DUYÊN ANH
VŨ MỘNG LONG
ĐÀN BÀ
(phiêu lưu ký)
CỬU LONG
1970
CÙNG MỘT TÁC GIẢ
đã in
hoa thiên lý
thằng vũ
luật hè phố
điệu ru nước mắt
ngày xưa còn bé
mây mùa thu
ảo vọng tuổi trẻ
dấu chân sỏi đá
sa mạc tuổi trẻ
trần thị diễm châu
vết thù hằn trên lưng con ngựa hoang
gấu rừng
dzũng đakao
ánh mắt trông theo
ánh lửa đêm tù
nặng nợ giang hồ
cỏ non
trường cũ
cầu mơ
thằng côn
tuyển truyện duyên anh
mơ thành người quang trung
nhà tôi
lứa tuổi thích ô mai
tuổi mười ba
mặt trời nhỏ
bồn lừa
rồi hết chiến tranh
chương còm
ĐÀN BÀ
đàn bà, Lyndiol, Ménol, thuốc chích và vòng xoắn
đàn bà mệnh phụ phu nhân và đàn bà bình dân... học vụ
BỖNG MỘT HÔM, NẰM GIỮA LÒNG ngõ hẹp, cảm thấy đời mình lạnh lùng trôi theo dòng kiệm ước, tôi đã ngáp được con ruồi tham chính. Người ta mời tôi làm tổng trưởng trong nội các cải tổ, ngài ạ! ối giời ơi, tôi mà được mời nắm chức tổng trưởng thì tương lai xứ này quả là hết thuốc chữa. Y hệt Lưu Bị “tam cố thảo lư” vồ Khổng Minh, người ta đã đến kiếm tôi ba lần cả thảy. Lần thứ nhất, tôi bận đi chợ mua rau cỏ, thịt cá, Phi líp nhỏ mà... Nhà thiếu sến, vợ ốm, chống là bếp, con cái là bồi. Lần thứ hai, đang rửa bát thì người ta gõ cửa. Người ta hỏi trúng tên tôi. Tôi đành lễ phép thưa : “Bẩm, ông Lương Khoán, chủ nhiệm nhật báo Đối Lập bữa nay vô dinh Độc Lập ăn cơm với tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Tôi là phi líp nhỏ. Ngài cần dặn gì, xin cứ dặn, tôi sẽ trình ông chủ”. Người ta giúi vào tay tôi tấm danh thiếp. A, một chánh đảng nước Việt Nam độc lập với nền cố vấn và viện trợ Mỹ! ông chánh đảng của đảng Tuyệt Cốc, tức là đảng chuyên tuyệt thực để dọa làm cách mạng, ghi giờ hẹn lại gặp tôi. Và, lần thứ ba, tôi gặp chánh đảng Tuyệt Cốc.
- Thưa ông chủ nhiệm, nội các cải tổ do tôi làm chủ tướng, ông đừng ngạc nhiên. Cái quá khứ bán mực nướng của tôi chính là lớp son của một chính phủ của dân nghèo do tôi lãnh đạo mai này. Tôi muốn làm khàc những ông thủ tướng tiền nhiệm. Và tôi long trọng mời ông.
- Tôi có biết cái con mẹ gì!
- Ông chớ quá khiêm tốn. Lúc này, me Mỹ, me Phi, me Thái, me Đại Hàn đang là một lực lượng đáng kể của cách mạng xã hội. Ta không thể để con mẹ Ngô Bá Thành đòi quyền sống cho họ. Do đó, tôi muốn có thêm Bộ Phụ Nữ, đặc trách mọi vấn đề phún Giao Chỉ. Tôi thấy ông có khiếu... phún.
- Bộ Phụ Nữ phải do thị phún làm thông trưởng. Tại sao ông không mời bà dân biểu Trần Kim Thoa ?
- Đàn bà vốn ghét đàn bà. Thưa ông, cái triết lý sống trên cõi đời này nó ly kỳ lắm. Cứ cùng làm một nghề là y rằng đố kỵ, kèn cựa. Đàn bà ưa ngồi lên cọc. Vậy cần đàn ông. Vì đàn ông mới có cọc !
- Thú thật với... thủ tướng, tôi chỉ giỏi ngón võ miệng. Tài năng đói kém vô cùng,
Ông chánh đảng Tuyệt Cốc vỗ vai tôi :
- Nhân tài bây giờ hiếm như lá mùa thu. Quanh đi, quẫn lại, vẫn bằng ấy khuôn mặt. Chê ông Phan Quang Đán tổng trưởng chiêu hồi rồi cứ xài ông Phan Quang Đán quốc vụ khanh. Nếu phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ phán rằng ông quốc vụ Khanh không xứng đáng lĩnh lương năm ngàn một tháng, thưa nhà văn Lương Khoán, tài năng của ngài tôi ấn định mười ngàn. Không cần hơn ai, chỉ cần hơn quốc vụ khanh Phan Quang Đán là ngài hãnh diện chán.
Tôi hỏi :
- Tại sao “thủ tướng” không mời tôi thay thế quốc vụ khanh Mai Thọ Truyền ?
Chánh đảng Tuyệt Cốc cười :
- Ậy, tương lai văn hóa Việt Nam trông mong vào cải lương, hát bội và diễn thuyết về dao cấu thuyền tán. Nghề ấy, ngoài Mai Văn Hóa tiên sinh, không ai đủ khả năng. Do đó, ta nên dành độc quyền cho Mai tiên sinh. Thôi, ngài nên nhận cái Bộ Phụ Nữ đi.
Tôi lắc đầu :
- Thưa “thủ tướng” tôi đề nghị ngài mời ông nghị Bùi Văn Giải !
- Nghị Giải !
