(tt)
Đúng thế! Tên có ý nghĩa gì chứ? Cái bóng chẳng qua là cách gọi mà thôi. Dù những thứ màu đen đó không phải là bóng thì ta vẫn có thể đặt tên chúng là cái bóng. Và trông chúng vẫn đáng sợ, có thể làm tan chảy cả người đang sống. Tôi lại thấy ớn lạnh; cứ nghĩ đến cảnh tượng thân thể lão già đó nứt toát ra dưới ánh trăng như mô tả của Ôn Kiến Quốc, trong tôi lại trào dâng một nỗi sợ không nói nên lời.
Thực ra, đáng sợ hơn còn có một sự kiện khác...
– Nếu có thể tìm ra chứng cứ, giải Nobel y học năm nay chưa biết chừng sẽ thuộc về tôi, chấn động cả thế giới ấy chứ.– Trần Đào lại xoa xoa hai bàn tay, chìm đắm trong tưởng tượng của mình. – Mẹ nó chứ, một cơ hội tuyệt thế mà để vuột mất.
– Thế còn cái mẫu vật mà Ôn Kiến Quốc cho ông thì sao?
– Chính là cái này. Lúc đó tôi không biết, khi quan sát đã để cường độ ánh sáng quá mạnh. Lúc mới bắt đầu còn chưa phát hiện ra, nhưng rồi đã thấy cái bóng này co lại rất nhanh, tôi chỉ còn kịp chụp được mấy tấm ảnh đó. Vội quá, tiêu cự cũng không kịp chỉnh đúng, mẹ nó. – Anh ta làu bàu đầy miệng tục tĩu, chẳng hề giống một người đã được đào tạo bậc cao.
– Thứ này sợ ánh sáng, hình như cũng có điểm tới hạn, vượt qua điểm tới hạn đó sẽ phát sinh hiệu ứng tuyết lở, thoắt cái đã biến hết. Hơn nữa, cái mà tôi được thấy chắc chắn chỉ là thi thể của cái xác đã chết hoặc là trong trạng thái bào tử, hoàn toàn không thể hoạt động. Giá như có được mẫu vật sống, chắc chắn sẽ có thể làm chấn động cả thế giới vi sinh học, kiếm được cái giải Nobel.
Đúng là mơ giữa ban ngày, tôi ngắt lời anh ta.
– Vậy sao lại gọi là Amiba không gian hai chiều?
Anh ta tỉnh lại:
– Ôi, cái tên này là tôi đặt ra, chẳng thể nói được nó là cái gì, thậm chí cũng chẳng có độ dày. Cậu thử
xem cái ảnh này.
Anh ta chỉvào một tấm ảnh. Hình ảnh rất mơ hồ, tôi chẳng thấy cái gì hay ho trong đó, tôi hỏi:
– Có chuyện gì trong ảnh đó?
– Hãy xem vùng rìa, có dấu vết nứt nẻ nhưng vẫn là một mặt bằng. Tấm ảnh này đã được phóng đại
100000 lần, một tế bào hồng cầu đã khuyếch đại to lên bằng bánh xe ô tô, thế mà cái mảng màu đem
này lại hầu như chẳng có độ dày, còn mỏng hơn một con Amip không biết bao nhiêu lần. Nói cách
khác, dù là có độ dày thì kỹ thuật hiển vi ngày nay cũng chưa thể đo được, cbưa biết chừng có thể mỏng đến cấp độ nguyên tử. Thật là kỳ diệu, thế giới sao còn có thứ tuyệt diệu đến thế.
Anh ta ra sức tán thưởng, tôi nhìn vào tấm ảnh nét mờ đó hỏi thêm:
– Như Vậy, sau khi thâm nhập cơ thể con người, loại Amip này có thể tạo ra triệu chứng bệnh lý gì không?Anh ta ngẩn người rồi bỗng nói:
– Phải rồi, nhưng tôi lại chưa tìm thấy. Sao cậu lại nghĩ tới chuyện cảm nhiễm vào cơ thể người? Với độ dày của loại Amip này, mảng tế bào chắc chỉ như tầng sương mù, trời ơi, giá mà được thấy thể trạng sống của nó thì tuyệt biết bao, chấn động thế giới là cái chắc.
Tôi hơi sốt ruột hỏi:
– Nhưng có triệu chứng bệnh lý nào không?
