Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Những truyện ngắn thật trong " đời thường "

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Những truyện ngắn thật trong " đời thường "

    Đây là những mẫu truyện ngắn, mà chúng ta thường thấy trong cuộc đời thường nhật, mà người đọc xong cũng cảm thấy có một chút xúc động, chợt nhớ lại một " gốc cuộc đời " đã một lần bước qua hay nhìn thấy

    ***




    Nhật ký của mẹ

    Đã qua cái ngày kỷ niệm… 2 năm ngày ra tòa của tụi mình. Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt phải không anh? Ngày còn bé, mỗi khi nghe ai nói thế, em đều nghĩ người ta nói xạo, vì em chớp mắt hoài em thấy mình vẫn là con nít, chẳng lớn thêm được chút nào..

    Nhưng bây giờ thì nhìn thằng nhóc, em thấy đúng là “nhanh như chớp mắt” anh ạ. Kể cả vết thương nữa, nó cũng đã lành lặn và đã có thể đâm chồi non trên vết thương tưởng chừng không bao giờ liền lại được…

    Hai năm yêu nhau, hai năm sống chung và bây giờ là kỷ niệm hai năm chia tay, không biết có bao giờ anh nghĩ về câu hỏi “nếu thời gian quay trở lại". Em thì đã tự hỏi mình câu hỏi đó và cũng đã có câu trả lời cho em, cho anh và cả cho con trai mình nữa.

    Em sẽ vẫn yêu anh của hai năm yêu nhau và sẽ kéo dài thêm thời gian yêu nhau đó, kéo dài thêm những lần giận nhau, đòi chia tay, của những lần em tự bảo nhất định không gặp mặt, không nhắn tin, không nghe điện thoại của anh… để hiểu nhau nhiều hơn và quan trọng là để học cách chấp nhận nhau, học sự bao dung, rộng lượng và tha thứ.

    Hiếu thắng, ích kỷ, và những thành công về sự nghiệp, tiền bạc đã làm cho chúng ta nhầm tưởng chúng ta hoàn toàn chín chắn về nhân cách, về việc đánh giá “điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời bạn“…

    Chúng ta sẽ không ngồi lại để hối tiếc, để nói câu giá như và càng không phải để quay trở lại. Đã từng có rất nhiều lời chê trách em ngu ngơ, khờ dại, và cũng có nhiều lời chê trách em "dữ dằn", nguyên tắc… Đã có lúc em tức giận, muốn làm cho ra lẽ những vấn đề mà mọi người chưa hiểu, cũng đã có lúc mỉm cười và có lúc rơi nước mắt khi tự hỏi mình câu hỏi “làm thế để được gì?”…

    Nhìn con, em thấy thật tự hào vì em hoàn thành tốt nếu không muốn dùng từ xuất sắc khi nuôi dạy con một mình. Em học được cách đứng dậy, học cách không tự hỏi mình những câu hỏi “tại sao”, học cách trả lời những câu hỏi “ba bé đâu?”, học cách mỉm cười khi nghe những câu nói có thể làm em ngã gục và học cách ảo thuật cho nước mắt chảy vào bên trong mỗi khi con sốt cao, ói và đêm khuya đưa con vào bệnh viện… với người đàn ông là tài xế taxi.

    Em rất mừng và cảm ơn cuộc đời, cảm ơn thiên thần nhỏ đã mau lớn, ngoan ngoãn để chia sẻ với em bớt những nhọc nhằn, cảm ơn anh đã hiểu em nhiều hơn để chúng ta luôn xuất hiện trước mắt trẻ thơ không giống như hai kẻ ghét nhau thậm tệ.

    Rồi một ngày, con trai sẽ hiểu bé được sinh ra từ một tình yêu trong sáng chứ không phải từ một quyết định kết hôn sai lầm.

    (Tác giả viết tặng những cháu bé thiếu tình cảm của cha ho
    ặc mẹ)
    Last edited by Poupi; 19-02-2011, 05:11 AM.

  • #2
    Nhật ký cho em

    "Nhớ là cảm thấy thiếu, Nhớ là muốn ở bên, Nhớ là cảm xúc của em lúc này...". Những dòng thư cuối cùng em viết ấy cứ bám riết lấy anh.

    Và dù bây giờ hai đứa mình mỗi người một phương thì hình ảnh của em vẫn đong đầy trong anh với những cảm xúc tiếc nuối, buồn vui lẫn lộn. Hơn một năm từ ngày em nói lời từ biệt anh, để đi con đường anh chọn cho cả hai đứa.

    Anh còn nhớ một ngày mùa thu, anh lang thang trên Hàng Đào để chụp ảnh cho cuốn sách của mình. Rồi em chui vào ống kính của anh, cứ đứng đấy giảng giải một điều gì đó cho một người nước ngoài mà không chịu rời đi để anh có thể lấy cận cảnh đình Hoa Lộc. Anh đến gần định sẽ nói với em về điều ấy nhưng bị giọng nói tiếng Anh líu lo và nụ cười của em làm cho anh ngạc nhiên và thích thú. Vậy là anh đã chuyển từ ý định chụp di tích sang chụp em.

    Thời gian trôi qua, mình yêu nhau hơn một năm thì em có quyết định đi du học, còn anh tiếp tục theo học thạc sĩ ở trong nước. Đấy là khoảng thời gian khó khăn và hạnh phúc của cả hai đứa. Vừa vui mừng vì cả hai đứa sẽ có một tương lai xán lạn, vừa thấp thỏm lo sợ khoảng cách sáu năm trời cách biệt, hẳn có nhiều đổi thay. Thời gian ấy đã khiến anh suy nghĩ nhiều lắm.

    Chúng ta đã tranh thủ từng giây phút để ở bên nhau. Nhưng cuối cùng thì cũng đến ngày em bước lên máy bay xa rời cái thành phố có bao nhiêu kỷ niệm này. Anh không đi tiễn em vì anh nghĩ sẽ không thể kìm lòng. Hơn một tháng thì anh quyết định nói lời chia tay với em. Dù lúc ấy tình yêu của anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn. Anh nói em cũng giống như những người con gái khác đi qua đời anh. Có được em như vậy cũng là vừa đủ. Anh được thỏa mãn cái cảm giác của người thợ săn vớ được con mồi. Và anh muốn kiếm con mồi khác ngon hơn.

    Anh cứ tưởng như thế sẽ giúp em toàn tâm lo việc học hành. Thời gian sẽ làm cho hai đứa quên được nhau và xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng anh đã lầm, ít nhất anh không thể làm điều ấy.

    Sáng nay, cơn gió heo may ùa về căn phòng nhỏ của anh, nơi hai đứa thường ngồi để nhìn ra cây sấu đầu ngõ. Em nói, cây sấu giống như chứng nhân tình yêu của hai đứa. Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một thời nông nổi.

    Giờ dõi theo con đường em đi, anh không thể nắm bắt, càng không thể níu giữ. Anh cầu mong hạnh phúc đến bên em. Có như vậy mới khiến anh yên lòng. Bởi vì em biết không? Anh vẫn còn rất yêu em!!!

    Comment


    • #3
      4.000 đêm hạnh phúc...!


      Tôi nhớ rất rõ cái ngày cách đây gần 3 năm, khi anh đưa cho tôi xem một bức ảnh mà tác giả là một người có nickname "chingiobamuoi".

      Anh bảo tôi nhận xét về bức ảnh. Ừ, anh bảo anh tôn trọng ý kiến của tôi.

      Thực ra thì tôi có biết gì về nghệ thuật đâu, thỉnh thoảng cũng viết mấy câu văn võ vẽ, đôi khi cũng may mắn tương ứng hoà hợp với tâm hồn ai đó mà được người ta khen hay. Nhưng anh đã bảo thế, nên tôi cũng đưa ý kiến bằng cái nhìn qua loa của mình. Tôi bảo rằng bức tranh khá có ý nghĩa, chỉ có điều tôi thích hai con vật ấy màu trắng, sẽ đẹp hơn; và giá như, dòng nước trong xanh hơn, rồi trên nước kia có đôi khóm lục bình, hoa súng hoặc hoa sen... những vẻ đẹp của nước thì trông sẽ lãng mạn biết mấy...

      Tôi tự hài lòng với ý kiến của mình, còn anh chỉ cười, im lặng, chẳng đồng tình mà cũng chẳng ra phản đối.

      Anh vẫn thường kể cho tôi nghe về người con gái mà anh yêu, đó là một cô gái miền Tây hiền lành và giản dị. Quê chúng tôi là một vùng đất nghèo ở miền Trung lam lũ. Anh là con trai cả, vì thế việc anh lấy một người vợ ở tận miền Nam xa xôi quả thật không dễ chút nào. Anh lại thường phải đi công tác xa nhà, sự cách trở về địa lí và điều kiện công tác tưởng chừng như đơn giản nhưng quả thật khó khăn với đôi uyên ương ấy.

      Mỗi lần đi anh đi công tác, thỉnh thoảng tôi lại nhận được tin nhắn anh than thở là đang bị vợ giận, nói chuyện điện thoại cả tiếng, tốn bao nhiêu giấy mực mà vẫn không nguôi được nỗi cô đơn của chị ấy khi Valentine anh không có ở nhà. Tôi vẫn thường cười anh, trông to khỏe thế mà... sợ vợ.