- Bẩm vâng, ông ta sắp giải nghệ và sẵn tài giật dải rút các bà lớn... Võ lưỡi của ông ta cao cường đến cái độ tướng ông Pháo Binh phải chào thua.
- Tôi đã chấm ngài.
- Tôi cóc có nghề tổng trưởng.
- Ông phải làm tổng trưởng.
- Tôi đếch thèm !
Đang găng họng từ chối thì con rắn của Giê-hô-va Chúa Trời cũ bò ra.
- Nhận đi, làm tàng hoài.
Tôi ấp úng :
- Mình ít học,
Con rắn của Giê-hô-va nói :
- Anh quên lời dạy của cụ Víp KK rồi à ? Làm nghị sĩ, dân biểu thì không cần học hành gì cả,
Tôi cãi :
- Nhưng “thủ tướng” đây mời anh làm tổng trưởng ?
Con rắn cười ngạo mạn :
- Làm tổng trưởng lại càng không cần học hành.
Cháng đảng Tuyệt Cốc xoa tay :
- Bà “tổng trưởng” thật tuyệt diệu. Ngay tôi đây này, tôi học hành ra cái gì đâu. Chẳng qua là “ngáp”. Ngớ ngẫn như ông Trần Văn Lắm mà cũng nghị sĩ kiêm tổng trưởng ngoại giao đó...
Con rắn lườm tôi một cái. Tôi thở dài :
- Vậy thì cám ơn “thủ tướng” tôi xin nhận ghế Phụ Nữ trong nội các...
Chánh đảng, Tuyệt Cốc nói tiếp :
- ... Nội các Nguyễn Văn Ngáp !
Tôi trở thành một vị tổng trưởng ấm ớ nhất trong nội các Nguyễn Văn Ngáp. Thói thường, một thằng chồng làm lớn là con vợ cũng đòi làm lớn. Đó là sự “vô ý thức”, theo lời buộc tội của bà lớn Trần Ngọc Oành, Nhà tôi đã thủ thì bên tai tôi, tuần lễ, sau đêm tấn phong nội các Nguyễn Văn Ngáp :
- Này anh, mình nên dọn nhà gấp về đường Trần Tế Xương đi!
- Thôi, ở đây cho tiện.
- Sao lại tiện ? Chính phủ dành ưu ái cho tổng trưởng, ta nên hưởng sự ưu ái đó. Làm tổng trưởng mà cứ ở ỳ một chỗ, nơi ta đã từng ăn chịu bánh cuốn, cãi nhau với anh hàng phở thì dân nó coi ta ra gì ? Em khoái “tư thất” mình có cái vọng gác ngoài cổng phất phơ chú cảnh sát làm cảnh.
- Phú quý trên đời như trận lá vàng cuối thu. Vèo bay chốc lát. Vừa dọn tới nhà chính phủ, nó thay đổi nội các thì ê mặt,
- Hừ, mưa lúc nào mát mặt lúc ấy. Anh định sung sướng như Bá Lý Hề để tôi làm thợ giặt đồ chăng ?
- Đâu nỡ.
- Vậy phải dọn nhà gấp. Có nhà cao cửa rộng tôi mới hoạt động xã hội được.
- Hoạt động xã hội!
- Chứ sao! Các bà lớn đã kết nạp tôi vào Hội Phụ Nữ Chống Ly Dị. Chương trình hoạt động của Hội rất rộng rãi. Thăm thương bệnh binh, ủy lạo cô nhi, quả phụ và lập tòa án hỏi thăm sức khỏe những thằng chồng vũ phu.
Bỏ mẹ, bầy rắn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời cũ đã họp thành một hàng ngũ... rắn hổ mang.
- Anh nghe lời tôi không ?
Con rắn “phì” một tiếng, lè lưỡi ra. Tôi sợ quá.
- Dạ dạ, sẽ dọn lên cái vi la ở đường Trần Tế Xương.
- Anh ạ !
- Gì ?
- Em “quê” thấy mồ, chưa có dáng dấp của một mệnh phụ phu nhân. Phải tạo cho em có dáng dấp sang trọng như bà Ngô Đình Nhu, anh nhé !
- Em ngu quá.
- Ngu.
- Ừ, ngu. Người ta sang trọng từ bụng mẹ sang trọng ra. Mình chó ngáp phải ruồi, đòi có dáng dấp sang trọng sao được. Bộ muốn làm hề cái à ?
- Thế anh chưa nghe chuyện bà cựu tổng trấn Bắc Hà Nghiêm Xuân Thiện ư ?
Bà Nghiêm Xuân Thiện, người ta kể thế, trước ngày lấy ông Nghiêm Xuân Thiện, rất quê mùa. Vì bà vốn là con gái đồng nội. Lấy ông Thiện rồi, bà Thiện vẫn quê mười cục. Bạn bè ông Thiện chế giễu. Một người khoa bảng đầy mình, tương lai chính trị tràn đầy như ông Nghiêm Xuân Thiện, không thể để vợ quê mùa. Trong các cuộc tiếp tân lớn, vợ một chính khách đóng vai trò tối quan trọng. Vậy ông Thiện đã quyết chí đào tạo bà Thiện trở thành một mệnh phụ phu nhân lý tưởng. Ông thuê các chuyện viên về huấn luyện bà nhà. Từ cầu thang bước xuống, dáng điệu ra sao. Đến đâu thì dừng lại mỉm cười. Tay phải làm gì, tay trái làm gì. Lúc ngồi, ngồi thế nào. Lúc đứng, đứng thế nào. Mời khách ly rượu thì thân thể uyển chuyển ra sao. Khi nào nhún vai. Khi nào vung tay. Khi nào nhăn mặt, vân vân và vân vân. Ông Thiện đã đóng cửa huấn luyện bà Thiện nửa năm. Ông là đạo diễn khó tính. Nhờ đó, bà Thiện trở thành một mệnh phụ phu nhân lý tưởng. Trừ trường hợp bà cáu tiết như lần bà cáu tiết đứng giữa Bộ Thông Tin chửi bới bộ trưởng Đinh Trình Chính đã “chèn ép” nhật báo Thời Luận của bà. Con gái bà Thiện, cô nào cô ấy đẹp như mẹ thưở ấu thời và sang thì khỏi kể.
