Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Những truyện ngắn thật trong " đời thường "

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    Người bạn sống ở thiên đường
    (Viết cho thú cưng)


    Kiki thân, mày chắc là nhớ tao lắm phải không, tao cũng thế. Tao nhớ và yêu mày nhiều thật nhiều. Tao nghĩ là mày đang chạy nhảy, đùa giỡn ở đâu đó trên thiên đường, bởi vì đó là chỗ dành cho mày. Một người bạn tốt của tao.

    Tao rất tiếc vì giây phút cuối cùng mày còn tồn tại trên đời, tao không ở bên cạnh mày. Tao tiếc lắm. Mày biết không, lúc mày chết, tao đang ở cách xa mày 2.000 km và tao hoàn toàn không biết gì về chuyện đó. Mỗi khi gọi điện về nhà, tao vẫn thường hỏi thăm "còn con Ki của em thì sao, nó có ngoan không, không được bán nó đi nhé". Mọi người hứa như đinh đóng cột với tao rằng sẽ không ai bán mày đi, rằng khi nào tao về Hải Phòng sẽ thấy mày chạy ra mừng quýnh lên và tao sẽ lại được ôm mày, được đùa giỡn cùng mày như bao năm qua vẫn thế.

    Tao với mày, như hai người bạn mà lại có tình nghĩa như cha và con. Tao là cha, mày là con, tao chăm mày từ khi mày vừa lọt lòng mẹ. Ngày đầu tiên về nhà, mày bụ sữa, em chã và dễ thương lắm. Tao thương mày còn nhỏ, để dành tiền mua sữa về bón cho mày uống. Khi mày cứng cáp lên một tí, cũng chính tay tao băm thịt, nấu cháo cho mày ăn. Ngồi nhìn mày "thực thi nhiệm vụ" cho đến khi cái đĩa sứ trở nên láng coóng... Khi ấy mày còn nhỏ lắm, mày sẽ không thể nhớ được cảnh ba chị em tao quây tròn quanh mày để cổ vũ mỗi khi mày mon men bò tới cái bậc thềm sau bếp và cố sức leo lên.

    Không biết mày có đủ sức và đủ cứng cáp để thực hiện việc đó hay không nhưng tao thì cầm lòng chẳng đặng nên thường xốc nách mày và nhẹ nhàng đặt lên trên ấy, sau vài lần mày cố công và vấp ngã. Giờ ai đem lại niềm vui nhỏ nhoi ấy cho tao và ai sẽ là người giúp mày đứng dậy?

    Nhà tao nghèo, mày cũng khổ, phải ăn cả cám gà. Tao thương mày lắm nhưng biết phải làm sao? Bà nội thì nói rằng đó là món ăn yêu thích của mày chứ chẳng có ai ép uổng. Có lẽ là thế thật nên mày béo lắm, tao càng lúc càng thấy khó khăn khi muốn ẵm mày Ki ạ. Mày là một con chó thông minh nhưng mày hiền và nhát quá. Ngày mày lên 3 tuổi, có hai thằng nghiện lợi dụng lúc bà nội quên không đóng cửa sau nhà đã lẻn vào bắt mày đi mất. Buổi chiều đi học về, tao không thấy mày ra cửa mừng tao; vào nhà tao không thấy mày trốn trong gầm tủ đứng; xuống bếp tao cũng chẳng thấy bóng dáng mày. Bà nội nói rằng mày bị bắt đi rồi và tao muốn khóc. Tao không muốn mất đi một người bạn là mày.

    Không hiểu vì sao, nhưng tao tự nhủ rằng tao sẽ không để mày trở thành món hàng cho lũ người vô lương tâm đó. Tao và hai thằng bạn trong lớp chạy đi khắp nơi tìm mày. Có thể người ta tưởng tao bị điên khi đi lang thang và luôn miệng gọi Kiki. Tao ước gì mày chỉ bị đi lạc và nghe giọng tao, mày sẽ trả lời. Phải chăng vì thế mà tao bị ảo giác rằng tao vừa nghe thấy tiếng "ẳng" của mày trong căn nhà ấy. Tao không dám chắc có đúng đó là cái âm thanh tao vừa nghe thấy hay không, tao cũng không dám chắc đó có phải là mày, nhưng tao hy vọng. Và tao đã mở cửa chạy vào căn nhà đó, tao mừng phát khóc khi thấy mày bị trói và nhét trong bao tải đặt ở góc nhà. Tao ẵm mày chạy ra cửa trước con mặt kinh ngạc của bà ngoại thằng S "Tại sao bà lại bắt chó của nhà cháu?". Tao quên cả sợ hãi khi đối diện với những con người nghiện ngập của căn nhà đó, tao chỉ biết là tao không thể để mất mày được.

