Kim Vân Kiều Hà Nôi
Tóm Lược câu chuyện
Vào cuối thập niên 70, thời cộng hòa xã hội chủ nghĩa, khi miền bắc
thôn tính miền Nam với danh nghĩa giải phóng người dân Nam Bộ
Chiến tranh chấm dứt, người người
...nơm nớp an hưởng thái bình. Có nhà ông ,...họ Vương. Gia tư thì
cũng như mọi người miền Nam bị đánh tư sản lúc bấy
giờ, của hương hỏa ba đời ông cha để lại một sớm một chiều trở thành
...tài sản của chánh quyền. Vương ông sinh hạ ba người con, một trai,
hai gái. Vương ông đặt tên cho con trai út là Quan, mang họ Vương để
nối dõi tông đường. Người con gái lớn là Thúy Kiều. Cô em gái kế tên
Thúy Vân. Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn. Một lần cười nghiêng thành, hai
lần cười nghiêng nước, nổi tiếng hồ cầm có một không hai. ThúyVân
trong sáng như trăng rằm. Tóc như mây. Da như tuyết. Môi cười như
hoa. Miệng nói như ngọc. Nhà có hai người con gái đẹp như hai đóa trà
mi khiến cho hai ông bà họ Vương ngày đêm khắc khoải không yên. Mỗi
lần tên công an phường với đám lâu la của hắn đến nhà tìm cách lân
la, buộc hai cô Thúy cùng với Vương Quan đi làm thủy lợi là Vương bà
hồn vía lên mây, có bao nhiêu tiền trong nhà, lấy ra phân phát hết cho
chúng.
PHẦN 1
Có đêm, Thúy Kiều sau một ngày bôn ba mua bán ở chợ trời về
phải khóc thét lên:
- Trời ơi, mẹ! Tiền con mới bán cái quần bò để dành mua hàng ngày
mai đâu mất rồi?
Vương bà mặt mày tái mét:
- Mẹ...mẹ đưa cho mấy chú ấy hết rồi!
Thúy Kiều nhìn mẹ, mày ngài dựng ngược, mắt phượng tròn xoe:
- Mấy chú nào?
Thúy Vân thấy dáng điệu áo não của mẹ, cầm lòng không đặng, dịu
dàng lên tiếng:
- Chị Hai, mẹ đưa cho bác Hồ trưởng khóm với mấy chú công an để
đóng tiền thủy lợi cho mấy chị em mình hết rồi.
Thúy Kiều ngồi phịch xuống ghế:
- Cái quần bò cuối cùng cũng bán rồi, đâu còn gì để bán nữa! Số tiền
đó con tính để làm vốn mua ít ổi, xoài , cóc gì để trước nhà bán đỡ...
Thấy chị Hai giận đến muốn dằn mâm, xáng chén, Thúy Vân buồn xo:
- Bác trưởng khóm với mấy chú đó làm dữ quá, nên mẹ sợ.
Thúy Kiều đang bực bội, nạt ngang:
- Dẹp đi mày! Mở miệng là bác bác, chú chú nghe mệt quá! Mấy thằng
đó mà bác bác, chú chú với tao là tao đá cho sứt càng, gãy gọng.
Quái gì phải sợ tụi nó, còn cái chó gì để mất nữa đâu mà sợ!
Vương ông ngồi trầm ngâm nãy giờ nghe ba mẹ con tiếng lại, lời qua
chợt thở dài lên tiếng:
- Lần sao họ muốn làm tình làm tội gì cứ để họ làm đi. Con Kiều nó nói
đúng đó, nhường nhịn riết rồi cũng không đi tới đâu. Ngày nào cũng bị
chúng rỉa như thế này cũng chết!
Vương bà đang hờn Thúy Kiều, quay sang ông sụt sùi, tủi thân:
- Ông cứ bênh con Kiều. Ông coi, ông bênh nó riết rồi nó không giống
ai! Ăn nói như đồ đá cá lăn dưa.
Vương ông thở dài:
- Bà trách tui là trách làm sao? Con gái tui mới chừng đó tuổi đầu mà đã hồng nhan bạc mệnh. Tui đi cải tạo ngót ngoét ba năm trời. Nó ở nhà vừa lo buồn cho thằng Kim Trọng đi vùng kinh tế mới mút mùa lệ thủy, vừa kê vai gánh vác gia đình, ngày nào cũng chạy rong ngoài chợ trời. Lá ngọc cành vàng nào mà chịu cho nỗi!