      Là đùa cho vui thế thôi, nhưng anh thì bênh chị ấy đáo để, chị chỉ giận anh một tí thôi, nhưng thực ra chị là người rất tinh tế và tình cảm. Anh bảo rằng anh yêu chị ấy đầu tiên cũng bởi vì những bức ảnh mà chị ấy chụp, những bức ảnh của một nghệ sĩ không chuyên nhưng thể hiện rất nhiều nét tâm hồn người cầm máy. Rồi anh yêu chị ấy vì nụ cười có đồng xu rất duyên, vì giọng nói... Giờ thì có hỏi, anh lại bảo là chẳng biết yêu vì cái gì nữa cả, lỡ yêu mất rồi...!

      Cũng chẳng thể có điều gì ngăn cản được tình yêu của anh và chị, bạn bè phập phồng hồi hộp, bạn thân thì biết rằng với anh, chị là mối tình đầu và chắc là mối tình duy nhất. Anh vững tin lắm, anh bảo chị "Hãy buộc dải ruy băng vàng trên cây sồi già" như người vợ thủy chung trong câu chuyện đó...

      Bạn bè hân hoan khi câu chuyện tình yêu của anh chị đến bến bờ hạnh phúc, đám cưới diễn ra vào đầu mùa hạ năm nay ở cả miền Nam đầy nắng và cả miền Trung cát trắng. Bạn bè anh ở khắp nơi, người ở Hà Nội cũng nằng nặc đòi bay vào miền Nam để chúc mừng. Bạn bè bận rộn thì dứt khoát đòi anh làm website, để mọi người có thể vào bày tỏ.

      Anh là một người hiền lành và đáng quý, hạnh phúc của anh cũng là hạnh phúc của những ai đã từng biết anh, hiểu anh và coi anh như một người bạn chân thành. Tính anh đơn giản, anh chỉ làm một Blog nho nhỏ và ghi vào đó bài "4.000 Rainy Nights" với một lời chú thích giản dị như anh "Anh sẽ dành 4.000 đêm mưa rơi để... yêu em... không như chàng trai trong bài 4.000 Rainy Nights dành 4.000 đêm để thương nhớ những kỷ niệm về tình yêu đã xa..."

      4.000 Rainy Nights
      4.000 Nights I'd be with you
      4.000 Rainy Nights with you

      (4.000 đêm mưa rơi
      4.000 đêm tôi bên em
      4.000 đêm mưa rơi tôi vẫn bên em...)

      Từng ấy, và một lời chú thích nhỏ: "MH, anh yêu em!" là tất cả anh dành cho chị. Thế là đủ!

      Bạn bè vào chúc mừng, tôi thì chỉ biết đính chính lại lời bình về bức tranh 3 năm về trước, giờ đây đã được anh đặt vào một vị trí rất quan trọng. Nickname "chingiobamuoi" ngày xưa là của chị, những bức tranh ấy tác giả là chị, và có lẽ anh cũng gặp gỡ những bức tranh trước khi gặp gỡ chị!

      Tôi nói: "Hình như trước đây em đã quá quan tâm đến hình thức và những thứ xung quanh hai con vật, nhưng thực ra trong bức tranh ấy, chỉ cần hiểu một điều rằng, hai con vật sẽ luôn bên nhau, dù gì cũng sẽ luôn bên nhau, dù thiếu cái gì đi nữa, đó mới là cái hồn của bức tranh".

      - "Ừ, đó là câu trả lời anh chờ em đã 3 năm!"

      Giờ chị đã mang trong mình giọt máu của anh, anh muốn anh phải là người đầu tiên viết về đứa trẻ. Anh rất hân hoan. Vậy nên dù rất vui, tôi cũng chỉ biết viết lên đây để chúc mừng anh chị, và viết về một tình yêu...

      Comment


      • #4
        Vết thương

        Con còn nhớ, lúc bé, mỗi lần chạy chơi cùng lũ bạn trong xóm thế nào, con gái nhỏ của mẹ cũng mang về nhà một vết trầy xước nhỏ trên người. Nhìn mắt con bé rớm rớm nước mắt mà mẹ cười.

        Tay mẹ dịu dàng lắm, mềm ơi là mềm nhẹ nhàng rửa rồi bôi thuốc cho con. mẹ dùng một miếng băng dán để bịt kín vết thương, vết thương của con sẽ mau lành và không bị nhiễm trùng. Do tay mẹ mềm, thuốc bôi tốt hay là vì miếng băng dán kín mà chỉ sang ngày hôm sau thôi, con lại có thể tiếp tục cùng mấy đứa bạn đùa giỡn trong xóm.

        Rồi có một lần mẹ tập cho con chạy xe đạp. Chiếc xe "quá khổ" so với con gái của mẹ, chiếc xe ngã và con gái mẹ lại có thêm một vết thương ở chân. Lần đầu tiên, con gái mẹ bị thương nặng đến thế. Máu chảy nhiều đến nỗi tưởng con đã có thể ngất đi. Con đâu biết rằng con đau một thì mẹ lại đau đến mười. Mẹ khóc vì chính mẹ vô ý làm con gái mẹ bị thương. Rồi ngày hôm sau "hung khí" gây ra vết thương của con biến mất. Mẹ đã mau chóng cho đi chiếc xe chỉ vì không muốn con gái mẹ bị thêm một vết thương nào nữa. Vết sẹo đến bây giờ vẫn còn. Thỉnh thoảng nhớ lại để tin rằng, với mẹ, đứa con gái út là quan trọng nhất. Mặc dù hậu quả cho việc đó là cho đến tận năm lớp 9 con gái yêu của mẹ mới biết chạy xe đạp.

        Rồi con lớn lên. Lần đầu tiên con bị bố đánh. Đến bây giờ con vẫn nhớ hai cái tát đầu tiên con nhận được trong đời mình. Con tức, con đau, con khóc. Năm dấu tay hằn rõ trên mặt, đau buốt. Lần đầu tiên con thấy mẹ cãi nhau lại với bố. Hì, cũng vì con, mẹ không chấp nhận bố tát vào má con, mẹ không đồng ý. Lúc đó con hả hê lắm, con vui vì con biết mẹ lúc nào cũng bênh vực con. Vết thương lại nhanh chóng biến mất vì con biết rằng con lúc nào cũng có mẹ.

        Rồi con đi học. Hì... cái khoảng không gian rộng lớn là thế giới bên ngoài, là bạn bè, là tiệc tùng đi chơi làm khoảng cách của mẹ và con càng ngày càng xa. Con vẫn bị thương, những vết thương làm con khóc mỗi đêm nhưng mẹ không thấy. Vì con cố tình giấu hay vì... mẹ không thể thấy được những vết thương vô hình.

        Năm lớp 8, lần đầu tiên con biết thế nào là phản bội. Tim con vỡ vụn khi bị chính người con yêu thương nhất, người con tin tưởng nhất đâm vào. Con khóc nấc, con tuột dốc không phanh và con không còn tin ai nữa. mẹ lại một lần nữa ra sức bảo vệ con. Nhưng càng ngày vết thương đó càng sâu, mẹ vô tình để con đau hơn nữa. Hì nhưng đúng như người ta nói, thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất cho những vết thương lòng. Rồi nó cũng hết, con không quan tâm nữa, con bỏ mặc cái gọi là "tình bạn". Con không tin rằng trên đời này con tồn tại một cái "xa xỉ" như thế nữa. Mẹ nhìn con, mẹ không nói, cũng không khuyên răn gì. Có lẽ mẹ cũng biết rằng có những vết thương không thể chữa lành bằng băng dán và thuốc đỏ! Nhưng cũng chính nhờ vết thương đó mà con biết cách tự bảo vệ mình, con không dễ dàng trao lòng tin để rồi bị người ta "đâm" như thế nữa. Con lớn rồi, phải không mẹ.

        Năm lớp 9, áp lực thi cử, chuyện bạn bè trong lớp làm con chán nản.
        Con trốn học đi đi chơi. Rồi mẹ cũng biết, mẹ khóc, mẹ đã khóc rất nhiều. Lúc đó con đã ước rằng mình chưa bao giờ làm thế, ước gì thà mẹ cứ lôi con ra đánh như hồi xưa, thà mẹ cứ chửi bới con chứ mẹ đừng khóc như thế. Mẹ ôm con vào lòng và "năn nỉ" con đừng làm thế nữa. Con khóc lại. Những giọt nước mắt hiếm hoi kể từ năm lớp 8. Lần đầu tiên con biết rằng làm tổn thương người mình yêu quý con đau hơn rất nhiều khi bản thân mình bị thương. Cuối cùng thì con và mẹ cũng vượt qua, cái khoảng cách giữa mẹ và con biến mất. Con lại tin rằng đối với một vài người (trong đó có mẹ), con vẫn là quà tặng quý giá nhất.

        Hì, nhiều khi con lại nghĩ sao ông trời hay trêu ngươi đến thế. Có những lúc con tưởng rằng gia đình mình là gia đình hạnh phúc nhất thì con chợt nhận ra rằng tất cả chỉ là giả dối. Những cử chỉ yêu thương, lời nói sáo rỗng dùng cho người dưng. Con nhận ra rằng gia đình cũng chỉ là một cái gì đó mong manh lắm. Con nhận ra rằng cái mà con từng gọi là gia đình cuối cùng cũng chỉ còn lại con và mẹ. Con không ghét bố nữa. Con không trách bố đối xử với con và mẹ như thế nào. mẹ từng bảo con người ta phải học cách tha thứ. Tha thứ cho người khác để rồi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Có lẽ những người khác ganh tị với con và mẹ vì có được một "gia đình hạnh phúc", một người cha "mẫu mực", một người chồng "biết quan tâm".

