Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

BÁCH BỘ MA ẢNH( Truyện Kiếm Hiệp )

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #46
    Vô Danh

    BÁCH BỘ MA ẢNH

    Hồi 44

    Dĩ vãng oan tình

    Với tâm trạng vừa bần thần vừa hốt hoảng, lão Bửu Chỉnh Tư vội vã bước cứ như có ma đuổi phía sau. Thỉnh thoảng lão lại dừng bước quay đầu nhìn lại như sợ có người nào đó theo chân mình.
    Lão Bửu quay lại thảo trang của Ngạn Kim Tiêu, lão đẩy cửa thảo xá bước vào.
    Lão sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu ngồi ngay bàn.
    Bửu Chỉnh Tư nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên vì sự tao ngộ bất ngờ này. Lão hối hả bước đến.
    - Ngạn lão đệ... ngươi nên trốn đi. Tìm một chỗ nào cực kỳ hoang sơ cùng cốc mà trốn.
    - Lão Bửu bây giờ biết sợ rồi à, nếu lão huynh sợ Kim Tiêu chết sao trước đây lại muốn Kim Tiêu chen vào chuyện của Tống Thừa Ân đại ca. Bây giờ thì lại muốn Kim Tiêu trốn.
    Kim Tiêu chỉ chiếc ghế.
    - Lão huynh ngồi xuống đi. Kim Tiêu có vài chuyện muốn nói với huynh.
    - Ta muốn Ngạn Kim Tiêu trốn. Trốn càng xa càng tốt.
    - Trốn thì cũng trốn từ từ, làm gì mà lão huynh gấp gáp vậy.
    - Có đại họa rồi... ta không ngờ...
    Kim Tiêu gắt giọng nạt ngang :
    - Im...
    Hai cánh môi của lão Bửu Chỉnh Tư mím chặt lại. Kim Tiêu nhìn lão.
    Chàng đặt hai tay lên bàn.
    - Kim Tiêu và lão huynh sẽ nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn.
    Lão Bửu gật đầu.
    - Được rồi... ngươi muốn nói gì?
    Lão Bửu vuốt râu rồi nói :
    - Bửu Chỉnh Tư lão nói trước, sau cuộc nói chuyện này thì ngươi không được ở Dương Châu nữa. Ngươi phải tìm đến một chỗ thâm sơn cùng cốc để mai danh ẩn tích đó, không được lú mặt ra bên ngoài.
    Kim Tiêu nheo mày :
    - Lão huynh nói vậy, chắc là ở Dương Châu ai cũng biết Ngạn Kim Tiêu là gã đạo soái nên không còn đất dung thân.
    - Không phải chuyện đó đâu mà là chuyện khác. Chuyện này còn kinh thiên động địa hơn nữa. Một khi mụ ma đầu biến thái đó biết Ngạn Kim Tiêu mới không còn đất dung thân.
    Kim Tiêu nhíu mày :
    - Không nói quanh có nữa... từ từ rồi sẽ rõ, bây giờ Ngạn Kim Tiêu hỏi lão huynh.
    Lão huynh nói Tà Nhân Vô Diện có quan hệ đến thân phận của Kim Tiêu, do đó Kim Tiêu mới chen vào cái chuyện nhếch nhác của Đổng gia, nhưng cuối cùng thì phát hiện ra mình chẳng có quan hệ gì cả.
    Lão Bửu Chỉnh Tư trang trọng hỏi :
    - Vậy Kim Tiêu đã diện kiến Tà Nhân Vô Diện chưa?
    - Rồi. Không chỉ diện kiến mà buộc y trở lại nguyên dạng của mình. Nói ra lão Bửu không ngờ được. Tà Nhân Vô Diện lại chính là Đổng Kỹ Thượng.
    - Đổng Kỹ Thượng.
    Lão Bửu vuốt râu.
    Sau cái vuốt râu lão với tay về phía chiếc bàn bên cạnh lấy vô rượu. Đặt vò rượu xuống trước mặt. Lão Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu :
    - Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng chứ không phải Vương Tự Khan à?
    - Không phải, nhưng Kim Tiêu cũng đã gặp Vương Tự Khan tiền bối.
    Lão Bửu Chỉnh Tư chồm lên :
    - Kim Tiêu đã gặp Vương Tự Khan... ngươi nói thật chứ?
    - Chẳng lẽ nói dối với lão làm gì, gặp Vương Tự Khan, còn được Vương tiên sinh chỉ điểm cho dị dung độc nhất vô nhị của người cũng như cách hóa giải thuật dị dung đó.
    Ngoài ra Vương tiền bối còn nhắn gởi cho lão huynh nữa.
    Bửu Chỉnh Tư vồn vã hỏi :
    - Vương Tự Khan nhắn gởi gì?
    Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Bửu Chỉnh Tư ôn nhu nói :
    - Chẳng biết lão trác táng trong Dương Châu kỹ lâu có mối quan hệ gì với Tự Khan tiền bối mà trước khi tiền bối rời bỏ cuộc đời, lại muốn Ngạn Kim Tiêu nhắn với lão huynh. Hãy miễn thứ tất cả những oan tình mà Vương tiên sinh đã gieo ra.
    Kim Tiêu thở ra rồi nói :
    - Hê... lão huynh đưa Kim Tiêu và mớ chuyện bong bóng này, để giải quyết chuyện riêng của lão huynh phải không. Thật ra lão huynh có quan hệ gì với Vương Tự Khan. Nói cho Kim Tiêu biết. Thà Kim Tiêu biết còn hơn đỡ óc ách cái bụng. Kim Tiêu chi biết gạt người khác không ngờ lại bị lão huynh gạt lại. Người mà Kim Tiêu tâm đắc nhất, xem là tri kỷ của mình lại gạt Kim Tiêu.
    Kim Tiêu chỏi tay lên bàn chồm tới :
    - Lão huynh không được giấu Kim Tiêu một điều gì cả đó. Có như vậy Ngạn Kim Tiêu mới không phải ấm a ấm ức trong lòng.
    Lão Bửu nhìn chàng, rồi thuận tay bưng cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực.
    Lão uống rượu mà ngỡ như muốn dùng rượu để khỏa lấp những nỗi lo lắng đang âm ỉ trong lòng.
    Đặt vò rượu xuống bàn, lão Bửu chùi mép, rồi hỏi Kim Tiêu :
    - Làm cách nào Kim Tiêu gặp được Vương Tự Khan. Sự mất tích của Vương Tự Khan là một bí mật trùng trùng. Ngay cả Giác Chân đại sư, và cả Lão Ngoan Đồng Nhi cũng không thể tìm được câu trả lời đó. Kim Tiêu lại làm được à.
    Kim Tiêu với tay bưng vò rượu tu một ngụm rồi mới từ từ thuật lại những chuyện mình đã trải qua và cuối cùng gặp được Vương Tự Khan, chàng cũng không quên nói cho lão Bửu biết về cái chết của Lão Ngoan Đồng Nhi.
    Kim Tiêu buông một tiếng thở dài.
    - Tất cả cũng bởi chữ tình. Vương Tự Khan tiên sinh vì chữ tình sâu nặng với Trình Tú Trinh để rồi rơi vào lưới tình mà không biết. Cuối cùng thì bị Đổng Kỹ Thượng lợi dụng học tất cả võ công. Dù sao thì Kỹ Thượng không đáng được hưởng cái phần võ công của Tự Khan tiên sinh. Bởi vì Tự Khan không đến Tử Trường theo lời hẹn với Tú Trinh thì Đổng Vị cũng không chết tức chết tưởi. Chính cái chết của Đổng Vị khiến Kỹ Thượng nuôi tâm báo thù. Kim Tiêu lại dốc vò rượu tu một ngụm nữa rồi nhìn lão Bửu nói tiếp :
    - Từ ý muốn báo thù, cuối cùng Kỹ Thượng luyện thành bí thuật dị dung của Tự Khan. Nếu Tự Khan trước đây không có ý tranh đoạt thiên hạ với Thiên tử, ngược lại Kỹ Thượng có ý đó, nếu như Kim Tiêu không hủy thuật di dung không biết chuyện lớn gì sẽ xảy ra nữa.
    Lão Bửu nhìn chàng bằng ánh mắt thâm trầm, một lúc sau lão hỏi :
    - Kim Tiêu.. ta hỏi ngươi nhé.
    - Lão huynh còn thắc mắc gì cứ hỏi.
    - Khi ngươi gặp Vương Tự Khan, tâm trạng của ngươi như thế nào?
    - Thương cảm. Chứng kiến Vương tiền bối bị Kỹ Thượng chặt tứ chi, à không y vẫn còn chừa lại một tay, ai mà không đau lòng.
    Kim Tiêu miên man nhìn vào chốn hư vồ rồi nói :
    - Thậm chí Ngạn Kim Tiêu đã khóc nữa đó.
    - Ngươi khóc à?
    Kim Tiêu gật đầu.
    - Kim Tiêu còn hứa với Vương tiền bối sẽ tìm người có chữ “Vương” xâm trên lòng bàn tay.
    - Ngươi có chữ Vương xâm trên lòng bàn tay. Vậy sao ngươi không cho Vương Tự Khan xem dấu xâm trên lòng bàn tay ngươi.
    - Xem rồi... đó chỉ là một vết xâm.
    - Tự Khan có nói gì không?
    - Thì nhắc với Ngạn Kim Tiêu nhắn lời đến lão huynh.
    Lão Bửu buông một tiếng thở dài,bưng cả vò rượu tu ừng ực.
    Khi lão đặt vò rượu xuống bàn Kim Tiêu hỏi :
    - Thế lão huynh có quan hệ với Tự Khan như thế nào. Người có chữ Vương trong lòng bàn tay là ai vậy?
    Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu.
    Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu khiến Kim Tiêu bồn chồn, chàng miễn cưỡng nói :
    - Hình như lão có điều gì muốn giấu Ngạn Kim Tiêu... đúng không?
    - Lão phu sẽ nói, nhưng Kim Tiêu phải hứa với ta một điều.
    - Hứa điều gì thì lão huynh phải nói chứ, chưa nói cái gì hết, Kim Tiêu làm sao hứa được.
    - Chỉ cần Kim Tiêu hứa với ta... khi ngươi đã nghe câu chuyện này rồi ngươi sẽ bỏ qua tất cả, và tìm một nơi thâm sơn cùng cốc không ai biết tới. Sau đó tìm một nữ nhân nơi chốn thôn dã để lập gia thất.
    - Hê... hôm nay lão huynh có điều gì mà trang trọng vậy.
    - Ngươi hứa đi.
    Kim Tiêu chắc lưỡi.
    - Kim Tiêu chưa nghe câu chuyện ly kỳ của lão huynh, thế mà lão huynh đã buộc Kim Tiêu phải hứa rồi. Không chừng câu chuyện này cũng giống như những gì lão huynh đã nói. Cuối cùng Kim Tiêu chỉ vướng tay vướng chân vào những chuyện những chuyện ngáo ngạo của giới võ lâm. Thôi được, Kim Tiêu hứa.
    Lão Bửu bưng vò rượu tu một hơi dài rồi đặt xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
    Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu, Kim Tiêu nhíu mày, chàng giả lả nói :
    - Lão huynh khó nói lắm à?
    - Ta không biết có nên nói hay không.
    - Hê... lão huynh đừng có nói vậy chứ. Kim Tiêu và lão huynh dù sao cũng là tri kỷ mà.
    - Biết như vậy rồi, nhưng chuyện này...
