Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thục Nữ

Collapse
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Thục Nữ

    Mỗi câu chuyện viết nên là những thực trạng xảy ra trong cuộc sống. Mỗi xúc cảm của nhân vật là nhịp đập của trái tim tác giả. Mỗi nhân vật trong câu chuyện là bài học để đời. Một câu chuyện đời thường cũng như biết bao nhiêu câu chuyện khác và giá trị của con người đều quí như nhau !!!

    Thục Nữ chính là câu chuyện ngắn mà Ái muốn gởi đến mọi người bằng sự vay mượn của những câu chuyện đời có thật...!



    **************

    Nắng hắt vào song cửa nóng hừng hực, cái nóng oi bức của một buổi xế chiều mùa hè làm cho Hải Tú như ngợp thở và khó chịu . Cô thò tay kéo rèm cửa lại rồi ngã lưng xuống tấm nệm, vươn tay, duỗi chân, thở ra một hơi thật mạnh với gương mặt ngước lên trần nhà và đôi mắt nhắm nghiền . Hải Tú uốn éo thân mình một hồi rồi nằm yên bất động . Cô mệt mỏi và thèm một giấc ngủ ngon . Hải Tú không phải là một cô gái đẹp nhưng cô lại toát ra một nét quyến rũ lạ thường và một giọng nói thỏ thẻ, nhẹ nhàng như ru lòng người . Dưới cặp mắt mọi người cô là người nhút nhát, hiền lành và hết mực đoan trang . Bạn bè từ trai đến gái đều quý mến cô . Nhưng có một điều chẳng ai hiểu nổi hay đọc thấu tâm trạng của cô qua từng xúc cảm . Trong giây phút chập chờn ảo mộng cô đã thiếp đi lúc nào không biết .

    Hải Tú ăn sáng qua loa rồi lại đèo chiếc xe đạp cũ kỹ đến trường . Cô tiết kiệm tối đa vì nhà đã nghèo, mà càng nghèo thì tự ái càng cao . Khi tự ái càng cao thì cô càng cố gắng học và muốn đỗ đạt cao hơn người để bù lại cái nghèo hèn mà cô đã phải chịu . Cô quyết tâm theo đuổi ngành đại học kinh tế đến cùng . Thắm thoát đã cuối niên khóa thứ ba rồi . Chẳng ai hiểu được những vất vả chịu đựng của cô vì có bao giờ cô chịu chia xẻ với bất cứ ai đâu ! Và cô cũng chẳng thể nào hé môi với bất cứ ai ! Vài cây si đã mọc ở đằng sau chiếc xe đạp cũ kỹ của cô từ lâu lắm nhưng cô cứ phớt lờ như không hề nhìn thấy . Lòng tự nhủ phải ráng cho qua cái ải cuối cùng . Cô tận dụng hết thời gian nghỉ hè để đi làm gấp đôi, kiếm tiền trả học phí và chi tiêu trong cuộc sống hằng ngày . Có nhiều lúc cô cũng khao khát, thèm thuồng, ước ao được một vòng tay âu yếm và một mái ấm gia đình . Có nhiều khi cô cũng chẳng muốn chấp nhận chính bản thân mình trong cái hiện tại đen tối này . Xong ..., cô không thể nào chối bỏ được sự thật . Một cây si có lẽ đã quá mệt mỏi vì trồng khá lâu mà không được người chăm sóc . Cây si ấy đã đánh liều một phen, đánh bạo tán tỉnh cô . Ai ngờ một câu nói đùa của Hải Tú đã khiến cây si cảm động . Và cuộc tình tiến triển thật nhanh ngoài sức tưởng tượng của hai người ...

    Triệu đã chờ dưới nhà hơn mười lăm phút, anh nóng lòng đi tới đi lui, liếc nhìn đồng hồ mà vẫn chưa thấy Hải Tú . Riếng Hải Tú cũng nóng lòng không kém, mồ hôi cô toát ra nhỏ giọt vì cô sợ . Sợ Triệu sẽ lên nhà một cách bất ngờ nếu như anh chờ quá lâu . Triệu gọi đã mấy lần nhưng máy di động của Hải Tú đã tắt nguồn làm anh càng lo lắng . Khoảng mười lăm phút sau Hải Tú bước vội vàng xuống cầu thang với dáng điệu mệt mỏi . Vừa thoáng thấy cô, Triệu đã thở phào nhẹ nhõm . Anh tự nghĩ lần nào Hải Tú cũng bắt anh chờ đến mỏi cả cổ mới chịu xuất hiện . Anh đã hỏi nhiều lần mà lần nào Hải Tú cũng lãng sang chuyện khác . Cô chỉ bảo là việc học làm cô quá mệt mỏi và âu lo . Mới quen hơn nửa năm mà Triệu đã ngỏ lời cầu hôn cô dù chẳng biết tí ti gì về gia đình của Hải Tú . Triệu vừa xong bốn năm đại học bây giờ anh đang nộp đơn xin việc làm . Anh dự định cưới Hải Tú sau khi cô đã lấy xong bằng đại học . Vả lại thời buổi này trai gái yêu nhau có quyền tự do định đoạt hôn nhân mà không sợ bị ép duyên như ngày xưa nữa . Nghĩ đến lời cầu hôn của Triệu làm Hải Tú thẩn thờ, mắt thoáng vẻ u buồn . Cô muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, lại thở dài rồi lại đáng trống lãng . Hẹn hò đã ba tháng mà Triệu chẳng dám hôn cô một cái nào, chỉ choàng vai và nắm tay thôi cô cũng đã ngượng ngùng và sợ sệt . Và hơn nửa năm nay Hải Tú vẫn như vậy, Triệu yên tâm phần nào trong thái độ dè dặt của cô. Điều này chứng tỏ anh là người đàn ông đầu tiên cô quen biết ?!

    Còn Hải Tú lại nhớ đến câu nói đùa của mình với Triệu "nếu anh có thể đem em ra khỏi cái hiện tại đen tối này mà không một lời oán hận thì em sẽ ưng anh". Không lẽ đây là ý trời, mà nếu là ý trời thì cũng phải có thử thách . Hải Tú ngồi lên xe lòng cô hoang mang lo lắng, nhưng cô gắng nở một nụ cười e lệ kèm theo là ba chữ "xin lỗi anh" ngọt ngào làm Triệu càng ngây ngất . Cuộc hẹn hò hôm nay Triệu muốn cầu hôn và đeo chiếc nhẫn đính hôn vào bàn tay xinh xắn của Hải Tú, anh muốn cô là của riêng anh mãi mãi . Mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình trong âm thầm lặng lẽ . Trong suốt cuộc hẹn hò chiều nay Hải Tú rất ít nói chuyện và gương mặt suy tư một cách khác thường . Triệu nôn nóng đem chuyện cầu hôn ra nói một lần nữa với cô . Triệu lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen, vừa cầm bàn tay cô vừa hỏi:

    - anh muốn cầu hôn với em, em có bằng lòng với anh không ?

    Hải Tủ sững sờ trong chốc lát rồi cô dịu dàng:

    - anh đã suy nghĩ kỹ chưa, em cho rằng chúng ta cần thời gian tìm hiểu nhau thêm . Có lẽ như thế này là quá vội vàng rồi .

    Triệu cười mỉm chi:

    - không đâu em, cưới vợ phải cưới liền tay mà ...

    Triệu chưa dứt lời thì Hải Tú ngắt lời của Triệu:

    - nhưng anh không muốn biết về em, về gia cảnh của em sao ?

    Triệu lắc đầu:

    - không, anh chỉ biết anh yêu em, em yêu anh, thế là đủ . Rất đơn giản phải không em ?

    Nhìn nét mặt nghiêm trang của Hải Tú, Triệu thấy cô càng quyến rũ . Cơn lửa tình hừng hực bốc cháy trong lòng anh và trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực khi anh cố dằn tâm định trí . Triệu ra chiều tư lự rồi nhìn thẳng vào đôi mắt Hải Tú mà van lơn:

    - em cho anh lên nhà em chơi nhé . Anh muốn biết nhà em, sao lần nào em cũng từ chối hết !

    Hải Tú ngập ngừng:

    - tại em thấy bất tiện vì chỗ em ở quá chật hẹp và nghèo nàn .

    Triệu cười nheo mắt:

    - không sao đâu nhà tranh vách lá nhưng có em là viên ngọc quý thì đủ rồi .

    Hải Tú nghe đến đây càng thấy bất an, trong giây phút này cô không biết phải xử ra sao nữa . Cô thật lòng với Triệu và cũng mơ ước một mái ấm gia đình nhưng cô sợ, sợ một ngày rồi Triệu cũng thay lòng đổi dạ vì biết được sự thật về cô . Lặng thinh một hồi Hải Tú quyết định liều một phen:

    - thôi được rồi lát nữ sau khi đi chơi về em sẽ dắt anh lên nhà em chơi

    Triệu cười hí hửng:

    - cảm ơn em

    Tiếng chuông điện thoại reo làm Hải Tú giật mình, cô xin phép Triệu để tiếp cú điện thoại trong lo âu, cô vừa nói vừa đứng lên bước sang một chỗ khác cách nơi cô ngồi một khoảng khá xa . Dường như cô không muốn Triệu nghe lõm câu chuyện của cô . Về phần Triệu hình như Triệu vô tư và chẳng có chút nghi ngờ gì cả . Hơn nữa tiếng nhạc sập sình trong nhà hàng làm át đi giọng nói của cô nên cho dù có nghe thì Triệu cũng chẳng nghe rõ được cô nói gì . Hải Tú trở lại bàn ăn cười đùa vui vẻ với Triệu cho đến khi cả hai cùng lên xe đi về .

    (còn tiếp)


    >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



    ...Yêu là chia một quả tim
    Là trao một nửa, là thêm một lần...!


    sigpic

  • #2
    Về đến nơi Hải Tú ở, khi lên đến cầu thang hai người gặp ông hàng xóm, ông già này nhìn Hải Tú cười "khì" một tiếng rồi quay lưng đi với thái độ lạnh lùng . Điều này khiến Triệu thắc mắc sao cái ông hàng xóm này bất lịch sự thế . Hải Tú thì lặng im không nói một câu nào, cô lấy khóa mở cửa rồi cùng Triệu bước vào trong nhà . Cô dịu dàng hỏi Triệu:

    - anh muốn uống chút gì không ?

    Triệu lắc đầu và lấy tay xoa xoa bụng:

    - mình mới ăn uống xong anh hãy còn no và không thấy khát .

    Xong chàng đùa một câu:

    - chỉ khát là khát tình em thôi

    Hải Tú nghe đến đây cũng không chịu đựng được nữa rồi, nàng nguýt Triệu một cái . Ôi ! Nàng thục nữ mà bấy lâu nay Triệu thầm mơ một nụ hôn . Cô vội vã đến bên cái máy hát mở nhạc lên rồi quay ra đóng cửa phòng lại trong khi Triệu đã ngã lưng xuống chiếc giường cũ kỹ nhưng gọn gàng của cô và nhắm nghiền đôi mắt hít thở một cách sảng khoái . Xong chàng mở mắt ra nhìn lên vách tường thấy tấm ảnh của Hải Tú trong trang phục áo dài trắng thật là nhí nhảnh dễ thương và trong sáng . Triệu buột miệng khen:

    - tấm hình này đẹp quá .

    Trong khi anh đang mải mê ngấm nghía tấm hình thì cô đã đến bên cạnh anh lúc nào không hay biết . Triệu vừa xoay người qua thì bàn tay của Hải Tú đã chạm vào vùng ngực của anh mà xoa, Triệu trố mắt chết sững khi thấy cô đang tần ngần bênh cạnh trông thật mát mẽ hết chỗ chê . Lòng ham muốn lại trỗi dậy khi anh nghe trái tim mình đập thình thịch . Những sớ thịt căng lên, các mạch máu như tăng tốc độ hết ga và tuần hoàn một cách loạn xạ trong thân thể của anh . Bỗng dưng cô tấn công anh bằng nụ hôn đầu tiên trên đôi mắt . Anh nhắm mắt tiếp nhận một cách đè nén . Cô lần hai bàn tay ra sau gáy Triệu, đôi lần xuống tìm môi, một làn hơi ấm áp lạ lùng làm Triệu muốn nhảy nhổm và cuối cùng anh tiếp nhận một cách nồng nhiệt . Cô bắt đầu thả người xuống lên trên cơ thể anh, anh ghì chặt và hai người quyện lấy nhau trong hơi thở hổn hển . Triệu lúc này chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa, sự khao khát lâu ngày và sức trai đang căng phồng như chiếc bong bóng sắp nổ tung, anh chỉ biết lẩm bẩm mấy chữ:

    - anh yêu em ..

    Hải Tú sờ soạn người anh một cách sành điệu rồi cởi từng cút áo sơ mi của anh . Gỡ tới đâu nàng hôn nồng nàn tới đó . Tiếng nhạc uốn éo và hơi thở dồn dập của cô làm Triệu như tóe lửa . Anh cũng ghì chặt cô xuống hôn lấy hôn để lên hai ngọn đồi tuyệt mỹ và cả hai đã chìm vào trong một giấc mơ ..., giấc mơ của hai người !

    Sau một trận mây mưa ướt át, cô bỗng trở về tư thế một nàng thục nữ hiền lành . Cô mặc lại bộ y phục một cách chớp nhoáng rồi nói giọng thúc giục:

    - anh mặc đồ vào đi em đưa anh xuống lầu, em còn phải đi học .

