Càn Long Hạ Giang Nam
Thanh Phong
Hồi Thứ Nhất
Thành Bắc- Kinh, hiền thần giữ nước
Trấn Thại Long, Nhựt Thanh gặp vua
Ðời nhà Minh từ lúc bị Lý Tự Thành soán nước của vua Thái Tổ, Thuận Trị Hoàng Ðế đem binh qua mà đánh lấy nước lại cải hiệu là Ðại Thanh, đóng đô tại BắcKinh, dùng người Mông Cổ cai quản việc quân, đi đánh dẹp từ Bắc chí Nam, tóm thâu thiên hạ, soán ngôi cai trị có chín mười năm dư, truyền đặng bốn đời vua, truyền đến vua Càn Long lên ngôi, vua này rất nên thông minh, việc văn đã hay, nghề võ lại giỏi, hiểu biết thiên văn, thông hay địa lý, những sách chư tử bá gia đều thạo.
Thủa ấy thiên hạ ở yên, người người vui nghiệp làm ăn, tám phương đến cống, muôn nước tới chầu, ngựa thả về núi Nam Sơn, đồ binh khí dẹp vào kho, tu luyện việc văn rất nên có phước, tọa hưởng thanh bình.
Ngày nọ vua Càn Long lâm trào, lúc canh năm đồng hồ điểm ba, bên tả giọng trống Long Phụng, bên hữu đánh chuông Kiển Dương, quan Nội Thị Thái Giám đàn hầu ra trước, cung phi mỹ nữ hầu sau, văn quan võ bá chầu hai bên, vua ngự Kim Loan Ðiện ngồi trên Long Sàng, kế đến quần liêu lớn nhỏ đồng tung hô triều bái, xong rồi, vua truyền chiếu chỉ rằng :
- Từ khi trẫm thừa nghiệp Thánh Tổ Thần Thông mà nối ngôi báu này, dưới nhờ sức chư khanh, trên nhờ trời ủng hộ, gió thuận mưa hòa, nước mạnh dân an, hưởng nghiệp thái bình, muôn dân hưởng phước, lúc rảnh rang trẫm có ngụ một câu đối, nếu chư khanh ai đối được sẽ trọng thưởng.
Khi ấy các quan đại thần đều tâu :
- Xin Bệ hạ ngự phê cho chúng tôi biết.
Vua liền dạy Nội thị đem văn phỏng tứ bửu và giấy kim tương rồi phê câu ấy như vầy :
"Thượng Ðế lúc hành binh, trống sấm, cờ mây, đao gíó, tên mưa, trời bố trận."
Lúc ấy các quan coi rồi đứng trân trân nhìn nhau, không ai đối đặng.
Vua thấy tình hình bá quan văn võ như vậy thì lấy làm buồn, không đẹp ý, giây phút có một vị đại thần, làm chức Văn Huê Ðiện Học Sĩ là Trần Hoằng Mưu bước ra vừa muốn tâu ; vua liền hỏi :
- Khanh đối đặng được chăng?
Trần Hoằng Mưu tâu :
- Tôi đã già cả, tài lực siển lậu, đối sao cho đặng, nhưng mà có một người ở phủ Quảng Châu, huyện Phan Ngang, tên Thành Tu, tài cao học rộng, chắc đối câu ấy được, xin Bệ hạ cho đòi người ấy đến.
Vua hỏi :
- Người ấy bây giờ ở đâu? "
Trần Hoằng Mưu tâu :
- Ở tại nhà tôi.
Vua bèn sai Huỳnh Môn Quan đến đòi Phùng Thanh Tu.
Khi ấy Huỳnh Môn Quan lãnh chỉ đến phủ Trần Hoằng Mưu, mở ra đọc, thì Phùng Thành Tu liền lạy tạ xong rồi theo Huỳnh Môn Quan đến Ngọ Môn thẳng vào chầu vua, quì lạy mọp dưới bệ vàng, chúc dâng muôn tuổi.
Vua phán hỏi :
- Trẫm nghe nhà ngươi tài cao học rộng, thấy cao xa, nên đòi nhà ngươi đến mà đối cho xứng câu đối của trẫm thì trẫm sẽ trọng thưởng.
Phùng Thành Tu tâu rằng :
- Tôi bậc Tiến Sĩ, học ít, tài thưa, nay Trần Lão Sư tiến cử, e đối không xứng, một là mang nhục, hai là bị tội với triều đình, vậy xin Bệ hạ thứ tội cho tôi coi thử câu đối ấy.
Vua bèn lấy câu đối đưa cho Nội thị giao lại cho Phùng Thành Tu xem sơ qua, coi bộ không lo tính chút nào, liền cất viết biên đối rồi trao cho quan Ðiện Tiền dâng cho vua xem.
Vua thấy chữ viết như phượng múa, rồng bay, chữ hay vô gía, đối chỉnh vô cùng.
Câu đối như vầy :
"Long Vương đêm đãi yến, đèn sao, đuốc nguyệt, gỏi non, rượu biển, đất làm mâm."
Thiên Tử xem rồi liền vỗ tay cả cười, khen đối rằng :
- Thật là khanh tài học che khắp Trung hoa, rất khá mừng.
Rồi ngó chăm chăm Phùng Thành Tu, thấy mày xanh rất lịch, mắt tốt thêm xinh, áng trang tài mạo, mở miệng thành thơ, rất nên bặt thiệp, bèn ban thưởng tại Kim Ðiện ba ly Ngự tửu và vàng bạc lụa là rồi cho người đưa về phủ Trần Hoằng Mưu, chờ ngày hội thi rồi sẽ ban thưởng nữa.
Khi ấy Phùng Thành Tu rất nên đắc chí và mừng rỡ, cúi đầu lạy tạ ơn vua, rồi trở về Trần phủ.
Khi ban thưởng Phùng Thành Tu rồi, vua phán hỏi các quan đại thần rằng :
- Nay trẫm muốn xuống Giang Nam chơi một phen, có khanh nào theo bảo giá đặng chăng?
Vua hỏi đã ba lần, các quan không ai tâu lại; Thiên tử nổi giận liền nói :
- Quả nhơn không cần bọn ngươi bảo giá, quả nhơn đi một mình cũng chẳng hại gì.
Bèn dạy lui chầu, vua vào đền Nhân Hòa liền ngự bút tả một đạo chỉ cho quan Thái giám là Vinh Lộc mà dạy rằng :
- Ta qua Giang-Nam chơi, xem phong cảnh có lâu thì mười năm, bằng mau cũng chừng năm năm sẽ trở về, vậy rạng ngày mai khanh hãy giao chiếu này cho quan Ðai Học Sĩ là Trần Hoằng Mưu và Lưu Dung .
Dặn rồi liền giả dạng thương khách tuốt ra cửa sau Tế Môn mà lên đường.
Qua ngày sau, lúc canh năm, các quan hội chầu, thì quan Thái Giám Vinh Lộc liền giao chiếu chỉ của vua cho quan Ðại Học Sĩ Trần Hoằng Mưu và Lưu Dung, hai ông này bèn giở chiếu chỉ ra xem, thấy dặn như vầy :
- Nay ta lìa đất Yên-Kinh, dạo chơi Giang Nam, như trễ thì trong mườị năm, mau chừng năm năm thì ta sẽ về, giang san việc lớn này giao cho Trần Hoằng Mưu hiệp cùng Lưu Dung cũng như trẫm vậy, chớ khá nghịch chỉ, kính thay, kính thay.