        Nhưng cũng chỉ có con và mẹ biết được rằng đằng sau cái vẻ ngoài hạnh phúc ấy là gì. Là tiếng ly vỡ, tiếng la hét, chửi bới, mắng mỏ tim con vỡ. Con không tin vào những gì mình thấy trước mắt. Rồi những tin nhắn "thân mật", những cuộc điện thoại, những sự im lặng. Cuối cùng con và mẹ cũng rút ra được một cáh riêng để bảo vệ mình. Con và mẹ cùng nhau bỏ qua tất cả và không quan tâm nữa. Hì, con nhận ra một điều gia đình nào cũng có mặt trái của nó, quan trọng là bản thân mình vượt qua chuyện đó như thế nào thôi. Có lẽ bây giờ nhà mình là một căn nhà trọ nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa, đúng không mẹ. Chỉ cần trong căn nhà trọ đó, có con và có mẹ... thế là đủ.

        Hôm nay tự nhiên cái cảm giác ngày xưa lại về. Nghe mẹ kể chuyện mà con lại khóc. Thì ra đã là đàn ông thì ai cũng thế, cũng ngọt ngào, âu yếm khi mới quen nhau. Mẹ cười nhưng sao mà chua chát quá, phải chăng cuộc sống làm mẹ mất rồi cái niềm tin vào người đàn ông vẫn sống bên cạnh mẹ hàng ngày.

        Rồi con nhận ra thêm rằng có những lúc mình tưởng rằng vết thương đã lành, đã kín miệng nhưng... thật ra nó vẫn còn đó, đau âm ỉ, âm ỉ trong lòng mỗi người. Chỉ có điều đau quá nhiều rồi, người ta không còn muốn biểu lộ nó ra ngoài nữa. Có những vết thương, không phải chỉ cố gắng là có thể chữa lành được...

        Rồi con biết thế nào là trao tình cảm cho một người. Nhớ, thương, giận hờn, những ước mơ, những hy vọng, và những niềm tin. Con không dám kể cho mẹ nghe, vì con biết, mẹ không muốn con gái mẹ dễ dàng trao tình cảm cho cái gọi là "online love". Mẹ chỉ biết rằng con gái mẹ yêu, mẹ thấy con cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Hay ngồi thẫn thờ và mơ mộng, mẹ cười và hy vọng con gái mình có một cái happy ending như mong muốn.

        Rồi tất cả biến mất, biến mất qua một đêm. Một buổi sáng con gái mẹ thức dậy và tất cả như một giấc mơ. Giấc mơ biến mất bằng đôi mắt sưng húp. Hì, đau đấy, khóc đấy rồi cũng sẽ qua, con gái mẹ tự an ủi mình như thế. Bạn bè cũng thế và rồi người ta cũng thế, đúng không mẹ?

        Cuối cùng thì cũng chẳng ai yêu thương con của mẹ thật lòng, chỉ có mẹ mà thôi. Con không trách anh ấy, con cũng không trách khoảng cách. Có lẽ như người ta nói đó, có duyên mà không có phận. Yêu nhau đó rồi cuối cùng cũng chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau. Con cười vào cái gọi là tình yêu chân chính. Chẳng phải con cũng đã tin sao? Con đã cố gắng tin một người, con cố gắng tin vào cái gọi là true love đó. Nhưng... kết cục cũng vẫn thế thôi. Cuộc sống là một tổng hợp tất cả cái nỗi đau và vết thương mà, đúng không mẹ? Hì, con tin rồi con cũng sẽ vượt qua như tất cả những vết thương khác. Có lẽ tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, mẹ nhỉ?

        Comment


        • #5

          Thuyền giấy


          Chiếc thuyền giấy nhỏ chở bao ước mơ vào một buổi chiều mưa.

          Ngày xưa khi còn là một cô bé, tôi không thích trời mưa. Bé con sợ trời mưa, sợ những tiếng sấm sét, sợ những trận giông, sợ những cơn bão lớn, sợ tất cả những cơn gió buốt giá kia sẽ quất vào người mẹ. Sợ bóng mẹ run lập cập vẫn phải đạp chiếc xe đạp cà tàng, sợ chiếc áo mưa đã rách nát không thể che cho người mẹ khỏi nhựng giọt nước nặng trĩu quất thẳng vào mặt, sợ...

          Rồi khi lớn lên một chút bé con được theo mẹ ra cửa hàng, cái cảm giác sờ sợ ngày xưa không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác thích thú mỗi khi mưa. Trời mưa, mẹ lại lấy những tờ giấy báo cũ chỉ cho con gái yêu của mẹ xếp thuyền, những chiếc thuyền giấy đẹp long lanh. Mẹ bảo: "Chiếc thuyền giấy chở những ước mơ của cô con gái yêu của mẹ đưa cho thượng đế. Thế nhưng chỉ có những chiếc thuyền giấy chịu đựng được nước mưa mới có thể hoàn thành được sứ mạng cao cả của mình". Rồi ngày này qua ngày khác, tôi lại cố gắng xếp những chiếc thuyền thật đẹp, thật chắc chắn để thả vào dòng nước kia, hy vọng... nó sẽ vượt qua được cơn mưa kia, để thực để biến những ước mơ của một cô bé con thành hiện thực.

          Ước mơ được có thật nhiều bạn, ước mơ không phải đến trường để được chơi đùa thoả thích, ước mơ mỗi sáng được ngủ nướng trên cái giường nhỏ ấm áp, có bố và... có mẹ, ước mơ sáng nào khi thức dậy cũng được bố cõng xuống giường... ước mơ, có một bà tiên hiện ra biến những điều ước thành hiện thực.

          Những ước mơ của tuổi thơ làm cho bé con cố gắng, cố gắng tỉ mỉ xếp từng cái, từng cái thuyền một để thả xống dòng nước. Thế nhưng... bao nhiêu chiếc thuyền lớn còn không chịu được gió mưa, giông bão thì làm sao... một chiếc thuyền giấy mong manh có thể chứ? Nhưng bé con không tin và vẫn cố gắng. Phải chăng, khi người ta cố gắng sẽ có được hạnh phúc, đúng không? Rồi một ngày một cậu nhóc xuất hiện (Nghe có vẻ như mấy bộ phim Hàn Quốc ấy) cùng với những tờ giấy. Cậu bé ở bên kia đường, trên cái nhà cao tầng sang trọng. Cậu bé đã dạy tôi cách xếp những chiếc thuyền có mui mặc dù chẳng biết tôi thả thuyền làm gì. Cậu bé cùng tôi dõi mắt theo bóng của chiếc thuyền nhỏ với ánh mắt hy vọng, để rồi lại thất vọng khi chiếc thuyền giấy nhanh chóng bị nước mưa đánh chìm. Thế nhưng, cậu bé lại là người cho tôi thêm hy vọng. "Một chiếc cửa đóng lại sẽ có một chiếc cửa khác mở ra" - Tôi từng không hiều câu nói "triết lý" ấy mà cậu bé đã thì thầm vào tai tôi. Tôi chỉ hiểu rằng, tôi không đơn độc một mình trên bước đường đi tìm hạnh phúc...

          Rồi tôi lớn lên, những bài học, những kiến thức thực tế làm tôi phải thừa nhận chiếc thuyền giấy không thể biến ước mơ của tôi thành hiện thực - nó chỉ là một câu nói của mẹ tôi để giữ chân cô con gái nhỏ tinh nghịch mà thôi. Tôi không xếp thuyền giấy nữa, bỏ luôn cả ước mơ, cả ký ức và cậu bé ngày xưa vào một chiếc hộp. Tôi đóng chặt, khoá lại và cất sâu vào ngăn tủ - ngăn tủ của trái tim. Cuộc sống với những khó khăn, những thử thách, hiểu lầm và đố kỵ làm cho cô bé con ngày xưa phải lớn, phải sống với thực tế. Thế nhưng, hình như, khi người ta lớn lên... người ta bỗng trở nên thờ ơ, lãnh đạm và "thực dụng". Tôi đã sống một cuộc sống như thế, một cuộc sống mà người ta vẫn gọi là an phận. Tôi chấp nhận mà không chống trả hay phản đối. Phải chăng chiếc thuyền giấy nhỏ của tôi đã thực sự bị cuộc sống nhấn chìm mãi mãi?

          Có một ngày khi lang thang một mình trên phố vào một buổi chiều mưa. Tôi đã thấy một cô bé - một cô bé con mặc một chiếc váy rất đẹp, trên tay là những chiếc thuyền giấy chạy ra từ một ngôi nhà. Cô bé ngồi xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng rút ra từng chiếc thuyền giấy đủ màu sắc, đặt xuống dòng nước - chỉ ngay trước mặt tôi thôi. Rồi, những kí ức và ước mơ ngày xưa lại ùa về.

          - Bé ơi, em thả thuyền giấy làm gì thế?