– Với độ dày như thế chắc là sẽ chẳng có ảnh hưởng gì đến cơ thể con người.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện đó?
– Chỉ là phán đoán của tôi. Thứ này tương đối yếu ớt, mà lại có thể không tiết ra chất độc gì, tôi thật sự không nghĩ ra được là có thể gây ra chứng bệnh gì hay không, cũng giống như khi đi ăn cơm, có thể anh vô tình nuốt vào một hạt sạn nhỏ, rồi nó sẽ được thải ra theo đường bài tiết.
– Thế nhưng virus cũng rất nhỏ bé...
– Virus là chuyện khác. – Ông ta cầm một cuốn sách dày trên bàn, có vẻ như muốn cho tôi nghe một bài
giảng, tôi vội vàng nói:
– Thật sự là không có ảnh hưởng gì chứ? Tôi cứ cảm thấy Ôn Kiến Quốc lúc đó có những biểu hiện khác thường.
– Chuyện này tôi không dám chắc chắn. Thế giới rộng lớn quá, những điều ta hiểu chưa được nhiều, như chuyện nội tiết của cơ thể con người mãi đến bây giờ cũng vẫn chưa có cách gì tìm hiểu triệt để. – Ông ta nghĩ ngợi rồi nói tiếp. – Loại Amip này nếu nhiễm vào cơ thể người, ảnh hường lớn nhất có thể là vào hệ thần kinh.
– Phát điên?
Ông ta suy nghĩ rồi lắc đầu:
– Tôi không biết. Mẹ nó, cái thằng cha Ôn Kiến Quốc chẳng biết lấy ở đâu ra cái thứ này. À, phải rồi, thế cậu là ai?
Ông ta ngắm tôi với vẻ hoài nghi, tôi cười, miễn cưỡng trả lời:
– Tôi chỉ là một người bạn của Ôn Kiến Quốc.
– Thế thật ra cậu với hắn có liên lạc với nhau không? – Ông ta do dự một chút. – Nếu cậu có thể liên lạc với hắn thì bảo hắn rằng cố gắng mang thêm một chút thứ này về đây cho tôi xem.
Tôi cười cay đắng, Ôn Kiến Quốc đã như giọt nước bốc hơi tan biến vào không khí, không còn để lại dấu vết, tôi hoàn toàn không nắm được hành tung của ông ta. Nhưng tay Trần Đào này hình như đã nhìn nhận đúng là tôi với Ôn Kiến Quốc vẫn có liên hệ với nhau. Tôi nói:
– Được thôi, nếu tìm được ông ta, tôi sẽ báo ông. – Vừa nói tôi vừa bước ta cửa.
– Đừng quên chuyện này nhé! – Ông ta đuổi theo. – Phát hiện này có thể làm đảo ngược cả thế giới vi sinh đấy. Sự tồn tại của sinh vật với kích thước nguyên tử sẽ là chuyện làm cho nhiều chuyên gia phải phát điên. Cậu tuyệt đối không được nói với ai, có tin tức gì thì báo tôi ngay. – Ông ta Vừa nói Vừa sờ vào trong túi lôi cái ví ra. – Phải rồi, tôi đưa trước cho cậu ít tiền, bảo Ôn Kiến Quốc liên lạc với tôi. Tìm được hắn, tôi cho cậu thêm.
Tôi đẩy tiền của ông ta lại:
– Tôi thật sự không biết, Ôn Kiến Quốc hầu như biến mất rồi, tôi cũng đang đi tìm ông ta.
Rời khỏi cái viện vi sinh đó, tôi lại lên xe buýt, vừa vân vê tờ tiền giấy vừa nhớ lại bài học về sinh vật của Trần Đào. Amiba không gian hai chiều? Tôi không tin là có thứ đó, con Amip ăn thức ăn bằng cách biến dạng, nếu bóng đen chỉ có kích thước nguyên tử, không lẽ nó phải nuốt nguyên tử để sống? Thế nhưng, lần này thì ít nhất tôi đã biết sự bất thưòng của Ôn Kiến Quốc, rõ ràng là có liên quan tới những thứ màu đen kia, bản thân ông ta cũng đã phát hiện ra điều đó.
