Chương 85
Mùi hương gợi nhớ quê nhà của những bức họa vẽ bằng ngón tay và hồ nhão xộc thẳng vào mũi Zack khi anh chậm rãi đi dọc hành lang trống vắng đến phòng học duy nhất còn sáng đèn ngay phía cuối dãy nhà. Anh có thể nghe thấy tiếng phụ nữ cười đùa khi anh bước đến gần hơn, và anh dừng lại lúc đang ngấp nghé ngoài cửa, không chú tâm trong một khoảnh khắc, và đảo mắt nhìn những chiếc bàn thu nhỏ của 7 người phụ nữ ngay phía trước phòng.
Julie đang dựa lưng vào bàn, xung quanh cô là bảng phấn với những bức vẽ trẻ con treo lủng lẳng phía trên và những kí tự xếp theo bảng chữ cái cỡ khổng lồ xếp đầy cả phòng. Cô đã trang điểm cho buổi tập dượt trước lễ cưới tối nay, tóc cô được buộc gọn thành búi mềm phía sau làm cô trông có vẻ từng trải đến sững sờ. Anh ngưỡng mộ cái cách cô hiện diện trong cái váy bó sát màu đào trong khi cô ngẩng lên và thấy anh.
"Anh đến vừa đúng lúc" cô nói, sửa lại tư thế và mỉm cười với anh. "Chúng em đã xong bài học tối nay và ôn lại bài và có một buổi tiệc chia tay nho nhỏ" Cô vừa nói vừa hất đầu về phía chiếc bánh kem nhỏ và ly giấy trên bàn và chìa tay ra cho anh. Kéo anh lại gần và đan ngón tay vào anh, cô giải thích với mấy người còn lại "Zack đến đây tối nay là vì anh ấy mong mỏi được gặp các bạn trước khi chúng tôi rời khỏi đây vào tối nay" 7 gương mặt tập trung quan sát anh với những cung bậc phản ứng khác nhau từ rõ ràng khó chịu đến ngưỡng mộ hoàn toàn "Pauline" Julie bắt đầu "Tôi muốn cô gặp hôn phu của tôi. Zack, đây là Pauline Perkins - ".
Ở lần giới thiệu thứ hai, Zack nhận ra Julie đang thận trọng làm cho mọi chuyện có vẻ như là vinh dự của anh khi được biết họ, chứ không phải ngược lại. Cô đã làm điều đó đơn giản bằng cách kể một vài chi tiết đặc biệt của từng người, và Zack thấy sự căng thẳng của họ dần tan biến và tiếng cười khỏa lấp trở lại.
Bị ấn tượng vì khả năng tinh tế của cô, anh đứng thẳng sau khi bắt tay người cuối cùng và sánh vai với Julie ngay bàn làm việc. Khoảng lặng bối rối bất thình lình bị phá vỡ bởi người phụ nữ trẻ trạc 25 tuổi với một đứa bé nhỏ xíu nằm trong cái nôi kế bên bàn học của cô ta, Julie đã giới thiệu cô ấy là Rosalie Simet .
"Ông có muốn... ăn bánh" cô lúng túng nói nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Tôi chưa từng từ chối bánh" Zack nói dối với một nụ cười dễ chịu, rồi anh quay lại bàn và cắt cho bản thân một lát mỏng.
"Tôi tự làm đó" cô do dự thổ lộ.
Anh quay lại với một lát bánh sô cô la trong tay khi anh thấy Julie đang lặng lẽ móm chữ cho cô ta "Như thế nào?"
"Tôi - " đôi vai gẩy nhẳng của cô thẳng lên "Tôi đã đọc công thức!" cô tuyên bố với một vẻ tự hào làm Zack cảm thấy ngực anh nghẹn lại. "Và Peggy đã lái xe đưa chúng tôi đến đây" cô bổ sung và chỉ về phía người có tên Peggy Listrom. "Peggy đọc to hết thảy những bảng hiệu chỉ dẫn trên phố lúc chúng tôi chạy ngang qua".
