CỬA CẤM
Lời nói đầu
Trước khi kể chuyện này, chúng ta cần phải nhớ lại những năm tháng xa xưa trước kia để tìm hiểu kỹ phong tục tập quán, tư tưởng trung hiếu tiết nghĩa của thời đại ấy, cùng những điều và những truyền thuyết hồi ấy người ta kiêng kỵ.
Con người thời ấy sợ ma quỷ, sợ hồ ly tinh, sợ thần; họ tin vào sự tồn tại của các loại ma quỷ thần linh.
Con người thời đó sợ lửa vì đa phần nhà cửa thời ấy đều làm bằng gổ, hễ gặp lửa là không tài nào cứu được. Cơ đồ tan nát có khi chỉ do một tàn lửa gây ra. Trong Hoạ mai Ký tôi đã nói đến lửa, ở đây tôi lại kể một chuyện khác cũng liên quan đến lửa.
Con người thời ấy coi trọng tiết nghĩa, họ đưa ra tư tưởng “Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữ không lấy hai chồng”. Những chuyện về trung thần liệt nữ, nhiều không biết bao nhiêu mà kể và cho đến nay, người ta vẫn thuộc lòng như cháo chẩy.
Cho nên lửa, ma quỷ, và mối tình chân thật của một liệt nữ là những chất liệu cấu thành câu chuyện tôi kể hôm nay, một câu chuyện bí hiểm và ly kỳ.
Chương 1
Tên nàng là Hàn Xảo Lan, nhưng chàng vẫn gọi là Xảo Xảo.
Tên chàng là Bạch Nguyên Khải, nhưng nàng vẫn gọi là Khải Khải.
Nhà họ Hàn ở đầu thành, nhà họ Bạch ở cuối thành. Cả hai gia đình đều thuộc loại danh giá, đều có sân sâu vườn rộng, có dinh thự chạm trổ cầu kỳ, và lại có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má rất xa. Vì thế, nhà họ Hàn và nhà họ Bạch đi lại với nhau khá thân thiết, và cũng vì thế mà Xảo Lan và Nguyên Khải từ nhỏ đã trở thành đôi lứa quấn quýt bên nhau.
Trẻ con không tránh né, trẻ con cũng không giả gối, chúng chơi đùa với nhau, ăn uống với nhau, cùng học chử, cùng đọc sách. Cô bé thường cùng mẹ đến nhà cậu trai, cậu trai cũng thường cùng mẹ đến nhà cô gái. Chúng cũng điên khùng, cũng bướng bĩnh, cũng cãi cọ, cũng ngoặc tay thề tuyệt giao mãi mãi, rồi cũng lại ngoắc tay giảng hoà với nhau… Song trong lòng, cậu bé trai biết mình yêu thích cô bé gái, cô bé gái cũng biết mình yêu thích cậu bé trai.
Lần đầu tiên hai đứa trẻ đếnHàn Thông viên là do cậu bé dẫn đường; lúc ấy cậu bé lên chín và cô bé lên bảy.
Giấu người nhà, cậu bé lẳng lặng dẫn cô bé lủi ra ngoài thành để tới tận vùng ngoại ô cách đó bốn dặm, dừng chân trước cổng khu vườn hoang dại, âm u và cô tịch. Nhìn khoang cổng um tùm dây leo và bức tường đỏ cạch đổ lở cùng mấy cây thông cổ thụ vươn cành ra ngoài tường, cậu bé bảo:
- Nhìn kìa! Ðây chính làHàn thông viên của nhà anh đấy.
Cô bé nhìn khu vường bỏ hoang đã lâu, cố khiễng chân nhó thử xem bên trong có điều gì thần bí. Cậu bé giật tay bạn, bảo:
- Ði! Anh biết phía tường hậu của khu vườn có một lỗ hổng, chúng ta có thể chui qua được. Trong vườn rộng ơi là rộng, có nhiều nhà cửa, lần trước anh cùng với anh trai chui vào xem rồi, anh sẽ đưa em vào tới mảnh vườn hoa có ma nhé.
Cô bé hơi co người lại và lắc đầu:
- Không, em sợ lắm!
- Sợ gì? Ðang là ban ngày, ma quỷ không dám ra đâu! Lần trước các anh cũng không gặp ma! Mới lại đã có anh, anh sẽ bảo vệ em cơ mà.
- Anh không sợ ma à? – Cô bé nghi ngờ hỏi.
- Anh không sợ!
- Nhưng… nhưng… mọi người đều bảoHàn thông viên có ma thật, sợ ơi là sợ, cho nên ông nội anh mới đóng cửa vườn lại và dọn vào ở trong thành.
- Ông nội anh nhát gan lắm, nếu là anh, anh chẳng dọn đi. Cái Hàn thông viên này rộng hơn cả khu nhà hiện giờ của nhà anh, bên trong có mấy cái vườn, cái này nối cái kia, đáng tiếc bây giờ đều mọc cỏ hết. Nghe nói trước kia tổ tiên nhà anh đã bỏ mấy chục vạn lạng bạc ra làm khu vườn ấy. Bây giờ bỏ không, tiếc quá! Chỉ tại ông nội anh nhát gan thôi!
- Thế ông nội anh đã trông thấy ma chưa? Nó như thế nào?
- Nghe nói có cả ma đàn ông và ma đàn bà, mặt xanh lè, trông sợ ơi là sợ. Ðêm nào nó cũng khóc cũng kêu, cũng đi, cũng thở dài…
- Ối cha cha, anh đừng nói nửa. Chúng ta đi về thôi.
- Ði về à? Em đã vào xem đâu?
- Em chả vào!
- Xảo Xảo, không ngờ em cũng nhát gan thế.
- Ai bảo em nhát gan?
- Thế thì vào với anh đi!
- Thôi được! - Xảo Lan nghiến răng. – Vào thì vào.