Các quan nghe đọc chiếu chỉ xong rồi chẳng vui, ai nấy đều lui về phủ của mình.
Nói về vua, khi ra khỏi Tế Môn rồi, đi thẳng đến trấn Thại Long thấy đường xá, chợ búa đông đảo vô cùng, thiên hạ dập dìu, lại thấy một cái tửu lầu cao đề hiệu là Ỷ Nam Lầu để đãi thường sĩ, mười phần đẹp đẽ, lại thấy một cái nữa đề hiệu là Mãn Hán Tửu Lầu, để cho quan khách quí.
Vua liền bước thẳng lên lầu ngồi ngay bàn giữa, tiểu nhị liền đến hỏi :
- Chẳng hay quan khách dùng rượu hay là cơm?
Vua nói :
- Tiệm ngươi có món gì ngon và rượu quí thì dọn ra cho ta.
Tiểu nhị lật đật dọn đồ ăn cao lương mỹ vị và đứng một bên rót rượu ngon cho vua dùng.
Khi ấy vua vừa uống vừa hỏi :
- Vậy chớ ở trấn Thại Long nầy vì cớ nào mà đông đảo vậy?
Tiểu nhị thưa rằng :
- Ðường này thẳng đến Kinh Sư, lại ngày nay sẵn dịp dựng cờ trong hội Tế Thần, nên mới đông đảo dường ấy. Vậy rạng ngày mai, quan khách đến đó xem chơi.
Vua gật đầu.
Qua ngày sau, vua ăn lót lòng xong, rồi gởi đồ hành lý của mình cho tiệm giữ, liền dời chân ra đi, thấy chợ búa người ta đông như kiến cỏ, phố phường hàng hóa đầy dẫy, buôn bán phồn thịnh, gái trai không chọc ghẹo lẫn nhau, vua thấy cảnh tượng thái bình, mười phần vui đẹp ; đi đến nửa ngày trời, bụng cũng vừa thấy đói, lại thấy trước mặt có một tửu lầu đề hiệu là Tụ Thăng Lầu, dọn dẹp rỡ ràng, sửa sang rực rỡ, lầu nầy ba từng cao chừng vài trượng, lại có đờn ca xướng hát rất vui tai, ngoài cửa lại có bảng đề chữ vàng như vầy :
"Bao biện Nam Bắc Mãn Hán tửu tịch."
Khi ấy vua bước vào thấy khách ngồi chật hết rồi, vua bèn bước lên từng thứ nhì, thấy khách tuy ít nhưng đồ trần thiết dọn dẹp nghiêm trang hơn từng dưới bội phần, vua bèn lên thẳng đến từng thứ ba, thấy chưng những cổ tích, danh nhân, vật báu, đồ xưa rất nên thanh nhã, vua lấy làm đẹp ý bèn lựa một chỗ mà ngồi, tửu nhị liền chạy lại hỏi :
- Quan khách xem bảng đây coi muốn dùng món chi đặng tôi sửa soạn.
Vua nói :
- Vậy có món chi ngon ngươi hãy dọn ra cho ta dùng.
Tửu bảo lật đật đi lấy các món ngon, và rượu tốt dọn ra.
Vua ăn uống lấy làm vừa ý, lại thấy dưới đường, kẻ qua người lại, đủ các sắc dân rất nên đông đảo ; vua lấy làm vui ăn uống cho đến tối, thiên hạ tan thì vua đà say, liền thong thả bước xuống lầu, khi ấy Tửu bảo tính số tiền là tám lượng, sáu chỉ, bốn phân, bèn nói :
- Xin quan khách hãy trả tiền rồi hãy đi.
Vua lật đật thò tay vào túi, không dè túi trống trơn, mới chưng hửng, biết mình bỏ quên tiền nơi tiệm ngủ, liền nói với Tiểu nhị rằng :
- Nay ta quên đem tiền, vậy để mai sáng sẽ trả đặng chăng ?
Tửu bảo nói :
- Nói như lời quan khách đây, vậy thì mỗi người tới đây ăn uống cho no nê rồi nói bỏ quên tiền, thì tiệm phải dẹp, chớ chịu sao kham, nếu ông không có tiền thì phải để áo lại để thế chân, mai đem tiền sẽ chuộc lại.
Vua nghe liền nổi giận nói :
- Như ta đây không thế áo thì mầy sẽ làm gì nào ?
Tửu bảo nói :
- Nếu không thế áo thì không được bước ra khỏi cửa, dẫu cho Hoàng Ðế đến tiệm này ăn uống không tiền trả cũng phải cởi Long bào thế mới đặng được đi.
Vua cả giận nạt lên một tiếng như sấm, liền đạp Tửu bảo té xuống, đánh cho một hồi, không ai dám can, người trong tiệm bỏ chạy ra ngoài, thoạt có một đứa đồng tử, môi son, răng trắng, mắt tốt mày xanh, đường đường diện mạo, đáng bực nhân tài, lật đật bước lên can.
Vua thấy đồng tử dáng dấp đẹp đẽ liền bớt giận, dừng tay thôi đánh, rồi quay qua hỏi đồng tử :
- Vậy chớ mi nhà ở tại đâu, tên họ là chi, có bà con gì với tiệm này chăng ?
Ðồng tử trả lời rằng :
- Trong bốn bể đều là anh em, thấy những việc bất bình, không lẽ khoanh tay mà ngồi coi, chớ tôi không phải bà con thân quyến chi với Tửu bảo này. Tôi thấy đại nhân đây, là người hảo hán, nên phải can gián, xin đại nhân bớt cơn nóng giận, người xưa có nói rằng : Nhơn tình lưu nhứt tiếng, nhựt hậu hảo tương kiến nên tôi mới can gián, chớ tôi đây là họ Châu tên Nhựt Thanh, nhà tôi thì ở gần đây, xin mời đại nhân hạ gía đến nhà tôi chơi đặng chăng ?
Vua thấy người trẻ ấy, tuổi còn nhỏ, mà ăn nói thông minh, đi đứng tề chỉnh, bèn đem chuyện Tửu bảo thuật lại cho tên đồng tử nghe.
Khi ấy đồng tử nói rằng :
- Việc nhỏ mọn xin đại nhân hãy bỏ qua cho.
Nói rồi liền lấy bạc trả thế và dắt tay vua ra khỏi cửa và thưa rằng :
- Chẳng hay đại nhân tên họ là chi, xin vui lòng tỏ cho tôi biết, rồi đi ngay đến nhà tôi đàm đạo chơi.
Vua thấy đồng tử nầy tánh ý khẳng khái, lại có dạ ân cần thì lấy làm ưng ý, bèn đáp rằng :
- Ta họ Cao tên Thiên Tứ, quê ở Bắc-Kinh.
Ðang lúc trò chuyện, hai người đã đến nhà của Nhựt Thanh, vua liền hỏi :
- Vậy chớ tiền của nhà ngươi ở đâu mà có, hay của ai cho, mà ngươi dám trả thế mười lạng bạc cho ta, nếu như cha mẹ ngươi hạch hỏi thì nói thế nào cho xong ?
Nhựt Thanh thưa rằng :
- Cha tôi đã qua đời rồi, còn lại một mình mẹ góa con côi mà thôi, xin bác ngồi chơi đây, tôi vào thưa cho mẹ tôi hay.
