Trong chiếc áo dài màu xanh hy vọng bằng thứ vải lụa tơ tằm đắt giá mà đàng trai đã may cho, trông Hương Lan thật đẹp dù nỗi buồn vẫn chứa đầy trong mắt. Bởi niềm hy vọng của riêng cô đã lịm tắt, cô chỉ biết cúi đầu chấp nhận sự đặt để của ông Trời. Cầu mong người chồng của cô có cái đầu hiểu biết và tấm lòng nhân hậu, thương yêu. Chỉ thế thôi, Hương Lan chẳng dám ước ao gì hơn nữa:
- Đã sửa soạn xong chưa? Ra chào đàng trai mau.
Tiếng thúc giục của ai đó, Hương Lan cũng chẳng buồn quan tâm. Cô thẫn thờ bước ra khỏi phòng, khi tấm rèm được vén sang một bên, không hồi hộp cũng không cảm thấy run rẩy như tâm trạng chung của các cô dâu. Hương Lan chẳng ngước mặt nhìn ai, cô cúi đầu chào những người của họ đàng trai rồi rót rượu nói lí nhí câu mời. Cho đến lúc nhận sính lễ, sự kiện kinh ngạc đột ngột xảy ra. Hương Lan giật nảy mình bởi tiếng kêu:
- Ôi! Cô là cô dâu của tôi sao?
Âm thanh rất quen khiến Hương Lan không thể tảng lờ được. Cô ngó lên và cũng bộc lộ sự thảng thốt:
- Là anh à!
Thì ra chú rể của Hương Lan chính là Tuấn Khanh chứ chẳng phải một gã xa lạ nào khác. Thật thú vị biết bao, chắc ông Trời đã chiếu cố tới cô nên ra tay đổi người chứ làm gì có chuyện hi hữu đến như vậy. Quá mừng rỡ, Hương Lan quên là mình đang đứng trước mặt nhiều người đại diện cho cả hai họ, cô tóm lấy tay Tuấn Khanh mà lắc:
- Gặp lại anh tôi mừng quá. Sao anh giữ kín chuyện để tới giờ này mới chịu chường mặt ra?
Tuấn Khanh cũng giống như Hương Lan, tựa người bị rơi từ trên trời xuống mặt đất. Vì anh đâu có ngờ cô gái mà cha mẹ anh cố tình ép phải lấy là Hương Lan. Chuyện thật mà cứ ngỡ như mơ. Nếu biết rõ sự thể anh cần chi trốn chạy, bởi cô gái này đã in hình bóng trong tim anh từ lâu. Nhưng xét lại, nếu không bỏ đi thì anh đâu gặp được Hương Lan để tình cảm có cơ hội phát sinh. Bây giờ biết cô sẽ là vợ mình, ruột gan Tuấn Khanh nở ra từng khúc. Anh nhoẻn miệng cười toe toét:
- Đúng là trái đất này nhỏ bé quá. Cứ tưởng hai chúng mình khó có cơ hội gặp lại nhau, nào ngờ chỉ cách vài bước chân. Điều thú vị nữa là chúng ta sắp thành vợ, thành chồng.
Sắc mặt Hương Lan đỏ bừng dù cô chỉ trang điểm một chút phấn hồng nơi gò má. Cô cúi mặt thẹn thùng:
- Ai thèm làm vợ anh!
Tuấn Khanh liền bắt bẻ:
- Không thèm sao rót rượu mời ba má của người ta?
Quả nhiên Hương Lan không thể đối đáp lại ngoài việc duy nhất là chịu trận với cơn hổ thẹn kéo dài. May thay, mẹ của cô đã lên tiếng cứu nguy giùm con gái bằng thái độ hớn hở:
- Coi bộ cô với cậu đã quen biết nhau rồi hả? Thật tốt quá, thế thì không còn gì đáng ngại rồi.
Phía đàng trai cũng ồn ào nói vun vào:
- Ngó hai đứa xứng đôi quá trời. Nhất định sẽ hợp nhau, giàu sang phú quý.