    Trong khi Triệu hãy còn ngây ngất vì dư hương ngọt ngào vừa đọng lại sau một lần thỏa mãn lòng anh còn lâng lâng khó tả, anh mặc lại bồ đồ rồi cùng cô xuống nhà một cách vội vã . Sau cái hôn phớt lên má của anh, cô thản nhiên nói:

    - tạm biệt anh gặp lại sau .

    xong cô bước nhanh lên lầu như sợ anh bắt kịp . Thật ra cô không phải là người đàn bà đầu tiên của Triệu nhưng trong cô lại toát ra một nét gì mê hồn mà Triệu không diễn tả được . Mấy lần ăn trái cấm nhưng chẳng lần nào anh thấy ngọt như lần này cả . Anh cũng là người phóng khoáng và cởi mở, quan niệm hai chữ "tiết trinh" không ám ảnh Triệu vì sau lần ái ân anh biết được mình chẳng phải là kẻ đầu tiên bẻ mận hái đào . Anh quan niệm tình yêu không phải là trinh tiết mà là tinh khiết . Vì trinh tiết của thân thể không thể nào đánh đổi được tinh khiết của tâm hồn . Cho nên anh chấp nhận cô, và anh sẵn sàng gánh trách nhiệm về hành vi của mình .

    Kể từ lần ấy, Triệu càng thăm viếng Hải Tú nhiều hơn và lần nào cũng thấy ông hàng xóm già cười cười "khì" lãng xẹt . Hải Tú dường như là hai người khác biệt . Một đoan trang, nhút nhát, hiền lành . Một bốc lửa, khát khao, cuồng nhiệt . Và lần nào cô cũng chủ động nhập cuộc mây mưa . Mỗi lần một tuyệt chiêu khác nhau làm Triệu có cảm giác cô tuyệt vời y như một cô gái làng chơi . Và lần nào cũng vậy sau khi thỏa mãn xong là cô đuổi anh về . Dù thắc mắc nhưng Triệu cũng ngoan ngoãn vâng lời vô điều kiện . Trong thời gian này một mặt hưởng thụ cái hương vị tình yêu lãng mạn, một mặt Triệu cấp tốc tìm kiếm việc làm . Cuối cùng anh đã tìm được một chức vụ khá cao tại một công ty vi tính . Anh vui mừng báo tin cho Hải Tú biết và định tổ chức ăn mừng với bạn bè trước khi chính thức đi làm . Sự việc quá gấp làm cho Triệu chạy đôn chạy đáo mua tờ báo tìm trong mục rao vặt để kiếm một ban nhạc trẻ . Anh muốn quậy cho đã một bữa trước khi vào nề nếp . Lòng tự nhủ ... gấp thế này không biết có ai chịu đến không ? Mắt lướt trên những trang rao vặt Triệu chợt nhận ra gương mặt của một người bạn học cũ đó là Lạc . Bây giờ anh ấy đã lập một ban nhạc rình rang, ngày xưa anh là một tay đàn giỏi nhất trường . Triệu mừng quýnh gọi điện thoại cho Lạc . Cả hai cười cười nói nói rồi cúp điện thoại trong không khí hào hứng . Lạc còn nói là sẽ có món quà bất ngờ dành cho Triệu .

    Buổi tiếc diễn ra trong không khí tưng bừng và vui vẻ . Hải Tú đến từ trưa để phụ lo tổ chức việc ẩm thực, chung vui với Triệu cùng bạn bè rồi cô xin phép về sớm vì mai còn phải đến lớp . Triệu đưa Hải Tú vè trong hân hoan và sung sướng . Hai người lại dìu nhau lên cầu thang, và một lần nữa anh lại được cái cảm giác thỏa mãn lâng lâng . Triệu quay về với nét mặt sáng rỡ trong sự chờ đợi của Lạc và bạn bè . Cả bọn cùng nhau nâng ly say sưa thỏa chí . Cuối cùng tiệc cũng tàn, ai nấy ra về chỉ còn lại Lạc, Huấn và Khanh . Lạc bảo Triệu:

    - tui có món quà bất ngờ dành cho ông nhé !

    Triệu hoài nghi:

    - quà gì thế, sao ông tốt bụng như thế này ?

    Lạc cười cà rỡn:

    - thì quà độc đáo ấy mà, nhưng ông phải kiên nhẫn chờ đợi à nha

    Triệu lắc đầu chịu thua lẫn tò mò:

    - nè phải nói rõ là quà gì coi tui có nhận không, nếu đắt tiền quá thì tui không dám lãnh à nha

    Lạc móc túi lấy máy di động bấm một cuộc gọi, chỉ nghe:

    - chào em, là anh nè, có hẹn rồi nha, okay, em dắt thêm vài mỹ nữ nữa cho anh . Ồ, vậy hả, em làm nổi không đó ? Chỉ sợ em kham không nổi thôi . Ừ, lát gặp, nhớ bồi bổ trước khi tới nha em .

    Triệu có vẻ hoài nghi:

    - nè ông gọi ai vậy ? Sao hẹn ai, em nào tui không tham gia đâu à, tui ...

    Lạc ngắt lời:

    - lâu lâu mà, mèo nào chê mỡ, bảo đảm với ông mấy em này ngon lành, vừa rẻ, vừa sạch, vừa an tâm, vừa phê nữa .

    Triệu nhún vai:

    - thôi đi ông, tui mới ăn no rồi, không muốn nữa, ăn kiểu đó tui sợ si đa lắm .

    Lạc cười sặc sụa:

    - bảo đảm an toàn, tui có thử qua rồi, tin tui đi .

    Ding dong, ding dong ...!

    Tiếng chuông cửa reo làm cắt ngang câu chuyện, Lạc nheo nheo con mắt rồi khúc khích:

    - sao tới nhanh như bay vậy kìa ?

    Lạc vội vàng chạy ào ra mở cửa trong khi Triệu hãy còn suy nghĩ ngớ ngẩn . Triệu ngồi nhổm dậy ngay lập tức bị Huấn và Khanh kéo ngồi xuống ghế sa lông .

    Triệu khó chịu:

    - Trời ơi mấy ông làm gì vậy ? Tha cho tui có được không ?

    Khanh kề vào tai Triệu thì thầm:

    - nè nghe lời ông Lạc đi bảo đảm ông sẽ phê tới bến luôn .

    Triệu nhăn mặt:

    - nhưng tui không có bao giờ chơi gái cả, có phải ông Lạc gọi gái tới không ?

    Huấn chen vào:

    - ông đừng lo mấy cô này ngộ lắm, trong khi hành sự họ sẽ tắt đèn tối thui, hai bên sẽ không nhận dạng ra nhau thì có gì mà ông xấu hổ hay ngại ngùng

    Triệu nói vẻ nhát gừng:

    - nhưng tui đã có bạn gái rồi .

    Giọng Lạc vọng vào:

    - thì có sao đâu, hì hì .

    Rồi Lạc tiếp giọng:

    - đứa nào muốn hưởng thụ trước ? Chỉ có một em thôi nhưng bảo đảm sẽ chiều tới bến, và một trăm phần trăm an toàn . Đây là mác sinh viên thứ thiệt nhé .

    Khanh háo sắc chạy vô phòng trong khi Triệu che mặt úp mình xuống ghế sa lông một cách xấu hổ . Lạc bảo cô gái:

    - em hãy chạy theo nó vào phòng kia, khi nào xong thì bảo nó ra nói cho mấy anh biết, tụi anh sẽ ở ngoài chờ đợi, em nhớ đem hết tuyệt chiêu ra nhé .

    Cô gái mỉm cười rồi thoăn thoắt bước vào phòng . Trong phòng tắt đèn tối thui, cô mò mẫm từng bước rồi cuối cùng cũng đến được bên chiếc giường Khanh đang nằm . Khanh vồ lấy cô như con thú thèm khát miếng mồi thơm . Cô gái trổ ra một tuyệt chiêu mà Khanh chưa từng được thử bao giờ . Khanh sướng phát run người, cứ ghì chặt cô gái, hai người lăn nhiều vòng trên chiếc giường của Triệu và chìm dần trong thỏa mãn thú vui !

    Khanh vội vã bước ra với nét mặt còn phảng phất cơn mê tình ái, bước tới lấy một ly nước lọc uống ừng ực rồi ngồi xuống ghế sa lông một cách tự nhiên:

    - tới phiên ông Lạc hả ? Để con bé nghỉ ngơi một chút . Công nhận đã thiệt . Năm phút sau ông hãy vô . Cô ta bảo vậy !

    Lạc vỗ vào vai Triệu một phát thiệt mạnh:

    - ê ông ráng chờ chút xíu nha, không được chạy à . Chừng 20 phút tui ra liền

    Nói xong Lạc ưỡn ngực bước tự tin vào phòng . Cô gái dịu dàng:

    - vào đi anh, em phải còn làm bao nhiêu lần nữa ?

    - chỉ còn hai thằng bạn anh nữa thôi, nhưng em liệu có chống nổi không ?? Nếu không thì để anh ưu tiên cho thằng bạn thân của anh trước vì hôm nay là ngày đặc biệt của nó !

    - em nghĩ một lúc mà bốn người chắc em sẽ mệt lắm

    - vậy để anh gọi thằng bạn của anh vào nhé, em chờ đấy dưỡng sức thêm chút nữa nha

    - được rồi anh

    Lạc vội vã bước ra không đầy hai phút, cả bọn mất hồn trố mắt hỏi:

    - ông làm gì mà lẹ thế ? Sao tỉnh queo vậy ?

    - không, thôi đêm nay tui với ông Huấn nhịn đi cho ông Triệu vào thử, vì con bé có vẻ mệt không kham nổi bốn thằng mình đêm nay .

    Huấn tỏ vẻ thất vọng:

    - vậy mà nãy giờ tui ráng chờ, mà thôi nhường cho ông Triệu lần này

    Nói xong cả ba đẩy Triệu về hướng phòng ngủ . Triệu sợ hãi thụt lùi:

    - thôi tha cho tui đi mấy ông, tui làm không được, tui đã có bạn gái, tui không thể nào chơi gái được .

    - một lần thôi cho biết với người ta ông ơi, bạn gái ông đâu có biết đâu . Lạc xúi vô .

    - ừ đúng rồi, đàn ông trước khi ràng buộc cũng cần được một đêm thoải mái tự do chứ ông . Khanh tỏ vẻ sành đời

    Huấn chẳng nói chẳng rằng kéo Triệu đi về hướng phòng ngủ rồi đẩy Triệu vào trong và đóng cửa cái rầm .

    Trong căn phòng quen thuộc của mình Triệu dễ dàng bước đến bên chiếc giường nhưng anh lại từng bước run rẩy vì có cảm giác mình đang phản bội . Cô gái lại dịu dàng, một giọng Bắc kỳ thanh thao:

    - Mời anh tự nhiên, em sẽ chiều anh hết lòng nhé .

    Trong căn phòng lò mò tối thui, nhưng đâu khó khăn gì cho cả hai cùng sờ soạn nhau và ôm ấp trong bóng đêm . Bỗng Triệu đẩy cô gái ra và hổn hển:

    - xin lỗi tôi không làm được

    - thế anh muốn gì bây giờ ? Anh vẫn phải trả em đủ tiền đấy nhé

    - tôi sẽ trả nhưng tôi không muốn làm nữa, mình mở đèn lên nha

    - không được đâu anh . Em đã giao trước rồi anh không biết luật chơi sao ?

    Ngoài cửa phòng có lẽ ba chàng kia đang rình nên Lạc nói vọng vào:

    - em nhớ phải chiều nó tới bến mới được, đêm nay là đêm của nó đó cô bé . Anh sẽ thưởng em thêm .


    (còn tiếp)


    >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



    ...Yêu là chia một quả tim
    Là trao một nửa, là thêm một lần...!


    sigpic

    Comment


    • #3
      Mèng.......sao nghi quá ta.....đừng có khúc kết bi thảm thi tội lắm đa....Cám ơn nữ nhà văn Ái nhiền nha.


      Thân,
      Nahoku
      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

      Comment


      • #4
        Nguyên Văn Bài Viết Của nahoku View Post
        Mèng.......sao nghi quá ta.....đừng có khúc kết bi thảm thi tội lắm đa....Cám ơn nữ nhà văn Ái nhiền nha.


        Thân,
        Nahoku
        Hihihi bác Na. Bác Na chờ coi tới phút cuối thì sẽ biết. Câu chuyện mang một ý nghĩa sâu xa, lúc đó bác Na sẽ biết bi thảm hay tội nghiệp, hay là kết cuộc thật thoả mãn lòng người


        >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



        ...Yêu là chia một quả tim
        Là trao một nửa, là thêm một lần...!


        sigpic

        Comment


        • #5
          Cô gái chẳng nói chẳng rằng trườn người lên và kéo Triệu nằm xuống để tiếp tục cuộc mây mưa . Triệu có cảm giác ớn lạnh xương sống . Sao linh tính và cảm giác cho anh biết cô bé này thật quen thuộc mà hình như ...Triệu ngỡ như là mình đang nằm mơ . Phải mơ không ? Đầu óc Triệu miên man . Anh bỗng ghì chặt cô bé vào hôn thật sâu lên đôi môi một cách nồng nàn . Triệu bỗng giật mình khi anh vừa hôn vừa uống những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bờ môi . Triệu chợt dừng lại hỏi:

          - tôi chưa làm gì cô sao cô lại khóc ? Cô thật sự không thích làm sao ?