Nói rồi quày quả vào nhà trong thưa tự sự cho người mẹ hay.
Người mẹ tên là Huỳnh thị An Nhơn thấy con mình tuy còn nhỏ tuổi mà tánh ý khẳng khái, lại có chí giao kết với đời thì lấy làm vui mừng, liền hối con đem trà ngon ra đãi.
Vua bèn nói :
- Người hãy vào thưa là ta muốn kính thăm lịnh tôn mẫu.
Lúc ấy bà Huỳnh thị An Nhơn núp sau tấm bình phong, thấy vua mày tằm mắt phụng, tướng mạo phi thường, lại nghe vua nói mấy lời đó thì chạy ra và đáp rằng :
- Tôi đâu dám chịu lời chúc lành.
Vua bèn hỏi bà mẹ rằng :
- Vậy chớ lịnh lang đây tuổi đặng bao nhiêu, xem bộ người tuấn tú, sao không cho đi học, đặng ngày sau có lập thân danh ?
Huỳnh thị An Nhơn thưa rằng :
- Tuổi nó mới đặng mười lăm, cũng có học hành sơ lược, chỉ hiềm có một điều nó hay kết bè kết bạn, học tập nghề võ, không thích đọc sách cho lắm, xin quí nhân rộng tình chỉ biểu và dạy dỗ cho nó, thì tôi rất đội ơn và có phước lớn.
Vua nói :
- Tôi có một việc muốn tỏ, song còn aí ngại, không biết ý bà có bằng lòng chăng ?
Nguyên lịnh lang đây tánh tình khẳng khái, thế nào cũng có phước trở về sau, chẳng lẽ để khư khư ở dưới tay người, còn tôi đây là môn hạ của Ðại Học Sĩ Lưu Dung, ý tôi muốn xin nó làm con nuôi, sau đó sẽ tuyển kiến cho nó lập thanh danh, chẳng biết ý Phu nhân có bằng lòng chăng ?
Huỳnh thị nghe nói cả mừng, bèn thưa rằng :
- Như quí nhân đây có lòng cố cập bảo bọc con tôi, thật là phước của nhà tôi, ơn ấy tôi đâu dám quên.
Bèn dạy Châu Nhựt Thanh làm lễ lạy vua và chịu làm con nuôi.
Vua liền cho Nhựt Thanh một hột Trân châu gọi là lễ bái kiến.
Nhựt Thanh lãnh ngọc tạ ơn, rồi giao cho mẹ cất.
Khi ấy Huỳnh thị hỏi vua rằng :
- Chẳng hay quý nhân muốn đi chơi chốn nào đặng con tôi nó theo với.
Vua nói :
- Nay ta muốn qua Giang Nam chơi, như có lịnh lang đây đi theo thì càng tốt.
Huỳnh thị vâng lời, bèn khiến gia nhân dọn cơm nước xong xuôi, thì Nhựt Thanh sửa soạn đồ hành lý rồi lạy mẹ mà theo vua thẳng đến chỗ ngụ cũ là tiệm Ỷ Nam Lầu ở đó nghỉ một đêm, rạng ngày ăn uống, tính tiền trả cho tiệm xong rồi, hai cha con khởi trình nhắm Hải Biên Quan mà đi thẳng một đường, ngày đi đêm nghỉ.
Khi đến Hải Biên Quan thì trời còn sớm, vào tiệm Nhơn Hòa mà nghỉ chân.
Tiểu nhị dọn phòng sạch sẽ và sắp đặt đồ hành lý có thứ lớp, rồi đem nước rửa mặt và một bình trà ngon ra cho vua rửa mặt, chải gỡ tử tế.
Vua hỏi Tiểu nhị rằng :
- Vậy chớ ở đây có chỗ nào phong cảnh tốt đặng chơi bời chăng ?
Tiểu nhị thưa :
- Ở đây cũng có nhiều nơi, nhưng mà cũng tầm thường thôi, chỉ có chỗ Hạnh Huê Lầu của Diệp công tử tên Diệp Khánh Xương lập nên rất đẹp đẽ, trong đó có hoa viên, đài các, cực kỳ hoa lệ, mà lúc nào có công tử ở đó uống rượu thì cấm không cho ai đến, như quan khách đến đó chơi nhằm lúc không có công tử thì rất tốt, chớ công tử ấy thì mỗi ngày đều có ở đó uống rượu trưa mới về phủ.
Bây giờ còn sớm, quan khách đến đó chơi rồi trở về, dùng cơm tối cũng vừa.
Vua hỏi :
- Chủ tiệm tên họ là chi ? Ước gì ta gởi đồ hành lý ở đây để đi chơi đặng chăng ?
Người ấy trả lời rằng :
- Tôi họ Châu tên Hồng, cậu mợ tôi họ Nghiêm tên Linh, người giầu có, cậu cháu tôi từ thủa nay ở tại đây, xin quan khách cứ việc tự tiện để đồ ở đây để đi chơi rồi trở về, không hề chi phòng ngại.
Vua lại hỏi :
- Vậy chớ đi đường nào để đến đó ?
Chủ tiệm nói :
- Cứ đi theo đường cái phía Ðông, rồi qua đường Hải Biên Nhai thấy một cái lầu cao hơn hết ấy là chỗ đó.
Vua cám ơn rồi cùng Nhựt Thanh bèn đi đến lầu ấy mà chơi.
Từ ấy khơi ra họa lớn, tưởng tánh mạng không còn.
Có một bài thơ đề như vầy :
Khuyên đừng khinh dễ việc nhàn du,
Dấy việc phong ba đến oán thù,
Thiên Tử dầu rằng danh gía trọng.
Gặp cơn khốn đốn phải lao tù !
Khi ấy vua cùng Nhựt Thanh đi đến Hải Biên Nhai quả nhiên có thấy một tòa lầu cao, tường xây bốn phía có trồng bông rực rỡ, trên có bảng vàng đề : " Tân Khánh Tửu Lầu " liền bước đến cửa, thấy hai bên bông hoa kiểng vật thật là tao nhã, lại thấy lầu kế bên thiên hạ chật cứng như nêm, ý muốn bước lên, xẩy thấy Tửu bảo bước xuống cười và nói : " Khách quan đến trễ, có khách đến chật lầu hết chỗ, xin miễn chấp để bữa khác sẽ đến dùng rượu."
Vua nói :
- Không phải là ta muốn uống rượu, chỉ muốn ngươi dắt ta đến Hạnh Huê Lầu chơi một giây phút ta sẽ đền ơn cho ngươi.
Tửu bảo ngẫm nghĩ một hồi, nhủ thầm rằng :
- Diệp công tử đến chiều tối mới trở lại Hạnh Huê Lầu, bây giờ cũng còn sớm. Bèn nói với vua rằng :
- Như quan khách đây muốn qua Hạnh Huê Lầu chơi cho biết, thì nghe tôi đề nghị như vầy, thì tôi mới dám.
Một là, xin đừng phá phách vật chi trong ấy ; hai là phải về cho sớm chớ không được trù trì mà sanh sự khó cho tôi. Vua trả lời rằng :
- Ta sẽ y theo lời ngươi dặn, không can chi mà phòng sợ.