    Lão Bửu bỏ lửng câu nói giữa chừng bưng vò rượu tu ừng ực. Kim Tiêu với tay thộp lấy vò rượu kéo về phía mình.
    - Không cho uống nữa.
    Lão Bửu chùi mép. Lão buông tiếng thở dài rồi từ tốn nói :
    - Thôi được... ta sẽ nói. Nhưng khi Kim Tiêu nghe xong rồi tuyệt nhiên không được trách ta đó.
    - Được nghe lão huynh tâm sự, còn trách lão huynh cái gì nữa.
    Lão Bửu với tay toan lấy vò rượu nhưng Kim Tiêu lắc đầu :
    - Lão huynh nói đi rồi Kim Tiêu sẽ cho lão huynh uống thỏa thê. Thậm chí còn tìm mỹ nhân về hầu hạ lão huynh.
    - Kim Tiêu muốn nghe câu chuyện của ta lắm à?
    Kim Tiêu gật đầu.
    - Rất muốn.
    - Tại sao Kim Tiêu muốn?
    Kim Tiêu buông tiếng thở dài, nhìn chăm chăm lão Bửu. Chàng gượng cười rồi từ tốn nói :
    - Kim Tiêu có cảm giác câu chuyện của lão huynh có liên quan mật thiết tới Ngạn Kim Tiêu.
    Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
    - Đúng là câu chuyện ta sắp nói ra đây có liên quan mật thiết đến Ngạn Kim Tiêu.
    - Vậy lão huynh không nói không được đâu. Kim Tiêu đã vì huynh mà nhúng tay chen chân vào chuyện của Tống đại ca. Thậm chí Kim Tiêu suýt chết nữa đó.
    Lão Bửu thở dài :
    - Ta biết vậy không đặt ngươi vào hoàn cảnh vừa rồi.
    - Bây giờ thì tất cả đã lỡ rồi. Tên đã buông khỏi cung, không thể bắt lại được.
    Lão Bửu nhìn Kim Tiêu. Lão vuốt râu rồi ôn nhu nói :
    - Chính Ngạn Kim Tiêu là người có chữ “Vương” trong lòng bàn tay mình.
    - Chính Kim Tiêu. Vậy chữ “Vương” có ý nghĩ gì với Ngạn Kim Tiêu.
    Lão Bửu thở dài rồi nói :
    - Đúng ra ngươi phải là Vương Kim Tiêu mới phải.
    Kim Tiêu nghiêm mặt.
    - Lão huynh nói vậy có ý gì?
    - Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
    Kim Tiêu đứng bật lên :
    - Sao? lão huynh lặp lại đi.
    - Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
    Kim Tiêu lắc đầu.
    Chàng gượng cười rồi đẩy vò rượu về phía lão Bửu, giả lả nói :
    - Lão huynh có lẽ đã say rồi thì phải. Hay những mỹ nữ ở kỹ lâu đã thêu dệt một câu chuyện ly kỳ khiến lão huynh bị ám ảnh rồi ngớ ngẩn mới nói ra lời đó.
    Lão Bửu lắc đầu :
    - Không ai có thêu dệt cả, mà đó là sự thật.Vì sao chữ Vương trên tay ngươi lại nhòe nhoẹt thành một dấu xâm, đó là vì Ngạn Thi Thư xóa nó đi đó.
    - Ngạn Thi Thư... đó là mẫu thân của Kim Tiêu.
    Lão Bửu gật đầu :
    - Đúng... Ngạn Thi Thư là mẫu thân của Kim Tiêu nên ngươi mới mang họ Ngạn.
    Ngạn Kim Tiêu.
    Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói :
    - Lão huynh uống rượu đi.
    Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi bưng cả vò rượu tu một hơi dài. Lão đặt vò rượu xuống nhìn Kim Tiêu.
    - Kim Tiêu có tin những gì ta nói không?
    Kim Tiêu nhìn vào mắt lão. Chàng gật đầu buông một câu cụt lủn :
    - Tin.
    Lão Bửu vuốt râu, mỉm cười rồi nhìn Kim Tiêu từ tốn nói :
    - Bửu Chỉnh Tư trước đây là quản gia của Vương Tự Khan. Nói đúng hơn lão chỉ là một nô bọc trung thành của Vương gia. Vương Tự Khan chính là thiếu gia của lão.
    Kim Tiêu từ từ thở ra rồi nói :
    - Chuyện gì xảy ra giữa mẫu thân và Vương Tự Khan.
    - Vương Tự Khan sau khi thất bại bởi Đổng Vị, ôm mối hận tình như một kẻ cuồng tình. Y lúc nào cũng tơ tưởng đến Trình Tú Trinh. Ta phải nói y là một kẻ điên tình thì đứng hơn.
    Lão Bửu bưng vò rượu tu một ngụm nhỏ lấy giọng rồi kể tiếp :
    - Trước cảnh ngộ của Tự Khan, ta không đành lòng. Nếu để cho y mãi chìm đắm trong nỗi phiền muộn của lưới tình thì y đâu còn là một nam tử hán. Ta đã đưa y đến một kỷ viện tìm một đấng hồng nhan đặng y có thể quên đi nỗi muộn phiền đó. Ta đưa Tự Khan tìm đến Ngạn Thi Thư. Bởi lúc đó Ngạn Thi Thư một kiều nữ tài sắc vẹn toàn.
    Kim Tiêu lắc đầu :
    - Mẫu thân là một kỹ nữ ư?
    - Ngươi tưởng kỹ nữ thì ai cũng xấu ư, ai cũng bán thân nuôi miệng ư. Nghĩ như thế là sai rồi. Ngạn Thi Thư mẫu thân ngươi ở trong kỹ lâu nhưng không phải hạng kỹ nữ bán thân nuôi miệng. Ngạn Thi Thư dùng lời ca, cùng những điệu múa mê hồn để kiếm cái ăn. Và rồi khi gặp Tự Khan... mẫu thân ngươi đã yêu y.
    Kim Tiêu gượng cười :
    - Cho dù mẫu thân có là một trinh nữ trong trắng nhưng vẫn là người của kỹ lâu.
    - Không sai. Nhưng nhờ có Ngạn Thi Thư, Tự Khan đà trở lại thành người. Y đi tìm võ công và cuối cùng là đệ nhất cao thủ. Một cao thủ đệ nhất trong giang hồ mà người của giới võ lâm nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể được như Tự Khan.
    - Chính vì là cao thủ đệ nhất, nên phụ thân đã bỏ mẫu thân.
    Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu, buông giọng nói :
    - Là một nhân vật lẫy lừng khắp võ lâm giang hồ. Ai nghe đến cũng phải khiêm nhường ôm quyền hành bái. Nếu như phụ thân ngươi muốn trở thành Minh chủ chẳng có khó khăn gì. Thậm chí giới võ lâm còn muốn tôn cha Kim Tiêu thành Minh chủ võ lâm nữa.
    Buông một tiếng thở dài, lão Bửu bưng vò rượu tu tiếp. Lão đặt vò rượu xuống bàn chùi mép rồi nói :
    - Nhưng không ai biết được. Cha ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất nhưng trong tâm vẫn âm ỉ một chữ tình với Trình Tú Trinh. Mặc dù lúc đó Tú Trinh đã là Đổng phu nhân.
    Kim Tiêu lắc đầu :
    - Hẳn mẫu thân rất đau khổ?
    - Mẹ ngươi không nói lời nào. Cam với số phận của mình. Rồi một đêm tuyết rơi trắng xóa, mẫu thân ngươi đưa ngươi của Vương gia trang. Người trao lại cho Vương Tự Khan, với chữ Vương xâm vào giữa lòng bàn tay ngươi. Ta ngờ đâu kết cục cũng có hậu, nhưng không ngờ Tự Khan...
    Kim Tiêu mím chặt hai cánh môi lại với nhau.
    - Lão huynh nói đi.
    - Tự Khan đã nghi ngờ ngươi không phải là giọt máu của y. Thế là mẫu thân ngươi bồng ngươi đi, và cũng chính tay Ngạn Thi Thư xóa chữ “Vương” trên lòng bàn tay của ngươi.
    - Mẫu thân tự kết liễu mạng sống của mình?
    Lão Bửu gật đầu :
    - Ta tin Ngạn Thi Thư không phải là hạng Kỹ nữ như Tự Khan nghĩ, nên đã quyết định rời Vương gia trang. Ta đã nuôi ngươi từ lúc ngươi lên ba cho đến khi ngươi lên lên mười thì gởi lại vào Pháp Quang tự.
    Lão Bửu buông tiếng thờ dài.
    Lão nhìn Kim Tiêu. Sắc mặt chàng giãn ra. Lão Bửu nói :
    - Kim Tiêu... lão Bửu tin vào lòng độ lượng của ngươi. Và vì sao ta đến kỹ lâu, cũng là thẩm chứng trên thế gian này có được bao nhiêu người như Ngạn Thi Thư.
    Lão vuốt râu.
    - Không được bao nhiêu người cả. Ngươi hãy theo chân Ngạn Thi Thư mà bỏ qua tất cả những lỗi lầm của Vương Tự Khan.
    Kim Tiêu nghiến răng vào nhau nhưng không nói gì. Sắc diện của chàng càng lúc cáng tái dần.
    Kim Tiêu nói :
    - Còn vì sao lão Bửu muốn Kim Tiêu tìm chốn hoang sơn ẩn thân.
    Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
    - Ta vừa mới gặp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương tại Dương Châu đệ nhất tửu.
    Không ngờ ả ma đầu biến thái này vẫn còn sống.
    - Thạch Ỷ Nương có quan hệ gì mà lão Bửu lo lắng như vậy.
    - Trước đây Vương Tự Khan đã từng giao đấu với Thạch Y Nương. Vương Tự Khan đã phế bỏ võ công của ả, và buộc ả mãi mãi ẩn tích khỏi võ lâm. ả đã tái xuất giang hồ thì chuyện này không thể xem thường được. Nhất định ả sẽ đi tìm Tự Khan.Và một khi Tự Khan chết thì người ả trút hận phải là hậu nhân của Vương Tự Khan.
    - Ngạn Kim Tiêu.
    Lão Bửu gật đầu.
    Kim Tiêu thở dài rồi nói :
    - Lão Bửu biết tất cả mà lại muốn im tiếng tự thân đi tìm thân thế mình.
    - Mẫu thân ngươi muốn ta mãi mãi không bao giờ nói cho ngươi biết, mà phải tự ngươi đi tìm. Cây có cội, nước có nguồn. Ta tin ngươi sẽ tìm được cha mình.
    - Kim Tiêu đã tìm được, và đã khóc cho phụ thân.
    Kim Tiêu bước qua đứng trước mặt lão Bửu. Lão Bửu nhìn chàng.
    - Kim Tiêu... ngươi làm gì vậy?
    Kim Tiêu bất ngờ quỳ xuống.
    Lão Bửu bối rối nói :
    - Kim Tiêu... ta và ngươi là lão huynh và hảo đệ mà.
    - Không....
    Chàng ngẩng lên nhìn lão Bửu.
    - Nghĩa phụ...
    Nói rồi Kim Tiêu sụp hành đại lễ.
    Lão Bửu đứng phắt lên.
    - Kim Tiêu.
    Kim Tiêu hành đại lễ rồi đứng lên.
    Chàng ôn nhu nói :
    - Kim Tiêu sẽ tìm lại những gì trước đây phụ thân đã chối bỏ Kim Tiêu.
    Chàng nói rồi thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” băng ra cửa thảo xá. Lão Bửu hốt hoảng chạy theo.
    - Kim Tiêu... Ngươi đi đâu?
    Nghe tiếng lão Bửu nhưng Kim Tiêu không dừng cước pháp mà còn gia tăng thêm.
    Nhân dạng của chàng nhập nhoạng rồi mất hút vào bóng đêm đang lan dần.
    RFViet.com

