Tôi lặng lẽ bước đi và miên man suy nghĩ. Anh Hà Mịch đã có lần giúp tôi giữ vững lập trường trên con đường đi tìm đạo hạnh. Anh nhắc lại chuyện Đức Thích Ca Mâu Ni
- Đấng đã tìm ra con đường dẫn dắt chúng sinh đi vào Cõi Thiện. Có một hôm một môn sinh kia đến hỏi Ngài: "Bạch Thầy, con phải tin ai đây, vì người thì nói điều này, kẻ lại bảo điều kia, cả hai đều đoan quyết là lời mình nói đúng!"
Đức Phật đã trả lời: "Đừng tin lời ai cả, kể cả lời nói của ta trừ phi thấy lời nói của ai đó có ý nghĩa với ngươi. Và ngay cả với ngươi nữa khi không tin được điều nào đó thì hãy xử sự nó như một giả thuyết hợp lý, mãi đến khi chính bản thân ngươi cảm nhận rằng điều ấy là đúng."
Lời nói này của anh Hà Mịch làm tôi suy nghĩ nhiều. Anh Hà Mịch hay chú Sĩ Ca đều có lý. Rồi tôi lại miên man nghĩ đến anh Lâm Chánh có lần cùng tôi mạn đàm về "sự sống" của các vật thể trên đời.
- Lỗ San à ! Chưa ai có thể phân tích được "Sự Sống" một cách rõ ràng, mặc dù tất cả mọi người đều phải tiếp xúc với sự sống hiện hữu của mình. Có ai đã từng được nhìn thấy một sinh vật bắt đầu từ giã cõi đời, và trong giờ phút đó những gì đã xảy ra trong giờ phút lâm chung của họ?
Tuy không nói ra bằng lời, nhưng có điều chẳng ai có thể chối bỏ là chắc chắn có một cái gì đó đã rời khỏi ngay thân xác một lớp vỏ bằng da thịt, xương xóc hay đúng hơn là một thi thể đang đi vào sự tan rã rữa nát để rồi vĩnh viễn trở về với cát bụi.
Tôi nhìn anh Lâm Chánh một hồi lâu rồi lên tiếng hỏi:
- Vậy, thưa anh Lâm Chánh, "Sự Sống" có phải là một hiện tượng có thật hay không?
- Đúng vậy! Nó là một hiện tượng hiển nhiên có thật. Dù rằng, ta khó lòng hiểu được nó. Đành rằng trí tuệ của nhân sinh đã cố gắng sản xuất ra được các tổng hợp nhân tạo để hỗ tương cho những hiện tượng thiên nhiên!
Đang nghĩ đến đây tôi bất giác giật mình đánh thót khi nghe giọng nói ồ ồ của người cảnh sát khổng lồ đang đi bên cạnh.
- Thưa quý khách đã đến nơi rồi. Xin Ngài cho phép kẻ đưa đường này được cáo từ tại đây!
Nghe lời nói một cách trịnh trọng này khiến tôi lúng túng, mặt mày đỏ au lên vì cả thẹn, không biết phải trả lời làm sao cho đúng phép
! Tôi chỉ là một đứa bé thân phận không hơn không kém một chú tiểu đâu có gì mà khiến ông cảnh sát có thân hình hộ pháp lại đến nỗi phải khuất mình trước một đứa bé con như vậy?!
Bỗng ngay trong lúc đó giọng nói của Minh Sư vẳng vọng vào tai tôi, như thể muốn cắt đứt dòng mạch suy tư của tôi về những nỗi thắc mắc này:
- Lỗ San, đừng quá ưu tư về những gì chú đã nhìn thấy trên màn ảnh đầy huyền diệu đó. Âu đó cũng chỉ là một chuyện thông thường có gì phải đáng quan tâm đâu?
MẬT PHÁP MỘT QUYỀN NĂNG TỐI THƯỢNG
Minh Sư đã ngồi đợi sẵn từ lúc nào. Vừa nhìn thấy tôi Người đã ra hiệu ngồi xuống chiếc ghế đối diện tại một bàn ăn làm bằng loại gỗ mun đen bóng lộn. Tôi vừa ngồi xuống thì cũng vừa lúc chiếc chuông bạc trên tay Người rung và ngân lên một hồi dài như tiếng của phong linh đong đưa trước gió.
