Mấy lúc gần đây mỗi khi có dịp vào trong “chat room” tôi hay gặp N cũng thường “online” giống như tôi và các bạn. Ðiều đặc biệt làm tôi để ý, là bên cạnh cái nickname của N còn có thêm một câu thòng là “Till death unites us!” (Chờ đến ngày nhắm mắt sẽ hội ngộ cùng nhau!). Không biết câu này N dùng để gởi cho ai, cho chính “himself”, hay chỉ là để... “tâm tình” với một người giờ đã không còn trên thế gian này nữa!? Riêng tôi, cứ mỗi lần nhìn cái message này là không khỏi chạnh lòng nhớ về những kỷ niệm đã qua. Thật ra, đó là kỷ niệm về một mối tình dang dở vì số phận oái oăm, vì tình duyên chưa được sum vầy, mà họ đã vội lìa xa nhau trong tận cùng của đau thương và oan trái. Tôi thường tự hỏi, không biết “ba chuyến đi về” của N là để “hội ngộ” cùng người yêu, hay để “kết thúc” cho một cuộc tình, hoặc giả “định mệnh” đến đó... rồi thôi, vì trọn-kiếp-con-người thì thử hỏi có mấy ai tránh được vòng sinh-ly-tử-biệt phải không?!!...
Chuyện tình của N bắt đầu từ khoảng hai năm về trước. Ðó là vào một buổi chiều cuối tháng Hai N và T tình cờ quen nhau qua “mạng lưới thông tin toàn cầu” Internet. Hàng ngày đi làm về hai bạn ấy hẹn giờ để “lên mạng” trò chuyện cùng nhau. Trong số những bạn gái mà N quen biết, thì T là người đã để lại trong lòng N nhiều lưu luyến nhất, không những từ tính tình dễ thương vui vẻ, dạn dĩ mà còn luôn cả hình dáng yêu kiều với những “ấn tượng” khó quên. Rồi từ những tình cảm đặc biệt này, cùng với những hứa hẹn với nhau, hai bạn ấy đã quyết định tiến xa hơn từ một tình yêu vừa chớm nở, mặc dù hai người đang ở 2 nơi cách xa nhau gần nửa vòng trái đất. Hai bạn N-T đã trao đổi, sắp đặt mọi chuyện với nhau và báo tin cho gia đình (hai bên) trước khi tiến hành thủ tục. Cũng may, cô Hồng (là cô của T) cũng đang sinh sống ở bên đây (khác tiểu bang với N) nhưng đã tỏ ra tán thành chuyện “nên duyên” này của hai bạn ấy. Cô Hồng còn hứa với N là cô sẽ hỗ trợ hai bạn tới cùng. Trong thời gian này cô thường liên lạc với N để chuyện trò hầu tạo nên mối dây liên hệ thân gần. Và để đáp lại lòng tin yêu của cô Hồng, N cũng đã vài lần đến thăm gia đình cô cách xa chỗ N khoảng một ngàn cây số...
Lần trở về Việt Nam của N vào tháng Bảy năm đó (tức gần nửa năm sau ngày quen biết) cũng là ngày hội-ngộ-đầu-tiên cùng T sau bao ngày hai bạn tâm tình và hò hẹn. Những ngày tiếp theo là lễ đính hôn của N và T như dự tính. Hai bạn gặp nhau lần đầu, nói chung cũng không có điều chi gọi là ngỡ ngàng hay thất vọng. Ðiều này có lẽ là do trong suốt thời gian quen nhau, họ đã trao đổi thư từ hình ảnh, cũng như “thấy” nhau thường xuyên mỗi lần “gặp” nhau trên Internet. Bên đàng trai ngoài mẹ của N còn có gia đình anh trai, và một vài người bà con khác cùng tham dự lễ đính hôn. Riêng ba của N vì tuổi già sức yếu nên không có mặt được. Cô Hồng từ xa cũng không quên điện thoại về hỏi thăm trong ngày vui ấy, cô hy vọng mọi điều sẽ diễn ra tốt đẹp như dự tính trước đây. Tuy nhiên, có lẽ do suy nghĩ của N và gia đình “không giống” như bên đàng gái mong đợi, nên đã có đôi điều không thuận lợi xảy ra. Ngay cả chuyện “đơn sơ” như gia đình bên đàng trai xếp đặt cũng không được bên đàng gái hài lòng cho lắm, từ đó dẫn đến những chuyện không vui. Ðiều này đã làm cho N và T buồn lòng trước thực tế đôi co. Ngày đó, tôi nhớ là từ quê nhà N đã gởi email sang và “báo cáo” bước đầu cưới vợ của bạn ấy diễn tiến ra sao. Nhất là chuyện không được vuông tròn làm cho chúng tôi (là những người bạn thân của N) cũng bắt đầu e dè và thấy chưa chi mà đã có đôi điều trắc trở. Ðiều tệ hại kế tiếp là T giận hờn và đòi dứt khoát với N. Có thể nói, lý do là từ những vấn đề tế nhị mà do cả đôi bên (hiểu lầm nhau) mà ra tất cả. Trong thời gian này có lẽ N là người “không vui” và cảm thấy thất vọng chán chường, vì chuyện này N mong đợi từ lâu, cũng như đặt bao hy vọng vào đây. Ðối với N chuyện lập gia đình là điều quan trọng, nhất là chuyến về VN lần này cũng là do quen với T mà có... nhưng cuối cùng N nghĩ, không lẽ mọi dự tính rồi lại chẳng đến đâu, không lẽ bây giờ đành hủy bỏ tất cả hay sao??!
