- Ta học cả Kinh dịch, cả Thái ất Thần kinh, nhưng ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Thế là ta sang Ấn Độ tìm các môn phái Thiền học tĩnh tọa! Nơi đây ta học Yoga, đó là môn Thiền ra đời từ mấy ngàn năm trước.
Ta bắt đầu say mê với các môn phái mới mẻ mà ta vừa khám phá được, nó đã đưa con người đạt đến mức thâm sâu nhất của tư tưởng, đạt đến chốn quyền năng thượng thặng.
Lúc bấy giờ ta mới nhận thấy mình vẫn còn kém cỏi đối với sự hiểu biết của các thánh nhân từ ngàn xưa lưu lại.
Ta bắt đầu học hỏi nghiên cứu. Thì ra con người có nhân duyên nhân quả, mới mong đạt được đến Bát Thức và Vô Lượng Thức, chỉ đến khi ấy mới hy vọng hòa đồng với Vũ Trụ bao la, và với cả cái Vô Hình Vô Ảnh.
Khi mà ta đã thông suốt và luyện được các bí quyết thâm sâu đó, thì cơ thể này trở thành nhẹ nhàng như mảnh lông hồng không còn cái gì có thể lôi kéo lại được!
Đến lúc đó ta có thể thoát khỏi sức hút của trọng lực trái đất, bay thẳng lên cao đúng theo cung cách của các nhà Fakir, điều khiển được muôn vật, muôn hình quanh ta bằng luồng điện trí năng và cả bằng linh giác.
Nhận thấy tôi còn bán tín bán nghi về những lời ông vừa nói, nhà sư này gật đầu nói lên lời xác quyết:
- Có thể là chú chẳng mấy tin những lời ta vừa nói. Ta cho chú biết đó là sự thật. Chú hãy xem đây.
Nói xong, nhà sư Nhật Bản này ngồi với tư thế tĩnh tọa, hai tay chắp ngay trước ngực, mắt nhắm nghiền, mặt nhìn thẳng ra phía trước. Và không bao lâu sau đó thân hình nhà sư từ từ nhấc lên, cao dần, cao dần cho đến khi cách mặt đất nơi tôi ngồi hơn hai thước.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, không dám rỉ hơi nói ra lời nào, sợ làm mất đi không khí tĩnh lặng có thể mang đến sự rủi ro cho ông ta!
Nhưng, cũng chỉ sau đó không bao lâu, nhà sư Nhật từ từ hạ xuống, mở choàng mắt ra, nhìn tôi, gật đầu chào, như tuồng Người mới đi đâu trở về gặp lại.
- Đây là một môn thuộc hàng tối cao của nền văn minh cổ đại. Ta tưởng thế giới văn minh ngày nay không thể nào bỏ qua một di sản vô cùng quí báu mà những Thiền giả từ ngàn xưa lưu truyền lại.
Nó không phải là việc làm vô ích, nếu người sử dụng nó làm điều có ích lợi cho nhân quần xã hội! Từ đó ta lại đi khắp cùng trong thiên hạ, từ lục địa này đến lục địa kia, luôn luôn tìm hiểu các môn học mới. Ngoài sự tìm tòi học hỏi về các môn học thần bí, ta cũng còn nghiên cứu về nghệ thuật siêu nhiên.
Các nghệ thuật mà ta tìm hiểu, trước tiên là nghệ thuật ban sơ của con người, nó có ý nghĩa gì, nó có mang nhiều chức năng khác như siêu nhiên chẳng hạn! Ta tin một cách tuyệt đối là từ hàng vạn vạn năm về trước, con người đã có một tiềm năng vô địch mà ngày nay khoa học vị tất đã sánh bằng!
Ta có lần gặp một người tiều phu tại chân núi Hy Mã Lạp Sơn này nơi giáp ranh với Trung Quốc và cũng luôn cả phần đất Ấn Độ nữa. Người tiều phu này không bàn luận với ta chuyện củi quế trong rừng sâu, mà nói toàn chuyện quyền năng, phép tắc.