Trả cái chuông bạc về chỗ cũ, Người nhìn tôi cười bảo:
- Hãy ăn cái đã...Thể xác phải được bồi dưỡng trước, nhiên hậu mới lo đến phần hồn. Có phải thế không chú ?
- Thưa Minh Sư, con cũng nghĩ vậy.
Từ nhà trong một chú tiểu đầu vừa gọt sạch nhẵn bưng khay thức ăn ra đặt giữa bàn đoạn cúi đầu lui lại trước khi quay mặt trở vào. Cũng may tôi về đúng vào giờ ăn, nên khỏi phải lo chạy xuống nhà bếp, lắm khi xui xẻo gặp các ông hỏa đầu hổ mang thường sừng sộ hạch sách đủ điều về sự trễ nải của mình về giờ giấc ăn uống. Thật ra với tôi thì giờ giấc ít khi được đúng theo điều lệ ấn định cho các chú tiểu tập huấn tại Thiền Viện.
Nhưng các ông Sư Hỏa Đầu đâu có biết sự hiện diện cùng trách vụ đặc biệt của tôi tại ngôi Thiền Viện cao nhất nước này! Có lần khi mới cùng thầy tôi đến nơi, đã lãnh ngay chiếc đũa bếp còn đang có nhiệt độ cao từ trong bếp lửa ra đập mạnh vào đầu tôi, chỉ vì cái tội ăn uống ngoài giờ giấc qui định.
Những lúc như vậy tôi cảm thấy mình bị xúc phạm một cách quá đáng, hai dòng lệ bất giác tuôn trào lên đôi má. Nhưng tôi được an ủi từ một chú tiểu ngồi bên cạnh thầm thì vừa đủ để cho tôi nghe: "Rồi cái gì cũng quen đi ông bạn ạ!.
Các ông sư hỏa đầu hổ mang có la lối, hạch sách hay đánh đập đến đâu, chúng ta hãy xem đó như việc làm công quả, dù là công quả hóc búa hay công quả êm đẹp cũng đều như nhau, có nghĩa là cùng một thứ công quả để mong có được ngày đạt thành chánh quả cả chú ạ!".
Rồi ngồi trầm ngâm trong giây lát, chú đưa cho tôi chiếc khăn tay và bảo: "Hãy thấm nước mắt vào trong chiếc khăn này và chú hãy giữ lấy để làm kỷ niệm". Về sau, có nghĩa là hơn nửa thế ký sau đó tôi mới truy ra được ông bạn "Tiểu Tiểu" này, trước kia, kiếp trước là một người bạn chí thân của tôi tại ngay đất nước có nhiều giai cấp nhất thế giới. Đó là đất nước Ấn Độ.
Ăn uống ở cửa Thiền cũng có qui tắc. Khi ăn không được nhìn ngửa nhìn nghiêng. Tuy đang ăn uống cũng phải lắng nghe lời kinh tại ngôi đại sảnh đường vẳng vọng lại và tuyệt đối không được phân trí. Mọi hành động đều không thể thoát qua khỏi tầm mắt của các nhà sư già.
Chỉ một cái liếc mắt nhìn nhau, một cái cựa mình không đúng lúc trong khi tiếng kinh kệ còn vang nơi Chánh Điện là vị chi đã bị ngay các Ngài Giám Thị tiến đến cảnh cáo. Riêng tôi, từ sau ngày gặp gỡ Ngài Lạt Ma Tiên Tri được ân sủng ngoại lệ ăn uống cùng phòng của Minh Sư, nên không còn bị ràng buộc theo các qui điều nghiêm khắc này.
Nhìn qua song cửa sổ là ngọn Hy Mã Lạp Sơn chạy dài gần như bất tận hiện ra trước mắt. Dưới chân núi những bông hoa dại đủ màu rực rỡ. Xa xa một lạch suối trong veo có những nụ tầm xuân vàng ửng nổi lên giữa làn nước bạc phếu.