          - Để nó mang những ước mơ của em đến với thượng đế ạ!

          - Ai bảo với em thế?

          - Mẹ em nói đấy chị ạ. Mẹ bảo nếu như em ngoan và thực sự mong muốn những điều tốt đẹp cho người khác, những chiếc thuyền giấy của em sẽ thực sự đến được với thượng đế.

          - Thế... đã có chiếc thuyền nào của em hoàn thành được sứ mạng của mình chưa?

          - Có rồi chị ạ. Đó là chiếc thuyền chở ước mơ của em dành cho bà Ba ở đầu phố. Bà ấy đã tìm lại được con trai của mình rồi đấy và... hai người đang sống rất hạnh phúc.

          - Thế em không ước gì cho riêng mình sao?

          - Không ạ! Như thế thì chiếc thuyền này sẽ không đến được với thượng đế đâu. Em đã có một gia đình hạnh phúc rồi mà!

          Cô bé mỉm cười sau khi trả lời những câu hỏi của tôi, lại tiếp tục ngồi xuống và thả đi những chiếc thuyền đầy màu sắc! Hạnh phúc bé nhé! Hạnh phúc với những niềm tin và ước mơ đem lại hạnh phúc cho mọi người!

          Ừ, hình như chưa bao giờ tôi mơ ước một điều gì cho người khác cả. Những ước mơ từ thưở bé đến giờ vẫn chỉ là những ước mơ cho riêng một mình tôi. Tôi mong tôi được hạnh phúc. Tôi mong tôi sẽ có một gia đình đầm ấm... Chưa bao giờ tôi mong cho chị Chi nhà kế bên sẽ có một ngày bán được hàng. Chưa bao giờ tôi mong cho con bé Hai trong xóm được đi học...

          Có phải vì thế mà chưa bao giờ những chiếc thuyền giấy của tôi đến được với thượng đế?

          Hôm nay lại mưa và tôi ở nhà, phụ mẹ nấu những món ăn cho bửa cơm chiều, phụ mẹ làm những công viêc lặt vặt trong nhà. Hình như lâu lắm rồi ngôi nhà nhỏ của chúng tôi không ồn ào và vui vẻ đến thế. Nhặt được những tờ giấy báo còn xót lại sau buổi tổng vệ sinh, bỗng nhiên... tôi lại muốn xếp thuyền. Một chiếc thuyền giấy duy nhất. Chạy ào ra ngoài phố bỏ lại phía sau tiếng gọi của mẹ - con bé con to xác là tôi giữ khư khư lấy chiếc thuyền nhỏ như của báu. Ngồi bệt xuống đường lớn và từ từ thả chiếc thuyền nhỏ vào dòng nuớc - ước mơ cho những cô bé con như cô bé mà tôi đã gặp sẽ luôn luôn được hạnh phúc! Uh có lẽ khi biết nghĩ cho người khác, chiếc thuyền giấy chở ước mơ của tôi sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ có thể vượt qua gió mưa để hoàn thành sứ mạng sao cả của mình.

          Comment


          • #6


            Nói với riêng anh

            Anh có nhớ bức họa này không? Mọi người đều nói nó dễ thương và ngộ nghĩnh! Em thấy ở đó một sự bình yên, ấm áp như cảm giác anh đã mang đến cho em trong 106 tháng + 18 ngày qua và những tháng năm sau này nữa, phải không anh?

            Chỉ có điều gần như trong suốt thời gian của ngày hôm trước, em đã cố tình không nhận ra, hay em tự đánh lừa mình bằng cách bao bọc nó trong một suy nghĩ "bảo thủ" của riêng mình rằng: anh và em sẽ mãi là anh em và chỉ như thế!

            Anh đã giữ đúng lời hứa luôn ở bên cạnh em mỗi khi em cần và có lẽ cả những lúc em vô tâm chẳng nhớ gì tới anh cả. Mọi việc anh làm cho em đều vì một lý do duy nhất: để em cười thật vui vẻ và em được hạnh phúc.

            Thực tình trong trí nhớ của em không tồn tại một mảnh giấy mà em viết vào ngày 11-2-2001, đúng như anh nói, có xem lại, em cũng không thể nhớ đã viết trong hoàn cảnh nào và em viết những gì. Vậy mà anh luôn cất nó trong ví, "nó đã theo anh 6 năm rồi đấy".

            Lúc ấy em nhận ra rằng còn rất nhiều thứ khác, rất nhiều kỷ niệm liên quan tới em cũng theo anh trong suốt quãng thời gian đó. Anh nhắc đến hoa thạch thảo, đến câu thơ anh chép tặng em trong lá thư anh viết, khi em hớn hở khoe "em có người yêu": “Hương thạch thảo mùi thời gian bốc hơi - Em hãy tin rằng anh vẫn đợi”. Lúc em đọc những câu thơ này, em lại nghĩ là anh thích nên anh chép ra vậy, chứ tuyệt nhiên không chút mảy may, hay ngờ ngợ là anh đang nói với em. Em thật ngốc, phải không anh?

            Nhưng anh cũng đúng là "chàng ngốc" khi nghĩ em ghét anh thật. Em "ghét" anh vì anh thường trêu chọc em cho tới khi mặt em bí xị; vì anh thường mải mê theo những trò nghịch ngợm của em; vì hễ em gọi là anh lại đến, ngồi hàng giờ nghe em than thở; vì anh cứ mải lo lắng cho sức khoẻ của em mà không nhớ rằng mình cũng rất hay ốm... Và còn vì một lý do rất đặc biệt nữa anh ạ! Đó là cái cách lần đầu tiên anh nói với em điều ấy sau 106 tháng + 17 ngày anh giữ cho riêng mình.

            Lúc này em chưa đủ tự tin để quyết định chuyện gì, không phải em thiếu niềm tin ở nơi em, và em biết là anh hiểu vì sao. Nhưng dù thế nào có một điều em cảm nhận rất rõ là từ giờ em sẽ không còn cô đơn nữa. Em thấy mùa đông ấm áp hơn rất nhiều. Em sẽ ở bên anh mãi, chỉ có vị trí của nó vẫn còn “chông chênh” thôi. Và em tin là anh biết cách giữ cho nó bình yên.

            Em nhớ anh rất nhiều, “chàng ngốc” ạ!
            Attached Files

            Comment


            • #7


              Cần một niềm tin


              Chúng tôi quen nhau trong một buổi chiều mưa phùn tháng bảy. Những kỷ niệm ngọt ngào anh dành cho tôi cũng bắt đầu từ đó.

              Tôi vô cùng hạnh phúc vì có anh trong đời. Những ngày hẹn hò ở quán cafê bờ sông cùng nhìn những hạt mưa rơi tí tách. Tôi thường trêu anh: "Kiếp trước chúng ta là Ngưu lang Chức nữ nên những ngày gặp nhau là những ngày mưa tầm tã”.

              Thời gian cứ trôi qua, tình cảm chúng tôi ngày càng lớn dần và nó mang đến cho cả hai chúng tôi niềm vui, nỗ lực phấn đấu vươn lên trong cuộc sống, cùng nhau tạo dựng kế hoạch tương lai. Thời gian dần trôi qua, tình yêu của chúng tôi đã 3 năm. Anh lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho chúng tôi và mọi chuyện diễn ra quá trôi chảy.

              Khoảng thời gian đó đối với tôi thật đẹp, thật vui vẻ, tôi cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất vì tôi có tất cả tình yêu, sự nghiệp. Tôi đã sống trong mơ với hạnh phúc và tình yêu của mình và mong đến ngày làm cô dâu thực sự. Song hạnh phúc là một điều mỏng manh và dễ vỡ.

              Tôi không trách bố mẹ (bởi bố mẹ có quyền đòi hỏi nàng dâu, con rể tương lai phải đạt những tiêu chuẩn như thế nào). Nhưng mỗi lần nghĩ đến, nhìn tấm hình ngày nào hai chúng tôi chụp, nước mắt tôi cứ tuôn trào - cảm giác tủi thân lại ào ạt ùa về. Tôi chỉ trách vì tình yêu của chúng tôi mong manh quá. Và tình yêu của anh chưa đủ mạnh để giữ hai chúng tôi ở lại bên nhau trọn đời.

              Anh nói: “Mình hoãn đám cưới lại 2 năm nhé em”. Tôi lo rằng ngày tôi mặc chiếc áo cưới trắng cùng anh bước đi giữa những bông hoa và những ngọn nến lung linh sẽ khó đến.

              Mùa xuân năm nay trở lạnh, anh và gia đình cùng về Hà Nội. Tôi biết rằng ngày anh đi, tình cảm anh dành cho tôi sẽ thay đổi vì gia đình anh muốn mai mối cho anh một người vợ vừa giỏi vừa đẹp. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng câu nói đùa ngày trước bây giờ tôi cảm thấy nó như một lời tiên tri báo trước. Tình duyên của chúng tôi như Ngưu lang Chức nữ. Yêu nhau nhưng mãi mãi phải xa nhau.

              Nhưng dù sao, tôi vẫn tin vào tình yêu của chúng tôi vì chúng tôi cần một niềm tin để phấn đấu. "Đối với em, anh là người rất quan trọng trong cuộc đời, là người em cần - cần lắm trong cuộc sống này!"...

