Liên Nhất Liên cơ hồ nhịn không được muốn nói cho y biết Tiểu Lôi đang ngồi bên cạnh y, y chỉ cần thò tay ra là có thể đụng được.
Không tưởng được Tiểu Lôi không ngờ cũng bị làm cảm động, chợt nói:
- Ngươi không cần giữ lại cho ta, ngươi cứ ăn đi, ta biết hai món đó ngươi cũng thích ăn.
Mặt Liễu Tam Canh lập tức phát sáng:
- Nguyên lai ngươi cũng có mặt ở đây.
Tiểu Lôi thốt:
- Ta đã ở đây từ sớm, vốn không muốn để ngươi biết, nhưng ngươi đối với ta như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.
Liễu Tam Canh nói:
- Sau khi ngươi bỏ đi, không những ta ngày ngày tưởng nhớ tới ngươi, sư phụ ngươi cũng đang nhớ ngươi.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ông ta cũng có thể nhớ ta sao ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Bề ngoài ông ta tuy xem có vẻ lạnh lạnh lùng lùng, nhưng nhớ ngươi còn ghê gớm hơn ta.
Tiểu Lôi thở dài:
- Ta vốn cứ nghĩ ông ta chỉ bất quá là muốn lợi dụng ta thay ông ta đi dạy dỗ tên đồ đệ của Tiêu Đông Lâu, giúp ông ta tranh khẩu khí.
Liễu Tam Canh nói:
- Ngươi lầm rồi, chỉ cần ngươi chịu trở về, ông ta sẽ cao hứng gấp bội.
Tiểu Lôi thốt:
- Nhưng ta còn chưa muốn về.
Liễu Tam Canh hỏi:
- Sao vậy ?
Tiểu Lôi đáp:
- Ta còn là một đứa trẻ, không thể ngày ngày nằm trong quan tài như ông ta vậy, bên ngoài lại vui thú như vầy.
Liễu Tam Canh nói:
- Đợi đến khi kiếm pháp của ngươi đã thành toàn, đi ra chơi nữa cũng không muộn.
Tiểu Lôi hỏi:
- Lẽ nào ngươi không thể ở lại chơi với ta vài ngày sao ? Ta hàng ngày đều có thể kêu người ta hầm thịt bò cho ngươi ăn.
Liễu Tam Canh đáp:
- Được, ta theo ngươi.
Tiểu Lôi thật không tưởng được y lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, cao hứng cơ hồ muốn nhảy cỡn lên.
Liễu Tam Canh cũng rất cao hứng:
- Ngươi qua đây, để cho ta rờ mặt ngươi, coi mấy tháng nay ngươi gầy ốm mập mạp ra sao.
Tiểu Lôi lập tức bước qua, cười cười:
- Ta mập hơn nhiều, ta đã tìm được một đầu bếp giỏi.
Trước mặt người mù đó, nó không còn là Như Ý Đại Đế vĩ đại nữa.
Nó vẫn còn là một đứa bé.
Hai người chân tình lưu lộ, Liên Nhất Liên cơ hồ lại bị làm cảm động đến mức nước mắt phải rơi nữa.
Lúc nước mắt của nàng đã lưng tròng sắp trào ra, tay Liễu Tam Canh đột nhiên xoay một cái, nắm giữ lấy mạch môn của Tiểu Lôi.
Liên Nhất Liên thất kinh, Tiểu Lôi đương nhiên càng kinh ngạc, thất thanh:
- Ngươi làm gì vậy ?
Liễu Tam Canh lạnh lùng đáp:
- Ngươi ra ngoài chơi đã đủ rồi, bây giờ phải theo ta về.
Tiểu Lôi hỏi:
- Nãy giờ ngươi toàn là lừa gạt ta ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Cho dù ta có lừa gạt ngươi cũng là nghĩ tốt cho ngươi.
Tiểu Lôi nói:
- Ngươi đã sớm biết ta ở đây, cho nên cố ý nói những lời đó cho ta nghe, để cho ta cảm động, ngươi mới thành công bắt ta trở về.
Liễu Tam Canh không muốn phủ nhận, cũng bất tất phủ nhận nữa, bỗng nói:
- Triệu Vô Kỵ, ngươi cũng theo ta về, Phượng Nương còn đang đợi ngươi.
Liên Nhất Liên lại giật mình.
Nguyên người mù đó không những đã sớm biết Tiểu Lôi có mặt ở đây, cũng biết Vô Kỵ có ở đây.
Nàng cũng là người lắm mưu nhiều kế, nhưng hiện tại nàng bỗng phát hiện mưu kế của mình so với người mù đó chẳng khác gì trò chơi tinh nghịch của mấy đứa bé.
Vô Kỵ không ngờ vẫn nhẫn nhịn:
- Sao ngươi lại muốn ta về ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Kiếm pháp của ngươi còn chưa học xong, ra ngoài sẽ bị thua thiệt.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi muốn ta quay về cũng là vì nghĩ tốt cho ta ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Đương nhiên.
Tiểu Lôi vốn đã ngẩn người, chợt lại cười cười:
- Chỉ tiếc hắn cho dù muốn theo ngươi về cũng không thể.
Liễu Tam Canh hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì hai người bọn ngươi không có cách nào sống sót đi ra khỏi Hòa Phong Sơn Trang.
Nó lại cười cười:
- Cái chết của ngươi có thể còn mau hơn cả hắn, bởi vì ngươi uống nhiều rượu hơn hắn.
Liễu Tam Canh cười lạnh:
- Lẽ nào trong bình rượu có bẫy rập gì ?
Tiểu Lôi đáp:
- Ngươi biết bình rượu đó đã đặt trên bàn từ sớm, đương nhiên không tưởng được bình rượu có bẫy rập gì, lại không biết bình rượu đó không phải là để ta uống, mà đã chuẩn bị từ sớm cho Triệu Vô Kỵ uống.
Liễu Tam Canh hỏi:
- Ngươi tại sao lại muốn hại hắn ?
Tiểu Lôi đáp:
- Không cần biết ra sao, hắn là chồng của Phượng Nương, ta không hại hắn thì hại ai ?
Liễu Tam Canh đã biến sắc, dùng bàn tay kia cầm bình rượu lên ngửi ngửi, chợt cười lạnh:
- Trong bình rượu này nếu có độc, Liễu Tam Canh ta không những mắt mù, mà cả mũi cũng nên cắt bỏ.
Tiểu Lôi thốt:
- Đoạt Mệnh Canh Phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, muốn lừa gạt ngươi đương nhiên không dễ dầu gì.
Liễu Tam Canh cười lạnh:
- Quả thật không dễ gì.
Tiểu Lôi thốt:
- Chuyện ngươi biết đương nhiên cũng không ít.
Liễu Tam Canh nói:
- Quả thật không ít.
Tiểu Lôi thốt:
- Vậy ngươi nhất định biết, trong giang hồ có bảy vị nữ hiệp, hiệu xưng là Thất Tiên Nữ, đều là mỹ nhân hữu danh trong giang hồ.
Nó đột nhiên cải biến thoại đề, đề khởi chuyện Thất Tiên Nữ hoàn toàn không có quan hệ gì hết, người khác tuy cảm thấy kỳ quái, Liễu Tam Canh lại không để ý đến.
Nếu quả mình đã nắm giữ được mạch môn của một người, biết y vô phương thoát khỏi lòng bàn tay của mình, không cần biết y nói gì đi nữa, mình cũng không cần để ý tới.
Liễu Tam Canh thốt:
- Ta không những biết bọn họ, hơn nữa đã gặp nhiều người.
Tiểu Lôi hỏi:
- Trong số bảy vị tiên nữ đó, có phải có một vị cũng họ Liễu không ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Không sai.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi cũng nhận ra bà ta ?
Liễu Tam Canh không ngờ lại thở dài:
- Lạc Lộ Tiên Tử người như kỳ danh, người ngọc sáng ngời, hơn nữa ôn nhu nhàn tĩnh, nữ nhân như vậy hiện tại đã không còn nhiều.
Tiểu Lôi hỏi:
- Hiện tại bà ta ở đâu ?
Liễu Tam Canh đáp:
- Tịch dương tuy đẹp, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.
Tiểu Lôi hỏi:
- Lẽ nào bà ta đã chết ?
Liễu Tam Canh thở dài:
- Bà ta thật đã chết quá sớm.
