Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Ngược Nước - Chu Sa Lan

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    16


    Theo đúng sự dàn xếp, May tự lái xe về nhà ba mẹ ở Colorado Springs. Tôi cũng dặn May đừng có thố lộ về chuyện thương yêu Scott cũng như chuyện quyên sinh. May chỉ nói với cha mẹ là khi nhận việc làm đã ở trọ nhà tôi lúc ban đầu. Bây giờ biết tôi ghé Denver nên mời tôi tới nhà.


    Chắc nóng lòng chờ đợi nên khi tôi vừa mở cửa xe, May đon đả bước ra.


    - Bác… Bác ngủ được hông bác?


    - Cám ơn cháu… Denver lạnh bác ngủ ngon lắm… Nếu không có đi thăm cháu chắc bác ngủ tới chiều chưa dậy…


    Ba mẹ May đón tôi ngoài cửa. Nghiêm trầm, khắc khổ, ít nói cười; ba của May không già hơn tôi mà trông già đi trước tuổi. Mẹ của May phải nói trẻ hơn chồng nhiều, vui vẻ và hoạt bát.


    - Chào anh… Tôi là Chiến, ba của May… Đây là Hân, mẹ của May…


    Cười chào Hân xong xiết tay Chiến, tôi nói câu khách sáo.


    - Tôi tên Chu… Hân hạnh được gặp anh chị…


    Chắc vui mừng vì sự trở về của em gái nên hai anh chị của May cùng gia đình đều có mặt. Chiến với Hân mời tôi vào phòng khách nói chuyện trong lúc chờ mấy đứa nhỏ dọn tiệc.


    - Dạ trước khi qua Mỹ anh ở đâu?


    Ba May mở đầu câu chuyện như thế.


    - Tôi ở Sài Gòn. Còn anh? - Tôi ở Mỹ Tho… Tại chợ Giồng Nhỏ?


    Nhìn May đứng lắng nghe nơi cửa thông qua phòng ăn, tôi nói chậm.


    - Giồng Nhỏ thì tôi biết… Năm 1970 tôi có ở Đồng Tâm một thời gian ngắn…


    - Như vậy anh là lính?


    Tôi gật đầu chưa kịp trả lời, Chiến cười thốt nhanh.


    - Tôi cũng lính. Sư đoàn 7…


    Sau một thoáng im lặng, Chiến mới lên tiếng và câu hỏi có liên quan tới May.


    - Tôi nghe con May nói là nó có ở nhà anh?


    - Thưa anh đúng như vậy. May có ở nhà tôi thời gian ngắn…


    Liếc nhanh vào nhà bếp như tìm May, tôi buông ra viên đạn dò đường.


    - Khi mới qua thì May ở một mình. May bị bịnh bất thình lình phải gọi 911 chở vào bệnh viện cấp cứu… Khi cho May xuất viện, biết tôi quen với May nên bác sĩ khuyên tôi nên đem May về nhà để giúp cho May bình phục…


    Chiến ngắt ngang lời nói của tôi.


    - May bị bịnh… Tôi đâu có nghe nó nói gì đâu… Lần nào gọi về nhà nó cũng nói mạnh khỏe mà… May ra đây cho ba hỏi…


    Chiến gọi con với giọng nghiêm và giận.


    - Dạ… Nhìn con gái đang đứng khép nép trước mặt mình, Chiến gằn giọng.


    - Con bịnh gì vậy. Sao không nói cho ba mẹ biết…


    May nhìn tôi như cầu cứu. Tôi biết là tôi phải lên tiếng đỡ lời cho May; nhưng một ý nghĩ thoáng hiện ra khiến cho tôi nhìn May nói bằng giọng nghiêm nghị.


    - Cháu phải chính mình nói ra. Đây là cuộc tranh đấu của cháu để có hạnh phúc. Không ai có thể giúp cháu, kể cả bác…


    Tôi thấy May mím chặt đôi môi. Ánh mắt sáng lên vẻ kiên định và tự tín.


    - Dạ thưa ba mẹ con đã tự tử…


    Câu nói thốt ra từ May nổ mạnh tựa trái bom mấy tấn xuyên qua phản ứng của mọi người trong nhà.


    - Trời ơi… con… con ôi…


    Hân kêu lên.