Buổi lễ ra mắt tiếp tục khiến Tuấn Khanh và Hương Lan không có điều kiện để nói chuyện riêng tư mà phải răm rắp làm theo sự điều khiển của những người lớn tuổi có trọng trách trong buổi lễ ăn hỏi cho đến khi thủ tục xong xuôi. Tuấn Khanh theo Hương Lan vào phòng mà không hề câu nệ, anh khẽ hỏi:
- Em có mệt lắm không?
Hương Lan dùng tay che miệng đáp:
- Không mệt mà chỉ tức.
Tuấn Khanh đứng ngây mặt:
- Sao lại tức? Bộ chê chú rể xấu trai không xứng để trao thân, gửi phận ư?
- Nói sai rồi.
- Vậy thì vấn đề gì?
- Ghét anh.
- Tôi làm gì nên tội?
- Đừng vờ vĩnh. Tội lớn bằng trời, không kể ra hết được đâu.
- Nhưng thật sự tôi không biết mình đã phạm tội gì?
Hương Lan chợt chìa cho anh chiếc gương soi mặt mà cô thường dùng để trang điểm:
- Hãy nhìn vào đó rồi sẽ thấy.
Tuấn Khanh làm theo lời cô nói nhưng anh vẫn ngẩn ngơ:
- Tôi có thấy gì đâu ngoài khuôn mặt của mình.
- Hình ảnh đó không phải của anh mà là của một tên tội phạm tầm cỡ. Hắn đã dám... - Hương Lan khúc khích cười.
Tới đây thì Tuấn Khanh vụt hiểu, anh lập tức cuốn theo câu chuyện của Hương Lan bằng cách bẹo má cô:
- Đúng. Hắn đã dám to gan hỏi cưới một con ma nữ về làm vợ.
Chiếc môi mọng đỏ màu son của Hương Lan cong cớn. Cô sấn tới bên anh, điệu bộ thật đanh đá:
- Ai cho phép anh dám gọi vợ mình là ma nữ?
Tuấn Khanh rụt cổ làm bộ sợ:
- Không ai cho, chỉ tại tôi nhớ lại chuyện đã qua rồi ấn tượng.
- Về điều gì?
- Vậy ư? Cần nhờ gì cô cứ nói ra đi.
Hương Lan hơi liếc mắt:
- Một lát nữa ra chào quan khách, anh cài thêm giùm em mấy nhánh hoa.
Tuấn Khanh khoanh tay, mặt rất nghiêm:
- Cài thêm hoa làm chi? Chẳng phải cô vừa bảo thôi là gì.
- Đó là do anh nói mà.
- Tôi không cãi, chỉ tại cô làm chảnh.
Đột nhiên Hương Lan phì lên cười:
- Anh còn chảnh hơn tôi.
- Ai thích ăn ớt chấm muối đâu.
- Xin lỗi. Đừng có giận khó coi lắm!
- Cô nói trỏng, biết ai diễm phúc nhận.
Bị bắt bẻ liên miên, Hương Lan thấy nóng lòng gọi đại luôn:
- Anh Khanh bỏ qua cho em đi. Chẳng gì em cũng đang là cô dâu của anh rồi.
Niềm vui trong lòng Tuấn Khanh dâng ngập tràn ra cả mắt, cả môi trước sự thay đổi cách xưng hô của cô vợ mới. Tuy nhiên, anh vẫn còn yêu sách:
- Hãy nói lại một lần nữa đi, Hương Lan.
Không cảm thấy khó chịu vì bị yêu cầu. Hương Lan ngoan ngoãn đáp ứng:
- Em xin anh đừng để bụng thái độ trẻ con của em hồi nãy nữa.
Tuấn Khanh cũng cư xử với cô dịu dàng:
- Hương Lan à, anh hỏi thật em có cảm thấy vui vẻ với cuộc hôn nhân này không?
Đưa ngón trỏ lên miệng cắn nhè nhẹ để tạo cảm giác bâng khuâng trước vấn đề đang được hỏi, Hương Lan e lệ nói:
- Khi chưa biết anh là chú rể, em nghe lòng mình buồn và khổ sở vô hạn. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh, em vui tới mức độ muốn hét toáng cả lên.
