Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Chùa Tứ Phương Tăng - Tác giả: Atoanmt

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chùa Tứ Phương Tăng - Tác giả: Atoanmt


    Sau 1975, tôi cũng như nhiều người khác tìm đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôi ngỏ ý với Sư-Phụ của mình, thì đều bị Ổng thản nhiên nói: “Nhà ngươi không vượt biển được đâu!.” Tôi nghe thì nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng “Tận nhân lực trước cái đã, Thiên mạng...tính sau”, vì thế một hôm, chuyện vượt biên bị bể, tôi chạy toán loạn từ Vũng Tàu về, trong túi chỉ còn có 7$, và 1 bộ đồ dính da!, đến Biên Hoà, tôi hay tin có 1 đệ-tử của mình ở Cần Thơ vừa chạy lên kiếm tôi xuống đi chung chiếc ghe của nó. Thời giờ cấp bách, tôi không thể ghé về nhà mình được, nên tôi đi thẳng ra Xa-Cảng Miền Tây, và nghĩ rằng với 7$, tôi đủ tiền xuống đến Cần Thơ.

    Đến Xa Cảng Miền Tây lúc hơn 11 giờ tối, khi leo lên thùng sau của 1 chiếc xe hàng, chú lơ xe trẻ tuổi nói: “Đi Cần Thơ là 10$” Tôi năn nỉ nói là tôi còn có 7$, xin cho quá giang, thì chú lơ đáp:

    -“7$ thì đi tới Vĩnh-Long thôi !”.

    Tôi thấy khuya, chỉ có mỗi một xe, nên lẳng lặng ngồi yên, vì nghĩ rằng từ Vĩnh Long về Cần Thơ chỉ có 30km, đến Vĩnh Long, mình năn nỉ chắc họ sẽ cho quá giang qua Cần Thơ. Không ngờ trong xe chật khách, vậy mà đến Vĩnh Long, chú lơ xe vẫn nhớ đến tôi, chú nói:

    -“Ê cha nội, tới Vĩnh Long rồi, xuống đi!”

    Tôi vừa mở miệng năn nỉ, thì bất ngờ, chú ta chụp lấy cái túi của tôi rồi quăng xuống đất. Tôi thấy lòng đau quặn thắt, không phải vì mình bị từ chối, nhưng tôi đau cho cái tâm-bất-nhẫn của chú lơ trẻ tuổi đó. Và tôi không còn cách nào hơn là leo xuống xe để nhặt lấy cái túi xách, trong đó chỉ có cái khăn, bàn chải và cuốn Kinh- “Phép Mật” của Môn phái.

    Tôi không quen 1 ai ở Vĩnh Long, trong túi không có 1$, và đứng ở ngả ba lộ tẻ lúc hơn 2 giờ sáng, cái giờ dễ bị Công-An xét hỏi và bắt, trong người tôi lại không có 1 miếng giấy tờ tuỳ-thân nào, tôi nghĩ cách hay nhất là đi lủi ra ngoại ô, tránh ánh đèn khu phố chợ cho yên thân. Trời tối đen như mực, tôi không biết Vĩnh Long, nên cứ lầm lũi đi bừa trong bóng tối, mà không biết sẽ đi đâu. Đến khi tôi thấy trước mặt mình là 1 mái Chùa, bóng ngói cong in lờ-mờ trên nền trời đen thẳm, bên trong có ánh đèn dầu leo-lét, tôi gõ cửa, thì 1 Sư Cô già ra mở cửa, tôi nói mình lỡ đường xin tá túc qua đêm, Sư Cô liền mời tôi vào, và ân-cần hỏi tôi có đói không? cô dọn cơm cho ăn. Cả 2 ngày lăn lộn từ Vũng-Tàu về, nên tôi xin phép tắm rửa trước rồi vào lễ Phật xong mới ăn cơm.

    Khi ngồi vào bàn ăn, lúc đó tôi mới nhớ là 2 ngày qua mà tôi chỉ ăn có 1 dĩa cơm ở bến xe, bây giờ đói run cả tay. Nhưng có 1 điều rất lạ, mà chính tôi cũng không hiểu được! vì vừa cầm đũa trên tay, tự nhiên tôi hỏi:

    -“Thầy của Sư Cô đi lâu chưa?”

    Sư Cô cũng đáp :

    -“Ổng mới đi”

    Tôi lại hỏi tiếp:

    -“Vậy chớ... “Bửu-Bối” của ổng để đâu?”

    Lúc này Sư Cô mới nhìn tôi chăm-chằm và nói:

    -“Chú em ở đâu tới đây, xin ngủ, tôi cho ngủ, tôi còn cho ăn nữa, đói thì lo ăn đi, sao chú em hỏi bửu-bối này bửu-bối nọ làm chi?”

    Tôi không biết tại sao, lại hỏi tiếp, câu hỏi đường-đột, vô-duyên, vô-nghĩa và gần như là...mấy dậy!:

    -“Tui muốn hỏi Sư Cô là 3 cái bửu bối của thầy Cô để đâu mà?”

    Sư Cô vẫn nhìn tôi chằm chằm và hỏi lại:

    -“ Chú em nói cái gì vậy? tui hổng hiểu!”

    -“Thì tui nói 3 cái bửu bối của ông Thầy chứ nói cái gì mà Sư Cô hổng hiểu? Cô để đâu lấy ra cho tui đi!”

    Đến lúc này thì Sư Cô mới nở 1 nụ cười làm khuôn mặt già nua của Bà tươi hẳn lên, Bà nói:

    -“À phải rồi, đúng rồi, hồi trước khi đi, Thầy tui có dặn, bao giờ, nửa đêm khuya, có chú em nào đến hỏi bửu bối, thì đưa ra cho chú, thôi chú em lo ăn cơm đi, để tui vô lấy bửu bối cho.”

    Khi Sư Cô cầm cây đèn đi khuất vào phòng trong, tôi mới bắt đầu ăn cơm và vừa nhai cơm vừa suy-nghĩ, ngạc-nhiên cho chính mình, lối nói chuyện của tôi vừa qua thật là lạ, đó hoàn-toàn không phải cung-cách của mình!, dường như ai đó...đã dùng miệng của tôi mà nói vậy! Ai là người có thể qua được phép Hộ-Pháp của tôi để nhập vào tôi? và “bửu-bối!”, chà chà, từ này tôi đọc thuở nhỏ trong sách truyện rất xưa, thời nay làm gì có bửu-bối!, mà bửu-bối là cái gì mới được chứ? thiệt là...lãng nhách!

    Khi tôi ăn cơm xong thì Sư Cô đem lại cho tôi 1 bọc nylon trắng, cô nói:

    -“Nè, cả 3 cái Thầy để ở trỏng, chú em lấy đi, tui cũng không biết cái gì nữa”

    Tôi nóng lòng định mở ra xem, thì Sư Cô xua tay nói:

    -“Chú em khoan mở, chờ tui đi ngủ cái đã, chú uống nước xong chừng nào muốn ngủ thì lại cái bộ ván ngựa ở đàng kia kìa, tui soạn mùng chiếu sẵn cho chú, thôi bây giờ tui đi ngủ đây.”

    -“Khoan, Sư Cô!, cho tui hỏi vậy chứ Chùa này tên gì, và Thầy của Sư Cô Pháp Danh là gì, ổng đi khỏi chùa bao lâu rồi?”