- Em muốn huấn luyện để trở thành sang trọng ?
- Ừa.
- Vậy, trước hết, nên đến nha sĩ thay bốn cái răng vàng đi. Mệnh phụ phu nhân cười duyên mà chìa răng cửa vàng khè nó le lói dễ mất cảm tình !
- Anh xỏ tôi, hả ?
- Người đàn bà sang trọng không bao giờ trồng răng vàng trong phạm vi đôi môi khép, mở.
- Gì nữa ?
- Không nên tóp tép nhai trầu. Phải tập hút thuốc lá.
- Gì nữa ?
- À, để mướn thật nhiều chuyên viên về huấn luyện. Hình như, người đàn bà sang trọng, lúc ngồi trên cầu, dù táo bón, cũng không nên... rặn !
Cái khoản đầu tiên mà đàn bà hành hạ đàn ông làm lớn, đại khái “như vậy đó”. Chuyên viên huấn luyện có bổn phận giới thiệu những tiệm thợ may trứ danh. Chẳng hạn, bà Nguyễn Cao Kỳ năng may áo ở hiệu Dung bên Đakao, các bà lớn khoái sang trọng, phải đến Dung để Dung lãnh bạc gửi ngân hàng.
Này anh !
- Gì ?
- Mình xin gia nhập Xẹc đi.
- Nhà Xẹc, hả ?
- Ừa,
- Nhà Xẹc bây giờ rất bệ rạc. Phần đông là me Mỹ. Cứ trung úy Mỹ là có quyền vô hội. Cái thời nhà Xẹc, nơi thể thao trình diễn của ông Tây bà Đầm và trí thức Mít đã chấm rứt. Vô làm quái gì ?
- Nhiều bà dân biểu, nghị sĩ đã vô, đã bơi lội, quần vợt...
- Ôi đã, đem cả con nít lẫn bình sữa lẫn ma-ri-sến vào đó làm trò cười cho người ngoại quốc ư ?
- Kệ.
- Cái rốn của em nó lồi ra bằng trái quýt. Em mặc “bikini” đề biểu diễn rốn à ? Rốn lồi không... sang trọng.
- Người ta thì sao !
- Thì em xin vô đi.
- Có anh đi bơi nữa chứ ?
- Tôi còn làm... việc nước.
Chiều thứ bảy anh đi rút phé, việc nước khỉ mốc gì.
- Thì đi... nhà Xẹc !
Thưa ngài, tôi đã vô nhà Xẹc. Tôi phải uống ba ly Marteli cho tâm hồn xa thực tại mới dám nhìn bọn phu nhân “lỏi” quẫy lộn cái trò thời thượng. Đùi các bà dân biểu, nghĩ sĩ – chồng là dân biểu, nghị sĩ, vợ là dân biểu, nghị sĩ luôn như đùi voi mà mặc quần áo “xì bo”, cầm cái vợt, chạy lạch bạch trên sân xi măng thì Giê-hô-va, xét ra, cần tạo nạn hồng thủy gấp ! Tôi đã nhìn vô số đùi sẹo, đùi ghẻ tàu và rốn lồi quanh hồ bơi. Đàn bà thời thượng ! Mẹ kiếp, hễ thằng đàn ông làm lớn hay nhờ trúng mối đông bạc là y rằng con đàn bà dở trò thối. Một trong những trò thối, đang diễn ra, hàng ngày, tại nhà Xẹc đường Hồng Thập Tự Sàigòn.
Đàn bà, như văn hào Fénelon của Pháp đã anh dũng đi một đường phán xét : “Toutes les femmes sont détestables, même ma mère !” Thưa quý bà, câu nói “mất dậy” trên đây là của tác giả “Tê lê mạc phiêu lưu ký”, ông ta đã ra người thiên cổ từ khuya. Vậy quý bà có cầu sườn, nơi gương trang nữ lưu Ngô Bá Thành xuống đường đòi quyền sống và nhân phẩm phụ nữ cũng vô ích. Chúng ta nên tìm hiểu cái nguyên nhân nào khiến văn hào Penelon để cho đàn ông một câu thuộc loại “hoa thơm cỏ lạ”. Theo ý tôi, văn hào Pénelon đã vất vả, chân lấm tay bùn, khổ sở khốn nạn vì đàn bà mà một trong số đàn bà hành hạ văn hào phải là... vợ của người. Tôi đoán chắc, ít ra, chừng hai trăm ba mươi bảy lần, vợ văn hào Pénelon đã đánh thức văn hào dậy giữa lúc văn hào đang say sưa ngủ để lải nhải những chuyện vớ vẩn chẳng hạn : cơm tối nay có món bíp tếch ngon thế, tại sao ông nhấm nhá chút đỉnh rồi chê ? ông đã đi ăn bíp tếch với “con đĩ” nào chứ gì ! Chẳng hạn : Con sến bữa sáng dở chứng, ông tính “phút a la poóc” nó hay giữ nó lại. Vân vân... Thân mẫu của văn hào Fénelon, nhất định về hùa với con dâu vì trót xúc động bởi những giọt nước mắt đàn bà. Do đó, văn hào của lòng tôi mới nổi giận, tuyên bố “Đàn bà đáng ghét hết trọi, kể cả bà cụ thân sinh ra tôi !”