    Tết năm rồi về Hải Phòng, mọi người kể với tao rằng thằng S - cái thằng đã bắt mày - đã bị kết án tù chung thân với tội danh buôn ma túy. Tao không vui mà cũng chẳng buồn, cái tên của nó làm cho tao lại thấy nhớ mày. Tao biết rằng, lần này sẽ không có mày ra chào mừng tao như những lần khác nữa. Về Hải Phòng, tao sẽ lại dậy thật sớm. Tao lại chạy bộ trên những con đường gồ ghề ở dưới bờ đê, chạy trên con đường trải nhựa ở đường băng dưới sân bay và tao chỉ chạy một mình. Sẽ không có người bạn nhỏ - là mày - chạy bộ cùng tao. Cũng chẳng có ai đùa giỡn với tao dưới con mương ngòai cửa sông trước khi lết bộ về nhà để rồi tụi bạn phải ghen tị vì thấy tao có một người bạn thật dễ thương, thông minh và tinh nghịch.

    KiKi à, đã có lúc tao ước rằng giá như tao có thể hiểu được hết những suy nghĩ của mày. Hiểu được hết những gì máy muốn nói mỗi khi ngước cặp mắt long lanh ươn ướt của mày lên nhìn tao. Gặp ai tao cũng khoe về mày như một báu vật đối với thằng học sinh nghèo là tao. Tao buồn cười mỗi khi cả nhà ăn cơm mày lại rón tén từ dưới bếp chạy lên nhà và chui tọt vào gầm bàn ngòai cửa để "trông nhà". Đấy là bà nội nói thế chứ tao biết thừa mày nhát như cáy, sợ cả kẻ trộm thì làm sao trông được nhà? Mày nằm ở dưới đó mà cái mặt quay về mâm cơm, nhìn trộm tao, để rồi khi thấy tao lườm một cái là mày lại quay đi chỗ khác... được một, hai phút lại tiếp tục nhìn trộm về phía mâm cơm.

    Tao cũng trẻ con đâu kém gì mày nhỉ, hễ có khách là hai thày trò bắt đầu trình diễn. Tao gọi "Ki, lên trông nhà cho anh" là mày ngoan ngõan chui vào gầm bàn. Tao nói "thôi vào gầm tủ đi" là mày lại cun cút chui ra và chuyển vào gầm tủ, nằm bẹp dí xuống dưới đất rồi chìa hai cái chân trước ra để gối mặt lên đó và nhòm tao khoe thành tích. Tao cầm chiếc dép nhựa quăng ra ngòai đường là mày mở to mắt nhìn tao, ngập ngừng rồi vẫn nằm im một chỗ chờ đợi. Chỉ đến khi tao nhờ vả "Ki ra lấy đồ anh làm rơi ngòai đường kìa" thì mày mới ba chân bốn cẳng phi ra ngòai đường ngọam chiếc dép về thả ở cửa rồi lại chui tọt vào gầm bàn chờ tao ra ban thưởng một chầu ôm ấp.

    Tao thương mày nhất nhà và mày cũng quấn quít với tao hơn tất thảy mọi người. Ngày khăn gói vào Sài Gòn, tao cố gắng dậy thật sớm, không muốn ai giật mình tỉnh giấc vì tao sợ sự chia ly, chỉ có bà nội mở cửa cho tao lầm lũi đi ra. Ông xích lô đi được dăm bước, tao quay lại nhìn bà nội đang cố đẩy mày vào nhà để đóng cửa vì sợ mày sủa lên vài tiếng thì chị gái và em trai tao thức giấc. Cám ơn mày đã tiễn tao đi xa và xin lỗi mày vì tao đã không thể làm được việc đó với mày. Tao xin lỗi...

    Nếu như không có "việc đó" xảy ra, bà nội sẽ không cho mày đi đâu cả, mày biết điều đó phải không Ki. Mười mấy năm trong gia đình, mày cũng là một thành viên, vui buồn, sướng khổ mày cũng chịu như ai. Bà nội kể lại với tao rằng khi người ta đến bắt mày, mày trở nên dữ tợn - điều mà mày chưa bao giờ thể hiện trong suốt từng ấy năm sống ở nhà tao. Sẽ chẳng có ai dám bắt một con chó to lớn và đang giận dữ như mày, thế nhưng khi bà nội ôm mày và nói "Ki qua nhà mới ngoan nhé, phải nghe lời bác X và trông nhà cho bác X" thì mày ngoan ngoãn "ngồi" lên đằng sau xe của người ta mà không hề phản kháng. Vẫn là đôi mắt ươn ướt và đầy chất chứa, mày nhìn lại đằng sau có phải vì muốn nhắn gửi điều gì đó với tao - một người bạn ở xa không về kịp?