    Comment


    • #47
      Vô Danh

      BÁCH BỘ MA ẢNH

      Hồi 45

      Vô chiêu, vô tướng, vô thức

      Ánh mắt của Địa chủ U Linh chăm chăm nhìn vào thể pháp của Mộng Di Hoa, cùng với cảm giặc nao nao lạ thường. Vẻ háo hức lộ rõ trên khuôn mặt của Thạch Ỷ Nương. Mụ từ tốn nói :
      - Di Hoa muội hãy đến đây.
      Di Hoa bước đến trước mặt Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương. Đồi gò bồng đảo với nhựa sống căng trào lọt hẳn vào mắt Ỷ Nương. Mười chiếc vuốt nhọn hoắt lướt nhẹ qua làn da trắng mịn màng của nàng. Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương mơn trớn thể pháp của Di Hoa bằng những chiếc vuốt chết chóc.
      Những chiếc vuốt đó lướt đi đến đâu thì lớp da ốc nổi lên trên cái nền trắng nõn như bông bưởi.
      Nụ cười đắc ý hiện lên trên hai cánh môi thâm của Thạch Ỷ Nương biểu thị sứ đắc ý với những gì mụ thấy trên cơ thể nàng.
      Đôi bàn tay với những chiếc vuốt dọc theo hai bên hông của Hoa Di Hoa, rồi dừng lại ở vùng tiểu yêu thon nhỏ. Thạch Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói :
      - Trên thế gian này đâu phải chỉ có bọn nam nhân mới có đặc quyền sở hữu cái đẹp của tạo hóa.
      Cùng với lời nói đó, Địa chủ U Linh vòng hẳn hai tay qua người Di Hoa. Nàng cảm nhận rõ mồn một những chiếc vuốt lướt đi nhẹ nhàng qua khắp bờ lưng mình.
      Cùng với động tác vuốt ve mơn trớn bờ lưng mềm mại của Di Hoa, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương, từ từ áp sát mặt vào nàng. ánh mắt của thị trở nên đờ đẫn một cách lạ thường. Thứ ánh mắt đầy những cảm xúc dục tình cháy bỏng. Lưỡi thị tách hai cánh môi của nàng, rồi từ từ thọc sâu vào trong với sự háo hức tìm khoái cảm. Chiếc lưỡi của Thạch Ỷ Nương ẩm ướt, vừa nong nóng và tham lam. Nó ngấu nghiến lấy hai cánh môi của Di Hoa. Vòng tay của Thạch Ỷ Nương siết chặt lại như con trăn siết lấy con mồi ngon. Mụ hổn hển nói :
      - Ta yêu muội. Ta yêu nàng.
      Di Hoa không đáp lời Địa chủ U Linh. Nàng giữ sự im lặng, nhưng thật ra bên trong thì không khỏi kinh tởm pha trộn sự bối rối ngượng ngùng.
      Nàng nhủ thầm :
      - “Ta đã là vật sở hữu của Ỷ Nương. Âu đây cũng là cách ta phải trả lại cái ân mà Mụ đã cứu ta và Ngạn Kim Tiêu. Tại sao Địa chủ U Linh lại có hành vi như thế này. Thạch Ỷ Nương là nữ nhân như mình mà. Thị đúng là kẻ biến thái bệnh hoạn”.
      Trong khi nàng nghĩ thì những chiếc vuốt của Ỷ Nương tiếp tục lướt nhè nhẹ trên tấm lưng nhỏ nhắn của Di Hoa. Chúng tạo ra trong nàng cảm giác nhột nhạt khó chịu lẫn rờn rợn. Di Hoa miễn cưỡng tiếp nhận nụ hôn cháy bỏng dục tình của Ỷ Nương.
      Chiếc lưỡi ướt đẫm của Địa chủ U Linh trượt ra khỏi miệng nàng, chạy dần dần xuống cổ.
      Tim Di Hoa cứ muốn nhảy thót ra ngoài bởi sự dịch chuyện của chiếc lưỡi đó. Nó đi nhanh qua chiếc cổ nõn nà của nàng rồi lần xuống giữa chiếc khe ngăn hai quả tuyết lê.
      Di Hoa bấu tay vào vai Ỷ Nương.
      - Nương nương...
      Di Hoa lắc đầu.
      Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói :
      - Nàng đã là của ta... đừng để ta thất vọng. Đừng để ta hụt hẫng trong khoảnh khắc tình này.
      Mụ nói dứt câu thì ngậm cả cái miệng mình vào nhũ hoa của Di Hoa. Hành động của Địa chủ U Linh tạo ra trong nàng thứ cảm giác vừa lạ thường vừa gớm ghiếc.
      Di Hoa ngỡ như mình đang bị phủ lên người cái chết ô uế trái khoáy không đúng với lẽ tự nhiên mà tạo hóa đã ban cho con người. Chính cái cảm nhận đó Di Hoa chợt đẩy Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương ra, nhưng vòng tay của mụ đã siết chặt tiểu yêu nàng.
      Hai bàn tay của Thạch Ỷ Nương với những chiếc vuốt chết chóc trượt dần xuống bên dưới. Di Hoa rùng mình khi chúng đá vượt qua phần hạ đẳng lần mò xuống vùng đùi non.
      Nàng lắc đầu :
      - Ỷ Nương...
      Thạch Ỷ Nương nới lỏng hai bàn tay từ từ đứng thẳng lên đối mặt với nàng.
      Địa chủ U Linh Thạch Y tương tự cởi bộ trang phục diêm dúa của mình. Thân thể mụ hiện ra đập vào hai con mắt của Di Hoa. Một đôi gò bồng đào đã chảy xệ xuống bên dưới, nhưng vùng hạ đẳng thì vẫn phẳng phiu. Thạch Ỷ Nương áp sát người vào người nàng. Thân thể mụ dán chặt vào thân thể nàng, người mụ đong đưa qua lại để tạo cảm giác cho mình.
      Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lời thị.
      Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói :
      - Di Hoa muội thích chứ?
      Câu hỏi của Thạch Ỷ Nương càng khiến cho Mộng Di Hoa thêm tởm lợm với những gì mụ đang làm. Nàng chỉ muốn đẩy Ỷ Nương ra khỏi người mình rồi ù té chạy, nhưng tự biết hành động đó sẽ là bản án tử đối với mình.
      Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lời thị.
      Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói tiếp :
      - Ta yêu nàng...
      Mụ nói rồi lại áp miệng vào hai cánh môi của Di Hoa. Chiếc lưỡi như con rắn háo hức ăn đâm thọt qua giữa hai cánh môi của nàng. Vòng tay của Thạch Ỷ Nương siết chặt vùng tiểu yêu của Di Hoa.
      Nàng nhăn mặt khẽ đẩy Ỷ Nương ra.
      Một thoáng hụt hẫng hiện lên trên chân diện của Địa chủ U Linh.
      Mụ giả lả nói :
      - Muội làm sao vậy.
      Di Hoa ngập ngừng rồi giả lả nói :
      - Nương nương làm Di Hoa muốn chết ngộp.
      Nghe nàng nói câu này vẻ hụt hẫng biến mất ngay thay vào đó là những nét phấn khích tột cùng.
      Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bất ngờ lòn tay nhấc bổng Di Hoa lên khỏi sàn gạch, đưa nàng đến tràng kỷ.
      Mụ đặt Di Hoa nằm dài xuống tràng kỷ rồi đặt hờ đôi bản thủ lên vùng thượng đẳng của nàng.
      Thạch Ỷ Nương vừa mơn trớn vừa vuốt ve vừa nói :
      - Nàng đẹp lắm... Nàng sẽ là của Thạch Ỷ Nương này vĩnh viễn. Không một ai cướp nàng ra khỏi tay của ta.
      Hữu thủ của thị vuốt dọc theo người Di Hoa, lần xuống dưới chân, rồi từ dưới chân lại trượt dần trở lên. Tim Di Hoa đập hơn trống trận khi nhận biết bàn tay của Thạch Ỷ Nương đang tìm đến vùng nào của cơ thế nàng. Năm chiếc vuốt nhè nhẹ lướt đi trên chân phải nàng. Chúng châm dần khi còn cách vùng vu sơn non một gang tay.
      Nụ cười đắc ý hiện ra trên hai cánh môi tô son thâm đen của Ỷ Nương.
      Di Hoa toan giữ bàn tay của thị lại. Nàng nhủ thầm :
      - “Không thể nào như vậy được”
      Ý niệm đó lướt qua nhưng Di Hoa chưa kịp có hành động gì thì cửa biệt phòng bị bật tung ra bởi một đạo chưởng khí.
      Chân diện của Thạch nương cau lại với vẻ bực tức phẫn nộ giống như một con thú sắp được ăn thì bị người ta cướp mất đi miếng mồi ngon.
      Địa chủ U Linh quay mặt nhìn lại.
      Kim Tiêu đứng ngay ngưỡng cửa nhìn về phía thị và Di Hoa. Sự xuất hiện quá bất ngờ của Kim Tiêu, Di Hoa sượng chín người. Nàng không khỏi thẹn thùng khi bị Ngạn Kim Tiêu tận mục sở thị cảnh ái ân trời khoáy này.
      Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương rời tràng kỷ, thản nhiên cuối xuống nhặt chiếc ngoại y khoác hờ lên người rồi nói :
      - Hóa ra là Ngạn Kim Tiêu tiểu tử. Sự xuất hiện của ngươi ở đây không đúng lúc chút nào và còn khiến ta bực tức đó.
      Di Hoa thộp lấy chiếc khăn đắp lên người, rồi ngồi lên. Nàng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt ngượng ngùng nhưng miễn cưỡng nói :
      - Ngạn huynh đi đi.
      Kim Tiêu không màn đến lời của nàng mà cứ chăm chăm nhìn vào Thạch Ỷ Nương.
      Tiếp nhận ánh mắt của chàng, Thạch Ỷ Nương cau mày :
      - Ngươi không nghe Di Hoa nói à, hay ngươi muốn chết.
      Nghe Ỷ Nương thốt ra lời nói đó, Di Hoa không khỏi lo lắng cho Ngạn Kim Tiêu.
      Nàng đanh giọng nói :
      - Ngạn Kim Tiêu, ngươi đi đi... nương nương đừng giết Kim Tiêu mà hãy đuổi y đi.
      Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Di Hoa thả chân xuống tràng kỷ.
      Nàng định nhãn nhìn Kim Tiêu :
      - Ngạn Kim Tiêu... Di Hoa không hề có tình với ngươi. Ta chỉ lợi dụng ngươi thôi.
      Di Hoa đã thuộc về Thạch Ỷ Nương nương rồi. Ngươi đừng tơ tưởng về Mộng Di Hoa. Hãy mau rời khỏi đây đi.
      Kim Tiêu cũng không màn đến lời của Di Hoa.
      Di Hoa bối rối nói lớn :
      - Ngươi không nghe ta nói à?
      Ngạn Kim Tiêu buông tiếng thở dài từ tốn nói với Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
      - Thạch nương... Kim Tiêu cảm cái ân mà Thạch nương đã giải trừ độc khí trong nội thể của Kim Tiêu...
      Địa chủ U Linh cướp lời chàng :
      - Ngươi chẳng cần phải nhớ cái ân đó. Bổn tọa hành sự như vậy là vì Mộng Di Hoa. Di Hoa đổi thân thể với cái mạng của ngươi đó.
      - Vậy Kim Tiêu phải cảm kích Mộng Di Hoa. Còn Kim Tiêu đến đây không phải để tranh giành Mộng Di Hoa với Thạch Ỷ Nương.
      Thạch Ỷ Nương cau mày :
      - Vậy ngươi đến gì cái gì?
      - Kim Tiêu đến đây vì Vương Tự Khan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
      Hai cánh môi của Thạch Ỷ Nương nhíu lại. Thị chau mày :
      - Trên cõi đời này có một người mà bổn tọa không bao giờ quên, đó là Vương Tự Khan.
      - Nương nương không quên Vương Tự Khan bởi gì y từng phế võ công của nương nương.
      Địa chủ U Linh gắt giọng nói :
      - Không sai. Y đã đừng phế bỏ võ công của ta và buộc ta phải giam mình trong Tử cốc suốt mười sáu năm.
      Kim Tiêu nắm hai bàn tay với nhau, nhạt nhẽo nói :
      - Không biết bây giờ Thạch nương có hận Vương Tự Khan không?
      - Cái hận đó làm sao bổn tọa quên được. Sống ta giữ hận, chết ta mang theo xuống tuyền đài. Lần này rời Tử cốc, bổn tọa có ý đi tìm Vương Tự Khan.
      Kim Tiêu lắc đầu :
      - Nương nương sẽ không bao giờ tìm được Vương Tự Khan đâu. Y đã chết rồi và chết trong đau khổ tột cùng. Nhưng Kim Tiêu biết Vương Tự Khan chết thì Thạch Ỷ Nương sẽ tìm hậu nhân của y mà trả thù.
      - Sao ngươi biết điều đó. Bổn tọa rất làm lạ là chuyện gì của bổn tọa và Vương Tự Khan ngươi đều biết.
      - Kim Tiêu biết mới tìm đến Thạch nương nương.
      - Ngươi biết nên mới tìm đến ta với mục đích gì?
      - Trả nợ cho Vương Tự Khan.
      Đôi chân mày của Địa chủ U Linh nhíu lại. Thị miễn cưỡng lập lại câu nói của Ngạn Kim Tiêu.
      - Trả nợ cho Vương Tự Khan. Bổn tọa không hiểu ý của ngươi.
      - Nương nương không muốn trút hận lên hậu nhân của Tự Khan ư. Kim Tiêu chính là giọt máu của Vương Tự Khan. Kim Tiêu không biết Tự Khan có bao nhiêu giọt máu để lại trên cõi tục sinh này, nhưng chắc chắn Ngạn Kim Tiêu chính là giọt máu của Tự Khan. Nói cách nào đó, Ngạn Kim Tiêu chính là hậu nhân của y.
      Địa chủ U Linh nhìn sững chàng, trang trọng nói :
      - Ngươi là hậu nhân của Vương Tự Khan?
      - Không sai.
      Thạch Ỷ Nương nhếch môi hừ nhạt rồi nói :
      - Lạ thật... Phàm ngươi biết những chuyện riêng của ta và Tự khan và biết ta sẽ trả hận lên đầu hậu nhân của gã, ngươi lại còn biết cả thân phận của mình. Đúng theo lẽ thì ngươi phải cao bay xa chạy tìm một chốn hoang sơn nào đó để trốn tránh sự trả thù của bổn tọa, sao người còn tự dẫn xác đến.
      - Kim Tiêu có cái lẽ của Kim Tiêu, Kim Tiêu không thích làm người trốn chạy sự thật. Có điều Kim Tiêu thỉnh cầu Thạch nương nương.
      Thạch Ỷ Nương buông một câu cụt lủn :
      - Nói.
      - Ngạn Kim Tiêu giao cái mạng này cho Thạch nương nương, xem như ân oán giữa Thạch nương và Tự Khan không còn nữa. Nếu như sau này Thạch nương có gặp lại hậu nhân của Tự Khan thì hãy cho họ một sinh lộ. Kim Tiêu thay Tự Khan trả oán nợ cho Thạch nương.
      - Ngươi thay Vương Tự Khan trả oán nợ cho ta?
      Kim Tiêu gật đầu :
      - Đúng.
      Kim Tiêu thả lỏng song thủ theo hai bên hông, nhạt nhẽo nói :
      - Thạch nương... Ra tay đi.
      - Ngươi đích thị là hậu nhân của Vương Tự Khan chứ?
      Kim Tiêu gật dầu :
      - Không sai... Kim Tiêu là giọt máu của Vương Tự Khan với mẫu thân Ngạn Thi Thư.
      Địa chủ U Linh thả bước về phía chàng. Thị vừa đi vừa nói :
      - Kim Tiêu... bổn nương rất mãn nguyện chìu theo ý của ngươi.
      Di Hoa bước nhanh đến quì xuống trước mũi hài của Thạch Y Nương.
      - Nương nương... Di Hoa cầu xin người đừng giết Ngạn Kim Tiêu.
      Nhìn xuống Di Hoa, Thạch ý Nương nhíu mày.
      - Di Hoa... đây là ý của hắn kia mà.
      Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
      - Ngươi đi đi.
      Kim Tiêu lắc đầu :
      - Không can hệ gì đến Di Hoa, Kim Tiêu đã quyết định rồi.
      - Ngươi điên rồi. Ngươi phải biết quí cái mạng của ngươi chứ?
      Nàng nhìn lại Thạch Ỷ Nương.
      - Nương nương... Di Hoa xin người.
      Kim Tiêu nhìn Thạch Ỷ Nương :
      - Thạch nương đừng nghe những gì Mộng Di Hoa nói. Nếu Thạch nương để Ngạn Kim Tiêu sống, có ngày ta sẽ cướp mất Mộng Di Hoa trên tay của Thạch nương đó.
      Sắc diện của Thạch Ỷ Nương đỏ hẳn lên. Thị bước qua Di Hoa tiến thắng đến trước Kim Tiêu.
      - Tiểu tử muốn chết lắm à?
      - Không phải muốn chết mà muốn trả ơn cho người đã chết.
      - Tại sao ngươi lại có ý tưởng ngông cuồng đó nhỉ?