Đàn bà “thông thường” đã đáng ghét. Đàn bà mệnh phụ phu nhân, đàn bà chính khách và đàn bà tranh đấu còn đáng ghét đến cái độ nào đây ? Nếu đàn ông bằng lòng cái “triết lý” :
Lấy vợ sinh con rồi có cháu
Làm chồng làm bố sẽ làm ông
thì không cần ghét đàn bà. Bởi vì tội nhân đã chấp thuận cuộc đời nô lệ, coi cái nhẫn cưới như cái khóa của ngục tù. Nhưng nếu muốn giẫm lên cái “triết lý” kể trên, nghĩa là, muốn hung hăng tranh đấu thì, hoặc là đừng lấy vợ, hoặc là ném cái tinh thần đấu tranh xuống nước cho nó “xèo” một tiếng dài. Đôi khi không lấy vợ mà vẫn bị đàn bà làm điên cái đầu, làm thân bại danh liệt. Thí dụ trường hợp cố tổng thống Ngô Đình Diệm. Chết vinh quang mà còn bị đàn bà quấy hôi bôi nhọ. Thí dụ trường hợp cố tổng thống Kennedy. Đàn bà càng đẹp càng nguy hiểm. Ngoại sử Trung Hoa tiết lộ rằng cái bệnh giang mai có từ sau cái chết của đàn bà Dương Quí Phi. Chả là Dương Quí Phị đẹp mê hồn, đẹp đến nổi thi hào Lý Bạch, trong cơn say, tưởng Dương Quí Phi là trăng nằm thổn thển trên mặt nước, bèn nổi hứng nổi si tình, cởi quần áo lông nhông xuống... tỏ tình. Và đành mặc áo gỗ ! Diễn tả sắc đẹp của Dương Quý Phi, nên mượn thơ Nguyễn Gia Thiều : “Chìm đáy nước cá lừ đừ lặn, Ngẩng lưng trời nhạn ngẩn ngơ sa” hay “Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa”. Ôi, cái sắc đẹp của một đàn bà mà cỏ cây đang ngủ gục, rũ xuống, bèn cứng đơ muốn nói “ngủ hộ tí” thì dân tộc Trung Hoa rất xứng đáng là dân tộc truyền bệnh giang mai cho loài người.
Dương Quý Phi chết, Đường Minh Hoàng tiếc lắm. Mới “nhé” gỡ người đẹp một lần chót. Tức là “nhé” xác chết, “nhé” ma. Bồ Tùng Linh viết “Liêu trai chí dị” lấy cảm hứng ở sự “nhé” gỡ xác chết của Đường Minh Hoàng chăng ? “nhé” xong, người bị bệnh. Nhưng bệnh chưa phát. Người cứ thế “nhé” các cung tần mỹ nữ. Người truyền bệnh tơi bời. Khi người băng hà, các cung tần mỹ nữ được giải phóng vì tân vương đâu có thèm “tráng chảo” và thích đàn bà đờ cốc xi cốc. Các cung tần mỹ nữ ra về thơ thới hân hoan, bắt kép dân giả. Truyền bệnh cho dân giả. Cứ thế, bệnh lan rộng. Lan mãi khắp Á châu. Nòi Di tức là dân Cao Ly bị nặng nhất. Kế đến một chi nòi Bách Việt là anh em Phi Luật Tân của chúng ta. Hán tộc đã cấy sinh tử phù cho hai nòi giống thù hận truyền kiếp là dân tộc Di ( Nhật Bản, Cao Ly) và dân tộc Bách Việt (Việt, Thái, Mèo, Mên, Mã Lai, Pa, Pu, Chàm, Lào, Mường, Ngái Lây, Phi líp pin- theo sử Duy Dân-) Cho đến hôm nay, Cao Ly và Phi luật tân vẫn mang bệnh khủng khiếp và đã gieo oan nghiệt cho dân Đại Việt!
Đấy, đàn bà đáng sợ chưa ? Chỉ tại mông xừ A-đam và Giê-hô-va Đức chúa Trời cũ giáng họa cho đàn ông. Nhất là đàn ông Á Châu. Nhưng Á châu nên hãnh diện vì đã truyền được thứ bệnh ghê gớm! Đàn bà còn có khả năng giết chết một kiện tướng trên lưng ngựa bằng ngón tối độc : Thượng mã phong ! Tướng quan họ Hồ của nền đệ nhất Cộng Hòa Đại Ngu đã “về quê” bằng nước phi thượng mã phong vậy.
Ôi, đàn bà, tai họa của nhân loại. Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời cũ, nếu ngài định tạo thêm một nạn hồng thủy, xin ngài đừng chọn mông xừ Noé đóng tàu tị nạn. Ngài hãy chọn con, ngài nhé ! Con sẽ đóng tàu dành riêng cho những người ái nam ái nữ. Bởi vì, không cần diệt dục, dân ái nam ái nữ cũng chẳng làm ăn gì nổi. Dục không có, tham sân si sẽ chết. Nhân loại tương lai tốt đẹp, chính là do những người ái nam ái nữ. Ngài chọn một đàn ông khỏe mạnh, bình thường, bắt buộc nó sẽ chở đàn bà đi tị nạn. Và loài người vẫn tiếp tục chịu họa.
Cuộc phiêu lưu của đàn bà không biết đến thế nào là cùng. Do lẽ đó, tôi tạm chấm dứt nơi đây.
ĐÀN BÀ (phiêu lưu ký) của DUYÊN ANH - VŨ MỘNG LONG. Bìa DUY THANH. In lần thứ nhất 5.000 cuốn trên giấy gió. CỬU LONG xuất bản. ĐỒNG NAI tổng phát hành.
