Có lẽ lúc đó đã quá nửa đêm, căn phòng trọ ở cái nhà nghỉ vắng vẻ lọt thỏm giữa vùng núi đồi thung lũng này lại không có đồng hồ treo tường, dường như Như bị đánh thức bởi một cái gì đó mơ hồ rờn rợn đang lan tỏa trong không gian bốn bề tịch mịch yên ắng. Tất cả các ô cửa đều được đóng kín. Không tiếng ì ì của động cơ, không tiếng người rì rầm, không cả tiếng côn trùng ếch nhái chó mèo...
Như nhìn sang cái giường đơn còn lại bên cạnh. Linh, cô bạn đang ngủ say nhưng sao mắt chỉ khép hờ, hàng mi run rẩy lay động, môi mấp máy. Như nhỏm dậy ngó vào mặt bạn, có vẻ như Linh đang chật vật trong một cơn mơ. Cô lay vai Linh, "Sao vậy, mơ gì mà mệt quá vậy hả?”. Linh choàng mắt nhìn Như thảng thốt, "Hình như có ma !". Như phóng một phát vèo qua ngay giường bạn, "Nói tầm bậy, đi đường mệt nên ngủ bị bóng đè chớ gì". "Không phải, có ai đó kéo tay mình lôi đi, mình dằn lại gọi Như mãi". "Tào lao, thôi ngủ đi cho khỏe mai còn bươn về. Tao hy sinh nằm chung với mày vậy, đừng sờ soạng ẩu nghe". Linh vẫn không yên, "Nhưng mày phải nhớ, lay tao dậy ngay tức thì...". Như ừ ừ trong miệng, chốn này ngày xưa rừng thiêng nước độc, là nơi từng diễn ra những trận giao tranh ác liệt, mồ chôn bao tử sĩ vô danh chớ có coi thường. Hồi còn con gái Như vẫn thường hay gặp phải một triệu chứng hãi hùng khó giải thích trước khi đi vào giấc ngủ, mà những người lớn trong nhà vẫn gọi là bị bóng đè. Đó là cái cảm giác chết dần dần cuồn cuộn lạnh lẽo từ chân lên và cái sự chống trả kịch liệt của bản năng để giành giật lại sự sống cho mình. Nó kinh khủng ở chỗ mình vẫn cảm nhận được sự việc đang diễn ra chung quanh mà lại giống như bị rơi vào lỗ đen vũ trụ. Bà ngoại hay ôm Như vào lòng sau những lúc cô vùng dậy được, rồi bày: "Khi mô như rứa thì con niệm thầm Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì chuyện chi cũng tai qua nạn khỏi". Bây giờ thì Như cũng đang niệm liên hồi.
Như nằm dịch ra để tránh chạm vào người Linh, cô không có thói quen ngủ chung với người khác ngoài chồng con mình. Con đã lớn, chồng không còn, Như dần phát hiện ra cái thú được tự do buông thả một mình một cõi sau một ngày lo toan. Lúc đó cô có cảm giác như mình vất được cái thể xác vay mượn qua một bên, tâm trí hoàn toàn thư thái.
Lạ chỗ nên gần như suốt đêm Như không ngủ. Cô lắng nghe, khi thì tiếng chim heo bay ngang thả rơi xuống không trung mấy âm thanh rời rạc thảng thốt, khi thì tiếng cựa mình trò chuyện của rừng cây bạt ngàn bên ngoài, khi thì tiếng gió thì thào bên cửa sổ. Không phải là Như không sợ ma, rất sợ là đằng khác, ai mà chẳng sợ cái mình không biết, không hiểu. Tuy nhiên, từ ngày chồng mất cô đã nhìn thế giới cõi âm bằng con mắt khác. Những đêm mất ngủ Như hay lắng nghe âm thanh trong đêm, mơ hồ đoán định và chờ đợi. Hồi xưa chồng Như hay đi làm về khuya, thường tự mở cửa vào nhà, tự tắm rửa ăn uống rồi yên lặng vào phòng riêng của hai vợ chồng mà không phải đánh thức ai. Một đêm mơ màng chưa thiếp ngủ, cô nghe tiếng tay nắm cửa xoay, tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng gieo mình xuống cái nệm có trải chiếu trúc mà cô đang nằm, cả một hơi thở nhẹ quen thuộc bên tai. Như mở choàng mắt nhìn qua ngay bên cạnh mình: không có ai khác! Nước mắt cô ứa ra, giá mà cứ có ma thật...