Dăm ba chòm mây màu hồng nhạt lững lờ trôi giữa vòm trời xanh biếc. Không hiểu sao tự nhiên tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng trước cảnh đẹp hùng vĩ của rặng Hy Mã Lạp Sơn và không muốn rời xa nó. Nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi được làm theo ý muốn.
Tuy chỉ là một chú tiểu tầm thường như trăm ngàn chú tiểu khác song tôi được tách biệt ra bởi thầy tôi và vị Lạt Ma Tiên Tri đưa tôi vào một địa vị khá đặc biệt, một vị trí khác. Tôi phải gánh vác một nhiệm vụ trọng đại mà Ngài Lạt Ma Tiên Tri cũng như thầy tôi đã dùng thần giao cách cảm truyền đạt đến:
"Lỗ San! Chú không phải là một chú tiểu tầm thường hàng ngày lo châm dầu, quét dọn chánh điện. Chú phải gánh vác một trọng trách to lớn mà chính chúng ta cũng không được phép làm như chú."
Thế có nghĩa là một ngày kia tôi sẽ phải rời bỏ ra đi vâng theo mệnh lệnh đến một nơi xa xăm nào đó để làm tròn trách vụ nặng nề của mình! Nhưng mà, rồi trong tương lai tôi còn có dịp nào trở về nơi đây để được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của dãy Hy Mã Lạp San hùng vĩ này chăng? Hay là...
Về hình ảnh tương lai của tôi, tôi đã được nhìn thấy rõ ràng trên màn ảnh. Thú thật, tôi cảm thấy ưu tư không ít, bởi nhiều lúc có những cảnh tượng lờ mờ hiện lên trên màn ảnh mà tôi chẳng nhận ra được đó là những hình ảnh gì?!
Một cuộc chiến máu chảy thành sông, thây chồng thành núi? Một cuộc vật lộn giữa con người với đàn thú dữ? Thật lạ lùng! Cái gì tôi cũng không làm sao diễn tả được! Hình như trong đó có cả hình ảnh của tôi, của những người chung quanh tôi! Của những kẻ hiền và của cả những người dữ.
Tại sao lại như vậy? Và tại sao lại có cả hình ảnh của tôi bên trong ấy?!Tôi có cảm tưởng là mình đang bị quay cuồng theo cơn lốc xoáy và cuối cùng tôi chẳng còn là tôi nữa mà chỉ là một điểm trắng nhỏ rực lên sáng chói bay đi cùng khắp giữa màn trời đen tối.
Và, chưa hết, tôi thấy hình ảnh tôi đang gặp cảnh hiểm nguy tứ bề thọ địch. Tôi như một kẻ bị lọt vào trong chiếc lưới sắt bủa vây cùng khắp mà chung quanh toàn là loài ác thú, luôn luôn rình rập để ăn tươi nuốt sống tôi. Chúng gầm gừ sẵn sàng nhảy vào tôi để xé tan từng mảnh.
Rồi tiếp theo đó: sấm sét, bão táp, tựa như trời đất đang thịnh nộ. Tôi vụt nẩy ra ý nghĩ gần như khôi hài, ắt tiếng sấm sét gầm vang đó ắt làm náo loạn cả thiên cung, làm rung chuyển cả chín tầng địa ngục, khiến cho đất trời đều khủng khiếp. Vẫn chưa hết!
Rồi một trận lụt đại hồng thủy. Nước đỏ như máu. Tôi lặn ngụp trước những đợt sóng thần phủ chụp và tôi có cảm tưởng là mình không còn đủ sức chịu đựng nữa. Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi cảnh hãi hùng ấy. Giữa lúc cảnh tượng thập tử nhất sinh ấy thì có tiếng thầy tôi văng vẳng bên tai:
- Lỗ San! Chú đã nhìn thấy tương lai của chú rồi. Liệu chú có chịu đựng nổi không? Cuộc đời của chú toàn là như thế đấy! Nếu chú cảm thấy không đủ can đảm để xông pha cáng đáng với công việc mà mạng sống của chú chẳng khác nào như sợi chỉ mành treo chuông thì âu đó chỉ vì chú không có được cơ duyên.