    - Có chuyện đó hả May…


    Đó là lời của Miên, chị ba của May. Ngồi đối diện tôi thấy Chiến nhìn con gái đăm đăm. Ánh mắt của anh có cái gì sửng sốt. Cuối cùng thở hơi thật dài, Chiến hỏi con gái đang đứng dựa vào cửa.


    - Thiệt hả May? Con tự tử thiệt hả May?


    May, nước mắt lăn dài trên má trả lời đấng sinh thành bằng cái gật đầu. Nhìn tôi, thấy tôi cười gật gật đầu, May hít hơi dài như lấy thêm can đảm rồi từ từ lên tiếng. Ánh mắt không nhìn ai mà nhìn ra khung cửa sổ của phòng khách đồng thời như nói cho tất cả mọi người ở trong phòng.


    - Thật ra thì đây không phải là lần thứ nhất con định kết liễu đời mình…


    May ngừng lại khi thấy Miên với chồng tên Ánh; Dương cùng vợ trên Trâm, bước ra phòng khách. Tất cả chia nhau ngồi nghe câu chuyện. Họ như trên trời rớt xuống đất không biết chuyện gì xảy ra với người thân của gia đình. Là con gái út trong nhà, May rất được ba mẹ và hai anh chị thương yêu. Thế mà họ mù tịt về May.


    - Lần đầu con gặp bác Chu thì đó cũng là lần con định nhảy xuống sông… Hân nhìn con gái. Mẹ bao giờ cũng thương con. Hân còn thương đứa con gái út của mình nhiều hơn nữa. Bà bước tới ôm lấy con gái vỗ về.
    - Có gì con hãy nói cho ba mẹ biết chứ đừng có dại dột con ơi… Ba mẹ lúc nào cũng thương con…


    Thở ra nhè nhẹ, May từ từ kể cho mọi người nghe chuyện May với tôi gặp nhau.


    - Tại sao May tự tử hả anh?


    Hân lên tiếng không hỏi May mà lại hỏi tôi. Chiến phụ họa lời của vợ.


    - Xin anh nói rõ lý do khiến cho con gái của tôi làm điều dại dột…


    - Tình yêu thưa anh chị…


    Tôi buông gọn. Hai vợ chồng Chiến, Dương và Miên nhìn tôi chăm chú. Tất cả đều có vẻ ngở ngàng và thắc mắc. Đứa con gái ngoan hiền, đứa em gái nhút nhát, rụt rè của họ tự tử vì tình. Khó tin quá. Họ đâu có thấy May quen ai, cặp bồ cặp bạn với ai đâu. Rồi đùng một cái lại muốn chết vì tình.


    - May… Con yêu ai nói cho mẹ nghe đi con… Ba mẹ đâu có cấm cản con yêu… Lần nữa May nhìn tôi cầu cứu vì biết không đủ can đảm thố lộ chuyện tình éo le của mình trước mặt ba mẹ. Chỉ có tôi, già tuổi đời, đắng cay đã nhiều với lại là người ngoại cuộc mới có thể thuật kể được. Huống chi trong lúc kể chuyện tôi còn có dụng ý lái câu chuyện theo chiều hướng buộc ba mẹ của May phải chấp nhận người mà May yêu thương để cứu mạng đứa con gái cưng.


    Nhìn thẳng vào mặt Chiến, tôi hỏi một câu.


    - Anh chị đạo phật phải không?


    Liếc nhanh vợ, Chiến trả lời.


    - Dạ đúng… Nhà chúng tôi ai cũng theo đạo phật…


    - Nếu May yêu một người có đạo công giáo anh chị có chấp nhận không?


    Tôi thấy ngay cái vẻ ngại ngần và do dự của Chiến. Ngay cả Hân cũng im lìm. Cuối cùng Chiến lên tiếng.


    - Tôi nghĩ đó không phải là lý do khiến cho May quyên sinh. Tuy nhà tôi theo đạo phật song thương May tụi tôi cũng có thể nhận một đứa con rể theo đạo công giáo kia mà…


    Tôi nhìn nhận Chiến khôn ngoan. Trả lời như thế Chiến né tránh một cách khôn khéo câu hỏi thẳng thừng của tôi.


    - Tôi biết đó không phải là lý do thúc đẩy May quyên sinh. May quyên sinh vì một lý do quan trọng hơn. Đó là sự tuyệt vọng. Tình yêu của May là thứ tình yêu không có lối thoát. May yêu một người mà cũng biết không thể nào thành vợ chồng với người đó…


    - Xin lỗi bác cho cháu ngắt lời…


    Miên xen vào câu chuyện.


