Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em Minh Hiểu Khê

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    Chương 15




    Sáng sớm, ánh ban mai đầu tiên rọi vào phòng bệnh.

    Những hạt bụi trong không trung nhảy múa trong ánh nắng vàng.

    Khi Thành Viện mở mắt ra từ trong giấc mộng, cái nhìn đầu tiên đã thấy ngay bóng Tiểu Mễ vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh.

    Tiểu Mễ đã ở đây có đến ba ngày rồi.

    Trong suốt ba ngày, Tiểu Mễ không hề rời khỏi phòng bệnh của cô cô (tức là dì Thành í ^^), không đi học, không về ký túc, thậm chí cũng chẳng đi thăm Doãn Đường Diêu đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ngay sát bên.

    Thành Viện không hiểu chuyện gì đã xảy ra, từ hôm sinh nhật Doãn Đường Diêu tái phát bệnh tim, vì phải chăm sóc cô mình nên không đi thăm anh được, sau đó mọi việc lại trở nên không thể hiểu nổi. Uy Quả Quả nói Doãn Đường Diêu bệnh nặng lắm, suýt nữa là chết, thế thì, Tiểu Mễ phải căng thẳng lo lắng cho anh mới phải chứ.

    Tại sao suốt ngày suốt đêm, Tiểu Mễ cứ như bức tượng ngồi lì bên cạnh giường của cô cô? Từ ban ngày đến đêm tối, thời gian dài thế Tiểu Mễ vẫn đờ đẫn ngồi nhìn cô cô đến xuất thần, đôi vai gầy yếu như một tờ giấy mỏng.

    Thành Viện bước đến bên, thấy cô cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế là cô nhẹ nhàng hỏi Tiểu Mễ: "Tình hình vẫn tốt chứ?"

    Tiểu Mễ gật đầu: "Suốt đêm qua dì Thành không tỉnh dậy."

    Thành Viện im lặng.

    Thời gian ngủ mê của cô cô càng ngày càng dài, trong một ngày thời gian tỉnh táo không vượt quá năm, sáu tiếng. Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên cứ nhìn thấy bệnh tình chuyển biến xấu của cô cô lại cảm thấy đau lòng bất lực, làm cô mỗi lần ngủ đều mơ thấy ác mộng.

    "Tại sao không làm phẫu thuật?"

    Tiểu Mễ cắn môi hỏi.

    Thành Viện nhìn nhìn cô, thờ ơ nói: "Bác sĩ nói cũng vô ích thôi."

    Tiểu Mễ rùng mình một cái, sắc mặt tự nhiên trắng bệch: "Tại sao? Chúng ta đổi bệnh viện khác đi, nói không chừng..."

    Thành Viện nhìn gương mặt cô cô đang chìm trong giấc ngủ sâu, đôi mày nhíu lại thật chặt, cô xoay người tiến đến cửa sổ. Tiểu Mễ cũng bước theo, trong đáy mắt có sự bướng bỉnh kinh người.

    "Chúng ta có thể tìm bệnh viện khác tốt hơn..."

    "Sao cậu lại biết chuyện cô mình đã từng thay tim?" Lúc đầu bên phía bệnh viện miễn phí ca phẫu thuật thay tim cho cô cô, điều kiện duy nhất yêu cầu họ đáp ứng là không được nói cho bất kỳ người nào biết về cuộc phẫu thuật thay tim này. Nhưng ba ngày trước, Tiểu Mễ lại vô tình biết được, hơn nữa Bùi Ưu cũng biết rồi, Viện trưởng Nhậm dường như cũng ngầm thừa nhận việc thay tim cho cô cô từ đây có thể công khai.

    "..."

    Tiểu Mễ trầm lặng, trong ánh ban mai, môi cô tái nhợt gần như trong suốt.

    Thành Viện lãnh đạm nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ: "Chúng tôi không có tiền, trước giờ vẫn rất nghèo, may mắn là gặp được nhiều người tốt bụng, cho nên cô mới có thể trở thành người quản lý của ký túc xá, tớ cũng có thể tới Thánh Du học. Cô tớ có bệnh về tim, sức khỏe rất kém, nếu như không phải là lần phẫu thuật thay tim ấy, chắc lúc đó cô tớ đã mất rồi. Phẫu thuật thay tim nào phải là chuyện chúng tôi có thể làm được, cho nên quãng thời gian cô tớ có thể sống thêm trên thế gian này giống như là món quà thiên sứ ban tặng vậy..."

    Thành Viện lặng lẽ nói:

    "Nhưng mà, thời hạn của món quà đã đến rồi. Bác sĩ nói, do sức khỏe của cô tớ trước đây đã quá yếu, lại thêm phản ứng bài xích của cuộc phẫu thuật thay tim, đã dẫn đến sự suy kiệt nghiêm trọng của toàn bộ cơ quan trong cơ thể."

    Tiểu Mễ kinh sợ.

    "Nếu chữa trị mà còn có tác dụng thì cho dù nghèo cỡ nào mình cũng đưa cô đến tất cả các bệnh viện." Thành Viện im lặng nhìn về phía dì Thành đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, rất lâu sau mới nói tiếp, "Cô đã rất mệt rất mệt rồi... cậu có biết để tặng cậu rượu nếp, cô mình đã mệt đến nỗi ngủ mê mệt suốt hai ngày không hề mở mắt lần nào không..."

    Hàng lông mi cô đờ đẫn không nhúc nhích.

    Nước mắt lóng lánh từ hai gò má trắng bệch chảy xuống.

    Thành Viện cười nhẹ, nói với cô: "Tớ không có ý phiền trách gì cậu đâu. Vì lúc cô mình ủ rượu cho cậu đã rất vui vẻ, cô luôn mỉm cười, nụ cười đó thậm chí còn khiến mình ghen tị nữa, dường như chỉ là vì ủ rượu cho cậu cô mới có thể hạnh phúc như thế... Tiểu Mễ, cô thật sự rất thích cậu đấy! "

    Ánh nắng ban mai.

    Trên giường bệnh, dì Thành lặng lẽ ngủ, dì ngủ rất bình yên, đuôi mắt có những nếp nhăn mờ mờ, khóe môi có nét cười yên tĩnh.

    Những hạt bụi nho nhỏ nhảy múa chuyển động trong ánh nắng vàng rực rỡ.

    Tiểu Mễ thẫn thờ đứng bên cửa sổ, ngoài kia là bầu trời xanh biếc, từng cụm mây trắng nhẹ nhàng trôi. Bên tai cô là một khoảng yên tĩnh, máu trong cơ thể lưu thông chậm rãi, phảng phất như có tiếng vọng, trong ánh nắng như lặng lẽ lay động tầng tầng lớp lớp.

    "Vậy nên, mình không muốn cô phải chịu quá nhiều đau khổ nữa." Thành Viện mở cửa sổ cho gió mát ùa vào phòng, thấp giọng nói, "Chúng mình ở bên cạnh cô thế này có lẽ sẽ tốt hơn."

    Tiểu Mễ không nói nổi lời nào.

    Gió nhẹ thổi tung mái tóc ngắn của cô, đôi mắt cô đã đánh mất đi thần thái mọi ngày, u ám trống rỗng, cứ ngẩn ngơ đứng mãi mà không định thần lại được.

    Cửa phòng bệnh mở ra không một tiếng động.

    Bùi Ưu bước vào, anh đến bên giường nhìn dì Thành đang say ngủ, nhẹ nhàng thay bình truyền dịch khác cho dì, điều chỉnh lại tốc độ cho phù hợp. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thành Viện và Tiểu Mễ đang đứng bên cửa sổ.

    Thành Viện gật đầu với anh.

    Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lặng lẽ dời sang Tiểu Mễ đang đứng cạnh đó. Tiểu Mễ thất thần nhìn anh, trong ánh mắt có một nỗi đau không biết nên thế nào, đôi môi hơi run run, thế là trong ánh mắt anh cũng dần dần xuất hiện một nỗi đau như thế.

    Rất lặng lẽ.

    Ánh mắt anh và cô giao nhau trong không trung.

    Thành Viện cúi thấp đầu, không muốn nhìn thấy bộ dạng anh và Tiểu Mễ nhìn nhau chăm chú thế nữa, cảm giác đó giống như cô bị tách biệt hẳn ra vậy. Cô cầm lấy bình thủy, chuẩn bị đi đun nước sôi, mới bước đến bên cửa thì "rầm" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh mở toang.

    Khuôn mặt trắng bệch.

    Đôi môi tím ngắt.

    Cánh mũi lấp lánh thiên sứ nho nhỏ bằng bạc.

    Doãn Đường Diêu yếu ớt tựa vào cửa, anh mím chặt đôi môi, đồng tử u ám co nhỏ lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đó trong phòng bệnh, lồng ngực nhấp nhô rối loạn, đôi chân mềm nhũn, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã quỵ.

    "Bác sĩ nói anh không được cử động! "

    "Anh không thể xuống giường! "

    "Bác sĩ! Bác sĩ..."

    Các y tá phía sau Doãn Đường Diêu ra sức ngăn cản anh, một y tá còn giơ cao bình truyền dịch, đầu kim truyền gắn vào tay anh dường như tứa ra chút máu tươi, giống như bị người ta ra sức bẻ gãy, một cô y tá hoảng loạn đẩy xe lăn đến, một cô y tá đang hoảng sợ giữ lấy anh.

    "Cút ra! "

    Doãn Đường Diêu hét, một luồng nộ khí thoát ra khiến cô y tá sợ đến nỗi phải lập tức buông anh ra.

    Bùi Ưu thất kinh, vội chạy đến:

    "Diêu! Em đang làm gì vậy? Em vẫn chưa được xuống giường! "

    Doãn Đường Diêu nhìn về phía cô.

    Ánh nắng sớm mai từ cửa sổ tràn vào phòng, cô đứng quay lưng lại cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót lung linh trên người cô. Cô giống như một thiên sứ xinh đẹp, mái tóc ngắn, chiếc váy trắng, ánh nắng vàng, nhưng đứng trong ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt cô nom không rõ.

    Tim anh đau thắt.

    Đôi môi tím tái của nhếch lên thành một nụ cười:

    "Có phải là... gần đây phải thi... nên em không có thời gian đến thăm anh?"

    Thành Viện quay mặt đi nơi khác.

    Bước chân Bùi Ưu khựng lại, anh không tự chủ được quay lại nhìn Tiểu Mễ.

    Tiểu Mễ đứng quay lưng lại với ánh nắng.

    Sắc mặt cô còn tái nhợt hơn cả Doãn Đường Diêu, trắng bệch đến kinh người, như chỉ trong một giây nữa thôi sẽ ngất xỉu ngay. Cô nhìn Doãn Đường Diêu, đôi môi tái mét run rẩy, trong đáy mắt như có một khoảng trống rỗng, lại còn có cả những tia máu.

    Cô nhúc nhích.

    Nhưng lại đứng nguyên đó, đờ đẫn nhìn Doãn Đường Diêu.

    Doãn Đường Diêu ra sức nhìn cô, muốn đến gần hơn để nhìn mặt cô cho rõ, nhưng ngực cứ đau buốt từng cơn khiến anh bắt đầu ho dữ dội.

    Đôi môi tím tái ho từng chặp đau đớn.

    Người anh chao đảo.

    Bùi Ưu đỡ lấy anh, đỡ lấy toàn bộ sức nặng của anh nên anh mới không bị ngã.

    Doãn Đường Diêu ho nhẹ, cố nhếch nhếch khóe môi, mỉm cười với cô: "Em... có thể đến gần hơn không... anh rất nhớ em..."

    Trong phòng hồi sức cấp cứu.

    Viện trưởng Nhậm bất lực đành để những người chăm sóc đi hết, ông nói Tiểu Mễ tuyệt đối không được làm Doãn Đường Diêu kích động, nếu lỡ mà bệnh tim Diêu tái phát thì phải gọi người tới ngay. Tiểu Mễ đờ đẫn gật đầu. Viện trưởng Nhậm chau mày rời khỏi phòng bệnh, trong lòng biết rằng chỉ để hai người này ở lại với nhau là không được, nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Diêu thì e rằng bệnh tim của cậu ta sẽ chuyển biến xấu hơn nữa.

    Phòng bệnh yên tĩnh...

    Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường, anh lặng lẽ nhìn Tiểu Mễ đang ngồi bên giường, đôi môi tím ngắt nở một nụ cười: "Hôm đó có phải đã dọa em sợ không..."

    Cô cắn môi, sắc mặt trắng bệch.

    Anh nhấc người ngồi lên thẳng hơn, ra sức nắm chặt lấy tay cô, ngón tay cô run lẩy bẩy, tay hai người đều rất lạnh rất lạnh. Anh ấp bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giữa những ngón tay cô, nét cười trên khóe môi rất yên tĩnh:

    "Đều là anh không tốt... không nên bệnh trong ngày mình đính hôn..."

    Đột nhiên...

    Tay cô giật nảy lên, rút về thật nhanh.

    Doãn Đường Diêu ngây người.

    Lòng bàn tay anh đột nhiên trống vắng...

    Anh đờ đẫn nhìn Tiểu Mễ: "Em giận thật sao? Cho nên mới không chịu đến thăm anh..."

    Tim Tiểu Mễ buốt nhói.

    Cô đứng phắt dậy, run run nói: "Xin lỗi, em có việc, phải đi trước! "

    Cô dợm bước đi.

    Anh nhanh như cắt tóm lấy tay cô.

    Anh ra sức giữ chặt tay cô, giữ rất chặt, có thể cảm thấy hơi lạnh và tay cô cứng đờ, thế là, tay anh cũng từ từ lạnh cứng theo.

    Cô quay lưng lại với anh.

    Ánh nắng buổi sáng theo cửa sổ ùa vào phòng, chiếu sáng lấp lánh, cô đứng quay lưng với anh, ánh sáng trên mái tóc êm dịu nhưng lạnh lẽo, lạnh như ngón tay của cô vậy. Doãn Đường Diêu không thấy được khuôn mặt cô, anh không hiểu, đêm đó cô đã nhận lời đính hôn với anh rồi, tại sao bây giờ ngay cả nhìn anh một cái cô cũng không muốn?