GIẤY PHÉP SỐ 4910/BTT/PHNT, SÀIGÒN, NGÀY 12 THÁNG II NĂM 1970
v
Đánh máy: welcom1957
VNTQ
VŨ MỘNG LONG
ĐÀN BÀ
(phiêu lưu ký)
CỬU LONG
1970
CÙNG MỘT TÁC GIẢ
đã in
hoa thiên lý
thằng vũ
luật hè phố
điệu ru nước mắt
ngày xưa còn bé
mây mùa thu
ảo vọng tuổi trẻ
dấu chân sỏi đá
sa mạc tuổi trẻ
trần thị diễm châu
vết thù hằn trên lưng con ngựa hoang
gấu rừng
dzũng đakao
ánh mắt trông theo
ánh lửa đêm tù
nặng nợ giang hồ
cỏ non
trường cũ
cầu mơ
thằng côn
tuyển truyện duyên anh
mơ thành người quang trung
nhà tôi
lứa tuổi thích ô mai
tuổi mười ba
mặt trời nhỏ
bồn lừa
rồi hết chiến tranh
chương còm
ĐÀN BÀ
đàn bà, Lyndiol, Ménol, thuốc chích và vòng xoắn
đàn bà mệnh phụ phu nhân và đàn bà bình dân... học vụ
BỖNG MỘT HÔM, NẰM GIỮA LÒNG ngõ hẹp, cảm thấy đời mình lạnh lùng trôi theo dòng kiệm ước, tôi đã ngáp được con ruồi tham chính. Người ta mời tôi làm tổng trưởng trong nội các cải tổ, ngài ạ! ối giời ơi, tôi mà được mời nắm chức tổng trưởng thì tương lai xứ này quả là hết thuốc chữa. Y hệt Lưu Bị “tam cố thảo lư” vồ Khổng Minh, người ta đã đến kiếm tôi ba lần cả thảy. Lần thứ nhất, tôi bận đi chợ mua rau cỏ, thịt cá, Phi líp nhỏ mà... Nhà thiếu sến, vợ ốm, chống là bếp, con cái là bồi. Lần thứ hai, đang rửa bát thì người ta gõ cửa. Người ta hỏi trúng tên tôi. Tôi đành lễ phép thưa : “Bẩm, ông Lương Khoán, chủ nhiệm nhật báo Đối Lập bữa nay vô dinh Độc Lập ăn cơm với tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Tôi là phi líp nhỏ. Ngài cần dặn gì, xin cứ dặn, tôi sẽ trình ông chủ”. Người ta giúi vào tay tôi tấm danh thiếp. A, một chánh đảng nước Việt Nam độc lập với nền cố vấn và viện trợ Mỹ! ông chánh đảng của đảng Tuyệt Cốc, tức là đảng chuyên tuyệt thực để dọa làm cách mạng, ghi giờ hẹn lại gặp tôi. Và, lần thứ ba, tôi gặp chánh đảng Tuyệt Cốc.
- Thưa ông chủ nhiệm, nội các cải tổ do tôi làm chủ tướng, ông đừng ngạc nhiên. Cái quá khứ bán mực nướng của tôi chính là lớp son của một chính phủ của dân nghèo do tôi lãnh đạo mai này. Tôi muốn làm khàc những ông thủ tướng tiền nhiệm. Và tôi long trọng mời ông.
- Tôi có biết cái con mẹ gì!
- Ông chớ quá khiêm tốn. Lúc này, me Mỹ, me Phi, me Thái, me Đại Hàn đang là một lực lượng đáng kể của cách mạng xã hội. Ta không thể để con mẹ Ngô Bá Thành đòi quyền sống cho họ. Do đó, tôi muốn có thêm Bộ Phụ Nữ, đặc trách mọi vấn đề phún Giao Chỉ. Tôi thấy ông có khiếu... phún.
- Bộ Phụ Nữ phải do thị phún làm thông trưởng. Tại sao ông không mời bà dân biểu Trần Kim Thoa ?
- Đàn bà vốn ghét đàn bà. Thưa ông, cái triết lý sống trên cõi đời này nó ly kỳ lắm. Cứ cùng làm một nghề là y rằng đố kỵ, kèn cựa. Đàn bà ưa ngồi lên cọc. Vậy cần đàn ông. Vì đàn ông mới có cọc !
- Thú thật với... thủ tướng, tôi chỉ giỏi ngón võ miệng. Tài năng đói kém vô cùng,
Ông chánh đảng Tuyệt Cốc vỗ vai tôi :
- Nhân tài bây giờ hiếm như lá mùa thu. Quanh đi, quẫn lại, vẫn bằng ấy khuôn mặt. Chê ông Phan Quang Đán tổng trưởng chiêu hồi rồi cứ xài ông Phan Quang Đán quốc vụ khanh. Nếu phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ phán rằng ông quốc vụ Khanh không xứng đáng lĩnh lương năm ngàn một tháng, thưa nhà văn Lương Khoán, tài năng của ngài tôi ấn định mười ngàn. Không cần hơn ai, chỉ cần hơn quốc vụ khanh Phan Quang Đán là ngài hãnh diện chán.
Tôi hỏi :
- Tại sao “thủ tướng” không mời tôi thay thế quốc vụ khanh Mai Thọ Truyền ?
Chánh đảng Tuyệt Cốc cười :
- Ậy, tương lai văn hóa Việt Nam trông mong vào cải lương, hát bội và diễn thuyết về dao cấu thuyền tán. Nghề ấy, ngoài Mai Văn Hóa tiên sinh, không ai đủ khả năng. Do đó, ta nên dành độc quyền cho Mai tiên sinh. Thôi, ngài nên nhận cái Bộ Phụ Nữ đi.
Tôi lắc đầu :
- Thưa “thủ tướng” tôi đề nghị ngài mời ông nghị Bùi Văn Giải !
- Nghị Giải !