    -“Chùa này là Chùa Tứ-Phưong-Tăng, thường có nhiều Sư ở khắp nơi tới lắm, tốp này tới rồi lớp khác đi, tui không để ý...còn Thầy tui đi 3 năm rồi, ổng lẹ lắm, mới hôm qua bên Xiêm, bữa nay lại về chùa, bữa sau lại đi Xiêm...ổng đi đi về về hoài à, mà ổng có dặn là hổng cho chú em biết Pháp-Danh của ổng. Thôi để tui vô ngủ, mệt quá rồi.”

    Nói xong Sư Cô lọm khọm đi ngủ, tôi không dám phiền Bà nữa nên lặng thinh....Tôi mở cái bọc bửu-bối ra, bên trong chỉ có 3 miếng vải vàng, có chữ Phép màu đỏ, và vài tờ giấy trắng, đã ngả màu vàng có ghi chú chỉ dẫn bằng những nét chữ rắn rỏi và đẹp. Hoá ra đó là 3 lá Phép: thứ nhất là chỉ cách...bắt Ma Quỷ, Thần Thánh nhập vào người, thứ hai là Phép Nhịn Đói, còn phép thứ 3 thì cấm, không phổ biến, cho nên, xin lỗi các bạn, tôi không thể kể ra đây! Về phép bắt Ma Quỷ, có chỉ dẫn rõ ràng, rất...tế-nhị !

    Vì đa số các Thầy bắt Ma Quỷ bằng cách...đánh đập bằng tay, bằng ấn phép, dọa nạt, hoặc dùng Binh, Tướng, ra oai diễn võ. Cách đó dễ gây đến nghiệp oán thù! Còn phép này thì chỉ ... “Khoá” cho Ma, Quỷ hoặc thần Thánh nào đó, khi nhập vào người ai, thì dính trong người đó luôn, không ra được! Mà Ma, Quỷ, Thần, Thánh, khi nhập vào ai, thường thì lúc ra, lúc vào, bởi vậy người bịnh, lúc tỉnh, lúc mê...(giống trường hợp mát thần kinh, chạm giây hoặc..short circuit) cho nên khi bị phép khoá, không ra được. sẽ đâm ra sợ mà xin...mở khoá cho ra. Lúc đó mình mới nói là tại quý vị muốn vô xác người này, tôi chỉ chiều ý cho vô luôn, chớ không gì khác...dĩ nhiên là Ma, Quỷ, Thần, Thánh, lúc đó sẽ năn nỉ, và mình giảng cho họ vui vẻ để hứa là “đi” luôn, mình mới mở khóa. Tôi đọc thấy thích thú vì Phép mà có vẻ ..logic lắm...Tôi đi lạy Phật xong ngủ 1 giấc thật ngon đến 10 giờ sáng mới thức!

    Khi từ giã Sư Cô, tôi đi ra cổng Chùa, mới thấy cái bảng tên chùa rất cũ kỹ : “Tứ Phương Tăng” các bạn nào ở Vĩnh Long hẳn có biết đến chùa này, tôi không nhớ là ở khúc nào, mà chỉ biết chắn chắn là nó ở ngoại ô của Thị-Xã Vĩnh Long, đường vào chùa có trồng 2 hàng cây làm hàng rào hai bên, tôi lấy làm lạ là lối đi nhỏ xíu, vậy mà đêm qua tôi không thấy hàng rào gì cả, mà tôi lại mò đi được 1 đường thẳng vào chùa, không đụng phải cây cối gì hết!

    “TỨ-ĐẠI-THIÊN-VƯƠNG”

    Đêm tôi ngủ ở Chùa Tứ-Phương-Tăng cũng là đêm người đệ tử của tôi ở Cần-Thơ xuống tàu đi mất, thế là tôi bèn trôi nổi xuống tận Bạc-Liêu để tìm đường khác. Một năm sau, qua sự giới-thiệu này nọ, tôi quen được với một anh...Cán-bộ, coi Kho muối của ven biển Bạc-Liêu. Thấy kho muối có 1 căn nhà tôn rất lớn, mà sức chứa được cả đến 300 người, quả là lý tưởng cho việc làm...bãi tập trung người đi vượt biên, nên tôi, đã.. “móc ngoặc” với anh Hai này, do đó tôi thường xuống địa phương của anh và nhậu nhẹt để làm thân với đám cán bộ thu mua muối.

    Anh Hai có 1 cô con gái tên Hồng, lúc đó khoảng 19 tuổi, “một đêm...mưa gió bão bùng”, cháu Hồng bỗng bị đau bụng dữ dội, kho muối lại sát ven biển, đường sình lậy trơn trợt, không cách nào chuyển cháu ra bịnh viện được, anh chị Hai thì lo lắng vô cùng khi thấy cô con gái độc nhất của mình đau đến nỗi toàn thân ra mồ hôi hột hột như hột đậu và mồ hôi nhớt nhợt kỳ lạ. Tôi, bằng chút kiến thức nhỏ nhoi về Y, cũng mò khám đại, tôi nói cháu Hồng co đầu gối phải lên đến ngực, cháu làm được, như thế thì không phải là đau ruột thừa !, tôi khám vùng phúc-mạc, cũng thấy bình thường, gan thận không sưng, trong khi người cô mồ hôi cứ tuôn ra nhớt kinh-khủng và người càng ngày càng lạnh đi. Bí quá, tôi đành nói với anh Hai chủ nhà:

    -“ Thú thiệt với anh, tôi có học được 1 chữ bùa trị đau bụng hay lắm, bây giờ nếu anh tin, thì lấy cho tôi 3 cây nhang, để tôi vẽ chữ bùa đó trị bịnh cho cháu.”

    Anh Hai chưa kịp trả lời thì bà vợ của ảnh đã đem nhang tới, tôi vội vẽ vài chữ, thì ngay lập tức cháu gái im, không rên la nữa, tôi hỏi, thì cháu Hồng nói:

    -“Dạ thưa chú, cháu thấy hết đau rồi, nhưng bụng “rêm” lắm và làm như có cục gì chạy qua chạy lại, thấy khó chịu ghê...”

    Tôi nghĩ là gaz, nên nói chị Hai sắt cho mấy lát gừng mỏng, tôi lót gừng, rồi dùng thuốc...555 đốt 3 huyệt, mỗi huyệt 20 cứu: Cửu-Vĩ, (trị đau dạ dày) Khí Hải (trị màng bụng đau thắt, đau kinh nguyệt) và huyệt Túc Tam Lý (cũng trị đau bụng, nhưng hỗ-trợ thêm sức khoẻ). Sau đó độ 5 – 10 phút thì cháu Hồng đi nhà xí xong là khoẻ lại hoàn toàn...