"Ảnh hưởng tới hệ thần kinh" – Đúng là Ôn Kiến Quốc đã thay đổi rất nhiều, cứ như đã trờ thành người khác vậy. Phán đoán của Trần Đào rất có thể đúng. Bây giờ nên làm gì đây? Tôi những tưởng Ôn Kiến Quốc cung cấp số điện thoại này là để tôi nắm được hành tung của ông ta,hóa ra là không phải.
Vậy ông ta có dụng ý gì đây và tại sao lại đến chỗ tôi, tại sao không nói thực với tôi mà lại báo cho tôi biết theo cách kỳ cục như thế này?
Hoàng hôn đã buông xuống, những tia nắng lướt qua cửa sổ xe buýt như những bó tơ vàng óng. Lúc này đang tan tầm, xe chật cứng, khách chen chúc nhau. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngây người ngắm nhìn cảnh vật nối tiếp lùi dần về phía sau rất nhanh. Cảnh vật ở xa lướt qua chậm làm cho những cảnh rất xa lại như đang tới gần. Hãy quên đi cái chết của Ôn Kiến Quốc, mặc kệ giải Nobel của Trần Đào. Điều tôi phải lo lúc này là tìm việc làm, kiếm cơm nuôi thân.
Vừa nghĩ đến chuyện kiếm cơm tôi lại cảm thấy một cảm giác là lạ đang xâm chiếm tâm hồn. Khẩu vị của tôi ngày càng tồi tệ, cáng ngày càng chán chẳng muốn ăn, mà tôi cũng chẳng thấy đói. Hệ tiêu hóa của tôi có vấn đề gì sao? Người xưa vẫn có câu: "Không ăn không uống ắt thành Tiên" – Tôi mà được như thế thì may mắn quá. Thất nghiệp hay không chẳng còn quan trọng nữa, cứ kiếm chỗ nào đó dễ chịu, suốt ngày ngắm trời, ngắm đất lại chẳng sướng đời. Tôi bất giác mỉm cười, tự chữa thẹn. Mặt trời đã khuất sau núi, trời tốt rất nhanh, tôi thấy hình ảnh của mình hiện ra từ cửa kính xe thật ngộ nghĩnh, có lẽ do kính không được phẳng cho lắm. Cái bóng của tôi khi cười sao mà nham hiểm đến thế.
Đúng thế! Tên có ý nghĩa gì chứ? Cái bóng chẳng qua là cách gọi mà thôi. Dù những thứ màu đen đó không phải là bóng thì ta vẫn có thể đặt tên chúng là cái bóng. Và trông chúng vẫn đáng sợ, có thể làm tan chảy cả người đang sống. Tôi lại thấy ớn lạnh; cứ nghĩ đến cảnh tượng thân thể lão già đó nứt toát ra dưới ánh trăng như mô tả của Ôn Kiến Quốc, trong tôi lại trào dâng một nỗi sợ không nói nên lời.
Thực ra, đáng sợ hơn còn có một sự kiện khác...
– Nếu có thể tìm ra chứng cứ, giải Nobel y học năm nay chưa biết chừng sẽ thuộc về tôi, chấn động cả thế giới ấy chứ.– Trần Đào lại xoa xoa hai bàn tay, chìm đắm trong tưởng tượng của mình. – Mẹ nó chứ, một cơ hội tuyệt thế mà để vuột mất.
– Thế còn cái mẫu vật mà Ôn Kiến Quốc cho ông thì sao?
– Chính là cái này. Lúc đó tôi không biết, khi quan sát đã để cường độ ánh sáng quá mạnh. Lúc mới bắt đầu còn chưa phát hiện ra, nhưng rồi đã thấy cái bóng này co lại rất nhanh, tôi chỉ còn kịp chụp được mấy tấm ảnh đó. Vội quá, tiêu cự cũng không kịp chỉnh đúng, mẹ nó. – Anh ta làu bàu đầy miệng tục tĩu, chẳng hề giống một người đã được đào tạo bậc cao.
– Thứ này sợ ánh sáng, hình như cũng có điểm tới hạn, vượt qua điểm tới hạn đó sẽ phát sinh hiệu ứng tuyết lở, thoắt cái đã biến hết. Hơn nữa, cái mà tôi được thấy chắc chắn chỉ là thi thể của cái xác đã chết hoặc là trong trạng thái bào tử, hoàn toàn không thể hoạt động. Giá như có được mẫu vật sống, chắc chắn sẽ có thể làm chấn động cả thế giới vi sinh học, kiếm được cái giải Nobel.