Tuy nhiên vài ngày sau đó, có lẽ do hai bên đều suy nghĩ lại, nên cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa xong xuôi, N và T rồi cũng cười hòa với nhau vui vẻ. Những ngày còn lại bên người yêu, N lại có dịp cùng T tiếp tục gắn bó, để cùng chung bước trên con đường tình mà (trước đây) họ đã thề nguyền với nhau qua những lần truyện trò trên Internet! Lúc này có thể nói là hai người (mặc dù) đã cảm thấy gần nhau trở lại, thông cảm nhau hơn, nhưng ít nhiều tình cảm (nhất là) của T dành cho N cũng chưa được trọn vẹn đong đầy (half soul only) vì do lúc đầu cũng có đôi điều trục trặc.
Sau đám hỏi, N từ giã fiancé là T để trở lại với cuộc sống hằng ngày nơi hải ngoại. Ngoài giờ đi làm N vẫn tiếp tục niềm vui của mình bằng những lần gặp T qua Internet, bên cạnh đó là nhiều lá thư tình cùng hình ảnh chứa chan bao yêu thương mà hai người trao đổi với nhau cho thỏa lòng mong nhớ. Thời gian này, hằng ngày đi làm về chúng tôi đều có một thế giới riêng tư để mộng mơ, để theo dõi tin tức, để trải lòng mình, hoặc để... “tâm tình” với người yêu như trường hợp của N chẳng hạn, dĩ nhiên là rất mất thời giờ, có khi còn quên cả dinner, và nhất là... đi ngủ trễ. Thật sự “thế giới” đó chỉ là cái computer, là cái màn ảnh vô tri giác, nhưng nơi đó chúng tôi có thể “chuyện trò” với những người ở xa qua Internet. N cũng vậy, bạn ấy thường vào chatroom để tâm tình với T từ bên quê nhà đang mong đợi. Cái âm thanh đối đáp phát ra từ Internet mỗi khi đi ngang qua phòng của N làm tôi vẫn chưa quên. Thời gian đó bọn tôi còn có thêm anh bạn Rohan nữa! Lúc nào chúng tôi cũng rất vui và bận rộn vì ngoài công việc hàng ngày, sau giờ làm việc, ăn uống xong là lo quây quần bên máy computer của mình để tha hồ mà ngao du “cùng trời cuối đất” (trong trường hợp của ba chúng tôi thì “ngao du” ở đây có nghĩa là từ Việt Nam, Úc châu, Mỹ châu... và... cả Ấn độ “quê hương cà-ri” của anh chàng Rohan nữa chứ!)... Thỉnh thoảng chúng tôi cũng thường tập trung để theo dõi tin tức trên truyền hình, hoặc bàn tán thêm những chuyện thuộc loại... “breaking news” vừa biết được!
Thời gian này có lẽ N là người vui nhất vì lúc nào trong lòng cũng nuôi nhiều hy vọng. Hy vọng cho những ngày sắp tới, nhất là chuyện đám cưới cùng T dự trù sẽ tổ chức vào tháng Sáu năm sau, tức là gần một năm sau ngày đám hỏi. Thời gian càng kéo dài thì sự mong đợi càng dâng cao, nhất là trong trường hợp của N và T đã đính hôn nhau, thì ngày thành hôn là “mộng ban đầu” đang chờ đón họ...
Hình như cuộc đời bao giờ cũng có những điều bất ngờ, cũng như cuộc vui họp mặt nào rồi cũng đến lúc phải chia tay. Chúng tôi đây cũng vậy, mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng, một cuộc sống cá biệt phải lo toan, cũng như một công việc làm khác nhau để theo đuổi... nên chuyện “chia tay” cũng là điều tất nhiên sẽ đến. Ðầu tiên là Rohan tạm biệt chúng tôi sau lúc “uncle” của anh ta bất chợt đột quỵ và qua đời. Rohan phải trở về quê hương để lo giải quyết một vài công việc riêng tư nào đó. (Tin mới nhất mà chúng tôi nhận được gần đây, Rohan cho hay là bạn ấy đã đính hôn với người yêu bên Canada và sẽ cùng trở về Australia để sinh sống).
