Em Không Phải Thiên Thần
Truyện ngắn của Phương Trinh
Gia Bảo thoa lớp son mỏng lên môi, ngắm mình lần cuối cùng trong gương rồi đi ra ngoài. Cô vẫy một chiếc taxi đến siêu thị. Gia Bảo là một cô vợ trẻ. Cô thành hôn chưa được một năm và rất được chồng cưng chiều. Nói đúng hơn là cả cuộc đời này cưng chiều cô. Gia Bảo là cô con gái độc nhất của ông bà chủ một cửa hàng vàng bạc đá quý lớn nhất nhì thành phố. Cô sinh ra đã xinh đẹp, duyên dáng, lại hiền lành, nhân ái. Khoa Lâm, chồng mới cưới của cô, lại là một chàng giám đốc trẻ tuổi tài năng và lịch thiệp. Hai vợ chồng sống trong một căn hộ tiện nghi. Gia Bảo không thạo việc bếp núc cũng như dọn dẹp nhà cửa dù cô tỏ ra hết sức cố gắng. Về phía Khoa Lâm, anh hết lòng yêu thương vợ, hầu như anh không muốn cô phải làm bất cứ việc gì. Khoa Lâm đã thuê người giúp việc nhưng tuần trước, bà cụ vừa xin nghỉ hẳn vì bận việc gia đình. Thế là hai vợ chồng son lại phải tất bật tìm một người giúp việc khác.
Hôm nay là sinh nhật Khoa Lâm. Anh dự định sẽ chở Gia Bảo đến một nhà hàng sang trọng để hai vợ chồng cùng vui vẻ với nhau. Gia Bảo không phản đối ý định đó nhưng cô vẫn thích một bữa sinh nhật ấm cúng trong ngôi nhà nhỏ của mình hơn, tiếc là không có ai giúp cô dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa tối.
Vì không phải đi làm cũng không phải làm việc nhà nên Gia Bảo có khá nhiều thời gian rảnh. Cô dành thời gian ấy cho việc tập đàn, chăm sóc nhan sắc, xem ti vi và xem sách. Gia Bảo thích nhất là những câu chuyện lãng mạn.
Gia Bảo mua sắm xong thì trở ra ngoài. Giờ đã trưa rồi. Cô ngạc nhiên khi nhận ra trời đang mưa khá to. Cô cố vẫy taxi nhưng không được.
- Chị ơi, mua giúp em cái bánh!
Gia Bảo hướng về phía có tiếng nói. Đó là một cô gái thấp người, chắc lẳn. Làn da đen nhẻm. Cô gái mặc một chiếc áo cũ kỹ, tóc buộc vội vã. Khi Gia Bảo quay về phía cô gái, cô nhận ra cô gái ấy đang thảng thốt nhìn mình. Quả vậy, cô gái say sưa ngắm người phụ nữ đứng trước mặt mình. Dáng thanh nhã, mái tóc dài, mượt mà, tưởng như làn da được tạo thành từ loại sữa thơm và tinh khiết nhất. Từng nét trên gương mặt người phụ nữ đều toát lên một vẻ vừa nhu mì vừa quý phái. Chiếc áo đầm trắng hơi rộng cổ và hở vai phô ra khuôn ngực đầy đặn, mịn màng và bờ vai thon nhỏ. Cô gái lắp bắp:
- Chị đẹp như tiên ấy!
Gia Bảo hơi bối rối trước lời khen ấy. Không phải là cô chưa từng nghe lời khen này trước đó nhưng quả thật chưa ai khen cô chân thành đến vậy. Cứ nhìn đôi mắt mở to và cái miệng há hốc là đủ hiểu cô gái nghèo kia ngưỡng mộ cô đến dường nào. Một cảm xúc dễ chịu dâng lên trong lòng và Gia Bảo quyết định mua giúp cô gái nghèo cả đĩa bánh cam dù cô chẳng thích thứ bánh này:
- Em cứ gói hết bánh cho chị.