Khi ấy Tửu bảo dẫn vua và Châu Nhựt Thanh đến Hạnh Huê Lầu, tới nơi liền mở cửa ngỏ ra thì có một đường đi thẳng vô đều lót những đá cẩm thạch coi thật rực rỡ, lại có một cái nhà mát, trên ngạch có một tấm biển nền đen chữ xanh, đề : " Hạnh Hoa Xuân Võ " bước vòng qua hậu đình ( nhà sau ), thấy những cây tùng bá xum xuê ; cỏ hoa thạch mậu, liên tiếp có tòa lầu cao lớn ngó rất nguy nga rực rỡ, có xây non bộ, cảnh vật thật là phi thường, lại ngó xa xa thấy nước biếc trùng trùng, sóng dợn cuồn cuộn, tòa lầu cực kỳ hoa lệ, tinh xảo vô giá, kể đà không xiết, Hạnh Huê Lầu ở giữa, có cầu phi lộ, liên tiếp đến ba từng lầu, hai bên lan can đều cẩn chữ Tiểu, chữ Vạn, cao đến nửa lưng chừng trời rất nên mát mẻ, chỗ ấy để chơi theo mùa hạ, nóng nực, và cũng có chỗ khác để chơi theo mùa đông, bước vào lầu, hai bên lan can có để những Tố Tâm Lan trồng trong chậu bông, bước vào trong thấy bốn bên chưng những hình Phong Hỏa Tử, biển cẩn đều bằng cây trầm hương, bạch đàn cẩn năm sắc ngọc pha ly và lục bình chưng những bông tươi. Các thứ ghế thì bằng cây tử đàn hương, trạm trổ rất khéo, và cẩn đá vân thạch, còn chữ trong biển liễn, đều là người danh nhân thuở trước viết đồ ngoạn khí, cổ đồng lâu đời trong thế gian ít có.
Vua xem khắp chỗ rồi ngó vô trong lầu thứ ba, thấy có dọn sẵn một tiệc rượu tử tế, bèn hỏi Tửu bảo rằng :
- Sao hồi nãy ngươi nói không còn chỗ nào dọn ăn, vậy chớ chỗ này ngươi để dành cho ai, hay là nguơi nói ta không xứng đáng chăng ? Mi phải mau mau lấy rượu đem ra đây cho ta ăn uống thì ta sẽ trọng thưởng.
Tửu bảo thất kinh lật đật thưa rằng :
- Tiệc ấy của Công tử đợi đến giờ thân thì người đến dùng, bây giờ ai dám dọn ra cho khách quan dùng, bởi vậy khi nãy tôi có nói với khách quan rằng :
- Chơi trong giây phút rồi phải về, kẻo để đến giờ thân Diệp Công tử đến, ắt tánh mạng tôi không còn mà lại quan khách cũng không tránh khỏi vạ lây nữa.
Vua cả giận liền nạt mà nói rằng :
- Ðồ nói bậy, mi sợ Diệp Khánh Xương, chớ ta thì không sợ.
Liền nắm Tửu bảo giơ lên như xách con gà giò một thứ, rồi đưa de ra ngoài lan can mà nói rằng :
- Mầy chịu y theo lời ta chăng ? Như chịu thì ta dung, bằng không thì ta quăng xuống lầu chết lập tức bây giờ.
Tửu bảo sợ chết thất kinh thưa :
- Xin ông tha cho tôi, tôi sẽ vâng lời ông.
Vua liền để Tửu bảo xuống mỉm cười và nói :
- Tao tha cho mày rồi đó, vậy phải vâng theo lời tao, dẫu Diệp Khánh Xương đến nói gì, thì có tao đây, mầy đừng sợ.
Khi đó Tửu bảo không biết tính thể nào, nên phải đánh liều nhắm mắt tới đâu hay tới đó, bèn đem rượu và đồ ăn dọn ra cho vua và Nhựt Thanh dùng.
Ðang lúc vua ăn uống, thì Tửu bảo lén cho người thông tin cho Diệp Công tử hay.
Vua cũng không hay biết cứ việc ăn uống thỏa thuê.
Nói về Diệp Khánh Xương là con Diệp Thiệu Hồng làm quan Ðề Ðốc, trấn tại Hải Biên Quan, Diệp Khánh Xương này rất là gian ác, ỷ thế uy quyền của cha, nên cướp ruộng đất của người, giựt vợ con thiên hạ, bắt gái tơ làm thê thiếp khắc bạc trăm họ, hãm hại thương khách, dữ hơn quân cường đạo, nên trong nhà mới giàu sang dường ấy.
Diệp Thiệu Hồng thấy con dữ tợn như vậy lại lấy làm vui đẹp mười phần, mới nghị kế dùng hiệp ý cùng nhau, muôn dân ta thán.
Bởi vậy nên mới có tiền bạc nhiều mà cất cái Hạnh Huê Lầu ấy, lại hiệp đảng nuôi quân hoang, đặng thiết kế hại người, mỗi ngày đều hiệp bọn tâm phúc bầy cáo lũ muông đến đó ăn uống toa rập mưu kế.
Ngày ấy đang ngồi bàn luận cùng nhau, xảy thấy gia đinh giữ Hạnh Huê Lầu chạy về báo rằng :
- Có hai người ở đâu không biết, đến Hạnh Huê Lầu biểu Tửu bảo phải dọn đồ ăn nội tiệc của Công tử sắm sửa đó cho chúng nó ăn.Tửu bảo không chịu dọn, chúng nó đòi đập chết Tửu Bảo, bây giờ chúng nó còn đang ngồi ăn uống với nhau tại tiệc, xin Công tử đến đó cho mau đặng trừ chúng nó.
Công tử nổi giận như lửa đốt, tức thì truyền lệnh cho nội gia đinh, những quân sát nhân và bọn giáo đầu (1) hơn một trăm, đều cầm binh khí thẳng riết đến Hạnh Huê Lầu, rồi Công tử truyền lịnh cho quân ấy phân ra bao giữ từng dưới, cửa trước cửa sau, hễ nghe lịnh hô bắt thì bắt, nghe hô giết cứ giết, nếu ai để cho chúng nó chạy thoát thoát khỏi, thì người ấy có tội nặng.
Dặn dò xong gã liền dắt tám tên giáo đầu thẳng tuốt lên trên từng lầu thứ ba, thấy một người ước chừng bốn mươi tuổi mày tằm, mắt phụng, oai phong lẫm liệt, tướng mạo khôi ngô, lại một đứa trẻ trạc chừng mười ba mười bốn tuổi, mắt tốt, mày xanh, tướng mạo coi tuấn tú, đang ngồi ăn uống tại bàn, còn Tửu bảo thì đứng hầu một bên coi bộ buồn rầu sợ sệt.
Công tử cả nạt rằng :
- Ðồ thất phu, thôn dã ở đâu mà dám tới đây làm oai, bức Tửu bảo ép nó dọn tiệc của ta sửa soạn mà ăn trước, chúng bây muốn chết mới động đến ta, chớ không nghe danh ta sao ? Mau nói tên ra đặng ta đưa chúng bây về âm phủ cho rồi. "
Khi đó Tửu bảo thấy Công tử thì lật đật quì thưa rằng :
- Tôi không chịu dọn, chúng nó một hai bức biểu tôi phải dọn ra cho chúng nó ăn, bằng không thì đánh chết, xin Công tử rộng lòng dung thứ.
Nói rồi cúi đầu mọp dưới đất.
Vua thấy công chuyện như vậy bèn vỗ tay cười lớn.