Hôm qua là một ngày rong ruổi trên đường. Bỗng dưng không mục đích, không người quen, không định trước, hai đứa rủ nhau đi lên cái thị trấn heo hút nằm ở rẻo cao giữa một vùng rừng núi bạt ngàn mà chẳng hề biết gì về nó ngoài cái tên và những gì mà các phương tiện truyền thông truyền đạt. Khi Linh buột miệng khoe "Hình như không có chỗ nào trong nước mà tao chưa đi", ý nói các điểm du lịch có trên bản đồ. Như bĩu môi, "Chắc không? Đố mày biết Khánh Sơn ở đâu?". Linh nhảy nhổm, "Phải rồi, ông Định nhà tao cứ hẹn mãi. Nghe nói đó là một thị trấn trong sương, là một Đà Lạt thuở chưa khai hóa". "Bây giờ đi không?". "Thiệt hay giỡn đó? Mày mà dứt ra khỏi công việc được à?". "Ừ, nhưng tao không thích đi chung với cái gia đình quý tộc của mày đâu". "Xì, tao lấy xe máy chở mày. Có 100 cây số, đi tà tà ba tiếng đồng hồ tới nơi chớ bao nhiêu".
Ừ thì đi. Hai đứa hai cái mũ bảo hiểm nai nịt kỹ càng nhất quyết không chừa ra một phân vuông da thịt nào cho nắng rọi. Tháng sáu chưa có mưa, đường nhựa nóng chảy như đang bốc khói, lấp loáng ảo ảnh cuối chân trời, cát trắng loa lóa. Qua Ba Ngòi, vừa đi vừa hỏi rồi cứ nhắm hướng tây mà trực chỉ. Mãi rồi hai đứa cũng lọ mọ lên được tới đỉnh đèo, cái cổng chào kỳ vĩ của thiên nhiên ban tặng cho thị trấn. Đèo dốc dằng dặc quanh co ôm theo sườn núi, hai bên rừng giang ken dày lá non li ti xanh mướt, thấp thoáng bóng thông giữa mùa hạn đang nhú đọt trên cao. Như hối bạn dừng xe lại sợ bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm hoi được tận mắt chứng kiến cảnh quan tuyệt đẹp đang hiện ra dưới tầm mắt mình. Có lẽ họ đang ở độ cao gần ngàn mét. Con đường đèo vừa đi qua ngoảnh lại chỉ thấy đứt khúc ẩn hiện, những dãy núi màu lục chập chùng lô xô đuổi bắt nhau hướng về phía mặt trời mọc, nơi đại dương xanh ngắt thăm thẳm bàng bạc nối chân trời, xa xa là vịnh Cam Ranh bên những doi cát trắng lấp lánh chấm phá. Thung lũng Tô Hạp trải ra trước mắt. Như làu bàu, "Đèo đẹp như vậy mà không có cái tên cho ra hồn, người ta thì là Hải Vân, Ngoạn Mục, An Khê!".