Rohan đi rồi, “chốn cũ” còn lại N và tôi tiếp tục bận rộn với việc làm như ngày nào để lo cho đời sống. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng còn có các bạn khác thỉnh thoảng đến chơi. Tuy nhiên, những sinh hoạt như làm việc ban ngày ở sở, và về nhà ghé vào thế giới “chit chat” ban đêm (trên Internet) của tôi và N vẫn tiếp diễn. Hàng tuần vào tối thứ Năm, tôi và N hay có thói quen đi shop đêm để mua đồ ăn, để la cà, và để... ngắm nhìn thiên hạ nữa! Rồi sáng thứ Bảy thì đi ăn uống bên ngoài, rồi chơi tennis hay chạy bộ exercise. Ðến trưa chúa nhật thì đi học thêm Phật pháp ở chùa... Nói chung là mọi sinh hoạt của chúng tôi cũng không có điều chi gọi là “khởi sắc” lắm! Hay nói đúng hơn là chúng tôi tiếp tục cuộc sống “như mọi ngày” nhưng trong lòng thì mong ngày được đi vacation (phép), hay nghỉ xả hơi cũng là happy sau những ngày làm việc! Và cái ngày đó đã đến là vào khoảng cuối tháng Năm. Ðây cũng là một “bước ngoặc” thứ hai tiếp theo lần chia tay với Rohan vài tháng trước. Lần này tôi thì làm một chuyến Mỹ du thăm viếng gia đình anh chị, rồi tham dự tiệc cưới bạn tôi, và dự lễ tốt nghiệp ngày thằng cháu tôi học hành đỗ đạt... Riêng N thì lo chuẩn bị về Việt Nam để cùng người yêu cho ngày hôn lễ.
Những ngày du lịch qua Mỹ được đi chơi đây đó, tôi vui bao nhiêu thì ở Việt Nam N cũng... hào hứng bấy nhiêu. Nhất là chuyện đám cưới với T càng làm cho N lúc nào cũng rất là nôn nao và... “exciting” nhiều lắm! Mặc dù đang hạnh phúc bên cạnh người yêu, nhưng N cũng không quên email cho chúng tôi “báo cáo” mọi diễn biến tới đâu rồi, và nhắc nhở tôi nhớ gởi thiệp chúc mừng về cho “him”, đặc biệt là phải từ... USA thì mới được! Thật ra, đây cũng là ngụ ý để có bằng chứng giúp N sau này khi xúc tiến giấy tờ bảo lãnh cho T. Những ngày tiếp theo của N ở Việt Nam như dự tính là lễ thành hôn (vào 12 tháng 6) và một tuần trăng mật cùng T ở vịnh Hạ Long ngoài miền Bắc. Ðây là lần-thứ-hai hai bạn ấy hội ngộ cùng nhau. Lần này tình cảm của T dành cho N đã thật sự đong đầy không những từ tâm hồn mà dĩ nhiên là luôn cả phần thể xác (body with full soul). Hai bạn ấy đã thật sự hạnh phúc bên nhau, một hạnh phúc ngập tràn của hai tâm hồn sau bao tháng ngày quen nhau, yêu nhau và mong chờ ngày đoàn tụ. Năm tuần lễ ngắn ngủi quấn quít bên nhau để hưởng trọn vẹn những ngày vui chất ngất, toại nguyện cho những mong ước tột cùng, níu kéo một hạnh phúc ngây ngất đến tận trời mây, cùng những đêm ngày ái ân tưởng chừng không làm sao mà quên được...
Trở về lại Australia, N lo xúc tiến thủ tục bảo lãnh cho T. Tất cả những giấy tờ cần thiết về phần mình, N đã chuẩn bị sẳn sàng và gởi về Việt Nam để T lo phần kế tiếp. Họ dự định là sau khi đăng ký xong thì sẽ tiếp tục phần còn lại ở Việt Nam. Lúc đó, đúng kỳ hạn N sẽ bay về Việt Nam để cùng ký tên trên tờ hôn thú. Tâm trạng của N lúc này rất vui và đang mong ngày trở về Việt Nam lần nữa. Riêng phần tôi thì cũng đã từ Mỹ du lịch trở về, bọn chúng tôi (có thêm bạn L Trần nữa) lại có dịp gặp nhau đi ăn, chuyện trò nhất là được nghe tường trình về những gì xảy ra trong thời gian N về Việt Nam cưới vợ. Thời gian này phải nói, đúng là những ngày hoa mộng nhất của N ở đây, và cả T ở Việt Nam cũng vậy. Tâm trạng của hai bạn ấy như những con chim non vừa đủ lông sắp được xổ lồng, và đang chấp cánh cùng nhau để chuẩn bị bay vào một bầu trời xanh bao la, tự do đang rộng mở. Nơi đó chắc chắn sẽ là một tương lai với nhiều hứa hẹn cho hai bạn trẻ yêu nhau, họ sẽ tiếp tục những tháng ngày ấm êm đong đầy hạnh phúc. Những dự tính cho ngày sum họp được N ấp ủ trong lòng với thật nhiều ước mơ cho ngày đoàn tụ.
Trong lúc chờ đợi đến ngày trở về Việt Nam để làm hôn thú, N cũng không quên đáp chuyến bay đến “trình diện” cô Hồng với vai trò bây giờ như là một người cháu rể. Những ngày này, chúng tôi cũng thường xuyên liên lạc, đôi khi bằng email, thường thì bằng điện thoại viễn liên. N nhờ tôi đăng ký vé máy bay để khi về lại Sydney là N có thể lên đường về ngay Việt Nam lần-thứ-ba như dự tính.