              Comment


              • #8

                Tình yêu không thể đủ
                Hiyawu


                Mùa đông năm 1999, anh và cô quen nhau khi du lịch châu Âu... Nửa tháng sau, họ về Đài Loan... họ hoàn toàn không hề liên lạc lại... Cô sinh nhật mười chín tuổi, hôm đó bất ngờ có một lời nhắn trong hòm thư thoại. Đầu kia của hòm thư thoại truyền tới giọng một chàng trai, một giọng hơi ngượng nghịu hát bài Happy Birthday... Sau cùng chỉ vài câu ngắn ngủn, chúc mừng em sinh nhật hạnh phúc...

                Một tháng sau đó, cuộc sống của anh và em đan vào nhau. Cô đi làm thêm, thường phải chạy sô lên Đài Bắc, và anh tất nhiên trở thành sứ giả hộ tống nàng. Họ thường trò chuyện rất lâu trên điện thoại về tất cả mọi điều. Cho dù nhà anh ở Đài Bắc, cô thì học ở Đài Nam... Cho dù anh thích ở nhà xem tivi, cô lại khoái đi chơi khắp chốn... Cho dù anh học tại chức ban đêm, cô là sinh viên chính quy học buổi sáng... Cho dù giữa họ là 4.5 tuổi...

                Một lần, cô xong công việc ở Đài Bắc, tự đi xe bus về Đài Nam... Về chỗ gửi xe ở Đài Nam, đã hai giờ sáng... Và anh vì lo cho an toàn của cô, dặn đi dặn lại, về đến nhà nhớ gọi cho anh một cú điện nhé.

                Cô bấm điện thoại, phát hiện người con trai đầu dây có gì khang khác, cô hỏi anh, có gì vậy... Anh chỉ điềm đạm nói... "Nhà anh, bạn anh đều nói sao chưa yêu em..." - "Rồi sao...? Anh nói sao...?" - "Anh thấy mình ở Đài Bắc, em lại ở Đài Nam... cách xa nhau quá... không thể được...".

                "...Ôi... thế thì... đừng yêu a...!"

                Hai người ở hai đầu dây bắt đầu trở nên im lặng... đột nhiên anh nói...

                "Nếu giả dụ như là anh yêu em, thì liệu có làm phiền em không..?"

                Thực ra lòng cô vui vô cùng, cô chưa bao giờ hy vọng cả hai có thể phải lòng, có thể yêu, thành người yêu của nhau... Vì cả hai cách nhau hai đầu nam bắc, khoảng cách là một thứ khó vượt qua được...

                Cô thường không thích để anh bị bố mẹ cằn nhằn tiền điện thoại quá cao, nên cô quyết định nửa tháng một lần vẫy xe lên Đài Bắc... cô không để anh tốn quá nhiều tiền, cô không muốn để anh có gánh nặng...

                Cứ thế, sáng thứ bảy ngồi bốn năm tiếng xe bus lên phía Bắc... để hai người gặp nhau một lần... rồi tối chủ nhật lại tự ngồi xe về Đài Nam, cứ như thế một năm ròng...

                Anh thương cô quá.

                Cô thích đi chơi công viên, anh thường lái xe đưa cô đi chơi xa như Lục Phúc, Kiếm Hồ Sơn, Làng văn hoá Cửu Tộc... Cô thích xem phim, mỗi lần cô lên Đài Bắc, anh thường dẫn cô đến cụm rạp Warner Music xem phim... Cô thích dạo phố, chỉ cần cô thích gì, thiếu gì, anh chắc chắn sẽ dắt cô đi mua tặng... Cô chưa đi vòng quanh Đài Loan lần nào, anh chỉ vì câu nói đó, mùa hè lái xe đưa cô đi du lịch quanh đảo, đi mãi đi mãi chưa một lần than mỏi...

                Có một nửa đêm, cô hơi mệt, anh sợ hãi lo lắng, chạy đi hiệu thuốc nhưng không mua được thuốc, liền bỏ hai trăm tệ đi taxi, chỉ để tìm mua 80 tệ Panadon giảm đau cho cô...

                Có một mùa Valentine, anh mua một con gấu bông to thật là to, để sau cốp xe ô tô, khi cô vừa xuống xe đi mua thứ gì đó, anh mang gấu ra ôm sẵn, khi cô quay lại xe giật mình vui sướng...

                Vào buổi tối cuối cùng của năm 1999, cô vội vã theo chuyến xe lên Đài Bắc, hy vọng có thể cùng người yêu đón giao thừa của Thiên niên kỷ mới, 23:56... cô mới đến Đài Bắc, anh ôm cô hôn nồng nhiệt trong tiếng vỗ tay reo hò và pháo hoa tưng bừng của toà Thị chính thành phố Đài Bắc, đẹp đẽ, rực rỡ...

                Họ rất ít cãi nhau...

                Nhưng cha anh không thích cô...

                Ông cho rằng người con gái thiếu dạy dỗ kia, cứ dăm bữa nửa tháng lại đi tìm trai kia, thì...

                Nhưng ông không nghĩ đến chuyện người thiếu nữ kia luôn phải tự bỏ tiền để lên Đài Bắc, rồi lại mệt nhọc cô đơn quay về Đài Nam... Ông cũng không nghĩ rằng con trai mình đã 24 tuổi rồi, mà ông chưa bao giờ cho phép con trai tự lái xe đi Đài Nam hoặc Tân Trúc gặp cô gái...

                Ông cũng không nghĩ rằng, cô không một người thân ở Đài Bắc, và cũng không nhiều tiền để ở khách sạn... Ông không nghĩ rằng, ngoài việc cô gái đi lên Đài Bắc, thì anh và cô hầu như không hề có cách nào khác để gặp nhau...

                Cha anh là giám đốc của một tập đoàn máy tính, ông ở công ty rất có uy quyền, ông chưa bao giờ cho ai cãi lại mình.

                Nên khi ông có thành kiến với cô gái, anh đứng ra bênh, thì người bị chửi mắng lại là cô... Nên khi anh đành phải trốn xuống Tân Trúc tìm cô, thì cô là người bị chửi mắng... Và khi em trai anh ngủ dậy không gấp chăn, người bị mắng cũng vẫn là cô...

                Sinh nhật cô hai mươi, anh dẫn cô đi Làng văn hoá Cửu Tộc... Đường về Đài Bắc bị kẹt xe, quá nửa đêm cả hai mới về đến nhà anh, bố anh nổi giận, ông bắt đầu giận dữ. Cô không dám nói gì, vì anh không muốn cô bị lôi vào chuyện nhà anh...

                Nhưng cô vẫn bị bố anh mắng...

                "Cô là con gái, phải có liêm xỉ, vì sao cứ đến nhà người khác ở?".

                "Không phải tôi đã ngầm tỏ ý mời cô đi hay sao? Vì sao cô cứ đến nhà tôi?".

                "Mỗi gia đình đều có cách sống riêng, cô cứ đến đây mãi, phá hỏng nếp sinh hoạt nhà tôi".

                Sinh nhật cô không có ai hát bài Happy Birthday, chiếc bánh sinh nhật Sô cô la đưa vào sọt rác, làm tiệc cho bọn kiến...

                Cô không đi đến nhà anh nữa...

                Cô chỉ nói với anh một câu: "Người yêu có thể thay, cha thì chỉ có một".

                Anh biết, anh không bảo vệ cho cô được, tình yêu ấy kết thúc lúc yêu nhau tròn một năm.

                Cô khóc vào hỏi anh lý do, anh đưa ra sáu lý do: "Anh không yêu em nữa; Em quá tuỳ tiện; Bố mẹ anh không thích em; Anh sắp đi Mỹ học; Anh đã yêu người khác; Cá tính chúng ta quá khác nhau".

                Sau đó thì cô không còn khóc nữa.

                Comment


                • #9


                  Anh yêu em khác mọi người
                  Yi Ming (Trung Quốc)


                  Em bảo anh: "Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga". Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Sao em không đi taxi? Em có mệt không?" - Thế nhưng anh lại bảo: "Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo".

                  Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em.

                  Em bảo anh: "Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy". Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được." - Thế nhưng anh lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?".

                  Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh.

                  Em bảo anh: "Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói". Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: "Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ". Nhưng anh lại bảo: "Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn".

                  Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.

                  Em bảo anh: "Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy". Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: "Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,..." đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi".

                  Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh.

                  Em bảo anh: "Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này". Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: "Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh". Thế nhưng anh lại nói: "Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?".

                  Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm.

                  Em bảo anh: "Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia". Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: "Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!" - Thế nhưng anh lại bảo: "Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không".

                  Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.

                  Em bảo anh: "Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất". Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: "Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất". - Thế nhưng anh lại bảo: "Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ?".

                  Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu.

                  Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

                  Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.

                  Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.

                  Các nhà triết học nói: "Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy." Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?

                  Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là "tình yêu" mà gọi là "sùng bái". Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.

                  Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.

                  "Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!". Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...

                  Bản dịch của Nguyễn Hải Hoành đăng trên NLD Online.

                  Comment


                  • #10


                    Chuyện đời thường
                    Khuyết danh


                    Ðây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn khuyết danh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.


                    Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.

                    Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:

                    - Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!

                    Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

                    Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:

                    - Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?

                    Tôi cười:

                    - Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.

                    Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:

                    - Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.

                    Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:

                    - Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?

                    Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

                    Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

                    Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:

                    - Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?