Đúng là mơ giữa ban ngày, tôi ngắt lời anh ta.
– Vậy sao lại gọi là Amiba không gian hai chiều?
Anh ta tỉnh lại:
– Ôi, cái tên này là tôi đặt ra, chẳng thể nói được nó là cái gì, thậm chí cũng chẳng có độ dày. Cậu thử
xem cái ảnh này.
Anh ta chỉvào một tấm ảnh. Hình ảnh rất mơ hồ, tôi chẳng thấy cái gì hay ho trong đó, tôi hỏi:
– Có chuyện gì trong ảnh đó?
– Hãy xem vùng rìa, có dấu vết nứt nẻ nhưng vẫn là một mặt bằng. Tấm ảnh này đã được phóng đại
100000 lần, một tế bào hồng cầu đã khuyếch đại to lên bằng bánh xe ô tô, thế mà cái mảng màu đem
này lại hầu như chẳng có độ dày, còn mỏng hơn một con Amip không biết bao nhiêu lần. Nói cách
khác, dù là có độ dày thì kỹ thuật hiển vi ngày nay cũng chưa thể đo được, cbưa biết chừng có thể mỏng đến cấp độ nguyên tử. Thật là kỳ diệu, thế giới sao còn có thứ tuyệt diệu đến thế.
Anh ta ra sức tán thưởng, tôi nhìn vào tấm ảnh nét mờ đó hỏi thêm:
– Như Vậy, sau khi thâm nhập cơ thể con người, loại Amip này có thể tạo ra triệu chứng bệnh lý gì không?Anh ta ngẩn người rồi bỗng nói:
– Phải rồi, nhưng tôi lại chưa tìm thấy. Sao cậu lại nghĩ tới chuyện cảm nhiễm vào cơ thể người? Với độ dày của loại Amip này, mảng tế bào chắc chỉ như tầng sương mù, trời ơi, giá mà được thấy thể trạng sống của nó thì tuyệt biết bao, chấn động thế giới là cái chắc.
Tôi hơi sốt ruột hỏi:
– Nhưng có triệu chứng bệnh lý nào không?
– Với độ dày như thế chắc là sẽ chẳng có ảnh hưởng gì đến cơ thể con người.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện đó?
– Chỉ là phán đoán của tôi. Thứ này tương đối yếu ớt, mà lại có thể không tiết ra chất độc gì, tôi thật sự không nghĩ ra được là có thể gây ra chứng bệnh gì hay không, cũng giống như khi đi ăn cơm, có thể anh vô tình nuốt vào một hạt sạn nhỏ, rồi nó sẽ được thải ra theo đường bài tiết.
– Thế nhưng virus cũng rất nhỏ bé...
– Virus là chuyện khác. – Ông ta cầm một cuốn sách dày trên bàn, có vẻ như muốn cho tôi nghe một bài
giảng, tôi vội vàng nói:
– Thật sự là không có ảnh hưởng gì chứ? Tôi cứ cảm thấy Ôn Kiến Quốc lúc đó có những biểu hiện khác thường.
– Chuyện này tôi không dám chắc chắn. Thế giới rộng lớn quá, những điều ta hiểu chưa được nhiều, như chuyện nội tiết của cơ thể con người mãi đến bây giờ cũng vẫn chưa có cách gì tìm hiểu triệt để. – Ông ta nghĩ ngợi rồi nói tiếp. – Loại Amip này nếu nhiễm vào cơ thể người, ảnh hường lớn nhất có thể là vào hệ thần kinh.
– Phát điên?
Ông ta suy nghĩ rồi lắc đầu:
– Tôi không biết. Mẹ nó, cái thằng cha Ôn Kiến Quốc chẳng biết lấy ở đâu ra cái thứ này. À, phải rồi, thế cậu là ai?
Ông ta ngắm tôi với vẻ hoài nghi, tôi cười, miễn cưỡng trả lời:
– Tôi chỉ là một người bạn của Ôn Kiến Quốc.
– Thế thật ra cậu với hắn có liên lạc với nhau không? – Ông ta do dự một chút. – Nếu cậu có thể liên lạc với hắn thì bảo hắn rằng cố gắng mang thêm một chút thứ này về đây cho tôi xem.