"Anh ấy không quan tâm đến đâu" Peggy Listrom đỏ mặt dữ dội và nói "Ai cũng đọc được".
"Không phải ai cũng làm được" Zack nghe bản thân anh lên tiếng, bởi vì lúc đó anh nhìn những người phụ nữ với nét mặt hào hứng - hy vọng, anh sẽ phải làm điều gì đó để chắc chắn họ sẽ rời lớp học với tâm trạng đặc biệt. "Julie có kể là các cô đã không thể đọc trong một thời gian dài".
"Cô ấy kể cho anh nghe sao?" một trong số họ nói, điếng người khi biết Julie đã thổ lộ chuyện đó.
Anh gật đầu. "Tôi ngưỡng mộ các cô vô cùng vì đã dám đứng lên thay đổi" Nhìn vào Peggy Listrom, anh cười nói thêm "Khi nào cô học đọc bản đồ cô có thể chỉ cho tôi vài mánh khóe được không? Tôi bị lạc đường ngay từ lúc có ai đó mở bản đồ".
Một vài người khúc khích, và anh bổ sung "Ai đã đem rượu punch đến vậy?"
Một cánh tay giơ lên "Tôi".
"Cô có đọc công thức không?"
Cô lắc đầu tự hào làm Zack cảm thấy khó hiểu.
"Nó từ trong một cái lọ. Tôi đã đọc nhãn. Trong cửa hàng tạp hóa. Nó có giá 1 đô và 69 xu. Tôi cũng đã đọc như vậy".
"Tôi uống một chút được không?"
Cô ta gật đầu và lại cảm thấy ngực mình thắt lại khi anh rót ra ly giấy một ít đồ uống có màu đỏ. Anh lơ đãng làm vây một ít vào cổ tay áo, và Rosalie Silmet đứng lên.
"Để tôi chỉ anh phòng tắm và anh có thể chườm nước lạnh vào đó".
"Cảm ơn" anh nói, sợ rằng sẽ làm tổn thương cảm giác mỏng manh nếu từ chối "Tối nay gặp học sinh của Julie làm tôi cảm thấy căng thẳng quá" anh đùa "Tôi sợ cô ấy sẽ hủy đám cưới nếu các cô không thích tôi" anh nói thêm trong lúc theo sát gót Rosalie Silmet ra khỏi phòng, và anh cảm thấy như thể mình đã đạt được một điều gì đó tuyệt diệu vì cả phòng học vỡ tung tiếng cười.
Khi anh quay lại thì không khí buổi tiệc đã hơi lắng xuống, và mọi người đang lo lắng Julie sẽ trễ buổi tập dượt.
"Vẫn còn đủ thời gian" Cô nói với họ khi Zack đứng bên cạnh hớp rượu. Anh nhận thấy Rosalie Silmet nhoài người và thì thầm khẩn thiết với Debby Sue Cassidy nhưng cô ta lắc đầu. cho đến lúc đó, người phụ nữ được Julie che chở với mái tóc nâu suôn thẳng vén ra sau tai vẫn ngồi im lặng tại bàn của mình - không nói nhiều, Zack chú tâm, và Zack tự hỏi có điều gì ở cô ta khiến cho Julie bị ấn tượng đến vậy. Những người khác hoàn toàn lôi cuốn.
"Julie" Rosalie nói "Debby Sue có biết một bài thơ tạm biệt cho cô, nhưng giờ cô ấy không chịu đọc nó".
Nhận ra tức thì anh chính là lý do, Zack bắt đầu khẩn cầu cô ấy, nhưng giọng Julie xen vào một cách êm dịu và khuyến khích .
"Làm ơn đọc nó cho tôi, Debby".
"Nhưng không hay lắm" Debby tuyệt vọng nói.
"Làm ơn".
Tay cô ta run lên khi cô miễn cưỡng cầm một mảnh giấy trên bàn .
"Nó không ăn vần lắm".
"Thơ không nhất định phải có vần.Một vài bài thơ xuất sắc nhất thế giới cũng không có vần. Chưa có ai từng làm thơ cho tôi cả" Julie nói thêm "Tôi rất vinh hạnh".
