Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Những Truyện Thật Ngắn

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    Hoa Mai
    Tác giả: Nguyễn Thánh Ngã


    Cây mai mang cốt cách người, từ xưa cha ông đã nói vậy. Mai đem thân mình đọ khí tiết xung hàn khắc nghiệt của mùa đông mới bật được những đóa vàng kỳ diệu, giống như người quân tử phải nếm trải trăm cay nghìn đắng, rèn luyện tâm trí, giữ lòng trung hiếu. Nét đẹp ấy chỉ hoa mai mới có.

    Ngày nay mai được cho vào chậu, chăm bón tối đa, nở theo ý muốn, biết phẩm chất kia có còn lưu dẫn trong tinh thần hoa không? Có còn được coi là một trong tứ quý không?
    ***************

    Comment


    • #17
      Tro Ấm
      Tác giả: Kim Liêu



      Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà Nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.

      Sáng nào cũng vậy, bà Nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông Nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:

      "Ông ơi vào ăn cơm"

      Cả nhà tôi đều im lặng.

      Ông Nội đã mất 20 năm rồi!





      Kim Liêu
      ***************

      Comment


      • #18
        Quả thận
        Tác giả:Lê Nguyễn


        Chị đau thận nặng, anh tự nguyện san sẻ cho chị một quả thận của mình.

        Hai năm sau, cuộc tình không thành, chị lấy chồng xa xứ, vẫn thường viết thư về thăm tôi, kể rằng mỗi lần nghe vùng thận nhói đau, chị biết anh đang nhớ đến chị.

        Anh đi biền biệt lâu rồi tôi không gặp, nhưng tôi tin điều chị nói là thật.
        ***************

        Comment


        • #19
          Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post
          Đánh Đổi
          Tác giả : Song Vũ



          chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.




          SongVũ
          .....Khi người ta có thật đầy đủ thì mới thấy mình....khiếm khuyết cái gì đó....và mong đánh đổi....
          VT thích câu này....


          Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post
          Hoa Mai
          Tác giả: Nguyễn Thánh Ngã


          Cây mai mang cốt cách người, từ xưa cha ông đã nói vậy. Mai đem thân mình đọ khí tiết xung hàn khắc nghiệt của mùa đông mới bật được những đóa vàng kỳ diệu, giống như người quân tử phải nếm trải trăm cay nghìn đắng, rèn luyện tâm trí, giữ lòng trung hiếu. Nét đẹp ấy chỉ hoa mai mới có.

          Ngày nay mai được cho vào chậu, chăm bón tối đa, nở theo ý muốn, biết phẩm chất kia có còn lưu dẫn trong tinh thần hoa không? Có còn được coi là một trong tứ quý không?
          Bài này hay quá....cám ơn sis...chúc một ngày vui và bình an.

          Ai cũng cần có khiếm khuyết,
          để bớt phần kiêu ngạo...(ST)


          sigpic

          Comment


          • #20
            những truyện ngắn này MH rất thích đọc , hồi còn nhỏ MH hay chờ đến ngày ra báo tên là Kiến Thức Ngày Nay thì phải , Mh hok nhớ lắm , chỉ lật ra tìm những mẩu truyện ngắn 100 chữ mà đọc ngấu nghiến , lâu lắm rồi MH mới có dịp đọc lại những mẩu truyện thật ngắn như vậy............thanks sis HK và mọi người nhiều nha

            Comment


            • #21
              Cám ơn Sis Hieu Ky nhiều nhé.
              Kính
              Kính.

              Comment


              • #22
                ***
                Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh.
                Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào mông để con tròn giấc ngủ. Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được.
                Con thương mẹ vô cùng.



                ***
                Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương.
                Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
                Cuối tháng, lãnh lương, dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là
                tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
                Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son tốt xấu màu sắc là gì.




                ***
                Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…”
                Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”.
                Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:
                - Sao con khóc?
                - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.
                - Mẹ đâu?
                Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.



                ***
                Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
                - Nhà ngoại ở cuối con đê. Trên đê chỉ có mẹ,
                có con.
                Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
                - Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra. Con cố.
                Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
                - Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
                Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
                Trời vẫn nắng, vẫn râm... ...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.




                ***
                Cổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh và phụ huynh. Những gánh
                hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường.
                "Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu.
                "Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đậu đấy".
                "Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!".
                Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy... ...
                Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước
                mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".




                ***
                Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật
                ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
                Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
                - Cua rang muối thật đó mẹ.
                Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
                - Còn răng đâu mà ăn?!



                ***
                Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ
                tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường...
                Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo vòng. Mấy chị em hùn tiền mua tặng
                mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:
                - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
                Mấy hị em không ai bảo ai, nhìn nhau nước mắt rưng rưng.