Ôi! Đáng tiếc thay! Thôi thì đành vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ? Nếu thật vậy thì âu ta cũng đành giữ chú ở lại để tiếp tục sống và chiêm ngưỡng cảnh đẹp của núi rừng hùng vĩ ở dải đất Tây Tạng này.
Tôi giật mình. Thầy tôi đã biết được ý nghĩ của tôi đang lưu luyến cảnh thái thiên nhiên của dãy Hy Mã Lạp San đầy huyền nhiệm này! Người đã biết rõ ràng là ta không muốn rời xa nó.
- Thưa thầy! Con không muốn là hạng người tầm thường run sợ trước mọi cảnh hiểm nguy mà chối bỏ lấy trách nhiệm! Không, thưa Minh Sư, con không muốn bị người đời cho là hạng người tham sinh úy tử! Thưa Minh Sư, con không muốn bị liệt vào hạng người tầm thường đó.
Con sẵn sàng chịu đựng và sẵn sàng làm tròn trách vụ của mình, mặc dù con biết sẽ gặp lắm nỗi khó khăn, cơ khổ.
Nghe tôi nói như vậy, Đức Lạt Ma Minh Dà Đông Đạt nở nụ cười tươi trên gương mặt hiền hòa rạng rỡ. Người nhìn tôi thật lâu đoạn lên tiếng:
- Ta không chê trách chú và ta còn biết trước chú sẽ có những phản ứng như vừa rồi. Chú hãy yên lòng và vững tin vào định mệnh của chú trên bước đường gian nan hiểm trở, mà chú sẽ phải trải qua với muôn vàn khổ nạn. Ta chắc chắn rằng chú sẽ thành công. Đức Lạt Ma Tiên Tri tin rằng kiếp số chú không phải là một chú tiểu tầm thường.
Không hiểu sao, tôi sực nhớ đến lời giảng giải của chú Sĩ Ca trước kia nói về câu chuyện "tiền kiếp", liền cất tiếng hỏi :
- Có một điều con thắc mắc là làm sao con người tái sinh vào cuộc đời này mà không nhớ được gì về tiền kiếp của mình? Và, tại sao còn có những chuyện phải che dấu không cho con người có trách nhiệm phải gánh vác một điều gì quan trọng được biết
- Đấng đã tìm ra con đường dẫn dắt chúng sinh đi vào Cõi Thiện. Có một hôm một môn sinh kia đến hỏi Ngài: "Bạch Thầy, con phải tin ai đây, vì người thì nói điều này, kẻ lại bảo điều kia, cả hai đều đoan quyết là lời mình nói đúng!"
Đức Phật đã trả lời: "Đừng tin lời ai cả, kể cả lời nói của ta trừ phi thấy lời nói của ai đó có ý nghĩa với ngươi. Và ngay cả với ngươi nữa khi không tin được điều nào đó thì hãy xử sự nó như một giả thuyết hợp lý, mãi đến khi chính bản thân ngươi cảm nhận rằng điều ấy là đúng."
Lời nói này của anh Hà Mịch làm tôi suy nghĩ nhiều. Anh Hà Mịch hay chú Sĩ Ca đều có lý. Rồi tôi lại miên man nghĩ đến anh Lâm Chánh có lần cùng tôi mạn đàm về "sự sống" của các vật thể trên đời.
- Lỗ San à ! Chưa ai có thể phân tích được "Sự Sống" một cách rõ ràng, mặc dù tất cả mọi người đều phải tiếp xúc với sự sống hiện hữu của mình. Có ai đã từng được nhìn thấy một sinh vật bắt đầu từ giã cõi đời, và trong giờ phút đó những gì đã xảy ra trong giờ phút lâm chung của họ?
Tuy không nói ra bằng lời, nhưng có điều chẳng ai có thể chối bỏ là chắc chắn có một cái gì đó đã rời khỏi ngay thân xác một lớp vỏ bằng da thịt, xương xóc hay đúng hơn là một thi thể đang đi vào sự tan rã rữa nát để rồi vĩnh viễn trở về với cát bụi.
Tôi nhìn anh Lâm Chánh một hồi lâu rồi lên tiếng hỏi:
- Vậy, thưa anh Lâm Chánh, "Sự Sống" có phải là một hiện tượng có thật hay không?