    Qua "nhà mới" được không tới 7 tuần thì mày bệnh và không ăn uống gì được nữa. Phải chăng đó là cách tốt nhất để thể hiện sự trung thành? Giá như lúc đó tao có ở Haiphong, mày sẽ không như thế. Giá như lúc đó tao có ở Hải Phòng thì mày sẽ vẫn là bạn của tao. Giá như lúc đó tao ở Hải Phòng, thì ngày hôm nay, tao sẽ không phải viết về một kỷ niệm buồn trong cái ngày mà mày đã ra đi mãi mãi.

    Một cơn gió thổi nhẹ làm người ta phải rùng mình, một tiếng chó sủa ma văng vẳng trong đêm làm tao chìm đắm trong những miên man cảm xúc về một thứ tình cảm phức tạp và đầy mâu thuẫn…

    Comment


    • #17


      Thứ Sáu ngày 13

      Chà chà, hôm nay là một ngày đặc biệt, đặc biệt lắm đây, vì chẳng mấy khi mình được sống trong một cái ngày mà người ta cho là đen đủi như thế này.

      trên chung cư), hay những số nhà nào cộng lại thành 13 là gay đây. Thử nghĩ xem điều gì có thể xảy ra nhỉ: Bắc Triều Tiên bắn thêm một quả tên lửa nữa, một cái máy bay nữa rơi ở New York, mạng di động ở Việt Nam down cả và các blog của chúng ta hoàn toàn biến mất. Ơn Chúa, không có một trận đấu nào diễn ra vào hôm nay cả, trừ các trận đấu ở sân Vạn Phúc hay Long Biên chẳng hạn. Họ chẳng quan tâm gì đến thứ sáu ngày 13 cả. Đơn giản là vì có phải lúc nào cũng thuê được sân đâu.

      Mê tín là một phạm trù đặc biệt mà Karl Marx từng đề cập đến trong các tác phẩm của ông. Điều kỳ quặc là số tai nạn giao thông trên thế giới vào cái ngày quỷ quái này tăng 40% so với ngày thường, số vụ cãi nhau vợ chồng cũng tăng vọt và số vụ phạm tội cũng tăng. Nhiều nơi, người ta sợ đi làm trong ngày này. Chứng sợ ngày 13 thứ sáu được gọi là paraskavedekatriaphobia. Nhiều người tin rằng, nếu 13 người cùng ăn với nhau, họ sẽ chết trong cùng một ngày. Họ sợ ngày ấy, chủ yếu vì con số 13 quái quỷ hơn là thứ sáu. Nhưng bản thân thứ sáu cũng đáng sợ, vì trong Kinh thánh, đó là ngày mà Eva đã lừa cho Adam ăn trái cấm, cơn Đại hồng thuỷ bắt đầu vào thứ 6, ngôi đền Solomon bị phá huỷ vào thứ sáu... Thế nên, không nên đổi chiều giường vào thứ sáu, không nên khởi hành vào thứ sáu (từng có một con tàu mang tên Friday, do một thuyền trưởng tên Friday đứng đầu và được hạ thuỷ vào thứ sáu. Thế rồi con tàu này mất tích luôn...

      Sự kết hợp ngày thứ sáu và số 13 sẽ tăng gấp đôi vận rủi (cứ cho là thế đi). Từng có một bộ phim có tựa đề "Thứ sáu ngày 13" của Hollywood phát hành năm 1980 (phim xem dở ẹc). Mình không phải là một người quá mê tín,không đến nỗi không ra đường, không làm gì vào cái ngày quái quỷ này. Nhưng vì đang ốm, nên đành phải nằm nhà, và không sợ rằng ra đường sẽ bị một viên gạch rơi vào đầu, một con mèo cào vào má, một bà già hắt nước vào mặt, một thằng điên đâm xe vào người. Mình sẽ ngồi nhà, xem tivi, làm blog, đọc sách và mơ đến chiến thắng của Italia.

      Còn các bạn, các bạn ra đường vào ngày này, và nghĩ gì? Tốt nhất chẳng nên nghĩ gì cả. Thứ sáu ngày 13 chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Hãy tỏ tình với người yêu bạn nếu bạn chưa tỏ tình. Hãy hôn cô ấy nếu bạn chưa hôn (hôn thêm cũng chẳng mất gì của bọ). Hãy xem một phim hay nhất trên Megastar (đừng xem Chuyến bay 93 hay Rắn trên máy bay). Hãy nói những câu dễ thương nhất với những người bạn yêu nhất. Hãy làm một blog hoặc đẹp nhất, hoặc xấu nhất vào ngày này. Nên nhớ rằng, năm nay không còn thứ 6 ngày 13 nào nữa đâu. Năm 2007 sẽ có 2 ngày thứ 6 ngày 13, vào tháng 4 và tháng 7.

      Comment

      Working...
      X