Cô gái nghèo mừng rỡ, gói bánh thoăn thoắt, miệng lại luôn vui cười với Gia Bảo.
- Bao nhiêu tiền cả đĩa bánh này em nhỉ?
- Mười hai nghìn chị ạ!
Gia Bảo thoáng chạnh lòng. Cả đĩa bánh đầy thế này mà chỉ bán được mười hai nghìn thì tiền lời ắt hẳn là rất ít. Đột nhiên, cô nảy ra một ý định.
- Em này, em thạo việc nhà chứ?
Cô gái nghèo ngước mắt nhìn “cô tiên”:
- Thạo hay không thì em không biết. Nhưng em không làm việc nhà thì ai làm hả chị?
Nghe thế, Gia Bảo nói ngay:
- Thế thì em giúp việc nhà cho chị nhé.
Cô gái nghèo chớp mắt mấy cái như không dám tin vào tai mình. Gia Bảo từ tốn:
- Em sẽ được trả lương. Thu nhập của em sẽ hơn tiền bán bánh cam cả chục lần!
Cô gái nghèo lóng ngóng:
- Chị... chị... đúng là cô tiên thật rồi!
Gia Bảo bật cười. Cô quả thật rất thích thú khi thấy mình như đang cứu vớt một mảnh đời bé nhỏ. Từ trước đến nay, người ta thán phục vẻ đẹp của cô thì nhiều nhưng hầu như chưa có ai tỏ ra biết ơn cô chân thành đến thế này. Mưa vẫn chưa ngớt. Đang lâng lâng với cảm xúc làm một vì thiên sứ giữa đời thực, Gia Bảo lại nghĩ ra những ý tưởng khác thường. Cô mơ màng đến bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô sẽ cùng cô gái nhỏ này đem đến cho Khoa Lâm một niềm vui thật bất ngờ. Cô hỏi:
- Em đến nhà chị làm việc ngay được chứ?
- Dạ. Chị cần gì em cũng làm!
Vẻ vâng lời ngoan ngoãn của cô gái nhỏ khiến Gia Bảo càng thêm hài lòng. Cô ngẫm nghĩ:
- Không thể để cô bé ăn mặc nhếch nhác thế này trong ngày sinh nhật của Khoa Lâm. Hay là...
Nghĩ là làm, Gia Bảo kéo tay cô gái nhỏ trở vào siêu thị.
Gia Bảo không chỉ là một cô gái đẹp, mà cô còn là một phụ nữ có con mắt thẩm mỹ rất đáng khâm phục. Cô chọn cho cô gái nghèo một chiếc sơ mi sọc ca rô màu xanh nước biển và một chiếc quần kaki màu đen rất vừa người. Chọn đồ xong xuôi, hai chị em bước lên taxi.
Về đến nhà, Gia Bảo bảo cô gái nhỏ tắm rửa, thay đồ. Khi cô gái nhỏ bước ra từ phòng thay đồ, Gia Bảo không khỏi ngạc nhiên và tự hào. Cô gái nhỏ đã biến thành một con người khác hẳn. Mái tóc được chải gọn gàng, để lộ những lọn xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng lông mi cong vút, sóng mũi thẳng và đôi môi dày, đầy đặn. Gia Bảo cảm giác như mình đang có chiếc đũa thần trong tay, chỉ cần vẫy một cái đã biến cô bé Lọ Lem thành một nàng công chúa.
Cô gái nhỏ thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa. Rồi gần như không cần nghỉ ngơi, cô gái nhỏ xắn tay áo nấu nướng. Cả tuần nay, Gia Bảo mới lại được ngửi mùi thức ăn chín ấm nồng và kích thích vị giác. Gần đến giờ Khoa Lâm về, Gia Bảo chuẩn bị thay đồ, trang điểm để đón anh.