- Bẩm vâng, ông ta sắp giải nghệ và sẵn tài giật dải rút các bà lớn... Võ lưỡi của ông ta cao cường đến cái độ tướng ông Pháo Binh phải chào thua.
- Tôi đã chấm ngài.
- Tôi cóc có nghề tổng trưởng.
- Ông phải làm tổng trưởng.
- Tôi đếch thèm !
Đang găng họng từ chối thì con rắn của Giê-hô-va Chúa Trời cũ bò ra.
- Nhận đi, làm tàng hoài.
Tôi ấp úng :
- Mình ít học,
Con rắn của Giê-hô-va nói :
- Anh quên lời dạy của cụ Víp KK rồi à ? Làm nghị sĩ, dân biểu thì không cần học hành gì cả,
Tôi cãi :
- Nhưng “thủ tướng” đây mời anh làm tổng trưởng ?
Con rắn cười ngạo mạn :
- Làm tổng trưởng lại càng không cần học hành.
Cháng đảng Tuyệt Cốc xoa tay :
- Bà “tổng trưởng” thật tuyệt diệu. Ngay tôi đây này, tôi học hành ra cái gì đâu. Chẳng qua là “ngáp”. Ngớ ngẫn như ông Trần Văn Lắm mà cũng nghị sĩ kiêm tổng trưởng ngoại giao đó...
Con rắn lườm tôi một cái. Tôi thở dài :
- Vậy thì cám ơn “thủ tướng” tôi xin nhận ghế Phụ Nữ trong nội các...
Chánh đảng, Tuyệt Cốc nói tiếp :
- ... Nội các Nguyễn Văn Ngáp !
Tôi trở thành một vị tổng trưởng ấm ớ nhất trong nội các Nguyễn Văn Ngáp. Thói thường, một thằng chồng làm lớn là con vợ cũng đòi làm lớn. Đó là sự “vô ý thức”, theo lời buộc tội của bà lớn Trần Ngọc Oành, Nhà tôi đã thủ thì bên tai tôi, tuần lễ, sau đêm tấn phong nội các Nguyễn Văn Ngáp :
- Này anh, mình nên dọn nhà gấp về đường Trần Tế Xương đi!
- Thôi, ở đây cho tiện.
- Sao lại tiện ? Chính phủ dành ưu ái cho tổng trưởng, ta nên hưởng sự ưu ái đó. Làm tổng trưởng mà cứ ở ỳ một chỗ, nơi ta đã từng ăn chịu bánh cuốn, cãi nhau với anh hàng phở thì dân nó coi ta ra gì ? Em khoái “tư thất” mình có cái vọng gác ngoài cổng phất phơ chú cảnh sát làm cảnh.
- Phú quý trên đời như trận lá vàng cuối thu. Vèo bay chốc lát. Vừa dọn tới nhà chính phủ, nó thay đổi nội các thì ê mặt,
- Hừ, mưa lúc nào mát mặt lúc ấy. Anh định sung sướng như Bá Lý Hề để tôi làm thợ giặt đồ chăng ?
- Đâu nỡ.
- Vậy phải dọn nhà gấp. Có nhà cao cửa rộng tôi mới hoạt động xã hội được.
- Hoạt động xã hội!
- Chứ sao! Các bà lớn đã kết nạp tôi vào Hội Phụ Nữ Chống Ly Dị. Chương trình hoạt động của Hội rất rộng rãi. Thăm thương bệnh binh, ủy lạo cô nhi, quả phụ và lập tòa án hỏi thăm sức khỏe những thằng chồng vũ phu.
Bỏ mẹ, bầy rắn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời cũ đã họp thành một hàng ngũ... rắn hổ mang.
- Anh nghe lời tôi không ?
Con rắn “phì” một tiếng, lè lưỡi ra. Tôi sợ quá.
- Dạ dạ, sẽ dọn lên cái vi la ở đường Trần Tế Xương.
- Anh ạ !
- Gì ?
- Em “quê” thấy mồ, chưa có dáng dấp của một mệnh phụ phu nhân. Phải tạo cho em có dáng dấp sang trọng như bà Ngô Đình Nhu, anh nhé !
- Em ngu quá.
- Ngu.
- Ừ, ngu. Người ta sang trọng từ bụng mẹ sang trọng ra. Mình chó ngáp phải ruồi, đòi có dáng dấp sang trọng sao được. Bộ muốn làm hề cái à ?
- Thế anh chưa nghe chuyện bà cựu tổng trấn Bắc Hà Nghiêm Xuân Thiện ư ?
Bà Nghiêm Xuân Thiện, người ta kể thế, trước ngày lấy ông Nghiêm Xuân Thiện, rất quê mùa. Vì bà vốn là con gái đồng nội. Lấy ông Thiện rồi, bà Thiện vẫn quê mười cục. Bạn bè ông Thiện chế giễu. Một người khoa bảng đầy mình, tương lai chính trị tràn đầy như ông Nghiêm Xuân Thiện, không thể để vợ quê mùa. Trong các cuộc tiếp tân lớn, vợ một chính khách đóng vai trò tối quan trọng. Vậy ông Thiện đã quyết chí đào tạo bà Thiện trở thành một mệnh phụ phu nhân lý tưởng. Ông thuê các chuyện viên về huấn luyện bà nhà. Từ cầu thang bước xuống, dáng điệu ra sao. Đến đâu thì dừng lại mỉm cười. Tay phải làm gì, tay trái làm gì. Lúc ngồi, ngồi thế nào. Lúc đứng, đứng thế nào. Mời khách ly rượu thì thân thể uyển chuyển ra sao. Khi nào nhún vai. Khi nào vung tay. Khi nào nhăn mặt, vân vân và vân vân. Ông Thiện đã đóng cửa huấn luyện bà Thiện nửa năm. Ông là đạo diễn khó tính. Nhờ đó, bà Thiện trở thành một mệnh phụ phu nhân lý tưởng. Trừ trường hợp bà cáu tiết như lần bà cáu tiết đứng giữa Bộ Thông Tin chửi bới bộ trưởng Đinh Trình Chính đã “chèn ép” nhật báo Thời Luận của bà. Con gái bà Thiện, cô nào cô ấy đẹp như mẹ thưở ấu thời và sang thì khỏi kể.