Một bản tin thuộc loại “breaking news” dưới dạng “Adobe Acrobat document” được kèm theo email đã làm tôi chới với. Bản tin này được copy lại từ báo Công An ở Việt Nam đăng tải (do N gởi đến cho tôi). Bản tin ấy có nội dung như vầy:
“Quận Tân Phú - Lúc 17 giờ 30 ngày 17-7 tại đường Tân Sơn Nhì đoạn P. Tân Sơn Nhì, Q. Tân Phú, môtô BS: 70H6-0745 do Nguyễn Thành N (SN 1983, ngụ xã Bình Hưng, Q. Tân Bình) điều khiển đã đụng nhau với môtô BS: 51T6-0825 do Hà Tú T (chưa rõ tên tuổi địa chỉ) cầm lái chở Phạm Kiều T (SN 1984, ngụ tại Q. Tân Phú). Hậu quả Phạm Kiều T chết tại bệnh viện lúc 11 giờ 30 ngày 18/7”.
Theo lời N cho biết thêm qua điện thoại, thì vào buổi chiều ngày Chúa Nhật đó, T và bạn thân là Phạm Kiều T cùng nhau đi nhà thờ làm lễ. Trên đường đến nhà thờ, khi vừa ra khỏi nhà thì hai bạn đã gặp tai nạn và dẫn đến cái chết của Phạm Kiều T. Riêng T thì vẫn còn hôn mê và hiện đang nằm trong bệnh viện. Trong thời gian này, cô Hồng và N đứng ngồi không yên vì cái tin “chết người” bất ngờ vừa nhận được. Họ hy vọng là T sẽ hồi phục lại và N sẽ trở về Việt Nam để hoàn tất thủ tục kết hôn. N bàn tính với cô Hồng là không biết nên đổi vé máy bay để N trở về Việt Nam ngay lập tức, hay đợi đến khi T hồi phục, vì dù sao vé máy bay cũng đã đăng ký rồi. Tâm trạng của N lúc này như “dầu sôi lửa bỏng”, nhất là không biết khi tỉnh lại rồi thì đầu óc T có còn “nguyên vẹn” như trước nữa không. Theo gia đình cho biết thì cả hai đều bị chấn thương sọ não, nên rất nguy hiểm cho dù có hồi phục lại được một thời gian...
Cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, có lẽ định mệnh một khi đã an bài rồi, thì con người cũng đành phải bó tay, không làm sao thay đổi được. Khoảng một tuần sau đó vào sáng sớm thứ Hai trước lúc chuẩn bị đi làm, thì điện thoại tôi bỗng chợt reo vang. Ðây là một cái “điềm” (dữ) mà từ trước đến giờ tôi vẫn hay lo sợ. Vì thông thường những cú điện thoại nhận được vào những giờ giấc bất thường thì hay mang đến những cái tin bất thường không ngờ tới... Tôi nhớ lại, ngày xưa má tôi qua đời, cú điện thoại báo tin cũng bắt đầu vào lúc 3 giờ sáng! Lần này cũng vậy, N báo tin cho tôi hay là T vừa mới trút hơi thở cuối cùng vào lúc 1 giờ 10 phút, giờ Việt Nam tức là sau Úc châu khoảng 3-4 tiếng. Bây giờ thì N không thể chần chờ gì thêm được nữa, N sẽ bay ngay về Việt Nam mà không cần đợi thêm như vé máy bay đã đăng ký trước. Tôi sẽ cancel (hủy bỏ) cái vé đó dùm N, N sẽ bay trực tiếp từ tiểu bang của cô Hồng qua ngã Bangkok để về lại Việt Nam cho kịp tang lễ của T.
Sáng hôm đó, khi vào đến sở, tôi đã nhận được email của N “cáo phó” ngắn gọn về nỗi mất mát này cùng bạn bè trước khi lên đường. Ðây là lần-thứ-ba N về Việt Nam để “gặp” T lần chót, nhưng lần này chỉ là cái xác không hồn (body without soul) của người vợ vừa mới mất là T! Email đó được viết như vầy:
“Dear Friends, please all pay respect to my dear loved wife passed away at 1:10 on 25 July 2005... In memories of Ha Tu T (1983-2005)... DDN” (Các bạn thân mến, xin các bạn hãy cùng chia xẻ nỗi bất hạnh & mất mát người vợ yêu quý của tôi. Nàng vĩnh biệt cuộc đời vào lúc 1 giờ 10 phút sáng hôm nay... Thương tiếc Hà Tú T 1983-2005... Ð Ð N).
Trước khi có đôi lời để phân ưu cùng N, tôi cũng đã đọc lại những lời chia vui trước đây (10/6) và cả lời chia buồn hôm nay (25/7) từ email của bạn L Trần. Hai email này cách nhau đúng một tháng 15 ngày nhưng nội dung thì hoàn toàn trái ngược:
(1) “N, vài bữa nữa bạn bỏ cuộc vui để lên xe hoa, chúc vợ chồng bạn được tóc tơ bền chặt và mãi mãi hạnh phúc... ”...
