Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tập truyện ngắn - tác giả Cội Thông Già

Collapse
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tập truyện ngắn - tác giả Cội Thông Già

    Dì Bảy


    Tôi không biết dì tên gì vì khi tôi đến mướn nhà của dì để buôn bán thuốc tây lậu thì tôi chỉ biết dì la thứ bảy, trong một gia đình của tiệm cầm đồ người tàu giàu có ở khu chợ Biên Hoà. Lúc tôi đến thì dì đã 48 tuổi, dì chẳng được cao, lùn lắm nên tôi thường khoác vai chọc ghẹo dì như bạn bè dù tôi chỉ đáng tuổi con của dì. Dì có nuớc da loang lổ đồi mồi và gương mặt đã trổ nhiều vùng trắng bạch luôn!! tôi thì đen như Mai liên nên vẫn thầm ước ao
    - Dì bảy ơi, dì đổi cho con nước da của dì đi, con đui then quá nên hổng có ai thèm theo hết!! "
    - Ai bảo con đen là xấu ? là không có người theo chứ ? con thấy dì có đẹp đâu, lùn như chú lùn trong chuyện Bạch tuyết, da thì bị trổ đồi mồi nhưng mà dì cũng có người theo đấy !!
    Chả là dì bảy bị bệnh tâm thần, dì lớn tuổi vây đó nhưng mà nói chuyện lại như trẻ con ; song trong gia đình này rất lạ, ai cũng kín đáo không bao giờ nói chuyện gia đình cho người ngoài nghe nên dù mướn nhà Dì đã hơn hai năm rồi, tôi vẫn chẳng biết gì nhiều về họ, nhất là về Dì Bảy, thậm chí tên của dì tôi củng không biết đó!!

    Gia đình họ khá đông, ngôi nhà lại rất lớn nên có tới ba gia đình ở chung, và dì Bảỵ. Tôi chỉ có thể gần gũi với dì Bảy thôi vì ai lo chuyện nấy mà. Dì Bảy không được bình thường nên chẳng ai bỏ thì giờ chuyện trò với dì cả ngoài tôị Cháu dì đông lắm chứ, có đứa học cùng khối với tôi nữa nhưng hình như chúng chỉ tìm đến dì khi chúng cần móc túi dì. Mỗi lần dì có hứng chuyện trò là tôi bắt đầu dụ khị vì chẳng hiểu sao tôi linh cảm là đằng sau cái vẻ dở hơi điên dại của dì có ẩn chứa một điều gì bí mật lắm!!

    - hihihi, dì à, con hỏng tin đâu ? không đẹp ai mà thương hả dì ? hong đẹp mà có tiền thì còn may ra nhưng tình cảm cũng không bền đâu dì ơi, huống chi con lại nghèo rớt mồng tơi !!
    Nhắc tới chữ nghèo, bổng dưng dì thổn thức:
    - ừ, nghèo là một cái tội đó con ơị..chính vì nghèo mà dì mới điên khùng và sống già tới từng tuổi này đâỵ..

    Tôi chột dạ...sao dì tỉnh quá không biết ? dì có điên thật không nhỉ ? nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy dì trần như nhộng chạy ra đường gào khóc và mấp máy hai chữ gì đó như là phú đông hay phù đổng mà!! Tôi an ủi dì:
    - Dì Bảy à, đừng có bị kích động nha, dì kể cho con nghe đi, kể xong sẽ hết buồn. Dì khóc hu hu như trẻ con và thế là người nhà dì lại lôi dì lên lầu và tôi thì bị họ vặn vẹo điều tra đủ chuyện....tôi không biết dì có chuyện gì không nhưng tôi linh cảm dì điên vì tình. Ở trên lầu vọng xuống tiếng la gào khóc thét rất thảm thương của dì,tôi biết, dì lại nổi cơn điên . Tôi thấy thương dì quá nhưng lại chẳng biết làm gì? Hôm sau tôi lén lén lên phòng dì nhân lúc mọi người đi vắng. Dì ngồi đó xỏa mái tóc dài bất động như pho tượng nhìn trân trân lên trần nhà. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai dì và bổng dưng dì ôm chặt lấy tôi thầm thì trong nước mắt "Hãy đưa tui trốn đi, tui không thể sống tù đày trong cái nhà này nữa, tui không sợ nghèo, không sợ khổ...tui chỉ cần anh thôi ...."

    Tôi ngạc nhiên và sợ hãi nhưng rồi trấn tĩnh, tôi quỳ xuống giữ lấy bàn tay dì thì thầm
    - Đừng sợ, hãy nói đi, có con lắng nghe dì đây
    - anh nói thương tui mà sao lại bỏ tui ở chỗ này, không có anh tui khổ lắm, tui biết anh nghèo, ba má tui chê anh, gán tội cho anh, thậm chí đòi giết anh nữa nhưng mà tui không có ....hãy dưa tui trốn đi, tui có nữ trang nè, mình không chết đói đâu? tui sẽ học làm việc, học tề gia, chỉ cần anh hông chê tui là được rồi
    Nói rồi dì ôm xiết lấy tôi và thật không ngờ dì lại hôn tôi đắm đuốị..Trời ơi tôi chết ngộp...sao lại bị một bà già điên tỏ tình và ôm hôn như thế này ? tôi chỉ biết
    nhắm mắt chiu trận vì sợ phản kháng sẽ làm dì nổi điên. Sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, đôi mắt dì rạng rỡ long lanh, tôi gạn hỏi
    - dì yêu người ta lắm hả
    - ừ, tui chưa bao giờ yêu thương ai ngoài anh hết, mà tui xấu xí nên đâu có ai thương tui ngoài anh chứ, anh không chê tui xấu nhưng mà ba má tui lại không ưng vì anh nghèo ....nghèo
    có phải là tôi lỗi đâu sao mà ba tui lại mướn người đánh anh thê thảm như vậy chứ ? tui biết anh thương tui lắm nên mới bất chấp để quay về gặp tui ...mình trốn đi nghen anh...
    Tôi dịu dàng :
    - đừng có gấp, chuyện gì cũng tính được mà, dì ngủ đi nhé, chút nữa mình sẽ đi!

    Dì nhìn tôi mỉm cười mãn nguyện, cái nụ cười trẻ thơ và rạng rỡ như cô gái đang tuổi dậy thì bước vào xuân. Tôi đã đoán đúng, dì thất tình, mà lại là tình đầu nên mới bị điên. Không biết cha mẹ dì đã hại người đàn ông kia thế nào ? ông ta ở đâu, còn sống hay đã chết ? bao nhiêu câu hỏi xoay trong đầu, cái máu tò mò ham viết lách của tôi lại trỗi dậỵ. Tôi đỡ dì lên giường. Dì nằm xuống khẽ lấy ở duới gối một cuốn sổ tay ôm chặt vào lòng và mơ màng thiếp vào giấc ngủ, có lẽ thuốc đã ngấm nên dì ngủ rất dễ dàng. Tôi đứng nhìn dì một lát rồi gỡ tay dì để lấy cuốn sách. Thì ra là cuốn nhật kí, có tấm hình của dì lúc trẻ và tấm hình của một người đàn ông cao lớn dán gần với nhaụ. Tôi cầm quyển Nhật kí trốn vào một chỗ vắng vẻ đọc....khi đọc xong thì đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi không ngờ chuyện tình đầu của dì Bảy lận đận là thế, thương tâm là thế, dì đã thương một người làm công của gia đình người tàu sát bên cạnh. Cũng chính cái buổi tối đầu tiên dì được người ta hôn thì cũng chính là đêm cuối cùng dì gặp người tạ. Dêm hôm ấy hai người lén lút hẹn hò nhau trên sân thượng lúc 1 giờ sáng, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên được hôn và cũng từ cái lần ấy dì đã bị điên và chẳng biết khi nào sẽ tỉnh, nhìn cha và các anh đánh đập người mình yêu đến máu chảy đầm đìa, dì ngất xỉu và sau khi ở bịnh viện về thì dì điên luôn tư đó. Tôi nhẹ nhàng trả lại cuốn nhật kí cho dì rồi ra thư viện. Từ đó tôi bổng dưng thành người y tá bên dì dù tôi chẳng có nghề gì ? gia đình ấy thấy dì nghe lời tôi từ chút, và hầu như không lên cơn nữa nên mướn tôi chăm sóc dì, làm bạn với dì. Dể trả công, họ không lấy tiền mướn chỗ để buôn bán thuốc tây lậu của tôị. Dì duờng như đã khỏi hẳn bệnh sau cái nụ hôn với tôi lần ấy khiến tôi cũng vui lâỵ. Dì không lầm lẫn tôi với người đàn ông kia vì dì phân biệt rất rõ tên tôi là Thu còn tên của người yêu dì là Phú Đông kìa!! Mỗi ngày tôi giảng giải cho dì hiểu mọi chuyện tình yêu, kể cho dì nghe mối tình đơn phương của tôi, than thở cái nghèo của tôi và xem ra dì lắng nghe rất chăm chú!! cho tới một hôm, dì biểu tôi dẫn đi uốn tóc, dì bận một bộ áo quần thiệt là đẹp, rồi biểu tôi trang điểm cho dì chụp một tấm hình....Tôi làm tất cả cho dì vui lòng mà chẳng maỷ may tìm hiểu nguyên nhân ? Tôi có ngờ đâu sáng hôm sau, khi tôi ra chợ thì nghe tin thảm thương rằng dì Bảy đã chết, dì uống cả một lọ thuốc ngủ để tự tử Tôi vô thăm xác dì thì chú Năm gọi tôi ra hỏi :"
    - chià khoá đâu ?"
    - chìa khoá gì hả chú ?
    - chìa khoá của cái hộp nàỵ..
    ông chìa cho tôi một cái hộp đây nắp, tôi
    ngơ ngác ....
    "cháu không biết ". Tôi đến nhìn xác dì, bàn tay dì nắm lại thật chặt như cố giữ một vật gì đó...chú năm nói :
    - không ai cởi tay bả được cả

    Tôi nhẹ nhàng gỡ những ngón tay thon nhỏ của dì thì bên trong là một mảnh giấy và chiếc chìa khoá nhỏ với hàng chữ " hộp này thuộc về con". Tôi đưa chìa khoá cho chú Năm, họ mở ra, trong ấy chẳng có gì ngoài quyển nhật kí !! ông mở ra đọc xơ xài rồi trao cho tôi, " cháu giữ lấy!! " Tôi ôm chiếc hộp gỗ của dì mà nước mắt tuôn tràọ Ba ngày liên tiếp, tôi phụ ma chay cho dì đến giờ chót nơi nghĩa Trang. Mọi người đã ra về hết mà tôi cứ ngồi trước mộ dì đọc cuốn nhật kí, quyển nhật kí tình đầu của dì!! Khi tôi ngẩng đầu lên thì trước mặt tôi là một người đàn ông già trạc 57 tuổi cụt hết một chân, mặt mày chằng chịt những vết thẹo và đeo đôi mắt kiếng đen đang đứng mặc niệm trước nấm mộ mới đắp của dì. Tôi ngờ ngợ cái nét mặt quen quen và tôi nhận ra ông ....
    - Ông là ...ông Đông ?
    - sao cháu lại biết bác ?
    - à, vì dì Bảy có kể cho cháu nghe về bác đó ...cháu thật không ngờ bác vẫn còn đây mà dì tưởng bác đã qua đời nên dì ấy tự tử ...
    - Lạy chúa.. đã hơn 30 năm nay tôi vẫn không dám quay về để nhìn lại cô ấy trực tiếp mà chỉ biết lén lút ghé ngang, chỉ mong vô tình được thấy mặt cổ thôi..

    Nghe những lời tâm sự của ông Đông tôi lặng ngườị..trên đời không ngờ vẫn có những con nguời chung thủy với mối tình đầu đầy những trái ngang đau khổ như ông Đông và dì Bảỵ. Tôi trao ông cuốn nhật kí và nhìn ông khập khiễng ôm báu vật tình đầu của mình bước đi trong màn mưa bụi lất phất rơi .....

  • #2
    Con Nhỏ


    Lớn tồng ngồng rồi nhưng vẫn cứ là con nhỏ lí lắc!!
    đó là câu nói mà anh của Nhường luôn kể cả với bạn bè khi con nhỏ thấy anh đưa mấy cô bạn gái về nhà . Thực ra, con nhỏ tự biết mình đã qua cái tuổi áo trắng rộ`i, 26 rồi còn gì!! đâu còn nhỏ nhắn gì nuắ ? sap sửa thanh kĩ sư rùi chứ bộ!! con nhỏ nhớ hôm bảo vệ đề án tốt nghiệp, thầy cô và bạn bè đã khen con nhỏ chững chạc mà còn có tư cách kĩ sư tương lai lắm chớ bộ!! nhưng rồi mọi người đều phì cười khi nghe con nhỏ giải thích một câu pha trò rằng tại sao con nhỏ cố ý chọn tất cả mọi dụng cụ thí nghiệm cho tới dress up cũng đều mang màu sắc đỏ choí. Cọn nhỏ thản nhiên giải thích
    - theo phong tục viet nam thì màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn, tôi hy vọng sẽ được con A ở đề án này
    - thì ổng hỏi em tại sao hông đeo safety glass in this room ?
    - em nộibo có luật lệ phải đeo safety glass khi làm việc trên computer sao ? rồi cái ổng cự là trong phòng này bất cứ ai bước vào cũng phải đeo cả dù không làm viếcthe là em cứng họng luôn!! sau đó em thấy ổng nói chuyện với tụi operators nhưng em chả để ý!! em nghĩ ổng là đại diện của union nên hỏng care với lại hai lần sau lúc gặp ổng, ổng nói chuyện bình thướngco hỏi han về những chuyện trên trời dưới đất nhiều nên em tin ổng hỏng care chuyện cũ nựaai dè hôm nay ổng xuống rồi thấy em đang polish trên mẩyong lại hỏi safety glass nựa
    - bộ em lại không đeo hay sao ?
    - đ::1i10:: có!! em có đeo chưnhungđeợ ở trên đầu!!
    - trời đất !! vậy thì bị la là phải rội
    - khổ noiemlậi cự ổng mới chết!! em khăng khăng cãi rằng có đeo mắt kiềngroi ổng hỏi em " how may eyes do you have ?" em giận quá noi ổng " you think I am not a human ? rồi ổng noinọ no nọI wonder because I dónt know where is your eyes at ? maybe on your head ? because I saw your safety glass on your headẹm quê một cục luôn đó anh!!
    -.hạ ha ha!!! vậy thì anh biết tại sao ổng gọi cho Nik để hỏi về em roitiếp theo thì ổng có kể cho anh va Nik nghe roihền chi ổng nói em funny quá!!
    - anh biết rồi sao còn biểu em kểong có fire em không ?
    - không có đâu!! chỉ đì chút xíu thôi hạ
    - chết chađì cái gì vậy ?
    - đì em qua làm thư kí riêng cho ổng!! chịu hông ?
    Nhường chu mộhong thèm!! em thích công việc ở đây hợnanh chọc em hoaichọ em biết ổng có đì em thiệt hông ?
    Viễn cảm thấy thật gần gũi với Nhường, chàng không bỏ lỡ dịp may này để tăng cường mối quan hệ tốt đẹp cũng nhubồi dưỡng tình cảm trong lòng chàng mà mấy tháng nay chàng ấm ức!!
    - dễ thương như em ai mà nỡ đì chớ!!
    - xivậy sao anh đì ẹm
    -.àla tại vì em hỏng thèm đếm xỉa tới anh chớ bộ
    - chứ ai biểu anh chơi người ta quê độ hôm nọ .rồi còn tuyên bộ
    - tuyên bố cái ginói anh nghẹ
    - thôi bỏ đinói về ông Chuck cho em nghe tiếp đị
    - ẩong rất thích cá tánh và phong cách làm việc của em đohỏng chừng nay mai em được promotion đó nghen!!
    - thoiệm không themẹm chỉ thích làm việc ở đây thộikhong muốn lên chực
    Viễn thiệt cảm thấy vui vô cùng khi thấy con nhỏ tỏ ra thân thiết và không muốn rời chỗ này, chàng có cảm tưởng Nhường không muốn xa chàng thì đúng hờnva thầm tự hào vì điều đoít ra, chàng đã biết được rằng con nhỏ không ghét changsạu bữa lunch hôm ấy, chàng đã có nhiều cơ hội, trò chuyện, tiếp xúc và cùng làm việc với con nhỏ hợnđưoc nước, chàng ra mặt trực tiếp công khai cua con nhỏ nhựng hỡi ốico một điều đã khiến chàng té ngửa khi hôm nay Nik gọi chàng và báo cho chàng biết ông sẽ interview một người đàn ông VN nữa do Nhường giới thiệu Anh này tên Nguyễn, cũng ra trường cùng năm với Nhường nhưng khác ngành và khác level, hắn học ngành Optic and Physịc Hắn còn trẻ lắm, hình như chỉ bằng Nhường nhưng nhìn GPA của hắn thì Viễn phải hết hồn!! tốt nghiệp 4 năm từ Alvernia với Chemistry degree 4.0. Tốt nghiệp Optic-Physic BS và MS ở Lehigh chỉ trong vòng 3 năm và GPA cũng 4.0. Chúa ợianh chàng này quả là perfẹct27 tuổi đầu đã có 3 mảnh bặngnghe đâu anh ta qua Mỹ lúc 17 tuổi nhưng với số tuổi đó anh đã vào DH năm thứ nhất roiậnh ta đã từng tham dự cuộc thi học sinh giỏi lớp 12 toàn quốc ở VN năm anh 16 tuổi vầđieu đáng ghét nhất laành ta lại do chính Nhường giới thiệuhoc giỏi như thế xin đâu chẳng được job mà lại phải nhờ Nhường ? đọc resume của hắn, rõ ràng hắn đang làm cho E- World mahãng đó đâu phải là nhỏ mà chạy qua đây ? Hắn qua đây có phải vì thực sự cần việc làm không hay chỉ vì Nhượngho đã quen biết nhau bao giờ ? Tự dưng Viễn cảm thấy bực tức vô cờchang cảm thấy mình đã không biết gì vè6 Nhườngchang có trẻ con lắm không nhi tức giận vô cớ như thế nạy
    - Kenny, what do you think about this guy ? do you know him ?
    - I believe that you had a decision already, rite ? I dónt know him but what job do you hire him for ? I think our team is enoụgh
    - ohyesbụt I hire him for Substrate Growth jọb
    - but we dónt plan to grow the substrate here, the company has that part in MH alreạdy
    - I got a meeting with Chuck today that we plan to shut down all manufacture in MH so we will move all reactors down here and we will grow substrate here also AR coating here tọo
    - ọhI seeịt 's up too yoụI have no idea Growing substrate is not my part ....
    - I know but because he is vietnamese so I like to get from you an idea before I hire hịm He will be an MTS like yọu
    - ọhI think he is good base on his resume butyọu will see when you interview hịm
    -ok, thạnks I will let Nhương knows about thịsI heardhẹ is Nhướngs boyfriend, is that rite ?
    -.ụmI really dónt knowhọw do you know ?
    - ọhI just guess because I see Nhường really happy and proud of when she talks about hịm
    Viễn nghe choáng váng mặt maythì ra Nhường đã có người yêu, lại là một người đàn ông trẻ trung và tài giỏi nừahen chi mà nàng đã không để ý đếm xỉa tới changchàng cứ nghĩ sẽ có một ngày Nhường sẽ nhận lời tỏ tình của chàng vậy mẫVien chợt nhớ lại hôm ăn lunch, N đã châm biếm vấn đề vợ bỏ của chậnghom ấy vui quá nên chàng đã quên bẵng việc tại sao Nhường lại biết chuyện riêng của chậngMot đời vợ như chàng thì Nhường đâu có dại mà đâm đầu vô đã vậy chính chàng đã làm cho nàng tổn thương vì câu chuyên yêu đương trẻ con ngày xựa
    .Cọn nhỏ vui vẻ lắm khi nghe boss nói sẽ interview Nguyễn tomọrow Phải năn nỉ lắm Nguyễn mới chịu vô đây lamcọn nhỏ phải mè nheo đủ mọi lí dovà vì thương cô em họ vừa lí lắc vừa nhõng nhẽo này, cuối cùng thì Nguyễn cũng xiêu lòng, nghe con nhỏ dông dài tâm sự về thiên tình sử đã xảy ra cả hơn mười năm rồi khiên Nguyễn cũng mủi longcọn nhỏ nhớ Nguyễn đã đùa rằng "không biết thằng cha nào mà kém may mắn thế không biết ? được em yêu và phải bị hành hạ khổ sở như thế nấyneu là anh thì anh xù là thượng sách!!"
    - anh đã hứa với em là phải giúp tới nơi tới chốn à nhắhan đã làm khổ em, chơi em đủ thư nên bây giờ em phải chơi lại hắn, hành hạ hắn cho bỏ ghẹt
    - chời ơi, anh đem cả tương lai và thân xác của mình ra để cho em trả thù cho tình yêu của em như vậy đã quá ưu tiên rợinhưng mà neẹm làm vậy không thấy tội sao ? lỡ hắn tưởng mình là một cặp thiệt rồi rút lui thiệt thì sao ? thử thách như vầy là nguy hiểm đó nhaở Mỹ chớ không phải VN đâu ? bây giờ không phải là thời điểm lady first nữa rộicoi chừng ngồi đó khóc hu hu khi người ta đi lấy wợ đó nghen!!
    - hựem đâu có lo chohắn đã có một đời vợ rồi mạai mà thèm hắn chờdư có yêu hắn nhưng em nhất định không có thèm lấy hắn đắuhan có lấy thêm 10 vợ cũng đâu thành vấn đệem chỉ muốn cho hắn thấy là trước kia em không yeu hắn và mãi mãi sẽ không yêu hặn
    - nhưng em yêu hắn mạ
    - cái anh naynói nhiều quathị hành là đủ rớinhưt định anh không được show up mối quan hệ cousin của mình nghếnneu không em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nuậkhong làm gỏi khô bò cho anh ăn, sẽ nói xấu anh cho nhỏ Mai nghẹ
    - thôi thợiđưoc rộixin tuân lệnh bạ
    Thế là Nguyện được job ở cái hãng này không mấy khó khăn gichàng đã có dịp giáp mặt với Viễn, người mà cô em họ lí lắc của chàng thầm nhớ trộm yêu ở cái thuở highschoolViễn có duyên lắm chựanh cũng dí dỏm, trẻ trung những khi vui đùa song cũng rất chững chạc khi làm việcKhong cần nói Nguyễn cũng nhận ra thái độ kém vui của anh khi Nguyễn đến đây làm việc có điều anh rất kín đáo thành thử chẳng ai biết được nỗi ưu tư trong lòng anh ngoài Nguyễn và NhượngMoi người đều nhận ra ngay vẻ thân thiện và quấn quýt của Nhường đối với Nguyễn và nghiễm nhiên Nhường đã không ngại miệng cho mọi người biết nhỏ là bạn gái của NguyệnTrong lòng Nguyễn, anh cảm thấy bất bình nhưng đã trót hứa với con nhỏ nên chàng đành chịu
    Ngay tuần đầu tiên khi Nguyễn đến, Viễn đã thấy lòng hụt hẫng và buồn vời voiNguyễn đẹp trai và giỏi như vậy thì thảo nào mà Nhường không chê anhnhựng lòng Viễn buồn bởi chàng đã mừng hụt rồi hụt hẫng trong lúc đang vui vẻ bên Nhường với những hy vọng tràn trebậy giờ bổng dưng Nhường quay 180 độ thân thiết cùng Nguyenphẩi chi Nhường đừng cho chàng tia hy vọng thì chàng đâu đến nỗi phải mất ăn mất ngủ vẩkho sở như vẫyđa thế họ cứ nhè trước mắt chàng mà hẹn nhau đi ăn trưa như cố tình trêu tức changTừ xưa tới giớco bao giờ chàng có cảm giác tuyệt vọng, chán nản và buồn đến thế này đâu ? hồi xưa yêu đương qua thơ từ, chưa bao giờ hình dung đươc gương mặt Nhường nên đâu có nhung nhớ đau khổ như vậy Chàng lấy vợ cũng giống như bổn phận, quy luật của tạo hoatrại lớn lấy vợ, gái lớn lấy chợngvo chồng chàng không đến với nhau từ tình yêu nên chàng đâu có những khắc khoải nhớ nhung nồng nàn như thế naychàng cũng chẳng đau khổ gì mấy khi chính tai nghe, mắt thấy vợ mình đi cùng người đàn ông khậcvay mà chàng lại đau đớn, xót xa triền miên khi thấy Nhường cùng Nguyễn quấn quyt bên nhạu
    Ngày mỗi ngày Viễn tự hỏi " Không biết Nhường có biết rằng trái tim Viễn đang bị gặm nhấm bởi nỗi buồn mà Nhường đem lại không ?" chàng chỉ muốn đi thật xađừng nhìn thấy Nhường nựanhung biết đi đâu khi chàng đã một lần chạy trốn sự thật với vợ cũ của chàng để mà về đây ? Đã lâu rồi, chàng không biết tin tức gì về cô ấy ? có lẽ cổ đang hạnh phúc với người chồng cunghĩ đến đó, Viễn mừng!! cuộc đời này nếu mỗi ngày đều có thêm một người tìm được hạnh phúc thì đó là điều đáng mungvậy mà khi biết Nhường có hạnh phúc lòng Viễn buồn khôn tachàng không mừng chút naóco phải chàng đã quá ích kỉ hay không ? yêu là cho và hy sinh cơ machàng tự nhủ " mình đã yêu cô ta từ lúc nào nhỉ ? có phải từ ngày xưa hậyKhong!! chàng biết mình yêu Nhường không phải từ những kỉ niệm ngày xưa mà chàng bắt đâu yêu cô từ lúc gặp cô ở ngày cuối nơi giảng đường đại học!!
    Chàng không thể chạy trốn con tim mình được, phải đối đầu dẫu khổ đau, phải nhìn nhận sự thật dẫu thất bainghĩ thế, chàng mạnh dạn đến hãng làm mà không phải trốn tránh Nhường và Nguyễn nữa, chàng tự tập cho lòng mình không rung cảm và mở rộng trái tim để chúc mừng hạnh phúc của Nhượng

    Chàng được Nik cho biết hai tuần nữa, chàng phải cùng Nguyễn đi công tác bên chi nhánh ở Okalahomachàng mừng thầm, vậy là có cơ hội làm quen và tìm hiểu Nguyễn nhiều hondẫu không được Nhường, chàng cũng mong cho Nhường có được người bạn đời tồtRoi thì cái ngày đó cũng đện Vừa đến sân bay, chàng loay hoay check in vì tới quá trễ, cũng tại cái xe phải gió, khi không lại chết máy giữa đường nên khó khăn lắm chàng mới gọi được taxi nếu như không gặp được cảnh sát ở đoạn đường vắng vẻ đochàng chạy hớt hải đến cổng của mình thì trời ờichang có cận thị hay không khi thấy Nguyễn ôm hôn từ biệt một người con gái khác rất tình tử còn Nhường đâu ? chàng nép mình ẩn trốn cho đến khi tiếng xướng ngôn viên nhắc tên chàng đến mấy lậnLen máy bay hớt ha hớt hải, chàng thở dốc nhưng rất hậm hực với ý nghĩ sẽ hỏi tội Nguyện
    " anh Viễn, tôi ở đậyanh ngồi đâu ?
    - đâu chả được! nhưng chắc chăn không ngồi với ông rồi!! Viễn hậm hực trả lợi
    Tiếng cô tiếp viên hàng không nhắc chàng về chỗ ngồi nên chàng từ giã Nguyễn để về chỗ của mịnh
    Chẳng biết Nguyễn dụ dỗ ông khách ngồi kế anh ta thế nào mà chỉ 5 phút sau thì ông xuống chỗ Viẽ6n và xin đổi ghệ Cũng tốt, chàng cần phải nói chuyện với Nguyễn vì chàng không muốn Nhường là nạn nhân cho cuộc tình tay ba của anh tavừa bước lên thì Nguyễn đã xởi lởi
    - Hi anh Viễn!! em thiệt không ngờ được đi học chung với anh đó!!
    - Tôi cũng không ngợthưc ra training về vấn đề dicing tôi đã biết qua hết rồi nhưng vì tôi mới order một máy mới nên công ty cho khách hàng qua để traịn Chỉ là một hình thức để giữ chân customer thộiToi có đề nghi với Nik là để Nhường đi chung với ông nhưng không hiểu sao Nik không dồng ỵ
    - em hiểu tại sao ? Nik có giải thích với em rằng anh là người duy nhất có kinh nghiệm và hiểu biết nhiều về máy móc của MTI nên không thể để bất cứ người nào thay thế anh đườccon em thiạnh cũng biết, chỉ là back up nếu thực sự cần thietngậy lúc này, em cũng không có nhiều việc để làm nên ông ta để em đi theo ạnh
    - à, tôi có chuyện này muốn hỏi ộngtoi biết đây là chuyện riêng của ông và Nhường, tôi không nên xen vô nhưng tôi biết Nhường khá lâu và tôi cảm thấy bất bình khi thấy cô ấy bị lường gạt
    - có chuyện gì anh cứ nói đichúng ta làm chung một group, lại là dân đầu đen, cần phải bảo vệ nhau mới đụng
    - .ầhoi nãy tôi không thấy Nhường tiễn ông mà lại là một cô gái khậcong giải thích như thế nào với Nhường về chuyện này ?
    - ONhường biết cô ấy là bạn gái của em mạ
    - vậy chớ còn Nhường ? là cái gì của ông ?
    - thì là em gaicó chuyện gì hả anh ?
    - trời đậtong không giỡn đó chựai cũng biết Nhường là bạn gái của ông vậy mà bây giờ ông lại bảo là em gailàm sao tin đậy
    Nguyễn cười lớn " Đáng lẽ em không được nói nhưng vì anh đã thấy bạn gái của em rồi thì em không thể dấu anhẹm và Nhường cố tình đóng một màn kịch như vậy để thử lòng và chọc tức một người"
    - Người đó là ai ?
    - trước khi em nói tên người đó, em có vài câu hỏi muốn hỏi ạnh
    - hỏi đị
    - anh có gia đình ?
    - phải, tôi có vợ và đã li dị
    - trước đây anh đã từng nói yêu Nhường ?
    - phậichuyen trẻ con ngày xựa
    Anh có biết Nhường lại không nghĩ đó là chuyện trẻ cộnco ấy đã yêu người bộ đội một cách chân thành nhưng khi bức tranh sự thật sáng tỏ thì mọi chuyện chỉ là trò đùa, anh nghĩ xem, cô ấy bị tổn thương như thế nào ?
    - vậy ra Nguyễn nói người mà Nhường chọc tức là tội
    -phậibay giờ anh hiểu tại sao rồi chựem và Nhường là anh em bạn dì, mẹ của em và mẹ cô ấy là hai chị em ruốtli do em vào đây làm cũng vì cô ta nói bị anh ăn hiếp và đòi trả thù anh đọ
    - trời đất!! tôi ăn hiếp Nhường hồi nào ? thương còn không hết làm sao dám ăn hiepnhựng mậtoi chỉ nói sự thật thội
    - vậy có nghĩa là anh không yêu cô ta mà chỉ thương như em gại
    -.tớitoitrưoc kia, với tôi thực quả là chuyện trẻ con cho đến khi tôi gặp Nhường hôm cô ấy làm seminar .lúc ấy tôi rất mến cô nhưng vẫn chưa biết cô sinh viên này lại là cô bé năm xửachi có một điều tôi biết, tôi yêu Nhường ngay từ lúc tôi gặp cô ấy ở giảng đường đại học
    -thì ra là vậybay giờ anh có còn yêu Nhường không ?
    - tại sao lại hỏi tôi ?
    - ốviđo là nhiệm vụ mà Nhường giao cho em làm mạ
    - theNhường có yêu tôi không ?
    -.hạ hahah!! anh và Nhường chơi trò cút bắt làm em muốn bể bụng rồi đấyno yêu cái anh bộ đội chớ không phải yêu anh, còn anh thì yêu nó chớ không phải yêu cái cô bé học trò ngày cuẹm biết phải làm sao đây ?
    - Nguyệnong giúp tôi đị
    - còn gọi em bằng ông thì không giụp
    - chớ gọi bằng gì ?
    - chời chớichan cái anh bộ đội này quá đihèn gì nhỏ Nhường nói anh bị vợ bỏ cũng phậithoibay giờ thì chưa biết em có được làm anh hay không nhưng mai này nếu có cơ hội đó thì nhất định em phải trả thù đọ
    - Nguyễn nói gì anh không hieuậnh chỉ mong Nguyễn giúp anh giải thích chuyện ngày xưa với Nhường thôi , tình yêu đâu có thể tồn tại và bền vững khi hai người chỉ biết nhau qua thư từ ? Nhường quá đa cảm nên bị tổn thương, anh mong Nguyễn chuyển lời xin lỗi của anh tới Nhườngcon vấn đề tình cảm của anh là chuyện của ẫnhNguyen đừng nói gì hết nhẹ
    - chời đẩthong lẽ anh chỉ nhờ có vậy sao ?
    - phải roicấi gì đến sẽ đến mà
    ----------------
    Viễn vui hẳn sau chuyến đi công tậcvay là chàng biết Nhường yêu chàng, nếu không đâu cần phải dùng thằng em họ để chọc tức chàng chứ!! cô nhỏ quả thực là cứng đầuchang quyết định sẽ cùng tỏ bày với Nhường nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì chàng nghe sét đánh ngang tai .cộ nhỏ Nhường quit job một cách đột ngộtco đi lấy chồng!! Viễn không dằn được lòng lật đật đi vặn vẹo Nguyễn
    _ Nhường lại chơi trò ú tim gì nữa đây hả Nguyễn ?
    - xin lỗi anh, chuyện này em cũng không biệthom ở khách sạn, Nhường gọi cho em và em kể hết mọi chưyenduờng như Nhường buồn gì đó, Nhường cúp phone ngầngroi sau đó em chẳng gọi được cho Nhường ? hôm nay đi làm lại không thấy cô ậyAnh cũng biết mọi người ai cũng ngạc nhiên vì ai cũng cho rằng em với Nhường là một cặp Hôm nay em có đính chính để mọi người không nghĩ xấu với cái tin Nhường đi lấy chộng
    - em gọi cho gia đình Nhường chưa ? không lẽ cổ đi lấy chồng đột xuất như vậy mà cha mẹ chấp nhận sao ?
    - sáng nay em có gọi, Nhường không có nhà ? dì nói Nhường đi cali hai hôm nay rồicon cái chuyện lấy chồng là thật anh ạ
    - trời đất!! chồng ở đâu mà lấy lẹ vậy ?
    - anh này lậbo anh nghĩ không có anh thì không có ai yêu Nhường sao ?
    - anh không phải ý naychỉ ngạc nhiên thoikhonghiểu tại sao Nhường lại muốn chọc tức anh nhiều như vậy ?
    - trả thù chuyện xưa đó
    - cô ấy trẻ con vậy sao ?
    - con nhỏ đó vốn bướng và cứng đầu ngông nghênh lắm!!
    - thế Nhường lấy ai ?
    - một người đã từng yêu thương đeo đuổi Nhường mấy năm nayạnh ta ở cali
    - tình yêu long distance ?
    - họ vốn là bạn rất tốt của nhau, gia đình dì em cũng rất tán thành, chỉ còn chờ đợi nhỏ Nhường thôi
    - sao từ trước tới giờ cô không đồng ý mà bây giờ lại đồng ý ?
    - chuyện đó thì em không thể hiểu được!! ban đầu khi nó nhờ em thì em ngỡ nó yêu anh nhưng không dè nó lại yêu anh chàng Vũ bên cạli
    - em nói với Nhường những gì về anh ?
    - thì những gì anh kể
    - Nếu thực như Nguyễn nói thì anh cũng chúc phúc cho Nhượng Anh chỉ thấy Nhường có vẻ vội vàng quá nên thắc mẳcva lại nghỉ làm ở đây cũng tiếc phải không ?
    - xin lỗi anh, em hỏi câu này hơi vô duyên " anh có yêu Nhường không ?"
    - bây giờ ? hiện tại ?
    - vậng
    - coạnh không thể phủ nhận nhưng anh đâu còn cơ hội nữa ....
    - có lẽ anh đungmuộn rội
    ---------------------------
    Dẫu sao Viễn vẫn muốn nói chuyện với Nhường , ít ra là một lời chúc phúc chứ!! nghĩ vậy chàng gọi số phone tay của Nhường,
    - Hello, Nhượng
    - hello, xin loiKệnny hả
    - gọi anh bằng Viễn như ngày trước đi!!
    - ốco chuyện gì không ?
    - Nhường đang ở đâu ? nghe tin Nhường quit job anh ngạc nhiên quá đốico chuyện gì vậy ?
    - có gì đâu ? theo chồng xứ lạ mạ
    - sao khi không lấy chồng ?
    - con gái lớn phải lấy chồng chớ sao!! hỏi lạ chưa ?
    - vấn đề là ở đâu có sẵn chồng để mà lấy vậy ?
    - bộ tưởng tui xấu đến nỗi hông có ai thương sao ?
    - không phaiNhường làm anh ngạc nhiên quá đợitư dưng cái có Nguyễn làm boyfriend rồi đùng một cái Nguyễn trở thành ông anh họ .và bây giờ, vừa mới về đây thì Nhường đi lấy chộng
    - anh biết sự thực rồi, có gì ngạc nhiên đâu, chỉ là bắt chước anh chơi trò cút bắt thôi đó mạ
    - Nhường, chuyện ngày xưa, anh thực sự tạ tội với Nhường nhưng anh không mong vì giận anh mà Nhường đi lấy chồng chựanh sẽ ân hận suốt đời đó
    - anh này lạ chuấlay chồng là chuyện của tui, mắc mớ chi anh đâu ?
    - dẫu sao anh vẫn muốn nói với Nhường rằng Hãy bình tĩnh, đừng có bồng bột quyết định sai lầm, hôn nhân không phải là chuyện đuaạnh đã từng trải qua đau khổ vấp ngã của hôn nhân nên anh hiệu Hôn nhân thành tựu khi nó được xây dựng trên nền tảng tình yêu chân thật của đôi bên chớ không phải là thương hại Anh yêu Nhường, hãy nghĩ lại đi emđừng để mỗi đứa chúng ta sẽ ân hận mãi với quãng đời còn lại
    -------------------------
    - Nhườngđung cúp phone nha emnghẹ anh nói đi!! hãy cho anh cơ hộimot lần này rồi thội!! chỉ cần em chưa đeo nhẫn thì anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi
    --------------------------
    - Nhường, không lẽ anh không xứng đáng, không lẽ quá khứ của anh đã khiến em khinh khi ảnh
    -----------------------
    Tiếng o o o o o ọ của cái phone đã khiến Viễn buông rơi chiếc phone trên tay lúc nào chẳng hay !! Vậy là con nhỏ đã dứt khoạt
    -------------------
    Viễn lang thang đi dọc theo bờ biển, người ta đi casino để thay đổi vận đen, còn Viễn đi ra đây đẻ6 mong cơn gió biển thay đổi vận tình!! Người ta bả đen tình thì đỏ bậcvan tình của Viễn đang đen thủi đen thui, nếu vào chơi bài chắc là sẽ đờngưoi ta đi lấy chồng thì rồi mình cũng sẽ đi lấy vợ nếu như có tiễnNghi như thế, Viễn hăm hở bước vào sòng baichàng tự đánh cá với trái tim mình, nếu chàng thắng thì chàng sẽ bỏ cuộc, sẽ dứt khoát quên Nhường, còn nếu thua thì ít ra cũng còn hy vờngngưoi ta chưa đeo nhẫn, chưa ra nhà thờ thì Viễn vẫn còn nuôi mơ ược
    Lục lạo trong túi, Viễn moi được hơn trăm bạc, chàng đem đỏ6i lấy mấy đồng cắc để bỏ vào maynhìn cái giải đặc biệt tới những 2500 cắc sẽ rơi xuống, chàng nghiêm trang thành khâ/n cầu nguyện, rò6i đánh cá, bỏ 3 cái tokens vào, chàng nhắm mắt nhấn nutcái phút hò6i hộp trôi qua sao mà nặng nề chậm chạp thế không biệtroiWow!!! tiếng la của người kế bên, cũng như tiếng reo chuông liên tục của cái máy làm Viẽ6n choàng tinhchàng ngạc nhiên quá đỗi, chàng đỏ bạc thật sao ? chàng mất NHường thật sao ? cái con số 7500 cắc cứ nhảy múa, tiếng reo của cái máy như thôi miên Viẽn, người phục vụ đến chúc mừng chàng đã trúng giải đạc biệt 37500 đô lấso tiền nhiều lắm chứ!! nhưng mà chẳng lẽ tình yêu của chàng dành cho Nhường chỉ đánh đổi bao nhiêu đó thôi sao ? chưa đủ một năm lương thôi sao ?
    Viễn cay đắng đứng lên rời khỏi sòng bạc trước bao con mắt thán phục của mọi người, chàng chẳng thấy vui gì với mớ tiền này .nếu có thể đem tiền này đánh đổi được Nhường thì chàng sẵn lòng, đối với chàng bây giợNhưong là vô giạ
    Viễn quay lại làm việc sau một tuần vacation ở cầsinotien cờ bạc là tiền chùa nên chàng không ngại mà hưởng thucuộc đời này ngắn ngủi quá thì tại sao lại không vui hưởng những thú vui của đời nhỉ có điều chàng vẫn không sao thích nghi, chấp nhận ân ái với những cô gái vì tiền mà bán thấnsuot một tuần say luý tuý với các cô gái, hết tắm biển lại nhà hangnhảy nhotnhậu nhetcái số tiền ấy cũng gần như bay theo bởi cá tính quá hào phóng của chậngvay cũng tốtit ra chàng cũng có một tuần vương giaVừa bước vào hangchàng hết hồn khi nhìn thấy Nhuộngco nàng đang đứng bi bô cái gì đó với Nikchàng dụi mằtminh có mơ không nhỉ ? Nik gọi chạng
    _ Nhuong just comes back todạy
    chàng theo Nik vào văn phòng .thì ra cô nàng đã gọi cho Nik để xin quay trở lấineu không vì thằng Vice President của chàng đã có ấn tượng tốt về Nhường thì mọi chuyện chưa chắc đã ổn thoachàng nhủ lộngkhong biết cô nàng lại chơi cái trò gì đây nhưng THANKS GODít ra chàng vẫn còn thấy N hàng ngayva nhất lacòn hy vọng khi nghe Nhường noi
    - em chưa thể lấy chồng vì vẫn còn muốn hành hạ anh thêm
    Con nhỏ thật đúng là con nhỏ, vẫn cứ mãi trẻ cợnnhưng nhỏ ạ, anh suốt đời tình nguyện làm bia đỡ đạn để cho nhỏ hành hạ đấy!!
    con nhỏ nheo mắt cười thật tình!!!



    2003-12-06 00:17:05
    Vậy mà con nhỏ được A thật nhưng vẫn ấm ức khi nghe tiếng ông Kenny góp ý " ở xứ mỹ này thì học tài, thi kiến thức chớ không phải học tài thi vân đâu!!". Thế có túc không ? tới giờ chót con nhỏ mới biết ông ta là người việt khi nghe ông phán một câu góp ý xanh rờn khi bước ra khỏi hội trường!! ông ta là ai ? con nhỏ cũng không rõ lẳm, chi nghe nói ông là khách được mời tới tham dự buổi diễn thuyết về đề án tốt nghiệp của 5 sinh viên xuất sắc các khoa science mà trong đó, con nhỏ đại diện cho khoa hoá!!
    Như các anh chị,con nhỏ được mang gene di truyền từ ba mẹ nên học không thuộc loại tộì so với các bạn (chớ không dám so với anh hai và chị ba đâu!!)
    Sáng nay con nhỏ thức thật sớm để chuẩn bị đi interview cho cái job. Cọn nhỏ cũng chả biết là cái job gì ? nhà trường gởi resume đi tứ tung nhưng nhờ gởi nhiều mà bây giờ con nhỏ có tới hai chỗ gọi interview lận ! con nhỏ nhớ hôm tốt nghiệp nó đã tự tuyên bố với gia đình là sẽ nghỉ hẳn ba tháng để đi việt nam chơi, cóc thèm màng dến vở baì.Anh con nhỏ đã trù một câu thiệt tức cành hông !!
    - cái tướng mày chắc chẳng có ma nào mướn!! gì mà chẳng có tí phong cách kĩ sư gì cả
    chị của con nhỏ đệm vộ" không lo mà kiếm việc làm, cứ ham đi chơi rồi mảnh bằng bị mai một thì có mà húp cháo rùa!!"
    mẹ con nhỏ cũng đớp vaò "chị mày nói đúng đó, tướng của mày nhỏ thó thế kia chắc chẳng làm được chuyện gì, có làm cu li chắc cũng không ai mướn đâủ con ráng mà tìm cái việc văn phòng cho nhàn hạ
    con nhỏ cãi bướng" bất quá thì con lại làm cho tắc cồ beo lo gi ? có cái ăn đầy đủ!!
    Tiếng ba con nhỏ "thấy cái mặt hãm tài của con là khách hỏng dám vô, nhà hàng ế đóng cửa thì con cũng mất job con ạ. Trời đất!! sao mọi người đua nhau phang con nhỏ thế naỳ? gi gì bây giờ cũng đã tốt nghiệp chứ bộ!!thiệt tức quá mà !! ăn hiếp người tạ Cọn nhỏ bổng ước ao có phép màu để đưa cả gia đình lên sao hoả để con nhỏ được thảnh thơi đi chơi!! con nhỏ đứng trước gương ngắm nghiacái bộ overrall màu đỏ với chiếc áo thun trậngTrong dễ thương lắm chư!! con nhỏ vốn yêu màu vàng hơn nhưng vì muốn cho mọi sự may mắn tốt lành nên phải mặc màu đỏ này!! trông thì cũng tàm tạm!!
    - Trời mẹ ơi!! mày đi interview chứ có phải đi trại nhi đồng đâu mà ăn mặc thế nảy thiệt chẳng có một ticọn nhỏ đớp lời ".phọng cách kĩ sư chứ gị!! thây kệ em!! anh đừng có xen vấotoi ngày chỉ trù ẻo em không hạ
    - nhưng tao có kinh nghiệm hờnmay phải mặc nghiêm chỉnh đàng hoàng một tí!! đi phỏng vấn job engineer chứ có phải đi cắm trại đâu ?
    - em đâu có ăn mặc hở hang mà bảo không đàng hoàng !!kín cổng cao tường thế này mà!! màu đỏ là màu chiến thangcứ mặc kệ em!!
    Rút cuộc, con nhỏ vẫn kiên quyết không thay đổi ý kiến, vẫn mặc chiếc đầm overall màu đỏ ấy với tâm trậngcuoc đời chỉ toàn màu hồng!! bộ đầm khiến cho nó trông trẻ con hơn bao giờ hết, anh nó phán một câu xanh rờn" thế nào cũng rớt!!"
    mẹ nó chỉ chép miệng rồi lắc đầu, ba nó thì ngán ngẩm " con với cái!! qua mỹ rồi nó đâu còn biết nghe lời!! con nhỏ có vẻ buontậi sao không ai tôn trọng ý thích của nó nhỉ ? tại sao cứ phải ràng buộc nó với những điều lẩm cẩm như thế nhỉ tại sao lại cứ phải chững chạc nghiêm túc mới là người lớn!! bộ người lớn thì không được hồn nhiên như trẻ thơ sao ? nghĩ tới cái thuở còn học phổ thông trung học, con nhỏ mỉm cười hài lòng và có phần tiếc rẻ nó đã có một thời áo trắng thật đẹp, thật hồn nhiên, đã có những kỉ niệm rất dễ thương trong suốt quá trình đi hockỉ niệm mà nó nhớ nhiều nhất đó là chuyện nó phá thầy Tuấn dạy môn sử năm lớp 12Thầy Tuấn có đặc điểm rất xấu mà đám học trò chúng nó vừa rất sợ và rất ghetThầy nói dai, nói nhiều, giảng bài liên tu bất tận như sợ ai chen vô không bằng, khi giảng thiẹo ôi nước miếng văng tùm lum!! mà con nhỏ là người bị thiệt thòi nhiều nhất vì nhỏ con nên phải ngồi ngay đầu bàn nhất! Hôm đó, con nhỏ tự động leo xuống bàn chót ngồi, bước vào lớp thầy hơi ngạc nhiên khi không thấy con nhỏ (vì con nhỏ làm trưởng lớp ) liền hỏi " Nhường đâu rồi ?"
    - Thưa thầy đây ạ!!
    - sao em lại xuống đó ? không phải chỗ của em là ở đây hay sao ?
    - Phải ạ, nhưng hôm nay em quên mang áo mưa nên phải xuống đây ?
    - ô hay, không có áo mưa thì ăn nhập gì tới việc đổi chỗ
    Cả lớp đã bắt đầu khúc khích cười mà con nhỏ vẫn tỉnh bợ
    - ăn nhập chứ thầyngoi trên ấy mưa dữ lắm, không mang áo mưa thì hơi kẹt mỗi khi nghe giảng bài ạ
    Ông thầy đỏ mặt tía tai còn cả lớp thì không nín được cuoiriệng con nhỏ thì bị thầy quay te tua hôm ấy!! Chuyện về ngày xưa thì còn nhiều lấmnhat là chuyện tình cảm học trò của con nhồhoi đó có phong trào gởi thơ và quà tặng cho các chú bộ đội ngoài tiền tuyến, con nhỏ đã quen được một chú qua thớChư nhận quà tặng của lớp con nhỏ nên đã gởi thơ cám ơn và hy vọng được hồi ấmthe là cái máu phá phách nghịch ngợm của con nhỏ lại trỗi dậy, con nhỏ rủ bạn bè thư từ liên lạc với những lời lẽ nghịch ngợm vô cungchú bộ đội tên Viễn đã dần dần trở nên thân quen vì những lời thơ giản dị, dí dỏm với cả lớp của con nhợThư đi thư về rồi trở nên thân thiết, mấy tháng đầu thì còn viết cho cả lớp rồi từ từ chú đã viết riêng cho con nhovà con nhỏ cũng không dại gì mà đưa cho các bạn xem chung!
    Thế rồi con nhỏ thầm yêu chú bộ đội mà chưa một lần biết mặt Con nhỏ chỉ biết chú tên Bằng, 27 tuổi, nghĩa là lớn hơn con nhỏ những 10 tuốichu đi thanh niên xung phong ở tuổi 24 khi mà vừa xong năm cuối đại học kinh tếchu kể rất nhiều về chú, về lí tưởng, về đất nước, về hoạch định tương lai, chú còn có cá tính rất dí dỏm, thông minh nên ngày mỗi ngày chú dần dần chinh phục được con nhỏ nhưng rồi định mệnh trớ trêu, con nhỏ mất hẳn tin tức chú sau khi con nhỏ tốt nghiệp lớp 12!! chẳng biết có phải là tình yêu sâu đậm chín muồi gì không nhưng con nhỏ nhớ chú da dietphẩi bẵng đi vài năm con nhỏ mới quên được nhưng mỗi lần mở cuốn tập thơ mà chú tặng thì con nhỏ lại bùi nguiMải suy nghĩ, con nhỏ quên béng rằng mình phải chuẩn bị tinh thần để interview!!
    -Nhuong Vụ
    -Yes, I am here!!
    con nhỏ theo chân ông vào một cái phòng mà rất có thể con nhỏ dược interview nơi đẩychi có một người đàn ông ngồi chợcon nhộong ta tư giới thiệu tên Mike, làm bên HR, ông giải thích với con nhỏ rằng sau buổi interview ngắn với ông con nhỏ sẽ vao phòng test dể làm testcọn nhỏ ngạc nhiên lắm vì đâu có ngờđi interview job lại còn có mục test nuậvay mà cứ tưởng thoát khỏi bài vở rồinhin cái đề, con nhỏ thở hắt rajọb khỉ khô gì mà đề tài toàn là toán với lý điện không hãro ràng khi con nhỏ đọc báo thì họ cần bằng chemical mậthiet hết biệt2 tiếng đồng hồ trôi qua, cũng may, con nhỏ vẫn còn khá toán lý lắm nên làm cũng tàm tạm
    Con nhỏ bước ra khỏi phòng test với dáng điệu uể oẳichang cần biết đậu hay rớt, điều trước mắt cần thiết đối với con nhỏ bây giờ là phải làm đầy cái bao tử đang biểu tình trước cái đanghĩ đến cái ăn thì con nhỏ nghĩ ngay đến cái tiệm Viẹt nam duy nhất mở ở góc đường số tám, tiệm này không ngon gì lắm, nhưng so với thức ăn Mỹ thì ngon hơn nhieuchẳng hiểu sao đã qua Mỹ hơn 4 năm rồi mà con nhỏ vẫn không thể nào ngon miệng với Pizza, với Lassana, với hambergercọn nhỏ chỉ ghiền cà pháo mắm tôm, gỏi đu đủ khô bò, bánh bột locụi chà, lộn tùng phèo cả ba miền Nam trung bắc!!
    Hôm nay nhà hàng vắng teo vì là ngày đầu tựannhung con nhỏ lại thích như vậy chớ thông thường ngày cuối tuần thì đông khách lắm, con nhỏ rất khoái món gỏi cuốn của chị Nhàn, bà chủ quán, cuốn rất khéo mà lại rẻ, chỉ có 50cents một cuốn, chỉ cần tốn 3 đồng là no rồi!! Mỗi lần ăn gỏi cuốn, con nhỏ nhớ tới những ngày còn cắp sách hồi học Ngô Quyền ghê gớm!! Con nhỏ nhớ cái chợ nhỏ đối diện trường quá đỗi với các món vô cùng hấp dẫn, nào bánh xèo, nào gỏi đu đủ, nào cháo lòng, bún măng và nhất là bò bía!! nghĩ tới thôi cũng chảy nước miếng vì thèm!! ở nhà con nhỏ bây giờ thì ít khi được ăn bánh xèo lắm bởi vì ai cũng bận bịu đi làm, chị ba thì có nhà riêng theo chồng, anh hai thì tuy chưa vợnhưng rất ít khi có mặt ở nhạba me thì ăn chay trường, thực ra chỉ là không ăn thịt vì sợ bệnh thành thử rất ít nấu nuồngđo ăn mà hỏng có thịt cá tôm cua thì hỏng hấp dẫn con nhỏ tí nào!! vì vậy mà nó là khách thân tín của chị Nhàn trong những ngày còn đi học!!
    - Hi Nhỏ bộ cũng còn đi học sao mà ghé đây ? chị nghe nói em ra trường rồi mà!!
    - Bị đuổi thì đúng hơn đó chị!! bi giờ vẫn còn thất nghiệp nên vẫn phải ra đây kí sổ đợi cuối tháng má phát lương mởitra cho chị được đó nha!! nghỉ học rùi hỏng có được financial aid nữa nên phải mượn đỡ của má em tạm ứng khi nào có job sẽ bù lỗ đó chị!!
    - Tội nghiệp cô bequá nhỉ thế cô bé có muốn được giúp đỡ không ?
    Con nhỏ giật thót mình vì ai đó bổng dưng xen vào một cách vô duyên techẳng biết lịch sự, lễ phép là ginhựng con nhỏ thật không ngờ cái kẻ lạ mặt bất lịch sự ấy lại chính là cái gã Kenny gì đó đã phê bình con nhỏ trong buổi làm đề án tốt nghiềpthi ra gã là người VNphải gọi bằng ông thì đúng hơn bởi trông gã không còn trẻ gichắc cũng băm rụi
    - cô nhỏ, mình quen nhau rồi phải không ?
    - Quen hồi nào mà quenlảng nhách!!
    - Thôi, chị không quấy rầy hai người, chị vào bảo tụi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho em nhé NHường!! ăn gì nẹ
    - Như mọi hôm đi chị
    Chị Nhàn đi rồi, con nhỏ cảm thấy hơi lúng túng trước cái nhìn soi mói của gã đàn ông, trong đầu vẫn cứ thắc mắc một câu hoĩga là ai đấy nhỉ ? sao lại tham dự buổi seminar của sinh viên và còn dám phê bình con nhỏ nứacai mặt này nhìn không wen chút nạo
    - cô nhỏ, tôi biết cô đang có nhiều câu hỏi về tôi lắm, để tôi tự giới thiệu mình nha!!
    -.nè, tôi không có ý muốn làm quen ông nên ông không cần giới thiệu
    - oquện hay không cũng đâu có ăn thua gì ? tôi biết tên cô và chút ít lai lịch về cô mà cô thì không biết tí gì về tôi thì thật không công bằng tí nậotoi tên Kenny họ Nguyễn, tên tiếng việt là Viễn
    - Đừng nói với tôi là tên ông là Viễn Du Lãng tử đó nha!!
    - oh không, tên tôi là nguyễn nhật Viễn!!
    - cái tên nghe chẳng có cảm tình chút nạo
    - đúng đó, vì vậy mà tôi đổi tên Kenny cho dễ gợithưc ra tôi mới dọn về đây được 2,3 tháng chi đó nên còn lạ nước lạ cái lậmhom nọ được người bạn mời đi xem sinh viên giỏi thuyết trình đề án tốt nghiệp nên quen biết được cộ
    - kê tủ đứng tôi thì có!!
    - ohxịn lỗi cô nhé, còn giận chuyện đó sao ?
    - hơi đâu mà giận người dưng!!
    - vậy ấthe có thể cho tôi làm quen và biết thêm chút ít về cô không ?
    - ông đã biết rồi còn gị
    - phải nhưng tôi vẫn muốn biết thêm những điều tôi chưa biệt
    - Thế ông muốn biết gỉ
    - Thì những chi tiết cần biết để làm một người bậnten tuổi nè, nghề nghiệp nè, quê quán nẹ
    - ông đâu phải là người interview job cho tôi mà sao hỏi kĩ vậy
    - xời ờithi làm bạn thì cần phải biết vài chi tiết chớ saờngưoi gì mà khó quá!!
    - ai nói tui muốn làm bạn với ông chớ!! lảng chưa!
    - bộ tôi không xứng đáng hả
    - ựachua đủ điều kiện đâu!!
    - chậtoi chưa thấy ai kiêu hư cợđưoc rộikhong đủ thì tôi xin kiếu!!
    - bye bye!!
    _________________

