Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Ngà voi

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Ngà voi

    Truyện nầy không phải là truyện tiếp theo "Linh Cẩu Địa Ngục"...như Việt từng nói.
    Vì lý do gì đó mà tác giả chưa viết kịp "Hắc Đế"...! khi nào có Việt sẻ post lên tiếp....Cám ơn.




    Ngà voi

    Nợ Từ Kiếp Trước


    “Người không phạm yêu, yêu không phạm người”, có thể khẳng định rằng câu nói này luôn luôn là đúng. Người phàm thế như chúng ta làm sao mà có thể hiểu biết hết được cái cõi âm cơ chứ. Đã nhiều lần chúng ta vô tình, mà cũng có thể là cố ý đã phạm vào người âm để mà mang họa vào thân.

    Trong câu truyện này sẽ nói đến vấn đề nhà bị ma ám nhưng không hẳn là xoay quanh lĩnh vực đó. Như các bạn đã biết, có đất lành thì ắt là có đất dữ. Đất dữ là những mảnh đất lâu đời, bị người ta tranh dành nhau, rồi thì yêu khí xung thiên, khiến cho oan hồn vất vưởng mà bám trụ lấy cái miếng đất đó. Có rất nhiều gia đình đã rơi vào cái hoàn cảnh mà mua nhầm hoặc xây nhầm nhà trên những mảnh đất dữ đó rồi để lại một cái hậu quả không lường được. Tuy nói là đất dữ có ma, nhưng nhiều khi đất lành cũng có vậy.

    Lấy ví dụ như căn nhà mà tôi đang sống hiện giờ, bố mẹ tôi có nói rằng mảnh đất này đã thuộc về gia đình tôi từ lâu lắm rồi, có thể nói là đã hơn mấy chục năm. Nhưng nếu bạn đọc còn nhớ trong cuốn Bên Kia Của Sự Sống, tôi có đề cập đến việc có tiếng bước chân trên tầng ba. Việc này không chỉ có mình nhà tôi, mà ngay cả mấy ông anh bà chị họ ở nhà bà ngoại ngay kế bên cũng đã có nghe thấy. Nói gì thì nói, dù sao đi chăng nữa, đó cũng chỉ là người nhà mình mà thôi, họa chăng họ có vể cũng là chỉ để thăm con cháu. Vấy đối với những căn nhà được xây trên những mảnh đất dữ thì chủ nhân cần làm điều gì để sống yên ổn trước khi phải đưa ra cái quyết định cuối là dọn đi nơi khác?

    Có nhiều cách lắm chứ: có người thì sẽ mua những đồ trấn nhà về để xua đuổi đi cái oan nghiệt; có người thì lại gọi thầy về giải hạn, hoặc là nói chuyện và tìm cách siêu thoát, hay như chiều lòng cho những oan hồn còn đang vấn vương; nhưng cũng có những người ác độc thẳng tay, họ tìm mọi cách đánh tan hồn phách của những oan hồn để chiếm lấy căn nhà đó. Mình hi vọng câu truyện dưới đây sẽ thu hút được bạn đọc và mong bạn đọc ủng hộ hết lòng. Câu truyện lấy bối cảnh là căn nhà bị ma ám, nhưng sẽ nói lên ý chính là nga voi, atrong những bảo bối trấn nhà.


    Phần 1: Nhật Ký Của Con.


    “Ngày… tháng … Năm…
    Vui quá, hôm nay bố mới lên chức cao lắm. Thế là mình lại sắp được dọn sang một căn nhà mới cao to và đẹp đẽ hơn rồi. Chỉ buồn rằng mình sẽ phải xa bạn bè mà thôi. Chiều nay mời chúng nó đi ăn tiệc chia tay mà đứa nào cũng buồn quá. Mình đã nói chúng nó là có dịp sẽ về thăm và nhất định sẽ dữ liên lạc, vậy mà tụi nó cứ mếu máo hoài à. Cả tối nay mình cứ thao thức mãi không ngủ được, mọi thứ đã chuẩn bị xong, sáng mai sẽ phụ giúp mẹ dọn qua nhà mới.”

    “Ngày … Tháng … Năm…
    Mưa bão ghê thật, đúng hôm chuyển nhà thì lại mưa. Căn nhà mới thật là đẹp và rộng thênh thang. Trước cửa là một cái sân nhỏ, đằng sau thì có cái vườn và một ao ca thật là đẹp hết cỡ. Căn nhà này đồ sộ quá, mình chiếm ngay tầng ba, nơi có cái cửa sổ nhìn ra sấn trước, mình thích ngắm cảnh đường phố lắm. Đồ đạc trong phòng mình cũng bầy biện xong cả rồi, mai họ sẽ chuyển đồ đạc ở phòng khách đến. Mai mình còn phải theo mẹ lên nhập học vào trường mới, không hiểu rồi các bạn mới có quý mình không nữa.”

    … Sâu khi ở căn nhà mới được hơn một tháng …

    “Ngày … Tháng … Năm…

    Hôm nay giời âm u quá, cứ tưởng là mưa mà hóa ra không phải. Bây giờ mình đã hết lạ nhà mới rồi, đêm đêm đã dễ ngủ. Tuy chỉ có một điều, không hiểu là vì lý do tại sao, nhưng mình từ khi ở trong căn nhà này luôn có một cái cảm giác sợ hãi trong lòng. Mấy đứa cùng phố mỗi lần đi ngang qua thường nhìn vô nhà mình rồi bán tán này nọ. Mình nghĩ chắc tại chúng nó không có nhà cao cửa rộng như mình, nên sinh lòng ghen ghét, đố kị. Chắc mình cũng kệ chúng nó thôi, vì bố mình làm ra tiền nhiều, thì gia đình mình phải khá giả hơn gia đình của chúng nó rồi.”

    “Ngày… Tháng… Năm…

    Cái con mèo đen đáng ghét, rõ ràng mình thấy nó hiền lành lắm mà tại sao mỗi lần mình cho nó ăn, nó cứ dựng lông lên tính cắn mình cơ chứ, đúng là cái đồ mèo hoang không biết điều. Hôm nay bố đi công tác rồi, còn mẹ thì trực ở viện, thế là lại còn mỗi mình với cô giúp việc. Kì lạ thật, tại sao mọi khi mình quen ở nhà một mình rồi vậy mà từ khi mình chuyển tới căn nhà này tới giờ, mình khó ngủ vô cùng. Mình luôn sợ hãi mội khi mình nhắm mắt vào ngủ, mình có cái cảm giác dường như mình đang đón đợi một cái gì đó, một cái gì đó đáng sợ lắm…”

    Viết đên đấy, tôi đóng cuốn nhật ký của mình lại, và chui lên giường ngủ với cô giúp việc. Kể từ cái ngày mà dọn qua nhà mới, tôi thường gọi cô giúp việc lên ngủ cùng mình. Vì tôi cũng là con gái nên ngủ cùng với cô ý cũng thoải mái. Mặc dù đã có cô giúp việc ở bên, nhưng tôi cũng khó mà chìm vào giấc ngủ được, một cái cảm giác mà bạn rất buồn ngủ, nhưng cứ mỗi lần chợp mắt được năm phút, bạn lại phải hé mở con mắt của mình ra và nhìn trong bong tối, như muốn khẳng đỉnh một điều rằng, không còn một ai khác trong căn buồng này.

    Đi học về là tôi lại chạy ngay lên buồng quang cặp và xuống phụ giúp mẹ mình việc làm vườn. Tôi tên là My, năm nay đang học đại học năm thứ hai, nếu bạn hỏi tôi là đã có bạn trai chưa thì xin thú thực là chưa. Lý do có thể là vì tôi chưa tìm được một người con trai nào hợp với mình cả. Ăn tối xong, tôi lại giúp cô giúp việc dọn dẹp. Tối tối, tôi lại lên ôm cuốn nhật ký viết lại những truyện đã xảy ra trong ngày. Tôi bắt đầu cuốn nhật ký là vì lúc đầu bố mẹ bắt tôi làm thế để luyện văn. Nhưng rồi sau này quen dần tôi cảm thấy viết nhật ký là một cái sở thích. Tôi còn dữ những cuốn nhật ký từ hồi tôi mới học lớp sáu, cùng là cái năm đầu tiên mà tôi bắt đầu viết nhật ký. Nhiều khi đem mấy cuốn nhật ký đó ra coi lại cũng thấy vui lắm chứ, một phần vì hồi đó còn bé nên cách viết buồn cười lắm, chửa kể đến lối suy nghĩ và cách tư duy. Nói vậy chứ nếu một con người có thể chứng kiến sự thay đổi của bản thân mình thì điều đó khá là thú vị.

    … Đêm kỳ lạ 1 …

    Lại cái tiếng bước chân ngoài hành lang, thật là kì lạ. Đang đêm thế này rồi, còn có ai đi lại nữa đâu mà lại có tiếng bước chân nhỉ? Tôi chán nản và mệt mỏi, ngồi dậy. Mai có bài thi quan trọng lắm, mà giờ này còn chưa ngủ được. Nói về bản thân tôi là một đứa con gái cũng khá lì, ít khi mà tin vào ba cái chuyện ma quỷ tào lao lắm. Tôi bật cái đèn đầu giường, từ từ tiến lại về phía cửa phòng. Tôi nín thở lặng thinh để lắng tai nghe tiếp cái bước chân đó. Tôi đã nghe được cái tiếng bước chân này từ lâu lắm rồi, nhiều khi còn nghe thấy tiếng động như có ai lục lọi đồ đạc nữa cơ. Tôi cầm sẵn cái tay cầm của cửa, bất thình lình, tôi mở cửa nhìn vào cái mà đêm đen dầy đặc ở hành lang. Rõ ràng là không có một cái gì, tiếng bước chân đã mất hẳn. Tôi đóng cửa lại và giả vờ đứng im ở đó lắng nghe coi còn có tiếng bước chân không, nhưng bốn bề đã trở về im lặng. Tôi lủi thủi trèo lại lên giường và cố giỗ giấc ngủ.