Tiểu Lôi thốt:
- Hiện tại ngươi tuy không nhìn thấy, nhất định vẫn còn có thể nhận ra thanh âm của bà ta.
Liễu Tam Canh nói:
- Dư âm dìu dặt, đâu phải chỉ vang vọng dăm ba ngày, âm dung mỹ mạo của bà ta vô luận là ai cũng đều rất khó quên.
Tiểu Lôi cũng thở dài:
- Chỉ tiếc bà ta đã chết quá sớm.
Liễu Tam Canh nói:
- Quả thật đáng tiếc.
Tiểu Lôi bỗng cười cười:
- Liễu Lạc Lộ, ngươi thật ra có chết chưa ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Chưa.
Nó đột nhiên đi hỏi một người đã chết "chết chưa ?", dĩ nhiên khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Không tưởng được không ngờ có người trả lời "chưa", càng không tưởng được người đó là Bán Diện La Sát.
Khiến cho người ta không tưởng nổi nhất là Liễu Tam Canh vừa nghe thanh âm của bà ta, sắc mặt lập tức có đại biến.
Lẽ nào Bán Diện La Sát hung ngoan độc lạt đó lại chính là Lạc Lộ Tiên Tử ôn nhu nhàn tĩnh ?
Tiểu Lôi lại hỏi:
- Ngươi là Lạc Lộ Tiên Tử ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Phải.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi còn chưa chết ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Ta biết ai ai đều nghĩ ta đã chết, chỉ tiếc ta còn chưa chết.
Trong thanh âm của bà ta tràn ngập bi thương, chừng như thật sự nghĩ chuyện mình còn chưa chết là chuyện rất đáng tiếc.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi vốn rõ ràng là một tiên tử, tại sao có thể biến thành một la sát ?
La sát là một loại quỷ cực hung, cực át, cực xấu.
Bán Diện La Sát đáp:
- Sau khi mặt ta bị hủy, ta đã biến thành la sát.
Liên Nhất Liên nhìn mặt bà ta, hiện tại mặt bà ta quả thật đã không còn là tiên tử nữa.
Tiểu Lôi hỏi:
- Mặt ngươi bị ai hủy ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Công Tôn Lan.
Tiểu Lôi hỏi:
- Công Tôn Lan là ai ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là con gái duy nhất của Dương Châu đại hiệp Công Tôn Cương.
Tiểu Lôi hỏi:
- Bọn họ có phải là người của Công Tôn thế gia, một trong Giang Nam tứ đại võ lâm thế gia ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Chính là chúng.
Tiểu Lôi hỏi:
- Công Tôn Lan tại sao lại hủy mặt ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì ả cũng yêu thương Lâm Triều Anh.
Tiểu Lôi hỏi:
- Lâm Triều Anh nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là Tiêu Tương Kiếm Khách Lâm Triều Anh lời nói như đánh rắm.
Tiểu Lôi hỏi:
- Gã là người gì của ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là chồng ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Công Tôn Lan sao lại quen biết được gã ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Lúc đó ả thường đến nhà ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Các ngươi vốn không có cừu hận ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Tuyệt không có.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ả vốn là người gì của ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là chị em kết nghĩa của ta.
Thanh âm của bà ta một mực lãnh lãnh đạm đạm, nói đến đó mới có chút cải biến.
Tiểu Lôi hỏi:
- Giao tình giữa ngươi và ả ra sao ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Ta vốn luôn luôn coi ả là muội muội, chuyện gì ta cũng đều nhường cho ả.
Tiểu Lôi hỏi:
- Nhưng ngươi không thể đem trượng phu nhường luôn cho ả ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Ta vốn không biết chút nào, có một năm vào tiết trung thu, ả mời bọn ta đến nhà ả ăn tết. Sau khi bọn ta đến, ả mời ta uống rượu, ta uống liền.
Thanh âm của bà ta chợt tê khản, qua một hồi rất lâu mới có thể nói tiếp:
- Không tưởng được ả không ngờ thừa lúc ta say rượu, lên giường với chồng ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi đã uống say, sao còn biết được ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì cái gan của bọn chúng cũng quá lớn, dám làm chuyện đó ở căn phòng kế phòng ta, không tưởng được ta nửa đêm sực tỉnh.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi nghe thanh âm của bọn chúng ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Không, nhưng ta lại chừng như bị quỷ đưa đường, chợt muốn qua gian phòng đó xem thử.
Tiểu Lôi thốt:
- Khi nữ nhân đụng phải chuyện như vậy, đều biến thành quái một chút.
Bán Diện La Sát nói:
- Lúc ta nhìn thấy bọn chúng, thật đã tức đến phát điên, Công Tôn Lan sợ quá bỏ chạy, ta rượt truy theo sau, lúc đó ta thật muốn bóp cổ ả đến chết.
Tiểu Lôi hỏi:
- Còn sau đó ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Sau đó ta biến thành như vầy.
Tiểu Lôi hỏi:
- Sao vậy ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì đó là nhà của ả, phụ mẫu huynh đệ của ả nhìn thấy ta muốn giết ả, hợp lại chế trụ lấy ta, cột ta trên lò nung gạch, muốn thiêu sống ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Lâm Triều Anh lẽ nào không lộ mình cứu ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Lúc đó gã đã sớm bỏ chạy, cả bóng cũng không nhìn thấy.
Đối với một nữ nhân mà nói, đó thật là một tao ngộ rất bi thảm, chuyện đó bản thân cũng rất khúc chiết, quả thật có thể coi là một đại bi kịch thê lệ bi thương, làm xúc động nhân tâm.
Nhưng mọi người lại không nghĩ ra Tiểu Lôi tại sao lại dẫn dắt Bán Diện La Sát kể lại chuyện đó.
Chuyện đó và chuyện phát sinh nãy giờ chừng như không có tới một chút quan hệ, chỉ bất quá khiến cho mọi người thay đổi ý tưởng một chút về gã Tiêu Tương Kiếm Khách, quả thật đáng chết.
Tiểu Lôi thốt:
- Từ sau chuyện lần đó, người trong giang hồ đều nghĩ rằng ngươi đã chết.
Bán Diện La Sát nói:
- Bởi vì bọn họ không tưởng được ta không ngờ còn chưa chết, Công Tôn thế gia còn tổ chức tang sự cho ta rất linh đình.
Tiểu Lôi hỏi:
- Tại sao còn chưa chết ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Hôm đó đã đến đường cùng, cũng may mạng ta còn chưa tuyệt, bọn chúng có nằm mộng cũng không tưởng được đêm hôm đó xảo hợp có người muốn ăn trộm gạch của bọn chúng.
Tiểu Lôi hỏi:
- Tên trộm gạch đã cứu ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Nhưng ta không những nửa mặt đã bị thiêu hủy, cả người đều đã bị thiêu không còn hình người.
Tiểu Lôi thốt:
- Cho nên ngươi thà chịu để người ta nghĩ rằng ngươi đã chết, bởi vì ngươi không chịu để người ta nhìn thấy ngươi đã biến ra bộ dạng như vầy.
Bán Diện La Sát nói:
- Ta không những đã biến đổi bộ dạng, cả tâm lý cũng đã biến đổi.
Tiểu Lôi thốt:
- Cho nên một năm sau, trong giang hồ đột nhiên xuất hiện một Bán Diện La Sát.
Bán Diện La Sát nói:
- Bởi vì lúc đó ta mới biết, làm người nhất định phải lòng độc tay lạt mới có thể không bị hiếp đáp lừa gạt.
Tiểu Lôi thốt:
- Nghe nói sau này ngươi trói hết toàn gia Công Tôn Lan hơn bốn chục miệng, rạch nát nửa mặt của bọn chúng, đem bọn chúng bỏ ở nơi không có ai qua lại nằm chờ chết.
Bán Diện La Sát nói:
- Ta ở trên lò nung gạch đã trải qua tư vị chờ chết, ta nhất định phải bắt bọn chúng cũng như ta, toàn gia bọn chúng không có ai là tốt hết.
Tiểu Lôi hỏi:
- Công Tôn Cương tuy tịnh không công chính gì, lại là một hảo thủ của Bát Quái Môn, toàn gia bọn chúng người nào võ công cũng không tệ, ngươi làm sao mà bắt trói bọn chúng được ?