      Trong khi Thạch Ỷ Nương thốt ra câu nói đó thì Di Hoa lê gối đến bên chân Thạch Ỷ Nương. Nàng vồn vã nói :
      - Nương nương... Hãy tha cho Kim Tiêu.
      Thạch Ỷ Nương cau mày :
      - Tại sao Di Hoa lại lo lắng cho gã tiểu tử này.
      - Kim Tiêu là bằng hữu của Di Hoa.
      Kim Tiêu nhìn nàng.
      - Kim Tiêu đã quyết định rồi... Nàng đừng cản Thạch nương.
      Nhìn lại Thạch Ỷ Nương, Kim Tiêu đanh giọng nói :
      - Nương nương còn chờ gì nữa mà chưa ra tay. Chỉ cần nương nương giữ lời với Kim Tiêu. Cái chết của Ngạn Kim Tiêu không còn oán nợ gì giữa Vương Tự Khan và nương nương.
      Thạch Ỷ Nương gật đầu :
      - Ngươi khí khái lắm. Nếu Tự Khan linh thiêng chứng kiến cảnh này hẳn sẽ rất đau lòng và cũng tự hào có một hậu nhân như ngươi.
      Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa điểm một chiếc vuốt vào ngay giữa tam tinh Kim Tiêu.
      Mặt chàng vẫn cứ trơ ra như tượng và tiếp nhận lấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương.
      Di Hoa biến sắc, hối hả nói :
      - Nương nương.
      Không để cho Di Hoa nói hết lời, Thạch Ỷ Nương bất ngờ điểm chỉ phong bế tịnh huyệt của nàng.
      Mụ vừa điểm chỉ vừa nói :
      - Nàng đừng chen vào chuyện này.
      Kim Tiêu nhìn Di Hoa :
      - Thạch nương nói đúng, nàng đừng chen vào chuyện này.
      Thạch Ỷ Nương nhìn lại Kim Tiêu.
      Hai người đối nhãn nhìn nhau :
      - Tại sao tiểu tử lại có ý này.
      Kim Tiêu cao ngạo :
      - Vì tại hạ là Ngạn Kim Tiêu chứ không phải là Vương Kim Tiêu.
      - Ta không hiểu ý của ngươi.
      - Nương nương hãy thực hiện ý trả hận của mình. Nương nương sẽ thỏa mãn vì trả thù được và ngược lại, Tự Khan sẽ rất đau lòng. Tự Khan chết cũng vẫn ôm nỗi đau này trong cảnh giới hư vô.
      - Được Ta sẽ giết ngươi. Tự Khan có nhận ra người thiên cổ nhưng vẫn đau lòng là bổn tọa thấy thích thú rồi.
      Vừa nói Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương vừa toan ghim chiếc vuốt vào tam tinh Kim Tiêu.
      Di Hoa muốn thét lên nhưng không sao thốt được thành lời. Nàng nhắm mắt lại cùng với hai dòng lệ trào ra khóe mắt.
      Những tưởng đâu chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương sẽ xuyên qua tam tinh Kim Tiêu, nhưng lão Bửu đã kịp xuất hiện. Lão Bửu vừa bước vào biệt phòng của Thạch Ỷ Nương vừa nói :
      - Ngạn Kim Tiêu không đáng chết đâu và mụ có lấy mạng Kim Tiêu cũng chẳng quang minh chính đại gì. Lấy mạng một người không hề có phản ứng gì, đâu phải là hành vi của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
      Kim Tiêu nhìn lại Bửu Chỉnh Tư.
      Cả Thạch Ỷ Nương cũng dời mắt nhìn lão.
      - Bửu Chỉnh Tư...
      Bửu Chỉnh Tư chấp tay sau lưng bước đến bên Kim Tiêu, nhìn Thạch Ỷ Nương.
      - Lão Bửu tưởng đâu Thạch Ỷ Nương không còn nhận ra lão Bửu này nữa chứ.
      - Làm sao bổn tọa không nhận ra lão nô bộc tuyệt đối trung thành của Vương Tự Khan.
      - Còn được Thạch nương nhận ra, thật vinh hạnh cho lão Bửu này quá.
      Thạch Ỷ Nương trừng mắt nhìn lão Bửu Chỉnh Tư.
      - Tại sao lão Bửu lại ngăn cản bổn tọa, không cho bổn tọa giết Ngạn Kim Tiêu.
      - Bởi vì đó không phải là hành vi của Thạch Ỷ Nương. Còn điều thứ hai. Lão Bửu muốn nói với Thạch nương. Tại sao Thạch nương không đặt câu hỏi vì nguyên có gì mà Kim Tiêu tự dấn thân đến nạp mình cho Thạch nương. Ai cũng quý cái mạng mình mà.
      Lão Bửu tin Kim Tiêu không phải là ngông cuồng và không biết quí mạng của y.
      Kim Tiêu chợt buồng tiếng thở dài, lắc đầu :
      - Nghĩa phụ...
      Bửu Chỉnh Tư quắc mắt nhìn chàng.
      - Im...
      Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới.
      Nhìn lại Thạch Ỷ Nương, Bửu Chỉnh Tư gượng cười,vuốt râu từ tốn nói :
      - Lão Bửu tin một điều... Nếu Địa chủ U Linh giết Ngạn Kim Tiêu, Vương Tự Khan sẽ không đau khổ và không buồn, thậm chí ngược lại còn cảm kích Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
      - Lão Bửu nói vậy có ý gì?
      - Có ý lắm chứ. Bửu Chỉnh Tư chẳng giấu gì Thạch nương. Ngạn Kim Tiêu mặc dù là giọt máu của Tự Khan nhưng y có nhận Kim Tiêu là hậu nhân của mình đâu. Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu muốn trả thân xác phù phiếm này cho Vương Tự Khan.
      Vương Tự Khan sẽ rất hoan hỷ nếu như Thạch Ỷ Nương giết Kim Tiêu. Bởi Tự Khan nhổ được một giọt máu mà y không muốn có trong cuộc đời này. Thứ hai y còn biến Thạch Ỷ Nương thành một câu chuyện đàm tiếu cho người võ lâm. Một Địa chủ U Linh mà đi sát tử một tiểu tử không hề có ý phản kháng lại.
      Lão vuốt râu.
      - Nói một cách nào đó, trong sự vô vọng, Kim Tiêu tìm đến cảnh giới tử vong để chối bỏ sự tồn tại của mình thì lại được Thạch Ỷ Nương ra tay thực hiện cái ý đồ của y.
      Thạch Ỷ Nương rút hẳn tay lại.
      Mụ nhìn lại Kim Tiêu.
      - Tiểu tử... Lão Bửu nói đúng chứ?
      Kim Tiêu nhìn vào mắt Thạch Ỷ Nương.
      - Muốn trả hận Vương Tự Khan, Thạch nương hãy ra tay với Kim Tiêu.
      Lão Bửu chen vào :
      - Ngươi dừng buộc Thạch nương phải mất uy danh của mình. Một Địa chủ U Linh đâu thế ra tay giết một gã hồ đồ tự đi tìm cái chết như ngươi.
      Lão chỉ vào ngực mình :
      - Nếu Thạch nương muốn trả hận Vương Tự Khan, thì nên trút oán hận vào ta, còn tốt hơn cái mạng nhỏ của ngươi đó.
      Thạch Ỷ Nương phá lên cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa nói :
      - Ngạn Kim Tiêu... lão Bửu nói đúng đó. Ta sẽ trút oán hận lên đầu lão Bửu... Nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội. Một cơ hội để ngươi cứu lão Bửu và hóa giải nghiệp oán giữa ta và Vương Tự Khan. Con trăng sau hãy đến ghềnh Vọng Tình để gặp ta. Ta hy vọng lúc đó Ngạn Kim Tiêu không phải như bây giờ. Ngươi sẽ thấy Vương Tự Khan lập lại câu chuyện mười sáu năm về trước.
      Lời vừa dứt thì bất thình lình Địa chủ U Linh điểm chiếc vuốt xuyên qua bờ vai của lão Bửu.
      Lão Bửu rùng mình thốt lên :
      - Ôi...
      Thạch Ỷ Nương rút tay lại.
      Kim Tiêu hốt hoảng giữ tay lão Bửu :
      - Nghĩa phụ...
      Chàng nhìn Thạch Ỷ Nương.
      Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương nhạt nhẽo nói :
      - Trong chiếc vuốt của ta có một thứ kịch độc chỉ có ta mới hóa giải cho lão Bửu.
      Hai mắt Ỷ Nương hơi nhíu lại nhìn Kim Tiêu :
      - Câu chuyện mười sáu năm về trước sẽ lập lại. Nếu ngươi thắng, lão Bửu được sống. Bằng như ngươi thua, ngươi cũng sẽ chịu một số phận giống như ta mười sáu năm trước.
      Thạch Ỷ Nương hừ nhạt mặt tiếng :
      - Nhớ cái hẹn của ta.
      Thạch Ỷ Nương nói rồi, điểm chỉ giải huyệt cho Di Hoa, dìu nàng về phía tràng kỷ.
      Vừa dìu Di Hoa về phía tràng kỷ, Thạch Ỷ Nương vừa nói :
      - Hai ngươi đi đi... đừng đứng đó làm chướng mắt bổn tọa.
      Tấm rèm lụa phủ ngang tràng kỷ được Thạch Ỷ Nương kéo xuống che khuất hai người.
      Lão Bửu nhìn Kim Tiêu.
      - Đi với ta.
      Kim Tiêu như người mất hồn ngơ ngẩn.
      Lão Bửu giật tay chàng.
      - Đi với ta... Hay Kim Tiêu muốn Bửu Chỉnh Tư này chết ngươi mới vừa lòng.
      Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi cùng Bửu Chỉnh Tư đi ra cửa.
      Lão Bửu buông tiếng thở dài vừa đi vừa nói :
      - Kim Tiêu sao ngươi dại dột như vậy?
      Kim Tiêu im lặng không đáp lời lão. Chàng chỉ biết trái tim chàng đang có những cái đau thầm kín mà không thố lộ với ai được.
      Lão Bửu dừng bước, kéo Kim Tiêu lại. Kim Tiêu mơ hồ nói :
      - Chúng ta đi đâu.
      - Ngươi hãy lấy lại thần thức của mình đi. Ngươi đừng có ngờ nghệch và ngơ ngẩn như vậy. Ngươi không thể chết được. Ngươi còn nhiều trọng trách phải làm, vì ngươi mà cái mạng của lão Bửu đã bi treo trước lưỡi hái tử thần. Ngươi phải cứu lấy cái mạng của ta chứ.
      Kim Tiêu nhìn lại lão Bửu, bặm hai cánh môi vào với nhau.
      - Kim Tiêu không để họa giáng xuống đầu nghĩa phụ đâu.
      - Quân tử bất hí ngôn. Nếu như ta có mệnh hệ gì thì ta sẽ làm ma trù ếm ngươi. Bởi vì sự hồ đồ của ngươi mà ta ra nông nổi này.
      Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
      - Đúng ra nghĩa phụ không nên chen chân vào chuyện này.
      - Ta để cho ngươi tự ai tìm cái chết được à?
      Lão nói rồi nắm tay Kim Tiêu sải bước đi nhanh.
      Hai người đi thẳng một mạch đến Pháp Quang tự.
      Ngôi cổ tự giờ đây không còn nữa mà chỉ còn lại một đống hoang tàn tợ một nấm mộ khổng lồ.
      Kim Tiêu hỏi :
      - Nghĩa phụ.
      - Đừng hỏi nhiều.
      Lão đưa Kim Tiêu đi luôn một mạch đến gian tiểu cốc của Giác Chân đại sư.
      Đẩy cửa gian cốc xá của Giác Chân đại sư, lão Bửu cùng Kim Tiêu bước vào trang gian cốc xá nhện phủ đầy.
      Cảnh hoang tàn tiêu điều khiến Kim Tiêu và lão Bửu không khỏi bùi ngùi buông tiếng thở dài.
      Kim Tiêu hỏi :
      - Nghĩa phụ, chúng ta vào đây để dọn dẹp ư?
      - Không có, trước đây Giác Chân đại sư có nói với ta. Nếu như sau này người viên tịch, thì trao lại cho ngươi thứ này.
      Vừa nói lão Bửu vừa xoay chiếc bàn cây. Một cái hốc bí mật lộ ra.
      Người lấy từ trong chiếc hốc đó ra một bức đồ họa. Trong bức đồ họa vẽ hai người, một tăng và một tục nhân ngồi đối diện với nhau.
      Lão Bửu đặt bức họa vào tay Kim Tiêu :
      - Ngươi muốn cứu ta, phải thẩm thấu bức họa này. Giác Chân đại sư nói ai thẩm thấu được bức đồ họa này, người đó là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi phải ở lại đây để tham khảo bức họa này.
      Lão Bửu nói rồi tự tay quét dọn ngôi cốc xá.
      Lão vừa thu dọn vừa nói :
      - Lúc này ta chỉ còn hy vọng vào ngươi thôi.
      Lão Bửu vừa nói vừa cởi áo. Trên bờ vai lão nơi móng vuốt của Thạch Ỷ Nương xuyên thủng chẳng có một giọt máu nào rịn ra ngoài trừ dấu bầm tím to bằng mặt bàn tay áp vào.
      Kim Tiêu lo lắng nhìn lão Bửu.
      Lão Bửu khoát tay :
      - Đừng lo cho ta. Hãy nghĩ đến việc ngươi phải làm. Ta tin Ngạn Kim Tiêu sẽ hiểu được bức đồ họa của Giác Chân đại sư để lại.
      Lão vận lại áo rồi nói :
      - Ta đi mua thức ăn và rượu về cho ngươi và ta đây. Thời gian một con trăng không có nhiều để cho ngươi phân tâm đâu, sinh mạng của lão Bửu Chỉnh Tư đều phụ thuộc vào ngươi đó. Huống chi còn chuyện lấy lại Ngọc ấn trước ngày Thiên tử đăng cơ nữa.
      Đến cái ngày đó, nếu không có Ngọc ấn thì Giang Vi Tử bị tội chết mà cả họ Vương e rằng cũng khó tránh khỏi bị tội khi quân tru di cửu tộc.
      Lão buông tiếng thở dài rồi quay bước bỏ ra cửa.
      Kim Tiêu nhìn theo lão Bửu cho đến khi lão bỏ đi hẳn.
      Chàng nhìn lại bức họa đồ mà Giác Chân đại sư để lại.
      Nhìn bức họa đồ đó Kim Tiêu nhíu mày.
      Chàng nghĩ thầm :
      - “Bức họa đồ có ý nghĩa gì. Phải chăng đây là hai cao thủ đang đổi ý với nhau. Một là Giác Chân đại sư còn người kia là ai. Chẳng lẽ là phụ thân Vương Tự Khan”.
      Kim Tiêu nhìn bức họa đồ chăm chăm, chàng cố mở hết trí não để thẩm thấu ý nghĩa của bức họa đồ đó, nhưng tất cả cứ như một mớ bồng bông trong tâm thức chàng.
      Kim Tiêu treo bức họa lên vách, ngồi đối diện nhìn nó. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. ánh bình minh ló dạng, hắt ánh sáng vào trong gian thảo cốc, rọi lên bức họa đồ.
      Kim Tiêu nhíu mày khi lờ mờ thấy những dòng chữ ẩn hiện trên bức họa.
      - Vô Tướng, Vô Chiêu,Vô Thức.
      Dưới sáu chữ đó là những bút tự lý giải, Kim Tiêu nhẩm đọc những dòng chữ lý giải :
      - Thân tại thân, chiêu tại chiêu, thức tại thức. Thân ý là một, ý chính là chiêu, còn thân là do chiêu thể hiện ý. Đạt được cái ý của võ học là thần nhập ý, ý là thân chính là Vô thức.
      Kim Tiêu nhíu mày đọc đi đọc lại những dòng ghi lại trong bức họa đồ rồi định nhãn quan sát hình nhân vẽ lại trên họa đồ.
      Chàng nhẩm nói :
      - Đúng rồi, đại sư và phụ thân đang đối ý với nhau. Từ sự đối ý này hai người đã đạt tới cảnh giới tối thượng của kẻ luyện công. Chính vì lẽ đó mà Giác Chân đại sư biết được khi nào mình viên tịch, còn phụ thân thì có thể thản nhiên tiếp nhận bất cứ cực hình của Đổng Kỹ Thượng mà không cảm thấy chút bấn loạn nào. Hai người đã đạt tới cảnh giới thân ý là một.
      Kim Tiêu đứng lên bước ra ngoài thảo xá, ánh bình minh đã nhuộm cả khoảng không gian tĩnh lặng của chốn Phật môn.
      Kim Tiêu nhìn vầng nhật quang đang dần trỗi lên. Chàng nhẩm nói :
      - Ta chế tác ra võ công, chứ võ công không chế tác ra ta.
      Huyền Học Đây là triết lý nhấn mạnh con người chẳng tồn tại trong cuộc sống, mà mỗi con người còn là chủ thể của tinh thần, đều tồn tại và trực tiếp đối diện với vũ trụ. Bản thân của vũ trụ là “Đạo” huyền hư, bốn mùa chuyển động, sự hưng suy của vạn vật đều là dáng vẻ bề ngoài của “Đạo”. Nhận biết ra mình là “Đạo” huyền hư, nhận biết ra tất cả những sự dịch chuyển trong cõi nhân sinh này đều có sự tương đối trong sự chuyển dịch của vũ trụ. Khẳng định được chủ thể tinh thần là khẳng định được cái chân của đạo huyền hư vi điêu.
      RFViet.com