    Dĩ nhiên là cả nhà mừng rỡ và Anh Chị Hai cứ theo hỏi tôi về việc chữ bùa gì mà trị hết đau bụng cấp-kỳ vậy, tôi đành trả lời qua-loa cho xong. Tưởng chuyện có thế là hết, nhưng ngày hôm sau, khi tôi đi ra chợ uống cà phê với anh Hai về, thì thấy chị Hai cùng với 2 người Miên bước ra của đứng đón tôi có vẻ trịnh trọng lắm, tôi nghĩ: “Rồi, tới nữa rồi ! dám có ai đau bụng nữa đây...?” Khi vô nhà ngồi, tôi được chị Hai, cháu Hồng, và hai vợ chồng người Miên thi nhau kể về người con gái của họ, cháu ...Mì Nươl ! (người Miên đa số họ Kim và họ Sơn, còn con gái đa số lấy chữ Mì làm đầu, Mì Nươl, phát âm là Mì Nươn, nên tôi bèn gọi cháu là Mỹ-Nương cho dễ) Họ kể: Năm ngoái, Mỹ-Nương sau 1 buổi đi biển bắt Sò huyết về, thì bị sốt, nói làm xàm, và có nhiều người nhập vô Mỹ Nương, cả nhà đã đem cô vô nhiều Chùa Miên để các Ông Lục trị, nhưng chỉ hết chừng 1, 2 tuần, rồi bị trở lại. Cả ngày cô ta cứ ngồi nói chuyện một mình, như là nói với người vô hình bên cạnh...Cháu Hồng lại là bạn rất thân với Mỹ-Nương, vì thế khi thấy tôi biết trị bịnh vẽ vẽ bằng cây nhang, lập tức cháu Hồng qua báo cho cha mẹ của Mỹ-Nương biết.

    Tò mò, tôi nói Hồng đi dắt Mỹ Nương tới, khi nghe tiếng nói của cháu Hồng trước của, tôi vội niệm phép “Án Thân”, (có nghĩa là phép làm cho mình giống như người thường, không có phép gì trong người cả, để Quỷ Thần không biết ! và cả những Thầy Bùa Phép mà có tánh ganh tị, ưa thử...sức, thử Phép cũng hổng biết !), Tôi muốn thử xem người bịnh này là Ma Quỷ nhập hay chỉ vì..thất tình mà chạm giây ?.

    Quả Mỹ-Nương đúng là người đẹp !, tuy là con gái Miên, nhưng cô ta có 1 cách đẹp là lạ..., tôi để ý thấy cô đeo bùa lung tung, những loại bùa của người Miên bằng chỉ ngũ-sắc, ngoài mấy vòng như giây chuyền, cô còn đeo luôn cả hai bên cổ tay nữa. Đặc biệt, khi gặp tôi, cô nói chuyện với tôi bằng tiếng..Bắc ! tôi hỏi tên, thì cô xưng là Mai...ở Sàigòn !!! Trong khi địa phương đó, vùng ven biển, xóm người Miên, không có người Bắc, họ nói tiếng Nam còn không rõ, mà một cô gái Miên nói đặc giọng Bắc, quả là chuyện rất lạ ! Không biết cô ta...chạm giây cỡ nào, hay là có cô Mai nhập thật ? tôi bèn hỏi tiếp:

    -“À, cô là cô Mai, vậy tại sao cô lại nhập vô xác Mỹ-Nương? sao cô không nhập vô cháu Hồng đây..?”

    Vừa nói, tôi vừa chỉ tay vào cháu Hồng, lúc đó khoảng 2 giờ trưa rồi, mà khi vừa nghe tôi nói vậy, thì cháu Hồng...thét lên 1 tiếng rồi ôm chầm lấy bà Mẹ. “Cô Mai”, thì cười 1 nụ cười rất đẹp, trả lời:

    -“Tôi thấy Mỹ-Nương đây “hợp” với tôi, nên tôi mới “nhập” được, chứ không phải là muốn nhập vào ai thì nhập đâu.”

    Tôi chỉ tay vào chị Hai

    -“Hay cô thử “nhập” vào bà này được không?”

    Lần này đến lượt chị Hai thét lên và ôm chầm lấy cháu Hồng, rồi thì cả 2 mẹ con bèn đứng lên khỏi cái bộ ván ngựa chỗ chúng tôi ngồi, mà sang ngồi chỗ khác, xa hơn 1 chút, sau khi đã không quên cằn nhằn tôi:

    -“Anh Ba đừng nói giỡn kiểu đó nghen, rủi nó nhập thiệt thì chết.!”

    Tôi quay sang cô “Mai” hỏi tiếp:

    -“ Như vậy cô là người ở đâu, sao lại đến đây?”

    -“Dạ ‘em’ ở Sàigòn, đi vượt biên bị bão đắm tàu nên trôi vào đây cùng với mấy người nữa, được dân chài với đem chôn ở ven biển.”

    Nói đến đây cô Mai, cúi mặt xuống im lặng, tôi bèn hỏi tiếp:

    -“Tôi tưởng chết là đi đầu thai kiếp khác, sao nghe nói cô nhập vào cô Mỹ-Nương này đến cả năm rồi? cô không đi đầu thai à? và còn những người trôi chung với cô nữa, họ có như cô nhập vào ai ở vùng này không?”

    -“Cả năm? người sống thì là cả năm, chứ người chết chỉ có hơn 1 tháng thôi ! còn những người kia thì họ bị ‘Lính’ bắt đi rồi, em không biết đi đâu, nhưng có mấy “Cụ già” thì bảo là họ bị đi đầu thai đó...”

    -“Cô nói ‘Lính’ là Lính gì? tôi không hiểu.”

    -“Dạ, cứ tối xuống là có các toán Lính Âm Binh đi tuần, họ dữ lắm...em sợ lắm...nên buổi tối là em phải trốn vào Chùa.”

    -“Ủa lạ, tôi nghe nói ở Chùa có Tả Hữu Hộ-Pháp, Kim-Cang Hộ Pháp La Hán mà, sao cô có thể vào được?”

    -“Các Hộ Pháp coi vậy mà chẳng làm gì chúng em cả, khi em mới từ biển lên, em chạy vào Chùa, bị các “Linh” của người chết thờ trong Chùa, họ dữ lắm, đánh đuổi chúng em đi, không cho vào. Sau này, nhờ khi dân Chài chôn, có mấy vị Sư Miên đến tụng Kinh, các Sư có niệm Kinh hộ trì cho chúng em vào Chùa, nhờ vậy em mới không bị các Linh khác đuổi nữa, trái lại, còn được ăn cơm Chùa, chứ không bị đói lạnh như trước...”

    Tôi ngồi nghe cô Mai kể mạch-lạc, không đắn đo suy nghĩ, làm tôi rất ngạc-nhiên, vì qua đó, tôi sẽ hiểu thêm về cuộc sống “bên kia” nếu quả thật đối diện tôi là Ma nói chuyện, tuy nhiên, cũng có thể cô Mỹ-Nương này đọc nhiều truyện tiểu thuyết, bi giờ bị “chập giây” nên tiềm-thức của cô xổ ra, chứ không phải Ma Quỷ gì cả thì sao?

    Tôi phải tìm cách “thử” để xác-định lại là Ma nhập, hay Mát giây trước cái đã...nên tôi xoay qua chủ đề khác:

    -“Cô nói cô ở Sàigòn, vậy cô ở Quận mấy? đường gì?”

    -“Dạ em ở Quận 3, đường Lê-Văn-Duyệt”

    -“Cô học Trường nào?”

    -“Em học Trường Gia-Long đến lớp 12 thì mất nước, bố em đi cải tạo, em phải nghỉ học, ở nhà buôn bán giúp Mẹ”

    -“Vậy cô biết quán...Thạch-Chè Hiển-Khánh không?”