Từ thị trấn Tô Hạp, bỏ khu dân cư hai đứa cứ đi mãi mà chẳng biết cuối con đường là gì, chỉ thấy hai bên là đồi thông xanh um vươn cao râm mát, đường quanh co uốn lượn lên dốc xuống đèo. Chạm ngã ba Tà Gụ, Linh rẽ trái rồi ngần ngừ băng qua một cây cầu treo làm bằng những thanh gỗ bắc qua sông, cảm giác như mặt đất cũng đang nhún nhảy nhịp nhàng theo. Gió sông thổi lồng lộng, đường vào Sơn Hiệp um tùm những vườn cà phê đang mùa thu hoạch. Những ánh mắt thân thiện và tò mò bên nương rẫy dõi theo chiếc xe máy đang ngập ngừng khám phá. Đất đỏ trơn như bôi mỡ, chiếc xe bị trượt nghiêng mấy lần bê bết bùn. Ngang một vườn cây ăn trái rộng lớn đầy nhóc mãng cầu xiêm, bơ và điều, Linh cười rũ rượi chỉ cho Như xem tấm bảng cảnh báo bằng tôn méo mó treo lủng lẳng phía ngoài bờ rào, trên đó chủ nhân viết nghuệch ngoạc bằng sơn đỏ dòng chữ rùng rợn Coi chừng có chông. Linh cố nín cười, "Mày nên đeo sau lưng cái bảng như vậy, thêm dấu huyền trên chữ chông". Sáng kiến hay, hàm nghĩa sâu xa! Coi chừng có nghĩa là hiểm họa có thể xảy ra, và nó lơ lửng đâu đó; trong khi chồng thì lại là một thực thể hẳn hoi hợp pháp, tồn tại như bóng với hình. Chồng chỉ có có hoặc không, chứ không có thể hoặc không thể...
Chắc là Linh chỉ vô tình khi đùa giỡn như vậy với Như. Không ai có thể biết được Như nghĩ gì. Giữa đám bạn, đôi khi cô là hoạt náo viên, là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng cũng có lúc âm thầm như cái bóng. Cái bóng ấy lại có thể đang cực kỳ hạnh phúc hoan lạc dù đang mang một bộ mặt nặng chình chịch như trát chì và ngược lại, cười nói đẩy đưa đó mà lòng dạ như đứt ra từng khúc. Sau biến cố lớn của đời mình, ai cũng tưởng Như giống như dây leo không còn nơi nương tựa. Cơn bão đi qua phạt ngang cổ thụ, dây leo oằn mình xuống đất tìm đường mà đi. Rồi nó có vươn ra được ánh sáng hay cứ phải lắt lay mà tồn sinh, không ai có thể nói trước được.
Linh trở mình, bộ vòng xi-men nơi cổ tay khua lanh canh, "Sao mày cứ mở mắt thao láo vậy, ngủ ít mắt sẽ thâm quầng, da dẻ cũng héo tàn theo cho coi. Tao đây mà cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì cho mệt". "Lại thêm một sự ngộ nhận", Như thầm nghĩ.
Cuộc đời Linh là nỗi ước ao trong mơ của hầu hết bạn học cũ, trừ Như. Ở tuổi 40, Linh đẹp rờ rỡ, nhìn vào là thấy cả một bình nguyên phì nhiêu màu mỡ tốt tươi, Linh lại khéo chăm chỉ trau chuốt. Cô có một tòa nhà lộng lẫy kề bãi biển, có một ông chồng đẹp trai lừng lững lúc nào cũng dịu dàng ân cần chăm sóc ga-lăng với vợ trước mặt mọi người, có hai đứa con một trai một gái ngời ngợi như người mẫu. Tất cả đều có nghề nghiệp hái ra tiền. Duy chỉ mình Như biết Linh bị u nang phải cắt bỏ tử cung ba năm trước đây, biết chồng Linh có tính trăng hoa vô bờ bến... Như không được cái may mắn có một cuộc sống yên ổn bình thường như những người đàn bà khác nhưng cô cũng chẳng dám phàn nàn số phận. Cô chưa bao giờ thắc mắc tự ti tại sao trời lại ban cho mình một nhan sắc khiêm nhường đến vậy. Cô cũng chưa hề đủ giàu có để có thể mua hết những cuốn sách mà cô mơ ước. Thế nhưng, tự trong thâm tâm, cô vẫn cảm thấy mình như còn mắc nợ cuộc đời, bởi vì cuộc đời có lấy đi của cô cái gì thì cũng độ lượng ban tặng lại cho cô cái khác...