Debby có vẻ tự tin lên vì câu nói đó, và bờ vai cô trở nên cương quyết. Liếc mắt nhìn Zack một cách e sợ lần cuối, cô nói.
"Tôi đặt tên nó là 'cảm ơn Julie'".
Khi Debby bắt đầu đọc, giọng nói của cô mạnh mẽ và truyền cảm hơn với từng câu chữ.
Tôi đã từng xấu hổ.
Và nay tôi tự hào.
Thế giới từng là bóng tối.
Và giờ nó rạng rỡ.
Tôi từng cúi đầu mà đi.
Và giờ tôi hiên ngang đứng thẳng.
Tôi từng có những giấc mơ.
Nhưng giờ tôi có hy vọng.
Cảm ơn Julie.
Zack nhìn cô chằm chằm, đơn giản vì những câu chữ ấn tượng đó xuyên thẳng qua tâm trí anh, và ngụm rượu bị nghẽn lại giữa miệng.
Anh quan sát Julie cười và hỏi xin bài thơ, và anh thấy cô vùi nó vào giữa ngực giống như cô đã làm với chiếc nhẫn của anh ở Mexico City. Buổi tiệc kết thúc, và anh đã nói tất cả những điều thích hợp và nhìn họ dần dần đi khỏi.
Trong khi Julie dọn dẹp bàn làm việc thì anh nhàn nhã đi đến bảng thông báo trên tường, nhưng tâm trí anh không đặt vào những bức tranh thiếu nhi về hoa cỏ mùa xuân ngay trước mắt. Anh vẫn nhớ bài thơ anh vừa nghe, nó đã nói chính xác những gì anh cảm nhận được về Julie, và anh tiếp tục nghĩ về cô ở Colorado, đưa tay cho anh, mặt cô lấp đầy niềm vui thích và ngưỡng mộ khi cô cô giải thích cho anh hiểu.
"Ồ Zack,... quan sát họ khám phá ra bản thân có thể đọc giống như là đang cầm giữ một phép màu trong tay vậy đó" .
Một sợi dây thun trượt khỏi tai anh khoảng một inch và nhẹ nhàng đập vào bảng thông báo, và anh liếc mắt nhìn lên vì nghĩ có cái gì đó rơi xuống từ trên đầu. Cú bắn thứ hai ngay thái dương anh, gần hơn lần đầu, và anh quay lại, mỉm cười và cố kìm lại những cảm xúc sâu lắng anh đang có. Julie nhấp nhỏm khỏi bàn làm việc, sợi dây thun thấp thoáng trên ngón tay cô khi cô khiến anh toát mồ hôi .
"Bắn hay lắm, Wyatt" anh cố đùa.
"Em được chuyên gia huấn luyện kia mà" Julie cười nhẹ và đi ra, nhưng cô hoàn toàn không bận tâm đến câu pha trò của anh "Anh đang nghĩ gì vậy, ngài Benedict" cô ướm lời khi cô buông tay và thử chuyển mục tiêu sang một cuốn sách trên bàn. Và đấm nó.
Túi xách của cô đã đóng lại và Zack bước về phía cô, không biết phải trả lời cô ra sao.
Rõ ràng cô biết anh đang nghĩ gì, bởi vì cô lắc lắc đầu, khoanh tay ngang ngực và hỏi một cách ngây thơ .
"Anh có thích mấy quý cô của em không?"
"Anh - Debby Sue Cassidy của em thì khác. Họ đều - không phải như anh mong đợi, anh chỉ có thể nói vậy".
"Vài tháng trước anh còn không thể khiến họ nói được một chữ nếu anh có ở đây".
"Bây giờ họ tự tin hơn rồi" .