                    Anh trợn mắt:

                    - Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?

                    Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

                    Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:

                    - Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?

                    Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:

                    - Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?

                    Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

                    Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

                    Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:

                    - Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!

                    Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

                    Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?

                    Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

                    Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:

                    - Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.

                    Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

                    Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

                    Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

                    Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

                    Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

                    Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

                    Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:

                    - Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.

                    Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

                    - Em có bầu rồi đấy à?

                    Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.

                    - Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.

                    Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

                    Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "Xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

                    Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

                    Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?"

                    Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

                    Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

                    Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

                    Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:

                    "Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...

                    Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!

                    Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất..."

                    Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

                    "Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé..."

                    Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:

                    - Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ...

                    Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...



                    Nguyễn Hải Hoành dịch

                    Comment


                    • #11


                      Bong bóng xà phòng

                      Chạy vòng vòng quanh Sài Gòn ban đêm, ngắm những bóng đèn Neon, những người Sài Gòn thong thả chạy xe ra đường, bất chợt mỉm cười. Chà hóa ra không chỉ riêng mình có thú vui chạy vòng vòng hết những con đường Sài Gòn.

                      Đang chạy, bất chợt có những chiếc bong bóng xà phòng vây quanh, những chiếc bong bóng ánh thêm những sắc màu của ngọn đèn đường. Tôi tìm đến người đang thổi những bong bóng xà phòng. Đó là một cô bé có gương mặt rất đẹp, tôi lại gần thì chợt nhận ra cô bé không thể nhìn thấy những bong bóng xà phòng mình đang thổi.

                      Tôi hỏi cô bé: "Em đang làm gì đó?".

                      Cô bé trả lời: "Em đang thổi những ước mơ".

                      "Nhưng em chỉ đang thổi những bong bóng xà phòng thôi mà?".

                      "Không, đấy là những ước mơ", cô bé phũng phịu, "Em thổi những ước mơ đến những vì sao, và trong mỗi bong bóng đó sẽ có nhiều điều ước của em".

                      Chà, hình như những câu nói này tôi đã gặp ở đâu đó trong tuổi thơ tôi.

                      Ngày còn bé, khi cầm được chiếc hộp để thổi bong bóng, chu miệng thổi phù một cái, những bong bóng xà phòng bay ra đầy màu sắc, bay lên cao theo chiều gió vỡ tan dưới ánh mặt trời.

                      Tôi khóc oà chạy vào hỏi mẹ: "Sao mấy cái bong bong xà phong của con lại vỡ thế mẹ?".

                      "Đó là khi những ước mơ của con được gửi đi" - mẹ tôi trả lời.

                      Và cũng chính từ đó, mỗi khi thổi lên những chiếc bong bóng xà phòng tôi đêu ước, nào là ước sao hôm nay mẹ đi làm về mua cho tôi cái kẹo, ước sao thằng Tâm cho tôi mượn cái trò chơi điện tử, ước sao tôi sẽ cao và bự con hơn thằng Quang béo, ước sao.

                      Cũng chính vì thế tuổi thơ của tôi cũng bay theo những bong bóng xà phòng. Lớn hơn một chút, khi không còn chơi những trò chơi thổi bong bóng xà phòng, khi nhận ra những bong bong đó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn và cuối cùng cũng vỡ tan với một điều đơn giản đó chỉ là những bong bóng xà phòng. Nhưng hôm nay bất chợt nghe cô bé nói, ngồi suy nghĩ một chút thì hình như trò chơi thổi bong bóng ngày xưa vẫn còn nhưng chỉ khác cách thổi thôi.

                      Bây giờ tôi không thổi bằng cái vòng tròn được nhúng vào dung dịch xà phòng nữa mà tôi thổi bằng vòng tròn tâm hồn nhúng vào dung dịch cảm xúc.

                      Tôi thổi một chùm bong bóng với điều ước mong mình có một cuộc sống bình yên, mong cho tóc mẹ đừng bạc thêm, mong cho bước chân của cha vững chãi, mong cho những người thương yêu của mình được binh yên hạnh phúc, mong cho nhiều nhiều nữa.

                      Tôi vẫn biết những chiếc bong bóng xà phòng bay lên rồi sẽ vỡ nhưng những bong bóng ước mơ sẽ không bao giờ vỡ nếu được đặt vào lòng đôi bàn tay và trái tim biết ước mơ.

                      Cảm ơn cô bé mang theo những thông điệp ước mơ. Tôi sẽ ngồi bên em thổi thêm nhiều ước mơ nữa.

                      Ước mơ không phải là những gì sẵn có mà cũng không phải là những gì không thể có.

                      Comment


                      • #12

                        Tản mạn cho em

                        Nói chuyện với em đêm hôm kia, 11h30 chẳng hiểu còn đủ tỉnh táo không, chuyện ngày xưa, chuyện linh tinh, tầm phào... Về nhà, không hiểu sao tôi lại nghĩ về cái vỏ ốc. Đại dương và cái vỏ ốc, không hiểu có gợi lên liên tưởng gì không?

                        Cái vỏ ốc thì dĩ nhiên chứa trong mình là con ốc rồi. Câu chuyện ở đây là câu chuyện về tương quan của cái vỏ ốc và con ốc. Tương quan nghịch.

                        - Con ốc thân mềm - vỏ cứng, bên trong và bề ngoài chẳng giống nhau.

                        - Sự thua thiệt của con ốc được bù trừ bằng cái vỏ và con ốc luôn giấu mình trong cái vỏ. Chậm chạp, không móng vuốt, không gai nhọn, không càng, không nọc độc, nói chung là không có vũ khí tự vệ nên đi đâu con ốc cũng vác cái vỏ cứng theo bảo vệ cho mình.

                        - Vỏ càng cứng thì càng nặng, con ốc càng an toàn nhưng càng chậm chạp.

                        - Con ốc thích an toàn không thích rủi ro nên luôn ở vị thế phòng thủ, chẳng bao giờ tấn công và thế nên con ốc suốt ngày trốn trong vỏ.

                        - Con ốc khép kín vì con ốc không thể từ bỏ cái vỏ của mình. Cơ thể yếu đuối của nó không thể tồn tại bên ngoài sự bảo vệ của cái vỏ.

                        Mà nhiều khi cái vỏ ốc cũng không chứa trong mình con ốc nào nhỉ!? Có chứ.

                        - Đó là khi đã bị ăn ốc đổ vỏ đi rồi. Mục đích sử dụng của vỏ ốc là để bảo vệ con ốc chứ không phải để ăn, người ta chỉ ăn những thứ ở bên trong vỏ ốc thôi, ăn rồi thì vứt đi cái vỏ vô giá trị. Giá trị và vô giá trị chỉ cách nhau ở cái nhìn nhận của mỗi người.

                        - Có cái vỏ ốc to, cũng bị người ta ăn rồi vứt bên bờ biển, nằm nghe sóng nghe gió ngày qua tháng lại. Có đứa bé mù lang thang trên bờ biển được đám bạn nhặt cho cái vỏ ốc ấy, nó áp vào tai và nghe tiếng sóng biển rì rào. Cái vỏ ốc ấy chứa bên trong nó những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phải cảm nhận bằng trái tim.

                        - Ốc mượn hồn. Chẳng biết con tôm hay con cua lại đi mượn vỏ con ốc. Trong khi đồng loại của nó vẫn sống bình thường thì nó vác váo cái vỏ nặng nề, chậm chạp và bị nhiễm luôn cái yếu điểm của loài ốc là chẳng thể sống nổi khi rời khỏi vỏ. Con người bắt nó chơi đùa chán chê vì cái sự kỳ lạ, không giống ai của nó rồi vứt bỏ không thương tiếc. Con ốc chết trên bờ. À không, chẳng phải con ốc, con tôm, mà cũng không phải, con cua, mà dù là con gì đi nữa thì nó cũng chỉ là một cái hồn mượn vỏ ốc. Cái vỏ vẫn rỗng không.

                        Em hỏi vì sao tôi thích em. Tôi khất lại hẹn từ từ sẽ trả lời. Tôi hỏi mình vì sao tôi thích em. Tôi cũng chẳng thể trả lời ngay được.

                        Quay lại chuyện con ốc mượn hồn. Ngày xưa, khi lần đầu tiên thấy nó, tôi rất hiếu kỳ, muốn quan sát trọn vẹn cơ thể của cái con vật mượn hồn kia. Có người xui tôi đem ngâm nó vào nước ngọt. Tôi làm theo và con vật chết nghẻo. Khi lấy được con vật trong cái vỏ ốc ra rồi thì tôi hơi thất vọng vì nó chẳng có gì là bí ẩn hay "kỳ vĩ" như tôi tưởng tượng. Từ đó về sau, tôi chẳng bao giờ "chơi" ốc mượn hồn nữa.

                        Thế đấy, khi những bí mật đã được vén màn sự háo hức cũng hết. Cái vỏ ốc không chỉ đơn thuần bảo vệ cho con ốc yếu đuối mà còn là thứ để che đậy những bí mật của con ốc. Những bí mật chẳng có gì là "ghê gớm" cả.

                        Làm sao tôi có thể kể ra hết những điều tôi thích ở em. Và tôi cũng sợ rằng khi lỡ không còn tìm được ở em điểm gì cho tôi thích nữa thì tình yêu có như con ốc mượn hồn đã chết kia hay không?