Thanh Phong
Hồi Thứ Nhất
Thành Bắc- Kinh, hiền thần giữ nước
Trấn Thại Long, Nhựt Thanh gặp vua
Ðời nhà Minh từ lúc bị Lý Tự Thành soán nước của vua Thái Tổ, Thuận Trị Hoàng Ðế đem binh qua mà đánh lấy nước lại cải hiệu là Ðại Thanh, đóng đô tại BắcKinh, dùng người Mông Cổ cai quản việc quân, đi đánh dẹp từ Bắc chí Nam, tóm thâu thiên hạ, soán ngôi cai trị có chín mười năm dư, truyền đặng bốn đời vua, truyền đến vua Càn Long lên ngôi, vua này rất nên thông minh, việc văn đã hay, nghề võ lại giỏi, hiểu biết thiên văn, thông hay địa lý, những sách chư tử bá gia đều thạo.
Thủa ấy thiên hạ ở yên, người người vui nghiệp làm ăn, tám phương đến cống, muôn nước tới chầu, ngựa thả về núi Nam Sơn, đồ binh khí dẹp vào kho, tu luyện việc văn rất nên có phước, tọa hưởng thanh bình.
Ngày nọ vua Càn Long lâm trào, lúc canh năm đồng hồ điểm ba, bên tả giọng trống Long Phụng, bên hữu đánh chuông Kiển Dương, quan Nội Thị Thái Giám đàn hầu ra trước, cung phi mỹ nữ hầu sau, văn quan võ bá chầu hai bên, vua ngự Kim Loan Ðiện ngồi trên Long Sàng, kế đến quần liêu lớn nhỏ đồng tung hô triều bái, xong rồi, vua truyền chiếu chỉ rằng :
- Từ khi trẫm thừa nghiệp Thánh Tổ Thần Thông mà nối ngôi báu này, dưới nhờ sức chư khanh, trên nhờ trời ủng hộ, gió thuận mưa hòa, nước mạnh dân an, hưởng nghiệp thái bình, muôn dân hưởng phước, lúc rảnh rang trẫm có ngụ một câu đối, nếu chư khanh ai đối được sẽ trọng thưởng.
Khi ấy các quan đại thần đều tâu :
- Xin Bệ hạ ngự phê cho chúng tôi biết.
Vua liền dạy Nội thị đem văn phỏng tứ bửu và giấy kim tương rồi phê câu ấy như vầy :
"Thượng Ðế lúc hành binh, trống sấm, cờ mây, đao gíó, tên mưa, trời bố trận."
Lúc ấy các quan coi rồi đứng trân trân nhìn nhau, không ai đối đặng.
Vua thấy tình hình bá quan văn võ như vậy thì lấy làm buồn, không đẹp ý, giây phút có một vị đại thần, làm chức Văn Huê Ðiện Học Sĩ là Trần Hoằng Mưu bước ra vừa muốn tâu ; vua liền hỏi :
- Khanh đối đặng được chăng?
Trần Hoằng Mưu tâu :
- Tôi đã già cả, tài lực siển lậu, đối sao cho đặng, nhưng mà có một người ở phủ Quảng Châu, huyện Phan Ngang, tên Thành Tu, tài cao học rộng, chắc đối câu ấy được, xin Bệ hạ cho đòi người ấy đến.
Vua hỏi :
- Người ấy bây giờ ở đâu? "
Trần Hoằng Mưu tâu :
- Ở tại nhà tôi.
Vua bèn sai Huỳnh Môn Quan đến đòi Phùng Thanh Tu.
Khi ấy Huỳnh Môn Quan lãnh chỉ đến phủ Trần Hoằng Mưu, mở ra đọc, thì Phùng Thành Tu liền lạy tạ xong rồi theo Huỳnh Môn Quan đến Ngọ Môn thẳng vào chầu vua, quì lạy mọp dưới bệ vàng, chúc dâng muôn tuổi.
Vua phán hỏi :
- Trẫm nghe nhà ngươi tài cao học rộng, thấy cao xa, nên đòi nhà ngươi đến mà đối cho xứng câu đối của trẫm thì trẫm sẽ trọng thưởng.
Phùng Thành Tu tâu rằng :
- Tôi bậc Tiến Sĩ, học ít, tài thưa, nay Trần Lão Sư tiến cử, e đối không xứng, một là mang nhục, hai là bị tội với triều đình, vậy xin Bệ hạ thứ tội cho tôi coi thử câu đối ấy.
Vua bèn lấy câu đối đưa cho Nội thị giao lại cho Phùng Thành Tu xem sơ qua, coi bộ không lo tính chút nào, liền cất viết biên đối rồi trao cho quan Ðiện Tiền dâng cho vua xem.
Vua thấy chữ viết như phượng múa, rồng bay, chữ hay vô gía, đối chỉnh vô cùng.
Câu đối như vầy :
"Long Vương đêm đãi yến, đèn sao, đuốc nguyệt, gỏi non, rượu biển, đất làm mâm."
Thiên Tử xem rồi liền vỗ tay cả cười, khen đối rằng :
- Thật là khanh tài học che khắp Trung hoa, rất khá mừng.
Rồi ngó chăm chăm Phùng Thành Tu, thấy mày xanh rất lịch, mắt tốt thêm xinh, áng trang tài mạo, mở miệng thành thơ, rất nên bặt thiệp, bèn ban thưởng tại Kim Ðiện ba ly Ngự tửu và vàng bạc lụa là rồi cho người đưa về phủ Trần Hoằng Mưu, chờ ngày hội thi rồi sẽ ban thưởng nữa.
Khi ấy Phùng Thành Tu rất nên đắc chí và mừng rỡ, cúi đầu lạy tạ ơn vua, rồi trở về Trần phủ.
Khi ban thưởng Phùng Thành Tu rồi, vua phán hỏi các quan đại thần rằng :
- Nay trẫm muốn xuống Giang Nam chơi một phen, có khanh nào theo bảo giá đặng chăng?
Vua hỏi đã ba lần, các quan không ai tâu lại; Thiên tử nổi giận liền nói :
- Quả nhơn không cần bọn ngươi bảo giá, quả nhơn đi một mình cũng chẳng hại gì.
Bèn dạy lui chầu, vua vào đền Nhân Hòa liền ngự bút tả một đạo chỉ cho quan Thái giám là Vinh Lộc mà dạy rằng :
- Ta qua Giang-Nam chơi, xem phong cảnh có lâu thì mười năm, bằng mau cũng chừng năm năm sẽ trở về, vậy rạng ngày mai khanh hãy giao chiếu này cho quan Ðai Học Sĩ là Trần Hoằng Mưu và Lưu Dung .
Dặn rồi liền giả dạng thương khách tuốt ra cửa sau Tế Môn mà lên đường.
Qua ngày sau, lúc canh năm, các quan hội chầu, thì quan Thái Giám Vinh Lộc liền giao chiếu chỉ của vua cho quan Ðại Học Sĩ Trần Hoằng Mưu và Lưu Dung, hai ông này bèn giở chiếu chỉ ra xem, thấy dặn như vầy :
- Nay ta lìa đất Yên-Kinh, dạo chơi Giang Nam, như trễ thì trong mườị năm, mau chừng năm năm thì ta sẽ về, giang san việc lớn này giao cho Trần Hoằng Mưu hiệp cùng Lưu Dung cũng như trẫm vậy, chớ khá nghịch chỉ, kính thay, kính thay.