"Anh nghĩ vậy à?" cô hỏi với giọng buồn cười, hồ nghi "Nếu tối nay họ biết anh đến thì em không tài nào kéo họ vào lớp được đâu. Vợ ông bán thịt sẽ dự buổi tiệc chiêu đãi của chúng ta, và cha mẹ của toàn thể học sinh của em cũng đến, và người giúp việc trong nhà thờ cũng vậy. Nhưng em không thể khiến cho mấy người đó tin rằng em thật sự muốn họ đến, và em đã trải qua quá nhiều thời gian với họ hơn bất cứ ai. Lòng tự trọng của họ quá cao. Sau khi em trở về từ Colorado với số tiền quyên góp được ở Amarillo, em đã thiết kế một vài chương trình đặc biệt để nâng cao khả năng của họ".
"Làm sao em biết một người nào đó biết đọc hay không?"
"Một đối một. Bằng miệng. Với những phương tiện thích hợp thì việc đó cũng đơn giản thôi. Và anh sẽ không gọi nó là 'kiểm tra' vì họ quá sợ hãi khi đề cập đến từ ngữ. Anh biết em khám phá ra cái gì không?"
Anh lắc đầu và bị thôi miên vào lòng nhiệt tình và nhún nhường quan tâm của cô.
"Em khám phá ra rằng Debby có thể đọc ngang ngửa học sinh lớp 3 và hai trong số họ có khiếm khuyết về khả năng học tập ở mức độ vừa, và đó là lý do họ không đọc được. Và anh có biết họ còn cần điều gì tương tự với việc cần được chỉ dạy hay không" Khi anh lắc đầu lần nữa thì cô chua xót nói "Họ cần em. Một người quan tâm. Chúa ơi, họ - họ tỏa sáng khi có một phụ nữ khác tin tưởng họ, và kiên trì cùng họ trong một thời gian ngắn. Không nhất định phải là giáo viên - chỉ là một phụ nữ khác. Tương lai của con Rosalie phụ thuộc hoàn toàn vào Katherine, cô ấy sẽ đảm đương công việc của em, vấn đề là có thể giữ cho Rosalie tin vào bản thân cô ấy và tiếp tục học hay không. Nếu cô ấy không thể thì đứa bé có sẽ lớn lên trong cảnh túng quẫn, như mẹ cô đã từng. Có một vài nhóm người đã bắt đầu đi khắp đất nước, chương trình được gây quỹ từ một vài tập đoàn, và một trong số đó là "Mù chữ. Vượt qua nó" có một chương trình tầm cỡ quốc gia dành riêng cho phụ nữ. Em mới được biết về nó cách đây vài ngày".
Lắng nghe cô nói, quan sát cô, Zack không biết nên ghi chi phiếu hay tham gia giảng dạy.
"Em biết Rachel quyết định từ bỏ sự nghiệp ngay khi hai người kết hôn, và em - em phải nói cho anh biết em muốn tiếp tục công việc dạy học ở California, Zack. Cho phụ nữ trưởng thành, không phải trẻ con. Em muốn tham gia vào chương trình đó" cô nói với chút ít tuyệt vọng.
"Và đó là lý do em muốn anh đến đây tối nay" anh khô khan, ngẫm nghĩ đến sự so sánh lố bịch giữa tham vọng vô bờ, tự coi mình là trung tâm vũ trụ của Rachel với khát vọng được giúp những người cùng phái của Julie.
Hoàn toàn hiểu lầm lý do anh dùng giọng điệu đó, cô đưa mắt nhìn anh và khẩn cầu .
"Em có những món quà cần trao tay mọi người, Zack. Em phải làm".
Zack vồ lấy và ôm cô thật chặt .
"Em là món quà" anh thì thầm mãnh liệt "em có nhiều góc cạnh hơn viên kim cương em đang đeo, và anh quá điên cuồng vì những góc cạnh đó..."
Khi anh ngửa đầu và nởi lỏng vòng tay, cô chà nhẹ ngón tay lên chiếc cà vạt bằng lụa của anh và nhìn anh suy tư .
"Debby bị mất việc vì gia đình cô ấy đang làm công đã chuyển đi nơi khác. Cô ấy không làm được gì nhiều ngoại trừ giúp việc nhà..."
Zack nâng cằm cô lên và nói ngay lập tức.
"Anh có một ngôi nhà rất lớn".