Trong khi Gia Bảo còn đứng trước gương, không biết nên chọn sợi dây chuyền nào cho thật duyên dáng thì có tiếng chuông cửa. “Kính... coong...”. Hình như Khoa Lâm về? Gia Bảo nói vọng ra ngoài:
- Em ra mở cửa giúp chị nhé!
Cô gái nhỏ đang bày thức ăn ra đĩa, đặt trên bàn, “dạ” rõ to rồi chạy ra ngoài. Cô mở rộng cửa ra. Khoa Lâm xuất hiện với nụ cười thật tươi.
- Chào em!
Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ. Chưa bao giờ cô gái nhỏ trông thấy một người đàn ông lịch lãm đến dường ấy. Còn Khoa Lâm thì cứ ngỡ mình đang nằm chiêm bao. Sao lại có một cô gái trẻ trung, khỏe khoắn, tươi tắn thế này xuất hiện trong ngôi nhà mình? Họ ngây ra nhìn nhau và cùng cảm nhận ánh mắt đối diện cứ như đang ve vuốt lấy cơ thể mình. Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ mới cất tiếng:
- Mời... ông vào nhà...
Khoa Lâm dắt xe vào nhà, vẫn chưa hết ngơ ngác và mắt không sao rời khỏi cô gái lạ.
- Anh đã về.
Gia Bảo xuất hiện ngay bậc cửa phòng khách, trong chiếc áo đầm trắng muốt. Hôm nay, cô đã trang điểm cho mình thật lộng lẫy.
- Có chuyện gì đặc biệt à? – Khoa Lâm tỏ ra ngơ ngẩn.
Gia Bảo khẽ vuốt tóc, trả lời:
- Thì em cũng phải tươm tất để mừng sinh nhật anh chứ.
Nhưng Khoa Lâm không hài lòng với câu trả lời của cô, anh hỏi lại:
- Anh không cần biết điều đó. Ý anh là... sao em không giới thiệu khách với anh?
- Khách nào cơ? - giờ thì đến lượt Gia Bảo ngạc nhiên.
Khoa Lâm đến đứng gần vợ, thầm thì:
- Cô gái ấy là ai? Sao em không nói cho anh biết trước là nhà có khách. Lỡ có gì thất lễ...
Gia Bảo nghe đến đó thì bật cười. Nhưng có vẻ như Khoa Lâm rất lúng túng, thậm chí là khó chịu trước điều đó. Gia Bảo cố ngừng cười và đáp:
- Cô gái nhỏ này bán bánh cam trước cổng siêu thị. Em trông thấy cô ấy tội nghiệp quá, mà lại khéo léo nữa, nên mời cô ấy về làm người giúp việc cho nhà ta.
- Gì cơ? Em có nói lầm không đấy? Nhất định là em lừa anh... Không thể nào...
Khoa Lâm lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ. Gia Bảo lên tiếng gọi nhưng anh cứ thế nhìn cô gái, cứ như bị thôi miên. Bất giác, Gia Bảo giật mình. Gần như chưa bao giờ anh nhìn cô như thế.
- Ta nhập tiệc chứ!
Gia Bảo đứng chắn giữa anh và cô gái nhỏ. Khoa Lâm ấp úng như bị bắt quả tang làm điều gì không phải:
- Nhập tiệc gì cơ?
- Sinh nhật anh. Anh quên à?
- Ồ, thế à? Anh xin lỗi, anh quên mất!
Gia Bảo kéo Khoa Lâm bước vào phòng ăn. Cô gái nhỏ cũng líu ríu bước theo. Lần thứ hai, anh lại sững sờ. Một bữa tối thịnh soạn được dọn trên bàn. Thức ăn vẫn còn nghi ngút khói.
- Thật là kỳ diệu! – Khoa Lâm reo lên.
Rồi anh hướng về cô gái nhỏ, thì thầm:
- Cám ơn cô, đây sẽ là đêm sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời tôi!