Thế rồi hai đứa bé vòng sang bức tường phía sau và tìm được lỗ hổng giữa đám cây cỏ um tùm. Nguyên Khải bò lên trước rồi kéo Xảo Lan lên. Chỉ một bước nhảy, Nguyên Khải đã xuống được đám cỏ rậm rì dưới vườn, Xảo Lan chỉ còn biết nhảy xuống theo. Nắm chặt lấy tay Nguyên Khải, cô bé sợ sệt lấm lét nhìn khu vườn um tùm, âm u và rậm rịt cây cối.
Cây chen với cây, cỏ hoang mọc kín lối đi, trên lan can hàng rào đầy dây leo và gai góc, trong đầm sen ngày trước bèo nở đặc kín. Bàn đá, ghế đá và tiểu đình đều đầy bụi và mạng nhện. Nguyên Khải kéo tay Xảo Lan cẩn thận rẽ qua bụi cây đầy gai và chui qua những cành cây thâm thấp. Sau đó Xảo Lan nhìn thấy những ngôi nhà chạm trổ, những lâu đài, lầu gác, cầu kiểu, hàng lang mọc đầy rêu xanh. Tất cả, ngói xanh tườn đỏ đều đã phai mầu, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ sang trọng và cầu kỳ ngày trước. Cửa ngõ đều được đóng kín, lớp giấy bồi trên cửa sổ bị mưa gió làm mũng rách, rũ xuống khoang gỗ. Nguyên Khải dắt Xảo Lan bước lên những bậc thềm phủ kín rêu xanh. Toài người lên bệ cửa sổ, Nguyên Khải nói khẽ với Xảo Lan:
- Em nhìn bên trong mà xem!
Xảo Lan sợ hãi liếc nhanh vào. Bên trong nhà rất sâu, đồ dùng còn đủ cả, đều là những đồ gỗ nặng nề đầy bụi bậm và mạng nhện. Bốn phía gian đại sảnh, cửa kín như bưng, không rõ ẩn giấu bao điều thần bí và khủng khiếp. Một cơn gió ào tới, tóc Xảo Lan dựng đứng cả lên, cô bé bất chợt rùng mình, nói nhỏ với Nguyên Khải:
- Thôi về đi! Chúng ta về thôi! Khéo mẹ em đang tìm em đấy!
- Nhưng em chưa được xem mảnh vườn có ma.
- Em không xem đâu!
- Thì em ở đây, anh đi một mình vậy!
- Ôi, đừng, đừng để em một mình, em cùng đi với anh vậy.
Nguyên Khải nhướn mày, vẻ thắng thế, ngay cả trẻ con, đứa con trai nào lúc sinh ra cũng sẵn có máu anh hùng trong người.
Ði vòng qua ngôi nhà chính mới có thể thấy hết được vẻ đồ sộ của cái dinh cơ này. Sau khu rừng trúc um tùm là một dãy hàng rào thâm thấp, mấy bông hoa đỏ tươi vẫn nở giữa đám cỏ tạp nham nhiều loại. Phía trên dãy hàng rào có một khoang cửa nhỏ, trên tấm biển chẳng ngang khắc ba chử:Vi Vũ Hiên . Ði qua khoang cửa nhỏ là một mảnh vườn khác và một dãy nhà khác, cũng chạm trổ tinh xảo, cũng cũ kỹ và hoang lạnh như thế. Ði quá lên nữa, có một bức tường đá thấp tè tè, trên tường là một khoang cổng tròn trạm hoa, trên cổng cũng có tấm biển treo ngang đề ba chữNgâm phong quán , vào sâu bên trong làVọng tinh lầu, Ngoạ vân trai, Mộng tiên cư … rồi cuối cùng, hai đứa trẻ dừng chân trước một bức tường cao, cửa vừa dầy vừa vừa nặng được khoá bằng hai cái khoá to sụ, tấm biển trên cổng đềLạc nguyên hiên . Trên cổng không rõ từ đời nào đã có người dán lên hai băng giấy nhưng đã bị nắng mưa làm phai mầu, trên giấy vẫn còn những nét chữ mờ mờ nhưng hoàn toàn không nhận ra được. Ðây là khu vực sâu nhất củaHàn thông viên , bốn bề cây cối rậm rịt, cỏ mọc lút đầu, ngoài tiếng gió xào xạc, tuyệt nhiên không có tiếng động nào.
Nguyên Khải nói nhỏ với Xảo Lan như sợ có ai nghe thấy:
- Ma quỷ đều ở bên trong khoang cổng này đấy. Cho nên mới gọi là Cửa Cấm.
Xảo Lan rùng mình, cô bé như van xin:
- Chúng ta đi ra thôi, nếu không ma quỷ hiện ra thì sợ lắm. Ðược không anh?
- Trên cổng có dán giấy niêm phong, ma quỷ không ra được.
- Nếu chúng không ra được thì tại sao ông nội anh lại phải dọn nhà đi?
- Chuyện đó thì… - Nguyên Khải không trả lời được. Ðúng lúc đó có một cơn gió ào qua, từ trong cánh cổng vọng ra tiếng than thở não nùng, ngay cả Nguyên Khải cũng thấy lạnh sống lưng. Nắm chặt tay Xảo Lan, cậu bé bất giác cảm thấy căng thẳng. – Ðã xem rồi thì ra, đằng ngoài cổng cũng khoá, chúng ta không vào được!
Xảo Lan chỉ chờ câu nói ấy, cô bé vội quay ngoắt người, hai đứa theo đường cũ đi ra. Chúng qua hết cổng này đến cổng khác, hết khu vườn này sang khu vườn kia, cứ len lách qua những bụi rậm mà đi. Không hiểu sao, Xảo Lan luôn luôn cảm thấy phía sau có những bóng ma vô hình đuổi theo. Cô bé rảo bước vừa đi vừa chạy, Nguyên Khải phải bám gót đuổi sát phía sau. Cô gái chỉ cắm cổ chạy, không để ý đến những hòn non bộ, những mạch suối, những đầm sen, những chiếc cầu cong cong, nhữngmái đình nho nhỏ, những hàng lan can ngoắt ngoéo cùng cảnh bao la của khu dinh thự bỏ hoang này. Có lúc, bô bé nghĩ mình không thể chạy ra khỏi khu dinh thự, song cuối cùng, cô đã đến được chổ tưởng hổng, cả hai lần lượt nhảy ra ngoài. Xảo Lan còn thở hổn hển thì đã bị ngay một bàn tay to tướng tóm lấy, cô bé hoảng sợ thét lên. Khi định thần nhìn kỷ thì hoá ra đấy là A Lương, gia đinh của nhà họ Bạch, người được cử đi tìm bọn trẻ. A Lương giậm chân nói lớn:
- Cậu chủ ơi! Ðiên hay sao mà dám dẫn cô bé đến tận đây! Không sợ ác quỷ ăn thịt cô cậu à?