Chuyện đó Liên Nhất Liên đã từng nghe cô nương mặc quần đỏ kể qua, lúc đó nàng cũng thấy kỳ quái, một mình Bán Diện La Sát làm sao có thể trói hết mấy chục người của Công Tôn thế gia, chịu cho bà ta đâm chém.
Bán Diện La Sát đáp:
- Cả nhà bọn chúng uống nước giếng, giếng nước trong hậu viện là giếng nước ngọt có tiếng quanh đó, dùng để pha trà đặc biệt ngon.
Bà ta cười âm trầm:
- Bọn chúng là thế gia, cả đám gia nhân cũng rất rành uống trà.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi bỏ thuốc xuống giếng ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Chỉ bỏ một chút.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi bỏ loại thuốc nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là Quân Tử Tán.
Tiểu Lôi hỏi:
- Thuốc gì vậy ?
Bán Diện La Sát đáp - Là độc dược, uống ít có thể làm cho người ta hôn mê vô lực, uống nhiều thì chết liền.
Tiểu Lôi hỏi:
- Thứ độc dược đó tại sao gọi là Quân Tử Tán ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì thứ thuốc đó giống như quân tử vậy, ôn nhu bình hòa, sau khi hại người, người ta vẫn không biết chút nào.
Tiểu Lôi cười lớn:
- Tên hay !
Nó cười cười nói tiếp:
- Xem ra các vị sau này đối với quân tử phải cẩn thận đề phòng một chút.
Bán Diện La Sát thân thế cô khổ, tao ngộ bi thảm, khó tránh khỏi hận đời đen bạc.
Nó còn nhỏ không ngờ cũng gặp đả kích như vầy, cho nên mới làm ra chuyện khiến cho người ta giật mình.
Tiểu Lôi lại hỏi:
- Hồi nãy có phải ngươi cũng đã bỏ trong bình rượu đó một chút thuốc ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bỏ một chút.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi bỏ thuốc gì ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Quân Tử Tán.
Câu trả lời cuối cùng đó mới là trọng điểm, nét chấm phá cuối cùng. Hiện tại mọi người mới hiểu Tiểu Lôi tại sao lại bất chợt hỏi tới chuyện đó.
Công Tôn Cương cả nhà người nào võ công cũng không tệ, nếu quả không phải vì trúng phải thứ độc Quân Tử Tán đó, tuyệt không thể bị Bán Diện La Sát trói gô lại hết, hoàn toàn không còn lực phản kháng. Thứ Quân Tử Tán đó đương nhiên là thứ độc dược cực kỳ lợi hại, vô sắc vô vị. Nếu không, trong cả nhà Công Tôn Cương cũng có không ít tay lão luyện giang hồ, làm sao lại không có tới một người phát giác ra.
Sắc mặt Vô Kỵ tái nhợt, chợt đưa hai tay cầm bình rượu lên:
- Không đúng.
Liễu Tam Canh cũng đã biến sắc, thất thanh:
- Không đúng cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Bình rượu này ...
Liễu Tam Canh hỏi:
- Lẽ nào ...
Y còn chưa nói dứt lời, Tiểu Lôi đã phất tay thoát khỏi lòng bàn tay của y, thuận tay điểm luôn năm sáu huyệt đạo của y.
Cô nương mặc quần đỏ thở dài:
- Người lợi hại, Quân Tử Tán lợi hại.
Tiểu Lôi cười lớn:
- Ngươi cũng bội phục ta ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Ta thật cực kỳ bội phục.
oo BBííí Maậ ä ä ttt ccuủ û û aa LLiiieê â â nn NNhhaấ á á ttt LLiiieê â â nn Vô Kỵ đang ngồi tại đó, hai mắt cứng đơ, chừng như cả động cũng không thể động.
Liên Nhất Liên nhảy vụt lên, xông qua:
- Bình rượu đó thật có độc ?
Vô Kỵ đáp:
- Giả.
Liên Nhất Liên ngây người:
- Trong bình rượu đó không có độc ?
Vô Kỵ đáp:
- Không có.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Đã không có độc, tại sao lại không đúng ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì không có độc cho nên mới không đúng.
Chàng thở dài, lại nói:
- Bọn họ nói cứng là trong rượu có độc, nói như thật, trong rượu lại không có tới một chút độc, đó đương nhiên là không đúng !
Tiểu Lôi cười lớn:
- Nếu không phải ta nói như thật, lão hồ ly Liễu Tam Canh làm sao có thể trúng kế của ta.
Liên Nhất Liên không ngờ còn chưa hiểu, lại hỏi Vô Kỵ:
- Trong rượu đã không có độc, ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ta biến thành bộ dạng gì ?
Liên Nhất Liên nói:
- Bộ dạng giống như bị trúng độc.
Vô Kỵ cười cười:
- Giống như bị trúng độc tịnh không phải là thật bị trúng độc, đó là một khác biệt rất lớn.
Tiểu Lôi thốt:
- Nếu không có hắn phụ ta diễn tuồng kịch đó, ta muốn đắc thủ chỉ sợ không dễ như vậy.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ngươi làm sao mà biết hắn có thể giúp ngươi diễn kịch ?
Tiểu Lôi đáp - Bởi vì ta biết hắn cũng không muốn để Liễu Tam Canh dẫn hắn về.
Liên Nhất Liên lại hỏi Vô Kỵ:
- Ngươi làm sao biết nó đang lừa người ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Liễu Tam Canh nếu thật đã trúng độc, nó căn bản bất tất phải nói ra.
Liên Nhất Liên nói:
- Nó ít ra cũng nên đợi đến khi Liễu Tam Canh ngã gục rồi mới nói nữa.
Vô Kỵ cười:
- Ngươi cuối cùng cũng đã thông minh ra rồi.
Liên Nhất Liên ngậm miệng.
Nàng hồi nãy phát hiện lắm mưu nhiều kế của mình so với người ta thật giống như là trò đùa tinh nghịch của trẻ nít.
Hiện tại nàng mới biết mình đã lầm.
Tịnh không phải "giống như" là trò đùa tinh nghịch của trẻ nít, mà căn bản "là".
trò đùa tinh nghịch của trẻ nít.
Khác biệt rất lớn.
Bán Diện La Sát lại rót rượu, rót cho mỗi người một chén.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải hỏi bà ta:
- Trong hậu viện của nhà Công Tôn Cương thật có giếng nước ngọt ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Thật.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Bà thật đã hạ độc vào giếng ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Thật.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Nhưng bà không có hạ độc vào rượu ?
Bán Diện La Sát nhìn nàng, đôi mắt sau vuông lụa đen lấp loáng phát quang, chợt cười:
- Ngươi là một cô bé tốt, ta cũng thích ngươi, cho nên ta mới nói cho ngươi biết, có hai chuyện ngươi nhất định phải ghi nhớ.
Liên Nhất Liên nói:
- Tôi đang nghe.
Bán Diện La Sát thốt:
- Nếu quả ngươi muốn lừa gạt người ta, nhất định phải ghi nhớ, lúc ngươi gạt người tuyệt không thể hoàn toàn nói láo, ngươi nhất định trước tiên phải nói thật, sau khi làm cho người ta tin lời ngươi nói là thật, rồi mới nói láo, người ta mới có thể tin được.
Liên Nhất Liên nói:
- Có lý.
Bán Diện La Sát thốt:
- Nếu quả ngươi không muốn bị người ta lừa gạt, nhất định phải ghi nhớ, trong giếng có độc hay không, và rượu có độc hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Liên Nhất Liên thở dài:
- Quả thật là hai chuyện khác nhau.
Bán Diện La Sát thốt:
- Đạo lý đó rõ ràng rất đơn giản, lại khơi khơi có rất ít người minh bạch.
Liên Nhất Liên nói:
- Nếu quả mọi người đều minh bạch đạo lý đó, còn có ai có thể bị gạt nữa ?
Bán Diện La Sát mỉm cười:
- Bởi vì rất ít có người minh bạch đạo lý đó, cho nên trên thế gian mới còn có người đi lừa gạt người ta.
Liên Nhất Liên nói:
- Không sai chút nào.
Cô nương mặc quần đỏ cũng thở dài:
- Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nâng chén, Vô Kỵ cũng nâng chén.
Tiểu Lôi nhìn chàng, chợt hỏi:
- Ngươi xem chừng không dễ bị gạt ?
Vô Kỵ cười cười:
- Nếu quả thường hay bị người ta gạt, thật không thú vị gì.