    con nhỏ cảm thấy thiệt bồn chồn khi chờ đợi để bước vào gặp thằng cha hay bà giám đốc để nghe về kết quả thi của minhvà còn interview nựanhung rồi giờ phút quan trọng cũng đến khi mà người đàn ông ( có lẽ là boss tương lai của con nhỏ) bước rậong ta trạc 50 hay già hơn, nhỏ con chớ không bự như bao nhiêu người đàn ông Mỹ khậcong ta niềm nở bắt tay và tự giới thiệuten ông là Nịk Con nhỏ theo chân ông vòng qua quẹo lại lòng vòng mãi rồi mới tới cái office của ông tachà chậđieu này con nhỏ sẽ get lost nếu được mướn job đây!!! con nhỏ cảm thấy phổng mũi khi nghe ông ta khen rối rít rằng bài thi của con nhỏ khá lắm và mặc dù ít kinh nghiệm( vì ít ra con nhỏ cũng làm co-ọp cả hai mùa hè liền!!) nhưng ông vẫn quyết định mướn con nhỏ!! ông bảo group có khoảng 17 engineers nhưng lại chia ra 4 nhạnh Một là Garnet Fab có khoảng 5 người, Epi Growth có 7 người, Chip Fab có 3 người và Sụb Growth có hai ngượicon nhỏ sẽ là một trong những thành viên của Garnet Fabnghẹ ông huyên thuyên giải thích mà con nhỏ chẳng hiểu mô tê ất giáp gì nhưng cũng ậm ừ và yes yes liên tục để tỏ ra mình cũng hiểu khá nhiều về polishing process, về how to grow the film, testing about the reflexion of lightoihầm bà lằng caựnhung ông ta lại hài lòng ghê lậmong bảo sẽ đưa con nhỏ qua gặp thằng Leader của Fab group để nó interview thêm về kiến thức cũng như kinh nghiệm của con nhỏ . Con nhỏ thở dài thườn thưởtca tiếng đồng hồ rộicon nhỏ cứ phải ngoác cái miệng với yes yes no no, với những nụ cười bất đắc dĩ, bởi con nhỏ rất háu đờitư sáng tới giờ vì quá lo lắng và hồi hộp nên con nhỏ đã bỏ luôn buổi ăn sậngbay giờ đã hơn 10 sáng ruihỏ sao mà không đói chớ!! hỏng biết cái thằng ha này sẽ interview mình bao lâu thì mới được đi cháp đây ?
    -----------------------------------------------
    Con nhỏ theo chân ông boss đi qua từng office của mỗi ngướitruoc hết là con nhỏ người Ấn rùi thằng mập người Dức, qua tới thằng Mẽo già, cuối cùng dừng lại tại cái bàn mà ổng biểu là của thằng Leậderkhong biết hắn đi đâu nên con nhỏ phải ngồi chờ Nik page cho nọdi lakhoảng 5' nữa nó sẽ có mặt!!.....................
    Ui chaocọn nhỏ giựt bắn mình khi nhìn thấy thằng cha mắc dịch ỏ nhà hangKennỵ kếniec gì đochèng đéc uixụi xẻo ruihắn mà làm lead của mình thì đi đong!! nhìn thằng chả vồn vã chào hỏi boss mà phát ghetcái mặt hắn cứ bơ bơ ra, làm như là hỏng quen biết mình thiệt!!
    - hey, Kenny, here is Nhượngshe will be new member of your groupạnd she is vietnamese too ....
    Quay sang con nhỏ, Nik giới thiệu
    - He is Kenny and you knowhẹ will have some questions for yọu Hope you enjoy for the conversation with himhẹ is really good to explain for you the whole process of Garnẹt
    con nhỏ chỉ biết líu ríu say thank yợưnhung trong lòng thì hồi hộp lặmboss đi rồi, thằng chả mới lên tiệng
    -" chào cô bebậy giờ thì bắt buộc tôi phải quen cô rội
    - ông đừng có lên giậtoi vẫn có thể không nhận job mạ
    - ấy chetthời buổi này kiếm việc khó lamđừng dại dột nhệtoi có lên giá gì đâu ? chỉ có cô là tự lên giá không cho tôi làm quen thoiậi mà ngờ được trái đất này quá bé nhỏ như vầy chớ!! thộicho tôi xin đìgi mà khó tính quá hỏng bietbậy giờ có bằng lòng trả lời some question cho đúng thể lệ interview không nếneu không thì tôi cũng không biết ăn nói thế nào với boss tôi đâu nhaở đây thì tôi đã có đầy đủ hồ sơ, cũng đã biết sơ sơ về học lực cũng như kinh nghiệm của cô nhỏ rợinhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm đấycai tên Khiêm Nhường nhưng không biết có khiêm nhường không chớ tui thấy khíu chọ quá hạ
    - Hả ông nói cái giđừng tưởng là đã làm boss người ta rồi nhạ
    - không dám đâu tiểu thơ!! nậobay giờ có thể cho tôi biết chút ít về tiểu sử không ? I mean về học vấn và kinh nghiệm chớ tôi không dám hỏi chuyện đời tư đâu mà nhăn mặt nhăn mạy
    - thì ông cứ hỏi đị
    - lúc xưa cô học ở đâu, bên VN ậy
    -Tôi học ở Ngô Quyền, Biên hoấbiet hông ?
    - Thế cô qua Mỹ khi nạo
    - qua hồi năm 95, học ở Alverniangành Hợađưoc chựa
    - Tôi có biết, và còn biết cô là học sinh xuất sắc nựa
    - cảm ởnhong dám đâu!!
    - cho tôi tò mò một chút nhéco phải ngày xưa cô học lớp 12A1 không ?
    - Phải rùi sao ? uàma sao ông biệt
    - Tôi đã ngờ ngợnhưng dể cho chắc ậntoi hỏi thêm vài câu nhệco có quen ai tên Bặngđi bộ đội khổng
    - ợsao ông lại biết chuyện đời tư của tổi ộngcon nhỏ thật rất đỗi ngạc nhiengượng mặt từ từ biến dạng qua màu đỏ khi nó nghĩ đến tình huống ông ta là Bằngma không thể đuocnếu là Bằng thì đâu có trẻ như vằyBang đã hơn 45 rồi nhưng ông naythì non choẹt!! tại con nhỏ không ưa nên mới gọi bằng ông chớ hắn cao lắm thicũng chỉ khoảng 30 là cungđậu có lớn hơn con nhỏ chứ!!
    - nè, sao không trả loiBằng là nhân vật mà cô thường viết thư phải không ? có thể gọi là người yêu không ?
    con nhỏ cảm thấy nóng mậtbay giờ bổng dưng con nhỏ đâm ghét cái tên Bằngva thấy hối hận sao ngày xưa mình có thể hồn nhiên thơ từ với một người thấy ghét như hắn chớ!! hồi đó hắn đâu có chát chúa như bây giỡro ràng thơ từ ngọt ngào và dí dỏm lắm manghĩ đến đó con nhỏ chối phắt!!
    - không phải đầuhoi đó tụi này chỉ phá mấy chú bộ đội cho vui chớ yêu đương khỉ khô gimà sao ông biết ? bộ ông quen với chú Bằng hả
    - ợtưi cũng biết là mấy cô phá thui nên đâu có dại mà cho gặp mẵtcung phá cho dzui đó mạ
    tức chít đi đườcan ông chi mà làm phách quá không biểthong lẽ mình đọc huỵch tẹc mấy lời văn thơ ngọt ngào hứa hẹn của ổng ra!! nghĩ tới đó con nhỏ giận rụn" ông còn interview tui nữa không ? tui đói rồi, còn phải về cháp nựa
    - ờ hén, nãy giờ nói tầm xàm mà quên vấn đề chịnh
    - trời đất!! còn ngồi bao lâu nữa đây ông ? tui đói lắm rồi nhamướn thì mướn, không mướn thì để cho tui về ăn cơm nưacớ thực mới vực được việc chớ!!
    - calm downlàm gì dữ vậy !! thì tui mời cô đi ăn nè, rồi vừa ăn vừa interview luộn
    - ăn thì ăn, bịnh gì cử chớ!!
    Vừa ăn, con nhỏ vừa nghe ông ta chậm rãi kể về câu chuyếnviet thơ hốluc còn đi bộ đội ở việt namChú Bằng, chỉ là cái tên mà hắn ta đã mượn để viết cho con nhỏ suốt một thời gian dài gần một năm liện
    -ban đầu, anh Bằng nhờ tôi viết hộ lời cảm ơn đến mấy em học sinh nhưng rồi nhận thơ trả lời của các cô viết quá dí dỏm và dễ thương nên tôi đã tự tiện dùng tên anh Bằng dể tiếp tục thơ đi thơ lại
    - ông thiệt lađáng ghét quá mạ
    - Tôi xin lỗi nhưng thực tình tôi rất chân thành trong lời thơ machỉ vì tôi không phải là Bằng nên không dám xuất đầu lộ diện thội
    - Vậy ông tưởng là tôi yêu ông thật sao ?
    - Vâng, nhưng bây giờ thì tôi biết là không phại
    - Được lắm!! vậy bây giờ tôi có thể về chự
    - Mình chưa nói chuyện về công việc mạ
    - Tôi cảm thấy không hứng thú với công việc này nựa
    ----------------
    - Cô giận tôi hả ? đừng vì giận tôi mà không nhận job nhấneu vậy tôi sẽ ân hận khôn nguộicho tôi xin lỗi được không ? cái job này khá lắm đấy!!
    - Tôi chỉ giận mình quá nông nỗi thồicon cái job tôi cũng không biết có nên nhận hay không ? có lẽ ông hiểu tại sao mạ
    - Tôi đã xin lỗi cô rợiThưc ra ngày ấy, tình cảm mà tôi đã viết cho cô rất thật lòng dù tôi chưa gặp mặt cô bao giođậu có ai biết dược chuyện tương lai phải không ? mình đâu có ngờ được hôm nay mình có cơ hội tao ngốđung là quả đất troncũng có thể lậduyen kì ngộco ghét tôi lắm sao ?
    Con nhỏ đã rơm rớm nước mậtkhong hiểu tại sao nó lại mềm lòng trước những lời bộc bạch của hậnkhong lẽ nó thực sự còn yêu chú bộ đội ngày xưa ? không nhất định khốngno không thể mềm lòng chỉ vì những lời ngọt ngào vô bổ ấybat giác con nhỏ rùng mình và lắc đậu
    - cô có thể về nếu cô muốn, còn vấn đề job, tôi tin boss tôi sẽ gọi lại cho cốluc đó, nhận hay không cô vẫn còn thời gian để mà suy nghị
    - con nhỏ đứng lên như cái máy" chào ộng"

    Suốt một tuần suy nghĩ, cuối cùng thì con nhỏ cũng nhận viềcvi con nhỏ không muốn bị hắn cho là con nhỏ sợ hắn!! có tịch nên rục richnhựng cái chính là con nhỏ tò mò về hắn nhiều lắm!! xem ra hắn không đáng ghét như con nhỏ nghĩ
    Con nhỏ về rồi, Viễn thấy lòng buồn mênh mangcứng đầu như cô ta thì có trời mới biết cô có nhận job hay khớngnho lại ngày xưa, Viễn mỉm cuồihoi ấy anh Bằng nhờ Viễn viết hộ thơ cảm ơn mấy cô bé học trò đã gởi quà tặng, thấy thơ con nhỏ viết lí lắc quá nên Viễn tò movà duy trì mối quan hệ bằng tên của anh Bằng .có ai ngởchi qua thơ từ mà tâm đầu ý hợp, mà cảm mến nhấurat nhiều lần con nhỏ đệnghi gặp nhau nhưng Viễn đều từ chối!! anh sợ lộ tẩy và con nhỏ sẽ giận rồi xù anh luôn nên năm lần bảy lượt tìm cớ thoái thactính con nhỏ cứng đầu lậmbay giờ trực diện Viễn mới công nhận mình không sẫiVien cũng không thể ngờ sau gần một năm thơ từ, Viễn lưu lạc qua đây không một lời giải thích đã khiến con nhỏ giữ mãi giận hờn đến hôm nay, Viễn cũng không ngờ Nhường lại thật lòng với một người chưa hề biết mầthoi ấy, trong một buổi hành quân ở campuchia, Viễn cùng hai người bạn bị thất lạc với đại đội, bị tụi Miên bắt rồi lại được cô gái Miên cứu ra và đưa bọn Viễn đi vượt biên luôn bằng đường bớMoi đó mà đã hơn 8 năm rớivoi Viễn, chàng không nghĩ cuộc tình vui đùa qua thơ từ này lại có ngày tái ngồhoi mới qua Mỹ, nếu không nhờ có gia đình Giang bảo trợ thì có lẽ Viễn đã không có được ngày hôm nẫyVien biết Giang yêu chàng lằmva vì mang nặng ơn của gia đình nàng, chàng đã không đắn đo cưới Giang làm vợ Giang tuy lớn hơn chàng ba tuổi nhưng cô rất đẹp và có vóc dáng rất trẻ trungGiạng có vẻ từng trải, giao thiệp rộng, tiếng anh giỏi nên chân ướt chân ráo như chàng mà lấy được Giang thì người đời cho đó là diễm phucđội khi chính Viễn cũng nghĩ như thệduy chỉ có điều Viễn không hiểu tai sao chàng luôn có linh cảm Giang sống không thật với chính bản thân và với chính changGiạng luôn phô trương rằng nàng rất yêu chàng trước mắt mọi người nhưng kì thật những lúc vợ chồng gần nhau thì giống như là cưỡng bức, gượng ệpcuoc sống vợ chồng Viễn kéo dài được hai năm thì chuyện đã xảy rathì ra Giang đã có một đời chồng trước khi lấy Viện

    Hôm ấy Viễn từ trường về nhà vì được nghỉ đột xuất .lúc chạy ngang qua bờ sông thì Viễn nổi hứng muốn đi dạo, chàng thầm nhủ" còn sớm chán!! chắc Giang chưa đi làm về!! bình thường Viễn đi làm buổi sáng rồi ghé vào trường để học luonchầng đã tốt nghiệp BS nhưng lại muốn học thêm lên để lấy cái MShại vợ chồng chàng chưa muốn có con nên chàng cố sức học Giang thì chỉ đi làm, cô chỉ là một QC của hãng surgical thôi nhưng vì làm lâu năm nên lương khá lậmco qua Mỹ năm 75, lúc ấy cô chỉ khoảng 23 thôi nhưng vì không có khiếu học hành nên cô bỏ ngang khi vừa cốt nghiệp 2 năm với mảnh bằng AAS về businẹss Mỗi ngày Viễn về đến nhà cũng là lúc Giang về tới, nàng làm ca nhì nên buổi sáng thường chuẩn bị cơm nước sẵn sàng cho cả hai để buổi tối về chỉ việc ăn rồi lăn ra ngukhộng có con cái nên cũng chẳng bận rộn giGiạng là người đàn bà chu đáo và ngăn nắp nên nàng take care tất cả mọi việc trong nhà để Viễn yên tâm làm việc học hanhbạo giờ thì Viễn cũng đều biết ơn Giang dù rằng đôi khi chàng bất mãn lắm về thái độ của Giang trong những lúc ân aiđã nhiều lần chàng nhẹ nhàng gợi chuyện hỏi han nhưng Giang không bao giờ nói ? chỉ vỏn vẹn duy nhất một lí do rằng nàng mệt!!
    Viễn đậu xe và đi tản bocẩ tháng nay đầu óc chàng căng thẳng với đề án tốt nghiệp, rồi công việc ở hãng bề bộn quá khiến chàng hầu như kiệt suchộm nay thì tạm ổn vì đề án cũng đã xộngcong việc thì với tư cách là một engineer như chàng thì làm sao rấnhnhat là process này rất mới!! sản phẩm optical isolator bằng garnet này chỉ mới được thành công vào năm ngoái nên vẫn còn phải develop nhiều lắm để sản phẩm được hoàn chỉnh hờnma chàng là một trong những engineer của Research and development of Garnet group nên lúc nào cũng bận rộn!! hôm nay chàng định bụng sẽ để đầu óc mình thư giãn, không nghĩ đến công việc nựađang lang thang thì chàng lặng người khi nhìn thấy Giang đang giằng co to tiếng với một người đàn ộng
    - em đã nói rộikhong thể được đâu anhẹm làm sao mà dám mở miệng với Viễn ?
    - có gì mà không dám ? em yêu anh chớ đâu phải yêu hắn ?
    - nhưng anh ấy trên danh nghĩa đã là chồng của em rội
    - ai bảo em cưới anh ta ? em đã có chồng rồi tại sao còn đèo bộng
    - anh lại kết tội em ? tại gia đình anh không chấp nhận em là dâu còn anh thì nhu nhườcminh cứ phải lén lút nên em mới bỏ đi chớ boệm đâu có ngờ mình lại có cơ hội gặp nhau sau hơn 10 năm xa cách như thế nạy
    Viễn thẫn thờ khi nghe hai người đàm thoaihọ hầu như không biết rằng sau gốc cây to này, chàng đã mục kích tất cachàng không muốn lên tiếng ghen tuông hay trách hờn bởi vì chàng hiểu Giang khó xử ghê lằmchang không ngờ Giang vẫn còn yêu chồng cũ rất nhieuthẩo nào mà chuyện chăn gối với chàng nàng đều tránh né và như gượng ẹp

    Chuyện gì đến phải đến!! Viễn không đành lòng chia tay với Giang song chàng cũng không đành lòng nhìn Giang sống trong gượng ép, mặc cảm tội lỗi vì vậy chàng viết lại một lá thơ thật dài rồi ra đicũng may là hãng đề nghị chàng move về thành phố này nhận công việc mới phù hợp với ngành học của chạng Vất vả cũng cả mấy tháng trời đến hôm nay công việc coi như tạm ổn đinhchàng không dè lại gặp Nhường ở đaynhớ hôm gặp Nhường ở buổi diễn thuyết đề tài tốt nghiệp, chàng như được linh tính báo cho biết rằng cô nhỏ này chắc hẳn có điều gì đó rất thân thiết, rất gần gũi với changtừ trong thâm tâm, chàng muốn theo dõi và muốn biết rõ hơn về cô bequả thật có duyên tiền đinhchàng không ngờ cô bé lại đưa resume vào hãng này và ông trời run rủi cho chàng được gặp lại cô benhớ hôm Nik, boss của chàng đưa resume cho chàng đọc, cái tên Vũ thị Khiêm Nhường đã khiến trái tim chàng xôn xaochàng tin tưởng lắm rằng cô nhỏ chính là cô học trò ngày xưa mà chàng đã thư từ tình tưcớ một điểm mà chàng không nghờ được là cô bé trẻ quá so với số tuổi 27 của cồnhin cô, người ta có cảm giác cô chỉ là cô bé 18 đôi mướimai tóc ngang vai với dải băng đô rất nghịch ngợm, nước da trắng hồng như đứa trẻ còn hơi sữa, đôi mắt to nâu tròn tươi trẻ, cái lúm đồng tiền duyên dáng càng làm cô trẻ hơn, lí lắc hơn mỗi khi cô cượi Cô dễ thương như một đoá hoa hàm tiếu khiến chàng đột nhiên lo sờchang đã dịnh bụng không nói ra bí mật ngày xưa nhưng nhìn thấy vẻ bướng bỉnh của cô, chàng tò mò và muốn chọc cô một mecái bản tính nghịch ngợm thời học trò lại trỗi dậy, cái kí ức tình yêu tuổi trẻ ngày xưa lại hiện veđẫ gần 10 năm rồi còn gichàng bây giờ đã 34 tuổi, cái tuổi đủ để trở thành một người đàn ông chững chactại sao chàng không có một đứa con đê/ hủ hỉ nhỉ chàng lại nghĩ đến Gianghợn 6 tháng xa Giangchàng không hề biết tin tức gì của nangcó đôi lúc chàng muốn gọi cho Giang để hỏi thăm nhưng rồi lại thoichầng không muốn Giang khó xừchang đã không phải nói hết với Giang rồi còn gì ? bây giờ có lẽ hai vợ chồng Giang đang vui hạnh phúc lằmchang mừng cho Giạng
    Nhường quyết định nhận Jobcọn nhỏ thấy hơi tò mò về cái anh chàng Kenny này lặmtai sao thì Nhường không bietvẩ lại ba mẹ Nhường cứ tụng kinh tối ngày rằng hãng Agere là một hãng lớn, không phải ai cũng may mắn như con đâu ? không lẽ cứ tà tà ăn bám cha mẹ mãi sảo Thôi thì đi làm cho xongcòn phải trả một đống nợ nần trong suốt thời gian ăn bám cha mẹ, trường lớp nựa
    Ngày đầu tiên đến hãng, con nhỏ được boss đón tận cửa rồi đưa vào giới thiệu với tùng người, cuối cùng thì giao con nhỏ cho hặn
    -welcome back!! tôi tưởng cô giận tôi luôn rồi bỏ việc
    -ông còn nói nữa tôi sẽ bỏ về lienthực ra có ai đi làm mà không vì tiền phải không ?
    - cô nghĩ được như vậy thì tốt roiđậy là góc làm việc của cotất cả mọi thứ đã sẵn sậngco hãy làm quen với computer và chỗ ngồi của cô đirồi khi nào cô cảm thấy sẵn sàng học việc thì gọi tộitoi ngồi ngay bên đây thốico lẽ Nik đã nói cho cô biết tôi là người trực tiếp train cô trong suốt thời gian học việc
    - Tôi biết rội
    ------------------------------
    con nhỏ đưa mắt quan sát toàn phongphòng khá rộng, được chia làm 4 phần và mõ6i phần có ba cornẹr Góc của con nhỏ ngồi khá lí tưởng, có thể quan sát và biết rõ ai ra vào vì gần cửa nhưng lại được ngăn bở bức vách nên con nhỏ có thể quan sát mà không ai biệt Đối lưng với con nhỏ là corner vẫn còn bỏ trongnghệ nói sẽ có ngư8Ời mới đến làm việc vào tuần toikế bên con nhỏ là Jason, mặt non choẹt búng ra sữa nhưng khá điển trằithang bé này cũng mới toanh như con nhỏ vẩyhoi ra mới biết là nó học cùng ngành và cũng 25 tuổi roithầnh tích của hắn khá lắm chutốt nghiệp ở Leihigh thì đâu có tệ!! hắn có vẻ đặc biệt chú ý đến con nhỏ lắm!! nhìn cái vẻ hắn tận tuỵ chỉ con nhỏ về PC thì cũng đủ biếtLuc con nhỏ Yashika lên tiếng thì cả group phá lên cượi
    _ Jason, I m sure that you already knew she is still single, huh ?
    Con nhỏ đỏ mặt tía tai khi nghe mọi người gheợnhưng cảm thấy tự nhiên hơn khi mọi người thân thiện với minhchỉ mất vài ngày thì con nhỏ đã quen người quen việcKenny thực ra tên Viễn, anh ta rất tận tuỵ chỉ dạy cho con nhỏ, với tư chất thông minh trời ban nên chỉ sau một tuần thì con nhỏ đã thông suốt process như người làm lâu ngày vậy!! con nhỏ tiếp thu kiến thức còn lẹ hơn thằng Mike, người vô trước con nhỏ hai tháng trớico lẽ nhờ vậy mà boss rất hài lòng và hỏi ý kiến để đưa con nhỏ về ca nhì tạm một thời giậnvay cũng tộtcon nhỏ không thích deal nhiều với những tai to mặt bừlam ca nhì sáu tháng thì cũng coi như được relaxkhỏi phải nhức đậu
    Con nhỏ về ca hai cùng với Yashikamọi người buồn bã lắm vì cả nhóm 16, 17 người mà chỉ toàn là đực rưagiờ thì hai phụ nữ duy nhất lại về cả ca nhì thì làm sao không buồn chứ!! Kenny là người buồn nhuthộm Nik gọi con nhỏ lên, ông đã hỏi
    - do you feel ok to work by yourself on second shift ? Kenny said you are very goodleạrn the process so fastỊ also talk to Epi engineer guys about you and they said the same
    - ohthạnks Nịk
    - I think I m lucky to get yourịght now all operators in second shift are new so they need the engineer to be there with them that 's why I ask you to volunteer for second at least 6 months and then you can go back to first shift and somebody will take your tụrn
    - ok, I understand ịt
    Con nhỏ về 2nd shift đã được hơn hai tháng roiViễn là người cảm thấy hụt hẫng nhất!! ngày nào cũng vậy, anh luôn viện cớ công việc nhiều và luôn ở nán lại tới 7,8 giờ toiậnh chỉ mong có cơ hội gặp riêng con nhỏ thôi nhưng hỡi ộicon nhỏ lúc nào cũng tất bật ở dưới shopxẹm ra tất cả các công nhân của ca nhì rất ái mộ cô tạ Họ làm việc rất thuận hoà, vui vẻ Đã có lần Viễn nhắc khéo" Nhường không cần phải xuống shop để run machine đâu ?"
    - Nhường là lính mới mậkhong học hỏi, không run machine thì làm sao trouble shoot mỗi khi có problem chunhất là công việc này cần skill và chalengẹ
    Vậy đobạo giờ Nhường cũng tránh chàng nhưng lại rất hồn nhiên và vui vẻ với mọi nguộico nàng va Yashika đã trở nên một cặp bài trùng khó tách rời đuộckhong những học hỏi về Fab, Nhường còn theo Yashika qua Epi và chip Fab để học hoicó lần chàng qua bên chip Fab để thảo luận với Mike Schewne về vấn dề dicing saw thì vô tình chàng nhìn thấy trên cái kệ "Hold for engineer" có tên của Nhường, chàng ngạc nhiên hỏi thằng Leader " I believe that Nhương is a Fạb engineer, not chip Fab engineerwhỵ you guys hold these for her ?
    - ohbecausẹ nobody on second shift of chip fab knows SFDM so she is the one that helps us a lot ....
    Chàng vội vã quay về để check với Nik xem có phải ông đưa Nhường qua chip fab không nhưng Nik tươi cượi" you know whatshẹ is very good girl!! all operators even chip fab dẹp always say something good about herjụst only hershẹ can cover all problems that happen on second shift even Epi and chip fạbI met Vice president yesterdayhẹ told me a very funny story about hẹr He had a good opinion about hẹr
    Chúa oiViễn thì thậmxem ra thì con nhỏ đã hớp hồn hết mọi người ở đây rổichi có riêng Viễn thì hầu như con nhỏ không đếm xỉa đến thoichầng bổng thấy ghen tức vô cớ mỗi khi nhìn thấy con nhỏ trò chuyện vui vẻ với bất cứ người nào trong grộuphom họp engineer meeting, chàng đã lạnh lùng giao cho con nhỏ phụ trách một đống SI document for Fab khiến Nik cũng ngạc nhiện"I think you should let somebody sharing work with herThạt is too much work and She cánt handle ịt"
    - Dónt worryshẹ has time to learn and this is the best way for her to learn how to solve the problem of the entire processrịght Nhường ?
    - no problem!!
    Viễn nghe lòng hả hơi khi nhìn thấy ánh mắt cay cú của Nhướngco thế chunếu không làm vậy thì có lẽ trong ánh mắt Nhường sẽ mãi mãi không có Viễn dù chỉ là ánh mắt ghét honBậy giờ thì Nhường phải chịu stuck với cái PCphải ngồi một chỗ để mà viết SI và chắc chắn là phải tham khảo với Viễn vì Viễn tin chắc Nhường không thể thông thạo từng process và có thể viết instruction cho mỗi prợcessnhưng mẫVien không thể ngờ rằng cô bé đã xuống shop tự run máy và tự ghi lại step by step cho mỗi một procẹss Cô nàng đã dùng tất cả những data transfer từ MH để làm tài liệu vầđieu không ngờ rằng cô đã gọi phone cho chính Technical Manager người đã owner cái technology này để tham khảo ý kiệnco ta vẫn cứng đầu không đếm xỉa tới Viện Cô nàng còn khám phá ra được một problem về lapping mà trước đây chẳng ai chú yhộm họp cuối tháng với boss bự, cô nàng đã mạnh dạn trình bay idea của mình để khắc phục tình trạng Lapping damage Phương pháp của cô đã rút ngắn interval time cho polishing rất nhiều khiến boss bự của chàng cũng surprised và quay sang tán dương chàng và Nik " you guys so lucky to get her!!" Nik thì vui vẻ ra mặt, chàng thầm hiểu ông ta rất quý Nhường, một vài đồng nghiệp trong nhóm tỏ ánh mắt ghen tị nhưng chàng tin rằng mọi người rồi sẽ ủng hộ cô nhỏ thoiphấi nữ bao giờ mà chả được ưu tiên!!
    Hôm nay Viễn đánh bạo rủ con nhỏ đi ăn dinnerChàng đã email cho Nhường từ buổi sáng, không biết con nhỏ có đọc chưa mà chẳng thấy trả lời trả vốn giđã hơn 4 giờ rồi còn gì!! chàng hẹn 5pm chiều đấy chưcợn nhỏ vô tới hãng là biến xuống shop liếnno say sưa với một đống đồ nghề sửa máy rồi hì hà hì hục làm việc, ghi ghi chép chepcó bữa chàng đợi mãi tới 8pm cũng chẳng thấy nó lên!! xuống tới shop thì chàng ngẩn ngơ khi thấy nó cười đùa vui vẻ làm việc, hoà đồng với mọi ngườichang lại đành lủi thủi ra vềvi không đủ kiên nhẫn đợi thêm!! hôm nay thì chàng nhất định mời nó cho bằng được!! đã 4:30pm rồi còn givừa mở cửa thì chàng rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Chuck, vice president của hãng chàng đang đứng nói chuyện với mấy operators, chàng giả vờ hí hoáy với cái máy dicing nhưng kì thực là lắng nghe xem họ nói githì ra Chuck đang hỏi về con nhỏ và không ngờ tất cả mọi người khen con nhỏ hết longchàng đi qua phòng kế bên để kiếm thì thấy con nhỏ đang loay hoay rửa cái máy polishẹr
    - Nhường, cô đâu cần phải làm những việc này, cái plate nặng như vầy làm sao cô khiêng nổi ? để tụi PA làm được rội
    - Ồ khờngNhưong muốn tìm hiểu chi tiết về nguyên nhân high wedge mà thoiđể xem flatness của chuck face có chính xác không thôi mậong cũng biết là high wedge problem đang là issue mà operaters của cả 3 shifts đều complain mà chúng ta thì cứ nói họ nào là change pad, lap the jig, adjust speednhựng không chứng minh rõ ràng .
    - ộN muốn spend time cho this issue ?
    Đạ
    - N nghỉ để đi ăn lunch đichút nữa làm tiếp
    - N không độiong đi địN phải ráng hoàn tất những SI mà ông giao nếu không ông đuổi job N thì sao ? vả lại ông nói đây là cách tốt nhất để learn đó mà!!
    - Nạnh không cố ý như vậy đâu ? ý của anh lậthoi đườcminh có thể ra ngoài nói chuyện khổng
    - không đượcxin lỗi ộng
    Viễn thất vọng lững thững đichàng không ngờ chỉ vì chàng ích kỉ nhất thời mà bây giờ khoảng cách giữa chàng và N xa vời vờichang chán nản định lên phòng thu xếp đồ dạc để về sớm hôm nay thì lại gặp Nik
    -KennyI m looking for you!! Do you see N somewhere ?
    -oh yes, she is in the Fạb Wháts going on ? you want to see her ?
    - I just got a call from Chuck that he asked me a lot about N!!
    - I saw him in the Fab tọo
    - OK, come with me to find out what happen!!
    Viễn cùng Nik quay trở lại shop để tìm Nhượng Chàng và Nik phải dừng lại khi nhìn thấy N đang nói chuyện rất tự nhiên với Chuckmà chàng và Nik chỉ nghe loáng thoáng câu được câu mẩtkieu cách của N thì rất bình thản, không có vẻ gì khúm núm hay e dè với boss lớn cả!! Tiếng Chuck vang vạng
    - I heard that you are a process engineer not operator like you said beforewhỵ you have to run those work ? this is not engineer jọb
    - What job that you think for engineer ? I dónt care if you complain to union about thịsI know my fault about safety glass but I dónt agree with you if you said that I m not allow to do this job!! let me tell you somethingthẹ engineer job is trouble shooting any problem about this process and these machinẹ he/she has
    bộ em cãi lộn với ổng hả em thường gặp ổng lắm sao ?
    - ựaem hay gặp ổng vào cuối tuần thứ bảy và chủ Nhựtem có cự với ổng một lần vì cái vụ hỏng đeo safety glass lúc em làm việc dưới shop
    - cự thế nào ?
    - thì ổng hỏi em tại sao hông đeo safety glass in this room ?
    - em nộibo có luật lệ phải đeo safety glass khi làm việc trên computer sao ? rồi cái ổng cự là trong phòng này bất cứ ai bước vào cũng phải đeo cả dù không làm viếcthe là em cứng họng luôn!! sau đó em thấy ổng nói chuyện với tụi operators nhưng em chả để ý!! em nghĩ ổng là đại diện của union nên hỏng care với lại hai lần sau lúc gặp ổng, ổng nói chuyện bình thướngco hỏi han về những chuyện trên trời dưới đất nhiều nên em tin ổng hỏng care chuyện cũ nựaai dè hôm nay ổng xuống rồi thấy em đang polish trên mẩyong lại hỏi safety glass nựa
    - bộ em lại không đeo hay sao ?
    - đ::1i10:: có!! em có đeo chưnhungđeợ ở trên đầu!!
    - trời đất !! vậy thì bị la là phải rội
    - khổ noiemlậi cự ổng mới chết!! em khăng khăng cãi rằng có đeo mắt kiềngroi ổng hỏi em " how may eyes do you have ?" em giận quá noi ổng " you think I am not a human ? rồi ổng noinọ no nọI wonder because I dónt know where is your eyes at ? maybe on your head ? because I saw your safety glass on your headẹm quê một cục luôn đó anh!!
    -.hạ ha ha!!! vậy thì anh biết tại sao ổng gọi cho Nik để hỏi về em roitiếp theo thì ổng có kể cho anh va Nik nghe roihền chi ổng nói em funny quá!!
    - anh biết rồi sao còn biểu em kểong có fire em không ?
    - không có đâu!! chỉ đì chút xíu thôi hạ
    - chết chađì cái gì vậy ?
    - đì em qua làm thư kí riêng cho ổng!! chịu hông ?
    Nhường chu mộhong thèm!! em thích công việc ở đây hợnanh chọc em hoaichọ em biết ổng có đì em thiệt hông ?
    Viễn cảm thấy thật gần gũi với Nhường, chàng không bỏ lỡ dịp may này để tăng cường mối quan hệ tốt đẹp cũng nhubồi dưỡng tình cảm trong lòng chàng mà mấy tháng nay chàng ấm ức!!
    - dễ thương như em ai mà nỡ đì chớ!!
    - xivậy sao anh đì ẹm
    -.àla tại vì em hỏng thèm đếm xỉa tới anh chớ bộ
    - chứ ai biểu anh chơi người ta quê độ hôm nọ .rồi còn tuyên bộ
    - tuyên bố cái ginói anh nghẹ
    - thôi bỏ đinói về ông Chuck cho em nghe tiếp đị
    - ẩong rất thích cá tánh và phong cách làm việc của em đohỏng chừng nay mai em được promotion đó nghen!!
    - thoiệm không themẹm chỉ thích làm việc ở đây thộikhong muốn lên chực
    Viễn thiệt cảm thấy vui vô cùng khi thấy con nhỏ tỏ ra thân thiết và không muốn rời chỗ này, chàng có cảm tưởng Nhường không muốn xa chàng thì đúng hờnva thầm tự hào vì điều đoít ra, chàng đã biết được rằng con nhỏ không ghét changsạu bữa lunch hôm ấy, chàng đã có nhiều cơ hội, trò chuyện, tiếp xúc và cùng làm việc với con nhỏ hợnđưoc nước, chàng ra mặt trực tiếp công khai cua con nhỏ nhựng hỡi ốico một điều đã khiến chàng té ngửa khi hôm nay Nik gọi chàng và báo cho chàng biết ông sẽ interview một người đàn ông VN nữa do Nhường giới thiệu Anh này tên Nguyễn, cũng ra trường cùng năm với Nhường nhưng khác ngành và khác level, hắn học ngành Optic and Physịc Hắn còn trẻ lắm, hình như chỉ bằng Nhường nhưng nhìn GPA của hắn thì Viễn phải hết hồn!! tốt nghiệp 4 năm từ Alvernia với Chemistry degree 4.0. Tốt nghiệp Optic-Physic BS và MS ở Lehigh chỉ trong vòng 3 năm và GPA cũng 4.0. Chúa ợianh chàng này quả là perfẹct27 tuổi đầu đã có 3 mảnh bặngnghe đâu anh ta qua Mỹ lúc 17 tuổi nhưng với số tuổi đó anh đã vào DH năm thứ nhất roiậnh ta đã từng tham dự cuộc thi học sinh giỏi lớp 12 toàn quốc ở VN năm anh 16 tuổi vầđieu đáng ghét nhất laành ta lại do chính Nhường giới thiệuhoc giỏi như thế xin đâu chẳng được job mà lại phải nhờ Nhường ? đọc resume của hắn, rõ ràng hắn đang làm cho E- World mahãng đó đâu phải là nhỏ mà chạy qua đây ? Hắn qua đây có phải vì thực sự cần việc làm không hay chỉ vì Nhượngho đã quen biết nhau bao giờ ? Tự dưng Viễn cảm thấy bực tức vô cờchang cảm thấy mình đã không biết gì vè6 Nhườngchang có trẻ con lắm không nhi tức giận vô cớ như thế nạy
    - Kenny, what do you think about this guy ? do you know him ?
    - I believe that you had a decision already, rite ? I dónt know him but what job do you hire him for ? I think our team is enoụgh
    - ohyesbụt I hire him for Substrate Growth jọb
    - but we dónt plan to grow the substrate here, the company has that part in MH alreạdy
    - I got a meeting with Chuck today that we plan to shut down all manufacture in MH so we will move all reactors down here and we will grow substrate here also AR coating here tọo
    - ọhI seeịt 's up too yoụI have no idea Growing substrate is not my part ....
    - I know but because he is vietnamese so I like to get from you an idea before I hire hịm He will be an MTS like yọu
    - ọhI think he is good base on his resume butyọu will see when you interview hịm
    -ok, thạnks I will let Nhương knows about thịsI heardhẹ is Nhướngs boyfriend, is that rite ?
    -.ụmI really dónt knowhọw do you know ?
    - ọhI just guess because I see Nhường really happy and proud of when she talks about hịm
    Viễn nghe choáng váng mặt maythì ra Nhường đã có người yêu, lại là một người đàn ông trẻ trung và tài giỏi nừahen chi mà nàng đã không để ý đếm xỉa tới changchàng cứ nghĩ sẽ có một ngày Nhường sẽ nhận lời tỏ tình của chàng vậy mẫVien chợt nhớ lại hôm ăn lunch, N đã châm biếm vấn đề vợ bỏ của chậnghom ấy vui quá nên chàng đã quên bẵng việc tại sao Nhường lại biết chuyện riêng của chậngMot đời vợ như chàng thì Nhường đâu có dại mà đâm đầu vô đã vậy chính chàng đã làm cho nàng tổn thương vì câu chuyên yêu đương trẻ con ngày xựa
    .Cọn nhỏ vui vẻ lắm khi nghe boss nói sẽ interview Nguyễn tomọrow Phải năn nỉ lắm Nguyễn mới chịu vô đây lamcọn nhỏ phải mè nheo đủ mọi lí dovà vì thương cô em họ vừa lí lắc vừa nhõng nhẽo này, cuối cùng thì Nguyễn cũng xiêu lòng, nghe con nhỏ dông dài tâm sự về thiên tình sử đã xảy ra cả hơn mười năm rồi khiên Nguyễn cũng mủi longcọn nhỏ nhớ Nguyễn đã đùa rằng "không biết thằng cha nào mà kém may mắn thế không biết ? được em yêu và phải bị hành hạ khổ sở như thế nấyneu là anh thì anh xù là thượng sách!!"
    - anh đã hứa với em là phải giúp tới nơi tới chốn à nhắhan đã làm khổ em, chơi em đủ thư nên bây giờ em phải chơi lại hắn, hành hạ hắn cho bỏ ghẹt
    - chời ơi, anh đem cả tương lai và thân xác của mình ra để cho em trả thù cho tình yêu của em như vậy đã quá ưu tiên rợinhưng mà neẹm làm vậy không thấy tội sao ? lỡ hắn tưởng mình là một cặp thiệt rồi rút lui thiệt thì sao ? thử thách như vầy là nguy hiểm đó nhaở Mỹ chớ không phải VN đâu ? bây giờ không phải là thời điểm lady first nữa rộicoi chừng ngồi đó khóc hu hu khi người ta đi lấy wợ đó nghen!!
    - hựem đâu có lo chohắn đã có một đời vợ rồi mạai mà thèm hắn chờdư có yêu hắn nhưng em nhất định không có thèm lấy hắn đắuhan có lấy thêm 10 vợ cũng đâu thành vấn đệem chỉ muốn cho hắn thấy là trước kia em không yeu hắn và mãi mãi sẽ không yêu hặn
    - nhưng em yêu hắn mạ
    - cái anh naynói nhiều quathị hành là đủ rớinhưt định anh không được show up mối quan hệ cousin của mình nghếnneu không em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nuậkhong làm gỏi khô bò cho anh ăn, sẽ nói xấu anh cho nhỏ Mai nghẹ
    - thôi thợiđưoc rộixin tuân lệnh bạ
    Thế là Nguyện được job ở cái hãng này không mấy khó khăn gichàng đã có dịp giáp mặt với Viễn, người mà cô em họ lí lắc của chàng thầm nhớ trộm yêu ở cái thuở highschoolViễn có duyên lắm chựanh cũng dí dỏm, trẻ trung những khi vui đùa song cũng rất chững chạc khi làm việcKhong cần nói Nguyễn cũng nhận ra thái độ kém vui của anh khi Nguyễn đến đây làm việc có điều anh rất kín đáo thành thử chẳng ai biết được nỗi ưu tư trong lòng anh ngoài Nguyễn và NhượngMoi người đều nhận ra ngay vẻ thân thiện và quấn quýt của Nhường đối với Nguyễn và nghiễm nhiên Nhường đã không ngại miệng cho mọi người biết nhỏ là bạn gái của NguyệnTrong lòng Nguyễn, anh cảm thấy bất bình nhưng đã trót hứa với con nhỏ nên chàng đành chịu
    Ngay tuần đầu tiên khi Nguyễn đến, Viễn đã thấy lòng hụt hẫng và buồn vời voiNguyễn đẹp trai và giỏi như vậy thì thảo nào mà Nhường không chê anhnhựng lòng Viễn buồn bởi chàng đã mừng hụt rồi hụt hẫng trong lúc đang vui vẻ bên Nhường với những hy vọng tràn trebậy giờ bổng dưng Nhường quay 180 độ thân thiết cùng Nguyenphẩi chi Nhường đừng cho chàng tia hy vọng thì chàng đâu đến nỗi phải mất ăn mất ngủ vẩkho sở như vẫyđa thế họ cứ nhè trước mắt chàng mà hẹn nhau đi ăn trưa như cố tình trêu tức changTừ xưa tới giớco bao giờ chàng có cảm giác tuyệt vọng, chán nản và buồn đến thế này đâu ? hồi xưa yêu đương qua thơ từ, chưa bao giờ hình dung đươc gương mặt Nhường nên đâu có nhung nhớ đau khổ như vậy Chàng lấy vợ cũng giống như bổn phận, quy luật của tạo hoatrại lớn lấy vợ, gái lớn lấy chợngvo chồng chàng không đến với nhau từ tình yêu nên chàng đâu có những khắc khoải nhớ nhung nồng nàn như thế naychàng cũng chẳng đau khổ gì mấy khi chính tai nghe, mắt thấy vợ mình đi cùng người đàn ông khậcvay mà chàng lại đau đớn, xót xa triền miên khi thấy Nhường cùng Nguyễn quấn quyt bên nhạu
    Ngày mỗi ngày Viễn tự hỏi " Không biết Nhường có biết rằng trái tim Viễn đang bị gặm nhấm bởi nỗi buồn mà Nhường đem lại không ?" chàng chỉ muốn đi thật xađừng nhìn thấy Nhường nựanhung biết đi đâu khi chàng đã một lần chạy trốn sự thật với vợ cũ của chàng để mà về đây ? Đã lâu rồi, chàng không biết tin tức gì về cô ấy ? có lẽ cổ đang hạnh phúc với người chồng cunghĩ đến đó, Viễn mừng!! cuộc đời này nếu mỗi ngày đều có thêm một người tìm được hạnh phúc thì đó là điều đáng mungvậy mà khi biết Nhường có hạnh phúc lòng Viễn buồn khôn tachàng không mừng chút naóco phải chàng đã quá ích kỉ hay không ? yêu là cho và hy sinh cơ machàng tự nhủ " mình đã yêu cô ta từ lúc nào nhỉ ? có phải từ ngày xưa hậyKhong!! chàng biết mình yêu Nhường không phải từ những kỉ niệm ngày xưa mà chàng bắt đâu yêu cô từ lúc gặp cô ở ngày cuối nơi giảng đường đại học!!
    Chàng không thể chạy trốn con tim mình được, phải đối đầu dẫu khổ đau, phải nhìn nhận sự thật dẫu thất bainghĩ thế, chàng mạnh dạn đến hãng làm mà không phải trốn tránh Nhường và Nguyễn nữa, chàng tự tập cho lòng mình không rung cảm và mở rộng trái tim để chúc mừng hạnh phúc của Nhượng