Vương bà cay đắng:
- Ông bà mình có câu Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mà ông.
Vương ông trợn mắt:
- Bộ bà không thấy gia đình mình đang sống trong vũng bùn hả? Nó
thối hoắc kìa bà không thấy sao?
Vương bà tiu nghỉu làm thinh. Thúy Kiều đằng hắng, hạ giọng, nhỏ nhẹ
thưa với cha:
- Ba à, con đang tính như thế này...Mấy ngày nay con có quen được
mấy tay tổ chức vượt biên. Giá cũng rẻ thôi ba à, mỗi đầu người là
mười cây.
Thúy Vân kêu lên:
- Nhà mình không còn lấy nửa chỉ, mười cây ở đâu mà có. Huống hồ gì
mình cần tới năm chục cây cho năm người.
Thúy Kiều chậc lưỡi, háy em bằng con mắt có đuôi:
- Mày im đi, tao nói đã hết đâu!
Vương bà có ý bênh Thúy Vân:
- Mẹ nghe nói vượt biên lúc này nguy hiểm lắm! Người ta gặp hải tặc
tùm lum.
Thúy Kiều nói nhỏ, giọng chắc nịch:
- Con sẽ đi.
Cả nhà tròn mắt nhìn cô, không chờ cho họ nói thêm điều gì, cô giải thích:
- Con quen với thằng chủ tàu tên Mã Giám Sinh, nếu con không lầm thì
nó muốn cho con theo. Thoát được một người là cứu được cả nhà.
Bằng mọi giá, con cũng phải đi.
Vương ông lộ vẻ lo lắng:
- Mấy tay chủ tàu như Mã Giám Sinh không tin được đâu con ơi! Nhiều
khi là công an biên phòng trá hình đó con à! Đi không xong là mệt lắm!
Phản quốc đó nghen con! Đàn bà thì bị cạo trọc đầu, đàn ông thì bị tù.
Nếu không chết vì đắm tàu thì cũng bị hải tặc. Hy vọng tới đất nước tự
do thật là mong manh đó con.
Thúy Kiều dư biết đến những hiểm họa không lường trước được nhưng
cũng rán gượng cười, ngậm ngùi ngâm lên hai câu thơ trong Cõi Người
Ta của Thông Biện Tiên Sinh để nhắc nhở cha mẹ và cũng để tự trấn an mình:
- Ra đi là sự đã liều.
Những người ở lại, lại càng liều hơn.
Ba ơi, con đã tính kỹ rồi! Có nguy hiểm thế nào thì Kiều nhi xin chịu
hết. Dù cho ngọc nát vàng tan con cũng quyết ra đi. Nếu rủi con có bề
gì,... ba mẹ vẫn còn một con đường khác để đi.
Cả nhà nhìn Thúy Kiều buồn bã, hoang mang; Thúy Vân sợ bị chị rầy
như trước nên khép nép đứng im. Thúy Kiều từ tốn quay sang em,
giọng buồn rầu:
- Nếu sau này chị có bỏ thây trên biển khơi thì chuyện nhà phải do em
gánh vác. Trăm sự, chị cậy nhờ em..., chứ thằng Vương Quan thì chả làm gì nên tích sự.
Thúy Vân bối rối:
- Cha mẹ là cha mẹ chung, đương nhiên em phải trả hiếu, chị đâu cần phải khẩn thiết xin em.
Thúy Kiều lắc đầu, mắt hồ thu long lanh:
- Chị biết em là con gái mới lớn, chưa một lần yêu ai. Tâm hồn và thể
xác của em tinh khiết như băng tuyết. Nhưng mà vì chị mà...mà,...chị
xin em hãy hiểu cho chị. Này, em hãy ngồi xuống đây cho chị lạy. Một
lạy xin em hãy thay chị mà lo cho ba mẹ. Hai lạy xin em hãy tha tội cho
chị, vì chị lo lắng mưu toan như tú bà mà khiến em phải mất đi chuỗi
ngày đẹp nhất của đời con gái...Ba lạy,..