Tiểu Lôi nói:
- Hình như ngươi đã biến thành không quá thích nói chuyện.
Vô Kỵ thốt:
- Chuyện không nên nói không cần phải nói, bởi vì ...
Tiểu Lôi nói:
- Bởi vì nói quá nhiều cũng không thú vị gì.
Vô Kỵ mỉm cười:
- Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nói:
- Ngươi là người thông minh, bọn ta không phải là đối đầu, nếu quả ngươi theo ta đi, ta nhất định để ngươi làm phó giáo chủ của ta.
Vô Kỵ không trả lời, hỏi ngược:
- Ngươi muốn đi ?
Tiểu Lôi cũng không trả lời, cũng hỏi ngược:
- Một người mù không nhìn thấy gì, làm sao có thể biết ta đang ở đây, làm sao có thể tìm đến ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì có người cho y biết.
Tiểu Lôi nói:
- Cho nên ngoại trừ y ra, nhất định còn có người biết ta đang ở đây.
Vô Kỵ thốt:
- Nhất định có.
Tiểu Lôi nói:
- Ta lại không muốn để người ta đến tìm ta nữa.
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi nhất định không muốn.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ta có phải nên đi mau không ?
Vô Kỵ đáp:
- Càng mau càng tốt.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi có đi theo ta không ?
Vô Kỵ hỏi:
- Nếu ngươi là ta, ngươi có theo ta không ?
Tiểu Lôi đáp:
- Không.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì ta muốn làm làm làm giáo chủ, làm phó giáo chủ không thú vị gì.
Vô Kỵ thốt:
- Chuyện không thú vị, chỉ có một hạng người mới có thể đi làm.
Tiểu Lôi nói:
- Chỉ có kẻ khờ mới có thể đi làm.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta có phải là kẻ khờ không ?
Tiểu Lôi đáp:
- Không.
Nó từ từ nói tiếp:
- Ta tìm người ta làm phó giáo chủ của ta, nếu quả hắn không chịu, hắn đương nhiên cũng không thể coi là kẻ kẻ khờ, tối đa cũng chỉ bất quá có thể coi là người chết.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì cho dù lúc đó hắn không phải là người chết, cũng sẽ rất mau chóng biến thành người chết.
Vô Kỵ thốt:
- May là ta không phải là người ta.
Tiểu Lôi lại nhìn chàng cả nửa ngày, thở dài:
- May là ngươi không phải.
Có hạng người nói đến là đến, nói đi là đi.
Nếu quả y muốn đến, ai cũng không biết lúc y đến, y đã muốn đến, ai cũng không ngăn chặn được y.
Nếu quả y muốn đi, cũng không ai có thể lưu giữ được y.
Tiểu Lôi là hạng người đó.
Cho nên nó đã đi, dẫn theo Liễu Tam Canh cho dù chưa bị điểm huyệt cũ ng đã tức gần chết.
Nó hỏi Vô Kỵ:
- Ngươi có muốn ta giao y cho ngươi không ?
Vô Kỵ không khờ, cho nên chàng không muốn.
Người đó giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay, hơn nữa còn là củ khoai nóng phỏng tay nhất thiên hạ.
Vô Kỵ thốt:
- Nếu ngươi nhất định muốn lưu y lại, ta không chừng sẽ giết y.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi muốn giết y ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta không thể giết y.
Tiểu Lôi hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta biết y cũng tuyệt không thể giết ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Vì ngươi biết y tuyệt sẽ không giết ngươi, cho nên hôm đó ngươi mới tìm y thanh toán món nợ đó ?
Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng ba năm ngoái, món nợ đó là món nợ chàng chuẩn bị hoàn trả lại cho Liễu Tam Canh.
Tiểu Lôi biết chuyện đó:
- Hôm đó vốn là ngày lành hoàng đạo, cũng là ngày đại hỷ của ngươi, ngươi không ngờ còn để y tìm tới, chỉ là vì ngươi biết rõ thứ người như y tuyệt sẽ không giết ngươi vào ngày đó để đòi nợ.
Vô Kỵ thốt:
- Ta xem chừng biết chút ít.
Tiểu Lôi nói:
- Xem ra ngươi thật không khờ chút nào.
Cô nương mặc quần đỏ bỗng lại thở dài:
- Nếu quả hắn khờ một chút, hắn đã không còn sống tới bây giờ.
Tiểu Lôi chung quy đã đi. Không ai hỏi tới Diệu Thủ Nhân Trù, giữa những người đó căn bản không có tình cảm với nhau.
Tiểu Lôi quả thật có cách khống chế bọn họ, không cần biết bọn họ có ý đồ gì đối với Tiểu Lôi, Tiểu Lôi nhất định có thể tự chiếu cố lấy mình.
Cho nên Vô Kỵ tịnh không đề tỉnh nó, chỉ hy vọng nó không quá "như ý", một người nếu quả mọi sự đều rất như ý, sau này khó tránh khỏi biến thành không như ý.
Liên Nhất Liên xem chừng rất sợ Vô Kỵ chất vấn nàng, không đợi Vô Kỵ mở miệng, nàng đã xen lời:
- Ta biết sư huynh muội các người nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, ta không thể ở lại với các người, hiện tại cho dù trời có sập ta cũng trước hết phải đi ngủ một giấc rồi mới nói sau.
Cho nên hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai sư huynh muội bọn họ.
Cô nương mặc quần đỏ miễn cưỡng cười cười:
- Ngươi nhất định không tưởng được bất chợt có một sư muội đi tìm ngươi, ngươi xem chừng căn bản không có sư muội.
Vô Kỵ nói:
- Ta không có.
Cô nương mặc quần đỏ thốt:
- Ngươi đương nhiên càng không tưởng được vị sư muội đó là ta.
Vô Kỵ nói:
- Ta quả thật không tưởng được.
Chàng nhìn nàng ta, cười cười:
- Ngươi giả gái thật giống đó chứ.
Cô nương mặc quần đỏ đó lẽ nào không phải là nữ nhân ?
Nàng ta cúi đầu:
- Ta làm như vậy là vì bất đắc dĩ.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có phải có phiền lụy gì không ?
Cô nương mặc quần đỏ thở dài:
- Phiền lụy của ta thật là lớn.
Vô Kỵ hỏi:
- Phiền lụy gì ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Có một đối đầu cực kỳ lợi hại muốn tìm bắt ta, ta bị bọn chúng bức bách không còn đường đi, cho nên chỉ còn nước tìm đến ngươi.
Vô Kỵ hỏi:
- Bọn chúng là ai ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Ta tịnh không muốn ngươi giúp ta đi đối phó bọn chúng.
Vô Kỵ hỏi:
- Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Bởi vì bọn chúng là người rất không dễ đối phó, ta tuyệt không thể bắt ngươi vì ta mà đi mạo hiểm. Ta cũng biết chính ngươi nhất định cũng còn có chuyện khác để làm.
Vô Kỵ tịnh không phủ nhận, Cô nương mặc quần đỏ nói:
- Cho nên ta chỉ bất quá hy vọng ngươi có thể để cho ta tạm thời trốn ở đây, ta tin rằng bọn chúng tuyệt không thể tìm đến đây.
Nàng ta thở dài, lại nói:
- Ta vốn không muốn chuốc thêm phiền lụy cho ngươi, nếu quả ngươi có khốn khó, ta lúc nào cũng có thể đi.
Vô Kỵ hỏi:
- Bọn ta có phải là bằng hữu không ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Ta hy vọng là vậy.
Vô Kỵ thốt:
- Một người có lúc khốn khó, không đến tìm bằng hữu thì tìm ai ?
Cô nương mặc quần đỏ nhìn chàng, trong mục quang tràn ngập vẻ cảm kích.
Nhưng lúc Vô Kỵ vừa quay mình, ánh mắt của nàng ta đã biến đổi, biến thành vừa âm trầm vừa ác độc.
Nàng ta đến đây đương nhiên không phải thật là vì muốn trốn tránh kẻ thù, nàng ta đến đây để giết người.
Người nàng ta muốn giết là Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại nàng ta còn chưa xuất thủ chỉ bất quá vì nàng ta chưa nắm chắc có thể đối phó Triệu Vô Kỵ.
Nàng ta đang chờ cơ hội.
Bởi vì "nàng ta" là "bằng hữu" tân giao của Vô Kỵ, Lý Ngọc Đường, cũng là Đường Ngọc !