          Cô gái không trả lời cứ đè Triệu và tiếp tục hôn, sau một hồi lâu cô không thể nào nén được nữa bật ra tiếng khóc . Triệu giật bắn người chồm dậy đưa tay bật đèn lên . Cô gái che mặt khóc nức nở . Từ ánh sáng của chiếc đèn ngủ Triệu nhìn thấy cô bé đội mái tóc giả màu vàng nâu, Triệu cố kéo hai bàn tay của cô ra và hỏi:

          - có chuyện gì tại sao cô khóc ? cô biết tôi à ???

          Cô bé vẫn che mặt:

          - xin anh đừng hỏi nhiều nữa . Xin anh hãy đi ra và nhớ là trả đủ tiền cho em nhé . Anh mở đèn là đã vi phạm luật chơi rồi

          Nhưng lần này giọng cô bé không còn là cô bé Bắc Kỳ nữa mà một giọng miền Nam rặc ròng và quen thuộc . Triệu giật bắn người:

          - trời ... tại sao lại thế này ? Tại sao lại có thể là em

          Cô bé đã buông hai tay ra, hai hàng nước mắt ràn rụa trên làn mi chảy mascara cong vút:

          - em cũng không muốn như thế này đâu anh, xin anh hãy hiểu cho em .

          Triệu lạc giọng hét toáng lên:

          - tại sao em lại đi làm cái nghề nhơ bẩn này ?

          Cô gái cười vẻ bất cần đời:

          - anh không hiểu được hoàn cảnh của em, xin anh đừng nhục mạ em như thế

          Triệu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh thì đã nghe tiếng đẩy cửa phòng vào, Triệu liền hét lớn:

          - mấy ông ở ngoài đó không được vô, tui sẽ không tha cho mấy ông đâu

          Cô gái đứng lên mặc lại y phục một cách nhanh chóng và vuốt nước mắt, sửa lại mái tóc rồi nhìn Triệu:

          - em xin lỗi anh đã làm cho anh thất vọng . Nhưng xin anh hãy nhớ lại lời em đã từng nói với anh và vì sao em đã từ chối lời cầu hôn của anh . Hãy xem như là một giấc mơ .

          Rồi cô bé lẳng lặng đẩy cửa bước ra trong khi Triệu đứng như trời tròng chưa tỉnh hẳn . Cô bé thản nhiên lấy đủ số tiền và chào tạm biệt rồi bước nhanh ra cửa !!!

          Ba chàng lúc này mới chạy ùa vào phòng thấy Triệu đang còn ngồi thừ trên giường như trời tròng, nhưng lúc trông thấy ba người Triệu nhào tới đấm cho mỗi người một quả . Và bồi cho Lạc thêm một quả thiệt đau . Xong Triệu khóc như một đứa trẻ thơ ...mặc cho đám bạn năn nỉ và hỏi nguyên nhân . Hiểu tường tận lý do cả ba rối rít xin lỗi Triệu và năn nỉ đừng giận rồi cũng đến lúc ra về !!!

          Một mình nằm trên chiếc giường mà bao nhiêu chuyện vừa xảy ra Triệu nhắm mắt như muốn xua đi hình ảnh đó . Nhưng anh không thể nào . Miệng cứ lẩm bẩm tại sao, tại sao ??? Rồi anh không chịu nổi, gọi điện thoại cho Hải Tú chỉ nghe tiếng tổng đài :

          - thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được !

          Triệu như điên cuồng tìm mấy chai bia nốc ừng ực cho đến xỉn và nằm gục tại sa lông giữa đống vỏ bia lăn đầy trên bàn và dưới đất . Sáng tỉnh dậy nhận được tin nhắn của ba chàng bạn thân cùng tin nhắn của Hải Tú:

          - Xin lỗi anh vì những việc vừa qua . Sẽ không còn có lần thứ hai . Vĩnh biệt anh !

          Triệu bấm máy gọi lại nhưng mà lần này là giọng một người đàn ông:

          - xin lỗi cậu tìm ai ?

          - dạ tôi tìm cô Hải Tú

          - cậu nhầm số rồi, ở đây không có ai là Hải Tú cả

          Triệu bàng hoàng ngẩn người ra một hồi rồi quyết định chạy tới nhà Hải Tú . Nhưng đến nơi chỉ thấy cửa khóa im lìm và ông hàng xóm hôm nay không cười như mọi khi, ngược lại ông đến bên Triệu và hỏi:

          - cậu tìm cô bé ở đây hả ?

          - dạ đúng, bác có biết cô ấy đi đâu không ?

          - tôi không biết, chỉ biết cô ấy dọn đi sáng sớm này và nhờ tôi trao cho cậu cái này .

          Triệu cảm ơn ông già hàng xóm rồi mở ra trong đó có một số tiền và một bức thư . Triệu từ từ đọc:

          Anh Triệu yêu thương,

          Khi anh nhận được lá thư này thì có lẽ là những lời cuối cùng em cho anh, như cuộc tình mình sẽ không bao giờ có đoạn kết . Em thật lòng không hề có ý lừa dối anh . Em sinh ra là một cô gái nghèo, sự vất vả cơ cực của cha mẹ, gia đình và của cả chính bản thân mình đã làm cho em quyết tâm cố gắng học hành và em mơ ước mình được bước chân vào đại học . Em đã thực hiện được điều ấy !

          Tập tễnh bước lên xứ Sài Gòn rồi đi làm đủ công việc cực nhọc để có đủ tiền học phí, tiền sinh hoạt ăn ở, em nhận ra cay đắng của tình đời . Cuộc sống không dễ dàng như em nghĩ . Cha mẹ thì không có đủ lo cho đàn em ở dưới quê lấy đâu cung cấp cho em . Sau đó một thời gian mẹ em bị bệnh nặng phải nằm viện, không biết lấy đâu ra tiền, vay mượn thì cũng có lúc phải trả nhưng làm sao có tiền để trả đây khi mà nhà em lại quá nghèo . Thương mẹ vô cùng và cuối cùng em đã chấp nhận hy sinh cái quí giá nhất của đời mình cho một người đàn ông lớn tuổi, một đại gia để đổi lấy số tiền cứu mẹ và trả đi số nợ đã vay .

          Từ đó cuộc đời em đã rẽ vào một bước ngoặc khác, một lối rẽ mà không ai muốn giẫm chân lên để sống bao giờ . Nhưng em không có đường lựa chọn ! Em đã tiếp tục phục vụ cho ông ấy những lần sau và ông ấy cũng thưởng em hậu hỉnh để em có thể vừa lo cho mình vừa lo cho gia đình . Cuối cùng em đã bỏ hết những công việc cực nhọc khác chỉ mang về một số tiền quá ít ỏi không đủ cho em trang trải, để làm cái công việc này . Một công việc mà anh đã nhục mạ em là "công việc nhơ bẩn" . Những điều em làm cha mẹ em hoàn toàn không biết . Và người biết đầu tiên lại là anh ! Trớ trêu thay cho số phận con người . Anh có còn nhớ có lần em đã nói với anh :

          - nếu anh có thể đem em ra khỏi cái hiện tại đen tối này mà không một lời oán hận thì em sẽ ưng anh .

          Anh thật sự không hiểu lúc đó em đau như thế nào đâu, em yêu anh thật lòng chính vì vậy mà em không thể lừa dối anh và làm anh đau lòng, lại không đủ can đảm để nói ra, không đủ tư cách để nhận lời anh nên em đành từ chối !

          Phải em là cô gái không xứng đáng nhưng mà những lần mình bên nhau em không hề xem anh như là một lần trao đổi . Mà em đã trao anh tất cả tâm hồn và thể xác của em, vì em đã yêu anh .

          Số tiền này em xin hoàn trả lại cho anh, đó là tiền công của bạn anh đã trả cho em phần của anh, tiền công mà em đã ngủ với chính người em yêu như là một lần trao đổi . Em trả lại cho anh vì em đã không xem như là lần trao đổi, và em cũng đã chưa làm xong công việc của mình nên em không thể nhận số tiền này . Nếu anh thật sự cho công việc của em là "nhơ bẩn" vậy thì anh hãy xem như những lần trước kia mình đã từng bên nhau cũng là những lần trao đổi . Thế thì anh hãy còn nợ em rất nhiều tiền đấy anh ạ !

          Nếu anh thật sự cho công việc của em là "nhơ bẩn" thì anh có bao giờ nghĩ rằng nếu không có những người như ông đại gia kia, như bạn của anh, và cả như anh nữa thì làm sao em có được cái vinh dự nhận hai chữ "nhơ bẩn" của anh . Mà có lẽ em cũng nên cảm ơn họ đã cho em cơ hội làm ra tiền mà không hề chửi em là "nhơ bẩn" . Và em có nên cảm ơn anh hay không khi em không lấy của anh một đồng xu mà còn được anh tặng cho một lời nhục mạ nhớ đời ??!

          Em xin lỗi em không xứng với anh, xin lỗi anh vì em đã không phải là người mà anh mơ ước . Em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh cũng như là một giấc mơ . Anh hãy tìm người khác xứng đáng hơn em và hãy luôn nhớ rằng khi yêu một người là nên chấp nhận quá khứ của người ấy dù quá khứ có xấu xa đến mức nào, nếu mình thật lòng muốn tiến đến hôn nhân !

          Tình yêu ơi, giấc mộng tàn
          Ngàn lẫn xin lỗi đã làm anh đau
          Ngỡ ngàng ... tan nát lòng nhau
          Bởi nàng thục nữ ... rành câu ... bán mình !!!

          Thương anh thật nhiều và vĩnh biệt anh,
          Hải Tú


          Triệu vừa đọc mà những giọt nước mắt chảy dài lăn trên má, rớt xuống lá thư của người yêu . Anh đau điếng cả hồn . Phải chi anh đừng tổ chức buổi tiệc vừa qua, thà rằng anh đừng bao giờ biết cái sự thật đó, sự thật mà anh khó thể nào chấp nhận được . Và bây giờ anh hoàn toàn không biết Hải Tú làm gì ? Cô đang ở đâu ? Chẳng biết cô có làm chuyện dại dột gì hay không ??? Triệu lạnh toát người nghĩ đến không biết Hải Tú có nghĩ quẩn rồi tự tử không ? Anh quýnh quáng lên chạy đến trường nơi Hải Tú học để hỏi thăm nhưng không ai biết là Hải Tú đã đi đâu vì cô đã vắng mặt trong ngày học hôm nay ! Triệu tự hỏi lòng tại sao sự việc lại xảy ra như vậy ? Tại sao anh lại mắng Hải Tú một câu tệ bạc và làm tan nát cõi lòng cô . Rồi anh tự hỏi lòng mình liệu anh có còn chấp nhận Hải Tú nữa không khi sự thật đã phơi bày . Ông bà xưa thường nói "thà lấy điếm về làm vợ chứ không ai lấy vợ về làm điếm" . Nhưng mà anh quy cho Hải Tú cái tội danh làm điếm có phải quá đáng không ? Và cô ấy cũng chưa phải là vợ của anh để mà có thể gọi là "lấy vợ về làm điếm" !!!

          (còn tiếp)


          >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



          ...Yêu là chia một quả tim
          Là trao một nửa, là thêm một lần...!


          sigpic

          Comment


          • #6
            Triệu nằm suy nghĩ mông lung quên cả ăn uống, hay nói cách khác anh hoàn toàn không muốn ăn uống gì hết . Triệu đã ngã bệnh . Lạc đã gọi máy mấy lần trong mấy ngày qua nhưng chẳng có tin tức gì của Triệu . Anh đến nhà thì thấy Triệu tiều tụy như người sắp chết . Không còn sức lực nữa nhưng Triệu nhất định không chịu ăn uống, anh thật sự hối hận !!! Lạc biết không cách nào ép được Triệu nên chỉ còn cách gọi cho Hải Tú . Điện thoại tắt nguồn không liên lạc được . Lạc đã gởi cả chục tin nhắn mong là Hải Tú có thể đọc được ! Nhưng hoàn toàn vô vọng . Hải Tú đã không hề nhắn lại cho Lạc một tin nào . Hai ngày sau Triệu đã hoàn toàn mất hết sức lực và bất tỉnh . Lạc phải gọi thêm bạn bè đến chở Triệu vào viện . Lạc nhắn một tin cuối cùng cho Hải Tú thật nghiêm túc và có phần tìm hiểu xem thái độ của Hải Tú thế nào ? Thời gian trôi qua đã hết ngày rồi tới đêm, Lạc mòn mỏi chờ trông mà chẳng thấy bóng dáng của Hải Tú . Lạc biết trong giờ phút này chỉ có Hải Tú mới có thể làm cho Triệu hồi phục được . Lạc mệt mỏi rồi ngồi gục thiếp đi lúc nào không hay ...

            Hải Tú rón rén nhẹ nhàng đặt lên bàn bình hoa hồng đỏ thắm rồi nàng vội quay lưng đi, nhưng tiếng ú ớ của Triệu trong cơn mê sảng làm Hải Tú không thể quay lưng:

            - em đừng bỏ anh, Hải Tú, Hải Tú, anh biết lỗi rồi em đừng xa anh, anh không thể ... thiếu ...em ..