- Đúng vậy! Nó là một hiện tượng hiển nhiên có thật. Dù rằng, ta khó lòng hiểu được nó. Đành rằng trí tuệ của nhân sinh đã cố gắng sản xuất ra được các tổng hợp nhân tạo để hỗ tương cho những hiện tượng thiên nhiên!
Đang nghĩ đến đây tôi bất giác giật mình đánh thót khi nghe giọng nói ồ ồ của người cảnh sát khổng lồ đang đi bên cạnh.
- Thưa quý khách đã đến nơi rồi. Xin Ngài cho phép kẻ đưa đường này được cáo từ tại đây!
Nghe lời nói một cách trịnh trọng này khiến tôi lúng túng, mặt mày đỏ au lên vì cả thẹn, không biết phải trả lời làm sao cho đúng phép
! Tôi chỉ là một đứa bé thân phận không hơn không kém một chú tiểu đâu có gì mà khiến ông cảnh sát có thân hình hộ pháp lại đến nỗi phải khuất mình trước một đứa bé con như vậy?!
Bỗng ngay trong lúc đó giọng nói của Minh Sư vẳng vọng vào tai tôi, như thể muốn cắt đứt dòng mạch suy tư của tôi về những nỗi thắc mắc này:
- Lỗ San, đừng quá ưu tư về những gì chú đã nhìn thấy trên màn ảnh đầy huyền diệu đó. Âu đó cũng chỉ là một chuyện thông thường có gì phải đáng quan tâm đâu?
MẬT PHÁP MỘT QUYỀN NĂNG TỐI THƯỢNG
Minh Sư đã ngồi đợi sẵn từ lúc nào. Vừa nhìn thấy tôi Người đã ra hiệu ngồi xuống chiếc ghế đối diện tại một bàn ăn làm bằng loại gỗ mun đen bóng lộn. Tôi vừa ngồi xuống thì cũng vừa lúc chiếc chuông bạc trên tay Người rung và ngân lên một hồi dài như tiếng của phong linh đong đưa trước gió.
Trả cái chuông bạc về chỗ cũ, Người nhìn tôi cười bảo:
- Hãy ăn cái đã...Thể xác phải được bồi dưỡng trước, nhiên hậu mới lo đến phần hồn. Có phải thế không chú ?
- Thưa Minh Sư, con cũng nghĩ vậy.
Từ nhà trong một chú tiểu đầu vừa gọt sạch nhẵn bưng khay thức ăn ra đặt giữa bàn đoạn cúi đầu lui lại trước khi quay mặt trở vào. Cũng may tôi về đúng vào giờ ăn, nên khỏi phải lo chạy xuống nhà bếp, lắm khi xui xẻo gặp các ông hỏa đầu hổ mang thường sừng sộ hạch sách đủ điều về sự trễ nải của mình về giờ giấc ăn uống. Thật ra với tôi thì giờ giấc ít khi được đúng theo điều lệ ấn định cho các chú tiểu tập huấn tại Thiền Viện.
Nhưng các ông Sư Hỏa Đầu đâu có biết sự hiện diện cùng trách vụ đặc biệt của tôi tại ngôi Thiền Viện cao nhất nước này! Có lần khi mới cùng thầy tôi đến nơi, đã lãnh ngay chiếc đũa bếp còn đang có nhiệt độ cao từ trong bếp lửa ra đập mạnh vào đầu tôi, chỉ vì cái tội ăn uống ngoài giờ giấc qui định.
Những lúc như vậy tôi cảm thấy mình bị xúc phạm một cách quá đáng, hai dòng lệ bất giác tuôn trào lên đôi má. Nhưng tôi được an ủi từ một chú tiểu ngồi bên cạnh thầm thì vừa đủ để cho tôi nghe: "Rồi cái gì cũng quen đi ông bạn ạ!.
Các ông sư hỏa đầu hổ mang có la lối, hạch sách hay đánh đập đến đâu, chúng ta hãy xem đó như việc làm công quả, dù là công quả hóc búa hay công quả êm đẹp cũng đều như nhau, có nghĩa là cùng một thứ công quả để mong có được ngày đạt thành chánh quả cả chú ạ!".