- Ác quỷ! - Nguyên Khải không chịu. - Thế ông đã trông thấy ác quỷ chưa?
- Mô phật! Tôi chưa trông thấy, nhưng ông Căn Sinh, người ở của ông nội cậu, nói là đã nghe thấy tiếng ma quỷ khóc.
- Chưa biết chừng đấy chỉ là tiếng khóc của cô hầu nào đó trong ngôi nhà. Ông ta già cả, tai nghe không rõ đâu.
Há! – A Lương phì cười. – Bây giờ mới già, có thể không thính tai nữal, chứ cái hồi theo hầu ông nội cậu, ông ấy còn là một chú thư đồng. Thôi thôi, cô cậu ơi, mau mau về đi. Tôi tìm suốt cả buổi chiều! Nếu ông chủ biết cô cậu đếnHàn thông viên , thì cậu chủ tí hon ơi, câu liệu hồn…
- Ông dám mách lẻo hả? - Nguyên Khải quát.
- Thôi, tôi không mách đâu! Nhưng cậu chủ hãy hứa không bao giờ đến đây nữa nhé!
- Không đến thì thôi! - Nguyên Khải liếc sang Xảo Lan, lặng lẽ cười. – Em cũng đừng nói gì nhế, đấy là điều bí mật của chúng ta.
- Em sẽ không nói! - Xảo Lan gật đầu.
- Ngoặc tay chứ!
Hai đứa trẻ cùng ngoắc tay.
Nhưng sau này hai cô cậu đến Hàn thông viên một lần nữa.
Chương 2
Hồi đếnHàn thông viên lần thứ hai, cậu bé mười lăm, cô bé mười ba.
Hai cô cậu cũng chu qua lỗ tường hổng. Vẫn không có gì thay đổi, có điều là cỏ mọc cao hơn, cây cối um tùm hơn, mạng nhện chăng đầy đặc hơn, lâu đài và cửa giả đổ nát hơn, bụi bậm cũng phủ dầy hơn. Chỗ nào cũng thấy cảnh rêu phong cỏ dại. Lần này chúng không vào sâu bên trong vì con đường mòn đã bị cỏ cây gai góc phủ đầy. Chúng chỉ ngồi trên tảng đá lớn dưới lỗ tường hổng lẳng lặng ngắm nhìn cái dinh cơ hoang dã ấy.
- Anh nhớ hồi đến đây lần đầu, em rất sợ.
- Hồi ấy em còn bé. - Xảo Lan đáp. – Bây giờ em không sợ nữa.
- Tại sao?
Xảo Lan bưng miệng cười, khẽ đáp:
- Có anh, em không sợ. Nếu chỉ một mình, có lẽ em sợ lắm.
- Xảo Xảo, ma quỷ thì có gì mà sợ. - Nguyên Khải vừa nói vừa chăm chú nhìn Xảo Lan. – Anh không tin ma quỷ có thể hại người. Với lại, có anh bảo vệ em đây.
Anh ấy bảo vệ mình? Trước kia, anh ấy đã từng nói thế, nhưng không hiểu sao lần này câu nói ấy để lại dư vị khác hẳn lần trước. Cách đây hai năm, cô bé đã học làm thơ, còn cậu bé thì đã nổi tiếng tài hoa. Năm mười ba tuổi, đang là tuổi thẹn thùng, thế mà cô bé đã hiểu được nghĩa “đôi chim uyên ương” trong Kinh Thi. Còn cậu ta thì sao? Chuyện ấy cô không rõ, cô lặng lẽ liếc nhìn cậu bé, mặt mũi cậu sáng sủa, sáng dấp khôi ngô tuấn tú. Anh ấy bảo vệ mình ư? Hiện tại, tương lai hay suốt đời? Nghĩ thế, cô bé bất giác đỏ mặt.
- Em đang nghĩ gì thế? – Cậu bé hỏi, lòng bồi hồi xao xuyến.
- Em… đang nghĩ… nghĩ… về khu vườn lớn này, - cô bé trả lời lấp lửng. - Tại sao lại có ma nhỉ?
- Nghe đâu từ hồi ông cố nội anh có một bà dì rất trẻ và rất đẹp, nhưng lại mang lòng yêu thương một anh tú tài ở nhờ trong nhà, ông cố nội nhà anh bắt được nên buộc bà dì phải đâm đầu xuống giếng, cái giếng ấy nằm trong vườn sau củaLạc nguyệt hiên . Ai ngờ anh tú tài kia cũng nặng tình quá, đã cũng thắt cổ tự tử ngay tại thư phòng. Từ đấy ở lạc nguyệt hiên bắt đầu có ma, ma đàn ông và ma đàn bà. Ðến đời phụ thân của ông tổ nhà anh, bà nội của ông tổ ngược đã một bà dì, bà dì cũng đâm đầu xuống giếng, từ đó ma quỷ càng hoành hành dữ dội. Rồi cô người hầu của ông nội anh không biết vì lý do gì cũng thắt cổ tự tử ngay tại cái đình nhỏ ởLạc nguyệt hiên , người ta đồn đấy là ma quỷ đòi nợ, cho nên ôn gnội anh mới quyết tâm dọn đi chỗ khác. Từ ngày dọn nhà vào trong thành đến giờ, không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện ma quỷ ởHàn Thông viên , gần xa đều biết cả.