Gia Bảo cảm thấy choáng váng. Cô cảm giác cả người mình sẽ đổ xuống sàn bất cứ lúc nào. Khi cô vừa khụyu người xuống thì Khoa Lâm và cô gái nhỏ hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô. Cô cầm tay Khoa Lâm:
- Anh đưa em vào phòng trong nhé!
- Được rồi, em yêu!
Anh dìu cô vào trong, đỡ cô lên giường. Gia Bảo chớp chớp mắt nhìn anh và hỏi:
- Trông em thế nào?
Khoa Lâm vẫn tỏ ra lo lắng:
- Ồ, em mệt như thế nào thì phải nói cho anh biết chứ sao lại hỏi anh.
Gia Bảo cảm thấy ngực mình đau nhói. Gần như anh không hề quan tâm đến nhan sắc mà cô đã dành thời gian trang điểm rất kỹ trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô ướm hỏi:
- Hôm nay trông anh lạ lắm...
- Ơ... - Khoa Lâm gãi gãi đầu - ...Không có gì đâu em ạ... Chỉ là vì... nhà ta có người lạ mà.
- Cô bé giúp việc ấy à?
- Em nói thật không? Cô ta nhận lời giúp việc à? Cô ta bán bánh cam trước siêu thị à? Trông cô ta như một bông hoa đồng nội ấy...
- Em cần ít thuốc...
- Ôi trời, em mệt lắm à?
- Anh lên lầu tìm giúp em được không?
- Tất nhiên rồi. Cứ nằm ở đây, anh sẽ tìm thuốc cho em, nó ra sao em nhỉ?
- Màu xanh lá cây. Hơi khó tìm, anh phải tìm thật kỹ nhé.
- Được rồi, em yên tâm.
Khi Khoa Lâm vừa bước lên lầu, Gia Bảo đã đi như chạy ra chỗ nhà ăn. Cô gái nhỏ vẫn ngồi khép nép ở đấy:
- Này em, chị xin lỗi. Anh ấy vừa báo cho chị biết đã tìm được người giúp việc. Chị gửi em tiền xe. Anh chị phải đi có việc gấp.
- Ơ... thế anh chị không dùng bữa à?
- Không... anh chị có việc đột xuất, em nhé!
Gần như Gia Bảo kéo cô gái nhỏ đi. Cô dúi tiền vào tay cô bé và giục:
- Chạy thật nhanh ra ngoài đầu ngõ em nhé. Sẽ có xe ôm cho em. Nhanh lên, kẻo không đón được xe ôm đấy!
Cô gái nhỏ ngơ ngác, chẳng hiểu gì về sự thay đổi đột ngột của cô chủ. Cô chỉ biết làm theo lời “nàng tiên” của mình. Vừa lúc đó, Khoa Lâm bước xuống:
- Em ạ, anh không tài nào tìm ra viên thuốc mà em cần. Hình như... em khỏe rồi à?
Gia Bảo mỉm cười:
- Tất nhiên, vì hôm nay là sinh nhật anh mà.
- Em này, cô gái ấy đâu nhỉ?
- À... cô ấy vừa nhận được tin nhà. Tiếc quá, cô ấy không thể giúp việc cho chúng ta được.
- Thật lạ. Sao ai cũng bận việc gia đình thế nhỉ?
- Vì gia đình là tất cả!
Gia Bảo kiễng chân hôn lên đôi môi chồng. Từ dạo quen nhau cho đến khi thành vợ thành chồng, đây là lần đầu tiên, cô chủ động hôn Khoa Lâm. Vừa dứt ra khỏi nụ hôn bất ngờ và thắm thiết, anh bàng hoàng:
- Thiên thần của anh, em thật tuyệt vời!
Gia Bảo nép vào ngực chồng, thủ thỉ:
- Đừng anh, em không phải thiên thần!
Một cảm giác trào dâng trong lòng cô. Chừng như một nỗi đau. Cảm giác này, hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng biết đến.
Hết.
