TIẾNG HÓT BÊN SONG
Tác giả: Tiếu Ngạo
Đã hơn một tiếng đồng hồ,tôi ngồi bất động trên ghế tựa,mắt nhìn ra khoảng không trước mặt .Bên ngoài tuyết không còn rơi nhiều như đêm hôm,cảnh vật khoát lên một màu trắng toát,không một bóng chim,thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ làm lay động những chiếc lá vàng úa giũ tuyết lả tả rơi .Không gian thật yên tỉnh,tôi nhắm nghiền đôi mắt,những hình ảnh qúa khứ lần lượt chạy qua,phải chăng tuổi gìa làm người ta luyến tiếc những gì đã xảy ra trong cuộc đời .Tôi không phải là một nhà văn,nên nhiều lúc muốn ghi lại những cảm xúc cuộc đời,nhưng điều đó thật khó qúa .Thôi thì trước khi ra đi,tôi cũng ghi lại vài nét đơn sơ để phòng khi chứng bịnh Alzheimer đến,lúc đó tôi không còn nhận ra tôi nữa .
Như thói quen, sáng nào bọn tôi cũng tụ tập tại quán cà phê vĩa hè ở công trường chiến sĩ,vừa uống cà phê,hút thuốc Ruby,tán gẫu với nhau ,chờ tin hành lang xem thầy nào hôm nay vắng mặt,thì bọn nầy hẹn đi chơi .Lúc nầy xa lộ Thủ Đức đang khởi công xây,buổi chiều chúng tôi thường ra xem những xe chở đất đá đổ dài theo đường .Những đứa trẻ thả diều giấy nhiều màu sắc.Người lớn thì chơi máy bay điều khiển từ xa,vào lúc nầy đó là trò chơi xa xỉ .Trong bọn tôi,từng tuổi nầy rồi mà chưa đứa nào có bồ,vì là sinh viên đi học còn xin tiền cha mẹ mua cours,không dư tiền để đi làm chuyện khác,chỉ mong đậu ra trường đi làm .Hay là vào cái thời nầy bọn con trai còn nhát gái lắm .Tụi sinh viên văn khoa tổ chừc văn nghệ ở khu nền củ khám lớn,bọn nầy có đi xem,thấy nhiều em cũng đẹp lắm,nhưng không có đứa nào dám nhúc nhích cả .
Không còn nhớ rõ một buổi sáng nào đó,như thường lệ bọn tôi uống cà phê thì thấy một cô gái đi xe đạp,đội nón lá với chiếc áo dài trắng được tóc che khoảng bờ vai .Thằng Trung nhà nó bán xe gắn máy ở đường Trương Công Định :
-Ồ,em nào đẹp qúa ! Đề tao lấy xe Puch chở nó đi,chớ đi xe đạp thấy tội nghiệp qúa .Miệng nó nói,nhưng nó không đứng dậy .
Tôi vội nói:
-Của tao đó,(nhận liều mà) tại hôm qua tao lỡ hẹn,nên hôm nay em đi kiếm đó .
Cả bọn cười ồ biết tôi nói láo,mặc kệ chúng, em là của tôi .Tôi đứng dậy từ giã bọn chúng rồi đẩy xe đạp chạy theo em .Tôi chạy lẽo đẽo theo em,cho đến khi em vào trường Gia Long .
Khoảng tuần nay tôi không thấy em đi ngang,cà phê và thuốc lá không còn mùi vị với tôi nữa .Mắt tôi thường dán chặc vào những thiếu nữ đi xe ngang qua .Những ngày kế tiếp vẫn vắng bóng người trong mộng,tôi không hiểu có gì đã xảy ra trong tôi .Trong trường cũng có nhiều sinh viên đẹp mà tôi từng tiếp xúc,nhưng chẳng có tí tình ý gì,còn đối với em chỉ là một bóng câu qua song,tại sao hình ảnh của em còn lưu lại trong tôi,tôi cũng chưa rõ hết được nét mặt của em .Điều nầy thật lạ đối với tôi,tôi cố hình dung lại dáng người em nhịp nhàng đạp xe,không hề hay biết có bao nhiêu cặp mắt nhìn,trong đó tôi là người chú ý nhất .Phải chăng đây là ....
Còn tiếp
Comment