Vô Kỵ nhất định có nằm mộng cũng không thể tưởng được vị bằng hữu đó là Đường Ngọc.
Chàng quay mình, nhìn cội ngô đồng ngoài khách sảnh, trầm tư rất lâu, chợt thốt:
- Ngươi không thể lưu lại đây.
Đường Ngọc thoát miệng hỏi:
- Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta sáng sớm ngày mai đã phải đi ra ngoài, để ngươi một mình ở lại đây, ta không an tâm.
Đường Ngọc nói:
- Vậy ta ...
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi có thể theo ta đi, giả làm thuộc hạ của ta, ta kêu người chuẩn bị một cỗ xe lớn, ta tin rằng ai ai cũng không thể vào xe của ta tìm người.
Đường Ngọc hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi đâu ?
Vô Kỵ đáp:
- Đến Xuyên Trung.
Chàng mỉm cười, lại nói:
- Những người đó đang tìm ngươi ở vùng lưỡng hà, ngươi lại đi đến Xuyên Trung, đó không phải là rất hay sao ?
Đường Ngọc cũng cười:
- Thật là cực hay.
Y thật cảm thấy cực kỳ hay.
Trên đường cơ hội của y đương nhiên càng nhiều, vừa đến Xuyên Trung, càng như là dê lọt vào miệng cọp.
Cả chính y đều không tưởng được vận khí có thể tốt như vậy, hoàn toàn không phải tổn phí công phu.
Y nhịn không được hỏi:
- Bọn ta chuẩn bị lúc nào động thân ?
Vô Kỵ đáp:
- Sáng sớm ngày mai là đi liền.
Đường Ngọc hỏi:
- Vị Liên công tử kia có phải cũng cùng đi ?
Vô Kỵ đáp:
- Gã không thể đi.
Đường Ngọc hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì gã sợ ta đánh bể đầu gã.
Vô Kỵ cũng lộ vẻ rất khoái trá.
Chàng vốn thích trợ giúp bằng hữu, hà huống đi Xuyên Trung ngàn dặm tịch mịch, có thể có một bằng hữu kết bạn động hành càng là một chuyện làm cho người ta khoan khoái.
Chàng một mực đưa vị bằng hữu đó về phòng khách rồi mới đi.
Nhìn theo bóng chàng đi ra, Đường Ngọc cơ hồ nhịn không được muốn cười lớn.
Lần này cái chết của Triệu Vô Kỵ đã định.
oo Đêm càng khuya, càng tĩnh lặng.
Nếu quả là trước đây, một khi Triệu Vô Kỵ về nhà, nhất định sẽ đánh thức mọi người dậy, huyên thuyên với chàng, uống rượu với chàng.
Chàng luôn luôn thích nhiệt náo, nhưng hiện tại chàng đã biến đổi, cả chính chàng cũng cảm thấy mình đã biến đổi.
Chàng tuy không phải là một hiếu tử mặt sầu mày khổ, bi phẫn tuyệt vọng, khiến cho người ta nhìn thấy phải thương tâm đến mức khó chịu, nhưng chàng cũng không còn là một Triệu Vô Kỵ phong lưu phóng khoáng có gì nói đó như trước đây.
Hiện tại chàng đã học tàng giấu lời nói trong tâm, trong tâm chàng nghĩ gì, chỉ có tự chàng biết.
Bởi vì chàng không muốn bị lừa nữa, cũng không muốn chết.
Đình viên tịch mịch.
Trong đình viên tăm tối, không ngờ còn có ánh đèn thấp thoáng thiểm động qua song cửa.
Ánh đèn yếu ớt, có lúc sáng, có lúc tắt.
Nơi đó chính là thư phòng của Triệu Giản Triệu nhị gia, từ lúc Triệu nhị gia tạ thế, nơi đó luôn luôn bỏ không, rất ít có ai đi lại, nửa đêm canh ba càng không thể có người.
Nếu quả không có người, làm sao có ánh đèn thiểm động ?
Vô Kỵ lại xem chừng không cảm thấy kỳ quái, chuyện có thể khiến cho chàng cảm thấy kỳ quái xem chừng không có nhiều.
Trong thư phòng quả nhiên có người, người đó không ngờ là Liên Nhất Liên.
Vô Kỵ lẳng lặng tiến vào, đứng sau lưng nàng nhìn, chợt nói:
- Ngươi tìm gì vậy ? Chưa tìm ra à ?
Liên Nhất Liên giật mình quay đầu lại, ngẩn người.
Vô Kỵ thốt:
- Nếu ngươi chưa tìm ra, ta có thể phụ ngươi tìm, nơi này ta rất rành.
Liên Nhất Liên chầm chậm đứng lên, phủi vạt áo, không ngờ lại cười cười:
- Ngươi đoán thử ta tìm cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta không đoán ra.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ta đương nhiên là tìm trân châu tài bảo, lẽ nào ngươi còn chưa nhìn ra ta là độc hành đại đạo ?
Vô Kỵ thốt:
- Nếu quả ngươi là độc hành đại đạo, vậy ngươi không thể không chết đói.
- Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
- Nếu ngươi vạn nhất không chết đói, cũng nhất định bị người ta bắt, lột hết quần áo, treo lên cây, đánh cho đến chết.
Chàng cười lạnh, lại nói:
- Bởi vì ngươi không những mưu kế dở hơi, hơn nữa tay chân luýnh quýnh, ngươi đi trộm đồ ở đâu, người bên ngoài đều nghe được hết.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Hiện tại ngươi có phải muốn treo ta lên cây ...
Bốn chữ "lột hết quần áo" nàng không những không dám nói ra, cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
Vô Kỵ thốt:
- Ta chỉ bất quá muốn hỏi ngươi vài câu, nhưng ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, nếu ngươi không trả lời, ta phải ...
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ngươi phải làm gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Ngươi sợ ta làm gì nhất, ta sẽ làm như vậy.
Mặt Liên Nhất Liên đã đỏ hồng, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Vô Kỵ thốt:
- Ta biết ngươi không phải họ Liên, cũng không phải tên là Liên Nhất Liên.
Chàng trầm mặt, cười lạnh:
- Ngươi tốt hơn hết là mau nói ra ngươi thật ra họ gì ? Đến đây làm gì ? Tại sao lại cứ như âm hồn bất tán lẩn quẩn bên ta ?
Liên Nhất Liên cúi đầu, tròng mắt len lén liếc liếc, chợt thở dài:
- Ngươi lẽ nào một chút cũng không nhìn ra ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta nhìn không ra.
Liên Nhất Liên thốt:
- Nếu một cô gái không thích ngươi, sẽ không đến tìm ngươi !
Vô Kỵ nói:
- Không thể tìm.
Liên Nhất Liên cúi đầu càng thấp, làm như bẽn lẽn mắc cỡ, dịu dàng thốt:
- Vậy ngươi hiện tại nên hiểu rõ ta tại sao lại đến tìm ngươi.
Vô Kỵ nói:
- Ta còn chưa minh bạch.
Liên Nhất Liên cơ hồ nhảy dựng lên, la lớn:
- Lẽ nào ngươi là con heo ?
Vô Kỵ nói:
- Cho dù ta là heo, cũng không phải là heo chết.
Liên Nhất Liên chợt cười.
Lúc nàng bắt đầu cười, người của nàng đã rướn lên, tay huy xuất, phóng ra ám khí của nàng.
Người đi lại trên giang hồ, trên mình ít nhiều gì đều có mang ám khí, chỉ tiếc ám khí của nàng đã không độc lạt, thủ pháp cũng không mấy xảo diệu, so với độc môn ám khí của Đường gia thì thật quá thua xa.
Nếu quả nàng cười rất ngọt ngào, rất mê hồn người, làm cho người ta không tưởng được nàng đột nhiên xuất thủ, chắc cũng rất lợi hại.
Chỉ tiếc nàng cười không mấy tự nhiên.
Chính nàng cũng biết dùng phương pháp đó đối phó Triệu Vô Kỵ, hy vọng thành công không lớn lắm.
Chỉ tiếc nàng lại không còn biện pháp nào khác.
Không tưởng được phương pháp đó không ngờ rất hữu hiệu, Triệu Vô Kỵ không ngờ lại không rượt theo.
oo Gió vuốt ve bờ má, đêm khuya âm hàn, nóc nhà cao vút đã bị nàng chọc thủng một lỗ.