    - Theo như lời bác nói May quyên sinh vì tuyệt vọng. Như vậy người mà May yêu không có yêu May?


    - Có… Người đó cũng yêu May, yêu nhiều lắm…


    - Thế thì tại sao lại không thể thành vợ chồng… thưa bác…


    May đột ngột lên tiếng trả lời chị ba của mình.


    - Tại vì người em yêu là một linh mục công giáo…


    Câu nói của May có sức nổ mạnh như cơn động đất bảy tám chấm. Chiến đứng bật dậy bước thật lẹ ra cửa như không muốn cho ai thấy phản ứng của mình. Dương và Miên nhìn sững cô em gái đang đứng mắt dõi trông hình bóng nào đâu đó trong quãng thinh không mịt mùng. Hân thì nấc không thành tiếng. Chỉ có vai run run cho tôi biết bà ta khóc. Không khí căng tới mức gần như muốn đứt ra.


    - Trời phật ơi sao tôi khổ quá… May… Con có điên không con…?


    Tằng hắng tôi lên tiếng trả lời câu hỏi của Hân.


    - May không có điên đâu. Vả lại nếu có điên để yêu một linh mục thì tôi nghĩ May phải hách lắm…


    Quay sang Miên, tôi hỏi một câu.


    - Cháu dám yêu linh mục không?


    Liếc chồng đang tủm tỉm cười, Miên cũng cười trả lời.


    - Dạ chắc hổng dám… Yêu linh mục mà đâm đầu xuống sông và uống thuốc ngủ thì ai mà dám thưa bác…


    Tôi cười nhìn May. Tuy nước mắt dàn dụa trên mặt song ẩn ước nụ cười thanh thản và tươi vui. Nhìn Hân, tôi cười đùa.


    - Anh chị có đứa con vàng ngọc đó nghen… Nó mà viết văn bằng tiếng anh thì kiếm ra bạc triệu… Vợ tôi thương May lắm. Kêu May tới nhà nấu cho ăn rồi hát cho May nghe để dụ May làm con nuôi đó. Anh chị mà chê bỏ là tôi lượm May về nuôi liền…


    Không biết có phải vì những lời tôi nói không mà Chiến bước trở vào phòng khách. Nét mặt anh hơi dịu lại sự giận dữ. Ngồi xuống ghế, Chiến cười gượng.


    - Xin lỗi anh về sự bất nhã của tôi… Thú thực chuyện con May yêu một ông cha công giáo làm tôi chới với…


    Tôi cười như thông cảm với Chiến.


    - Tôi hiểu… Tôi còn giật mình khi nghe May nói yêu ông cha. Tôi nói thầm là con nhỏ này khùng… Yêu ai hổng yêu mà lại yêu ông cha nhà thờ. Đúng là hết thuốc chữa…


    Mọi người đều bật cười vì câu nói của tôi. Nhờ vậy mà không khí bớt nặng nề và căng thẳng. Nương vào đó tôi mới nói tiếp cố ý đánh động lòng thương con của Chiến.


    - May là đứa con hiếu thảo. Nó thương anh chị lắm. Tôi khuyên, đứa thì bỏ đạo, đứa thì trốn ba mẹ; hai đứa dắt nhau đi xây tổ uyên ương tới khi nào có con cái rồi dắt nhau về tạ tội với ba mẹ là xong. Nhưng May không chịu. Nó muốn ở gần anh chị. Nó muốn được anh chị vui vẻ khi có rể có cháu ngoại…


    Chiến thở dài. Còn Hân ứa nước mắt sụt sùi. Im lặng từ đầu tới cuối, bây giờ Dương mới lên tiếng.


    - Dạ bác… Bác có gặp ông linh mục…


    Vừa nói tới đó không biết nghĩ sao Dương sửa lại liền.


    - Bác có gặp người yêu của May chưa bác?


    - Gặp rồi… Cậu ta yêu May lắm. Khi biết tin May quyên sinh cậu ta có tới nhà tôi để gặp May. Cậu ta cho tôi biết là đang làm tất cả những gì có thể làm để cởi bỏ chiếc áo dòng… Mấy cháu cũng biết áo dòng nhiều nút nên cởi lâu lắm…


    Trừ May, hai cặp vợ chồng kia ré lên cười hắc hắc. Hai vợ chồng Chiến dù không cười thành tiếng nhưng cũng mỉm cười vì câu nói của tôi. Nhìn Dương với Miên, tôi nói song cốt ý nói với hai vợ chồng Chiến.