- Tại vì sao?
- Em nghĩ là anh đã hiểu rõ điều ấy rồi, cần chi phải đặt thành câu hỏi nữa.
Tuấn Khanh thì thầm như hơi gió:
- Hiểu sao rõ bằng chính miệng nói ra được. Hương Lan, anh thật sự rất yêu em.
Da mặt bên dưới lớp phấn điểm trang của Hương Lan nóng rân, cô đẩy vai Tuấn Khanh nhích ra xa để cảm thấy bớt ngượng:
- Liệu anh có bày trò để đùa em không?
Tuấn Khanh nắm tay cô dúi thẳng vào ngực mình:
- Hãy kiểm tra thử xem thật hay đùa. Lúc không biết em chính là người cha mẹ muốn hỏi cưới, anh cũng đau khổ lắm? Tính làm một chuyến phiêu lưu dài ngày khác. Nhưng bây giờ đã rõ là em rồi thì chỉ có thể làm đám cưới thật sớm thật nhanh thôi.
Hương Lan véo mũi anh:
- Cưới người ta hấp tấp về để ăn hiếp hay sao?
Một bên mắt của Tuấn Khanh khẽ nheo nheo đầy chọc ghẹo:
- Với em thì chỉ có nhờ đến ma mới mong thắng được thôi. Người gì lá gan như con muỗi.
Sực nhớ lại chuyện cũ, Hương Lan rùng mình hai ba cái:
- Ma thì ai mà không sợ. Ôi! Cứ nghĩ đến cái cửa hiệu trưng bày đó là tim em lại nhói đau.
- Triệu chứng của bệnh nan y rồi, lấy anh đi anh làm bảo vệ cho.
Hương Lan véo vô hông anh thật đau:
- Em đang là cô dâu đây chứ không phải tượng có chứa xác người chết từng làm chúng ta sợ.
Tuy không cảm thấy đau nhưng Tuấn Khanh vẫn nhảy loi choi để gây cười cho Hương Lan trong ngày vui của họ. Mọi phiền não bây giờ không còn nữa mà trước mắt cả hai người đang là một khu vườn nở tràn ngập bông hoa. Tiếng gọi cô dâu, chú rể ra chào bàn ngoài cửa phòng nhưng họ chẳng hề nghe mà mải mê choáng ngợp với nụ hôn hạnh phúc.
Hết
Sưu tầm
- Đã sửa soạn xong chưa? Ra chào đàng trai mau.
Tiếng thúc giục của ai đó, Hương Lan cũng chẳng buồn quan tâm. Cô thẫn thờ bước ra khỏi phòng, khi tấm rèm được vén sang một bên, không hồi hộp cũng không cảm thấy run rẩy như tâm trạng chung của các cô dâu. Hương Lan chẳng ngước mặt nhìn ai, cô cúi đầu chào những người của họ đàng trai rồi rót rượu nói lí nhí câu mời. Cho đến lúc nhận sính lễ, sự kiện kinh ngạc đột ngột xảy ra. Hương Lan giật nảy mình bởi tiếng kêu:
- Ôi! Cô là cô dâu của tôi sao?
Âm thanh rất quen khiến Hương Lan không thể tảng lờ được. Cô ngó lên và cũng bộc lộ sự thảng thốt:
- Là anh à!
Thì ra chú rể của Hương Lan chính là Tuấn Khanh chứ chẳng phải một gã xa lạ nào khác. Thật thú vị biết bao, chắc ông Trời đã chiếu cố tới cô nên ra tay đổi người chứ làm gì có chuyện hi hữu đến như vậy. Quá mừng rỡ, Hương Lan quên là mình đang đứng trước mặt nhiều người đại diện cho cả hai họ, cô tóm lấy tay Tuấn Khanh mà lắc:
- Gặp lại anh tôi mừng quá. Sao anh giữ kín chuyện để tới giờ này mới chịu chường mặt ra?