Ông ta cũng không nói về vòng danh lợi của con người mà bàn toàn chuyện những hình ảnh nghệ thuật siêu nhiên tự ngàn xưa lưu lại. Ông ta quả xứng đáng là con người của nghệ thuật vị nghệ thuật.
Ông ta đưa ta vào từng hang động, chỉ nghe không thôi mà ta đã mường tượng như chính mình đang mò mẫm tìm những điều gì bí mật ở chốn nhân gian này! Nhưng nói đến đây, bất giác ông ta đứng vụt dậy:
- Tiếc thay, sắp đến giờ riêng tư của ta rồi. Chú không nên chần chờ ở lại đây nữa!
Không kịp để tôi bái biệt, nhà sư Nhật Bản này đã đẩy tôi ra rồi đóng sầm cửa lại. Điều này khiến tôi băn khoăn không ít! Mãi đến khi về phòng, tôi mang ra hỏi mới biết hàng ngày nhà sư ít nhất có một lần lên cơn như vậy!
Câu chuyện nhà sư Nhật nói về cuộc gặp gỡ giữa ông ta với người tiều phu nói về nghệ thuật lúc bấy giờ trùng hợp với các hình ảnh chạm trổ của người nguyên thủy tại trong các hang động gần đây như sau:
Những bức bích họa trong hang có ý nghĩa gì? Chúng chỉ đơn giản là "nghệ thuật vị nghệ thuật" hay còn mang nhiều chức năng khác? Các tiếp cận đa ngành có thể trả lời như sau:
Tháng 2 năm 1994, Jean Marie Chauvet cùng hai người bạn khác khám phá được các hang động ngay vùng Archède tại nước Pháp. Nơi đây họ hy vọng tìm được những bằng chứng của nên nghệ thuật lúc ban sơ của nhân loại, nhưng chưa thành công.
Tuy nhiên họ bắt đầu biết đến những hình ảnh được xem là tuyệt vời dưới đất của thời Đồ đá mới (40.000-10.000 năm trước); ngoài ra họ cũng tìm tòi và biết nghệ thuật tại Lascaux, Niaux cùng các địa danh nổi tiếng khác.
Nhưng cả ba người này đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi phát giác ra được trong một hang sâu nằm ngay dưới ngọn đồi bên dòng sông Archède, nơi đó còn hiển hiện dấu ấn của bàn tay con người. Theo họ nhận thấy đây là những bàn tay của những người thuộc thời cổ đại.
Họ nhìn thấy vô số hình ảnh được vẽ ra, hoặc được chạm trổ khá tinh vi tại các vách đá toàn là hình ảnh sinh động của các chú ngựa đủ cỡ, hoặc sư tử, hoặc bò tót, hay tê giác cũng như ma mút - loại này ngày nay đã tuyệt chủng.
Nhóm ba người bạn này rọi đèn xuyên qua bóng tối, nhìn thấy rõ các đống xương gấu, các chỗ nhóm lửa sém đen và nhiều hình ảnh khác! Họ cảm thấy như đang chìm sâu vào một thế giới linh thiêng đã mất từ lâu.
Hai anh Hà Mịch, Lâm Trần cùng chú Sĩ Cát đã ngồi đợi sẵn tại căn phòng khách được thầy Minh Đà Đông Đạt dành riêng cho tôi.
Đây là một căn phòng không lớn không nhỏ mà tôi là người duy nhất trong hàng ngàn các chú tiểu được hưởng đặc ân này. Không gì vui mừng bằng đã lâu nay mới được gặp mặt lại chú Sĩ Cát cùng hai người bạn vong niên đến viếng thăm mà tôi hằng trông đợi. Đêm ấy chúng tôi bàn đủ mọi thứ chuyện, trong đó có vấn đề liên lạc với các linh hồn ở bên kia thế giới.