Xảo Lan nghe rất chăm chú, tâm trí cô bị thu hút bởi việc bà dì bị bức nhảy xuống giếng. Chuyện cũ của một gia đình lón lúc suy lúc thịnh, cô đã quen nghe rất nhiều. Ðôi trai gái tự tử vì tình ấy liệu có mãn nguyện không? Hồn họ vẫn bay lỏn vởn trong khu vườn này ư? Cô khẽ thở dài.
- Em làm sao thế? Nguyên Khải cất tiếng hỏi.
- Em không sao cả. anh có tin là có ma thật không?
- Nói thực anh không tin. Anh dám ở trong Lạc nguyên hiên, em tin không? Xem những con ma ấy làm gì nổi anh nào?
- Ôi, đừng, chớ làm thế! Cô bạn vội can ngăn - Biết anh to gan là được rồi, tội gì phải mạo hiểm.
- Em sợ gì? Sợ anh chết à? - Nguyên Khải vừa hỏi vừa nghiêng đầu nhìn Xảo Lan, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt non nớt và dịu mướt của cô. Xảo Lan lại đỏ mặt, gương mặt ửng hồng khiến Nguyên Khải tự nhiên cảm thấy lòng xao động. Có lẽ đây là giây phút đầu tiên cậu bắt đầu hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ. Và cũng trong giây phút đó, cậu bất nhờ phát hiện thấy nét đẹp mới mẻ trên khuân mặt đã quen nhìn từ khi còn bé của cô bạn gái. Ánh mắt cậu cứ dánh chắt vào khuôn mặt ấy, không tài nào bứt ra được.
- Em cấm anh không được nói dại! - Xảo Lan nhỏ nhẻ trách. – Em không muốn nghe chuyện chết chóc.
- Nhưng… em có lo anh chết không? - Cậu cố ý trêu chọc, và chính cậu cũng không rõ tại sao mình lại trêu chọc cô như thế.
- Thôi được, sợ, sợ! Anh bằng lòng chưa? Ðừng nói chuyện chết nữa, được không? - Xảo Lan nói liền một mạch, mặt càng đỏ tưng bừng.
Cậu trai cười với vẻ mãn nguyện kỳ lạ:
- Anh nói cho em biết, anh không chết đâu. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.
Mãi mãi! Hai chữ ấy thật kỳ lạ, nó biểu thị sự vĩnh hằng không có giới hạn. Một cô gái mười ba tuổi hiểu sao được ý nghĩa của hai chữ ấy? Nhưng cô đã dễ dàng đỏ mặt. Sự trưởng thành thường đến một cách bất ngờ như thế chăng, ai tránh được.
Thật vậy, chẳng ai tránh được. Ðến năm mười sáu tuổi, cơ thể cô đầy đặn và xinh đẹp như hoa như ngọc. Cầm gương lên soi, cô cũng hiểu được mình có nhan sắc. Còn Nguyên Khải, năm mười sáu tuổi đã quy kỳ thi Hương và đỗ tú tài, chỉ còn đợi lên tỉnh để thi Hội. Từ cổ chí kim đã có biết bao giai thoại về tài tử giai nhân. Gia đình họ Hàn và gia đình họ Bạch đã đi lại với nhau từ lâu, lại là chỗ họ hàng xa, con cái họ đã chơi bời với nhau từ nhỏ, bây giờ chúng đã trưởng thành, đã không còn cãi cọ nhua, không còn lúc thì bỏ nhau, lúc lại giảng hoà với nhau nữa. Cả hai đều tỏ ra lễ phép, ngoài mặt thì có vẻ khách sáo và xa lánh, nhưng trong bụng thì cậu trai cứ ngắm nhìn cô gái và cô gái cũng nhìn lại cậu trai một cách bẽn lẽn thẹn thùng. Bao nhiêu cảm tình, bao nhiêu tâm sự đều được biểu đạt trong cái nhìn gửi cho nhau ấy. Một sự biểu đạt sâu sắc, đầy đủ và rất rõ ràng. Thế rồi một hôm, mẹ Xảo Lan tìm thấy một mảnh giấy trong hộp đựng đồ trang sức của con gái. Mảnh giấy viết:
Trong tay, anh vũ vàng
Trước ngực, phưỡng hoàng thêu
Liếc nhìn nhau chi mãi
Thà chung kiếp uyên ương.
Chẳng cần căn vặn, Hàn phu nhân cũng biết đây là nét chữ của chàng trai nhà họ Bạch. Cái kiểu tỏ tình vụng trộm thế này còn ra thể thống gì nữa! Vả lại, anh chàng mới kiêu căng tự phụ chứ! Hàn phu nhân gọi ngay con gái đến trước mặt nói cho một trận đến nơi đến chốn. Xảo Lan chỉ cúi gằm mặt, nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng, lặng im không nói gì. Sau khi chỉ bảo đâu vào đấy, Hàn phu nhân giận dũ đe nẹt:
- Từ giờ trở đi, tao không đưa mày đến nhà họ Bạch, và cũng không cho phép cái thằng Nguyên Khải bén mảng đến nhà này nữa!
Như bị sét đánh ngay tai, Xảo Lan hoảng hốt ngẩng lên liếc nhìn mẹ một cách bối rối và cầu khẩn. Nàng không dám biện bạch, không dám hé răng, không dám cãi lại, nhưng nước mắt ứa ra, trông thật nẫu lòng nẫu ruột! Hàn Phu nhân cố ý không ngó ngàng tới, bà đứng lên đi ra, vừa đi vừa doạ:
- Bây giờ tao phải sang nhà họ Bạch nói cho anh chàng ấy biết thế nào là luân lý!
- Mẹ! – Lúc này Xảo Lan mới hoảng hốt kêu to như van xin.
- Không phải nói nhiều! Mày hãy ở nhà đóng kín cửa mà nghĩ kỹ đi!
Mẹ đi rồi, còn lại một mình, Xảo Lan ở lì trong phòng thêu của nàng và khóc tức tưởi suốt cả buổi chiều, lòng nàng đau như dao cắt, đầu óc nàng trĩu nặng âm u, nàng đứng ngồi không yên, chẳng biết đối phó ra sao nữa. Cô hầu Tú Cẩm hiểu rõ tâm sự tiểu thư, nhưng khuyên can không được, cũng chỉ còn biết thở dài. Nàng vật vã mãi mới hết được buổi chiều, Hàn phu nhân từ gia đình họ Bạc trở về. Bước vào phòng con gái, mặt bà vẫn vênh váo và lạnh như tiền.