Truyện ngắn của Phương Trinh
Gia Bảo thoa lớp son mỏng lên môi, ngắm mình lần cuối cùng trong gương rồi đi ra ngoài. Cô vẫy một chiếc taxi đến siêu thị. Gia Bảo là một cô vợ trẻ. Cô thành hôn chưa được một năm và rất được chồng cưng chiều. Nói đúng hơn là cả cuộc đời này cưng chiều cô. Gia Bảo là cô con gái độc nhất của ông bà chủ một cửa hàng vàng bạc đá quý lớn nhất nhì thành phố. Cô sinh ra đã xinh đẹp, duyên dáng, lại hiền lành, nhân ái. Khoa Lâm, chồng mới cưới của cô, lại là một chàng giám đốc trẻ tuổi tài năng và lịch thiệp. Hai vợ chồng sống trong một căn hộ tiện nghi. Gia Bảo không thạo việc bếp núc cũng như dọn dẹp nhà cửa dù cô tỏ ra hết sức cố gắng. Về phía Khoa Lâm, anh hết lòng yêu thương vợ, hầu như anh không muốn cô phải làm bất cứ việc gì. Khoa Lâm đã thuê người giúp việc nhưng tuần trước, bà cụ vừa xin nghỉ hẳn vì bận việc gia đình. Thế là hai vợ chồng son lại phải tất bật tìm một người giúp việc khác.
Hôm nay là sinh nhật Khoa Lâm. Anh dự định sẽ chở Gia Bảo đến một nhà hàng sang trọng để hai vợ chồng cùng vui vẻ với nhau. Gia Bảo không phản đối ý định đó nhưng cô vẫn thích một bữa sinh nhật ấm cúng trong ngôi nhà nhỏ của mình hơn, tiếc là không có ai giúp cô dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa tối.
Vì không phải đi làm cũng không phải làm việc nhà nên Gia Bảo có khá nhiều thời gian rảnh. Cô dành thời gian ấy cho việc tập đàn, chăm sóc nhan sắc, xem ti vi và xem sách. Gia Bảo thích nhất là những câu chuyện lãng mạn.
Gia Bảo mua sắm xong thì trở ra ngoài. Giờ đã trưa rồi. Cô ngạc nhiên khi nhận ra trời đang mưa khá to. Cô cố vẫy taxi nhưng không được.
- Chị ơi, mua giúp em cái bánh!
Gia Bảo hướng về phía có tiếng nói. Đó là một cô gái thấp người, chắc lẳn. Làn da đen nhẻm. Cô gái mặc một chiếc áo cũ kỹ, tóc buộc vội vã. Khi Gia Bảo quay về phía cô gái, cô nhận ra cô gái ấy đang thảng thốt nhìn mình. Quả vậy, cô gái say sưa ngắm người phụ nữ đứng trước mặt mình. Dáng thanh nhã, mái tóc dài, mượt mà, tưởng như làn da được tạo thành từ loại sữa thơm và tinh khiết nhất. Từng nét trên gương mặt người phụ nữ đều toát lên một vẻ vừa nhu mì vừa quý phái. Chiếc áo đầm trắng hơi rộng cổ và hở vai phô ra khuôn ngực đầy đặn, mịn màng và bờ vai thon nhỏ. Cô gái lắp bắp:
- Chị đẹp như tiên ấy!
Gia Bảo hơi bối rối trước lời khen ấy. Không phải là cô chưa từng nghe lời khen này trước đó nhưng quả thật chưa ai khen cô chân thành đến vậy. Cứ nhìn đôi mắt mở to và cái miệng há hốc là đủ hiểu cô gái nghèo kia ngưỡng mộ cô đến dường nào. Một cảm xúc dễ chịu dâng lên trong lòng và Gia Bảo quyết định mua giúp cô gái nghèo cả đĩa bánh cam dù cô chẳng thích thứ bánh này:
- Em cứ gói hết bánh cho chị.