- Em muốn huấn luyện để trở thành sang trọng ?
- Ừa.
- Vậy, trước hết, nên đến nha sĩ thay bốn cái răng vàng đi. Mệnh phụ phu nhân cười duyên mà chìa răng cửa vàng khè nó le lói dễ mất cảm tình !
- Anh xỏ tôi, hả ?
- Người đàn bà sang trọng không bao giờ trồng răng vàng trong phạm vi đôi môi khép, mở.
- Gì nữa ?
- Không nên tóp tép nhai trầu. Phải tập hút thuốc lá.
- Gì nữa ?
- À, để mướn thật nhiều chuyên viên về huấn luyện. Hình như, người đàn bà sang trọng, lúc ngồi trên cầu, dù táo bón, cũng không nên... rặn !
Cái khoản đầu tiên mà đàn bà hành hạ đàn ông làm lớn, đại khái “như vậy đó”. Chuyên viên huấn luyện có bổn phận giới thiệu những tiệm thợ may trứ danh. Chẳng hạn, bà Nguyễn Cao Kỳ năng may áo ở hiệu Dung bên Đakao, các bà lớn khoái sang trọng, phải đến Dung để Dung lãnh bạc gửi ngân hàng.
Này anh !
- Gì ?
- Mình xin gia nhập Xẹc đi.
- Nhà Xẹc, hả ?
- Ừa,
- Nhà Xẹc bây giờ rất bệ rạc. Phần đông là me Mỹ. Cứ trung úy Mỹ là có quyền vô hội. Cái thời nhà Xẹc, nơi thể thao trình diễn của ông Tây bà Đầm và trí thức Mít đã chấm rứt. Vô làm quái gì ?
- Nhiều bà dân biểu, nghị sĩ đã vô, đã bơi lội, quần vợt...
- Ôi đã, đem cả con nít lẫn bình sữa lẫn ma-ri-sến vào đó làm trò cười cho người ngoại quốc ư ?
- Kệ.
- Cái rốn của em nó lồi ra bằng trái quýt. Em mặc “bikini” đề biểu diễn rốn à ? Rốn lồi không... sang trọng.
- Người ta thì sao !
- Thì em xin vô đi.
- Có anh đi bơi nữa chứ ?
- Tôi còn làm... việc nước.
Chiều thứ bảy anh đi rút phé, việc nước khỉ mốc gì.
- Thì đi... nhà Xẹc !
Thưa ngài, tôi đã vô nhà Xẹc. Tôi phải uống ba ly Marteli cho tâm hồn xa thực tại mới dám nhìn bọn phu nhân “lỏi” quẫy lộn cái trò thời thượng. Đùi các bà dân biểu, nghĩ sĩ – chồng là dân biểu, nghị sĩ, vợ là dân biểu, nghị sĩ luôn như đùi voi mà mặc quần áo “xì bo”, cầm cái vợt, chạy lạch bạch trên sân xi măng thì Giê-hô-va, xét ra, cần tạo nạn hồng thủy gấp ! Tôi đã nhìn vô số đùi sẹo, đùi ghẻ tàu và rốn lồi quanh hồ bơi. Đàn bà thời thượng ! Mẹ kiếp, hễ thằng đàn ông làm lớn hay nhờ trúng mối đông bạc là y rằng con đàn bà dở trò thối. Một trong những trò thối, đang diễn ra, hàng ngày, tại nhà Xẹc đường Hồng Thập Tự Sàigòn.
Đàn bà, như văn hào Fénelon của Pháp đã anh dũng đi một đường phán xét : “Toutes les femmes sont détestables, même ma mère !” Thưa quý bà, câu nói “mất dậy” trên đây là của tác giả “Tê lê mạc phiêu lưu ký”, ông ta đã ra người thiên cổ từ khuya. Vậy quý bà có cầu sườn, nơi gương trang nữ lưu Ngô Bá Thành xuống đường đòi quyền sống và nhân phẩm phụ nữ cũng vô ích. Chúng ta nên tìm hiểu cái nguyên nhân nào khiến văn hào Penelon để cho đàn ông một câu thuộc loại “hoa thơm cỏ lạ”. Theo ý tôi, văn hào Pénelon đã vất vả, chân lấm tay bùn, khổ sở khốn nạn vì đàn bà mà một trong số đàn bà hành hạ văn hào phải là... vợ của người. Tôi đoán chắc, ít ra, chừng hai trăm ba mươi bảy lần, vợ văn hào Pénelon đã đánh thức văn hào dậy giữa lúc văn hào đang say sưa ngủ để lải nhải những chuyện vớ vẩn chẳng hạn : cơm tối nay có món bíp tếch ngon thế, tại sao ông nhấm nhá chút đỉnh rồi chê ? ông đã đi ăn bíp tếch với “con đĩ” nào chứ gì ! Chẳng hạn : Con sến bữa sáng dở chứng, ông tính “phút a la poóc” nó hay giữ nó lại. Vân vân... Thân mẫu của văn hào Fénelon, nhất định về hùa với con dâu vì trót xúc động bởi những giọt nước mắt đàn bà. Do đó, văn hào của lòng tôi mới nổi giận, tuyên bố “Đàn bà đáng ghét hết trọi, kể cả bà cụ thân sinh ra tôi !”