(2) “N, xin chia buồn cùng bạn. Việc gì rồi cũng đến, và rồi cũng qua đi... biết đâu chừng mọi người cũng sẽ gặp lại nhau ở cõi xa xăm nào đó... Ba-chuyến-đi-về Việt Nam của bạn: một lần cho đám hỏi, một lần cho đám cưới, và một lần cho đám tang! Ðúng là Trọn-Một-Kiếp-Người... mà nào có ai tránh được... phải không?!”
ST ! (Tác Giả: Thiên Minh )
- o O o -
Chuyện tình của N bắt đầu từ khoảng hai năm về trước. Ðó là vào một buổi chiều cuối tháng Hai N và T tình cờ quen nhau qua “mạng lưới thông tin toàn cầu” Internet. Hàng ngày đi làm về hai bạn ấy hẹn giờ để “lên mạng” trò chuyện cùng nhau. Trong số những bạn gái mà N quen biết, thì T là người đã để lại trong lòng N nhiều lưu luyến nhất, không những từ tính tình dễ thương vui vẻ, dạn dĩ mà còn luôn cả hình dáng yêu kiều với những “ấn tượng” khó quên. Rồi từ những tình cảm đặc biệt này, cùng với những hứa hẹn với nhau, hai bạn ấy đã quyết định tiến xa hơn từ một tình yêu vừa chớm nở, mặc dù hai người đang ở 2 nơi cách xa nhau gần nửa vòng trái đất. Hai bạn N-T đã trao đổi, sắp đặt mọi chuyện với nhau và báo tin cho gia đình (hai bên) trước khi tiến hành thủ tục. Cũng may, cô Hồng (là cô của T) cũng đang sinh sống ở bên đây (khác tiểu bang với N) nhưng đã tỏ ra tán thành chuyện “nên duyên” này của hai bạn ấy. Cô Hồng còn hứa với N là cô sẽ hỗ trợ hai bạn tới cùng. Trong thời gian này cô thường liên lạc với N để chuyện trò hầu tạo nên mối dây liên hệ thân gần. Và để đáp lại lòng tin yêu của cô Hồng, N cũng đã vài lần đến thăm gia đình cô cách xa chỗ N khoảng một ngàn cây số...
- o O o -
Lần trở về Việt Nam của N vào tháng Bảy năm đó (tức gần nửa năm sau ngày quen biết) cũng là ngày hội-ngộ-đầu-tiên cùng T sau bao ngày hai bạn tâm tình và hò hẹn. Những ngày tiếp theo là lễ đính hôn của N và T như dự tính. Hai bạn gặp nhau lần đầu, nói chung cũng không có điều chi gọi là ngỡ ngàng hay thất vọng. Ðiều này có lẽ là do trong suốt thời gian quen nhau, họ đã trao đổi thư từ hình ảnh, cũng như “thấy” nhau thường xuyên mỗi lần “gặp” nhau trên Internet. Bên đàng trai ngoài mẹ của N còn có gia đình anh trai, và một vài người bà con khác cùng tham dự lễ đính hôn. Riêng ba của N vì tuổi già sức yếu nên không có mặt được. Cô Hồng từ xa cũng không quên điện thoại về hỏi thăm trong ngày vui ấy, cô hy vọng mọi điều sẽ diễn ra tốt đẹp như dự tính trước đây. Tuy nhiên, có lẽ do suy nghĩ của N và gia đình “không giống” như bên đàng gái mong đợi, nên đã có đôi điều không thuận lợi xảy ra. Ngay cả chuyện “đơn sơ” như gia đình bên đàng trai xếp đặt cũng không được bên đàng gái hài lòng cho lắm, từ đó dẫn đến những chuyện không vui. Ðiều này đã làm cho N và T buồn lòng trước thực tế đôi co. Ngày đó, tôi nhớ là từ quê nhà N đã gởi email sang và “báo cáo” bước đầu cưới vợ của bạn ấy diễn tiến ra sao. Nhất là chuyện không được vuông tròn làm cho chúng tôi (là những người bạn thân của N) cũng bắt đầu e dè và thấy chưa chi mà đã có đôi điều trắc trở. Ðiều tệ hại kế tiếp là T giận hờn và đòi dứt khoát với N. Có thể nói, lý do là từ những vấn đề tế nhị mà do cả đôi bên (hiểu lầm nhau) mà ra tất cả. Trong thời gian này có lẽ N là người “không vui” và cảm thấy thất vọng chán chường, vì chuyện này N mong đợi từ lâu, cũng như đặt bao hy vọng vào đây. Ðối với N chuyện lập gia đình là điều quan trọng, nhất là chuyến về VN lần này cũng là do quen với T mà có... nhưng cuối cùng N nghĩ, không lẽ mọi dự tính rồi lại chẳng đến đâu, không lẽ bây giờ đành hủy bỏ tất cả hay sao??!