    Lòng bàn tay nắm chặt hết sức!

    Anh muốn khiến cô phải đau đớn.

    Người cô hơi run rẩy, nhưng vẫn nhất quyết quay lưng lại với anh.

    Trong phòng có một bầu không khí yên tĩnh đến kỳ dị.

    Trên giường bệnh.

    Doãn Đường Diêu đau khổ nhắm nghiền mắt:

    "Thế thì... có lẽ chuyện họ nói là thật rồi..."

    Môi anh tím tái đến đáng thương.

    Sắc mặt trắng bệch.

    "Anh hoàn toàn không trải qua ca phẫu thuật thay tim đó..."

    Thiên sứ trên cánh mũi anh lấp lánh tia sáng lạnh lẽo.

    "... Cho nên thật ra tôi không có trái tim đó, cho nên thật ra em đã tìm sai người rồi, cho nên em không muốn nhìn thấy tôi nữa, vì em không muốn lãng phí thêm phút nào bên cạnh tôi nữa phải không?"

    Tiểu Mễ run rẩy sợ hãi.

    Cô từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng yếu đuối, cô run rẩy, răng cắn chặt lấy môi, không để mình nói ra lời nào, cô không cho phép mình lên tiếng.

    Doãn Đường Diêu không nhìn thấy, cổ họng anh thít chặt lại, toàn thân cứng đờ, nỗi đau khổ cực độ khiến anh không thể kiềm chế nổi nữa. Anh vận sức kéo mạnh tay Tiểu Mễ, sức mạnh lớn vô cùng ấy khiến cô ngã ngồi xuống giường bệnh. Chẳng có chút thương xót nào, hai tay anh bóp chặt vai cô, trừng mắt giận dữ, đáy mắt là sự hận thù không gì so được, hệt như một con thú hoang bị thương, anh thấp giọng hét:

    "Tôi là gì??? Rốt cuộc tôi là gì hả?"

    Người Tiểu Mễ bị anh lắc nghiêng ngả, như con búp bê vải bị rách toạc.

    "Không có trái tim đó thì tôi chẳng là gì đúng không? Tim, tất cả đều là vì trái tim đó! Nhận lời đính hôn với tôi, cũng là vì trái tim đó đúng không? Nên biết tôi hoàn toàn không có trái tim đó, cho nên em mới bước đi không thèm quay đầu lại chứ gì? Tôi chết cũng không sao nhỉ! Tôi có yêu em bao nhiêu cũng vô ích thôi! Mỗi ngày tôi đều nằm trên giường bệnh mong chờ em đến thăm tôi, dù chỉ nhìn một cái rồi đi cũng được, mỗi ngày đều ngóng mắt lên chờ em đến thăm, nghĩ ra đủ thứ lý do để an ủi mình là do em không có thời gian chứ không phải em đã quên tôi, tôi đáng thương đến như một thằng ngu, tất cả những thứ này đều chẳng là gì, đúng không?

    Nước mắt từ trên mặt cô chảy dài xuống.

    Cô đã khóc.

    Doãn Đường Diêu ngoảnh đầu lại nhìn cô, mép môi màu tím tái nhếch lên thành nụ cười giễu cợt: "Tại sao khóc? Trái tim đó đã không ở chỗ tôi nữa, vì tôi mà khóc nhiều thế này chẳng phải quá lãng phí sao?"

    Tiểu Mễ cắn môi thật chặt, nước mắt như ánh sao lăn dài, người cô run rẩy dữ dội.

    "Em đúng là thích khóc."

    Anh lạnh lẽo nói, ngón tay ướt đẫm nước mắt lóng lánh của cô.

    "Vì em thấy là, khóc thì không cần nói nữa, đúng không? Chỉ cần em khóc là tôi sẽ mềm lòng bỏ qua cho em, đúng không? Trước kia em cũng dùng những giọt nước mắt này đối phó với anh ta phải không?"

    Nước mắt rơi càng nhiều hơn trên gò má cô.

    Đồng tử Doãn Đường Diêu u tối.

    Lồng ngực đau như bị xé toạc ra, nhưng anh lại dùng những ngón tay trắng bệch túm chặt vai cô, hét nhỏ: "Nói đi! Không được khóc! Tôi muốn em nói! Có nghe chưa, tôi muốn em nói! "

    Tiểu Mễ hoảng loạn càng khóc dữ dội hơn.

    Cô khóc nức nở, khóc thật to, toàn thân run lẩy bẩy. Cô không biết phải làm thế nào, không biết, cô không biết gì cả, cô chỉ biết khóc thôi, cô đã làm sai hết rồi, cô là một con ngốc, là một con ngu, là một con đần, từ khi anh ấy ra đi, việc gì cô cũng làm sai cả! Cô chỉ biết khóc! Ngoài khóc ra, cô chẳng biết gì.

    "Tôi nói không được khóc! "

    Giọng Doãn Đường Diêu khào khào giận dữ.

    Anh ra sức lay lắc vai cô, lắc đến khiến toàn thân cô chao đảo dữ dội, nhưng càng lắc cô càng khóc kinh khủng hơn, giống như đã sa xuống một thế giới mà anh không cách nào xâm nhập được, linh hồn cô như bị rút đi mất rồi, đang khóc trong tay anh chỉ là một con búp bê vải bị rách mà thôi.

    Đột nhiên, anh im lặng trở lại.

    Anh nhìn cô đang khóc.

    Rồi chồm đến.

    Anh hôn lên đôi môi cô đang ướt đẫm nước mắt.

    Cô ngây người đờ đẫn.

    Nước mắt rơi trên đôi môi anh và cô, lạnh ngắt, ướt đẫm, anh hôn cô, nhẹ như lời thì thầm, nhưng lại mang theo sự yếu đuối đau khổ.

    "Tiểu Mễ! "

    Bị anh hôn, nỗi sợ hãi khiến đôi mắt cô dần dần mở to, cô bắt đầu chống cự, ra sức mà chống cự.

    "Buông em ra! "

    Cô né tránh đôi môi của anh, hét to:

    "Buông em ra! Buông - em - ra! "

    Đồng tử Doãn Đường Diêu co lại, trái tim đau đớn như cắt khiến ngón tay anh càng cứng đờ, màu môi nhạt cũng dần chuyển sang tím ngắt, anh trừng mắt nhìn cô như không thể tin nổi, nhưng càng ra sức hôn cô mạnh hơn.

    "Buông em ra..."

    Cô vừa khóc vừa hét, liều mạng chống cự.

    Một mùi tanh tanh từ giữa môi anh và cô xộc ra, máu tươi, không biết là của anh, hay là của cô, từng giọt từng giọt, rơi trên tấm chăn trắng toát.

    Tuyệt vọng giữ chặt lấy cô.

    Tuyệt vọng hôn lên đôi môi né tránh của cô.

    Giọng anh trầm mặc đau khổ như đêm đen kịt tịnh không có chút tia sáng nào: "Không có trái tim của anh ta... đến cả nụ hôn... cũng không thể hay sao?"

    Giọng nói của anh đau khổ như thế!

    Giống như một cây kim, xuyên qua không khí, đâm thật sâu vào tim cô. Cô đột nhiên đờ đẫn bất động, ngây dại nhìn anh, đôi con ngươi trống rỗng vô hồn từ từ chao đảo, tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc u ám phủ quanh!

    Doãn Đường Diêu buông cô ra.

    Lồng ngực đau như xé khiến anh bắt đầu ho nhẹ.

    Môi anh tím ngắt, trong ánh mắt ngập tràn đau khổ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má trắng bệch đẫm nước mắt của cô, ngón tay anh run rẩy sờ lên mặt cô:

    "Làm sao... làm sao mới giữ được em..."

    Tiểu Mễ thẫn thờ nhìn anh, nước mắt lại từ hàng mi đen nhánh rơi ra.

    Môi anh bị cô cắn, bây giờ màu tím lại có cả màu máu tươi, giống như một cây kim sắt điên cuồng đâm mạnh vào tim cô! Cô đờ đẫn đưa tay lên, ngón tay đụng nhẹ vào môi anh, mềm mại, lạnh lẽo. Đột nhiên, cô như bị điện giật, hoảng loạn rút tay về, viên kim cương nhỏ xinh trên tay cô lóe lên ánh sáng chói mắt!

    Cô run rẩy cúi thấp đầu.

    Cô nắm chặt tay mình, viên kim cương nhỏ giữa những ngón tay khiến lòng bàn tay cô đau nhói!

    Ánh nắng buổi sáng rất yên tĩnh!

    Cửa kính cửa sổ phản quang ánh sáng chiếu vào, sáng sáng lắm, khiến người ta rùng mình.

    Gió rất nhẹ.

    Máu trên đôi môi tím tái của anh dần dần đọng lại.

    Tay Doãn Đường Diêu từ mặt cô hạ xuống cánh tay cô, cánh tay gầy nhỏ giống như một cành hoa mềm mại, ngón tay anh mân mê phần thịt nóng ấm trên tay cô, anh nhẹ giọng nói:

    "Tôi hận cô! "

    Tiểu Mễ run rẩy nhắm nghiền mắt lại.

    Anh trầm giọng nói, đáy mắt sáng lên nét thù hận đau khổ: "Từ khi biết cô tiếp cận tôi chỉ vì trái tim kia, tôi đã bắt đầu hận cô. Tôi hận cô đã khiến tôi trở thành bất lực, yếu đuối như một đứa trẻ con, hận cô đã phá bỏ toàn bộ sự tự tôn và kiêu ngạo của tôi. Thế nên, tôi muốn trả thù cô.

    Sắc mặt cô càng tái nhợt hơn.

    Ngón tay anh siết chặt hơn trên cánh tay cô, anh cười nhạt: "Tôi muốn cô ở lại bên cạnh tôi, tôi làm tất cả những việc cô thích, mỗi một phút tôi đều cố gắng hết sức để khiến cô vui, thậm chí, tôi cũng đi bắt chước theo anh ta... Tôi làm tất cả những việc đó là vì, tôi mong muốn... khiến cô yêu tôi..."

    Ngón tay cô đặt trên giường bệnh cứng đờ, viên kim cương nho nhỏ giữa các ngón tay run run lóe sáng.

    Doãn Đường Diêu mím chặt đôi môi.

    Môi anh tím bầm.

    "Khiến cô yêu tôi, sau đó, tôi mới rời xa cô."

    Trong ánh nắng buổi sáng.

    Thân người Tiểu Mễ đã hoàn toàn cứng đờ.

    "Tôi muốn cô phải nếm trải mọi nỗi đau khổ tôi đã phải chịu đựng, mỗi một phút đều đau khổ, mỗi một phút đều yếu đuối, đều muốn cô phải đích thân nếm trải một lần..." Ngón tay anh hằn lại trên cánh tay cô một vết mờ mờ, "Tôi sẽ rời xa cô mãi mãi, cho dù cô có khóc lóc, tôi cũng sẽ không quay lại."

    Cô cứng đơ như một con rối gỗ.

    Doãn Đường Diêu cười nhạt:

    "Tôi chết đi rồi, có lẽ cô cũng sẽ nhớ tôi y như nhớ anh ta nhỉ... chính là chờ đợi như thế, chờ đợi cái giờ khắc tôi chết đi, cô sẽ đau khổ khóc nói với tôi rằng, cô yêu tôi, cô không muốn tôi rời xa cô, nhưng, tôi sẽ mãi mãi rời xa cô... có biết không??? Đấy chính là sự báo thù của tôi."

    Khuôn mặt cô trắng bệch như sáp, hàng lông mi run rẩy dữ dội, trên gương mặt vẫn còn những vết nước mắt chưa khô, sức lực cô dường như đã bị rút cạn, trống rỗng...

    Trái tim đau đớn khiến môi Doãn Đường Diêu càng lúc càng tím hơn.

    Anh lãnh đạm nói:

    "Nhưng... vẫn không thể... cái gọi là phẫu thuật thay tim chỉ là một lời nói dối... không có trái tim đó thì sao cô có thể quan tâm đến cái chết của tôi được nữa..."

    Trái tim nhói lên từng chập, đau buốt...

    Anh không chịu nổi rên rỉ nho nhỏ.

    Ngón tay vô ý thức bấu chặt cánh tay cô hơn.

    Tiểu Mễ đã nghe thấy.

    Cô run rẩy mở to đôi mắt, nhìn anh, hoảng loạn hỏi liên tục: "Anh đang đau sao? Rất đau hả? Có cần em gọi bác sĩ không?"

    Anh nhìn lại cô.

    Nhãn thần u ám nhưng đau khổ.

    "Làm sao đây... tôi hận em... tại sao không yêu tôi... tôi lại yêu thích em đến như thế..."

    Ngón tay nhè nhẹ siết chặt cánh tay cô.

    "Tôi hận em..."

    Ngón tay bấu chặt tay cô hằn lên vết đỏ mờ mờ.

    "Tôi muốn giết chết em..."

    Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không cách nào thở nổi, cổ họng đang đau... dường như cả thế giới đang bị sương mù mù mịt bao phủ, "lắc rắc", cô nghe tiếng xương mình đang kêu lên.

    Ánh nắng ban sáng.

    Tấm kính cửa sổ sáng rực phản quang.

    Gió rất dịu nhẹ.

    Bầu trời xanh trong xanh trong.

    Những hạt bụi theo ánh nắng trong không trung đang quay vòng.

    Doãn Đường Diêu sắc mặt tái mét, môi tím tái đến kinh người, ngón tay anh run rẩy đặt lên trên cổ họng cô, trong ánh mắt là sự yếu đuối đau khổ và cố chấp bướng bỉnh như trẻ con.

    Đầu Tiểu Mễ bị đẩy ngước lên.

    Cô mơ màng nhìn anh, không hề chống cự, không hề la hét, chỉ là đờ đẫn nhìn anh. Khuôn mặt cô trắng bệch đến trong suốt, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh dịu dàng, mái tóc ngắn mềm mại mượt mà trong ánh sáng mặt trời, cả người cô như đều phát quang. Nhìn anh, khóe môi tái mét của cô lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.