    Chàng được Nik cho biết hai tuần nữa, chàng phải cùng Nguyễn đi công tác bên chi nhánh ở Okalahomachàng mừng thầm, vậy là có cơ hội làm quen và tìm hiểu Nguyễn nhiều hondẫu không được Nhường, chàng cũng mong cho Nhường có được người bạn đời tồtRoi thì cái ngày đó cũng đện Vừa đến sân bay, chàng loay hoay check in vì tới quá trễ, cũng tại cái xe phải gió, khi không lại chết máy giữa đường nên khó khăn lắm chàng mới gọi được taxi nếu như không gặp được cảnh sát ở đoạn đường vắng vẻ đochàng chạy hớt hải đến cổng của mình thì trời ờichang có cận thị hay không khi thấy Nguyễn ôm hôn từ biệt một người con gái khác rất tình tử còn Nhường đâu ? chàng nép mình ẩn trốn cho đến khi tiếng xướng ngôn viên nhắc tên chàng đến mấy lậnLen máy bay hớt ha hớt hải, chàng thở dốc nhưng rất hậm hực với ý nghĩ sẽ hỏi tội Nguyện
    " anh Viễn, tôi ở đậyanh ngồi đâu ?
    - đâu chả được! nhưng chắc chăn không ngồi với ông rồi!! Viễn hậm hực trả lợi
    Tiếng cô tiếp viên hàng không nhắc chàng về chỗ ngồi nên chàng từ giã Nguyễn để về chỗ của mịnh
    Chẳng biết Nguyễn dụ dỗ ông khách ngồi kế anh ta thế nào mà chỉ 5 phút sau thì ông xuống chỗ Viẽ6n và xin đổi ghệ Cũng tốt, chàng cần phải nói chuyện với Nguyễn vì chàng không muốn Nhường là nạn nhân cho cuộc tình tay ba của anh tavừa bước lên thì Nguyễn đã xởi lởi
    - Hi anh Viễn!! em thiệt không ngờ được đi học chung với anh đó!!
    - Tôi cũng không ngợthưc ra training về vấn đề dicing tôi đã biết qua hết rồi nhưng vì tôi mới order một máy mới nên công ty cho khách hàng qua để traịn Chỉ là một hình thức để giữ chân customer thộiToi có đề nghi với Nik là để Nhường đi chung với ông nhưng không hiểu sao Nik không dồng ỵ
    - em hiểu tại sao ? Nik có giải thích với em rằng anh là người duy nhất có kinh nghiệm và hiểu biết nhiều về máy móc của MTI nên không thể để bất cứ người nào thay thế anh đườccon em thiạnh cũng biết, chỉ là back up nếu thực sự cần thietngậy lúc này, em cũng không có nhiều việc để làm nên ông ta để em đi theo ạnh
    - à, tôi có chuyện này muốn hỏi ộngtoi biết đây là chuyện riêng của ông và Nhường, tôi không nên xen vô nhưng tôi biết Nhường khá lâu và tôi cảm thấy bất bình khi thấy cô ấy bị lường gạt
    - có chuyện gì anh cứ nói đichúng ta làm chung một group, lại là dân đầu đen, cần phải bảo vệ nhau mới đụng
    - .ầhoi nãy tôi không thấy Nhường tiễn ông mà lại là một cô gái khậcong giải thích như thế nào với Nhường về chuyện này ?
    - ONhường biết cô ấy là bạn gái của em mạ
    - vậy chớ còn Nhường ? là cái gì của ông ?
    - thì là em gaicó chuyện gì hả anh ?
    - trời đậtong không giỡn đó chựai cũng biết Nhường là bạn gái của ông vậy mà bây giờ ông lại bảo là em gailàm sao tin đậy
    Nguyễn cười lớn " Đáng lẽ em không được nói nhưng vì anh đã thấy bạn gái của em rồi thì em không thể dấu anhẹm và Nhường cố tình đóng một màn kịch như vậy để thử lòng và chọc tức một người"
    - Người đó là ai ?
    - trước khi em nói tên người đó, em có vài câu hỏi muốn hỏi ạnh
    - hỏi đị
    - anh có gia đình ?
    - phải, tôi có vợ và đã li dị
    - trước đây anh đã từng nói yêu Nhường ?
    - phậichuyen trẻ con ngày xựa
    Anh có biết Nhường lại không nghĩ đó là chuyện trẻ cộnco ấy đã yêu người bộ đội một cách chân thành nhưng khi bức tranh sự thật sáng tỏ thì mọi chuyện chỉ là trò đùa, anh nghĩ xem, cô ấy bị tổn thương như thế nào ?
    - vậy ra Nguyễn nói người mà Nhường chọc tức là tội
    -phậibay giờ anh hiểu tại sao rồi chựem và Nhường là anh em bạn dì, mẹ của em và mẹ cô ấy là hai chị em ruốtli do em vào đây làm cũng vì cô ta nói bị anh ăn hiếp và đòi trả thù anh đọ
    - trời đất!! tôi ăn hiếp Nhường hồi nào ? thương còn không hết làm sao dám ăn hiepnhựng mậtoi chỉ nói sự thật thội
    - vậy có nghĩa là anh không yêu cô ta mà chỉ thương như em gại
    -.tớitoitrưoc kia, với tôi thực quả là chuyện trẻ con cho đến khi tôi gặp Nhường hôm cô ấy làm seminar .lúc ấy tôi rất mến cô nhưng vẫn chưa biết cô sinh viên này lại là cô bé năm xửachi có một điều tôi biết, tôi yêu Nhường ngay từ lúc tôi gặp cô ấy ở giảng đường đại học
    -thì ra là vậybay giờ anh có còn yêu Nhường không ?
    - tại sao lại hỏi tôi ?
    - ốviđo là nhiệm vụ mà Nhường giao cho em làm mạ
    - theNhường có yêu tôi không ?
    -.hạ hahah!! anh và Nhường chơi trò cút bắt làm em muốn bể bụng rồi đấyno yêu cái anh bộ đội chớ không phải yêu anh, còn anh thì yêu nó chớ không phải yêu cái cô bé học trò ngày cuẹm biết phải làm sao đây ?
    - Nguyệnong giúp tôi đị
    - còn gọi em bằng ông thì không giụp
    - chớ gọi bằng gì ?
    - chời chớichan cái anh bộ đội này quá đihèn gì nhỏ Nhường nói anh bị vợ bỏ cũng phậithoibay giờ thì chưa biết em có được làm anh hay không nhưng mai này nếu có cơ hội đó thì nhất định em phải trả thù đọ
    - Nguyễn nói gì anh không hieuậnh chỉ mong Nguyễn giúp anh giải thích chuyện ngày xưa với Nhường thôi , tình yêu đâu có thể tồn tại và bền vững khi hai người chỉ biết nhau qua thư từ ? Nhường quá đa cảm nên bị tổn thương, anh mong Nguyễn chuyển lời xin lỗi của anh tới Nhườngcon vấn đề tình cảm của anh là chuyện của ẫnhNguyen đừng nói gì hết nhẹ
    - chời đẩthong lẽ anh chỉ nhờ có vậy sao ?
    - phải roicấi gì đến sẽ đến mà
    ----------------
    Viễn vui hẳn sau chuyến đi công tậcvay là chàng biết Nhường yêu chàng, nếu không đâu cần phải dùng thằng em họ để chọc tức chàng chứ!! cô nhỏ quả thực là cứng đầuchang quyết định sẽ cùng tỏ bày với Nhường nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì chàng nghe sét đánh ngang tai .cộ nhỏ Nhường quit job một cách đột ngộtco đi lấy chồng!! Viễn không dằn được lòng lật đật đi vặn vẹo Nguyễn
    _ Nhường lại chơi trò ú tim gì nữa đây hả Nguyễn ?
    - xin lỗi anh, chuyện này em cũng không biệthom ở khách sạn, Nhường gọi cho em và em kể hết mọi chưyenduờng như Nhường buồn gì đó, Nhường cúp phone ngầngroi sau đó em chẳng gọi được cho Nhường ? hôm nay đi làm lại không thấy cô ậyAnh cũng biết mọi người ai cũng ngạc nhiên vì ai cũng cho rằng em với Nhường là một cặp Hôm nay em có đính chính để mọi người không nghĩ xấu với cái tin Nhường đi lấy chộng
    - em gọi cho gia đình Nhường chưa ? không lẽ cổ đi lấy chồng đột xuất như vậy mà cha mẹ chấp nhận sao ?
    - sáng nay em có gọi, Nhường không có nhà ? dì nói Nhường đi cali hai hôm nay rồicon cái chuyện lấy chồng là thật anh ạ
    - trời đất!! chồng ở đâu mà lấy lẹ vậy ?
    - anh này lậbo anh nghĩ không có anh thì không có ai yêu Nhường sao ?
    - anh không phải ý naychỉ ngạc nhiên thoikhonghiểu tại sao Nhường lại muốn chọc tức anh nhiều như vậy ?
    - trả thù chuyện xưa đó
    - cô ấy trẻ con vậy sao ?
    - con nhỏ đó vốn bướng và cứng đầu ngông nghênh lắm!!
    - thế Nhường lấy ai ?
    - một người đã từng yêu thương đeo đuổi Nhường mấy năm nayạnh ta ở cali
    - tình yêu long distance ?
    - họ vốn là bạn rất tốt của nhau, gia đình dì em cũng rất tán thành, chỉ còn chờ đợi nhỏ Nhường thôi
    - sao từ trước tới giờ cô không đồng ý mà bây giờ lại đồng ý ?
    - chuyện đó thì em không thể hiểu được!! ban đầu khi nó nhờ em thì em ngỡ nó yêu anh nhưng không dè nó lại yêu anh chàng Vũ bên cạli
    - em nói với Nhường những gì về anh ?
    - thì những gì anh kể
    - Nếu thực như Nguyễn nói thì anh cũng chúc phúc cho Nhượng Anh chỉ thấy Nhường có vẻ vội vàng quá nên thắc mẳcva lại nghỉ làm ở đây cũng tiếc phải không ?
    - xin lỗi anh, em hỏi câu này hơi vô duyên " anh có yêu Nhường không ?"
    - bây giờ ? hiện tại ?
    - vậng
    - coạnh không thể phủ nhận nhưng anh đâu còn cơ hội nữa ....
    - có lẽ anh đungmuộn rội
    ---------------------------
    Dẫu sao Viễn vẫn muốn nói chuyện với Nhường , ít ra là một lời chúc phúc chứ!! nghĩ vậy chàng gọi số phone tay của Nhường,
    - Hello, Nhượng
    - hello, xin loiKệnny hả
    - gọi anh bằng Viễn như ngày trước đi!!
    - ốco chuyện gì không ?
    - Nhường đang ở đâu ? nghe tin Nhường quit job anh ngạc nhiên quá đốico chuyện gì vậy ?
    - có gì đâu ? theo chồng xứ lạ mạ
    - sao khi không lấy chồng ?
    - con gái lớn phải lấy chồng chớ sao!! hỏi lạ chưa ?
    - vấn đề là ở đâu có sẵn chồng để mà lấy vậy ?
    - bộ tưởng tui xấu đến nỗi hông có ai thương sao ?
    - không phaiNhường làm anh ngạc nhiên quá đợitư dưng cái có Nguyễn làm boyfriend rồi đùng một cái Nguyễn trở thành ông anh họ .và bây giờ, vừa mới về đây thì Nhường đi lấy chộng
    - anh biết sự thực rồi, có gì ngạc nhiên đâu, chỉ là bắt chước anh chơi trò cút bắt thôi đó mạ
    - Nhường, chuyện ngày xưa, anh thực sự tạ tội với Nhường nhưng anh không mong vì giận anh mà Nhường đi lấy chồng chựanh sẽ ân hận suốt đời đó
    - anh này lạ chuấlay chồng là chuyện của tui, mắc mớ chi anh đâu ?
    - dẫu sao anh vẫn muốn nói với Nhường rằng Hãy bình tĩnh, đừng có bồng bột quyết định sai lầm, hôn nhân không phải là chuyện đuaạnh đã từng trải qua đau khổ vấp ngã của hôn nhân nên anh hiệu Hôn nhân thành tựu khi nó được xây dựng trên nền tảng tình yêu chân thật của đôi bên chớ không phải là thương hại Anh yêu Nhường, hãy nghĩ lại đi emđừng để mỗi đứa chúng ta sẽ ân hận mãi với quãng đời còn lại
    -------------------------
    - Nhườngđung cúp phone nha emnghẹ anh nói đi!! hãy cho anh cơ hộimot lần này rồi thội!! chỉ cần em chưa đeo nhẫn thì anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi
    --------------------------
    - Nhường, không lẽ anh không xứng đáng, không lẽ quá khứ của anh đã khiến em khinh khi ảnh
    -----------------------
    Tiếng o o o o o ọ của cái phone đã khiến Viễn buông rơi chiếc phone trên tay lúc nào chẳng hay !! Vậy là con nhỏ đã dứt khoạt
    -------------------
    Viễn lang thang đi dọc theo bờ biển, người ta đi casino để thay đổi vận đen, còn Viễn đi ra đây đẻ6 mong cơn gió biển thay đổi vận tình!! Người ta bả đen tình thì đỏ bậcvan tình của Viễn đang đen thủi đen thui, nếu vào chơi bài chắc là sẽ đờngưoi ta đi lấy chồng thì rồi mình cũng sẽ đi lấy vợ nếu như có tiễnNghi như thế, Viễn hăm hở bước vào sòng baichàng tự đánh cá với trái tim mình, nếu chàng thắng thì chàng sẽ bỏ cuộc, sẽ dứt khoát quên Nhường, còn nếu thua thì ít ra cũng còn hy vờngngưoi ta chưa đeo nhẫn, chưa ra nhà thờ thì Viễn vẫn còn nuôi mơ ược
    Lục lạo trong túi, Viễn moi được hơn trăm bạc, chàng đem đỏ6i lấy mấy đồng cắc để bỏ vào maynhìn cái giải đặc biệt tới những 2500 cắc sẽ rơi xuống, chàng nghiêm trang thành khâ/n cầu nguyện, rò6i đánh cá, bỏ 3 cái tokens vào, chàng nhắm mắt nhấn nutcái phút hò6i hộp trôi qua sao mà nặng nề chậm chạp thế không biệtroiWow!!! tiếng la của người kế bên, cũng như tiếng reo chuông liên tục của cái máy làm Viẽ6n choàng tinhchàng ngạc nhiên quá đỗi, chàng đỏ bạc thật sao ? chàng mất NHường thật sao ? cái con số 7500 cắc cứ nhảy múa, tiếng reo của cái máy như thôi miên Viẽn, người phục vụ đến chúc mừng chàng đã trúng giải đạc biệt 37500 đô lấso tiền nhiều lắm chứ!! nhưng mà chẳng lẽ tình yêu của chàng dành cho Nhường chỉ đánh đổi bao nhiêu đó thôi sao ? chưa đủ một năm lương thôi sao ?
    Viễn cay đắng đứng lên rời khỏi sòng bạc trước bao con mắt thán phục của mọi người, chàng chẳng thấy vui gì với mớ tiền này .nếu có thể đem tiền này đánh đổi được Nhường thì chàng sẵn lòng, đối với chàng bây giợNhưong là vô giạ
    Viễn quay lại làm việc sau một tuần vacation ở cầsinotien cờ bạc là tiền chùa nên chàng không ngại mà hưởng thucuộc đời này ngắn ngủi quá thì tại sao lại không vui hưởng những thú vui của đời nhỉ có điều chàng vẫn không sao thích nghi, chấp nhận ân ái với những cô gái vì tiền mà bán thấnsuot một tuần say luý tuý với các cô gái, hết tắm biển lại nhà hangnhảy nhotnhậu nhetcái số tiền ấy cũng gần như bay theo bởi cá tính quá hào phóng của chậngvay cũng tốtit ra chàng cũng có một tuần vương giaVừa bước vào hangchàng hết hồn khi nhìn thấy Nhuộngco nàng đang đứng bi bô cái gì đó với Nikchàng dụi mằtminh có mơ không nhỉ ? Nik gọi chạng
    _ Nhuong just comes back todạy
    chàng theo Nik vào văn phòng .thì ra cô nàng đã gọi cho Nik để xin quay trở lấineu không vì thằng Vice President của chàng đã có ấn tượng tốt về Nhường thì mọi chuyện chưa chắc đã ổn thoachàng nhủ lộngkhong biết cô nàng lại chơi cái trò gì đây nhưng THANKS GODít ra chàng vẫn còn thấy N hàng ngayva nhất lacòn hy vọng khi nghe Nhường noi
    - em chưa thể lấy chồng vì vẫn còn muốn hành hạ anh thêm
    Con nhỏ thật đúng là con nhỏ, vẫn cứ mãi trẻ cợnnhưng nhỏ ạ, anh suốt đời tình nguyện làm bia đỡ đạn để cho nhỏ hành hạ đấy!!
    con nhỏ nheo mắt cười thật tình!!!

    Comment


    • #3
      Diêu bông của tôi ơi

      Đáng lẽ tôi sẽ không bao giờ có ý định quen biết chị nếu
      như không nhiều chuyện xía vào những bài thơ tỏ tình ướt
      át của một người đàn ông đang yêu mà lại bị cự tuyệt nên
      làm liều ...Tánh tôi thì thích phá người ta, nhất là chọc
      phá mấy cô bé on line mê thơ thẩn ! song chị thì khác, tôi chả
      bao giờ để ý chị vì biết chị đã có chồng, ai lại ngu si
      liều mạng như thế nhỉ ? vậy mà cũng có kẻ liều mạng lao
      đầu vào ngõ cụt đấy !! từ những tò mò rồi qua đến bất
      bình khi chị post lên bài thơ giã từ DV nên tôi PM cho chị chỉ
      vài dòng khuyến khích, không dè tôi nhận lại cũng vỏn vẹn vài
      lời nhưng trong tôi lại rung động thật sâu sắc khi có một
      người gọi tôi bằng hai tiếng Cậu bé rất đỗi dễ
      thương!!! " cảm ơn cậu bé nhé, chị đâu có thì giờ để
      giận người dưng chứ hả !! ". Chỉ có vậy thôi !! Thú thật,
      tôi đã từng chung sống với đàn bà, từng cua ghẹo con gái và
      cũng từng được đáp lại nhưng tôi vẫn thực sự chưa có
      cái cảm giác rung động như hôm nay khi nhận PM của chị, rất
      nhẹ nhàng, rất xao xuyến, rất dễ thuơng !! cái cảm giác mà
      có lẽ người ta thường nói là rung động đầu đời .
      Tôi cố gắng níu kéo cái sợi dây liên lạc với chi, tôi đọc
      ngấu nghiến tất cả những bài văn thơ chị viết và tôi cảm
      nhận được chị sống nội tâm quá, sâu lắng quá nhưng khi
      trò chuyện qua email rồi qua phone tôi thật không thể tưởng
      tượng được rằng chị hồn nhiên vui tính và trẻ con hơn tôi
      suy đoán gấp mười lần!! Rồi tôi quyết định gặp mặt chị
      vì chả hiểu sao tôi tò mò về chị nhiều lắm, chị như có
      sức quyến rũ mãnh liệt dẫu chưa một lần chúng tôi biết
      nhau ? chị vẫn hồn nhiên xem tôi là một cậu bé dẫu rằng
      nếu lúc nào đó chị mà trông thấy tôi, chắc sẽ phải bật
      ngửa!!
      Tôi không biết chị như thế nào, già hay trẻ ? cho nên tôi xin
      hình nhưng chị lại không cho .... Vì muốn cho chị một ngạc
      nhiên nên tôi không báo cho chị biết là tôi lên thăm chị!!!
      Suốt 4 tiếng đồng hồ lái xe, tôi nôn nao lắm nhưng thời
      gian dường như trừng phạt nỗi nôn nao của tôi nên lái xe hoài
      mà vẫn không tới nơi !! cuối cùng rồi cũng tới, tôi
      dừng lại một shop hoa để mua bó hoa tặng chị . Bước vào
      shop, tôi sựng lại vì trong shop có hai mẹ con người châu á
      đang đứng ở quầy hoa với bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh, tôi
      lắng nghe cuộc đàm thoại của họ, à thì ra người phụ nữ này
      nhận hoa về để cắm ăn công!! chỉ toàn hoa giả, có lẽ cô ta
      sẽ biết rõ các loại hoa, tôi đến làm quen
      - Excuse me, are you vietnamese ?
      - phải rồi, chúng tôi người việt đó!! Đứa bé trai trạc 4
      tuổi lanh chanh trả lời
      Người phụ nữ quay lại nạt con trai " Du, không được hỗn " rồi cô ngước mắt nhìn tôi và trả lời " Phải đó ông, chúng tôi là người việt" . Tôi sững người ....người đàn bà này có đôi mắt đẹp quá, to tròn, lóng lánh và trong veo như hai viên thủy tinh!! giọng nói của cô ta nhẹ nhàng như hơi thở, tôi choáng ngợp ...không lẽ cái câu tiếng sét ái tình mà người ta nói thật sự là đúng ? tôi bổng nhớ tới chị với những xúc cảm dịu dàng, giọng nói của chị hồn nhiên lí lắc và dí dỏm hơn hẳn người đàn bà này, tôi vội hỏi
      - cô có thể góp ý cho tôi nên tặng hoa gì cho phụ nữ không ?
      - Tặng cho vợ à ? -cô mỉm cười dịu dàng
      Tôi lúng túng trước nụ cười có hai cái lúm đồng tiền duyên quá " cũng gần như vậy đó !!"
      - vậy thì hãy tặng nàng bông hồng trắng, chỉ một bông thôi nhé!!
      Tôi tò mò " sao lại một bông ? và tại sao lại là màu trắng ?"
      - ồ, bông hồng tượng trưng cho tình yêu, màu trắng tượng trưng cho sự trong sạch, tinh khiết của cô ấy và một bông là lời tỏ tình của ông với cô tạ...
      - ngộ nhỉ ?- tôi thấy thích thú với lời giải thích của người phụ nữ . Tôi mua hoa theo lời cô và ngỏ ý đẩy hộ cô chiếc xe với bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh cùng hoa hoè, tôi gợi chuyện
      - cô làm gì với số hoa và các thứ lỉnh kỉnh này ?
      - tôi cắm hoa gia công ông ạ, mỗi bình cũng kiếm dăm ba đồng
      - Thế cô cắm bao nhiêu bình ?
      - Tôi chỉ cắm vào những ngày nghỉ thôi, mỗi chuyến cũng đuợc khoảng hai chục bình
      - Cực quá nhỉ ?
      - không đâu ông, vui nữa là khác, đôi khi cắm được những kiểu lạ mắt cũng kiếm kha khá đấy!! hơn trăm bạc chứ phải ít đâu ông ?
      Tôi thấy bùi ngùi khi nghe những lời nói ấy ....tôi thì thừa mứa tiền bạc cho nên con gái sắp hàng dài dài!! vậy mà tôi chẳng tìm thấy được đúng một nửa của mình để mà dừng chân!! Đôi khi tôi tự hỏi " tình yêu là gì nhỉ ? Tôi chưa bao giờ cảm thấy day dứt, quay quắt với ai trừ chị, bây giờ tôi lại thấy xao động bâng khuâng với người phụ nữ nàỵ...quái lạ, tôi thật không hiểu nổi!! Tôi chia tay cô để đổ xăng và tìm đến nhà của chị. Hơn hai mươi phút sau thì tôi mới tìm được vì nhà chị hẻo lánh quá!! ngôi nhà nhỏ nằm chơ vơ giữa mảnh đất quá khổ. Tôi cũng không biết mình có chắc ăn hay không nhưng bấm bụng nhấn chuông . Sau khi nhấn, tôi hồi hộp xoay lưng ngó ra đường chờ đơị...cánh cửa mở ra thì...
      - sao ông lại theo dõi tôi ? ông có ý đồ gì ?
      Tôi điếng người, mặt cứ phỗng ra như tượng ....chúa ơi, là chị ....thảo nào như có thần giao cách cảm, như có linh tính nên tôi cứ mãi ngớ ngẩn suốt chặng đường......có thật là tiếng sét ái tình không ? có thật là tình đầu ? tôi ấp úng như cậu học trò bị bắt quả tang ...." Hoài, có phải là .....chị không ?"
      Chị cũng ấp úng rồi đỏ mặt trông dễ thương hết sức ...." phải, nhưng ông là ai ? "
      - đoán xem!!
      - không lẽ là ....cậu bé!! nhưng ....
      - già quá phải không chị ?
      - tôi thật không ngờ ....
      - chị không mời câu bé vào nhà sao ?
      Tôi đã hiểu vì sao tôi tương tư chị, vì sao tôi bị quyến rũ dù chỉ với hai từ Cậu bé và tôi biết mình đã tìm được cái nửa của mình nhưng hỡi ôi chị vẫn giữ một khoảng cách bởi hai tiếng Câu bé và Chị như bắt tôi phải đi tìm chiếc lá diêu bông của tình yêu . Bao giờ tôi mới tìm được lá diêu bông khi mà chị vẫn cứ cứng đầu giữ thể diện gia đình với một người chồng hờ say sưa ngày đêm như thế này ? tôi hỏi chị
      - sao chị không nghĩ cho mình chứ ? thời gian nào có dừng lại với ai đâu ?
      - thời gian sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì với một trái tim đã chết !!
      - không đâu chị, Nghiêm tin rằng Nghiêm có đủ tình yêu, nghị lực để chờ đợi chị ...
      - trên đời này làm gì có lá diêu bông mà hy vọng hả cậu bé ?
      không .....tôi nhất quyết sẽ tìm cho ra lá diêu bông.....Diêu bông hỡi Diêu bông !!! em ở đâu ?......hãy đợi tôi, rồi tôi sẽ tìm ra em đấy!!! tình đầu của tôi ạ!!!

      Comment


      • #4
        Ghen ngược


        Mỗi ngày, từ tờ mờ sáng, chị đã trang điểm để ra khỏi nhà và rồi tới trưa chị đưa con về nhà và tiếp tục đi nữa....Tánh chị lầm lì , ít nói nên những gì chị làm , chị chả bao giờ hở môi!! sự im lặng đó đã khiến chồng chị khó chịu lắm!! mấy tháng nay, gia đình cứ như là ngôi nhà hoang, anh thất nghiệp, buồn bã nên hay lang thang qua bạn bè tìm rượu giải sầu!! còn chị? cứ sáng sáng đi, rồi tới tối mịt mới đưa con về...anh có hỏi, chị cũng trả lời nhát gừng là "đi làm !! "
        Anh vẫn ít khi để ý tới công việc của chị, chỉ biết là chị làm nơi đó theo giờ hành chánh, vậy mà bây giờ tới 9 giờ chị mới vác mặt về !! và lúc nào cũng tươi tắn, hơn hở yêu đời !! thi thoảng , lại đem về một bình hoa tươi, như thể có ai tặng vậy!!
        A nh cay cú lắm!! tự hỏi " chắc là con mụ có bồ !! chứ đời nào mà nó trang điểm? lại ăn mặc đẹp đẽ nữa !! chắc là có thằng chó chết nào trong hãng để ý rồi!!"
        anh tức giận, mà càng giận thì anh càng đổ hêt bực tức vào rượu chè bởi vì....anh không có lý do mà chửi ! việc nhà , dù về khuya, chị cũng đã chu toàn, nào dọn dẹp, nào lo cơm nước...sáng sớm , trời còn tù mù thì dưới bếp đã nghe lục cục, lạc cạc....mùi thơm của thịt kho, hay cá kho đã bay cùng nhà vì chị quên đóng cửa khiến anh phải trốn vào phòng kín để mà dỗ giấc ngủ. Khi anh thức dậy, ngôi nhà lạnh lẽo vắng tanh, cơm canh đầy đủ....nhưng anh thấy quạnh vắng lắm!! con cái đi học cả, chỉ riêng anh lủi thủi chơi với cái computer!! chơi mãi cũng chán nên anh phải lê la qua bạn bè!! dạo này tụi nó cũng thât nghiệp!! thôi thì đi chơi cho khuyây khoả !! Nỗi nghi ngờ chị có bồ ngày mỗi ngày bành trướng hơn trong anh. Từ xưa đến nay, anh chả bao giờ ghen, chả bao giờ đếm xỉa tới chị vì anh luôn tự đại rằng....chị luỵ anh!! đường đường là môt đấng nam nhi cao to vạm vỡ, đẹp trai có tiếng, đàn bà con gái bu đầy, lại có tài văn nghệ thiên phú thì để ý làm chi ba cái vụ ghen tương lẻ tẻ !! thế mà.....bây giờ....anh thấy bực bội khi nhìn thây mỗi đêm, chị tươi tắn trong bộ đầm vàng, trang điểm xinh xắn trở về với bình hoa đẹp như thế mà anh nghi là của cái thằng chết tiệt nào đã tặng !!
        cứ như thế, những chuỗi ngày dài ấm ức cứ lặng lẽ trôi qua, anh tức giận nên tìm cách trả thù...hình như trong anh đang có làn sóng ghen âm thầm tấn công....mà là đàn ông, khi ghen không phải rầm rộ như đàn bà, nó chỉ tức anh ách và vì vây mà anh cố tìm cách trả thù....
        Anh tự nhủ " à, cô có bồ thì tôi cũng có bồ, bộ tưởng thằng này không kiếm được bồ hay sao chứ?". Nói là làm, anh bắt đầu on line ngả ngớn, làm quen các cô...chit chát suốt ngày đến nỗi phát ghiền!! trong số các cô anh quen, cô nào gởi hình cũng xinh xắn mi nhon cả !! nói không phải chê chứ còn đẹp hơn cả vợ anh!! nhưng anh vẫn thích cái cô y tá ở Viêt nam nhất !! giọng nói sao mà ngọt ngào, thuỳ mị thế không biêt!!gương măt lúc nào cũng tươi cười khoe hai lúm đồng tiền duyên dáng làm sao !! có đâu như vợ anh cứ lầm lì nhát gừng, mặt mày cứ chù ụ môt đống vào ngày chủ nhât!! hình như chị ta chỉ vui vẻ khi đi làm thì phải!!
        Qua điện thoại, qua web cam, rồi thì chuyện gì đến cũng phải đến, anh đâm ra khắc khoải, nhớ nhung cô ấy suốt ngày đêm, ăn không ngon và ngủ không yên nếu như trong ngày không được gặp cô và trò chuyện cùng cô !! thế rồi tiếng yêu đã ngỏ....anh còn dám hứa hẹn là sẽ về VN để gặp cô !! Đương nhiên là anh không thể cho cô ấy biêt là mình đang có vợ !! Cái chuyện ghen tương với vợ anh hầu như quên bẵng !! cuối tuần anh bảo vợ
        -Tôi định cuối tháng này về VN thăm cha mẹ đấy !!
        Chả hiểu sao con vợ anh lại tươi ngay nét mặt chứ không nhăn nhó hay nghi ngờ gì
        - đúng đấy anh, anh đi cho khuây khoả rồi về tìm job sau !!
        Cứ ngỡ chuyện sẽ khó dàn xếp, ai dè....dễ như trơ/ bàn tay khiến anh còn ấm ức hơn !! anh lầm bầm " chắc đợi tôi đi rồi thì cô rước trai về nhà chứ gì? " Vây thì hãy đợi đấy, tôi cũng sẽ rước qua môt cô cho bõ ghét!! chỉ cần vài ngàn là đã cưới được một em ngon cơm rồi!!
        Từ khi anh nói về VN thì cô vợ quý tươi tắn hẳn ra, thứ bảy cũng đi làm thêm, thậm chí cả chủ nhật !! anh tức anh ách!! được, vây thì anh tha hồ chit chat với Nguyệt cho bõ ghét!! anh đã hẹn vơi Nguyệt để khi về tới hai đứa có thể gặp nhau....kế hoạch coi như đã ổn thoả, trước một ngày anh đi, đêm ấy là thứ sáu, cô vợ anh về trễ hôn mot chut....khệ nệ với bao nhiêu là đồ đạc khiến anh ngạc nhiên
        - ở đâu ra mà lắm thế này?
        - thì mua đó, mang về làm quà cho bà con , cho mấy em chứ !! không lẽ anh về tay không hay sao?
        - tiền đâu mà mua lắm vậy? mang mớ đồ mua lúc trước và đồ cũ được rồi
        - phải có chut quà mới chứ anh!!
        cô nàng hì hục đóng thùng cho anh tỉ mỉ tơi tận 12 giờ đêm. Xong xuôi, còn đưa anh một phong thơ dày cộm
        - cái gì thế này?
        - anh đem tiền về mà xây nhà cửa cho mẹ!! đi bao nhiêu năm rồi còn gì !!
        -sao nhiều vậy? ở đâu em có?
        - à, mấy tháng nay em làm thêm ở shop hoa, em cắm hoa gia công cho mấy tiệm hoa khi họ có tiệc cưới và ma chay đó mà !! lương cũng khá lắm!! tới hai chục môt giờ đó anh!!
        anh nghe mà thót tim.....cô ấy đi làm thêm vì anh đang thât nghiệp!! vậy mà....anh lại cứ đinh ninh cô đi du hí với bồ....để rồi bây giờ, cầm 10000 đô trong tay, anh cảm thấy mình ghen tuông vô lý, mình hồ đồ và tội lỗi quá !! tự dưng anh không còn chut hứng thú nào để mà về VN....anh ôm vợ vào lòng " xin lỗi em, anh thật là có lỗi "
        cô từ tốn
        - không gì đâu anh !! rồi anh sẽ kiếm được job, sẽ hêt muộn phiền và sẽ không tìm kiếm những cuộc tình ảo nữa....
        - em biêt rồi à.....
        cô chỉ nhìn anh mỉm cười độ lượng
        - em không biêt gì cả? nhưng cái lối ghen bóng gió của anh không hay ho gì đâu?thôi, đi ngủ đi, mai còn phải đi sớm đấy !!
        Anh thở phào....may mà....anh còn sớm nhận ra....

        Comment


        • #5
          Hai Chị Em Gái


          Nó và chị chỉ chênh lệch nhau hơn một tuổi. Dáng người, mặt muĩ, tóc tai...ngay từ thuở nhỏ đã giống hệt như nhau. Chị cao hơn nó khoảng 2 cm, đi ra đường, người lạ sẽ dễ dàng nghĩ là hai chị em sanh đôi !! Vì giống nhau như vậy nên hai chị em thường ăn mặc cũng giống nhau và...lầm lại càng lầm !! Chỉ có tánh tình thì nó và chị khác nhau một trời, một vực !!

          Trời sanh ra nó mang bản tánh nghịch ngợm , phá phách , ồn ào mà người ta thường bảo là vô tư, đơn giản !! còn chị thì lại ít nói, nhu mì và nhẫn nhịn đến nỗi nó cho rằng...chị ngu khờ, dễ bị người ta ăn hiếp !! bởi vậy nó lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ chị nếu có đứa nào trong xóm hay trong trường...ăn hiếp chị !! Chị học giỏi nhưng nó lại học dở tệ !! tối ngày chỉ ham trốn học cùng bạn bè rong chơi !! Nó nhớ hồi đó, lúc còn học ở highschool, chị nó đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp tỉnh , rồi tham dự cuộc thi toàn quốc...trong khi nó, lên trả bài lúc nào cũng không thuộc !! làm toán thì cứ cầm mãi viên phấn nhìn thầy cười trừ !! có một vài lần thầy Tuấn bảo
          - em phải có người chị tên Thi không? đã ra trường năm rồi với số điểm thứ nhì toàn trường phải không?
          Nó thừa biết thầy định nói gì, chắc chắn là lên lớp nó nên chối biến
          - không phải đâu thầy !! bà con xa lắc à thầy ơi !!
          - thật sao? thầy nghe nói là chị em ruột mà? giống nhau như tạc thế kia !!
          - Người giống người thôi thầy ơi !! em học dốt thế này, làm sao mà chị em được chứ !!?
          cả lớp rộ lên cười..... nó tỉnh bơ bảo
          - thôi, em không biết làm, đứng mãi mỏi chân, thầy cho em về chỗ ngồi nha !
          - thôi được, em về đi...thật...không thể nào !!

          Chị tốt nghiệp 35 điểm, còn nó 18 điểm....đậu vớt !! nhưng có gì khác nhau đâu? 35 điểm thì cũng đi ra buôn bán, kiếm đồng tiền để mua đồ ăn lấp cho đầy cái bao tử !! 18 điểm thì cũng vậy !! cái xã hội cộng sản này thì học giỏi có ích gì? nó nhớ, chị nó đã phải mang gương mặt bí xị về nhà khi nhận được mảnh giấy báo " cấm thi đại học " , nó lền bảo :
          - học lắm, tắm cũng ở truồng, thôi cho em nghỉ cho rồi !!
          - không được !! muốn nghỉ cũng phải ra lớp 12 !!
          - em đi bán giúp chị có hơn không? đi học làm gì có tiền?
          - không cần !! nếu không đi học thì đừng gọi tao bằng chị !!
          Vậy đó, chị nó nhu mì, ít nói nhưng nó lại thấy sợ sợ...nó đành phải xách cặp đến trường hàng ngày mà chẳng mang theo tâm trí gì? chỉ thấy thương chị nó sáng sớm đã xách giỏ đạp xe đi !! chị nó hành nghề buôn thuốc tây lậu. Mỗi sáng xách cái giỏ đi, tới tối mịt xách cái giỏ về, thoắt ẩn, thoắt hiện !! mang tiếng là mướn cái nhà ngoài chợ làm tụ điểm để buôn bán, chứa hàng nhưng chả mấy khi đem cơm ra mà nó thấy chị nó. Ngôi nhà đó chỉ là nơi mà chị nó giao thuốc cho khách , chị cứ lăng xăng chạy như ngựa hết chỗ này đến chỗ kia , hàng dấu loanh quanh, mà ngay chính nó cũng chỉ biết có vài chỗ !! Nó mang tiếng lắm mồm nhưng lại không lanh, không khôn khéo như chị ! chị buôn bán giỏi bao nhiêu thì nó lại khờ câm bấy nhiêu !! chị dặn nó lấy thuốc này thì nó lại lấy lộn thuốc nọ nên cuối cùng thì
          - mày về nhà học bài cho xong chuyện dùm tao đi !!
          .....nó biết chị buồn vì nó lười học, học dốt nữa ....chị hay la rầy khi mấy ông thầy mắc dịch trong trường tố cáo tội lười học của nó....nhưng nó biết làm sao hơn !! ba má sanh nó ra mà hình như ông trời quên cho nó chút thông minh thì phải !! Nó chỉ được cái dáng đẹp, gương mặt dễ thương, cái miệng xinh xắn, lỗ mũi thon thả !! Xét từng nét thì nó đẹp hơn chị !! dù nhìn tổng quát, hai chị em rất giống nhau. Nó ham chơi, lắm mồm, nên có bạn trai trước chị và điều này đã làm chị nó rất buồn !

          Cuộc tình của nó tan vỡ, nó cũng chẳng cho là điều ghê gớm, với cá tánh vô tư, nó quên ngay tức khắc và lại hòa nhập với cuộc sống mới. Gia đình nó dọn ra nhà mới để cùng chị lớn buôn bán sơn. Nó được phân công....làm quản gia !! nấu bếp trong khi chị thì đứng bán hàng, là cánh tay mặt của chị năm nó !! cứ mỗi lần nó vác mặt lên nhà trước thì chị Năm nó phán liền một câu xanh dờn
          - mày làm ơn xuống nhà nấu cơm đi, lên đây là cả ngày sẽ bán ế đó !!
          Nó thiệt không hiểu tại sao vía nó nặng thiệt ! hễ nó lên nhà trên coi hàng thì bảo đảm không có ai vô mua dù lúc nào...nó cũng nhe răng ra cười.

          Rồi nó lại có bạn trai mới trong khi chị vẫn cắm đầu, cắm cổ lo buôn bán, buổi tối chị còn theo học đại học tại chức....nó cứ bĩu môi chê
          - chị học chi cho tốn tiền, đưa tiền cho em xài còn sướng hơn !!
          - mày chỉ lo lông nhông !! lo mà đi học một cái nghề !!
          vừa phán xong là chị làm liền.
          - được, em thích nghề gì? đi học may nha !
          nó lưỡng lự...học may chán chết nhưng nếu cứ làm quản gia mãi cũng không xong...vậy là nó học may. Thằng bạn trai của nó ga lăng và hào phóng hết sức ! lại yêu thương và chiều chuộng nó vô cùng khiến đôi khi nó cũng mủi lòng tự hỏi " chẳng biết mình có yêu thực lòng hay không? ". Bạn bè của nó thì cả đống, hú một tiếng là mấy đứa bạn đến rước đi chơi ngay, vì vậy, ngồi học may chưa nóng đít là nó vù đi chơi rồi ! nào là đi Tân vạn qua nhà nhỏ Trang tắm sông, hái mít, hôm thì qua cù lao nhà thằng Điền bẻ dừa , lúc kéo cả đám về nhà con Bích nấu nướng rồi kéo lũ lên núi Bửu long ăn đồ cúng nhà thằng Hòa !! Chả là nhà thằng này có cái miếu, nghe đâu linh lắm nên bà con lên Bửu long hay đến đây cúng đủ thứ.....cúng cái gì thì tụi nó xực cái đó !! có hôm xực gà luộc , có hôm vịt quay....nhiều nhứt là trái cây !! cứ những ngày rằm mà lên đây thì tha hồ ăn, bảo đảm không bao giờ vác bụng đói về !!

          Nó suốt ngày rong chơi như thế, còn chị thì suốt ngày lo kiếm tiền !! chị và chị Năm làm ăn ngày càng khá giả, đôi khi nó muốn giúp đỡ thì chị Năm bảo
          - em lo học nghề cho giỏi là được rồi !! em đâu có giang buôn bán mà giúp !!
          Đúng thật !! nó không có duyên bán hàng. Đành chịu thôi !! Đôi khi nó cũng tủi thân , cũng là chị em, chênh lệch nhau có hơn một tuổi mà ai cũng khen chị chững chạc, giỏi giang...còn nó? chỉ có ba và anh rể khen thôi
          - con Vân nấu ăn càng ngày càng khá đó chứ !!
          Nói vậy chứ cả nhà đều yêu nó vì nó là con gái út mà !! chỉ có chị là hay la rầy nó mà thôi ! Lúc nào chị cũng muốn nó học....học khỉ khô gì chứ? học giỏi như chị rồi có làm được gì? vì chị hay la nó nên nó ít khi để ý tới tâm tư chị...nhưng lại phơi bày hết cả tâm tư của mình...Mỗi lần đi đâu chơi với bạn trai về, nó đều khoe với chị những món quà mà bạn nó tặng cho nó ! Toàn là những món đắt giá đấy !! Nó xinh xắn hồn nhiên nên dù có bạn trai rồi mà cũng có cả tá con trai theo đuôi và tặng quà....còn chị? hình như chưa bao giờ chị kể gì về bạn trai? và nó cũng chưa bao giờ thấy chị cặp kè? Đám bạn của chị nó mỗi lần đến là cả đám chứ không bao giờ có ai đến riêng rẻ một mình? Thỉnh thoảng, nó thấy chị đạp xe đi song song với một người con trai nhưng nó biết rõ lắm, người con trai đó đã có bạn gái, vì cô bạn gái ấy chính là người hàng xóm của nhỏ Huyền mà nó đến chơi hàng ngày !

          Có hôm nó mạnh miệng hỏi thì chị công nhận ngay
          - ừa, anh Hùng sắp đám cưới rồi !! tao đi bưng quả đấy !!
          Như thế, rõ ràng không phải là bồ bịch... nó chịu !! không hiểu được chị yêu ai? và ai là bạn trai của chị. Hàng ngày, vẫn có một người khách đến mua sơn thường hay hỏi thăm chị, thỉnh thoảng cho nó mượn băng nhạc....rồi nó biêt được anh ta yêu thích chị nó nên nó đì anh ta ra trò !! Nó đưa mấy cuồn băng nhạc không lời của Ngô Thụy Miên của anh ta tặng chị, nói
          - Anh Thành tặng chị đấy, thich không?
          chị cụt lủn,
          - đồ hâm !!

          chị là vậy !! cứng nhắc trong chuyện tình cảm, chỉ ham làm kiếm tiền thôi !! trong đầu chị toàn là những con số, bởi thế mà chị Năm rất cưng chị !! chị lanh lợi, xông xáo, ngõ ngách nào cũng có mặt của chị để mánh mung. Từ phi trường Biên hòa, đến bến cảng Sài Gòn, từ nhà máy cho đến công trình Thủy điện Trị an....hợp đồng xây cất nào chị cũng bắt mối làm ăn được...ấy thế mà chỉ vài năm, gia đình nó đã thành một gia đình giàu và có tiếng ở Biên Hòa. Người thương thì trầm trồ khen ngợi, còn người ghét thì bỉu môi :
          - Đưa con gái đẹp ra buôn bán dụ dỗ bọn đàn ông !!
          Đôi khi nó bất bình cằn nhằn
          - Mình chửi cho bả một trận đi coi bả còn già chuyện nữa không?
          - kệ thiên hạ đi, hơi đâu mà tay đôi !! mình biết mình không có là được rồi !!
          --------------------
          Gia đình nó được đi Mỹ, nó thì nôn nao, khấp khởi...đi đến một xứ xở xa lạ, đương nhiên là vui rồi , dù bạn trai của nó cứ vác cái mặt bí xị như đưa đám !! con trai gì mà không biết đè nén nỗi buồn !! nó là con gái mà đã khóc đâu chứ? Thời gian ấy, nó tròn lẳn, có da có thịt, mơn mỡn xuân thì dù đã 24 tuổi. Nó xinh như cô ca sĩ Bảo Yến đang nổi như cồn thời ấy !! Mái tóc nó dài ngang thắt lưng, nó mặc áo dài đi nhà thờ thì ai cũng trầm trồ khen ngợi....còn chị...? chị lại gầy đét như con mắm , xanh xao đen đủi...tóc phải cắt cụt lủn để nhìn cho bớt ốm !! chị giống như cây tre miễu đình làng. Da mặt chị nám xạm, mụn nổi cùng khắp...trông thật là thảm !! chị đang thời kì thứ hai của bệnh lao phổi. Chị Năm đã không cho chị ra bán mà bắt phải nghỉ ngơi, dưỡng bệnh chờ đi Mỹ.
          Có một đêm, nó vô tình nghe được chị thút thít xin mẹ cho chị ở lại, gia đình cứ việc đi, đừng vì căn bệnh của chị mà trì hoãn !! nhưng mẹ nó không chịu....cuối cùng cả nhà tôi đành ở lại chờ thêm sáu tháng để chị chữa bệnh.

          Không biết Chị Năm nó lo lót tiền bạc thế nào mà chưa chờ được ba tháng thì gia đình nó có chuyến bay, đêm đó chị tự nhiên kể cho nó nghe những điều thầm kín. Nó chợt nhiên rơi nước mắt...từ lâu nay, nó cứ tưởng chị nó không biêt yêu thương, ai dè còn yêu thương sâu sắc hơn nó. Nó thì...yêu cũng được, không yêu cũng không sao !! nếu người yêu đi lấy vợ thì yêu người khác, lo gì !! thế giới này đã hết đàn ông đâu mà lo !! nghĩ thế, nhưng không dám khuyên chị vì nó sợ lời nói vô tình hay thiếu suy nghĩ của mình sẽ làm chị buồn !! tánh nó hời hợt, vô tư, còn tánh chị thì lắng đọng , nội tâm lắm !! khác nhau một trời một vực !!

          Qua tới Mỹ, hoàn cảnh mới lạ, hai người anh của gia đình nó không giống như trong đầu nó vẽ ra...cách nhau mấy mươi năm, nó lúc ấy bé quá nên chẳng mường tượng nổi !! anh em chẳng gần nhau 20 năm nên cũng không thân thiết như mấy chị em nó ở Việt Nam. Cuộc sống mới quá lạ lẫm nên hai chị em nó gắn bó nhau hơn. Thân thiết như bạn thân và thương yêu như nhân tình !!
          Đi đâu cũng có đôi, không bao giờ rời nhau nửa bước. Thầy bói nói số chị may mắn nên nó thường bảo
          - cứ bám theo chị là bảo đảm không lo về cái ăn nữa !!
          Và như thế, nó bám theo chị 3 năm liền cho tới khi chị đi lấy chồng

          Hôn nhân của chị gây nên một xáo trộn lớn trong gia đình nó. Không ai chấp nhận cuộc hôn nhân này ngay cả chính nó. Nhưng rồi cũng không ai cản được bởi vì cá tính của chị....khi chị muốn, thì nhất định chị phải làm được !! Với nó, từ xưa đến giờ, nó đều xem mọi quyết định của chị là đúng. Chị làm gì cũng đem lợi ích đến cho gia đình, ba mẹ nó trước tiên nhưng lần này, quyết định lấy chồng của chị làm cho nó phật lòng, buồn bã không ít !! Nó tin rằng chị đã làm sai, đã quá vội vàng nhưng nó lại không đủ lý lẽ để khuyên nhủ hay cản trở. Đám cưới của chị nó buồn như đưa đám vì không ai chấp nhận nên cũng không ai lo. Chị một mình lo đủ thứ từ A tới Z , nó tuy phản đối nhưng cũng không đành để chị nó một mình gánh hết. Chị vừa đi học, vừa đi làm, vừa cặm cụi may từng chiếc áo cưới, khăn voan, kết từng cánh bông, ghi từng tờ thiệp...nó không khéo tay nên chỉ biết giup chị ghi thiệp mà thôi !!
          -------------------------------

          Chị lấy chồng rồi, nó mới thấy cô đơn lắm ! xưa căn phòng này hai chị em cùng nhau ngủ, cùng nhau thủ thỉ, nói dóc đến khuya ! Tánh chị nó chết nhát mà nó thì thích xem phim ma, cứ mỗi lần nó coi phim ma thì y như rằng nó phải dẫn chị nó đi tiểu ban đêm. Người khác thì sẽ thấy bực mình nhưng nó thì không lấy làm phiền bởi vì ít nhứt, nó cũng có điều hơn chị, được bảo vệ chị !! Chị ham học bao nhiêu thì nó lười bấy nhiêu !! Đêm , chị cặm cụi cùng sách vở còn nó thì...cặm cụi với phim tàu !!
          Từ ngày qua Mỹ, bận rộn với cuộc sống nên nó cũng quên dần người bạn trai ở việt nam. Mà thằng bạn trai nó nghe đâu cũng đã có bồ khác. Nó gặp lại người bạn học cũ đã cách nhau 5 năm rồi...Hồi xưa, mày mày, tao tao...bây giờ thì thằng bạn cao lớn quá...nó đành phải xưng tên cho đủ phép lịch sự !! Nó không dè chính cái thay đổi cách xưng hô đã khiến cho thằng bạn nó chụp lấy cơ hội mà tấn công tình cảm của nó !!

          Vậy là nó lại bước vào một cuộc tình mới. Yêu ở Mỹ không giống như việt nam, ít có cơ hội gặp nhau vì ai cũng đi làm sái ca, rồi thời tiết cũng không cho phép. Gần như năm tháng mùa đông là nó ru rú ở trong nhà, không ló mặt ra ngoài đường ngoài giờ đi làm !! vì vậy, nấu cháo điện thoại là biện pháp gần gũi và thuận lợi nhất cho những cuộc tình long distance như là cuộc tình của nó vậy !!

          Nó đã hơn 27 tuổi, không còn nhỏ nhắn gì nữa nhưng hình như ở Mỹ thì người ta bảo "lady 's first " nên nó chả bao giờ lo cái tai nạn sẽ ập xuống đầu nó trong tương lai " ế chồng ". Nó xinh lắm !! chị nó thường khen như vậy và khuyên nó " hãy sống độc thân mà vui vẻ hưởng thụ sự tự do, đừng có vội ràng buộc chuyện chồng con như chị rồi hối tiếc đó ". Nó đọc được trong mắt chị một nỗi buồn , mênh mông lắm và cũng từ đó, nó phát hiện, chị có đôi mắt thật đẹp !!
          Chị sống ngày mỗi ngày khép kín hơn, còn nó, ngày mỗi ngày mở rộng ra...có bao nhiêu chàng trai theo đuôi, với bản tánh vô tư, lí lắc, nó có hàng tá bạn !! nhưng...trong lòng nó, nó vẫn chỉ thích người bạn nối khố xa xôi thuở nào !! đôi khi nó ao ước , "giá mà không phải long distance, có lẽ quan hệ hai đứa sẽ khá hơn !! "

          Ba mươi tuổi, gia đình người bạn trai đánh tiếng xin cưới nó thì đùng một cái, mẹ nó phản đối mãnh liệt. Nó không đủ kiên nhẫn và cương quyết giống như chị nên....đành chịu thua số phần !! không lấy chồng, biết đâu lại tốt hơn, nó tự an ủi mình. " lấy chồng như chị, cũng chỉ toàn là nước mắt !! " nghĩ vậy, nó lại hồn nhiên trở về thực tại của mình, quên mối tình không may kia....nó thường đùa với thằng cháu kháu khỉnh rằng " dì sẽ ở với mẹ đến già để cùng nuôi con đó thằng khỉ ạ !!"

          Buổi sáng mùa xuân....hai chị em cùng đứng soi gương, cùng mỉm cười, chị chép miệng
          - mau thật, mới đó mà đã 7 năm rồi !! mình già rồi
          Nó chu môi
          - già đâu mà già? chị đẹp hơn xưa cả trăm lần. Lại sắp sửa làm cô kĩ sư đấy ! chỉ có em là xui xẻo thôi ! giá như em có được phân nửa thông minh, giỏi giang của chị...
          chị thì thầm
          - còn chị, giá như có được phân nửa sự vô tư của em thì có lẽ chị không buồn như hôm nay....
          Nó cúi đầu....ừ nhỉ ! giá như hai chị em nó chia đều mỗi người một phân nửa thì đời sống tình cảm của mỗi đứa đâu phải gian truân đến hôm nay? chị ôm một đứa con sống lặng lẽ qua tháng cùng ngày, còn nó? ba mươi tuổi vẫn lẻ loi, chiếc bóng......

          Comment


          • #6
            Môt Chút Buồn Vui Nơi Tha Hương


            Tôi không có mộng đi Mỹ nên khi nghe chị tôi bảo " Thanh, em theo anh Lư và chị Hường đi vượt biên nhé!!" tôi chối đây đẩy ...
            - không, em không muốn đi đâu ? em ở nhà ...
            - đi mới có tương lai chứ ? em lanh lẹ lại học giỏi nhất nhà, có đi ra nước ngoài thì mới giúp đỡ được gia đình ...
            - Không chịu!! chị Thúy học giỏi hơn em mà!!
            - nhưng con Thuỷ khờ khạo lắm, không lanh lẹ bằng mày đâu !! nghe lời chị đi!! chị chắt chiu lắm mới lo được hai chỗ cho em và Hường đi đó!!
            - hichichic!! đi thì đi .....
            Tôi giận lẫy, dỗi hờn phụng phịu ....dạo ấy tôi chỉ 13 tuổi, đang học lớp 9, một buổi đi học còn một buổi đi bán, tuổi thơ đang vui nhộn với nhiều bè bạn, tôi chả thích đi vượt biên chút nào!!
            Chuyến đi ấy may ít rủi nhiều nên cả gia đình anh Lư và hai chị em tôi đều bị bă*'t . Tôi nhớ đêm hôm đó chúng tôi theo ghe ra tàu lớn thì bị bể bãi, công an phát giác, anh Lư sợ quá nên nhảy đại xuống nước để bơi vô,hai chị em tôi không biết bơi nên đành chịu trận theo công an về bót!! ai dè anh Lư bơi vô lại bị sa lầy, anh càng nhúc nhích cựa quậy thì càng lún sâu ...anh mếu máo rên rỉ
            - thôi, chị em bây có muốn đi Mỹ đi tây thì cứ đi, tao ở lại giữ cái mạng già cho chắc ăn!!
            Lần ấy chỉ có tôi trẻ con là được tha bổng, còn vợ chồng anh Lư cùng chị Hường tôi thì bị bắt!! Một năm sau, chị Hà tôi lại thu xếp cho chị Hường tôi đi lần nữa nhưng đi cùng anh rể tôi . Tôi nhất định không chịu đi vì lúc ấy tôi hầu như là cánh tay mặt của gia đình trong vấn đề kiếm cơm . Con người ta có số có phần, lần ra đi ấy cũng là lần chị tôi vĩnh biệt gia đình không hẹn ngày tái ngộ ....bọn cướp biển đã cướp đi cuộc đời trinh trắng của chị và sóng biển bão giông đã cướp đi mạng sống của chị . Anh rể tôi may mắn sống sót nhưng không đủ sức để cứu nổi chị tôi khi vỡ taù, cuối cùng anh đành buông trôi và bất tỉnh nhân sự ...Lúc anh tỉnh dậy thì thấy tay mình quàng qua một gốc dừa trên bãi cát, còn chị tôi không biết ở nơi mô ? Đêm đêm tôi vẫn cứ nằm mơ thấy chị mình hiện về trong tà áo dài vàng mà tru8ớc khi đi, chị tôi đã cẩn thận tặng riêng nó cho tôi làm quà thưởng khi nghe tôi được tuyển thẳng vào lớp 10 và đoạt giải nhất trong kì thi học sinh giỏi .
            Kể từ tai nạn ấy, gia đình tôi không dám cho bất kì ai đi vượt biên nữa . Muời năm sau, gia đình tôi cũng lên đường sang Mỹ theo diện bảo lãnh từ vợ chồng anh hai, anh tư và vợ chồng chị ba của tôi . Thật lòng, tôi cũng chẳng muốn đi tí nào vì dạo ấy tôi thất tình, lại bệnh tật , thất chí nên trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái chết . Mẹ tôi đem cái chết ra hăm dọa nên tôi bấm bụng theo gia đình qua xum họp với các anh chị của tôi . Lần đầu tiên đi máy bay, mấy chị em tôi cũng tò mò thích thú ghê lắm!! trong nhóm người đi, chả ai biết tiếng anh gì cả ? tôi chỉ biết lõm bõm vài chữ nên được giao nhiệm vụ dẫn dắt cả phái đoàn . Ngay đến cách xử dụng toilet trên máy bay cũng không ai biết xài cả . Tôi nhớ mãi cái gương mặt hoảng hốt, sợ hãi của anh tôi khi anh hớt ha hớt hải chạy ra khỏi toilet và la lên " có ma!! có ma!!" . Tất cả mọi người đổ mắt về phía anh, cô tiếp viên hàng không cũng vội vã chạy tới và hỏi han rối rít
            - what's going on here ?
            Tôi vỗ vai anh ôn tồn hỏi :
            - có chuyện gì vậy anh ?
            - trong cầu tiêu có ma đấy!
            - ma cỏ gì ở đây hả anh ?
            - hồi nãy tao đi cầu nhưng không tìm thấy cái nút nào để nhấn như hướng dẫn của mấy người chỉ bảo lúc mình coi phim ở Thái Lan, tao thấy kì nên đóng nắp cầu lại ai dè nghe tiếng động lớn quá nên chắc chắn là có ma rồi .....
            Tôi phá ra cười ngặt nghẽo vì sự thơ ngây quê mùa của anh mình . Nghe tôi giải thích, cô tiếp viên cũng không nín được cười ....Kỷ niệm đầu tiên của gia đình chúng tôi là như vậy đó!