Tuy nhiên vài ngày sau đó, có lẽ do hai bên đều suy nghĩ lại, nên cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa xong xuôi, N và T rồi cũng cười hòa với nhau vui vẻ. Những ngày còn lại bên người yêu, N lại có dịp cùng T tiếp tục gắn bó, để cùng chung bước trên con đường tình mà (trước đây) họ đã thề nguyền với nhau qua những lần truyện trò trên Internet! Lúc này có thể nói là hai người (mặc dù) đã cảm thấy gần nhau trở lại, thông cảm nhau hơn, nhưng ít nhiều tình cảm (nhất là) của T dành cho N cũng chưa được trọn vẹn đong đầy (half soul only) vì do lúc đầu cũng có đôi điều trục trặc.
- o O o -
Sau đám hỏi, N từ giã fiancé là T để trở lại với cuộc sống hằng ngày nơi hải ngoại. Ngoài giờ đi làm N vẫn tiếp tục niềm vui của mình bằng những lần gặp T qua Internet, bên cạnh đó là nhiều lá thư tình cùng hình ảnh chứa chan bao yêu thương mà hai người trao đổi với nhau cho thỏa lòng mong nhớ. Thời gian này, hằng ngày đi làm về chúng tôi đều có một thế giới riêng tư để mộng mơ, để theo dõi tin tức, để trải lòng mình, hoặc để... “tâm tình” với người yêu như trường hợp của N chẳng hạn, dĩ nhiên là rất mất thời giờ, có khi còn quên cả dinner, và nhất là... đi ngủ trễ. Thật sự “thế giới” đó chỉ là cái computer, là cái màn ảnh vô tri giác, nhưng nơi đó chúng tôi có thể “chuyện trò” với những người ở xa qua Internet. N cũng vậy, bạn ấy thường vào chatroom để tâm tình với T từ bên quê nhà đang mong đợi. Cái âm thanh đối đáp phát ra từ Internet mỗi khi đi ngang qua phòng của N làm tôi vẫn chưa quên. Thời gian đó bọn tôi còn có thêm anh bạn Rohan nữa! Lúc nào chúng tôi cũng rất vui và bận rộn vì ngoài công việc hàng ngày, sau giờ làm việc, ăn uống xong là lo quây quần bên máy computer của mình để tha hồ mà ngao du “cùng trời cuối đất” (trong trường hợp của ba chúng tôi thì “ngao du” ở đây có nghĩa là từ Việt Nam, Úc châu, Mỹ châu... và... cả Ấn độ “quê hương cà-ri” của anh chàng Rohan nữa chứ!)... Thỉnh thoảng chúng tôi cũng thường tập trung để theo dõi tin tức trên truyền hình, hoặc bàn tán thêm những chuyện thuộc loại... “breaking news” vừa biết được!
Thời gian này có lẽ N là người vui nhất vì lúc nào trong lòng cũng nuôi nhiều hy vọng. Hy vọng cho những ngày sắp tới, nhất là chuyện đám cưới cùng T dự trù sẽ tổ chức vào tháng Sáu năm sau, tức là gần một năm sau ngày đám hỏi. Thời gian càng kéo dài thì sự mong đợi càng dâng cao, nhất là trong trường hợp của N và T đã đính hôn nhau, thì ngày thành hôn là “mộng ban đầu” đang chờ đón họ...
- o O o -
Hình như cuộc đời bao giờ cũng có những điều bất ngờ, cũng như cuộc vui họp mặt nào rồi cũng đến lúc phải chia tay. Chúng tôi đây cũng vậy, mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng, một cuộc sống cá biệt phải lo toan, cũng như một công việc làm khác nhau để theo đuổi... nên chuyện “chia tay” cũng là điều tất nhiên sẽ đến. Ðầu tiên là Rohan tạm biệt chúng tôi sau lúc “uncle” của anh ta bất chợt đột quỵ và qua đời. Rohan phải trở về quê hương để lo giải quyết một vài công việc riêng tư nào đó. (Tin mới nhất mà chúng tôi nhận được gần đây, Rohan cho hay là bạn ấy đã đính hôn với người yêu bên Canada và sẽ cùng trở về Australia để sinh sống).
Rohan đi rồi, “chốn cũ” còn lại N và tôi tiếp tục bận rộn với việc làm như ngày nào để lo cho đời sống. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng còn có các bạn khác thỉnh thoảng đến chơi. Tuy nhiên, những sinh hoạt như làm việc ban ngày ở sở, và về nhà ghé vào thế giới “chit chat” ban đêm (trên Internet) của tôi và N vẫn tiếp diễn. Hàng tuần vào tối thứ Năm, tôi và N hay có thói quen đi shop đêm để mua đồ ăn, để la cà, và để... ngắm nhìn thiên hạ nữa! Rồi sáng thứ Bảy thì đi ăn uống bên ngoài, rồi chơi tennis hay chạy bộ exercise. Ðến trưa chúa nhật thì đi học thêm Phật pháp ở chùa... Nói chung là mọi sinh hoạt của chúng tôi cũng không có điều chi gọi là “khởi sắc” lắm! Hay nói đúng hơn là chúng tôi tiếp tục cuộc sống “như mọi ngày” nhưng trong lòng thì mong ngày được đi vacation (phép), hay nghỉ xả hơi cũng là happy sau những ngày làm việc! Và cái ngày đó đã đến là vào khoảng cuối tháng Năm. Ðây cũng là một “bước ngoặc” thứ hai tiếp theo lần chia tay với Rohan vài tháng trước. Lần này tôi thì làm một chuyến Mỹ du thăm viếng gia đình anh chị, rồi tham dự tiệc cưới bạn tôi, và dự lễ tốt nghiệp ngày thằng cháu tôi học hành đỗ đạt... Riêng N thì lo chuẩn bị về Việt Nam để cùng người yêu cho ngày hôn lễ.