Các quan nghe đọc chiếu chỉ xong rồi chẳng vui, ai nấy đều lui về phủ của mình.
Nói về vua, khi ra khỏi Tế Môn rồi, đi thẳng đến trấn Thại Long thấy đường xá, chợ búa đông đảo vô cùng, thiên hạ dập dìu, lại thấy một cái tửu lầu cao đề hiệu là Ỷ Nam Lầu để đãi thường sĩ, mười phần đẹp đẽ, lại thấy một cái nữa đề hiệu là Mãn Hán Tửu Lầu, để cho quan khách quí.
Vua liền bước thẳng lên lầu ngồi ngay bàn giữa, tiểu nhị liền đến hỏi :
- Chẳng hay quan khách dùng rượu hay là cơm?
Vua nói :
- Tiệm ngươi có món gì ngon và rượu quí thì dọn ra cho ta.
Tiểu nhị lật đật dọn đồ ăn cao lương mỹ vị và đứng một bên rót rượu ngon cho vua dùng.
Khi ấy vua vừa uống vừa hỏi :
- Vậy chớ ở trấn Thại Long nầy vì cớ nào mà đông đảo vậy?
Tiểu nhị thưa rằng :
- Ðường này thẳng đến Kinh Sư, lại ngày nay sẵn dịp dựng cờ trong hội Tế Thần, nên mới đông đảo dường ấy. Vậy rạng ngày mai, quan khách đến đó xem chơi.
Vua gật đầu.
Qua ngày sau, vua ăn lót lòng xong, rồi gởi đồ hành lý của mình cho tiệm giữ, liền dời chân ra đi, thấy chợ búa người ta đông như kiến cỏ, phố phường hàng hóa đầy dẫy, buôn bán phồn thịnh, gái trai không chọc ghẹo lẫn nhau, vua thấy cảnh tượng thái bình, mười phần vui đẹp ; đi đến nửa ngày trời, bụng cũng vừa thấy đói, lại thấy trước mặt có một tửu lầu đề hiệu là Tụ Thăng Lầu, dọn dẹp rỡ ràng, sửa sang rực rỡ, lầu nầy ba từng cao chừng vài trượng, lại có đờn ca xướng hát rất vui tai, ngoài cửa lại có bảng đề chữ vàng như vầy :
"Bao biện Nam Bắc Mãn Hán tửu tịch."
Khi ấy vua bước vào thấy khách ngồi chật hết rồi, vua bèn bước lên từng thứ nhì, thấy khách tuy ít nhưng đồ trần thiết dọn dẹp nghiêm trang hơn từng dưới bội phần, vua bèn lên thẳng đến từng thứ ba, thấy chưng những cổ tích, danh nhân, vật báu, đồ xưa rất nên thanh nhã, vua lấy làm đẹp ý bèn lựa một chỗ mà ngồi, tửu nhị liền chạy lại hỏi :
- Quan khách xem bảng đây coi muốn dùng món chi đặng tôi sửa soạn.
Vua nói :
- Vậy có món chi ngon ngươi hãy dọn ra cho ta dùng.
Tửu bảo lật đật đi lấy các món ngon, và rượu tốt dọn ra.
Vua ăn uống lấy làm vừa ý, lại thấy dưới đường, kẻ qua người lại, đủ các sắc dân rất nên đông đảo ; vua lấy làm vui ăn uống cho đến tối, thiên hạ tan thì vua đà say, liền thong thả bước xuống lầu, khi ấy Tửu bảo tính số tiền là tám lượng, sáu chỉ, bốn phân, bèn nói :
- Xin quan khách hãy trả tiền rồi hãy đi.
Vua lật đật thò tay vào túi, không dè túi trống trơn, mới chưng hửng, biết mình bỏ quên tiền nơi tiệm ngủ, liền nói với Tiểu nhị rằng :
- Nay ta quên đem tiền, vậy để mai sáng sẽ trả đặng chăng ?
Tửu bảo nói :
- Nói như lời quan khách đây, vậy thì mỗi người tới đây ăn uống cho no nê rồi nói bỏ quên tiền, thì tiệm phải dẹp, chớ chịu sao kham, nếu ông không có tiền thì phải để áo lại để thế chân, mai đem tiền sẽ chuộc lại.
Vua nghe liền nổi giận nói :
- Như ta đây không thế áo thì mầy sẽ làm gì nào ?
Tửu bảo nói :
- Nếu không thế áo thì không được bước ra khỏi cửa, dẫu cho Hoàng Ðế đến tiệm này ăn uống không tiền trả cũng phải cởi Long bào thế mới đặng được đi.
Vua cả giận nạt lên một tiếng như sấm, liền đạp Tửu bảo té xuống, đánh cho một hồi, không ai dám can, người trong tiệm bỏ chạy ra ngoài, thoạt có một đứa đồng tử, môi son, răng trắng, mắt tốt mày xanh, đường đường diện mạo, đáng bực nhân tài, lật đật bước lên can.
Vua thấy đồng tử dáng dấp đẹp đẽ liền bớt giận, dừng tay thôi đánh, rồi quay qua hỏi đồng tử :
- Vậy chớ mi nhà ở tại đâu, tên họ là chi, có bà con gì với tiệm này chăng ?
Ðồng tử trả lời rằng :
- Trong bốn bể đều là anh em, thấy những việc bất bình, không lẽ khoanh tay mà ngồi coi, chớ tôi không phải bà con thân quyến chi với Tửu bảo này. Tôi thấy đại nhân đây, là người hảo hán, nên phải can gián, xin đại nhân bớt cơn nóng giận, người xưa có nói rằng : Nhơn tình lưu nhứt tiếng, nhựt hậu hảo tương kiến nên tôi mới can gián, chớ tôi đây là họ Châu tên Nhựt Thanh, nhà tôi thì ở gần đây, xin mời đại nhân hạ gía đến nhà tôi chơi đặng chăng ?
Vua thấy người trẻ ấy, tuổi còn nhỏ, mà ăn nói thông minh, đi đứng tề chỉnh, bèn đem chuyện Tửu bảo thuật lại cho tên đồng tử nghe.
Khi ấy đồng tử nói rằng :
- Việc nhỏ mọn xin đại nhân hãy bỏ qua cho.
Nói rồi liền lấy bạc trả thế và dắt tay vua ra khỏi cửa và thưa rằng :
- Chẳng hay đại nhân tên họ là chi, xin vui lòng tỏ cho tôi biết, rồi đi ngay đến nhà tôi đàm đạo chơi.
Vua thấy đồng tử nầy tánh ý khẳng khái, lại có dạ ân cần thì lấy làm ưng ý, bèn đáp rằng :
- Ta họ Cao tên Thiên Tứ, quê ở Bắc-Kinh.
Ðang lúc trò chuyện, hai người đã đến nhà của Nhựt Thanh, vua liền hỏi :
- Vậy chớ tiền của nhà ngươi ở đâu mà có, hay của ai cho, mà ngươi dám trả thế mười lạng bạc cho ta, nếu như cha mẹ ngươi hạch hỏi thì nói thế nào cho xong ?
Nhựt Thanh thưa rằng :
- Cha tôi đã qua đời rồi, còn lại một mình mẹ góa con côi mà thôi, xin bác ngồi chơi đây, tôi vào thưa cho mẹ tôi hay.