Trong tâm nàng chợt có thứ cảm giác kỳ quái, phảng phất hy vọng Vô Kỵ sẽ đuổi theo.
Bởi vì nàng biết, một khi ly khai khỏi nơi đây, sau này vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, cũng vĩnh viễn không thể gặp lại người trẻ tuổi khuôn mặt mang vết sẹo anh tráng đó.
Có lẽ nàng căn bản không nên đến nơi này, bọn họ căn bản không nên tương kiến, nhưng nàng đã đến, trong tim nàng đã lưu lại một bóng hình vĩnh viễn vô phương quên lãng.
Nàng không nhịn được tự hỏi trong tâm:
"Nếu quả hắn rượt theo, bắt ta về, ta có sẽ đem bí mật kể cho hắn biết không ?".
"Nếu quả hắn biết bí mật của ta, sẽ làm sao với ta ?".
Nàng không nghĩ nữa, nàng cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại nàng muốn đi đến một nơi xa lạ, sau khi đi đến đó, bọn họ càng không thể có cơ hội tái kiến.
Không gặp cũng tốt, gặp trái lại chỉ gây phiền não.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, vực khởi tinh thần, nghênh đón làn gió lướt qua mặt, phóng ra khỏi Hòa Phong Sơn Trang.
Nàng quyết tâm không quay đầu trở lại nhìn, quyết tâm bỏ rơi hết mọi phiền não.
Nhưng khơi khơi nàng lại cảm thấy trong tâm có một thứ bi thương và tịch mịch khôn tả.
Bởi vì nàng vĩnh viễn không thể bộc lộ kể lể cho người ta biết.
oo Mấy mũi ám khí bình dị đã bị đánh rớt dưới đất, là mấy mũi thoa chế tạo rất tinh xảo, trong bóng tối lấp lóe ngân quang. Thứ ám khí đó không những khinh xảo, mà còn đẹp đẽ, có lúc thậm chí có thể cắm trên đầu làm trang sức.
Có rất nhiều cô gái thích tìm người ta rèn dũa ám khí dạng đó để mang trên mình, bọn họ cũng tịnh không thật muốn dùng chúng để hại người, chỉ coi như là một món đồ chơi thú vị.
Một thứ ám khí vừa đẹp đẽ, lại vừa thú vị, đương nhiên không ngăn chận được người như Triệu Vô Kỵ.
Chàng không rượt theo nàng chỉ vì chàng căn bản không muốn đuổi theo.
Cho dù có đuổi theo thì sao, lẽ nào thật có thể lột sạch y phục của nàng, nghiêm hình khảo vấn ?
Không cần biết thật ra lai lịch của nàng ra sao, không cần biết nàng có bí mật gì, nàng đối với Vô Kỵ tuyệt không có ác ý.
Một điểm đó Vô Kỵ đương nhiên thấy được.
Cho nên chàng không những không muốn rượt theo, cả bí mật của nàng cũng không muốn biết.
Một cô gái như nàng cũng có thể có bí mật vĩ đại gì sao ?
Sau này chàng mới biết là mình đã lầm, lầm rất đáng sợ.
Trong thư phòng hỗn loạn giống như có một bầy chuột đã quậy nát nồi vậy.
Vô Kỵ không thắp đèn lên.
Chàng không muốn tìm đồ dẫn lửa ở nơi hỗn loạn này, chỉ hy vọng có thể tĩnh tại ngồi xuống, đem những chuyện xảy ra trong ngày tĩnh tại ôn lại một lần, bởi vì sau này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội như vầy nữa.
Chàng nghĩ đến phụ thân chàng, nghĩ đến "ngày lành hoàng đạo" đáng sợ bi thảm đó, nghĩ đến Phượng Nương, nghĩ đến Tư Không Hiểu Phong, cũng nghĩ đến Đường Ngọc và Thượng Quan Nhẫn.
Chàng cảm thấy trong những chuyện đó có một mắc gút không giải khai được.
Nếu quả chàng cứ không tháo gỡ được, mắc gút đó sớm muộn gì cũng thắt lấy cổ chàng, thắt chàng đến chết.
Bất hạnh là, tuy chàng biết có một mắc gút như vậy, lại không thể tìm ra mắc gút đó ở đâu ?
Chàng không nhịn được thở dài nhè nhẹ, trong sân cũng có người đang thở dài nhè nhẹ.
Tiếng thở dài tuy rất nhỏ, nhưng đột nhiên nghe thấy giữa đêm khuya vắng lặng vẫn có thể làm cho người ta giật mình.
Vô Kỵ lại cả động cũng không động.
Chàng chừng như đã sớm biết đêm hôm nay còn có người đến tìm chàng.
Trong bóng tối quả nhiên xuất hiện mọt người, đến trước cửa bỗng hỏi:
- Ngươi có phải đang đợi người ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta đang đợi người ?
Người đó đáp:
- Bởi vì lúc đợi người không cần phải thắp đèn, ai đến ngươi bất tất nhìn cũng biết.
Người đó cười cười, lại nói:
- Ngươi đương nhiên không tưởng được bây giờ còn có người đến, càng không thể tưởng được lại đích thị là ta.
Vô Kỵ thừa nhận:
- Ta quả thật không tưởng được.
Người đến không ngờ lại là Liên Nhất Liên, nàng không ngờ lại đã quay về.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Trong tâm ngươi nhất định nghĩ con người ta thật là một âm hồn bất tán, không dễ gì bỏ chạy được, lại trở lại đây làm gì ?
Vô Kỵ thốt:
- Ta đang muốn hỏi ngươi ngươi trở lại làm gì ?
Liên Nhất Liên thở dài:
- Lần này không phải là ta tự nguyện trở lại.
Vô Kỵ hỏi:
- Lẽ nào có người bắt ngươi trở lại ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Nếu không có người, nhất định là ta lại đã nhìn thấy quỷ.
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi xem chừng thường hay thấy quỷ.
Liên Nhất Liên thở dài:
- Đó chỉ bất quá là vì chỗ của ngươi có quá nhiều quỷ, nam quỷ nữ quỷ, lão quỷ tiểu quỷ, quỷ kiểu nào cũng có.
Vô Kỵ hỏi:
- Lần này ngươi đụng phải quỷ nào ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Là lão quỷ.
Nàng cười khổ:
- Lão quỷ đó tay nghề xem chừng còn ghê gớm hơn tiểu quỷ nhiều, không cần biết ta chạy tới đâu, lão thình lình cứ chặn đường ta, ta đon giản không còn cách nào khác.
Đảm lượng của nàng tuy hơi nhỏ, xuất thủ tuy hơi mềm, nhưng khinh công của nàng lại rất không tệ.
Làn này kẻ nàng đụng phải, vô luận là người hay là quỷ, khinh công nhất định hơn nàng xa.
Người khinh công cao hơn nàng tịnh không nhiều.
Vô Kỵ hỏi:
- Y nhất định muốn bắt ngươi trở lại tìm ta ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Y nghĩ ta đã lừa ngươi, muốn ta trở lại nói thật cho ngươi biết.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có chịu nói không ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Lời ta nói vốn là nói thật.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi là độc hành đại đạo, đến đây chỉ bất quá là muốn kiếm tiền ?
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ngươi không tin ?
Vô Kỵ thở dài:
- Ngươi thật muốn ta tin ?
Liên Nhất Liên cười lạnh:
- Ngươi tại sao lại không thể tin ? Lẽ nào chỉ có nam nhân mới có thể làm độc hành đại đạo ? Nữ nhân cũng là người vậy, tại sao không thể làm cường đạo ?
Nàng càng nói càng cảm thấy cường tâm tráng khí, cả chính mình cũng không khỏi có chút bội phục mình, chừng như cảm thấy mình đã thay mặt cho phái nữ vùng lên, bởi vì nàng đã tranh giành được quyền lực cường đạo cho phái nữ.
Chàng lại thở dài:
- Ta chỉ bất quá cảm thấy ngươi không giống cường đạo.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Cường đạo nên giống bộ dạng ra sao ? Có nên dán chiêu bài trên đầu không ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi thật là cường đạo ? Là độc hành đại đạo ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Đương nhiên là thật, nếu quả ngươi còn chưa tin, ta cũng không còn cách nào khác.
Vô Kỵ thốt:
- Ta tin.
Liên Nhất Liên thở phào:
- Ngươi tin là tốt nhất.
Vô Kỵ thốt:
- Không tốt.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Có gì không tốt ?