Cuộc đời đã đền bù lại cho Như bằng một đặc ân mà không phải ai cũng có được, dù muộn màng: Tình yêu. Tình yêu đầu tiên trong đời và cũng có lẽ là duy nhất đã hồi sinh lại cho cô tất cả, nó vực cô ra khỏi cái thế giới tang tóc, nó đánh thức sự đam mê, nó trao cho cô quyền lực của một người đàn bà, nó làm sống lại tuổi thơ trong trẻo. Chỉ có điều, nó đến vào lúc cô không ngờ nhất và lại không thể tồn tại song hành cùng cô đến suốt cuộc đời, nó chỉ thong dong ghé ngang qua, cuộn xoáy dữ dội thành một cơn lốc nâng tâm hồn cô bay bổng lên tận chín tầng mây rồi từ từ tan biến như một quy luật tất yếu. Như biết trước điều đó, nên khi chạm chân lại xuống mặt đất ở thì tương lai, cô không bàng hoàng tiếc nuối, không đau khổ oán hận; cho dù không một phút giây nào có thể nguôi quên.
Linh đã lẳng lặng trở dậy, vói tay đẩy cửa sổ. Nắng sớm ùa vào chói chang tràn ngập. "Đành phải về thôi", giọng Linh đầy hối tiếc khi nhìn ra màu xanh bạt ngàn của núi rừng vây quanh khu nhà nghỉ. "Không gặp được mùa có sương mù, mình lại chỉ có thể một lần đi ngang qua, chỉ có vậy". Như phì cười cảm thông. Tối qua sau khi rời quán cà phê hai đứa mới ghé vô bưu điện để gọi điện thoại về nhà - cả hai mạng Mobi lẫn Vina đều không phủ sóng được tới đây. Tình cờ Như gặp lại người quen cũ, cuộc hàn huyên khiến hai đứa sửng sốt ngẩn người khi nhận ra mình chỉ mới rong chơi dọ dẫm phía bên ngoài của vùng đất lạ này. Bạn đã đến thác Tà Gụ chưa? Cái thác nước hùng vĩ đổ xuống ở độ cao 40 mét ấy? Giàng ơi, ở đâu vậy? Chỉ cách ngã ba Tà Gụ vài ki-lô-mét thôi sao? Lại còn thung lũng tử thần Ô Kha nữa, sao bọn mình lại không nhớ tí gì cả, chán thật, chỉ biết đi loanh quanh. Con sông Tô Hạp uốn lượn chảy quanh nghe nói đẹp là thế, mình lại chỉ được chứng kiến dòng chảy lờ đờ cạn kiệt từ ô cửa quán cà phê bên chợ. Chao ôi lại còn không chiêm ngưỡng được nơi phát tích của bộ đàn đá lẫy lừng. Làm sao bây giờ, sáng mai lại phải về sớm rồi. Thôi thì dịp khác, cho dù bao nhiêu dịp khác đã trôi qua trong đời. Bạn trở thành cư dân thị trấn miền núi này từ mười mấy năm rồi sao? Điện, đường chỉ mới có dăm năm trở lại đây thôi mà? Không có ý định về xuôi sao? Có chứ, khi mới lên đây công tác mình cũng nghĩ thị trấn này chỉ là nơi ghé lại mà thôi. Còn bây giờ thi thoảng về Nha Trang thăm nhà, nóng bức chật chội quá chịu không nổi phải vội vàng khăn gói trở về lại nơi này!