                ***
                Hễ nhà có dịp đi dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: “Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?”.
                Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: “Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?”. Nó giật mình, thàng thốt .
                Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!




                ****

                "Má! Má lên đây làm gì?". Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nãy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi.
                - "Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp".
                - "Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này...".
                - "Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má...".
                - "Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia… Tụi bạn con nó cười…!".
                Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường…
                Vừa lúc người xướng tên giới thiệu: "Sinh viên Phạm Thị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường".

                Comment


                • #23
                  "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!"
                  .....Hôm nay đọc toàn chuyện về "mẹ".....muốn rớt nước mắt.....cám ơn sis Poupi.....mong sis tiếp tục sưu tầm, để VT có thể đọc được....

                  Ai cũng cần có khiếm khuyết,
                  để bớt phần kiêu ngạo...(ST)


                  sigpic

                  Comment


                  • #24
                    Poupi vẫn đi tìm đó chứ, có là đem vào cho mọi người đọc và ngẫm nghĩ







                    ****


                    Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa.
                    Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”.
                    Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi.

                    Giờ cả ba đều thành đạt…

                    Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”.

                    Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi.

                    Tụi nhỏ đều bận cả”. Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”.

                    *****
                    Last edited by Poupi; 19-02-2011, 04:19 AM.

                    Comment


                    • #25
                      12. Màu sắc của cuộc sống ở đâu ?

                      Buổi sáng thức dậy, màu sắc ánh sáng trên mặt, đón tiếp tương lai bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

                      Đến buổi trưa, màu sắc ánh sáng trên eo lưng, thẳng lưng để sống hiện tại.

                      Đến buổi tối, ánh sáng màu sắc trên chân, chân đạp đất làm tốt chính mình.

                      Hóa ra cuộc sống cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể hiểu được “trân quý, biết đủ, cám ơn”, thì anh có đầy đủ màu sắc của cuộc sống.

                      ****


                      1. Nó

                      Thanh Hải

                      Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn.
                      Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc.
                      Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại.
                      Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành
                      "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!".
                      Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà.
                      Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo:
                      "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim.
                      Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.



                      2. Vòng cẩm thạch
                      Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch.
                      Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp.
                      Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường...
                      Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười:
                      - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
                      Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.



                      3. Quà sinh nhật

                      Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất.
                      Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học.
                      Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má.
                      Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến...



                      4. Con Nuôi

                      Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình.
                      Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi.
                      Một cô bé nói:
                      - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
                      Một học sinh khác hỏi:
                      - Thế con nuôi là gì? Cô bé trả lời:
                      - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.



                      5. Khóc

                      Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
                      Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con.
                      Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh."


                      6. Xa xứ

                      Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
                      Thư đầu viết: "Ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..."
                      Cuối năm viết: "Mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..."
                      Mùa đông sau viết: "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội...
                      Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."


                      7. Cua rang muối
                      Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối.
                      Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon.
                      Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
                      Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ.
                      Các con nói vui: "Cua rang muối thật đó mẹ." Rồi chúng ăn rất ngon.
                      Riêng mẹ không hề gắp.
                      Các con hỏi, mẹ cười móm mém: "Còn răng đâu mà ăn?!"
                      Last edited by Poupi; 19-02-2011, 04:19 AM.

                      Comment


                      • #26
                        Nguyên Văn Bài Viết Của Poupi View Post
                        "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội...
                        Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."
                        .........

                        Ai cũng cần có khiếm khuyết,
                        để bớt phần kiêu ngạo...(ST)


                        sigpic

                        Comment


                        • #27
                          Xót xa

                          - Thanh Hải -

                          Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

                          - Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

                          Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:

                          - Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

                          Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

                          Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu:

                          - Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!

                          *****


                          Lẽ đời


                          - Nguyễn Vũ -

                          Gánh bún vỉa hè của bà thật đắt. Khách không đủ chỗ ngồi, chen chúc, nhường nhau, chờ đợi - vậy mà chẳng phiền ai. Cảm thông cảnh quán tạm, mọi người đều vui vẻ để được tô bún Huế nức tiếng ngon.

                          Con cháu phát triển nghề, mở cửa hiệu khang trang. Đến quán toàn những người sang trọng. Nhưng thay cho những câu đùa, nụ cười, ánh mắt sẻ chia mỗi khi bún trễ, lát chanh chẳng tươi, đĩa rau muống ít giòn là thái độ khó chịu, mày cong môi cớn của khách.

                          Những lúc như thế bà ngậm ngùi nhớ cái…cảnh xưa.