- o O o -
Những ngày du lịch qua Mỹ được đi chơi đây đó, tôi vui bao nhiêu thì ở Việt Nam N cũng... hào hứng bấy nhiêu. Nhất là chuyện đám cưới với T càng làm cho N lúc nào cũng rất là nôn nao và... “exciting” nhiều lắm! Mặc dù đang hạnh phúc bên cạnh người yêu, nhưng N cũng không quên email cho chúng tôi “báo cáo” mọi diễn biến tới đâu rồi, và nhắc nhở tôi nhớ gởi thiệp chúc mừng về cho “him”, đặc biệt là phải từ... USA thì mới được! Thật ra, đây cũng là ngụ ý để có bằng chứng giúp N sau này khi xúc tiến giấy tờ bảo lãnh cho T. Những ngày tiếp theo của N ở Việt Nam như dự tính là lễ thành hôn (vào 12 tháng 6) và một tuần trăng mật cùng T ở vịnh Hạ Long ngoài miền Bắc. Ðây là lần-thứ-hai hai bạn ấy hội ngộ cùng nhau. Lần này tình cảm của T dành cho N đã thật sự đong đầy không những từ tâm hồn mà dĩ nhiên là luôn cả phần thể xác (body with full soul). Hai bạn ấy đã thật sự hạnh phúc bên nhau, một hạnh phúc ngập tràn của hai tâm hồn sau bao tháng ngày quen nhau, yêu nhau và mong chờ ngày đoàn tụ. Năm tuần lễ ngắn ngủi quấn quít bên nhau để hưởng trọn vẹn những ngày vui chất ngất, toại nguyện cho những mong ước tột cùng, níu kéo một hạnh phúc ngây ngất đến tận trời mây, cùng những đêm ngày ái ân tưởng chừng không làm sao mà quên được...
- o O o -
Trở về lại Australia, N lo xúc tiến thủ tục bảo lãnh cho T. Tất cả những giấy tờ cần thiết về phần mình, N đã chuẩn bị sẳn sàng và gởi về Việt Nam để T lo phần kế tiếp. Họ dự định là sau khi đăng ký xong thì sẽ tiếp tục phần còn lại ở Việt Nam. Lúc đó, đúng kỳ hạn N sẽ bay về Việt Nam để cùng ký tên trên tờ hôn thú. Tâm trạng của N lúc này rất vui và đang mong ngày trở về Việt Nam lần nữa. Riêng phần tôi thì cũng đã từ Mỹ du lịch trở về, bọn chúng tôi (có thêm bạn L Trần nữa) lại có dịp gặp nhau đi ăn, chuyện trò nhất là được nghe tường trình về những gì xảy ra trong thời gian N về Việt Nam cưới vợ. Thời gian này phải nói, đúng là những ngày hoa mộng nhất của N ở đây, và cả T ở Việt Nam cũng vậy. Tâm trạng của hai bạn ấy như những con chim non vừa đủ lông sắp được xổ lồng, và đang chấp cánh cùng nhau để chuẩn bị bay vào một bầu trời xanh bao la, tự do đang rộng mở. Nơi đó chắc chắn sẽ là một tương lai với nhiều hứa hẹn cho hai bạn trẻ yêu nhau, họ sẽ tiếp tục những tháng ngày ấm êm đong đầy hạnh phúc. Những dự tính cho ngày sum họp được N ấp ủ trong lòng với thật nhiều ước mơ cho ngày đoàn tụ.
Trong lúc chờ đợi đến ngày trở về Việt Nam để làm hôn thú, N cũng không quên đáp chuyến bay đến “trình diện” cô Hồng với vai trò bây giờ như là một người cháu rể. Những ngày này, chúng tôi cũng thường xuyên liên lạc, đôi khi bằng email, thường thì bằng điện thoại viễn liên. N nhờ tôi đăng ký vé máy bay để khi về lại Sydney là N có thể lên đường về ngay Việt Nam lần-thứ-ba như dự tính.
- o O o -
Một bản tin thuộc loại “breaking news” dưới dạng “Adobe Acrobat document” được kèm theo email đã làm tôi chới với. Bản tin này được copy lại từ báo Công An ở Việt Nam đăng tải (do N gởi đến cho tôi). Bản tin ấy có nội dung như vầy:
“Quận Tân Phú - Lúc 17 giờ 30 ngày 17-7 tại đường Tân Sơn Nhì đoạn P. Tân Sơn Nhì, Q. Tân Phú, môtô BS: 70H6-0745 do Nguyễn Thành N (SN 1983, ngụ xã Bình Hưng, Q. Tân Bình) điều khiển đã đụng nhau với môtô BS: 51T6-0825 do Hà Tú T (chưa rõ tên tuổi địa chỉ) cầm lái chở Phạm Kiều T (SN 1984, ngụ tại Q. Tân Phú). Hậu quả Phạm Kiều T chết tại bệnh viện lúc 11 giờ 30 ngày 18/7”.