Anh Hà Mịch tỏ ra hăm hở nhất khi nói đến sự chết và đời sống của Thế Giới Bên Kia. Bằng một giọng quả quyết, anh bắt đầu đi vào câu chuyện mà tôi cần muốn biết đến:
- Tôi quả quyết là có đời sống bên kia cửa tử. Họ không chết. Họ vẫn còn sống như chúng ta đang sống. Sự việc này chẳng có gì là mới mẻ cả. Đã từ bao nhiêu thế kỷ những nhà tâm linh học nhiều lần xác quyết họ đã từng tiếp xúc với các người chết.
Họ từng được nghe có nhiều linh hồn đã thổ lộ với họ là chẳng gì buồn lòng đối với họ khi nhìn thấy cái nghĩa trang, nơi có nấm mồ mà lòng đất đang ôm ấp cái vỏ mục nát của mình!
Với họ các vong linh đó cho rằng âu đó chỉ là sự cố tình che dấu sự thật! Thật ra nó chẳng có gì cả, chẳng là gì cả, nó hoàn toàn "trống không", hoang vắng. Với họ cái chết của con người chỉ là sự chuyển tiếp của cuộc sống này qua cuộc sống khác, qua trung gian của cái chết!
Ngừng trong giây lát, anh Hà Mịch tiếp tục kể:
- Lỗ San ạ! Khi bước qua bên kia cửa tử, mỗi người chúng ta sẽ gặp lại chính "nhân tính" của mình và đọc lại những trang sách dẫy đầy những kỷ niệm chẳng khác nào tấn tuồng trên sân khấu có đủ cả hỷ, nộ, ái, ố.
- Tôi có cảm tưởng dường như anh Hà Mịch đã trải qua một lần chết rồi vậy!
- Đúng như vậy! Anh Hà Mịch gật đầu xác nhận Thật không gì hứng thú bằng! Quả là một thứ hứng thú đặc biệt.
Nếu trải qua một lần chết rồi mới biết chẳng có gì khủng khiếp cả. Đến đây, anh lại ra chiều đăm chiêu như thể để lục lại ký ức về trường hợp "chết" của mình, rồi bắt đầu thuật lại:
- Lúc bấy giờ tôi từ xứ sở Tây Tạng này trở về bán đảo Đông Dương, đột nhiên tôi lên cơn sốt nặng, sau đó thì mê man chẳng còn biết gì nữa. Đến nửa đêm bất thần tỉnh lại. Nhưng khi mở mắt ra, tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy có ai đó đang nằm bên cạnh mình.
Điều làm cho tôi bàng hoàng kinh hãi là càng chăm chú nhìn, càng nhận thấy kẻ đang nằm bên cạnh giống hệt tôi như hai giọt nước, từ mặt mày đến hình dáng và luôn cả lối ăn mặc tôi đang vận trong người.
Tôi bắt đầu nghi ngờ là như có điều gì bất thường đang diễn ra chung quanh mình. Nhìn đồng hồ quả lắc, kim chỉ đúng 3 giờ 15 phút sáng. Bây giờ đã sắp đến canh năm. Tư bề hoàn toàn tịch mịch. Tôi sờ soạng tìm chiếc đồng hồ quả quít dây vàng 24 kara khi ngủ vẫn còn cẩn thận cài nơi túi áo trên. Nhưng không còn nữa.
Ai đã đánh cắp mất từ bao giờ rồi. Tôi bèn đến chiếc tủ cất hành lý mà khi mới vào khách sạn người bồi phòng đã mang hộ cất tại đây. Giờ thì hành lý của tôi cũng như chiếc đồng hồ quả quít đã không cánh mà bay. Tôi trở về giường để quan sát lại một lần nữa con người nằm bên cạnh đang say sưa trong giấc ngủ.
Ông ta vẫn nằm yên bất động. Tôi cố lấy hết sức can đảm cúi xuống để nhận diện kẻ đó là ai? Tại sao lại lên nằm bên cạnh tôi như vậy? Người này có liên quan gì với tôi chăng? Nhưng tôi thật sự hốt hoảng khi nhận ra kẻ ấy không ai xa lạ mà chính là tôi!
Hóa ra tôi đã chết ? Có thật thế ư ? Tôi khựng lại lẩm bẩm tự hỏi:
"Mình chết thật rồi ư?".