Tôi cười cay đắng, Ôn Kiến Quốc đã như giọt nước bốc hơi tan biến vào không khí, không còn để lại dấu vết, tôi hoàn toàn không nắm được hành tung của ông ta. Nhưng tay Trần Đào này hình như đã nhìn nhận đúng là tôi với Ôn Kiến Quốc vẫn có liên hệ với nhau. Tôi nói:
– Được thôi, nếu tìm được ông ta, tôi sẽ báo ông. – Vừa nói tôi vừa bước ta cửa.
– Đừng quên chuyện này nhé! – Ông ta đuổi theo. – Phát hiện này có thể làm đảo ngược cả thế giới vi sinh đấy. Sự tồn tại của sinh vật với kích thước nguyên tử sẽ là chuyện làm cho nhiều chuyên gia phải phát điên. Cậu tuyệt đối không được nói với ai, có tin tức gì thì báo tôi ngay. – Ông ta Vừa nói Vừa sờ vào trong túi lôi cái ví ra. – Phải rồi, tôi đưa trước cho cậu ít tiền, bảo Ôn Kiến Quốc liên lạc với tôi. Tìm được hắn, tôi cho cậu thêm.
Tôi đẩy tiền của ông ta lại:
– Tôi thật sự không biết, Ôn Kiến Quốc hầu như biến mất rồi, tôi cũng đang đi tìm ông ta.
Rời khỏi cái viện vi sinh đó, tôi lại lên xe buýt, vừa vân vê tờ tiền giấy vừa nhớ lại bài học về sinh vật của Trần Đào. Amiba không gian hai chiều? Tôi không tin là có thứ đó, con Amip ăn thức ăn bằng cách biến dạng, nếu bóng đen chỉ có kích thước nguyên tử, không lẽ nó phải nuốt nguyên tử để sống? Thế nhưng, lần này thì ít nhất tôi đã biết sự bất thưòng của Ôn Kiến Quốc, rõ ràng là có liên quan tới những thứ màu đen kia, bản thân ông ta cũng đã phát hiện ra điều đó.
"Ảnh hưởng tới hệ thần kinh" – Đúng là Ôn Kiến Quốc đã thay đổi rất nhiều, cứ như đã trờ thành người khác vậy. Phán đoán của Trần Đào rất có thể đúng. Bây giờ nên làm gì đây? Tôi những tưởng Ôn Kiến Quốc cung cấp số điện thoại này là để tôi nắm được hành tung của ông ta,hóa ra là không phải.
Vậy ông ta có dụng ý gì đây và tại sao lại đến chỗ tôi, tại sao không nói thực với tôi mà lại báo cho tôi biết theo cách kỳ cục như thế này?
Hoàng hôn đã buông xuống, những tia nắng lướt qua cửa sổ xe buýt như những bó tơ vàng óng. Lúc này đang tan tầm, xe chật cứng, khách chen chúc nhau. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngây người ngắm nhìn cảnh vật nối tiếp lùi dần về phía sau rất nhanh. Cảnh vật ở xa lướt qua chậm làm cho những cảnh rất xa lại như đang tới gần. Hãy quên đi cái chết của Ôn Kiến Quốc, mặc kệ giải Nobel của Trần Đào. Điều tôi phải lo lúc này là tìm việc làm, kiếm cơm nuôi thân.
Vừa nghĩ đến chuyện kiếm cơm tôi lại cảm thấy một cảm giác là lạ đang xâm chiếm tâm hồn. Khẩu vị của tôi ngày càng tồi tệ, cáng ngày càng chán chẳng muốn ăn, mà tôi cũng chẳng thấy đói. Hệ tiêu hóa của tôi có vấn đề gì sao? Người xưa vẫn có câu: "Không ăn không uống ắt thành Tiên" – Tôi mà được như thế thì may mắn quá. Thất nghiệp hay không chẳng còn quan trọng nữa, cứ kiếm chỗ nào đó dễ chịu, suốt ngày ngắm trời, ngắm đất lại chẳng sướng đời. Tôi bất giác mỉm cười, tự chữa thẹn. Mặt trời đã khuất sau núi, trời tốt rất nhanh, tôi thấy hình ảnh của mình hiện ra từ cửa kính xe thật ngộ nghĩnh, có lẽ do kính không được phẳng cho lắm. Cái bóng của tôi khi cười sao mà nham hiểm đến thế.
Comment