Có người hỏi làm sao để phân biệt một nhỏ con gái Sài Gòn với miền khác. Dễ ợt, nhìn vào gương mặt và nước da chứ làm sao nữa.
Con gái Sài Gòn có khuôn mặt thanh thanh, xương dài (thon thon), đôi mắt thì lém lém, hơi tinh ranh chút. Nét mặt này khác xa với cô gái Hà Nội sắc sảo mặn mà trên nét mặt và o Huế với nét thanh trầm buồn buồn trong "chất" Huế. Nước da con gái Sài Gòn cũng khác với làn da trắng hột gà bóc của con gái Hà Thành kẻ chợ, khác luôn làn da trắng hồng hào, gò má hây hây đỏ của cô gái cao nguyên Đà Lạt. Làn da của con gái Sài Gòn cũng chẳng "mặn" màu bánh mật như các chị các em gái áo bà ba miền Tây, con gái Sài Gòn mang nước da nhẹ hơn, thăm thắm hồng… có thể nói đây hông phải là ưu điểm của con gái Sài Gòn so với các vùng khác. Nhưng… người con gái Sài Gòn cũng như đứa con tắm trong dòng Sài Gòn Giang quanh thành phố mà khác với một sông Hồng nơi đất thủ đô, một Hương Giang trầm ngâm nơi Thần kinh đất Huế, hay con sông chính rồng ôm lấy cả miền Tây kia; các cô luôn mang một nét đặc trưng rất riêng biệt của người Sài Gòn.
Cô gái Bắc bán buôn tháo vát, khéo ăn khéo nói – O Huế với chiếc áo dài tím và nón lá bài thơ thường kín đáo, ít bộc lộ tâm tư mình cho người khác biết, còn con gái Sài Gòn? Cũng như những người thiếu nữ Nam Bộ khác, cô gái Sài Gòn có trong tính cách mình sự dạn dĩ và bình dị. Cái dạn dĩ ở đây đồng nghĩa với thái độ tự nhiên của các cô trong giao tiếp, trong trò chuyện. Đó chẳng phải là thái độ giữ kẻ đến mất tự nhiên, mà là chất "nhựa" vốn chảy trong dòng máu của hậu duệ những con người đi khai hoang mở đất những ngày đầu tiên. Họ bình dị trong lối sống và cách xử sự. Chính điều này tạo cho người đối diện một cảm giác thỏai mái dễ chịu khi tiếp xúc.
Nếu như ngày xưa, người con gái Nam Bộ, Đồng Nai – Gia Định "đẹp" trong mắt người miền khác với chiếc áo bà ba đặc trưng thì nay, tiếc là áo bà ba ít khi còn thấy xuất hiện giữa lòng thành phố khói bụi tất tả với nhịp sống nhanh của một đô thị đang phát triển. Có thấy, họa chăng đó là bóng dáng của vài chị gánh hàng rong với giọng rao ngọt lịm "Ai chè bà ba nước dừaaaa…", của vài cô dì bán hàng ngoài chợ, và của những người bà bồng bế vài đứa cháu hát nho nhỏ dăm câu ru giấc ngủ… Giữa lòng Sài Gòn, giữa những dòng xe mịt mờ khói, con gái Sài Gòn "đẹp" một cách khác với các kiểu áo quần mà dám nói chẳng nơi nào trên đất nước mình "chạy" thời trang nhanh bằng. Muốn biết giờ bọn trẻ mặc áo quần gì, mốt thế nào, thời trang ra sao, chẳng khó. Cứ chiều chiều tối, nhất là những ngày cuối tuần, xách xe lòng vòng về hướng Trần Hưng Đạo ra quận 5 Chợ Lớn – China Town là "mãn nhãn" liền. Nói vậy ra, nhìn con gái Sài Gòn cũng là nhìn một "mặt nào đó" của đất Sài Gòn vậy.
Áo quần xe xua vậy đó, mà không hiểu sao vẫn thích nhất chuyện được ngắm con gái Sài Gòn trong áo dài trắng. Hồi lâu rồi, có lần nói chuyên cùng nhỏ bạn ở Hà Nội. Em hỏi "Thế trong ấy các bạn nữ mặc gì đi học?" – Đáp "Thì áo dài chứ gì." - Hỏi tiếp "Mặc áo dài suốt á?" – lại đáp "Ừ… chứ sao nữa." – "Ngoài này thì khác cơ. Thế muốn diện đồ đẹp thì sao?" – Lúc đó chỉ cười. Diện đồ đẹp, đồ mới thì có cả ngàn dịp để diện đó chứ, cần gì phải đến trường. Ở Sài Gòn và miền Nam, do chẳng chịu cái lạnh như Hà Nội và miền Bắc, nên chỉ không được diện mỗi áo lạnh, áo gió, áo len mà thôi.
