KIẾP PHÙ DUNG
Người Khăn Trắng
Người Khăn Trắng
Phần 1
Vốn thích ăn xôi nếp vào mỗi sáng, nên kể cả lúc còn đi làm chức trưởng phòng một sở ở tỉnh lỵ, ông Quan cũng chỉ thích mỗi sáng ngồi ăn xôi nóng muối mè cùng với vợ trước khi đi làm. Nay đã về hưu, ông Quan lại càng có thì giờ ngồi điểm tâm với bà vợ vốn chăm chỉ, hiền lành và khéo tay nội trợ.
Sáng hôm đó, lúc đang ăn thì ông nheo mắt hỏi vợ:
- Mới sáng sớm mà có ai tới nhà mình vậy? Mà là một cô gái nữa. Coi tướng đi quen quen... con nhà ai coi đẹp và sang quá!
Lời ông nói chưa dứt thì bà vợ đã phá lên cười:
- Thánh thần thiên địa ơi, coi ổng kìa! Con gái ổng mà ổng khen cô nào đẹp quá trời!
Lúc này cô gái cũng vừa bước tới, cô cất tiếng hỏi: - Ba má nói gì con vậy?
Ông Quan ngớ người ra:
- Ủa, con Dung hả? Trời đất ơi...
Bà Quan vẫn còn ôm bụng cười:
- Mày coi đó Dung, ba mày tưởng là cô nào tới tìm nên ngẩn ngơ, khen đẹp!
Dung thẹn đỏ mặt:
- Ba má chọc con hoài!
Bà Quan nhìn con gái rồi cũng tấm tắc:
- Mà ba mày lầm cũng phải. Mày bận đồ mới này có khác gì tiểu thư đâu!
Ông Quan lâu nay ít quan tâm tới con cái, nay sau khi nhìn kỹ lại Dung, ông phải tắc lưỡi:
- Con nhỏ trổ mã rồi!
Quả nhiên với tuổi mười sáu, nhưng Ngọc Dung lại phát triển, nở nang như mười tám, đôi mươi. Mà đặc biệt gương mặt đẹp như vầng trăng, nước da
trắng ngần như trứng gà bóc, khó ai có thể nghĩ Dung là con nhà bình dân.
Ngọc Dung thấy cha mẹ quan tâm, cô phải giải thích:
- Bên cô Chín mời con qua phụ dâu giùm cho con Lý đi lấy chồng. Bộ đồ này má mua cho từ hôm Tết mà con đâu có mặc, tới hôm nay sợ chật nên mới...
Bà Quan xoa đầu con:
- Con mặt đẹp thì tốt chớ sao. Chỉ bởi con đẹp quá ba má không ngờ. Dung lại thẹn thùng:
- Má chọc con hoài!
Nói xong cô ù té chạy vào trong nhà. Nhìn theo con, bỗng ông Quan thở dài:
- Thấy con gái mình mau lớn, lại quá đẹp mà tôi phát lo.
Bà hình như cũng có ý nghĩ như chồng nên phụ họa:
- Nhan sắc nó phát tiết sớm quá, tôi cũng lo. Ở xứ này đâu có đứa con gái đẹp nào mà được yên ổn đâu!
Lời bà như một tiếng than, nên ông cũng lo lắng:
- Nào giờ cứ ngỡ con nó còn nhỏ nên mình không để ý. Vả lại con nhỏ có chịu ăn diện với ai đâu, bây giờ phát hiện nhan sắc của nó, tôi thêm lo.
Trầm ngâm một lúc, chợt ông nói:
- Bà vào nói con Dung không được đi đám cưới bên đó. Nhất là không được làm phù dâu!
Bà chưa hiểu ý nên hỏi lại:
- Sao vậy ông?
Ông Quan hạ thấp giọng:
- Cái nhan sắc đó mà đem khoe ra thì có nước đút mồi cho sói dữ thôi! Bà không nhớ cánh bên Chín Hường toàn là dân làm quan làm tá tướng. Những người đang có quyền thế và... hung hiểm nổi tiếng à!
Bà vẫn vô tư:
- Là chỗ bà con, họ hung ác hay làm gì đó là với người ngoài, chớ với mình thì...
Ông cắt ngang:
- Tôi nói không cho đi!
Vốn ngán tính nóng như lửa của chồng, nên bà Quan đành ngồi im. Hồi lâu bà mới nhẹ bước vào phòng riêng của con gái. Bà sững người khi không còn thấy Ngọc Dung trong phòng. Nhìn bóng mặt trời, bà hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ngọc Dung có lẽ nghe rõ lời cha, nên đã lặng lẽ trốn khỏi nhà.
Bà Quan than thầm:
- Rồi đây rắc rối cho coi!
Chưa hình dung được chuyện gì, nhưng những lời của chồng vừa rồi bà nghĩ là không sai. Và lại càng đúng hơn khi hình dung lại nhan sắc của con gái mình mà xuất hiện giữa lũ người kia thì khác nào con cừu lạc giữa bầy sói dữ!
Điều lo sợ của vợ chồng ông Quan đã tới nhanh hơn là họ nghĩ. Một tuần sau....