    -“A, cái quán mà trên bàn có để các bài Thơ chứ gì? có, em biết chứ, em thường ăn ở đấy lắm, cả hai quán, 1 ở Phan-Đình-Phùng, 1 ở Đa Kao, em cũng biết.”

    Nghe vậy, tôi nhìn chăm chằm vào cô gái trước mặt: Mỹ-Nương, người con gái Miên, trong bộ quần áo nghèo-nàn thôn-dã, không thể nào cô ta lại lên Sàigòn và vào ăn Thạch Chè, món thức uống đặc biệt của người Bắc được...Tôi bèn nói: -“Cô ngồi chờ tôi 1 chút nhé, để tôi ra đầu đường mua gói thuốc hút rồi quay lại ngay, nói chuyện với cô vui quá...”

    Nói xong tôi đứng lên, gọi Ba của Mỹ-Nương:

    -“Ông lấy xe chở tui đi mua thuốc nghen”

    Ông người Miên thật thà nói:

    -“Khỏi đâu, khỏi đâu, tui có Thuốc Gò nè...”

    -“Tui hút thuốc đó hổng nổi, phải mua thuốc Thơm mới được...”

    Khi cùng với Ba của Mỹ-Nương đến cái tủ thuốc lá ngoài đường, tôi hỏi ngay:

    -“Ông à, từ nào tới giờ, ông có cho con gái của ông, Mỹ-Nương, đi lên Sàigòn ‘ở bạn’ không?” (Ở bạn, tiếng địa phương chỉ những người đi giúp việc nhà, ‘người ở’, ‘ở-đợ’)

    -“Đâu có, con tui nó ở nhà tui từ nhỏ, không đi đâu xa cả”

    -“Vậy trong xóm ông có gia-đình người Bắc nào ở Sàigòn dọn xuống đây ở không?”

    -“Không có người Bắc”

    -“Mấy xóm kế bên có không?”

    -“Cũng không có, xóm tui là xóm Miên mà, chỉ có người ‘Khơ-Me’ ở thôi”

    -“Còn các cơ-quan nhà nước, có gia đình cán-bộ nào mà người Bắc hông?”

    Nghe hỏi, Ba của Mỹ-Nương suy nghĩ 1 chút rồi đáp:

    -“Ừa, có 1 gia đình người Bắc, làm ở Trạm Thu-Mua...”

    -“Họ có con cái cỡ tuổi Mỹ-Nương hông?”

    -“Tui cũng không biết...”

    Tôi suy nghĩ:

    -“Có thể Mỹ-Nương quen với gia đình này, nghe kể về Sàigòn...” Nên tôi bèn quay xe chạy về nhà của cháu Hồng.

    Khi đến trước cửa, tôi thấy 2 Mẹ con cháu Hồng và bà Mẹ của Mỹ-Nuơng ...mặt xanh lè, đứng tận lề đường đón, tôi hỏi:

    -“Ủa, sao ra ngoài này hết vậy ? còn Mỹ-Nương đâu?”

    Cháu Hồng nhanh miệng trả lời:

    -“Dạ thưa Chú, khi chú mới ra khỏi cửa, thì Mỹ-Nương trong nhà té cái đùng xuống sàn, mình mẩy lạnh ngắt, Má cháu mau mau lấy dầu cù là cạo gió, nhưng Mỹ-Nương hổng tỉnh, mới tức thì bỗng nó ngồi dậy, đập đầu, đập tay làm thấy ghê lắm, nên cháu và Mẹ với Thím Hai sợ quá phải chạy ra đây, Chú vô coi liền đi..”

    Tôi liền rồ ga chạy vọt Honda vô cửa, tai thì nghe cái ‘bịch” tôi ngoái lại, thấy chú Hai Miên đã té ngồi xuống đất, ổng nhìn tôi, cười nụ cười chất-phác, ra dấu không sao, cho tôi đi tiếp....

    Bước vào nhà, tôi thấy Mỹ-Nương ngồi xếp bằng, cúi đầu xuống, nhưng hai tay cứ vỗ đùng đùng trên bộ ván ngựa, miệng lí nhí cái gì đó, tôi bèn nói lớn tiếng:

    -“Cái gì dzậy? cái gì mà làm dữ dzậy?”

    Mỹ-Nương ngửng đầu lên, khuôn mặt đẹp bây giờ có cái gì là lạ, chắc tại đôi mắt sáng quắc lên giận dữ..cô ta nói:

    -“Tôi thấy chú hỏi lịch sự, nên tôi mới trả lời đàng hoàng, không ngờ chú không tin, còn đi hỏi này hỏi nọ Ba của Mỹ-Nương nữa...? chú muốn gì đây ?”

    -“Cô nói gì vậy? tôi hỏi gì mà cô giận?”

    -“Thì hồi nãy ngoài tiệm thuốc đó, chú hỏi coi Mỹ-Nương có quen ai người Bắc không? chú mới ra cửa, là tôi bay theo liền, tôi nghe hết rồi, chú không tin tôi là Mai hả? chú hỏi nữa đi, hỏi cái gì tôi cũng trả lời được hết !”

    -“Vậy chớ ở Sàigòn cô biết có những quán ăn nào ngon, nổi tiếng không?”

    Nghe tôi tỉnh bơ hỏi, cô “Mai” mới cười, đúng là nụ cười Liêu-trai..đẹp thật đẹp, cô nói:

    -“Tưởng gì, chứ món ăn thì tôi biết rõ, này nhé: Phở Bò Hiền-Vương, Công Lý, Phở Gà Trương-Tấn-Bửu, Bún Riêu Nhà thờ Đức Bà, Bánh Cuốn Thanh Trì Phan-Đình-Phùng, Chả Quế của Thiên Hương Rồng Vàng chợ Hòa Hưng này...”

    ...Cô “Mai” kể một hơi, bây giờ thì tôi nghĩ chắc là Ma nhập thật rồi, tự nhiên tôi thấy thích-thú lạ lùng, đây là dịp hiếm có để mình hỏi về ‘Thế giới bên kia’, nên tôi vội ngắt lời:

    -“Thôi đủ rồi, tôi tin cô là cô Mai rồi, nhưng cô cho tôi hỏi là tại sao cô nhập vào cô Mỹ-Nương này ? sao cô không đi đầu thai kếip khác?”

    -“Tại tôi thân xác ở đây, tôi đang lo tìm người nhà để báo mộng chỉ chỗ đem xác tôi về Sàigòn...”

    Cô “Mai” vừa nói vừa đưa tay quẹt những giọt nước mắt đang chảy tự nhiên trên má...tôi hỏi tiếp:

    -“Vừa rồi cô nói là cô ‘bay’ theo tôi ra quán thuốc, sao cô không bay về Sàigòn báo mộng?”

    -“Em chỉ bay gần gần được thôi, bay xa chóng mặt lắm, các ‘Cụ’ trong Chùa nói là tại em không hương khói, nên còn yếu lắm, phải ở Chùa 1 thời gian hương khói thì mới cứng cáp mà đi xa được...”

    -“Nếu bây giờ tôi về Sàigòn, cô cho địa chỉ nhà cô, tôi đến nói người nhà cô xuống bốc mộ của của cô đi, thì cô có bỏ xác Mỹ-Nương mà đi không?”

    -“Em không biết nữa, nhưng bấy lâu nay, em chơi với Mỹ-Nương, em thấy thích Mỹ-Nương lắm, chắc em cũng sẽ về đây làm bạn với Mỹ-Nương nữa...”