Còn mình thì sao, Như thầm nghĩ trên suốt chặng đường đội cái nắng đổ lửa để về nhà. Có những nơi mình chỉ được đi ngang qua thôi, nhưng rồi sẽ phải nhớ suốt đời. Nhưng tội tình gì mà phải như vậy?
ST! ( Tác Giả: Ái Quy)
Như nhìn sang cái giường đơn còn lại bên cạnh. Linh, cô bạn đang ngủ say nhưng sao mắt chỉ khép hờ, hàng mi run rẩy lay động, môi mấp máy. Như nhỏm dậy ngó vào mặt bạn, có vẻ như Linh đang chật vật trong một cơn mơ. Cô lay vai Linh, "Sao vậy, mơ gì mà mệt quá vậy hả?”. Linh choàng mắt nhìn Như thảng thốt, "Hình như có ma !". Như phóng một phát vèo qua ngay giường bạn, "Nói tầm bậy, đi đường mệt nên ngủ bị bóng đè chớ gì". "Không phải, có ai đó kéo tay mình lôi đi, mình dằn lại gọi Như mãi". "Tào lao, thôi ngủ đi cho khỏe mai còn bươn về. Tao hy sinh nằm chung với mày vậy, đừng sờ soạng ẩu nghe". Linh vẫn không yên, "Nhưng mày phải nhớ, lay tao dậy ngay tức thì...". Như ừ ừ trong miệng, chốn này ngày xưa rừng thiêng nước độc, là nơi từng diễn ra những trận giao tranh ác liệt, mồ chôn bao tử sĩ vô danh chớ có coi thường. Hồi còn con gái Như vẫn thường hay gặp phải một triệu chứng hãi hùng khó giải thích trước khi đi vào giấc ngủ, mà những người lớn trong nhà vẫn gọi là bị bóng đè. Đó là cái cảm giác chết dần dần cuồn cuộn lạnh lẽo từ chân lên và cái sự chống trả kịch liệt của bản năng để giành giật lại sự sống cho mình. Nó kinh khủng ở chỗ mình vẫn cảm nhận được sự việc đang diễn ra chung quanh mà lại giống như bị rơi vào lỗ đen vũ trụ. Bà ngoại hay ôm Như vào lòng sau những lúc cô vùng dậy được, rồi bày: "Khi mô như rứa thì con niệm thầm Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì chuyện chi cũng tai qua nạn khỏi". Bây giờ thì Như cũng đang niệm liên hồi.
Như nằm dịch ra để tránh chạm vào người Linh, cô không có thói quen ngủ chung với người khác ngoài chồng con mình. Con đã lớn, chồng không còn, Như dần phát hiện ra cái thú được tự do buông thả một mình một cõi sau một ngày lo toan. Lúc đó cô có cảm giác như mình vất được cái thể xác vay mượn qua một bên, tâm trí hoàn toàn thư thái.
Lạ chỗ nên gần như suốt đêm Như không ngủ. Cô lắng nghe, khi thì tiếng chim heo bay ngang thả rơi xuống không trung mấy âm thanh rời rạc thảng thốt, khi thì tiếng cựa mình trò chuyện của rừng cây bạt ngàn bên ngoài, khi thì tiếng gió thì thào bên cửa sổ. Không phải là Như không sợ ma, rất sợ là đằng khác, ai mà chẳng sợ cái mình không biết, không hiểu. Tuy nhiên, từ ngày chồng mất cô đã nhìn thế giới cõi âm bằng con mắt khác. Những đêm mất ngủ Như hay lắng nghe âm thanh trong đêm, mơ hồ đoán định và chờ đợi. Hồi xưa chồng Như hay đi làm về khuya, thường tự mở cửa vào nhà, tự tắm rửa ăn uống rồi yên lặng vào phòng riêng của hai vợ chồng mà không phải đánh thức ai. Một đêm mơ màng chưa thiếp ngủ, cô nghe tiếng tay nắm cửa xoay, tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng gieo mình xuống cái nệm có trải chiếu trúc mà cô đang nằm, cả một hơi thở nhẹ quen thuộc bên tai. Như mở choàng mắt nhìn qua ngay bên cạnh mình: không có ai khác! Nước mắt cô ứa ra, giá mà cứ có ma thật...