            Hải Tú ôm mặt khóc nức nở, tiếng nấc của cô đã làm Lạc giật mình tỉnh ngủ . Nhìn thấy Hải Tú thật khác xa với cô bé đã từng làm cho mình đảo điên và ngây ngất . Hải Tú với mái tóc dài đen nhánh, gương mặt ngây thơ và hiền hậu làm Lạc không khỏi giật mình . Không ngờ cô đã hóa trang thật kỹ để phải làm cái nghề mà không cô gái chân chính nào muốn bước chân vào ! Lạc chụp ngay cánh tay Hải Tú mà van xin:

            - Xin lỗi em, anh hoàn toàn không ngờ câu chuyện lại trớ trêu như vậy, xin em hãy bỏ qua cho anh cũng như bỏ qua cho Triệu . Trong giây phút này em là người mà Triệu cần nhất . Xin em đừng bỏ đi . Đã gần một tuần nay nó không hề ăn uống nên đã kiệt sức và bất tỉnh . Nó cứ như người điên trong cơn mê sảng không ngớt gọi và nhắc tên em . Hãy coi chuyện đã từng xảy ra như là một tai nạn, không ai muốn nó xảy ra bao giờ em à !

            Hải Tú vẫn lặng yên nghe Lạc nói, cô không bước đi cũng không quay mặt bước vào . Lạc lại ỉ ôi tiếp:

            - bởi Triệu nó quá bàng hoàng và chuyện xảy ra như một cú shock thật to trong cuộc đời nó nên nó đã buông lời không phải với em . Em hãy tha thứ cho nó một lần ...

            Lạc chưa dứt lời, thì nghe tiếng rên rỉ và trở mình . Lạc và Hải Tú đều quay mặt lại . Tiếng ồn của Lạc đã làm Triệu bừng tỉnh . Đôi mắt Triệu như sáng bừng lên khi bắt gặp những giọt nước mắt lăn dài trên má của Hải Tú, Triệu thều thào:

            - em ... hãy tha lỗi cho anh ...anh không thể sống thiếu em ...

            Xong Triệu đưa tay như muốn chạm vào người Hải Tú nhưng khoảng cách quá xa rồi Triệu lại nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt ràn rụa chảy tuôn . Hải Tú không thể chịu đựng được nữa cô òa lên khóc nức nở và chạy tới nắm lấy bàn tay Triệu đặt lên ngực mình và khẽ nói:

            - anh luôn ở trong trái tim em, cho dù mình không còn là của nhau nữa . Mãi mãi em chỉ yêu mình anh mà thôi .

            Với hơi thở dồn dập Triệu nói như đứt quảng:

            - em ..phải ...phải ...làm vợ .. của ...anh ... vợ của anh ...

            Xong anh lại ngất xỉu một lần nữa . Lạc mất hồn chạy đi tìm y tá . Nhịp tim của Triệu đập loạn xạ không kiểm soát được . Cô y tá vội đi tìm bác sĩ đến để xem tình trạng của Triệu thế nào . Trong lúc này Lạc có thời gian để nói chuyện với Hải Tú . Anh tỏ vẻ hờn trách:

            - sao Hải Tú lại nói ra chi lời ấy hả em ? Em có thể nói những lời cho bạn của anh yên lòng và hồi phục rồi lúc đó em có làm thế nào hay bỏ đi anh cũng cảm ơn em

            Hải Tú nghẹn ngào:

            - em thật lòng không muốn nói như thế nhưng vì em cảm thấy em không còn tư cách để nói đến tình yêu với Triệu vì em không thể nào đối diện với chính bản thân mình . Anh không là em thì làm sao anh hiểu được ? Anh có nghĩ đến là giữa hai đứa mình đã từng xảy ra chuyện gì không ?? Làm sao em có thể sống với Triệu mà coi như không hề xảy ra chuyện gì được chứ anh ???

            Lạc lo lắng và quay sang tự trách mình:

            - cũng tại anh hết, muôn sự tại anh . Tại anh đã gây ra cục diện này . Bây giờ anh phải làm sao ??? Mình đã không còn nhỏ nữa để sống mà thiếu đi trách nhiệm và sống mà không thể tha thứ cho nhau . Anh hỏi em một lần sau cuối là em có thể nào tha thứ cho anh không ???

            Hải Tú cay đắng:

            - anh là người không có lỗi, lỗi là ở nơi em, em quá đèo bồng đã yêu một người mà em không nên yêu vì ngay từ đầu em thừa biết là em không bao giờ xứng đáng với tình yêu của anh ấy ...

            Lạc ngắt lời:

            - nhưng mà Triệu nó đã yêu em thật lòng và ngay đêm đó nó hoàn toàn không muốn ngủ với một cô gái làng chơi ..., anh xin lỗi anh lại lỡ lời ...

            Hải Tú cười nhạt:

            - phải chính vì em là cô gái làng chơi nên cả làng có thể chơi nhưng mà phải trả tiền, vì thế đó chính là công việc anh ạ . Em không cho chơi không, vì nếu cho chơi không cần trả tiền cho cả một làng thì nó lại hoàn toàn mang một ý nghĩa khác . Mong anh hiểu rằng em có lòng tự trọng của em . Không có công việc nào là xấu, khi mà còn có người cần em làm công việc ấy và phải trả tiền cho những lần em làm xong công việc của mình; chỉ có con người mới là xấu, vì cho dù họ có một công việc tốt nào trong xã hội thì bản chất của họ cũng làm mất đi tư cách và giá trị con người của họ rồi anh à . Một quyển sách không được đánh giá qua cái bìa và tựa đề bên ngoài, mà phải đọc nội dung ở bên trong mới hiểu được giá trị của nó !

            Lạc biết mình lỡ lời, chưa kịp nói gì thêm thì bác sĩ đã đứng ngay trước mặt và hỏi:

            - ai là thân nhân của bệnh nhân này ?

            Lạc nhanh nhẩu:

            - người thân của nó ở xa lắm, em là bạn của nó, còn cô này là vợ của nó ...

            Hải Tú châu mày định đính chính thì Lạc đã nháy mắt ngầm bảo cô im lặng . Xong Lạc quay qua hỏi bác sĩ:

            - thưa bác sĩ bạn em ra sao rồi ? Có phải chuyện gì nghiêm trọng không ?

            Bác sĩ vẫn bình tĩnh:

            - tôi cần người ký tên vào giấy tờ vì cậu ấy cần lên bàn mổ gấp ...

            Bác sĩ chưa dứt lời thì Lạc và Hải Tú đều la thất thanh:

            - Hả ?? Bác sĩ nói sao ??? Mổ à ?? Tại sao lại như vậy ??

            Bác sĩ đưa tay ra hiệu cho hai người bình tĩnh lại và tiếp:

            - cậu ấy có một khối u trong não đang lớn dần và khi tinh thần bị kích thích, bị chấn động nó sẽ phát triển rất mau, không thể chần chừ được vì để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng .

            Hải Tú gào lên như người mất hồn:

            - không thể nào, anh không thể nào có chuyện gì, em phải làm vợ của anh ...anh hiểu không ...

            Rồi cô nhào tới nhưng bác sĩ và Lạc đã ngăn cô lại, bác sĩ ngạc nhiên hỏi:

            - không phải cô là vợ của cậu ấy sao ?? Tôi không hiểu ...

            Lạc ngắt lời bác sĩ:

            - dạ xin lỗi bác sĩ, câu chuyện rất dài dòng, nói tóm lại cô ấy là vợ tương lai của bạn em . Cô ấy có thể ký tên ngay lúc này .

            (còn tiếp)


            >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



            ...Yêu là chia một quả tim
            Là trao một nửa, là thêm một lần...!


            sigpic

            Comment


            • #7
              Không còn cách nào khác bác sĩ đã đưa giấy tờ cho Hải Tú ký, và Triệu được đưa vào phòng mổ ngay lập tức . Nhưng bác sĩ còn thông báo cho Hải Tú là tổn phí sẽ lên đến hơn 100 triệu đồng .

              Nghe đến đây Hải Tú bủn rủn tay chân:

              - dạ ... bác sĩ ...em đào đâu ra số tiền lớn như vậy hả bác sĩ . Em có thể trả góp được không ?

              Bác sĩ lắc đầu thở ra rồi nói với cô:

              - không được đâu cô à . Nếu không có số tiền đóng trước là 20 triệu trong ngày hôm nay thì chúng tôi cũng hết cách . Vì đó là luật của bệnh viện .

              Hải Tú khóc ròng:

              - nhưng như vậy đâu có được anh Triệu sẽ chết mất, vì em không biết làm sao có ngay số tiền đó . Bác sĩ cho em thêm vài ba ngày được không bác sĩ ?

              Lạc nãy giờ đứng im re, bây giờ nghe Hải Tú nói xong anh cũng thấy mình là người có lỗi:

              - xin lỗi em mọi chuyện là do anh . Anh có liên lạc gia đình của Triệu rồi nhưng mà cho dù họ vào tới đây cũng trễ rồi . Lúc đầu anh hoàn toàn không biệt chuyện khối u trong não của nó .

              Hải Tú khóc bù lu bà la:

              - anh Lạc bây giờ làm sao để cứu anh Triệu đây ? Hu hu hu ...

              Lạc bình tĩnh tiếp:

              - anh dành dụm bấy lâu nay chỉ được một ít, để anh đưa em 10 triệu, em tìm cách thêm thử coi sao ...

              Bác sĩ sốt ruột lên tiếng:

              - thôi cô cậu cứ ở ngoài đây bàn nhé, xong rồi thì đi ra nói chuyện với cô thư ký trong phòng tiếp tân .

              Hải Tú cảm ơn bác sĩ rồi đưa tay quẹt mắt, quẹt mũi, hai mắt đỏ hoe, giọng đã bị khàn khàn vì cô gào khóc quá độ:

              - em từ lúc bước chân vào nghề này đến nay em cũng để dành được chút đỉnh, ráng gom lại chắc cũng gần 20 triệu, thôi thì cứ đóng cho bệnh viện trước . Phần còn lại có lẽ ...

              Lạc ngắt lời:

              - có lẽ sao hả em ?

              Hải Tú ngập ngừng rồi nói giọng quả quyết:

              - em nghĩ chỉ còn có một cách mà thôi, để em thử và hy vọng là ông ta sẽ giúp đỡ em .

              Nói xong Hải Tú đưa tay gạt hết nước mắt cô nhìn Lạc nghiêm túc:

              - anh Lạc ở lại đây theo dõi bệnh tình của anh Triệu . Em phải đi bây giờ . Em sẽ ráng gom số tiền còn lại . Anh cứ nhắn tin hay gọi cho em khi có tin tức của anh Triệu nhé . Em cố gắng trở về trong vòng 2 tiếng đồng hồ !

              Lạc hoài nghi và muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng anh lại ngại Hải Tú sẽ nghĩ ngợi và bi chạm tự ái một lần nữa . Lạc đành ừ hử cho xong:


              - thôi được rồi em cứ đi đi . Để anh liên lạc cho gia đình Triệu thêm một lần nữa, hy vọng là khi họ vào có tiền để trả tiền bệnh viện .

              Hải Tú bước từng bước nặng nề lê gót khỏi bệnh viện . Trong đầu bao ý nghĩ cứ rối tung lên . Cô tự hỏi lòng bây giờ phải làm sao ?? Không lẽ lại đến nhờ vả ông ấy thêm lần nữa . Dĩ nhiên cô biết là ông ấy sẽ đồng ý, nhưng cô sẽ phải trả bằng một giá khác, cái giá mà cô không hề muốn làm cho dù cô đã từng làm để đánh đổi bằng tiền ...! Nhưng lại một lần nữa cô không có đường lựa chọn . Cô thương Triệu nên bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ hy sinh !

              Tiếng chuông điện thoại "ring" cắt ngang dòng suy nghĩ của Hải Tú . Cô mở phone nhìn thấy số bỗng hai mắt cô sáng rỡ lên, một số điện thoại mà Hải Tú đang cần để liên lạc trong lúc này . Hải Tú ngọt ngào:

              - A lô, chào anh

              - cô biết tôi là ai sao nè ?

              - dạ em biết chứ, anh là anh Nhật Ân mà, làm sao em có thể quên được

              - cô còn nhớ dai quá nhỉ ? cô có thể đến với tôi ngay bây giờ không ?

              Hải Tú bỗng ngập ngừng:

              - dạ ...em ...

              Nhật Ân bỗng tiếp lời cô:

              - cô thế nào nhỉ ?? không tiện à . Tôi rất cần cô ngay bây giờ, cô có thể đến ngay không ? Đã lâu rồi tôi không gặp cô .

              Hải Tú nửa mừng nửa lo, cô nói giọng lí nhí:

              - dạ .. em cũng đang cần muốn gặp anh đó Nhật Ân . Em tới ngay nhé !