    … Đêm Kỳ lạ 2 …

    Sắp thi rồi, tôi lại phải thức đêm học. Sở thích của tôi là xuống dưới nhà làm một ly cà phê sữa đá đặc và một ít bánh quy lên nhâm nhi ôn bài vở. Đang đứng pha cà phê, chợt tôi có một cái cảm giác lạnh gáy vô cùng. Tôi ngừng tay ngoáy, quay đầu lại nhìn, không có gì cả, chỉ có mình tôi đang ở dưới bếp, mọi người đã ngủ hết rổi. Sau khi đã hoàn thành ly cà phê sữa đá, tôi mở tủ kiếm tìm cái hộp bánh quy yêu thích của mình. Còn đang loay hoay lấy hộp bánh quy trong tủ thì chợt cái hộp giấy để tít trên khẻ tủ rơi vô đầu tôi làm tôi giật hết cả mình. Tôi cúi xuống cầm cái hộp đó lên, lạ nhỉ, cái hộp cũng khá nặng chả lẽ lại chuột chạy trong nhà. Nếu là có chuột thật thì chắc phải bảo bố mai gọi người đến sử lý thôi. Một tay cầm ly cà phê sữa, một tay cầm đĩa bánh, tôi ung dung đi lên buồng mình. Bước trên cái cầu thang rộng này, mà tôi có cảm giác như có một người nào đó đang đi lên ngay sau lưng minh. Đã mấy lần tôi dừng bước, quay đầu lại phía sau, nhưng rõ ràng là không có ai. Tôi bước nhanh lên phòng, đặt ly cà phê sữa và đĩa bánh xuống bàn. Tôi từ từ tiến lại phía của buồng và bắt đầu lắng tai nghe, quả thật tiếng bước chân lại xuất hiện. Tiếng bước chân đi lên hành lang, rồi tiến lại gần hơn đến cánh cửa phòng tôi. Tôi nín thở lắng nghe, nhưng lạ thay, tiếng bước chân đến cửa thì biến mất. Tôi vội nhanh tay mở cửa, không có gì, không có một ai ở ngoài hành lang tối đen này cả. Tôi lại đóng cửa, nhưng lần này, tôi có cảm giác nôn nào, bồn chốn lắm. Cái cảm giác này như điều khiển tôi, bắt tôi phải đứng lại ở đó và lắng nghe thêm. Cứ đứng đó một lúc, y như rằng tiếng bước chân lại xuất hiện, nhưng có vẻ như nó đi xa dần dần, còn đang lắng nghe thì chượt có tiếng đập vào cửa cái rầm, khiến cho tôi giật hết cả mình mà ngã ngửa ra sàn. Cái tiếng đập bất ngờ đó làm tôi hết hồn, tim đập thình thịch. Bố tôi nói vọng ra từ căn buồng của mình ở tầng hai:

    - Làm sao thế My?

    Tôi thở hổn hển, nhưng cũng cố bình tĩnh mà nói lớn:

    - Con làm rơi cái gối ý mà.

    Mẹ tôi mới nói chen vô:

    - Phải cẩn thận chứ con.

    Tôi vội đáp:

    - Dạ, xin lỗi bố mẹ, bố mẹ ngủ đi.

    Tôi có hơi run run, lấy bình tĩnh tiến lại mở cái cửa buồng ra một lần nữa. Bốn bề im lìm, chỉ còn cái màn đêm đen dày đặc bao trùm lấy cái hành lang. Tôi đóng cửa lại và ngồi vào bạn học, nhưng có lẽ cái tiếng đập cửa vừa rồi khiến tôi không tài nào tập chung được, vẫn còn một chút gì đó đọng lại. Ngồi học mà trong đầu tôi luôn hiện ra một câu hỏi “Điều gì đang xảy ra tại căn nhà này vậy?”
    Last edited by viet11; 04-06-2012, 12:25 PM.
    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
    ............



    Can't Live Without...hehe...


    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

  • #2
    Chạm Trán.



    My đã nhiều lần kể cho bố mẹ mình nghe về những điều kỳ lạ xảy ra tại căn nhà này. Nhưng xem ra, bố mẹ cô coi đó là nhảm nhí, và cho rằng cô học nhiều quá nên bị hoang tưởng. My không nghĩ như thế, cô tin là cái căn nhà rộng rãi và đẹp đẽ này chứa một điều bí ẩn gì đó. My có đem chuyện này kể cho mấy đứa bạn mới nghe, chúng nó bảo My là có khi nhà My được xây trên đất dữ nên bị ma quỷ quậy phá, phải chăm lên chùa cúng kiến và treo bùa trong nhà. My có về khuyến khích bố mẹ cô lên chùa cùng mình, nhưng vì cả hai đều là công nhân viên chức nhà nước, ít khi nào mà họ đi được lắm. Nên đâm ra, thỉnh thoảng chỉ có mẹ My đi cùng cô mà thôi, còn bố cô thì hầu như không bao giờ. Điều đáng nói ở đây là, mặc dù đã lên chùa cúng kiến, và đi xin bùa về rồi mà dường như mọi việc vẫn y nguyên, không có chút gì thay đổi cả. Cuối cùng, do không chịu đựng được nữa, My đã được con bạn mới thân của minh, Kim, rủ đi tới nhà một nhỏ này để coi bói về phần cõi âm. Nghe nhỏ Kim nói, thì nhỏ coi bói này cảm nhận được thế giới người âm, và nhỏ chỉ coi về người âm mà thôi.
    Cuối tuần rảnh rang, My và Kim cùng nhau chạy tới nhà nhỏ này. My đã mua đủ các thứ mà Kim dặn, sữa, hương, vàng mã. Đến nơi, My thấy đây là một căn nhà nhỏ nằm trong ngõ, nhìn từ bên ngoài vào thì thấy ẩm thấp vô cùng. Hai người vừa bước vào trong nhà, họ cảm nhận ngay được một cái cảm giác nhẹ nhõm, mát mẻ. Trong nhà để một cái bàn thờ Địa Tạng Bồ Tát, bên trên là hoa quả vả khói hương nghi ngút. Ngồi trước bàn thơ là một cô gái, mặc một bộ quần áo rất bình thường. Hai người cúi chào, rồi Kim lo việc bày đồ lễ lên bàn thờ, còn My thì ngồi ngay ngắn trước mặt người con gái cảm nhận được cõi âm. My chưa kịp lên tiếng thì cô gái này đã nói:

    - Chị đang bị người âm theo đó.

    Câu nói này tựa như một tiếng sét đánh ngang tai My, cô nghe vậy mà có hơi tái mặt. Chợt cô gái này nói tiếp:

    - Thật ra họ không theo chị, mà theo một ai đó trong nhà chị. Vì để lâu ngày mà người nhà chị không ai cúng kiến, nên oan hồn mới quậy phá và trêu ghẹo mọi người, trong đó có cả chị.

    Lúc này nhỏ Kim cũng đã ngồi xuống bên cạnh My, nghe thấy vậy, nhỏ có phần lo lắng bẻn hỏi hộ con bạn mình đang ngồi trơ ra như phỗng bên cạnh:

    - Thế chị có cách nào giúp bạn của em không?

    Cô gái này ngồi nhắm mắt mồm lẩm bẩm cái gì đó rất lâu, chợt cô ta mở mắt, nhìn chằm chằm vô My, khiến cô ta có phần sợ hãi. Rồi cô gái này nói:

    - Nhà chị có một ai đó làm chức vụ cao lắm đúng không?

    Nghe đến đây, My liền nhận ngay ra người mà cô gái này đang nói có thể là bố mình. Còn chưa kịp trả lời thêm, thì cô gái này lại nói tiếp:

    - Do tranh dành quyền lực, chức vụ. Mà người nhà chị đã bất chấp tất cả, động đến mồ mả của một số người. Giờ người ta mất đi nơi thờ phụng, chỗ ở. Người ta oán hận lắm, nên quyết bám theo nhà chị trả thù.

    Càng nghe, My càng rùng mình sợ hãi, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên chán cô. Rồi My hỏi vội:

    - Vô lý quá, nhà mình đang đà phất lên thì làm sao có chuyện bị người âm theo quậy phá được.

    Cô gái này nghe xong, thì nói một cái giọng đáng sợ:

    - Đúng là nhà chị đang phất, nên oan hồn theo đuổi chưa làm gì được. Nhưng chỉ sau cái tháng này là mọi chuyện sẽ đổi khác. Tôi khuyên thật chị và người nhà đi lại nên cẩn thận.

    My nghe đến tháng sau là gặp họa thì sợ lắm, cô tái mặt, giọng run run hỏi cô gái này:

    - Vậy chị có thể giúp em được không?

    Cô gái này nhìn My và Kim mặt buồn rầu đáp:

    - Rất tiếc, em chỉ là người nói chuyện được với người âm mà thôi. Cái chuyện trừ tà với yểm bùa, có lẽ chị nên tìm thầy về tận nhà mà xem xét, chứ em thực sự không thể giúp gì được.

    Ngồi một lúc nữa thấy không thể làm gì hơn, cuối cùng My và Kim ra về. Về đến nhà, sau khi kể cho bố với mẹ mình nghe, nhưng xem ra bố mẹ của My không những là không tin My, mà còn mắng cho cô một trận vì tôi mê tin dị đoan. Phải thú thực một điều rằng, My có phần cảm nhận được rằng chính bố mẹ mình cũng đa bắt gặp những chuyện lạ xảy ra tại căn nhà mới này, chỉ có điều họ đang cố giấu giếm My mà thôi.

    Tháng sau đó, bố My có một cuộc hội thảo quan trọng vào ngày mai, cả đêm nay ông phải ngồi ở phòng làm việc để chuẩn bị cho buổi thuyết trình của mình. Đang ngồi viết bài thuyết trình, chợt bố của My có một cảm giác lạnh xương sống, da gà nổi lên. Rồi bên tai ông ta văng vẳng tiếng một người đàn ông gọi:

    - Huy ơi … Huy ơi …

    Bố của My ngừng bút viết, ông ta nhìn quanh phòng. Không một ai cả , bốn bề tối đen như mực, chỉ có mỗi cái đèn bàn làm việc của ông là chiếu sáng rọi khắp cả căn buồng. Nghĩ là mình nghe lầm, bố của My lại cầm bút lên viết tiếp, cái tiếng bút bi sột soạt trong đêm nghe mà cũng rờn rợn người. Cái bàn làm việc của ông ta đối diện với cửa ra vào, trước đó là một bộ bàn ghế để tiếp khách. Đang ngồi chỉnh sửa lại cái bài thuyết trình, chợt bố My có cái cảm giác trong lòng nao núng vô cùng, một cái cảm giác như thúc giục ông ta dừng bút mà ngửng đầu lên. Ngồi đây viết bài, mà trong lòng bất an thế này thì khó mà tập chung được. Rồi hơn thế nữa, bây giờ bố của My còn có cái cảm giác như có một ai đó, đứng lặng trong bóng tối kia, nhìn mình chăm chú. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên chán của ông. Cuối cùng, bố My đã làm theo bản năng, ông ta từ từ đặt bút xuống, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Bố My kinh hoàng, may mà nén kịp, làm sao mà không sợ được khi mà ngay trước mặt ông ta, ngay trước cái bàn làm việc này, là một người đàn ông gầy gộc mặt trắng bệch đang đứng đó nhìn ông ta chằm chằm. Chỉ sau hai giây, cái bóng người đó biến mất. Bố My tháo kính, ngồi xoa mặt cho tỉnh táo, và đồng thời cũng để cho nhịp tim đập chậm lại. Xong xuôi, bố My bật đèn đi xuống nhà dưới để kiếm một ly trà uống cho tỉnh táo. Bố My đi tới cầu thang, ông bật công tắc đèn thì không được, có thể là cái bong đèn đã cháy. Chán nản, bố My đành mò mẫm bước xuống cái cầu thang tối thui, đi được mấy bước. Chợt ông như để mắt tới một cái bóng người đang đứng ở đoạn gần cuối cầu thang. Bố My lên tiếng:

    - Ai đứng đó đó?