- Ừ, thì anh chết thật rồi, Hà Mịch ạ! Một giọng nói hơi quen thuộc đã từng nhiều lần tôi nghe thấy, nhưng bây giờ không còn nhớ nữa, đang văng vẳng bên tai tôi.
Tôi cũng chẳng khác gì anh, nhưng có điều là tôi chết trước anh lâu lắm rồi. Thôi bây giờ anh theo tôi, ra ngoài kia ngồi ôn lại những việc anh đã làm trong suốt chặng đường anh còn hiện hữu ở thế gian!
Tôi chỉ nghe tiếng nói mà tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy bóng dáng của ai đó đang đeo đẳng bên mình. Tôi lặng lẽ theo âm thanh của kẻ đó dẫn dắt đến nơi mỏm đá trắng rực rỡ những tia sáng lấp lánh như ánh ngọc, và lung linh tợ như ánh kim cương dưới ánh mặt trời.
Như có một sức mạnh huyền nhiệm nào đó ấn mạnh vai tôi, thế là tôi từ từ ngồi xuống! Tiếng nói của ai đó lại văng vẳng vọng lên:
- Anh Hà Mịch! Hãy ôn lại đi cuộc đời của anh từ ấu thơ cho đến khi buông tay nhắm mắt!
Thế là hình ảnh của cả cuộc đời tôi lần lượt hiện ra trước mắt như một cuộn phim trình chiếu trên màn ảnh. Thật nhanh và thật súc tích. Tôi nhìn thấy cả những việc thiện và những điều tội lỗi mà lúc sinh thời mình đã nhúng tay làm.
Tất cả đều hiện ra một cách rõ ràng, không sơ sót lấy một tơ hào nào! Một cuộc đời của con người không phải là ngắn ngủi, song với hình ảnh trưng ra các hành động mà trong lúc sinh thời tôi đã tạo nên lần lượt từ trong tiềm thức tôi xuất hiện phơi bày ra trước mắt!
Xem xong cuộn phim, tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào vẳng vọng đến:
- Hà Mịch! Bây giờ thì tôi đưa anh đi tìm Tình Thương nha!
- Tình thương?
Ta bắt đầu say mê với các môn phái mới mẻ mà ta vừa khám phá được, nó đã đưa con người đạt đến mức thâm sâu nhất của tư tưởng, đạt đến chốn quyền năng thượng thặng.
Lúc bấy giờ ta mới nhận thấy mình vẫn còn kém cỏi đối với sự hiểu biết của các thánh nhân từ ngàn xưa lưu lại.
Ta bắt đầu học hỏi nghiên cứu. Thì ra con người có nhân duyên nhân quả, mới mong đạt được đến Bát Thức và Vô Lượng Thức, chỉ đến khi ấy mới hy vọng hòa đồng với Vũ Trụ bao la, và với cả cái Vô Hình Vô Ảnh.
Khi mà ta đã thông suốt và luyện được các bí quyết thâm sâu đó, thì cơ thể này trở thành nhẹ nhàng như mảnh lông hồng không còn cái gì có thể lôi kéo lại được!
Đến lúc đó ta có thể thoát khỏi sức hút của trọng lực trái đất, bay thẳng lên cao đúng theo cung cách của các nhà Fakir, điều khiển được muôn vật, muôn hình quanh ta bằng luồng điện trí năng và cả bằng linh giác.
Nhận thấy tôi còn bán tín bán nghi về những lời ông vừa nói, nhà sư này gật đầu nói lên lời xác quyết:
- Có thể là chú chẳng mấy tin những lời ta vừa nói. Ta cho chú biết đó là sự thật. Chú hãy xem đây.
Nói xong, nhà sư Nhật Bản này ngồi với tư thế tĩnh tọa, hai tay chắp ngay trước ngực, mắt nhắm nghiền, mặt nhìn thẳng ra phía trước. Và không bao lâu sau đó thân hình nhà sư từ từ nhấc lên, cao dần, cao dần cho đến khi cách mặt đất nơi tôi ngồi hơn hai thước.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, không dám rỉ hơi nói ra lời nào, sợ làm mất đi không khí tĩnh lặng có thể mang đến sự rủi ro cho ông ta!
