻn ra ngõ sau và chạy đến với anh. Tôi biết anh thuê nhà và ở một mình nên khi cửa vừa mở là tôi xà vào lòng anh và bật khóc. Bỗng nhiên lúc ấy trong tôi dâng lên một nỗi hằn học muốn trả thù chồng tôi xen lẫn cả nỗi hụt hẫng và khao khát muốn được che chở đùm bọc. Và..tôi ghì anh vào môi tôi. Tôi hôn anh một cách đắm đuối khiến anh cũng ngỡ ngàng. Thú thật, chẳng hiểu sao, nụ hôn làm cho tôi có cảm giác quá sức hưng phấn. Tôi đắm đuối da thịt, mê muội tơ tóc. Thân thể tôi run bần bật. Chẳng hiểu vì sao? Tôi đâu còn trong trắng gì! Nhưng có lẽ là cái cảm giác hoảng sợ của một kẻ vượt rào lễ giáo đạo đức, giẫm lên thuần phong mỹ tục, xúc phạm chồng mình và vi phạm lời thề nguyện kết hôn; một sự liều lĩnh vượt qua lòng tự trọng ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chẳng lẽ cái cảm giác ngoại tình lại mãnh liệt và thích thú như vậy sao? Hay là cái cảm giác cọ xát vào một thân thể khác lạ với thân thể của chồng mình? Tay chân tôi bủn rủn ngã quị vào người anh. Anh vội đỡ tôi dậy nhưng không còn kịp nữa nên cũng bị ngã theo xuống nền nhà. Và anh cũng không thể kềm chế được. Thế là tôi và anh đắm đuối mây mưa.

    Tôi không hiểu nổi tôi bây giờ tại sao lại như thế. Trước đây có bao giờ tôi nghĩ tôi yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời đâu. Tôi chăn gối với hai người đàn ông nhưng với anh thì da thịt tôi bừng bừng khoái cảm còn với chồng tôi thì thật là khó chịu; Và tôi phải nghĩ đến anh, tưởng tượng chồng tôi là anh thì mới được. Hay là khi yêu người ta chỉ thấy cường độ tình yêu lúc ấy mà thôi? Tôi chẳng lý giải nổi nhưng bây giờ tôi thấy anh là tất cả và tôi có thể vượt qua tất cả để được bên anh.

    Một hôm tôi thử lòng anh:
    - Chồng em đêm qua nhậu nhẹt về “quậy” em dữ quá!
    Tôi nghĩ anh sẽ sa sầm nét mặt. Nhưng không, anh chỉ lặng thinh và gật đầu.
    - Bộ anh không ghen sao?
    - Làm sao anh ghen được! Em đâu phải là của anh!
    “Đúng vậy! Em đâu phải là của anh. Nhưng chính em lúc nào cũng muốn em là của anh nên em yêu anh.” Tôi nghĩ vậy. Anh chẳng bao giờ ràng buộc tôi một điều gì; Chẳng bao giờ nói tôi phải thế này thế nọ như chồng tôi; Chẳng bao giờ trách móc hoặc gắn trách nhiệm gì cho tôi. Anh cũng chẳng bao giờ biểu tôi phải li dị chồng.
    - Vậy mình sẽ tổ chức cưới. Em sẽ li dị chồng!
    - Chuyện gì đến tất phải đến! Anh cũng mong mình nên sống sao cho đừng bất chấp tất cả như thế này.
    - Để em! – Tôi quyết tâm – Em sẽ tìm cách cho ổng chán em mà li dị.

    Suốt thời gian tôi yêu anh đến nay đã 6 tháng mà chồng tôi cũng chẳng hay biết gì. Tuy vậy, tôi luôn mặc cảm mình là người tội lỗi. Một nguời đàn bà mất tư cách đạo đức, lừa dối chồng con và vô trách nhiệm. Còn đói với anh, tôi cũng là người có lỗi. Anh đang thanh thản như thế mà tôi đã cuốn anh vào vòng xoáy tình cảm phức tạp bế tắc của tôi để đến bây giờ anh cũng yêu tôi say đắm mà trong lòng thì lúc nào cũng như đang lo lắng mọi việc sẽ vỡ tung toàn những điều không tốt đẹp trong một ngày.

    Vừa về tới nhà nghe hàng xóm nói chồng tôi mới đưa con tôi đến bệnh viện. Tôi hoảng hốt chẳng hiểu con tôi bệnh gì mà khẩn cấp như vậy. Sau khi điện thoại cho chồng tôi xem con bị gì và đang ở bệnh viện nào, tôi liền phóng xe đi. Tôi không thể cầm được nước mắt khi biết con tôi ngất xỉu vì bị suy dinh dưỡng. Tôi nguyền rủa tôi vô trách nhiệm trong thời gian qua. Bỗng nhiên tôi đổ tội và căm tức cái tình yêu của tôi đang có.

