Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Đêm Trừ Tịch - TSL

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Đêm Trừ Tịch - TSL

    Tôi còn nhớ như in những luồng gió thoảng qua cái giường tôi đang nằm. Đã mấy đêm rồi tôi không ngủ. Sát ngoài cửa sổ, ngôi mộ đá lâu đời nằm chắn ngang tầm nhìn cuả tôi. Ngôi mộ này chắc đã được xây tối thiểu cũng vài chục năm. Bia mộ không còn nữa và những miếng đá ong trên mộ đã bị sứt mẻ nhiều.

    Những đêm không ngủ làm tôi gầy hẳn. Đêm nay tôi nằm không động đậy, và như những đêm trước, mắt cứ chằm chằm nhìn ngôi mộ như linh cảm và đợi chờ một điều gì sắp xẩy ra. Trời cuối đông hơi lạnh và những cơn gió nhẹ thổi về từ chân núi Bà Đen làm lao xao những cành tre già trong khu vườn, được trồng sát ngôi mộ. Tôi nghe như những tiếng than oán trách của hàng chục âm hồn.

    Không biết có phải tại gió từ vườn thổi qua cửa sổ hay không, nhưng mấy cánh mùng cứ bị thổi nhẹ, lay động hết bên này lại qua bên kia. Người tôi như bị bóng đè. Tôi cảm thấy có một tảng đá thật to đang đè lên lồng ngực. Lúc này tôi tỉnh lắm nhưng không động đậy được. Tôi thấy ngộp thở, muốn la lên cầu cứu nhưng chỉ ú ớ trong cuống họng. Tôi biết là nếu không tỉnh lại được thì chắc cũng chết luôn. Tuy vậy, mắt tôi vẫn còn nhìn thấy mấy cánh mùng đang di chuyển, lúc này mạnh và dễ sợ hơn vì gió đang lùa vào lúc này lạnh buốt xương.

    Giữa lúc nằm yên chịu trận, đầu óc tôi lại bị lôi về cái ngôi mộ đá ngoài cửa sổ chỉ cách tôi chừng năm thước. Tôi thấy một bóng người to lớn bay lại phía tôi, mặc toàn đồ trắng. Tôi còn nhớ như in cái con mắt thất thần nhìn tôi đăm đăm.

    Tôi cố vùng vẫy, nhưng tảng đá to lớn vẫn đè lên ngực, và cái bóng trắng toát vẫn bay chung quanh. Hai cánh tay bóng trắng đang dang ra, phủ kín mặt tôi. Tôi tuyệt vọng và sẵn sàng chịu chết. Tự nhiên tôi thấy toàn thân bắt đầu lạnh cóng, và trong bóng đêm tôi thấy trong đầu mình những hình ảnh chập chờn của rất nhiều bóng trắng, và cũng thấy mình trở thành một bóng trắng, thoát khỏi thân xác, cùng bay lượn với nhau trong bầu trời đen kịt. Không hiểu sao, tôi biết rằng tôi đã chết, và tự nhiên cảm thấy mình không còn chống chọi vùng vẫy nữa. Tôi thấy cơn sợ hãi đã chìm sâu và lại thấy cô đơn vô cùng trong một thế giới khác lạ lùng. Tôi còn tiếc rằng đã không còn dịp gặp người thân, nhưng trong cái lặng lẽ và im lặng của thế giới âm tôi như không còn biết mình là ai nữa.

    Trong cơn mê âm hồn đó tôi thấy một vị chức sắc già đang đi vào căn phòng tôi nằm. Trên tay cụ già này là hai cây nến cụ đang sửa soạn gắn lên cái bàn thờ trên có sẵn hoa quả để đem ra cúng ngoài sân. Tôi mừng vì ông cụ Bẩy Nhàn này thỉnh thoảng vì không ngủ được, vẫn vào bàn thờ thắp nhang đèn cho bớt lạnh lẽo.

    Ánh sáng chập chờn cuả ngọn nến khiến tôi vùng vẫy mạnh hơn, và chỉ trong chốc lát, tay tôi cử động được. Tôi ráng xoay mình, ú ớ gọi thật to tên người chức sắc này nhưng sao không thấy đạo hữu Bẩy Nhàn này trả lời hay nhìn về phía tôi. Tự nhiên tôi rùng mình và ớn lạnh khắp người. Tại sao tôi gọi to như vậy mà người chức sắc này vẫn không nghe được tiếng của tôi. Tôi đã chết rồi sao?

    Đêm nay là đêm trừ tịch. Mai là mồng một tết. Chắc mọi người sẽ khóc tôi ngày mai.

    Đêm càng khuya, sương lùa qua cánh cửa sổ mở hé vào căn nhà vách đất lạnh ngắt. Tôi thiếp đi và hình như đạo hữu Bẩy Nhàn có đến bên, vén màn, nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi. Tôi ú ớ gọi tên Bẩy Nhàn mấy lần nữa nhưng vô vọng, ông cụ lại lặng lẽ quay đi.

    Tôi lại thấy mình bay bổng trong màn đêm đen như mực, không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

    Tự nhiên hình như có tiếng khóc và tiếng tụng kinh thoang thoảng đâu đây. Và hình như có ai đang gọi tên tôi, lay tôi dậy trong cơn mộng này.

    - Chú Tư! Chú Tư! Thức đi. Đạo hữu Bẩy Nhàn chết rồi.

    Tôi chưa tỉnh được, ú ớ trong cuống họng

    - Chú Tư! Đạo hữu Bẩy Nhàn chết trên giường hồi nào không ai biết, chắc từ tối qua, thân thể lạnh ngắt rồi. Người ta đang tụng kinh bên giường, chú qua phụ một tay.

    Tôi nhìn ra ngoài, ngôi mộ đá vẫn nằm in lìm trong màn đêm tối mờ mờ sương phủ. Một ngọn gió lạnh thổi mạnh vào căn phòng. Tôi rùng mình co rút người lại, phủ cả tấm chăn lên đầu, tai vẫn còn nghe tiếng guốc lẹp kẹp nhỏ dần nhỏ dần...

    TSL, người già Bolsa
Working...
X