    Có tiếng của cháu Hồng:

    -“Ý,ẹ, nói nghe thấy ghê quá...”

    Tôi qua lại thì mới thấy là nãy giờ mải chú tâm vào cô “Mai”, mà tôi không thấy là mọi người đã vào cả trong nhà và ngồi đằng sau lưng tôi. Tôi quay trở lại cô “Mai” hỏi tiếp:

    -“Vậy chứ cô có “Bồ” không? và nếu có sao cô không về thăm “Bồ” đi? chẳng lẽ ở mãi đây sao?”

    -“Tôi có người bạn trai, nhưng anh ấy đi vượt biên sang Mỹ trước rồi, bây giờ tôi cũng không rõ ở đâu nữa, tôi có nghe nói anh bạn tôi đã lấy vợ, nên tôi cũng không thèm nhớ anh ấy làm gì...”

    Nói đến đây, cô “Mai” bỗng ngước nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, cô cười nhưng 2 ngón tay trỏ và giữa của tay trái cô lại xỏ vào vòng chỉ bùa ngũ-sắc mà cô đang đeo bên cổ tay mặt, rồi xoắn lại thật mạnh, tôi ngầm để ý thì thấy bàn tay mặt của cô dần dần đỏ ửng lên. Tôi đoán ngay là sắp đến thời-điểm căng-thẳng bộc-phá rồi...

    Vì thường thường những người bị Ma nhập hoặc những người điên, có 1 điểm giống nhau: Họ đang hiền-hoà đó, nhưng bất cứ lúc nào họ cũng có thể nổi khùng lên và hành động thô-lỗ bằng một sức mạnh không ngờ...Vì thế, tôi bèn...ngấm-ngầm...vận 18 thành công-lực của mình xuống...cặp giò, và đổi thế ngồi, thõng hai chân xuống đất, để có gì tôi sẽ thi-triển chiêu... “Tẩu-vi-thượng-sách” được dễ dàng !!!

    Quả như tôi nghĩ, khi bàn tay phải của cô “Mai” đã đỏ rực lên, bất ngờ, cô vung ra thẳng vào mặt tôi, bàn tay khom lại y như... “Huyết Ma Trảo” vụt xuống thật nhanh, may mà tôi không thuộc loại mũi..lõ, nếu không thì đã bị sứt mũi với ngón đòn đó !, tôi ngả người ra sau, và vì phản-ứng tự-nhiên, tôi đã hất cổ tay trái của mình ngay vào cườm tay của cô, đồng thời xoay cổ tay lại nắm xuống. Khi tôi nhớ ra thì đã muộn, vô-tình, tay trái của tôi đang nắm cổ tay của cô “Mai” bằng tư-thế “Ấn”!

    Nghĩa là tôi dùng 3 ngón Ngón Cái, ngón Áp Út và ngón Út để nắm cổ tay của cô, trong khi 2 ngón Trỏ và ngón Giữa thì để Thẳng ra nằm dài theo cánh tay của cô ta.

    Đó chính là 1 Mật Ấn mà tôi đã học được ở Chùa Tứ-Phương-Tăng năm xưa ! Mà một khi Ấn đã Kiết, thì Chú phải Niệm ! Lập tức nguyên 1 tràng tiếng Phạn đã chạy vụt hết 1 vòng trong trí tôi.

    Thế là xong, câu Chú đã Niệm!, trong khoảnh-khắc đó, cô “Mai”, tay phải thì bị tôi nắm, còn tay trái của cô thì 2 ngón còn bị dính vào cườm tay trong những vòng chỉ Bùa Ngũ-Sắc, nên cô không còn tay nào để tấn-công tôi nữa, cô chỉ biết giựt giựt nguyên cánh tay lại được có vài cái, thì tôi đã tự-động buông tay cô ra, tôi nói:

    -“Ủa, làm gì kỳ vậy, sao cô lại đánh tôi?”

    Vừa hỏi, tôi vừa chờ phản-ứng xem cô ta có khóc lóc, có bị đau đớn gì sau khi tôi đã chụp cô ta 1 Ấn và 1 Chú không ? Nhưng không như tôi nghĩ, cô tác chẳng bị tác-động gì cả!, cô“Mai” bỗng cười sằng-sặc và nói:

    -“Chắc ông có biết võ nên mới tránh được cái...Cào hồi nãy của tôi, chớ thường thường tôi chỉ quơ tay 1 cái là người ta bị xể mặt liền, kể ra ông cũng hay thiệt, nhưng sao mà ông nắm tay tôi chặt quá, nổi lằn lên hết rồi đây này...”

    Cô vừa nói vừa đưa tay ra, tôi thấy trên cánh tay đỏ hồng của cô đang nổi bật lên dấu hai ngón tay của tôi trắng rực. Tôi chưa kịp nói gì thì Cô Mai đã thét lên tiếp:

    -“Ai da, ai da đau quá, tôi bắt đền ông đó, ông mà không cho tôi ăn gà bây giờ thì tôi đập đầu con nhỏ Mỹ-Nương cho nó chết luôn...”

    Vừa dứt câu, cô “Mai” đã nghiêng người và đập đầu xuống ván ngựa 1 cái đùng !, tôi giang hai tay mình ra tính đỡ, nhưng phải thắng lại, vì tôi ngồi đối-diện với cô, cô ta đang vật-vã, nếu tôi chụp sợ phạm-chỗ-không-ổn nên tôi không biết làm sao, đành nhìn cô giọng đầu thêm mấy cái đùng đùng nữa xuống bộ ván.

    Các bạn hãy tưởng-tượng một người con gái mới lớn, không thể nào dám có những hành-động như thế, ngoại trừ là người điên!...Đến lúc đó thì Ba của Mỹ-Nương đã nhào lên bộ ván, đứng phía sau cô “Mai” và dùng cả 2 cánh tay gân guốc như 1 lực-sĩ của ông để khoá chặt 2 vai cô Mai. Nhưng cô Mai đã vung người ra khỏi cái khoá đó dễ dàng, cô xoay người ra sau hất Chú Hai Miên ra và không quên bồi vào cổ ông một nhát chém bằng cạnh bàn tay nữa khiến ông té lăn xuống sàn 1 cái bịch! Rồi cô ta lại tiếp tục giọng đầu xuống bộ ván ngựa.

    Lúc này thì cả căn nhà náo loạn lên, tiếng đập đùng đùng đệm thêm tiếng thét thất thanh của hai Mẹ con Cô Hồng, Chú Hai Miên thì bị trặc luôn cái cổ, tôi thì phân-vân, chần chờ vì muốn coi cái Phép học ở Chùa Tứ Phương Tăng có tác dụng không, nếu mà cô Mai này làm dữ hơn nữa, thì lúc đó tôi mới dùng Ấn khác rất oai-lực, để trấn-áp cô ta...Trong lúc đó, không ngờ, người bình-tĩnh nhất lại là Thím Hai Miên, bà ta đã nhào ra sau bếp, bưng lên luôn con gà luộc, món ‘mồi nhậu’ duy nhất hôm đó tính đãi tôi, đem thẳng đến trước cô Mai, bà chậm rãi nói:

    -“Dớ, dớ, cô đừng có đập đầu con tui nữa, con gà nè Hốp đi Hốp đi, Si đi Si đi...”