Cô gái nghèo mừng rỡ, gói bánh thoăn thoắt, miệng lại luôn vui cười với Gia Bảo.
- Bao nhiêu tiền cả đĩa bánh này em nhỉ?
- Mười hai nghìn chị ạ!
Gia Bảo thoáng chạnh lòng. Cả đĩa bánh đầy thế này mà chỉ bán được mười hai nghìn thì tiền lời ắt hẳn là rất ít. Đột nhiên, cô nảy ra một ý định.
- Em này, em thạo việc nhà chứ?
Cô gái nghèo ngước mắt nhìn “cô tiên”:
- Thạo hay không thì em không biết. Nhưng em không làm việc nhà thì ai làm hả chị?
Nghe thế, Gia Bảo nói ngay:
- Thế thì em giúp việc nhà cho chị nhé.
Cô gái nghèo chớp mắt mấy cái như không dám tin vào tai mình. Gia Bảo từ tốn:
- Em sẽ được trả lương. Thu nhập của em sẽ hơn tiền bán bánh cam cả chục lần!
Cô gái nghèo lóng ngóng:
- Chị... chị... đúng là cô tiên thật rồi!
Gia Bảo bật cười. Cô quả thật rất thích thú khi thấy mình như đang cứu vớt một mảnh đời bé nhỏ. Từ trước đến nay, người ta thán phục vẻ đẹp của cô thì nhiều nhưng hầu như chưa có ai tỏ ra biết ơn cô chân thành đến thế này. Mưa vẫn chưa ngớt. Đang lâng lâng với cảm xúc làm một vì thiên sứ giữa đời thực, Gia Bảo lại nghĩ ra những ý tưởng khác thường. Cô mơ màng đến bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô sẽ cùng cô gái nhỏ này đem đến cho Khoa Lâm một niềm vui thật bất ngờ. Cô hỏi:
- Em đến nhà chị làm việc ngay được chứ?
- Dạ. Chị cần gì em cũng làm!
Vẻ vâng lời ngoan ngoãn của cô gái nhỏ khiến Gia Bảo càng thêm hài lòng. Cô ngẫm nghĩ:
- Không thể để cô bé ăn mặc nhếch nhác thế này trong ngày sinh nhật của Khoa Lâm. Hay là...
Nghĩ là làm, Gia Bảo kéo tay cô gái nhỏ trở vào siêu thị.
Gia Bảo không chỉ là một cô gái đẹp, mà cô còn là một phụ nữ có con mắt thẩm mỹ rất đáng khâm phục. Cô chọn cho cô gái nghèo một chiếc sơ mi sọc ca rô màu xanh nước biển và một chiếc quần kaki màu đen rất vừa người. Chọn đồ xong xuôi, hai chị em bước lên taxi.
Về đến nhà, Gia Bảo bảo cô gái nhỏ tắm rửa, thay đồ. Khi cô gái nhỏ bước ra từ phòng thay đồ, Gia Bảo không khỏi ngạc nhiên và tự hào. Cô gái nhỏ đã biến thành một con người khác hẳn. Mái tóc được chải gọn gàng, để lộ những lọn xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng lông mi cong vút, sóng mũi thẳng và đôi môi dày, đầy đặn. Gia Bảo cảm giác như mình đang có chiếc đũa thần trong tay, chỉ cần vẫy một cái đã biến cô bé Lọ Lem thành một nàng công chúa.
Cô gái nhỏ thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa. Rồi gần như không cần nghỉ ngơi, cô gái nhỏ xắn tay áo nấu nướng. Cả tuần nay, Gia Bảo mới lại được ngửi mùi thức ăn chín ấm nồng và kích thích vị giác. Gần đến giờ Khoa Lâm về, Gia Bảo chuẩn bị thay đồ, trang điểm để đón anh.