Rồi ngồi trầm ngâm trong giây lát, chú đưa cho tôi chiếc khăn tay và bảo: "Hãy thấm nước mắt vào trong chiếc khăn này và chú hãy giữ lấy để làm kỷ niệm". Về sau, có nghĩa là hơn nửa thế ký sau đó tôi mới truy ra được ông bạn "Tiểu Tiểu" này, trước kia, kiếp trước là một người bạn chí thân của tôi tại ngay đất nước có nhiều giai cấp nhất thế giới. Đó là đất nước Ấn Độ.
Ăn uống ở cửa Thiền cũng có qui tắc. Khi ăn không được nhìn ngửa nhìn nghiêng. Tuy đang ăn uống cũng phải lắng nghe lời kinh tại ngôi đại sảnh đường vẳng vọng lại và tuyệt đối không được phân trí. Mọi hành động đều không thể thoát qua khỏi tầm mắt của các nhà sư già.
Chỉ một cái liếc mắt nhìn nhau, một cái cựa mình không đúng lúc trong khi tiếng kinh kệ còn vang nơi Chánh Điện là vị chi đã bị ngay các Ngài Giám Thị tiến đến cảnh cáo. Riêng tôi, từ sau ngày gặp gỡ Ngài Lạt Ma Tiên Tri được ân sủng ngoại lệ ăn uống cùng phòng của Minh Sư, nên không còn bị ràng buộc theo các qui điều nghiêm khắc này.
Nhìn qua song cửa sổ là ngọn Hy Mã Lạp Sơn chạy dài gần như bất tận hiện ra trước mắt. Dưới chân núi những bông hoa dại đủ màu rực rỡ. Xa xa một lạch suối trong veo có những nụ tầm xuân vàng ửng nổi lên giữa làn nước bạc phếu.
Dăm ba chòm mây màu hồng nhạt lững lờ trôi giữa vòm trời xanh biếc. Không hiểu sao tự nhiên tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng trước cảnh đẹp hùng vĩ của rặng Hy Mã Lạp Sơn và không muốn rời xa nó. Nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi được làm theo ý muốn.
Tuy chỉ là một chú tiểu tầm thường như trăm ngàn chú tiểu khác song tôi được tách biệt ra bởi thầy tôi và vị Lạt Ma Tiên Tri đưa tôi vào một địa vị khá đặc biệt, một vị trí khác. Tôi phải gánh vác một nhiệm vụ trọng đại mà Ngài Lạt Ma Tiên Tri cũng như thầy tôi đã dùng thần giao cách cảm truyền đạt đến:
"Lỗ San! Chú không phải là một chú tiểu tầm thường hàng ngày lo châm dầu, quét dọn chánh điện. Chú phải gánh vác một trọng trách to lớn mà chính chúng ta cũng không được phép làm như chú."
Thế có nghĩa là một ngày kia tôi sẽ phải rời bỏ ra đi vâng theo mệnh lệnh đến một nơi xa xăm nào đó để làm tròn trách vụ nặng nề của mình! Nhưng mà, rồi trong tương lai tôi còn có dịp nào trở về nơi đây để được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của dãy Hy Mã Lạp San hùng vĩ này chăng? Hay là...
Về hình ảnh tương lai của tôi, tôi đã được nhìn thấy rõ ràng trên màn ảnh. Thú thật, tôi cảm thấy ưu tư không ít, bởi nhiều lúc có những cảnh tượng lờ mờ hiện lên trên màn ảnh mà tôi chẳng nhận ra được đó là những hình ảnh gì?!
Một cuộc chiến máu chảy thành sông, thây chồng thành núi? Một cuộc vật lộn giữa con người với đàn thú dữ? Thật lạ lùng! Cái gì tôi cũng không làm sao diễn tả được! Hình như trong đó có cả hình ảnh của tôi, của những người chung quanh tôi! Của những kẻ hiền và của cả những người dữ.