              Nhật Ân đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế trong căn phòng làm việc thật sang trọng và cao cấp . Ông xoay người qua lại trên chiếc ghế, mắt nhắm nghiền, hai tay cứ vuốt mặt và mũi về phía sau tóc rồi chống cằm rồi tư lự và thở dài . Cuộc chiến giữa hai vợ chồng đã kéo dài hơn hai năm, nhưng ông không có can đảm để chia tay . Với ông tuy có chút đào hoa nhưng ông không thể bỏ đi cái gia đình một vợ đẹp và ba con ngoan ở nhà . Từ một dịp tình cờ gặp Hải Tú đang buồn bã khóc lóc, không biết duyên phận khiến xui thế nào ông đã giúp đỡ cô nhưng cũng chính ông là người đầu tiên bẻ mận hái đào . Cái điểm tốt của ông là giữ lời và đã giúp Hải Tú rất nhiều về mặt kinh tế, cho dù mỗi lần ông giúp chẳng phải là giúp không mà cũng là một lần trao đổi ái ân . Kể từ khi biết Hải Tú khi nào ông buồn, ông trống vắng là lúc ông cần đến Hải Tú . Và hình như ông cũng đã từ từ bỏ đi cái tính đào hoa của mình . Ông không yêu Hải Tú, nhưng cô mang lại cho ông cảm giác được yêu, được chiều chuộng và Hải Tú hiểu ý của ông . Trong khi ông yêu vợ bao nhiêu mà ngược lại bà ấy chỉ mải mê với những đam mê nghệ thuật, rồi bè bạn, rồi mua sắm, rồi du lịch, và rất đua đòi theo thời trang, dần dần bà ấy coi trọng những thứ ấy hơn ông . Ông vùi đầu vào công ty để mang về bao nhiêu tiền cho bà và các con . Ở nhà mướn người nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp . Bà không phải làm bất cứ một điều gì ngoại trừ là đôi lúc trò chuyện với con hay giúp con học hành . Nhưng bà cảm thấy giống như đó là một sự trách nhiệm nặng nề gì lắm . Nên ông cũng mướn thêm một người về kèm cho hai đứa con nhỏ, một đứa đang học cấp một, và một đứa học cấp hai . Đứa con lớn thì đã vào trường đại học cũng rất đua đòi như mẹ nhưng có điều là học hành giỏi dang, làm ông cũng yên tâm phần nào .

              Tiếng gõ cửa làm cho Nhật Ân giật mình vì Hải Tú chẳng gọi và cô tiếp tân cũng chẳng báo cho ông biết . Ông quay về thực tại:

              - vào đi

              Hải Tú đẩy cửa bước vào, gặp ông cô bỗng khúm núm, không giống những lần trước . Nhật Ân thấy vậy cười nhếch môi và bảo:

              - cô làm sao vậy ? Không giống như là cô của mọi khi nhỉ ?

              - dạ em không sao . Có chuyện gì mà anh gọi cho em gấp vậy ?

              - anh đang cô đơn, em có thể ở lại đây với anh hôm nay không ?

              - dạ ... em ....

              - lại nữa rồi, dạ ... em ... thế nào hả ? Cô có đồng ý không ?

              - dạ ..ý em là ...

              - sao cô ấp úng hoài vậy, cứ nói thẳng đi, cô thừa hiểu con người tôi mà .

              - dạ để em nói . Em cũng đang có việc cần tới sự giúp đỡ của anh . Anh cũng biết em đã từng tâm sự với anh em có người yêu và hiện giờ anh ấy đang trong cơn nguy kịch, có thể nguy hiểm tính mạng . Em cần một số tiền rất lớn tới khoảng 100 triệu đồng để anh ấy có thể được giải phẫu vì anh ấy có khối u trong não. Nhưng em thật không thể nào có số tiền ấy . Trên xứ Sài Gòn này chỉ có anh là tốt với em thôi và anh đã giúp em rất nhiều . Em chỉ còn cách tìm anh để nhờ anh giúp em thêm một lần nữa . Vì vậy khi anh gọi cho em, em thật sự mừng lắm .

              Nhật Ân vừa lắng nghe, ra chiều suy nghĩ rồi nheo mắt nhìn Hải Tú:

              - à thì ra cô đang bi thảm như vậy à ? Nhưng làm sao tôi tin được lời cô nói là thật hay giả ??

              - dạ tất cả là sự thật anh à . Vì anh ấy chưa bao giờ biết em vừa làm cái nghề này vừa đi học . Gần đây trong một dịp trớ trêu anh ấy đã biết hết sự thật . Em đã xin lỗi vì không cố ý lừa gạt anh ấy và em đã bỏ đi, vì biết mình không thể đối diện với anh ấy . Rồi thì anh ấy đã bỏ ăn, bỏ ngủ và được đưa vào bệnh viện . Bạn anh ấy báo cho em biết nên em đã trở lại thăm ảnh . Em tưởng chỉ là bệnh thường thôi . Ai ngờ bác sĩ nói là ảnh có khối u trong não và bị kích thích chấn động tinh thần quá cao nên nó đã phát triển nhanh hơn và nếu không giải phẫu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng hoặc là có thể sẽ thành người thực vật .

              - chuyện éo le thật, số tiền khá lớn nhưng cũng không thành vấn đề, tuy nhiên tôi có điều kiện, cô biết tôi không lợi dụng nhưng tôi chỉ muốn là cô hiểu tôi cần gì ở cô . Chỉ có cô mới làm tôi thấy thoải mái và muốn tiếp tục sống .

              - dạ em hiểu ... em hiểu anh cần gì ở em . Nhưng mà anh cũng biết em yêu anh ấy, em muốn đám cưới với anh ấy . Nếu em cứ phục vụ anh thế này mãi thì làm sao em lấy chồng được ?? Vì sau khi em làm vợ anh ấy, em sẽ không tiếp tục làm nghề này nữa . Anh cũng nên tìm cách thân lại với vợ anh đi . Đừng làm những việc cho chị ấy đau lòng khi biết anh phản bội chị ấy về mặt sinh lý . Em biết anh không yêu em, vì anh chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của một người đàn ông . Và anh cũng như những người đàn ông khác, nhu cầu của thể xác trong một cuộc hôn nhân thật là quan trọng mà người phối ngẫu của anh lại hoàn toàn không còn quan tâm nữa !

              Nhật Ân nghe tới đây đã thay đổi hẳn cách xưng hô, cách xưng hô mà ông chưa bao giờ gọi cô thân mật đến thế:

              - em thật là hiểu ý người . Chính vì điểm này mà anh rất thích em, rất muốn gần em, rất cần em . Đối với anh em không phải là một người trao đổi mà đôi lúc anh nghĩ em chính là tri kỷ của anh . Rất tiếc là em quá trẻ và anh đã quá già . Phải chi mình có thể gặp nhau chừng 20 năm trước ...

              Hải Tú không nhịn cười được, cô cười sặc sụa:

              - anh à, làm sao có thể được lúc đó em mới có 2 tuổi thôi anh à ...

              Nhật Ân thở ra:

              - anh biết, anh chỉ nói vậy thôi em

              - em gọi anh bằng anh là vì em không hề coi anh là ông già gần 50 tuổi . Vì em cũng tôn trọng và biết ơn anh, gọi bằng anh cho nó trẻ ấy mà ...Nói xong, Hải Tú cười khúc khích .

              Nhật Ân chấm dứt những trăn trở, ước mơ của mình và quay về thực tại:

              - sao nè, em có đồng ý với anh không ??

              Hải Tú tinh ranh:

              - đồng ý là đồng ý thế nào nè ?? Không phải anh bắt em phục vụ anh cả đời đấy chứ ?

              Nhật Ân phá lên cười:

              - Ha ha ha ..., em nói đúng đấy . Nếu mà anh có thể giữ em cả đời thì anh cũng sẽ làm !

              - anh đừng nói vậy, anh là người có gia đình . Em không phải là tình nhân, cũng không phải là vợ bé của anh . Em chỉ là một ...

              Nhật Ân ngắt lời:

              - anh không hề xem em là hạng người đó . Em vì hoàn cảnh bắt buộc mới phải bước vào con đường này . Nếu như mà anh ly dị với vợ anh, em có thể ở lại cùng anh hết đoạn đường đời này chăng ???

              Hải Tú đang cười vui vẻ bỗng nhiên xuống sắc:

              - anh à, xin anh đừng làm thế . Anh có một mái ấm gia đình đừng bao giờ nghĩ đến ly dị, anh hãy ngồi xuống nói chuyện với chị xem còn cách nào giải quyết vấn đề của hai người không ? Dù sao đã ở với nhau mấy chục năm, có với nhau 3 mặt con rồi . Ly dị không phải là cách . Hơn nữa em đã hứa là sẽ làm vợ anh ấy, em không thể ở với anh ...

              - nhưng nếu như mà anh ta không còn trên cõi đời này nữa thì em có thay đổi ý định của mình không ???

              Hải Tú nhăn mặt:

              - tại sao anh có thể nói câu đó ...anh ...

              - em đừng nóng vội, anh chỉ nói giả như mà ... thôi em à . Vì cho dù em có số tiền giải phẫu, nếu thành công thì không có gì để nói, nếu thất bại thì không lẽ em ở vậy suốt đời để lo cho anh ta ?? Em không hiểu lầm ý anh chứ ??

              - ồ ... em hiểu rồi, nhưng mà em tin là anh ấy sẽ qua khỏi, nếu như ...

              - nếu như thế nào cô bé ??

              - nếu như anh thật sự chịu giúp đỡ em trong lúc này .

              - nhưng mà có bao giờ ai lại đi giúp không mãi thế này hả em ?

              - em hiểu, nhưng em không có nhiều thời gian, anh hãy nói ra điều kiện của anh đi, em muốn nghe thử, bằng mọi giá em phải cứu anh ấy .

              - nếu như điều kiện của anh là em phải ở lại bên cạnh anh, khi anh cần là phải đến với anh ... thì em có làm được không ??

              - cái này ...em ...

              - lại ấp a ấp úng nữa rồi, đây đâu phải là phong cách của em, cô bé .

              - dạ anh muốn làm khó em rồi . Em không là gì của anh, mà không lẽ chỉ có 100 triệu đồng em phải ở lại bên cạnh anh cả đời, không một danh phận hay gì khác ?? Tương lai em sẽ thế nào hả anh ?

              - thì anh đã nói với em là anh sẽ ly dị vợ để ở cạnh em .

              Hải Tú chợt nhát gừng:

              - không được đâu anh, em không muốn làm kẻ phá vỡ hạnh phúc của người khác . Em không yêu anh, em chỉ mến anh thôi !

              - nhưng em bảo là bằng mọi giá em phải cứu anh ta mà ... em không nhớ sao em ?

              Hải Tú bật lên khóc nức nở:

              - dạ ... em ...nhớ ... nhưng mà như vậy là suốt đời em không thể ở bên cạnh anh ấy rồi ...

              Nhật Ân vẫn thản nhiên:

              - vậy em có đồng ý không ?? Anh sẽ đưa em 200 triệu đồng luôn . Nhưng em phải giữ lời hứa của em, ở lại bên cạnh anh khi anh cần cho dù anh có ly dị hay không ly dị vợ của anh . Em nghĩ sao ???

              - dạ anh cho em vài phút suy nghĩ ...

              - à đúng rồi ...anh đưa em tiền đi lo cho anh ta, nhưng em phải quay lại đây trong buổi chiều nay, anh cần em đêm nay . Em hiểu chưa ?

              Hải Tú lặng người trước yêu cầu quá đáng của Nhật Ân, nhưng cô không thể chần chừ được nữa, đưa tay lên gạt nước mắt, Hải Tú quyết định cứu người yêu trước rồi số phận của mình sẽ trôi nổi về đâu cô không cần biết nữa . Hải Tú nhìn thẳng vào mắt Nhật Ân trả lời:

              - em đồng ý, anh hãy thực hiện ngay bây giờ đi anh . Em không còn thời gian nữa . Em phải đóng tiền bệnh viện đúng vào buổi chiều nay, em chỉ còn có 1 tiếng đồng hồ nữa để có mặt ở bệnh viện mà thôi ...

              Nhật Ân ký ngay tấm ngân phiếu 200 triệu đồng đưa cho Hải Tú và nói như ru:

              - em hãy đi đi, và trở lại với anh chiều nay, anh sẽ chờ em .

              (còn tiếp)


              >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



              ...Yêu là chia một quả tim
              Là trao một nửa, là thêm một lần...!


              sigpic

              Comment


              • #8
                Lại phải chờ đến ngày mai.....hichic......cám ơn sis Ái nhiều nha.


                thân,
                nahoku
                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                Comment


                • #9
                  thục nữ ơi , thục nữ...sis đi đâu rồi

                  Xin chào sis ÁiTình đến với phòng truyện ngắn , hỗm rày rón rén bên ngoài đọc , hong muốn làm mất hứng người viết , tính đợi sis viết xong mới nhào dzô 1 lần....mà coi bộ hong xong....phải bò dzô in dấu tay.....rồi ngồi ngóng tiếp .....đang tới khúc...nôn nao..chờ đợi điều gì xảy ra...tự dưng hong thấy bóng thục nữ nữa .....bỏ bếp viết tiếp đi sis Ái ui...
                  Last edited by Hiểu Kỳ; 06-06-2012, 05:08 PM.
                  ***************

                  Comment


                  • #10
                    Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post
                    thục nữ ơi , thục nữ...sis đi đâu rồi

                    Xin chào sis ÁiTình đến với phòng truyện ngắn , hỗm rày rón rén bên ngoài đọc , hong muốn làm mất hứng người viết , tính đợi sis viết xong mới nhào dzô 1 lần....mà coi bộ hong xong....phải bò dzô in dấu tay.....rồi ngồi ngóng tiếp .....đang tới khúc...nôn nao..chờ đợi điều gì xảy ra...tự dưng hong thấy bóng thục nữ nữa .....bỏ bếp viết tiếp đi sis Ái ui...
                    Nguyên Văn Bài Viết Của nahoku View Post
                    Lại phải chờ đến ngày mai.....hichic......cám ơn sis Ái nhiều nha.


                    thân,
                    nahoku
                    Sorry bác Na với sis Hiểu Kỳ......cả tháng nay busy quá nên chưa post tiếp !

                    sis Hiểu Kỳ đã ủng hộ ái , ráng cố gắng post thêm cho sis và bác Na đọc nè !


