1
Lấy tay lau những giọt nước mắt cứ liên tục chảy dài xuống má, Châu Thúy ngả đầu vào khung cửa sổ nhỏ của chiếc phi cơ 747, đang mang nàng xa dần gia đình và bạn bè. Bên ngoài, trời trong sáng, khác hẳn trời Sàigòn đầy mây với mưa tầm tã khi máy bay cất cánh.
Nhắm mắt lại, nàng hình dung đến khuôn mặt của Mẹ đầm đìa nước mắt, đến đôi mắt cương nghị của Bố long lanh ướt khi tiễn nàng vào cửa máy bay. Bố mẹ đã quyết định cho nàng sang Pháp học khi nàng xin được học bổng. Dù rất buồn vì phải xa nàng, Mẹ cũng đành lòng cho nàng đi.
Đã hai năm liên tiếp, Châu Thúy cùng Mẹ lo xin được miễn tuổi để thi Tú Tài I và II. Và cả hai năm, nàng đã không làm Bố Mẹ thất vọng với hạng Bình. Châu Thúy khóc thút thít, nhớ lại mới hôm qua, hai mẹ con còn nằm tâm sự trong nhà cậu Hoàng, trên đường Cách Mạng, Mẹ dặn dò đủ chuyện. Mười bảy tuổi, một thân một mình sang Pháp, Châu Thúy cũng ngại, nhưng đã lỡ rồi, làm sao kêu máy bay ngừng cho nàng nhảy xuống, hay nhờ phi công quay đầu lại ...
- Cô có cần uống nước gì không?
Châu Thúy giật mình khi nghe tiếng của một người đàn ông hỏi bên tai. Nàng bối rối ngồi thẳng người lên, quay nhìn bên tay trái của mình, ngập ngừng:
- Dạ không.
Người đàn ông có mái tóc nâu nhạt, đôi mắt hạt dẻ, sóng mũi thật cao, da trắng, đưa bàn tay phải ra trước mặt nàng:
- Tôi tên André, hân hạnh được biết cô.
Châu Thúy bối rối, vụng về đưa tay ra, rồi ngượng ngập nói:
- Hân hạnh được biết ông.
Cầm tay nàng, André cười nhẹ, nói:
- Cô khóc nhiều quá, có lẽ đây là lần đầu tiên cô xa nhà?
- Dạ
Vừa dứt lời, nước mắt lại rơi đầy trên má Châu Thúy. André kéo trong túi ra một bao giấy Kleenex, đưa cho nàng:
- Cô dùng giấy này nè, khăn tay của cô ướt đẫm hết rồi.
Chờ Châu Thúy lau nước mắt xong, André hỏi:
- Cô tên gì?
- Châu Thúy.
- Cô đi đâu đây?
- Dạ, Pháp.
André reo lên:
- Vậy là cô sẽ cùng bay đến Paris với tôi rồi. Vui quá!
Châu Thúy ngớ ngẩn hỏi lại:
- Ông cũng đi Paris à?
- Đúng vậy, tôi về thăm gia đình. Lâu rồi tôi chưa gặp lại mẹ tôi.
- Sao vậy?
- Tôi là ký giả, đi làm xa hoài, ít khi về lại Paris. Còn cô, đi Paris làm gì?
- Dạ đi học.
- Thảo nào cô nói tiếng Pháp chuẩn quá.
Châu Thúy ngượng ngùng:
- Dạ cũng tàm tạm thôi.
- Không tàm tạm đâu, tôi nói thật mà.
- Cám ơn ông.
- Cô ở Sàigòn hay ở đâu?
- Dạ, Huế.
- Cô là học sinh Đồng Khánh?
- Dạ không, tôi học Jeanne D’Arc.
- Thế thì tôi không ngạc nhiên nữa khi cô nói tiếng Pháp gần giống người Pháp.
Châu Thúy bẽn lẽn đáp nhỏ:
- Ông quá lời rồi.
André cười lớn rồi vỗ nhẹ vào vai Châu Thúy:
- Thôi, đừng khiêm nhượng nữa, cô bé. Tôi hỏi nè; sao cô có nhiều nước mắt thế?
- Tôi không biết.
Châu Thúy bật cười sau câu trả lời và André cười theo.
Comment