    - Yêu một linh mục là May '' swim against the tide ''. Bởi vậy May rất cần sự giúp đỡ của gia đình để lội ngược dòng nước chảy hầu đạt được ý nguyện của mình… Không được sự hổ trợ của những người thân yêu, May sẽ bị chết đuối…


    Nói ra câu đó, tôi biết hai cặp Dương Trâm và Miên Ánh, sinh trưởng ở Mỹ, hấp thụ văn hóa tây phương nên cởi mở và dễ chấp nhận hơn hai vợ chồng Chiến. Tôi hi vọng sự hiểu biết của họ sẽ giúp ích cho May nhiều. Họ có thể giải bày cho ba mẹ chấp nhận cuộc tình của May với Scott, làm cho anh an tâm mà cởi bỏ áo dòng. Dù không nhìn tôi cũng đoán biết Chiến có thái độ trầm tư. Còn Hân thì nắm tay con gái không rời như sợ nó trốn đi mất. Nhìn May, tôi buông câu nói đùa cốt ý làm cho không khí đỡ ngột ngạt và căng thẳng.

    - May… Bác đói muốn xỉu rồi mà ba mẹ cháu hổng cho bác ăn. Thôi bác cháu mình đi kiếm hamburger gặm đi…


    Chiến bật cười còn Hân có vẻ ngượng.


    - Dạ xin lỗi anh… Tụi này bối rối quá nên quên mất. Mời anh vào bàn ngồi…


    Hân đứng lên đi vào bếp. Chiến ấp úng xin lỗi. Vỗ vai Chiến, tôi cười thân mật nói.


    - Tôi nói giỡn vậy thôi… Tôi còn nhiều chuyện muốn nói cùng anh chị. Tôi chỉ mong anh chị thương May mà giúp nó vượt qua khó khăn… - Dạ… Anh nói phải… Vợ chồng tôi thương nó lắm… Từ từ tôi tính lại… Chuyện tình yêu và hôn nhân của nó với ông cha thì tôi để nó quyết định…


    Mặt của May tươi lên khi nghe ba nói. Nhìn tôi, May mấp máy môi mà tôi đoán là tiếng '' Thank you ''.

    Comment


    • #17
      17


      Thời gian sau. Tôi nhận được thư của May qua đường bưu điện. Trong phong thư còn có tấm ảnh May và Scott chụp chung với nhau.


      - Kính bác,


      Cháu định viết thư cho bác mà chần chờ mãi vì muốn gởi tới bác tin vui hay ít ra cũng là tin làm cho bác phấn khởi. Bác đã giúp cháu nhiều, đã ủng hộ cháu trong việc '' swim against the tide ''.

      Bây giờ cháu mới biết yêu Scott và muốn sống đời với anh, cháu không những phải lội ngược dòng nước chảy mà còn thêm ngược gió nữa bác ơi. Cháu chỉ có một an ủi là cháu được ở gần Scott. Cháu được nhận vào dạy học ở một trường trung học tại Denver.

      Lương cũng đủ cho cháu sống và chờ đợi. Thỉnh thoảng, có khi ba ngày, tuần lễ, mươi ngày; Scott xuống Denver sống với cháu hai ngày cuối tuần rồi về lại với đời linh mục của anh ấy.

      Scott có nói đã trình bày chuyện tình yêu éo le của mình để xin phép bề trên được cởi bỏ áo dòng trở về sống đời bình thường. Tuy nhiên cho tới nay vẫn chưa có trả lời. Phải nói Scott muốn thôi không làm linh mục nhưng cũng không muốn bỏ đạo. Scott vẫn muốn là con chiên của chúa, được đi nhà thờ. Vì thế mà Scott phải chờ sự chấp thuận từ Vatican. Cháu để Scott tự quyền quyết định mà không năn nỉ và nài ép gì thêm nữa. Cháu biết cởi bỏ áo dòng là Scott đã hi sinh quá nhiều cho tình yêu và cho cháu nữa. Anh chỉ có chút an ủi là ''
      thôi làm cha nhà thờ thì làm cha của con cháu. Cái nào cũng làm cha mà…''.