            Về tới khách sạn ở Newyork, chúng tôi bắt buộc phải nghỉ đêm để sáng hôm sau bay đi Baltimore . Phòng ngủ của ba mẹ con tôi rộng thênh thang, hai giường lớn nhưng cả ba mẹ con đều chui vô một cái giuờng chùm kín mít mà vẫn thấy lạnh run!! Sát bên kia là phòng của cha tôi cùng ông anh và thằng Út , anh tôi mau mắn lanh lẹ hơn nên tót lên cái heat ngồi cho nó ấm, lại còn đem áo quần hơ trên cái heat cho bớt lạnh . Rồi thì người hướng dẫn đưa chúng tôi xuống dưới để kiếm gì ăn cho buổi tối . Nhìn thấy người ta có khoai tây chiên thiệt ngon lành nên thằng em tôi nhanh nhẩu khi ông hỏi :
            - What do you like to eat ?
            - Pồ tá tồ....chiên .....í .....pồ tá tồ frai!!
            - I ' m sorry ! what ?
            Tôi không dám lên tiếng vì thực sự cũng không biết khoai chiên gọi bằng gì ? thằng em tôi thì lại nghĩ rằng nó phát âm sai nên đĩnh đạc nhắc lại ....
            - Pồ tố tà frais, plis!!!
            Thằng cha Mỹ ngơ ngác ....." what ' s that ?"
            Em tôi bắt đầu lúng túng, còn tôi thì nói " mày nói sai rồi ..."
            Nó liền đổi giọng " tồ mế tồ frais, plis!!"
            Lúc này thằng Mỹ bắt đầu khúc khích cười nên em tôi quê hơn, còn ba mẹ tôi thì bắt đầu bực mình :
            - ra chỗ đó chỉ cho nó xem là xong, nói lăng nhăng nó đâu có biết!!
            Tôi bảo em tôi:
            - tồ mế tồ là cà chua mày ơi, pồ tá tồ mới là khoai tây!!
            - sao em nói nó không hiểu ?
            - thôi nhịn ăn là xong chuyện, em gái tôi chêm vào .
            Thằng em tôi đâu có chịu ? nó lôi thằng mỹ ra bàn kế bên và chỉ tận gói khoai tây chiên mà người ta đang ăn, lúc đó thằng mỹ vỡ lẽ và cười ngặt nghẽo ....
            Chuyện nào có ngừng ở đó, gia đình đi cùng chuyến với chúng tôi còn ngầu hơn, cô nhỏ 16 tuổi muốn ăn bánh mì với trứng gà ốp la nhưng không biết nói tiếng Mỹ . Nghe cô diễn tả mà tất cả mọi người cả Mỹ lẫn việt đều cười bò ... cô đứng giang tay vẫy vẫy, miệng không ngớt la "I want cụ....c tác cụ...c tác ...rồi cho tay vào sau đít giơ ra cái nắm tròn tròn !! khiến tụi mỹ tưởng đâu cô đòi ăn phân gà!!
            Tôi cười ra nước mắt ....và cũng vì những hình ảnh ấy khiến về sau tôi quyết chí đi học tiếng anh chứ không thể để người nước ngoài chế nhạo, cười cợt!!
            Ngôn ngữ quả thật là vấn đề nan giải cho hầu hết những người việt tị nạn . Vì không biết tiếng anh nên đi làm chúng tôi luôn bị kì thị và ăn hiếp.... Tụi mỹ luôn giao cho người việt làm những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc . Cùng là công nhân với nhau nhưng tụi Mỹ cứ đè những người việt mà sai vặt, mà ăn hiếp!! việc ngon, việc nhàn thì chúng nó dành, còn việc khó, việc ít tiền thì chúng đùn qua cho chúng tôi!! Chính bản thân tôi cũng từng bị chúng ăn hiếp đến nỗi tôi phải quit job nhưng số tôi may, quit chỗ này tôi có việc làm ngay chỗ khác, chỉ tội cho em gái tôi cứ bị ăn hiếp dài dài!!
            Vấn đề ngôn ngữ khác biệt đôi khi vui nhưng cũng lắm lúc buồn, lắm lúc đau lòng điên dại ....Tôi nhớ hôm đi chợ Lowe mua đồ sửa nhà thì vô tình gặp một ông Vietnam cũng đi chợ .... ông ta ra sức diễn tả cho người nhân viên tìm hộ ông cây búa mà không biết nói làm sao ? cứ " I want the bụp bụp bụp " rồi thì dơ tay gõ xuống khoảng không liên tục khiến thằng Mỹ cũng phì cười, song nó hiểu ngay là ông muốn kiếm cái hammer .

            Ngày ngày tôi cuốc bộ đi làm . Tan sở, tôi lại cuốc bộ đi học, trời lạnh, trời mưa, hay trời bão gì tôi cũng quyết không bỏ lớp dù đêm nào về tới nhà mắt tôi cũng đỏ hoe vì khóc, vì không hiểu bài hoặc vì bị thầ cô chiếu cố mà không trả lời được!! Tôi qua Mỹ ở cái tuổi 26, lại không có vốn tiếng anh vững vàng cơ bản ở Việt nam nên qua đây, cái giọng phát âm của tôi cứ sượng như khoai lang sùng!! Thông thường, tôi mang cơm theo để ăn lúc đi làm và kể cả lúc đi học, nhưng có một hôm trên đường đi đến trường, tôi thấy mọi người xúm lại ở góc đường số chín . Tò mò, tôi cũng ghé lại xem thì thấy một bà tóc đen như người VN ta đang gào lên trong phone, bên cạnh là chiếc xe móp đít của bà , giọng nói lớ lớ mỹ không ra mỹ, tàu không ra tàu, Việt nam cũng chẳng giống Viet nam , bà lại dùng tiếng bồi khiến mọi người, nhất là cái đám xì pan nich cứ bu lại rồi cười khả ố :
            - Sir .....there is accident on surger nine!!
            ............chả hiểu ông cop nói gì mà bà gào lên " sugar number 9 , understand ? right at the bottom!!" chúng nó lại cười, tôi len vào hỏi chị ta " chị là người Viet nam hả "
            - phải, ngọ. ....việt lam lai tàu chút ....lị... lị ...xem, ló ủi vào đít ngọ rồi ló bỏ chạy .....
            - à ...thì ra hit and run ....
            Chị giãn miệng nở nụ cười khi nghe tôi nói từ hit and run, có lẽ nãy giờ chị rặn mãi mà không ra nên vội quay vô điện thoại nói tiếp ...." hit and run sir!!"
            Tôi bảo chị " chị đưa điện thoại cho em , em có thể nói cho tụi cop hiểu !!"
            Chị nhìn tôi biết ơn rồi huyên thuyên kể " ngọ tốt quá ....cái thằng mỹ đen mất dạy, ngọ chạy xe mỹ, cái đít ngọ cứng như vậy mà ló ủi dô cái rầm rồi bỏ chạy luôn ....lị xem có tức hông ? nó tưởng ngọ ngu dốt hong biết gọi cảnh sát hả !! ngọ không biết tiếng Mỹ thì lói tiếng bồi, đâu có sợ ló !!! ngọ ghi được số xe ló rồi, kì này cho ló chít luôn!!" . Tôi mất cả buổi để giúp chị làm việc với cảnh sát nên hũ cơm tối mang vào trường đã bị thiu, thành thử xuống cafeteria của trường kiếm đồ ăn . Xuống đó, tôi gặp hai chị em nhỏ Thư và Phương cũng mới từ VN qua và vào community này để học . Nó đứng trước quầy gà chiên dõng dạc order
            - 4 chiken window please .
            Con nhỏ bán hàng chơi lại nó " sorry, no chicken window!!! I don 't know what you said ....
            Tôi bào chữa hộ nó " she meant chicken wing , please!"

            Tôi tài lanh sửa sai dùm nhưng lại vô tình va chạm tự ái của hai cô bạn việt . Có lẽ họ cho rằng tôi kiêu nên không giao thiệp với tôi nữa . Dẫu nhiều lần nghe những lời dèm pha nói xấu về tôi từ hai cô bé ấy nhưng tôi cũng chả để ý làm gì ? Tự dưng tôi bỗng thay đổi rất nhiều khi sống ở bên Mỹ này .Tôi thấy đời sống ở mỹ giống như là những vòng đua mà người tham dự chỉ cần chểnh mảng một tí thì sẽ là người rớt lại!! Trẻ con Viet Nam ở Mỹ hầu như mất gốc, da vàng mũi tẹt nhưng lại chẳng biết nói tiếng mẹ đẻ của mình ? mà nếu tự xưng là người mang quốc tịch Mỹ thì dân Mỹ chẳng ai công nhận!! Thằng cháu con của anh hai tôi vẫn thường thắc mắc cùng tôi " I really don 't know who I m ? Vietnamese or American ?" nó bày tỏ với tôi những khắc khoải và tôi chợt nhận ra chính đời sống tất bật ở Mỹ đã khiến các bậc cha mẹ quên bẵng và không còn thì giờ dạy dỗ con cái hiểu biết cội nguồn . Thật đáng buồn !! Tôi tình nguyện làm cô giáo dạy tiếng việt cho cộng đồng người việt của xứ đạo nơi này nhưng ...một cây làm chẳng nên non nên cái lớp học ấy chỉ duy trì hơn một năm rồi cũng rã đám!! tôi chợt nhận ra người việt mình thiếu tinh thần đoàn kết rồi chạnh buồn vu vơ ....cứ như thế này thì có lẽ thế hệ trẻ VN sanh ở Mỹ rồi sẽ mất gốc cả!! chính vì những kinh nghiệm tai nghe mắt thấy mà hơn 10 năm qua tôi từng trải và từng gặp , tôi tự nhủ quyết không để các con mình mất gốc dẫu tôi có phải vất vả đánh đổi cả cuộc đời mình ......
            Bài viết xin tạm dừng ở đây .

            Comment


            • #7
              Một Nỗi Đau Riêng


              Uyên lặng người khi nghe Bác sĩ tuyên bố gan của chồng nàng đã tới thời kì Cirhosis, bị scar rất nhiều chỗ, cơ hội qua cancer trong nay maị....nàng thẫn thờ buông rơi chiếc điện thoại trong taỵ...chỉ ba tháng trước đây thôi, sau khi đi thử máu, kết quả về HBV đã làm cho nàng tê dại khi nghe chồng bị bệnh hepatitis B nhưng rồi BS an ủi rằng bệnh này nếu không ở trong tình trang chronic thì có thể kéo dài mạng sống tới mười mấy hai chục năm....vậy mà chỉ sau ba tháng khám tới khám lui, chụp hình, thử gan và lung tung những loại test thì ổng lại thay đổi kết luận.....Tám năm về trước, lúc Uyên vừa chân ướt chân ráo đến đất Mỹ này, bơ vơ lạc loài như một cánh hoa dại không nơi nương tựạ....nàng phải chật vật vừa đi làm vừa đi học chạy vạy từng đồng, dành dụm từng xu để lo cho bản thân mình nhỏ em gái út vừa được mười hai tuổi và mẹ già đang mang bệnh. Không có tiếng anh, cuộc sống gia đình nàng khổ sở lắm nên nàng đã cố gắng bước đến trường học thêm mỗi buổi tốị Cuộc đời duyên nợ đẩy đưa nàng đã gặp Du mà bây giờ đang là chồng của nàng đâỵ....Ngày ấy nàng đã để trái tim mình mềm lòng khi nghe hoàn cảnh của chàng....vợ ngoại tình bỏ theo người khác để lại cho chàng hai đứa con thợ...chàng buồn hận đời đã vùi chôn vào men rượụ...Trái tim của Uyên quá đa cảm nên đã chẳng ngại tiếng tai bằng lòng làm vợ chàng chẳng chút do dự về tương lai, dị nghị của thiên hạ..Uyên chỉ nghĩ đơn giản về tình yêu là phải biết hy sinh. Phải, nàng hy sinh cuộc đời son trẻ của mình để làm vợ người đàn ông đã có hai đứa con và hơn nàng cả chục tuổị...người đàn ông sáng xỉn chiều say vì oán hận đàn bà...Uyên còn thơ ngây với ý nghĩ là đem tình cảm của mình để chứng minh với Du rằng đàn bà không phải ai cũng bội bạc ham tiền....Uyên đâu có lường trước được những gánh nặng nuôi con chồng, những tai tiếng mà Uyên đã khiến mẹ mình đau khổ không ít đến nỗi liệt giường khi sáu tháng sau nghe tin vợ chồng nàng đòi ra tòa li dị Lúc ấy nàng đang cưu mang giọt máu của Du trong bụng....Chuỗi ngày ấy thật như một cơn ác mộng khi thực tế phơi bàỵ..nàng đã không chịu nổi những lời đay đả của người vợ trước khi bà ta bị tình phụ muốn quay về với Du, nàng cũng không đủ sức dạy dỗ khi hai đứa con chồng nghịch ngơm, lì lợm phá phách hơn cả dự đóan của nàng...đã vậy chúng còn nghe lời của mẹ chúng chì chiết hỗn hào khi chửi nàng giựt chồng, phá gia cang của mẹ chúng....Tuổi chỉ vừa lên bảy, chúng nào có hiểu gì nhiều ngoài việc nghe mẹ chúng đâm thọt!! còn Dụ...không có cuối tuần nào chàng ở nhà với nàng và các con....cứ mỗi khi chiều thứ sáu đến thì chàng đã tót qua nhà bạn bè nhậu nhẹt thâu đêm...có hôm tới tối chủ nhật mới về....hàng ngày nàng phải lo toan bao nhiêu là công việc từ cơm nước giặt giũ dọn dẹp, còn phải thường xuyên về nhà lo cho mẹ nàng và đứa em gáị Nàng đã phải bỏ học khi vừa tốt nghiệp được mảnh bằng hai năm ở trường community để dành thời gian lo cho cả hai gia đình vì trợ cấp xã hội của mẹ nàng và em gái cũng eo hẹp lắm!! Nàng làm ca đêm nên thường làm thêm job parttime vào buổi sáng khi hai đứa con chồng đã đến trường hầu kiếm thêm chút đỉnh để phụ cho mẹ và em gáị Cũng may, vận nàng cũng đỏ nên lương bổng khá lắm....đời sống gia đình vì thế không mấy chật vật....chỉ có tâm thần nàng bị nội thương khi mà ngày mỗi ngày nàng phát hiện ra chồng mình là một người đàn ông vô trách nhiệm!! Du ngoài tám tiếng đi làm ở sở, thì giờ còn lại chàng dành cho bạn nhậu, cho những sở thích vô bổ của chàng như chat trên net, coi và cá độ football, TV, karaokẹ...tụ họp chơi nhạc......Du có máu văn nghệ, chàng lại biết đàn trống nên lúc nào cũng bận rộn ở nhà bạn bè để ca hát nhậu nhẹt, rồi cá độ, cờ bạc...những sở thích riêng đó quá nhiều đã khiến Du không còn thì giờ cho mẹ con Uyên nữạ...riết rồi Du bán cái hết cho Uyên, hai đứa nhỏ bổng dưng vô cớ trở thành con riêng của nàng.
              Uyên chấp nhận số phận và chấp nhận hai đứa trẻ vô tôi ấỵ....chúng đã có một lần cứu Uyên thoát khỏi tử thần......Dạo đó sao Uyên khờ dại quá không biết!! sao lại vì chuyện vô lý của Du mà tự tử khi mà đứa con trai chỉ vừa mới 5 tháng tuổị...nếu không nhờ thằng con trai lớn của Du gọi phone cho mẹ nàng thì có lẽ nàng đã không còn sống tới hôm nay để mà đón nhận những vô phước đang phủ vây!! có lẽ kiếp trước nàng mắc tội nhiều quá nên bây giờ bị ông trời trừng phạt....nàng nhớ đêm hôm nàng tự tử thật hãi hùng....
              Đã hai giờ rưỡi sáng rồi tại sao nhà vẫn còn sáng nhỉ không lẽ Du vẫn còn thức ? không chịu ngủ thì làm sao có sức mà đi làm...Uyên lẩm bẩm khi nàng de xe vô garagẹ...nàng giật mình giận run khi thấy thằng Vũ nằm co quắp trên ghế sopha, còn thằng Minh anh của nó thì dán mắt vào ti vị...chúng không hay biết nàng vệ..
              - Minh, sao các con lại ở dưới này ? sao không đi ngủ
              - cô à....tụi con sợ ....ma quá hông ngủ được!!
              - Ma ở đâu mà mạ..nhà có ba mà sợ cái gì....
              - ba đi rồi!!
              - Trời đất!! ba mày đi đâu giờ này!! hôm nay đâu phải weekend ?
              Thằng Vũ cựa mình, vừa mở mắt thấy Uyên nó đã bật dậy sà vào lòng nàng...phụng phịụ...
              - cô yên à...cho Vũ ngủ với cô nhạ...Minh nói phòng Vũ có con ma đó
              Uyên ôm con an ủị.." đừng có sợ!! có cô về rồị...nhà mình có chúa, không có ma đâu con!!"
              Từ ngày gia đình Uyên dọn qua apartment mới này, hai đứa nhỏ không còn ở gần với mẹ ruột chúng, bà ta không có đến quấy nhiễu Uyên và các con thì mấy đứa trẻ dễ dạy hơn và ngoan vô cùng, suốt mấy tháng liền Uyên cố gắng nhẫn nhịn và thực hiện phương pháp dạy trẻ của người bạn nàng thì mấy đứa nhỏ ngoan hơn, đã bắt đầu yêu thương nàng. Với nàng, mặc cho những lời đàm tiếu mẹ ghẻ con chồng, nàng luôn tâm niệm rằng hạnh phúc đơn giản là hạnh phúc thoát thai từ tình thương....vì vậy nàng đã đem hết tình yêu của mình chan hòa lên ba đứa trẻ con vô tộị...sau lần nàng cãi vã với chồng vì bắt gặp anh chat với cô bé nào trên net với những email rất tình tứ....nàng đã lớn tiếng ghen tuông gây gỗ và vì cái tội của người đàn bà lắm lời như Du đã gán, chàng bực dọc xán cho nàng một bạt tai nẩy lửa khiến nàng chới với rớt xuống cầu thang lúc đang mang thai bé Nhựt được sáu tháng...sau lần đó....nàng đã không đi được hơn cả tuần, cũng may mà cái thai không bị xẩy mà chỉ sanh non...có lẽ vì vậy mà bé Nhựt tuy là con trai nhưng rất yếu đuốị Cả nàng và Du đã đồng ý li dị, Du thì không muốn bị trói buộc bởi gánh năng vợ con, gia đình, còn nàng thì không chịu nổi một ông chồng vô trách nhiệm như vậỵ..Tiếng thằng Minh đánh thức nàng về thực tạị..
              - Cô Uyên à...Minh thấy nhà mình có ma đó...Minh sợ quá hà...
              - ma đâu mà ma hở con....ba đi đâu ? và đi hồi nào các con biết không ?
              - ba đi qua nhà bác Bảy xị nhậu rồị..lúc Minh với Vũ lên lầu ngủ...lúc nãy có thunderstorm...rồi Minh thấy có cái bóng ngoài cửa sổ nên Minh sợ quá mới đưa Vũ xuống nhà coi ti vi chờ ba về...
              - Đừng có sợ các con....nhà mình có chúa khắp mọi nơi nè, mỗi tối trước khi đi ngủ, các con phải làm dấu đọc 3 kinh kính mừng, kinh sáng danh và một kinh lạy cha để xin chúa được ngủ ngon thì sẽ không bao giờ sợ gì hết...
              Uyên giận tím người khi nghe các con kể về Dụ...nàng lập tức gọi điện tìm Du về...tiếng Du lè nhè trong phone càng làm nàng bực hơn nên buông lời đe dọa
              - nếu anh không chịu về tôi uống thuốc tự vận đó nghe!!
              nàng nghe tiếng loáng thoáng của những người bạn Du đâm thọc..." nó mà dám uống!! uống thì mày khỏe chớ saọ..chưa li dị thì mày sẽ được nhận tiền bảo hiểm của nó...có con vợ cản đầu cản đuôi như vậy thà chết còn hơn!!.." nàng buông rơi chiếc điện thoại khi nghe tiếng Du đồng tình " muốn chết thì cứ chết đị..nhớ kiếm người nuôi thằng Nhựt là được rồị..
              Nàng chết lặng...vậy là hết...ân đoạn nghĩa tuyệt!! chỉ mới li thân có mấy tháng thôi mà Du đã coi như không có sự hiện diện của nàng...tệ hơn nữa là anh chẳng màng đến chính đứa con ruột của anh và nàng đã tạo rạ..từ lúc nàng mang thai tới khi sanh nó, anh đã có được bao nhiêu lần bồng nó trên tay ? anh chưa bao giờ ngủ với nó dù chỉ một đêm....mẹ đi làm đêm, bé Nhựt đã phải ngủ với bà ngoại và dì Út từ lúc một tháng tuổị Dì Út mới 15 tuổi đầu mà đã thay Uyên chăm sóc bé Nhựt thành thục như một người mẹ Đã bao nhiêu lần Uyên muốn mẹ và em gái về ở với mình để tiện bề chăm sóc nhưng bà một mực không chịụ...nên nàng đành phải ngày mỗi ngày trước khi đi làm chở con qua mẹ gởi chớ Du không thể coi con dù chỉ là ban đêm.

              UYện buồn bã thắt lòng...nàng đã không còn đủ kiên nhẫn nghị lực để mà sống...biết đâu khi nàng chết rồi Du sẽ sáng mắt, sẽ biết hối hận từ bỏ rượu chè để mà chăm lo cho các con ? nếu vậy cái chết của nàng cũng có giá trị lắm chứ....
              Ngày đó Uyên thật dại khờ, nàng không nghĩ đến hậu quả nếu thật sự nàng chết đi thì cả ba đứa nhỏ làm sao mà sống....cha mẹ sanh con trời sanh tánh...nếu như cá tánh của Du là như vậy thì...no one can change your life except for yoụ...cũng may thằng Minh lanh trí gọi 911 vànàng được rửa ruột, cứu sống kịp thờị..sau đó thì...chuyện đến cũng phải đến...nàng hận chồng nên nhất định ra tòa li dị....Du đã dọn hẳn qua nhà người bạn chàng để ở, để lại ba đứa con cho nàng nuôi dưỡng vì mấy đứa trẻ không chịu theo chạ...dư luận đàm tiếu cười chê bởi không ai ngu ngốc như nàng cả ai đời li dị rồi lại rước con chồng về thờ....nhưng mà...có ai hiểu nàng không có đường lựa chọn...mẹ chúng không chịu nuôi, những đứa trẻ lại không chịu theo chạ..chúng thà vô children home ở chớ không theo cha chúng!! nàng đâu có nỡ lòng nào để lũ trẻ vào đấy chớ...thôi thì coi như kiếp này mắc nợ vậỵ.. Ba năm li dị sống cách biệt, Uyên càng buồn hơn khi nhìn thấy đời sống của Du càng ngày càng xuống dốc...chàng chỉ mê mải với nhậu nhẹt cờ bạc...nợ nần ngập đầụ...còn lăng nhăng với bao cô gái trên net khiến Uyên đau lòng lắm....nàng biết chồng nàng miệng lưỡi rất ngọt ngào, cộng thêm cái mã đẹp trai thì cua đâu chẳng được đàn bà...nhưng chàng có suy nghĩ sâu sắc về chuyện này hay không thì Uyên hiểu rất rõ...Trong lòng Uyên đã không còn tình yêu dành cho Du nhưng tình yêu với mấy đứa nhỏ thì hình như tăng theo cấp số nhân thì phảị...nàng bây giờ cũng đã là một người phụ nữ khá thành công về học vấn lẫn danh vọng nhưng không vì vậy mà nàng bỏ mặc Dụ..Mới năm ngoái thôi, lúc đưa các con về VN chơi nàng có ghé thăm gia đình chồng thì nàng đã không cầm được nước mắt....mẹ chồng nàng không hề biết chuyện li dị và cũng không hề có tin tức của vợ chồng nàng từ ấỵ..nàng thầm trách mình sao quá đỗi vô tình...nàng cũng không nỡ báo cái tin đau lòng ấy với bà khi mà bà vưa mất đứa con trai thứ ba tức em chồng nàng vì căn bệnh viêm gan....nó cũng như Dụ..đã nhậu quá nhiềụ..bây giờ cha chồng của nàng cũng gần đất xa trời vì bệnh xơ gan, cũng do kết quả bao nhiêu năm rượu chè mà rạ...nàng bỗng lo sợ quá...biết đâu Du cũng đã mang bệnh...gene di truyền cũng không chừng...

              Nhìn hoàn cảnh của mẹ chồng, ngoài tiền bạc nàng không biết giúp đỡ gì hơn...bà đã khóc lóc mong nàng đừng bỏ mấy đứa nhỏ....có lẽ thằng Minh đã nói bóng gió chuyện nàng và Du ở riêng nên bà phong phanh hiểụ..nhưng bà đã không dám khơi rạ..lần đó quay về Mỹ, nàng đã chụp hinh gia đình chồng, chụp rất kĩ nhà cửạ..nàng muốn đem bằng chứng về cho Du bởi trong lú[c Du phung phí tiền bạc qua cá độ cờ bạc thì ở quê hương mẹ chàng phải đong từng lon gạo, chạy từng viên thuốc cho cha chàng...đến nỗi cái nhà cũng xiêu vẹo, rách nát....Không biết Du nghĩ gì ? nàng chỉ biết sau đó hai tuần, Du đã bay về VN...hành động đó khiến cho nàng cảm động...Trước khi đi, chàng đã qua nhà nhắn nhủ nàmng chăm sóc các con....và còn xin lỗi nàng với vẻ rất chân thành....chàng có nhờ nàng take hộ bill một tháng và hứa sẽ hòan trả....nàng hiểu rất rõ, chàng đã vay tiền để mà về....nên ôn tồn bảo
              - Du, anh nên xây sửa nhà lại cho mẹ, em không có nhiều nhưng có thể giúp anh vấn đề này
              - cám ơn em, anh sẽ cố gắng...em nói đúng....anh đã phung phí cuộc đời của mình bây giờ đã quá muộn để mong được em thứ thạ..
              - anh hãy đi đi và sẽ về bằng an, em và các con sẽ chờ anh.....đuổi người đi chứ không ai đuổi người quay lạị...em gởi anh thêm ít tiền để xây sửa nhà cho mẹ
              - Thôi em ạ, anh đã dùng thẻ credit card mượn tới 10000 đồng rồi, chắc là dư sức để xây sửa nhà và thuốc men cho chạ..
              - vậy cũng được, em sẽ dùng tiền này trả mấy số nợ đó cho anh
              - Tiền ở đâu mà em có nhiều như vậy ? sao hồi xưa mình không có...
              - Đừng nghĩ là em dấu tiền riêng....đây là tiền của hãng cũ 401 K và stock em đã muạ..số em may mắn nên lúc em nghỉ làm để nhận job mới thì đó cũng là thời điểm thị trường stock leo thang, em đã bán tất cả nên mới có số tiền này
              - Uyên...mình có thể làm lại từ đầu không ?
              - em không biết, anh cứ đi đị..mọi chuyện đâu còn có đó....vết thương trong lòng do anh gây ra, muốn chữa lành cần phải có thời gian và còn tuỳ ở chính thái độ, hành động của anh kìạ..
              Hôm ấy nàng trằn trọc trọc đến sáng....gương mặt Du hòa lẫn với gương mặt của Hoàng ro6`i nhạt nhòa trong giấc mợ...Từ ngày li dị Uyên có quen một người đàn ông qua Dất việt. Anh rất trẻ trung, yêu đời và đầy nhiệt huyết...thời gian đầu Uyên cũng chỉ nghĩ là bạn qua Net thì sẽ mãi mãi chỉ là bạn....Uyên cũng thừa biết rõ tình bạn qua Net sẽ không bền vững thì nói gì hai chữ tình yêụ...cho nên nàng luôn cẩn thận trong cái tình bạn đó....những buổi chat cuối tuần, những bài đối thơ đổi trao, những câu đố vui dí dỏm, những bài tùy bút nồng nàn trên trang Nhật kí.....cả hai đều thừa nhận rất ý hợp tâm đầụ..rồi thì tiến xa hơn bởi những cú phonẹ..Hoàng đã bạo gan bạo phổi bay qua chỗ Uyên ở để gặp cho được khuôn mặt thật của Uyên. Thật trớ trêụ..cả hai cảm thấy tâm đầu ý hợp và gần gũi hơn khi gặp nhaụ Người đàn bà một con ở cái tuổi 28 như Uyên thì không thể tránh khỏi những ong bướm vờn quanh mà Hoàng là một trong những con bướm Uyên có cảm tình nhiều nhất!! Nàng biết Hoàng rất yêu nàng, cứ nhìn những lo lắng của chàng dành cho các con nàng và nàng thì cũng đủ biết...nhưng li trí Uyên luôn thôi thúc nàng từ chối tình cảm ấỵ..Hoàng còn trẻ lắm....rồi chàng sẽ mau chóng tìm được người con gái toàn diện hơn nàng....Uyên đâu có thể nào để chàng thiề.t thòi vì yêu Uyên mà carry cả 3 cái đuôi như thế nàỵ...còn Dụ...chàng sẽ không bao giờ bằng lòng cho hai đứa nhỏ theo nàng và Hoàng. Nếu chàng không cho thì chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ vào children homẹ...nghĩ đến đó Uyên bật khóc....chúng bây giờ đã là núm ruột của nàng rồi!! nhìn ba anh em chúng quấn quýt và yêu thương nhau như thế nàng đâu có thể tách rời chúng chứ!!

              Nàng nhớ lại những tháng ngày chung sống cùng Du ngày trước mà sợ hãị..nhất là thời gian gần sanh bé Nhựt...vì lần bị Du xáng cho một bạt tai khiến nàng té cầu thang và sanh non, rồi lần nàng xỉu trong hãng mà boss nàng gọi cho Du đến rước nhưng Du không đến dể rồi khi được boss đưa về tới nhà nàng thật đau lòng khi Du vẫn còn vui vẻ chat với cô nào đó trên Net khiến cho boss của nàng cũng bất nhẫn!! Dạo ấy sao Du quá vô tình và vô trách nhiệm thế không biết!! Uyên nhớ lúc mang thai bé Nhựt hơn 4 tháng, trời đổ tuyết mấy hôm liền....tuyết nhiều đến nỗi ngập cả xe hơi, có nhiều nhà bị sập vì tuyết trên nóc nhà nặng quá...hãng xuởng đóng cửa ba ngày liền...Du ở nhà buồn nên đã qua nhà bạn nhậu đóng đô ở bển, bỏ mặc ba mẹ con nàng ở nhà hì hục leo nóc nhà để xúc tuyết!! Ban đêm thì nơm nớp lo sợ mỗi khi nghe gió rít bên ngoàị Hai đứa con chồng thì sợ ma vô cùng....chúng cứ đeo nàng suốt đêm không chịu rời khiến nàng cũng sợ ma lâỵ..cái hồi ấy nàng tủi thân lắm, đêm nào cũng khóc cả...có lẽ vì vậy mà bây giờ bé Nhựt rất mít ướt....đụng một chút là nó khóc rồị..Hồi nó còn trong tháng, đêm nào nó cũng khóc khiến Du bực bội dọn ra phòng khác mà còn hăm he nó đủ điều làm hai mẹ con sợ hết hồn....Bây giờ bé đã 4 tuổi rồi, càng lớn, nó càng biết chuyện hơn, yêu mẹ vô cùng....nó hầu như không bao giờ đếm xỉa tới chạ...không bao giờ chịu để cho cha ẳm dù chỉ là một vài phút...không có mẹ thì tức khắc nó nhất định đòi qua ngoại chớ không chịu ở nhà với Dụ..có lẽ vì Uyên và Du chia tay nhau lúc nó còn quá nhỏ nên nó chỉ biết có mẹ thôị Nó đã quen hơi mẹ và không gần cha từ thuở lọt lòng nên khó mà bắt nó thân thiện với cha nó...dù Uyên đã cố tình tạo điều kiện thân thiện cho hai cha con...Nghĩ đến đây Uyên rơi nước mắt...Uyên thật không muốn nhình thấy cái cảnh ba đứa nhỏ không chịu nhì cha, càng không đành lòng bỏ mặc Du khi mà anh buông thả đời sống trong rượu chè như thế nàỵ..Anh còn trẻ lắm, chỉ mới 37 tuổi thôị...anh lại rất thông minh....có bằng cấp, tương lai sáng sủa nếu như anh không tự ruin his life trong rượu chè....với mọi người, anh luôn nói hận đời vì Uyên bỏ anh....điều này cũng hợp lí bởi người ta cho rằng đàn bả trẻ và có tương lai như Uyên thì dại gì mà vướng vào người đàn ông bê tha và hai con như thế....sự thật như thế nào Uyên cũng chẳng màng, lúc đó, nàng chỉ muốn mau chóng được dứt khỏi những chuỗi ngày kinh khủng với Du, muốn được bình yên bên cạnh các con, muốn thoát khỏi sự dày vò thể xác với một người đàn ông mà nàng đã không còn tôn trọng yêu thương, thậm chí khinh bỉ Rồi nàng quay lại trường ngay sau khi li dị....nàng đã trút hết những buồn bã, đau khổ lên sách vở để tránh nghĩ tới Dụ..nàng đã bỏ mặc ngoài tai tất cả để chỉ biết đến con cái, công việc và sách vở càng cô đơn, càng buồn thì nàng càng cố gắng học hành...suốt ba năm trời ròng rã, cuối cùng nàng cũng đã thành công, cũng đã tốt nghiệp được mảnh bằng Biochem và được nhận vào làm ở hãng vaccin nàỵ...nàng cũng không ngờ mới tốt nghiệp như nàng mà cũng được trả lương rất khá...50,000 một năm, đó không phải là mức lương thấp đối với một người mới ra trường như nàng!!
              Uyên cứ chập chờn trong cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời lận đận mà nàng đang phướng phảị...hình như trong suốt những tháng ngày trưởng thành, nàng hầu như chưa có được những chuỗi ngày hạnh phúc thực sự!! nàng nhớ lúc mới giải phóng vô, gia đình nàng phải chia năm xẻ bảỵ..hai người anh lớn thì mất tích thời loạn lạc, chị lớn thì đi lấy chồng phải ở bên chồng, chị kế nàng thì theo ba cùng thằng em lên kinh tế mới, gia đình nàng chỉ còn lại mẹ, đứa em gái mới hơn một tuổi và nàng....12 tuổi, nàng còn nhỏ lắm để nghĩ đến chuyện kiếm kế sinh nhai nhưng hoàn cảnh gia đình eo hẹp, và mặc dù không có sự cho phép của mẹ, Uyên vẫn lén theo nhỏ bạn đi bán chanh ớt buổi chiềụ Mẹ Uyên từ sáng tinh mơ bà đã tất tả ra chợ để lấy hàng rồi bày bán, lúc ấy mẹ còn trẻ lắm, 45 tuổi thôi nhưng vì buôn gánh bán bưng, thức khuya dậy sớm nên trông mẹ già như đã 50 rồị...mỗi buổi sáng thì mẹ lấy đồ lagim như rau cải để bán, buổi chiều khi chợ tàn thì mẹ lại gánh khoai lang luộc đi khắp xóm trên làng dưới để kiếm thêm tới tận 10 giờ đêm. Mẹ chỉ mong muốn Uyên được no đủ để học hành....nhưng Uyên làm sao có thể yên tâm học hành khi thấy mẹ vất vả như vậy ? Nhỏ Út lúc ấy chỉ hơn một tuổi, Uyên cũng chẳng thể giữ em được nên mẹ thường gởi nó qua nhà dì Viên để dì trông chừng, vì vậy mỗi buổ đi học về Uyên theo nhỏ Út lì kế bên nhà đi bán chanh ớt....Ban đầu Uyên không có tiền làm vốn nên chỉ đi lấy chanh ớt bán hộ rồi được người ta cho vài trăm mỗi ngàỵ..nhưng rồi Uyên cảm thấy như vậy sẽ chẳng kiếm được nhiều nên Uyên đã lén mẹ đưa cho bà chủ vựa chanh sợi dây chuyền vàng mẹ cho để cầm làm vốn.....nàng cũng không ngờ cuộc sống khổsở ở chợ đơi đã dạy cho nàng một kinh nghiệm sống rất phong phú...nàng đã trải qua biết bao nhiêu là nghề cho tới tuổi trưởng thành, từ việc bán ve chai, nước mía, thuốc lá, bán chợ trờị..cho tơi cái nghề cuối cùng trước khi nàng đi Mỹ là bán thuốc tâỵ Dù vậy nàng vẫn nghe lời me, không bỏ học dù có năm nàng phải theo học bổ túc văn hóa ban đêm. Ngày nàng tốt nghiệp cấp ba với bằng danh dự, mẹ nàng mừng đến rơi nước mắt. Cuộc đời của mẹ đã rơi nước mắt quá nhiều vì mừng vui cũng như đau khổ....nàng nhớ lúc nàng 15 tuổi thì mẹ con nàng nhận điện tín của chị nàng từ vùng kinh tế mới rằng cha nàng đang bị sốt rét rất nặng....mẹ đã vội vã khăn gói lên thăm cha nhưng chuyện gì đến đã phải đến!! cha mất, mẹ đã đưa tất cả các con về lại thành phố, nàng lúc này cũng đã có một số vốn kha khá bởi cái nghề chạy mánh nên số tiền nàng kiếm cũng đủ để nuôi gia đình 5 miệng ăn. Mẹ gom góp tất cả nữ trang và nhờ dì Viên phụ giúp, mẹ đã cho thằng Phong cùng chị Vy đi vượt biên.....nhưng đúng là ông trời gieo oan nghiệt cho mẹ.....hai đứa con gởi đi lần lượt mất tích, không tin tức....dẫu biết rằng không hy vọng nhưng mẹ vẫn luôn cầu nguyện, trông chờ....mẹ gầy sọp đi vì buồn nên Uyên đứng ra thay mẹ cáng đáng hết chuyện nhà. Việc làm ăn của nàng ngày một khấm khá....gia đình nàng đã có dư giả rồi phong trào HO đến, nàng cũng làm hồ sơ cho gia đình vì khi xưa cha nàng cũng từng là Đại úy bộ binh. Nhờ có tiền chạy chọt giấy tờ, gia đình nàng cuối cùng cũng qua được xứ tự dọ
              Kí ức cứ như một cuồn phim quay chậm không ngừng trong đầu Uyên cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo ....
              - Uyên hả ? anh thấy nhức đầu quá nhưng không thể lái xe về....đến hãng đón anh nhé...
              - được rồi, em đến ngay!!
              Uyên vội vã đưa Du vào bệnh viện vì chàng bị sốt, dà bổng dưng vàng như nghệ....nàng thừa hiểu chàng đã tới thời kì bị phát tác nên mới ra nông nỗi nàỵ...giá như nàng phát hiện tình trạng bệnh của Du sớm hơn vài năm trước đây và được chữa trị sớm thì có lẽ gan của chàng đâu có mau chóng bị xơ và chuyển qua ung thư mau như vầỵ...nàng đã thiếu điều qùy lạy Du, van xin chàng đừng uống bất kì giọt rượu hay bia nào nhưng chàng đâu có chịu nghe ? Quay về với Du đã hơn một năm nàng cũng đã thừa nhận Du đã thật sự thay đổi, chàng không còn bê tha như ngày xưa, đi làm về dù không giúp đỡ Uyên công việc chăm sóc và dạy dỗ con cái hay lo chuyện nhà nhưng ít ra chàng cũng không còn lê la qua nhà đám bạn nhậu để ca hát rượu chè nữạ...ngoài giờ làm việc chàng chỉ chúi đầu và cái tivi hay cái computer....nhiều khi Uyên cũng bực mình khi ba đứa con cứ đứng xếp hàng chờ tới lượt mình được mẹ check homework hay giảng dạỵ...đã có lần nàng nổi quạu và giũa các con rất vô cớ...." sao đứa nào cũng chờ mẹ hết vậy ? bộ ba chết rồi hay sao ?"
              - ba không thích mình đâu ? ba chỉ thích tivi thôi ....
              nghe các con trả lời, trái tim Uyên đau nhói và nàng hối hận khi lỡ lời trù Du chết...từ ngày biết Du bị bệnh nàng đã cố gắng kiềm chế để tránh gây gỗ hay to tiếng mắng con cái mỗi khi chúng phạm lỗi hay mỗi khi Du khiến nàng bực mình....nhưng mà nàng chỉ là con người với hỷ nộ ái ố....làm sao có thể control cá tánh của mình trong mọi lúc được khi mà mọi chuyện trong gia đình đều đổ lên đầu nàng. Mấy đứa nhỏ càng ngày càng lớn thì công việc dạy dỗ vừa làm cha, vừa làm mẹ của nàng không phải là nhỏ nhất là đối với con traị..thằng bé lớn năm nay đã bước qua tuổi 14, thằng nhỏ12 và con trai nàng đã lên 5 rồi trong khi nàng chỉ vừa tròn 30. Cái tuổi khá trẻ để làm mẹ một đứa con trai 14 tuổị..nhưng cũng có cái lợi rằng hình như nó xem nàng như chị cả nên chuyện gì cũng kể cho nàng nghe kể cả cái chuyện trong lớp có con gái theo chọc......Vì muốn các con học giỏi nên nàng đã phải ôn lại kiến thức cũ của mình về mọi mặt để có thể làm một cô giáo tại gia cho các con....có lần nàng đã phì cười khi thằng con thứ hai phê bình rằng : "mẹ giỏi hơn ba !!!"
              Nàng đã hỏi nó " tại sao con nói như vậy ? ba làm giám đốc ở hãng đó nghen!!
              - I don't need to know about that....The only thing that I know is he taugh me wrong...
              - Sai chuyện gì hả con ?
              - hôm nọ mẹ was not home, I asked him to check math problems for me and he said right, correct but after that I got C for that homework because 4 problems were wrong....but you never teach me wrong like that....I always got A if I ask you to check my homework or help me to understand my lesson...
              Uyên đã phải mất cả giờ đồng hồ để giải thích, để vỗ về sự bực tức của nó rằng vì ba ở trong hãng bị nhiều stress quá nên đã không chú kí kĩ càng thôị...nó ậm ừ nhưng không bao giờ nó chịu hỏi ba nó nữạ..luôn luôn cứ xếp hàng chờ Uyên bởi Uyên bận giảng bài cho thằnh Minh nhiều hơn...
              Uyên đã nhiều lần ngọt ngào mong Du gần gũi các con để chúng có thể thân thiết với chàng hơn nhưng tánh Du bướng bỉnh và cứng ngắc như cục đá....chàng yêu con nhưng không bao giờ show tình cảm của mình, chàng cứ nghĩ rằng kiếm tiền lo cho các con đủ ăn đủ mặc là đã đủ bổn phận

              Cứ mải miên man lo nghĩ Uyên giật bắn mình khi ông bác sĩ đến bên cạnh mà không haỵ..
              - excuse mẹ...
              - ọ..h....
              - I m sorrỵ..I don't want to scare yoụ..
              - that's alright....how is my husband ? Is he ok? what 's wrong with him ?
              - right now I can't tell...I have to wait when I get the testing result. His temp. went down....he is not in dangerous now but in blood test, it showed the alcohol level....does he drink ?
              - .......uuuuumh....I m not surẹ..
              - you know what....even just one drink....He will loose the chance to transplant the liver....don't you know about that ?
              Nước mắt UYên đã đong đầỵ...nàng sợ lắm...nàng đã van xin Du đừng uống nữa nhưng chàng nào có nghẹ...bây giờ sự thể lại xảy ra như thế nàỵ..không lẽ Du thực sự không còn cơ hội ? nàng khóc lóc van xin người bác sĩ nhưng ông đã chẳng động lòng...nàng hiểu, còn có biết bao nhiêu bệnh nhân cũng chầu chực để được thay gan...nàng cũng đã có một thời làm ngành dược, về y học nàng hiểu khá nhiềụ..ung thư là căn bệnh không thể nào chữa khỏi nhưng nếu được thay gan và kiêng cử đúng mực thì mạng sống sẽ kéo daì thêm cả mấy mươi năm hỏng chừng...tại sao Du lại không chịu hiểu cho bản thân Du và cho vợ con chớ.....không lẽ chàng đã mặc kệ, buông trôi tất cả rồi hay sao ?

              Uyên bước vào hãng như một người mất hồn.....Vậy là Du đã mất đi cơ hội thay gan....Uyên không dám nghĩ đến cái ngày mà Du sẽ bỏ mẹ con nàng ra đi vĩnh viễn. Ngày xưa khi chia tay Du, nàng không đau khổ nhiều bởi lẽ đời sống của Du dẫu không thuộc về nàng nhưng vẫn hiễn hữu, vẫn còn ràng buộc với cuộc đời, với các con nhưng nếu như chàng ra đi vĩnh viễn thì làm sao Uyên có thể chiụ đựng nổi nỗi mất mát lớn lao nàỵ...bây giờ Uyên chỉ còn biết cầu nguyện may ra có phép lạ để chữa lành bệnh cho Dụ..tình trạng của anh lúc khỏe lúc đau làm Uyên hoang mang và lo sợ nhiều hơn. Vừa đi vừa mải mê suy nghĩ, Uyên đã không biết rằng nàng đã cùng một lúc mở cánh cửa cầu thang xuống basement same time với người đứng sau cánh cửa, nàng ngã nhoài khiến người đàn ông hết hồn không kịp đỡ....phần vì quê, phần vì chân đau, mặt nàng đỏ bừng...người đàn bà đứng cạnh người đàn ông xuýt xoa luôn miệng...cả hai cố gắng đỡ uyên dậỵ Chân nàng đau buốt, chắc là đã bị bong gân
              -" I m so sorry, R u ok ?
              Uyên gương cười nhưng miệng lẩm bẩm " ok cái con khỉ....khi không lại thành handicap trong lúc này!! thiệt bực mình!! " ông ta cùng người đàn bà vội vã dìu Uyên lên phòng y tế, Uyên cứ một mực không chịu vào nhà thương nên ông ta cũng đành chịụ Sau khi uống thuốc giảm đau và lấy túi nước đá để chườm, nàng đi cà nhắc về văn phòng mà cái miệng cố gắng cười một cách miễ cưỡng...
              - I m ok, don't worrỵ...
              Về đến office của mình, Uyên lấy ngay chai dầu nóng để xoa bóp. Trước đây nàng có biết sơ về đông y và vì học ngành biochem nên ít nhiều nàng cũng biết về y học. Bặm chặt môi, nàng ra sức kéo chân mình thật mạnh....ui chaọ..đau đến bật khóc nhưng sau đó thì feel better. Nàng không dè sau cái vách ngăn giữa hai office đã có người nhìn thấy hạnh động lạ lùng ấỵ...nàng giật mình khi ông ta lên tiếng
              - why u don't let me to take u to the hospital ? I know you got real hurt....may I come over and see your leg ?

              Uyên rủa thầm..." người gì mà dai quá không biết ? chân có cái gì hay ho mà coị..người ta đã nói không sao rồị..dẫu trong bụng tức anh ách, nàng vẫn cứ phải mỉm một nụ cười gượng gạo
              - I m ok...don't worrỵ..
              - If you don't let me to take care what happened, I will not go anywherẹ
              - all right...now, come over and seẹ..I told you that I m ok....
              - I believe you now but I want you to go home and take a rest because I know you still hurt...
              -....heỵ...wait a minutẹ...you are not my boss...don't command me like that!!
              - ok....calm down...I will tell your boss what happen and ask her to do something....
              - pleasẹ...pleasẹ....I have enough troublẹ...leave me alonẹ
              - ok....call me at this number when you have a chancẹ...here is my number.
              Hắn bước đi rồi Uyên thấy nhẹ nhõm hẳn....nàng cũng đã quên bẵng cái card mà hắn ta để lại trên bàn nàng....có lẽ nó đã vào thùng rác hồi nào mà nàng không hay cho tới một hôm nàng có troublẹ...Nàng nhớ hôm ấy nàng có cú phone emergency từ hãng chồng nàng rằng Du sốt cao độ và nước da trở vàng như nghệ chỉ trong vài tiếng đồng hồ....Du sốt cao bất thình lình nên ngã xỉu và họ đưa chàng vào bệnh viện. Uyên vì quá lo lắng cho chồng nên tức tốc đến bệnh viện mà không nói qua với boss, nàng cũng quên bẵng đi là nàng đang run cái test về một loại bacteria mà có thể dùng làm vacxin ngừa bệnh cúm. Vì không ai check cái test ấy nên system abort tất cả result....Hôm ấy lại là hạn cuối to report kết quả cho bên manufacture để họ lên kế hoạch sản xuất vacxin đó....boss của nàng tìm kiếm nàng khắp nơi, bà ta page cho nàng nhưng khốn khổ nàng cũng quên luôn cái pager ở hãng. Nàng đã bị khiển trách thậm tệ sau đó rồi bà boss còn hăm dọa rằng nàng sẽ bị fire vì không có trách nhiệm......nàng buồn quá....bây giờ chồng nàng ngã bệnh lại phải nghỉ dài hạn ở nhà....tiền bệnh mà hãng trả chỉ có 50% lương và cũng chỉ trả có 3 tới 6 tháng....sau đó, nếu anh không quay lại làm thì coi như mất job...mọi gánh nặng, trang trải chỉ trông chờ nơi cái paycheck hàng tuần của nàng...món nợ khổng lồ từ ngôi nhà mới xâỵ...nàng sợ xanh mặt khi nghe tin rằng giám đốc của hãng gọị...nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra và bật khóc....nước mắt nàng nhạt nhòa khi bước vào phòng giám đốc, nàng lau vội những giọt lệ còn vương vấn trên mi và nhỏ nhẹ hỏi " Did I get fired ?
              - You already knew what's going on huh ?
              - yes, I know my fault and I don't blame to anybody
              - can you tell me why you left on that day ?
              - that is my personal problem....nàng chưa dứt câu đã không giữ nược nuớc mắt
              - I understand it but if you can tell us the reason...maybe I can help yoụ..
              - I got an emergency call about my husband and that's why I left.
              - oh...he got accident ?
              - nọ...he was sick....
              - how serious is that ?
              - cancer...
              -....oh...I m sorry to hear this. I understand.
              - am I fired ?
              - Nọ...but...next time, make sure that you must tell anybody something before you leave work.
              - Thanks alot.....
              Uyên bước ra khỏi office với cõi lòng nhẹ nhàng....nàng không ngờ nàng chỉ bị trách nhẹ nhàng như thế chứ không như boss của nàng giận dữ hùng hổ đòi đuổi nàng...Du đã qua được cơn nguy hiểm nhưng không thể đi làm được nữạ...cũng may, nàng vẫn còn giữ được cái job này!! về đến phòng, nàng thở phàọ..bây giờ phải cố gắng tập trung làm việc chớ không thể lơ đễnh như thế nàỵ...trong lúc này mà mất job thì nàng không biết xoay sở như thế nào nữạ..Tiếng phone reo cắt ngang dòng suy nghĩ của UYên
              - Hello, Uyên is speaking!!
              - I hope you still recognize mẹ..
              Nàng rủa thầm..." trời ạ...ai mà biết you là ai chớ...
              - ím sorrỵ..I couldn't....please tell me whom you are ?
              oh...thì ra là cái gã làm nàng té ngày xưạ..khi khổng khi không lại gọi cho Uyên vào lúc nàỵ..nhưng Uyên không để ý lắm...nàng đang vui vì không bị mất job...thế là nàng chẳng chấp nhất sự quấy rầy của hắn ta mà còn share với hắn sự may mắn của mình

              Thái độ vui vẻ của nàng hình như khiến hắn bạo dạn hơn nên hắn ngỏ lời muốn mời nàng qua office của hắn để nói chuyện. Dĩ nhiên nàng biết hắn work chung company với nàng vì nếu không phải work ở đay thì làm sao có thể vào hãng ? nhưng hắn làm gì và văn phòng hắn ở đâu thì nàng không biết ? cái building này lớn quá, nàng làm việc ở đây đã gần hai năm rồi nhưng thực sự chưa bao giờ biết hết ngõ ngách ở đây ? nàng chỉ biết những chỗ bắt buộc phải biết thôi, ngoài ra nàng chăn?g quan tâm đến những chuyện khác hay những nguỜi khác!! Ngày mỗi ngày, nàng đến hãng từ 8 giờ sáng, xong việc là 4 giờ rưỡi chiềụ Nàng luôn lấy lunch time vào đúng 2:20pm để chạy ra đón thằng con trai út ở trường học rồi đưa nó về gởi cho dì Út và lại quay lại hãng làm việc. Tuy làm việc với tư cách là một assistance for chemist , nang có thể tự do sử dụng giờ giấc nghỉ của mình nhưng nàng không bao giờ lạm dụng cả bao giờ cũng đúng nửa tiếng break và vào hãng cũng như ra hãng rất đúng giờ. Những lúc ở lại làm overtime thì nàng luôn report đúng giờ với boss hay với partner của mình vì vậy chuyện nàng ra khỏi hãng mà không report quả là một chuyện lớn...!! Mấy Hôm nay Du đã khỏe nhiều, chàng dành đi đón con vì chính chàng cũng rất lo sợ nếu như nàng bị laid off hay bị đuổi chỉ vì lí do đi ra khỏi hãng...nàng nghĩ đây cũng là cơ hội tốt cho Du có thêm thời gian gần gũi các con. Anh không đi làm thì có thể ở nhà nghỉ ngơi và chơi với các con...
              Nhìn xuống đồng hồ, chỉ mới 12 giờ...nàng bảo hắn
              - I can't. because it' s not a breaktime yet....
              - what time is your lunch time ?
              - 2:30
              - why is too late like that ? you don't have to take break exactly time ?
              UYên cố gắng giải thích với hắn về giờ giấc cũng như lịch trình làm việc của mình và mong hắn thông cảm. Khi hắn mở lời muốn qua office của nàng thì nàng từ chối nhanh....nàng không muốn có trouble nữa nên đã nói thẳng với hắn rằng nàng còn phải làm việc...có lẽ hắn cụt hứng nên chỉ đành nói " OK, I will wait till 2:30pm và nàng đã hứa sẽ tới office của hắn sau khi nghe hắn chỉ đường vẽ lốị...
              Cuối cùng nàng cũng đến...chẳng biết vì sao ? có lẽ vì không đi rước con thì nàng cũng không biết phải làm gì ? nàng thường không ăn trưạ..mỗi sáng nàng đưa con đi học thường thì nàng ăn thừa đồ ăn sáng của thằng bé vì nó giống nàng, ăn rất ít. Hai mẹ con chỉ cần một cái sandwich nhỏ là đủ năng lượng cho tới chiều!! bởi vậy nàng ốm nhom, cả nó cũng thế nhưng không thể ăn được nhiều hơn...nó còn nhỏ dễ thích nghi nên ăn nhiều hơn nàng , còn nàng hay bị dị ứng thức ăn nên ăn vào lại ói rạ...nàng dừng lại trước cánh cửa có tên hắn nhưng ngạc nhiên quá đỗi với hàng chữ Vice president- CEO chief Executivẹ Nàng bổng xanh mặt...dợm bước đi thì...."Uyên....!!" Please, come in!!
              - chời ơị..làm sao hắn biết là nàng tới vậy kìa!! nàng chỉ biết rón rén theo chân hắn và nghe hắn tỏ bàỵ..hắn bảo hắn biết nàng sẽ quay bước đi nếu biết hắn là ai ? sẽ không nói chuyện dù chỉ một phút vì vậy hắn cố tình dấụ..nàng ngẫm nghĩ...không biết tại sao hắn ta có thành ý với nàng như thế ? nhưng lại không dám hỏị...nàng nghe hắn cất giọng
              - I don't know why most vietnamese people seem like to be afraid of the boss....
              Nàng im lặng nhìn hắn....
              - why don't you talk ? I m curios why you r so quiet....
              Cuối cùng không đặng đừng, nàng đành phải lên tiếng giải thích....về cuộc đời nàng, từ nhỏ cho đến lớn hầu như chỉ biết chịu đựng nhiều hơn là chống trả im lặng nhiều hơn là cởi mở hắn hỏi nàng về bịnh tình của Dụ..nàng nhủ thầm" eo ơi sao hắn biết ?" nhưng cũng lặng lẽ giải thích chút ít...nàng lấm lét nhìn đồng hồ, cứ nhấp nhỏm muốn đứng lên, hắn nhìn ra nên nói" you can go if you don't want to talk to me but...remember I like to be friend with yoụ..don't be afraid of because i m a boss.....Call me if you have any problem....