Mùi hương gợi nhớ quê nhà của những bức họa vẽ bằng ngón tay và hồ nhão xộc thẳng vào mũi Zack khi anh chậm rãi đi dọc hành lang trống vắng đến phòng học duy nhất còn sáng đèn ngay phía cuối dãy nhà. Anh có thể nghe thấy tiếng phụ nữ cười đùa khi anh bước đến gần hơn, và anh dừng lại lúc đang ngấp nghé ngoài cửa, không chú tâm trong một khoảnh khắc, và đảo mắt nhìn những chiếc bàn thu nhỏ của 7 người phụ nữ ngay phía trước phòng.
Julie đang dựa lưng vào bàn, xung quanh cô là bảng phấn với những bức vẽ trẻ con treo lủng lẳng phía trên và những kí tự xếp theo bảng chữ cái cỡ khổng lồ xếp đầy cả phòng. Cô đã trang điểm cho buổi tập dượt trước lễ cưới tối nay, tóc cô được buộc gọn thành búi mềm phía sau làm cô trông có vẻ từng trải đến sững sờ. Anh ngưỡng mộ cái cách cô hiện diện trong cái váy bó sát màu đào trong khi cô ngẩng lên và thấy anh.
"Anh đến vừa đúng lúc" cô nói, sửa lại tư thế và mỉm cười với anh. "Chúng em đã xong bài học tối nay và ôn lại bài và có một buổi tiệc chia tay nho nhỏ" Cô vừa nói vừa hất đầu về phía chiếc bánh kem nhỏ và ly giấy trên bàn và chìa tay ra cho anh. Kéo anh lại gần và đan ngón tay vào anh, cô giải thích với mấy người còn lại "Zack đến đây tối nay là vì anh ấy mong mỏi được gặp các bạn trước khi chúng tôi rời khỏi đây vào tối nay" 7 gương mặt tập trung quan sát anh với những cung bậc phản ứng khác nhau từ rõ ràng khó chịu đến ngưỡng mộ hoàn toàn "Pauline" Julie bắt đầu "Tôi muốn cô gặp hôn phu của tôi. Zack, đây là Pauline Perkins - ".
Ở lần giới thiệu thứ hai, Zack nhận ra Julie đang thận trọng làm cho mọi chuyện có vẻ như là vinh dự của anh khi được biết họ, chứ không phải ngược lại. Cô đã làm điều đó đơn giản bằng cách kể một vài chi tiết đặc biệt của từng người, và Zack thấy sự căng thẳng của họ dần tan biến và tiếng cười khỏa lấp trở lại.
Bị ấn tượng vì khả năng tinh tế của cô, anh đứng thẳng sau khi bắt tay người cuối cùng và sánh vai với Julie ngay bàn làm việc. Khoảng lặng bối rối bất thình lình bị phá vỡ bởi người phụ nữ trẻ trạc 25 tuổi với một đứa bé nhỏ xíu nằm trong cái nôi kế bên bàn học của cô ta, Julie đã giới thiệu cô ấy là Rosalie Simet .
"Ông có muốn... ăn bánh" cô lúng túng nói nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Tôi chưa từng từ chối bánh" Zack nói dối với một nụ cười dễ chịu, rồi anh quay lại bàn và cắt cho bản thân một lát mỏng.
"Tôi tự làm đó" cô do dự thổ lộ.
Anh quay lại với một lát bánh sô cô la trong tay khi anh thấy Julie đang lặng lẽ móm chữ cho cô ta "Như thế nào?"
"Tôi - " đôi vai gẩy nhẳng của cô thẳng lên "Tôi đã đọc công thức!" cô tuyên bố với một vẻ tự hào làm Zack cảm thấy ngực anh nghẹn lại. "Và Peggy đã lái xe đưa chúng tôi đến đây" cô bổ sung và chỉ về phía người có tên Peggy Listrom. "Peggy đọc to hết thảy những bảng hiệu chỉ dẫn trên phố lúc chúng tôi chạy ngang qua".