    Cổ tay run lên nhè nhẹ.

    Vết sẹo mờ mờ trên cổ tay cô dường như cũng phát sáng.

    ......

    ......

    Mau mau chết đi!

    Phải mau mau chết đi!

    Trên giường bệnh, cô lặng lẽ nằm đó.

    Phòng bệnh trong đêm khuya yên tĩnh như thế, có thể nghe thấy tiếng mạch máu lưu thông trên cổ tay đang vang lên.

    Máu, giống như một dòng suối nhỏ...

    Rất nhanh rất nhẹ, cuộc sống từ cổ tay cô chảy ra, nhuộm đỏ khăn trải giường trắng toát, tí tách, tí tách, rơi từ trên giường xuống mặt đất, dòng máu tươi trên đất chảy lan ra thật nhanh...

    Chết...

    Thì ra, chẳng đau chút nào cả...

    Trên chiếc gối đầu trắng như tuyết, cô nhè nhẹ mỉm cười, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt.

    Thật sự không đau...

    Không đau chút nào...

    Ý chí dần dần mờ nhạt, cô cười ngốc nghếch, máu từ cổ tay vẫn chảy xối xả. Trong phòng bệnh dày đặc sương mù mờ mờ, ánh mắt cô dần dần mơ hồ, những ngón tay buông rơi con dao đã nhuộm đỏ máu, đầu kim truyền dịch lắc lư chao đảo trong không trung, thời gian lặng lẽ trôi qua, máu trên mặt đất dần đọng thành sông...

    Sương mù như khói...

    Sương mù trắng toát dần dần tụ lại thành một ánh sáng trắng...

    Ánh sáng trắng chói đến mức cô phải mở to mắt.

    Cô nheo mắt lại, nụ cười vui sướng cực độ. Cô biết đó là gì, tất cả những bộ phim đều như thế, là thiên sứ, thiên sứ đến đón cô đi...

    Dực...

    Em đến rồi...

    Ánh sáng trắng dần trở nên dịu dàng...

    Trong ánh sáng dịu dàng, đôi cánh thuần khiết trong suốt, ánh sáng đang lưu chuyển trên đó, lấp lánh, vô số ánh sáng đang nhảy nhót, nụ cười của thiên sứ dịu dàng như ánh mặt trời xuyên qua tàng cây chiếu rọi xuống.

    Dực...

    Cô vui mừng tột độ gọi to, đưa tay về phía anh đang đứng trong ánh sáng...

    Dực à...

    Máu tươi ngoài cánh tay vẫn chảy tràn...

    Trong ánh sáng thuần khiết trong suốt...

    Dực ngắm nhìn cô.

    Anh đau buồn ngắm nhìn cô, trong thân người sáng lên lấp lánh, đôi cánh trong suốt sau lưng khe khẽ lay động, nhưng lại mang theo nỗi buồn đau, buồn đau như chính nụ cười dịu dàng trên môi anh.

    Tại sao phải thế này...

    Anh nhẹ nhàng hỏi, buồn thương nhìn ngắm cô.

    Anh trở thành thiên sứ rồi sao...

    Rất đẹp đó...

    Cô cười, cố gắng nhổm người dậy để gần anh hơn.

    Anh... đến đón em đi phải không...

    Anh đứng trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt đau buồn, muốn đập cánh bay đi ngay, nhưng, dường như anh bị khóa chặt trong vùng ánh sáng đó, không nhúc nhích nổi. Anh không đi được, thế nên, ánh mắt càng lúc càng đau buồn hơn.

    Em quên rồi sao...

    Tiểu Mễ?

    Sao?

    Cô cố gắng nhổm dậy, bò đến gần anh hơn, đầu gối dính nhớp máu, cố gắng đấu tranh đến gần vùng ánh sáng của anh.

    Thiên sứ chỉ có thể ở bên thiên sứ.

    Cô đờ đẫn, cổ tay nhói lên cơn đau ác liệt, khuỵu trong vũng máu, cô ngây dại ngước mắt nhìn anh. Không hiểu, anh đang nói gì thế, cô nghe không hiểu.

    Tự sát thì không thể biến thành thiên sứ ư...

    Tiểu Mễ...

    Thiên sứ chỉ có thể ở bên thiên sứ...

    Anh gạt em!

    Tiểu Mễ thẫn thờ lắc đầu.

    Em biết anh đang gạt em, anh không muốn em chết nên anh mới gạt em... nhưng không có anh...

    Sống thật đau khổ biết dường nào...

    Để em được ở bên anh nhé...

    Được không?

    Dực...

    Trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt anh trắng bệch, đôi cánh sau lưng trong suốt nhưng đang vẫy động đầy đau khổ, anh nhìn cô, lòng đau như cắt...

    Tiểu Mễ...

    Em còn nhớ không...?

    Sao?

    Anh yêu em...

    Anh mỉm cười dịu dàng, ánh sáng ấm áp trải đều trên người anh, trong suốt óng ánh, chiếu sáng nơi nơi.

    Tiểu Mễ...

    Dù em không yêu anh nữa, dù cho em có quên anh, dù cho anh có biến mất khỏi thế gian này, anh vẫn yêu em...

    Anh sẽ đi tìm một thiên sứ khác...

    Để thiên sứ ấy thay anh yêu em...

    Em cũng yêu anh...

    Cô vừa khóc vừa nói, đầu gối vẫn quỳ bệt trên vũng máu, máu tươi từ cổ tay vẫn chảy ra như suối.

    Nhưng em không cần thiên sứ nào cả...

    Dực!

    Em chỉ cần anh...

    Em muốn được ở bên anh...

    Ánh sáng trắng bỗng chuyển thành mạnh mẽ,

    Chói mắt đến khiến người ta quay cuồng.

    Hình bóng u buồn của anh dần dần biến mất, dù cho anh ra sức vẫy mạnh đôi cánh, ánh sáng mãnh liệt ấy vẫn xuyên thấu qua người anh, sáng chói mắt người đầy đau thương, sau đó, như bọt bong bóng, dần dần cũng biến mất.

    Chỉ thiên sứ mới có thể ở bên thiên sứ...

    Cô đau khổ quỳ dưới ánh sáng, trong vũng máu, cổ tay cô đau nhói, đầu gối cô đau nhói, cô khóc, thỏa sức khóc to, sau đó, từng bước từng bước cô cố bò lên làn ánh sáng trắng đó.

    Nhưng mà...

    Mất hết rồi...

    Chẳng còn gì nữa...

    Cô hận thiên sứ!

    Cô thề cô hận thiên sứ!

    Cô gào khóc...

    Cô lại ngã khuỵu xuống đất ngất đi.

    Đêm khuya tịch mịch.

    Chỉ có máu trên cổ tay vẫn đều đặn trào ra...

    ......

    ......

    Ngoài cửa sổ phòng bệnh, ánh sáng thật rực rỡ.

    Bầu trời xanh thẳm.

    Ánh sáng được tấm kính cửa sổ phản chiếu lại lấp lóe trên trần nhà.

    Ngón tay trên cổ Tiểu Mễ siết chặt lại.

    Cô dần dần mất đi ý thức, sắc mặt trắng bệch đến tím tái, hai tay buông thõng, cổ họng nhè nhẹ kêu lên, nhè nhẹ, hệt như nét cười trong suốt trên làn môi tái nhợt.

    Sắp chết rồi sao...

    Tốt quá...

    Không phải tự sát thì có thể biến thành thiên sứ rồi nhỉ!

    Doãn Đường Diêu đau khổ gào nhỏ, hai tay đột nhiên buông lỏng ra, ôm cô vào lòng chặt thật chặt, mặt cô trắng bệch, run rẩy ho, trong vòng tay anh như con chim bồ câu bé nhỏ sắp chết. Anh ôm cô thật chặt, môi anh mím chặt lại, tím tái, cơn đau nhói từng trận trong tim cũng khiến anh ho dữ dội hơn.

    Hận cô như thế, hận đến mức muốn giết chết cô, nhưng tại sao nhìn thấy khuôn mặt cô trắng bệch đau khổ, anh lại muốn ôm cô thật chặt, muốn dùng cả sinh mạng mình để khiến cô sống vui vẻ?

    Anh ra sức ôm cô thật chặt.

    Run rẩy trong vòng tay anh, cô nấc lên: "Giết em đi, xin anh, hãy tiếp tục đi, giết chết em đi..."

    Doãn Đường Diêu cứng đờ.

    Anh chầm chậm buông cô ra, cứng người, cúi thấp đầu hỏi: "Tại sao..."

    "Xin anh hãy giết chết em đi! "

    Nước mắt từ khuôn mặt trắng bệch của cô rơi xuống.

    "Cầu xin anh, hãy giết em đi! "

    Từng cơn đau nhói chầm chậm tiến vào trái tim, anh nhè nhẹ hít hơi: "Thà chết để khỏi phải nhìn thấy tôi nữa sao?"

    "Phải! "

    Tiểu Mễ khóc nói.

    Doãn Đường Diêu ho nhẹ, anh không dám ho đến mức phải cố hết sức, trong ngực có khí tanh đang cuồn cuộn chảy, anh trống rỗng hỏi: "Tại sao em phải tàn nhẫn thế này..."

    "Phải! Nên xin anh hãy giết chết em đi..." Cô run rẩy khóc, dường như đã sụp đổ hoàn toàn, không muốn che đậy gì nữa hết, cứ để cô chết đi, cứ để cô chết đi!

    Ngực anh nhói lên từng hồi.

    Những cơn đau chầm chậm, lạnh lẽo, trống trải, cứng đờ đâm nhói vào tim anh, giống như tim đã bị moi ra vậy, trong người hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn một lỗ trống tối om om, sâu trong đó như có tiếng vọng. Trên giường bệnh, anh ngồi nhìn cô, dần dần bình tĩnh trở lại.

    "Được! "

    Mặt anh không có biểu cảm gì, khóe môi tím ngắt bật ra máu tươi, vô hồn nhìn cô, thiên sứ trên cánh mũi lấp lánh ánh sáng trống trải.

    "Vậy cứ để tôi chết đi! "

    Anh chầm chậm nói.

    "Tôi chết rồi, em không cần phải nhìn thấy tôi nữa, tôi cũng sẽ không quấy nhiễu em nữa."

    Máu tươi, từng dòng từng dòng máu tươi, theo khóe môi anh chảy ra, da thịt tái mét, màu đỏ chói mắt, anh trống rỗng cười nhạt. Từng giọt máu tươi bướng bỉnh chảy xuống cằm, rơi xuống tấm chăn trắng toát, anh lẳng lặng nhìn cô, trong đáy mắt như có khoảng trống tối om nhìn không rõ năm đầu ngón tay.

    Tiểu Mễ kinh hoàng gọi to lên.

    Bác sĩ và y tá bên ngoài chạy bổ vào, hoảng loạn nhào tới bên giường bệnh, đồ nghề chẩn bệnh, thiết bị cấp cứu, kim tiêm, dụng cụ kích tim v.v...

    "Cút ra..."

    Doãn Đường Diêu hét, máu tươi vẫn nhỏ ròng ròng từ bên khóe môi.

    Mọi người hoảng loạn vây quanh giường bệnh, bận rộn đưa đến bên anh đủ thứ các thiết bị máy móc cấp cứu, Tiểu Mễ ngậm chặt miệng, đờ đẫn đứng bên giường, nước mắt đờ đẫn trào ra.

    "Cút ra..."

    Doãn Đường Diêu run rẩy gạt hết mọi thứ thiết bị đồ nghề y tế xuống dưới đất, mặt anh trắng bệch ho nấc lên, máu bên khóe môi chảy ra như suối.

    Y tá bác sĩ lóng nga lóng ngóng.

    Một y tá đến tiêm thuốc an thần cho anh, mọi người vây lại kềm giữ anh, anh chống cự la hét, la hét dữ dội, máu càng chảy đầm đìa, sắc mặt càng tái nhợt, đôi môi tím bầm nổi bật kinh người khiến y tá bác sĩ chẳng ai dám đến gần. Nếu anh lại vùng vằng dữ dội nữa, e rằng mọi thiết bị cấp cứu và kích điện cũng đi tong cả.

    "Phải làm sao đây?"

    Đứng bên giường bệnh, Tiểu Mễ đột nhiên vừa khóc vừa hét lớn.

    "Vậy phải làm sao đây?"

    Cô khóc gào lên với Doãn Đường Diêu, nước mắt kinh sợ chảy điên cuồng trên mặt cô.

    Ánh nắng buổi sáng sáng đến chói mắt.

    Gió mang đến hơi hướm lạnh lẽo của mùa thu.

    Bác sĩ và y tá trong phòng bệnh bị cô gào khóc đến đờ cả người.

    Tiểu Mễ gào khóc trong nước mắt, trước mắt cô một khoảng hỗn loạn, sương mù mờ mịt bao phủ, mạch chạy rần rật bên tai, cô gào khóc :

    "Em không thể thích anh được... em làm sao có thể thích anh được chứ..."

    Doãn Đường Diêu đau đớn ho nấc lên.

    Máu vẫn chảy nơi khóe môi.

    Bác sĩ và y tá kinh ngạc đờ đẫn.

    "Khi mới bắt đầu chỉ là vì trái tim của Dực... nhưng mà..." Cô khóc, "Dần dần... em không phân biệt rõ nữa, rốt cuộc là Dực hay là anh... em không phân biệt rõ nổi, em cũng không muốn phân cho rõ làm gì, anh có trái tim của Dực nhưng suy cho cùng là anh ấy hay là anh... đúng thế, em đã thích anh rồi, không biết là do trái tim của Dực hay là do anh... nhưng... điều đó chẳng quan trọng nữa, vì em thích anh, em đã thích anh mất rồi..."

    Doãn Đường Diêu cứng người.

    Đôi môi tím ngắt nhuộm đỏ màu máu bắt đầu run run.