              Nàng lí nhí cám ơn rồi biến thẳng.....
              Kể từ hôm đó hắn gọi cho nàng thường xuyên lắm, nàng không thể từ chối phone và hình như cũng không muốn...hắn nói chuyện dí dỏm và biết quan tâm đến người khác lắm nên nàng thấy có thiện cảm...chỉ vậy thôi cho tới khi nàng phát hiện ra mỗi ngày hắn đều tò tò theo nàng về đến tận nhà thì nàng bắt đầu cảm thấy bất an...nàng lo sợ thiên hạ dị nghị, lo sợ mất việc và lo sợ sẽ có một ngày hắn tỏ tình....nàng sợ lắm....từ ngày chia tay Du, nàng luôn lo sợ trái tim bị quấy rầy cho tới khi gặp Hoàng....tâm tư nàng day dứt, trái tim vật lộn với lí trí, cái nghĩa vật lộn với cái tình để rồi cuối cùng cái nghĩa đắc thắng mỉm cười, cái tình đành phải chịu chui rúc ẩn náu vào cái xó xỉnh tận cùng của trái tim để ngủ yên. Nàng đã đau khổ lắm, vật vã lắm giữa con tim và lí trí nhưng bao giờ cũng thế, lí trí nàng luôn thắng cuộc....nàng cũng tự an ủi mình " trong tận cùng nỗi đau của riêng mình thì trái tim mình luôn bằng lòng ngủ yên để mình còn được ngẩng đầu nhìn các con...." Nàng sợ lắm cái cảnh nhìn các con trửởng thành trong thiếu thốn tình mẹ nghĩa cha bởi chính nàng đã nhìn thấy sự quạnh hiu khắc khoải của hai đứa con chồng khi chúng phát ra một câu hỏi " Cô Uyên ơị..ngoại tình là gì ? sao ba Minh và mẹ không sống chung với nhau như những cha mẹ khác ? sao ba lại ở với cô ?"
              Trời ơi nàng đau quá khi nghe những lời trẻ thơ ấy nhưng nàng làm được gì để hàn gắn nỗi đau của chung ngoài sự đền đáp tình mẫu tử Nàng hiểu nàng không có lỗi gì khi làm vợ Du bởi lúc nàng đến với Du thì mẹ chúng đã có chồng khác rồị..nhưng trẻ thơ đâu có hiểu ? hồi đó chúng chỉ nghe mẹ chúng cho rằng nàng đã chia rẽ gia đình chúng.....giờ đây thời gian đã làm nhạt nhoà cái ấn tượng ấy trong đầu hai đứa trẻ, thời gian cũng đã minh chứng cho lòng thành của nàng...chính vì kinh nghiệm từ hai đứa con chồng mà nàng lo sợ cho con mình....nàng không muốn có bất kì nỗi đau nào xảy đến với nó...dẫu phải hy sinh cả khao khát hạnh phúc của bản thân.....
              Tình trạng của Du càng ngày càng bi đát hơn, da anh vàng bệch và lở lóị...nàng đã phải cạo đầu cho anh để dễ bề xức thuốc cũng như chăm sóc.....anh đã không còn uống dù chỉ một chai beer....nhưng cái cơ hội thay gan cũng đã mất rồi, cũng đã vuột khỏi tầm tay rồị..

              Ngày nào cũng vậy, bước vào nhà là Uyên phải đầu tắt mặt tối, lo cơm nước cho các con, nấu thức ăn riêng cho chồng, tắm rửa cho thằng Út, coi bài vở cho lũ nhỏ, dọn dẹp nhà cửa và cuối cùng là làm công tác vệ sinh cho chồng . Bệnh Du mỗi ngày mỗi tăng nên tinh thần anh sa sút...anh hay cáu gắt mỗi khi nàng lỡ tay làm anh đaụ Anh than thở luôn miệng vì thức ăn nhạt quá hay tối ngày cứ làm mấy món bổn cũ soạn lạị...rồi con cái méc nhau lung tung khiến cái đầu nàng muốn vỡ tung rạ...Nàng không biết làm thế nào để làm vừa lòng chồng bởi theo BS dặn chồng nàng tuyệt đối không được ăn mặn, không rượu bia, không ăn những thứ high cholesterol, kể cả đồ biển. Không được ăn đồ nóng, không được ăn cay, không được ăn chất béọ...cái gì cũng kiêng nên riết rồi nàng không biết nấu gì nữạ....nàng chỉ được an ủi khi đến giờ lên giường đọc chuyện ru con ngủ thôị..bé Nhựt với những lời nói thơ ngây đã an ủi cõi lòng nàng rất nhiều dù rằng nàng cũng chua xót lắm bởi nó hầu như không thương cha nó....
              cái ngày nàng sợ hãi rồi cũng đến....Hôm ấy, từ sở làm, vì nàng về sớm hơn thường lệ, nàng ghé nhà dì út để đón bé Nhựt rồi tiện đường vào chợ VN mua vài món đồ ăn....đang cắm cúi lựa mấy trái cà pháo thì hắn đã ở ngay sau lưng nàng thì thầm hỏi " what is that ?"
              Nàng không ngạc nhiên bởi nàng biết rất rõ hắn thường xuyên đi theo nàng về tận nhà sau giờ tan sở ....nàng mỉm cười chào và hắn đã không bỏ lỡ cơ hội hỏi han nàng rất nhiều về việtnamese food. Hắn mời nàng cùng hắn đi ăn ở nhà hàng vn....nàng từ chối khéo nhưng hắn cứ nài nỉ và viện cớ sẽ không biết ăn gì....bé Nhựt thì lại luôn miệng " mẹ ơi con cũng đói bụng....con muốn ăn phở "
              Thế là nàng đành phải đị Từ lâu rồi nàng vẫ nhận ra hắn luôn ân cần giúp đỡ và chăm sóc nàng....lương nàng tăng nhiều hơn thường lệ ở năm mới này và điều mà nàng không ngờ là cái check bonus cuối năm của nàng nặng gấp đôi so với năm ngoáị Hắn gởi quà tặng cho các con nàng mà nàng không có cớ gì để từ chốị..hôm nay vào nhà hàng, hắn săn sóc nàng và bé Nhựt thật tỉ mỉ khiến nàng lo sợ quá....hắn cũng ân cần hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chồng nàng và rồi hắn dụ dỗ bé Nhựt...thằng bé mê tít khi nghe hắn nói về cái hồ bơi ở nhà hắn, về bao nhiêu trò chơi mới nên cứ nằn nì mẹ.." mẹ cho con tới nhà chú Michael chơi đị..con muốn tắm hồ...nhà mình đâu có hồ...."
              Hắn ra sức nài nỉ nên cuối cùng nàng đành phải hứa cuối tuần sẽ để cho hắn rước ba đứa nhỏ qua nhà hắn chơị...hắn kể cho nàng nghe tình hình gia đình hắn, nghe xong nàng còn lo sợ hơn.....đã bao lâu nay hắn không đồng ý li dị với vợ của hắn vậy mà hôm nay hắn lại bằng lòng.....không biết có vấn đề gì liên quan tới nàng hay không ? suốt bữa ăn, hắn chẳng hề tỏ tình nhưng trong đáy mắt hắn, nàng đã đọc được lời tỏ tình đó....
              Kể từ hôm nàng đưa các con đến nhà hắn chơi một lần thì nàng đã thay đổi tâm tánh khá nhiềụ Bước vào nhà hắn nàng đã sững sờ...nàng những tưởng căn nhà của nàng đã là thiên đường rồi đâu có dè nhà của hắn còn tuyệt vời hơn những tưởng tượng của nàng nữạ Hôm ấy hắn đã tỏ tình....hắn nói " you don't have to say anything...I will wait even for my whole lifẹ.."
              Nàng bối rối lắm !! chồng nàng, dù không có giấy tờ hôn nhân chính thức, đang dở sống dở chết với căn bệnh ung thư gan, cơ hội thay gan đã vụt mất chỉ vìmột lần anh không chống nổi cơn ghiền biạ..Bác sĩ nói anh có thể không qua nổi trong năm naỵ..còn hắn lại tỏ tình .....

              nàng không phủ nhận rằng nàng không ghét hắn, còn cảm động vì sự nhẫn nại, tỉ mỉ tốt bụng trong suốt một năm quạ...cái nỗi khao khát được đùm bọc yêu thương của người đàn bà lại trỗi dậy trong nàng...nàng đã từng âm thầm so sánh nàng sống với chồng nàng đã hơn 6 năm tròn nhưng chưa bao giờ anh chiều chuộng và quan tâm cho nàng nhiều như vậy, ngay cả Hoàng cũng rất ân cần nhưng vẫn có những điểm thua kém hắn. Từ ngày quay lại với chồng, chuyện ái ân đã dường như đi vào quên lãng, nàng làm bổn phận người vợ như một cái máy mà chẳng có cảm xúc gì...đôi khi nàng còn phải trốn tránh. Riết rồi chồng nàng cũng nhận ra, cũng phát giác được cõi lòng nàng đã lạnh, trái tim nàng đã đóng băng nên cái chuyện ân ái trở nên hờ hững. Mối dây ràng buộc duy nhất là vì danh dự của hai gia đình, vì những đứa con...Thực ra trái tim nàng lạnh nhưng không có nghĩa là nàng không còn nghĩa với chồng ? chỉ vì chồng nàng không cố gắng phá vỡ tảng băng đó thôị..chồng nàng vốn rất tự phụ, anh không hề muốn luỵ ai và nhất là anh không muốn bị trói buộc...có lẽ anh cũng chỉ cần nàng như cần một món ăn để duy trì cuộc sống thôị....những đam mê, khát khao của anh là những sở thích của riêng anh kiạ...có lẽ anh không thương yêu ai nhiều bằng chính bản thân của mình!! bây giờ anh đau ốm, anh vẫn luôn tự phụ rằng nàng lo cho anh là việc tất nhiên, việc bắt buộc...đôi khi nàng buồn và hối hận rằng " sao mình lại có thể vì một lời hứa với cha mẹ chồng mà trói buộc cuộc đời bên một người đàn ông vô tình và ích kỉ như thế này ? Du đâu có biết rằng nàng cần lắm những cử chỉ ngọt ngào, lời nói yêu thương của Du chứ ? nàng cũng chỉ là con người, sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn thôị...sao chàng lại không ân cần chia sẻ cùng nàng những lo lắng trong cuộc sống ? chẳng bù cho hắn....chỉ nghe nàng ho, sổ mũi nhức đầu đã quýnh quáng lên, đã năn nỉ nàng uống thuốc....cái phone của nàng mỗi ngày có không biết bao nhiêu là messages của hắn, office của nàng bao giờ cũng có hoa của hắn tặng cho, buổi trưa nào hắn cũng không quên mua một phần ăn trưa cho nàng....nàng có gì để cho hắn phải lụy như thế...nhưng mà hắn không chỉ quan tâm cho nàng, mà còn quan tâm cho các con nàng, quan tâm cho Du nữạ...đôi khi nàng sợ Du ghen nên không dấu chàng điều gì song tuyệt nhiên Du chẳng hề nổi nóng, chàng còn bảo " em được boss chiếu cố vậy thì khỏi lo bị laid off, tha hồ lên lương..." nàng buồn lắm......Du không yêu thương nàng nên mới không ghen....Từ hồi nào tới giờ chàng thừa biết bạn của chàng theo đuổi Uyên, chàng thừa biết Hoàng yêu thương Uyên nhưng chẳng bao giờ chàng ghen hờn và hình như chàng không để ý đến thì phảị Có lẽ chàng thừa biết những đứa con chàng thừa sức, thừa khả năng, thừa sức mạnh để giữ chân nàng rồi nên chàng không cần bận tâm....chính vì vậy mà Uyên tủi thân và dần mất đi những rung động tình yêụ..nàng sống và làm việc như cái máỵ...vui buồn chỉ biết gởi vào những dòng thơ văn để rồi ngày mỗi ngày định nghĩa cuộc sống thật thê thảm...
              Cuối cùng cho một tình yêu
              Là những ngày trống rống
              Là cuộc sống không còn mơ mộng
              Ngủ và ăn rồi thức dậy đi làm
              Ta đốt cháy bao niềm hy vọng
              Giữa tro tàn chỉ còn lại cô đơn.....
              Phải, nàng bây giờ chỉ còn lại nỗi quạnh vắng, hắt hiu, ngày hai buổi làm tròn bổn phận....

              Cuối cùng rồi chẳng còn gì hơn
              Ta gom góp bao điều nhỏ nhặt
              Những cơm áo gạo tiền vụn vặt
              Chẳng yêu ai và cũng chẳng yêu mình
              như cô Tấm mỗi ngày lại nhặt
              Hạt thóc buồn dằng dặc suốt trăm năm....
              Hôm nay bước về nha nàng mệt rã rời, cổ họng đau rát....người cứ gây gây sốt, nàng biết, vì nàng làm việc quá sức và bị stress nặng nề trong mấy ngày cuối tuần nên đầu óc nàng căng thẳng....cố gắng lắm nàng mới cầm cự tới giờ về...bước vào nhà, nàng thấy Du nằm sóng soài trên sàn bếp....thần kinh co giật, nàng hốt hoảng lay chồng...chao ơị..nồng nặc mùi bia, tại sao anh lại uống ? anh đã dứt được rồi mà....
              Tiếng Du lè nhè..." Uyên....anh không muốn sống nữạ...bệnh hoạn hành hạ như thế này thà chết còn sướng hơn...cho anh chết để anh được tự do đi Uyên, em dấu anh làm gì...? ung thư làm sao mà cứu ? anh sống được mấy nỗi mà cấm anh uống chớ....
              Nàng đỡ Du về phòng, bé Nhựt nhìn cha hoảng sợ...khóc thét " mẹ ơi sao cha ói hôi quá...con sợ...
              Nàng trấn an con " đừng sợ, để mẹ lau cho cha là cha hết hôi liền, phụ mẹ dìu cha lên phòng đi con!!
              Nàng tự nhủ " ai đã đến đây để cùng Du uống ? rõ ràng trên bàn ăn có hai cái lị..những thức ăn này là order ở nhà hàng mà...nàng đau khổ nhìn chồng " đầu anh trọc lóc, ghẻ chóc, da lở loét. Thân thể anh sần sùi, bàn tay chai cứng và tróc từng lớp như vảy cá, lỗ tai, lỗ mũi cũng lở. nàng nhìn phía dưới cơ thể của anh mà đau lòng, ngay đến vệ sinh cá nhân nàng cũng phải take care cho anh. Đôi khi nàng thấy ghê ghê khi lau chùi tắm rửa nhưng rồi quen dần....người cùi còn ghê gớm hơn như vầy đó mà...nàng tu8. hỏi " không biết bệnh phong cùi có do gan mà ra không nhỉ và nó là loại vi khuẩn nào ?
              Lúc Du thiếp vào giấc ngủ cũng là lúc Uyên không chống đỡ được nữạ...nàng dặn hai con trai lớn học bài và coi chừng bé Nhựt. Hôm nay nàng không còn sức để nấu ăn nên đành mua pizza cho tui nhỏ rồi lăn ra giường ngủ li bì....nàng thiếp đi trong cơn mệ....có tiếng vị bác sĩ của chồng nàng đe dọa " your husband has no hope, he will be died in next 6 months....his liver has too many scars..." nàng đã khóc lóc xin ông cho chàng cơ hội thay gan, ông điềm nhiên nói " cô còn quá trẻ, tại sao cứ phải chịu khổ cùng gã đàn ông nàỵ..tôi có thể nhìn thấy đời sống khốn khổ giữa cô và anh tạ...cũng may, anh ta rồi sẽ chết, thượng đế vẫn công bằng vì đã cho cô một cơ hội để thoát thân và hồi sinh
              chồng của cô chắc chắn cũng không muốn tồn tại trong cảnh đau đớn như thế nàỵ.....cô am hiểu y học như vậy cô cũng thừa hiểu loại thuốc giảm đau mà anh ta dùng độc hại như thế nào phải không ? nhưng nếu không dùng nó thì chồng cô có chịu đựng nổi những lúc lên cơn đau không ? cô không cần nài van vô ích, chồng của cô đã không tự biết qúy mạng sống của mình, đã không chống nổi những thói vị kỉ của con người để rồi đánh mất cơ hội sống thì cô chẳng giữ nổi anh tạ...anh ta là người không có ý chí, không có lòng thành đối với cô, cô hiểu không ? ngay chính bản thân của anh ta, anh ta còn không có trách nhiệm thì làm sao có trách nhiệm với người khác ? cô đã toi công suốt hai năm rồị...cô hãy nghĩ cho mình đị..no one can change your life excep for yoụ....
              Nghe lời Bác sĩ nói, Uyên cảm nhận được tai hoạ của Du dưới góc độ đau đớn sâu xa nhất!!! cái chết của một con người khi chỉ mới ở tuổi 42, cái tuổi vẫn còn trẻ và tràn đa6`y sinh lực nhất!! Bản thân cái chết không đem lại đau đớn gì cả nhưng cái chết có nghĩa gì đối với một người có đầy đủ năng lực sinh tồn ? và có nghĩa gì đối với Uyên, một người đàn bà đang chuẩn bị bước tới ngưỡng cửa ba mươi, phải chăng là sự giải thoát như lời ông BS nóị...no one can change your life except for yoụ...
              Nỗi thống khổ càng chồng chất lên đôi vai rũ xuống như chim của UYên. Nàng nghĩ đến MIcheal với ước muốn nhục nhã " Du đã chết"..............
              Uyên giật bắn mình và tỉnh hẳn, nàng xoay qua nhì D, rờ vào mũi anh...anh còn đang thở tuy có hơi mệt nhọc, nàng đưa tay tát vào má mình và cảm thấy đaụ.." lạy chúa, thì ra nàng đang mơ!!" một giấc mơ ác độc và ích kỉ....

              Suốt những tháng ngày sau đó Uyên phải sống trong tâm trạng day dứt, đau khổ.....nhìn tình cảnh bi đát của chồng rên rỉ trong đớn đau nàng không cầm lòng được mà cứ tiêm thêm cho chàng thuốc giảm đau thì chất moocphin trong thuốc càng làm cho chàng tiến dần đến ranh giới giữa sự sống và sự chết hơn...trí óc của chàng ngày càng tê liệt, chàng hình như chỉ còn van nài thượng đế hãy để cho chàng mau chóng kết thúc cuộc sống để giảm bớt những cơn đau triền miên...nàng xin nghỉ làm cả tháng để ở nhà chăm sóc cho chồng nhưng cũng không thể nghỉ làm mãi được bởi nàng cần tiền để trang trải những chi phí....hôm nay thì mấy đứa nhỏ đã được nghỉ hè, nàng phải đi làm lại, hai đứa lớn ở nhà thay nàng coi chừng cha chúng, tuy chúng không chăm sóc được tỉ mỉ nhưng ít ra sự có mặt của chúng bên cạnh Du cũng khiến nàng phần nào an tâm để đi làm....nghĩ đến giấc mơ vị kỉ hôm nào, nàng thẹn đỏ mặt và bắt đầu toát mồ hôi, xấu hổ vì cái vòng kim cô của tính đê hèn đã xiết chặt đầu mình. Người bác sĩ lại còn khuyến khích và có ý hùa theo cái mưu đồ ô nhục của nàng, chính ông đã thì thầm với nàng rằng " cô có cố gắng cũng vô ích, anh ta sẽ chết trong nay maị...nếu cô và anh ta thỏa thuận thì tôi sẽ giúp anh ta đi nhanh hơn dự đoán, cô sẽ được tự do và anh ta sẽ thoát nợ trần..."Nàng chỉ biết cúi đầu bỏ đi dọc theo dãy hành lang tăm tốị...
              Nàng quay lại hãng và gặp lại hắn...vẫn như ngày nào, hắn ân cần săn sóc thăm hỏi tình hình của Du và khi biết được tình trạng bi đát ấy nàng đã kín đáo đọc được nét thoả mãn vui mừng của hăn dẫu hắn luôn miệng Sorrỵ....nàng hiểu vì sao hắn mừng!! ánh mắt nồng nàn và những lời khuyên nhủ của hắn cũng khiến nàng chùng lòng....Phảị..nàng nào có lỗi gì trong bệnh tật của Du chứ....nàng đã tận lực hết sức của mình rồị..nàng đâu phải là thượng đế để có thể kéo mạng sống của Du lại chứ ? nàng còn phải nghĩ đến bản thân nữa chứ...vì Du, nàng đã khổ sở quá nhiều rồị...bây giờ anh có mất đi nàng cũng phải gồng gánh nuôi lớn các con...bà vợ cũ của anh đã tưởng ra9`ng anh có bảo hiểm nhân thọ, tưởng anh có tiền nên đã kiếm chuyện với nàng về hai đứa nhỏ, bà ta đòi chia cái nhà với nàng...thiệt tức cười, bà ta đâu có biết giữa nàng và Du chẳng có mảnh giấy hôn thú nào cả, ngôi nhà mới này là do chính nàng đứng tên và nai lưng ra trả nợ, còn Du ? bảo hiểm sức khỏe còn không có thì nói gì đến bảo hiểm nhân mạng ? vì nàng làm ở một hãng tương đối lớn nên tất cả mọi thứ nàng đều cover cho mấy cha con anh. Hai năm trước khi mới phát hiện căn bệnh của anh, nàng đã gọi khắp các hãng bảo hiểm để mua cho anh nhưng không ai chịu bán vì họ find out ra anh có bệnh...gia tài của anh ngoài ba đứa con, anh đã chẳng có gì để lại cho nàng....nợ nần nhà cửa còn đó và nàng vẫn cố gắng gồng gánh để cho các con có đời sống tốt lành đầy đủ hơn....nàng cũng biết, nàng không có quyền gì giữ lại hai đứa con nếu như Du qua đời nhưng nàng không cam chịu mất chúng....bởi nàng biết chúng sẽ hư hỏng, khổ sở nếu sống với mẹ chúng....bà ta chỉ muốn lấy chúng lại vì tiền chứ chẳng có tình gì cả ?
              Lúc tan sở như thường lệ, nàng ra bãi parking thì hắn đã có mặt cạnh chiếc xe của nàng, dường như hắn cố tình đợi nàng để nói chuyện gì chớ không lẽo đẽo theo như mọi hôm...nàng mỉm cười thân thiện khi thấy hắn......hắn nói nửa như van nài nửa như ra lệnh...." I need to talk to you, please follow mẹ.." không hiểu sao Uyên lại líu ríu đi theo theo hắn....hắn đưa Uyên vào một nhà hàng rất gần hãng và gọi mấy món ăn rồi ân cần đưa cho nàng một phong thợ...hắn nói nàng rằng
              -" just open when you get home and please don't send it back."
              Nàng hỏi nhỏ " what's going on ?
              - don't ask, you will know when you open it. Now, enjoy your meal first....you look so thin, don't you know ?
              Nàng ngoan ngoãn ăn và rồi cúi đầu thẹn thùng khi hắn nhìn nàng trân trôí và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng

              Uyên, I m worry about yoụ...don't you know that I love you so much ? I will wait for yoụ
              Nàng buồn bã nhìn hắn....mới đây thôi, vì nghĩ đến hắn, đến tương lai mà hắn thêu dệt cùng nàng đã khiến nàng có ý nghĩ đê hèn rằng mong Du chết nhưng bây giờ hình ảnh Du đau đớn hiện ra, nàng đâu còn lòng dạ nào để nghĩ đến viễn tưởng tương lai nữa ? nàg rụt tay và mở phong thơ mặc cho hắn lên tiếng cản trở...thì ra hắn viết cho nàng một lá thơ thật dài, thật tình tứ và kèm theo tờ check với con số khá hậu hĩnh....30 ngàn độ...hắn nói số tiền này sẽ giúp nàng trang trải trong suốt thời gian nghỉ làm....hắn hào phóng ghê đấy chứ!! nàng đã hỏi thẳng hắn rằng tại sao hắn lại cho nàng muợn tiền ? bộ nghĩ nàng là người đàn bà dễ mua chuộc bằng tiền bạc hay saỏ hắn hốt hoảng và không ngớt đính chính....nàng mặc kệ và không muốn nghe nữạ...nàng không muốn chạy trốn chính bản thân và chính hôn nhân của mình nữa ? phải, từ lúc quay lại với Du nàng sống như một kẻ chạy trốn, nàng không đối diện vào vết thương của trái tim mình để xây dựng, hoàn thiện tình cảm với chồng....người ngoài nghĩ rằng nàng cao thượng thứ tha nhưng chỉ có nàng là hiểu rõ bản thân ích kỉ của mình....bởi nàng chưa bao giờ tha thứ cho Du cả Trong nàng có cuộc dằn co như cơn bão bừng sống dậỵ Nàng thức tỉnh. Nàng nhìn ra toàn bộ sự trốn chạy tình cảm trong long nàng chỉ là cơn ác mộng của sự giả dối cho một nỗi đau riêng của chính mình để mua đổi sự mủi lòng tin yêu của người khác......Nàng vùng chạy ra khỏi nhà hàng....Không , nàng phải đối đầu với con tim mình.....nàng chạy như tên bắn về nhà....nhìn thấy Du ngồi mệt mỏi trên sôpha, nàng qùy xuống ôm chân chàng rồi từ từ hôn lên môi chàng....nàng thì thầm " Du, anh phải sống...em sẽ không để anh chết đâu bởi vì em yêu anh....nàng nghe hai giọt nước rớt trên má môi mình mằn mặn....Du, chồng nàng...đang rơi nước mắt....tiếng điện thoại chợt reo vang...." hellọ...Is that Ms. Uyen ?
              " yes I m speaking..."
              " bad news for you, there is a person that volunteer to donate a liver for your husband....we did check and test...everything is readỵ...can you bring him here now....
              Lạy chúa, nàng hét toáng lên....tạ ơn chúa đã cứu chúng con.....đã đem tình yêu và nguồn sống trởlại với chúng con..............đôi mắt Du và Uyên long lanh những giọt lệ hạnh phúc....

              Comment


              • #8
                Người đàn bà gánh nắng


                Chị chuẩn bị bàn thờ tươm tất, đồ ăn bày biện trên bàn để chuẩn bị năm giờ ngày mai đón cha và hàng xóm tới làm lễ cầu nguyện cho ngươ`i nằm xuống. Mau thật, mới đó mà đã một năm trôi quạ...cái chết của anh chị lại hiện rõ mồn một trước mặt chị, chị can đảm mở cái Ti vi và đầu máỵ Từ ngày anh chị chêt đi, đây là lần đầu tiên chị xem cuốn phim qua cảnh đám tang....
                Lấy phim về,chị chưa bao giờ dám mở ra xem cả vì chị sợ, phải ! chị sợ lắm, cái chêt của anh chị, đã ảm ảnh chị cả năm nay không lúc nào nguôi !! có lẽ chị mặc cảm tội lỗi của mình !! cái chêt oan ức của anh, chị gánh phần nào trách nhiệm....giá như lúc anh vừa chêt, chị can đảm đi tìm manh mối, nguyên do thì có lẽ bây giờ tâm hồn chị không bị dày vò đến hôm nay!! đời sống của anh, chị cũng có phần tham gia và phụ hoạ theọ...bệnh của anh ngày xưa, bây giờ cũng là bệnh của chị !! có thể, chị còn thê thảm hơn là anh vì mang nhiều chứng bệnh hơn anh!! Theo dõi từng đoạn phim với chiếc mền dày cuốn quanh người, vây mà, chị vẫn cảm thấy lạnh toát....hình như cái lạnh từ bên trong túa ra chứ không phải từ bên ngoàị..nhà chị ấm lắm vì chị mở heat mà!! chị nhìn bốn bức vách màu kem toả vàng bởi ánh đèn mà lo sợ....không biết anh có hiện ra quanh đây hay không?

                Trong phim, anh nằm yên xuôi tay, thanh thản...chị nhớ, chị đã nắm tay anh lúc ấy, bàn tay cứng và lạnh lắm, gương mặt anh được nhà táng thoa phấn kem nên có vẻ hồng hào, khác với lúc anh chêt trong bệnh viện !! mà không, anh chết ngay tại hãng thì đúng hơn bởi khi đưa đến bênh viện thì anh đã tắt thở rồị...chị nhìn máu me loang lổ trên người anh mà chết giấc...mặt anh lúc ấy xanh xao lắm.....có còn máu đâu mà chẳng xanh?

                Chị vội vã vào nhà tắm soi lại gương mặt mình trong gương.....không phải, chị không mất máu đến độ xanh xao như anh đâủ da dẻ chị cũng còn hồng hào lắm !!nhưng có ai biêt trước được mình sẽ ra đi lúc nàỏ hôm naỷ, ngày maỉ hay chỉ tiếng đồng hồ sau thôỉ
                cả tuần lễ nay, chị luôn nằm ác mộng bị bóng đè, nặng lắm và đau lồng ngực lắm, chị đã ú ớ thét lên...đến nỗi con trai chị phải giật mình, nó lay chị

                - mẹ, mẹ ơi, mẹ làm con sợ....

                chị bật dậy, nhanh tay bấu vào ngươ`i mình và cảm thấy đaụ....à, thì ra chị còn sống!! chị ôm con vào lòng vỗ về....

                - đừng sợ, mẹ không chết đâu !!

                Chị nhớ lại khoảng thời thơ ấu của mình, có lẽ chị bắt đầu nhớ lại từ giai đoạn đánh mốc cho cuộc đời của mình là lúc 12 tuổi !! Năm ấy chị vào lớp sáu !! và cũng chính là năm chị bắt đầu lăn ra đời, kiếm được đồng tiền đầu tiên nhờ những cái vỏ chai nước tương, nước mắm....từ những bịch ni lon, hay những sách báo cũ.....cái nghề đó, có thời gian chị không bao giờ dám kể với ai vì xâ'u hổ....nhưng mà phải công nhận, không có vốn như chị lúc ấy, thì chỉ còn biêt đi móc bọc, lượm ve chai mà thôi!!

                Ông trời thương, tích luỹ thành đạị Dần dà, chị đã dành dụm được một tí vốn nhỏ nhoi để đổi qua nghề....bán chanh ớt !!
                Hình như những chuỗi ngày tần tảo như thế đã làm chị khôn trước tuổi, ma le và dày dạn kinh nghiệm bươn chải với đời thường!! ban ngày đến trường, tuy nhỏ con nhưng chị vượt trội các bạn về mọi mặt từ cách giao thiệp rất chững chạc cũng như tỉ mỉ trong việc học....chị không có tánh ham chơi như bao trẻ con đồng lứa khác....Lăn ra đời sớm, chị thấu hiểu được cái cơ cực của những đứa trẻ nghèo giống như chị và còn tệ hơn chị....Tâm hồn, trái tim chị ướt át từ đó. Cũng từ đó mà chị đa cảm và tập làm thơ....

                Những dòng thơ đầu tiên mà cô giáo dạy văn của chị gởi cho báo Khăn quàng đỏ là bài thơ "đứa trẻ lượm ve chai" và câu chuyện ngắn ngủn đầu tiên lại kể về một đêm bị tụi bụi đời ăn hiếp....
                chị không ngờ hai bài ấy xuât hiện ngay trên trang ba của tờ khăn quàng đỏ với cái bút hiệu "con chim mồ côi" mà cô Trí đã tự đặt cho chị....

                - cô ơi, em đâu có mồ côi mà đặt tên kì vậỷ

                - không sao đâu em, tại bài viêt của em cảm động lắm !!

                Năm chị trúng tuyển vào đội học sinh giỏi văn cấp tỉnh, chị chẳng vui chút nàỏ vì chị Năm của chị thường bảo " giỏi văn không làm được tích sự gì?" nhưng chị thiệt vui khi thấy bài thi văn tốt nghiệp lớp chín của mình được đăng vào tuyển tập những bài văn hay !! niềm vui chưa được nhen nhúm bao lâu thì chị kế của chị thi đậu vào chung kết nhât nhì về môn toán !! Thế là hai chị em phải chuyển qua trường Dục Đức để học cùng môt lớp chuyên !! chị không thích lắm vì người ta cứ xầm xì....hình như ai cũng có ác cảm về môn văn thì phải!! chị bỏ lớp chuyên, quay về trường cũ....Ngày ngày, đi học về, chị cùng con ngựa sắt của mình đi chuyên chở thuốc tây lậu thừ bệnh viện đa khoa ra cho ngươ`i ta ăn công !! cứ mỗi chuyến, chị được thù lao khá lắm, chẳng cần phải dầm mưa dãi nắng để bán từng trái chanh như lúc xưạ...

                chỉ môt tháng thôi, chị có thể dành dụm mua vài phân vàng rồi !!
                Rồi thì ba mẹ chị trở về từ vùng kinh tế mới sau bao năm cực khổ mà vẫn không đủ miếng ăn? chị thứ năm đi lấy chồng, chị thứ bảy đi vượt biên bị chôn thây ngoài biển cả....Gia đình chị còn có ba mẹ, hai đứa em, ông anh bịnh hoạn và chị tám đang là học sinh giỏi dẫn đầu toàn tỉnh. Thấy bà chị mê học quá nên chị cáng đáng hê't mọi chuyện trong nhà ....chị đã biết mánh mung !! mười sáu tuổi, chị gánh trên vai mình một gánh nắng quá nặng nề !!

                chị bỏ học ra nghề thuốc tây lậu sau môt năm trời làm công cho người ta, có lẽ chị có khiếu buôn bán và cũng không kém thông minh nên những mánh khoé làm ăn, những hàng trăm tên thuốc và công dụng, chị đều thuộc vanh vách !!
                nghề dạy nghề....chị phát đạt nhanh chóng sau môt lần được chúa ban ơn !! cái lần đó chị ghi nhớ suốt đời !! Chị mua thùng hàng của ai đó và...trong môt típ thuốc, chị đã phát hiện có hột xoàn !! chị tự an ủi " ở hiền gặp lành là vâ.y !!

                Cái quá khứ cứ chầm chậm quay theo từng thước phim của anh chị !! Thời gian trôi mau thật !! chỉ môt năm trước đây thôi, anh sáu của chị vẫn thường vác cây đàn ra nghêu ngao ngoài sân mỗi chiều sau khi đi làm về....vây mà...giờ đây, xác thân anh đã vĩnh viễn mục nát thành tro bụi !! chị còn nhớ, lúc người ta đóng hòm, chị vẫn nhanh tay bỏ vào đó mấy đoá hoa cúc và....một bịch bánh cookies dấu dưới chân anh !! anh tuy 38 tuổi nhưng đầu óc vẫn trẻ con như đức bé 15 nên vẫn thích ăn bánh kẹo !! tâm trí anh không tỉnh táo như ngươ`i thường nhưng thà là như thế mà không phải muộn phiền, lo lắng.

                Không phải giống như chị, không lúc nào đầu óc được nghỉ ngơi, thanh thản. Hình như, mỗi người có môt cái số. Thầy bói xủ quẻ, nói chị lận đận chuyện tình duyên ! hôn nhân sẽ đổ vỡ và chị phải chịu tai tiếng hai chồng !! chị muốn chống lại lời quẻ không hay đó nên dù bât cứ chuyện gì xảy ra, chị cũng ráng nhẫn nhịn.... cái cá tánh nhẫn nhịn đó trở thành nhu nhược, nhu nhược đến độ chỉ biết tìm nguồn vui nơi những bài thơ, chỉ biêt im lặng khi ra toà nghe công kích từ phía chồng, chỉ biết chấp nhận những lời xỉ nhục mà người phối ngẫu ban tặng !!

                Mà đời chị còn gì đâủ tuổi xuân đã bào mòn theo những chai bia , ly rượu , những bệnh tật của chồng và của cả bản thân mình, những lo toan nhọc nhằn cho gia đình, bệnh tật của cha mẹ....chắt chiu cuộc sống, có ai mà không từng trải quả những cái gánh mà chị đang gánh , bề ngoài tưởng như chẳng khó khăn mệt nhọc nhưng tâm trí của chị càng ngày càng già cỗi, trái tim chị loét lở khi nhìn con chồng mỗi ngày một lớn, đủ nghĩ suy, đua đòi, hạch sách để chị phải mang cái tiếng "mẹ ghẻ con chồng ". Lòng chị trơ lạnh khi đọc những dòng thư tâm tình của người phối ngẫu viết cho kẻ khác !! Chị đã không còn biết hờn giận ghen tuông tự lúc nàỏ chị cũng không hiểu rõ? chị cảm thấy rất bình thường, chẳng đòi hỏi gì bên cuộc sống tẻ nhạt , hờ hững , khinh khi nhau như thế nàỵ...có lúc chị cứ nghêu ngao ngâm bài thơ để ru con ngủ

                cuối cùng cho một tình yêu
                là những ngày trống rỗng
                là cuộc sống không còn mơ mộng
                ngủ và ăn rồi thức dậy đi làm
                ta đốt cháy bao niềm hy vọng
                giữa tro tàn chỉ còn lại cô đơn
                cuối cùng rồi chẳng còn gì hơn
                ta gom góp những mảnh đời vụn vặt
                những cơm áo, gạo tiền nhỏ nhặt
                chẳng yêu ai và cũng chẳng yêu mình
                như cô tấm mỗi ngày lại nhặt
                Hạt thóc buồn dằng dặc suốt trăm năm
                cuối cùng là khoảng trống lặng câm
                những tiếng vọng cuộc đời không dội lại
                Ta đi giữa hoàng hôn tê tái
                với nụ cười héo hắt trên môi
                ta chợt biết, ta là người quá dại
                muốn thôi yêu, thì trót lỡ làng rồị...


                Có ai biết ra sao ngày sau ? chị cười buồn....chị còn có ngày mai để mà nghĩ đến sao ? ngày hôm nay còn không biết có qua nổi hay không thì nói gì đến ngày maỉ chị ngó lại cảnh mỗi một người ném nắm đất, ném cành hoa xuống mồ mà ứa lệ !! con trai chị bi bô hỏi

                - Mẹ ơi, bác ngủ bao giờ mới thức dậỷ

                - bác không dậy nữa đâu con? sẽ có một ngày rồi mẹ cũng có giấc ngủ như vậy !!

                - con không chịu ! không cho mẹ ngủ đâủ mẹ phải thức forever để chơi với con đó !!

                chị ôm chặt lấy thằng bé và nhớ lại cái lần chị bị xẩy thai, xuất huyết ở trong hãng. Cái thai mà chị đã tính toán, hoạch định, kiên quyết giữ lấy nó dù bác sĩ hăm he rằng
                - you should not be pregnant because you will get virus from your husband. I dónt think that you can save it because your immunization system is very strong. It will fight and kill the baby

                Chị thừ người khi nghe như thế nhưng vẫn ngoan cố....chị không sợ bịnh, chỉ mong có thêm một đứa con để hủ hỉ , để bớt quạnh hiu trong đời sống trống trải và cô đơn này !! cái hôm chị hư thai, boss của chị sợ điếng hồn, chính thằng leader của group đã gọi cho boss và cả hai dìu chị lên phòng y tá....chị chua xot, khóc rưng rức khi nghe bác sĩ nói chị bị xẩy thai, cái thai chỉ hơn một tháng tuổi !! nhìn thằng lead nhấp nhổm ngoài cửa phòng, chị ngoắc nó vàọ Lần đầu tiên nó nắm lấy bàn tay chị an ủi

                - dónt be sad like that, you are young, you will have another baby!!

                Trong group, nó là ngươ*`i đàn ông cùng màu da với chị nhưng khác ngôn ngữ, tuy nhiên , nó và chị rất thân nhau, quý nhau như anh em !! mà hình như cả group 16 ngươ`ị..ai cũng quý chị cả. Có lẽ vì vậy mà chị được boss giữ lại cho đến giờ phút chot, khi hãng bán lại và dời lên Texas.

                Không biết có phải tại chị đòi hỏi quá nhiều trong cuộc sống lứa đôi hay không? một người chồng biết thương yêu, quan tâm cho mấy mẹ con chị, một người chồng không bê tha bạn bè, không ham vui theo tuổi trẻ, môt ngươ*`i chồng có trách nhiệm với chính bản thân và các con, môt người biết quý mạng sống.....như vậy có quá nhiều không? chắc là quá nhiều nên chúa không ban cho chị một ngươ`i chồng lý tưởng như vậy !! có lẽ là duyên phận !! mà đã là duyên phận thì làm sao mà chống chỏi chứ !! chị chỉ còn biết chấp nhận mà thôi!!

                cho đến hôm nay thì sức khoẻ của chị đã yếu lắm, chị ho nhiều và ho ra cả máu !! chị hoảng sợ thật sự khi nhìn thấy ngúm máu đỏ tươi thấm loang trên mảnh giấy tissuẹ Chị nhớ đêm hôm đó con chị nhìn thấy nó la lên

                - ew!! mẹ bị chảy máu rồị...mà sao không giống như lần trước? tại sao lại ra ở miệng ? mẹ có chết không huhuhuhu, mẹ gọi phone kêu SOS đi !!

                chị trấn an con

                - đừng sợ, mẹ chỉ dau cuống họng thôi!! mẹ không chết, sẽ ở với con forever...

                Thằng bé ngoan lắm, đôi lúc lời nói, việc làm ngây ngô của nó đã làm chị bật khóc ngon lành !! đi chợ về, nó thấy chị xách nặng hai tay là lât đật xách phụ và còn bảo

                - mẹ ngồi đó, để con mở cửa xe!!

                rôi

                - mẹ đứng đó, chờ con mở cửa nhà, mẹ xách hai tay nặng, không mở được đâu

                Mỗi lần chị choáng váng không thấy đường là nó lật đật kéo tay chị dắt lên phòng

                - mẹ nằm đây, không được đi đâu hết, con đi lấy nước cho mẹ!!

                Như thế sao mà không rơi nước mắt? nó chỉ có vài tuổi đầu, không biết ai dạy nó mà nó biết có hiếu đến như vậy !! chị nhớ lại khi chị mang thai nó, có một lần chị té cầu thang, những tưởng sẽ hư thai, nhưng trời phù hộ, chị chỉ đi không được vì bong gân chứ thai nhi không hề hấn gì !! lúc ấy mọi chuyện đi đứng đều phải trông cậy vào thằng bé con chồng chưa đầy 8 tuổị Nó thật là đứa bé ngoan và có hiếu !! cũng từ lúc đó, chị cảm động và hết lòng chăm sóc các con....con nào cũng vậy, chị không sanh nhưng lại dưỡng....chị không mong nó báo hiếu, chỉ mong nó nên người là chị hạnh phúc rồi

                Cái gánh nắng trên vai không biết ngày nào chị sẽ được buông nó xuống? chị chỉ biết cầu nguyện mà thôi !! có ai sống mà không có niềm hy vọng? dẫu rất mong manh? đêm nay, chị cầu xin vong hồn anh chị, có linh thiêng thì hãy ban bình an cho gia đình bé nhỏ của chị, ban cho bản thân chị thêm nhẫn nại, hãy tha thứ cho chị để nhỡ mà khi chị ra đi, trong lòng cũng thảnh thơi !! mong anh hãy mang đi hộ những bệnh tật của chồng, của cha mẹ và của cả bản thân chị !! cuồn băng chấm dứt với bóng chị cúi đầu rảo bước ra khỏi nghĩa trang....

                Comment


                • #9
                  Nơi Ấy Bình Yên


                  Mưa tầm tã từ nửa đêm.....đang ngon trớn trong giấc ngủ, chị bổng la hét ú ớ rồi bật dậy vì cái lắc thật mạnh của đứa con bên cạnh !! Thì ra chị nằm mơ !! giấc mơ thật kinh hồn !! chị không thể quay lại tìm giấc ngủ được nữa. Chị on line và thừ người nhìn cái màn hình. Chị không còn hứng thú viết lách nữa...hết rồi, và hết từ lúc nào chị cũng không nhận ra !! chỉ biết làm độc giả trung thành của mọi người thôi !! Từ lâu, chị đã không còn theo dõi thơ văn của ai đó nữa....nhìn thấy tên người, chị cảm thấy muốn chạy trốn..... Tự lúc nào, cái tên ấy không còn mãnh lực hấp dẫn chị bằng những bài thơ sâu sắc nữa dù chị biết rõ, thơ người vẫn hay, vẫn nồng nàn lắm !! nhưng....cũng vì quá sâu sắc, quá nồng nàn, nên chị không dám đọc !! chị mỉm cười vì ít ra lòng chị đã bình tâm !! đã không còn nhu nhược yếu đuối như xưa !! hình như những vấp ngã đã tôi luyện trái tim chị thành sắt thép !! chị chợt nhớ lại bộ phim đã cũ " thép đã tôi thế đấy" mà hài lòng.
                  Chị nhìn ra bóng đêm....trời tối thui như đêm ba mươi.....mưa dầm rả rích !! tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu khiến chị nhớ lại những chuỗi ngày ở Buôn mê thuột. Đã hai mươi năm rồi !! Dạo này, mọi người nô nức về VN. Trở về....trong lòng chị cũng nôn nao lắm....nhưng mà về đâu? quê hương ? nơi ấy liệu có bình yên không? hay chỉ khơi lên những giăng mắc kỷ niệm của mối tình đầu? Cũng đã gần hai mươi năm !! cái tuổi mười sáu vừa chớm biết nhớ nhung, yêu đương....thật là kỳ diệu !!
                  Chiếc đồng hồ báo thức reo vang .....mau thế ư? mới đó mà trời đã sáng rồi !! đêm dường như chưa qua, thế sao trời lại sáng? chị lay con dậy để chuẩn bị đưa nó đi học !! nó ôm chặt lấy chị mè nheo " mẹ ơi, trời mưa lớn, cho con ở nhà với mẹ đi "
                  chị ôm con vào lòng !! nghe hơi ấm từ con truyền qua thân thể chị !! hơi ấm đó là sức mạnh duy trì sự sống còn của chị với cuộc đời này !! là sợi dây níu kéo chị tranh đấu với tử thần mà tồn tại dẫu rằng cuộc sống này...chẳng được bình yên !! nơi nào thì có thể bình yên đây? chị tự hỏi....
                  Hai mẹ con lúp xúp che cây dù nhỏ xíu scoopy đoo trông thật ngộ nghĩnh !! người đàn ông cũng thường ngày đưa con gái đi học khẽ mỉm cười chào hỏi " Trông hai mẹ con giống hai con cóc quá !!"
                  - bộ hết con vật để ví rồi hả anh?
                  - anh đâu có biết văn chương gì? thấy dễ thương lắm !!
                  - hai vợ chồng anh phân chia đều đặn nhỉ? sáng anh đưa, chiều chị đón !!
                  - không phải đâu !! anh rất thích đưa đón con đi học, chỉ kẹt là giờ nó về thì anh còn chưa tan được sở nên để mẹ nó đón thôi!!
                  - Chị ở nhà, không đi làm, sao không để chị đưa luôn !!
                  - chậc, buổi sáng lạnh lẽo, bả đang ngủ ngon, nỡ lòng nào mà kêu bả dậy chứ !! anh thì dậy sớm quen rồi, đưa cháu đi học rồi đi làm luôn cũng tiện !!
                  chị cúi đầu chạnh buồn....chị thì quanh năm suốt tháng dù đi làm hay không đi làm, bịnh hay không bịnh thì việc đưa đón con đã là bổn phận hàng ngày. Không có ai tình nguyện thay thế cái trách nhiệm ấy cả !!
                  chị hôn từ biệt con, thằng bé cũng ôm cứng lấy mẹ rồi buông ra tiếc nuối, nó đã khuất sau hành lang mà vẫn đưa tay hôn gió mẹ....
                  - Thằng bé theo mẹ như đuôi sam ấy nhỉ?
                  - dạ, từ bé đến lớn rồi anh ạ!!
                  - thế nó không theo ba à !!
                  - ít lắm anh !!
                  - hình như đi đâu anh cũng chỉ thấy hai mẹ con....sao không thấy ba nó !!?
                  - à, ba nó bận lắm !!
                  - không đi làm mà bận gì , nghe cô Hà bảo trực bên nhà chú Đạo ấy mà....
                  - em cũng không rõ....
                  - vợ chồng em lạ nhỉ? thế em có nghe lời đồn rằng chồng em đang cặp với con Châu không?
                  - à....em không để ý, thôi em về nhé, chào anh !!
                  Chị quày quả bước đi.....ai bảo là chị không biết đâu? chị còn biết rất nhiều điều từ lâu rồi nhưng mọi thứ đó đâu có ảnh hưởng gì tới chị !! chị đã không còn yêu thì tại sao phải ghen ? có gì để mà ghen nhỉ? không phải là chị đã mong mỏi điều này lắm hay sao? chị bịnh hoạn như thế, còn sống được mấy nỗi mà ràng buộc ai chứ !! nơi chị trở về sẽ không giống như mọi người.....ai cũng nô nức về lại quê hương.....người về dưỡng già, kẻ về lấy vợ !! phong trào li dị vợ bên này để về VN cưới vợ trẻ đang là cái mode thịnh hành nơi thành phố của chị !! Đã có biêt bao nhiêu cặp vợ chồng tan rã và chỉ một năm sau thì ông ung dung với cô vợ trẻ măng, đáng tuổi con cháu mà thôi!! Chồng chị cũng đã từng hăm he chị như vậy mà !! ban đầu chị còn sợ, còn buồn, còn hờn, còn giận...nhưng riết đâm quen, đọc mấy lá thơ mùi mẫn, chị chỉ cảm thấy buồn cười....cười cho chính bản thân chị mà thôi !! có phải là khờ dại quá không? chị không thể trách ai hết....nếu có trách thì chỉ có thể trách chính bản thân mình.....bây giờ, chị cũng đang đi tìm cho mình một nơi bình yên để hướng về....nơi ấy, hàng đêm chị vẫn thuờng mơ, dẫu kinh sợ lắm nhưng có lẽ chỉ nơi ấy, mới chính là nơi bình yên nhất để chị trở về mà thôi. Người ta có mái gia đình ấm cúng để trở về....còn chị ? trước mặt chị là cái nghĩa trang....lạ quá, sao chị lại lái xe đến nơi này trong lúc mưa tầm tã thế này? sao lại ra đúng cái nơi mà chị thuơ`ng gặp trong mơ ? Không lẽ...giấc mơ đã trở thành sự thật....xa xa, anh chị hình như đang vẫy tay chào mời.....í ới gọi.....chị hoa mắt lạng tay lái...và rồi....chị không còn biết gì nữa....chị thấy mình tự nhiên bước ra khỏi xe...
                  - ô kìa....sao có đông người như thế? sao lại có cả ba mẹ chị đến.....có cả con trai của chị....sao chị lại nằm trên cái cáng? con chị khóc như mưa gió, cục vàng của mẹ, mẹ ở đây cơ mà.....sao nó lại không nghe chị nói gì? sao không ai có thể nghe được chị vậy? chị gào lên : " đưa tôi đi đâu thế? tôi đang ở đây mà...."
                  Anh của chị từ từ tiến đến nắm lấy bàn tay gầy guộc và lạnh như đá của chị thì thầm...." đi thôi, em không còn thuộc về thế giới này nữa !! Ơ? bên kia, mới chính là thế giới của mình, một nơi rất bình yên !! không đau khổ muộn phiền, xót xa nữa em ạ !! nhà của em là đây, cạnh anh và bác Ba nè !! mình sẽ vui vẻ lắm !! đừng buồn và đừng luyến tiếc gì nữa....em có thấy không? chồng của em, nó vẫn đâu có mặt? em có nghe không ? mẹ nói nó ở đâu? vẫn chưa kiếm ra ? em có biêt nó ở đâu không?
                  - em biết, nhưng có lẽ không cần gọi anh ấy làm gì ? em chỉ thương con em thôi
                  - nó sẽ được ba mẹ và anh chị Ba đùm bọc....em cứ yên tâm trở về.....nơi ấy...rất bình yên.....