      Comment


      • #48
        Vô Danh

        BÁCH BỘ MA ẢNH

        Hồi 46

        Hải thủy tri thiên hành

        Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương cùng Mộng Di Hoa ngồi chung một cỗ kiệu do tám gã đại lực phu kiệu khiêng, đi qua giữa hai hàng cao thủ vận võ phục màu thanh lam đứng hai bên, tiến thẳng đến trước cửa tòa đại đường Đổng phủ.
        Kiệu vừa hạ xuống đất thì bốn gã gia nhân hối hả trải tấm thảm từ trong đại đường ra đến tận rèm kiệu. Thạch Ỷ Nương vén rèm bước xuống tấm thảm. Thị có vẻ đắc ý với sự tiếp đãi trọng thị của Đổng gia. Di Hoa xuống kiệu đứng sau Thạch Ỷ Nương.
        Tâm trạng của nàng lúc này thật nặng nề, trống rỗng với câu hỏi trong đầu.
        - Đổng Kỹ Thượng sẽ đối xử với ta như thế nào đây.
        Thạch Ỷ Nương chấp tay sau lưng thả bước chậm rãi trên tấm thảm đi vào trong đại đường. Mộng Di Hoa lặng lẽ theo sau. Đổng Kỹ Thượng trong bộ gấm y thư sinh, với phong thái nho nhã, ung dung bước ra đón Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương Y ôm quyền thủ lễ rồi nói :
        - Đổng gia vô cùng hân hạnh đón tiếp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
        - Đổng thiếu gia quá khách sáo với bổn tọa rồi. Bổn tọa lần này quá vãng đến Đổng phủ chỉ làm phiền Đổng thiếu gia mà thôi.
        - Đổng Kỹ Thượng nào dám nghĩ Địa chủ làm phiền Kỹ Thượng. Mà ngược lại vô cùng cảm kích trước sự quá bước của Thạch Ỷ Nương. Tất cả người của giới võ lâm đều ngưỡng mộ Địa chủ U Linh, chính vì thế sự quá bước của Thạch địa chủ là niềm vinh dự cho Đổng gia.
        Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hoa, từ tốn nói :
        - Kỹ Thượng những tưởng đâu không bao giờ gặp lại được Mộng tiểu thư. Nay được diện kiến, vô cùng hoan hỷ.
        Mộng Di Hoa nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt chẳng chút thiện cảm.
        Nàng nhạt nhẽo nói :
        - Di Hoa nghe đâu Đổng thiếu gia gặp lại Mộng Di Hoa sẽ rất bất ngờ đó.
        Đổng Kỹ Thượng giả lả đáp lời nàng :
        - Tại hạ đúng là có bất ngờ, nhưng sự hoan hỷ còn hơn cả sự bất ngờ vì sự trở lại của Mộng Di Hoa.
        Nhìn lại Thạch Ỷ Nương :
        - Đổng Kỹ Thượng mời Thạch địa chủ quang lâm Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu. Tòa lầu đẹp nhất trong Đổng phủ, trước đây Mộng Di Hoa từng lưu ngụ.
        Nói rồi Đổng Kỹ Thượng điểm nụ Chưởng môn với Mộng Di Hoa. Tiếp nhận nụ cười của gã, chân diện Mộng Di Hoa càng bất nhẫn hơn.
        Đổng Kỹ Thượng và Thạch Ỷ Nương song hành đi trước, Mộng Di Hoa nối bước theo sau.
        Trong Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu, đại yến đã được bày khi Địa chủ U Linh cùng Đổng Kỹ Thượng bước vào thì tiếng nhạc réo rắt cất lên, cùng với hàng cung nữ bước ra. Họ vừa dịch chuyển những gót sen vừa rải bông tươi trước những bước chân của Thạch Y Nương.
        Thạch Ỷ Nương sau khi yên vị xuống chiếc ngai dành cho thượng khách, Mộng Di Hoa đứng ra sau lưng Thạch Y Nương như một người hầu trung thành.
        Đổng Kỹ Thượng ngồi xuống chiếc ngai đối diện.
        Thạch Ỷ Nương nhìn Đổng Kỹ Thượng từ tốn nói :
        - Đổng gia trước đây có rất nhiều môn khách, nhưng hôm nay bổn tọa không thấy một vị môn khách nào. Hình như Đổng gia của Kỹ Thượng thiếu gia không giữ cái lệ chiêu hiền đãi sĩ rồi ư?
        Đổng Kỹ Thượng mỉm cười, ôm quyền nói :
        - Môn khách thì lúc nào Đổng gia cũng có nhưng bây giờ thì có khác lúc trước một chút.
        - Khác như thế nào?
        - Môn khách của Đổng gia lúc nầy có hai sự lựa chọn. Một là người của Đổng gia, còn hai mãi mãi là khách nhàn du bên ngoài. Người của Đổng gia thì được Kỹ Thượng ưu ái còn kẻ nhàn du bên ngoài thì phải lặn lội với phong sương giang hồ.
        - Vậy công tử cho bổn tọa là môn khách nhàn du hay là người của Đổng gia?
        - Địa chủ Thạch Ỷ Nương là một biệt lệ.
        - Sao bổn tọa lại có được biệt lệ đó?
        - Bởi trong mắt Đổng Kỹ Thượng thì chẳng có môn khách nào trong giới giang hồ có thể sánh với Thạch nương Địa chủ U Linh.
        Đổng Kỹ Thượng nói dứt câu thì Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương cất tràng cười the thé. Thị vừa cười vừa nói :
        - Hay lắm. Bổn tọa những tưởng đâu mười mấy năm tuyệt tích trong Tử cốc, khi tái lưu giang hồ chẳng còn ai nhận ra, không ngờ Đổng thiếu gia vẫn còn nhận ra Thạch Ỷ Nương này.
        Đổng Kỹ Thượng vỗ tay.
        Hai ả nô nữ vận cung trang bước ra trịnh trọng chuốc vào chén hai người.
        Trong khi hai ả cung nữ chuốc rượu thì Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :
        - Ông trời cho Đổng Kỹ Thượng đôi con ngươi. Nếu như không nhận biết cao nhân, hai con ngươi đó thật là phí hoài.
        Y nói rồi bưng chén hướng về phía Thạch Ỷ Nương.
        Mộng Di Hoa cầm lấy chén rượu dặt vào tay Thạch Ỷ Nương.
        Đổng Kỹ Thượng từ tốn nói :
        - Kỹ Thượng kính Địa chủ Thạch Ỷ Nương chén rượu giao hảo buổi đầu diện kiến.
        Thạch Ỷ Nương khẽ gật đầu :
        - Mời Đổng thiếu gia.
        Hai người cùng cạn chén.
        Thạch Ỷ Nương đặt chén trở lại bàn. Ả cung nữ bưng tịnh rượu chuốc vào chén.
        Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :
        - Đổng Kỹ Thượng có ý dâng Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu cho Địa chủ, để lưu bước Địa chủ ở lại Đổng gia đặng Đổng Kỹ Thượng bồi tiếp tỏ lòng ngưỡng mộ.
        Thạch Ỷ Nương nhếch môi cười nửa miệng rồi nói :
        - Sự ngưỡng mộ của Đổng thiếu gia, bổn tọa rất cảm kích. Nhưng ta chỉ sợ đó là những lời nói chót lưỡi đầu môi.
        Còn như Đổng công tử không có lời nói gió thoảng mây bay thì đã biết mục đích của bổn tọa khi quá chân đến Đổng phủ.
        Đổng Kỹ Thượng mỉm cười.
        - Kỹ Thượng biết mục đích của Địa chủ nên mới dùng đại lễ nghinh giá người.
        Thạch Ỷ Nương nhíu mày cười khẩy rồi đặt hai bàn tay có mười móng vuốt lên bàn.
        Nhìn Đổng Kỹ Thượng, Thạch Ỷ Nương ôn nhu nói :
        - Công tử nói biết mục đích của bổn tọa ư? Vậy mục đích của bổn tọa là gì nào?
        Đổng Kỹ Thượng chậm rãi đứng lên, định nhãn nhìn Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương :
        - Địa chủ hẳn đã biết Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng. Nhưng rất tiếc lúc này Đổng Kỹ Thượng lại không thể dụng được bí thuật dị dung như trước nữa.
        Buông một tiếng thở dài, Đổng Kỹ Thượng nói tiếp :
        - Bí thuật dị dung của Đổng Kỹ Thượng mã bi gã Ngạn Kim Tiêu hóa giải rồi, nên không thể dụng được nữa. Bây giờ Kim Tiêu mới là kẻ vô diện. Còn điều thứ hai Địa chủ quá vãng Đổng gia, là vì muốn lấy lại sự công bằng cho Mộng Di Hoa.
        Nhìn Mộng Di Hoa, Đổng Kỹ Thượng nói tiếp :
        - Đổng Kỹ Thượng không hề phủ nhận chính tay Đổng Kỹ Thượng đã đẩy Mộng Di Hoa xuống vực Vọng Tình. Không ngờ Mộng Di Hoa không chết mà cuối cùng thì lại được là ái nô của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
        Nghe gã thẳng thắn nói ra điều này, Mộng Di Hoa không khỏi đỏ mặt nóng bừng.
        Nàng nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt sát nhân.
        Đổng Kỹ Thượng điểm nụ cười mỉm, hướng về phía nàng, từ tốn nói :
        - Những gì Đổng Kỹ Thượng đã vay của Mộng Di Hoa, tại hạ sẽ bồi đáp lại, rất mong Mộng Di Hoa sẽ bỏ qua cho tại hạ.
        Y nói rồi ngồi xuống.
        Địa chủ Thạch Ỷ Nương từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng. Y Nương nhạt nhẽo nói :
        - Đã biết bổn tọa đến Đổng phủ với những mục đích đó sao Đổng công tử còn mở đại lễ nghinh tân tiếp bổn tọa?
        Đổng Kỹ Thượng lại đứng lên. Y bưng chén rượu.
        Mộng Di Hoa cũng bưng chén rượu đặt vào tay Thạch Ỷ Nương.
        Đổng Kỹ Thượng nói :
        - Kính Địa chủ chén rượu này, Đổng Kỹ Thượng sẽ nói mục đích của mình khi mở đại yến nghinh tân bối tiếp người.
        - Được.
        - Mời Thạch nương.
        Hai người cùng cạn chén.
        Đổng Kỹ Thượng đặt chén xuống bàn rồi ôn nhu nói :
        - Mở đại yến nghinh tiếp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương, điều thứ nhất Đổng Kỹ Thượng ngỏ lời ngưỡng mộ kỳ nhân của giới võ lâm. Điều thứ hai Đổng Thượng muốn thỉnh mời Thạch Ỷ Nương ngồi chung một chiếc thuyền với mình.
        Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương nhíu mày, lặp lại câu nói của Đổng Kỹ Thượng :
        - Ngồi chung một chiếc thuyền với Đổng công tử?
        - Kỹ Thượng có ý đó.
        - Nói như vậy Đổng Kỹ Thượng có ý đánh đồng ta với công tử sao?
        Đổng Kỹ Thượng ôm quyền.
        - Tại hạ không có ý đánh đồng Địa chủ với tại hạ.
        Thạch Ỷ Nương cướp lời Đổng Kỹ Thượng.
        - Vậy công tử có ý gì?
        - Giang hồ mênh mông quá, một mình Đổng Kỹ Thượng chắc không quán xuyến nổi nên mới cần tới Thạch Ỷ Nương. Kỹ Thượng tin Ỷ Nương sẽ không từ chối với lời đề nghị chân thành của tại hạ.
        Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương ngửa mặt lên cười the thé. Đổng Kỹ Thượng vẫn giữ lễ không tỏ thái độ gì bất nhẫn trước tiếng cười của Thạch Ỷ Nương.
        Cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương trang trọng nói :
        - Kỹ Thượng công tử đã biết được mục đích của ta, nếu như bổn tọa tiếp nhận lời đề nghị của công tử, thì làm sao ta thực hiện được mục đích của mình.
        Địa chủ U Linh chắp tay sau lưng, thả bước chầm chậm. Vừa đi thị vừa nói :
        - Ta đã hứa với Mộng Di Hoa, chẳng lẽ ta lại nuốt lời. Mộng Di Hoa lại là người ta rất yêu mến. Chỉ có một cách này bổn tọa sẽ tiếp nhận lời đề nghị của công tử.
        Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :
        - Địa chủ chỉ giáo.
        Thạch Ỷ Nương dừng bước đặt tay lên bàn. Tay của Thạch Ỷ Nương vừa chạm xuống mặt bàn đại yến thì tất cả những đĩa thức ăn rung lên như có một làn sóng chạy qua dưới mặt bàn. Thạch Ỷ Nương rút tay lại. Tất cả những đĩa thức ăn không dịch chuyển nữa, nhưng chúng tự kêu những tiếng tách tách rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh.
        Thạch Ỷ Nương nhếch môi cười mỉm rồi nói :
        - Khi nào công tử rơi vào cảnh ngộ giống Mộng Di Hoa, công tử cũng nhảy ra khỏi ghềnh Vọng Tình rơi xuống Tử cốc, không chết, bổn tọa sẽ tiếp nhận lời dề nghị của Đổng công tử.
        Đổng Kỹ Thượng nhướng mày :
        Y nhìn ả cung nữ phán lệnh :
        - Bày đại yến khác.
        Thạch Ỷ Nương khoát tay :
        - Không cần.
        Nhìn Đổng Kỹ Thượng, Thạch Ỷ Nương nói tiếp :
        - Bổn tọa chi muốn biết Đổng công tử có nhận lời của bổn tọa không?
        Đổng Kỹ Thượng mỉm cười từ tốn nói :
        - Mộng Di Hoa rơi khỏi ghềnh Vọng Tình xuống Tuyết vực Tử cốc may mắn có được Địa chủ cứu mạng. Đổng Kỹ Thượng chắc không có được sự may mắn như Mộng Di Hoa. Chẳng lẽ Địa chủ buộc Đổng Kỹ Thượng phải đi vào tử lộ không có sự lựa chọn nào?
        Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa nhạt nhẽo nói :
        - Nếu Mộng Di Hoa bỏ qua cho Đổng công tử, bổn tọa sẵn sàng bỏ qua cho công tử.
        Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hoa. Mộng Di Hoa nói :
        - Đổng thiếu gia gieo nhân nào thì hái nhận quả đó. Đừng van xin Mộng Di Hoa.
        Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài.
        - Đổng Kỹ Thượng không ngờ mình bị rơi vào tình thế khó xử này.
        Y quay mặt nhìn sang Thạch Ỷ Nương :
        - Thôi được! Ba ngày sau Đổng Kỹ Thượng sẽ trả lời Thạch Ỷ Nương có đồng ý tự nguyện nhận quả báo mình đã gieo với Mộng Di Hoa hay không. Còn bây giờ Địa chủ đã thân hành đến Đổng gia, Đổng Kỹ Thượng phải làm trọn phận trách chủ nhân của mình.
        Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa :
        - Nàng thích lưu lại đây chờ đến ngày Đổng công tử trả lời đòi hỏi của ta không?
        Đổng Kỹ Thượng nói :
        - Địa chủ U Linh và Mộng Di Hoa rời khỏi Đổng gia, điều đó khiến cho Đổng Kỹ Thượng vô cùng áy náy. Nhưng nếu Mộng Di Hoa tiểu thư coi khinh Đổng gia, thì Đổng Kỹ Thượng cũng không dám lưu bước chân của Địa chủ và Mộng Di Hoa. Tuy nhiên, trước khi hai người đi, xin cho Đổng Kỹ Thượng làm tròn phận trách gia chủ của mình, có như thế Đổng Kỹ Thượng mới cảm thấy yên lòng Mộng Di Hoa khẽ gật đầu với Thạch Ỷ Nương.
        Địa chủ U Linh nhìn Đổng Kỹ Thượng :
        - Đại yến đã không còn, Đổng công tử định thết đãi bổn tọa cái gì?
        - Có một thứ mà Đổng Kỹ Thượng không thể không đãi Địa chủ.
        - Thứ gì?
        Đổng Kỹ Thượng ôm quyền :
        - Mời Địa chủ.
        Y nói rồi dời bước đi trước.
        Thạch Ỷ Nương nhìn Mộng Di Hoa. Hai người lặng lẽ theo sau Đổng Kỹ Thượng.
        Đổng Kỹ Thượng đưa hai người đến gian đại sảnh bí mật qua một độc đạo ngay dưới biệt lầu Nghinh Phong Vọng nguyệt.
        Bước vào gian đại sảnh bí mật, Đổng Kỹ Thưởng chỉ chiếc ngai bằng vàng ròng có khắc đầu rồng, rồi nói :
        - Mời Địa chủ đến xem cái gì trên chiếc ngai đó.
        Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bước đến bên chiếc ngai, rồi mở nắp chiếc tráp đựng Ngọc ấn.
        Một vầng hào quang ngũ sắc phát ra từ trong tráp, Thạch Ỷ Nương ngây người nhìn chiếc tráp có Ngọc ấn. Mụ cứ như hóa thân biến thành tượng đá trong vầng hào quang huyền ảo kia.
        Đổng Kỹ Thượng mỉm cười.
        Thạch Ỷ Nương đóng tráp lại, rồi nhìn Đổng Kỹ Thượng :
        - Ngọc ấn.
        - Đúng Chính là Ngọc ấn.
        Đổng Kỹ Thượng chắp tay sau lưng từ tốn nói :
        - Đổng Kỹ Thượng còn để trống chiếc ngai đó.
        Địa chủ U Linh phá lên cười giòn giã, mụ vừa cười vừa nói :
        - Bổn tọa đã hiểu ý của Đổng công tử rồi.
        Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bước đến trước mặt Đổng Kỹ Thượng. Mụ giả lả nói :
        - Chiếc thuyền của Đổng công tử quá hoàn hảo không ai có thể từ chối được.
        Thạch Ỷ Nương cười nhếch môi rồi nói tiếp :
        - Chiếc ngai kia còn để trống, và chỉ có hai kẻ đặng ngồi lên nó. Một là Đổng công tử, hai là bổn tọa.
        Thạch Ỷ Nương chắc lưỡi :
        - Tiếc thật, bổn tọa và công tử ngồi cùng một thuyền nhưng lại chỉ có một chiếc ngai vàng. Không biết rồi đây sẽ như thế nào.
        Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :
        - Đổng Kỹ Thượng luôn luôn biết kính người trưởng bối một trượng. Chỉ mong sao Địa chủ sẽ như cho tại hạ một bước.
        Thạch Ỷ Nương mỉm cười chắp tay sau lưng :
        - Công tử kính bổn tọa cái gì và bổn tọa nhường lại công tử cái gì?
        - Đổng Kỹ Thượng kính Địa chủ chiếc ngai vàng kia, ngược lại chỉ xin Địa chủ nhường lại cho Đổng Kỹ Thượng võ lâm Trung Nguyên.
        Địa chủ Thạch Ỷ Nương phá lên cười. Mụ vừa cười vừa nói :
        - Đúng là kỳ tài, có một không hai biết nhìn xa trông rộng.
        Nhìn vào mắt Đổng Kỹ Thượng, Địa chủ U Linh nói :
        - Đổng công tử tham vọng lớn như vậy nhưng còn bản lĩnh như thế nào?
        - Đã ngồi cùng thuyền với Địa chủ, tất nhiên Đổng Kỹ Thượng sẽ cùng chèo thuyền với Địa chủ. Một mái chèo thuyền sẽ đi chậm, hai mái chèo thuyền sẽ đi nhanh.
        - Hai mái chèo thuyền sẽ đi nhanh.
        Bổn tọa không chèo một mình chứ.
        - Tại hạ không để Địa chủ thiệt thòi.
        Thạch Ỷ Nương cười phá lên.
        - Hay... Ta không muốn làm ngươi thiệt thòi đâu, do đó ta phải biết Đổng công tử có bản lĩnh như thế nào chứ?
        Cùng với lời nói đó, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương dựng một chiếc vuốt từ từ đâm tới Đổng Kỹ Thượng. Đổng Kỹ Thượng không né tránh mà dựng chưởng đón thẳng lấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương.
        Những tưởng đâu chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương sẽ xuyên thủng tâm trung bản thủ của Đổng Kỹ Thượng, nhưng chiếc vuốt chạm vào chưởng ảnh của Đổng Kỹ Thượng chỉ phát ra một tiếng khô khốc.
        - Cạch...
        Bản thủ của Đổng Kỹ Thượng chẳng hề bị thủng, mà chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương cũng không hề cong hay bị gãy.
        Thạch Ỷ Nương rút tay lại nhìn Đổng Kỹ Thượng :
        - Đại yến nghinh khách của Đổng công tử giờ ta mới được thưởng thức trọn vẹn.
        Nhìn lại Mộng Di Hoa, Địa chủ Thạch Ỷ Nương nhạt nhẽo nói :
        - Mộng Di Hoa! Ta và nàng đã là người của Đổng gia.
        Mộng Di Hoa ngỡ ngàng với câu nói này của Thạch Ỷ Nương. Nàng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng. Trên miệng y là một nụ cười chứa nhiều ẩn ý.
        RFViet.com