Nữ sinh Sài Gòn bây giờ cứ vào phổ thông trung học là áo dài trắng tinh mà lượn lờ khắp mọi con đường. Lúc còn chưa được học phổ thông, còn bé xí, mỗi dịp ngang qua các trường cấp III, lại hay thả hồn mơ màng nhìn theo các "chị" áo trắng tung tăng. Đến lúc học phổ thông trung học, chuyện ngày ngày ngắm các bạn nữ điệu đàng trong tà áo dài đến lớp trở thành quen thuộc quá đỗi. Quen đến mức cứ như là đó là chuyện hiển nhiên phải có trên đất Sài Gòn vậy. Đến lúc bị… đuổi khỏi bậc phổ thông, mỗi giờ tan trường, ngang qua nơi những tà áo trắng bay bay, ai không có chút xao xuyến quen thuộc chứ? Con gái Việt Nam chỉ đẹp khi mặc áo dài, con gái Sài Gòn cũng vậy thôi…
Hồi còn đi học, vẫn hay chọc mấy đứa bạn bằng 2 câu thơ nhại :
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Gái Sài Gòn cái mỏ cong cong
Chuyện con gái Sài Gòn "mỏ" có cong không thì hông biết, chỉ biết con gái Sài Gòn có cái dẫu môi cong cong dễ làm chết người lắm, nhất là khi cánh môi be bé ấy cong lên một chữ "hônggg..." khi đứa con trai rủ rê đi đâu, năn nỉ gì đó. Lúc đó, lấy gương ra soi, chắc cái mặt của đứa con trai đó tội lắm.
Mà con gái Sài Gòn có điệu đà, õng ẹo chút thì mới đúng thiệt là con gái Sài Gòn. Ai mà chẳng biết vậy. Gọi đó là cái duyên ngầm của người con gái đất Gia Định cũng chẳng có gì sai. Ai hiểu được sẽ thấy sao mà yêu mà thương đến vậy thôi.
Con gái Sài Gòn có khuôn mặt thanh thanh, xương dài (thon thon), đôi mắt thì lém lém, hơi tinh ranh chút. Nét mặt này khác xa với cô gái Hà Nội sắc sảo mặn mà trên nét mặt và o Huế với nét thanh trầm buồn buồn trong "chất" Huế. Nước da con gái Sài Gòn cũng khác với làn da trắng hột gà bóc của con gái Hà Thành kẻ chợ, khác luôn làn da trắng hồng hào, gò má hây hây đỏ của cô gái cao nguyên Đà Lạt. Làn da của con gái Sài Gòn cũng chẳng "mặn" màu bánh mật như các chị các em gái áo bà ba miền Tây, con gái Sài Gòn mang nước da nhẹ hơn, thăm thắm hồng… có thể nói đây hông phải là ưu điểm của con gái Sài Gòn so với các vùng khác. Nhưng… người con gái Sài Gòn cũng như đứa con tắm trong dòng Sài Gòn Giang quanh thành phố mà khác với một sông Hồng nơi đất thủ đô, một Hương Giang trầm ngâm nơi Thần kinh đất Huế, hay con sông chính rồng ôm lấy cả miền Tây kia; các cô luôn mang một nét đặc trưng rất riêng biệt của người Sài Gòn.
Cô gái Bắc bán buôn tháo vát, khéo ăn khéo nói – O Huế với chiếc áo dài tím và nón lá bài thơ thường kín đáo, ít bộc lộ tâm tư mình cho người khác biết, còn con gái Sài Gòn? Cũng như những người thiếu nữ Nam Bộ khác, cô gái Sài Gòn có trong tính cách mình sự dạn dĩ và bình dị. Cái dạn dĩ ở đây đồng nghĩa với thái độ tự nhiên của các cô trong giao tiếp, trong trò chuyện. Đó chẳng phải là thái độ giữ kẻ đến mất tự nhiên, mà là chất "nhựa" vốn chảy trong dòng máu của hậu duệ những con người đi khai hoang mở đất những ngày đầu tiên. Họ bình dị trong lối sống và cách xử sự. Chính điều này tạo cho người đối diện một cảm giác thỏai mái dễ chịu khi tiếp xúc.