                        Chắc là không. Vì tôi nghĩ mình chẳng bao giờ biết hết những điều làm tôi thích em. Tôi là vậy đấy. Nhiều khi tôi cũng chẳng hiểu nổi mình. Từng ngày,từng ngày, tôi vẫn đang khám phá câu hỏi "Vì sao tôi yêu em?".

                        À còn chuyện con vịt. Hồi xưa coi truyện Andecxen rồi viết, thơ bốn chữ cũng dài dài mà gieo độc một vần "a". Đọc thấy vui vui. Ngày đó, chưa biết "giải quyết vấn đề" nên chỉ đơn thuần mô tả thôi. Có vẻ không hợp với "không khí trang nghiêm, lâm li bi đát" nãy giờ. Nhưng thấy có chút liên quan nên lấy ra tặng em luôn. Dạo này nghèo khổ thơ ca, không có quà quý, chỉ có quà thường thôi. Đọc xong ráng nhịn cười cho anh vui.

                        Con vịt con lông vàng
                        Thì có gì mà lạ
                        Nhưng vịt cứ thấy mình
                        Sao mà vàng quá xá,
                        Giá mà trắng như má
                        Hay là đen như cha.


                        Con vịt con cổ lùn
                        Thì có gì mà lạ
                        Nhưng vịt chỉ thích mình
                        Cao như cô thiên nga
                        "Chân dài" như cô gà
                        Dáng thật là "thiết tha".


                        Giọng vịt con khào khào
                        Thì có gì mà lạ
                        Nhưng vịt tủi thân quá
                        Thích mình như sơn ca
                        Cứ líu lo suốt ngày
                        Hát trên cành cây xa


                        Con vịt con buồn buồn
                        Thẩn thờ ra bờ suối
                        Cúi xuống nhìn bóng mình
                        In hình trên mặt nước
                        Con vịt con sướt mướt
                        Khóc một mình tủi thân.


                        PS: Đừng có hỏi vì sao em chẳng có gì đặc biệt mà anh lại thích em nữa nhé, con vịt quay béo ngậy của anh

                        Comment


                        • #13

                          Tặng em - Một đóa hoa tình

                          Người yêu của Tedotoji là một cô gái lãng mạn, nàng sống hết mình trong tình yêu chân thành với bản tính vị tha và nội tâm nhạy cảm. Như mọi cô gái trên đời, nàng Flora rất thích được tặng quà, đặc biệt là những bông hồng màu đỏ làm nàng yêu thích vô cùng.

                          Giá trị của quà tặng đối với nàng, không cần có mức quy đổi vật chất cao hay không? Điều quan trọng là chân tình của người nàng yêu và cách tặng. Tedotoji không có khả năng (hay chưa có nhỉ) tặng nàng những món quà theo ý muốn của anh. Anh chàng ước muốn tặng Flora một chiếc Vespa màu cam sang trọng, quý phái và rất nữ tính, nhưng điều đó vẫn rất xa vời. Anh thường tặng Flora hoa hồng màu đỏ, mỗi lần tặng một bông, những đóa hồng anh tặng làm đẹp lòng người yêu, chắc chắn rằng không vì điều đó mà Flora nghĩ rằng anh bủn xỉn, ki bo. Nhận hoa, Flora hân hoan vui sướng trong cả ánh mắt và vòng tay. Ngắm người yêu bé nhỏ của mình nhoẻn cười, nụ cười thiên thần xinh tươi trên môi, gieo vào trong lòng Tedotoji sở thích sẽ tặng cho Flora thật nhiều hoa hồng trong cuộc đời này và Tedotoji không bao giờ quên lời tự hứa đó.

                          Tedotoji thầm nghĩ trong lòng (mà không phải là suy nghĩ nữa, có lẽ đó là cảm xúc dâng lên). Anh nghĩ điều gì? Anh đang nghĩ rằng mỗi đóa hồng trên tay biết nói về tình yêu, nói thay cho tình yêu chàng dành cho Flora.

                          Đóa hồng thứ nhất nói "Anh thích em"...

                          Đóa hồng thứ hai nói "Anh mến em"...

                          Đóa hồng thứ ba nói "Anh yêu em"...


                          Mỗi bông hồng đều lên tiếng, không bao giờ câm lặng... Hoa hồng được chọn là biểu tượng của tình yêu, chắc hẳn phải có lý do. Tedotoji cho rằng "Vì những người đang yêu đều nghe được hoa hồng nói, cho nên loài hoa ấy là nữ hoàng của các loài hoa và được chọn làm biểu tượng của tình yêu". Anh tin rằng Flora cũng nghe được những lời anh muốn nhờ hoa nói dùm.

                          Như thay vì nói với Flora: "Em ơi, đừng tưởng hôm nay anh buồn và ít nói là anh lãng quên "chim chích bé bỏng" đâu nhé, anh yêu em lắm", anh tặng nàng một đóa hồng.

                          Thay vì nói "Em ơi đừng băn khoăn nữa, cho dù thời gian có bao lâu trôi qua, anh vẫn yêu em như thưở ban đầu ", anh tặng Flora một đóa hồng.

                          Thay vì nói "Giữa dòng đời tấp nập này, anh chỉ yêu mình em thôi", anh tặng Flora một đóa hồng.

                          Thật kỳ diệu! Nhưng rất giản dị và dễ hiểu là Flora nghe được hoa hồng nói. Đôi khi đóa hoa Tedotoji tặng chuyển tải tâm sự rất dài, nhưng nàng đều cảm nhận được. Có những đóa hồng nói thật khẽ, thật lặng trầm mà chỉ có ai lắng nghe rất kỹ, bằng tâm hồn đồng điệu và bao dung trong tình yêu mới nghe được.

                          Ngày tháng qua, những đóa hồng Tedotoji tặng đã khô héo trên bàn học của Flora. Dù vẫn nhận được bông hồng tươi mới của Tedotoji, Flora cũng không nỡ vứt bỏ những bông khô. Nàng kết chúng lại, treo lên một góc bàn học. Gió lùa qua khung cửa sổ, làm cánh hoa bay rụng tả tơi, vương khắp căn phòng. Bà cô của Flora vào phòng dọn dẹp, thấy cảnh tượng ấy liền cau có "Này, con phải vứt bỏ những hoa khô này vào thùng rác, hoặc bó lại, cất đi. Đừng để nó làm dơ phòng chứ!".

                          Rồi một ngày, Tedotoji rời xa thành phố. Flora trong căn phòng nhỏ, nhớ người yêu da diết. những bó hoa khô không còn trong căn phòng của Flora nữa, bà cô khó tính đã mang đi vứt bỏ. Flora nhìn xa xăm qua khung cửa, gió chiều hôn lên mái tóc bồng bềnh, hoàng hôn lùa cả áng mây lững thững bay vào trong ánh mắt. Chợt, Flora nghe tiếng nói rất quen thuộc của hoa hồng:

                          "Flora, có thấy hơi thở của Tedotoji trong gió không?".

                          Cô lắng nghe thật kỹ, e rằng cảm nhận mơ hồ sẽ vụt tan.

                          "Flora, có nghe trái tim Tedotoji đập không?".

                          Một lúc sau, cô khe khẽ nhặt chiếc lá rớt trên vai. Cô cảm giác thấy không phải là chiếc lá theo gió bay đậu trên vai, mà dường như ánh mắt, bàn tay Tedotoji ở rất gần.

                          "Flora, anh luôn ở bên em, tâm hồn anh, trái tim anh sẽ luôn ở bên em".

                          Cô lắng nghe thật kỹ, nhìn thật kỹ âm thanh và cảnh vật quanh mình rồi tự hỏi "Hoa hồng vẫn nói hộ tình yêu sao? Nhưng hoa hồng đã héo hết rồi và không có ở đây mà?".

                          Không gian trầm lắng, cảm giác im ắng lạ thường. Rồi lời hoa lại cất lên:

                          "Flora, tôi là đóa hoa Tình Yêu mà Tedotoji đã trao tặng. Hoa Tình Yêu là cả tâm hồn chân thành yêu thương, trái tim nhung nhớ, là đôi mắt, là bờ môi, là vòng tay âu yếm, là tháng ngày, là kỷ niệm, niềm vui và nỗi buồn chia sẻ, là hạnh phúc kề bên, là đợi chờ khi xa cách, là cả cuộc đời…".

                          Flora lặng người suy tư về một loài hoa sẽ sống mãi cùng tình yêu của hai người, loài hoa sống mãi cùng thời gian. Hoa hồng có thể tàn phai, hoa hồng có thể nói thay tình yêu, nhưng chỉ có một loài hoa sống mãi cùng tình yêu và luôn ở trong ta, đó là "Hoa tình yêu".


                          Comment


                          • #14
                            Con gián...

                            "Chán như con gián!" - Một câu nói yêu thích của khá nhiều người Việt Nam. Mà cũng đúng thật, đúng là con gián trông rất... chán! Bò qua, bò lại, bay lên, bay xuống, có nhiêu đó làm hoài.

                            Có người nhìn con gián thì thấy quá chán! Làm sao lại có những sinh vật chán đến thế trên đời này nhỉ? Còn có người nhìn con gián lại thấy quá... ngán! Khổ nỗi, con gián chả bao giờ chán những người chán nó, mà nó cũng chả ngán những người ngán nó! (Sự thật là nó rất hay có thiên hướng lại gần những người ngán nó). Vì sao? Có trời mới biết! Hình như tại vì cuộc đời của một con gián ngắn cỡ như chiều dài cái thân nó vậy, nên nó không có thời gian để chán, hay để ngán!