Thúy Vân hoảng hốt kêu lên:
- Có phải chị vì muốn theo Mã Giám Sinh nên muốn gã em cho Kim
Trọng không?
Thúy Kiều lắc đầu khăng khăng, giọng buồn bã:
- Dẹp anh chàng Kim Trọng qua một bên đi em. Hắn chẳng qua là một
gã thư sinh trói gà không chặc, hắn còn lo cho thân hắn chưa xong,
lấy gì mà nghĩ đến chị! Giờ này chắc hắn đang đứng soát vé ở lăng ông
Hồ rồi! Em lấy hắn thì càng khổ đời em. Chị nghĩ...À không, chị biết một
anh chàng người Hoa rất giàu có nhưng thiếu chân đứng trong xã hội,
hắn và gia đình đang bị đuổi về nước. Khoảng hơn một tháng nữa thì
họ đi. Nếu em lấy hắn, không những em sẽ sung sướng về sau, mà còn
cứu được gia đình, đem ba má đi, đem thằng Vương Quan đi. Nó ở đây,
nếu không trở thành cháu ngoan của bác Hồ thì cũng có ngày trở
thành du đảng. Còn mấy ông bộ đội thì như mán trên rừng, lấy nó làm
chồng thêm uổng phí cả đời hoa. Thà làm quỷ cái của nước Nam còn hơn làm vợ mấy anh bộ đội, em à!
Trong khi Thúy Vân cúi đầu đắn đo suy nghĩ, Vương bà buột miệng:
- Miễn nó giàu có là được rồi, có chân đứng trong xã hội hay không
đâu cần thiết.
Vương ông gắt :
- Nó có tiền thì muốn mua gì mà không được. Chắc thằng này là family
man, thích ở nhà lo cho vợ chứ không muốn chen chân với đời.
Thúy Kiều nghe cha mẹ nói đến đây, cúi đầu ấp úng:
- Không phải ba à! Nó...nó bị thọt chân.
Vương bà và Vương ông cùng kêu trời một lượt trong khi Thúy Vân mặt
dàu dàu đứng dậy bỏ vô buồng trong. Thúy Kiều nhìn theo em, nén
tiếng thở dài.
(Đón xem tiếp phần 2)
Tóm Lược câu chuyện
Vào cuối thập niên 70, thời cộng hòa xã hội chủ nghĩa, khi miền bắc
thôn tính miền Nam với danh nghĩa giải phóng người dân Nam Bộ
Chiến tranh chấm dứt, người người
...nơm nớp an hưởng thái bình. Có nhà ông ,...họ Vương. Gia tư thì
cũng như mọi người miền Nam bị đánh tư sản lúc bấy
giờ, của hương hỏa ba đời ông cha để lại một sớm một chiều trở thành
...tài sản của chánh quyền. Vương ông sinh hạ ba người con, một trai,
hai gái. Vương ông đặt tên cho con trai út là Quan, mang họ Vương để
nối dõi tông đường. Người con gái lớn là Thúy Kiều. Cô em gái kế tên
Thúy Vân. Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn. Một lần cười nghiêng thành, hai
lần cười nghiêng nước, nổi tiếng hồ cầm có một không hai. ThúyVân
trong sáng như trăng rằm. Tóc như mây. Da như tuyết. Môi cười như
hoa. Miệng nói như ngọc. Nhà có hai người con gái đẹp như hai đóa trà
mi khiến cho hai ông bà họ Vương ngày đêm khắc khoải không yên. Mỗi
lần tên công an phường với đám lâu la của hắn đến nhà tìm cách lân
la, buộc hai cô Thúy cùng với Vương Quan đi làm thủy lợi là Vương bà
hồn vía lên mây, có bao nhiêu tiền trong nhà, lấy ra phân phát hết cho
chúng.
PHẦN 1
Có đêm, Thúy Kiều sau một ngày bôn ba mua bán ở chợ trời về
phải khóc thét lên:
- Trời ơi, mẹ! Tiền con mới bán cái quần bò để dành mua hàng ngày
mai đâu mất rồi?
Vương bà mặt mày tái mét:
- Mẹ...mẹ đưa cho mấy chú ấy hết rồi!
Thúy Kiều nhìn mẹ, mày ngài dựng ngược, mắt phượng tròn xoe:
- Mấy chú nào?