Nhưng, cũng chỉ sau đó không bao lâu, nhà sư Nhật từ từ hạ xuống, mở choàng mắt ra, nhìn tôi, gật đầu chào, như tuồng Người mới đi đâu trở về gặp lại.
- Đây là một môn thuộc hàng tối cao của nền văn minh cổ đại. Ta tưởng thế giới văn minh ngày nay không thể nào bỏ qua một di sản vô cùng quí báu mà những Thiền giả từ ngàn xưa lưu truyền lại.
Nó không phải là việc làm vô ích, nếu người sử dụng nó làm điều có ích lợi cho nhân quần xã hội! Từ đó ta lại đi khắp cùng trong thiên hạ, từ lục địa này đến lục địa kia, luôn luôn tìm hiểu các môn học mới. Ngoài sự tìm tòi học hỏi về các môn học thần bí, ta cũng còn nghiên cứu về nghệ thuật siêu nhiên.
Các nghệ thuật mà ta tìm hiểu, trước tiên là nghệ thuật ban sơ của con người, nó có ý nghĩa gì, nó có mang nhiều chức năng khác như siêu nhiên chẳng hạn! Ta tin một cách tuyệt đối là từ hàng vạn vạn năm về trước, con người đã có một tiềm năng vô địch mà ngày nay khoa học vị tất đã sánh bằng!
Ta có lần gặp một người tiều phu tại chân núi Hy Mã Lạp Sơn này nơi giáp ranh với Trung Quốc và cũng luôn cả phần đất Ấn Độ nữa. Người tiều phu này không bàn luận với ta chuyện củi quế trong rừng sâu, mà nói toàn chuyện quyền năng, phép tắc.
Ông ta cũng không nói về vòng danh lợi của con người mà bàn toàn chuyện những hình ảnh nghệ thuật siêu nhiên tự ngàn xưa lưu lại. Ông ta quả xứng đáng là con người của nghệ thuật vị nghệ thuật.
Ông ta đưa ta vào từng hang động, chỉ nghe không thôi mà ta đã mường tượng như chính mình đang mò mẫm tìm những điều gì bí mật ở chốn nhân gian này! Nhưng nói đến đây, bất giác ông ta đứng vụt dậy:
- Tiếc thay, sắp đến giờ riêng tư của ta rồi. Chú không nên chần chờ ở lại đây nữa!
Không kịp để tôi bái biệt, nhà sư Nhật Bản này đã đẩy tôi ra rồi đóng sầm cửa lại. Điều này khiến tôi băn khoăn không ít! Mãi đến khi về phòng, tôi mang ra hỏi mới biết hàng ngày nhà sư ít nhất có một lần lên cơn như vậy!
Câu chuyện nhà sư Nhật nói về cuộc gặp gỡ giữa ông ta với người tiều phu nói về nghệ thuật lúc bấy giờ trùng hợp với các hình ảnh chạm trổ của người nguyên thủy tại trong các hang động gần đây như sau:
Những bức bích họa trong hang có ý nghĩa gì? Chúng chỉ đơn giản là "nghệ thuật vị nghệ thuật" hay còn mang nhiều chức năng khác? Các tiếp cận đa ngành có thể trả lời như sau:
Tháng 2 năm 1994, Jean Marie Chauvet cùng hai người bạn khác khám phá được các hang động ngay vùng Archède tại nước Pháp. Nơi đây họ hy vọng tìm được những bằng chứng của nên nghệ thuật lúc ban sơ của nhân loại, nhưng chưa thành công.
Tuy nhiên họ bắt đầu biết đến những hình ảnh được xem là tuyệt vời dưới đất của thời Đồ đá mới (40.000-10.000 năm trước); ngoài ra họ cũng tìm tòi và biết nghệ thuật tại Lascaux, Niaux cùng các địa danh nổi tiếng khác.
