Từ hồi mới lấy vợ, Vinh đến thăm tôi thường xuyên hơn. Hắn thản nhiên như một gã độc thân nhàn nhã, nằm suốt một ngày dài nếu đó là ngày hai đứa không phải đi làm. Và những đêm cuối tuần hoặc bất cứ lúc nào thấy buồn chán, hai đứa lại uống đến say rồi lăn ra ngủ như chết.
Chúng tôi đơn giản là bạn, đó là lý do vì sao tôi với Vinh gắn bó rất lâu nhưng chẳng thể lấy nhau. Vinh không hút thuốc, nhưng tôi thì nghiện nặng. Bởi vậy mỗi khi đẩy cửa vào phòng, hắn lại nghiến răng lầm bầm:
- Em đi chết đi.
Dĩ nhiên là sẽ có một ngày tôi phải chết vì cái sự thèm thuốc của mình, nếu như tôi không thể chết vì những lý do khác.
Và không cần nhìn vào mặt tôi, hắn cúi xuống lấy cái bình xịt phòng để ngay sau cánh cửa rồi vung vẩy xịt. Vinh đã mua năm bình xịt tất thảy, và tất cả chỉ để phục vụ lúc hắn xuất hiện trong phòng tôi. Sau đó, hai đứa sẽ lôi ra thùng Ken để trong góc phòng và uống suông với con mực nhỏ tí. Nhà tôi có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng chẳng bao giờ thiếu bia. Đấy là nếp sống của những người trẻ ở thành phố này, ít nhất là những người tôi quen thân. Khi đã ngà ngà say, tôi lại lôi thuốc ra rít, Vinh cau có bịt mũi:
- Em đi chết đi.
Rồi hắn bỏ lên chiếc nệm đơn của tôi, nằm thẳng cẳng và ánh mắt thì như chọc thủng trần nhà. Tôi và Vinh đều thuộc típ người kiệm lời, kiệm một cách đáng thương. Nhiều khi cả buổi chẳng nói với nhau được một câu, nhưng thiếu hắn tôi vẫn thấy phòng mình hiu hắt quá. Sau khi hút một hơi năm bảy điếu, tôi thủng thẳng ôm chiếc điện thoại nhắn vài tin quyến luyến cho những chàng trai tôi thích.
Tôi biết Vinh chẳng còn cảm giác ghen tuông như cách đây vài năm. Hắn mặc kệ tôi làm những thứ tôi thích. Với hắn, tôi như một cái giường để im lìm nằm xuống khi chán chê mọi việc. Hắn có thể chấp nhận tôi im lặng cả ngày nhưng không thể chịu nổi nếu thấy tôi nhăn nhó. Vinh hay bảo với tôi thế này:
- Nếu anh không thể cười với em thì làm ơn em hãy cười với anh. Không ai cần một nụ cười nhiều bằng người không còn đủ sức để mỉm cười.
Tôi biết hắn đã lấy câu đó ở một cuốn sách, nhưng có vẻ rất hợp với hoàn cảnh của Vinh. Hắn là thằng đàn ông đa cảm vô cùng và cuộc sống của hắn thì dư thừa bất trắc để hắn thấy đau.
Vợ hắn - Phương Thùy - từng là hoa khôi lớp đại học của tôi ngày trước. Thỉnh thoảng lại tìm đến tôi hết hù dọa, năn nỉ, trao đổi, khóc lóc rồi cuối cùng lại quăng vào mặt tôi cái nhìn thù hận:
- Cô đi chết đi, đồ quỷ cái.
Vợ chồng ấy thay nhau nguyền rủa tôi. Và đó cũng là câu cuối cùng Thùy ban phát cho tôi.
Vợ Vinh chết. Vào một đêm khi hắn đang nằm ở nhà tôi và lầm bầm rủa tôi đi chết đi. Nửa đêm ấy, lúc thấy số của vợ nhấp nháy trên màn hình, hắn chẳng thèm nghe máy. Ba lần số của vợ hắn, thêm hai lần số lạ. Sau cùng là một tin nhắn: “Vợ anh lao ra đường tự tử. Xác đang ở Bệnh viện Chợ Rẫy”. Hắn chồm dậy, đôi mắt ngờ nghệch một cách rất lạ. Tôi an ủi:
- Có thể Thùy hù dọa anh, đừng lo lắng như thế. Có cần em đi cùng anh không?
Hắn nhìn tôi, đôi mắt như muốn khóc:
- Em đi chết đi.
Rồi hắn lao ra khỏi nhà tôi. Sau đó, tôi gọi cho hắn trên dưới mười lần nhưng chẳng có tín hiệu gì. Buồn lòng tôi nằm xuống, cố nhắm mắt nhưng chẳng thể nào ngủ được. Đến sáng, tôi đánh liều gọi đến máy bàn nhà Vinh. Ngay ở hồi chuông thứ ba, một giọng phụ nữ nhầy nhụa:
- Alô!
- Vui lòng cho tôi gặp Thùy - Bởi vì tôi vẫn nghĩ vợ Vinh không thể chết, cô ta thích nguyền rủa tôi đến thế cơ mà.