Theo lời N cho biết thêm qua điện thoại, thì vào buổi chiều ngày Chúa Nhật đó, T và bạn thân là Phạm Kiều T cùng nhau đi nhà thờ làm lễ. Trên đường đến nhà thờ, khi vừa ra khỏi nhà thì hai bạn đã gặp tai nạn và dẫn đến cái chết của Phạm Kiều T. Riêng T thì vẫn còn hôn mê và hiện đang nằm trong bệnh viện. Trong thời gian này, cô Hồng và N đứng ngồi không yên vì cái tin “chết người” bất ngờ vừa nhận được. Họ hy vọng là T sẽ hồi phục lại và N sẽ trở về Việt Nam để hoàn tất thủ tục kết hôn. N bàn tính với cô Hồng là không biết nên đổi vé máy bay để N trở về Việt Nam ngay lập tức, hay đợi đến khi T hồi phục, vì dù sao vé máy bay cũng đã đăng ký rồi. Tâm trạng của N lúc này như “dầu sôi lửa bỏng”, nhất là không biết khi tỉnh lại rồi thì đầu óc T có còn “nguyên vẹn” như trước nữa không. Theo gia đình cho biết thì cả hai đều bị chấn thương sọ não, nên rất nguy hiểm cho dù có hồi phục lại được một thời gian...
- o O o -
Cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, có lẽ định mệnh một khi đã an bài rồi, thì con người cũng đành phải bó tay, không làm sao thay đổi được. Khoảng một tuần sau đó vào sáng sớm thứ Hai trước lúc chuẩn bị đi làm, thì điện thoại tôi bỗng chợt reo vang. Ðây là một cái “điềm” (dữ) mà từ trước đến giờ tôi vẫn hay lo sợ. Vì thông thường những cú điện thoại nhận được vào những giờ giấc bất thường thì hay mang đến những cái tin bất thường không ngờ tới... Tôi nhớ lại, ngày xưa má tôi qua đời, cú điện thoại báo tin cũng bắt đầu vào lúc 3 giờ sáng! Lần này cũng vậy, N báo tin cho tôi hay là T vừa mới trút hơi thở cuối cùng vào lúc 1 giờ 10 phút, giờ Việt Nam tức là sau Úc châu khoảng 3-4 tiếng. Bây giờ thì N không thể chần chờ gì thêm được nữa, N sẽ bay ngay về Việt Nam mà không cần đợi thêm như vé máy bay đã đăng ký trước. Tôi sẽ cancel (hủy bỏ) cái vé đó dùm N, N sẽ bay trực tiếp từ tiểu bang của cô Hồng qua ngã Bangkok để về lại Việt Nam cho kịp tang lễ của T.
Sáng hôm đó, khi vào đến sở, tôi đã nhận được email của N “cáo phó” ngắn gọn về nỗi mất mát này cùng bạn bè trước khi lên đường. Ðây là lần-thứ-ba N về Việt Nam để “gặp” T lần chót, nhưng lần này chỉ là cái xác không hồn (body without soul) của người vợ vừa mới mất là T! Email đó được viết như vầy:
“Dear Friends, please all pay respect to my dear loved wife passed away at 1:10 on 25 July 2005... In memories of Ha Tu T (1983-2005)... DDN” (Các bạn thân mến, xin các bạn hãy cùng chia xẻ nỗi bất hạnh & mất mát người vợ yêu quý của tôi. Nàng vĩnh biệt cuộc đời vào lúc 1 giờ 10 phút sáng hôm nay... Thương tiếc Hà Tú T 1983-2005... Ð Ð N).
- o O o -
Trước khi có đôi lời để phân ưu cùng N, tôi cũng đã đọc lại những lời chia vui trước đây (10/6) và cả lời chia buồn hôm nay (25/7) từ email của bạn L Trần. Hai email này cách nhau đúng một tháng 15 ngày nhưng nội dung thì hoàn toàn trái ngược:
(1) “N, vài bữa nữa bạn bỏ cuộc vui để lên xe hoa, chúc vợ chồng bạn được tóc tơ bền chặt và mãi mãi hạnh phúc... ”...
(2) “N, xin chia buồn cùng bạn. Việc gì rồi cũng đến, và rồi cũng qua đi... biết đâu chừng mọi người cũng sẽ gặp lại nhau ở cõi xa xăm nào đó... Ba-chuyến-đi-về Việt Nam của bạn: một lần cho đám hỏi, một lần cho đám cưới, và một lần cho đám tang! Ðúng là Trọn-Một-Kiếp-Người... mà nào có ai tránh được... phải không?!”
ST ! (Tác Giả: Thiên Minh )
Comment