Chuyến bay của Phi khởi hành lúc 16h30. Phi trả phòng khách sạn từ lúc 12h. Định bụng sẽ dành hẳn 4 tiếng để đi mua quà cho Mai Ly. Cô bạn đồng nghiệp trong văn phòng đại diện đến tận khách sạn đón Phi đưa lên Diamond Plaza để chọn quà. Giọng con gái Sài Gòn rất dễ thương:
- Em tò mò về chị Mai Ly quá! Nhất định khi ra Hà Nội anh phải đưa em đi gặp chị ấy nghe!
Phi mỉm cười gật đầu. Lích kích đồ đạc. Lại thêm cây đàn ghi ta một người bạn trong này nhờ Phi chuyển giùm ra Hà Nội. Khoác cây đàn ngang lưng, Phi leo lên sau xe. Từ khách sạn đi ra sân bay chừng 20 phút. Sân bay trong thành phố kể ra cũng tiện lợi. Không như ngoài Hà Nội, đi từ trung tâm thành phố ra sân bay mất đứt gần 2 tiếng đồng hồ. Chưa kịp nổ máy xe thì chuông điện thoại réo. Phi vội vàng xuống xe, móc túi lấy điện thoại ra nghe. Công ty của đối tác gọi. Có chút vấn đề về cái TVC mà Phi làm coppywriter. Phi đành bảo cô bạn đưa mình trở qua công ty của đối tác. Một rắc rối tưởng nhỏ vậy mà cũng ngốn mất của Phi đến 3 tiếng đồng hồ. Phi phải thay lại gần như toàn bộ phần super và voice trong cái TVC ấy. Mười lăm giây quảng cáo trên truyền hình cho một sản phẩm mới quả là không ngon ăn chút nào. Đấy là Phi thuộc hàng coppywriter chuyên nghiệp và có tên tuổi rồi đấy nhé! Bực dọc có nhưng vì công việc thì cũng không khiến Phi quá căng thẳng. Đến 16h Phi mới ra đến sân bay. Chợt nhớ ra là chưa mua quà cho Mai Ly, Phi dáo dác nhìn xung quanh. Không có cửa hàng nào quanh đấy. Quay lại trung tâm thành phố thì cũng chẳng kịp giờ. Mà không lẽ lại về tay không? Chắc chắn Mai Ly sẽ không giận nhưng cô ấy sẽ buồn. Không một chuyến công tác nào của Phi mà không mua quà về cho Mai Ly cả. Cảm giác áy náy khiến Phi khó chịu và hơi căng thẳng một chút. Cô bạn đồng nghiệp cũng ái ngại:
- Ngoài này không có cửa hàng đâu. à, trong phòng chờ có gian hàng miễn thuế đấy! Rất nhiều đồ để chọn
Như chết đuối vớ phải cọc, Phi vội vã chạy vào bàn check in sau khi cảm ơn rối rít và chào tạm biệt cô bạn đồng nghiệp dễ thương.
16h 20 phút
Phòng chờ sân bay Tân Sơn Nhất đông nghịt. Vừa có một chuyến bay đáp xuống. Nắng rực rỡ chiếu qua lớp tường kính tạo thành những ô nắng lớn. Chẳng bù cho Hà Nội những ngày này đang se sắt. Phi kéo lê đống hành lý chạy tới gian bán hàng lưu niệm trong phòng chờ sân bay. Quả đúng như cô bạn đồng nghiệp nói, có rất nhiều đồ cho Phi chọn. Phi chấm ngay một cái áo rất dễ thương. Chắc chắn Mai Ly mặc nó sẽ hợp. Nhưng số đo của Mai Ly thì Phi chịu. Con mắt của một coppywriter thiên về bay bổng hơn là đo đạc. Phi lúng túng nhìn quanh. Không có một cô bán hàng nào có vóc dáng tương tự Mai Ly để Phi nhờ thử. Chỉ e mua về mà mặc chật quá thì không lẽ bay lại vào Sài Gòn để đổi ư? Vừa lúc, một cô gái ăn mặc bộ đồ tiếp viên hàng không đi qua. Rất giống vóc dáng của Mai Ly. Phi mừng như bắt được vàng.
16h 25 phút
Tiếng loa: “Hãng hàng không Vietnam Airline xin kính mời quý khách đáp chuyến bay VN 747 đi Hà Nội ra cổng số 11 để chuẩn bị khởi hành”
- Xin lỗi bạn!
- Dạ, anh cần gì ạ?
- Mình mua một cái áo tặng bạn gái của mình nhưng mình không chắc chắn lắm về số đo, phiền bạn giúp mình mặc thử được không nhỉ?
- Dạ, được anh ạ!
Cô gái lễ phép quá khiến Phi lúng túng. Nhưng chỉ một chút, khi nghĩ đến nghề của cô gái, tiếp viên hàng không, lịch sự và lễ phép đã trở thành phản ứng tự nhiên thế rồi, thì Phi thôi lúng túng ngay. Cô gái cầm chiếc áo lên và mỉm cười:
- Chiếc áo đẹp quá anh ơi!
Rồi đặt vali xuống bên cạnh đống vali của Phi, cô gái cầm chiếc áo đi vào phòng mặc thử. Mấy cô bán hàng mỉm cười gật đầu chào cô gái. Họ quen nhau. Một cô nói:
- Bạn gái anh dáng đẹp vậy. Con gái Hà Nội da trắng nữa. Nhất dáng nhì da mà được cả hai thì còn gì bằng
Phi mỉm cười. Có đôi chút tự hào. Mai Ly quả là một cô gái đẹp thật. Cuộc thi Hoa Hậu Việt Nam vừa rồi Mai Ly cũng đi dự và lọt vào vòng 20 cô gái đẹp nhất.
Cô gái đi ra. Phi hơi sững người lại một chút. Chiếc áo quả là hợp với cô gái. Hơn cả những gì Phi tưởng tượng khi Mai Ly mặc nó. Một chút quặn lên trong bụng Phi. Cô gái thấy Phi cứ chằm chằm ngây ngất nhìn mình thì đã trở nên lúng túng. Mất mười lăm giây. Cô gái phá vỡ sự im lặng bằng câu nhận xét:
- Anh chọn khéo quá! Chiếc áo rất vừa vặn và còn đẹp nữa. Chắc em phải mua một cái giống thế này quá!
Phi bừng tỉnh nhưng vẫn còn gượng gạo lắm:
- Tốt rồi! Cảm ơn em
Rồi che giấu đi sự lúng túng bằng việc rút ví đếm tiền trả. Tiếng loa lại vang lên. Phi không nghe thấy gì nữa. Tai Phi đang ù đi. Nhìn đồng hồ. 16h30. Cô gái trở vào cởi áo. Quay ra đưa lại chiếc áo cho Phi. Những ngón tay vô tình chạm vào nhau khiến Phi giật thắt mình lại một cái. Phi cầm chiếc áo và cắm đầu chạy lại cổng số 11 quên cả chào tạm biệt cô gái. Phi cố lèo lái đầu óc mình nghĩ về Mai Ly. Nhưng chỉ thấy dáng Mai Ly và chiếc áo rõ mồn một còn khuôn mặt của Mai Ly chỉ thấy mờ mờ.
Hoàng Anh Tú
Comment