                  Comment


                  • #10
                    Tiết Đầu Tiết Cuối



                    Sáng bảnh mắt ra bước vào lớp thằng Triết đã bị cái đám Ngũ long thị mẹt léo nhéo chọc ghẹo rồi ....
                    - Guốc mó ning anh Dậu!!
                    Chời, tối hôm qua cái vở kịch chị Dậu được thầy Việt dàn dựng để chào mừng ngày hai mươi tháng mười một, ngày hiến chương các nhà giáo đã thành công quá mỹ mãn nên cái tên anh Dậu đã lưu danh thiên sử thay cho cái tên cha sinh mẹ đẻ Phan hoàng Triết !! Triết chả thích thú gì cái vai này vì bị thằng khốn khiếp Khoa đóng trong vai Nghị Quế nó sai lính lệ là cái đám thằng Minh đầu bự và thằng Thanh rô tra tấn anh Dậu đến thê thảm nhưng vì được đóng chung với người đẹp Hồng Kỳ Thanh nên khổ sở mấy Triết cũng nhẫn nhịn, cam lòng!!
                    - Bu nó sao lại tối ngày cứ theo chân mấy bà Thị mẹt mà nhạo tôi mãi ...." Triết nhại lại cái giọng bắc Kì để diễn xuất cho đạt khiến cái đám Ngũ long ôm bụng cười như nắc nẻ, còn Kì Thanh, cô ngoe nguẩy bỏ đi . Triết biết, cô không thích đóng chung với chàng vì chàng chẳng phải là một thanh niên hào hoa phong nhã gì !! nhưng cái thân hình gầy gò tong teo như que củi của Triết thì đúng là nhân vật lí tưởng để đóng vai anh Dậu!! Thêm vào đó Triết lại có cái giọng bắc kì hơi nặng nên đúng là mẫu người lý tưởng để nhập vai . Kỳ Thanh, trong lớp Triết có thể nói là thần đồng toán học, lại dễ thương nhứt nhì ở trường thì hỏi có chàng trai nào mà không cảm chứ!! Buổi diễn quá thành công nên thầy Việt vui như tết và đã dẫn cả đám đi ăn kem Hải Âu hết nhẵn cả tháng lương!! Mải vui nên sáng thứ hai vào lớp Triết đã chẳng chuẩn bị bài vì ỷ y chắc thầy Việt sẽ không gọi đến mình đâu !! nhưng hỡi ôi ....đúng là sao quả tạ chiếu mạng nên mới tiết học đầu tiên của môn văn thầy Việt đã rà đúng tên củ Triết mà dừng lại dõng dạc
                    - Anh Dậu, lên trả bài!!
                    Mặt Triết tái xanh, tim đập thình thịch uể oải bước ra khỏi ghế .....có tiếng khúc khích cười của đám thị mẹt, rồi tiếng Kỳ Thanh dài giọng ...
                    - Thầy nó ơi ....thế hôm nay thầy nó có học bài không đấy hử ?
                    Triết bổng thấy vui vui nên nhại lại
                    - U nó cứ yên chí!! không phải lo cho tôi, cố gắng mà chăm bẵm cho đàn chó, dăm ngày nữa đem qua đổi cho cụ Nghị mà kiếm vài kí gạo mang về cho các con, nhớ dúi cho cái tý mấy củ khoai nhé!! đã hết cách tôi mớ phải bán con chớ nỡ lòng nào ....
                    Nói rồi, Triết giả đò quẹt nước mắt, chàng nói láy đạt quá đến nỗi thầy Việt cười ha hả
                    - Giỏi cho anh Dậu vẫn thuộc tuồng, thôi được !! tôi cho anh tám điểm không phải trả bài!!
                    Hú hồn hú vía ....nam mô a di đà lạt!! tiết đầu coi như là may mắn rồi ....triết thở phào nhẹ nhõm trong khi cả lớp ôm bụng cười ngặt nghẽ như bầy ong vỡ tổ ....Thầy Việt nhịp thước trên bàn nghe chát chúa ...
                    - Im lặng coi nào!!
                    Cây viết của thầy tiếp tục rà trên quyển sổ điểm, 50 cặp mắt hồi hộp đứng tim đợi chờ ....thế rồi cây bút dừng lại ....
                    - Nghị Quế ....phân tích cho thầy nhân vậtChí Phèo của Nam cao
                    Khoa ấp úng ....."thưa thầy nước ta quả là một nước văn minh cực kì, xã hội thời ấy mà nền sinh học có đủ khả năng biến một anh Chí phèo trở thàng công cụ giết người thì quả thật là là một đột biến gene ngoài sức tưởng tượng ạ!!
                    - Chời!!! em bị hâm hả !! đột biến!! giỏ nhỉ ? phạt em năm hèo vì cái tội phát biểu linh tinh!!
                    Cả lớp lại cười bò ngặt nghẽo
                    Tiếng nhỏ Châu cuối bàn vang lên nhắc nhở
                    - Thầy ơi hôm nọ Nghị Quế cũng còn nợ 5 hèo đó thầy!!
                    - Phải rồi thầy quên!! vậy phải cộng vào luôn!!
                    - Thực hiện luôn thầy ơi chứ không lần tới lại quên nữa!!
                    Khoa khổ sở nhìn xuống cuối lớp, thiệt là tức anh ách mà!! chơi gì mà chơi quá đáng không biết!! Mới đọc thơ nàng tưởng là hiền lành ai ngờ đụng vô mới thấy mấy cái mặt trời cùng một lúc!! đúng là cái đám thị mẹt lợi dụng nước đục thả câu mà!! thấy người ngã không chịu nâng mà còn đổ dầu vào lửa . Được rồi, lát nữa ra về cho mấy cô chạy đàng trời!! nhứt định phải rủ tụi thằng Minh, thằng Thanh cột tà áo dài lại cho mắc cở với thiên hạ!! Đang nghĩ cách trả thù thì tiếng thầy Việt lại dõng dạc ....
                    - Thế em nào lên làm nhiệm vụ củ lính lệ nè ?
                    Dưới lớp nhao nhao như bầy ong vỡ tổ!! cả mười mấy cánh tay dơ lên " em, thầy ...." nhưng cuối cùng không hiểu sao thầy lại chọn nhỏ Kỳ Thanh.....Thanh khoái chí bước lên bục giảng mà không quên thòng lại cho Triết một câu
                    - Thầy nó, hôm qua thầy nó bị Nghị Quế xua chó ra cắn thì hôm nay tôi trả món nợ dùm cho thầy nè!!
                    Nói rồi Kỳ Thanh te te đi lên bục giảng săn tay áo . Nhìn cử chỉ của cô, cả lớp hồi hộp chờ đợi . Thầy Việt cũng ngỡ ngàng trước thái độ nghiêm túc của Thanh, còn Khoa nằm úp đít lên bàn mà vẫn không quên thì thào
                    - làm ơn đánh nhè nhẹ thôi nha bà nội !!
                    - cháu cứ yên chí nằm úp đít xuống, bà không có đánh đau ngoại trừ có chục xoài thì lại là vấn đề khác!!
                    - chời, hối lộ còn hơn cả thầy đề nữa !! tiền đâu mà mua xoài chứ!!
                    - à thì ra chùm sò hả ? vậy thì chịu khó nhé, nè!!! chát....chát ...chat ...!!
                    Khoa giật nẩy mông gào lên
                    - cha mẹ ơi con gái gì mà mạnh tay còn hơn đàn ông vậy nè trời!!
                    - vậy có đưa xoài không ?
                    - dạ....bẩm bà chằn....có ạ!!
                    - .....chát!!!! bà chằng nè!! nói lại, thưa chị Kỳ Thanh đàng hoàng ....từ nay nhớ nhé, cấm chỉ ăn hiếp chị Châu của ta nhé!! các người mà còn hùa vô ăn hiếp Ngũ long thì sẽ như thế này !! ....chát.....!!
                    Khoa ôm mông đi cà nhắc xuống chỗ ngồi mà trong lòng căm cái đám Ngũ long lắm!! phen này nhất quyết phục thù ....nhưng liệu phục thù rồi lại bị trả đũa bởi Khoa biết nhóm Ngũ long toàn là học trò cưng của mấy thầy cô ...này nhé, Kỳ Thanh là trò cưng của thầy Tuán dạy toán, còn Thu Châu là trò cưng của thầy Việt dạy văn, Hoàng Thi là đệ tử ruột của cô Thư dạy Lý, Đăng Phương là học trò cưng của cô Hoa dạy anh văn và cuối cùng là lớp trưởng Thị mẹt Phương Du là học trò ruột củả thầy Toàn chủ nhiệm kiêm bộ môn hoá học ....
                    Tiết đầu của ngày thứ hai đầu tuần rồi cũng qua ......uể oải vì bài vở dồn dập nhưng vui nhộn vì cái đám học trò qủi quái . Đúng là nhất qủi nhì ma thứ ba học trò ....
                    Tiết cuối là giờ hóa của thầy Toàn chủ nhiệm, thị mẹt Phương Du uể oải ngáp liên tục ....ngày đầu tuần sao mà thê thảm quá!! chắc phải kêu nhỏ Thu Châu Chùm sò dụ dỗ thầy Việt dẫn đi uống cà phê thằng Bờm mới được!! Ổng ghiền cà phê số dzách mà!! Ông thầy già mà vui tánh quá đấy chứ!! chuyên bị Kỳ Thanh bắt nạt nhưng vẫn cứ hài lòng để cho nó đanh đá mà chẳng bao giờ thầy phạt đứa nào cả!! Trong các thầy cô, có lẽ thầy Việt là nhiệt tình nhất!! thương Ngũ long thị mẹt nhất !!
                    Ông thầy Toàn hùng dũng bước vào, thầy có mái tóc xa lộ đại hàn ngút ngàn láng o tới tận đà lạt ....dáng người thầy phốp pháp (trưởng giả mà!!) cộng thêm cái trống cơm phía trước nên trông thầy bệ vệ sang ....đàng ghê vậy!! Thầy nổi tiếng đa tình nên hầu hết mấy cô giáo trong trường đều mết!! dù rằng mỗi khi thầy cười thì có lẽ bỏ quên luôn tổ quốc!! hihihihi mắt thầy hí quá mà!! vậy đó mà thầy liếc sắc như dao cạo!! Đảo mắt một vòng là thầy biết ngay đứa nào ko thuộc bài!! Hôm nay đầu tuần, mặt thầy sao méo sẹo, chắc bị cô naò chơi khăm rồi nên mới thế!! Cái điệp khúc của thầy hôm nay cũng biến mất!! Thầy sừng sộ đặt cuốn sổ đầu bài đánh chát xuống mặt bàn ....
                    - Phương Du, báo cáo cho thầy biết tình hình lớp!!
                    - Da ....thưa thầy, nhìn chung cũng bình thường, đạo đức nhìn chung cũng khá, rèn luyện thân thể nhìn chung .....
                    - thôi .....thôi .....khỏi nhìn chung, nhìn riêng đi!! trò nào không thuộc bài, trò nào ăn vụng trong lớp ? trò nào trét mắt mèo lên ghế cô Hoa ? trò nào đọc truyện chép tay nhảm nhí trong giờ học ? trò nào .....
                    Ôi, sao mà thầy lại biết hết mọi chuyện vậy cà !! phen này tiêu tán đường rồi!! 50 đôi mắt hồi hộp chờ đợi Thị mẹt vạch lá tìm sâu .....
                    Giọng thầy Toàn vẫn giận dữ tiếp tục
                    - nhìn riêng từng cá nhân cho thầy xem, tại sao từ đầu tuần đến cuối tuần, cái cuốn sổ đầu bài này toàn là những con C, lại còn có cả con D là thế nào!! các trò học môn nào tệ nhứt hả!!
                    Phương Du ấp úng, rặn mãi mới nói được
                    - Thưa thầy là môn sì ....sì...pan nich ạ!!
                    - trò giỡn mặt với tôi đó hả ? làm gì có cái môn xì xì pan ních gì chứ !1
                    Tiếng nhỏ Đăng Phương chọt lên
                    - Dạ đúng ro6`i thầy, không có xì pa ních mà chỉ có trầy cái đít thui à!!
                    Cả lớp chợt liếc wa liếc lại nhìn nhau ro6`i chẳng ai bảo ai, cả đám cười như ong vỡ tổ....càng cố gắng nín cười thì lại càng cười dữ tợn hơn .....cười đến vãi cả nước mắt!! vây mà ông thầy xa lộ đại hàn vẫn im thin thít, nhất định không cười để ra oai!! Thực ra trong lòng thầy đang cố gắng nghiêm nghị đấy!! cái lớp này thật là hết nói nổi rồi, con gái con đứa mười bảy mười tám tuổi ro6`i mà ăn nói chả giữ ý giữ tứ gì cả!! Hồi mới nhận làm chủ nhiệm, Toàn đã chột dạ khi nhìn thấy lớp gì mà toàn là đực rựa, 48 thằng con trai mà chỉ có 5 đứa con gái . Toàn nhủ thầm, phen này chắc đến láng cả đầu vì mệt với lũ con trai . Vậy mà bây giờ lại đâm hói đầu vì 5 đứa con gái!! Ngũ gì đấy nhỉ ? à, ban đầu là ngũ long công chúa, rồi cái thằng Khoa không biết mích lòng mất lòng cô nhỏ Thu Châu như thế nào đe6? con bé Kì Thanh ban cho cái tên là Khoa bống nên nó tức và đặt là Ngũ long xí xọn!! Cái tên này chưa được yên vị bao lâu thì tới phiên thằng Bình cay cú với cái tên Sình Bụng mà con bé Phương Du ban cho nên nó đo6?i tên ngũ long xí xọn qua thành Ngũ long thị nở!! cái tên nào cũng có thành tích cả nhưng cái tên cuối cùng yên vị cho tới nay vẫn là cái tên Ngũ long Thị mẹt do thằng Phát đặt ra!!
                    Nếu không có thằng Phát nhắc nhở thì có lẽ Toàn vẫn cứ miên man mãi về cái đám ngũ long thị mẹt ....
                    - Thầy ơi, tại bà thị mẹt run quá nói bậy thôi!! là môn ing lích chứ không phải xì pa ních ạ!! môn dó khó lắm thầy!!
                    Toàn bật cười, khó cũng phải, ở cái miền quê xa xôi này, các em nói tiếng Nam kỳ còn đớt lưỡi, thì nói chi tiếng Mỹ ...bánh tráng chấm mắm ruốc mà chúng nó nói thành " bánh chán chấm mắm duốc" nghe mà hết thấy ngon!! bao nhiêu tuyến dịch vị chạy mất tiêu thì còn lòng dạ nào mà ăn!! chúng học tệ môn ngoại ngữ thì có gì lạ nhỉ thế nhưng Toàn chẳng bao giờ nghe cô Hoa phàn nàn gì ?
                    - các trò phải cố gắng nhiều môn học này vì năm nay nó sẽ là môn thi tốt nghiệp đấy!!
                    - khó lắm thầy ơi, gì mà toàn là giòi với mắm phệt không hà!! học làm sao vô chứ thầy!!
                    - các trò nói lạ, tiếng anh làm gì có giòi với mắm phệt chứ!!
                    - không những thế còn có nào là tu đu, tu đít, tu đân!! rồi phát âm phải luyến láy lên xuống nữa đó thầy
                    Thằng Mai cồ đâm thọt ( thằng này có tên Mỹ chỉ vì nó vốn mê ca sĩ Mai cồ giắc sần nên có biệt hiệu đó):
                    - mày tối ngày chỉ lo thả dê chứ làm gì có thì giờ tập trung học tiếng anh chứ, giọng thì ông lên bà xuống làm sao phát âm được ? tao đâu có chó bồ gì đâu ?
                    - hihihiihhihi, chó cũng có bồ được nữa hả ?. Tiếng con nhỏ hoàng Thi thỏ thẻ làm cả lớp lại ôm bụng cười, Toàn cũng không nín được, chàng phá lên cười ngặt nghẽo ....Được dịp, cái đám học sinh vốn đã nghịch ngợm nay càng quậy hơn, chúng đua nhau kể những chuyện tiếu lâm trong giờ học ngoại ngữ . Thì ra cái tên giòi và mắm phệt là phát sinh từ cô Hoa đấy, cái cô này cũng ngịch ngợm gớm!! thấy học sinh không phát âm được chữ Joy và Mumphert nên lái qua như thế cho các em dễ đọc . Cái tiết cuối nặng nề nghiêm trang bổng dưng biến mất, mà thay vào đó cái không khí gần gũi giữa thầy và trò ....các em hầu như quên hết những tị hiềm giận dỗi mà qua những chuyện vui, chúng xích lại gần nhau hơn!! Thằng Khoa cũng quên bẵng những nhát roi teo mông của Kì Thanh, nó hồ hởi tuyên bố dẹp bỏ phục thù bọn con gái vàxin thầy :
                    - Thầy ơi, gần nghỉ hè rồi, thầy hát cho tụi em nghe đi, hôm nay học không vô đâu thầy!!
                    - Tiếng Phương Du phụ họa " đúng rồi, thầy hát bài Đoản khúc cho anh đi thầy!! "
                    Toàn bàng hoàng .....cái con nhỏ này lém quá, làm sao nó biết mình mới sáng tác cái bài này nhỉ!! ? phụ hoạ nó, là cả hơn năm mươi cái miệng nhao nhao ...." chơi thi hát đi thầy, người nào hát xong có quyền đề nghị người khác hát!! bây giờ thầy làm lớn, thầy hát trước đi!!"
                    - chà, mấy trò khôn quá!! nhưng thôi thầy sẽ hát, đứa nào lên văn phòng thầy lấy cây đờn!!
                    Thằng Minh nhanh nhẩu chạy đi .....Thầy hát bài Hoa học trò nhé!!
                    Thầy Toàn nổi tiếng đàn hay hát giỏ nên các trò của thầy cứ tròn mắt há mỏ mà nghe say sưa!! Bài hát vừa dứt, thầy đề nghị Phương Du vì thầy biết, con bé này hát cũng tàm tạm, lại có tài biến chế lời ca ....
                    - tới lớp trưởng hát đi!!
                    - em hát ẹ lắm thầy!!
                    - không được , ẹ cũng phải hát!! đó là qui luật mà!!
                    - mấy bạn tha cho Du đi!! hôm nay thôi!!
                    - Không tha!! phải hát!!! biểu lẹ dùm mà không chịu lẹ dùm, mắc cở gì mà ko chịu lẹ dùm, lẹ dùm lẹ dùm.....đồ ....quỉ xứ ....xí'''''''' ghét dễ sợ...........!!
                    - Thôi được rồi, phiền thầy đàn bài " Đoản khúc cho anh nhé!!"
                    - bài ca mới hả Đại tỷ ? tiếng nhỏ Thu Châu ngắt ngang ....
                    Toàn nhìn chăm chăm Du, chàng ko tin vào lỗ tai mình, ko thể tin được là con bé biết bài hát của chàng nhưng chàng vẫn so dây dạo đàn ....Phương Du cất tiếng hát

                    Ôi mùa xuân, Trời bước vào mùa xuân
                    Mà tuyết vẫn còn rơi rơi, trắng xoá một đời chơi vơi
                    Ngày từng ngày em bước trên đường đời, mắt môi nhạt
                    nhòa
                    tái tê


                    Ôi tình yêu, Em nhớ đến dòng email
                    Anh gởi nồng nàn thương yêu, trao em mộng ước bao nhiêu
                    Tình nào ngờ tim rỗng lời dịu ngọt, trong anh hỏi có em
                    không ?

                    Rồi ta sẻ cố quên đi người, ta trở về mãnh đời củ
                    bơ vơ
                    Từng hạt tuyết đêm xuân dập vuì, chôn chết nụ tình
                    xanh
                    đang vươn
                    Xin trả người về cuộc sống phong sương,
                    Xin người trả ta giấc ngủ dịu êm
                    Cho ta tỉnh lại quên ác mộng đêm đen
                    U ù ù ... u ú u u ... U ù ù ... u ú u u ...

                    Toàn say sưa đàn và con bé say sưa hát, khi tiếng hát cuối cùng chấm dứt, Toàn toát mồ hôi hột....sao mà con bé lại thuộc và hát rất chuẩn bài hát của chàng ? Liếc nhìn nó, chàng thấy đôi mắ ranh mãnh của nó nheo cười như thách thức!! nhưng cũng ngầm bảo chàng rằng " có xứng đáng làm đệ tử ruột của chàng không ? và rồi chàng yên lòng ....tiếng trông vang báo giờ hết tiết, đám học sinh túa ra như bầy ong vỡ tổ, Phương Du lên bục giảng lấy sổ đầu bài, Toàn không quên phán một câu cho con bé " em hát hay lắm, cảm ơn em!!". Con nhỏ nheo mắt cười nghịch ngợm .....Toàn lững thững ôm giáo án bước ra khỏi lớp mỉm cười vu vơ ......xong rồi một ngày, xong rồi một tiết học đáng yêụ....biết đâu ngày sau, khi tóc bạc răng long, Toàn vẫn có một kỉ niệm đẹp về những cô cậu học trò đáng yêu này .....

                    Comment


                    • #11
                      Trái Đắng


                      Duy lang thang trên nét đã hơn nửa ngày rồi, cuối tuần chẳng biết làm gì? thật là chán, Thủy giận đã hơn tháng nay nhưng chẳng hiểu sao lần này Duy lại không năn nỉ như bao lần trước ? cuộc tình chênh lệch tuổi tác xem ra quá đỗi tạm bợ!! quen nhau bao lâu Duy cũng không nhớ...? vui thì ngắn ngủi quá nhưng phiền toái lại dông dàị...có được những tháng ngày tự do thế này kể cũng thú....on line tìm vài cô bạn tán gẫu cũng đỡ buồn, cũng khoả lấp những tháng ngày sáo rỗng nơi xứ người!!! miên man mãi rồi đôi mắt Duy chợt dừng lại ở cái tên của một người con gái, cái tên là lạ và ngộ nghĩnh làm sao !! Lâm Tiểu Diệp!! ồ, cái message còn lạ hơn, tìm bạn trai cho em gáị...chu choa ơi, thuở đời nay lại có người chị tìm bạn cho em gái, thiệt là lạ đờị...cô em gái tên Lâm Tiểu Thanh, cái tên cũng hay lắm nhưng Duy lại tò mò ở cái cô chị hơn....Nhanh tay Duy hí hoáy vài dòng làm quen và rồi chắc mẩm sáng mai vào hãng sẽ có reply ngay như bao lần anh làm quen mấy cô trên nét....

                      Duy thất vọng, không có hồi âm....thông thường cũng chẳng có gì nhưng không hiểu sao trong tâm tư Duy dạo này cứ hay nôn nóng đợi chờ một cái gì đó, cứ mở mail lên rồi lại thở dàị..bao nhiêu cái email rồi nhỉ sao cô ta vẫn im hơi bặt tiếng thế kia ? kiêu nhỉ....nhưng điều đó càng khiến Duy lì lợm hơn!! đẹp trai không bằng chai mặt mà!! thử xem cô nàng im lặng tới bao giờ ?
                      Có công mài sắt có ngày nên kim, quả thật ông bà ta nói chẳng sai ? cuối cùng thì cô ta đã trả lời, Duy nghe tim mình đánh lô tô thật mạnh khi nhìn thấy cái tên Lâm tiểu Diệp....cái tên bổng trở nên thân thương làm sao!!
                      " cậu bé,
                      tôi không có ý định tìm bạn cho mình, chỉ tìm cho em gái, nếu cậu thấy có hứng thú thì có thể gọi chị xưng em để tôi lo liệu cho câu và nó tìm hiểu nhaụ Còn nếu không thì xin dừng phí thời gian nhé"
                      Chu choa cha mẹ ơị...hai chữ cậu bé làm trái tim Duy đập mạnh hơn....gọi chi xưng em, ối da da ....cô nàng thị oai nhỉ nhưng sao Duy cứ có một linh cảm trong cái giọng điệu thị oai ấy có dáng dấp một nỗi buồn....thôi được chị thì chị, làm gì dược nhau nhỉ thế ro6`i Duy vui vẻ huýt sáo bài Lá diêu bông và mỉm cuời vu vơ
                      Thì ra chỉ cần gọi chị xưng em thì cái cô Lâm tiểu Diệp đã bỏ đi cái vẻ lạnh lùng và chịu tìm hiểu dùm cho cô em gáị...xem ra cái cô Tiểu Thanh gì đó thật có phước vì có người chị rất biết lo cho em, Duy ngoan ngoãn chấp nhận làm cậu bé rồi vỡ lẽ ra cô nàng lớn hơn Duy thật....cô đã có một đứa con hơn một tuổi ....Duy thì thầm ca bản tôi đưa em sang sang sông để tiễn một bóng hồng....bổng dưng Duy không còn thấy hứng thú làm quen trên nét nữa nhưng rồi đọc lại những dòng meo của cô ta thì Duy lại thấy xuyến xao ....óc tò mò khơi dậy, Duy lại tiếp tục liên lạc...lâu ngày thành thân dù cứ phải gọi chị xưng em nhưng nhờ lối xưng hô ấy Duy biết thêm khá nhiều về đời tư của Tiểu Diệp....tự lúc nào Duy cảm thấy thật gần gũi với cái tên Lâm tiểu Diệp....
                      Cũng có một ngày, Duy xin được số phone và cái cảm giác la6`n đầu tiên ấy sao mà hồi hộp lạ thường.....Bổng dưng Duy nhớ đến bài thơ của Thiên Nga mà có lần Duy đọc qua trên Đất việt....

                      điện thoại reng , trái tim mình phình phịch
                      (nếu Người hay, chắc cười ngất chẳng chơi )
                      chiều hôm nay sao nhớ quá Người ơi
                      nên bấm số ....để rồi thôi ....tắt máy

                      thời đại này đã là thời đại mấy
                      mà cổ xưa quá xá cái tính ta
                      hương tình yêu ngọt đắng ra sao mà
                      cứ thấp thổm rồi sợ lo cuống quính

                      từng con số ...hai , ba , năm ...bảy , chính
                      rồi ngượng ngùng .....khi nghe hỏi .." ai đây ? "
                      đầu bên kia ...quả đúng chẳng có sai
                      nhưng ấp úng, cái tên Người chẳng nhớ

                      chiều hôm nay, điện thoại reng, nín thở
                      tình lâu dài, hay chỉ thế ba giây
                      nắng mùa đông không ở trọn một ngày
                      nên chân bước vào đường yêu ...sợ té...


                      cái cảm giác ấy hình như baY giờ Duy đang có....Duy vẫn cố nhủ lòng " là đàn ông sao lại nhút nhát thế kiạ..26 tuổi đời, đâu còn nhỏ để nói là sợ sệt trước một người con gái chứ....ừ mà không...Duy hiểu tại sao mình bẽn lẽn, ngại ngùng....chỉ vì cô ta đã là đàn bà, chỉ vì Duy nhỏ hơn cô hai tuổi và chỉ vì Duy luôn là cậu bé dưới mắt cộ...
                      Phone reọ...giọng nói của cô bé nào đó uể oải, mệt mỏị..như còn đang ngái ngủ....trời đất!! một giờ trưa rồi mà vẫn còn ngủ sao ? con gái kiểu này ai dám rước
                      - xin lỗi cho tôi gặp chị Tiểu Diệp
                      - à....chị là Tiểu Diệp đâỵ...em là ai ? chị không có quen thì phảị...
                      chúa ơị...Tiểu Diệp sao ? cái giọng nói đâu phải đàn bà ? trong trẻo nhẹ nhàng như trẻ con thế kiạ...mà sao lại ngủ trưa thế nàỵ..? Duy có phần thất vọng....
                      - Chị Diệp hả là Duy đâỵ...chị đang ngủ sao ?
                      - ồ ra là Duy, hèn chi chị nghĩ mãi vẫn không biết là ai ? ừ, chị vừa mới chợp mắt chưa đầy 10 phút đó...sao lại gọi cho chị hả cậu bé ?
                      cũng là hai tiếng cậu bé khiến Duy nao lòng.....cái cô bé chị hai này sao mà có giọng nói đáng yêu quá không biết!!
                      - Duy đang chuẩn bị đi làm, gọi cho chị thử thôi
                      -vậy hả....chị mới đi học về, tối hôm qua đi làm OT sớm hai tiếng nên đừ quá, sáng còn lại phải có test lab nữạ..nên bây giờ nhức đầu kinh khủng
                      - chúa ơi chị làm ca ba hả
                      - ừ, có gì lạ không ?
                      - không có gì...thôi chị ngủ đi, nửa đêm Duy sẽ gọi lạị...
                      -----------------------
                      Duy thẫn thờ vào hãng làm việc như người mất hồn....Duy cứ thầm gọi tên Diệp ơi, sao mà khổ quá vậy nè.....
                      Đêm hôm ấy Duy đã nói chuyện với Diệp đến gần sáng....càng nói thì Duy càng bị cuốn hút bởi cái suy nghĩ, tâm tư, lối sống và sự nhẫn nại cố gắng của Diệp....một người đàn bà trẻ như thế mà đã li dị chồng khi mà đứa con thơ còn bồng trên taỵ...thật ông trời không công bằng chút nào!! 27 tuổi, còn trẻ lắm nhưng sao cô lại có ý nghĩ cô độc đến như vậy nhỉ ?
                      Cứ liên tục gọi phone cho Diệp mà cuối tháng nhìn bill Duy thấy chóng mặt luôn ...nhưng Duy biết mình đã phải lòng cái cô chị hai này mất rồi, không nói chuyện với cô thì Duy như người mất hồn, ăn không ngon, ngủ không yên....bổng dưng Duy chợt nhớ đến cái bài thơ của Phudu nói về tâm trạng của anh chàng si tình cô bắc kì on line mà bật cuời
                      Sao nỡ đành xa cái cô em ?
                      cái cô làm anh nhớ ngày đêm
                      cái cô có đôi môi thắm mọng
                      cái cô mà anh chỉ mới quen

                      ngày đầu lên chat đã cảm nhau
                      đã thấy như quen em từ lâu
                      cái câu nói bướng nghe duyên lạ!!
                      cái giọng Xí dài nghe hết sầu

                      dẫu anh nghe nói gái bắc kì
                      dữ lắm người ơi chớ trồng si
                      chưa được thì hiền như mèo nhỏ
                      được rồi như cọp, uị....chắc nguy!!

                      mặc kệ anh nhất định hỏng care
                      giọng em, dẫu chua tựa như me
                      anh đây cũng quyết theo em đó
                      có dọa trăm lần, anh hỏng nghe

                      tận cùng sâu thẳm trái tim anh
                      mách bảo với anh rất ngọn ngành
                      em là cô gái anh tìm kiếm
                      dẫu chỉ đôi lần chát thâu canh

                      một nửa đời anh đã thoáng qua
                      tim anh vẫn nguyên vẹn thật thà
                      gặp em anh bổng nghe thay đổi
                      và anh biết mình đã thiết tha

                      Bây giờ tâm trạng của Duy cũng như thế, Duy quyết định phải gặp cái cô chị hờ này rồi tới đâu thì tới, ra sao thì rạ...Mai là thứ sáu, nhất định Duy sẽ lên tận nhà, xem tận mặt...cô nhỏ thành thật như vậy chắc chắn sẽ ko gạt Duy đâụ...chắc cô sẽ ngạc nhiên lắm nếu thấy Duỵ...khong biết mặt mũi cô nhỏ chị hai này ra sao nhỉ Duy xin hình cổ nhất dịnh ko cho và còn hăm dọa Duy ko lễ phép thì xù nữạ..dữ ghê vậy đó...thôi kệ....ko biết trước thì có thêm ngạc nhiên mà...nghĩ vậy Duy thiếp vào giấc ngủ thật ngon
                      Duy đứng tần ngần mãi ở cái số nhà 373 mà không dám gõ cửạ...cái cảm giác hồi hộp lo sợ va6?n vơ cứ lảng vảng quanh đây ? không biết ai sẽ ra mở cửa ? có phải là Tiểu Diệp không ? cô chị hai này trông dáng hình thế nào ? đẹp hay xấu ? già hay trẻ ? trước khi đi, Duy đã tự nhủ lòng " cái nết đánh chết cái đẹp " lỡ mà cô ta có xấu thì cũng coi như số trời duyên phận đẩy đưa !! Nhìn ngôi nhà cũ kĩ này thì cũng có thể đoán cô chẳng phải là người dư giả ? nhà lại gần khu xì và mỹ đen, chao ôi là phức tạp.....Duy định bụng quay trở về, thôi thì bỏ đi cái cuộc tình hờ on line cho xong chuyện....ừ mà đã yêu đâu nhỉ ? chỉ là làm mai cho cô em gái thôi mà....vẫn chỉ là " gọi chị xưng em" chứ đã có gì đâu ? Mải đứng thập thò mà có ai đó lên tiếng khiến Duy giật bắn mình như kẻ bị bắt quả tang vâỵ...một bà già Mỹ kế bên thò đầu ra nói
                      _ I believe there is somebody in that housẹ I saw she just got home, ring the bell, she will hear yoụ
                      Duy quay qua " Thanks alot !! "
                      Thôi thì đành phải nhấn chuông chứ biết sao ? nhấn rồi Duy vội vã quay lưng dõi mắt ra đường chờ đợi, chỉ chưa đầy năm phút thì có bóng dáng người con gái mặc bộ đồ màu vàng ẳm đứa nhỏ bước rạ Tim Duy như ngừng đập bởi ngoài sức tưởng tượng của mình, cô ta trẻ quá, xinh quá không như Duy đã vẽ vời, tưởng tượng, cô vấn mái tóc rất hờ hững nên có những sợi lòa xòa rơi xuống cái ót trắng trẻo thon mảnh trông quyến rũ vô cùng!! guơng mặt cô tròn trĩnh có cái cằm chẻ duyên dáng, đôi mắt to tròn đen láy nhưng vương vấn chút mỏi mệt, thiếu ngủ...cô trẻ lắm so với số tuổi của cô, nhìn cô người ta dễ dàng đoán cô chỉ hơn hai mươi, đứa trẻ trên tay cô thiệt là bụ bẫm dễ thương, nó có hai má lúm đồng tiền trông dễ thương hết sức!! cô rụt rè hỏi " anh tìm ai ? "
                      _ tôi tìm Tiểu Diệp
                      - tôi là Tiểu Diệp, xin lỗi, anh trông chẳng quen
                      - không mời tôi vào nhà sao ?
                      - ồ...xin lỗi, mời anh
                      Duy đảo mắt nhìn quanh nhà, đơn giản quá...Duy thấy mấy tấm hình của Tiểu Diệp và đứa con được treo trên tường trông hai mẹ con đáng yêu hết sức!! rồi Duy từ tốn giới thiệu
                      - Tôi là Duy, người mà Tiểu Diệp muốn làm mai cho cô em gái đấy
                      Duy cố tình gọi tên để cô nàng bỏ đi cái danh xưng CHỊ kia nhưng mà sau khi nghe Duy nói, cô reo lên hồn nhiên
                      - ồ, Duy hả ? sao không gọi báo cho chị biết trước chứ ? cũng may hôm nay chị lên trường nhưng được nghỉ một lớp nên về sớm đấỵ..chớ không lại tréo cẳng ngỗng rồị..
                      Duy ấm ức ứa gan....sao mà chị ngọt thế không biết ? bé như vậy mà cứ một điều chị, hai điều em...nhưng Duy vẫn lì lợm
                      - Duy canh kĩ lắm, biết Diệp ở nhà nên mới lên
                      - vây à....Hôm nay Duy không đi làm sao ?
                      - còn sớm mà , với lại thứ sáu ròi, cũng làm biếng lắm, Duy có nhiều ngày nghỉ chưa lấy, nghỉ một ngày đâu có sao ?
                      - nhường bớt cho chị đi, chị thì cứ borrow trước vacation không hà...
                      - làm ca ba khoẻ nhỉ ?, mới sáng thứ sáu đã là weekend rồi
                      - Ừ, nhưng cũng mệt lắm vì chẳng ngủ nghê gì được
                      _ Duy phá giấc ngủ của Diệp hả
                      - cũng không phải, bình thường giờ này chị có lớp nhưng hôm nay vào trường lại được nghỉ, muốn đi ngủ củng không được vì bé Du sẽ không cho mẹ ngủ đâu!!
                      - cháu mấy tuổi rồi hả Diệp ?
                      - cháu hơn một tuổi rồi, 17 tháng đấy
                      - chắc Diệp cực lắm, vừa đi làm, đi học lại vừa nuôi con, anh ấy có support cho không ?
                      - à không...đứa bé này là của riêng chị, không phải của anh ta nên không cần đâu
                      - xin lỗi đã khơi lại nỗi buồn của Diệp
                      - không có chi đâu Duy, chị quen rồi, ừ, để chị gọi cho Thanh, rủ nó qua chơi cho hai người quen biết nhau nhé...
                      - đừng có gấp mà Diệp!!
                      mặc cho Duy cản, Diệp vẫn cầm phone gọi cho em gái, Duy lầm rầm khấn nguyện " vái trời cho cô ấy đừng có nhà " nhưng trời phụ lòng Duy khi thấy Diệp rạng rỡ nụ cười thông báo
                      - Nhỏ Thanh về rồi, nó sẽ qua ngay thôị..Duy ở lại chơi lâu không ?hay là phải đi làm ?
                      Nghĩ đến Thanh, dù chưa gặp mặt, nhưng Duy đã thối thác ngay
                      - chắc Duy phải về sớm đi làm đó
                      - ồ, cũng không sao đâu ? chị nấu lẹ lắm, ăn tô phở rồi ve6` nha ...
                      - sao phiền vậy hả Diệp ? mình ra ngoài ăn là được rồi
                      - ở đây không có nhà hàng vn đâu Duy, mà ăn đồ mỹ thì chị chào thuạ...cứ đẻ chị nấu, xuơng bò chị hầm sãn rồi, lo gì chứ!
                      Cánh cửa mở một cặp vợ chồng bước vào, Diệp niềm nở giới thiệu anh và chị dâu, Duy lễ phép chào, không biết Diệp rù rì gì đó với chị dâu mà hai người khúc khích cười khiến Duy cảm thấy nóng ran mặt mày, Duy nói chuyện với anh chị Diệp chưa được bao câu thì cánh cửa lại mở, không cần giới thiệu Duy cũng biết là Tiểu Thanh, hai chị em quả là giống nhau, mới nhìn có thể lầm là sanh đôi vậỵ..tóc Thanh dài hơn Diệp, Thanh ốm hơn Diệp có lẽ vì Diệp đã là đàn bà nhưng đôi mắt của Thanh không đẹp bằng đôi mắt Diệp. Hai chị em một chín một mườị...Thanh lễ phép chào Duy rồi quay qua chị liến thoắng, cô khệ. nệ với một mớ tui xách áo quần
                      -chời ơi hôm qua ở CK sale đo6` quá chời luôn, tui mua về cho bà một mớ nè, rẻ mà đẹp lắm!!
                      Duy ngồi nghe Tiểu Thanh quảng cáo đồ on sale mà thở dàị..thiệt đúng là phụ nữ, lúc nào cũng ham mê shopping cả!! quay qua nhìn Tiểu Diệp thì cô có vẻ thờ ơ với mớ quần áo on sale, mặc cho Tiểu Thanh ca mỏi miệng, cô va6~n chú tâm tới thằng bé đang ăm trên taỵ..bây giờ Duy mới để ý, dù phải nấu nướng, phải tiếp chuyện với Duy, phải nói phonẹ...Diệp không bao giờ rời thằng bé, mà thằng bé cũng bám mẹ như điả phải vôi ....nhìn tình cảm của hai mẹ con khắng khít như vậy, Duy thấy hài lòng ....cũng chẳng hiểu tại sao ? Duy ngồi chuyện trò với Thanh một lát thì Diệp mời xuống ăn phở
                      - chị nấu phở dã chiến đó nghen Duy, đừng chê nha
                      - chê thì nhịn đói chớ saọ..
                      Duy bật cười vì câu nói thẳng như ruột ngựa của Tiểu Thanh, cái cô bé này không có giữ miệng chút nào, lần đầu tiên gặp Duy mà chả ngại ngùng, chả làm duyên hay giữ kẽ....cô thao thao kể chuyện vui cho cả nhà cùng nghe mặc dù Diệp và chị dâu cố gắng stop cô ....bởi những chuyện vui thì ngôn ngữ không được thanh lịch cho lắm như câu chuyện Lan và Điệp thời đại
                      - Anh Duy nghe chuyện Lan Điệp chưa ?
                      - chưa
                      - hen ...chắc anh củng biết vì sao mà Lan đi tu nhỉ
                      - ừ, vì buồn Điệp đó
                      - phải rồi, Lan vô chùa tu nhưng Điệp cứ lên chùa kím nàng mãi đe6'n nỗi Lan phải cắt dây chuông...mà nào có được yên ? Điệp vẫn cứ đứng ngoài gào tên Lan khiến chú tiểu động lòng vô năn nỉ Lan dùm, Lan bước ra cổng giựt ngay cái mũ trên đầu mình ro6`i thét lớn " mẹ kiếp, yêu trọc đầu rồi mà cứ léo nhéo hoài, ko đe6? yên cho người ta tụ..
                      chú tiểu thấy thế liền thêm vô " khốn nạn chưa, thôi về đi, ỉa vào mà yêu nữạ..
                      Duy cười đến sặc sụa, còn Diệp thì đỏ mặt như trái gấc trong khi Tiểu Thanh cứ tỉnh bơ cười, cô còn đang tính kể thêm chuyện thì chị dâu đã gọi vô phòng riêng mà nói nhỏ ...chắc là nhắc nhở cô ...
                      Duy nói với Diệp
                      - Tánh của Tiểu Thanh vui quá nhỉ
                      - nó trẻ con lắm, Duy đừng cười nó nha ...
                      - chuyện vui như vây mà ko cười được sao ? cô ấy kể chuyện có duyên lắm
                      nếm miếng nước phở Duy tấm tắc khen " phở dã chiến mà ngon quá!!
                      - tại Duy đói nên thấy ngon thôị..
                      Thanh bước ra và vẫn hồn nhiên, cô ngồi xuống và loáng một cái đã ăn xong tô phở....xem ra cô chẳng hề mắc cở trước mặt Duy là gì ? không lẽ đây là dấu hiệu ko có duyên ? còn Duy, ngay từ phút đầu đã rung động trước Diệp nên khi gặp Thanh, dù một chín một mười Duy cũng không tìm được ấn tượng nào nơi Thanh để có thể tiến xa hơn ....ăn xong, Duy nói chuyện thêm một chút rồi cáo từ để kịp đi làm ....suốt chặng đường, Duy vẫn mải miết nghĩ về Diệp ....
                      Ngày mỗi ngày thì Duy càng ghiền hơn những buổi takl phone cùng Diệp, khổ nỗi Diệp bận kinh khủng lắm!! gọi năm bảy lần thì may ra có một lần được gặp và nói chuyện nhưng lần gặp nào cũng rất ngắn ngủi vì con trai Diệp khóc hay vì Diệp phải đi học, đi làm....nhìn cái schedule của Diệp mà Duy rùng mình ....từ 8 giờ tối đã đi làm cho tới 7 giờ sáng mới về, về nhà chỉ nhìn thấy con được hơn nửa tiếng là đã phải chạy vào trường học, khi thì một lớp, khi thì hai lớp....12 giờ về tới nhà ăn vội vã gói mì vì theo nàng, mì là mon ăn rẻ và ít tốn thời gian nhất....chăm chút cho con xong là gật gà ngủ, có khi ngồi ôm con coi tivi dựa tường mà ngủ, có khidóng cửa phòng, quây con lại bởi một đống đồ chơi và cái ti vi rồi chợp mắt. Thỉnh thoảng lại giật bắn mình thức dậy vì hoảng hốt nhớ đến con!! Bài vở thì Diệp mang vào hãng tranh thủ học trong mọi lúc từ giờ break, lunch cho đến cả giờ làm việc ....thật là thảm, đôi mắt của Diệp đã to mà bây giờ mất ngủ nhiều như vây lại càng sâu hơn nhưng buồn hơn bao giờ hết....có lần Diệp kể cho Duy nghe cô đã ngủ từ sáng thứ sáu cho tới tối thứ bảy mới thức dậỵ..có nghĩa là cả một ngày một đêm không ăn uống gì.......nếu cô không có anh chị và em gái phụ chăm sóc đứa con trai thì chắc cô chỉ có chết thôi chớ làm sao mà kham nổi cái chuyện vừa học vừa làm vừa chăm con mọn như thế này ? Duy thầm phục cô và càng cảm thấy mình nhỏ bé trước sự nhẫn nại và chịu đựng của người phụ nữ....Diệp chẳng thích kể nhiều về chồng cũ của mình, đề tài chính của cô bao giờ cũng là đứa trẻ, cô kể huyên thuyên, bất tận về đứa con trai của mình, từ cử chỉ, thói quen của con cô đều kể vanh vách với một thái độ rất say sưa!! và Duy, một độc giả trung thành nghe riết cũng phải ghiền, mỗi ngày mỗi nói chuyện dẫu chỉ là 5, 10 phút nhưng nếu không nghe được giọng nói Diệp thì Duy như người bệnh, tinh thần bải hoảị...Duy nghiện mất rồi cái giọng nói bắc kì pha lẫn nam kì rất nhẹ nhàng và dễ thương, Duy mê mất ro6`i cái đôi mắt sâu thẳm và buồn vời vợi của Diệp....và càng kinh khủng hơn là Duy đã yêu cái tấm lòng chịu thương chịu khó, nhẫn nại và hy sinh của cô ....Mỗi lần nói chuyện Duy cứ tỉnh bơ xưng tên, mặc cho Diệp chỉnh anh bao nhiêu lần...nhưng ro6`i, có công mài sắt, có ngày nên kim. Duy nhớ hồi còn nhỏ đi học, cô giáo thường dạy học tiếng anh thì phải lập đi lập lại nhiều lần hay nói cách khác nếu một từ mà mình cứ lập đi lập lại trên 10 lần thì từ đó là từ của mình, bổng dưng Duy cứ lẩm bẩ mãi tên Diệp. Duy ước mong cái tên ấy thuộc về mình....bây giờ Duy đã thành công trong buớc đđầu bởi vì Diệp cũng ngẫu nhiên nói chuyện với Duy theo tên chứ ko xưng chị gọi tên như trước kia nữa
                      Rồi Duy quyết định xuống thăm Diệp một lần nữa nhưng cũng như lần trước, Duy không muốn thông báo bởi vì chàng biết rất rõ Diệp sẽ từ chối nếu như chỉ là đi thăm mẹ con nàng....Thật ra vì chiều lòng Diệp, Duy có vài lần gọi cho Tiểu Thanh, Duy ngại lắm khi phải làm điều trái với con tim mình nhưng may mắn thay, chính Thanh lại là người gỡ rối cho Duy trước. Duy nhớ hôm ấy chàng gọi phone và nghe Thanh huyên thuyên kể chuyện vui của ngày xưa về mấy chị em Diệp, theo lời Thanh kể thì Diệp cũng lí lắc đâu kém gì ? dám đi rình những cặp tình nhân trong mấy cái lùm cây thì cũng đâu có vừa ? lại còn chêm vô những câu chọc phá thiên hạ nữa ....không biết là vì Thanh kể chuyện có duyên hay là vì Duy gần gũi với Diệp nên chuyện nào Duy cũng cười tới sặc sụạ...vui nhất là câu chuyện nghe lén điện thoại của mẹ Thanh.....bà vốn phong kiến và rất khó tánh nên khi qua mỹ, bà canh hai cô con gái kĩ ghê lắm, phone reo là bà bốc lên để nghe lén vì bà nghe nói con gái ở Mỹ có giá lắm, nhưng lại dễ bị dụ dỗ....vả lại xứ Mỹ thì rất tự do nên bà rình hai cô từ chút một .......bà nghe lén chuyện đã đành mà thỉnh thoảng lại còn chêm vô một câu nếu như ai đó vô phước talk lâu quá " bay đi, bay đi ngay, nói từ nãy giờ rồi !!" Thiệt tức cười!! vây mà chị em Diệp vẫn cứ tỉnh bơ chẳng giận mẹ....hai lần nói chuyện với Thanh thì Duy đều được một trận cười ngả nghiêng nhất là khi nghe câu chuyện điếu thuốc mà Thanh chẳng ngại ngùng kể lại dẫu có những khúc chửi thề kinh khủng lắm
                      - anh nghe nữa không ? em kể chuyện điếu thuốc cho anh nghe nhá!! nhưng chuyện này bắt buộc phải kể theo giọng bắc và có chửi thề.
                      - chỉ sợ em ngại thôị....
                      - ngại cái gì ? anh đâu có phải là người yêu của em đâu mà làm màu ?
                      - chị Diệp làm mai anh cho em đấy
                      - em biết rồi, bà ấy cứ sợ em ế chồng, bả bảo em nói nhiều quá không ai dám cướị...nhưng anh đừng lo, ông bạn nào của bả đến đây gặp em là chạy dàị...em kê tủ đứng vài cú là say good bye ngay!! thiệt ra em có bồ rồi nhưng vì gia dình ba má em hong ưng nên tụi em lén lút thôi, em cũng dấu luôn chị Diệp nên anh dừng có mất công
                      Duy nghe như mở cờ trong bụng....vây là đỡ quá, không phải khó xử, cứ thẳng đường mà bước thôi, nghĩ thế Duy tươi ngay nét mặt và hối Thanh " kể chuyện vui đi em!!"
                      - à ...chuyện kể về mấy ông bộ đội bắc kì sau **** mới vô sài gòn nhưng xài ngôn ngữ bác nặng wá xá nên ra công viên mua mấy điếu thuốc lá mà lại hỏi
                      - bao nhiêu một que Du Lịch ?
                      bà bán hàng nghe giọng bắc kì thì khoái chí đáp luôn " hai trăm một que "
                      - thế bao nhiêu cho hai que
                      - bốn trăm
                      - còn ba que
                      - sáu trăm
                      - thế bốn que ?
                      bà bán hàng nổi quạu vì thằng bộ đội này dốt quá nên văng tục " địt mẹ đéo biết tính !!"
                      Duy cười nghiêng ngả, cái con bé Thanh này thiệt tình, hèn chi mà mấy anh bạn của Diệp chạy dài ...nếu như không có sự cảnh cáo của nó trước thì có lẽ Duy cũng không dám tái ngộ....
                      nếu như mẹ của Thanh không gọi chắc Duy còn chết ngất vì cườị...Duy ngẫm nghĩ, phải chi thằng em mình lớn một chút là cáp đôi nó cho Thanh rồi, tiếc rằng nó chỉ mới có hai mươi còn Thanh thì lại 26 rồị...
                      Cứ mải mê nghĩ về hai chị em Thanh và Diệp mà Duy đã tới ngay con đường quen thuộc của ngôi nhà Diệp ở, dù rằng đây chỉ là lần thứ hai Duy đến đây!! Lại cũng thập thò ngoài cửa ngỏ nhưng lần này không đợi bà già ra động viên mà Duy đã mạnh dạn nhấn chuông ....song người ra mở cửa cho Duy không phải là Diệp mà là chị dâu của nàng...Duy lễ phép chào hỏi và xin kiếm Diệp thì
                      - Diệp đi học rồi em ...
                      - em tưởng thứ bảy Diệp được nghỉ
                      - chị không hiểu, nó bảo lên trường học bài gì đó ....
                      - rồi bé Vũ ai trông hả chị ?
                      - nó mang cháu đi luôn đó em!!
                      - Trời đất, đi học cũng mang con theo sao ?
                      Duy thẫn thờ...phí hơn một giờ đồng hồ lái xe lên đây mà không được gặp ....Duy cố níu kéọ...
                      - Chị có biết chừng nào Diệp về không ?
                      - Nó không có nói em ạ, hay em đến thử trường nó xem...
                      Gợi ý của chị Phương làm Duy mở cờ trong lòng vì Duy nhớ Diệp có từng nói rất mê vào thư viện....chắc cô đang ở trong thư viện....nghĩ thế Duy cáo từ và lần đường tìm đến trường của Diệp. Ngôi trường công giáo không khó tìm cho lắm, chỉ 15 phút sau thì Duy đã đứng trước cái bảng với hàng chữ sừng sững và tượng chúa giê su , Duy chạy thẳng vào parking lot và bắt đàu đi tìm thư viện....ngôi trường không lớn lắm so với các trường đại học khác nhưng cổ kinh và rêu phong. Có nhiều building nằm rải rác mà building đầu tiên đập vào mắt Duy chính là building sciencẹ Không cần nói Duy cũng biết Diệp thường xuyên học ở building này vì major của nàng là Chem và biochem mà...không hiểu sao nàng lại học cái ngành này trong khi nàng có tài thi phú và mê y học lắm!! Lý do mà tại sao Duy có thể kết luận nàng mê văn chương thi phú là bởi vì lần trước, trong khi chờ đợi, Duy vô tình mở quyển Biochem ra thì hầu như trang nào của quyển sách cũng nguệch ngoạc một bài thợ Nói chuyện với nàng thì nàng kể bệnh tình của bé Vũ và phân tích, chẩ đóan rành cứ như là nàng đã từng làm bác sĩ vây!!
                      Đây rồi cái thư viện. Tượng hình gia đình đức mẹ Fatimađứng sừng sững càng làm cho Thư viện nhìn uy nghi và cổ kính hơn, Duy tuy không phải là đạo công giáo như mẹ con Diệp nhưng anh đạo tin lành, cũng tôn thờ đức chúa Giê su nên anh cảm thấy ngôi trường này thật gần gũi dù rằng cổ kính . Duy bước vào trong, thư viện thật lớn, có khá nhiều những góc học tập thật yên tịnh và riêng biệt . Duy đi từng ngõ ngách để kiếm nhưng thất vọng vì không thấy bóng dáng hai mẹ con ? Duy bước lên lầu, niềm hy vọng cuối cùng đây nhưng rồi lại thất vọng ? không có Diệp....cô nàng đi đâu nhỉ ?cứ daó dác xem xét, mắt Duy bổng dừng lại ở một chiếc bàn đơn độc không có người ở cuối phòng, quyển sách mở ra của ai đó có viết chữ lí nhi, lại gần thì ra là bài thợ..chắc chắn là Diệp rồi
                      Hôm qua anh đến nhà chơi
                      Bỏ quên những lời nói lạ
                      để em thêm hồng đôi má
                      Bâng khuâng khi nhớ khi quên
                      Tôi tự hỏi : Diệp đi đâu nhỉ ? Tôi ngồi vào chỗ của Diệp, mở cuốn vở của nàng...cô bé này ghi chú bài vở lung tung quá, tiếng việt, tiếng anh lẫn lộn....ôi chao còn thơ tha6?n và ...nhật kí nữa!! tôi lén mở ra đọc
                      Anh, mình xa nhau bao lâu rồi nhỉ ? hơn một năm rồi, con của mình đã biết nói, đã biết gọi mẹ hỏi cha đâu ? vây mà hôm nay mình phải ra tòạ..Tại sao em lại khóc chứ ? tại sao em vẫn cứ thầm hy vọng một điều tốt nơi anh ? Thói quen còn thay đổi nhưng bản tánh thì khó dờị Em vẫn biết mình không có khả năng thay đổi được con người của anh, đã biết bản tánh anh vô trách nhiệm và ích kỷ, đã biết anh không thương em và các con vây tại sao lại khóc khi nghe anh cương quyết từ chối không chịu support cho Vũ trước toà án, bôi xấu và vu khống em cái chuyện mẹ ghẻ con chồng chứ ? chẳng lẽ anh vì đồng tiền mà ân đoạn nghĩa tuyệt với mẹ con em thật sao ? hơn một năm chung sống với anh, em đã bỏ học để đi cày đầu tắt mặt tối cũng chỉ mong có thêm tiền trang trải bớt nợ nần của anh , mong có một gia đình êm ấm, anh còn nhớ không ? lúc mình quen nhau, anh chỉ có một chiếc xe tăng đời 70 cũ rích, các con anh phải bò lăn bò lóc ở khu chợ Acme, anh thì thất nghiệp, say xỉn hết đêm này qua đêm khác bên nhà mấy ông bạn và nợ nần tứ xứ vì những trò cá độ......vây mà ko hiểu sao em lại bằng lòng làm vợ anh ? vì yêu thương ? vì thất tình ? vì mặc cảm thất tiết ? hay vì những đôi mắt trẻ thơ vô tội của các con anh ?.....
                      Trang nhật kí bỏ dở dang đã khiến đôi mắt Duy cay cay, Duy không ngờ đời sống vợ chồng của Diệp lại ngắn ngủi như vậy!!! chỉ mới sống chung được một năm mà đã ra nông nỗi nàỵ...Không biết chồng của Diệp tài giỏi đến cỡ nào mà một cô vợ dễ thương và hiền lành như Diệp vậy mà công ta còn chê ? còn ko biết trân quý ...phải chi Diẹp là của Duy nhỉ ...Duy thầm ước ao ....
                      Dõi mắt qua cửa sổ, mắt Duy chợt sáng lên khi thấy bóng dáng một chú bé và người đàn bà mặc áo vàng đang chơi đuổi bắt tung tăng trong nắng. Mái tóc nàng óng mượt phản ánh những tia nắng lấp lánh lung linh nhảy múa trông đẹp mắt vô cùng. Cảnh tượng hai mẹ con đẹp và sống động như bức tranh huyền thoại khi cả hai na9`m lăn r baĩ cỏ mệt nhoàị
                      Duy buớc xuống để gặp hai mẹ con, Diệp sững người khi nhìn thấy chàng
                      - Ủa Duy lên hồi nào mà không cho Diệp hay vậy ? có gặp Thanh chưa ?
                      - chưa gặp
                      - vây để Diệp gọi phone cho nó
                      - không cần đâu Diệp, đừng có cố gắng làm chuyện mà mình biết rõ sẽ chẳng thành !!
                      - Duy không thích Thanh ?
                      - Duy thích cô ấy như em gái thôi, và Duy biết Thanh cũng vậy, cổ đã có người yêu ở trong lòng rồi, Diệp cố gắng tác hợp làm gì ?
                      - nhưng Diệp biết là sẽ không thành đâu vì gia đình Diệp không chiụ..
                      - Thì ra Diệp cũng biết à ?
                      - Nó là em của Diệp mà, làm sao lại ko biết chứ ?
                      - Vây mà Thanh nghĩ Diệp ko biết ?
                      - Nó nói gì vớ Duy ?
                      - à, ko có gì đâụ...sao hôm nay hai mẹ con vui vậy ?
                      - ng^`i đọc sách mãi nhức đầu quá nên ra đây chơi cho thoải mái
                      - Diệp đi học mà mang con theo làm sao học chứ ?
                      - nó ngoan lắm, chỉ ngồi chơi coi sách thôi, ko có khóc đâu ?
                      - sao Diệp ko gởi chị Phương ?
                      - mẹ con đâu có nhiều thì giờ bên nhau đâu ? chỉ có hai ngày weekend thôi, Diệp đâu có muốn rời xa nó dù chỉ một buớc ?
                      - Chắc nó giống ba nên mới được mẹ cưng nhiều như vậy!!
                      - không phải đâu, nó chỉ giống ba đôi mắt, còn thì tất cả là của Diệp!!
                      Duy nhìn kĩ bé Vũ, xét từng chi tiết thì quả thật nó giống Diệp, cái miệng rộng hơi trề ra nè, cái lúm đồng tiền thiệt có duyên, cái cằm chẻ ngộ nghĩnh, guơng mặt tròn phúc hậu, cái mũi thấp chứ chẳng cao như ba nó ....nhưng nhìn tổng thể thì Duy thấy nó giống cha nó hơn vì đôi mắt mí lót như ba tàu chớ không to tròn như mẹ...Duy đã có xem rất nhiều hình của Diệp, của ba nó và của nó ....thằng bé chụp hình có duyên quá!! mà ba của nó quả thật là đẹp trai!! tướng tá cao lớn, bệ vệ như ông chủ nhưng phong độ như một kẻ quyền thế, nghe Diệp nói, ông ta lớn hơn nàng 8 tuổi và làm giám đốc gì đó ....không hiểu sao làm tới giám đốc mà lại để cho mẹ con Diệp bơ vơ, ăn nhờ ở đậu như thế này ? lại còn không chịu support cho con ruột của mình ? dọc những đoạn nhật kí dở dang của Diệp, Duy đâm ra ghét ông ta dù rằng làm như thế có vẻ hẹp hòi và hèn hạ vì Duy có biết ông ta là aỉ có thù oán gì đâu mà ghét....
                      - Duy nghĩ gì đó ? sao biết Diệp ở đây mà tìm ?
                      - à, chị Phương nói Diệp đi học nên Duy đoán Diệp ở đây !! Diệp vẫn yêu thư viện lắm mà ...
                      - phải, Diệp yêu thư viện nhất ....
                      - có kỉ niệm sao ?
                      - làm thầy bói hồi nào vậy cậu bé ?
                      - từ khi quen Diệp đó!!
                      Đôi má Diệp ửng hồng " chỉ nói nhảm thôi!! " . Duy thích thú nhìn cái cử chỉ lúng túng của cô nàng, giống như cô bé mới lớn bước vào yêụ.....Duy gặng hỏi " Diệp nè, trông Diệp trẻ như tuổi mới lớn đó, chứ không giống đàn bà !! "
                      - Không thấy bé Vũ đây hay sao ?
                      - Thấy chứ, nhưng gái một con trông mòn con mắt mà ....
                      - thế à, vây nếu gặp lại chắc người ta cũng mòn con mắt không nhi ?
                      - thì Duy đang mòn đây ?
                      - không phải Duy, người ta cơ !!
                      Duy thấy nóng hai bên lỗ tai, thì ra Diệp có người khác...vậy mà nãy giờ thấy nàng ửng hồng đôi má, chàng cứ ngỡ nàng e thẹn trước ánh mắt đắm đuối cu/a mình!! thiệt trớt quớt mà ...Duy hầm hầm....
                      - Thì ra Diệp li dị chồng vì cái người ta này sao ?
                      Giọng Diệp nhẹ nhàng, chậm rãi như hơi thở " người ta đã có gia đình 6 năm rồi, có một bé trai như Diệp đấy, hồi nãy Duy nhắc đến thư viện khiến Diệp nhớ về chuyện xưa, cái hồi còn di học phổ thông đó, Diệp mê thư viện củng bởi vì mỗi ngày được gặp anh ấy, được học chung, được nói chuyện trên trời dưới đất với anh và nhất là được đi dầm mưa với anh....
                      - Trời đất!!thì ra là chuyện tình đầu xưa lơ xưa lắc!! vậy mà là Duy hết hồn
                      - không có xưa làm sao có nay hả Duy ? mà tại sao lại hết hồn ?
                      - ồ, ko có gì ? Diệp còn thương người ta sao ? hèn chi mà gia đình Diệp tan vỡ, đàn ông tự ái lắm đấy!!
                      - ko phải đâu ? Diệp đâu có làm gì sai trái trong bổn phận làm vợ ? vả lại chồng của Diệp đâu có biết và ko bao giờ để ý những chuyện trẻ con như vậy ? đâu có ai muốn chia tay hả Duy ? huống chi Diệp đã có con với anh ? chuyện không thể đặng đừng thôi .
                      - kể cho Duy nghe có được không ?
                      - thôi đi, nghe cả tháng cũng ko hết !! chắc bé Vũ đói bụng rồi, Duy đói ko ? về nhà Diệp nấu bún riêu ăn !!
                      - Bún riêu dã chiến nữa hả
                      - bộ phở hôm trước ko ngon sao ?
                      - ngon lắm nhưng tại Duy thấy Diệp dùng từ ngộ nghĩnh thôi ....
                      -Hôm nay trời đẹp thế này, đừng về nhà, mình mua đồ ăn đi ra park chơi nha!!
                      - Park chỗ nào ? Diệp không biết nhiều chỗ, mà những chỗ Diệp biết thì không có gì hấp dẫn đâu ?
                      - chỗ nào vậy ?
                      - chỗ này nè, hay là công viên dưới down town thôi hà, còn một chỗ là bờ sông nhưng chỗ đó Diệp hơi ngán!!
                      - Tại sao vậy ?
                      - à ...tại ...là vì ....bị cảnh sát cảnh cáo một vài lần nên hông dám dô đó nữa ?
                      - chời đất!! làm gì mà cảnh sát cảnh cáo lận !!
                      - còn sém bị phạt 300 đô nữa đó!!
                      - tại sao ?
                      - thì ...cảnh sát tưởng Diệp abuse trẻ con chớ sao ? Diệp đưa bé Vũ đi ra đó chơi, rồi lúc mưa, hai mẹ con chui vô xe, ai dè ngủ luôn không có biết giờ giấc đến khi cảnh sát gõ cửa thì mới hay trời tối thui rồi!!
                      - chúa ơi, sao Diệp không giải thích ?
                      - thì cũng có chứ!! cho nên mới không bị phạt nè!! năn nỉ hết hơi luôn, cũng nhờ bé Vũ khóc quá xá và luôn miệng gọi mẹ, nó cứ ôm cứng lấy Diệp và sợ hãi nhìn ông cop nên ổng mới tin là hai mẹ con đó
                      - Thiệt là....
                      - hihihi số Diệp hên lắm, bị cảnh sát bắt bao nhiêu lần mà chỉ bị phạt có một lần thôi!!
                      - chời!! bị cảnh sát bắt mà hên!! tại sao bị cảnh sát bắt......tướng Diệp liễu yếu như thế này đừng nói với Duy là Diệp lái xe over speed nha!!
                      - hihihi, bị một lần vì chạy too slow ở highway đó !! cảnh sát nghi say rượu ....nhưng lần đó thoát nạn vì Diệp nói dóc là nhức đầu nên không dám chạy nhanh!! hắn ban đầu không có tin nhưng khi check biết Diệp không bị say rượu mà vẫn té xiủ thì nó tin là Diệp chóng mặt!! hihihi hôm đó nó đưa Diệp về tận nhà, gọi người mang xe về cho Diệp nữa
                      - Tai sao bị xỉu vậy ?
                      - à, Diệp có bệnh thiếu máu nên hay chóng mặt nhức đầụ .. Hôm đó thật là lớn chuyện luôn!! nhưng ko bị phạt chi hết ?
                      - còn bao nhiêu lần bị cảnh sát tó nữạ...
                      - tó hồi nào chứ, chỉ phạt ticket thôi, nhưng Diệp bế bé Vũ ra tòa kiện đó!! hihihi, đỡ mất 95 đồng!!
                      - vuợt đèn đỏ hả ?
                      - sao biết hay quá dị nè ? Diệp quẹo mà.....nhờ khéo miệng nên hỏng bị thua kiện!!
                      - còn lần nào nữa !!
                      - à thì là lần quên stop sight!! mất toi 3 điểm mà còn bị phạt 45 dồng!! cãi hong duợc!! Duy biết tại sao hông ?
                      - không sì top làm sao cãi nổi chứ ? ngoại trừ Diệp đá lông nheo thằng cảnh sát đó thôi!!
                      - đá con khỉ mốc nè!! đó là lần thứ tư Diệp xui xẻo gặp đúng thằng cha cảnh sát này !! nó bị thua kiện hai lần rồi, lần này đâu có dễ gì tha cho Diệp chứ!!
                      - oh my gosh!! chắc là nó phải lòng Diệp nên lẽo đẽo theo chứ gì ?
                      - khỉ khô nè, ổng già chát rồi!! có lần ổng chạy theo Diệp vì nghi Diệp buôn bán á phiện đó, rồi còn có lần bắt Diệp chỉ để cảnh cáo là trong lúc lái xe không được đọc sách!!
                      - Còn tại sao ổng nghi Diệp bán á phiện ? tướng của Diệp trói gà không chặt, ổng đui mắt hay sao ?
                      - không phải, tại ổng cứ thấy Diệp nửa đêm chạy đi chạy lại trên đoạn đường Chestnut đến hơn chục lần nên theo dõi thôi!!
                      - Mà lí do gì phải lái xe nửa đêm như vậy ? nếu là Duy, thì Duy cũng bắt nữạ...
                      - Tại ...Diệp buồn chồng mình thôi!! Hôm ấy là hôm đầu tiên hai vợ chồng cãi lộn sau khi cưới nhau chưa đầy ba tháng!! cũng là hôm Diệp cảm thấy hạnh phúc vì biết mình có thai nhưng cũng chính là hôm Diệp đã khóc đến sưng mắt vì chồng mình đã làm đổ vỡ bao ước mơ của Diệp!!
                      Duy bàng hoàng khi thấy mắt Diệp long lanh những giọt nước mắt chực trào ra nhưng cô bé cố cắn chặt môi để ngăn lại!
                      - Đừng cắn môi nữa Diệp, coi chừng chảy máụ...cứ khóc đi, sẽ thấy vơi buồn đó!! Diệp có biết bài hát hạt sương trên mí mắt không ? có đoạn như thế này nè " có những lúc, em cười thật buồn, sao em không khóc ? cho đời nhẹ nhàng hơn!! "
                      Cứ tưởng rằng cô bé sẽ oà khóc nhưng không ngờ cô quẹt vội nước mắt rồi lạnh lùng nói " không có gì đâu ? có gì mà phải khóc chứ ? đâu có đáng gì ?"
                      Duy hiểu được cô bé này cứng đầu và bướng lắm chứ phải chơi đâu ? cái thái độ bất chấp và cam chịu của cô khiến Duy càng tò mò hơn bao giờ hết!!
                      - Diệp, mình đi mua đồ ăn nha, Duy đưa hai mẹ con lên chỗ này đẹp lắm!
                      - có xa không ? Diệp thấy ngại quá, không tiện dâu!
                      - có gì dâu ? Diệp ngại gì ?
                      - thôi Diệp chỉ muốn về nhà, bé Vũ còn phải uống sữa nữa, ở đây hết sữa rồi
                      Duy lầm bầm " người gì mà khó quá không biết!! " Duy chỉ biết lẽo đẽo theo hai mẹ con vào thu dọn sách vở mà về dù trong lòng tiếc ngẩn ngơ một ngày trời đẹp!!
                      Nhưng về nhà Diệp thưởng thức tô bún riêu dã chiến của cô nàng cũng không tệ!! cô bé khéo quá chứ!! vậy mà sao ông chồng lại đành lòng chấp nhận li dị nhỉ Duy tự hỏi " tại sao mình lại quá quan tâm tới cô ta như vậy ?
                      Bé Vũ nghịch ngợm moi sách vở trong cặp của mẹ bày ra đầy nhà, Duy làm quen và chẳng mấy phút thì nó đã bằng lòng để cho Duy ẳm nó trên tay!! cũng nhờ cái hộp model molecule của Diệp!! Thằng bé cứ trố mắt nhìn Duy tạo cho nó xem những hình thể ngộ nghĩnh nên nó mau chóng thân thiết chơi với Duy và để yên cho mẹ nấu nướng dọn dẹp . Ngồi chơi với nó Duy tò mò mở mấy quyển sách của cô bé. Trong quyển Biochemistry, Duy thấy một xấp giấy emails, tò mò quá, Duy lôi ra đọc dù biết rằng như vậy là bất lịch sự!! Duy chưng hửng vì đó là những lá thư tình của cô VV nào đó gởi cho chồng của Diệp!! Ai cha!! mùi mẫn quá chừng!! thảo nào mà bỏ bê vợ!! Duy đọc ngấu nghiến những đàm thoại của đôi bên mà thương cho Diệp!! cô bé phải đi làm từ 8 giờ tối tới 12 giờ trưa hôm sau, còn ông chồng lại chat với người yêu on line tới 2,3 giờ sáng!! trong xấp giấy bổng rơi ra một lá thơ viết tay, Duy đã không cầm lòng được!! lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao chứ biết sao ?
                      Bác T thương kính,
                      con thực có lỗi cùng hai bác vì đã không đủ nhẫn nhịn, chịu đựng mà lỗi đạo công giáo, mà li dị cùng chồng con....Con không biết giải thích như thế nào ? anh ấy là cháu ruột của bác, con nghĩ bác hiểu ảnh và thông cảm cho hoàn cảnh của con ...dây là một phần email mà con đã in ra theo như bác yêu cầu muốn biết, con cũng gởi kèm lá thơ anh ấy đã viết cho con....bác đọc đi rồi có trách con cũng không muộn !! con hiểu lắm mầu nhiệm thứ tha của chúa dạy nhưng Bác ơi, con chỉ là một phụ nữ bình thường, dù con có thể tha thứ tất cả những gì ảnh đối xử với con nhưng con không thể nào tha thứ những gì anh đối xử với đứa con của ank chưa đầy 6 tháng tuổi!! nếu Bác nhìn thấy cái cảnh con di sanh mồ côi bị băng huyết còn ảnh thì lại nói dối má con dể gởi 2 dứa nhỏ cho bà rồi di vui chơi nhâu nhẹt thâu đêm thì bác sẽ không trách con với hành động li dị này đâu ? Bác hãy đọc đi lá thơ này của anh? để hiểu ảnh xem đồng tiền quan trọng như thế nào, để biết cháu dâu bác được hưởng gì khi li dị ? Dẫu sao con cũng biết ơn anh ấy vì đã ban cho con một đứa con bụ bẫm và dễ thương như thế này!! Bao nhiêu đó thôi, con cũng đã mãn nguyện lắm rồị....Thôi, con không than thở nữa, nguyện xin chúa và mẹ Maria ban hồng ân xuống cho gia đình hai bác và nguyện xin hai bác hãy thứ tha cho con
                      Kính,
                      Duy đọc qua lá thư của ông chồng thì cảm thấy hai bên thái dương mình giật liên hồi .... Duy thật không thể tưởng tượng nổi một ông chồng có địa vị, có học thức mà lại đi chì chiết và tính toán như thế này với vợ và phủ nhận cả đứa con mà chỉ cần nhìn sơ qua củng đã biết nó mang dòng máu của ai rồi!! Duy thấy thương Diệp quá, nàng khổ như thế mà va6~n cứ ngẩng đầu, vẫn che dấu nỗi đau của mình để dũng cảm vươn lên, còn Duy ? ko có ràng buộc gì mà chẳng muốn học lại ....Tiếng Diệp dưới bếp vọng lên làm Duy giật nẩy mình nhét vội những lá thơ đang đọc dở dang vào quyển sách
                      - Hai cậu cháu làm gì đó ?
                      - có làm gì đâu ? đang build mấy cái model của mấy hợp chất axetylene cho bé Vũ chơi!!
                      Diệp bước lên nhà với những giọt mồ hôi nhễ nhãi
                      - thằng bé mê cái hộp đồ chơi molecule của Diệp lắm!! cũng nhờ có cái hộp đó mà bé Vũ mớ để yên cho mẹ học bài và ngủ nghê!! chiều nay Diệp làm cá hấp cuốn bánh tráng, Duy ở lại ăn nha!!
                      - sao mà bày vẽ chi cho cực vậy nè ?
                      - đâu có cực gì đâu ? món này lẹ nhứt và it' tốn kém nữa !! Toàn là cây nhà lá vườn không hà !! rau thơm thì Diệp trồng wá chừng nè, cá thì ông anh mang ở trong hãng về nè ...hihihi! chỉ tốn nước mắm thui với bánh tráng thui!!
                      - Chờị...tiện và lợi nhỉ!!
                      - ừa, để Diệp gọi Thanh qua chơi!!
                      - Anh chị Phương đâu Diệp ?
                      - ông bà ở trên lầu đó mà!! để Diệp gọi!!
                      Ngày mỗi ngày Duy đã trở nên thân hơn với Diệp , với Thanh và anh chị Phương! Bé Vũ đã không còn xa lạ với Duy nữa nhưng Duy vẫn chưa rủ được Diệp đi đâu chơi riêng cả ? bao giờ Diệp cũng tìm đủ mọi cách thoái thác , chối từ dẫu chỉ là một buổi đi ăn!! Duy cũng biết Diệp bận rộn lắm, vừa học, vừa làm, vừa nuôi con như thế thì làm gì mà có thì giờ đi đâu ? Duy cũng hiểu đi học thì tốn kém lắm nên Diệp mới ở với anh chị dâu như thế nàỵ..có một hôm Diệp bệnh, khi Duy gọi phone thì tiếng cô nàng thì thào nói không ra hơi làm Duy hết hồn, chàng lật đật lái xe xuống thăm dẫu từ chỗ chàng lái xuống cũng mất hơn cả giờ đồng hồ!! Xuống tới nơi, nghe chị Phương nói, Diệp bị cúm đang nằm trên lầu không xuống được, Duy đành mạnh dạn xin phép chị lên phòng thăm Diệp. Trời tháng sáu đang vào hè, nhiệt độ bên ngoài 85 độ, tuy ko phải nóng bức nhưng lên lầu ba thì không the6? ko toát mồ hôi!! Bước vào phòng hai mẹ con Diệp, Duy hết hồn....Diệp nằm ngủ thiêm thiếp, phòng nóng bức dù có quạt vậy mà Diệp đắp mền . Chẳng có cái máy lạnh nào ? cái phòng đơn sơ chỉ toàn là sách với sách!! Điều khiến cho Duy bật cười là từ trên trần nhà lại thòng xuống một cái dây cột cái giá bằng mê ca trắng có stick những note card ngang tầm mắt của Diệp!! chúa ơi, cô nàng học bài kiểu chờ sung rụng đây mà!!Duy phải thầm phục Diệp ở một điểm là cô có thể vừa nói chuyện, vừa làm homework, vừa ăn vừa lẩm nhẩm học bài, thậm chí vừa nấu, vừa laí xe cũng có thể học được nữa!! Hình như cô tranh thủ từng phút, từng giây một!! Hôm nọ thay nhớt xe cho cô xong, chàng leo lên lái thử chiếc xe thì ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình không phải là cái gương mà là những tờ note cards stick xếp lớp với chi chít là chữ!! Duy đọc thì biết là bài vở của môn Microbiology .
                      Hình như Diệp vẫn ko biết là Duy đến, cô trở mình nhưng vẫn tiếp tục hơi thở đều đặn, nhì Diệp ngủ , gương mặt thơ ngây trẻ con như thế, ai có ngờ cô đã có một đời chồng và một đứa con thơ ? Gương mặt Diệp tuy không trang điểm nhưng vẫn hồng hào như con gái dậy thì, cái mũi tuy thấp và không đẹp nhưng bù lại cái miệng cô có duyên quá!! nhất là cái giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng và dịu dàng làm sao !! Nhìn cái cách đi đứng ăn nói thì Duy biết rõ, Diệp là người con gái thùy mị chứ không lóc chóc như Thanh!! Cái nét nghịch ngợm của Diệp cũng nhẹ nhàng hồn nhiên chứ không lí lắc liến thoắng trẻ con như Thanh dẫu hai chị em chỉ chênh lệch nhau hai tuổi!!