Thúy Vân thấy dáng điệu áo não của mẹ, cầm lòng không đặng, dịu
dàng lên tiếng:
- Chị Hai, mẹ đưa cho bác Hồ trưởng khóm với mấy chú công an để
đóng tiền thủy lợi cho mấy chị em mình hết rồi.
Thúy Kiều ngồi phịch xuống ghế:
- Cái quần bò cuối cùng cũng bán rồi, đâu còn gì để bán nữa! Số tiền
đó con tính để làm vốn mua ít ổi, xoài , cóc gì để trước nhà bán đỡ...
Thấy chị Hai giận đến muốn dằn mâm, xáng chén, Thúy Vân buồn xo:
- Bác trưởng khóm với mấy chú đó làm dữ quá, nên mẹ sợ.
Thúy Kiều đang bực bội, nạt ngang:
- Dẹp đi mày! Mở miệng là bác bác, chú chú nghe mệt quá! Mấy thằng
đó mà bác bác, chú chú với tao là tao đá cho sứt càng, gãy gọng.
Quái gì phải sợ tụi nó, còn cái chó gì để mất nữa đâu mà sợ!
Vương ông ngồi trầm ngâm nãy giờ nghe ba mẹ con tiếng lại, lời qua
chợt thở dài lên tiếng:
- Lần sao họ muốn làm tình làm tội gì cứ để họ làm đi. Con Kiều nó nói
đúng đó, nhường nhịn riết rồi cũng không đi tới đâu. Ngày nào cũng bị
chúng rỉa như thế này cũng chết!
Vương bà đang hờn Thúy Kiều, quay sang ông sụt sùi, tủi thân:
- Ông cứ bênh con Kiều. Ông coi, ông bênh nó riết rồi nó không giống
ai! Ăn nói như đồ đá cá lăn dưa.
Vương ông thở dài:
- Bà trách tui là trách làm sao? Con gái tui mới chừng đó tuổi đầu mà đã hồng nhan bạc mệnh. Tui đi cải tạo ngót ngoét ba năm trời. Nó ở nhà vừa lo buồn cho thằng Kim Trọng đi vùng kinh tế mới mút mùa lệ thủy, vừa kê vai gánh vác gia đình, ngày nào cũng chạy rong ngoài chợ trời. Lá ngọc cành vàng nào mà chịu cho nỗi!
Vương bà cay đắng:
- Ông bà mình có câu Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn mà ông.
Vương ông trợn mắt:
- Bộ bà không thấy gia đình mình đang sống trong vũng bùn hả? Nó
thối hoắc kìa bà không thấy sao?
Vương bà tiu nghỉu làm thinh. Thúy Kiều đằng hắng, hạ giọng, nhỏ nhẹ
thưa với cha:
- Ba à, con đang tính như thế này...Mấy ngày nay con có quen được
mấy tay tổ chức vượt biên. Giá cũng rẻ thôi ba à, mỗi đầu người là
mười cây.
Thúy Vân kêu lên:
- Nhà mình không còn lấy nửa chỉ, mười cây ở đâu mà có. Huống hồ gì
mình cần tới năm chục cây cho năm người.
Thúy Kiều chậc lưỡi, háy em bằng con mắt có đuôi:
- Mày im đi, tao nói đã hết đâu!
Vương bà có ý bênh Thúy Vân:
- Mẹ nghe nói vượt biên lúc này nguy hiểm lắm! Người ta gặp hải tặc
tùm lum.
Thúy Kiều nói nhỏ, giọng chắc nịch:
- Con sẽ đi.
Cả nhà tròn mắt nhìn cô, không chờ cho họ nói thêm điều gì, cô giải thích:
- Con quen với thằng chủ tàu tên Mã Giám Sinh, nếu con không lầm thì
nó muốn cho con theo. Thoát được một người là cứu được cả nhà.
Bằng mọi giá, con cũng phải đi.
Vương ông lộ vẻ lo lắng:
- Mấy tay chủ tàu như Mã Giám Sinh không tin được đâu con ơi! Nhiều
khi là công an biên phòng trá hình đó con à! Đi không xong là mệt lắm!
Phản quốc đó nghen con! Đàn bà thì bị cạo trọc đầu, đàn ông thì bị tù.