- Xảo Lan! – Bà cất giọng nghiêm nghị.
- Dạ, thưa mẹ con đây! - Xảo Lan khổ sở và lo lắng đáp lời mẹ, nàng không dám ngước mắt lên.
- Tao vừa mắng cho thằng Nguyên Khải ấy một trận.
- Trời ơi! Mẹ. - Xảo Lan khẽ thốt thành lời, mặt vẫn cúi gằm.
- Tao cũng đã nói chuyện với bác Bạch trai và bác Bạch gái của mày.
- Ôi, mẹ! - Xảo Lan lại kêu lên, lệ đã long lanh khoé mắt. Nàng xấu hổ, nàng sợ xệt hay cảm thấy bất lực? hàm răng nhỏ và đều đặn của nàng cắn chặt lấy môi.
- Hai nhà đã quyết định không phép chúng mày gặp nhau cho đến khi… Bà mẹ không nỡ làm khổ cô con gái đã đau khổ tột độ, cuối cùng, bà nói bật ra miệng – cho đến khi kết hôn.
- Ôi, mẹ! - Xảo Lan kinh ngạc thốt lên. Nàng vội ngẩng mặt, nhìn mẹ với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sung sướng qua hai giọt lệ. Không tin điều mình nghe là sự thực, nàng chỉ còn biết dương cặp mắt đờ dại nhìn Hàn phu nhân. Hàn phu nhân cũng không kìm nén được, bà vừa cười vừa nói với con gái:
- Ngốc ơi là ngốc, tâm tư con thế nào chả lẽ người làm mẹ không biết hay sao? Từ lúc con còn nhỏ, mẹ và bác Bạch gái của con hẹn với nhau là gả con cho Nguyên Khải, cho nên mới để cho các con chơi với nhau. Có điều các con còn nhỏ, mẹ không tiện nói. Bây giờ các con khôn lớn cả rồi. Vừa nãy mẹ đến bàn với bác Bạch con, mồng 4 tháng sau là ngày hoàng đạo tốt lành, hai nhà sẽ chính thức đính hôn. Còn cưới thì phải đợi hai năm nữa, khi con tròn mười tám tuổi mới lo liệu được. Mẹ giữ con ở thêm với mẹ hai năm để dạy con phép tắc hầu hạ mẹ chồng! Mẹ thu xếp thế có được không hỏ con? Có hợp với ý con không?
- Ôi, mẹ! - Xảo Lan khẽ gọi rồi gục đầu vào ngực mẹ, để những giọt nước mắt thấm ướt vạt áo Hàn phu nhân.
- Trông kìa! Lớn từng này còn làm nũng mẹ. – Hàn phu nhân vừa cười vừa bất chợt đưa tay lên dụi mắt. – cái thằng Nguyên Khải ấy kể cũng tốt số, có cô con gái mơn mởn như hoa thế này mà mẹ cũng phải cúng cho nó. Có điều Xảo Lan này, mặc dù hai đứa đã chính thức là vợ chồng chưa cưới, nhưng hai cô cậu không được gặp nhau đâu nhé. Ðừng để cho người ta nhòm gón dị nghị, hiểu chưa?
- Mẹ, mẹ bảo sao con nghe vậy! - Xảo Lan lí nhí trả lời, không dám ngẩng mặt khỏi ngực mẹ.
- Mẹ bảo sao con nghe vậy à? – Hàn phu nhân vừa buồn cười vừa bực. - Nếu mẹ gả con cho cái cậu cóc ghẻ của ông lão họ Trương bán vải bên kia, xem con có chịu nghe không nào.
- Kìa, mẹ! - Xảo Lan lại gọi, giọng lí nhí, nũng nịu và giận dỗi. Hàn phu nhân ôm nàng cười.
Chương 3
Lễ ăn hỏi được tiến hành như đã định.
Từ hôm ấy, Xảo Lan không đến nhà họ Hàn nữa và Nguyên Khải cũng không đến nhà họ Hàn nữa. Song trái lại, bố mẹ của hai người năng đi lại với nhau hơn, họ thông báo cho nhau biết tình hình gần đây của đôi trẻ. Xảo Lan càng ngày càng xinh đẹp, cặp mắt trong như nước hồ thu, lông mày mềm mại như lá liễu, lại thêm làn da mịn màng trắng nuột… Chả trách nhan sắc của nàng được truyền tụng khắp trong thành. Còn Nguyên Khải ngay từ nhỏ đã là một cậu bé xinh đẹp và khôi ngô tuấn tú, chàng cũng mỗi ngày một khôi ngô hơn. Chàng lại có đức tính ngang tàng, không chàng trai nào trong thành địch nổi. Vì thế cuộc hôn nhân của hai gia đình họ Hàn và họ Bạch trở thành giai thoại trong thành phố. Hồi ấy, đầu phố cuối ngõ đều truyền tụng một bài vè sau đây:
Ðầu thành họ Hàn,
Có nàng Xảo Lan,
Cuối thành họ Bạch,
Có chàng Nguyên Khải,
Hàn Bạch một nhà
Tài tử giai nhân.
Ðôi bạn trẻ tuy không gặp mặt nhau, nhưng nghe thấy bài vè ấy, nhớ lại những ngày đùa nghịch với nhau, mường tượng đến niềm hạnh phúc nay mai, họ cũng thấy mát lòng mát dạ.