        Comment


        • #49
          Vô Danh

          BÁCH BỘ MA ẢNH

          Hồi 47

          Vấn vương tình càng cao

          Mộng Di Hoa bước vào gian đại sảnh. Nàng thấy Đổng Kỹ Thượng đứng trước chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngọc ấn.
          Y có vẻ trầm tư suy tưởng.
          Mộng Di Hoa nhìn Đổng Kỹ Thượng nghĩ thầm :
          - “Y đang nghĩ gì?”
          Nàng thả bước đến sau lưng Đổng Kỹ Thượng rồi nói :
          - Đổng thiếu gia hẹn Mộng Di Hoa đến đây có điều gì muốn nói?
          Đổng Kỹ Thượng từ từ quay lại nhìn nàng. Hai người đối nhãn với nhau. Chân diện thư sinh, đôn hậu của Đổng Kỹ Thượng đập vào mắt nàng, nhưng Mộng Di Hoa lại nghĩ thầm :
          - “Phía sau cái bộ mặt nho nhã kia là một bộ mặt khác. Một bộ mặt của kẻ nhẫn tâm vô tình”.
          Ý niệm đó lướt qua, nàng miễn cưỡng nói :
          - Bây giờ Mộng Di Hoa không biết nên gọi người bằng Đổng huynh hay phải đụng đến lối xưng hô tôn giá hoặc chủ nhân.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài :
          - Di Hoa hãy gọi ta là Đổng huynh.
          - Chỉ sợ Mộng Di Hoa mạo phạm đến người.
          - Không... Hãy gọi ta là Đổng huynh.
          - Tôn giá muốn như vậy à? Sự thật Di Hoa quá ư bất ngờ khi biết Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng. Một trang thư sinh nho nhã mà Mộng Di Hoa từng nghĩ tốt, lại là kẻ nhẫn tâm đẩy Mộng Di Hoa xuống Tử cốc.
          Đổng Kỹ Thượng dấn đến một bộ nhìn vào mắt Di Hoa.
          - Huynh biết Di Hoa hận huynh lắm.
          - Nếu nói không hận thì không đúng. Đến bây giờ Di Hoa mới biết vì sao Đổng Kỹ Thượng chỉ xem Mộng Di Hoa như một cánh hoa đẹp mà chẳng bao giờ có ý định sở hữu nào. Bởi vì Đổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, biết Di Hoa là độc nhân. Mộng Di Hoa đã không còn là độc nhân. Đổng Kỹ Thượng không còn sợ nữa chứ? Không còn sợ Mộng Di Hoa là độc nhân nên Đổng Kỹ Thượng mới hẹn Mộng Di Hoa đến đây.
          Nàng nhướng đôi chân mày vòng nguyệt.
          - Có đúng như vậy không. Nếu Mộng Di Hoa nói đúng thì Đổng thiếu gia đã lầm rồi. Mộng Di Hoa đã thuộc về Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương. Bất cứ ai muốn đoạt Mộng Di Hoa từ tay Thạch Ỷ Nương, người đó phải lường trước sự phẫn nộ của Địa chủ U Linh. Một khi Địa chủ U Linh phẫn nộ, Mộng Di Hoa nghĩ Đổng Kỹ Thượng không gánh nổi đâu.
          Đổng Kỹ Thượng lắc đầu.
          - Mộng Di Hoa đừng nhắc đến mụ già biến thái đó. Cho dù mụ có phẫn nộ thì võ công của mụ chỉ sánh ngang với ta mà thôi. Mộng Di Hoa cũng đừng hiểu lầm, ta hẹn muội đến đây cũng không vì dục tình. Ta hẹn muội đến gian mật sảnh này vì một điều khác hơn, thiêng liêng hơn.
          Y buông một tiếng thở dài nữa rồi nói :
          - Nếu muội nghĩ Địa chủ U Linh cần muội thì muội lầm. Ta không phủ nhận Mộng Di Hoa là trang giai nhân đẹp nhất trên đời này, nhưng với Địa chủ U Linh, thì mụ ta đâu cần cái đẹp, mà chỉ cần cảm giác dục tình mà thôi. Dục tình của mụ thì ta có thể đáp ứng được mà. Trong Đổng phủ không thiếu những nữ nhân phù hợp với sở thích của mụ già biến thái đó.
          Mộng Di Hoa cau mày.
          - Vây công tử hẹn Mộng Di Hoa đến đây vì cái gì?
          - Vì Đổng gia và vì mẫu thân muội.
          Mộng Di Hoa lắc đầu.
          - Đổng công tử đừng gọi Mộng Di Hoa bằng từ muội. Hãy gọi Mộng Di Hoa là cô nương được rồi. Cái từ muội mà công tử ban cho Di Hoa, ta nghe không lọt lỗ tai. Mộng Di Hoa cũng không muốn lần thứ hai rơi xuống Tử cốc.
          - Muội hận ta à?
          - Bổn cô nương không là muội của công tử đâu. Còn nói về hận có lẽ bổn cô nương hận người nhất trên đời này. Làm sao Mộng Di Hoa quên được Tà Nhân Vô Diện mà cuối cùng Tà Nhân Vô Diện lại là người Mộng Di Hoa ngưỡng mộ. Ta phải thừa nhận một điều, Đổng công tử khéo ngụy trang lắm đó.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi nói :
          - Mộng Di Hoa... Lúc đó ta rất yêu nàng... Nhưng tại vì sao ta buộc phải đẩy nàng xuống Tử cốc.
          - Bởi vì Mộng Di Hoa là Độc nhân. Mà đã là Độc nhân thì Mộng Di Hoa không thể nào gần gũi với công tử.
          Đổng Kỹ Thượng lắc đầu.
          - Còn một uẩn khúc nữa mà Mộng Di Hoa không biết. Ta biết Mộng Di Hoa rất hận ta nhưng nếu Mộng Di Hoa biết uẩn khúc này, ta không biết tâm trạng của Mộng Di Hoa sẽ như thế nào.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài với vẻ ngao ngán rồi nói tiếp :
          - Mộng Di Hoa có vì mẫu thân của mình không?
          - Câu hỏi đó công tử có cần Di Hoa trả lời không. Di Hoa đã làm tất cả chấp nhận tất cả để trả thù cho mẫu thân mà. Thậm chí Di Hoa còn trao sự trinh trắng cho Tà Nhân Vô Diện, cũng như chấp nhận biến thành Độc nhân chỉ để rửa mối thù cho mẫu thân.
          - Mẫu thân của Di Hoa còn muốn hơn thế nữa.
          Vừa nói Đổng Kỹ Thượng vừa lấy trong ống tay áo ra một mảnh lụa. Y đặt mảnh lụa vào tay Mộng Di Hoa.
          - Chiếc tã của muội đó.
          Mộng Di Hoa nhìn chiếc tã thêu hoa và bướm cùng dòng chữ: “Mộng Di Hoa”. Nét thêu cực kỳ tinh xảo, đúng là những nét thêu của mẫu thân nàng.
          Mộng Di Hoa nhìn Đổng Kỹ Thượng dò hỏi :
          - Sao công tử có mảnh lụa này?
          Đổng Kỹ Thượng thở ra nhìn nàng rồi nói :
          - Mộng Di Hoa còn nhớ trước khi mẫu thần bị Mạc Cự cưỡng bức, và bỏ nàng đi một thời gian dài chứ. Mộng Di Hoa ở lại thảo trang với nghĩa mẫu.
          Mộng Di Hoa gật đầu.
          - Mộng Di Hoạ không biết mẫu thân đi đâu.
          - Mẫu thân nàng về Đổng gia.
          Đổng Kỹ Thượng nhìn chăm chăm vào mắt Mộng Di Hoa.
          Mộng Di Hoa buột miệng hỏi :
          - Sao mẫu thân về Đổng gia?
          Đổng Kỹ Thượng nắm tay Mộng Di Hoa, nhưng nàng rút tay lại. Mộng Di Hoa đanh giọng nói :
          - Đổng công tử đừng chạm đến Di Hoa. Hãy xem Di Hoa là độc nhân như hôm nào.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, miễn cưỡng chắp tay sau lưng, trang trọng nói :
          - Mộng Di Hoa là xá muội của Đổng Kỹ Thượng đó.
          Mộng Di Hoa cau mày với vẻ sửng sốt.
          - Đổng công tử nói sao?
          - Ta nói nàng chính là bào muội của ta đó.
          Mộng Di Hoa lắc đầu.
          - Bổn cô nương không tin.
          - Đó là sự thật... Bởi vì Đổng Kỹ Thượng và Mộng Di Hoa là huynh muội cốt nhục.
          Mộng Di Hoa thét lên.
          - Không thể như vậy được.
          Đổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại chiếc ngai vàng.
          - Ta phải nói sự thật này. Mộng Di Hoa chính là cốt nhục của Đổng gia.
          - Mộng Di Hoa là người của Đổng gia, sao lại mang họ Mộng mà không mang họ Đổng như Đổng Ngọc Lan, Đổng Kỹ Thượng?
          - Bởi mẫu thân xem đời người như một giấc mộng. Một giấc mộng phù phiếm hoặc ở trong mộng mẫu thân luôn thấy tình lang của mình là Vương Tự Khan.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài nhìn lại Mộng Di Hoa.
          - Khi mẫu thân có mang Di Hoa, thì bị phụ thân đuổi đi. Bởi lẽ người đã bắt gặp phu nhân của mình hẹn với tình lang là Vương Tử Khan. Phụ thân không tin vào giọt máu trong bụng mẫu thân là giọt máu của mình. Nhưng mẫu thân thì biết.
          Đổng Kỹ Thượng chỉ mảnh lụa.
          - Trên mảnh lụa đó, mẫu thân đã hòa máu của ta và muội để chứng minh sự trong sạch của mình với phụ thân.
          Mộng Di Hoa nhìn lại mảnh lụa.
          Nàng lắc đầu.
          - Không thể như vậy được.
          Nàng nói rồi nhìn sững Đổng Kỹ Thượng.
          - Vậy Đổng Kỹ Thượng đã biết tường tận sự thật này.
          Đổng Kỹ Thượng lưỡng lự rồi gật đầu.
          Mộng Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới đến rướm máu. Nàng ngập ngừng rồi nói :
          - Đổng Kỹ Thượng biết... Tại sao còn...
          Hai cánh môi của Mộng Di Hoa mấp máy mãi chẳng thể nào thốt được ra lời.
          Mộng Di Hoa cảm giác cả sàn gạch đại sảnh đang rung chuyển dữ dội và có một con trốt vô hình cuốn xoáy nàng vào tâm của nó để vùi dập. Nàng nhìn Đổng Kỹ Thượng với hai con ngươi ráo hoảnh.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài.
          - Khi ta học được toàn bộ võ công và tiếp nhận nội lực của Vương Tử Khan, mới tìm đến thảo trang của muội. Ta không cưỡng được trước nhan sắc của Mộng Di Hoa.
          Huynh và muội mặc dù là cốt nhục nhưng lại không ở bên nhau, thì làm sao ta còn đủ suy nghĩ trước vẻ đẹp kiêu sa của Mộng Di Hoa.
          Mộng Di Hoa lắc đầu :
          - Trước khi huynh đòi hỏi thể xác của Mộng Di Hoa, huynh đã biết Mộng Di Hoa là cốt nhục của huynh.
          Đổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại chiếc ngai để tránh ánh mắt nàng.
          Mộng Di Hoa bước tới ghì lấy vai Đổng Kỹ Thượng.
          - Đúng không?
          - Đúng.
          Tiếng nói của Đổng Kỹ Thượng chẳng khác nào một tiếng sấm nổ rền bên tai Mộng Di Hoa, đồng nghĩa với một tia sét vỗ thẳng vào đỉnh đầu. Người nàng run lên bần bật.
          Đổng Kỹ Thượng quay lại nhìn nàng.
          - Đổng Kỹ Thượng đã đưa muội vào cung để làm tài nhân cho tiên đế.
          - Đặng tạo cơ hội để huynh lấy Ngọc ấn.
          - Ta nghĩ nếu tựu thành bá nghiệp, thì cũng bồi đáp lại cho muội tất cả. Họ Đổng của chúng ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất gia, phụ thân luôn tâm niệm điều đó.
          Hai hàm răng của Mộng Di Hoa nghiến vào với nhau. Nàng từ từ buông tay khỏi vai Đổng Kỹ Thượng :
          - Thảo nào có lúc huynh đối xử với Mộng Di Hoa như một thành viên, đúng hơn là chủ nhân của Đổng phủ.
          - Nàng còn hơn cả Đổng Ngọc Lan.
          - Vậy tại sao huynh biến Mộng Di Hoa thành Độc nhân?
          - Đổng Kỹ Thượng yêu Mộng Di Hoa. Nhưng Di Hoa là cốt nhục của Kỹ Thượng.
          Ta không muốn Di Hoa là của ai cả.
          Di Hoạ trừng mắt nhìn Kỹ Thượng.
          - Di Hoa đã là Độc nhân, sao Kỹ Thượng còn đẩy Di Hoa xuống Tử cốc? Đổng Kỹ Thượng hành động như vậy không nghĩ đến cốt nhục à?
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài rồi nói :
          - Mặc dù Mộng Di Hoa là độc nhân nhưng trái tim Di Hoa đã thuộc về Ngạn Kim Tiêu. Ta không khỏa lấp được khoảng cách giữa ta và Di Hoa, nên buộc phải để nàng đi.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài một lần nữa.
          Mộng Di Hoa nghe tiếng thở dài của Kỹ Thượng.
          Nàng khẽ lắc đầu nói :
          - Tại sao hôm nay Đổng Kỹ Thượng mới nói sự thật này.
          - Khi phụ thân chết, người đã nói với ta... Phải tạo lập Đổng gia thành thiên hạ đệ nhất gia.
          Y nhìn vào mắt nàng.
          - Mộng Di Hoa là người của họ Đổng, Di Hoa phải cùng một chí hướng với huynh.
          Huynh muội ta phải thực hành tâm huyết của phụ thân. Muội phải vì Đổng gia.
          Mộng Di Hoa mím môi vào với nhau.
          Đổng Kỹ Thượng nắm tay nàng.
          - Di Hoa... Huynh và muội sẽ có tất cả. Muội sẽ là bậc mẫu nghi thiên hạ.
          Mộng Di Hoa nhìn chăm chăm vào mắt Đổng Kỹ Thượng.
          - Đổng Ky Thượng đã có Ngọc ấn, nay lại có thêm Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
          Huynh đã có thể với tay đến ngai vị Thiên tử rồi... Còn muốn gì ở Mộng Di Hoa nữa.
          Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài rồi nói :
          - Đúng ra huynh đã có thể chễm chệ ngồi vào ngai vàng Thiên tử, và muội đã có thể đội vương miện mẫu nghi thiên hạ, nhưng Ngạn Kim Tiêu đã làm hỏng tất cả mọi kế sách của ta.
          Mộng Di Hoa cau mày.
          - Kim Tiêu làm gì?
          Buông một tiếng thở dài, Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hận từ tốn nói :
          - Kim Tiêu đã hóa giải thuật dị dung bí truyền của huynh. Huynh cần có gã tiểu tử đó để khôi phục lại thuật dị dung của mình.
          Đổng Kỹ Thượng nắm tay Mộng Di Hoa.
          - Huynh nói ra sự thật này để muội nghĩ đến phụ thân, mẫu thân. Muội phải nghĩ đến Đổng gia. Thực lực huynh đã có chỉ còn thiếu một thứ.
          - Khuôn mặt của Thiên tử?
          Đổng Kỹ Thượng gật đầu.
          Mộng Di Hoa rít giọng nói :
          - Thực ra huynh muốn chờ gì ở Mộng Di Hoa?
          - Muội sẽ đưa Ngạn Kim Tiêu tiểu tử về cho huynh.
          Gã vừa nói dứt lời thì nhận ngay một cái tát của Mộng Di Hoa.
          Bốp...
          Dấu ấn thủ đỏ ửng hiện trên má Đổng Kỳ Thượng.
          Y cắn răng trên vào môi dưới, đưa tay vuốt mật. Y nhìn nàng từ tốn nói :
          - Bá nghiệp tựu thành, huynh để cho muội trừng phạt.
          Mộng Di Hoa thối liến ba bộ rồi vụt bỏ chạy ra cửa.
          Đổng Kỹ Thượng bối rối gọi theo.
          - Di Hoa...
          Thạch môn đóng sập lại, Đổng Kỹ Thượng khẽ lắc đầu, nhìn lại chiếc ngai vàng có hình đầu rồng.
          Y nhẩm nói :