Vô Kỵ đáp:
- Ngươi có biết bọn ta lúc bắt được cường đạo, sẽ dùng cách nào đối phó không ?
Liên Nhất Liên lắc đầu.
Vô Kỵ thốt:
- Có khi bọn ta lột sạch y phục của y ra, treo lên cây, có khi bọn ta thậm chí còn móc mắt y, cắt tai y xuống, đánh gãy chân y.
Liên Nhất Liên biến sắc, miễn cưỡng cười:
- Đối với nữ nhân các ngươi đương nhiên không thể làm vậy.
Vô Kỵ thốt:
- Nữ nhân cũng là người vậy, y đã có thể làm cường đạo, bọn ta tại sao không thể đối như vậy với y ?
Liên Nhất Liên không nói gì.
Vô Kỵ thốt:
- Nhưng ta đương nhiên sẽ không làm vậy, bọn ta dù gì cũng là bằng hữu.
Liên Nhất Liên cười:
- Ta đã sớm thấy ngươi không phải là người hung ác như vậy.
Vô Kỵ cũng cười, chợt hỏi:
- Ngươi có nghe đến cái tên Tư Không Hiểu Phong không ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Người chưa từng nghe qua cái tên đó nhất định là kẻ điếc.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có biết ông ta là người ra sao không ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Nghe nói thời trẻ ông ta là một mỹ nam tử, nhưng ai cũng không biết tại sao ông ta một mực không thành hôn, hơn nữa cũng chưa từng lai vãng với bất cứ nữ nhân nào.
Chuyện nữ nhân quan tâm nhất, chú ý nhất luôn luôn là những chuyện đó. Đối với một nam nhân mà nói, những chuyện đó tuyệt không phải là một bộ phận trọng yếu.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi còn biết gì nữa ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Nghe nói nội gia miên chưởng và Thập Tự Tuệ Kiếm của ông ta có thể coi là công phu nhất lưu trong giang hồ, cả chưởng môn nhân phái Võ Đang cũng từng nói qua, kiếm pháp của ông ta tuyệt đối có thể gồm trong thập đại kiếm khách của đương kim thiên hạ, thậm chí so với danh túc của phái Võ Đang là Long tiên sinh còn cao hơn một chút.
Vô Kỵ hỏi:
- Còn gì nữa ?
Liên Nhất Liên ngẫm nghĩ:
- Nghe nói ông ta cũng là một trong mười người có quyền lực nhất đương kim.
Nàng lại giải thích:
- Bởi vì ông ta vốn lại một trong tứ đại cự đầu của Đại Phong Đường, từ lúc tổng đường chủ của Đại Phong Đường là Vân Phi Dương Vân lão gia tử bế quan luyện kiếm, chuyện của Đại Phong Đường toàn bộ đều do ông ta tác chủ, ông ta nhất thanh hiệu lệnh, tối thiểu có hai ba vạn người sẽ liều mạng cho ông ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Còn gì nữa ?
Liên Nhất Liên hỏi:
- Còn chưa đủ sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Còn chưa đủ, bởi vì mấy điểm ngươi kể tịnh không phải là chỗ đáng sợ nhất của ông ta.
- Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
- Kiếm pháp của ông ta tuy cao, lại vẫn không bằng khinh công của ông ta.
- Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
- Khinh công của ngươi cũng không tệ, nhưng ngươi nếu đụng phải ông ta, không cần biết là chạy đi đâu, ông ta đều có thể chặn trước mặt ngươi, ngươi không còn cách nào khác.
Liên Nhất Liên chung quy đã minh bạch:
- Người hồi nãy bắt ta quay về có phải là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta cũng không biết có phải là ông ta hay không, ta chỉ biết ông ta đã đến.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ngươi làm sao biết được ?
Vô Kỵ đáp:
- Bỏi vì ta biết Liễu Tam Canh là người mù, đích đích xác xác là người mù.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Liễu Tam Canh có phải là người mù hay không có quan hệ gì tới Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
- Một người mù làm sao có thể biết Như Ý Đại Đế là Tiểu Lôi mà y muốn tìm ?
Làm sao có thể biết Tiểu Lôi ở đây ? Cho dù tai của y thính hơn tai người ta, những chuyện đó cũng không phải dùng tai là có thể suy ra được.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Cho nên ngươi nghĩ nhất định là có người khác cho y biết ?
Vô Kỵ đáp:
- Nhất định.
Liên Nhất Liên hỏi:
- "Người khác" đó nhất định là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
- Nhất định.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta không nghĩ ra được ngươi thứ hai.
Lý do đó tịnh không thể coi là rất tốt, nhưng đối với Liên Nhất Liên mà nói, lại đã quá đủ.
Liên Nhất Liên tịnh không phải là người không biết lý lẽ !
Vô Kỵ thốt:
- Ta tuy không thể lột trần ngươi, cũng không thể cắt tai ngươi, người khác lại không chừng có thể làm như vậy.
Liên Nhất Liên hỏi:
- "Người khác" mà ngươi nói cũng là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ điềm đạm thốt:
- Môn hạ đệ tử của Đại Phong Đường tịnh không phải là rất nghe lời, nếu quả có người nhất thanh hiệu lệnh, có thể đủ để khiến cho bọn họ đi liều mạng ...
Chàng cười cười:
- Người đó là người ra sao, ta không cần nói ngươi cũng nên biết.
Nụ cười của chàng rất ôn hòa, nhưng vết sẹo trên mặt lại khiến cho nụ cười của chàng xem chừng phảng phất có nét âm trầm tàn khốc.
Chàng nói tiếp:
- Từ lúc ta mười ba tuổi, phụ thân ta đã gởi ta mỗi năm đến nhà ông ta ở nửa tháng, cho đến khi ta hai mươi mới đình chỉ.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Vậy ngươi nhất định cũng có học qua Thập Tự Tuệ Kiếm của ông ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Phụ thân ta gởi ta đi học tịnh không phải là kiếm pháp của ông ta, mà là thái độ làm người của ông ta, phương pháp hành sự của ông ta.
Liên Nhất Liên nói:
- Cho nên ngươi càng hiểu rõ ông ta hơn người ta.
Vô Kỵ thốt:
- Cho nên ta biết ông ta muốn ngươi trở lại tịnh không phải thật là muốn ngươi nói thật cho ta nghe.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ông ta cũng biết ngươi tuyệt sẽ không nói.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Vậy tại sao ông ta nhất định phải bức ta trở về tìm ngươi ?
Vô Kỵ đáp:
- Ông ta biết ngươi là bằng hữu của ta, ông ta không chịu tự tay xuất thủ đối phó ngươi, cho nên mới đem ngươi giao lại cho ta.
Liên Nhất Liên muốn cười, lại không cười nổi:
- Ông ta có phải muốn xem xem ngươi sẽ dùng cách gì đối phó ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Ông ta cũng rất hiểu rõ ta, ta tuy không lột hết y phục ngươi, đem treo ngươi lên, cũng không thể cắt tai ngươi, đánh gãy chân ngươi, ông ta biết ta tuyệt không thể làm những chuyện đó.
Liên Nhất Liên lại thở phào:
- Ta cũng biết ngươi không thể.
Vô Kỵ ngưng thị nhìn nàng, gằn từng tiếng:
- Nhưng ta có thể giết ngươi.
Thái độ của chàng vẫn rất ôn hòa, nhưng thứ thái độ ôn hòa thâm trầm đó lại càng làm cho người ta kinh sợ hơn vẻ hung bạo man di.
Sắc mặt Liên Nhất Liên đã tái nhợt.
Vô Kỵ thốt:
- Ông ta muốn ngươi trở lại là muốn ta giết ngươi, bởi vì ngươi quả thật có rất nhiều chỗ đáng nghi, ta cho dù có giết lầm ngươi cũng còn hơn là thả ngươi đi.
Liên Nhất Liên thất kinh nhìn chàng, giống như lần đầu tiên nhìn rõ con người chàng.
Vô Kỵ thốt:
- Hiện tại bọn ta tuy không nhìn thấy ông ta, ông ta lại nhất định nhìn thấy bọn ta, nếu quả ta không giết ngươi, ông ta nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, rất ngoài ý liệu, lại nhất định sẽ không cản chận ngươi nữa.
Chàng bỗng lại cười cười, chầm chậm nói tiếp:
- Cho nên ta phải để ông ta kinh ngạc một lần.