Trong khi Gia Bảo còn đứng trước gương, không biết nên chọn sợi dây chuyền nào cho thật duyên dáng thì có tiếng chuông cửa. “Kính... coong...”. Hình như Khoa Lâm về? Gia Bảo nói vọng ra ngoài:
- Em ra mở cửa giúp chị nhé!
Cô gái nhỏ đang bày thức ăn ra đĩa, đặt trên bàn, “dạ” rõ to rồi chạy ra ngoài. Cô mở rộng cửa ra. Khoa Lâm xuất hiện với nụ cười thật tươi.
- Chào em!
Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ. Chưa bao giờ cô gái nhỏ trông thấy một người đàn ông lịch lãm đến dường ấy. Còn Khoa Lâm thì cứ ngỡ mình đang nằm chiêm bao. Sao lại có một cô gái trẻ trung, khỏe khoắn, tươi tắn thế này xuất hiện trong ngôi nhà mình? Họ ngây ra nhìn nhau và cùng cảm nhận ánh mắt đối diện cứ như đang ve vuốt lấy cơ thể mình. Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ mới cất tiếng:
- Mời... ông vào nhà...
Khoa Lâm dắt xe vào nhà, vẫn chưa hết ngơ ngác và mắt không sao rời khỏi cô gái lạ.
- Anh đã về.
Gia Bảo xuất hiện ngay bậc cửa phòng khách, trong chiếc áo đầm trắng muốt. Hôm nay, cô đã trang điểm cho mình thật lộng lẫy.
- Có chuyện gì đặc biệt à? – Khoa Lâm tỏ ra ngơ ngẩn.
Gia Bảo khẽ vuốt tóc, trả lời:
- Thì em cũng phải tươm tất để mừng sinh nhật anh chứ.
Nhưng Khoa Lâm không hài lòng với câu trả lời của cô, anh hỏi lại:
- Anh không cần biết điều đó. Ý anh là... sao em không giới thiệu khách với anh?
- Khách nào cơ? - giờ thì đến lượt Gia Bảo ngạc nhiên.
Khoa Lâm đến đứng gần vợ, thầm thì:
- Cô gái ấy là ai? Sao em không nói cho anh biết trước là nhà có khách. Lỡ có gì thất lễ...
Gia Bảo nghe đến đó thì bật cười. Nhưng có vẻ như Khoa Lâm rất lúng túng, thậm chí là khó chịu trước điều đó. Gia Bảo cố ngừng cười và đáp:
- Cô gái nhỏ này bán bánh cam trước cổng siêu thị. Em trông thấy cô ấy tội nghiệp quá, mà lại khéo léo nữa, nên mời cô ấy về làm người giúp việc cho nhà ta.
- Gì cơ? Em có nói lầm không đấy? Nhất định là em lừa anh... Không thể nào...
Khoa Lâm lại đưa mắt nhìn cô gái nhỏ. Gia Bảo lên tiếng gọi nhưng anh cứ thế nhìn cô gái, cứ như bị thôi miên. Bất giác, Gia Bảo giật mình. Gần như chưa bao giờ anh nhìn cô như thế.
- Ta nhập tiệc chứ!
Gia Bảo đứng chắn giữa anh và cô gái nhỏ. Khoa Lâm ấp úng như bị bắt quả tang làm điều gì không phải:
- Nhập tiệc gì cơ?
- Sinh nhật anh. Anh quên à?
- Ồ, thế à? Anh xin lỗi, anh quên mất!
Gia Bảo kéo Khoa Lâm bước vào phòng ăn. Cô gái nhỏ cũng líu ríu bước theo. Lần thứ hai, anh lại sững sờ. Một bữa tối thịnh soạn được dọn trên bàn. Thức ăn vẫn còn nghi ngút khói.
- Thật là kỳ diệu! – Khoa Lâm reo lên.
Rồi anh hướng về cô gái nhỏ, thì thầm:
- Cám ơn cô, đây sẽ là đêm sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời tôi!