Hôm qua là một ngày rong ruổi trên đường. Bỗng dưng không mục đích, không người quen, không định trước, hai đứa rủ nhau đi lên cái thị trấn heo hút nằm ở rẻo cao giữa một vùng rừng núi bạt ngàn mà chẳng hề biết gì về nó ngoài cái tên và những gì mà các phương tiện truyền thông truyền đạt. Khi Linh buột miệng khoe "Hình như không có chỗ nào trong nước mà tao chưa đi", ý nói các điểm du lịch có trên bản đồ. Như bĩu môi, "Chắc không? Đố mày biết Khánh Sơn ở đâu?". Linh nhảy nhổm, "Phải rồi, ông Định nhà tao cứ hẹn mãi. Nghe nói đó là một thị trấn trong sương, là một Đà Lạt thuở chưa khai hóa". "Bây giờ đi không?". "Thiệt hay giỡn đó? Mày mà dứt ra khỏi công việc được à?". "Ừ, nhưng tao không thích đi chung với cái gia đình quý tộc của mày đâu". "Xì, tao lấy xe máy chở mày. Có 100 cây số, đi tà tà ba tiếng đồng hồ tới nơi chớ bao nhiêu".
Ừ thì đi. Hai đứa hai cái mũ bảo hiểm nai nịt kỹ càng nhất quyết không chừa ra một phân vuông da thịt nào cho nắng rọi. Tháng sáu chưa có mưa, đường nhựa nóng chảy như đang bốc khói, lấp loáng ảo ảnh cuối chân trời, cát trắng loa lóa. Qua Ba Ngòi, vừa đi vừa hỏi rồi cứ nhắm hướng tây mà trực chỉ. Mãi rồi hai đứa cũng lọ mọ lên được tới đỉnh đèo, cái cổng chào kỳ vĩ của thiên nhiên ban tặng cho thị trấn. Đèo dốc dằng dặc quanh co ôm theo sườn núi, hai bên rừng giang ken dày lá non li ti xanh mướt, thấp thoáng bóng thông giữa mùa hạn đang nhú đọt trên cao. Như hối bạn dừng xe lại sợ bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm hoi được tận mắt chứng kiến cảnh quan tuyệt đẹp đang hiện ra dưới tầm mắt mình. Có lẽ họ đang ở độ cao gần ngàn mét. Con đường đèo vừa đi qua ngoảnh lại chỉ thấy đứt khúc ẩn hiện, những dãy núi màu lục chập chùng lô xô đuổi bắt nhau hướng về phía mặt trời mọc, nơi đại dương xanh ngắt thăm thẳm bàng bạc nối chân trời, xa xa là vịnh Cam Ranh bên những doi cát trắng lấp lánh chấm phá. Thung lũng Tô Hạp trải ra trước mắt. Như làu bàu, "Đèo đẹp như vậy mà không có cái tên cho ra hồn, người ta thì là Hải Vân, Ngoạn Mục, An Khê!".