- Thùy chết rồi... đêm qua - Giọng phụ nữ có chút xót xa.
Có nghĩa cái chết của vợ Vinh là thật. Tôi thấy toàn thân mình lạnh toát, chẳng khác xác chết đang lạnh dần của Thùy. Hít một hơi thật sâu, tôi hổn hển:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Làm ơn cho tôi gặp Vinh.
Đầu dây bên kia là những hợp âm hỗn loạn: kèn trống, khóc lóc, bàn tán, và cả la hét. Nhưng tôi vẫn nghe rất rõ, giọng người phụ nữ như thể sắp ngất:
- Cũng chết rồi... đêm qua.
Hợp âm hỗn độn rơi tõm vào không khí. Chẳng lẽ những người thích nguyền rủa tôi không đủ kiên nhẫn để chờ tôi chết đi nên họ phải tự đi chết hết? Tôi không khóc.
Vinh chết thật. Hắn chết ngay trên đường chạy đến bệnh viện. Vượt đèn đỏ vì nghĩ nửa đêm thành phố vắng xe. Hắn không biết lão lái xe tải cũng nghĩ như thế, chỉ có điều phía đường của lão đang sáng đèn màu xanh.
Sáng sớm hôm đưa vợ chồng Vinh đi thiêu ở Bình Hưng Hòa, tôi đến dự với tư cách người bạn cùng lớp đại học của hai người vắn số. Trong lúc ngồi đợi làm lễ, những người ngồi gần tôi bàn tán khẽ khẽ:
- Con Thùy tự tử là vì thằng chồng nó phản bội. Nghe đâu hôm con Thùy chết thằng Vinh đang ở với con nhỏ bồ. Rồi thì thằng Vinh cũng chết, chẳng biết con quỷ ấy giờ sống chết ra sao.
- Cái loại đàn bà thối thây ấy sống làm gì cho chật đất.
- Ừ, cái ngữ ấy chỉ có chết bờ chết bụi.
Tôi nhìn rất kỹ những người đàn bà lăng mạ tôi. Không phải vì tức tối. Tôi sợ những người rủa tôi sẽ tự chết bất đắc kỳ tử như vợ chồng Vinh. Tôi không muốn nói với họ rằng con bồ của Vinh đang ngồi đây. Rằng nó chưa từng ngủ với Vinh. Nó mở cửa cho Vinh bước vào, bởi vì thằng ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Và con vợ hăng máu lao đầu vào xe không phải vì ghen tuông. Chỉ tại kết quả dương tính HIV. Con vợ ấy đã nói với chồng, nó bị lây qua đường tình dục. Không phải đường tình dục với chồng.
Tôi gật gù như một người hiểu chuyện:
- Cái loại đàn bà ấy đi chết đi...
TẠ THÚY NGA
Chúng tôi đơn giản là bạn, đó là lý do vì sao tôi với Vinh gắn bó rất lâu nhưng chẳng thể lấy nhau. Vinh không hút thuốc, nhưng tôi thì nghiện nặng. Bởi vậy mỗi khi đẩy cửa vào phòng, hắn lại nghiến răng lầm bầm:
- Em đi chết đi.
Dĩ nhiên là sẽ có một ngày tôi phải chết vì cái sự thèm thuốc của mình, nếu như tôi không thể chết vì những lý do khác.
Và không cần nhìn vào mặt tôi, hắn cúi xuống lấy cái bình xịt phòng để ngay sau cánh cửa rồi vung vẩy xịt. Vinh đã mua năm bình xịt tất thảy, và tất cả chỉ để phục vụ lúc hắn xuất hiện trong phòng tôi. Sau đó, hai đứa sẽ lôi ra thùng Ken để trong góc phòng và uống suông với con mực nhỏ tí. Nhà tôi có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng chẳng bao giờ thiếu bia. Đấy là nếp sống của những người trẻ ở thành phố này, ít nhất là những người tôi quen thân. Khi đã ngà ngà say, tôi lại lôi thuốc ra rít, Vinh cau có bịt mũi:
- Em đi chết đi.
Rồi hắn bỏ lên chiếc nệm đơn của tôi, nằm thẳng cẳng và ánh mắt thì như chọc thủng trần nhà. Tôi và Vinh đều thuộc típ người kiệm lời, kiệm một cách đáng thương. Nhiều khi cả buổi chẳng nói với nhau được một câu, nhưng thiếu hắn tôi vẫn thấy phòng mình hiu hắt quá. Sau khi hút một hơi năm bảy điếu, tôi thủng thẳng ôm chiếc điện thoại nhắn vài tin quyến luyến cho những chàng trai tôi thích.
Tôi biết Vinh chẳng còn cảm giác ghen tuông như cách đây vài năm. Hắn mặc kệ tôi làm những thứ tôi thích. Với hắn, tôi như một cái giường để im lìm nằm xuống khi chán chê mọi việc. Hắn có thể chấp nhận tôi im lặng cả ngày nhưng không thể chịu nổi nếu thấy tôi nhăn nhó. Vinh hay bảo với tôi thế này:
- Nếu anh không thể cười với em thì làm ơn em hãy cười với anh. Không ai cần một nụ cười nhiều bằng người không còn đủ sức để mỉm cười.