    Không một tiếng trả lời, chuẩn bị bước xuống thì chợt bên tai ông lại vang lên cái tiếng gọi lúc nãy trong căn phòng làm việc:

    - Huy ơi … Huy ơi …

    Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, một lực đẩy mạnh ông ta từ phía sau khiến cho bố của My ngã chúi đầu mấy vòng xuống dưới tầng một. Nghe tiếng động lớn, mọi người tỉnh giấc chạy lại chỗ bố của My. Cuối cùng cái buổi thuyết trình của ông ta đã bị hủy bỏ, bố My phải nằm viện ít nhất hai tuần, với lý do là bị trấn thương đốt sống cổ, và rạn xường chân trái. Nằm trong viện, giờ phút này đây, bố của My không thể nào mà phủ nhận được việc ngồi nhà mà gia đình mình đang ở bị ma ám. Thế rồi khi được ra viện, bố My gọi ngay một ông thầy Tầu tới coi lại nhà cửa với hy vọng có thể giải được cái hạn này.
    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
    ............



    Can't Live Without...hehe...


    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

    Comment


    • #3
      Nhìn Thấy Ma



      Ông thầy tầu bước vào căn nhà cao ba tầng này, ngay từ khi bước vào, ông ta đã có một chút gì đó do dự trong lòng. Nói về ông thầy này, vốn ông ta là người gốc Trung Quốc, nhưng mà gia đình đã qua Việt Nam sinh sống được mấy chục năm rồi. Cha của ông ta cũng là một thầy có tiếng tại Trung Quốc, thế nhưng, sau này khi chuyền nghề cho ông ta xong, bố ông ta vẫn khuyến khích ông ta sống bằng nghề khác, vì cái nghề làm thầy này thất nhân thất đức lắm, hơn nữa là dễ mang họa vào thân cho người nhà và mình, tên ông thầy tầu này là Lưu Nhược Xuân. Ông Xuân yêu cầu bố của My dắt đi một vòng quanh nhà, sau đó ông gọi tất cả người nhà lại ngồi ở phòng khách, ông ta đứa cốc trà lên miệng làm một ngụm, rồi chậm rãi đặt cốc trà xuống, quay qua bố của My và hỏi:
      - Ông làm ở văn phòng nhà đất đúng không?

      Bô My nghe xong câu đấy thì đờ đẫn cả người, trên chán bắt đầu lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi. Phải mất độ gần một phút, bố My mới lên tiếng:

      - Đúng, hiện giờ tôi đang làm giám đốc văn phòng nhà đất của chính phủ, thế có việc gì không ạ?

      Nghe xong câu đó, ông Xuân ngồi xoa cằm nhìn mặt bố của My rất lâu, khiến cho My và mẹ mình rất tò mò. Thế rồi ông Xuân lại hỏi:

      - Thế ông làm nghề này được bao lâu rồi?

      Bố My thấy ông ta hỏi quá nhiều vào công việc của mình, bố My mới lên tiếng:

      - Sao ông lại hỏi tôi những câu hỏi này? Tôi mời ông đến đây để coi nhà cơ mà, chứ có phải để ông phỏng vấn tôi đâu.

      Ông Xuân vẫn nhìn bố My chằm chằm, với vẻ mặt nghiêm nghị, xong ông ta chỉ tay về phía My mà nói:

      - Nếu tôi bảo con ông không sống được đến năm sau thì ông nghĩ sao?

      Bố My nghe cầu này thì điên tiết, còn riêng My và mẹ mình thì mặt tái mét, ngồi im thin thít. Bố My đập bàn đứng lên chỉ mặt ông Xuân mà quát:

      - Ông nói nhảm nhí cái gì thế? Bộ muốn chết à?

      Ông Xuân vẫn ngồi im, nhìn thẳng vào mắt bố của My mà nói:

      - Tôi thì sống chết có số rồi, còn riêng về phần ông, tôi chỉ có một câu này cho ông mà thôi, “nợ cha con trả”.
      Nghe xong câu đó, bố My tính đánh cho ông Xuân một trận, nhưng may là có mẹ My ngồi bên ngăn lại, sau đó mẹ My nhẹ nhàng nói:

      - Xin ông nói rõ hơn được không ạ?

      Ông Xuân lúc này mới làm thêm một ngụm nước trà nữa, sau đó ông nhìn thẳng vào mặt bố My mà nói cái giọng chậm rãi:

      - Tôi không biết công việc của ông ra làm sa, hay như ông trèo lên được cái chức giám đốc như thế nào. Duy chỉ có một điều, tôi cam đoan rằng ông đã hại không ít người. Ồng có biết, trong căn nhà này không chỉ có mỗi gia đình ông sống hay không? Ngoài gia đình ông ra, còn có vô số vong hồn đang cư ngụ, ngay như ngoài sân đã có ba cái vong rồi, ngồi ở cái cầu thang kia là hai cái, rồi thì tầng ba ba cái vong, sân sau năm cái. Và cuối cùng, ngay đằng sau ông là một cái vong.

      Nghe đến đây thì cả ba người nhà My nổi hết cả da gà. Bố My thì vẫn cứng giọng mà quát:

      - Làm sao tôi biết ông nói thật hay nói dối? Nhỡ ông chỉ bày trò kiếm tiền thì sao?

      Ông Xuân nghe đến câu đó, liền đứng dậy ngay mà nói:

      - Thứ nhất, như ông đã biết, tôi sống không phải bằng cái nghề này, vì nó thất nhân thất đức lắm. Thứ hai, cửa tiệm tạp hóa của tôi ăn nên làm ra, con cái tôi cùng thành đạt, liệu tôi có cần phải đi kiếm tiền để sống nữa hay không? Tôi giúp ông cũng là vì bạn ông nài nỉ, tôi thương tình mà đến. Nếu ông nghĩ tôi đến đây kiếm lời, thì tôi xin phép, mong ông tìm người khác.

      Rồi ông ta rảo bước thẳng ra cửa. Bố My thì ngồi đó chết điếng người, riêng chỉ có mẹ My là chạy lại níu tay ông ta mà van xin:

      - Chồng tôi ăn nói vô phép quá, mong ông bỏ quá cho, xin ông rủ lòng thương mà giúp cho gia đình nhà tôi.

      Ông Xuân quay lại nhìn về phía My lắc đầu mà nói:

      - Chỉ tiếc cho con gái bà, quá yếu vía, kiểu gì người ra đi đầu tiên sẽ là cháu nó mà thôi.

      Nghe đến đây, My rùng mình, cô ta vội chạy lại nói:

      - Bác ơi, mong bác cứu cháu với, cháu không muốn chết iểu như vậy đâu.

      Lúc này đây, bố My mới gượng gạo đứng dậy, tiến về phía ông Xuân mà nói:

      - Tôi nói quá lời, mông ông tha thứ cho, xin ông thương lòng giúp đỡ gia đình tôi.

      Ông Xuân thở dài mà nói:

      - Thật ra nhà ông cũng nan giải đấy, oán khí nặng quá. Tạm thời tôi chưa có cách, nhưng tối mai tôi sẽ qua đây gọi hồn, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi rõ coi chúng nó muốn gì.

      Nói xong rồi ông ta cất bước đi, để lại ba người nhà My đứng ở cửa nhìn theo.

      Tối hôm sau, ông Xuân quay trở lại với một cái hôp gỗ. Sau khi đã gọi đủ bố My, Mẹ My, My, và bà giúp việc ngồi quây quần đủ ở phòng khách. Ông Xuân đặt cái hộp gỗ xuống, lấy ra một cái gương gỗ cũ kĩ, rồi lấy một lọ nước màu trắng ra. Ông ta bảo My ngồi quay lưng về phía cầu thang đi lên tầng và bắt đầu nói:

      - Bác hỏi cháu cái này, cháu phải trả lời cho thật. Kể từ ngày sống ở căn nhà này, cháu đã bị người âm trêu bao giờ chưa?

      My đáp ngay:

      - Dạ, thưa bác, cháu đã từng bị rồi ạ.

      Ông Xuấn nói tiếp:

      - Cháu có giám chắc không, vì nếu cháu đã từng bị trêu rồi thì việc nhập hồn cũng dễ và an toàn hơn.

      My gật đầu cương quyết, mẹ My nghe vậy có chút lo lắng bèn quay ra hỏi ông Xuân:

      - Thưa ông, tại sao lại như thế ạ?

      Ông Xuân quay qua nói với mẹ My:

      - Những người bị ma trêu thường là có thần giao cách cảm với cõi âm. Bên cạnh đó, người cõi âm có thể dễ dàng nhập vào xác những người này hơn. Điều quan trọng nhất, tuy là dễ nhập vào, nhưng họ cũng dễ dàng thoát ra hơn vì có lẽ, họ đã quá quen với vong hồn của người này rồi.

      Nói đến đây, ông Xuân mở cái lọ nước trắng như nước gạo đó ra, đổ lên tay một ít rồi nhìn My nói:

      - Bây giờ bác sẽ làm phép, cháu nhắm mắt lại. Bác thoa nước lên, đến khi nào cảm thấy mặt mình lạnh toát thì nói bác nhé.

      My gật đầu vâng lời, ông Xuân bắt đầu thoa nước đó lên mặt My. Mẹ My thấy vậy thì hỏi:

      - Ông cho tôi hỏi, nước gì đó ạ?

      Ông Xuân không ngừng tay, mồm đáp:

      - Nước xương người.

      Mẹ My nghe xong mà lạnh sương sống, ngay cả My cũng khẽ rùng mình, da gả dựng đứng. Khi đã bôi hết mặt, chợt My lến tiếng:

      - Bác ơi, toàn bộ khuôn mặt cháu giờ đây lạnh buốt rồi ạ.

      Ông Xuân ngừng tay, cầm cái gương gỗ đặt vào lòng bàn tay của My, rồi đưa cái gương đó lên mặt My, ông ta nói:

      - Bây giờ cháu mở mắt từ từ, nhìn thẳng vào gương coi coi có ai ngồi ở cầu thang không nhé.

      My một tay giữ gương, cô từ từ mở mắt, chợt My vừa mở hết mắt nhìn vào cái gương đang chiếu về phía đằng sau cô, cái cầu thang. My hét lên thất thanh, cô đánh rơi cái gương xuống bàn, lấy hai tay bịt miệng mình lại tỏ vẻ sợ hãi nhất thời. Ông Xuân vội hỏi:

      - Cháu có nhìn thấy ai ngồi ở cầu thang không?

      My mặt vẫn tái mét, chỉ nhìn chằm chằm vào cái gương mà nói:

      - Cháu thấy có ba người đang ngồi ở cái cầu thang ạ.

      Lúc này đây những người nhà còn lại của My đều rùng mình sợ hãi, tất cả đều quay đầu ra nhìn về phía cái cầu thang, nhưng tất cả đều trống trơn. Đến lúc này đây, ông Xuân mới hỏi tiếp:

      - Thế cháu có thấy ai mặc áo lính đang ngồi đó không?