Tuấn Khanh cũng giống như Hương Lan, tựa người bị rơi từ trên trời xuống mặt đất. Vì anh đâu có ngờ cô gái mà cha mẹ anh cố tình ép phải lấy là Hương Lan. Chuyện thật mà cứ ngỡ như mơ. Nếu biết rõ sự thể anh cần chi trốn chạy, bởi cô gái này đã in hình bóng trong tim anh từ lâu. Nhưng xét lại, nếu không bỏ đi thì anh đâu gặp được Hương Lan để tình cảm có cơ hội phát sinh. Bây giờ biết cô sẽ là vợ mình, ruột gan Tuấn Khanh nở ra từng khúc. Anh nhoẻn miệng cười toe toét:
- Đúng là trái đất này nhỏ bé quá. Cứ tưởng hai chúng mình khó có cơ hội gặp lại nhau, nào ngờ chỉ cách vài bước chân. Điều thú vị nữa là chúng ta sắp thành vợ, thành chồng.
Sắc mặt Hương Lan đỏ bừng dù cô chỉ trang điểm một chút phấn hồng nơi gò má. Cô cúi mặt thẹn thùng:
- Ai thèm làm vợ anh!
Tuấn Khanh liền bắt bẻ:
- Không thèm sao rót rượu mời ba má của người ta?
Quả nhiên Hương Lan không thể đối đáp lại ngoài việc duy nhất là chịu trận với cơn hổ thẹn kéo dài. May thay, mẹ của cô đã lên tiếng cứu nguy giùm con gái bằng thái độ hớn hở:
- Coi bộ cô với cậu đã quen biết nhau rồi hả? Thật tốt quá, thế thì không còn gì đáng ngại rồi.
Phía đàng trai cũng ồn ào nói vun vào:
- Ngó hai đứa xứng đôi quá trời. Nhất định sẽ hợp nhau, giàu sang phú quý.
Buổi lễ ra mắt tiếp tục khiến Tuấn Khanh và Hương Lan không có điều kiện để nói chuyện riêng tư mà phải răm rắp làm theo sự điều khiển của những người lớn tuổi có trọng trách trong buổi lễ ăn hỏi cho đến khi thủ tục xong xuôi. Tuấn Khanh theo Hương Lan vào phòng mà không hề câu nệ, anh khẽ hỏi:
- Em có mệt lắm không?
Hương Lan dùng tay che miệng đáp:
- Không mệt mà chỉ tức.
Tuấn Khanh đứng ngây mặt:
- Sao lại tức? Bộ chê chú rể xấu trai không xứng để trao thân, gửi phận ư?
- Nói sai rồi.
- Vậy thì vấn đề gì?
- Ghét anh.
- Tôi làm gì nên tội?
- Đừng vờ vĩnh. Tội lớn bằng trời, không kể ra hết được đâu.
- Nhưng thật sự tôi không biết mình đã phạm tội gì?
Hương Lan chợt chìa cho anh chiếc gương soi mặt mà cô thường dùng để trang điểm:
- Hãy nhìn vào đó rồi sẽ thấy.
Tuấn Khanh làm theo lời cô nói nhưng anh vẫn ngẩn ngơ:
- Tôi có thấy gì đâu ngoài khuôn mặt của mình.
- Hình ảnh đó không phải của anh mà là của một tên tội phạm tầm cỡ. Hắn đã dám... - Hương Lan khúc khích cười.
Tới đây thì Tuấn Khanh vụt hiểu, anh lập tức cuốn theo câu chuyện của Hương Lan bằng cách bẹo má cô:
- Đúng. Hắn đã dám to gan hỏi cưới một con ma nữ về làm vợ.
Chiếc môi mọng đỏ màu son của Hương Lan cong cớn. Cô sấn tới bên anh, điệu bộ thật đanh đá:
- Ai cho phép anh dám gọi vợ mình là ma nữ?
Tuấn Khanh rụt cổ làm bộ sợ:
- Không ai cho, chỉ tại tôi nhớ lại chuyện đã qua rồi ấn tượng.
- Về điều gì?
- Vậy ư? Cần nhờ gì cô cứ nói ra đi.
Hương Lan hơi liếc mắt:
- Một lát nữa ra chào quan khách, anh cài thêm giùm em mấy nhánh hoa.