          - “Ngạn Kim Tiêu... Ta không tin ngươi cãi lại ý trời. Ngươi sẽ không cản được bước chân Đổng Kỹ Thượng.”
          Thạch môn lại dịch mở.
          Đổng Kỹ Thượng quay mặt nhìn lại.
          Y hoàn toàn bất ngờ khi thấy Mộng Di Hoa quay trở vào. Nhưng nàng quay vào mà trên người chẳng có lấy mảnh trang phục nào cả.
          Tấm thân nàng lõa lồ phơi ra trước mặt Đổng Kỹ Thượng.
          Đôi chân mày Đổng Kỹ Thượng nhíu lại, miễn cưỡng nói :
          - Di Hoa... Muội...
          Mộng Di Hoa bước đến trước mặt Đổng Kỹ Thượng.
          Nàng nhìn vào mắt gã.
          - Đổng huynh... Có thoát khỏi khoảng cách cốt nhục, Mộng Di Hoa mới có thể giúp huynh.
          Nàng vừa nói vừa lần tay cởi trang phục cửa Đổng Ky Thượng. Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hoa chăm chăm mà không thốt được lời nào.
          Bốp.
          Sự biến quá bất ngờ và Kỹ Thượng không hiểu Di Hoa đang nghĩ gì trong đầu ngoại trừ một ánh mắt ngây ngô khó hiểu.
          Mộng Di Hoa kéo Đổng Kỹ Thượng về phía chiếc ngai bằng vàng ròng. Nàng cố ý ngồi xuống rồi trườn lên trên. Đổng Kỹ Thượng hoàn toàn thụ động trước sự điên rồ cuồng bạo của nàng.
          Những tiếng gừ gừ phát ra từ cửa miệng của Mộng Di Hoa. Đó không phải là tiếng rên biểu thị trạng thái khoái cảm mà là tiếng mèo hoang gầm gừ trong sự bực tức thì đúng hơn.
          Nàng ngấu nghiến hai cánh môi của Kỹ Thượng rồi ghé miệng vào tai hắn rù rì nói :
          - Di Hoa không là cốt nhục của huynh. Không là cốt nục của Đổng Kỹ Thượng mới chìu theo ý của Kỹ Thượng.
          * * * * *
          Mộng Di Hoa rời khỏi gian mật sảnh cùng với nỗi đau buốt giá cả tâm hồn. Nàng cảm thấy toàn thân mình thật là nhơ nhớp và đáng kinh tởm tột cùng. Cùng với cảm nhận nhơ nhớp đáng kinh tởm đó, là sự trống rỗng dàn trải trong nội thức. Một sự trống rỗng hụt hẫng và ghê sợ. Nàng nhớ lại khoảnh khắc sau cùng trong cuộc mây mưa vừa rồi, vòng tay Đổng Kỹ Thượng ngấu nghiến lấy nàng trong sự bùng nổ dữ dội. Nghĩ đến điều đó, Di Hoa rùng mình.
          Nàng dừng bước nghĩ thầm :
          - “Kỹ Thượng còn là con người không. Y không là con người nên y mới nhuốm bẩn sự trong trắng của xá muội mình. Y biết được tất cả sự thật nhưng y chẳng màng đến sự thật đó. Y bất cần tất cả, mà chỉ nghĩ đến bản thân mình.”
          Mộng Di Hoa lắc đầu, rồi rùng mình một lần nữa trước khi nôn thốc nôn tháo bất cứ thứ gì có trong bụng. Miệng nàng đắng ghét như mật từ bao tử trào cả lên trên. Mặc dù đã nôn ra như vậy, nhưng cảm giác tởm lợm vẫn còn âm ỉ trong từng thớ thịt và vùng sâu kín của nàng. Mộng Di Hoa vuốt mặt, như muốn lột bỏ khuôn mặt kiều diễm, liêu trai của mình rồi mới bước vào Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu.
          Nàng nghe tiếng cười the thé của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương. Tiếng cười càng tạo ra trong nàng những cảm giác ê chề và nhơ nhuốc Mộng Di Hoa nhủ thầm :
          - “Ông trời ban cho ta một nhan sắc, nhưng nhan sắc này chỉ là món đồ tiêu khiển của người đời”.
          Tiếng cười của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương lại trỗi lên khi những ý niệm kia còn tồn đọng trong tâm thức Mộng Di Hoa. Nghe tiếng cười với vẻ đắc ý của Ỷ Nương, Mộng Di Hoa không khỏi tò mò. Nàng tự nhủ trong đầu :
          - Cái gì khiến mụ đắc ý như vậy nhỉ?
          Nàng nhẹ bước tiến về phía gian biệt sảnh. Khi Di Hoa bước qua cửa biệt sảnh, một hoạt cảnh đầy chất dung tục, nhơ nhớp đập vào mắt nàng.
          Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương cùng với một trung phụ dáng người nhỏ nhắn trong tư thế lõa lồ quấn chặt lấy nhau. Di Hoa đã từng bị Thạch Ỷ Nương buộc phải bày cuộc mây mưa trái với lẽ đạo tự nhiên. Nàng đã biết sự ân ái của Địa chủ U Linh đối với mình như thế nào, nên lúc nào cũng có ý né tránh, nhưng vị phu nhân kia xem ra lại thích thú với những gì thì đang được hưởng từ Địa chủ U Linh.
          Người trung phụ với vóc dáng nhỏ nhắn quấn chặt lấy Địa chủ U Linh như một ả tình nhân nặng tình.
          Mộng Di Hoa không thể chứng kiến cảnh tượng dung tục đó. Nàng quay bước toan bỏ đi để không phải thị chứng hoạt cảnh nhơ nhuốc nọ.
          Nhưng Mộng Di Hoa vừa dợm bước thì Thạch Ỷ Nương gọi lại :
          - Mộng Di Hoa...
          Mộng Di Hoa dừng bước nhỏ nhẻ nói :
          - Thạch nương gọi Di Hoa?
          - Đến đây.
          - Thạch nương đang vui vẻ... Di Hoa...
          - Đừng ngại... Ta sẽ cho nàng biết... cần phải làm gì.
          Mộng Di Hoa miễn cưỡng quay lại bước đến bên tấm thảm bày ra giữa đại sảnh.
          Nàng tò mò nhìn trung phụ, trung phụ cũng nhìn nàng. Mộng Di Hoa nghĩ thầm :
          - “Không biết người này có cảm giác giống như mình không.”
          Thạch Ỷ Nương choàng tay qua vai trung phụ rồi nói :
          - Di Hoa, sau này nàng ở bên ta thì phải học nhiều ở Tôn Ti Nhã. Tôn Thi Nhã khiến cho ta phấn khích đó.
          Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa kéo Thi Nhã vào sát mình.
          Thi Nhã đưa dôi mắt to tròn, liếc qua thị, rồi vòng tay bá cứng lấy cổ Thạch Y Nương. Trông hai người cứ như một đôi tình lang trong buổi đầu động phòng giao hoan.
          Thi Nhã chà hai cánh môi mình vào môi Thạch Ỷ Nương, rồi lướt dần xuống cổ sau đó thì ép cả cái miệng nhỏ nhắn vào giữa hai chiếc nhũ hoa đã chảy xệ xuống bên dưới.
          Những động tác của Tôn Thi Nhã khiến Mộng Di Hoa phải nhíu mày. Nàng đã nhận ra sự khích động và hưởng ứng cuồng nhiệt từ con người này.
          Thi Nhã nhỏ nhẻ nói :
          - Huynh phải truyền võ công cho thiếp.
          Thạch Ỷ Nương nâng cằm Thi Nhã.
          - Ta sẽ truyền võ công cho nàng.
          Thạch Ỷ Nương phá lên cười khi chiếc miệng xinh xắn của Tôn Thi Nhã ngoạm vào đầu nhũ hoa của thị.
          Mộng Di Hoa không thể nào chịu được cảnh tượng đó liền ôm quyền nói :
          - Mộng Di Hoa nên lui bước.
          Thạch Ỷ Nương gật đầu.
          - Sau này Thi Nhã sẽ dạy cho nàng biết phải làm gì để hầu hạ ta.
          Thạch Ỷ Nương xua tay.
          - Đi đi...
          Mộng Di Hoa quay bước, nàng đi về phía cửa thì lại nghe tiếng cười the thé của Thi Nhã trỗi lên. Tiếng cười của mụ ma đầu buộc Mộng Di Hoa tò mò liếc trộm nhìn lại.
          Nàng rùng mình khi thấy Thi Nhã đang thực hiện những động tác giao hoan với mụ.
          Mộng Di Hoa nhanh bước bỏ ra ngoài. Mộng Di Hoa nhủ thầm :
          - “Trên thế gian có một hạng người như vậy sao?”
          Cùng với ý niệm đó, Mộng Di Hoa sực nhớ đến lời nói của Thi Nhã. Nàng lắc đầu nhẩm nói :
          - “Chẳng lẽ vì muốn học võ công của Địa chủ U Linh mà thị làm bất cứ điều gì để thỏa mãn dục tính biến thái nơi con người dung tục đó?”
          Mộng Di Hoa vừa nói vừa lắc đầu, rồi buông tiếng thở dài. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Một khung cảnh trống vắng trơ trụi bao bọc nàng.
          Buông một tiếng thở dài, Mộng Di Hoa nói :
          - Đổng phủ giờ đã là chốn nhơ nhớp tột cùng.
          Nàng bước ra ngoài mái hiên.
          Lão Tử Quảng đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Vừa chạm trán với Di Hoa, lão bộc Tử Quảng khom người xuống.
          - Quý nương... Có người muốn gặp quý nương.
          Mộng Di Hoa nhìn lão Từ.
          - Quí nương theo lão phu.
          Mộng Di Hoa tò mò, nhưng rồi cũng bước theo chân lão Từ. Nàng không biết ai muốn gặp mình.
          Lão Từ đưa Mộng Di Hoa đến gian biệt xá của khu bạn nhân, nhưng bây giờ ngay cả khu vực đó cũng vắng vẻ không một bóng người.
          Lão Từ Quảng từ tốn nói :
          - Y đang chờ quí nương trong gian biệt thất này.
          Mộng Di Hoa lưỡng lự rồi đẩy cửa biệt thất. Nàng sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu.
          Kim Tiêu nhìn nàng.
          Mộng Di Hoa nói :
          - Ngạn công tử...
          Kim Tiêu nheo mày.
          - Kim Tiêu không thích nghe câu này.
          Mộng Di Hoa vội vã đóng cửa rồi quay lại trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
          - Sao huynh lại đến đây? Huynh không sợ nguy hiểm đến tính mạng à?
          - Có gì mà Ngạn Kim Tiêu sợ chứ.
          Kim Tiêu nắm tay Mộng Di Hoa.
          Một cảm xúc mơ hồ len qua tâm thức Mộng Di Hoa. Nàng nhỏ nhẻ nói :
          - Ngạn huynh mau rời khỏi đây đi.
          Kim Tiêu nhìn nàng :
          - Nàng cùng đi với ta chứ?
          Mộng Di Hoa mơ hồ nói :
          - Đi đâu?
          - Chỉ cần rời khỏi đây là được rồi. Còn đi đâu cũng được.
          Mộng Di Hoa lắc đầu.
          - Mộng Di Hoa không đi đâu cả.
          - Mộng Di Hoa... Người võ lâm đã nhận được chiến thư của Đổng Kỹ Thượng. Họ sẽ kéo đến đây. Huynh không muốn Mộng Di Hoa xen vào chuyện này.
          Mộng Di Hoa lắc đầu.
          - Mộng Di Hoa muốn xen vào chuyện này. Ngạn huynh... Đổng Kỹ Thượng giờ đã có Ngọc ấn và cả Địa chủ U Linh. Một khi y đã gởi chiến thư khiêu khích với giới võ lâm, thì đã có sự chuẩn bị rồi.
          - Huynh biết... Nếu Đổng Kỹ Thượng có sự chuẩn bị thì huynh cũng đã có cách đối phó. Chỉ còn Di Hoa mà thôi.
          Nàng mỉm cười.
          - Di Hoa có ý này muốn nói với huynh.
          Kim Tiêu gật đầu.
          Mộng Di Hoa kéo chàng về góc biệt thất, rồi nói nhỏ vào tai chàng.
          Mộng Di Hoa nói đến đâu, mặt Kim Tiêu nhăn nhó đến đó.
          Nàng nói rồi, buông tay chàng.
          - Nhưng có một điều kiện, Mộng Di Hoa đặt ra với Kim Tiêu.
          - Điều kiện gì?
          - Huynh phải đề Đổng Kỹ Thượng cho Di Hoa hành xử.
          - Mộng Di Hoa muốn như vậy à?
          Mộng Di Hoa gật đầu :
          - Di Hoa thỉnh cầu Ngạn huynh.
          Kim Tiêu buông tiếng thở dài.
          - Ta lo cho nàng.
          Mộng Di Hoa mỉm cười.
          - Và lo cả cho Đổng Ngọc Lan nữa.
          Nàng nhìn vào mất Kim Tiêu.
          - Ngạn huynh đã cử hành đại lễ thành thân với Ngọc Lan rồi... Nếu sau này Ngạn huynh đối xử tệ với Ngọc Lan, thì chính tay Mộng Di Hoa cũng sẽ hành xử huynh.
          Nàng nhẹ buông tiếng thở dài rồi nói :
          - Mộng Di Hoa sẽ hành xử huynh còn tàn khốc hơn đối với Đổng Kỹ Thượng đó.
          Hai người đối mặt nhìn nhau.
          Mộng Di Hoa từ tốn nói :
          - Huynh đi được rồi.
          - Mộng Di Hoa bảo trọng.
          Nàng gật đầu.
          - Đã nói rồi... Ngạn huynh đừng lo cho Mộng Di Hoa.
          Kim Tiêu lưỡng lự rồi bất ngờ ôm chặt lấy Mộng Di Hoa. Nàng không phản kháng lại hành động của Kim Tiêu, ngược lại còn nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của chàng.
          Hai người như dán thể pháp vào với nhau. Họ muốn thân thể đó hòa vào làm một qua nụ hôn nồng nàn thắm thiết nhất. Thể pháp nàng run nhẹ trong vòng tay của Kim Tiêu.
          Khi hai người rời nhau ra, những xúc cảm ngọt ngào còn đọng trong ánh mắt của Di Hoa. Bất chợt nàng rùng mình khi nghĩ lại những gì mình đã trải qua.
          Kim Tiêu nhỏ nhẻ nói :
          - Di Hoa, Kim Tiêu yêu nàng.
          - Di Hoa cũng yêu huynh. Nhưng huynh phải hứa với Di Hoa chăm sóc cho Ngọc Lan đó. Huynh hứa đi.
          Đôi chân mày Kim Tiêu nhíu lại.
          Chàng buông tiếng thở dài rồi gật đầu :
          - Kim Tiêu hứa.
          - Quân tử bất hí ngôn.
          - Kim Tiêu hứa mà.
          Nàng buông tay Kim Tiêu nàng mỉm cười với chàng :
          - Kim Tiêu có thể đi được rồi.
          Kim Tiêu lưỡng lự.
          Di Hoa từ tốn nói :
          - Sau chuyện này rồi, Di Hoa sẽ tìm đến Kim Tiêu.
          - Di Hoa không tìm thì Kim Tiêu cũng sẽ tìm nàng.
          Kim Tiêu nhìn vào mắt nàng. Trong ánh mắt của Mộng Di Hoa, chàng cảm nhận một ưu hoài khỏa lấp tầm mắt.
          Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
          - Huynh đi đây.
          Kim Tiêu đi rồi, Di Hoa vẫn còn thơ thẩn một mình trong biệt thất. Nàng từ từ cúi mặt nhìn xuống mũi hài, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nhễu xuống mũi hài.
          Mộng Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới nhỏ giọng nói :
          - Ngạn huynh chắc không biết Di Hoa đang trong tình trạng nào... Mộng Dị Hoa đâu thể tiếp nhận tình của huynh được. Chúng ta có duyên nhưng lại không có nợ.
          Nàng buông tiếng thở đài, lắc đầu.
          - Oan tình.
          RFViet.com

          Comment


          • #50
            Cam on nhieu.

            Comment


            • #51
              truyện thì chưa có hết nhưng thuylam bận đi vietnam tối nay nên hổng thể nào post tiếp,sẽ tiếp sau nghen,mong bà con thông cảm
              RFViet.com

              Comment


              • #52
                Bộ ThuyLam về VN ở luôn hả ??

                Comment

                Working...
                X