Nếu như ngày xưa, người con gái Nam Bộ, Đồng Nai – Gia Định "đẹp" trong mắt người miền khác với chiếc áo bà ba đặc trưng thì nay, tiếc là áo bà ba ít khi còn thấy xuất hiện giữa lòng thành phố khói bụi tất tả với nhịp sống nhanh của một đô thị đang phát triển. Có thấy, họa chăng đó là bóng dáng của vài chị gánh hàng rong với giọng rao ngọt lịm "Ai chè bà ba nước dừaaaa…", của vài cô dì bán hàng ngoài chợ, và của những người bà bồng bế vài đứa cháu hát nho nhỏ dăm câu ru giấc ngủ… Giữa lòng Sài Gòn, giữa những dòng xe mịt mờ khói, con gái Sài Gòn "đẹp" một cách khác với các kiểu áo quần mà dám nói chẳng nơi nào trên đất nước mình "chạy" thời trang nhanh bằng. Muốn biết giờ bọn trẻ mặc áo quần gì, mốt thế nào, thời trang ra sao, chẳng khó. Cứ chiều chiều tối, nhất là những ngày cuối tuần, xách xe lòng vòng về hướng Trần Hưng Đạo ra quận 5 Chợ Lớn – China Town là "mãn nhãn" liền. Nói vậy ra, nhìn con gái Sài Gòn cũng là nhìn một "mặt nào đó" của đất Sài Gòn vậy.
Áo quần xe xua vậy đó, mà không hiểu sao vẫn thích nhất chuyện được ngắm con gái Sài Gòn trong áo dài trắng. Hồi lâu rồi, có lần nói chuyên cùng nhỏ bạn ở Hà Nội. Em hỏi "Thế trong ấy các bạn nữ mặc gì đi học?" – Đáp "Thì áo dài chứ gì." - Hỏi tiếp "Mặc áo dài suốt á?" – lại đáp "Ừ… chứ sao nữa." – "Ngoài này thì khác cơ. Thế muốn diện đồ đẹp thì sao?" – Lúc đó chỉ cười. Diện đồ đẹp, đồ mới thì có cả ngàn dịp để diện đó chứ, cần gì phải đến trường. Ở Sài Gòn và miền Nam, do chẳng chịu cái lạnh như Hà Nội và miền Bắc, nên chỉ không được diện mỗi áo lạnh, áo gió, áo len mà thôi.
Nữ sinh Sài Gòn bây giờ cứ vào phổ thông trung học là áo dài trắng tinh mà lượn lờ khắp mọi con đường. Lúc còn chưa được học phổ thông, còn bé xí, mỗi dịp ngang qua các trường cấp III, lại hay thả hồn mơ màng nhìn theo các "chị" áo trắng tung tăng. Đến lúc học phổ thông trung học, chuyện ngày ngày ngắm các bạn nữ điệu đàng trong tà áo dài đến lớp trở thành quen thuộc quá đỗi. Quen đến mức cứ như là đó là chuyện hiển nhiên phải có trên đất Sài Gòn vậy. Đến lúc bị… đuổi khỏi bậc phổ thông, mỗi giờ tan trường, ngang qua nơi những tà áo trắng bay bay, ai không có chút xao xuyến quen thuộc chứ? Con gái Việt Nam chỉ đẹp khi mặc áo dài, con gái Sài Gòn cũng vậy thôi…
Hồi còn đi học, vẫn hay chọc mấy đứa bạn bằng 2 câu thơ nhại :
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Gái Sài Gòn cái mỏ cong cong
Chuyện con gái Sài Gòn "mỏ" có cong không thì hông biết, chỉ biết con gái Sài Gòn có cái dẫu môi cong cong dễ làm chết người lắm, nhất là khi cánh môi be bé ấy cong lên một chữ "hônggg..." khi đứa con trai rủ rê đi đâu, năn nỉ gì đó. Lúc đó, lấy gương ra soi, chắc cái mặt của đứa con trai đó tội lắm.
Mà con gái Sài Gòn có điệu đà, õng ẹo chút thì mới đúng thiệt là con gái Sài Gòn. Ai mà chẳng biết vậy. Gọi đó là cái duyên ngầm của người con gái đất Gia Định cũng chẳng có gì sai. Ai hiểu được sẽ thấy sao mà yêu mà thương đến vậy thôi.