                    >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



                    ...Yêu là chia một quả tim
                    Là trao một nửa, là thêm một lần...!


                    sigpic

                    Comment


                    • #11
                      Hải Tú cầm tấm ngân phiếu trên tay mà lòng chợt nhói đau . Cô chẳng biết là mình làm như thế này có đúng không ? Nhưng Hải Tú không thể khoanh tay đứng nhìn khi Triệu lâm vào cảnh tình này . Cô thật lòng yêu Triệu nhiều lắm . Hải Tú đạp xe rẽ vào ngân hàng, cô muốn đổi ra tiền mặt để có thể trả tiền cho bệnh viện ngay . Vừa bước vào cửa ngân hàng thì điện thoại reo . Nhìn thấy số lạ Hải Tú do dự, nhưng rồi cô lại nghĩ không biết là ai ? Lỡ mà Lạc gọi thì sao ?? Cuối cùng cô cũng bắt điện thoại:

                      - A lô

                      - Hải Tú hả ?

                      Hải Tú không trả lời ngay câu hỏi, chỉ lật đật hỏi:

                      - anh Triệu sao rồi anh ?

                      - em về bệnh viện gấp đi

                      - chuyện gì vậy anh ? Em đang ở ngân hàng để đổi lấy tiền, lấy xong em đến bệnh viện ngay . Có tin của anh Triệu chưa anh ? sao anh dùng số nào lạ quá vậy ?

                      - chưa em, bác sĩ vẫn còn trong phòng giải phẫu . Nhưng sắp tới giờ phải đóng tiền rồi nên anh gọi hỏi xem em có cách gì chưa ? À anh gọi điện thoại của bệnh viện .

                      - em đã có số tiền đó rồi anh . Anh an tâm đi

                      - thế à, thế thì anh cũng mừng . Em nhớ lấy tiền xong về ngay nhé

                      - em biết rồi mà ...

                      Lạc ngồi bên ngoài cứ đứng ngồi không yên . Cũng may là trong tuần này anh không có buổi diễn nào với ban nhạc . Anh đã không nhận buổi biểu diễn nào trong tuần tới . Anh cũng hơi buồn vì mất đi cơ hội hái ra tiền, nhưng anh không thể bỏ Triệu trong lúc này . Anh là trưởng ban nhạc và là một tay đàn chính nên thiếu anh cả đám bạn cũng không muốn hò hét, đàn trống gì nên họ chỉ họp lại để tập dợt mà thôi ! Lạc còn đang suy nghĩ những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, anh bỗng giật mình khi bàn tay ai đó đặt lên vai mình:

                      - anh Lạc làm gì mà suy tư dữ vậy ?

                      - ủa em về rồi à ? Tiền có chưa em ?

                      - xong rồi anh, em vào đóng tiền bây giờ .

                      Giọng Lạc bỗng trở nên ủ rủ:

                      - ừ em đi đi, tình hình không biết sao rồi mà chưa thấy bác sĩ đi ra . Anh lo lắng quá ...

                      Hải Tú giọng quả quyết chắc như bắp:

                      - em nghĩ anh ấy sẽ không sao đâu, em tin như vậy . Nhưng em có chuyện này nhờ anh ... mà để lát trở ra em sẽ nói với anh .

                      - được mà em . Đi lẹ đi em, mình nói chuyện sau ...

                      Tiếng chân bước dồn dập về hương Lạc ngồi, anh ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông và một người đàn bà . Hai người đưa mắt tìm kiếm chi đó . Lạc lên tiếng hỏi:

                      - cô chú tìm ai phải không ??

                      - vâng hai vợ chồng tôi tìm phòng bệnh của Huỳnh Khắc Triệu .

                      Lạc mừng quýnh nói to:

                      - dạ đúng là phòng này nè cô chú . Triệu nằm phòng số 8 nhưng bác sĩ đưa sang đây để giải phẫu . Triệu đang trong phòng giải phẫu vẫn chưa xong .

                      Người đàn ông chậm rãi hỏi:

                      - cậu là ...

                      - dạ cháu là Lạc bạn của Triệu . Cháu là người gọi cho cô chú đấy .

                      - tình trạng của Triệu sao rồi cháu ? Tiền bệnh viện là bao nhiêu ? Cô chú cố gắng mang vào một số tiền hy vọng là đủ để lo cho nó, không biết nó sẽ ra sao nữa .

                      Rồi bỗng nhiên người đàn bà khóc ré lên:

                      - ối giời ơi sao con không nói với mẹ là con bị như thế ? Nếu con có gì mẹ làm sao sống đây ? hu hu hu ...

                      Hải Tú vừa bước về ngay lúc người đàn bà đang khóc, cô chẳng hiểu gì chỉ trố mắt ngạc nhiên rồi hỏi Lạc:

                      - ai vậy anh Lạc ?

                      Lạc nhìn qua hai ông bà rồi nói:

                      - là bố mẹ của Triệu đấy em à .

                      Hải Tú nghe đến đây tự nhiên tay chân cô bủn rủn, cô khúm núm chào:

                      - dạ chào hai bác . Hai bác khỏe không ?

                      Mẹ của Triệu quay qua hỏi:

                      - cô bé này lại là ai đây ?

                      - dạ cháu ...

                      Lạc thấy Hải Tú run như cầy sấy nên mới đỡ lời:

                      - dạ cô ấy là bạn gái của Triệu đó bác .

                      Mẹ của Triệu hơi châu mày rồi tỏ vẻ nghi ngờ:

                      - ủa là thật à ? Tôi chưa bao giờ nghe thằng Triệu nhà tôi nó kể về cô cả . Cô và nó quen nhau bao lâu rồi ?

                      - dạ hơn nửa năm đó bác .

                      - Ummm, nhìn cô cũng xinh xắn ra phết, mà cô quê ở đâu ? Làm việc gì trên Sài Gòn này ?

                      Hải Tú chợt nhíu mày rồi nàng khẽ nói tiếp:

                      - dạ quê con ở Cần Thơ, con đang học đại học năm cuối thưa bác .

                      - thế cô đi ngành nào đấy ?

                      - dạ là đại học kinh tế đó bác .

                      - sao phụ nữ lại theo ngành này ? cô năm nay được bao nhiêu tuổi rồi ?

                      - dạ lúc đầu con tính theo ngành sư phạm nhưng ...sau đó thì con đổi ngành ! Dạ con sắp 22 rồi bác .

                      - thảo nào nhìn còn quá trẻ .

                      - con cảm ơn bác !

                      Bà nhìn Hải Tú bằng cặp mắt soi mói từ trên xuống dưới rồi hỏi cô:

                      - thế thằng Triệu nhà tôi không nói cho cô biết là tôi đã chọn vợ cho nó rồi ? Con bé đấy nó hiền và giỏi lắm ...

                      Rồi bà quay sang và dùng cùi chõ đẩy vai ông:

                      - phải không ông ? Tôi ưng ý con bé Loan ấy nhất ông à .

                      Lạc nãy giờ yên lặng nghe tới đây anh cũng thấy nhột lỗ tai nên lên tiếng:

                      - dạ hai bác không biết đâu Triệu với Hải Tú rất xứng đôi . Hoàn cảnh của Hải Tú rất đáng thương, cô ấy lại chịu khó học hành nữa . Mà cháu cũng không nghe Triệu nó nói gì về chuyện cô bé Loan gì mà bác vừa mới nói đến .

                      Bố của Triệu nãy giờ âm thầm theo dõi thái độ của vợ và Hải Tú . Lúc này ông nói nhỏ như vừa để cho bà nghe mà thôi:

                      - tôi thấy con bé này cũng hiền lành lắm cơ . Mà thằng Triệu nhà mình nó đâu có thích cái Loan nhà ông Biểu đâu bà .

                      Bà trở giọng lấn áp ông:

                      - ông thì biết cái gì, tôi quyết định rồi . Chỉ tại thằng Triệu nó cứ bảo là chờ nó học xong rồi tính . Bây chừ xong xuôi hết rồi còn gì, vả lại mình đâu biết gì về con bé này !

                      - mẹ nó nói thế mà cũng nói được ư ? Thời buổi này rồi đố mẹ nó mà ép chúng nó được . Chờ thằng con tỉnh lại rồi bàn tiếp cũng chưa muộn mà ! Sao bà không có chút tế nhị nào thế kia !

                      Hải Tú ngồi phịch xuống băng ghế của bệnh viện thẩn thờ . Cô không ngờ chuyện của cô và Triệu lại trở nên phức tạp thế này khi mà nhìn thấy thái độ của bố mẹ Triệu . Cô quay sang Lạc định nói điều gì thì thấy đèn trong phòng giải phẫu chuyển xanh, một lúc sau bác sĩ bước ra với vẻ mặt lạc quan:

                      - ca phẫu thuật thành công và bây giờ cậu ấy đã qua trạng thái nguy kịch, nhưng phải chờ một hay hai ngày mới hoàn toàn tỉnh lại

                      Hải Tú nói lí nhí:

                      - dạ em cảm ơn bác sĩ nhiều lắm !

                      Nói xong nàng quay qua Lạc vừa cầm bao thư đưa cho Lạc và nói vừa đủ Lạc nghe thôi:

                      - anh Lạc em đã thanh toán tiền phẫu thuật và viện phí mấy ngày nay . Anh giữ lại số tiền này mà lo cho anh Triệu giùm em . Em sẽ quay lại thăm anh Triệu ngày mai .

                      Lạc lắc đầu và đẩy số tiền lại cho cô:

                      - em hãy giữ đi, ngày mai trở lại thăm Triệu nha . Bố mẹ Triệu cũng có mang tiền vào để trả viện phí nên em đừng lo .

                      Bố mẹ Triệu đang mừng ra mặt vì đứa con trai qua hồi nguy kịch . Bà mẹ cứ đưa hai tay chắp chắp gật gật rồi thì thầm:

                      - Con cám ơn giời ... con cám ơn giời ạ !!!

                      Ông bố thấy thế khều bà nhắc khéo:

                      - ấy bà này, đây là bệnh viện cơ, bà đừng có khuấy nhiễu người khác đấy chứ .

                      Hải Tú cũng mừng thầm quay sang từ giã:

                      - dạ con xin phép hai bác con có công việc phải đi gấp . Ngày mai con trở lại thăm anh Triệu và hai bác sau ạ .

                      Hai ông bà không hẹn mà cùng lên tiếng:

                      - Ừ cô về .

                      Xong bà cũng thòng một câu xốc hông:

                      - cám ơn cô đã quan tâm đến thằng Triệu nhà tôi . Thằng Triệu thật có phước đấy có được mấy người bạn cũng như cô và cậu Lạc đây .

                      Hải Tú không hài lòng chút nào về câu nói ấy nhưng trong lúc này cô không có tâm tình để mà trách móc hay buồn phiền . Lạc thấy không khí căng thẳng nên tằng hắng mấy cái rồi lên tiếng:

                      - dạ cháu muốn nói rõ ràng với hai bác một chuyện ...

                      Lạc chưa dứt lời thì Hải Tú nhìn anh lắc đầu . Lạc đành cụt hứng im re . Mẹ của Triệu liếc sang hỏi Lạc:

                      - cháu muốn nói gì sao mà lấp lửng vậy ?

                      - dạ để mai mốt cháu kể sau, bây giờ thì mình ngồi chờ họ chuyển thằng Triệu về phòng của nó xong con sẽ đi mua đồ ăn tối . Hai bác chắc cũng mệt lắm rồi phải không ?

                      - vâng vợ chồng tôi đi một lèo tới đây bây giờ cũng thấy ruột cồn cào .

                      - dạ hai bác muốn ăn gì ?

                      - gì cũng được nhưng đừng có mua đồ có nước xúp, tôi không thích ăn lỏng lẻo

                      Lạc nghĩ bụng:

                      - hèn gì mà bà khô khan không tình cảm như sở thích của bà .

                      - dạ vậy cơm bì chả được không bác ?

                      - ừ thì cậu tính sao cũng được .

                      Lạc bước đi và anh mỉm cười một mình không hiểu tại sao mà bà mẹ của Lạc khó thương quá . Anh cảm thấy tội cho Hải Tú . Nếu mà ông bà biết sự thật về cô chắc là sẽ sĩ nhục cô đến chết luôn .