                          ****


                          Mùi thơm hương bài

                          - Trần Huy -

                          Ngoài sáu mươi tuổi ông nghĩ hưu, tất cả để lại Hà Nội. Một mình ông về quê chăm sóc mẹ già sau mấy mươi năm đằng đẵng xa mẹ.

                          Đó là những ngày hạnh phúc của đời ông, ông được sống lại những năm tháng ông là thằng Thiều bé bỏng, đêm đêm cùng mẹ xe những cây hương bài thơm ngọt ngào để nuôi ông ăn học…

                          Hai mái đầu bạc của hai mẹ con lại xe hương bài cho đến một ngày trong túp lều nhỏ nghi ngút lan tỏa mùi thơm và khói trắng của hương bài…

                          Ông trở lại Hà Nội với vợ con mang theo hương thơm của hương bài quê hương…


                          ****



                          Comment


                          • #28
                            Giúp

                            - PV -

                            Đã lâu tôi mới có dịp ra thành phố. Trước lúc chuẩn bị ra về người bạn chở tôi bằng xe máy lên trung tâm sắm sửa một số đồ dùng.

                            Tôi đang nhìn ngắm những đổi thay của thành phố, bỗng "roạc", một tiếng va mạnh, cả hai chúng tôi ngã ra đường. Bạn tôi ngồi trước bị va mạnh hơn nên ngất xỉu. Tôi thì bị xe đè lên, đau điếng. Nhưng đau hơn là khi nhìn thấy hai thằng choai choai tông vào chúng tôi vội vàng nhặt mấy quyển vở của chúng văng ra, rồi dựng xe của chúng dậy rồ máy chạy thẳng, mặc cho chúng tôi quằn quại với nỗi đau.

                            Thành phố nhộn nhịp người mua bán ven đường, ấy vậy mà đến đỡ chúng tôi dậy chỉ có vài anh xe ôm. Khi chúng tôi được dìu vào lề đường, chưa kịp cảm ơn thì họ đã đi mất.

                            Tôi ân hận lắm. Chỉ đến khi vào mua hộp dầu bóp tạm chỗ đau, móc túi trả tiền thấy rỗng không, mới chợt hiểu tất cả.


                            *****


                            Giỗ ông

                            - Bình Nguyên -

                            Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên mảnh đất của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, khuyên "lớn rồi... nên tự lập".

                            Anh em dắt díu nhau tha hương.

                            Trưa. Phụ hồ về "nhà" - (ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm, nhão như cháo. Thằng anh mắng "đồ hư". Con em mếu máo "em nấu để... giỗ ông".

                            Ngẩn người. Chợt nhớ, hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà...!

                            Ôm em vào lòng, nó gọi trong nước mắt: Ông ơi !!!


                            ****


                            Không thể quên


                            - Phạm Phương Nga -

                            Không phải bây giờ anh mới biết chị không chịu được mùi mắm tôm. Từ hồi còn học đại học, hễ vào bữa là chị lại nhăn mặt. Trông điệu bộ chị anh lại thấy vui vui. Anh cũng thể bỏ món ăn khoái khẩu này.

                            Hôm nay, ngồi nhìn mâm cơm mà nước mắt anh cứ ứa ra. Không còn hình ảnh chị với cái mũi nhỏ xinh, nhăn nhăn nhìn anh như vừa trách, vừa yêu.

                            Trên bàn thờ là tấm ảnh chị với nụ cười rạng rỡ. Trong căn nhà trống vắng, mùi nhang trầm quyện lẫn với hương mắm tôm đậm đà.

                            Anh không thể quên.


                            ****

                            Comment


                            • #29
                              ....Sao những chuyện ngăn ngắn....mà buồn ray rứt quá...

                              Ai cũng cần có khiếm khuyết,
                              để bớt phần kiêu ngạo...(ST)


                              sigpic

                              Comment


                              • #30
                                Võ sĩ

                                Thầy dạy kèm Anh văn của tôi là hàng xóm. Khi thi lên đai Thái cực đạo rớt, anh kể cho tôi nghe. Lúc được tuyển vào đội tuyển quốc gia, anh lại giấu. Hát cho phường bị chê: kể , đoạt giải nhất karaoke: lại giấu... Có bạn trai, tôi kể, anh lặng thinh. Chia tay với bạn trai, tôi kể, anh cũng làm thinh... Khi nghe tôi nói đã từ hôn với gã Việt kiều, anh không làm thinh nữa:
                                - Tại sao vậy?
                                - Vì... em... yêu anh. Thầy dạy, ca sĩ, võ sĩ của tôi như bị knock-out, khuỵu chân xuống, rồi... khóc.

                                Duyên
                                ***************

                                Comment

                                Working...
                                X