Đàn bà “thông thường” đã đáng ghét. Đàn bà mệnh phụ phu nhân, đàn bà chính khách và đàn bà tranh đấu còn đáng ghét đến cái độ nào đây ? Nếu đàn ông bằng lòng cái “triết lý” :
Lấy vợ sinh con rồi có cháu
Làm chồng làm bố sẽ làm ông
thì không cần ghét đàn bà. Bởi vì tội nhân đã chấp thuận cuộc đời nô lệ, coi cái nhẫn cưới như cái khóa của ngục tù. Nhưng nếu muốn giẫm lên cái “triết lý” kể trên, nghĩa là, muốn hung hăng tranh đấu thì, hoặc là đừng lấy vợ, hoặc là ném cái tinh thần đấu tranh xuống nước cho nó “xèo” một tiếng dài. Đôi khi không lấy vợ mà vẫn bị đàn bà làm điên cái đầu, làm thân bại danh liệt. Thí dụ trường hợp cố tổng thống Ngô Đình Diệm. Chết vinh quang mà còn bị đàn bà quấy hôi bôi nhọ. Thí dụ trường hợp cố tổng thống Kennedy. Đàn bà càng đẹp càng nguy hiểm. Ngoại sử Trung Hoa tiết lộ rằng cái bệnh giang mai có từ sau cái chết của đàn bà Dương Quí Phi. Chả là Dương Quí Phị đẹp mê hồn, đẹp đến nổi thi hào Lý Bạch, trong cơn say, tưởng Dương Quí Phi là trăng nằm thổn thển trên mặt nước, bèn nổi hứng nổi si tình, cởi quần áo lông nhông xuống... tỏ tình. Và đành mặc áo gỗ ! Diễn tả sắc đẹp của Dương Quý Phi, nên mượn thơ Nguyễn Gia Thiều : “Chìm đáy nước cá lừ đừ lặn, Ngẩng lưng trời nhạn ngẩn ngơ sa” hay “Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa”. Ôi, cái sắc đẹp của một đàn bà mà cỏ cây đang ngủ gục, rũ xuống, bèn cứng đơ muốn nói “ngủ hộ tí” thì dân tộc Trung Hoa rất xứng đáng là dân tộc truyền bệnh giang mai cho loài người.
Dương Quý Phi chết, Đường Minh Hoàng tiếc lắm. Mới “nhé” gỡ người đẹp một lần chót. Tức là “nhé” xác chết, “nhé” ma. Bồ Tùng Linh viết “Liêu trai chí dị” lấy cảm hứng ở sự “nhé” gỡ xác chết của Đường Minh Hoàng chăng ? “nhé” xong, người bị bệnh. Nhưng bệnh chưa phát. Người cứ thế “nhé” các cung tần mỹ nữ. Người truyền bệnh tơi bời. Khi người băng hà, các cung tần mỹ nữ được giải phóng vì tân vương đâu có thèm “tráng chảo” và thích đàn bà đờ cốc xi cốc. Các cung tần mỹ nữ ra về thơ thới hân hoan, bắt kép dân giả. Truyền bệnh cho dân giả. Cứ thế, bệnh lan rộng. Lan mãi khắp Á châu. Nòi Di tức là dân Cao Ly bị nặng nhất. Kế đến một chi nòi Bách Việt là anh em Phi Luật Tân của chúng ta. Hán tộc đã cấy sinh tử phù cho hai nòi giống thù hận truyền kiếp là dân tộc Di ( Nhật Bản, Cao Ly) và dân tộc Bách Việt (Việt, Thái, Mèo, Mên, Mã Lai, Pa, Pu, Chàm, Lào, Mường, Ngái Lây, Phi líp pin- theo sử Duy Dân-) Cho đến hôm nay, Cao Ly và Phi luật tân vẫn mang bệnh khủng khiếp và đã gieo oan nghiệt cho dân Đại Việt!
Đấy, đàn bà đáng sợ chưa ? Chỉ tại mông xừ A-đam và Giê-hô-va Đức chúa Trời cũ giáng họa cho đàn ông. Nhất là đàn ông Á Châu. Nhưng Á châu nên hãnh diện vì đã truyền được thứ bệnh ghê gớm! Đàn bà còn có khả năng giết chết một kiện tướng trên lưng ngựa bằng ngón tối độc : Thượng mã phong ! Tướng quan họ Hồ của nền đệ nhất Cộng Hòa Đại Ngu đã “về quê” bằng nước phi thượng mã phong vậy.
Ôi, đàn bà, tai họa của nhân loại. Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời cũ, nếu ngài định tạo thêm một nạn hồng thủy, xin ngài đừng chọn mông xừ Noé đóng tàu tị nạn. Ngài hãy chọn con, ngài nhé ! Con sẽ đóng tàu dành riêng cho những người ái nam ái nữ. Bởi vì, không cần diệt dục, dân ái nam ái nữ cũng chẳng làm ăn gì nổi. Dục không có, tham sân si sẽ chết. Nhân loại tương lai tốt đẹp, chính là do những người ái nam ái nữ. Ngài chọn một đàn ông khỏe mạnh, bình thường, bắt buộc nó sẽ chở đàn bà đi tị nạn. Và loài người vẫn tiếp tục chịu họa.
Cuộc phiêu lưu của đàn bà không biết đến thế nào là cùng. Do lẽ đó, tôi tạm chấm dứt nơi đây.
ĐÀN BÀ (phiêu lưu ký) của DUYÊN ANH - VŨ MỘNG LONG. Bìa DUY THANH. In lần thứ nhất 5.000 cuốn trên giấy gió. CỬU LONG xuất bản. ĐỒNG NAI tổng phát hành.
GIẤY PHÉP SỐ 4910/BTT/PHNT, SÀIGÒN, NGÀY 12 THÁNG II NĂM 1970
v
Đánh máy: welcom1957
VNTQ