                      *******

                      Hải Tú vừa đạp xe về phòng trọ của mình vừa suy nghĩ miên man . Cô không còn đường lựa chọn . Đêm nay cô phải ở với Nhật Ân, nghĩ đến đây Hải Tú chợt thở dài . Nhưng tính mạng của Triệu thật là quan trọng hơn nhiều, cô đã quyết định đúng và không thấy hối hận chút nào . Bước ra khỏi phòng tắm, Hải Tú ngồi chải chuốt lại mái tóc đen tuyệt đẹp của mình cô không biết sẽ mặc đồ gì cho Nhật Ân thấy mát mắt . Có lẽ chiếc áo xanh da trời hơi hở cổ và váy ngắn bó sát mông sẽ có chút khêu gợi . Cô ngắm nghía trước tấm gương cũ và mờ mỉm cười chua chát cho số phận của mình . Bước nhanh ra cửa và phóng xe đạp về hướng công ty của Nhật Ân !

                      Nhật Ân đang ngồi cắn bút đọc mấy cái hợp đồng vừa nhìn đồng hồ sốt ruột vì chưa thấy Hải Tú đến . Chợt tiếng ồn bên ngoài cửa phòng làm ông phải ngẩng đầu lên và nhíu mày . Bỗng nghe giọng cô thư ký của ông hốt hoảng:

                      - dạ thưa bà, ông chủ dặn là ông chủ đang rất bận không muốn ai vào quấy rầy nên bà hãy để em vào thưa với ông một tiếng trước đã .

                      - cô này lạ quá hồi đó giờ tôi muốn gặp chồng tôi lúc nào mà chẳng được . Sao hôm nay cô lộn xộn quá vậy ?

                      Nhật Ân nghe đến đây mặt mày tái xanh, chỉ có điều ông muốn chấm dứt quan hệ vợ chồng lâu rồi có lẽ đây là cơ hội tốt, nhưng nghĩ lại thấy tội cho Hải Tú, không thể nào ông lấy cô ra làm trò đùa cho bà vợ vô tâm này. Ông chưa biết làm sao thì bà vợ đã đẩy cửa vào cùng cô thư ký . Cô thư ký khúm núm xin lỗi:

                      - dạ ông chủ em đã ngăn cản nhưng bà chủ ...

                      Nhật Ân ngắt lời và khoát tay kêu cô thư ký hãy lui ra ngoài:

                      - cô ra ngoài đi, không sao, tôi không trách cô . Cô nhớ đừng cho ai vào quấy rầy tôi nhé !

                      Ông quay qua lạnh lùng với vợ:

                      - bà đến đây làm gì ? Không phải bận rộn đến không có thời gian cho tôi sao ? Hôm nay lại chạy ra tận đây ?

                      Bà vợ õng ẹo rồi đưa tay choàng cổ ông nũng nịu:

                      - anh à sao anh lại hỏi vậy ? Em là vợ anh mà, em nhớ anh nên ..., mà sao anh lại không bắt điện thoại của em vậy hả ?

                      Nhật Ân thấy như toàn thân lạnh toát, tự nhiên ông thấy nổi da gà . Ông chẳng biết sao hôm nay bà vợ của mình nổi cơn gì mà hoàn toàn làm ông thấy sợ . Bây giờ ông lại sợ Hải Tú sẽ đến và tự do bước lên phòng và thế nào cũng sẽ có một trận đấu khẩu đánh ghen cho mà xem . Nhưng ông không có cách nào để rời khỏi chỗ này hay là để thông báo cho Hải Tú biết . Ông biết quá rõ tánh của vợ ông nên vào thẳng vấn đề:

                      - bà cần gì nữa đây ? Không phải cái gì bà cần tôi đều đã chiều chuộng bà hết rồi sao ?

                      - anh à em muốn hùn vốn với bà bạn để mở một tiệm thời trang . Tụi em bàn bạc mấy tuần nay rồi . Bữa nay bà ấy gọi hỏi em là hai ngày nữa sẽ cần tiền để bắt đầu công việc, nên em định hỏi anh trước . Em không dám quyết định !!

                      - bà cần bao nhiêu ?

                      - 200 triệu thôi anh .

                      Nhật Ân trợn mắt nhìn vợ:

                      - bà nói gì ? 200 triệu ? Bà làm như tôi đi cướp nhà băng không bằng, tiền đâu mà ra 200 triệu cho bà ?

                      - không phải là công ty đang đà đi lên sao ? Em chỉ hỏi có 200 triệu thôi anh làm gì mà trợn mắt nhìn em dữ dằn vậy ?

                      Nhật Ân bực mình lớn tiếng:

                      - bà có biết tôi vì cái nhà này sắp kiệt sức rồi, bà có bao giờ nghĩ cho tôi không ? Bà có biết tôi cần cái gì không ?

                      - anh không đồng ý thì thôi, để em sẽ điện thoại bà ấy và rút lui

                      Nhật Ân như tóe lửa khi nghe vợ quá đáng mà còn tỏ vẻ giận lẫy với ông, ông gằn từng tiếng một:

                      - bà ... có... biết ...mỗi ... tháng ... bà ...xài ... bao ... nhiêu ... hay ... không ...?

                      Bà vợ cụt hứng:

                      - thôi được rồi anh không ủng hộ em làm ăn thì thôi, không cần nặng nhẹ với em như vậy chứ ? Anh tưởng công ty này là của anh à ? Anh không nhớ hồi xưa anh như thế nào sao ? Không nhờ em thì anh làm gì có được hôm nay ?

                      Nhật Ân cười cay đắng:

                      - tôi hiểu, tôi hiểu chứ nhưng mà bà cũng đã xài không biết bao nhiêu rồi, tôi làm sao cung ứng nổi cho bà . Tôi đào đâu ra tiền để cho bà xài hoang phí thế kia ?

                      - chỉ có 200 triệu mà anh làm như là nhiều lắm . Mỗi hợp đồng nếu được ký thì anh đã có lời đến cả 500 triệu cơ mà ?

                      - nhưng mà hai tháng trước bà đã lấy đi 500 triệu để làm những công việc mà bà cho là sở thích của bà, nhưng rồi kết quả ra sao ? Bà biết rồi mà !

                      Nghe chồng đay nghiến và kể tội bà chống nạnh hét to:

                      - vậy em hỏi anh có đồng ý không ? Không thì cứ nói thẳng ra, đừng có mỉa mai em .

                      Nhật Ân bỗng phát cười to:

                      - tự lúc nào mà bà đã không còn là một người đàn bà hiền thục của ngày xưa nữa ? Tôi thật đã chán quá rồi, không biết còn chống đỡ được bao lâu .

                      Bà ngoe nguẩy bỏ đi đóng cửa cái rầm trước sự thất vọng não nề của Nhật Ân . Gõ đế giày lốc cốc xuống sàn gạch bà giận dữ bước ra cửa công ty không ngờ đụng sầm ngay vào người cô gái trẻ, không một lời xin lỗi bà cố bước nhanh ra xe và giục, trong khí Ký đang hút điếu thuốc dở dang:

                      - cậu chở tôi về nhà ngay, tôi chán cái ông này lắm rồi .

                      Nói xong bà đóng cửa xe cái rầm . Ký vội vã giụi tàn thuốc rồi phóng lên xe hỏi:

                      - bà chủ có gì mà giận dữ vậy ? Ông làm gì mà ...

                      Ký chưa kịp dứt lời bà đã quay sang sừng sộ:

                      - cậu không cần biết, tò mò nhiều chuyện làm gì, đưa tôi tới ngay nhà bà Liên đi .

                      Ký trề môi rồi răm rắp:

                      - dạ dạ em đi liền bà chủ !


                      Hải Tú ngẩn người trước thái độ của bà, cô cúi xuống nhặt cái bóp lên vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm:

                      không biết bà ta là ai mà dữ dằn và vô duyên quá . Đụng người ta mà không lời xin lỗi . Nhưng rồi cô ngờ ngợ hình như đã thấy gương mặt của bà ta ở đâu rồi . Bỗng cô "à" lên một tiếng rồi giựt mình quay lại . Nhưng bà ấy đã biến mất tiêu . Bây giờ cô mới sực nhớ là thấy hình bà trong phòng làm việc của Nhật Ân . Đây chính là bà vợ của người mà cô đang mang ơn và phải trả . Tự nhiên Hải Tú thấy xót xa cho bà ấy vì cô thật sự không muốn làm kẻ thứ ba . Nhưng có lẽ cái ơn của ông cô trả hoài cũng không thể hết, cho dù đó cũng chỉ là có sự lợi dụng thể xác, nhưng cô thừa nhận ông không bao giờ khiến cô phải thấy bị sĩ nhục vì cái nghề này . Hay ít ra cô nghĩ Nhật Ân chưa hề coi cô như một con điếm !

                      Hải Tú trở về hiện thực khi nghe cô nhân viên tiếp tân hỏi:

                      - cô tìm ông chủ hả ?

                      - dạ đúng rồi . Tôi đã có hẹn .

                      - nhưng ông chủ dặn không cho ai vào cả . Cô để tôi điện thoại hỏi ông chủ xem sao .

                      - cảm ơn cô .

                      Nhật Ân đang còn bực bội, ông bước tới bước lui . Đứng lên ngồi xuống rồi tức mình cung tay đập xuống bàn một cái đùng . Vừa lúc Hải Tú gõ cửa phòng . Ông tưởng vợ quay lại nên hét to:

                      - bà còn quay lại đây làm gì nữa ?

                      Hải Tú lên tiếng:

                      - Là em đây, em có thể vào được không anh ?

                      Vừa nói Hải Tú đẩy cửa bước vào . Nhật Ân bỗng chạy lại ôm chầm lấy cô, gục đầu xuống bờ vai cô và khóc ...

                      (còn tiếp)


                      >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



                      ...Yêu là chia một quả tim
                      Là trao một nửa, là thêm một lần...!


                      sigpic

                      Comment


                      • #12
                        Hải Tú không kịp nói gì thì Nhật Ân đã xiết cô thật chặt, chặt đến nổi cô ngôp thở . Bất giác Nhật Ân kề sát vào mặt Hải Tú và nâng cằm cô lên và hôn lên đôi môi của cô thật đắm đuối . Hải Tú dù không muốn tiếp nhận cũng không thể nào xô Nhật Ân ra được . Cô miễn cưỡng tiếp nhận và sau đó cô không thể nào cưỡng lại được nữa nên đáp trả một cách nồng nhiệt . Với Hải Tú, đây không phải lần đầu tiên cô hôn Nhật Ân nhưng Nhật Ân lại là người đầu tiên đã từng hôn cô và chiếm lấy cái trong trắng ngọc ngà của cô . Duy có lần này với cái hôn của Nhật Ân khiến Hải Tú hồi tưởng lại những nụ hôn cháy bỏng mà Triệu đã từng trao, và cô đã từng nhận ! Những giọt nước mắt của hai người như quyện vào nhau và quyện cả hai đôi môi đang tìm nhau trong đắm đuối . Hải Tú chợt nhận ra mình có lỗi với Triệu vô cùng . Nhưng cô phải làm sao đây khi tiền cũng đã lấy đã lo cho Triệu . Và cô không thể không giữ lời với Nhật Ân . Cô thừa biết lần này có lẽ cô không thể nào quay về với Triệu được nữa !!!

                        Hải Tú ngộp thở quá nên đẩy Nhật Ân ra, cô đang khóc . Nhật Ân vẫn còn tham lam chưa buông đôi môi của Hải Tú ra nhưng vì cô khóc to hơn làm Nhật Ân hoảng sợ . Đến lúc này ông buông đôi môi Hải Tú ra nhưng hai cánh tay vẫn vòng ôm chặt người cô . Ông cúi xuống mặt đối mặt với cô nhìn cô một cách đắm đuối . Hải Tú đôi má ửng hồng, cô cảm thấy nhột nhạt nên phá tan bầu không khí đáng sợ này:

                        - anh à mình còn nhiều thời gian lắm, có thể ngồi trò chuyện chút được không anh ?

                        Nhật Ân cụt hứng đáp yểu xìu:

                        - em hứa là ở với anh đêm nay mà, sao tự nhiên muốn ngồi trò chuyện là sao nè ?

                        Hải Tú vẫn còn thở hổn hển:

                        - em ... em muốn hỏi anh một câu .

                        Nhật Ân thấy cô quá đáng yêu, ông phá lên cười khanh khách:

                        - Ha ha ha . Sao đêm nay em lắm trò thế này . Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, không cần phải quá sợ hãi như vậy .

                        Hải Tú cắn môi rồi ngước nhìn Nhật Ân với ánh mắt nai tơ:

                        - em muốn hỏi em phải còn phục vụ anh cho đến bao giờ ?

                        Nhật Ân lắc đầu cười khoái chí:

                        - em nghĩ sao khi anh đã bảo là cả đời này ? Em không tin lời anh hay sao ? anh đã chán ngán cái cảnh chồng hờ vợ tạm của gia đình lạnh lẽo này rồi . Em thừa hiểu anh cần gì mà . Anh là đàn ông em à, anh không thể ...

                        Nhật Ân chưa kịp nói hết thì Hải Tú ngắt lời:

                        - em hiểu nhưng mà còn vợ anh thì thế nào ? Chị ấy sẽ đau khổ lắm . Hơn nữa anh chị đã có mấy mặt con . Cuộc sống êm đềm mấy chục năm nay, bỗng nhiên em trở thành người phá đám . Em không muốn lún sâu vào tội lỗi anh à !

                        Nhật Ân nheo mắt nhìn cô rồi gật gù:

                        - em nói rất chí lý nhưng mà không phải vì sự xuất hiện của em mà làm anh hư hỏng như thế này . Thật sự nếu không có em thì có lẽ anh cũng có người khác . Khi người đàn ông không thể sống mà không có người đàn bà bên cạnh, nhất là đã và đang có một người đàn bà bên cạnh mà có cũng như không . Em hiểu ý anh chứ ?