      My lúc này mới cố nhớ lại cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rồi cô ta đáp giọng run run:

      - Hình như là không ạ … không có ai mặc áo lính ngồi đó đâu ạ…

      Ông Xuân lúc này mới nói:

      - Vậy cháu cầm gương lên coi coi người đó đang ở đâu trong căn nhà này.

      My tay run run, cô cầm cái gương từ từ dơ lên, rồi cô soi lại phía cầu thang, không ai mặc áo lính cả. Mỹ hơi xoay qua bên phải, thì cô thấy ngay một người mặc áo lính xanh hiện ra đang đứng sau bố cô mà nhìn về phái cô chằm chằm. My úp vội cái gương xuống khóc nức nở, mẹ Mỹ phải dỗ dành mãi, My nói trong nước mắt:

      - Con sợ quá mẹ ơi … anh ấy … cái người mặc áo lính ấy …. Đứng ngay đằng sau bố kia kìa…

      Mẹ My dỗ dành con, một mặt hết nhìn bố My, rồi lại nhìn ông Xuân hỏi:

      - Thế là sao hả ông? Sao lại có người mặc áo lính?

      Ông Xuân từ tốn đáp:

      - Trong số các vong hồn ở căn nhà này, tôi thấy vong người lính trẻ này cứ bám theo chồng bà suốt. Có lẽ trồng bà gây thù chuốc oán với người này, khiến họ chết oan chăng. Để biết rõ ta sẽ áp vong người này vào xác con bà để hỏi chuyện ngay bây giờ.

      Mẹ My với My nghe vậy thì rùng mình sợ hãi, mặc cho bố của Mỹ cứ ngồi đờ đẫn ra đó mà nói không nên lời. Thế rồi mẹ My quay qua hỏi:

      - Liệu có an toàn không ông?

      Ông Xuân gật đầu đáp:

      - Tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho con bà.
      Last edited by viet11; 04-06-2012, 02:24 PM.
      Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
      Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
      ............



      Can't Live Without...hehe...


      Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

      Comment


      • #4
        Ra Điều Kiện.




        My ngồi ngay ngắn ngay chính giữa cái chiếu được trải ra ở phòng khách. Mọi người khác ngồi xung quanh. Ông Xuân ngồi đối diện với My, ông ta bắt đầu nói:

        - Bây giờ cháu hay thả lỏng người, trong đầu không nghĩ ngợi gì cả, nếu có cảm giác được cái gì cũng mặc kệ nó. Nếu nghe thấy tiếng gọi bên tai thì đừng trả lời, mà hay tưởng tượng như mình đang lần theo cái tiếng gọi đó.

        My gật đầu đồng ý, cô ta bắt đầu nhắm mắt, hai tay thả lỏng đặt lên đùi. Thế rồi, ông Xuân bắt đầu lẩm bẩm đọc một thứ tiếng Trung Quốc gì đó rất khó hiểu. Giờ đây tất cả mọi người đều tập chung nhìn về phía My. Ông Xuân ngồi nhẩm đọc được một lúc, thì My có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, bỗng chốc cả căn buồng chở nên lạnh lẽo vô cùng. Thế rồi bên tai My bắt đầu phảng phất tiếng thở mạnh của nhiều người. Quả nhiên như lời ông Xuân nói, chỉ một lúc sau, My nghe được tiếng mấy người nói chuyện xung quanh mình, giọng họ nghe lạ lắm. Chợt từ đâu đó vang lại tiếng ai đó gọi tên My. My bắt đầu có vẻ sợ hãi, cô hơi run run, rồi mặt nhăn lại. Ông Xuân đang đọc thần chú, hé mắt thấy My có vẻ mất tập chung, ông nói ngay:

        - Tập chung vào đi cháu, hãy lần theo tiếng gọi.

        Nói xong, ông Xuân lại tiếp tục đọc chú bằng tiếng Tầu. My ngồi cố gắng thả lỏng cơ thể, và lắng nghe như muốn biết tiếng gọi từ đâu tới. Ngồi như thế được năm phút sau, bỗng My có cảm giác lạnh toát khắp người bắt đầu từ phía sau lưng. Chợt cả người My như bị ai đẩy hơi đổ về phía trước, cô từ từ cúi mặt xuống lòng, hai tay đang đặt trên đùi cũng đã thõng xuống đất từ lúc nào không biết. Ông Xuân lúc này ngừng đọc mà nói:

        - Vong đã về rồi.

        Lúc này tất cả mọi người đều nổi hết da gà, nhìn không chớp mắt về phía My. Mẹ My đứa tay, chạm vào người My, chợt bà hoảng hốt rụt tay lại, vì giờ toàn thân My lạnh toát như một tảng băng vậy. Bà vội hỏi:

        - My! Con có làm sao không?

        Nhưng xem ra bà đã có được câu trả lời, từ phía My vọng ra một tiếng nói của một thanh niên trẻ:

        - Con bà có còn ở đây nữa đâu, tôi mượn xác nó rồi.
        Mẹ My thất kinh ôm lấy chồng bà, đang ngồi đờ đẫn ra. Ông Xuân liền bắt đầu hỏi:

        - Xin hỏi người đang ngồi trước mặt tôi là ai?
        Giọng nói đó lại vang ra từ phía My:

        - Liệt sĩ Nguyễn Khắc Tiến, mất tại chiến trường miền Nam.

        Câu tra lời đó tựa như tiếng sét nổ ngang tai mọi người. Ông Xuân hỏi tiếp:
        - Xin hỏi Liệt sĩ Tiến, vì cớ gì mà lại đi theo người này để hãm hại.

        Giọng người thanh niên bỗng chở nên giân giữ:

        - Vì cớ gì á? Chính ông này đã cho người đến đập phá nhà gia đình tôi, ép họ phải đi chỗ khác để mở đường. Thử hỏi với một mức tiền đền bù ít ỏi, gia đình tôi sẽ đi đâu bây giờ, hơn thế nữa, chúng tôi đã làm chủ mảnh đất đó mấy đời, vậy cớ gì mà đến đánh đuổi gia đình tôi đi cớ chứ?

        Ông Xuân quay qua nhìn mặt bố My, ngay lúc này đây, bố My cũng chỉ biết cúi đầu mà che đi cái vẻ mặt tím tái, ngượng ngùng của mình. Rồi ông Xuân lại quay ra hỏi cái vong kia:

        - Mọi việc đã đành, giờ tôi thiết nghĩ cũng không thể làm gì được. Xin hỏi liệt sĩ rằng ông đây có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình được không?

        Giọng nói đó vẫn mang đầy âm điệu giận giữ:

        - Không còn có cái gì mà chuộc cả! Đâu chỉ có riêng tôi bị mất đi chỗ thờ cúng đâu, tất cả những vong hồn ở đây ít nhiều cũng bị mất nơi thờ cúng như vậy. Tôi có thể sẽ không hại ông ta, nhưng mà tôi chưa lấy vợ, mà con gái ông ta lại hợp tuổi, có gì, tôi sẽ câu hồn nhỏ đó xuống đây để cưới tôi.

        Mẹ My nghe xong vội ôm lấy My mà van lạy:

        - Tôi lạy liệt sĩ, tôi lạy liệt sĩ, xin liệt sĩ đừng hại con tôi.

        Bố My thì vẫn ngồi đó chết điếng người, van xin một lúc, mẹ My quay qua đánh mạnh vào người chồng mình, khóc lóc mà quát:

        - Ông thấy chưa, chỉ tại ông chèn ép người ta quá, mà giờ người ta đến bắt tội con gái ông đây này.
        Ông Xuân ra hiệu cho bà giúp việc cố chấn tĩnh mẹ của My lại. Ông ta bắt đầu nói giọng từ tốn:

        - Chắc chắn phải có cách gì đó để làm hóa giải oán khí của liệt sĩ. Ngay như việc liệt sĩ đang làm bây giờ, là câu hồn con gái ông này xuống địa phủ, là trái ý trời, thí chủ không sợ bị đầy xuống địa ngục sao?

        Một điệu cười lớn vang lên, sau đó người thanh niên tiếp lời:

        - Sợ cái gì? Ông này làm bao điều sai trái, sao không sợ quả báo? Còn như tôi lấy con gái ông ý, để ông ta thoát chết, như vậy là đã măy mắn lắm rồi.

        Ông Xuân cảm nhận được dường như cái vong này có vẻ quyết tâm trả thù. Nghĩ ngợi một lúc, ông Xuân chuyển qua biện pháp cứng rắn. Ông nói:

        - Chúng tôi chiêu hồn liệt sĩ về đây, chả qua là muốn tìm một biện pháp hòa giải hớp lý. Như liệt sĩ đã biết, tôi đã gọi được hồn liệt sĩ về đây, ắt có cách đánh tan hồn phách của liệt sĩ.

        Tưởng rằng cái vong liệt sĩ này biết sợ, nhưng hắn ta chỉ cười lớn hơn và nói giọng khiêu khích:

        - Ông đánh tan được bao nhiêu hồn phách? Không chỉ có tôi, mà còn bao nhiêu vong người khác ở đây cùng đều thù hận lão chủ nhà này. Cứ cho là ông đánh tan hết bọn tôi đi, thì liệu cả gia đình ông có sống yên ổn không? Nói cho ông rõ, tôi bắt con gái lão này xuống lấy làm vợ là phúc cho ông ta lắm, chứ phải vong khác, nó kéo hồn xuống địa ngục là mãi mãi không bao giờ siêu thoát đó.

        Ông Xuân dường như bị dồn vào thế bí, ông suy nghĩ.

        Quả đúng như lời liệt sĩ này nói, cái việc đánh tan hồn phách là cái hạ sách cuối cùng, làm việc này thì vong hồn coi như tan biến, không được luân hồi, thất nhân thất đức lắm. Chưa kể đến việc ở đây còn rất đông vong hồn. Ông Xuân cũng đã nghĩ đến việc bắt hết vong lại nhét vô một cái bình, nhưng với oán khí nặng như thế này, thì việc các vong thoát thân được cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Giờ đây ông Xuân gọi vong lên cũng là để tìm cách hòa giải và chuốc lỗi với các vong để nhà My không ai bị hại. Người nhà My đang van xin vong hồn tha mạng, chợt ông Xuân như nghĩ ra cái gì đó. Ông lấy trong hộp ra một lá bùa đen, rồi ông vẩy ít nước xương lên đó, ông đập vào đầu My và nói:

        - Mọi chuyện đã xong, mong vong hồn trở về cõi âm cho.

        Cứ nghĩ rằng hồn liệt sĩ Tiến sẽ xuất khỏi người My, nhưng khi đập lá bùa lên đầu, giọng nói người thanh niên vẫn vang vảng:

        - Tôi đã chiếm được xác con gái ông này rồi, thì ngu gì mà bỏ đi. Bây giờ, nếu ông ta không muốn mất con, thì đi theo chúng tôi sang bên kia nói chuyện phải trái.
        Nói dứt câu, chợt My hất tay ông Xuân ra, rồi đẩy ông Xuân ngã ngửa. Cả cơ thể My giờ như người không xương, cứ đứng lên loạng choạng, rồi My vồ lấy bố mình mà bóp cổ. Cả nhà hốt hoảng vội vào giằng My ra khỏi bố cô, nhưng coi bộ My quá khỏe, mẹ và cô giúp việc không tài nào gỡ ra được. Về phần bố My, ông dường như bất lực, vì bị cô con gái bóp cổ chặt quá, mà không tài nào gỡ ra được, tưởng rằng ông ta sẽ bị bóp chết trong gang tấc. Ông Xuân lúc này mới bò dậy, quát lớn:

        - Mau đi lấy gáo nước lạnh vào đây!