    (Tiếng Miên, Dớ Dớ là nè nè, còn Hốp, và Si đều có nghĩa là Ăn).

    Lập tức cô Mai, ngừng dãy dụa, và cười lên sằng-sặc, hai tay cô chụp lấy con gà xé ra và cắn ngồm-ngoàm y như người chết đói lâu năm. Bây giờ, trước mắt tôi, hình ảnh có vẻ ma quái rõ ràng. Mỹ-Nương người đẹp!, không còn thấy đẹp nữa, mái tóc xổ tung, hay bàn tay nhầy-nhụa mỡ gà, chung quanh miệng cũng dính đầy mỡ nhễ-nhãi, và cặp mắt rất là lạ, vì cô vừa ăn ngấu-nghiến, vừa liếc ngang dọc láo-liên bằng cặp mắt sáng quắc, cái sáng không phải là cái sáng bình-thường của con người, vì từ cái sáng của ánh mắt đó, tôi không đọc được những gì mà người thường biểu-hiện như: hỷ, nộ, ái, ố, vui hoặc buồn!, tôi chăm-chú theo-dõi thì chỉ thấy hiện lên một sự trống-rỗng kỳ lạ, một-ánh-mắt vô-hồn-đến-rợn-người !

    Bây giờ mọi người đều nín lặng, không ai nói một lời nào, cái im lặng bất chợt tĩnh-mịch đến nỗi chỉ còn tiếng cắn, tiếng ngoạm vào thân con gà, tiếng nhai xương ngấu-nghiến rào rạo, vang lên khô-khan và đơn-độc. Cô Mai hầu như không còn biết đến ai nữa, cô như đang hoà-nhập vào chuyện ăn uống mà thôi. Mọi người quay nhìn tôi, tôi bèn ra dấu cho mọi người theo tôi bước ra nhà ngoài, để cho cô Mai đó ăn xong mới tính sau.

    Ra đến căn phòng ngoài, chú Hai Miên một tay vừa ôm cổ, vừa nói:

    -“Dớ, chắc Thầy hổng làm gì được nó rồi, hồi nãy vậy mà nó mạnh quá, nó xô tui đau lắm...”

    Mẹ cháu Hồng hỏi tôi:

    -“Anh Ba, anh thấy sao? bây giờ anh có cách nào hông?”

    Tôi lẳng lặng cúi đầu ngẫm-nghĩ:

    -“Nếu theo như Phép Bắt Ma Quỷ của Chùa Tứ Phương Tăng, thì khi tôi chụp bằng Ấn, niệm Chú, thì đã “trói” ngay được con Ma đó rồi, tại sao cô “Mai” này lại không hề bị tác-động nào ? Hỗng lẽ lâu rồi nên tôi đã niệm sai câu Chú? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì rõ ràng là câu chú của mình không sai. Như vậy hổng lẽ câu Chú...dởm? Tôi tức quá, phải có chỗ sai lầm nào đây cho nên đã nắm tay được con Ma rồi mà nó lại không bị hề hấn gì...Thôi thì chắc phải lấy xe chạy về căn nhà tôi ở trọ, để lục cuốn Kinh-Phép của mình ra coi lại mới được...” Nghĩ vậy, tôi bèn nói:

    -“Cái cô Mai này dữ quá, để tôi phóng xe chạy đi lấy đồ nghề 1 chút nghen, tôi đi chừng 15 phút là trở lại ngay.”

    Nhưng trong khi tôi vừa bước đến bên chiếc xe Honda, thì trong nhà đã vang lên tiếng thét rợn người của cô “Mai”, mọi người chạy ào vô nhà, tôi đứng lại nghe ngóng, thì cháu Hồng chạy ra nói, giọng mừng rỡ:

    -“Hay quá chú Ba, chú vô coi kìa, nó sợ chú rồi, nó đang khóc và đòi cháu phải chạy đi kêu Ông Thầy Ba vô gấp kìa, nó kêu chú là Ông Thầy Ba đó!”

    Chính tôi cũng ngạc-nhiên, bèn rảo bước quay vào. Trên bộ ván ngựa, lúc này cô “Mai” đã ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai tay chắp và đầu thì gục lên gục xuống như đang vái lạy, cô ta nói:

    “Tôi biết sợ Thầy rồi, Thầy làm ơn thả cho tôi ra đi, làm ơn đi, thả tôi đi...”

    Tôi đáp:

    -“Ủa, tôi có trói cô hồi nào đâu mà cô nói tôi thả cô ra?”

    -“Đúng là Thầy trói tôi rồi, chứ tại sao mới hồi nãy, tôi muốn Xuất hồn ra khỏi xác Mỹ-Nương mà xuất không được?”

    Nghe vậy, tôi chợt thấy trong lòng mình dâng lên 1 niềm khoan-khoái lạ-lùng, như vậy là Ấn và Chú có tác-dụng rồi. Nhưng với bản-tánh cẩn-thận, và hơn nữa muốn cho chắc ăn, tôi bèn nói:

    -“Sao kỳ vậy, tôi đâu biết, hay cô thử xuất hồn ra 1 lần nữa coi được không?”

    Lập tức, cô “Mai” ngã bật ngửa ra phiá sau, mạnh đến nỗi y như bị ai đá thốc vào mặt, thân giãy giãy y như con cá lóc bị đập đầu. Làm ai ai cũng giựt mình, nhưng ngay sau đó có 1 phút, cô “Mai” lại đập mạnh cả 2 bàn tay xuống bộ ván, ngồi bật giậy vừa khóc vừa nói:

    -“Hu...hu...con không ra được...hu...hu...lạy thầy xin Thầy đừng trói con nữa, thả con ra đi...hu...hu..”

    Tôi đáp:

    -“Thì tôi đâu có làm điều gì trái ý của cô? Cô muốn nhập vô xác Mỹ-Nương, nên tôi cho cô nhập vô luôn đó mà, sao cô muốn ra làm chi?” -“Không được, vô cứng luôn kiểu này không được, con sợ lắm, xin Thầy thả cho con đi đi...”

    -“Thôi, tôi không thả cô ra đâu, tôi cho cô nhập luôn trong Mỹ-Nương đó, bây giờ tôi đi về đây...”

    Nghe tôi nói vậy, cô “Mai” liền quỳ lạy tôi liên tục và năn nỉ khóc lóc đủ thứ, tôi nói tiếp:

    -“Vậy nếu bây giờ tôi thả cô ra thì cô đi đâu? rồi cô có nhập vô người khác không?”

    -“Con cũng không biết nữa, nhưng chắc con ra ở chiếc ghe bể bên giòng cây Mắm quá...”

    -“Vậy cô có muốn tôi trì chú đưa cho cô vào Chùa để nghe Kinh, sau này đi đầu-thai kiếp khác không? cô may là gặp tôi là Thầy hiền, chứ gặp mấy ông Thầy khác dữ hơn, họ có thể bắt cô bỏ vô lon và dùng roi đánh cô còn khổ nữa...Nếu cô hứa với tôi là không nhập vô ai hết, chỉ ở Chùa nghe Kinh, chờ đi kiếp khác, thì tôi sẽ giúp cho.” -“Dạ, con chịu, con xin hưá với Thầy, xin Thầy thả con ra và đưa con vô Chùa đi.”