Nhưng cả ba người này đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi phát giác ra được trong một hang sâu nằm ngay dưới ngọn đồi bên dòng sông Archède, nơi đó còn hiển hiện dấu ấn của bàn tay con người. Theo họ nhận thấy đây là những bàn tay của những người thuộc thời cổ đại.
Họ nhìn thấy vô số hình ảnh được vẽ ra, hoặc được chạm trổ khá tinh vi tại các vách đá toàn là hình ảnh sinh động của các chú ngựa đủ cỡ, hoặc sư tử, hoặc bò tót, hay tê giác cũng như ma mút - loại này ngày nay đã tuyệt chủng.
Nhóm ba người bạn này rọi đèn xuyên qua bóng tối, nhìn thấy rõ các đống xương gấu, các chỗ nhóm lửa sém đen và nhiều hình ảnh khác! Họ cảm thấy như đang chìm sâu vào một thế giới linh thiêng đã mất từ lâu.
Hai anh Hà Mịch, Lâm Trần cùng chú Sĩ Cát đã ngồi đợi sẵn tại căn phòng khách được thầy Minh Đà Đông Đạt dành riêng cho tôi.
Đây là một căn phòng không lớn không nhỏ mà tôi là người duy nhất trong hàng ngàn các chú tiểu được hưởng đặc ân này. Không gì vui mừng bằng đã lâu nay mới được gặp mặt lại chú Sĩ Cát cùng hai người bạn vong niên đến viếng thăm mà tôi hằng trông đợi. Đêm ấy chúng tôi bàn đủ mọi thứ chuyện, trong đó có vấn đề liên lạc với các linh hồn ở bên kia thế giới.
Anh Hà Mịch tỏ ra hăm hở nhất khi nói đến sự chết và đời sống của Thế Giới Bên Kia. Bằng một giọng quả quyết, anh bắt đầu đi vào câu chuyện mà tôi cần muốn biết đến:
- Tôi quả quyết là có đời sống bên kia cửa tử. Họ không chết. Họ vẫn còn sống như chúng ta đang sống. Sự việc này chẳng có gì là mới mẻ cả. Đã từ bao nhiêu thế kỷ những nhà tâm linh học nhiều lần xác quyết họ đã từng tiếp xúc với các người chết.
Họ từng được nghe có nhiều linh hồn đã thổ lộ với họ là chẳng gì buồn lòng đối với họ khi nhìn thấy cái nghĩa trang, nơi có nấm mồ mà lòng đất đang ôm ấp cái vỏ mục nát của mình!
Với họ các vong linh đó cho rằng âu đó chỉ là sự cố tình che dấu sự thật! Thật ra nó chẳng có gì cả, chẳng là gì cả, nó hoàn toàn "trống không", hoang vắng. Với họ cái chết của con người chỉ là sự chuyển tiếp của cuộc sống này qua cuộc sống khác, qua trung gian của cái chết!
Ngừng trong giây lát, anh Hà Mịch tiếp tục kể:
- Lỗ San ạ! Khi bước qua bên kia cửa tử, mỗi người chúng ta sẽ gặp lại chính "nhân tính" của mình và đọc lại những trang sách dẫy đầy những kỷ niệm chẳng khác nào tấn tuồng trên sân khấu có đủ cả hỷ, nộ, ái, ố.
- Tôi có cảm tưởng dường như anh Hà Mịch đã trải qua một lần chết rồi vậy!
- Đúng như vậy! Anh Hà Mịch gật đầu xác nhận Thật không gì hứng thú bằng! Quả là một thứ hứng thú đặc biệt.
Nếu trải qua một lần chết rồi mới biết chẳng có gì khủng khiếp cả. Đến đây, anh lại ra chiều đăm chiêu như thể để lục lại ký ức về trường hợp "chết" của mình, rồi bắt đầu thuật lại:
- Lúc bấy giờ tôi từ xứ sở Tây Tạng này trở về bán đảo Đông Dương, đột nhiên tôi lên cơn sốt nặng, sau đó thì mê man chẳng còn biết gì nữa. Đến nửa đêm bất thần tỉnh lại. Nhưng khi mở mắt ra, tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy có ai đó đang nằm bên cạnh mình.