"Anh ấy không quan tâm đến đâu" Peggy Listrom đỏ mặt dữ dội và nói "Ai cũng đọc được".
"Không phải ai cũng làm được" Zack nghe bản thân anh lên tiếng, bởi vì lúc đó anh nhìn những người phụ nữ với nét mặt hào hứng - hy vọng, anh sẽ phải làm điều gì đó để chắc chắn họ sẽ rời lớp học với tâm trạng đặc biệt. "Julie có kể là các cô đã không thể đọc trong một thời gian dài".
"Cô ấy kể cho anh nghe sao?" một trong số họ nói, điếng người khi biết Julie đã thổ lộ chuyện đó.
Anh gật đầu. "Tôi ngưỡng mộ các cô vô cùng vì đã dám đứng lên thay đổi" Nhìn vào Peggy Listrom, anh cười nói thêm "Khi nào cô học đọc bản đồ cô có thể chỉ cho tôi vài mánh khóe được không? Tôi bị lạc đường ngay từ lúc có ai đó mở bản đồ".
Một vài người khúc khích, và anh bổ sung "Ai đã đem rượu punch đến vậy?"
Một cánh tay giơ lên "Tôi".
"Cô có đọc công thức không?"
Cô lắc đầu tự hào làm Zack cảm thấy khó hiểu.
"Nó từ trong một cái lọ. Tôi đã đọc nhãn. Trong cửa hàng tạp hóa. Nó có giá 1 đô và 69 xu. Tôi cũng đã đọc như vậy".
"Tôi uống một chút được không?"
Cô ta gật đầu và lại cảm thấy ngực mình thắt lại khi anh rót ra ly giấy một ít đồ uống có màu đỏ. Anh lơ đãng làm vây một ít vào cổ tay áo, và Rosalie Silmet đứng lên.
"Để tôi chỉ anh phòng tắm và anh có thể chườm nước lạnh vào đó".
"Cảm ơn" anh nói, sợ rằng sẽ làm tổn thương cảm giác mỏng manh nếu từ chối "Tối nay gặp học sinh của Julie làm tôi cảm thấy căng thẳng quá" anh đùa "Tôi sợ cô ấy sẽ hủy đám cưới nếu các cô không thích tôi" anh nói thêm trong lúc theo sát gót Rosalie Silmet ra khỏi phòng, và anh cảm thấy như thể mình đã đạt được một điều gì đó tuyệt diệu vì cả phòng học vỡ tung tiếng cười.
Khi anh quay lại thì không khí buổi tiệc đã hơi lắng xuống, và mọi người đang lo lắng Julie sẽ trễ buổi tập dượt.
"Vẫn còn đủ thời gian" Cô nói với họ khi Zack đứng bên cạnh hớp rượu. Anh nhận thấy Rosalie Silmet nhoài người và thì thầm khẩn thiết với Debby Sue Cassidy nhưng cô ta lắc đầu. cho đến lúc đó, người phụ nữ được Julie che chở với mái tóc nâu suôn thẳng vén ra sau tai vẫn ngồi im lặng tại bàn của mình - không nói nhiều, Zack chú tâm, và Zack tự hỏi có điều gì ở cô ta khiến cho Julie bị ấn tượng đến vậy. Những người khác hoàn toàn lôi cuốn.
"Julie" Rosalie nói "Debby Sue có biết một bài thơ tạm biệt cho cô, nhưng giờ cô ấy không chịu đọc nó".
Nhận ra tức thì anh chính là lý do, Zack bắt đầu khẩn cầu cô ấy, nhưng giọng Julie xen vào một cách êm dịu và khuyến khích .
"Làm ơn đọc nó cho tôi, Debby".
"Nhưng không hay lắm" Debby tuyệt vọng nói.
"Làm ơn".
Tay cô ta run lên khi cô miễn cưỡng cầm một mảnh giấy trên bàn .
"Nó không ăn vần lắm".
"Thơ không nhất định phải có vần.Một vài bài thơ xuất sắc nhất thế giới cũng không có vần. Chưa có ai từng làm thơ cho tôi cả" Julie nói thêm "Tôi rất vinh hạnh".