Xảo Lan bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ cưới, thời ấy người ta quy định, một nàng dâu tài cán sau khi về nhà chồng phải tặng cho mỗi người trong gia đình bên đó, bất kể lớn bé, mỗi người một món vật dụng do mình tự tay làm ra. Nếu là nam giới, thì tặng túi đựng tiền hoặc quạt có tua, nếu là nữ giới, thì tặng giầy vải và túi đựng hương. Nhà họ Bạch rất đông người, ngoài các bậc cô bác cha chú, còn anh chị dâu, em gái và hai đứa cháu, phải may vé thêu thùa ngaỳ đêm không xuể, hưống hồ thứ nào cũng tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ, một đôi giầy vải cũng phải làm hai tháng mới xong. Xảo Lan cắm cúi thêu thùa, nắn nót từng li từng tí, vối một tình cảm âu yếm, ngọt ngào. Nàng bận rộn trong tâm trạng mừng vui, ngây ngất. nàng nghĩ đến tương lai và tâm niệm mơ ước đến tương lai! Nàng đang mong chờ cái tương lai ấy! Song tương lai ai mà lường trước được.
Thoắt cái đã hết một năm, Xảo Lan đã bước sang tuổi mười bảy, chỉ còn một năm nữa là đến ngày cưới. Solng chính vào lúc ấy, một tấm bi kịch hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra như sét đánh ngang tai.
Lúc ấy đang là mùa hạ, không khí hầm hập như rang, đất đai khô cạn, vào một đêm như thế, dinh cơ nhà họ Bạch bỗng dưng bốc cháy dữ dội, dinh cơ nhà này lại lớn, nhà cửa dầy đặc, lửa cháy lan rất nhanh, nhà này sang nhà kia, không có cách nào dập tắt được. Ðêm ấy dân chúng toàn thành đều trông thấy ánh lửa nhà họ Bạch, đỏ rực cả một góc trời. Mọi người trong gia đình họ hàn cũng nháo nhác. Nhìn về hướng có lửa cháy, lòng dạ Xảo Lan hẵng hụt. hàn phu nhân miễn cưỡng an ủi con gái:
- Chưa chắc là dinh cơ nhà họ Bạch, có thể là nhà hàng xóm. Làm gì có chuyện dữ đến với nhà ấy như thế.
Nói thì nói vậy, nhưng bụng vẫn lo ngay ngáy. Nhà họ Hàn sai phái cả đám gia nhân, người thì đi hỏi han, người thì đi cứu hoả, một giờ sau, người đi hỏi tin phóng ngựa quay về, vừa thở hổn hển vừa báo:
- Cháy nhà họ Bạch! Tất cả chỉ còn là một bể lửa, chúng con cố xông vào mà không được. Hàng xóm láng giền và cả phố cùng đổ đến, nhưng không đủ nước, sông lại ở xa, nước giếng múc rất chậm, không tài nào cứu được!
- Còn người thì sao? – Ông già họ Hàn chồm lên hỏi – Nhà cửa thì chẳng ngại, nhưng người có cứu được không?
- Trong lúc nhốn nháo hỗn loạn, con không được rõ.
- Nhanh nhanh đi hỏi xem nào! Mang theo tất cả gia đinh! Cứu người truớc cái đã, hiểu chưa?
- Dạ vâng, thưa ông chủ.
Người ngựa phóng vụt đi. Xảo Lan và Hàn phu nhân tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau, cùng lo lắng, cùng đau đớn; suốt đêm gia đình họ Hàn không ai chợp mắt. Cả nhà đứng trên lầu, ngước mắt nhìn ánh lửa phía cuối thành, mãi đến bình minh, ngọn lửa mới dần dần giảm xuống. Xảo Lan lo lắng như kẻ mất hồn, ước sao có được đôi cánh, bay thẳng đến nhà họ Bạch. Nhưng nàng là phận gái, lại là nàng dâu chưa về nhà chồng thì làm sao đến đấy được! Ðám gia nhân được phái đi, mãi không thấy dẫn xác về. Xảo Lan lồng lộn đi lại trong phòng, nàng giậm chân, nàng thở dài và mắng nhiếc bọn gia nhân vô tích sự. Nhìn con gái như thế, ông giá họ Hàn càng lo lắng hơn. Thấy trời đã sáng, ông bèn đích thân cưỡi ngựa đến tận nơi hỏi thăm. Chuyến đi của ông chiếm mất ba giờ đồng hồ, mãi đến gần trưa, ông mới đưa đám gia nhân về, mặt mũi tái mét và phờ phạc. hàn phu nhân sốt ruột chạy ra hỏi chồng:
- Thế nào hả ông?
- Toàn bộ dinh cơ đều cháy trụi. – Ông già họ Hàn đau đớn trả lời vợ.
- Còn người? – Hàn phu nhân hỏi hối hả.
- Xảo Lan, con vào phòng đi. Bố cần nói chuyện riêng với mẹ con.
Xảo Lan hãi hùng liếc nhìn cha, một dự cảm chẳng lành dâng đầy lòng nàng. Không dám hỏi thêm, nàng rút về phòng riêng, quỳ thụp xuống trước giường, cầu thần phật phù hộ và ngấm ngầm thề bồi:
- Nếu chàng chết, thì Xảo Lan này cũng chết theo chàng.
Nghe thấy vậy, cô hầu Tú Cẩm giật mình, buộc lòng phải lựa lời khuyên giải:
- Tiểu thư, dù có chuyện gì tiểu thư cũng nên nhìn xa một chút! Vả lại, tình cảnh cũng chả tệ hại đến mức ấy đâu.
Xảo Lan im lặng không nói gì, nhưng lòng nàng đã quyết. Một khi đã có chủ định trong đầu, nàng không kinh hoảng nữa mà chỉ bình tĩnh đợi mẹ vào báo tin. Lát sau, Hàn phu nhân vào phòng, mặt bà tái nhợt, mắt đẫm lệ, bà cầm cổ tay Xảo Lan:
- Xảo Lan, bố mẹ chồng con may mắn đều thoát nạn, nhưng chị dâu chồng con đã chết, Nguyên Khải bị thương nặng vì xông vào cứu cháu. Bố con định đón cậu ấy về nhà ta, nhưng con là vợ chưa b ước chân về nhà chồng, có nhiều điều bất tiện. Hiện giờ cả gia đình đằng ấy đã được em trai của bố chồng đón về nhà. Nguyên Khải sống chết thế nào, chúng ta chưa thể nói chắc được, nhưng cậu ấy chưa đến mệnh chết, chúng ta chỉ còn biết cầu thần phật phù hộ cho cậu ấy.