      Cách đây mấy ngày ba mẹ cháu có điện thoại lên bảo khi nào thăm nhà thì đưa Scott về cho ông bả gặp mặt. Cháu nghe mà run trong lòng.

      Tuy nhiên suy nghĩ kỹ cháu biết đã tới lúc phải cho Scott gặp gỡ ba mẹ và anh chị của cháu để hai bên có dịp nói chuyện hầu hiểu nhau, thông cảm nhau và hòa hợp với nhau. Riêng cháu, như bác đã biết, dù được sự ưng thuận hay không của ba mẹ hoặc của thiên hạ, cháu đã buột chặt đời mình vào đời của Scott rồi.

      Cháu đã gắn bó đời mình ngay phút giây đầu tiên nhìn Scott đứng trên bục gỗ rao giảng về giáo lý của thiên chúa. Nhờ bác chỉ dạy cháu đã lấy lại sự tự tín của chính mình để có thể ''
      hách vì yêu một linh mục '' dù phải mệt phờ người ra để chống đỡ dư luận, tập thản nhiên trước nụ cười khinh bỉ, làm ngơ khi nghe câu đàm tiếu của bạn bè, lạnh lùng với lời mỉa mai của người quen biết. Cháu không còn e ngại khi đi ra đường với Scott. Cháu sung sướng vì được xỏ tay anh ấy đi vào quán ăn.

      Có một điều an ủi cháu rất nhiều là Scott, dù chưa hoàn toàn cũng đã từ từ bước ra ngoài cái vỏ bọc linh mục để yêu cháu và để sống cho chính anh. Cách đây không lâu lắm, một buổi tối thứ bẩy, lúc chúng cháu ngồi ăn trong nhà hàng thì có một người tới chào hỏi: ''
      Xin lỗi… Nếu tôi không lầm thì ông là Father Scott Anderson?
      '' Scott cười trả lời:
      '' Đó là ngày xưa. Bây giờ tôi là Scott Anderson…''.

      Sau khi nói chuyện mấy câu người đó rút lui. Scott mới cười nói với cháu. ''
      Anh cảm thấy làm Scott Anderson nhẹ hơn làm Father Scott Anderson…''.
      Cháu mới cười nói đùa: ''
      Làm Father Anderson là anh vác thánh giá mà vác thánh giá là anh vác cả nhân loại trên vai anh.
      Còn làm Scott Anderson anh chỉ vác có mình em… nhẹ hều…''.
      Scott nhìn cháu nói một câu nghe thật ấm lòng: ''
      Càng ở gần bên May nhiều chừng nào anh càng khám phá ra tình yêu thật sự diễm lệ cũng như May của anh thật hách, hách hơn bất cứ ai…''.

      Xưa bác có nói: ''
      hạnh phúc không thể van xin mà có được…''.

      Điều đó đúng. Cháu còn nhận ra hạnh phúc của mình là một chuỗi nhân quả cấu thành từ ước muốn và hành động của chính mình. Scott có nói với cháu: ''
      mình gõ cửa thì cửa sẽ mở…

      Muốn được yêu thì mình phải yêu trước…''.


      Kính bác,


      Dù chưa nói hết những gì cháu muốn nói với bác song cháu nghĩ cũng đủ để cho bác biết cháu đang ở vào giai đoạn cuối của cuộc lội ngược dòng nước chảy. Có tới đích hay không thì cháu chưa biết nhưng cháu biết mình không đơn côi. Bên cạnh cháu còn có Scott. Yêu cháu chắc anh không để cho cháu chết chìm trong dòng nước chảy.


      Bác cho cháu gởi lời thăm bác gái. Scott nói nhớ tô phở của bác gái. Còn riêng cháu rất nhớ giọng hát lãng mạn và trử tình của bác gái. Bác và bác gái sửa soạn đi nghen. Khi nào có đám cưới, hai bác sẽ là người đầu tiên cháu gởi thiệp mời…


      Kính bác,


      May.




      18

      Nghe xong lá thư của May, Ngọc cười hỏi.


      - Vậy là mình đi ăn đám cưới ở Denver hả anh?

      Đang suy nghĩ về May, tôi buột miệng.


      - May… be…


      chu sa lan

      tháng 9 năm 2015
      Last edited by Poupi; 09-12-2015, 03:55 AM.

      Comment

      Working...
      X