Tôi biết hắn đã lấy câu đó ở một cuốn sách, nhưng có vẻ rất hợp với hoàn cảnh của Vinh. Hắn là thằng đàn ông đa cảm vô cùng và cuộc sống của hắn thì dư thừa bất trắc để hắn thấy đau.
Vợ hắn - Phương Thùy - từng là hoa khôi lớp đại học của tôi ngày trước. Thỉnh thoảng lại tìm đến tôi hết hù dọa, năn nỉ, trao đổi, khóc lóc rồi cuối cùng lại quăng vào mặt tôi cái nhìn thù hận:
- Cô đi chết đi, đồ quỷ cái.
Vợ chồng ấy thay nhau nguyền rủa tôi. Và đó cũng là câu cuối cùng Thùy ban phát cho tôi.
Vợ Vinh chết. Vào một đêm khi hắn đang nằm ở nhà tôi và lầm bầm rủa tôi đi chết đi. Nửa đêm ấy, lúc thấy số của vợ nhấp nháy trên màn hình, hắn chẳng thèm nghe máy. Ba lần số của vợ hắn, thêm hai lần số lạ. Sau cùng là một tin nhắn: “Vợ anh lao ra đường tự tử. Xác đang ở Bệnh viện Chợ Rẫy”. Hắn chồm dậy, đôi mắt ngờ nghệch một cách rất lạ. Tôi an ủi:
- Có thể Thùy hù dọa anh, đừng lo lắng như thế. Có cần em đi cùng anh không?
Hắn nhìn tôi, đôi mắt như muốn khóc:
- Em đi chết đi.
Rồi hắn lao ra khỏi nhà tôi. Sau đó, tôi gọi cho hắn trên dưới mười lần nhưng chẳng có tín hiệu gì. Buồn lòng tôi nằm xuống, cố nhắm mắt nhưng chẳng thể nào ngủ được. Đến sáng, tôi đánh liều gọi đến máy bàn nhà Vinh. Ngay ở hồi chuông thứ ba, một giọng phụ nữ nhầy nhụa:
- Alô!
- Vui lòng cho tôi gặp Thùy - Bởi vì tôi vẫn nghĩ vợ Vinh không thể chết, cô ta thích nguyền rủa tôi đến thế cơ mà.
- Thùy chết rồi... đêm qua - Giọng phụ nữ có chút xót xa.
Có nghĩa cái chết của vợ Vinh là thật. Tôi thấy toàn thân mình lạnh toát, chẳng khác xác chết đang lạnh dần của Thùy. Hít một hơi thật sâu, tôi hổn hển:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Làm ơn cho tôi gặp Vinh.
Đầu dây bên kia là những hợp âm hỗn loạn: kèn trống, khóc lóc, bàn tán, và cả la hét. Nhưng tôi vẫn nghe rất rõ, giọng người phụ nữ như thể sắp ngất:
- Cũng chết rồi... đêm qua.
Hợp âm hỗn độn rơi tõm vào không khí. Chẳng lẽ những người thích nguyền rủa tôi không đủ kiên nhẫn để chờ tôi chết đi nên họ phải tự đi chết hết? Tôi không khóc.
Vinh chết thật. Hắn chết ngay trên đường chạy đến bệnh viện. Vượt đèn đỏ vì nghĩ nửa đêm thành phố vắng xe. Hắn không biết lão lái xe tải cũng nghĩ như thế, chỉ có điều phía đường của lão đang sáng đèn màu xanh.
Sáng sớm hôm đưa vợ chồng Vinh đi thiêu ở Bình Hưng Hòa, tôi đến dự với tư cách người bạn cùng lớp đại học của hai người vắn số. Trong lúc ngồi đợi làm lễ, những người ngồi gần tôi bàn tán khẽ khẽ:
- Con Thùy tự tử là vì thằng chồng nó phản bội. Nghe đâu hôm con Thùy chết thằng Vinh đang ở với con nhỏ bồ. Rồi thì thằng Vinh cũng chết, chẳng biết con quỷ ấy giờ sống chết ra sao.
- Cái loại đàn bà thối thây ấy sống làm gì cho chật đất.
- Ừ, cái ngữ ấy chỉ có chết bờ chết bụi.
Tôi nhìn rất kỹ những người đàn bà lăng mạ tôi. Không phải vì tức tối. Tôi sợ những người rủa tôi sẽ tự chết bất đắc kỳ tử như vợ chồng Vinh. Tôi không muốn nói với họ rằng con bồ của Vinh đang ngồi đây. Rằng nó chưa từng ngủ với Vinh. Nó mở cửa cho Vinh bước vào, bởi vì thằng ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Và con vợ hăng máu lao đầu vào xe không phải vì ghen tuông. Chỉ tại kết quả dương tính HIV. Con vợ ấy đã nói với chồng, nó bị lây qua đường tình dục. Không phải đường tình dục với chồng.
Tôi gật gù như một người hiểu chuyện:
- Cái loại đàn bà ấy đi chết đi...
TẠ THÚY NGA
Comment