        Cô giúp việc vội vàng chạy vô nhà tắm lấy một gáo nước lạnh, về phần ông Xuân, ông ta chạy lại chỗ My. Thay vì giúp bà mẹ gỡ My ra, ông Xuân tát liên tiếp vào mặt My, mẹ My thấy thế xót con, vội chặn tay ông Xuân lại mà nói:
        - Sao ông không gỡ con tôi ra lại đánh cháu nó thế?

        Ông Xuân tiếp tục tát, quay qua nói lớn:

        - Phải đánh con bà để hồn liệt sĩ xuất khỏi nó chứ còn sao nữa.
        Thế là mẹ My thì vừa khóc vừa giằng tay My ra, còn ông Xuân thì tát liên tiếp vô mặt My. Mặt bố My đỏ rực, có lẽ ông ta khong chịu được lâu nữa rồi, còn về phần My thì cứ bóp cổ bố mình, mắt thì nhắm nhưng mồm liên tục hét:

        - Sang kia nói chuyện với tao!

        Lúc này đây, cô giúp việc mang cái gáo nước chạy lên. Ông Xuân cầm gáo nước lạnh, dội từ từ lên đầu My. Quả nhiên, tay My đã lỏng ra, còn bố My có vẻ như ngất đi, ngã lăn ra chiếu. My buông tay đứng lieu siêu, ông Xuân vội bảo mẹ My và cô giúp việc ấn My ngồi xuống và hai người, mỗi người một tay bẻ ra đằng sau giữ lại. Khi My đã bị giữ chặt trong trạng thái ngồi xuống, ông Xuân túm tóc dựng ngược đầu My lên, mắt My vẫn nhắm, mồm thì lẩm bẩm:

        - Ông để tôi bóp chết nó, mang nó về bên kia.

        Ông Xuân quay qua bảo cô giúp việc:

        - Lấy bất kể một con dao nấu ăn nào mang lên đây cho tôi.

        Nghe đến đây, mẹ My hốt hoảng hỏi:

        - Ông định làm gì?

        Cô giúp việc còn đang lưỡng lự, ông Xuân quát lớn:

        - Mau lên! Muốn cô chủ bị chết hả?

        Bà giúp việc vội đứng lên chạy vô bếp, còn mẹ My ngồi sau giữ hai cái tay. Ông Xuân một tay túm tóc nâng đầu My lên, một tay rót nốt nước gáo lạnh. Xong xuôi, ông Xuân đặt gáo nước xuống, lấy tay tát mạnh vào mặt My và nói:

        - Tôi hỏi liệt sĩ lần cuối, liệt sĩ có chịu xuất hay không?

        Giọng người thanh niên đó đã có vẻ yếu đi:

        - Tôi không xuất ... ông làm gì được tôi nào?

        Cô giúp việc cuối cùng cũng cầm được một con dao gọt hoa quả Thái Lan đưa cho ông Xuân. Ông Xuân túm tóc cái My kéo gần lại mặt ông ý, tay kia cầm con dao dí vào cổ nói giọng giận giữ:

        - Tôi hỏi liệt sĩ lần cuối, liệt sĩ có chịu xuất hay không?

        Giọng nói đáp lại lời ông Xuân vẫn rất cương quyết:

        - Tôi không xuất, ông làm gì được tôi nào?

        Ông Xuân cố nén sự giận giữ của mình lại, ông ta nói:

        - Thành thật xin lỗi liệt sĩ.

        Nói dứt câu, ông Xuân cầm dao cứa lên cổ My. Sau nhát cứa, My vùng lên hất văng cả ông Xuân và mẹ My ra. Cô ta lấy tay ôm cổ mình vật vã gào thét trong đau đớn, được một lúc thì ngã xuống chiếu bất tỉnh. Mẹ My chạy lại ôm lấy Mỹ mà gào thét trong nước mắt:

        - Con ơi! Con tôi làm sao thế này?

        Mẹ My vừa ôm con, vừa khóc, bà quay ra bảo ông Xuân:

        - Ông làm gì con tôi thế này? Ông hứa là sẽ bảo toàn tính mạng cho nó cơ mà?

        Ông Xuân lúc này mới bước lên, tiến về phía My. Ông Xuân đặt My nằm xuống và vạch cổ My ra mà nói:

        - Bà nhìn đi, vết cắt rất nông. Tôi phải làm như thế thì vong của người liệt sĩ kia mới chịu xuất. Dao trong nhà là một bảo bối rất hiệu quả mà ít người biết vì vong hồn rất sợ dao dùng bếp.
        Ngay lúc này đây, bố My tỉnh dậy, ông nhin về phía mọi người, ông lên tiếng hỏi:

        - Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?

        Ông Xuân nhìn bố của My lắc đầu thất vọng mà nói:
        - Ông có biết … ông gây ra đại họa cho nhà này rồi không?
        Last edited by viet11; 07-06-2012, 09:57 AM.
        Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
        Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
        ............



        Can't Live Without...hehe...


        Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

        Comment


        • #5
          Cặp Sò Ngọc




          Dù đã nhiều lần tra hỏi, nhưng xem ra bố My không chịu nói rõ lắm về công việc, và tại sao lại gây thù chuốc oán với nhiều vong hồn như vậy. Đáng lý ra là nhà My đã hết cách cứu, nhưng ông Xuân đã nghĩ ra một kếm đó là mua ngọc về trấn nhà. Cách này tại sao lại có thể cứu vãn được tình thế ở nhà My? Theo như người xưa, để trừ tà chánh quỷ, trong nhà thường được bày các đồ vật linh thiêng như tượng phật, tượng quan âm, tượng thoại thú, hay như các đồ khác bao gồm cả đá ngọc. Ông Xuân đã nói thẳng với gia đình nhà My rằng việc cần thiết phải làm bây giờ là phải mua đồ về trấn nhà, còn mọi việc sau đó thì để ông liệu đường tính tiếp. Nghe theo lời ông Xuân,bố My đã đi tìm mua những viên ngọc, những tảng đá trấn nhà đắt tiền nhất về. Chỉ buồn thay một điều, tất cả những viên ngọc, tảng đá đó khi mang về để ở nhà thì chỉ sau một tuần là bị nứt hoặc vỡ vụn ra y như là có ai đó đập đi vậy. Quá chán nản, bố My đi công tác lên Buôn Mê Thuật một chuyến, đồng thời là để gặp lại bạn bè, vừa là để an dưỡng mấy ngày.

          Sau một trận nhậu tới bến với bạn bè, bố My đã ngồi kể cho mấy ông bạn thân nghe về hoàn cảnh nhà mình. Sau khi kể xong, một ông bạn vỗ vai bố My và nói:

          - Thế ông đã thử ngà voi chưa?

          Bố My nhìn mặt ông này nghi hoặc và hỏi:

          - Ý ông là sao? Ngà voi thì có liên quan gì ở đây?

          Ông bạn bây giờ mới giải thích:

          - Ngà voi là một món đồ trấn nhà rất tốt, tương truyền trước đây ngà voi là một cặp sò ngọc của Địa Tạng Hoàng dưới âm phủ. Thế ông có biết truyền thuyết làm sao mà cặp sò ngọc đó lại trở thành ngà voi không?

          Bố My nhìn ông bạn lặc đầu, ông bạn này chỉ cười rồi bắt đầu kể về truyền thuyết.

          Tương truyền từ lâu lắm rồi, khi loài người còn thưa thớt. Có một loài vật sực mạnh phi thường, bốn chân to khỏe, thịt chắc da dày, hơn thế nữa, loài vật này còn có một vũ khí vô cùng lợi hại, đó là một cái vòi khỏe mạnh, đó chính là con voi. Loài voi sống trong rừng cứ nghĩ mình là chúa tể muôn loài, nhưng không lâu sau, chúng mới phát hiện ra rằng sư tử mới là chúa tể muôn loài. Cảm thấy điều này là hết sức vô lý, loài voi thì khỏe mạnh vững chắc như thế mà vẫn lép vế sư tử. Chúa tể các loài voi là một con voi tinh đã lên thẳng thiên đình để diện kiến Ngọc Hoàng Đại Đế, con voi tinh này muốn xin Ngọc Hoàng Đại Đế giúp mình trở thành chúa tể muôn loài. Mặc dù đã giải thích tỉ mỉ, nhưng con voi tinh vẫn nhất quyết không chịu. Cuối cùng, Ngọc Hoàng Đại Đế đã bảo con vôi tới nói chuyện với một vị tiều phu già ở mé rừng phía tây. Con voi mất bao nhiêu công sức cuối cùng đã tìm ra được vị tiều phu đó, duy chỉ có một điều là vị tiều phu này bị câm. Con voi tinh dường như không chịu bỏ cuộc, nó nói với bác tiều phu rằng Ngọc Hoàng Đại Đế nói nó đến tìm bác, nhờ bác chỉ cho nó cách làm chủ muôn loài. Bác tiều phu tuy là không nói được, nhưng có thể lấy tay ra dấu. Khi con voi tinh hỏi xong, bác tiều phu liền lấy tay phải vỗ vào ngực mình, sau đó chỉ tay lên trời cao, đồng thời chân đạp đất mấy cai. Kế tiếp, bác dơ bốn ngón tay ra, rồi bác lấy cái dìu dơ ra trước mặt con voi tinh, sau đó bổ đôi một thanh củi.

          Con voi tinh thấy vậy thì cũng không hiểu lắm, nhưng rồi nó cám ơn bác tiều phu ra về. Trên đường về, con voi tinh ngẫm nghĩ mãi về cách ra dấu của bác tiều phu. Chợt, con voi tinh như hiểu ra lời bác tiều phu muốn nói với mình, thì ra ý bác tiều phu nói rằng, để làm chúa tể muôn loài, cần phải dựa vào sức lực phi thường, đầu đội trời, chân đạp đất. Ngoài ra còn phải đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, tung hoành khắp tứ phương tám hướng. Để làm được điều đó, cần có một thứ bảo bối hay như vũ khí lợi hại y như cây rìu của bác tiều phu vậy.