                      Duy thấy xót xa cho hai mẹ con, sống ở Mỹ mà phải kham khổ thế này, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, không dám phung phí cho bản thân mà chỉ dành dụm chắt chiu bỏ vào stock để dành cho bé Vũ và còn phải kí cóp để đóng tiền học phí . Nhìn thấy mấy bộ đồ Diệp mặc thì Duy biết rằng chúng đã quá lỗi thời, hình như có những bộ mà Diệp mang từ hồi còn ở việt nam thì phải!! Đàn bà con gái gì mà chỉ có mang hai ba đôi giày, một đôi hơi cao gót một chút thì dành đi nhà thờ, còn một đôi sneaker để đi mùa đông, còn lại là cái đôi giày há mõm mà Diệp mang thường trực nhất bất kể mưa hay nắng!! Thật là lạ, ngày nào Diệp cũng gối đầu hai gói mì vậy mà da mặt cô cứ láng và hồng hàọ...hỏi thì cô cười trừ " Tại uống sữa thừa của bé Vũ!! nhưng Diệp ăn trái cây nhiều lắm!!" Bé Vũ thì lại khác, Diệp không sơ sót bất cứ cái gì cho con trai mình, thằng bé bụ bẫm và đáng yêu kinh khủng!! con trai mà có núm đồng tiền, cái miệng giống y chang như mẹ nên duyên dáng hết sức!! mai này lớn lên chắc cũng nhiều cô chết mệt chứ phải chơi!! Đang suy nghĩ miên man thì Diệp ú ớ khóc ....cô nàng đang mơ chi đó không biết ? Duy lay Diệp thì cô giựt mình và nhanh như cắt, cô lao về phía góc tường để tự vệ như sợ hãi ai đó...
                      - Diệp, là Duy mà, bình tĩnh đi!! gặp nightmare hả
                      - Ai cho Duy lên đây vậy ?
                      Nhìn đôi mắt sợ sệt của Diệp Duy bật cười!! " đừng có lo cô bé, ko ai làm gì cô đâu ? " Thấy Diệp bịnh nên Duy xin phép chị Phuơng lên phòng thăm Diệp thôi, không có ý đồ gì ? sao mà đa nghi quá ko biết !!
                      - xin lỗi Duy, thôi mình xuống nhà đi, trên này nóng lắm
                      - Diệp ăn gì chưa ? có uống thuốc hay đi BS chưa ?
                      - Diệp có nhờ chị Phương nấu miếng cháo hành rồi, để Diệp xuống lấy ăn rồi uống thuóc luôn
                      - Nằm yên đó, để Duy xuống lấy được rồi
                      Duy xuống dưới nhà nhìn nồi cháo mà lắc đầu, bịnh hoạn thế kia mà chỉ ăn cháo trắng như thế này làm sao có sức chứ ? mà lạ thật, nhìn Diệp không thấy ốm nhưng sao lại thiếu máu mới ngộ . Duy hỏi chị Phương
                      - chị có thịt bò không ?
                      - Diệp nó mua cả đống thịt trong tủ đá đó em, nhưng nó dặn chị đừng nấu cháo thịt
                      - tai sao vây chị ?
                      - nó đang bịnh, lại hay dị ứng đồ ăn, ăn gì cũng ói cả
                      - hy vọng em nấu cô ấy sẽ ko ói!!
                      - chời ơi hôm nọ chị thấy nó ói tới mật xanh, đau bụng quằn quại chị sợ gần chết, mà chị đâu có biết tiếnh anh tiếng u gì đâu mà gọi BS chớ?
                      - rồi ong xã chị đâu ? hỏng lẽ để Diệp như vậy sao ?
                      - ong xã chị đi làm đâu có nhà ? nó cũng không cho chị gọi ai hết !!
                      - cô ấy bướng quá đi thôi ...
                      - ừa, nó gan cùng mình nhưng mà nhờ vậy nó mới vuợt qua được chớ có mấy ai ở hoàn cảnh nó mà còn có tinh thần để học hành đâu ? chồng thì bồ bịch lăng nhăng, bê tha nhậu nhẹt, cờ bạc lại còn nghe lời bạn bè xúi giục về chì chiếp ăn hiếp nó nữa .... đã đi làm còng cái lưng cho thằng chồng yên tâm ăn học vậy mà khi rạng mặt nở mày , có chút địa vị thì đá con nhỏ lăn lông lốc!!
                      - ủa, chứ không phải là Diệp tự li dị chồng sao ?
                      - không li dị ko lẽ làm nô lệ cho nó suốt đời sao ? mà nếu thằng này còn thương thì đâu có đồng ý ? thiệt ra nó chỉ chờ con Diệp lên tiếng là cao chạy xa bay thôi em ơi!! con nhỏ này đúng là mắc nợ . Trong gia đình, nó cũng một trong mấy chị em giỏi nhất, khéo nhất vậy mà lại kém may mắn nhất nhà!!
                      Duy hì hục nấu một tô cháo thịt bò mang lên cho Diệp, cô nàng nhăn nhăn cái mũi khi ngửi thấy mùi thịt, cũng may là Duy cho rất nhìu tiêu và hành
                      - bộ chị Phương nấu cháo thịt ha ? đã nói là chỉ nấu cháo trắng thôi mà!! cái chị này thật xí xọn!!
                      - Thì ăn thử chút đi! bịnh mà cứ ăn cháo trắng thì làm sao khoẻ mà nuôi con ?
                      - Để nguội nguội rồi Diệp ăn, cảm ơn Duy nhé!!
                      - Để Duy thổi rồi đút cho, cháo nóng ăn mới vã mồ hôi, cô bé !!
                      Diệp trợn mắt nhìn " ai là cô bé vậy hả !! sao gan quá vậy ? nhỏ tuổi hơn người ta mà làm tàng!!
                      - ai cao thì người đó làm ;lớn mà!!
                      - con khỉ!!
                      Giỡn qua giỡn lại mà Duy đã đút hết tô cháo cho cô bé!! cô nàng cứ bẽn lẽn nhìn Duy ....không biết đang nghĩ gì ? rồi bổng dưng đôi mắt long lanh của cô rưng rưng, những giọt lệ chỉ chờ có cơ hội là trào ra ....
                      - Diệp, Duy làm gì có lỗi sao ? đừng khóc nhé, Duy xin lỗi!!
                      - Duy có lỗi gì đâu mà xin !!
                      Cô bé òa khóc nức nở ngon lành!!, Duy nắm đôi bàn tay kéo nhẹ cô ngã vào lòng mình dỗ dành như đứa trẻ : " Nín đi diệp!! có gì buồn lòng thì nói cho Duy nghe đi!! sẽ nhẹ nhàng hơn!!
                      - Tại sao những người kết nghĩa với Diệp lại tốt với Diệp như thế trong khi chồng của Diệp lại bỏ bê không đoái hoài ?
                      - Thực ra có cặp vợ chồng nào mà không gây gỗ chứ hả ?người ta bảo giận quá mất khôn!! biết đâu có ngày nào hai người lại thuận hoà!!
                      - không bao giờ .... anh ấy chả bao giờ thương ai ngoài bản thân mình!! thói wen còn đổi chớ cá tánh khó dời " no one can change your life except for you " Diệp không có khả năng và tài thay đổi cái bản tánh ích kỉ và vô trách nhiệm của anh ấy!! Duy có biết không, ngay với các con của anh mà anh cũng không màng ....có người cha nào mà mê nhậu nhẹt bạn bè đến độ bỏ hai đứa con mới lên 5 và lên 3 để mà đi nhậu không ? nhỡ xảy ra cháy nhà thì làm sao ? ai cứu chúng nó ? chúng nó làm sao biết chạy chứ ?
                      - Chắc ảnh ko cố tình dâu ? ảnh chỉ di 5, 10 phút là về mà ...
                      - Duy không biết gì hết !! đêm đó Diệp có linh tính chẳng lành nên về nhà lúc 3 giờ sáng, thấy hai con vẫn còn ngồi co ro ở sô pha coi tivi, Diệp đã giận lắm la tụi nhỏ nhưng chúng mếu máo khóc " ba đi nhậu rồi, con sợ ma quá không dám ngủ "
                      - chúa ơi!! Lúc đó Diệp ở đâu ?
                      - Thì Diệp đi làm ca ba mà, Diệp lấy 4 tiếng để về!! Diệp gọi cho him ro6`i nghe tiếng mấy ông bạn của him đâm thọt rằng nếu him mà về là him sợ vợ !! vì muốn được làm anh hùng nam tử hán nên him đã không về mặc cho Diệp uống thuốc tự tử !!
                      - Trời đất!! sao Diệp khờ dại quá vậy hả ?
                      - Phải, Diệp ngu muội, khờ dại, quẫn trí ...đã chẳng nghĩ đến bé Vũ mà làm chuyện khùng điên!! cứ nghĩ rằng chết là hết, là thanh thản, là không mắc nghiệp chướng cu/a trần gian nữa!! Diệp còn hy vọng biết đâu vì cái chết của mình he sẽ ăn năn, sẽ hối hận mà sống có trách nhiệm hơn!!
                      - Diệp thật điên rồ!! Lúc đó bé Vũ đâu ? ảnh mang đi nhậu à ...?
                      - Ảnh có đời nào chịu giữ bé Vũ dẫu chỉ một ngày hả Duy ? Ngay cái đêm sanh nó anh cũng bỏ hai mẹ con trong bệnh viện mà đi nhâu sáng đêm bên nhà người ta !! anh mang hai đứa bé gởi cho mẹ của Diệp và nói dối là vô bệnh viện, nửa đêm Diệp bị xuất huyết bác sĩ kiếm anh không có nên phải gọi cho anh rể của Diệp đến bệnh viện lo lắng cho Diệp đấy!! có người chồng nào mà vô tình với vợ con giống như anh không ? Diệp hận anh ta lắm!! hận cho tới tận cùng xương tủy, có chết đi làm ma Diệp cũng không tha cho anh đâu ?
                      Nghe Diệp cứ thao thao vừa khóc vừa kể Duy cũng muốn rơi nước mắt ....sao mà người đàn ông ấy lại có thể vô tình với một người đàn bà yếu đuối và đứa trẻ máu mủ cu/a him như thế chứ ? Tại sao họ lại cưới nhau nhỉ ? để ro6`i chỉ hơn một năm thì đã phải chia tay nhau ? Chắc chắn hôn nhân này ko bình thường ? không phải đến với nhau vì yêu thương nhau ? nhìn Diệp tức tưởi khóc, Duy không dám tìm hiểu thêm, không dám khơi lại nỗi đau của nàng ... Duy dỗ dành " nín đi Diệp .... hãy nghe Duy nè, làm lại từ đầu nhé, quên quá khứ đi!! xung quanh Diệp, còn có rất nhiều người thương Diệp, có Duy nữa ...ừa, Diệp nói có anh em tinh thần nữa mà ...ko nhớ sao ?
                      - Phải, Diệp có một người anh kết nghĩa nhưng anh ấy ở VN, anh thương và lo cho Diệp lắm!! tiếc là anh đã lấy vợ nên quên Diệp rồi!! nhưng mà Diệp còn có Duy ...
                      - Bộ Diệp coi Duy là anh tinh thần của Diệp thôi sao ?
                      - không phải !!
                      Nghe hai tiếng không phải, Duy khấp khởi mừng thầm với hy vọng cô nàng cũng có tình ý với mình, nào ngờ nàng đệm thêm một câu làm Duy nóng ran mặt mũi " là em tinh thần đó, vì Duy nhỏ hơn Diệp mà !! "
                      Đóng cái vai em tinh thần cả mấy tháng trời mà vẫn chưa lần nào Duy rủ được Diệp đi dạo phố hay đi ăn ? Hình như Diệp rất sợ phải ra đường ! có năn nỉ lắm thì Diệp đi nhưng bao giờ cũng có Tiểu Thanh hay vợ chồng anh chị Phương cả!! Tánh Diệp thật là buớng ! cái cục tự ti mặc cảm không chấp nhận sự giúp đỡ của kẻ khác làm tôn thêm vẻ kiêu kì của nàng nếu như không hiểu nàng!! Duy nhớ, hôm Diệp bịnh, Duy đã chạy ra Bestbuy mua cho nàng cái máy lạnh và cái printer để nàng tiện trong việc học hành và mặc dù Duy đã mỏi miệng thuyết phục rằng số tiền đó là số tiền Duy được thưởng trong hãng vì có good idea nhưng Diệp vẫn một mực bắt Duy phải nhận tiền lại!! Duy đã giận dỗi và bỏ về khi Diệp nói " ko cần bất cứ ai thương hại và ko muốn lợi dụng ai ? " nhưng ko dè một tuần lễ sau thì Mẹ Duy đưa cho Duy một lá thơ và trong ấy có tấm chi phiếu 450$ . Duy tức anh ách cái cá tánh dở hơi bướng bỉnh của Diệp nhưng cũng thầm khâm phục cái lòng tự trọng cũng như cái cá tánh quật cuờng của mọt người đàn bà không chịu chấp nhân số phận .
                      Nhưng rồi cuói cùng thì Duy cũng rủ được Diệp đi nhà thờ với chàng ....Lòng mừng khấp khởi, chàng dự định biết bao nhiuêu điều, nào là xem lễ xong hai đứa sẽ đi ăn, sẽ di ra park chơi cho bé Vũ tha hồ chạy nhảy ....sẽ chụp thật nhiều hình cho hai mẹ con . Tờ mờ sáng Duy đã thức dậy nói với mẹ hôm nay sẽ dắt bạn gái Duy đi nhà thờ, bà vui ra mặt vì bà vẫn mong Duy lấy vợ để bà có cháu bồng!! Duy không dám nói với ba mẹ về tình cảnh của Diệp !! Duy sợ có rắc rối, vả lại biét Diệp có bằng lòng yêu thương Duy hay không ? quen nhau chưa được một năm biết tình cảm đã tới mức độ nào mà khai với mẹ ? dù trong lòng Duy đã thật sự yêu thương Diệp lắm!! Duy bằng lòng đánh đổi tất cả để có được Diệp kể cả lời dị nghị của bạn bè " buy one get one free "
                      Vậy mà khi vừa đến nhà Diệp thì con nhỏ Thanh ở đâu chình ình đợi sẵn như là cản mũi kì đà!! Ức lắm nhưng Duy chỉ biết ngậm tăm ....
                      _ nghe chị Diệp nói anh rủ đi nhà thờ tin lành nên em cũng muốn đi thử xem thế nào ?
                      - ....ờ ....thì chắc cũng như những buô>i lễ bên đạo của em thôi!!
                      - Đâu có, chị Diệp quảng cáo có đồ ăn mà!! bộ hông có sao ?
                      Duy gãi đầu gãi cổ ....thì Diệp lên tiếng " sao Duy nói ba Duy làm bánh bao, còn những người khác làm chả giò , xôi gì đó mà !! "
                      Đúng là chạy trời không khỏi nắng nên Duy tiu nghỉu " ừa, có đồ ăn đó, thôi mình đi, kẻo trễ ". Con nhỏ Thanh đúng là có tâm hồn ăn uống thiệt, nó háo hức vui vẻ nựng nịu bé Vũ rồi huyên thuyên tưởng tượng về những món ăn khiến Duy thấy tức cuời!! trong khi Diệp thì cứ mơ màng ở cõi nào, chẳng nói chẳng rằng làm suốt chặng đường dù chỉ có một giờ lái xe mà sao Duy có cảm giác nó dài lê thê, dài vô cùng tận...
                      Suốt buổi lễ, con nhỏ Thanh cứ mỉm chi cọp cười hoài làm Duy cũng sốt ruột, ko biết nó lại dở cái trò tai quái gì đây ? Lúc Duy lên hát thì thấy nó xù xì gì đó với Diệp, rồi hai chị em bấm nhau cười ...chắc là chê Duy hát dở rồi .!!!
                      Rồi thì buổi lễ cũng kết thúc, Duy đưa Diệp và Thanh ra giới thiệu với ba mẹ, bé Vũ bổng nhiên khóc nên Diệp cứ bận rộn dỗ con, định mở miệng ra nói với mẹ thì nhỏ Thanh đã và đang thân thiết với thằng Đoàn em trai Duy ...Thằng Đoàn chạy lại khoe " mẹ, bạn gái của anh Duy tếu ghê!! " Mẹ Duy mỉm cười đồng ý " Con bé sáng sủa lắm chứ!! xứng với thằng Duy lắm!!"
                      Chời ơi, Duy cứng họng!! tại sao lại có sự hiểu lầm như thế này chứ ? vậy mà Diệp vẫn cứ vô tình tán đồng, đốc vô khiến Duy tức anh ách ....ko còn đủ kiên nhẫn chờ đợi, Duy kéo Thanh và Diệp ra khỏi chỗ ăn uống
                      - mình về đi!!
                      - Tại sao vậy ? ăn chưa no mà !!
                      - anh dẫn hai người đi ăn nhà hàng!!
                      - chời!! sao không nói sớm đặng em dành bụng ?
                      Duy đưa hai cô nàng vào một nhà hàng tàu all you can eat, nhỏ Thanh cứ chặc lưỡi tiếc hùi hụi khi thấy có món cua và sò. Bé Vũ có vẻ mê ăn cua nên cứ há miệng chờ mẹ đút, Duy cứ phải nhắc chừng " Diệp ăn chút gì đi, chứ cứ ngồi bóc cua hoài làm sao mà ăn ? để Duy bóc hộ!! " vừa nói xong thì bé Vũ ré lên ngọng ngịu " con chỉ muốn mẹ bóc thôi ". Trời!! thằng bé này ăn mà còn kén người thế này !! chắc tại Diệp đã chiều chuộng nó quá mức!! Duy dỗ dành nó mãi và cuói cùng nó cũng chấp nhận ăn những miếng cua từ tay Duy bóc nhưng vẫn không quên thòng một câu " khi nào mẹ ăn no rồi thì bóc cho con nữa!!" Suy nghĩ đắn đo mãi, cuối cùng Duy cũng mạnh dạn mở lời phân tỏ lòng mình với hai chị em Thanh Diệp, chàng thú nhận người mình yêu là Diệp chứ ko phải Thanh!! Nhỏ Thanh cứ tỉnh bơ cười, có lẽ nó đã phát giác ra từ lâu !! chỉ có Diệp là im lặng . Sự im lặng đến đáng sợ ....nàng cứ chậm rãi ăn dường như đã không nghe gì .... không khí căng thẳng wá nên cuối cùng Thanh lên tiếng " Anh cần phải cho chị em thời gian, vội vàng như thế rồi sẽ chẳng đi tới đâu cả "
                      - đi đâu chứ ? chị đã có chồng, Duy chỉ nói viễn vông, khùng hay sao mà nói yêu thương với một người đàn bà lớn tuổi hơn mình và đã li dị chồng chứ ? Duy còn nông nỗi lắm, chưa nhìn xa thấy rộng.....mai này sẽ còn có biết bao nhiêu cơ hội tìm hiểu những người con gái khác xứng đáng hơn chứ ?
                      Bữa hẹn hò đầu tiên mà đã như thế khiến Duy ngán ngẩm ....tại sao nàng cứ thao thao bất tuyệt, thẳng thừng từ chối chàng dù đôi lúc Duy cảm nhận từ đáy mắt của Diệp tình cảm thân thiết dành cho chàng
                      Duy hiểu Diệp mặc cảm tự ti nhưng vẫn nhẫn nại, chàng quyết không tự ái mà bỏ cuộc, đôi khi chàng ngẫm nghĩ " có tội phá gia cang hay không khi yêu một người đàn bà đã có một đời chồng ? " rồi Duy tự biện bạch cho mình rằng bây giờ Diệp đâu còn là người đàn bà ràng buộc ? có đã li dị, Duy thì độc thân ? có lỗi lầm gì chứ ? khi Duy quen cô thì rõ ràng cô đã li dị chồng rồi cơ mà!!
                      Từ hôm ở nhà hàng, Diệp tránh Duy, nàng không nhấc phone, không trả lời mail cho Duy nhưng Duy cũng bướng bỉnh không kém, gọi không được thì Duy lái xe xuống mỗi ngày nên cuối cùng Diệp cũng bị Duy chinh phục, nàng đã chịu lắng nghe lời phân trần tình cảm của chàng dẫu vẫn còn biện bạch một cách yếu ớt
                      - Duy điên rồi, sao lại đi yêu thương người đàn bà như Diệp chứ ? không thấy dư luận đang lên án Diệp li dị chồng hay sao ? không thấy cái đuôi của Diệp hay sao ? Duy còn trẻ lắm, lại đẹp trai, rồi sẽ gặp người con gái ưng ý chứ Diệp không xứng đáng đâu ? Diệp đâu có đẹp đẽ gì ?
                      - Phải, so với những người đẹp thì Diệp không đẹp, không thon thả nhưng tình yêu đâu có phải dựa trên sắc đẹp chứ ?
                      - Nhưng mà Duy phải hiểu là Diệp lớn hơn Duy, đáng tuổi chị, Duy có nghĩ đến tuơng lai không ? Diệp ko có muón làm người ích kỷ huỷ đi tương lai của Duy, lại càng không muốn vỡ mộng, một lần vấp ngã đã đau lắm rồi Duy ạ!!
                      - Diệp còn yêu chồng lắm phải không ? nếu vây thì hãy kiếm cách để mà hàn gắn
                      - Hết rồi Duy, trái tim Diệp vỡ rồi nhưng muốn xóa đi quá khứ cũng không xóa được ?
                      Cái chuyện quên, dẫu muốn không phải dễ
                      Bởi viết thương dù mổ vẫn chẳng lành
                      Vẫn muôn đời tồn tại dấu chỉ xanh
                      thì quá khứ có bao giờ xoá nổi
                      bé Vũ đó, nó mang toàn bộ những đường nét của cha, làm sao mà bôi xóa đây ? Yêu Diệp, Duy sẽ khổ lắm, hãy quên Diệp đi, đừng xuống đây nữa, Diệp tin rằng Duy sẽ gặp được người con gái khác hoàn toàn hơn Diệp
                      - Diệp, trái tim có tiếng nói riêng của nó, Duy tin rằng với thời gian, Duy sẽ hàn gắn và bù đắp những mất mát của Diệp
                      Vậy đó, cứ mỗi ngày Duy kiên nhẫn rót vào tai Diệp những lời ngọt ngào, mật ngọt thì chết ruồi, có công mài sắt, có ngày nên kim!!! có người đàn bà, con gái nào lại không hảo ngọt chứ ?
                      Hơn hai năm quen biết, yêu thương Diệp, Duy mới biết rằng , yêu Diệp là dại dột, là chuốc khổ bởi vì đâu phải chỉ có mình Duy yêu thương Diệp ? Đến nhà Diệp thường xuyên Duy mới khám phá ra cũng có một người đàn ông, nghe chị Phương và Diệp nói thì ông ta là bạn rất thân của chồng Diệp!! Theo cái cách ông ta nói chuyện, giúp đỡ thì rõ ràng là ông ta thương Diệp lắm!! có lần, khi đã được Diệp chấp nhận tình yêu của Duy, Duy mạnh dạn hỏi
                      - Diệp à, anh Khôi có vẻ thương Diệp nhỉ ?
                      - không có đâu, anh chỉ thấy mẹ con khó khăn nên hay giúp đỡ thôi, chứ anh thương vợ anh lắm!!
                      - vậy à
                      Nỗi hoài nghi với anh Khôi chưa được dứt khoát thì Duy lại thấp thỏm vì một người đàn ông mỹ khác trong hãng Diệp!! số là hôm ấy, đang chơi ở nhà Diệp thì Diệp có cô bạn đến thăm, trời ơi, nếu không nhìn thấy mặt và nghe giọng nói thì Duy nghĩ hắn là con trai đấy!! cô ta vô nhà chơi, thăm Diệp bệnh và huyên thuyên kể chuyện
                      - ê, Diệp, you know, you nghỉ làm hai ngày thôi mà thằng boss cứ như là người mất hồn, họp hành cũng nói bậy bạ luôn, funny lắm!!
                      - chị cứ nói bậy bạ người ta nghe được sẽ nghĩ bậy
                      - nhỏ có gì mà sợ chứ ? bộ người ta thương nhỏ thì là nhỏ có lỗi hay sao ? nếu chị là đàn ông thì chị cũng thương nhỏ
                      - lại ăn nói bậy bạ nữa, ở đây có Duy đó
                      - Duy là ai ? hihihi bạn trai nhỏ hả hoan hô, cuối cùng trái tim bằng đá cũng phải nóng chảy!! tội gì mà cứ tôn thờ ông chồng mắc dịch kia chứ!!
                      - chị này cứ nói bây bạ hoài!!
                      Duy đã hỏi Diệp về người đàn ông Mỹ kia, nàng chỉ cuời " thương Diệp thì phải tin Diệp, không lẽ Diệp lại có quyền cấm cản trái tim người ta hay sao ? Diệp có lỗi gì ? nếu ko tin Diệp thì đừng thương Diệp nữa, Diệp sẽ ko trách hờn gì đâu ? "
                      Vậy đó rồi hai đứa giận hờn nhau, Duy thì yêu nàng quá độ nên cứ ghen hờn, còn Diệp thì cứ mặc nhiên chấp nhận không muốn giải thích!! Dường như Diệp mặc kệ tất cả, có hay không có Duy trong đời thì cũng không có gì khác thay đổi trong lòng Nàng, ngày hai buổi nàng vẫn mải mê sách vở, vẫn cuống quýt bên bé Vũ . Người ta bảo, " giân thì giận mà thương thì thương nên dù giận hờn, Duy vẫn cứ lên thăm dò theo dõi Diệp, thậm chí chàng theo đuôi Diệp lên chỗ làm và cả trường học nhưng tuyệt đối chẳng tìm thấy một bằng chứng gì chứng tỏ Diệp có người đàn ông khác ? Duy vững tâm và lại năn nỉ xin lỗi ....Diệp chẳng hề hay biết thái độ theo dõi của Duy nên vui vẻ bỏ qua!! Duy lại có những chuỗi ngày hồn nhiên bên hai mẹ con nàng .Bây giờ Diệp đã can đảm cùng Duy đi nhà thờ xem lễ, anh chị của nàng dường như cũng ngấm ngầm đồng tình cho tình cảm hai đứa .Duy cũng đã đưa gia đình Diệp lên DC chơi nhưng rồi, tưởng rằng êm xuôi thì lại có chuyện xảy ra ...
                      Hôm ấy Duy đến nhà rủ mẹ con Diệp đi hồ chơi , hai đứa đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng phone reo ....Diệp bốc phone
                      - hello ........oh, Diệp đây ......anh Chánh hả ? .....Được mà, mấy anh cứ ghé chơi, thiệt không ngờ đấy !! Đừng lo, có khách quý đến nhà thì Diệp có nghỉ một buổi làm cũng ko sao ?
                      Nhìn dáng điệu vui vẻ của Diệp trên phone thì Duy lại đau lòng và ấm ức, cái cục ghen tương trong Duy lại nổi dậy
                      - Diệp, ai mà Diệp ngọt ngào quá vậy ?
                      Diệp tròn mắt nhìn Duy " Duy, Duy muốn Diệp phải thế nào ? phải gắt gỏng khi nói chuyện với bạn bè thì Duy mới không ngờ vực sao ? Duy có biết, sự ghen tương ngờ vực cu/a Duy là xúc phạm tới Diệp và sẽ giết chết tình cảm của chúng ta không ?"
                      - họ chỉ là bạn của Diệp từ cali qua chơi thôi!!
                      - Từ cali mà lặn lội qua đây thăm ? bạn gì mà thân thiết như thế chứ ? bạn on line à !!
                      _ có thể nói là như vậy !! không lẽ ko thể có một tình bạn on line hay sao ?
                      - Diệp đã có người yêu rồi mà vẫn còn tìm bạn lăng nhăng như thế trên nét hả hèn chi mà li dị chồng ? vậy thì đâu có coi Duy ra gì ?
                      - Duy ....Duy quá đáng lắm rồi !! Duy lấy quyền gì mà cấm Diệp có bạn bè, chỉ là tình bạn trong sáng thôi, tại sao Duy lại ngờ vực và nói nặng Diệp như vây ? Mình đã phải là vợ chồng đâu ? chỉ là bạn trai thôi mà!!
                      - Bạn trai vẫn có quyền tra xét chứ !! Diệp ko chấp nhận hả ? vậy thì được, cứ đi chơi với thằng bạn on line đi, Duy về!!
                      Nói rồi Duy hậm hực bước ra cửa dù trong lòng có chút hối hận khi thấy nước mắt Diệp lưng tròng.....chàng biết mình hồ đồ nhưng cái cơn ghen tuông cứ âm ỉ đo6't cháy tâm can Duỵ...buồn bã lang thang trong shopping không ngờ Duy gặp lại Thuỷ, người tình cũ.....không hiểu sao cơn ghen lại nổi lên Duy lại muốn trả đũa Diệp ....chàng cố tình rủ Thuỷ quanh lại nhà Diệp
                      - Chưa về sao ?
                      - Duy quên cái nón, à ...đây là Thuỷ, Diệp biết là ai rồi chứ gì ?
                      Thuỷ, vừa nhìn thấy Diệp thì đã có cơ hội trả đũa , Duy vẫn biết từ lúc chia tay nàng Thuỷ vã n âm thầm muón níu kéo, nàng vẫn năn nỉ ngọt ngào với Duy, vẫn lấy lòng gia đình Duy bởi nàng dư dả lắm!! Biết Duy quen với Diệp nên nàng còn dám gọi phone cho Diệp tỉ tê tâm sự kể lể ....
                      - oh chào Diệp, đúng là gái một con trông mòn con mắt !! thảo nào mấy anh trai tơ không mê mệt chứ!! anh Duy ghen cũng phải!! nếu Thuỷ là đàn ông, chắc cũng bị Diệp hớp hồn ngay!
                      Gương mặt Diệp đang ho6`ng chuyển qua xanh tái, nàng lẳng lặng đi lấy nón và đưa cho Duy
                      - Nón của Duy, xin lỗi, mời hai ngườị...Diệp mệt, không tiếp khách!!
                      Nói xong, Diệp quay xuống bếp gọi " chị Phương ơi, em đi ngủ nhé, chị đóng cửa tiễn khách hộ em " rồi quày quả bước lên lầu
                      Hai tháng trời trôi qua tưởng dài như vô tận với Duy, chàng tìm vui bên Thuỷ nhưng mới hiểu được rằng trái tim mình không có chỗ trống cho Thuỷ, đâu đâu cũng chỉ là hình bóng Diệp thôi ....chàng mạnh dạn bốc phone
                      - hello ...oh, Duy hả ? Diệp nó không tiếp phone đâu ? thôi em đừng gọi mất công!! nó turn off phone trên lầu rồi,
                      - Chị Phương, năn nỉ Diệp tiếp phone em đi!! em biét lỗi rồi ...
                      - chị ko hiểu tại sao hai đứa giận nhưng theo chị, em hãy quên nó đi, hãy để cho nó yên, đừng làm khổ nó nữa
                      - chị Phương, tai em thuơng cổ quá nên mới ghen như vậy!! chị cho em gặp đi!!
                      Ngày nào cũng năn nỉ nên cuối cùng chị Phương cũng xiêu lòng năn nỉ Diệp hộ tôi . Nàng đã chiụ nghe tôi nói và thút thít khóc, thì ra cái người bạn đó chỉ nói đến nhưng không có đến!! đêm đó Duy ôm phone tỷ tê với Diệp cho đến gần sáng . Trời lại quang, mây lại tạnh, hai đứa lại vui vẻ như xưa!! chiều thứ hai, Duy dự định đi làm ve6` sẽ ghé lại nhà Diệp.. Ba giờ tan sở, Duy nhấc phone lên thì đầu dây bên kia ồn ào rộn ràng, tiếng Diệp nghe rất nhỏ ....
                      Đuy hả, ghé Diệp được không ? có mấy người bạn tới chơi vui lắm!!
                      - Nửa tiếng nữa Duy tới đó!!
                      Duy bước vô nhà Diệp mà nghe đau quặn thắt tim khi nhìn thấy 5 người đàn ông đang xí xô xí xao với Tiểu Thanh và chị Phương, còn Diệp ? cô bé loay hoay nấu đồ ăn, bé Vũ thì quanh quẩn bên chân mẹ !! chàng chào cả nhà rồi xuống bếp . Diệp bước lên mồ hôi nhễ nhãi " duy mới tới hả, đây là anh Chánh, Phú , Lộc, Hưng và Quốc từ Cali mà lái xe khắp nước mỹ, bi giờ stop nhà Diệp , còn đây là Duy, bạn trai của Diệp "
                      Nghe lời giới thiệu xong Duy thấy nhẹ một chút vì Diệp đã không dấu diếm thân phận của Duy!! Nghĩ thế Duy vòng tay qua eo Diệp và kéo Diệp lại tỉnh bơ hôn cô bé một cái bên má . Duy hành động đột ngột như thế khiến Diệp thẹn bừng đỏ mặt mày, còn những người khác thì hình như thấy ngại, Diệp gỡ tay chàng giận dỗi đi xuống bếp
                      - Diệp , chờ anh với!!
                      - duy làm cái gì vậy ? không cảm thấy trơ trẽn lắm sao ? thiệp Diệp không hiểu nỗi Duy!!
                      - Hôn bạn gái mình có gì mà không hiểu chứ !! có gì đâu mà sỗ sàng ? ở Mỹ chứ có phải vn đâu ?
                      - Hôm nay Diệp có khách, ko cãi với Duy nhưng Duy làm ơn ý tứ một chút!!
                      - Bạn em chơi bao lâu thì về ?
                      - Làm ơn đừng thay đổi lối xưng hô có được không ? nghe nham nhở quá!!
                      - Sao cái gì Diệp cũng chê Duy hết vây ? ko lẽ Duy ko thể gọi Diệp bằng em sao ? rồi sau này lấy nhau, không lẽ cũng xưng tên như thế này ?
                      - xin lo6~i Duy, tại Diệp quen cái lối xưng hô như thế này, vả lại tuổi tác của mình chênh lệc nên Diệp thấy ngại lắm!!
                      - ngại cái gì chứ, Diệp có biết nhìn Diệp người ta chỉ có thể nghĩ ra Diệp không hơn nổ 23 tuổi ko ?
                      - Vậy à ? cám ơn Duy nhưng Diệp già rồi!!
                      - đừng có mặc cảm với Duy nữa, Duy van xin Diệp đó!! Duy thật sự muốn có được Diệp làm vợ, chưa cuới Diệp về thì Duy lo lắm!!
                      - lo gì chứ, mới quen có hai năm mà cưới gì? Duy đã suy nghĩ chín chắn đa6ủ
                      _ anh nghĩ kĩ rồi, cuối tuần anh muốn đưa Diệp về gặp ba mẹ
                      - chời, có vội lắm không Duy ?
                      - không, anh sợ mất Diệp lắm!! bạn bè từ cali mà cũng vất vả sang đây thăm Diệp, hỏi sao anh ko lo chứ ? ai biểu em duyên dáng quá cho anh phải khổ thế này!!
                      - anh nghĩ nhảm nhí gì đó ? sao anh không tin tưởng Diệp chứ hả ? anh chánh là chồng của cô bồ on line của my ex đó Duy biết không ? chuyện Diệp quen biết anh rất ngẫu nhiên qua chuyện ghen tương vợ anh với my ex đó!! còn những người kia là bạn của anh, Diệp chỉ mới biết lần đầu!!
                      - vây à, xin lỗi em....tại anh yêu Diệp quá nên mới ghen thôi!! thế vợ của anh ta bây giờ ra sao ?
                      - họ đã li dị rồi, anh buồn nên rủ bạn bè đi chơi cho khuây khoả đó mà!!
                      - cô ta bây giờ chung sống với yoour ex hả ?
                      - ko, cô ta có ông khác ngon lành hơn my ex rồi!!
                      - chời đất, vậy ex của Diệp thì sao ?
                      - Tình on line có bao giờ bền ? tình đến, tình đi ....như chuyện thường ngày trên huyện đó mà!!
                      - Nhưng tình on line của mình ko phải như vậy đâu Diệp, đừng có bỏ anh Diệp nha!! nếu em bỏ anh chắc anh tự tử ...
                      - nói điên nè, đừng dọa Diệp nữa!!
                      - vậy hãy hứa với anh đi, bằng lòng làm vợ anh nha!!
                      - anh có chấp nhận bé Vũ ko ?
                      - con em là con anh sao còn hỏi ?
                      - Vây còn hai đứa bé kia, anh có cho phép em lo cho chúng ko ?
                      - chỉ cần em vui, chỉ cần có em, cái gì anh cũng đổi hết!!
                      - sao yêu em nhiều vậy hả Duy ?
                      - anh ko biết ? nhưng ko thể sống thiếu em đâu !!
                      Đôi mắt Diệp nhìn Duy long lanh hạnh phúc, chàng khẽ vòng tay ôm eo nàng và lần này cô bé ko phản kháng dữ dội mà chỉ ngọt ngào " người ta thấy kì lắm đó!!"
                      - cửa bếp đóng ai mà thấy ? với lại anh ôm vợ anh thì có hại gì ai đâu ?
                      - chưa cưới mà vợ gì ? nói bậy quá đi, buông em ra ...xem bé Vũ chạy đi đâu rồi ?
                      - dì Thanh đang bế nó mà !! đừng lo nhiều quá!! thứ bảy ra mắt mẹ nha!!
                      - Diệp thấy sợ lắm, Diệp linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành!!
                      - đừng nghĩ nhảm cô bé!!
                      Cái thứ bảy ấy rồi cũng tới, chẳng hiểu sao mẹ Duy mới sáng sớm đã sai Duy đi Newyork để rước ông mục sư!! thiệt tình!! mẹ rõ ràng là biết Duy sẽ đón Diệp lên cho bà coi mắt mà!!
                      - Mẹ à, hôm nay con có nói với mẹ là con lên đón bạn gái con vê nhà mình cho mẹ coi mắt mà!!
                      - thì con cứ đi Newyork đón mục sư đi, mẹ gọi biểu nó chạy lên rồi ở nhà chơi chờ con ve6` là được chứ gì!!
                      - sao mẹ ko kêu thằng Đoàn đi đón được rồi !!
                      - mẹ nói con đi, đừng có cãi mẹ !!
                      Duy tiu nghỉu lái xe đi, chàng cũng ráng gọi phone cho Diệp dặn nàng phải lái xe cẩn thận, phải chờ chàng về .....
                      Trong khi Duy đi rồi Diệp đắn đo mãi, có nên lên hay ko ? Dường như Diệp linh cảm đây là một sự xếp đặt!! nhưng đã lỡ hứa rồi, biết làm sao ? Diệp đành rủ chị Phương đi cùng cho đỡ hồi hộp!! Đứng trước cư/a nhà Duy, Diệp hồi hộp lắm, chị Phương cứ thúc mãi nên Diệp mạnh dạn bấm chuông!! Một người đàn bà ốm, mảnh khảnh trạc tuổi 50 bước ra, Diệp biết ngay là mẹ Duy nên lễ phép chào " Thưa bác!! "
                      - Cô là bạn gái của thằng Duy ?
                      - Dạ phải!!
                      - mời các cô vào!!
                      Thái độ lạnh lùng và khách sáo của bà khiến Diệp ngộp thở!! nàng chỉ muốn đi về ngay!! Ba của Duy trông độ lượng hơn, ông vồn vã hỏi thăm đủ chuyện nhưng vợ ông quắc mắt nhìn khiến ông cũng đành im lặng!! Mẹ Duy bắt đầu điều tra Diệp!! nàng thấy khó chịu trước cái lối hỏi cung như vạch tội của bà về chuyện li dị chồng của Diệp, chị Phương đã bao lần đỡ lời, đính chánh thay thế Diệp nhưng mà bà vẫn không buông tha, giọng bà như chì chiết " làm đàn bà mà đòi li dị chồng vì bất cứ lí do nào cũng bị lên án , cô ko nghĩ rằng có huôn hay sao ? cô li dị chồng cô được thì mai này cô cũng sẽ li dị thằng Duy được!! "
                      Diệp nghe uất nghẹn ....bà còn kể cả đủ thứ và rồi cuối cùng bà kết luận " nếu cô thiệt tình thương thằng Duy thì cô hãy tha cho nó, đừng phá hại tương lai của nó, nó còn trẻ lắm, tương lai còn tươi sáng lắm, đâu có thể huỷ trong tay một người đàn bà li dị chồng và mấy đứa con rơi rớt của chồng cô chứ !! "
                      - Thưa bác, bác ko cần phải lo lắng, cháu hiểu bác muốn nói gì !!
                      Diệp xin phép ra về với trái tim tan nát " li dị " phải chăng là một cái tội suốt đời bị miệng lưỡi thế gian đàm tiếu, nguyền rủa ? suốt chặng đường về nàng mặc kệ những lời khuyên nhủ của chị Phương, nước mắt lưng tròng nàng nghĩ đến phải đi một nơi nào đó thật xa để quên Duy, để trốn anh vì nàng biết Duy vô tội ....Đây chỉ là sự sắp xếp của mẹ chàng .
                      Duy vẫn vô tình ko hay biết gì ? về nhà ko thấy Diệp chàng hỏi mẹ " Sao Diệp ko đợi con ? "
                      - à, nó có hẹn với ai đó nên đi về rồi!! con nhỏ đó có đôi mắt đa tình quá, mày lấy nó sẽ khổ Duy ạ!!
                      - sao mẹ lại nói vậy ? Cái cục ghen hờn trong Duy lại nổi lên, chàng lo lắng hỏi mẹ dồn dập
                      - Mắt Diệp đẹp như vậy mà đa tình gì hả mẹ ?
                      - Thì mắt nó đẹp , long lanh như thế nên lãng mạn, đa tình chứ sao ? đàn ông nào gặp nó mà ko chết ngộp trong đôi mắt của nó chứ !! đàn bà mà có cá tánh tự lập, kiên cường như nó thì thằng chồng phải thật giỏi, nếu ko nó sẽ bỏ cái một
                      - mẹ nói vây chắc ko có ý chê con trai mẹ dở chứ ?
                      - con trai mẹ ko dở nhưng con trai mẹ sẽ khổ vì ghen mà mẹ ko muốn con phải khổ!! huống chi nó đã từng li dị chồng và có con!!
                      - mẹ à !! đâu có ai muốn lấy chồng mà li dị chứ, không đặng đừng thôi, vả lại có một ông chồng tệ li dị cũng phải mà!!
                      - sao con biết chồng nó tệ ? con chỉ nghe một phía từ nó thôi, nó đẹp như vậy thì thằng chồng ghen riết cũng khổ
                      - mẹ thấy Diệp đẹp lắm hả ?
                      - nó không phải là đẹp lắm nhưng có cặp mắt và cái miệng rất quyến rũ đàn ông
                      Duy chột dạ và phân vân ....không biết mẹ nói có đúng không ? hai năm trời quen Diệp, Duy thấy cũng có nhiều người theo đuổi cô ấy quá, thậm chí ông thầy giáo dạy toán của nàng cũng thương nàng . Rồi ông boss, rồi ông hàng xóm, và biết đâu cái thằng cha Chánh kia cũng thương cả Diệp!! may mà Diệp bận rộn học hành như thế chứ nếu nàng rãnh rỗi mà on line thường xuyên thì biết đâu có hàng tá ông theo đuôi !! nhưng mà Diệp rõ ràng là yêu Duy mà, Duy có thể nhận ra được qua những cử chỉ săn sóc và lo lắng của nàng dành cho chàng, Duy cũng đã âm thầm theo dõi và thử thách tình cảm của nàng, có nhiều lần Duy lấy những địa chỉ email khác để làm quen, tán tỉnh nhưng tuyệt nhiên Diệp từ chối với lý do là gái có chồng . Chàng cũng vô hộp thư của nàng xem tất cả các thư từ bạn bè viết cho Diệp, ngoài những người bạn học cũ ở VN thì Diệp hầu như không có bạn!! Thỉnh thoảng Duy đọc những email của ông boss và ông thầy giáo nhưng bao giờ Diệp cũng từ chối rất thẳng thắn, rất chính đáng!! có phải Diệp nói đúng hay không " người có số đào hoa không lẽ là có tội ?"
                      Nghĩ mãi, nghĩ hoài .....chàng cố tình đợi Diệp gọi cho chàng nhưng đã hơn cả hai tuần rồi vẫn im hơi lặng tiếng, cuối cùng Duy đành phải gọị
                      - Duy hả ? Diệp dọn đi rồi em ạ !!
                      - Hả, chị nói gì ? Diệp dọn đi đâu ?
                      - Chị không biết ? nó tốt nghiệp hôm thứ bảy và nghe nói có job ở đâu xa đó nên hai mẹ con nó dọn đi rồi!!
                      - Chời, tại sao Diệp ko nói gì với em ?
                      - Chị ko biết đâu ? thôi chị bận rồi, hôm khác nói chuyện nha!!
                      Duy buông thõng cái phone như người mất hồn, chàng check lại email thì thấy email của Diệp, chàng bậy quá, cứ nghĩ rằng có chuyện gì thì dùng phone nên quên bẵng cái email
                      " Duy,
                      xin lỗi Duy rằng Diệp dọn đi mà ko từ giã, Diệp suy nghĩ ro6`i, mình có duyên gặp nhau nhưng ko nợ!! Bây giờ Diệp mới hiểu Diệp chẳng yêu Duy , chỉ là mượn hình ảh Duy để thay thế hình bóng của chồng mình thôi!! trăm ngàn lần xin lỗi Duy, mong hãy tha thứ cho Diệp " đừng tìm kiếm Diệp vô ích!! "
                      Duy nghe tim mình nhói đau và giận dữ tột độ, thì ra là mẹ nói đúng!!
                      Những tháng ngày ko có Diệp sao mà dài!! mà thênh thang buồn ....đi chỗ nào Duy cũng nhớ đến Diệp cả!! mỗi ngày Duy cứ cầm quyển nhật kí của Diệp để mà đọc ngấu nghiến dẫu rằng Duy hầu như thuộc nằm lòng những lời thở than yêu thương và trách móc cá tính ghen tuông của Duy!! Bây giờ có muốn ghen cũng ko có quyền ghen nữa!! ko lẽ lại đi ghen với chồng người ta ? mà bây giờ họ có chung sống với nhau lại chưa ? ông chồng của Diệp có còn hành hạ Diệp không ? Duy biết rõ, Diệp không bao giờ nói dối Duy đâu ? nhìn đôi mắt đượm buồn mệt mỏi và những giọt nước mắt lưng tròng tuôn rơi như thế kia thì làm sao nàng nói dối được chứ ? chính Duy đã từng chở Diệp về nhà chồng cũ để mang đồ ăn cũng như đưa mấy đứa nhỏ đi chơi những khi ông ta ko có nhà mà!! Diệp quả là người đàn bà yêu trẻ con và cũng từ điểm này mà Duy yêu thương Diệp!! Những tháng ngày ko có Diệp, Duy lăng nhăng lại vơi Thuỷ đê/ khuây khoả, để giết thì giờ nhưng mà trống vắng vẫn hoàn trống vắng!!! cái chỗ của Diệp trong tim hình như không ai thay thế nổi!! đã gần cả một năm rồi còn gì ?!!
                      Sáng nay Duy tìm về lại thành phố Diệp, chàng ghé nhà chị Phuơng và mong có thêm tin tức gì của nàng .....
                      - chào chị, lâu quá em ko có ghé đây!!
                      - vô nhà chơi đi em!!
                      - chà, chị đã có em bé bồng rồi nhỉ!!
                      - ừ ...dạo này em thế nào ? lập gia đình chưa ?
                      - chưa chị ....
                      - Thế cô Thuỷ đâu ?
                      - tụi em ko hạp nhau!! Diệp có về đây thăm chị ko ? cô ấy hạnh phúc với chồng chứ ?
                      - nó đi viet nam chơi rồi em ạ ....nó vẫn sống một mình đấy chứ !!
                      - hả ? sao Diệp nói với em là quay lại với chồng !!
                      - ồ, xin lỗi chị ko biết nó nói với em như vậy!!
                      - Diệp đi VN bao lâu rồi chị ?
                      - Nó đi cũng mấy tuần rồi, nghe nói tuần tới nó phải về để đi làm hãng mới gì đó!!
                      - Diệp ko làm ở Boston hay sao ?
                      - ko, nó có job ở đây rồi ....
                      - Trời!! thế này là thế nào ? em ko hiểu gì hết ?sao chị nói với em là Diệp đi xa ?
                      - Chị xin lỗi vì Diệp nó muốn như vậy !! thôi, em đừng có theo nó điều tra gì nữa, trong lòng nó đã quyết chia tay em thì đừng nên níu kéo làm gì!!
                      Duy đau khổ bước về ....sao mà Duy lại hồ đo6` như vậy ? sao lại vội vã lên án, kết luận ve6` Diệp như vậy ? lại còn viết email xỉ nhục Diệp nữa ....chắc chắn nàng sẽ ko bao giờ tha thứ cho Duy nữa đâu!!! có lẽ hai đứa vô duyên thật rồi !Duy cay đắng nghĩ thầm ....tình yêu, quả thật như là một trái đắng .....thôi thì hãy quên nhau đi!!
                      ------------------------------------
                      Sáng nay, gia đình Duy hân hoan vui vẻ vì chút nữa đây bên nha Duy sẽ có đám hỏi mà chú rê/ lại ko ai khác là Duy!! ai cũng vui vẻ nói cuời, chỉ riêng Duy là buồn như đưa đám!! mẹ của Duy đã nan nỉ và thậm chí đem mạng sống ra hù doạ chàng khiến chàng ko thể ko tuân theo!! người con gái tên Thơm xinh đẹp hồn nhiên do mẹ chàng lựa chọn mà Duy thì chỉ mới gặp nàng lần này là lần thư hai!!Thôi thì ai cũng phải lấy vợ lấy chồng!! vậy cũng xong một kiếp người!!
                      Cái đám hỏi đơn sơ, trôi qua nhanh chóng ....Duy lật đật xin phép rồi về đi làm thì ....
                      - hôm nay ngày vui mà con đi làm gì ? nghỉ một bữa đi!! ở nhà đưa vợ con đi shop .
                      Duy thoái thác " ko được mẹ, con có họp quan trọng không bỏ được!!"
                      - Thưa mẹ, vậy cứ để anh ấy đi làm đi!! hôm khác đi cũng được mà!!
                      Không hiểu sao trong suốt buổi đám hỏi Duy ko được an tâm, tinh thần rối loạn lắm !! Bước vào hãng đã 3 giờ 5, Duy trễ 5 phút rồi!! hớt hải Duy chạy ngay đến lớp học seminar ...thực ra cũng không wan trọng gì cho lắm nhưng không thể vắng mặt!! Vừa bước vào, Duy giật bắn mình!!! Là Diệp!! cô bé ngồi chễm chệ ngay hàng ghế giữa hội trường .... chao ôi, tại sao cô lại ở đây ? trái tim Duy đập loạn xạ ....phía bên kia, người bạn đồng nghiệp của Duy vẫy tay, mà chỗ của Diệp cũng đã không còn ghế trống ? nên Duy đành bấm bụng qua phía bạn mình
                      Duy cứ thấp thỏm mong cho đến break time để được gặp Diệp, cô bé hôm nay nhìn lạ quá!! mặc bộ đầm đen, nhìn Diệp chững chạc hơn, ra phong cách của người lớn!! hơn một năm rồi Duy đã không gặp nàng ? bé Vũ bây giờ cũng đã gần 4 tuổi chứ ít sao ? Gương mặt Diệp vẫn thế, dôi mắt vẫn long lanh dịu dàng nhưng lại gắn lên cặp kính cận!! có lẽ vì đôi kiếng cận này mà nhìn Diệp chững chạc, trí thức và ko còn vẻ trẻ con như xưa ? song Diệp vẫn đẹp lắm!! vẫn nước da trắng hồng, vẫn mái tóc xỏa lơ lửng ngang vai, vẫn cái cằm chẻ và cái miệng duyên dáng thuở nào ...Cái giờ break ấy ro6`i cũng tới ....Duy chạy vội lên hàng ghế của Diệp
                      - Diệp, mình ra ngoài nói chuyện chút đi!!
                      Diệp quay qua người bạn " you like to go with me ? " người bạn có lẽ hiểu ý khi thấy Duy nên lắc đầu !! Duy thầm cảm ơn và cùng Diệp bước ra ....
                      - Diệp, tại sao lại nói dối Duy ?
                      - ko có gì đâu ? chuyện qua rồi, đừng nhắc lại !!
                      - Đừng hành hạ Duy, hãy nói cho Duy biết đi ...
                      - Duy thế nào rồi ? Thơm ra sao ? hai người có hạnh phúc ko ?
                      - Chúa ơi ...sao Diệp biết ?
                      - Chuyện dài lắm, mình ko có thì giờ để nói đâu ?
                      _ họp xong đi ăn cơm với anh nhé Diệp!!
                      - Thôi anh ạ, mình ko nên lỗi đạo đâu ?
                      - em có chồng khác rồi à ...
                      - gần như vậy ...anh cũng thế thôi ....
                      - Bạn bè đi ăn cơm có gì lỗi đạo ? đi với anh đi, nếu ko anh quỳ xuống năn nỉ em đó !!
                      - thôi được rồi, đừng làm thế, thiên hạ cuời đó, em sẽ đi ...
                      -------------------------
                      - sao lại đưa Diệp lên đây ? chỗ này đâu có gì ăn ?
                      - nhưng chỗ này đẹp phải ko ? Tháp vọng của Lehigh Ụ đó em!!
                      - có ý chi đây ? em ko muốn làm gì có lỗi với vợ anh đâu ? đưa em xuống đi!!
                      - nói cho anh nghe, tại sao em lại biết rõ anh có vợ khi mà anh chỉ mới gặp cô ấy lần thứ hai ?
                      - là mẹ anh cho em biết!! em làm tất cả theo yêu cầu của mẹ anh thôi, mẹ anh nói đúng, anh ko thể vì một người đàn bà mà huỷ bỏ tương lai của mình ...
                      - chời, mẹ anh li gián chúng ta .....
                      - không phải, anh ạ, mà là em tình nguyện .....
                      Duy rơi nước mắt lúc nào ko hay ....chơì ơi sao mà oan nghiệt, sao chàng hồ đồ phá huỷ hạnh phúc trong tay như thế này ? bất thình lình Duy ôm chặt lấy Diệp " không thể nào, anh ko thể mất em đâu!! mình trốn đi nơi khác ở nhé ...làm lại từ đầu ...chưa có muộn ...anh có thể bải bỏ hôn nhân, anh ko yêu cô ta mà chỉ yêu em ....Diệp " ro6`i ko kịp đợi Diệp phản ứng chàng đặt lên môi nàng nụ hôn nóng bỏng, Diệp mềm người trong vòng tay chàng ....thoáng chốc, tình yêu lại thức dậy trong họ mãnh liệt ....
                      cái cơn say ấy rồi cũng qua đi , bô/n phận, trách nhiệm, đạo lý làm người trỗi dậy đánh thức Diệp ...gương mặt đẫm nước mắt của mẹ chồng, lời nói tha thiết xin lỗi thay cho cháu trai của bác T, bác ruột của chồng Diệp, danh dự tai tiếng của cha mẹ, những đôi mắt thơ ngây của lũ trẻ, luật lệ khắt khe của tôn giáo ....và nhất là những lời nói chì chiết đay nghiến của mẹ Duy dành cho nàng .....Diệp bừng tỉnh, nàng gỡ tay Duy ra mà nước mắt ngắn dài ....nàng biết Duy thương mình lắm, và chính nàng cũng ko thể phủ nhận mình đã yêu chàng có lẽ đây là lần đầu tiên có một người đàn ông lo lắng và yêu thương nàng nhiều đến như vậy ....so với mối tình đầu đơn phương ngày xưa thì anh Hoàng chỉ thương yêu lo lắng cho nàng như cô em gái nhỏ, còn Duy thì khác, chàng yêu nàng và thật sự muốn hy sinh tất cả cho nàng ....Diệp bổng thì thầm hát khẽ " phải chi, em đừng có chồng, và anh còn đơn côi, thì giờ đây đôi ta không buồn, không đau đớn khôn nguôi ......"
                      Định mệnh quả thật là nghiệt ngã .....
                      - Diệp, đi với anh nhé, mình qua Arizona ở, anh có bạn bên ấy, rồi thời gian ba mẹ sẽ tha thứ và chấp nhận chúng ta !!
                      - không anh ạ .....em ko thể lỗi đạo với chồng em, và lại càng ko cho phép anh lõi đạo với Thơm ...
                      - em quay về với chồng em rồi à .... ?
                      - vâng, sáng hôm nay ....
                      - trời, em nói gì vậy ?
                      - sáng nay em mới thu dọn đo6` về với anh ấy ....
                      - em còn yêu anh ta ?
                      - làm vợ chồng ko tình cũng nghĩa anh ạ huống chi bây giờ anh ấy đang có bệnh, các con em cần một mái ấm gia đình đàng hoàng .....
                      - nhưng em ko yêu người ta, tại sao lại hy sinh vô lý như thế ....
                      - đời của em bây giờ chỉ có các con thôi ....sống được bao lâu nữa mà ích kỉ cho riêng mình hả anh ? hơn nửa đời người rồi ....hãy quên em đi, hãy vui sống và mang lại hạnh phúc cho Thơm anh nhé!! co6 ấy vô tư, tinh khiết như tờ giấy trắng, đừng làm tờ giấy trắng ấy vẩn đục vì em ....
                      Tiếng phone di đông của Duy reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Duy và lời nói đều đều của Diệp " anh Duy hả, là Thơm đây, anh về ăn cơm nhé, em và cả nhà đang đơi .....
                      - Mình về đi Duy .....em muốn về với bé Vũ ....tặng cho anh bài thơ em hí hoáy trong buổi họp
                      Nhìn bóng dáng Diệp luớt đi nhẹ nhàng, Duy nghe quặn thắt ....thế là hết ....tình yêu của chàng thực sự đã trở thành một trái đắng chẳng ngọt ngào .....Duy mở tấm giấy ra ...