Từ thị trấn Tô Hạp, bỏ khu dân cư hai đứa cứ đi mãi mà chẳng biết cuối con đường là gì, chỉ thấy hai bên là đồi thông xanh um vươn cao râm mát, đường quanh co uốn lượn lên dốc xuống đèo. Chạm ngã ba Tà Gụ, Linh rẽ trái rồi ngần ngừ băng qua một cây cầu treo làm bằng những thanh gỗ bắc qua sông, cảm giác như mặt đất cũng đang nhún nhảy nhịp nhàng theo. Gió sông thổi lồng lộng, đường vào Sơn Hiệp um tùm những vườn cà phê đang mùa thu hoạch. Những ánh mắt thân thiện và tò mò bên nương rẫy dõi theo chiếc xe máy đang ngập ngừng khám phá. Đất đỏ trơn như bôi mỡ, chiếc xe bị trượt nghiêng mấy lần bê bết bùn. Ngang một vườn cây ăn trái rộng lớn đầy nhóc mãng cầu xiêm, bơ và điều, Linh cười rũ rượi chỉ cho Như xem tấm bảng cảnh báo bằng tôn méo mó treo lủng lẳng phía ngoài bờ rào, trên đó chủ nhân viết nghuệch ngoạc bằng sơn đỏ dòng chữ rùng rợn Coi chừng có chông. Linh cố nín cười, "Mày nên đeo sau lưng cái bảng như vậy, thêm dấu huyền trên chữ chông". Sáng kiến hay, hàm nghĩa sâu xa! Coi chừng có nghĩa là hiểm họa có thể xảy ra, và nó lơ lửng đâu đó; trong khi chồng thì lại là một thực thể hẳn hoi hợp pháp, tồn tại như bóng với hình. Chồng chỉ có có hoặc không, chứ không có thể hoặc không thể...
Chắc là Linh chỉ vô tình khi đùa giỡn như vậy với Như. Không ai có thể biết được Như nghĩ gì. Giữa đám bạn, đôi khi cô là hoạt náo viên, là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng cũng có lúc âm thầm như cái bóng. Cái bóng ấy lại có thể đang cực kỳ hạnh phúc hoan lạc dù đang mang một bộ mặt nặng chình chịch như trát chì và ngược lại, cười nói đẩy đưa đó mà lòng dạ như đứt ra từng khúc. Sau biến cố lớn của đời mình, ai cũng tưởng Như giống như dây leo không còn nơi nương tựa. Cơn bão đi qua phạt ngang cổ thụ, dây leo oằn mình xuống đất tìm đường mà đi. Rồi nó có vươn ra được ánh sáng hay cứ phải lắt lay mà tồn sinh, không ai có thể nói trước được.
Linh trở mình, bộ vòng xi-men nơi cổ tay khua lanh canh, "Sao mày cứ mở mắt thao láo vậy, ngủ ít mắt sẽ thâm quầng, da dẻ cũng héo tàn theo cho coi. Tao đây mà cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì cho mệt". "Lại thêm một sự ngộ nhận", Như thầm nghĩ.
Cuộc đời Linh là nỗi ước ao trong mơ của hầu hết bạn học cũ, trừ Như. Ở tuổi 40, Linh đẹp rờ rỡ, nhìn vào là thấy cả một bình nguyên phì nhiêu màu mỡ tốt tươi, Linh lại khéo chăm chỉ trau chuốt. Cô có một tòa nhà lộng lẫy kề bãi biển, có một ông chồng đẹp trai lừng lững lúc nào cũng dịu dàng ân cần chăm sóc ga-lăng với vợ trước mặt mọi người, có hai đứa con một trai một gái ngời ngợi như người mẫu. Tất cả đều có nghề nghiệp hái ra tiền. Duy chỉ mình Như biết Linh bị u nang phải cắt bỏ tử cung ba năm trước đây, biết chồng Linh có tính trăng hoa vô bờ bến... Như không được cái may mắn có một cuộc sống yên ổn bình thường như những người đàn bà khác nhưng cô cũng chẳng dám phàn nàn số phận. Cô chưa bao giờ thắc mắc tự ti tại sao trời lại ban cho mình một nhan sắc khiêm nhường đến vậy. Cô cũng chưa hề đủ giàu có để có thể mua hết những cuốn sách mà cô mơ ước. Thế nhưng, tự trong thâm tâm, cô vẫn cảm thấy mình như còn mắc nợ cuộc đời, bởi vì cuộc đời có lấy đi của cô cái gì thì cũng độ lượng ban tặng lại cho cô cái khác...