                        Hải Tú không biết nói sao bay giờ cô đành xuôi theo:

                        - em hiểu anh muốn nói gì, nhưng giữa anh và em không có kết quả đâu vì em không yêu anh Nhật Ân à . Em chỉ coi anh như là người ân và em làm như là một công việc, hơn nữa em chỉ muốn giữ đúng lời hứa với anh . Chữ tín với em quan trọng lắm . Không ai ép em làm nhưng em không thể làm trái với lòng mình được !

                        Nhật Ân không nói không rằng lại ôm chầm lấy Hải Tú rồi kéo nhẹ cô ngồi xuống ghế . Nhật Ân khe khẽ bảo:

                        - mình đi vào phòng riêng nha em .

                        Hải Tú giật mình ngờ vực:

                        - anh muốn ngay bây giờ hả anh ?

                        Nhật Ân trả lời tỉnh bơ:

                        dĩ nhiên rồi . Em không muốn chiều anh sao nè ?

                        Hải Tú hơi cúi đầu xuống ấp úng:

                        - dạ không phải ...tại lần này em hơi sợ !

                        Nhật Ân bỗng phá lên cười thật to, cười sặc sụa rồi nhìn đăm đăm Hải Tú và nửa đùa nửa thật:

                        - em sợ cũng đúng, vì mỗi lần em sợ sệt đều đáng yêu . Nhưng cũng đâu phải lần đầu tiên em lên giường cùng một người đàn ông, mà là cùng một người đàn ông này với nhiều lần rồi phải không em ?

                        Hải Tú cứng miệng không biết nói sao, cô nhắm nghiền đôi mắt lại và nước mắt lại tuôn, cô muốn rời bỏ cái nghề này, rời xa cái quá khứ tối tăm mà cô không hề muốn nghĩ đến dù chỉ một giây . Nhật Ân biết mình quá lời nên dỗ ngọt:

                        - em à, anh không cố tình làm em buồn, em đừng giận anh, hãy cho anh đêm nay nha . Anh đang rất cần em như anh cần một người vợ !

                        Hải Tú nghẹn ngào:

                        - anh ..., tại sao mình lại thế này được hả anh ? Không phải giữa hai chúng ta chỉ là trao đổi thôi sao ? Không phải em bán đi cái thân thể này để đổi lấy một số tiền mà em đang thật sự rất cần ? Anh nên tỉnh táo lại đi, vì giữa hai chúng mình không thể nào được !!! Em sẽ cố gắng hoàn trả lại anh số tiền em đã mượn . Xin anh cho em thời gian, em hứa là trong khoảng thời gian em chưa thể hoàn trả lại số tiền cho anh em sẽ vẫn đến để phục vụ anh khi anh cần đến em !!!

                        Nhật Ân lắc đầu nhìn chằm chằm vào mắt Hải Tú nói:

                        - không ! Không ! Anh không muốn số tiền đó, anh chỉ cần em thôi !

                        Hải Tú van lơn:

                        - xin anh hiểu cho em . Em đã mất đi một người em yêu thương nhất em rất đau khổ . Em không muốn làm người đàn bà phá hạnh phúc người khác, em không muốn đau khổ nhiều hơn khi bên cạnh một người em không yêu !

                        Nhật Ân cứng đầu hỏi đố:

                        - vậy em hãy trả lời thật lòng mình nếu không có sự xuất hiện của người đó thì em có yêu anh không ?

                        Hải Tú quá bất ngờ trước câu nói của Nhật Ân, cô ấp úng chưa kịp trả lời thì Nhật Ân nhìn cô và tiếp lời:

                        - anh không phải là con nít nên chỉ dựa vào cảm giác và cách cư xử của em anh cũng hiểu được mà . Tại sao lúc nãy em lại hôn anh nồng nhiệt như là đang cảm giác được yêu ?

                        Hải Tú ngập ngừng:

                        - em ... em ... không biết ...

                        Nhật Ân cười khanh khách:

                        - em không biết hả cô nương ? Theo suy đoán của anh nếu như không có sự xuất hiện của người đó thì em đã nghiêng về anh rồi còn gì ?

                        Hải Tú đuối lý phụng phịu, đấm đấm tay vào ngực Nhật Ân:

                        - anh ăn hiếp em quá đáng, em không phục vụ anh đêm nay đâu .

                        Nhật Ân vừa ôm vừa xiết chặt cô, hai bàn tay đan vào tay Hải Tú và ngọt ngào:

                        - anh chưa ăn em mà sao em nói anh hiếp em ? Em mới ăn hiếp anh đó nha . Anh không biết, em phải giữ lời hứa của em !

                        Nói xong không chờ Hải Tú trả lời Nhật Ân đã bồng cô đi vào phòng riêng của ông . Mặc cho Hải Tú đấm vào ngực ông, ông cảm thấy rất thỏa mãn vì có Hải Tú đêm nay .

                        ************

                        Mặc lại chiếc áo, sửa mái tóc xong Hải Tú bước nhanh vào phòng vệ sinh . Cô đóng cửa lại và nhìn vào trong gương, cô thấy mình xấu xa và nhục nhã quá . Cô ấm ức khóc, nhưng có còn cách nào khác hơn bây giờ ? Triệu có bao giờ nhìn thấy cô đau khổ thế này đâu . Nghĩ đến đây cô lại càng muốn Triệu đừng bao giờ biết được cảnh này, biết được cái cảm giác mà cô đang phải gánh chịu . Cô khóc như mưa đến lúc Nhật Ân đập cửa và hỏi:

                        - em có sao không ? Làm gì trong đó lâu thế ?

                        Hải Tú không trả lời, cô mở vòi nước xối xả rửa gương mặt của mình rồi cứ khóc nấc lên . Nhật Ân không thấy cô trả lời ông càng đập cửa và la lớn:

                        - em không trả lời anh sẽ xông vào đó . Đây là phòng vệ sinh riêng của anh nên không có khóa đâu . Anh vào đó nha !

                        Nói xong Nhật Ân đẩy cửa bước vào thấy Hải Tú nằm sóng soài trên sàn nhà . Ông vội bế cô lên và đem ra giường rồi xoa bóp trán và đầu cô cho cô tỉnh lại . Không hiểu sao Nhật Ân lại cảm thấy quá lo lắng cho Hải Tú, một cảm giác mà đã từ lâu rồi ông không còn có cho vợ của ông . Xoa bóp toàn thân cho cô, đi lấy khăn nóng đắp lên trán cô, đắp chăn cho cô, một hồi cô dần dần tỉnh lại . Nhìn thấy bàn tay Nhật Ân nắm chặt tay mình và nước mắt chảy dài, cô cảm thấy thương hại vô cùng . Nhưng cô không biết phải làm gì trong lúc này chỉ đành lên tiếng cho ông bớt lo âu:

                        - anh à, em không sao . Tại em suy nghĩ quá nhiều và đầu óc mệt mỏi nên em ngất đi thôi .

                        Nhật Ân nghẹn ngào:

                        - nếu em có gì anh phải làm sao đây ? Hải Tú à, anh nghĩ anh đã yêu em mất rồi, anh phải làm sao đây Hải Tú ?

                        Hải Tú lắc đầu nhìn Nhật Ân thương cảm:

                        - anh à, xin anh đừng như vậy . Em không xứng với anh đâu . Em cũng không muốn anh phải đổ vỡ hạnh phúc gia đình vì em . Em biết cuộc đời em đã không còn gì nữa . Nhưng em sẽ cố gắng học xong rồi sẽ tìm một việc làm bình thường, sống cuộc sống bình thường . Em cũng sẽ không làm nghề này nữa . Anh hãy quay về bên cạnh vợ anh đi . Ngồi xuống nói chuyện với chị ấy, chắc là chị ấy sẽ hiểu !

                        Nhật Ân lắc đầu thở dài:

                        - em thật không hiểu được đâu, bà ấy lâu nay không hề làm tròn bổn phận người vợ, anh có vợ mà cũng như không có . Gần hai năm nay anh thật cô đơn . Không biết bà ấy học ở đâu cái lối sống này, khi anh cần thì bà ấy luôn bảo là mệt mỏi, bận rộn và nói là bớt chuyện ấy để giữ nhan sắc được trẻ đẹp hơn . Anh cũng hết cách . Em hãy dạy anh phải sống thế nào đây ??? Anh đâu phải thần thánh !!!

                        Hải Tú xiết chặt tay Nhật Ân như ngầm nói là cô hiểu cảm giác của ông trong lúc này . Cô đánh bạo nói với Nhật Ân:

                        - nếu em có cách làm hai vợ chồng của anh hạnh phúc trở lại thì anh có chịu tha cho em không ??

                        Nhật Ân ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt:

                        - cách gì hả cô nương ? Em làm sao có thể thay đổi được bà ấy ? Em đừng nằm mơ nữa .

                        Hải Tú nói chắc như bắp:

                        - thì anh để em thử, nhưng anh hứa là em biểu sao thì làm vậy được không nè ?

                        Nhật Ân gật gù cười nhếch môi:

                        - hummmm ...anh tin em một lần .

                        Hải Tú nhắc lại như để thăm dò ý Nhật Ân:

                        - nhưng sau khi thành công anh hứa là sẽ tha cho em, không cần em nữa, có được không ?

                        Nhật Ân sĩ vào trán cô và hờn dỗi:

                        - cô nương này lém lĩnh quá đây, được rồi anh hứa với em ... nhưng mà ...

                        Hải Tú hỏi vặn ông:

                        - nhưng mà gì hả anh ?

                        Nhật Ân từ tốn:

                        - nhưng mà nếu như không thành công và hạnh phúc hoàn toàn đổ vỡ thì em tính sau đây ? Em có chịu lấy anh không ???

                        Hải Tú hết biết đường trả lời, cô ngập ngừng:

                        - em ... em ...

                        Nhật Ân phá lên cười:

                        - đó đó em thấy chưa em lại ăn hiếp anh rồi . Thôi đêm nay em ở lại đây ngủ với anh . Sáng sớm hãy đi về . Bây giờ em mệt nên nằm nghỉ trước đi . Anh ra làm xong một số giấy tờ sẽ vào với em sau .

                        Không biết sao Hải Tú trả lời chẳng cần suy nghĩ:

                        - dạ em sẽ ở lại trọn đêm nay . Anh hãy vui vẻ lên, và bắt đầu ngày mai mình sẽ thực hiện kế hoạch của em . Anh nhớ là phải nghe theo lời của em nhé .

                        Nhật Ân trả lời cho xong chuyện:

                        - được rồi, em ngủ sớm đi .

                        Hải Tú nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, cô không biết phải làm thế nào bây giờ . Cô muốn cho vợ chồng Nhật Ân hòa thuận lại chỉ có cách cô chấp nhận làm cô gái hư hỏng và phá hạnh phúc thật sự, cho bà ấy chứng kiến tận mắt, bắt quả tang tại trận ?? Hay cô sẽ đích thân liên lạc và nói chuyện với bà ấy ??? Nằm suy nghĩ miên man cuối cùng cô cũng đã nghĩ ra cách giúp Nhật Ân . Còn cái chuyện cô ở với Nhật Ân đêm nay hay là nhiều đêm nữa trước khi kế hoạch thành công, thì cô coi như là giữ lời hứa trao đổi với ông . Cô phải phục vụ ông thỏa đáng, cô nghĩ dù sao đó cũng là lòng tự trọng của một cô gái cho dù đó là cô gái điếm !!! Chính vì Nhật Ân chưa bao giờ coi cô là gái điếm nên cô mới băn khoăn và lo nghĩ về ông nhiều . Cô quyết định ngủ một giấc ngon sáng mai quay về căn phòng thuê ọp ẹp của mình rồi cô sẽ đi thăm Triệu . Thăm anh một lần sau cùng, vì cô hoàn toàn không thể chấp nhận mình được nữa, thì làm sao Triệu chịu nổi đả kích này . Cô yêu Triệu vô cùng, không muốn Triệu chết và cũng không muốn Triệu phải nhìn thấy cái cảnh cô âu yếm cùng người khác để lấy tiền chữa bệnh cho anh . Triệu sẽ lên cơn tim chết mất . Cô quyết định sẽ giải thích rõ ràng với Triệu và mong Triệu tìm người khác xứng đáng hơn cô . Có thể là cô bé Loan nào đó mà mẹ của Triệu đã từng nhắc đến ...

                        (còn tiếp)


                        >--@-->--@-->Các Món Ăn Trong Góc Bếp Của Ái<--@--<--@--<



                        ...Yêu là chia một quả tim
                        Là trao một nửa, là thêm một lần...!


                        sigpic

                        Comment


                        • #13
                          Tội nghiệp Sis Ái tuy busy mà vẫn hổng quên nhiệm vụ......nhưng ....lại phải đợi hổng biết đến bao lâu.....hichic....Cám ơn sis Ái nhiều nha.


                          Thân,
                          Nahoku
                          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                          Comment


                          • #14
                            cảm ơn sis Áitình..câu chuyện đang dần dần muốn đọc tiếp mà hong muốn dừng....thôi đành dừng lại vậy
                            ***************

                            Comment

                            Working...
                            X