Debby có vẻ tự tin lên vì câu nói đó, và bờ vai cô trở nên cương quyết. Liếc mắt nhìn Zack một cách e sợ lần cuối, cô nói.
"Tôi đặt tên nó là 'cảm ơn Julie'".
Khi Debby bắt đầu đọc, giọng nói của cô mạnh mẽ và truyền cảm hơn với từng câu chữ.
Tôi đã từng xấu hổ.
Và nay tôi tự hào.
Thế giới từng là bóng tối.
Và giờ nó rạng rỡ.
Tôi từng cúi đầu mà đi.
Và giờ tôi hiên ngang đứng thẳng.
Tôi từng có những giấc mơ.
Nhưng giờ tôi có hy vọng.
Cảm ơn Julie.
Zack nhìn cô chằm chằm, đơn giản vì những câu chữ ấn tượng đó xuyên thẳng qua tâm trí anh, và ngụm rượu bị nghẽn lại giữa miệng.
Anh quan sát Julie cười và hỏi xin bài thơ, và anh thấy cô vùi nó vào giữa ngực giống như cô đã làm với chiếc nhẫn của anh ở Mexico City. Buổi tiệc kết thúc, và anh đã nói tất cả những điều thích hợp và nhìn họ dần dần đi khỏi.
Trong khi Julie dọn dẹp bàn làm việc thì anh nhàn nhã đi đến bảng thông báo trên tường, nhưng tâm trí anh không đặt vào những bức tranh thiếu nhi về hoa cỏ mùa xuân ngay trước mắt. Anh vẫn nhớ bài thơ anh vừa nghe, nó đã nói chính xác những gì anh cảm nhận được về Julie, và anh tiếp tục nghĩ về cô ở Colorado, đưa tay cho anh, mặt cô lấp đầy niềm vui thích và ngưỡng mộ khi cô cô giải thích cho anh hiểu.
"Ồ Zack,... quan sát họ khám phá ra bản thân có thể đọc giống như là đang cầm giữ một phép màu trong tay vậy đó" .
Một sợi dây thun trượt khỏi tai anh khoảng một inch và nhẹ nhàng đập vào bảng thông báo, và anh liếc mắt nhìn lên vì nghĩ có cái gì đó rơi xuống từ trên đầu. Cú bắn thứ hai ngay thái dương anh, gần hơn lần đầu, và anh quay lại, mỉm cười và cố kìm lại những cảm xúc sâu lắng anh đang có. Julie nhấp nhỏm khỏi bàn làm việc, sợi dây thun thấp thoáng trên ngón tay cô khi cô khiến anh toát mồ hôi .
"Bắn hay lắm, Wyatt" anh cố đùa.
"Em được chuyên gia huấn luyện kia mà" Julie cười nhẹ và đi ra, nhưng cô hoàn toàn không bận tâm đến câu pha trò của anh "Anh đang nghĩ gì vậy, ngài Benedict" cô ướm lời khi cô buông tay và thử chuyển mục tiêu sang một cuốn sách trên bàn. Và đấm nó.
Túi xách của cô đã đóng lại và Zack bước về phía cô, không biết phải trả lời cô ra sao.
Rõ ràng cô biết anh đang nghĩ gì, bởi vì cô lắc lắc đầu, khoanh tay ngang ngực và hỏi một cách ngây thơ .
"Anh có thích mấy quý cô của em không?"
"Anh - Debby Sue Cassidy của em thì khác. Họ đều - không phải như anh mong đợi, anh chỉ có thể nói vậy".
"Vài tháng trước anh còn không thể khiến họ nói được một chữ nếu anh có ở đây".
"Bây giờ họ tự tin hơn rồi" .