Gia Bảo cảm thấy choáng váng. Cô cảm giác cả người mình sẽ đổ xuống sàn bất cứ lúc nào. Khi cô vừa khụyu người xuống thì Khoa Lâm và cô gái nhỏ hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô. Cô cầm tay Khoa Lâm:
- Anh đưa em vào phòng trong nhé!
- Được rồi, em yêu!
Anh dìu cô vào trong, đỡ cô lên giường. Gia Bảo chớp chớp mắt nhìn anh và hỏi:
- Trông em thế nào?
Khoa Lâm vẫn tỏ ra lo lắng:
- Ồ, em mệt như thế nào thì phải nói cho anh biết chứ sao lại hỏi anh.
Gia Bảo cảm thấy ngực mình đau nhói. Gần như anh không hề quan tâm đến nhan sắc mà cô đã dành thời gian trang điểm rất kỹ trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô ướm hỏi:
- Hôm nay trông anh lạ lắm...
- Ơ... - Khoa Lâm gãi gãi đầu - ...Không có gì đâu em ạ... Chỉ là vì... nhà ta có người lạ mà.
- Cô bé giúp việc ấy à?
- Em nói thật không? Cô ta nhận lời giúp việc à? Cô ta bán bánh cam trước siêu thị à? Trông cô ta như một bông hoa đồng nội ấy...
- Em cần ít thuốc...
- Ôi trời, em mệt lắm à?
- Anh lên lầu tìm giúp em được không?
- Tất nhiên rồi. Cứ nằm ở đây, anh sẽ tìm thuốc cho em, nó ra sao em nhỉ?
- Màu xanh lá cây. Hơi khó tìm, anh phải tìm thật kỹ nhé.
- Được rồi, em yên tâm.
Khi Khoa Lâm vừa bước lên lầu, Gia Bảo đã đi như chạy ra chỗ nhà ăn. Cô gái nhỏ vẫn ngồi khép nép ở đấy:
- Này em, chị xin lỗi. Anh ấy vừa báo cho chị biết đã tìm được người giúp việc. Chị gửi em tiền xe. Anh chị phải đi có việc gấp.
- Ơ... thế anh chị không dùng bữa à?
- Không... anh chị có việc đột xuất, em nhé!
Gần như Gia Bảo kéo cô gái nhỏ đi. Cô dúi tiền vào tay cô bé và giục:
- Chạy thật nhanh ra ngoài đầu ngõ em nhé. Sẽ có xe ôm cho em. Nhanh lên, kẻo không đón được xe ôm đấy!
Cô gái nhỏ ngơ ngác, chẳng hiểu gì về sự thay đổi đột ngột của cô chủ. Cô chỉ biết làm theo lời “nàng tiên” của mình. Vừa lúc đó, Khoa Lâm bước xuống:
- Em ạ, anh không tài nào tìm ra viên thuốc mà em cần. Hình như... em khỏe rồi à?
Gia Bảo mỉm cười:
- Tất nhiên, vì hôm nay là sinh nhật anh mà.
- Em này, cô gái ấy đâu nhỉ?
- À... cô ấy vừa nhận được tin nhà. Tiếc quá, cô ấy không thể giúp việc cho chúng ta được.
- Thật lạ. Sao ai cũng bận việc gia đình thế nhỉ?
- Vì gia đình là tất cả!
Gia Bảo kiễng chân hôn lên đôi môi chồng. Từ dạo quen nhau cho đến khi thành vợ thành chồng, đây là lần đầu tiên, cô chủ động hôn Khoa Lâm. Vừa dứt ra khỏi nụ hôn bất ngờ và thắm thiết, anh bàng hoàng:
- Thiên thần của anh, em thật tuyệt vời!
Gia Bảo nép vào ngực chồng, thủ thỉ:
- Đừng anh, em không phải thiên thần!
Một cảm giác trào dâng trong lòng cô. Chừng như một nỗi đau. Cảm giác này, hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng biết đến.
Hết.