                            Con người thì khác. Chắc tại có nhiều thời gian, nên người ta hay chán. Chán con gián, chán con ruồi, rồi đến chán thằng này, chán con kia, và cuối cùng là chán đời! Mà hình như cũng giống con gián, đời không chán cái đứa chán nó, mà đời cũng chả ngán cái đứa ngán nó. Nhưng mà, tại sao người ta kêu chán đời nhỉ? Dĩ nhiên, sau mỗi từ "chán đời" là một lý do, một câu chuyện. Không lý do nào giống lý do nào, không câu chuyện nào giống câu chuyện nào, chỉ có chữ "chán đời" và "đời thật chán" là giống nhau thôi. Nhưng ở đây, xin mạn phép viết về hai loại lý do chung nhất, không cụ thể nhất và phiến diện nhất, của chuyện vì sao người ta nói ra hai chữ chán đời. Một là vì đó là câu cửa miệng của người ta, người ta thích nói thế, và hai là vì người ta... chán đời thật!

                            Nếu như "chán đời quá!" là một câu cửa miệng, thì không biết trong một ngày chủ nhân của câu cửa miệng này "chán cái đời" bao nhiêu lần nhỉ? Nhớ có một lần đi vào một quán cà phê, ánh đèn lờ mờ khiến người ta lờ đờ..., ngồi kế một cái bàn có hai thanh niên đang nói chuyện với nhau. Những lời nói cố tình chứ không cố ý bay vào tai bàn kế bên, đại loại là thế này...

                            Một trong hai người than thở: "Chán đời quá mày! Đời thật là chán!", "Sao chán? Đời thiếu gì thú vui, sao mày suốt ngày than chán đời vậy?". "Trời, thì tao nói vậy thôi! Thấy chán thì nói, thích thì nói. Mày làm gì mà nhìn tao ghê vậy, cứ như tao sắp tự tử không bằng!". Ông bạn kia khịt mũi, phì phèo thuốc lá: "Tao biết mày sẽ không tự tử. Tao chỉ thấy cái câu cửa miệng của mày hơi bị... hay thôi. Cha mẹ mày cho mày một cái đời, rồi mày lấy câu 'Chán đời!' làm cửa miệng thay cho lời cám ơn. Mày khoái trá khi mày than chán, còn người khác nghe thì thấy ngán, cha mẹ mày nghe thì thấy nản!". Nghe xong, chưa biết nghĩ gì, tự nhiên có một tiếng nói be bé ở đâu đó vọng lên: "Nếu vậy thì cái lương tâm của mày cũng chỉ lớn cỡ cái thân của tao!".

                            Nhìn xuống... tự nhiên thấy một cái bóng đen nho nhỏ với đôi cánh nâu bóng lưỡng, vụt mất vào bóng tối. Trời, đúng là cái đồ con gián! Nói xong thì chạy mất, không thèm chờ xem người nghe nghĩ gì! Mà chẳng hiểu cái anh chàng kia có nghe không, vì anh ta cũng cúi đầu nhìn xuống chân...

                            Còn những người... chán đời thật thì sao? Thì họ chán đời chứ sao! Đời thiếu gì thứ đáng chán! Mà chắc chắn những thứ đó không có gì tốt đẹp, ít nhất là trong mắt của những người bị chúng khiến cho phải thốt ra hai chữ "Chán đời!". Có một quán ăn bình dân ở Việt Nam rất ngon, đồ ăn ở đó khiến bao khách hàng chảy nước miếng, nhưng cũng làm bao anh chị... gián si mê. Thế là những người thuộc loại... ngán gián không dám bén mảng đến.

                            Những quán bình dân như thế, ở đâu mà chả có gián! Cũng như đời mà, lúc nào mà chả có những thứ đáng chán! Có điều, là một quán ăn đắt khách mà, nên đầy những đồ ăn ngon. Cũng như đời mà, vẫn đầy những thứ đẹp. Chỉ đáng tiếc, khi người ta nhìn thấy một con gián ở góc phòng rồi, người ta thường sẽ không còn để ý đến những đồ ăn ngon đựng trong những cái đĩa sạch ở góc phòng phía bên kia nữa! Dĩ nhiên, đó là chỉ với những người... ngán gián mà thôi!

                            Mà thật ra, nghĩ lại, con gián nó có đáng chán như nhiều người vẫn nghĩ không nhỉ? Hôm nọ, trên TV có một chương trình về một người sưu tập và nghiên cứu côn trùng. Ông ta sống với sâu, với gián. Đối với ông ta, thế giới của gián là cả một sự bí ẩn thú vị. Thiết nghĩ, con gián có đáng chán hay không cũng tùy vào người nhìn nó. Biết đâu tự nhiên thấy một con gián cõng bạn tình của nó trên lưng, mình lại thấy nó hết chán! Thôi, đi kiếm gián... À mà quên, bên này làm gì có gián! Chán!

                            Comment


                            • #15


                              Chìa khóa mở cửa trái tim


                              Chiều nay, trên phòng máy tính của trường, có một người đã đưa về phía tôi một chùm chìa khóa lớn, lúc lắc để tạo ra cái tiếng kêu leng keng vui tai trước mặt tôi rồi bảo: "Em chỉ cho anh biết cái nào là chìa khóa mở cửa trái tim em để anh còn mở chứ?". Thực tình thì tôi vốn là một con bé khá lém lỉnh và nhanh nhạy trong cách sử dụng ngôn ngữ, và thực tình nữa thì tôi nghĩ đây chỉ là một câu đùa hóm hỉnh. Nhưng không hiểu sao tôi lúc đó chẳng biết phải đối đáp thế nào ngoài việc cười trừ rồi tiếp tục chăm chú vào cái màn hình vi tính như để khỏa lấp một điều gì không thể gọi tên...

                              Đã hơn hai tuần nay, có một con mèo nhà ai đi lạc, đến ở dưới cái gầm cầu thang nhà tôi, chỗ sân gạch nhỏ mà tôi vẫn thường dựng xe máy mỗi khi đi học về. Gọi là mèo hoang chỉ bởi chưa rõ chủ, chứ nhìn nó với bộ lông vàng óng mượt mà, cái mũi hồng xinh xinh thì đủ biết vốn là mèo của một gia đình khá giả và được cưng chiều. "Mèo đến nhà thì khó", quan niệm của người Việt Nam là vậy, cho nên đương nhiên con mèo trở thành đối tượng bị xua đuổi của hết nhà này đến nhà khác, hết người này đến người khác...

                              Có lẽ vì lý do ấy nên con mèo trở nên nhút nhát, sợ sệt, và không dám để cho ai đến gần bao giờ. Lúc nào cũng vậy, nó co ro một góc trong chiếc gầm cầu thang bé xíu, run rẩy vì rét mướt và đói, ánh mắt lộ rõ một vẻ rất hoang mang... Hơn một lần tôi cố gắng tiếp xúc với nó, và cũng hơn một lần nó nhìn tôi với thái độ hoài nghi, giật lùi, rồi bỏ chạy...

                              Vào đầu tuần trước, nhìn nó đói và rét nằm bẹp một góc, tôi đã mang chút đồ cho nó ăn. Bằng việc cố gắng nhẹ nhàng, tôi từ từ đến gần nó, con mèo nằm im vì quá mệt, nhưng vẫn không khỏi lộ vẻ hoài nghi. Tôi đã có thể đến rất gần nó, nhưng bất chợt con mèo vùng chạy, cào ngang qua chân tôi đau nhói... Quả thực sự hoài nghi là quá lớn! Tôi chỉ dám lẳng lặng lên nhà rửa sạch vết thương, không để ai biết điều này.

                              Những lần sau đó, tôi vẫn cho nó ăn, nhưng không lại gần, chỉ để đồ ăn ở một khoảng đủ gần để nó tới, đủ xa để nó cảm thấy an toàn với tôi. Một lần, hai lần... con mèo đã biết chờ tôi mang đồ ăn cho nó, sự hoang mang, lo sợ của nó giảm dần dần. Cho đến sáng hôm qua, khi tôi cho nó ăn, nó đã bắt đầu đến gần, mặc dù tôi còn đang ở ngay bên cạnh chỗ thức ăn ấy. Khá ngạc nhiên khi nó tiến lại và dụi vào chân tôi, đúng chỗ vết xước mà nó cào tôi hôm trước, giờ đã lành rồi. Có điều gì hơi ngại ngần thể hiện ở việc ngay lập tức nó lùi lại dò xét sau khi vừa dụi đầu một cách âu yếm vào chân con người xa lạ với nó, nhưng tôi thì hiểu nó đã hết hoài nghi với tôi, có lẽ đã hết sự hoài nghi, không còn lo lắng và sợ hãi, con mèo ấy chấp nhận là bạn của tôi.

                              Suốt buổi tối nay, không hiểu sao tôi luôn nghĩ tới tiếng kêu leng keng và hình ảnh của chùm chìa khóa ấy, như là sự ám ảnh về một chùm chìa khóa với rất rất nhiều chìa

                              Comment

                              Working...
                              X