    Tiểu Mễ nhìn anh khóc: "Nhưng tất cả đều sai rồi! Anh không có trái tim ấy, anh không phải Dực, anh căn bản không phải là Dực, sao em có thể thích anh được! ... Không thể thích anh được! Em chỉ có thể thích Dực thôi! Tuyệt đối không thể thích anh! ... Em mãi mãi sẽ chỉ yêu mình Dực, chỉ yêu mình anh ấy, cho dù anh ấy đã chết rồi, cho dù anh ấy không còn ở đây, cho dù mãi mãi cũng không thể nhìn thấy anh ấy, em cũng chỉ có thể thích mình anh ấy ... vậy nên... em làm sao có thể thích anh..."

    Doãn Đường Diêu run rẩy thẫn thờ.

    Đáy mắt anh dường như lấp loáng ướt.

    Cô khóc, gào nhỏ: "Nhưng... em có lỗi với Dực... em đã thích anh rồi... Em cũng xin lỗi anh, vì mãi mãi em cũng không thể nào quên được Dực... em không thể trở thành thiên sứ, mãi mãi không thể... cho dù có thể biến thành thiên sứ, em làm sao có thể đi gặp Dực được... phải làm sao đây... van xin anh nói cho em biết... em phải làm sao đây..."

    Anh vươn tay về phía cô.

    Trong ánh nắng, anh nín thở đưa đôi bàn tay tái nhợt ra...

    Cô vừa khóc vừa lùi dần...

    Vừa ra sức lắc mạnh đầu vừa khóc, cô khóc giống như một con thú nhỏ sắp chết, toàn thân run lẩy bẩy, vừa khóc vừa thụt lùi, cô tuyệt vọng gào hét...

    "Em quyết không thể thích anh được ..."

    Tiểu Mễ vừa khóc vừa giật tay nắm cửa chạy ra...

    Cánh cửa phòng bệnh lại nặng nề đóng sập vào!

    "Rầm! "

    Bác sĩ y tá cứng đờ đến thuỗn người ra, hồi lâu sau cũng chẳng hoàn hồn.

    Những tấm kính cửa sổ sáng lòa.

    Tia nắng lấp lánh lung linh.

    Những hạt bụi xoay vòng nhè nhẹ trong không trung.

    Khuôn mặt Doãn Đường Diêu trắng bệch tái nhợt, màu môi tím đến kinh động lòng người, máu tươi vẫn chảy bên khóe môi.

    Rất lâu,

    Anh nhắm nghiền mắt lại.

    Người bắt đầu run rẩy.

    Nước mắt trôi xuống đôi cánh trong veo của thiên sứ bằng bạc, ánh nắng rạng rỡ, mà những giọt nước mắt lại khúc xạ thành bảy màu đẹp tuyệt.

    Từ hôm đó về sau, đều là những ngày tươi sáng.

    Mây trắng trôi bồng bềnh.

    Bầu trời cao xanh thẳm.

    Khi có gió thổi đến, những chiếc lá vàng xào xạc rơi rụng.

    Mỗi ngày Tiểu Mễ đều ở bên cạnh giường dì Thành.

    Nhỏ nhẹ đọc báo cho dì nghe.

    Kể vài câu chuyện thú vị.

    Gọt vỏ táo thật sạch, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ nhỏ, đặt vào trong bát rồi đưa đến tận tay cho dì. Lặng lẽ nhìn dì Thành, Tiểu Mễ vẫn lẳng lặng nhìn dì như thế, hỏi dì muốn ăn gì, muốn nghe chuyện gì, có cần gì không để cô làm giúp, trong người có khó chịu chỗ nào không.

    Thành Viện đã từng khuyên cô.

    Nhưng dường như Tiểu Mễ vốn không nghe thấy, cô không đi học cũng chẳng về ký túc, một ngày hai mươi bốn tiếng túc trực trong bệnh viện, cô gầy đi rất nhanh chóng, sắc mặt tái nhợt như giấy, cằm nhọn hẳn, nhưng cô cười suốt ngày, ánh mắt lấp lánh sáng như những ngọn nến sắp cháy hết.

    Trước mặt dì Thành

    Tiểu Mễ vẫn cười rất vui vẻ.

    Giống như một cô bé mười bốn tươi vô tư lự, tiếng cười của cô nhẹ nhàng rải đều trong phòng bệnh, thế là mỗi ngày dì Thành cũng mỉm cười vui vẻ.

    Những chiếc lá vàng theo chiều gió bay ngang cửa sổ.

    Xoay vòng

    Khiêu vũ.

    Lướt bay đến cửa sổ một phòng khác.

    Dịch truyền trong suốt nhẹ nhàng chảy trong ống.

    Cánh tay trắng bệch.

    Đầu kim cắm sâu vào da thịt.

    Doãn Đường Diêu nửa nằm, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, dây đo nhịp tim kề sát quanh ngực, "tíc tíc tíc", trong phòng chỉ có duy nhất âm thanh ấy.

    Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Lâu lâu cửa phòng lại bị đẩy ra.

    Bác sĩ và y tá đến rồi lại đi, đi rồi lại đến.

    Anh lặng lẽ nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, thiên sứ trên cánh mũi lấp lóe ánh sáng bạc, đôi cánh nho nhỏ như trong suốt, ánh lên trên gương mặt tĩnh lặng của anh.

    Ngoài cửa sổ.

    Lá cây đều đã vàng rực.

    Trên thảm cỏ của bệnh viện, lá cây vàng óng ánh, Tiểu Mễ chầm chậm đẩy xe lăn trên thảm lá, nghe "xào xạc" rất khẽ. Cô vừa cười vừa kể những câu chuyện thú vị, nhè nhẹ đẩy xe cho dì Thành, có lúc nghiêng người cúi đầu nhìn dì để xem ánh hoàng hôn có làm chói mắt dì không.

    Dì Thành cười vỗ vỗ tay cô.

    Thế là Tiểu Mễ lại cười rất vui, tiếp tục kể những câu chuyện hài hước thú vị. Nhưng chẳng biết từ khi nào, trên thảm cỏ chỉ còn mỗi tiếng cô nói.

    Cô quỳ xuống.

    Đờ đẫn phát hiện ra dì Thành đã lại ngủ mê trong xe lăn, ánh hoàng hôn ngợp trời, dì suy nhược như không thể tỉnh dậy được nữa.

    Tiểu Mễ quỳ bên xe lăn thẫn thờ nhìn dì Thành, rất lặng lẽ, ánh tịch dương đẹp như bức tranh sơn dầu rải đều trên người cô, đo đỏ phát sáng trên mái tóc ngắn, giống như khóe mắt ngây dại của cô.

    Ngàn vạn những tia hoàng hôn tỏa sáng.

    Xuyên qua kính cửa sổ vào phòng bệnh.

    Ánh hoàng hôn chiếu lên thiên sứ trên cánh mũi ánh sáng dịu dàng.

    Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.

    Không nghe thấy tiếng một người vừa bước vào phòng.

    Bùi Ưu bước đến bên cửa sổ.

    Xa xa, trên thảm cỏ ngoài kia, một cô gái mặc váy trắng đang quỳ bên xe lăn, bóng cô thất thần đờ đẫn, như một thiên sứ bị lạc đường.

    Ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời trải đều trên người cô.

    Cũng trải trên thân người Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ với khuôn mặt tái nhợt tĩnh lặng.

    Hoàng hôn dần dần đi mất.

    Trời tối rồi.

    Trong phòng bệnh sáng lên một ngọn đèn nho nhỏ.

    Dì Thành hôn mê trên giường bệnh, hơi thở nhẹ đến nỗi dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể mất đi. Các bác sĩ đều thở dài lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng.

    Phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động.

    Tiểu Mễ lặng lẽ ngồi bên giường dì Thành, lặng lẽ nắm tay dì thật chặt, rất lâu rất lâu, nhìn dì đến xuất thần.

    Đêm ngày càng khuya.

    Doãn Triệu Man nhìn Doãn Đường Diêu đang nằm trên giường.

    Anh yên tĩnh nằm đó.

    Không một tiếng động, dường như đã ngủ thiếp đi rồi, đôi mắt anh lặng lẽ khép lại. Hơi thở rất nhẹ, thiên sứ bằng bạc trên cánh mũi lấp lánh sáng theo từng nhịp hô hấp của anh. Trong phòng bệnh ánh sáng mờ tối, anh lặng lẽ ngủ, sắc mặt hơi tái, đôi môi tim tím, nhưng lại đẹp kỳ lạ.

    Doãn Triệu Man lặng lẽ ra ngoài.

    Anh mở mắt, thất thần nhìn lên trần nhà, hơi thở rất nhẹ, hệt như chỉ có hơi thở nhẹ đến dường ấy mới có thể đợi một người nào đó mở cửa phòng bệnh của anh ra.

    Nhưng...

    Không có ai...

    Người ấy vẫn không hề đến!

    Ngoài cửa, Doãn Triệu Man mím chặt môi, lặng lẽ rơi nước mắt. Bà biết con trai bà không ngủ, bà biết nó đã không ngủ rất lâu rất lâu rồi.

    Trời, lại dần dần sáng.

    Tiểu Mễ cầm tờ báo buổi sáng trong tay, cô đợi dì Thành tỉnh dậy. Nước ấm rửa mặt đã sẵn sàng, bữa sáng đã sẵn sàng, những câu chuyện tin tức mới thú vị trong tờ báo đã sẵn sàng, gương mặt tươi cười của cô cũng đã sẵn sàng.

    Chỉ cần đợi đến lúc dì Thành mở mắt.

    Cô sẽ lập tức biến thành một Tiểu Mễ vui vẻ yêu đời.

    Từ buổi sớm tinh mơ đến khi sáng hẳn, từ buổi sáng đến buổi trưa, từ buổi trưa đến buổi chiều, từ buổi chiều đến lúc hoàng hôn.

    Cô lặng lẽ đợi bên giường bệnh.

    Ngày hôm đó, dì Thành chỉ tỉnh dậy có một tiếng đồng hồ thôi.

    Ánh nắng ban sớm rọi vào đồng tử Doãn Đường Diêu.

    Trên giường bệnh.

    Anh lặng lẽ khép hờ đôi mắt.

    Đột nhiên...

    Bên tai vang lên tiếng động nào đó...

    Anh nín thở, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng.

    Là y tá mang thuốc đến.

    Anh lại quay đầu đi.

    Lặng lẽ nhắm mắt lại.

    Thời tiết càng ngày càng lạnh.

    Cuối thu rồi.

    Trong không trung những chiếc lá vàng bay bay ngợp trời.

    Một khoảng lá thu.

    Vàng rực rỡ, hệt những con bướm đang bay lượn, xoay vòng, nhẹ nhàng đáp xuống phủ đầy mặt đất. Những thảm lá vàng rải trên đất, cả thế giới dường như đều là thứ ánh sáng vàng kim ấy.

    Bác sĩ nhẹ nhàng đắp lên mặt dì Thành một tấm khăn trải trắng muốt.

    Tiểu Mễ túm chặt lấy tay bác sĩ.

    Không thể, không được để ông đắp thứ ấy lên mặt dì Thành được, như thế làm sao dì Thành thở nổi, sẽ không thể mở mắt, sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.

    Trong một góc phòng bệnh.

    Nước mắt lặng lẽ trào ra trên gương mặt Thành Viện.

    Đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi trưởng thành đến nay.

    Tiểu Mễ lại không khóc.

    Cô cố chấp túm chặt tay bác sĩ, không để cho ông đắp tấm khăn trải màu trắng lên mặt dì Thành. Bác sĩ cứ đắp lên là cô lại gỡ xuống, bác sĩ lại đắp lên, cô lại kéo xuống.

    Cô trừng mắt nhìn bác sĩ.

    Bác sĩ thở dài , đành phải rời khỏi đó.

    Phòng bệnh trống rỗng.

    Thành Viện dựa vào bức tường khuất trong góc lặng lẽ khóc.

    Tiểu Mễ đờ đẫn ngồi bên cạnh giường.

    Trên giường bệnh trắng toát, dì Thành lặng lẽ nằm ngủ, ngủ rất yên tĩnh, hơi thở nhẹ đến nỗi không nghe thấy, trong phòng bệnh tĩnh mịch chỉ nghe mỗi tiếng lá cây rơi ngoài cửa sổ.

    Ánh nắng ban trưa vàng rực rỡ.

    Những chiếc lá vàng rực rỡ trôi dạt ngoài kia.

    Gió cũng vàng rực rỡ.

    Thế giới tĩnh mịch này cũng vàng rực rỡ.

    Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh.

    Tiểu Mễ đờ đẫn ngồi, cô đờ đẫn ngắm nhìn dì Thành đang say ngủ, ánh nắng vàng rực nhẹ ôm lấy người cô, mái tóc ngắn mềm mại dịu dàng phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.

    Cô nhìn dì Thành.

    Mỉm cười ngây dại.

    Nụ cười hiện trên khóe môi, cô nắm chặt tay dì Thành, dịu dàng mỉm cười, rất dịu dàng mỉm cười với dì.

    Ngoài cửa sổ phòng bệnh lặng lẽ vọng vào một bài hát.

    Tiếng hát líu ríu...

    "Nếu như mây là hơi thở của bầu trời

    Gió là tiếng thở dài rối loạn của em

    Hồi ức là sự tiếp diễn của tình yêu

    Chỉ là vì em và anh không thể ở bên nhau

    ......

    Khi chúng ta ở bên nhau

    Ở bên nhau ở bên nhau

    ......

    Trong không khí có hơi thở ấm áp của buổi chiều

    Em nghe tiếng radio lạo xạo

    Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa

    Mưa khiến em rất nhớ anh rất nhớ anh muốn ôm anh vào lòng

    Khi em bên anh, chúng ta ở bên nhau

    ở bên nhau ở bên nhau

    Niềm vui ấy sao so sánh được

    ......

    Anh là những ngọt ngào em từng có

    Em là quá khứ tình yêu của anh

    Đoạn ký tức tốt đẹp ấy

    Chúng mình đều không thể quên được

    Vì em rất yêu anh rất yêu anh

    Nên mới có thể mỉm cười mà ra đi

    Tuy rằng em không nhìn thấy anh được nữa

    Hạnh phúc là khi chúng mình đã từng ở bên nhau

    ......"

    Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng rọi chiếu khắp phòng bệnh, ánh nắng vàng rực rỡ, dịu dàng, ấm áp, rực rỡ chầm chậm phớt đầy căn phòng.

    Thế giới sáng rỡ.

    Thế giới vàng rực sáng rỡ tốt đẹp.

    Trên giường bệnh trắng toát, dì Thành lặng lẽ nằm ngủ.

    Tiểu Mễ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn ánh nắng sáng rực ngoài cửa sổ, những cụm mây trắng tinh được ánh nắng chiếu đến trong suốt, cửa kính phản xạ nhức cả mắt, từng sợi từng sợi nắng vàng rực.

    Cô nắm chặt bàn tay lạnh như băng ấy.

    Bầu trời xanh xa thẳm, lá cây rơi xào xạc, gió đang thổi đến, lá cây khiêu vũ trong không trung.

    Tiếng hát ngoài cửa sổ nhẹ nhàng vẳng đến.

    "......

    Không khí có mùi vị ấm áp của buổi chiều

    Em nghe tiếng radio lạo xạo

    Đang hát gì em không nghe rõ

    Vì em đang cười ngốc nghếch

    Nhớ đến anh...

    ......

    Khi chúng mình ở bên nhau

    Ở bên nhau ở bên nhau

    Ở bên nhau ở bên nhau...

    Niềm vui gì so sánh được

    Comment


    • #17
      Chương 16











      Buổi chiều.

      Thầy quay lưng lại đi lên bảng viết bài, các bạn lớp kinh tế quốc dân 2 lặng lẽ ghi chép. Không ai nói chuyện, cũng chẳng ai ngủ gật. Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có những chiếc lá rơi đều đều ngoài cửa sổ, tiếng lá nghe xào xạc.

      Tiểu Mễ ngồi ở hàng đầu.

      Có lúc cô nhìn lên bảng, có lúc nhẹ nhàng lật giở những trang sách, cây bút trong tay không ngừng ghi ghi chép chép, dường như muốn ghi lại tất cả những lời thầy giảng.

      Uy Quả Quả ngẩn ngơ nhìn cô.

      Thời gian này Tiểu Mễ gầy đi rất nhiều rất nhiều, cô trắng bệch như một linh hồn dật dờ trôi dạt, như chỉ cần một cơn gió thôi là cô sẽ bị thổi đi mất tông mất tích. Bây giờ, mỗi ngày Tiểu Mễ đều đi học, ban ngày ở trong phòng học xem sách, ghi lại vào tập, buổi tối lại đến thư viện tiếp tục học, mỗi ngày đều trở về ký túc xá rất khuya, mà cho dù có về ký túc đi nữa cũng vẫn tiếp tục ôn tập học bài. Cô thường thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, đi đến bật sáng ngọn đèn trên bàn học, hình bóng gầy gò yếu ớt của cô rọi trên tường, đờ đẫn, rất lâu rất lâu cũng không nhúc nhích.

      Uy Quả Quả lại thẫn thờ quay đầu nhìn về phía sau của lớp học.

      Dãy ghế cuối cùng của lớp học, vị trí gần cửa sổ không có ai, trên mặt bàn tích lại một lớp bụi dày, trên lớp bụi có dấu mấy ngón tay, có lẽ là do ai đó muốn mở cửa sổ nên vô ý lưu vết tay lại. Trong ánh nắng thu bụi bay nhẹ nhẹ trong không trung, dấu tay nhàn nhạt, ghế ngồi trống rỗng, bỗng nhiên lại gợi lên cảm giác ủ rũ buồn bã.

      Uy Quả Quả thờ thẫn rất lâu.

      Cho nên, cô cũng không chú ý đến Tiểu Mễ cũng đang đờ đẫn nhìn lên bảng.

      Ngón tay nắm chặt cây bút, sắc mặt nhợt nhạt nhìn lên bảng, nhìn những con chữ mà thầy viết nhanh như bay, Tiểu Mễ ngây dại ngồi, ánh mắt vô hồn không mục tiêu.

      Lá cây bay lượn nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.

      Ánh nắng nhẹ lướt trên người Tiểu Mễ đang thẫn thờ, kéo dài bóng cô trên bàn, thế giới yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi, chỉ có tiếng lá nhẹ rơi.

      Tất cả các môn học đã kết thúc.

      Thầy đã đi.

      Các bạn cũng đã đi.

      Uy Quả Quả gọi Tiểu Mễ cùng về ký túc ăn cơm.

      Cô cười cười, lắc đầu, nói thời gian vừa rồi bỏ qua quá nhiều môn học nên giờ cần phải bổ sung gấp, thế là Uy Quả Quả để tất cả vở ghi chép của mình lại cho Tiểu Mễ, bất lực rời khỏi phòng.

      Lớp học vắng tanh trống trải.

      Chỉ có mình Tiểu Mễ cô độc ngồi đọc sách.

      Cô cúi thấp đầu xem.

      Ánh nắng trong vắt từ từ chuyển thành vàng kim.

      Dần dần, ánh nắng vàng rực, hoàng hôn đỏ rực, từng hàng ghế trống trải, cô thẫn thờ xem sách, ánh sáng vàng rực và đỏ rực bao quanh lấy cô, mái tóc ngắn mềm mượt như đang phát ra ánh sao sáng dịu dàng trong suốt.

      Ánh đèn càng lúc càng mờ tối.

      Âm thanh của đài phát thanh trường bắt đầu vọng lại trong lớp học vắng vẻ.

      Chữ trên những trang sách bắt đầu mờ ảo.

      Cô đờ người, sau đó khép sách lại, dọn dẹp tập vở giấy bút vào túi xách. Cô đứng dậy, trong ánh hoàng hôn, cô không tự chủ được, nhìn về phía dãy ghế cuối cùng trong lớp học.

      Trên chấn song cửa sổ.

      Một chú chim đang vẫy vẫy đôi cánh.

      Chiếc bàn trống rỗng.

      Những hạt bụi xoay vòng trong ánh tà dương.

      Lặng lẽ...

      Từng hàng từng hàng ghế trống trải, trong phòng học không còn ai.

      Cửa lặng lẽ đóng lại.

      Ngoài hành lang cũng tràn ngập ráng chiều tuyệt đẹp, dịu dàng như say, cùng ánh tịch dương chiếu sáng khắp nơi, âm thanh của đài phát thanh nhẹ nhàng vang lên...

      Tiểu Mễ cúi đầu lặng lẽ đi.

      Đột nhiên...

      Một đôi chân dài xuất hiện trước mặt cô.

      Cô ngước mặt lên.

      Đôi chân dài, thân hình cao, áo sơ mi trắng, nụ cười mỉm dịu dàng. Trong ráng chiều rực rỡ, Bùi Ưu mỉm cười xoa xoa mũi, nói với cô:

      "Ôi..."

      Học sinh qua qua lại lại trên lối đi râm mát của Thánh Du, bên trái con đường là sân bóng rổ, mỗi một rổ bóng trên sân đều có các bạn học sinh nam đang chơi bóng, các bạn nữ tập trung một chỗ hò reo cổ động. Bên phải con đường là một khu rừng cây nho nhỏ, cây cối cao thẳng rất đẹp. Có loại cây quanh năm xanh tốt, lá xanh um tùm rậm rạp, có cây đều đã sớm vàng lá, gió thổi đến là từng trận từng trận xào xạc rơi xuống. Trong khu đó có những chiếc ghế dài, một vài học sinh đang ngồi dõi mắt xa xa nhìn những trận đấu bóng trong sân bóng rổ, một vài học sinh đang thì thầm cười đùa, vài đôi tình nhân đang nhỏ to thân mật.

      Lá vàng rơi ngập đất.

      Những chiếc ghế dài lặng lẽ.

      Âm thanh trong đài phát thanh trường vọng ra bên sân bóng rổ rất không phù hợp với không khí huyên náo nóng bỏng trong sân, lại phát ra một bài hát đau buồn nhạt nhẽo. Một phiến lá vàng trong tay Tiểu Mễ thẫn thờ xoay tròn, môi cô tái mét gần như trong suốt. Bùi Ưu lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không muốn quấy rầy cô, dường như chỉ cần một câu nói rất nhỏ thôi thì sẽ vứt cô trở lại vào nỗi đau thương trong khoảng thời gian dì Thành vừa ra đi.

      Ráng chiều lọt qua kẽ lá chiếu xuống bên dưới.

      Lặng lẽ tỏa khắp người anh và cô đang ngồi trên chiếc ghế dài.

      Rất lâu rất lâu sau.

      Ngón tay cô thẫn thờ sờ sờ bên mép lá.

      "Anh ấy... vẫn khỏe chứ?"

      "Vẫn khỏe." Bùi Ưu nhẹ giọng nói. "Bất kỳ thuốc nào y tá mang đến, cậu ấy cũng uống hết, không chống cự các bác sĩ trị bệnh cho cậu ấy, cũng không nổi điên lên nữa."

      "Vậy tốt quá." Cô cúi thấp đầu.

      "Nhưng, cậu ấy trở nên rất trầm mặc." Bùi Ưu ngập ngừng, trong giọng nói có tiếng thở dài, "Có lúc anh lại muốn cậu ấy cứ nổi điên lên như trước kia, cứng đầu không chịu phối hợp để điều trị, tuy là hơi mệt nhưng vẫn cảm thấy được là cậu ấy. Nhưng... Diêu bây giờ... trầm mặc đến mức xem mọi thứ chẳng là gì nữa, trầm mặc hệt như cậu ấy không còn tồn tại..."

      Ngón tay cô cứng đờ.

      Lặng lẽ.

      Đài phát thanh trường vẳng đến bài hát đau buồn chậm rãi trong tiếng lá rơi xào xạc.

      Đáy mắt Bùi Ưu mang nét đau khổ sâu sắc:

      "Tại sao không đi thăm cậu ấy?"

      Người cô cũng cứng đờ.

      Bùi Ưu nhẹ nhàng nói:

      "Em phải biết là cậu ấy muốn gặp em."

      Sắc mặt cô tái mét, đờ đẫn dõi mắt nhìn các bạn nam đang chạy tới lui trên sân bóng rổ phía xa xa, chiếc lá vàng trong lòng bàn tay cô run lên nhè nhẹ.

      Anh nhìn theo những chiếc lá vàng đang rơi rụng trong không trung, nét cười rất nhạt rất nhạt: "Em thật sự đã thích Diêu rồi, phải không? Cho nên mới đồng ý đính hôn với cậu ấy, không hoàn toàn vì trái tim của Tiểu Dực, khi tim cậu ấy ngừng đập, em mới kinh hoảng và sợ hãi đến thế."

      Nỗi đau trong tim khiến cô như muốn tắc nghẹn, ngón tay cứng đờ, "soạt" một tiếng, lá cây trong tay bị xé toạc, run rẩy rơi xuống dưới chiếc ghế dài.

      Bùi Ưu nhẹ nhàng nói:

      "Tiểu Mễ, có những người đã đi rồi, nhưng cũng có những người đang ở bên cạnh em... có biết không, anh rất biết ơn em, quả thật rất biết ơn em vì đã yêu thương và nhớ nhung Tiểu Dực như thế... Chỉ là, Tiểu Dực sẽ rất đau lòng, nếu cậu ấy ở trên trời có thể nhìn thấy em..."

      Tiếng nhạc của đài phát thanh từ sân bóng rổ lặng lẽ trôi đến.

      Anh và cô lặng lẽ ngồi.

      Ráng chiều đầy trời, trong không trung đỏ rực những chiếc lá vàng bay lượn, kêu lên lạo xạo, trên mặt đất và những chiếc ghế dài đều ngợp đầy lá vàng rơi.

      "Đi rồi, thì có thể quên được sao?"

      Ráng chiều rọi vào đáy mắt cô, có một nỗi buồn thương lặng lẽ.

      "Đã từng yêu thích một người như thế, nhưng mà, khi thế giới không còn anh ấy nữa thì có thể quên anh ấy được sao? Thì có thể vui vẻ sống bên một người khác, quên mất anh ấy, hoặc là lâu lâu lại nhớ lại... anh ấy ở trên kia sẽ vui chứ? Sẽ không đau lòng chứ?..."

      Màu môi cô tái mét trong suốt, đôi mắt cô trống rỗng nhìn Bùi Ưu.

      "Đều là lừa gạt người khác..."

      ....

      .......

      "Tiễu Mễ... tình yêu là gì?"

      Trên chiếc ghế dài đẫm ánh hoàng hôn, anh lặng lẽ ngắm bầu trời tuyệt đẹp.

      "......"

      Anh cười cười:

      "Yêu là hạnh phúc! Vì yêu một người nên lúc nào cũng mong muốn cô ấy vui vẻ, bất kỳ điều gì cũng có thể làm vì cô ấy. Mong muốn cô ấy được hạnh phúc, mong muốn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ấy, khi cô ấy hạnh phúc cũng chính là lúc hạnh phúc nhất của người yêu cô... Bị cô quên lãng, trong ánh mắt cô không còn có mình nữa, chắc sẽ hụt hẫng lắm. Nhưng nếu từ phút ấy mà cô cũng không vui vẻ được nữa thì người ra đi sẽ thấy vui thế nào đây?"

      Ngón tay cô đờ đẫn nắm chặt lại.

      "Trân trọng tình yêu của em, càng trân trọng hơn hạnh phúc của em. Nhìn em sống vui vẻ yêu đời, có thể sẽ có người cũng yêu em như cậu ấy, cho dù hụt hẫng, cũng sẽ mỉm cười, cũng sẽ thấy hạnh phúc." Anh nhẹ nhàng nói. "Tiểu Dực chính là như thế đấy! "

      Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, anh lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời ráng chiều đỏ rực, những đám mây tít trên cao nhuộm đỏ óng ánh, lộ ra ánh hào quang rực rỡ, đẹp như đôi cánh trong suốt của thiên sứ.