          Thấu hiểu được điều bác tiều phu muốn nói, con voi tinh không đợi thêm giây phút nào cả, nó đi khắp nơi nhằm tìm cho được một loại thần binh diệu khí, nó đi tìm mãi và tìm mãi cho đến nơi cuối cùng đó là địa phủ. Gặp Địa Tạng Hoàng ở đó, con voi tinh hỏi có thể mượn được thần binh diệu khí nào không, Địa Tạng Hoàng chỉ lắc đầu xua tay nói rằng dưới âm tào địa phủ thì lấy đâu ra thần binh diệu khí mà cho voi tinh mược cơ chứ. Tưởng chừng tuyệt vọng, chợt con voi tinh nhìn thấy một cặp sò ngọc sáng lấp lánh trên bàn của Địa Tạng Hoàng mà Đông Hải Long Vương biếu tặng. Nó liền cầm lên coi, thì thật là lạ kì, khi con voi tinh vừa cầm cặp sò ngọc lên, lập tức cặp sò ngọc chuyển hóa thành hai chiếc ngà sáng loáng cứng chắc. Con voi tinh vui vẻ cầm cặp ngà đó về, mặc cho Địa Tạng Hoàng hết sức can ngăn. Kể từ đó, mà loài voi đã có những cặp ngà như bây giờ.

          Quả nhiên sau khi có ngà, loại voi đã làm chủ muôn loài thú, riêng chỉ có một điều, cặp ngà voi quý giá đã bị dòm ngó bởi những tay thợ săn. Như một quả báo, loài voi cũng kể từ đó mà bị săn giết để lấy ngà. Con voi tinh như không cam lòng trước cảnh đồng loại của mình bị săn giết một cách giã man, nó đã lặn lội đi về khu rừng phía tây để tìm gặp lại vị tiều phu ngày nào. Dường như mọi việc là do ý trời, khi con voi tinh này tìm được người tiều phu năm nào, thì bác tiều phu này đã nói được. Thấy con voi tinh tìm đến mình, bác tiều phu vội nói:

          - May quá, sáng nay tôi ngủ dậy thì tự nhiên nói lại được, chắc là do ý trời. Tôi đang định đi kiếm ông đây.

          Con voi tinh cũng vội nói:

          - Tôi cũng đang muốn hỏi ông đây, ông bầy cho tôi cách làm chủ muôn loài thì cần phải có thần binh diệu khí. Bây giờ tôi đã có cặp ngà này rồi, thì đồng loại tôi lại bị con người giết hại, vậy là sao cơ chứ?

          Bác tiều phu nhìn con voi tinh lắc đầu buồn bã, bác vỗ vào vai nó mà nói:

          - Ông hiểu sai ý tôi rồi. Khi tôi lấy tay vỗ vào thân mình, có ý là muốn làm chủ muôn loài, tất cả đều phải dựa vào sức mình, cái cần nhất đó là sức khỏe bản thân mà thôi. Khi tôi chỉ tay lên trời, đồng thời chân đạp đất muốn nói cho ông rằng chỉ cần hàng ngày không quản mưa nắng bão bùng, mà chân vẫn vững vàng làm việc siêng năng. Cho dù có là bốn mùa khắc nghiệt, chỉ cần có ý chí với sức khỏe, thì dù tôi có dùng một cây rìu nhỏ này. Hàng ngày đốn đi một cây, đào đi một bọc đất, thì mai này cả khu rừng này cũng bị tôi chặt đi, núi nào tôi cũng sẻ được, và hồ biển nào tôi cũng lấp được mà thôi.

          Nghe đến đây, con voi tinh ngã khụy xuống đầu gối, thì ra ý ông tiều phu là vậy, việc này đồng nghĩa với việc là con voi tinh đã tự mang họa đến cho đồng loại của mình. Con voi tinh vội hỏi bác tiều phu coi có cách nào giúp đỡ được nó nữa hay không, thì bác tiều phu cũng đành lắc đầu.

          Con voi tinh lại một lần nữa lặn lội xuống tận địa phủ để gặp Địa Tạng Hoàng. Giờ đây, quỳ trước mặt Địa Tạng Hoàng, con voi tinh khóc lóc mà nói trong nước mắt:

          - Tiểu nhân chót dại, đã lấy đi bảo bổi của ngài, để rồi đây mang họa vào thân. Xin Địa Tạng Hoàng rủ lòng thương mà thu hồi lại cặp sò ngọc này.

          Địa Tạng Hoàng nhìn con voi tinh lắc đầu mà nói:

          - Làm sao ta có thể thu lại cặp sò ngọc đó được khi nó đã thành một phần cơ thể của người?

          Con voi tinh nhìn lại lên hai chiếc ngà của mình, quả nhiên là nó đã gắn liền với cơ thể của con voi tinh. Không đợi thêm một phút giây nào cả, con voi tinh đã tự lấy tay bẻ đi cặp ngà voi mà dâng lên cho Địa Tạng Hoàng Bồ Tát. Thấy cảnh tượng con voi tinh tự tay bẻ đi ngà voi, đau đớn vô cùng, Địa Tạng Hoàng cảm thấy buồn cho nó, nhưng khi nó đặt cặp ngà voi lên bàn, Địa Tạng Hoàng chỉ ném lại về phía voi tinh mà nói:

          - Nhà người biết ăn năn hối cải thế là tốt. Nhưng cặp bảo ngọc này đã bị nhà người làm cho uế tạp, thì thử hỏi làm sao ta có thể nhận lại được nữa chứ?

          Biết rằng mọi việc đã vô phương cứu chữa, con voi tinh gào khóc thảm thiết cầu mong Địa Tạng Hoàng cứu vớt loài voi. Địa Tạng Hoàng hiểu chứ, nhưng ngài cũng chả còn cách nào khác, ngài chỉ còn biết xua tay ra hiệu cho quỷ sai đưa con voi tinh ra khỏi đại điện âm phủ. Hai tên quỷ sai đến lôi voi tinh đi, nhưng voi tinh sức mạnh vô cùng, nó đẩy ngã hai tên quỷ sai, rồi chạy lại phía những dây sích có móc sắt. Con voi tinh cầm một sợi dây sích ở đầu có một cái móc nhọn, nó tự chọc xuyên lòng bàn chân mình. Địa Tạng Hoàng thấy cảnh tượng đó mà rơi nước mắt. Con voi tinh quay lại nói với Địa Tạng Hoàng:

          - Tiểu nhân biết tội của mình là không thể nào tha thứ được. Vậy xin Địa Tạng Hoàng cho phép tiểu nhân được ở dưới này, được ở bên cạnh ngài, được nghe ngài tụng kinh niệm phật nhằm ăn năn hối lõi. Thêm vào đó, bản thân tiêu nhân cũng sẽ tụng kinh hàng ngày để mong đồng loại mình chánh khỏi cảnh bị tàn sát. Nếu như ngài không đồng ý, thì tiểu nhân sẽ ngồi đây vĩnh viễn.

          Cảm thấy tấm lòng chân thành của con voi tinh, Địa Tạng Hoàng đã chiều lòng nó, cho nó được ở bên mình mãi mãi dưới địa phủ và gọi nó là thú Thính Đế.

          Đó cũng là lí do tại sao mà ta thường thấy hình voi ở các chùa chiền, lúc thì voi trắng, lúc thì voi đen, đó chình là thú Thính Đế. Nói về sự khác biệt giữa đen và trắng, nghe đâu có người nói rằng Bạch Thính Đế là dùng để đón rước những người đặc biệt, họ làm nhiều việc tốt, từ nhiều kiếp, sẽ được Bạch Thính Đế lên đón về âm phủ nhận quan trức, thoát khỏi vòng luân hồi khổ đau. Còn Hắc Thính Đế là để trừng chị những kẻ gian ác, những kẻ này sẽ bị trói vào đuôi Hắc Thính Đế, lôi kéo về tận địa phủ. Sau đó còn phải chịu Hắc Thính Đế giẫm lên người, rồi thì dùng ngà đâm lủng ruột, dùng vòi xiết cổ đau đớn vô cùng. Xong câu chuyện, bố của My mặt cứ đờ đẫn ra, y như kiểu bị cuốn hút bởi câu chuyện ly kỳ này. Chợt bố My hỏi ông bạn:

          - Nhưng kiếm đâu ra được cặp ngà voi bây giờ?

          Ông này nhìn bố My và nói:

          - Nhà tôi có một cặp ngà voi cỡ vừa vừa, dùng đã mấy năm mà vẫn sáng bóng, ở trên có khắc hình long, lân, quy, phụng. Nếu ông không chê, tôi để lại cho ông giá nửa nhé.

          Bố My gật đầu đồng ý và cám ơn rối rít. Trên đường đi ô tô về, bố My hí hửng vì nghĩ rằng có cặp ngà voi này rồi, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà thôi. Đang ngồi hí hửng mừng thầm. Chợt chuông điện thoại của ông ta reo vang, bố My nhấc máy, thì đầu bên kia vang lên tiếng khóc lóc của cô giúp việc. Bố My quát:

          - Làm cái gì mà khóc lóc mãi thế? Nói coi có chuyện gì xảy ra?

          Đầu bên kia tiếng khóc vẫn không ngớt, những đan xen vô tiếng khóc đó:

          - Ông ơi, bà và cô đi xe máy … dừng ở ngã tư đèn đỏ, bị thằng xe bus … đi đằng sau … phanh không kịp … đâm vào…

          Bố My dường như suy sụp sau câu nói đó, ông quát lớn hơn:

          - Cái gì? Thế bây giờ hai người sao rồi?

          Đầu dây bên kia:

          - Đang cấp cứu ông ạ, con gọi cho ông từ bệnh viện …

          Bố My đánh rơi cả cái điện thoại, rồi ông ta ra lệnh cho lái xe phi thẳng đến bệnh viện.

          Vô đến nơi, Bố My thấy cô giúp việc đang ngồi ngoài phòng mổ, ông ta xộc đến hỏi:

          - Tình hình sao rồi?

          Cô giúp việc hai mắt đỏ au nói nghẹn ngào:

          - Đã hơn mấy tiếng rồi vẫn chưa xong ạ?

          Cả hai người đành chờ đợi trong lo lắng. Thế rồi sau ba tiếng nữa, bác sĩ bước ra, bố My vồ lấy bác sĩ hỏi tới tấp:

          - Sao rồi bác sĩ? Vợ và con tôi thế nào rồi?

          Ông bác sĩ nhìn bố My mà nói:

          - Cả hai mẹ con đã qua cơn nguy kịch, chỉ có điều là vẫn bị hôn mê chưa biết đến lúc nào tỉnh lại mà thôi.

          Nghe đến đây, Bố My dường như ngất lịm đi, khi mà cái ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu ông ta là hai mẹ con My đã bị các vong ở nhà câu hồn xuống địa phủ.
          Last edited by viet11; 09-06-2012, 02:40 PM.
          Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
          Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
          ............



          Can't Live Without...hehe...


          Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

          Comment


          • #6
            Quay Đầu Là Bờ



            Cô giúp việc được cắt cử đi trông coi hai mẹ con My, riêng chỉ có mình bố My là phải ở nhà vì công việc còn bề bộn. Tuy vợ và con mình đang lâm vào tình thế nguy kịch, nhưng bố My vẫn chưa hết hi vọng, ông ta vẫn cầm cặp ngà voi về bầy lên cái bàn nước ở phòng khách. Quả nhiên từ ngày có cặp ngà voi về, căn nhà này chở nên yên bình hẳn, không còn những tiếng bước chân, những cái bóng lấp ló, và hơn thế nữa là không còn những tiếng gọi tên phảng phất trong cái màn đêm đen nữa.