    Ngồi bên giường bệnh, con tôi hé mắt nhìn tôi mỉm cười một cách ngây thơ hiền lành rồi nói:
    - Mẹ.. mẹ đừng bỏ con nghe mẹ!
    Tim tôi như nhói đau. Lòng tôi quặn thắt. Chẳng hiểu sao con tôi lại nói như thế. Hay nó đã linh cảm ra điều gì? Cả người tôi toát mồ hôi hột. Tôi đúng là một người mẹ bất nhẫn đáng nguyền rủa. Mới mấy tháng tôi không để tâm đến nó mà đã như thế. Con tôi sẽ ra sao khi tôi và chồng tôi li dị. Tại sao phải để con gái tôi phải khổ lụy vì cái thứ tình nổi loạn của tôi. Chỉ nghĩ đến con gái tôi lớn lên trong thiếu thốn tình yêu thương, thiếu sự chăm sóc dạy dỗ, thiếu cả sự chở che của cha mẹ thì tôi bật khóc. Tôi khóc cho cái bản chất ích kỷ chỉ lo sống cho riêng mình của tôi. Tôi khóc cho chồng tôi đã quá vô tâm chẳng hay biết gì ngay cả chuyện tôi đã ngoại tình trong suốt một thời gian dài. Tôi mân mê bàn tay nhỏ xíu của con gái tôi và thủ thỉ vào tai nó: “ Mẹ xin lỗi con! Mẹ đáng bị trừng phạt cả triệu lần…”
    Chồng tôi vào thấy tôi khóc thì nói:
    - Thôi em nên xin nghỉ việc để chăm sóc cho con. Lương em chẳng bao nhiêu mà thêm mệt. Lương lẹo của anh cũng dư sức cho mẹ con em thoải mái.
    Tôi bỗng cảm nhận giữa tôi và chồng tôi có một mối lo chung. Một trách nhiệm gắn kết để lấp đầy tình yêu thương và dạy dỗ con gái của chúng tôi đến ngày khôn lớn.

    Tôi đến cơ quan nộp hai lá đơn. Một đơn xin nghỉ phép hai tuần và một đơn sau khi hết phép thì xin nghỉ việc luôn. Ra khỏi cơ quan, tôi liền chạy xe đến nhà anh trong tâm trạng hụt hẫng xót xa. Tôi biết giờ này anh không khóa chốt cửa để chờ tôi.

    Tôi lén lút và rón rén mở cửa như mọi lần để vào. Đó là tâm trạng của một kẻ ngọai tình nhưng chẳng hiểu sao nó làm cho tôi say đắm như một người ăn vụng thì ngon. Anh đang ngủ. Tôi ngắm nhìn nét mặt bình thản của anh mà thấy tội nghiệp. Anh cứ tưởng tôi đến là sẽ cuốn chặt vào anh và làm cuộc may mưa. Tôi để lá thư chia tay trên bàn rồi bỗng dưng hai hàng nước mắt tuôn trào. Tôi bụm miệng lại sợ tuôn ra tiếng thổn thức. Tôi gieo cho anh một trái tim nồng ấm rồi cũng chính tôi bóp nát trái tim anh. Anh đã quá sống thật với lòng mình để tôi cuốn hút vào một cuộc tình nghiệt ngã bế tắt. Thế mà anh vẫn thanh thản một cách can đảm chờ đợi ngày bị trừng phạt do chính tôi là kẻ đóng đinh. Tôi biết bây giờ anh yêu tôi nhiều hơn tôi tưởng trước đây nên khi anh thức dậy đọc thư thì sẽ rất ngạc nhiên và đau đớn. Ước gì xưa kia trời đất cho tôi gặp anh trước chồng tôi. Và ước gì trước đây chồng tôi phát hiện ra tôi ngoại tình thì tốt quá. Mọi chuyện sẽ an bài. Có khi bây giờ tôi và anh đã sống chung với nhau rồi.

    Tôi phóng xe về nhà và chạy ập vào phòng, buông mình úp mặt vào gối, khóc. Chồng tôi mở cửa phòng thấy mặt mày tôi như thế, hỏi:
    - Sao thế?
    - …
    - Sao thế?
    - Bệnh!
    - Đi mua thuốc mà uống!
    Nói xong, chồng tôi dắt xe đi khiến cho mắt môi tôi nhòa nhợm cay đắng, tim gan tôi quặn thắt hơn. Tôi khóc nghẹn từng cơn, từng cơn…

    ST! ( Tác Giả: Trung kim)
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.
Working...
X