Cuộc đời đã đền bù lại cho Như bằng một đặc ân mà không phải ai cũng có được, dù muộn màng: Tình yêu. Tình yêu đầu tiên trong đời và cũng có lẽ là duy nhất đã hồi sinh lại cho cô tất cả, nó vực cô ra khỏi cái thế giới tang tóc, nó đánh thức sự đam mê, nó trao cho cô quyền lực của một người đàn bà, nó làm sống lại tuổi thơ trong trẻo. Chỉ có điều, nó đến vào lúc cô không ngờ nhất và lại không thể tồn tại song hành cùng cô đến suốt cuộc đời, nó chỉ thong dong ghé ngang qua, cuộn xoáy dữ dội thành một cơn lốc nâng tâm hồn cô bay bổng lên tận chín tầng mây rồi từ từ tan biến như một quy luật tất yếu. Như biết trước điều đó, nên khi chạm chân lại xuống mặt đất ở thì tương lai, cô không bàng hoàng tiếc nuối, không đau khổ oán hận; cho dù không một phút giây nào có thể nguôi quên.
Linh đã lẳng lặng trở dậy, vói tay đẩy cửa sổ. Nắng sớm ùa vào chói chang tràn ngập. "Đành phải về thôi", giọng Linh đầy hối tiếc khi nhìn ra màu xanh bạt ngàn của núi rừng vây quanh khu nhà nghỉ. "Không gặp được mùa có sương mù, mình lại chỉ có thể một lần đi ngang qua, chỉ có vậy". Như phì cười cảm thông. Tối qua sau khi rời quán cà phê hai đứa mới ghé vô bưu điện để gọi điện thoại về nhà - cả hai mạng Mobi lẫn Vina đều không phủ sóng được tới đây. Tình cờ Như gặp lại người quen cũ, cuộc hàn huyên khiến hai đứa sửng sốt ngẩn người khi nhận ra mình chỉ mới rong chơi dọ dẫm phía bên ngoài của vùng đất lạ này. Bạn đã đến thác Tà Gụ chưa? Cái thác nước hùng vĩ đổ xuống ở độ cao 40 mét ấy? Giàng ơi, ở đâu vậy? Chỉ cách ngã ba Tà Gụ vài ki-lô-mét thôi sao? Lại còn thung lũng tử thần Ô Kha nữa, sao bọn mình lại không nhớ tí gì cả, chán thật, chỉ biết đi loanh quanh. Con sông Tô Hạp uốn lượn chảy quanh nghe nói đẹp là thế, mình lại chỉ được chứng kiến dòng chảy lờ đờ cạn kiệt từ ô cửa quán cà phê bên chợ. Chao ôi lại còn không chiêm ngưỡng được nơi phát tích của bộ đàn đá lẫy lừng. Làm sao bây giờ, sáng mai lại phải về sớm rồi. Thôi thì dịp khác, cho dù bao nhiêu dịp khác đã trôi qua trong đời. Bạn trở thành cư dân thị trấn miền núi này từ mười mấy năm rồi sao? Điện, đường chỉ mới có dăm năm trở lại đây thôi mà? Không có ý định về xuôi sao? Có chứ, khi mới lên đây công tác mình cũng nghĩ thị trấn này chỉ là nơi ghé lại mà thôi. Còn bây giờ thi thoảng về Nha Trang thăm nhà, nóng bức chật chội quá chịu không nổi phải vội vàng khăn gói trở về lại nơi này!
Còn mình thì sao, Như thầm nghĩ trên suốt chặng đường đội cái nắng đổ lửa để về nhà. Có những nơi mình chỉ được đi ngang qua thôi, nhưng rồi sẽ phải nhớ suốt đời. Nhưng tội tình gì mà phải như vậy?
ST! ( Tác Giả: Ái Quy)