            Cặp ngà voi này ban ngày thì bóng loáng rất đẹp hiện lên những đường khắc long, lân, quy, phụng. Vào buổi đêm, cặp ngà voi tỏa ra một thứ ánh sáng dịu mát, thêm vào đó những đường nét chạm khắc chuyển thành mầu đỏ rực như lửa làm cho hình ảnh bốn con thoại thú trở nên rất sống động.
            Đợt này thành phố đang được quy hoạch lại với nhiều dự án xây nhà cao tầng và mở rộng thêm đường. Giấy tờ còn ngổn ngang, đêm nay bố My phải ngồi coi lại cái đống dự án lên tới cả nghìn trang. Cái đêm này ông làm việc rất an tâm, an tâm là vì ông không còn nỗi lo sợ sẽ có người gọi tên, hay như lo sợ sẽ có người đẩy ông ngã xuống cầu thang. Đang chăm chú nghiên cứu dự án, chợt bố My nghe tiếng roi quất ở đâu vang vọng. Ông rùng mình buông rơi tập dự án, bố My lại ngồi im lặng lắng nghe. Tiếng roi quất lại vang lên, lần này còn kèm theo tiếng khóc lóc, van xin, thậm chí là cả gào thét của nhiều người. Bố My lặng lẽ, rời bàn làm việc, ông ta tiến lại phía cầu thang và từ từ đi xuống dưới nhà. Gần xuống đến nơi, bố My dừng chân, ông ta ngó xuống thì vô cùng kinh hãi, khi mà dưới phòng khách là cảnh tượng hai người mặc áo trắng đang cầm roi dâu da quất lia lịa vào những vong hồn khác đang bỏ chạy toán loạn. Bố My nhìn về phía bàn nước thì thấy một người mặc áo quan trắng đang ngồi, trên tay cầm một cây bút lông và một quyển sách dày cộp, người này ngồi đó chỉ tay ra hiệu cho hai người cầm roi còn lại. Cảnh tượng đó diễn ra được tầm hơn hai phút thì những vong hồn và ba người kia tan biến. Bố My vẫn chưa hết ngỡ ngàng, ông từ từ đi xuống bất đèn lên và nhìn quanh, không có một ai, cảnh vật lại lặng yên như cũ. Bố My tắt đèn đi lên, trong lòng mừng thầm, ông ta mừng vì ông ta nghĩ rằng cảnh tượng vừa rồi cho thấy các vong ám nhà ông đã bị âm binh dưới âm phủ đuổi đi.

            Tuần này bố My xin phép nghỉ để vào viện ở bên cạnh trông nom cho hai mẹ con. Cái đêm đó, bố My đang ngồi đọc sách, chợt ông ta cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Rồi chợt cái máy đo nhịp tim của mẹ My kêu lên một tiếng bíp dài đằng đẵng, bố My vứt quyển sách chồm lên coi thì thấy mẹ My đã tắt thở từ lúc nào rồi. Còn chưa hết bàng hoàng, tiếng máy đo nhịp tim của My lại kêu lên tiếng bíp dài đăng đẳng. Hai tiếng kêu inh tai lan chuyền đi vào không gian im ắng. Cái tiếng kêu đó như làm cho bố My điên đảo, ông ta lao ra khỏi phòng bệnh miệng la lớn:

            - Bác sĩ ơi, cứu với! Bác sĩ!!!

            Chợt bố My như không nói lên lời, bốn bề chung quanh yến ắng đến mức đáng sợ, không một bóng người đi lại, chỉ còn những ánh đèn neon hắt thẳng vào cái màn đêm đen dày đặc. Còn đang chưa hết ngỡ ngàng, chợt một sợi dây thừng choàng vào cổ bố My, ông chưa kịp la lên thì sợi dây siết lấy cổ và lôi ông về phía đằng sau. Bố My cố lấy tay gỡ sợi dây ra nhưng không được, ông ngửng lên nhìn thì chỉ thấy hai người, một người đang cầm dây kéo ông đi, còn một người hình như đang đi đằng trước chỉ đường. Do dây siết quá chặt, nên ông tạm thời ngất lịm đi, lúc tỉnh dậy ông thấy mình đã bị trói chắt vào thân cây bàng ở viện. Trước mặt bố My bây giờ là hơn mười người đang đứng, hai người cầm hai cái cây tre dài, và ngay trước mặt ông ta là người liệt sĩ mặc áo xanh hôm nào. Liệt sĩ Tiến quát lên giận giữ:

            - Ai chỉ cho ông cái cách dùng ngà voi hả? Nói mau?

            Bố My nói giọng cương quyết:

            - Không đời nào.

            Vong liệt sĩ giận giữ, anh ta ra lệnh cho hai vong cầm gậy quật ông ta. Hai vong này cầm gậy vụt vù vù vào người bố My, ông ta la lên trong đau đớn. Đánh được một lúc, liệt sĩ Tiến ra hiệu cho hai vong bên cạnh dừng lại, anh ta hỏi lại lần nữa:

            - Bây giờ thì ông đã chịu nói chưa? Ai bầy cho ông cái cách dùng ngà voi?

            Bố My bị đánh cho đến mức nước mắt nước mũi tuôn trào, ông nói giọng đầy đau đớn:

            - Tôi nhất quyết không nói, các người muốn giết thì cứ giết tôi đi.

            Liệt sĩ Tiến thấy ông này có vẻ cứng đầu, lần này, anh ta ra lệnh cho hai vong kia cứ dùng gậy tre mà đánh thẳng vào hai ống đồng. Hai vong kia lại dơ cao gậy mà nện thật mạnh vào hai ống đồng của bố My. Lần này bị đánh vào ống đồng đau quá mức chịu nổi, cuối cùng bố My phải van xin hai cái vong này mà dừng tay lại, ông ta nói giọng hổn hển:

            - Một người bạn của tôi ở Buôn Mệ Thuật nhượng lại cho tôi cặp ngà voi đó.

            Nghe đến đây, liệt sĩ Tiến đổi hẳn sắc mặt, rồi anh ta hỏi:

            - Thế chắc hẳn ông đã nghe câu chuyện về cặp ngà voi rồi chứ gì?

            Bố My chỉ còn biết khẽ gật đầu. Liệt sĩ Tiến quay đầu nhìn hết thẩy mấy cái vong xung quanh đó, thế rồi anh ta lớn tiếng quát:

            - Ông có biết là chỉ vì ông mà tụi tui bị quỷ sai với phán quan đại nhân đuổi đánh túi bụi không.

            Lúc này bố My mới nhớ lại cái hình ảnh mà ông ta bắt gặp đêm nào. Chợt, bố My òa khóc, ông nói giọng oan ức:

            - Dù sao cũng là tại các người ra cả mà thôi, ai bảo các người quậy phá nhà tôi mà làm chi? Tôi cực chẳng đã mới phải dùng cái hạ sách mang ngà voi về nhà mà trấn thôi.

            Liệt sĩ Tiến nghe xong câu đó mà quát còn tợn hơn:

            - Cái gì? Tại ai? Tại ai mà tụi tôi ra đến nông nỗi này? Tại ai cơ chứ?

            Nói rồi liệt sĩ Tiến tiến lên dựt lấy cây gậy của một vong khác, anh ta dơ lên thật cao như chuẩn bị nện mạnh vào người Bố My. Nhưng chợt anh ta dừng tay, rồi cuối cùng cũng hạ cây gậy xuống mà nói bằng một giọng rờn rợn:

            - Cái số của ông cũng còn máy lắm, thật không ngờ ý trời lại để cho cái loại người ác độc như ông có được cặp ngà voi đó. Bây giờ chúng tôi có một điều kiện, nếu ông đồng ý thì chúng tôi sẽ thả hồn của vợ con ông về lại với thể xác, ông tính sao đây?

            Bố My nheo mắt và nói:

            - Các người muốn gì?

            Liệt sĩ Tiến ra lệnh cho hai vong kia cởi trói cho bố My, dây vừa tháo, ông ta ngồi gục ngay xuống đất mà lấy tay xoa vào hai ống đồng cho đỡ đau. Liệt sĩ Tiến lúc này mới nói tiếp:

            - Sắp tới, sẽ có một thằng trộm trèo vào nhà ông. Thằng này tên là Phát, nó ở cái ngõ gần đó. Thằng này tuy nói là làm nghề ăn cắp, nhưng nó vụ nào thành công cũng đốt cho chúng tôi khá nhiều vàng mã. Thế cho nên, khi nào mà nó lẻn vô nhà ông, thì ông hay cứ để yên cho nó vào trộm đồ nghe chưa?

            Bố My nghe xong thì giận giữ lắm, ông quát:

            - Cái gì? Làm sao mà có chuyện đó được! Các người muốn đốt tiền thì bao nhiêu tôi chả đốt được, cớ gì phải để cho thằng kia vô nhà tôi ăn cắp rồi nó đốt tiền vàng cho các ông cơ chứ.

            Liệt sĩ Tiến nhìn bố My cười khểnh mà nói:

            - Ông tưởng rằng có mỗi thú Thính Đế là thần thú dưới địa Phủ thôi sao?

            Bô My lúc này mới ngơ ngác hỏi lại:

            - Ý anh là sao?

            Liệt sĩ Tiến nói tiếp:

            - Thằng Phát nhà nó có một con Linh Cẩu, cũng là thần thú dưới địa ngục. Đáng lý ra chúng tôi đã bị Linh Cẩu ăn hồn, nhưng chúng tôi đã ra điều kiện là nếu không ăn hồn thì sẽ giúp thằng Phát hoàn thành vụ này, Nhưng cũng đen thay cho nó là ông đã mang về một cặp ngà voi rồi.

            Bố My vẫn tỏ ra không hiểu lắm, liệt sĩ TIến thấy vậy bèn quát:

            - Không cần ông phải hiểu, cứ nhớ cho rằng khi thằng Phát đến, thì hãy mở đường cho nó đi, nếu không thì đừng hi vọng gặp lại vợ con ông nữa.

            Nói dứt câu, liệt sĩ Tiến cầm cây gậy tre vụt mạnh vào cổ bố My. Ông ta la lên một cái, bố My lại tỉnh lại trong căn phòng bệnh nơi hai mẹ con My đang nằm. Bố My mồ hôi vã ra đầm đìa, thì ra chỉ là một cơn mưa. Còn đang chưa hết bàng hoàng, chợt ông có cảm giác đau hết mình mầy, đặc biệt là hai ống đồng. Bố My vén hai cái ống quần lên, ông kinh hãi khi nhìn thấy trên hai cái ống đồng là vô vàn vết bầm đỏ như bị ai dùng gậy đánh vào. Rồi ông ta vạch áo lên coi khắp người thì quả thật là vẫn còn những vết bầm đỏ như bị ai đánh. Lúc này đây bố My mới thực sự sợ hãi, ông bắt đầu lo ngại rằng mình sẽ phài để cho cái thằng ăn trộm tên Phát kia vào nhà cuỗm đồ mà thôi.