      Lá cây rơi reo xào xạc.

      Trong người anh lặng lẽ lưu thông dòng máu hệt như của Tiểu Dực.

      Mặt trời lặn về phía Tây, ráng chiều cũng dần dần đi mất. Hôm đó bên chân trời, dải màu còn sót lại đẹp tuyệt đến khiến người ta không thể thở nổi. Cô trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dài, lại một phiến lá vàng rơi la đà, đậu xuống đôi vai mỏng manh của cô.

      Nhìn bóng hình cô tái nhợt run rẩy.

      Anh mỉm cười nhẹ, gỡ chiếc lá vàng trên vai cô xuống, nhẹ giọng nói: "Yêu quý những người quanh em, trong tim mãi mãi ghi nhớ những người yêu em, sau đó, hãy để mình sống hạnh phúc đi! "

      Lá rơi bay lượn.

      Ánh hoàng hôn vàng đỏ chân trời.

      Anh lặng lẽ bước đi không một tiếng động.

      Trên chiếc ghế dài.

      Chỉ có cô lặng lẽ ngồi.

      Lặng lẽ ngồi.

      Nước mắt chậm rãi lăn tròn.

      Khi mặt trời mọc lên từ đằng đông, lại là một ngày mới. Xe tưới nước bắt đầu chầm chậm lăn bánh trên con đường râm mát dưới tán cây, những giọt nước trong veo được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ánh sáng lấp lánh, mặt đất tươi nhuận thanh tân, trong không khí có mùi lá rơi và đất ẩm. Trong khu rừng nhỏ nhẹ nhàng vang lên tiếng sinh viên trường Thánh Du đang đọc tiếng Anh, tiếng ồn ào trong sân bóng rổ cũng vừa vẳng đến, trên con đường râm mát có lúc có tiếng bước chân sáng sớm ngang qua, đã có bạn vừa ăn sáng vừa đi đến lớp học rồi.

      Dưới bóng cây to vàng rực.

      Trong chiếc ghế dài.

      Tiểu Mễ ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn ánh ban mai phía chân trời, sau đó cô cầm lấy túi xách, sắc mặt tái nhợt kinh người hệt như một linh hồn phiêu lãng, chậm rãi bước trên con đường mát mẻ, bước đi trong ngàn vạn ánh ban mai rực rỡ tỏa chiếu.

      Con đường rộng rãi sinh viên qua qua lại lại.

      Tiểu Mễ chầm chậm bước đi, có phần hoảng hốt, trong đầu dường như trắng xóa một vùng, chẳng nghĩ được gì cho rõ ràng, tất cả đều bấn loạn, không biết sai chỗ nào, tim đau nhói.

      Xe tưới cây lặng lẽ phát ra tiếng nước rào rào, vòi tưới phun ra những tia nước như hoa, trong ánh ban mai trong suốt tươi mát, buổi sáng mùa thu mang theo không khí lành lạnh, lá cây vẫn xoay tròn khiêu vũ trong không trung.

      Đột nhiên.

      Cô ngây người dừng bước.

      Xa xa dưới tán cây bạch quả rậm rạp, có một người phụ nữ đang đứng đó. Thân hình tuyệt đẹp, bộ váy đen, trên cổ có một chuỗi trân châu óng ánh khiến da thịt bà như trong suốt, đứng trong đám lá rơi ngợp trời, khuôn mặt mỹ miều của bà lại chẳng biểu hiện gì, đôi môi lạnh lẽo lại tỏ ra mệt mỏi chán chường.

      Tiểu Mễ toàn thân run run, cứ cho rằng mình đã nhìn sai, cả đêm không chợp mắt khiến cô bắt đầu có ảo giác.

      Lúc này, Doãn Triệu Man cũng nhìn thấy cô.

      Cách nhau mười mấy mét.

      Doãn Triệu Man lạnh lùng nhìn Tiểu Mễ, đi về phía cô. Sinh viên trên đường trố mắt nhìn theo, rất ít khi tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp cao quý như thế, tuy dường như có hơi lạnh lẽo, thế nhưng khí chất cao ngạo không thể nhìn gần càng lạnh hơn đến khiến mọi người kinh sợ.

      Tiểu Mễ ngây người nhìn bà.

      Người cô đã cứng đờ không nhúc nhích nổi, sắc mặt cô tái mét nhìn theo Doãn Triệu Man đang đi từng bước từng bước đến trước mặt mình, đầu óc trống rỗng, lồng ngực bị cảm giác hoảng loạn dồn nén đến tức thở. Lá rơi nhè nhẹ xoay vòng, Doãn Triệu Man lạnh lùng đứng trừng mắt nhìn cô.

      Trên đường người qua kẻ lại.

      Doãn Triệu Man lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

      Môi Tiểu Mễ run run, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi câu nào, chỉ là đứng đó đờ đẫn nhìn Doãn Triệu Man, trắng bệch yếu ớt như một linh hồn dật dờ vô định.

      Doãn Triệu Man lạnh lùng giơ cao bàn tay lên...

      "Chát! "

      Một cái tát tai nặng nề giáng xuống má Tiểu Mễ, mặt cô chao đi, nửa thân người đau nhói lên, đầu cô bị cái tát đó làm cho bay hết suy nghĩ, cô run rẩy ngã ngồi bệt xuống đất.

      "Á..."

      Tiếng kêu kinh ngạc của những người đi đường vang lên.

      Các bạn nữ kinh sợ đến há hốc cả miệng, không nghĩ rằng lại có thể chứng kiến được cảnh bạo lực trong trường. Có vài nam sinh muốn chạy đến, nhưng khi họ thấy người bị đánh chỉ đờ đẫn chịu đựng mà không có bất kỳ phản ứng nào, mọi người đều dừng bước chân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

      Xe tưới nước lặng lẽ đi mất.

      Tiểu Mễ bị đánh đến xây xẩm, gò má có vết đỏ rát rất đau, máu nóng rất nhanh dồn hết lên đó. Cô đứng dậy, run run khép hờ hàng lông mi, cảm giác đau rát đầu tiên đã qua đi, cô lại không cảm thấy đau nữa, chỉ là khoảng trống trong tim cô bị xé toạc ra, không ngừng trào máu.

      Doãn Triệu Man co chặt tay lại.

      Sắc mặt bà không hề có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng mà kiêu ngạo.

      "Đi đến bệnh viện! "

      Bà nói với Tiểu Mễ.

      Không, không phải là nói, mà là ra lệnh.

      Tiểu Mễ không hề nghĩ sẽ nghe câu nói này, đầu óc cô trống rỗng hỗn loạn, cô run rẩy, đáy mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng e sợ.

      "Hôm nay, ngay bây giờ, đi tới bệnh viện! "

      Doãn Triệu Man lạnh lùng, trong giọng nói mang nét thù hận. Bà không thể nào ngờ được, con bé này quả nhiên lại không hề đến thăm Diêu lần nào, Diêu mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút giây đều mong ngóng đứa con gái này, thế mà cô ta thật sự không hề đặt chân đến phòng bệnh của Diêu nữa.

      Diêu càng ngày càng trầm mặc.

      Tuy nó chịu uống thuốc, không chống cự điều trị bệnh, nhưng lại trầm mặc như đã chết đi rồi, hô hấp chỉ là cơ thể nó mà thôi. Bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, Viện trưởng Nhậm nói trừ phi ra nước ngoài điều trị, bằng không thì khó thể cầm cự được lâu hơn.

      Bà hận đứa con gái này.

      Bà mãi mãi không tha thứ cho con bé này.

      Nhưng...

      Bà không thể cứ đứng giương mắt nhìn con trai chết đi trong sự trầm lặng và cô độc như thế...

      Cây lá reo lên xào xạc trên con đường râm mát.

      Gió lớn hơn hôm qua.

      Lá cây và bụi bay cuồng loạn ngợp trời.

      Lá cây bạch quả vàng kim.

      Lả lướt xoay vòng đan kín.

      Tiểu Mễ hoảng loạn lắc đầu, cô lúng ta lúng túng, đầu nhức đến nỗi khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng bất cứ chuyện gì, cô từ từ lùi lại, hoảng loạn lắc đầu, cô lùi dần, góc váy trắng bị gió thổi bay phần phật, cô run rẩy lùi từng bước từng bước.

      Đồng tử Doãn Triệu Man co thít lại, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:

      "Cô không muốn đi hả?"

      Cô run rẩy hoảng hốt lắc đầu, run rẩy lùi về phía sau, tựa như một linh hồn phiêu bạt, một cơn gió cũng có thể xuyên suốt qua thân thể cô.

      "Nếu là vì những lời trước kia của tôi..." Doãn Triệu Man lạnh lùng ngạo mạn nói, "Tôi có thể rút lại."

      "Không..."

      Nước mắt chầm chậm lăn dài xuống gò má Tiểu Mễ, môi cô tái mét run rẩy, cô hoảng sợ không biết làm thế nào, cho cô thêm chút thời gian, hãy cho cô thêm chút thời gian đi, đầu cô đau nhức đến độ chẳng thể suy nghĩ được gì.

      Doãn Triệu Man nhìn cô.

      Lá vàng bay đầy trời, nhẹ nhàng, không chút phiền não, vô tư lự... bay lượn.

      Doãn Triệu Man lãnh đạm nhìn cô.

      Sau đó.

      Bà khuỵu đầu gối.

      Quỳ xuống đất.

      Quỳ xuống trước mặt Tiểu Mễ.

      Hôm đó, trên con đường râm mát của trường Thánh Du, mọi người đều kinh ngạc sững sờ.

      Lá vàng rơi trải đầy con đường.

      Doãn Triệu Man quỳ trên đám lá vàng dày như tấm thảm, khuôn mặt đẹp tuyệt của bà có nét bi thương mờ nhạt, quỳ xuống trước mặt Tiểu Mễ. Lá vàng nhè nhẹ rơi. Bà lẳng lặng quỳ trước mặt Tiểu Mễ.

      Từ giây phút Diêu được sinh ra, bà đã biết đứa bé này sẽ phải chịu một cái chết như cha nó. Thế là, bà không cho nó quá nhiều tình yêu, cũng rất ít khi ở bên nó. Chỉ cần không yêu nó, thế thì lúc nó chết đi, chắc sẽ không đau lòng quá nhiều. Bà vẫn nghĩ như thế.

      Nhưng, bà đã sai rồi.

      Vẫn đau như thế, thậm chí còn đau hơn gấp bội. Vì bà đã thiếu hụt nó, thiếu hụt quá nhiều tình yêu của con trai bà...

      Lá rơi la đà.

      Tiểu Mễ nét mặt kinh hoảng vội nhào xuống.

      Quỵ xuống trước Doãn Triệu Man.

      Cô ra sức muốn đỡ bà đứng dậy, nhưng hai cánh tay đang run bắn lên không có chút sức nào. Cô hoảng loạn vừa khóc vừa quỳ trước mặt bà, khóc nói liền mấy tiếng:

      "Xin lỗi... cháu đi... cháu đi..."

      Ánh ban mai vàng rực rỡ.

      Mọi người ngây người.

      Tán cây bạch quả vàng rực hai bên đường.

      Lá rơi ào ào.

      Cuối thu rồi...

      Sáng sớm, ngoài vườn cỏ bệnh viện chẳng có ai, trên ngọn cỏ óng ánh giọt sương mai, sáng lấp lánh. Nắng sớm mai chiếu lên giọt sương tinh khiết, óng a óng ánh bảy màu thật rực rỡ, sáng xuyên qua cả ô cửa kính phòng bệnh. Y tá nhìn Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ một cách khó xử, bác sĩ đòi hỏi anh phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, nhưng anh mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ, giống như đang chờ gì đó, cũng giống như chẳng đợi chờ gì cả. Cô y tá muốn đi khuyên cản anh, nhưng từ người anh toát ra sự trầm mặc lạnh lẽo khiến cô chùn chân kinh sợ.

      Cuối cùng y tá cũng đành bất lực rời khỏi phòng bệnh.

      Trong phòng chỉ còn mỗi anh đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ.

      Anh trầm lặng nhìn thảm cỏ dưới lầu, sắc mặt hơi tái, môi tim tím yếu ớt, nhưng thiên thần bằng bạc bên cánh mũi lại sáng óng ánh khiến cho khuôn mặt anh phảng phất nét tuấn tú dịu dàng kỳ lạ.

      Những ngón tay trắng bệch níu chặt chấn song cửa sổ.

      Anh trầm mặc, yên lặng.

      Lặng lẽ ngắm nhìn thảm cỏ trống vắng dưới lầu, anh trầm lặng rất lâu, dáng người cao cao đứng bên cửa sổ, tựa hồ như chẳng suy nghĩ gì, cũng chẳng nghe thấy gì. Anh đã chẳng còn như trước kia, đi suy nghĩ những chuyện không thể nữa, cũng chẳng còn lắng nghe xem cửa có đang được ai đó đẩy ra nhè nhẹ không. Anh chỉ trầm mặc đứng đó, dường như tất cả những gì thuộc về thế giới này chẳng còn bất cứ liên quan gì đến anh nữa.

      Cho nên, lúc cửa phòng bệnh được đẩy ra,

      Anh không nghe thấy.

      Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào gay gắt, Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng hơi chao đảo, cô nheo mắt lại, trong đầu như có vô số ánh sao chớp lóa. Không biết thế nào, chân cô có phần run rẩy, giống như cô đã bước vào một nơi mà lẽ ra cô không nên đến, mà tất cả đều là do sự xâm nhập vào đấy của cô mà biến đổi cả hình dạng.

      Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ.

      Anh quay lưng lại với cô.

      Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi toàn thân anh, sáng chói đến khiến người khác không mở nổi mắt, sáng rực nhưng lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo trầm lặng, dường như anh đang chìm vào một thế giới lạnh lẽo khác. Trái tim cô đau thít lại, ánh nắng tỏa sáng trên người anh dường như giống hệt lúc Dực ra đi, giống đến nỗi khiến cô rùng mình từng chập.

      Cô đờ đẫn ngắm nhìn anh.