Nói rồi quày quả vào nhà trong thưa tự sự cho người mẹ hay.
Người mẹ tên là Huỳnh thị An Nhơn thấy con mình tuy còn nhỏ tuổi mà tánh ý khẳng khái, lại có chí giao kết với đời thì lấy làm vui mừng, liền hối con đem trà ngon ra đãi.
Vua bèn nói :
- Người hãy vào thưa là ta muốn kính thăm lịnh tôn mẫu.
Lúc ấy bà Huỳnh thị An Nhơn núp sau tấm bình phong, thấy vua mày tằm mắt phụng, tướng mạo phi thường, lại nghe vua nói mấy lời đó thì chạy ra và đáp rằng :
- Tôi đâu dám chịu lời chúc lành.
Vua bèn hỏi bà mẹ rằng :
- Vậy chớ lịnh lang đây tuổi đặng bao nhiêu, xem bộ người tuấn tú, sao không cho đi học, đặng ngày sau có lập thân danh ?
Huỳnh thị An Nhơn thưa rằng :
- Tuổi nó mới đặng mười lăm, cũng có học hành sơ lược, chỉ hiềm có một điều nó hay kết bè kết bạn, học tập nghề võ, không thích đọc sách cho lắm, xin quí nhân rộng tình chỉ biểu và dạy dỗ cho nó, thì tôi rất đội ơn và có phước lớn.
Vua nói :
- Tôi có một việc muốn tỏ, song còn aí ngại, không biết ý bà có bằng lòng chăng ?
Nguyên lịnh lang đây tánh tình khẳng khái, thế nào cũng có phước trở về sau, chẳng lẽ để khư khư ở dưới tay người, còn tôi đây là môn hạ của Ðại Học Sĩ Lưu Dung, ý tôi muốn xin nó làm con nuôi, sau đó sẽ tuyển kiến cho nó lập thanh danh, chẳng biết ý Phu nhân có bằng lòng chăng ?
Huỳnh thị nghe nói cả mừng, bèn thưa rằng :
- Như quí nhân đây có lòng cố cập bảo bọc con tôi, thật là phước của nhà tôi, ơn ấy tôi đâu dám quên.
Bèn dạy Châu Nhựt Thanh làm lễ lạy vua và chịu làm con nuôi.
Vua liền cho Nhựt Thanh một hột Trân châu gọi là lễ bái kiến.
Nhựt Thanh lãnh ngọc tạ ơn, rồi giao cho mẹ cất.
Khi ấy Huỳnh thị hỏi vua rằng :
- Chẳng hay quý nhân muốn đi chơi chốn nào đặng con tôi nó theo với.
Vua nói :
- Nay ta muốn qua Giang Nam chơi, như có lịnh lang đây đi theo thì càng tốt.
Huỳnh thị vâng lời, bèn khiến gia nhân dọn cơm nước xong xuôi, thì Nhựt Thanh sửa soạn đồ hành lý rồi lạy mẹ mà theo vua thẳng đến chỗ ngụ cũ là tiệm Ỷ Nam Lầu ở đó nghỉ một đêm, rạng ngày ăn uống, tính tiền trả cho tiệm xong rồi, hai cha con khởi trình nhắm Hải Biên Quan mà đi thẳng một đường, ngày đi đêm nghỉ.
Khi đến Hải Biên Quan thì trời còn sớm, vào tiệm Nhơn Hòa mà nghỉ chân.
Tiểu nhị dọn phòng sạch sẽ và sắp đặt đồ hành lý có thứ lớp, rồi đem nước rửa mặt và một bình trà ngon ra cho vua rửa mặt, chải gỡ tử tế.
Vua hỏi Tiểu nhị rằng :
- Vậy chớ ở đây có chỗ nào phong cảnh tốt đặng chơi bời chăng ?
Tiểu nhị thưa :
- Ở đây cũng có nhiều nơi, nhưng mà cũng tầm thường thôi, chỉ có chỗ Hạnh Huê Lầu của Diệp công tử tên Diệp Khánh Xương lập nên rất đẹp đẽ, trong đó có hoa viên, đài các, cực kỳ hoa lệ, mà lúc nào có công tử ở đó uống rượu thì cấm không cho ai đến, như quan khách đến đó chơi nhằm lúc không có công tử thì rất tốt, chớ công tử ấy thì mỗi ngày đều có ở đó uống rượu trưa mới về phủ.
Bây giờ còn sớm, quan khách đến đó chơi rồi trở về, dùng cơm tối cũng vừa.
Vua hỏi :
- Chủ tiệm tên họ là chi ? Ước gì ta gởi đồ hành lý ở đây để đi chơi đặng chăng ?
Người ấy trả lời rằng :
- Tôi họ Châu tên Hồng, cậu mợ tôi họ Nghiêm tên Linh, người giầu có, cậu cháu tôi từ thủa nay ở tại đây, xin quan khách cứ việc tự tiện để đồ ở đây để đi chơi rồi trở về, không hề chi phòng ngại.
Vua lại hỏi :
- Vậy chớ đi đường nào để đến đó ?
Chủ tiệm nói :
- Cứ đi theo đường cái phía Ðông, rồi qua đường Hải Biên Nhai thấy một cái lầu cao hơn hết ấy là chỗ đó.
Vua cám ơn rồi cùng Nhựt Thanh bèn đi đến lầu ấy mà chơi.
Từ ấy khơi ra họa lớn, tưởng tánh mạng không còn.
Có một bài thơ đề như vầy :
Khuyên đừng khinh dễ việc nhàn du,
Dấy việc phong ba đến oán thù,
Thiên Tử dầu rằng danh gía trọng.
Gặp cơn khốn đốn phải lao tù !
Khi ấy vua cùng Nhựt Thanh đi đến Hải Biên Nhai quả nhiên có thấy một tòa lầu cao, tường xây bốn phía có trồng bông rực rỡ, trên có bảng vàng đề : " Tân Khánh Tửu Lầu " liền bước đến cửa, thấy hai bên bông hoa kiểng vật thật là tao nhã, lại thấy lầu kế bên thiên hạ chật cứng như nêm, ý muốn bước lên, xẩy thấy Tửu bảo bước xuống cười và nói : " Khách quan đến trễ, có khách đến chật lầu hết chỗ, xin miễn chấp để bữa khác sẽ đến dùng rượu."
Vua nói :
- Không phải là ta muốn uống rượu, chỉ muốn ngươi dắt ta đến Hạnh Huê Lầu chơi một giây phút ta sẽ đền ơn cho ngươi.
Tửu bảo ngẫm nghĩ một hồi, nhủ thầm rằng :
- Diệp công tử đến chiều tối mới trở lại Hạnh Huê Lầu, bây giờ cũng còn sớm. Bèn nói với vua rằng :
- Như quan khách đây muốn qua Hạnh Huê Lầu chơi cho biết, thì nghe tôi đề nghị như vầy, thì tôi mới dám.
Một là, xin đừng phá phách vật chi trong ấy ; hai là phải về cho sớm chớ không được trù trì mà sanh sự khó cho tôi. Vua trả lời rằng :
- Ta sẽ y theo lời ngươi dặn, không can chi mà phòng sợ.