            Nhưng rồi mọi việc đã khác, khi mà chỉ mấy ngày hôm sau mẹ con My đã tỉnh lại. Bố My vui sướng ôm chầm lấy hai mẹ con và dường như ông ta cũng đã quên dần đi cái việc mà Phát sẽ đến nhà ăn cắp. Nói là quên cũng không đúng, vì thực ra bố My đang có cái lối suy nghĩ rằng bây giờ đã có ngà voi bảo hộ, thì còn sợ gì tà ma yêu đạo. Thế nên ngay ngày hôm sau, bố My đã thuê mấy tay cảnh vệ gác nhà cộng thêm mấy cái máy quay. Bố My hi vọng rằng, nếu như thằng Phát thất bại vụ này, thì cái con mà những vong kia gọi là Linh Cẩu sẽ ăn vong của chúng nó. Mấy hôm sau đó, bố My đang ngồi làm việc ở nhà thì chuông điện thoại reo lên. Bố My nhìn số thì thấy đó là một người bạn ở bên Buôn Mê Thuật, ông ta nhấc máy giọng phấn khởi:

            - Chào đồng chí, đồng chí có khỏe không?

            Đầu dây bên kia:

            - Đồng với chí cái gì, cậu nghe tin gì chưa? Thằng Đạt làm bên kiểm lâm chết rồi đó … cả nhà nó chết rồi thì đúng hơn ...

            Bố My tái sắc mặt, Đạt làm bên kiểm lâm chính là người đã bán lại cặp ngà voi cho ông ta. Còn chưa kịp trả lời lại thì đầu dây bên kia đã nói tiếp:

            - Không hiểu vì lý do gì, mà cả một nhà bốn mạng đều treo cổ tự tử cậu ạ … Mà thêm vào đó, cơ quan điều tra còn phát hiện ra trên tay Đạt còn cầm một mảnh giấy do Đạt viết nữa…

            Bố My lúc này mới thực sự sợ hãi, ông ta vội hỏi ngay:

            - Thế cái tờ giấy đó viết cái gì?

            Đầu dây bên kia:

            - Chỉ có đúng một dòng “hậu quả của việc không giữ lời”…

            Nghe xong câu đó, mà bố My chết điếng người. Bây giờ thì ông đã nhớ lại mọi việc cái đêm ở bệnh viện. Chính bố My là người đã khai ra với các vong rằng Đạt đã bày cho ông ta cái kế dùng nga voi, có lẽ những vong đó đã đến hãm hại cả nhà nhà Đạt, đồng thời cũng là để cảnh báo ông ta về việc thằng Phát.

            Buổi chiều hôm đó, bố My đang đi sang đường để mua một gói thuốc lá. Đường đông, xe cộ nườm nượp, ông ta đang đi thật chậm qua, chợt từ phía sau ông ta vang lên một tiếng gọi thất thanh:

            - Tú!

            Như một phản xạ tự nhiên, bố My quăy phắt đầu lại nhìn. Rồi cái gì đến cũng phải đến, một chiếc tắc xi lao nhanh qua, đã quệt vào người bố My khiến ông ngã va vào một chiếc xe máy khác. Sau khi xuất viện, bố My chỉ bị xây xước nhẹ, nhưng đó cũng là một lời cảnh báo khác với ông ta. Và rồi cái đêm định mệnh cũng đã đến, thằng Phát cuối cùng cũng đã nhắm nhà của gia đình My. Đếm đó, mặc cho có bảo vệ, máy quay, thậm chí là cả chó dữ nhà, nhưng hắn đã chui vào được phòng khách một cách trót lọt, và bắt đầu cuỗm đồ. Sau khi vơ vét được một lô thứ, Phát để mắt tới cặp ngà voi trên bàn, nó thật là đẹp làm sao. Phát nghĩ chắc chắn cặp ngà voi này phải đắt tiền lắm, và coi bộ cặp ngà voi này cũng không to lắm. Phát tiến lại, hắn đưa tay lên cầm cặp ngà voi định bỏ vô túi đồ ăn cắp. Lúc Phát vừa chạm tay vô, hắn lập tức bị bỏng ở mấy đầu ngón tay, quá đau đớn, Phát dụt tay lại mà hét lên. Bố My bấy giờ đang nằm trên gác, nghe thấy tiếng hét đó liền biết ngay là Phát đã tới. Ông nhẹ nhàng rời khỏi giường, rồi từ từ đi xuống dưới cầu thang và bật đèn lên.

            Chính tại căn phòng khách này đây, Bố My đã đứng đối mặt với Phát. Phát lúc đầu định chạy tháo thân, nhưng hắn không thể vì bên ngoài còn có người bảo vệ, hơn thế nữa, hắn còn đang ngỡ ngàng vì không hiểu tại sao đã có Linh Cẩu rồi mà vẫn bị phát hiện ra. Bố My nói:

            - Phát đấy hả, ngồi xuống đi.

            Thật không ngờ, người đàn ông này lại biết tên mình, Phát nghĩ chắc chắn có điều gì uẩn khúc ở đây, thế là hắn ngồi xuống ghế, quên cả cái gói đồ mà mình mới lấy được đang để giữa nhà. Bố Mỹ vòng vào trong bếp lấy cái hộp sơ cứu đưa cho Phát bảo hắn băng mấy đầu ngón tay lại, sau đó ông làm ấm trà bê ra bàn. Ngồi xuống, bố My làm ngụm trà rồi nói:

            - Cậu chắc đang tự hỏi tại sao tôi lại biết tên cậu đúng không nào? Không chỉ có vậy, tôi còn biết là cậu sẽ đến đây trôm đồ nữa cơ.

            Bố My càng nói càng khiến cho thằng Phát thấy nghi ngờ, rồi cuối cùng ông ta đã kể cho Phát nghe từ lúc mới dọn vào nhà, cho đến cái đêm ngủ ở viện mà có vong báo mộng cho biết là Phát sẽ đến trôm đồ. Nghe xong, Phát cứ ngồi đờ đẫn ra mà không biết nói gì hơn. Trong đầu Phát bây giờ có nhiều ý nghĩ lắm, nhưng cái ý nghĩ mạnh hơn cà là hắn tin rằng đây chính là điềm báo cho thấy hắn nên dừng cái việc mà mình đang làm lại. Kể xong, bố My hỏi:

            - Thế Linh Cẩu mà cậu đang nuôi là như thế nào?

            Phát thấy cũng chả còn gì để giấu giếm, nên hắn đã kể cho bố My nghe rõ về nguồn gốc và cách luyện Linh Cẩu. Xong xuôi đâu đó, bố My mới hỏi tiếp:

            - Thế mỗi lần thành công một vụ trộm cắp, cậu hay đốt vàng mã xuống âm phủ lắm à?

            Phát nói:

            - Cháu phải đốt chứ, vì Linh Cẩu chuyên đi ăn hồn phách, nên cần phải đốt thật nhiều vàng mã xuống dưới đó, coi như là tiền đền bù. Mỗi lần cháu phải đốt khoảng gần năm triệu tiền vàng mã.

            Nghe xong câu này, bố My nhìn Phát mà nói:

            - Thế đã bao giờ cậu có ý nghĩ từ bỏ cái công việc này và giết chết con Linh Cẩu kia chưa?

            Phát nghe xong câu hỏi đó thì hắn hết nhìn bố My rồi lại quay ra nhìn cặp ngà voi, cuối cùng hắn nói:

            - Có lẽ sau vụ ở nhà bác là cháu sẽ bỏ việc luôn, vì hôm nay định mệnh đã cho cháu hiểu được rằng, Linh Cẩu chưa phải là vô địch, vẫn còn có những thứ khác có thể kháng cự được nó như cặp ngà voi đây.

            Bố My nghe xong câu trả lời thì hài lòng lắm, rồi ông nói:

            - Nếu cậu có ý định ra về, thì cứ đi cửa trước nhé, không ai dữ cậu lại đâu.

            Nói xong câu đó, Phát như hiểu ý, hắn đứng lên từ biệt bố My đi thẳng ra cửa trước, gần đến cửa thì bố My gọi lại nói:

            - Cái gói đồ kia chú cứ cầm về đi.

            Phát nghe câu đó mà thẫn thờ hết cả người, rồi cậu cầm lấy cái bọc đồ. Trước khi ra về, bố My bảo Phát đợi. Ông ta chạy lên buồng một lúc, sau đó đi xuống đưa cho Phát một gói giấy và nói:

            - Trong này là hai mươi triệu, có gì chú mua đồ hóa vàng mã hộ tôi mà đốt cho các vong ở dưới. Số còn lại, tùy chú sử dụng.

            Phát không biết nói gì hơn, chỉ biết gật đầu và nhận gói tiền mà đi ra. Bố My đứng ở cửa nói vọng ra:

            - Chú nhớ cho một điều, không bao giờ là quá muộn cả nhé.

            Sau cái tối hôm đó, mọi việc đã trở lại bình thường, còn bố My, ông ta đã xin thôi cái chức trưởng phòng nhà đất mà chuyển qua làm một bộ phận khác. Hàng tháng, ông ta thường cùng cả nhà lên chùa cúng kiến, thêm vào đó còn thỉnh thoảng ăn chay để mong rằng có thể xóa đi được lỗi lầm của mình ngày nào.



            Không biết hết chưa hay còn tiếp....chờ Tác Giả trả lởi...
            Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
            Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
            ............



            Can't Live Without...hehe...


            Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

            Comment


            • #7
              Cứ tưởng Bác dịch Google từ truyện nào ra.
              Trình độ về...cõi âm của tác giả nên vào mấy Chùa miền Nam làm research thêm

              Comment


              • #8
                Nguyên Văn Bài Viết Của Akuna View Post
                Cứ tưởng Bác dịch Google từ truyện nào ra.
                Trình độ về...cõi âm của tác giả nên vào mấy Chùa miền Nam làm research thêm

                Hehe....ngừ ta viết dzậy là cũng hay rồi...Việt hong có ý kiến.......
                Ủa mà tại sao phải dzô Chùa research.........không hiểu thiệt....
                Last edited by viet11; 09-06-2012, 10:07 PM.
                Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
                Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
                ............



                Can't Live Without...hehe...


                Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

                Comment


                • #9
                  Có tiếp hong dzậy....chờ bác hỗm rày

                  Comment


                  • #10
                    Nguyên Văn Bài Viết Của puppyz View Post
                    Có tiếp hong dzậy....chờ bác hỗm rày

                    Tác giả có công tác đột xuất...nên hong biết....vì tác giả viết tới đâu thì post lên tới đó.....nhưng Việt thì nghỉ là hết rồi....
                    Hehe ...Bổng nhiên ta thấy thèm tô phở ...
                    Xực tạm hủ tiếu..mì... cũng được mà
                    ............



                    Can't Live Without...hehe...


                    Đời tôi cô đơn nên hai tay ẵm hai Em......:gigg:....

                    Comment

                    Working...
                    X