      Đột nhiên phát hiện, mái tóc anh từ màu nâu hạt dẻ đã nhuộm trở lại màu đen, ban đầu nhìn anh, cả nét ngỗ ngược ngang bướng hay nổi điên cũng đã biến mất, hình bóng anh chỉ còn lại sự trầm mặc mà lạnh lẽo, chỉ là cô độc và lặng lẽ.

      Thế là, lồng ngực của cô đau đớn vô cùng.

      Khi Doãn Đường Diêu chầm chậm quay lưng lại, từng đợt gió ngoài cửa thốc vào, anh trông thấy cô đang đứng ở cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Cô ngây dại ngắm nhìn anh, dường như không quen biết anh, ánh mắt lặng lẽ, hình như vừa khóc xong nên vẫn còn vết nước mắt, khóe mắt đo đỏ của cô khiến tay anh buông xuôi bên người nắm chặt lại.

      Anh lặng lẽ nhìn cô.

      Giống như cảnh tượng trong mộng trăm ngàn lần đều giống nhau nhưng tất cả chỉ là giấc mộng.

      Gió nhè nhẹ thổi lay động cánh cửa phòng.

      Ngón tay anh cứng đờ siết chặt lại bấm vào lòng bàn tay, đau nhói, và cùng với sự yếu đuối dần dần hiện rõ trong đáy mắt cô khiến anh cuối cùng cũng đã tin. Thế là anh bắt đầu run rẩy.

      "Em..."

      Cổ họng anh phát ra khàn khàn, đáy mắt ánh lên đốm lửa sáng kinh người, sau đó, dần dần, lại có phần trầm lặng.

      Ngoài cửa sổ lá không ngừng rơi, ánh nắng ban mai chiếu qua những chiếc lá rơi lả tả rọi xuống đất, trong không khí có mùi vị cuối thu, lành lạnh, trong sạch.

      Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.

      Anh nhìn cô, đáy mắt có nét đau khổ, lặng lẽ, anh vươn tay ra nhẹ sờ lên gò má cô, ngón tay rất nhẹ xoa xoa vết đỏ trên đó, đau lòng hỏi:

      "Có ai đánh em hả?"

      Tiểu Mễ lúc đó hoảng sợ, cô áp tay vào mặt, ra sức lắc mạnh đầu:

      "Không... không có..."

      Anh chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ anh suốt đêm túc trực bên anh mà sáng sớm nay đột nhiên đi mất giờ vẫn chưa thấy quay lại. Là thế sao, thì ra là thế, thế nên cô mới đến đây, thế nên hoàn toàn không phải là cuối cùng cô đã nhớ đến anh. Ánh mắt anh dần dần trở nên u tối, có phần lặng lẽ.

      Rất lâu sau.

      Anh lặng lẽ nhìn cô, nói:

      "Thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện, thật ra anh đối xử với em rất tệ."

      Ngón tay nhẹ vuốt trên má cô.

      "Anh vẫn hay cốc trán em, cho dù vui hay không vui đều thích cốc em. Thấy em nhăn mặt kêu đau, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất vui." Anh cười nhẹ. "Có phải là anh thường cốc em rất đau nhưng em vẫn không dám nói không?"

      Ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt trên khuôn mặt cô như thế, trái tim cô lại run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt đen trắng phân minh lại nhuộm một màn sương mù mờ mịt.

      "Anh nói bản thân không suy tính gì, nhưng lại đắn đo tính toán quá kỹ lưỡng, chỉ cần em hơi thất thần thôi, là anh đã hận bản thân không liều mạng tóm em lại, để em chỉ nhìn anh, chỉ nhớ đến anh, cho nên mới để mọi chuyện tồi tệ đến thế."

      Doãn Đường Diêu cười khổ, nói, rất nhẹ nhàng, ngón tay đang ve vuốt trên mặt cô trượt xuống.

      "Cho nên...

      Anh nhìn cô chăm chú.

      "... em không muốn nhìn thấy anh nữa, phải không?"

      Mặt trời đã nhô lên cao.

      Ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào phòng bệnh, bức tường trắng, trần nhà trắng, hình bóng mờ nhòa của hai người kéo dài trên mặt đất.

      Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn anh.

      Ánh mắt cô lặng lẽ, phủ một lớp sương mờ, lộ ra ánh sáng lấp lánh nhìn anh:

      "Xin lỗi anh..."

      Một giọt nước từ khóe mắt cô rơi xuống.

      Doãn Đường Diêu giật mình, anh chồm người tới trước, muốn đưa tay chùi nước mắt cho cô, nhưng, bàn tay khựng lại giữa chừng, rất lâu sau, anh lại chầm chậm rút tay về.

      "Tại sao... em vẫn nói lời xin lỗi?"

      "Em..."

      "..."

      "Rất nhớ rất nhớ anh... nhưng..." Lông mi bị nước mắt nhuộm đến ướt đẫm đen nhánh, cô run nhè nhẹ, "...nhưng... không dám gặp anh..."

      Một khoảng trầm mặc.

      Đôi mắt anh cũng ươn ướt:

      "Thế thì, lời em nói hôm đó là thật sao?"

      Nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy, cô nhè nhẹ gật đầu.

      Anh mỉm cười.

      Anh cười với cô, cười như một đứa trẻ con ngây thơ. Chỉ cần cô thật sự đã từng thích anh, thế thì đã quá đủ rồi. Được gặp gỡ cô ấy là món quà thiên sứ ban tặng anh, nếu như không gặp được cô ấy, có lẽ sẽ không vui vẻ, hạnh phúc và đau buồn như thế.

      "Cám ơn em."

      Anh nói, đôi môi nhuộm nét cười tim tím.

      Sau đó anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô, nhìn cô như thể sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.

      Thời gian chầm chậm trôi qua.

      Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của anh và cô.

      Tiểu Mễ cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong, hít thở sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với anh: "Nghe nói các bác sĩ nước ngoài có được những cách trị bệnh tiên tiến nhất, bệnh của anh chắc sẽ được chữa khỏi, đúng không?"

      "Có liên quan gì?" Anh lặng lẽ nói.

      Cô ngây người.

      "Cho dù chữa khỏi thì cũng chỉ duy trì được khoảng hai năm, lúc nào cũng có thể chết, thời gian sống trên thế giới này dài hơn hay ngắn hơn một chút, thì có quan hệ gì?"

      "Mẹ anh rất yêu anh."

      Anh nhàn nhạt nhếch môi: "Anh biết... nhưng, bà vẫn còn trẻ đẹp thế, nếu anh đi rồi thì bà có thể bắt đầu một cuộc sống mới."

      Cô kinh ngạc đến cứng người, sau đó, từng cơn đau đớn ập đến khiến giọng nói cô bắt đầu run rẩy: "Anh đang nói gì thế... anh có biết nỗi đau đó không? Anh có biết cảm giác đau khổ khi phải mở to mắt nhìn người thân chết đi mà không làm được gì không? ... Giống như cả trái tim đã bị khoét đi mất, giống như cả thế giới đều đổ sụp... Nỗi đau và tổn thương đó, sau này bao nhiêu hạnh phúc cũng không thể nào bù đắp được..."

      Doãn Đường Diêu trầm lặng nhìn cô.

      "Cho nên em mãi mãi sẽ không quên được anh ta."

      Âm điệu rất nhạt, nhạt đến mức chuyện đó như chẳng có liên quan gì với anh nữa, đã không còn để ý gì đến nữa, sự lặng lẽ và lạnh nhạt đó như một quả chùy nặng nề giáng vào tim Tiểu Mễ!

      Cô sợ hãi.

      Cô thật sự sợ hãi.

      Đột nhiên cô biết được sự sợ hãi của Bùi Ưu và mẹ của anh, nỗi sợ hãi như thế khiến toàn thân cô phát run, cô ước mong anh lại nổi điên và gào thét như xưa, ít ra còn chứng tỏ là anh vẫn đang sống. Bây giờ anh lạnh nhạt thế khiến cô thấy anh đã cách cô rất xa rất xa rồi.

      Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào phòng.

      Cô run lẩy bẩy như bị rơi vào nỗi sợ hãi cùng cực, hỏi anh:

      "Phải làm sao?"

      Anh rất yên tĩnh, giống như chẳng hề nghe thấy cô nói gì.

      Cô túm chặt cánh tay anh, ngẩng mặt lên, nước mắt chảy đầm đìa: "Phải làm sao anh mới có thể sống tốt đây?"

      "Em quan tâm à?" Anh nhẹ giọng hỏi.

      Cô ra sức gật đầu.

      Nước mắt trên gò má cô rơi tí tách xuống chiếc giường bệnh trắng toát.

      "Đừng khóc..." Anh cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa tay lên, chùi sạch ngấn nước mắt trên mặt cô, "Em không cần áy náy, cho dù không gặp em thì căn bệnh này cũng khiến anh phải ra đi sớm thôi."

      Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, anh tỉ mỉ chùi hết nước mắt trên mặt cô.

      "Có thể gặp được em thật đã rất vui rồi, như thế, cho dù có phải đến một thế giới khác cũng sẽ có rất nhiều ký ức để hồi tưởng lại."

      "Không phải áy náy! " Cô khóc, lồng ngực thắt lại từng cơn đau nhói, "Nếu chỉ là áy náy thì em sẽ giả vờ như chẳng có gì xảy ra để ở bên anh, giống như trước đây, em có thể lừa anh, có thể giả như đang rất tốt... nhưng mà..."

      Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn cô.

      Cô rơi nước mắt nói: "Em đã thích anh rồi..."

      Môi anh tím ngắt đến kinh động lòng người.

      Anh nhè nhẹ nín thở.

      Ngón tay trắng bệch cứng đờ run rẩy.

      "Vì thích anh nên em không thể giả vờ được nữa, vì nếu trong tim em vẫn có anh ấy, mãi mãi không quên anh ấy, nếu những gì em mang lại cho anh chỉ là tổn thương, không ngừng tổn thương anh..." nước mắt như ánh sao, cô khóc nói, "... thì làm sao em có thể ở bên anh được..."

      Anh ôm lấy cô.

      Nhẹ nhàng ôm lấy cô.

      Để cả người cô lọt thỏm vào lòng mình, Doãn Đường Diêu nhè nhẹ hít hơi, tựa trên mái tóc ngắn mềm mượt của cô, anh nhắm nghiền mắt, trong tim trào máu đau đớn, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới khàn khàn nói:

      "Tiểu Mễ... em biết anh thích em... anh thích em, nên anh sẽ không để ý trong tim em có phải còn có một người khác nữa hay không... chỉ cần em ở bên anh là anh đã thấy hạnh phúc rồi..."

      Anh nhẹ nhàng ôm chặt cô.

      Người cô run bắn lên trong nước mắt.

      Anh ôm chặt cô, đau khổ nói:

      "Nhưng mà... cuối cùng anh cũng sẽ chết thôi... có lẽ sẽ chết rất nhanh... có lúc, anh muốn bất chấp tất cả giữ em lại bên mình... nhưng cũng có lúc... lại thấy rằng nên để em ra đi... như thế, lúc anh chết đi, em sẽ không thấy đau buồn ... phải làm sao đây... rốt cuộc phải làm sao..."

      Cô chật vật ngẩng đầu lên, đáy mắt lấp loáng ánh nước mắt:

      "Đừng chết! "

      Anh đau khổ nín thở nhìn cô.

      Nước mắt lóng lánh như ánh sao chảy dài trên mặt, cô dùng tay gạt hết đi, sau đó, cố gắng cong môi lên, cười với anh:

      "Xin anh mà... hãy sống thật tốt..."

      Doãn Đường Diêu nín thở nhìn cô chăm chú, đôi môi tim tím, khàn giọng nói: "Nếu như, anh xin em hãy ở lại bên anh, đừng xa anh nữa thì sao?"

      "Như thế, anh sẽ sống thật khỏe chứ?"

      "Nếu là..."

      Cô nhìn anh chăm chú, đáy mắt lướt qua một mối tình cảm yếu đuối mà phức tạp, nụ cười bên khóe môi có phần tái nhợt trong suốt, lặng lẽ, cô nói với anh:

      "Được."

      "Thật không?"

      Ánh sáng ẩm ướt trong đôi mắt anh lấp lánh.

      "Thật! "

      Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng lấp loáng ướt, vậy nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, không để nước mắt từ rèm mi lại chảy xuống: "Em sẽ ở bên anh, khi anh sống sẽ sống cùng anh, khi anh ra đi cũng sẽ đi với anh."

      Người Doãn Đường Diêu cứng đờ: "Không..."

      "Nếu những người em yêu, họ đều ra đi sớm hơn em, thế thì, em bằng lòng đi trước họ." Cô lặng lẽ nói.

      Doãn Đường Diêu cứng người, anh đờ đẫn nhìn cô đến ngây dại: "Nhưng, anh muốn em sống thật tốt..."

      "Em cũng muốn anh sống thật tốt..." Cô cũng nhìn anh ngây dại. "Ở bên anh thì sẽ càng thích anh nhiều hơn, nếu anh cũng đi rồi, em sẽ sống tốt như thế nào đây?"

      Thiên sứ trên cánh mũi lóe lên ánh sáng đau khổ bàng bạc.

      Anh khàn khàn giọng, nói:

      "Vậy thì, đợi anh đi rồi thì quên anh là được."

      Tiểu Mễ cười rồi cười, cười đến ngốc nghếch hoảng loạn, trên tấm trải giường trắng như tuyết, viên kim cương giữa những ngón tay cô sáng lấp lánh, sáng đến nỗi như cũng đang hoảng sợ.

      Ánh nắng ngàn vạn sợi óng ánh.

      Phòng bệnh ngập đầy ánh nắng.

      Vàng rực rỡ.

      Ánh nắng sáng rực nhưng mang theo cả nét lành lạnh nhàn nhạt.

      Doãn Đường Diêu nhìn cô, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đôi môi tím tái mím chặt yếu đuối.

      Anh đột nhiên nói:

      "Em đi đi..."

      Cô ngẩn người ngây dại, nhìn anh như không hiểu anh đang nói gì.