Khi ấy Tửu bảo dẫn vua và Châu Nhựt Thanh đến Hạnh Huê Lầu, tới nơi liền mở cửa ngỏ ra thì có một đường đi thẳng vô đều lót những đá cẩm thạch coi thật rực rỡ, lại có một cái nhà mát, trên ngạch có một tấm biển nền đen chữ xanh, đề : " Hạnh Hoa Xuân Võ " bước vòng qua hậu đình ( nhà sau ), thấy những cây tùng bá xum xuê ; cỏ hoa thạch mậu, liên tiếp có tòa lầu cao lớn ngó rất nguy nga rực rỡ, có xây non bộ, cảnh vật thật là phi thường, lại ngó xa xa thấy nước biếc trùng trùng, sóng dợn cuồn cuộn, tòa lầu cực kỳ hoa lệ, tinh xảo vô giá, kể đà không xiết, Hạnh Huê Lầu ở giữa, có cầu phi lộ, liên tiếp đến ba từng lầu, hai bên lan can đều cẩn chữ Tiểu, chữ Vạn, cao đến nửa lưng chừng trời rất nên mát mẻ, chỗ ấy để chơi theo mùa hạ, nóng nực, và cũng có chỗ khác để chơi theo mùa đông, bước vào lầu, hai bên lan can có để những Tố Tâm Lan trồng trong chậu bông, bước vào trong thấy bốn bên chưng những hình Phong Hỏa Tử, biển cẩn đều bằng cây trầm hương, bạch đàn cẩn năm sắc ngọc pha ly và lục bình chưng những bông tươi. Các thứ ghế thì bằng cây tử đàn hương, trạm trổ rất khéo, và cẩn đá vân thạch, còn chữ trong biển liễn, đều là người danh nhân thuở trước viết đồ ngoạn khí, cổ đồng lâu đời trong thế gian ít có.
Vua xem khắp chỗ rồi ngó vô trong lầu thứ ba, thấy có dọn sẵn một tiệc rượu tử tế, bèn hỏi Tửu bảo rằng :
- Sao hồi nãy ngươi nói không còn chỗ nào dọn ăn, vậy chớ chỗ này ngươi để dành cho ai, hay là nguơi nói ta không xứng đáng chăng ? Mi phải mau mau lấy rượu đem ra đây cho ta ăn uống thì ta sẽ trọng thưởng.
Tửu bảo thất kinh lật đật thưa rằng :
- Tiệc ấy của Công tử đợi đến giờ thân thì người đến dùng, bây giờ ai dám dọn ra cho khách quan dùng, bởi vậy khi nãy tôi có nói với khách quan rằng :
- Chơi trong giây phút rồi phải về, kẻo để đến giờ thân Diệp Công tử đến, ắt tánh mạng tôi không còn mà lại quan khách cũng không tránh khỏi vạ lây nữa.
Vua cả giận liền nạt mà nói rằng :
- Ðồ nói bậy, mi sợ Diệp Khánh Xương, chớ ta thì không sợ.
Liền nắm Tửu bảo giơ lên như xách con gà giò một thứ, rồi đưa de ra ngoài lan can mà nói rằng :
- Mầy chịu y theo lời ta chăng ? Như chịu thì ta dung, bằng không thì ta quăng xuống lầu chết lập tức bây giờ.
Tửu bảo sợ chết thất kinh thưa :
- Xin ông tha cho tôi, tôi sẽ vâng lời ông.
Vua liền để Tửu bảo xuống mỉm cười và nói :
- Tao tha cho mày rồi đó, vậy phải vâng theo lời tao, dẫu Diệp Khánh Xương đến nói gì, thì có tao đây, mầy đừng sợ.
Khi đó Tửu bảo không biết tính thể nào, nên phải đánh liều nhắm mắt tới đâu hay tới đó, bèn đem rượu và đồ ăn dọn ra cho vua và Nhựt Thanh dùng.
Ðang lúc vua ăn uống, thì Tửu bảo lén cho người thông tin cho Diệp Công tử hay.
Vua cũng không hay biết cứ việc ăn uống thỏa thuê.
Nói về Diệp Khánh Xương là con Diệp Thiệu Hồng làm quan Ðề Ðốc, trấn tại Hải Biên Quan, Diệp Khánh Xương này rất là gian ác, ỷ thế uy quyền của cha, nên cướp ruộng đất của người, giựt vợ con thiên hạ, bắt gái tơ làm thê thiếp khắc bạc trăm họ, hãm hại thương khách, dữ hơn quân cường đạo, nên trong nhà mới giàu sang dường ấy.
Diệp Thiệu Hồng thấy con dữ tợn như vậy lại lấy làm vui đẹp mười phần, mới nghị kế dùng hiệp ý cùng nhau, muôn dân ta thán.
Bởi vậy nên mới có tiền bạc nhiều mà cất cái Hạnh Huê Lầu ấy, lại hiệp đảng nuôi quân hoang, đặng thiết kế hại người, mỗi ngày đều hiệp bọn tâm phúc bầy cáo lũ muông đến đó ăn uống toa rập mưu kế.
Ngày ấy đang ngồi bàn luận cùng nhau, xảy thấy gia đinh giữ Hạnh Huê Lầu chạy về báo rằng :
- Có hai người ở đâu không biết, đến Hạnh Huê Lầu biểu Tửu bảo phải dọn đồ ăn nội tiệc của Công tử sắm sửa đó cho chúng nó ăn.Tửu bảo không chịu dọn, chúng nó đòi đập chết Tửu Bảo, bây giờ chúng nó còn đang ngồi ăn uống với nhau tại tiệc, xin Công tử đến đó cho mau đặng trừ chúng nó.
Công tử nổi giận như lửa đốt, tức thì truyền lệnh cho nội gia đinh, những quân sát nhân và bọn giáo đầu (1) hơn một trăm, đều cầm binh khí thẳng riết đến Hạnh Huê Lầu, rồi Công tử truyền lịnh cho quân ấy phân ra bao giữ từng dưới, cửa trước cửa sau, hễ nghe lịnh hô bắt thì bắt, nghe hô giết cứ giết, nếu ai để cho chúng nó chạy thoát thoát khỏi, thì người ấy có tội nặng.
Dặn dò xong gã liền dắt tám tên giáo đầu thẳng tuốt lên trên từng lầu thứ ba, thấy một người ước chừng bốn mươi tuổi mày tằm, mắt phụng, oai phong lẫm liệt, tướng mạo khôi ngô, lại một đứa trẻ trạc chừng mười ba mười bốn tuổi, mắt tốt, mày xanh, tướng mạo coi tuấn tú, đang ngồi ăn uống tại bàn, còn Tửu bảo thì đứng hầu một bên coi bộ buồn rầu sợ sệt.
Công tử cả nạt rằng :
- Ðồ thất phu, thôn dã ở đâu mà dám tới đây làm oai, bức Tửu bảo ép nó dọn tiệc của ta sửa soạn mà ăn trước, chúng bây muốn chết mới động đến ta, chớ không nghe danh ta sao ? Mau nói tên ra đặng ta đưa chúng bây về âm phủ cho rồi. "
Khi đó Tửu bảo thấy Công tử thì lật đật quì thưa rằng :
- Tôi không chịu dọn, chúng nó một hai bức biểu tôi phải dọn ra cho chúng nó ăn, bằng không thì đánh chết, xin Công tử rộng lòng dung thứ.
Nói rồi cúi đầu mọp dưới đất.
Vua thấy công chuyện như vậy bèn vỗ tay cười lớn.
Comment