Xảo Lan gật đầu, nước mắt trào xuống má, nàng quay nhìn ra cửa sổ và ngước mặt lên trời, cảm tạ thần phật! Kết cục chàng còn sống! chỉ cần chàng sống được ngày nào là ngày ấy nàng còn hy vọng; chẳng may nếu chàng chết, nàng quyết chí không sống một mình. Ðã quyết chí như vậy, nàng tỏ ra bình tĩnh đếnkỳ lạ. Nàng chỉ cất giọng nhỏ nhẹ:
- Mẹ, lành dữ thế nào cũng phải sai người đến thăm hỏi thường xuyên.
- Con ngốc lắm, chuyện ấy mà còn phải dặn. – Hàn phu nhân thở dài đứng lên – Thôi, con cũng đinghỉ đi, sầu não quá ốm ra đấy cũng chẳng giúp được gì cho Nguyên Khải, phải không nào?
Xảo Lan lại gật đầu. Bà mẹ thở dài một tiếng rồi đi ra.
Sau hôm đó là một chuổi ngày kinh hoàng nối tiếp nhau, Xảo Lan ăn không biết ngon, ngủ không yên giấc, nàng hốc hác và tiều tụy rất nhiều. Gia đình nhà họ Hàn sai người đi thăm hỏi Nguyên Khải lúc thì bảo sức khoẻ chàng có sự chuyển biến tốt, lúc lại bảo xấu đi, cứ thế dai dẳng gần một tháng trời. Cuối cùng, vào một hôm, người gia nhân được sai đi quay về chạy thẳng vào phòng ông bà chủ họ Hàn, sau một hồi bàn kín khá lâu, hàn phu nhân khóc sưng cả mắt đi ra. Vào đến phòng Xảo Lan bà nói qua hai hàng lệ:
- Xảo Lan, mẹ không thể giấu con, chống chọi được một tháng, cậu ấy không sống được nữa.
Xảo Lan quay mặt đi. Nàng vịn tay vào mép bàn, người chao đảo như sắp ngã. Cổ nàng tắc nghẹn, song nàng vẫn bình tĩnh nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con đã dự liệu trước chàng không qua được. hay là chàng đã chết hôm có hoả hoạn nhưng bố mẹ giấu con suốt một tháng nay.
- Xảo Lan! - Người mẹ nước mắt như mưa.
- Có phải thế không? - Xảo Lan bỗng quay người lại, trừng trừng nhìn mẹ với ánh mắt bỏng rát. – Có phải thế không? Chàng đã chết từ trước? Chết ngay hôm xảy ra hoả hoạn, nhưng các người sợ con không chịu đựng nổi, nên cố ý nói dối con, đến bây giờ mói cho con biết. Có phải thế không?
- Ôi, Xảo Lan con, - Hàn phu nhân ôm ghì lấy con. - Ðằng nào cậu ấy cũng chết rồi, con để ý chuyện chết trước chết sau làm gì, hả con?
- Cả tang lễ của chàng mình cũng không dự! - Xảo Lan lảm nhảm một mình. Nguyên Khải đã đi, ta còn sống làm gì. – nói xong, nàng vụt mở ngăn kéo bàn, lấy ra một con dao nhọn, đâm ngay vào cổ. Hàn phu nhân thét lên và cùng với cô hầu Tú Cẩm xông đến. Những cô hầu người ở khác nghe thấy thế đều chạy vào, giữ chặt Xảo Lan, cố giằng lấy con dao nhọn. Da cổ Xảo Lan đã thủng, may mà vế thương không lớn. Hàn phu nhân vừa băng bó cho con gái vừa khóc lúc thảm thiết, bà bảo con:
- Xảo Lan, con hãy nghĩ đến mẹ, năm mươi tuổi đầu chỉ sinh hạ được mình con, con không có anh em trai, cũng không có chị em gái. Bố con và mẹ nâng con như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tìm nơi chốn đính hôn cho con, những tưởng chuyện nhân duyên trọn vẹn, ai ngờ cậu trai nhà họ Bạch đoản mệnh, gặp chuyện bất hạnh. Giờ con định theo cậu ấy xuống mồ, bỏ mặc bố mẹ tuổi già sức yếu cuối đời sống chết ra sao. Từ nhỏ dcon được học hành như con trai, nhìn xa hiểu rộng, lẽ nào con chỉ biết có nhà chồng, không nghĩ đến cha mẹ đẻ ra mình? Con chết dễ dàng, thế còn cha mẹ thì sao? Lẽ nào con để mẹ cùng chết theo con?
Những lời lẽ ấy thú ctỉnh Xảo Lan, nàng nghĩ mình là con một, được bố mẹ yêu quý cưng chiều từ nhỏ. bây giờ ông bả đều già, buồn vui không biết ngỏ cùng ai, nếu mình phủi tay ra đi, hai ông bà biết sống thế nào? Song Nguyên Khải đã chết, con tim mình đã tan nát, nếu không tìm đến cái chết, những ngày còn lại sẽ ra sao? Nàng suy tính trước sau, ngay lúc ấy cũng không biết cư sử thế nào cho đứng. Thấy mẹ nước mắt ràn rụa, nàng không kìm nổi, vội ôm lấy mẹ, cũng oà khóc theo.
Sau đó rất lâu hai mẹ con mới thôi khóc, sau cơn khóc lóc vật vã, Xảo Lan mệt lả cả tinh thần lẫn thể xác. Hàn phu nhân để Xảo Lan nằm xuống giườn, còn bà thì ngồi bên cạnh, cố công nài nỉ:
- Con ơi, con hãy nghĩ đến bố mẹ và hãy hứa không làm chuyện liều lĩnh nữa đi! Hứa với mẹ đi! Xảo Lan!
- Ôi… mẹ… mẹ, - Cổ họng nàng tắc nghẹn, - con biết làm thế nào… biết làm thế nào hở mẹ?