Điều làm cho tôi bàng hoàng kinh hãi là càng chăm chú nhìn, càng nhận thấy kẻ đang nằm bên cạnh giống hệt tôi như hai giọt nước, từ mặt mày đến hình dáng và luôn cả lối ăn mặc tôi đang vận trong người.
Tôi bắt đầu nghi ngờ là như có điều gì bất thường đang diễn ra chung quanh mình. Nhìn đồng hồ quả lắc, kim chỉ đúng 3 giờ 15 phút sáng. Bây giờ đã sắp đến canh năm. Tư bề hoàn toàn tịch mịch. Tôi sờ soạng tìm chiếc đồng hồ quả quít dây vàng 24 kara khi ngủ vẫn còn cẩn thận cài nơi túi áo trên. Nhưng không còn nữa.
Ai đã đánh cắp mất từ bao giờ rồi. Tôi bèn đến chiếc tủ cất hành lý mà khi mới vào khách sạn người bồi phòng đã mang hộ cất tại đây. Giờ thì hành lý của tôi cũng như chiếc đồng hồ quả quít đã không cánh mà bay. Tôi trở về giường để quan sát lại một lần nữa con người nằm bên cạnh đang say sưa trong giấc ngủ.
Ông ta vẫn nằm yên bất động. Tôi cố lấy hết sức can đảm cúi xuống để nhận diện kẻ đó là ai? Tại sao lại lên nằm bên cạnh tôi như vậy? Người này có liên quan gì với tôi chăng? Nhưng tôi thật sự hốt hoảng khi nhận ra kẻ ấy không ai xa lạ mà chính là tôi!
Hóa ra tôi đã chết ? Có thật thế ư ? Tôi khựng lại lẩm bẩm tự hỏi:
"Mình chết thật rồi ư?".
- Ừ, thì anh chết thật rồi, Hà Mịch ạ! Một giọng nói hơi quen thuộc đã từng nhiều lần tôi nghe thấy, nhưng bây giờ không còn nhớ nữa, đang văng vẳng bên tai tôi.
Tôi cũng chẳng khác gì anh, nhưng có điều là tôi chết trước anh lâu lắm rồi. Thôi bây giờ anh theo tôi, ra ngoài kia ngồi ôn lại những việc anh đã làm trong suốt chặng đường anh còn hiện hữu ở thế gian!
Tôi chỉ nghe tiếng nói mà tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy bóng dáng của ai đó đang đeo đẳng bên mình. Tôi lặng lẽ theo âm thanh của kẻ đó dẫn dắt đến nơi mỏm đá trắng rực rỡ những tia sáng lấp lánh như ánh ngọc, và lung linh tợ như ánh kim cương dưới ánh mặt trời.
Như có một sức mạnh huyền nhiệm nào đó ấn mạnh vai tôi, thế là tôi từ từ ngồi xuống! Tiếng nói của ai đó lại văng vẳng vọng lên:
- Anh Hà Mịch! Hãy ôn lại đi cuộc đời của anh từ ấu thơ cho đến khi buông tay nhắm mắt!
Thế là hình ảnh của cả cuộc đời tôi lần lượt hiện ra trước mắt như một cuộn phim trình chiếu trên màn ảnh. Thật nhanh và thật súc tích. Tôi nhìn thấy cả những việc thiện và những điều tội lỗi mà lúc sinh thời mình đã nhúng tay làm.
Tất cả đều hiện ra một cách rõ ràng, không sơ sót lấy một tơ hào nào! Một cuộc đời của con người không phải là ngắn ngủi, song với hình ảnh trưng ra các hành động mà trong lúc sinh thời tôi đã tạo nên lần lượt từ trong tiềm thức tôi xuất hiện phơi bày ra trước mắt!
Xem xong cuộn phim, tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào vẳng vọng đến:
- Hà Mịch! Bây giờ thì tôi đưa anh đi tìm Tình Thương nha!
- Tình thương?
Comment