    -“Vậy cô đưa tay phải của cô ra đây để Thầy làm phép” .

    Khi cô “Mai” đưa tay ra, tôi liền cầm lấy cũng bằng Mật Ấn, và lần này thầm niệm bài chú hoá-giải. Xong, tôi buông tay ra và nói:

    -“Được rồi, cô xuất đi”

    Cô “Mai” lần này ngoan-ngoãn quỳ lạy tôi 3 lạy, rồi lại ngã ngửa cái đùng xuống bộ ván. Tôi thở phào nhẹ nhõm, như vậy là xong...nhưng niềm vui chưa kịp trọn thì cô “Mai” đã ngồi phắt lên, vẫn khuôn mặt ma quái, vẫn giọng nói người Bắc, cô ta nói:

    -“Thầy ơi, con “thăng” không qua được nóc nhà!!!”

    -“Sao lại không được?”

    -“Dạ hiện giờ trên 4 góc nhà có Tứ-Đại-Thiên-Vương đứng trấn, con không thể ra được!”

    Nghe vậy, tôi đâm ra lo ! vì bài Phép, tôi học, không hề có nói đến vụ Tứ-Đại Thiên-Vương !!! Tôi chỉ học có 2 câu chú 1 trói, 1 mở, thế thôi, đâu có câu nào mời Tứ-Đại Thiên-Vương đến, và cũng không có câu chú nào mời Tứ-Đại Thiên-Vương đi !!! Rầy rà thiệt ! bi giờ mà cô “Mai” không xuất ra được khỏi thân của Mỹ-Nương, thì cô “Mai” sẽ gào khóc liên-tục, ai chịu cho nổi !!! và có nghĩa là tôi sẽ không cứu được Mỹ-Nương mà còn hại Mỹ-Nương luôn!!! Thật là rắc rối...Tôi hơi lo, nhưng cũng cố giữ bình-tĩnh, tôi nói:

    -“Nếu thăng lên không được, sao không độn thổ ? chui xuống đất mà đi?”

    -“Dạ hồi nãy con có thử rồi, cũng không được, vì ở trên trời, ngoài Tứ-Đaị Thiên-Vương ra, còn có Thiên-La, dưới đất thì Địa-Võng, không cách nào qua được! xin Thầy đừng làm con sợ nữa, con sợ lắm rồi, Thầy tha cho con đi Thầy...”

    Nghe cô “Mai” nói sợ, mà lòng tôi thì...héo luôn!, tôi cũng sợ!, vì mình không biết câu chú nào để Mời các Vị Tứ-Đại Thiên Vương đó đi chơi chỗ khác, đồng thời cuốn mấy cái gì gì Thiên-La Địa-Võng đi...Thiệt là lãng-nhách!, tự nhiên ở đâu ra mà có cái vụ Tứ-Đại Thiên Vương này?, tôi thật không hiểu nổi!...Tôi cúi đầu ngẫm-nghĩ cố lục lọi trong trí của mình để ráng hy-vọng sẽ nhớ ra được 1 câu chú nào đó có thể giải-quyết được cái việc rắc rối dễ sợ này. Vì nếu không giải được, coi như là người bị nhập là Mỹ-Nương sẽ chết luôn !!!

    Bất chợt tiếng cô “Mai” năn nỉ tiếp:

    -“Thầy ơi Thầy, tha cho con đi Thầy, con sợ lắm, xin Thầy Thỉnh Các Thần đi đi Thầy, con biết sợ rồi Thầy ơi...”

    Câu nói của cô “Mai” như 1 tiếng chuông làm tôi bừng tỉnh, tôi nhớ đến 1 câu chú mang tên là “Kêu Thỉnh Thánh Thần” vì vậy tôi liền trang-nghiêm thầm niệm và ‘thỉnh’ Tứ-Đại Thiên-Vương từ đâu đến, thì xin trở về nơi đó...Niệm rồi, tôi hồi-hộp nói với cô “Mai” :

    -“Xong rồi, thôi cô đi vào Chùa đi, cố gắng học kinh để sớm đầu thai kiếp khác nhé.”

    Một lần nữa, cô “Mai” sụp xuống lạy tôi, rồi nằm im thiêm-thiếp chừng 5 phút, xong cô mở mắt ra, gương mặt có vẻ mệt nhọc, ngơ-ngác nhìn chung quanh, nhưng bây giờ thì không còn nét như cô “Mai” hồi nãy, mà là một Mỹ-Nương khép-nép thật thà...Khi thấy tôi, cô có vẻ mắc cở, khép cài lại cái nút áo ngực bị bung rồi cô quay nhìn Cha Mẹ, xổ ra 1 hơi tiếng Miên líu lo....Mọi người lúc đó ai ai cũng mừng rỡ, thím Hai chạy lại ôm cô con gái với hai hàng nước mắt. Cháu Hồng thì cũng ôm Mẹ nhảy tưng tưng lên và nói: -“Chú Ba hay qua, chú Ba hay quá...”

    Chú Hai Miên thì bước đến choàng vai tôi và nói: “O-côn...O-Côn-Bon, cám ơn, cám ơn nghe...hì...hì...mình ra ngoài trước nhậu nghe...”

    Tôi cũng cười hì hì, nhưng trong lòng chợt hiểu ra: Có, có Tứ Đại Thiên Vương !...

    Đêm hôm đó tôi không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, không biết có phải vì tiếng sóng biển vỗ rì rào của đêm trăng rằm, hay vì tôi vẫn còn thắc-mắc câu chuyện ban chiều...Tôi ôn lại từ chi-tiết lúc nói chuyện với cô “Mai”, đặc biệt nhất là lúc tôi chụp tay Ấn đầu tiên vào cô, và rồi tôi mới khám phá ra được một điều thú-vị !!! Vì thường thường, khi trị Ma Quỷ nhập, hễ các Thầy mới đến gặp người bi Ma nhập, lập tức “Con Ma” đó biết ngay, nếu ông Thầy yếu, nó sẽ thản-nhiên tự tung, tự tác, nếu Thầy cao tay ấn, nó cũng vẫn quát tháo, doạ Thầy, đôi khi còn đánh Thầy luôn nữa để thừ sức!. Rồi nếu ông Thầy dùng Ấn và Chú đánh “con Ma” nó sẽ đau đớn và la khóc inh ỏi...Tôi cũng đã nhiều lần chứng-kiến các Thầy Lỗ-Ban, bắt hồn Ma bỏ vào trong lon sữa bò rồi bịt lại bằng Bùa, khi mình cầm cái lon kê vào tai, lắc lắc sẽ lắng nghe được tiếng kêu khóc nho nhỏ phát ra từ trong lon sữa bò đó !. Con chuyện hôm nay của tôi, Ấn và Chú của Chùa Tứ Phương Tăng lại thật khác. Thứ nhất, “con Ma” đã không biết tôi là Thầy, nên đã chuyện trò với tôi rất tự-nhiên. Thứ hai, khi tôi vô-tình chụp tay Ấn vào cô. (Tôi nói vô-tình là vì tôi vẫn còn muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với “Con Ma” để tìm hiểu thêm về thế-giới bên kia, vì sợ khi đã dùng Ấn rồi, “con Ma” sẽ biết tôi là Thầy và sẽ thăng mất !) nhưng điểm hay của Ấn này là khi dùng, “con Ma” vẫn hoàn-toàn không thấy gì khác lạ!, không thấy bị đánh đập đau đớn. Chỉ có 1 điều là sau khi bị chụp Ấn, lúc muốn xuất-hồn ra khỏi xác phàm, thì xuất không được! lúc đó, “con Ma” mới biết là mình đã bị “trói” rồi. Điểm quan-trọng hơn là oai-lực vi-diệu của Ấn và Chú đó, tôi nghĩ là khi dùng, đương-nhiên đã triệu thỉnh Tứ Đại Thiên Vương đến trấn 4 góc của nóc nhà !!!, đồng thời còn giăng thêm Thiên-La, Địa-Võng nữa !. Thêm 1 điểm tâm-lý, giả tỷ như có con chuột khi bị chui vào bẫy 1 lần, sau thoát ra được, khi thấy cái bẫy, là nó biết sợ và không dám chui vào nữa...con chuột còn biết phân-biệt như vậy, huống gì con Ma ? tôi nghĩ vong hồn “Cô Mai” đó, sau này nếu lỡ có đi lang-thang mà gặp phải Mỹ-Nương, bảo-đảm “cô Mai” sẽ sợ hết...hồn và chạy tránh xa. Còn nói về sự từ-bi, thì phép này không có đánh đập gây thêm nghiệp oán-thù giữa Thầy và Ma, mà chỉ là 1 cách khiến cho “con Ma” tự-động ‘xin’ ra khỏi thân người bị nhập, và được hướng-dẫn vào Chùa nghe Kinh, đầu thai kiếp khác. Càng suy-luận, tôi càng thích-thú vô cùng...