Nếu không chết vì đắm tàu thì cũng bị hải tặc. Hy vọng tới đất nước tự
do thật là mong manh đó con.
Thúy Kiều dư biết đến những hiểm họa không lường trước được nhưng
cũng rán gượng cười, ngậm ngùi ngâm lên hai câu thơ trong Cõi Người
Ta của Thông Biện Tiên Sinh để nhắc nhở cha mẹ và cũng để tự trấn an mình:
- Ra đi là sự đã liều.
Những người ở lại, lại càng liều hơn.
Ba ơi, con đã tính kỹ rồi! Có nguy hiểm thế nào thì Kiều nhi xin chịu
hết. Dù cho ngọc nát vàng tan con cũng quyết ra đi. Nếu rủi con có bề
gì,... ba mẹ vẫn còn một con đường khác để đi.
Cả nhà nhìn Thúy Kiều buồn bã, hoang mang; Thúy Vân sợ bị chị rầy
như trước nên khép nép đứng im. Thúy Kiều từ tốn quay sang em,
giọng buồn rầu:
- Nếu sau này chị có bỏ thây trên biển khơi thì chuyện nhà phải do em
gánh vác. Trăm sự, chị cậy nhờ em..., chứ thằng Vương Quan thì chả làm gì nên tích sự.
Thúy Vân bối rối:
- Cha mẹ là cha mẹ chung, đương nhiên em phải trả hiếu, chị đâu cần phải khẩn thiết xin em.
Thúy Kiều lắc đầu, mắt hồ thu long lanh:
- Chị biết em là con gái mới lớn, chưa một lần yêu ai. Tâm hồn và thể
xác của em tinh khiết như băng tuyết. Nhưng mà vì chị mà...mà,...chị
xin em hãy hiểu cho chị. Này, em hãy ngồi xuống đây cho chị lạy. Một
lạy xin em hãy thay chị mà lo cho ba mẹ. Hai lạy xin em hãy tha tội cho
chị, vì chị lo lắng mưu toan như tú bà mà khiến em phải mất đi chuỗi
ngày đẹp nhất của đời con gái...Ba lạy,..
Thúy Vân hoảng hốt kêu lên:
- Có phải chị vì muốn theo Mã Giám Sinh nên muốn gã em cho Kim
Trọng không?
Thúy Kiều lắc đầu khăng khăng, giọng buồn bã:
- Dẹp anh chàng Kim Trọng qua một bên đi em. Hắn chẳng qua là một
gã thư sinh trói gà không chặc, hắn còn lo cho thân hắn chưa xong,
lấy gì mà nghĩ đến chị! Giờ này chắc hắn đang đứng soát vé ở lăng ông
Hồ rồi! Em lấy hắn thì càng khổ đời em. Chị nghĩ...À không, chị biết một
anh chàng người Hoa rất giàu có nhưng thiếu chân đứng trong xã hội,
hắn và gia đình đang bị đuổi về nước. Khoảng hơn một tháng nữa thì
họ đi. Nếu em lấy hắn, không những em sẽ sung sướng về sau, mà còn
cứu được gia đình, đem ba má đi, đem thằng Vương Quan đi. Nó ở đây,
nếu không trở thành cháu ngoan của bác Hồ thì cũng có ngày trở
thành du đảng. Còn mấy ông bộ đội thì như mán trên rừng, lấy nó làm
chồng thêm uổng phí cả đời hoa. Thà làm quỷ cái của nước Nam còn hơn làm vợ mấy anh bộ đội, em à!
Trong khi Thúy Vân cúi đầu đắn đo suy nghĩ, Vương bà buột miệng:
- Miễn nó giàu có là được rồi, có chân đứng trong xã hội hay không
đâu cần thiết.
Vương ông gắt :
- Nó có tiền thì muốn mua gì mà không được. Chắc thằng này là family
man, thích ở nhà lo cho vợ chứ không muốn chen chân với đời.
Thúy Kiều nghe cha mẹ nói đến đây, cúi đầu ấp úng:
- Không phải ba à! Nó...nó bị thọt chân.
Vương bà và Vương ông cùng kêu trời một lượt trong khi Thúy Vân mặt
dàu dàu đứng dậy bỏ vô buồng trong. Thúy Kiều nhìn theo em, nén
tiếng thở dài.
(Đón xem tiếp phần 2)
Comment