Tại sao lại như vậy? Và tại sao lại có cả hình ảnh của tôi bên trong ấy?!Tôi có cảm tưởng là mình đang bị quay cuồng theo cơn lốc xoáy và cuối cùng tôi chẳng còn là tôi nữa mà chỉ là một điểm trắng nhỏ rực lên sáng chói bay đi cùng khắp giữa màn trời đen tối.
Và, chưa hết, tôi thấy hình ảnh tôi đang gặp cảnh hiểm nguy tứ bề thọ địch. Tôi như một kẻ bị lọt vào trong chiếc lưới sắt bủa vây cùng khắp mà chung quanh toàn là loài ác thú, luôn luôn rình rập để ăn tươi nuốt sống tôi. Chúng gầm gừ sẵn sàng nhảy vào tôi để xé tan từng mảnh.
Rồi tiếp theo đó: sấm sét, bão táp, tựa như trời đất đang thịnh nộ. Tôi vụt nẩy ra ý nghĩ gần như khôi hài, ắt tiếng sấm sét gầm vang đó ắt làm náo loạn cả thiên cung, làm rung chuyển cả chín tầng địa ngục, khiến cho đất trời đều khủng khiếp. Vẫn chưa hết!
Rồi một trận lụt đại hồng thủy. Nước đỏ như máu. Tôi lặn ngụp trước những đợt sóng thần phủ chụp và tôi có cảm tưởng là mình không còn đủ sức chịu đựng nữa. Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi cảnh hãi hùng ấy. Giữa lúc cảnh tượng thập tử nhất sinh ấy thì có tiếng thầy tôi văng vẳng bên tai:
- Lỗ San! Chú đã nhìn thấy tương lai của chú rồi. Liệu chú có chịu đựng nổi không? Cuộc đời của chú toàn là như thế đấy! Nếu chú cảm thấy không đủ can đảm để xông pha cáng đáng với công việc mà mạng sống của chú chẳng khác nào như sợi chỉ mành treo chuông thì âu đó chỉ vì chú không có được cơ duyên.
Ôi! Đáng tiếc thay! Thôi thì đành vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ? Nếu thật vậy thì âu ta cũng đành giữ chú ở lại để tiếp tục sống và chiêm ngưỡng cảnh đẹp của núi rừng hùng vĩ ở dải đất Tây Tạng này.
Tôi giật mình. Thầy tôi đã biết được ý nghĩ của tôi đang lưu luyến cảnh thái thiên nhiên của dãy Hy Mã Lạp San đầy huyền nhiệm này! Người đã biết rõ ràng là ta không muốn rời xa nó.
- Thưa thầy! Con không muốn là hạng người tầm thường run sợ trước mọi cảnh hiểm nguy mà chối bỏ lấy trách nhiệm! Không, thưa Minh Sư, con không muốn bị người đời cho là hạng người tham sinh úy tử! Thưa Minh Sư, con không muốn bị liệt vào hạng người tầm thường đó.
Con sẵn sàng chịu đựng và sẵn sàng làm tròn trách vụ của mình, mặc dù con biết sẽ gặp lắm nỗi khó khăn, cơ khổ.
Nghe tôi nói như vậy, Đức Lạt Ma Minh Dà Đông Đạt nở nụ cười tươi trên gương mặt hiền hòa rạng rỡ. Người nhìn tôi thật lâu đoạn lên tiếng:
- Ta không chê trách chú và ta còn biết trước chú sẽ có những phản ứng như vừa rồi. Chú hãy yên lòng và vững tin vào định mệnh của chú trên bước đường gian nan hiểm trở, mà chú sẽ phải trải qua với muôn vàn khổ nạn. Ta chắc chắn rằng chú sẽ thành công. Đức Lạt Ma Tiên Tri tin rằng kiếp số chú không phải là một chú tiểu tầm thường.
Không hiểu sao, tôi sực nhớ đến lời giảng giải của chú Sĩ Ca trước kia nói về câu chuyện "tiền kiếp", liền cất tiếng hỏi :
- Có một điều con thắc mắc là làm sao con người tái sinh vào cuộc đời này mà không nhớ được gì về tiền kiếp của mình? Và, tại sao còn có những chuyện phải che dấu không cho con người có trách nhiệm phải gánh vác một điều gì quan trọng được biết
Comment