    Sáng sớm hôm sau, khi đã uống cà-phê xong là tôi chạy ngay lại nhà của Mỹ-Nương để thăm dò tình-hình lần chót. Dĩ-nhiên là tôi được tiếp đón niềm-nở và đầy cung-kính của Chú Thím Hai Miên. Tôi cho gọi Mỹ-Nương ra ngay để xem sao, Mỹ-Nương hôm nay có lẽ do thoát được oan-hồn quấn-quýt, nên trông thần-sắc cô sáng sủa hẳn ra, không còn vầng đen u-ám trên trán nữa, cô khẽ chắp tay theo kiểu người Miên, vái chào tôi bằng 1 ánh mắt hơi rụt rè e-lệ. Tôi ngoắc cô lại gần, nói: “Cháu lại đây, đừng sợ, để tôi coi còn gì lạ không?” Khi cô đến gần, tôi dùng bàn tay trái chuyên luyện Ấn của mình đặt trên trán của cô. Đây là lần đầu tiên tôi chạm tay trên tóc của người Miên, hồi nào tới giờ, nhìn những lọn tóc quăn của họ, tôi cứ nghĩ là tóc của họ chắc..cứng lắm, nhưng không ngờ, lại rất mềm, còn mềm mại hơn cả tóc người Việt mình nữa...

    Tôi dùng tay đi 1 vòng quanh nguyên cái đầu của cô, thấy hoàn toàn bình thường, không hề có 1 khối u nào cả...nếu như 1 người thường, thì những cái giọng đầu đùng đùng xuống bộ ván ngựa ngày hôm qua, ít nhất mỗi cái đập như vậy cũng phải làm nổi u lên cỡ trái cam ! Thấy cô còn đeo rất nhiều chỉ Bùa ngũ sắc trên cổ, trên cườm tay, nên tôi nói:

    -“Bây giờ thì cháu không cần đeo mấy thứ này nữa rồi, cởi ra đốt hết đi.”

    Bà Mẹ của Mỹ-Nương hỏi:

    -“Nó còn đeo giây cà-tha quấn ngang lưng nữa, có cần bỏ luông hông Thầy?”

    Tôi đáp:

    -“Thím Hai lấy cái tô lại, biểu Mỹ-Nương tháo hết các bùa đeo trên mình bỏ vô cái tô cho tôi.”

    Thế là Mỹ-Nương cùng sự giúp đỡ của bà Mẹ dùng kéo cắt hết những vòng chỉ ngũ sắc bỏ vào trong cái tô. Nhưng đặc biệt nhất là sợi giây Cà-Tha mà Mỹ-Nương đeo ở bụng như sợi giây nịt. Sợi giây làm bằng chỉ ngũ-sắc bện chung lại lớn cỡ cái đũa, mà cứ cách khoảng 3cm là có cuộn 1 khúc chì dài khoảng hai lóng tay. Tò mò, tôi nắm lấy khúc chì đó trong lòng bàn tay tay của mình và thầm niệm chú... “Kiểm Phép” với chú này, hễ vật thể nào có bùa phép bên trong, thì lòng bàn tay của tôi sẽ nóng lên. Nhưng tôi niệm đến 3 lần mà chẳng cảm thấy gì hết, tôi cười thầm trong lòng, hổng biết vị Thầy nào lại ‘dám’ cho bùa dởm như vậy ? tôi bèn gỡ khúc chì đó ra coi luôn mà không ngần-ngại chút nào. Khi mở cuộn chì, tôi mới biết đó là 1 miếng chì cán mỏng như tờ giấy, hình chữ nhật khoảng 4cm, dài 6cm, trên đó có viết Lục-Tự Đại Minh Chân-Ngôn, mà các cụ nhà ta, hoặc những người thường đi Chùa ai ai cũng biết, đó là 6 chữ: “Án Ma Ni Bát Di Hồng”. Tôi nhớ hồi mình còn nhỏ, Bà Ngoại của tôi thường dạy: “Nếu ban đêm đi đường sợ Ma, cứ niệm Án Ma Ni Bát Di Hồng thì Ma Quỷ không dám lại gần...” Khác có điều ở đây viết trên lá chì bằng chữ Phạn: “Om-Mani-Pad-Me-Hum” nếu dịch ra nguyên-văn nghĩa là: “Ngọc Quý trong đoá hoa Sen”. Tôi cảm thấy thú-vị khi thấy sự tin-tưởng của các Cụ VN lại giống y như sự tin-tưởng của các Ông Lục Miên tu theo Phật Giáo Nguyên-Thuỷ ở đây...

    Tôi hiểu ra, và sanh lòng kính-cẩn ông Sư nào đó đã cất công ngồi bện sợi giây Cà-Tha này, ông ta đã nắn nót viết từng chữ trên các lá chì. Chữ của Phật, làm sao phép “Kiểm” của tôi có đủ khả-năng thẩm-định được ? tôi bèn thầm niệm chú sám-hối cho lòng ngã-mạn của mình trong giây phút trước...Rồi tôi cuộn lá chì lại như cũ, nói:

    -“Cháu Mỹ-Nương, cháu hãy đem giây này trở vào Chùa trả lại cho Ông Lục nào mà hôm trước đã làm cho cháu đó, nói rằng bây giờ cháu đã hết bịnh, nên trả lại ông Lục để sau này ai có cần thì ban cho họ.”...

    Sau đó, Mỹ-Nương khỏi bịnh luôn, có đều là mỗi lần tôi gặp, hễ hỏi đến chuyện cô “Mai” thì Mỹ-Nương ngơ-ngác, cô chỉ cười thật tươi mà chẳng hiểu tôi nói gì cả, coi như cô hoàn-toàn quên mất chuyện mình đã bị Ma nhập một thời...

    Atoanmt
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

Working...
X