"Anh nghĩ vậy à?" cô hỏi với giọng buồn cười, hồ nghi "Nếu tối nay họ biết anh đến thì em không tài nào kéo họ vào lớp được đâu. Vợ ông bán thịt sẽ dự buổi tiệc chiêu đãi của chúng ta, và cha mẹ của toàn thể học sinh của em cũng đến, và người giúp việc trong nhà thờ cũng vậy. Nhưng em không thể khiến cho mấy người đó tin rằng em thật sự muốn họ đến, và em đã trải qua quá nhiều thời gian với họ hơn bất cứ ai. Lòng tự trọng của họ quá cao. Sau khi em trở về từ Colorado với số tiền quyên góp được ở Amarillo, em đã thiết kế một vài chương trình đặc biệt để nâng cao khả năng của họ".
"Làm sao em biết một người nào đó biết đọc hay không?"
"Một đối một. Bằng miệng. Với những phương tiện thích hợp thì việc đó cũng đơn giản thôi. Và anh sẽ không gọi nó là 'kiểm tra' vì họ quá sợ hãi khi đề cập đến từ ngữ. Anh biết em khám phá ra cái gì không?"
Anh lắc đầu và bị thôi miên vào lòng nhiệt tình và nhún nhường quan tâm của cô.
"Em khám phá ra rằng Debby có thể đọc ngang ngửa học sinh lớp 3 và hai trong số họ có khiếm khuyết về khả năng học tập ở mức độ vừa, và đó là lý do họ không đọc được. Và anh có biết họ còn cần điều gì tương tự với việc cần được chỉ dạy hay không" Khi anh lắc đầu lần nữa thì cô chua xót nói "Họ cần em. Một người quan tâm. Chúa ơi, họ - họ tỏa sáng khi có một phụ nữ khác tin tưởng họ, và kiên trì cùng họ trong một thời gian ngắn. Không nhất định phải là giáo viên - chỉ là một phụ nữ khác. Tương lai của con Rosalie phụ thuộc hoàn toàn vào Katherine, cô ấy sẽ đảm đương công việc của em, vấn đề là có thể giữ cho Rosalie tin vào bản thân cô ấy và tiếp tục học hay không. Nếu cô ấy không thể thì đứa bé có sẽ lớn lên trong cảnh túng quẫn, như mẹ cô đã từng. Có một vài nhóm người đã bắt đầu đi khắp đất nước, chương trình được gây quỹ từ một vài tập đoàn, và một trong số đó là "Mù chữ. Vượt qua nó" có một chương trình tầm cỡ quốc gia dành riêng cho phụ nữ. Em mới được biết về nó cách đây vài ngày".
Lắng nghe cô nói, quan sát cô, Zack không biết nên ghi chi phiếu hay tham gia giảng dạy.
"Em biết Rachel quyết định từ bỏ sự nghiệp ngay khi hai người kết hôn, và em - em phải nói cho anh biết em muốn tiếp tục công việc dạy học ở California, Zack. Cho phụ nữ trưởng thành, không phải trẻ con. Em muốn tham gia vào chương trình đó" cô nói với chút ít tuyệt vọng.
"Và đó là lý do em muốn anh đến đây tối nay" anh khô khan, ngẫm nghĩ đến sự so sánh lố bịch giữa tham vọng vô bờ, tự coi mình là trung tâm vũ trụ của Rachel với khát vọng được giúp những người cùng phái của Julie.
Hoàn toàn hiểu lầm lý do anh dùng giọng điệu đó, cô đưa mắt nhìn anh và khẩn cầu .
"Em có những món quà cần trao tay mọi người, Zack. Em phải làm".
Zack vồ lấy và ôm cô thật chặt .
"Em là món quà" anh thì thầm mãnh liệt "em có nhiều góc cạnh hơn viên kim cương em đang đeo, và anh quá điên cuồng vì những góc cạnh đó..."
Khi anh ngửa đầu và nởi lỏng vòng tay, cô chà nhẹ ngón tay lên chiếc cà vạt bằng lụa của anh và nhìn anh suy tư .
"Debby bị mất việc vì gia đình cô ấy đang làm công đã chuyển đi nơi khác. Cô ấy không làm được gì nhiều ngoại trừ giúp việc nhà..."
Zack nâng cằm cô lên và nói ngay lập tức.
"Anh có một ngôi nhà rất lớn".
Comment