Liên Nhất Liên lại ngây người.
Vô Kỵ thốt:
- Cho nên ngươi tốt hơn hết là mau chạy đi, tốt hơn hết là vĩnh viễn không nên để ta nhìn thấy ngươi nữa.
Liên Nhất Liên càng thất kinh.
Nàng hồi nãy vốn nghĩ mình đã nhìn thấy rõ con người này, hiện tại mới biết mình vẫn còn nhìn lầm.
Nàng bỗng nói:
- Ta chỉ có một câu muốn hỏi ngươi.
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi cứ hỏi.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Tại sao ngươi lại thả ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ta cao hứng.
Lý do đó đương nhiên cũng không thể coi là rất tốt, nhưng đối với Liên Nhất Liên mà nói, lại đã quá đủ.
oo Đêm càng khuya, càng tối tăm.
Lúc Tư Không Hiểu Phong từ trong bóng đêm bước ra, Vô Kỵ vẫn còn ngồi lặng mình ở đó.
Vô Kỵ đã sớm biết Tư Không Hiểu Phong sẽ đến.
Tư Không Hiểu Phong cũng đã ngồi xuống, ngồi đối diện Vô Kỵ.
Ông ta nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thở dài:
- Đích xác là ta đã đến, ta quả thật hy vọng ngươi biết.
Vô Kỵ đáp:
- Tôi biết.
Tư Không Hiểu Phong thốt:
- Tiểu Lôi là một đứa bé rất nguy hiểm, chỉ còn nước để Liễu Tam Canh dẫn nó về là tốt nhất.
Vô Kỵ đáp:
- Tôi hiểu rõ.
Tư Không Hiểu Phong nói:
- Nhưng ta lại không rõ tại sao ngươi lại không giết nữ nhân kia ?
Vô Kỵ không trả lời.
Tư Không Hiểu Phong đợi một hồi lâu, chợt cười cười:
- Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cao hứng thì đáp lời, không cao hứng thì cứ giả như không nghe.
Vô Kỵ cũng cười cười:
- Vậy cũng tốt.
Chàng tin rằng Tư Không Hiểu Phong nhất định cũng biết, nếu quả chàng cự tuyệt không trả lời, ai cũng không có cách nào miễn cưỡng chàng được.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi có phải đã biết nơi hạ lạc của Thượng Quan Nhẫn ?
Vô Kỵ đáp:
- Phải.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi có phải nhất định muốn đi tìm lão ta ?
Vô Kỵ đáp:
- Phải.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi chuẩn bị khi nào lên đường ?
Vô Kỵ đáp:
- Sáng sớm ngày mai.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi một mình ?
Vô Kỵ đáp:
- Không.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Còn có ai ?
Vô Kỵ đáp:
- Lý Ngọc Đường.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi biết lai lịch của y ?
Vô Kỵ đáp:
- Không biết.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi có thể để y ở lại đây không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không thể.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Sao ngươi lại muốn dẫn y đi ?
Vô Kỵ đáp:
- Câu nói đó tôi không nghe.
Tư Không Hiểu Phong cười:
- Hiện tại ta chỉ còn một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất là nghe.
Vô Kỵ thốt:
- Tôi đang nghe.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Có cách nào có thể lưu giữ ngươi lại, khiến cho ngươi cải biến chủ ý không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không có.Tư Không Hiểu Phong chầm chậm đứng dậy, chầm chậm đi ra.
Ông ta quả nhiên không hỏi nữa, chỉ bất quá chăm chăm nhìn Vô Kỵ một hồi rất lâu, phảng phất còn có chuyện muốn nói với Vô Kỵ.
Nhưng ông ta tịnh không nói ra.
Trên thế gian tuyệt không có bất kỳ một ai có thể giấu kín tâm sự của mình như ông ta, cũng tuyệt không có bất kỳ một ai có thể bảo vệ bí mật như ông ta.
Trong tâm ông ta thật ra đang ẩn tàng bí mật gì ? Tại sao ông ta rõ ràng rất muốn nói ra mà lại khơi khơi không nói ?
Có phải ông ta không chịu nói ? Hay là căn bản không thể nói ?
Ông ta đi rất chậm, thân người cao gầy nhìn còm cõi, chừng như có một áp lực nặng nề vô hình đè ép thân người ông ta.
Dõi theo bóng lưng còm của ông ta, Vô Kỵ bỗng cảm thấy sự già cỗi của ông ta, mỹ kiếm khách năm xưa tung hoành giang hồ, ngày nay đã biến thành một lão nhân tâm tình trầm trọng, tâm sự ngập tràn.
Đó là lần đầu tiên Vô Kỵ có thứ cảm giác đó.
Một người trong tâm nếu quả có quá nhiều tâm sự và bí mật không thể nói ra, luôn luôn già cỗi đặc biệt mau chóng.
Bởi vì y nhất định cảm thấy thập phần cô độc, thập phần tịch mịch. Đối với lão nhân ôm ấp ưu khổ đó, Vô Kỵ tuy cũng rất đồng tình, lại không khỏi tự hỏi trong lòng:
"Ông ta thật ra có chuyện gì giấu ta ?".
"Ta luôn luôn tìm không ra mắc gút đó, có phải nên tìm trên mình ông ta ?".
Ra tới cửa, Tư Không Hiểu Phong chợt quay đầu lại, từ từ nói:
- Không cần biết Thượng Quan Nhẫn hiện tại đã biến thành người ra sao, trước đây bọn ta cũng vẫn là bằng hữu đồng sinh tử cộng hoạn nạn.
Trong thanh âm của ông ta tràn ngập vẻ cảm thương:
- Hiện tại bọn ta đều đã già, sau này chỉ sợ cũng không thể có cơ hội gặp lại, có vật này ta hy vọng ngươi có thể thay ta hoàn trả lại cho lão ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Ông thiếu lão ta ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
- Bằng hữu lâu đời, có khó khăn gì cũng khó tránh khỏi lai vãng, chỉ tiếc bọn ta hiện tại không còn là bằng hữu, ta nhất định muốn trong lúc bọn ta còn chưa chết, thanh toán xong nợ nần.
Lão ngưng thị nhìn Vô Kỵ, lại nói:
- Cho nên ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải đem vật này trao cho lão ta trước lúc lão ta lâm tử.
Vô Kỵ trầm tư:
- Nếu quả người chết không phải là lão ta, mà là tôi, tôi cũng nhất định sẽ trao cho lão ta trước lúc tôi lâm tử.
Tư Không Hiểu Phong thở dài nhè nhẹ:
- Ta tin ngươi, ngươi đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Lão chừng như tịnh không thập phần quan tâm đến sống chết của Vô Kỵ, cũng không cố ý giả như quan tâm.
Vô Kỵ hỏi:
- Ông muốn tôi đem theo cái gì ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
- Là một lão hổ.
Ông ta rút trong người ra một tượng lão hổ:
- Ngươi nhất định phải đáp ứng ta, vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều không thể giao tượng lão hổ này cho người khác, vô luận dưới tình huống nào ngươi cũng đều không thể để nó lọt vào tay người khác.
Vô Kỵ cười, cười khổ.
Chàng bỗng phát giác Tư Không Hiểu Phong coi lão hổ đó còn quan trọng hơn xa tính mạng của chàng.
Chàng nói:
- Tôi đáp ứng ông !
Một tượng lão hổ điêu khắc từ bạch ngọc.
Một bạch ngọc lão hổ.
Mùng bảy tháng tư, trời nắng ấm.
Vô Kỵ chung quy đã xuất phát, dẫn theo một người và một bạch ngọc lão hổ, xuất phát từ Hòa Phong Sơn Trang.
Mục tiêu của chàng là Đường Gia Bảo Phố, nơi phát nguyên độc môn độc dược ám khí Đường Môn danh chấn thiên hạ.
Đệ tử Đường Môn, cao thủ như mây, tàng long ngọa hổ, đối với chàng mà nói, nơi đó chính là long đàm, là hổ huyệt. Chàng muốn xông vào long đàm hổ huyệt, bắt hổ tử.
Chàng còn phải đem bạch ngọc lão hổ đó đưa vào hổ huyệt.
Người đồng hành theo chàng chính là một lão hổ ăn thịt người, lúc nào cũng đều chực chờ cơ hội hành động, chuẩn bị nuốt trọng cả da thịt xương cốt của chàng.
Comment