      "Em đi đi." Anh nhẹ nhàng lặp lại thêm lần nữa, "Anh không cần em ở bên anh nữa, em đi đi..." Giọng anh rất nhẹ rất nhẹ, giống như tiếng vọng từ đáy trái tim cô đơn vẳng ra, trong căn phòng bệnh trắng toát, tầng tầng lớp lớp vọng ra.

      "Em đi rồi, anh sẽ chết ư?"

      Tiểu Mễ đờ đẫn hỏi.

      "Anh yêu em."

      Doãn Đường Diêu khàn giọng trả lời cô.

      "Vì yêu em nên anh sẽ không chết chứ?"

      "...... Phải! "

      "Được, vậy em sẽ chờ anh..."

      "Chờ bao lâu?"

      "Chỉ cần anh không chết, em sẽ vẫn chờ ..."

      "... Nếu như, anh chết thì sao?"

      "Vậy thì em sẽ không chờ nữa. Em sẽ quên anh, cho dù là trên thiên đàng hay dưới địa ngục, em sẽ quên hết tất cả, một chút ký ức nhỏ về anh cũng sẽ không có."

      "...... Tại sao?"

      "Vì... em sẽ hận anh! " Cô lặng lẽ trả lời.

      Ánh nắng lặng lẽ.

      Lá vàng bay lượn ngoài cửa sổ.

      Bầu trời xanh thẳm.

      Trên nền nhà phòng bệnh sáng lên hình bóng thẫn thờ của hai người.

      Môi Doãn Đường Diêu tím tái, nhãn thần anh u tối, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, để bàn tay cô lọt gọn vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nắm chặt nắm chặt.

      Viên kim cương nho nhỏ sáng lên giữa những ngón tay cô.

      Cũng tỏa sáng giữa lòng bàn tay anh.

      Anh nhìn cô.

      Cô cũng nhìn anh.

      Lặng lẽ, phòng bệnh chẳng có âm thanh nào, chỉ có thiên sứ nho nhỏ bằng bạc vẫn tỏa ánh sáng lấp lánh trong suốt trên cánh mũi anh.

      Cuối thu.

      Lá cây ngoài kia đều đã vàng cả rồi.

      Thảm cỏ dưới tòa nhà bệnh viện cũng phủ đầy lá vàng rơi.

      Gió nhè nhẹ.

      Ánh nắng sáng rực đẹp đẽ.

      Bùi Ưu lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài trên thảm cỏ.

      Lá trên cây sắp rơi hết rồi, một phiến lá vàng bay la đà theo gió rơi trên đầu gối anh. Đôi tay dài của anh giữ một con búp bê thiên sứ bằng vải màu trắng, đôi cánh thiên sứ không biết được làm bằng chất liệu gì, tựa hồ như pha lê, mỏng như cánh ve sầu, óng ánh trong suốt.

      Anh nhìn nó đến xuất thần, như đang nghĩ gì đó, đáy mắt có ánh sáng dịu dàng, khóe môi yên tĩnh cũng mang theo nét cười nhè nhẹ như gió.

      Không biết từ lúc nào.

      Có người ngồi xuống bên cạnh anh.

      Thành Viện cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rất lâu sau anh mới quay đầu nhìn sang, mỉm cười nói với cô: "Thời tiết đẹp quá! "

      "Sao không đi học?"

      Thành Viện hít thở sâu: "Thời tiết đẹp như thế, bỗng nhiên muốn nghỉ học. Từ nhỏ cho đến lớn, đây là lần đầu tiên em ngang ngạnh bỏ học đó."

      Bùi Ưu mỉm cười.

      Anh không nói thêm nữa.

      Ánh nắng phản xạ trên những tấm kính cửa sổ của tòa nhà bệnh viện.

      Tia nắng sáng lấp lóa chói cả mắt.

      Thiên sứ bằng vải trong tay anh cũng lấp lánh ánh sáng trong suốt như pha lê.

      Thành Viện cúi đầu nhìn thiên sứ trong tay anh, nói: "Hôm sinh nhật Tiểu Mễ, thật ra anh đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho bạn ấy rồi, phải không?"

      Anh ngẩn người.

      "Đã chuẩn bị quà cho Tiểu Mễ rồi, sao anh không tặng bạn ấy?" Cô thấp giọng hỏi.

      Ánh mắt anh lại lặng lẽ rơi trên thiên sứ bằng vải trong tay, lại có phần xuất thần, đôi cánh trong suốt của thiên sứ khúc xạ ánh sáng lấp lánh, ánh lên nụ cười của anh dịu dàng như ánh nắng từ tàng cây rậm rạp chiếu xuống.

      "Anh thích Tiểu Mễ, phải không?" Cô nhìn anh chăm chú.

      Bùi Ưu lặng lẽ đứng dậy.

      Anh rời khỏi chiếc ghế dài.

      Trên ghế, Thành Viện đờ đẫn nhìn theo anh, cô nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chẳng nói câu nào mà lặng lẽ rời khỏi đó, lặng lẽ đi vào tòa nhà bệnh viện.

      Lá vàng lặng lẽ từ trên trời bay la đà xuống mặt đất.

      Ánh nắng màu vàng rực rỡ.

      Thế giới ấm áp vàng rực rỡ.

      VĨ THANH

      Hai năm sau.

      Một buổi sớm mùa xuân.

      Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, cỏ trên đất xanh mướt, hồ nước phun thành từng chùm cao cao lên không trung, những giọt nước trong suốt, tiếng nhạc trong trẻo đẹp đẽ, vườn hoa phía sau bệnh viện vui vẻ như một vườn trẻ.

      Một bầy trẻ nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện đang vây quanh một chị tóc ngắn mặc váy trắng, hào hứng lao nhao hỏi liên tục:

      "Chị ơi, có thiên sứ thật không?"

      "Thiên sứ trông như thế nào hả chị? Bọn họ đều có cánh cả chứ?"

      "Chị có thấy thiên sứ chưa?"

      "Có thể cùng chơi đùa với thiên sứ không?"

      "Thiên sứ có thích ăn khoai và đùi gà chiên không?"

      ......

      Cô gái mặc váy trắng quỳ giữa đám trẻ nhỏ, đem những viên kẹo ngon cô mang đến chia đều cho chúng, sau đó nheo nheo mắt suy nghĩ một lát rồi cười nói:

      "Chị đã nói cho các em nghe nhiều lần rồi mà, đương nhiên là có thiên sứ rồi, thế gian có rất nhiều rất nhiều thiên sứ! "

      "Thật không?" Một bé gái tròn trĩnh hưng phấn hét.

      "Ừ! " Cô gái mặc váy trắng gật đầu, sau đó ra vẻ thần bí nói, "Chị nói cho các em biết một bí mật nhé..."

      "Ô... nói nhanh đi, chị! "

      "Các thiên sứ đều thích mỉm cười, hơn nữa họ cũng thích mặc y phục màu trắng! "

      Đám trẻ nhìn nhau, kinh ngạc đến há hốc mồm, sau đó đồng thanh nói: "Trời ơi, chúng em đều mặc đồ màu trắng! " Đồng phục bệnh nhân của bệnh viện này đều là màu trắng.

      Cô gái mặc váy trắng ánh mắt sáng lấp lánh như sao:

      "Các em cũng thích cười chứ?"

      "Đương nhiên ạ! "

      Đám trẻ lúc đó đều lộ ra những nụ cười toe toét vô cùng đáng yêu.

      "Cho nên... mỗi người các em đều là thiên sứ! Là thiên sứ đáng yêu nhất, mọi người đều yêu thích thiên sứ các em đấy! "

      Đám trẻ vui thích reo hò.

      Những bệnh nhân và y tá xung quanh đều mỉm cười nhìn về phía họ.

      "Chị ơi, chị cũng là thiên sứ phải không?" Một cô bé có bím tóc dài nắm chéo váy của cô gái lay nhè nhẹ, "Chị là người tình nguyện làm việc cho bệnh viện, vừa xinh đẹp vừa thân thiết, thường đến chơi với chúng em, mọi người đều thích chị đó! "

      "Chị không biết nữa." Cô gái mặc váy trắng tinh nghịch lè lưỡi.

      Đám trẻ ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ạ? Sao chị không phải là thiên sứ được?"

      "Vì chị đã từng làm sai."

      Một bé trai gầy gầy sợ hãi nói: "Em cũng đã làm việc xấu, hôm nay em tè dầm... vậy em... cũng không phải là thiên sứ... ôi..."

      Cô gái mặc váy trắng vội vã ôm lấy cậu bé, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng cậu, nói: "Ngoan nào, đó không phải là việc xấu mà. Hơn nữa cho dù em có làm việc xấu đi nữa, sau này cố gắng sửa chữa thì vẫn có thể trở thành thiên sứ..."

      "Thật không?" Cậu bé chùi nước mắt hỏi.

      "Thật! " Cô gái váy trắng cười, lau sạch mặt cho cậu.

      "Anh kia có phải là thiên sứ không?" Cô bé có bím tóc dài chỉ đám trẻ phía đối diện hồ nước, hỏi. "Anh ấy cũng mặc áo màu trắng, nhưng mà, anh ấy không thích cười! "

      Bầu trời xanh trong có những đám mây nhè nhẹ trôi.

      Khi cô nhìn theo hướng tay chỉ của cô bé, một tia nắng đột nhiên khiến cô chói cả mắt, gió thổi chiếc váy trắng của cô bay nhè nhẹ, những bụi nước từ hồ bắn lên cao tạt ướt mép váy cô. Cô nhè nhẹ nheo mắt lại, trong ánh nắng sáng rực nhìn thấy trên thảm cỏ đối diện hồ nước có một đám trẻ đang cười nói náo nhiệt vây quanh một chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi trắng.

      "Anh ấy không phải thiên sứ! " Một cậu bé nói, "Anh ấy hung dữ lắm, có một lần Tiểu Bằng sợ chích thuốc, anh ấy liền đè cứng bạn ấy xuống giường để chị y tá chích thuốc cho bạn ấy! "

      "Nhưng mà..." Cậu bé gầy gầy đỏ mặt nói, "Lần trước em chơi trên cỏ bị ngã trẹo chân, cũng chính anh ấy đã bế em về đây."

      "Anh ấy đẹp trai quá! " Cô bé tròn tròn kêu lên kinh ngạc.

      Gió xuân thổi tung mái tóc ngắn mềm mượt của cô gái, cô lặng lẽ ngắm chàng trai mặc áo sơ mi trắng phía đối diện hồ nước, hơi thở của cô bỗng nhiên trở nên rất nhẹ. Trong hơi thở nhè nhẹ, trong một khoảnh khắc, cô tưởng đó là Dực trên thiên đàng, nhưng, hơi thở lại trở nên nhẹ hơn, cô nhè nhẹ mỉm cười. Dực đã không còn nữa rồi, người cô chờ đợi vẫn là anh ...

      "A! Trên mũi anh ấy có một thiên sứ kìa..."

      "Đúng đúng! Bằng bạc đó, hình như còn phát sáng nữa..."

      "Thế thì chắc là anh ấy cũng là thiên sứ đó..."

      "Nhưng mà anh ấy hung dữ thật mà..."

      "Anh ấy là người tốt đó..."

      "Đẹp trai quá chừng, y hệt hoàng tử trong truyện tranh mà mẹ cho em xem ấy..."

      Trong ánh nắng.

      Nước trong hồ bắn lên cao rồi nhẹ đáp xuống.

      Bụi nước trong suốt.

      Óng ánh.

      Trên cánh mũi lấp lánh ánh sáng thiên sứ, Doãn Đường Diêu mặt không chút biểu cảm trừng mắt nhìn đám trẻ mặt mày hớn hở muốn vây chặt lấy anh để cùng chơi đùa.

      Trong không trung như vẳng đến tiếng nhạc nhè nhẹ.

      Chầm chậm...

      Anh đột nhiên ngây người, trong tai như có cái gì đó đang chạy rần rật, chầm chậm, anh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện hồ nước đang phun lên những tia nước mát lành.

      Trong bụi nước trong suốt vui tươi, hồ nước đang ngân lên một bài hát:

      "......

      Có lẽ em không hiểu

      Từ khi em nói yêu anh

      Bầu trời của anh ngàn vạn ngôi sao tỏa sáng

      ......

      Anh nguyện biến thành thiên sứ

      Mà em yêu thích trong truyện cổ tích

      Dang rộng tay biến thành đôi cánh che chở cho em

      Em phải tin rằng

      Tin rằng chúng mình sẽ như câu chuyện cổ tích

      Vui vẻ và hạnh phúc bên nhau..."

      Bụi nước trong suốt bay lượn, hồ nước tĩnh lặng. Trên bầu trời trong xanh, những đám mây dịu dàng nhè nhẹ xuyên qua ánh nắng, nét dịu dàng của ánh nắng giống như gương mặt tươi cười dịu dàng mà mãi mãi không thể quên được.

      Áo sơ mi của anh có hào quang mờ ảo.

      Váy trắng của cô nhè nhẹ bay.

      Hơi thở biến thành trong suốt mà lóng lánh, sau đó, nụ cười trong hương hoa thơm mùa xuân lặng lẽ nở. Anh và cô ngây người nhìn nhau, giữa hai người, một cầu vồng tuyệt đẹp lặng lẽ tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ.

      "...Anh muốn biến thành thiên sứ

      Mà em yêu thích trong truyện cổ tích

      Dang rộng tay biến thành đôi cánh che chở cho em

      Em phải tin rằng

      Tin rằng chúng mình sẽ như câu chuyện cổ tích

      Vui vẻ và hạnh phúc bên nhau..."

      ...

      Anh sẽ biến thành thiên sứ

      Mà em yêu thích trong truyện cổ tích

      Dang rộng tay biến thành đôi cánh che chở cho em

      Em phải tin rằng

      Tin rằng chúng mình sẽ như câu chuyện cổ tích

      Vui vẻ và hạnh phúc bên nhau..."

      ...

      Cùng viết nên kết cục tốt đẹp của chúng mình...

      Comment

      Working...
      X