                      Em về anh có nào hay
                      Như cây me ngả bóng dài buồn tênh
                      Như lòng em mãi chênh vênh
                      Bên tình bên nghĩa biết bên nào đầy ? ?

                      Comment


                      • #12
                        Đổi Đời

                        Ngay ở dưới quê tôi
                        Phụ nữ đang đổi đời
                        Mốt lấy chồng ngoại quốc
                        Lúc này thịnh ghê nơi

                        Bà con rủ nhau đi
                        Già trẻ cũng cười khì
                        Tập thể dục thẩm mỹ
                        cho vóc dáng đờ mi

                        Hom qua cưới đài loan
                        Xe hơi đón thật sang
                        Cả làng ngây mắt ngắm
                        Chú rể phệ vô vàn

                        Sáng nay đám mới rồi
                        rẻ lắm cũng vài đôi
                        theo chồng về xứ lạ
                        hồng kông, nhựt bổn mời

                        may mắn vớt việt kiều
                        có chục xấp đủ kiêu
                        rước một cô làm vốn
                        Đổi đời chẳng phải liều .....


                        Cái bài vè thơ thẩn của ai đó cứ dán bừa bãi ngay trong trung tâm văn hoá của huyện, nó đập vào mắt tôi dù rằng tôi chả bao giờ muốn đọc !! càng đọc, càng thấy xót xa dù chính tôi cũng gián tiếp hợp tác cho nhữg phi vụ đổi đời như thế !! biết làm sao ? tôi chỉ à nhân viên trong dịch vụ môi giới cho các ông việt kiều muốn kiếm vợ VN thùy mị đoan trang ở cái xứ đồng chua nước mặn này!! Các bà các cô o bế tôi dữ lắm để mong tôi giới thiệu cho một anh kha khá, rủng rẻng đô la hay có thêm cái mác kĩ sư giám đốc gì đó thì sẽ hậu tạ ối tiền!!
                        Vì miếng ăn, vì những nhu cầu cần thiết cho sự trưởng thành của các con tôị..tôi cũng đành bấm bụng làm cái chuyện không phải với lương tâm !! có những anh việt kiều nổ như bắp rang, khoe vốn tiếng anh lõm bõm, nổ văng miểng tứ tung nào là "tôi làm manager cho một liên doanh..., nào là , tôi làm kĩ sư cho hãng điện tử....nào là nhiều tiền quá nên chỉ cần đi làm sáu tháng thôi, còn sáu tháng về VN du lịch !! " Thôi thì hầm bà lằng !! có đôi khi tôi chỉ muốn huỵch tẹt ra " manager đứng thu tiền cho Mặc đồ nâu (Mcdonald), kĩ sư chạy belt đứng trẹo đầu gối hay sáu tháng làm, sáu tháng thất nghiệp lãnh tiền chánh phủ !!
                        Thảm hơn nữa là các ông dẫu đi mỹ đã lâu năm nhưng cứ vẫn muốn duy trì cái cảnh " chồng chúa vợ tôi " vẫn áp bức vợ như là một nô lệ để hầu hạ cho những sở thích của mình....nếu không xong thì mặc nhiên vào internet môi giới đường dây của cơ quan, dịch vụ mai mối của chúng tôi để mà làm quen với các cô VN. Chỉ tốn có 5 đô la, thì các ông đã tỏ biết bao nhiêu lời tình ngọt bùi, hứa hẹn gian dốị..Nếu đã chọn đúng đối tượng mà mình thích qua hình, qua lá thơ hồi âm đầu tiên thì từ A đến Z chỉ tốn có 5000 !! Một cô vợ thơm phưng phức, trẻ trung, và còn nguyên trinh tiết đàng hoàng để các ông được may mắn theo lối dị đoan của người tàu trong việc làm ăn mua bán !!
                        Tôi may mắn hơn người, thuở di học, tôi có vốn tiếng anh dồi dào, lại biết nói trôi chảy tiếng quan thoại, chút ít vốn tiếng Pháp nên khi ra trường, thấy cái tên rất kêu " công ty du lịch môi giới trong và ngoài nước " tôi nộp đơn ngay !! qua cuộc thi vấn đáp và thi viết với người Đài loan bằng ba ngoại ngữ, ông ta đã chấm tôị Lần đầu tiên, khi nghe con số lương căn bản 2 triệu một tháng....tôi mừng như bắt được vàng !! dẫu số lương đó chỉ khoảng 120 đô la !! Ở VN, lương như thế là khá lắm rồị..còn hơn gấp mấy lần lương bác sĩ cơ đấy !!
                        Con bạn tôi mài đũng quần suốt bảy năm trời ở ghế giảng đường, ngày ra trường cũng hớn hở với mảnh bằng bác sĩ vậy mà đến lúc đi làm thì....thật thảm !! 600 ngàn một tháng !! nó không ngớt ca ngợi tôị...
                        - " học ngoại ngữ như mày chỉ mất 4 năm mà có việc thơm, lương hậu hĩnh....có đâu như tao, có tiếng mà chẳng có miếng gì !!

                        - chắc tại số tao may mắn thôị...để xem tao có hạp không đã !! biết đâu đi làm không xong việc bị xếp đuổi cũng không biết chừng !!
                        - xem bàn tay mày cũng biết là mày may mắn, giàu sang phú quý cả đờị...ai mà có con đường chỉ tay may mắn dài như mày không !!? chỉ có Hít Le thôi !!
                        - Thôi mày ơi, Hít Le giàu nhưng chết yểu, tao không ham !! với lại hắn ác thấy mồ....
                        Cái buổi tâm sự tầm phào ấy vậy mà ứng nghiệm....Tôi làm việc ngoài lương bổng, còn được huê hồng hậu hĩnh của các ông Đài Loan, Nhựt bổn, Việt kiều, Úc , Mỹ....chỉ có mấy ông tây ba lô là nghèo kiết xác và kéo không ra thôi !! Được tiền nhiều nhưng đổi lại, lương tâm tôi ray rứt lắm....Tuy tôi không phải ác như Hít le nhưng tôi đã gián tiếp hại những cô gái thơ ngây, trong trắng , quê mùạ....
                        Mỗi khi có một phi vụ hạnh phúc, yên ả thì tôi thường cúng vái tạ ơn trời và tự an ủi mình " thì ra, mình cũng làm được một điều tốt " !!
                        Mười phi vụ thì có lẽ chỉ may ra có một mối xem ra cơm lành, canh ngọt mà thôi !!
                        Tôi vẫn chúa ghét mấy thằng cha việt kiều sạo sự và nổ như bum !! mặc dù đôi khi tôi đã đùa giỡn móc mỉa rằng
                        - " Việt nam bây giờ cấm đốt pháo rồi đó chú !!"
                        Có cha còn nham nhở , mất dậy hơn :
                        - Cô kiếm cho tui cái con nào mướt như cô nè, không cần còn trinh, biết làm ăn sành điệu, sờ mó, bóp nắn, cắn xương xương là tui boa cô đẹp liền !! còn mà kiếm không ra thì cô phải ưng tui đó !!
                        Tôi nghe tức anh ách, không nhịn được :
                        - ông sắp xuống lỗ rồi mà còn gân vậy saỏ coi chừng mới trận đầu đã bị thượng mã phong, ngủm cù đèo rồi đó !!..............
                        Tôi cảm thấy chua chát.....thương cho mấy cô gái nông thôn vì muốn có tiền mà đánh đổi cuộc đời mình cho quỷ dữ.... có ai biết trước được khi qua đến Mỹ thì bản thân mình bị đi cày 2, 3 job để mà hầu hạ những thằng chồng lười, nếu không cam nhận thì phải cày như chó để mà trả nợ cho nó, nếu không nó thưa cho bị đuổi về nước !! chua lắm, cay lắm, và đau lắm !!
                        Sáng nay, vào đến sở làm, check email, tôi đã nhận cả chục cái thơ làm quen của các anh viêt kiều, các ông Đài loan liên lạc qua cái mạng " Du lịch.com " của hãng chúng tôi !! cái việc môi giới kiểm tra qua thơ vi tính, giới thiệu người, chuyển thơ qua lại từ A tới Z cho đến khi khách hàng chấp nhận hợp đồng thì đặt tiền cọc trước, lúc ấy tôi gọi cho xếp để ông sắp xếp đưa cô gái lên Sài gòn chăm bẵm sắc đẹp, vỗ béo các cô cho tròn tròn chút đỉnh. Thời gian hai ba tháng liên tiếp kế đó các cô phải ở lại tập thể trên sài gòn cho nhả phèn, trang điểm lộng lẫy chờ anh viêt kiều về tới và làm thủ tục rước đi !! 4000 đô là tiền cho thủ tục hợp đồng, giấy tờ ,1000 đô làm quà sính lễ cho gia đình vợ....chú rể chỉ việc mua vé máy bay là rinh nàng về dinh mà thôi!! Đôi khi, có những thằng Đài loan nghèo,kiết xác kì kèo, trả giá thì xếp tôi cũng du di, nếu ế khách, mà bớt cho chút đỉnh. Cứ mười lá thơ làm quen thì thường có 6 cặp thành.... tỷ số đó cũng đủ cho cái công ty du lịch môi giới có chi nhánh dưới huyện Hồng Ngự của tôi đủ sống còn rồị..huống chi, nó còn có hàng tá chi nhánh hẻo lánh ở các vùng quê khác.
                        Một lá thơ ngộ nghĩnh đập vào mắt tôi

                        "Thuỳ Dương thương mến,
                        Vừa nhìn thấy hình em trên web site Du Lịch, thì con tim già cỗi của anh cũng thình thịch yêu thương. Anh ngu ngơ như có ma quỷ dẫn lối đưa đường, đã mạo muội viết lá thư thăm hỏị Trước dẫu lạ, sau sẽ thành duyên mới, em bằng lòng theo anh rong ruổi đường xa , về với anh thì tha hồ gấm vóc lụa là...."ừ", em nhé, để anh làm thủ tục.....

                        Mèn ơi !! cái email có âm điệu cứ như là một bài thơ !! nổ cũng khéo mà văn chương cũng không tệ !! Tôi quay lại mục nối kết tơ hồng để xem lại cái cô Thuỳ Dương.....
                        À, thì ra là con Tủng làm phụ tá cho phòng y tế huyện, con nhỏ này còn làm thêm nghề bán nước mía ngoài đầu cổng đình !! con nhỏ chẳng đẹp tuyệt vời gì mấy, được cái trẻ trung, 17 tuổi nhưng lại đen như chà và, và lại nói ngọng bẩm sinh chữ n mà cứ phát âm là Ng. Cái tiệm chụp hình cũng tài !! trang điểm lộng lẫy, khiến con nhỏ nhìn chững chạc như đàn bà 30 và trắng như bông bưởi !! chính tôi đã chạy chọt giấy tờ làm lại khai sanh để đổi tuổi tác cho nó thành 27 vì luật lệ Việt nam là không thể lấy chồng dưới 18 !!
                        Tôi phì cười !! nhủ thầm..." thằng cha này bị lỡm rồi !! , tôi bổng dưng thấy ghét cái giọng điệu nổ của hắn ta nên nhất định hạ quyết tâm câu cho được cái mối này !!
                        Nhìn hình thằng chả cũng bảnh tỏng quá chứ....phải nói là đẹp trai mới phải !! hắn trạc 40 nhưng phong độ và trông rất ngon cơm !!
                        Check thêm những cái meo khác, tôi lại thấy ngao ngán....Kì này, tụi Đài Loan qua khá nhiềụ...mới hôm qua tôi đọc báo có đăng tải bài "mua vợ " thật thê thảm....Bọn Đài Loan nghèo không lấy nổi vợ nên qua Việt nam mua, nghe nói bên Đài Loan và Hồng Kông, đàn ông muốn lấy vợ củng không rẻ lắm đâủ có trong tay 10000 đô thì cũng chưa chắc kiếm nổi một cô vợ bần cùng !! bài báo còn kể man rợ hơn là chúng qua đây mua vợ về rồi cùng chia nhau cho 3,4 người hưởng thụ.....chán chê thì đem vào tửu điếm để mà bán lấy vốn lại !! nghe sao mà thảm !! vậy ra, lấy việt kiều cũng còn đỡ hơn, cùng lắm là quay về nước chứ không đến nỗi làm điếm tha phương !!
                        Tôi tần ngần bên dòng email thơ thẩn của thằng cha viêt kiềụ...thôi thì....phóng lao phải theo laọ...làm cái nghề môi giới này mà cứ soi rọi lương tâm thì chắc đói !! dù sao đôi khi cũng có những cặp ấm êm đó mà !!
                        Đổi đờị...... đúng là khoảng cách quá lớn từ khi các cô gái bước lên máy bay theo các chú rể ngoại quốc và việt kiều như thể một cú shock phập phồng và lo sợ nhất....hai chữ duyên phận....thật chẳng sai tí nào khi có sự "đổi đờị
                        Tôi đến quán nước mía của Tủng khoảng xế chiềụ Cái quán lèo tèo vài cái bàn gỗ ọp ẹp, có đôi ba người khách. Huyện nghèo, mấy ai có tiền mà ra đây uống một ly nước mía tới 2000 đồng? dân làm ruộng, bắt cá rủi may nhờ vào con nước mỗi năm thì làm gì có của dư , của để mà xa xí phẩm giải khát một li nước mía chứ !!
                        Cái huyện này, năm nào mà không lũ lụt ? Người dân ở đây sống bấp bênh, nay nhà nhưng có khi mai lại nheo nhóc chen chúc trên một chiếc thuyền con .Nặm nào cũng có người chết vì lũ . Con nít chẳng mấy đứa được tới trường...Tôi nhớ bài thơ của cô học trò Uyên Vy Me dại nào đó đã làm bài thơ Mùa nước nổi đăng trên tờ Mực tím ngày nào khi tôi còn là cô nữ sinh áo trắng đến trường


                        Tôi nhớ ngày xưa ở Cửu Long
                        Nước lũ tràn về, dân long đong
                        học trò đến lớp bằng xuồng lá
                        lớp học thô sơ mái vẹo cong

                        Tôi nhớ cô trò xinh ngày xưa
                        mỗi khi tới tháng gió giao mùa
                        nước lũ tràn về bao khắc nghiệt
                        nó vẫn cùng tôi chẳng chịu thua

                        chống đò rước bạn mặc nước dâng
                        cho kịp mùa thi đang đến gần
                        những mong có chữ, đời thay đổi
                        mai này theo nghiệp giáo, giúp dân

                        tôi nhớ có lần em đến thăm
                        tặng tôi hoa súng đẹp vô ngần
                        em bảo " hoa sống trong nước lũ "
                        vẫn cứ dẻo dai giữ tấm thân

                        không thể ngã đâu, vì ngày mai
                        càng khổ càng tôi luyện miệt mài
                        mai kia ai biét trời sẽ sáng
                        bừng nở đón chào một tương lai


                        Bây giờ, tuy cuộc sống của người dân Hồng Ngu8. đã có phần khá hơn xưa nhưng cái khá đó phần nào phất lên được cũng nhờ vào hai chữ Đổi đời của các cô gái tuổi cập kê, của các bà xồn xồn goá đã không ngại tiếng tai, mạnh dạn đổi đời !!Từ ngày công ty tôi mở văn phòng ở cái huyện này để tôi về đây làm việc thì hầu như bộ mặt của cả cái huyện đã thay đổị Các cô gái cứ lần lượt thay nhau lên xe hoa rồi mất biệt, nhà cửa của dân chúng cũng khang trang hơn, không còn vách rơm hay chòi rạ ọp ep.....tệ tệ cũng có được căn nhà gỗ mà che mưa , trú nắng !!

                        Tôi ngồi xuống ghế và kêu một ly nước mía rồi ngoắc Tủng ra để bàn việc !! con nhỏ sáng mắt lên khi nhìn thấy tấm hình của thằng cha việt kiều với lá thơ có vần có điệụ Tôi bảo với nó
                        - em viết thơ trả lời đi, rồi tôi sửa lại chút và gởi đi dùm cho !! Nếu hai bên thoả thuận xong thì huyện mình lại rình rang đám cưới !! ráng viêt cho ngọt ngọt một chút đó !!
                        - dạ, cảm ơn chị lắm !! em sẽ cố gắng, trăm sự nhờ đến chị để gia đình em được thoải mái hơn và thân em cũng thoát được cái cảnh nghèo hèn

                        Tôi lững thững bước ra khỏi quán và lái xe đị Thay vì về nhà, tôi lại ghé lên phố chợ để mua ít vật dụng. Con đường mòn dẫn ra phố huyện thật là đẹp, những tàng me rợp mát hai bên khiến cho mái tóc tôi tung bay trong gió lộng


                        Tôi ngẫm nghĩ đế hai chữ Quê mình !! Giá như các nhà lãnh đạo của đất nước tôi biết lèo lái giang san môt cách chí công vô tư thì có lẽ những người đàn bà khốn khổ đâu có bải bán thân nương nhờ vào số phận? vào những đồng đô la may rủi !!? Sài gòn có bộ mặt phồn thịnh thật đấy nhưng đi sâu vào từng ngõ ngách thì thật là thảm hại ! các vùng quê vẫn cứ nghèo đói , người dân vẫn cứ chắt bóp, chạy chọt từng bữa ăn !! Những số phận đã được đổi đời có được hạnh phúc hay không thì có trơ`i mà biết !!?

                        Thật ra tôi có biết !! những trường hợp đau lòng thí dụ như trường hợp của con Huyền đầu xóm !! Lấy chồng Đài Loan rước đi rình rang, có ai ngờ về bên ấy nó chỉ làm người hầu cho ba thằng Đài loan thất nghiệp !! Chúng nó đã hùng tiền lại để cưới con Huyền về mà xài chung !! Đã đời chán chê, chúng đem bán nó vào nhà chứạ...thật là thảm !! Cứ nghĩ đến những trường hợp đau lòng ấy, tôi cảm thấy mình tội lỗị...mình đã gián tiếp đưa đẩy các cô gái yếu đuối , non nớt vào bước đường cùng !!....nhưng mà...nghề nghiệp, miếng ăn..tôi biêt phải làm saỏ tôi đâu thể làm gì hay biết trước được điều gì? bỏ việc ư? người khác cũng sẽ thay vào cái chỗ của tôi , còn tôị..thì thất nghiệp !!

                        Bẵng đi hơn hai tháng....cái ông việt kiều ấy lại chấp nhận đóng tiền cọc và quyết định làm thủ tục cưới con Tủng !! Tôi nghe buồn buồn...từ cái dạo tôi giới thiệu cho hai bên liên lạc, thỉnh thoảng Tủng gọi tôi nhờ góp ý cho những lá thơ và bây giờ....anh ta đã bằng lòng về VN coi mắt Tủng !! Tôi ngẫm nghĩ " xem ra, anh ta có học thức, chắc cũng không đến nỗi làm hại đời con Tủng !!"

                        Nghe tôi thông báo, con Tủng và gia đình nó mừng lắm !! như bắt được vàng vậy !!
                        Cài ngày ấy rồi cũng đến, con Tủng được đưa lên Sài gòn để trau chuốt và gặp anh tạ...tôi cũng cảm thấy hồi hộp, tò mò làm sao đó nên cũng lên SG để xem tận mặt dù tôi biêt rằng trước sau gì, hắn cũng phải xuống gia đình Tủng, và cũng qua lại với tôi để hoàn tất giấy tờ và thủ tục !! Cũng có thể khách hàng đổi ý không chịu cưới sau khi xem mắt và như thế, tiền cọc mất trắng, ngoài ra còn phải bồi thường thiệt hai cho công ty một số tiền vì đã sắp xếp buổi họp mặt này !! song trường hợp này rất ít xảy ra bởi vì công ty chúng tôi đã để cho hai bên qua lại với nhau qua thư từ trước khi họ quyết định. Tiền chi phí thư từ, đối với khách việt kiều hay người nước ngoài thì 5,10 đô cho mỗi email thì có đáng gì? !!

                        Cái buổi gặp mặt ấy làm tôi chết điếng trong long....ban đầu tôi ngờ ngợ...rồi thì quan sát kĩ lưỡng và cuối cùng, tôi đích thực nhận rạ...hắn, chính là chú rể của con bạn tôi đã đi Mỹ hơn mười năm nay rồi !!Cái tấm hình anh ta gởi cho con Tủng thì khá lạ, nên tôi không thể nào nhận ra hắn, nhưng mặt đối mặt như thế này thì tôi biết và không lầm lẫn được !! mà lầm lẫn làm sao được khi ba năm tru8ớc đây con bạn tôi về VN thì hắn cũng về theo dù rằng hai đứa tụi nó chẳng thuận buồm xuôi gió !!
                        Tôi chắt lưỡi rồi thở dàị...vậy là bây giờ, con nhỏ đã thật sự gãy gánh rồi!! cái con nhỏ đó cũng tệ !! chuyện tày trời thế này mà nó chẳng hề nói tôi nghe !!!! Vừa gặp tôi , hắn cũng điếng ngườị...gương mặt hắn bổng tái lại và giọng nói ấp úng !! tôi tỉnh queo đứng dậy bắt tay chào
                        - chào anh Quang !! Không ngờ lại làm bà mai cho anh !!
                        Rồi tôi day sang Tủng
                        - Đây là Thuỳ Dương , người con gái mà anh liên lạc muốn cưới làm vợ....
                        hắn ta cứ láo mắt qua lại và lúng túng rõ rệt....chưa kip ngồi xuống uống ly nước, hắn đã bảo
                        - Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?
                        - ồ, vậy à...được thôi !!
                        Tủng cũng biêt ý nên chẳng đợi tôi mời, con nhỏ lẳng lặng đi vào phòng trong. Tôi bây giờ mới lên tiếng...
                        - Tôi thât không ngờ tôi lại gặp anh ở cái hoàn cảnh lạ lùng này

                        Bây giờ Châu ra sao hả anh? hai người thât sự phải đi đến tình trạng chia tay rồi saỏ
                        Hắn im lặng....nhưng rồi cũng lên tiếng....
                        - Mong cô đừng nói lại với Châu chuyện này !!
                        - Trời đất thánh thần ơi, vậy là saỏ tôi không hiểụ..anh chia tay với nó lấy vợ khác, có gì đâu phải dấủ
                        - chúng tôi chưa hẳn là chia taỵ...
                        - chúa ơi, chưa chia tay mà anh đã lấy vợ khác rồi, anh đúng là môt thằng đàn ông tồi !!
                        - cô không được nhục mạ tôi nhé !
                        - tôi còn phải chửi thẳng cánh cò bay nữa kìa !! có người đàn ông nào tồi hơn anh không? sao không nhẫn nhịn đợi đến lúc li dị hẳn hòi rồi mới lấy vợ khác chứ !! anh làm như vầy không phải là quá đáng hay sao
                        - tôi biết tôi quá đáng, thiệt ra chúng tôi li dị rồi, có sống chung cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi ! con vợ tôi nó không biết điềụ Tôi đã tha thứ cho nó, để cho nó về lại rồi mà nó còn làm trận làm thượng, còn hỗn hào, còn lẳng lơ thì tôi phải trừng phạt nó !
                        - tôi không hiểu vợ chồng anh như thế nào nhưng tôi hiểu con bạn tôi, tôi cũng hiểu môt điều là nếu anh còn chung sống với nó dù bất cứ hình thức nào, chồng hờ vợ tạm hay có vỏ không ruột gì gì đó thì anh cũng không được quyền đi cưới con vợ khác !! anh có lương tâm hay không? còn mấy đứa con anh? nó sẽ nghĩ như thế nào đâỷ nếu anh muốn lấy vợ khác thì anh phải dứt khoát chia tay , ra ở riêng thì mới được quyền rước năm bảy con vợ về mà chơi !! anh thật quá đáng và vô liêm sỉ !!
                        - cô cẩn thận lời nói của cô đó !! coi chừng mất job như chơi !
                        - tôi chẳng sợ !! chỉ cần được thay thế con bạn tôi mà chửi ông đã đời cho hả dạ thì mất 10 cái jobs tôi cũng không khe đâu !! tôi phải cho con bạn tôi nó sáng mắt !! cũng may mà nhờ như vầy nó mới thoát được ngục tù, chứ không thì cả đời nó làm nô lệ, chết không nhắm mắt

                        - Cô nói đủ chưả tôi cancel cái vụ cưới xin này !!
                        - ủa , ông sợ tôi nói với con Châu à...dù ông cưới hay không cưới con Tủng , í lộn, Thuỳ Dương của ông , thì tôi vẫn cứ nói như thường ! Chẳng những tôi nói mà tôi còn một mực xúi nó dứt khoát tránh xa ông nữa kia !!
                        - cô cứ việc đi mà nói, con vợ tôi nó cũng biết tôi có bồ , chính nó muốn như vậy mà ! khi tôi rước được vợ tôi qua thì tôi sẽ ở riêng ! cô không cần phải thèo lẻo !
                        Tôi khựng lạị....có thật là đúng như những gì hắn nói không? không lẽ con Châu nhu nhược tới mức nàỷ Không lẽ nó cũng có một nhân tình khác? nếu là như thế, tại sao hai tụi nó lại ở chung nhỉ? tai sao thằng cha này ban đầu không cho mình nóỉ tại sao hắn lại đòi bãi bỏ vụ hôn nhân nàỷ rõ ràng hắn sợ một điều gì đó !! Không được, bằng mọi giá, tôi phải hỏi cho ra chuyện.....day qua anh ta, tôi phán,
                        - Anh suy nghĩ kĩ rồi phải không? muốn bãi bỏ hợp đồng nàỷ tiền cọc 500 đô sẽ mất trắng
                        - ok...đáng gì? còn hơn làm ăn với một người đàn bà lắm mồm như cô !!
                        - hahahhaha, có lắm mồm như tôi thì mới trị nổi những thằng đàn ông sở khanh và khốn nạn giống như ông !!
                        - cô sẽ hối hận về những lời nhục mạ khách hàng nàỵ...
                        - tôi sẵn sàng !!
                        Hắn vừa bước đi, thì tôi cũng nghe tiếng thút thít của con Tủng....thế là tôi đã làm mất một cơ hội kiếm chồng việt kiều của nó...và không chừng, tôi cũng sẽ thất nghiệp....nhưng mà tôi khoan khoái lắm !! tôi an ủi và khuyên nhủ Tủng đôi lời, còn tặng nó 50000 để bù tiền xe về lại Hồng Ngự. Cái thằng đàn ông khốn nạn đó hăm he chẳng saị...chỉ mười lăm phút sau, cái case của tôi đã đến tai boss...nhưng tôi không màng nữa...
                        trong đầu tôi đã vạch ra sẵn một kế hoạch là sẽ chạy ngay đến gặp vợ chồng con Thuỷ. Tôi nhất định phải kể cho nó nghe rồi liên lạc với con Châu xem saỏ chị của con Châu vẫn còn ở đây mà !! Nói là đi liền ! may phước, nhỏ Thuỷ hôm nay không đi làm !!
                        - sao tự nhiên hôm nay mày tìm tới taỏ dẫn tao đi ăn hả?
                        - đi thì đi, ngán gì? mấy thuở mà tao gặp được màỷ có tin giựt gân cho mày về con Châu nè !!
                        - tin gì? phải nó đi tu không? tin đó tao biết rồi !
                        - trời đất !! đi tu gì hả? tao không hiểủ
                        - không tu thì làm saỏ nó bây giờ có trái tim bằng tro rồi, tro tàn ngội lạnh đó biết không? chứ ai đời chồng đi cưới vợ khác mà nó không phản ứng gì?
                        - vậy ra mày biết rồi à?
                        - tao mới nói chuyên với nó qua yahoo đó ! chồng nó về VN cưới con nhỏ Thuỳ Dương nào đó ! nhưng nó còn cầu mong như thế để được yên thân...mày xem có lạ không?
                        - tao thấy không lạ !! chỉ có tao ngu đi cản trở thằng chồng nó mà thôi !
                        - ủa, thì ra nó cươ'i qua dịch vụ của mày à? con Châu bây giờ như bà ni cô đó , nó chẳng thiêt tha gì nữa, tối ngày về chỉ biết ôm lấy con mà thôi ! tao cảm nhận tâm trí nó không được bình thường....có khi nào nó điên không?
                        - thế khi mày nói chuyện thì thấy nó ra saỏ
                        - nó vẫn cười hì hì, vẫn giỡn như ngày xưa, nhưng mà tao vẫn cứ linh cảm nó buồn lắm, hận lắm !! nó nghe tao kể chuyện của anh Hoàng thì hình như đã khóc !! trong lòng nó...chắc vẫn còn mâu thuẫn.
                        - Vậy à....đã mười mấy năm rồi còn gì....có lẽ tại vì vậy mà chồng nó bỏ nó cũng không chừng...
                        - không phải vậy đâủ đàn bà tui mình chỉ cần một vòng tay yêu thương thôi, chuyện nó yêu đơn phương với Hoàng đâu có đáng gì mà có thể làm đổ vỡ hạnh phúc chứ ! chỉ tại nó hận chồng nó ! nỗi hận sâu quá, lớn quá không gì bù đắp nổi...
                        - nó kể mày nghe à....
                        - không có
                        - sao mày biết?
                        - thì tao đọc chuyện nó viết đó !
                        - nó viết văn?
                        - ừ, vô web của nó đi !! mày sẽ hiểu tai sao bây giờ nó tu tại gia !!
                        ---------------------------------------
                        Tôi quay trở lại công tỵ....và y như rằng....tôi mất job !! thằng cha lợi haị thật !! khốn nạn thật !! thảo nào mà con Châu nó hận !! tôi cũng hận lây nhưng nhờ hắn, tôi được đổi đời !! từ bỏ được cái nghề không lương thiện này ! còn con Châủ có lẽ nó chọn đúng con đường của nó, một trái tim rất bình yên bên cạnh con nó, đem niềm vui , nỗi buồn vào văn thơ, không màng chuyện đời , chuyện yêu đường...Hạnh phúc đối với nó bây giờ là đứa con và niềm vui viết lách !!
                        Còn tôỉ phải đi mua ngay tờ báo để kiếm việc làm .....bởi vì....tôi cũng đã Đổi Đời !!! ai rồi cũng có lúc phải đổi đời, tôi chỉ thầm mong khi con người ta đổi đời thì sẽ có một đời sống vẹn toàn hơn...liệu có được không dưới cái xã hội mà đồng tiền là vạn năng nhỉ? Tôi nghe mình xót xạ....


                        Nguồn: Đặc Trưng.net

                        Comment

                        Working...
                        X