Khi vừa bước từ nhà ra sân định chăm sóc mấy cây kiểng thì ông Quan chợt nghe có tiếng đằng hắng. Ngẩng nhìn lên, ông kinh ngạc không thể ngờ được trước mặt ông là ngài quận trưởng Hoàng Quy!
- Dạ… dạ thưa ngài…
Thấy điệu bộ lúng túng của ông, ngài quận trưởng lên tiếng ngay:
- Chào ông chủ sự. Không ngờ ông chủ sự cũng có vườn kiểng nhiều và đẹp còn hơn vườn nhà tôi nữa!
Ông Quan càng lúng túng hơn:
- Dạ, đâu dám. Sao bì được vườn kiểng quý của nhà ngài. Chẳng hay hôm nay rồng đến nhà tôm có việc gì dạy bảo? Thật là không phải, do không biết trước nên không kịp ra nghênh đón. Xin ngài thứ lỗi cho.
Quận trưởng cười lớn:
- Quả thật không hổ danh hổ phụ sinh hổ tử. Hổ tử ở đây tuy không có tài ăn nói khéo bậc nhất huyện này, nhưng lại có ưu điểm vượt trội khác!
Chưa hiểu ý ông ta nói gì thì đã nghe tiếp:
- Cha hay chữ đẻ con nhan sắc, thật là quý vô song! Ông Quan giật mình! Cái gì có nhan sắc ở đây?
- Thưa ngài…
Quận trưởng vỗ vai chủ nhà, kéo vô nhà:
- Bữa nay thật ra tôi cũng không rảnh để đi thăm viếng. Chẳng qua là có chuyện này...
Rồi ông ta hạ thấp giọng:
- Mỹ nhân đâu rồi?
- Mỹ nhân nào?
Thấy ông Quan ngơ ngác, quận Quy cười khành khạch:
- Giỏi giấu lắm ông Quan! Cái tội lớn của ông là ở chỗ này. Nếu ông không giấu như mèo giấu cức thì đâu dến nỗi bông hoa thơm tho này lọt vào tay người ở xa dữ vậy!
Rồi để cho chủ nhà hiểu nhanh hơn, quận Quv bún hai ngón tay vào nhau,
bảo:
- Gọi con gái rượu Ngọc Dung của ông ra đây!
Đến lúc này thì ông Quan đã hiểu lờ mờ. Ông vờ hỏi lại: - Quan hỏi con gái nhỏ của vợ chồng tui để làm gì?
Quận Quy phá ra cười:
- Bậy, lớn rồi còn nhỏ nỗi gì! Tui thấy mà còn mê nữa là...
Ông ta ngừng ngay câu nói, có lẽ thấy lời mình lộ liễu quá. Nhưng ngay sau đó thì tiếp ngay:
- Ông có bông hoa quý mà cứ giấu kỹ, uổng quá! Nhưng mà không sao, dẫu gì đi nữa không dưới thì trên.
Những câu nói lấp lửng đó càng khiến ông Quan thêm sốt ruột, khó chịu, nhưng sợ cái uy của quận trưởng nên ông nhẹ giọng hỏi lại:
- Ngài nói con gái tôi mà chẳng hay nó có đắc tội gì không? Tôi xin nghe ngài dạy bảo.
Giọng quận Quy trở nên dứt khoát:
- Chưa đắc tội gì. Nhưng nếu ông lắc đầu một cái thì chắc chắn là nó có tội!
- Thưa ngài...
Lão ta giở giọng ân nghĩa:
- Nào giờ tôi chỉ có giúp ông thôi, chứ chưa nhờ việc gì. Hôm nay thì vừa nhờ vừa ra lệnh. Ông kêu cô Ngọc Dung ra đây!
Mặc dù biết Dung ở nhà trong, nhưng ông Quan vẫn nói trớ đi:
- Con gái tôi sáng sớm có việc đem đồ ra nhà ngoại nó, chiều mới về. Quận Quy quắc mắt:
- Ông đùa với tôi phải không? Lúc nãy trước khi vào đây tôi đã đứng ngoài cổng cả buổi, có thấy đứa nào ra khỏi nhà đâu. Mà cho dù nó có đi đâu thì ông phải cho người đi kêu về ngay. Tôi cần gặp!
Nghe tiếng ồn ở nhà trước, bà Quan bước ra thì khựng lại khi thấy bóng quận Quy. Bà ấp úng:
- Dạ... dạ chào quan quận.
Quận Quy quắc mắt:
- Bà vào dẫn cô con gái bữa trước ra đây mau! - Dạ... dạ...
Thấy bà lúng túng, quận Quy càng hét lớn:
- Hai vợ chồng đều giấu giếm! Giấu đầu lòi đuôi thì có!
Ông ta còn định nặng lời hơn thì Ngọc Dung xuất hiện từ ngoài cửa đi vào:
- Dạ chào quận trưởng... Sao ngài không tin lời người ngài hỏi? Con đi công chuyện cũng may là về kịp.
Quận Quy có vẻ sượng, nhưng ông ta vẫn giọng kẻ cả: - Con nhỏ đó vào đây!
Comment