Tuấn Khanh khoanh tay, mặt rất nghiêm:
- Cài thêm hoa làm chi? Chẳng phải cô vừa bảo thôi là gì.
- Đó là do anh nói mà.
- Tôi không cãi, chỉ tại cô làm chảnh.
Đột nhiên Hương Lan phì lên cười:
- Anh còn chảnh hơn tôi.
- Ai thích ăn ớt chấm muối đâu.
- Xin lỗi. Đừng có giận khó coi lắm!
- Cô nói trỏng, biết ai diễm phúc nhận.
Bị bắt bẻ liên miên, Hương Lan thấy nóng lòng gọi đại luôn:
- Anh Khanh bỏ qua cho em đi. Chẳng gì em cũng đang là cô dâu của anh rồi.
Niềm vui trong lòng Tuấn Khanh dâng ngập tràn ra cả mắt, cả môi trước sự thay đổi cách xưng hô của cô vợ mới. Tuy nhiên, anh vẫn còn yêu sách:
- Hãy nói lại một lần nữa đi, Hương Lan.
Không cảm thấy khó chịu vì bị yêu cầu. Hương Lan ngoan ngoãn đáp ứng:
- Em xin anh đừng để bụng thái độ trẻ con của em hồi nãy nữa.
Tuấn Khanh cũng cư xử với cô dịu dàng:
- Hương Lan à, anh hỏi thật em có cảm thấy vui vẻ với cuộc hôn nhân này không?
Đưa ngón trỏ lên miệng cắn nhè nhẹ để tạo cảm giác bâng khuâng trước vấn đề đang được hỏi, Hương Lan e lệ nói:
- Khi chưa biết anh là chú rể, em nghe lòng mình buồn và khổ sở vô hạn. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh, em vui tới mức độ muốn hét toáng cả lên.
- Tại vì sao?
- Em nghĩ là anh đã hiểu rõ điều ấy rồi, cần chi phải đặt thành câu hỏi nữa.
Tuấn Khanh thì thầm như hơi gió:
- Hiểu sao rõ bằng chính miệng nói ra được. Hương Lan, anh thật sự rất yêu em.
Da mặt bên dưới lớp phấn điểm trang của Hương Lan nóng rân, cô đẩy vai Tuấn Khanh nhích ra xa để cảm thấy bớt ngượng:
- Liệu anh có bày trò để đùa em không?
Tuấn Khanh nắm tay cô dúi thẳng vào ngực mình:
- Hãy kiểm tra thử xem thật hay đùa. Lúc không biết em chính là người cha mẹ muốn hỏi cưới, anh cũng đau khổ lắm? Tính làm một chuyến phiêu lưu dài ngày khác. Nhưng bây giờ đã rõ là em rồi thì chỉ có thể làm đám cưới thật sớm thật nhanh thôi.
Hương Lan véo mũi anh:
- Cưới người ta hấp tấp về để ăn hiếp hay sao?
Một bên mắt của Tuấn Khanh khẽ nheo nheo đầy chọc ghẹo:
- Với em thì chỉ có nhờ đến ma mới mong thắng được thôi. Người gì lá gan như con muỗi.
Sực nhớ lại chuyện cũ, Hương Lan rùng mình hai ba cái:
- Ma thì ai mà không sợ. Ôi! Cứ nghĩ đến cái cửa hiệu trưng bày đó là tim em lại nhói đau.
- Triệu chứng của bệnh nan y rồi, lấy anh đi anh làm bảo vệ cho.
Hương Lan véo vô hông anh thật đau:
- Em đang là cô dâu đây chứ không phải tượng có chứa xác người chết từng làm chúng ta sợ.
Tuy không cảm thấy đau nhưng Tuấn Khanh vẫn nhảy loi choi để gây cười cho Hương Lan trong ngày vui của họ. Mọi phiền não bây giờ không còn nữa mà trước mắt cả hai người đang là một khu vườn nở tràn ngập bông hoa. Tiếng gọi cô dâu, chú rể ra chào bàn ngoài cửa phòng nhưng họ chẳng hề nghe mà mải mê choáng ngợp với nụ hôn hạnh phúc.
Hết
Sưu tầm
Comment