- Trước hết con phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho lại sức, rồi mẹ con ta sẽ bàn soạn với nhau sau.
Xảo Lan bỗng sợ hãi, kêu lên:
- Mẹ! Mẹ đừng nghĩ đến việc gả con cho người khác.
- Chuyện ấy sau này mẹ con ta sẽ tính, được không? – Hàn phu nhân trả lời hàm hồ cho qua chuyện.
Xảo Lan chồm dậy, đôi mắt đã khóc cạn nước mắt của nàng đăm đăm nhìn mẹ như thiêu đốt, nàng nghiến răng nói với Hàn phu nhân bằng một giọng kiên quyết, rõ ràng từng tiếng:
- Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ không liều thân nữa. Nhưng nếu mẹ bắt con lấy người khác thì không được đâu! Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữa không lấy hai chồng! Kiếp nàyNguyên Khải con không lấy được thì con cũng phải lấy được ma của chàng! bố mẹ đã gã con cho nhà họ Bạch, con quyết không làm dâu nhà họ khác.
- Thôi được rồi! Thôi được rồi! Con cứ nghỉ đi đã. – Bà mẹ khuyên giải. Bà quay người đi và khẽ thốt ra tiếng thở dài. Quyết không lấy người khác! Mới mười bảy tuổi đầu, trẻ trung quá, cuộc đời con ở cả phía trước. Chuyện ấy còn đủ thời gian, lúc này không thể vội vã được! Thà cứ hứa qua quýt cho xong chuyện, chỉ cần nó đừng dại dột, rồi mọi chuyện sẽ dần dần đổi khác. - Mẹ hứa với con là không gã con cho ai nữa. Thôi ngũ đi con.
Xảo Lan nằm xuống, vết đâm trên cổ đang đau buốt, nhưng vết thương trong tim nàng càng đau buốt hơn, đau buốt đến nỗi không nghĩ ngợi, nói năng được nữa. Cuối cùng, nàng lịm đi trong giấc ngũ nặng nề.
Chương 4
Xảo Lan lăn ra ốm. Trận ốm kéo dài hơn ba tháng trời. Người trên kẻ dưới trong dinh phủ nhà họ Hàn đều không dám nhắc đến nhà họ Bạch và Nguyên Khải trước mặt nàng. Ba tháng sau, nàng dần dần hồi phục, song vẫn xanh xao, gầy còm và tiều tụy. Nàng từ chối không chịu mặc loại váy áo có mầu sắc rực rỡ mà chỉ mặt đồ trắng, nàng không to son điểm phấn, mặc dù ở nàng vẫn hiện rõ vẻ đẹp thuần khiết và dung dị. Nhìn con, Hàn phu nhân vừa thương yêu, vừa xót xa tiếc nuối vì không có cách nào chữa lành vết thương lòng cho con gái. Một hôm, bà làm như nửa cố ý nửa vô tình nói với con:
- Nhà họ Bạch dọn cả vềHàn thông viên ở rồi.
Hàn thông viên! Xảo Lan ngây người ra, bao nhiêu hồi ức của nàng đều liên quan đến cáiHàn thông viên ấy! lòng nàn như vừa có vết dao rạch nát, đau đớn không sao chịu nổi.
- Khu vườn ấy sao bảo có ma?
- Ðồn là có ma, nhưng ngoài nơi ấy, nhà họ Bạch không còn biết ở đâu, cứ ở nhờ mãi anh em họ hàng cũng không được.
Trầm ngâm một lúc, Xảo Lan mới cất giọng cảm khái:
- Nơi đó hơi lớn đối với gia đình ấy.
- Ðúng vậy, - Hàn phu nhân tiếp lời, - Mẹ cũng cảm thấy vậy. Tuy họ đã sửa sang dọn dẹp, nhưng trông vẫn âm u rậm rịt lắm.
- Ô, thế mẹ cũng đến đấy rồi à? - Xảo Lan vội hỏi.
- Mẹ đến rồi. Bác Bạch gái con hỏi mãi con, chưa chừng mai kia bác ấy đến thăm con cũng nên. Nghe nói con ốm, bác ấy quan tâm lắm!
- Dạ!
Nàng chỉ dạ một tiếng rồi ngồi im không nói. Nàng thẫn thờ nhìn cái giá thêu kê cạnh cửa sổ, trên giá vẫn còn cái rèm cửa thêu đôi nhạn mổ nước bên mấy đoá sen nở trông đầm, đấy là bức rèm nàng thêu để mang về nhà chồng làm quà cưới. Trông thấy con đờ đẫn, thần sắc thảm hại, Hàn phu nhân không dám nói nữa, bà chỉ lắc đầu lẵng lẽ lui ra.
Ba hôm sau, quả nhiên Bạch phu nhân đến thật. Trông thấy Bạch phu nhân, Xảo Lan vừa khóc vừa quỳ thụp xuống chân. bạch phu nhân đỡ nàng dậy rồi bà cũng đưa đôi mắt nhoà lệ xem xét khuôn mặt ẻo lả và dịu dàng trước mặt và không kìm nổi lời than thở:
- Ôi thằng con trai bạc mệnh của bác!
Nghe thấy thế, Xảo Lan không sao nín nhịn đưọoc, nàng để cho hai dòng nước mắt chảy như mưa xuống má. Bạch phu nhân ôm lấy nàng và cũng khóc theo. Mãi sau, cả hai mới thôi khóc. Cô hầu bưng nước ra, hai người ngồi xuống, đối diện với nhau. Lúc ấy Bạch phu nhân mới nắm tay Xảo Lan, bà nhìn nàng và cất giọng khẩn thiết:
- Xảo Lan!
- Bác! - Xảo Lan đáp lời.
- Bác đến thăm cháu và muốn khuyên cháu một điều.
- Bác dạy gì ạ? - Xảo Lan nghi hoặc ngẩng đầu lên.
- Chà! - Bạch phu nhân thở dài. – Trông cháu xinh đẹp, đáng yêu như hoa như ngọc thế này mà thằng con bạc mệnh của bách không có phúc! - Vừa nói, Bạch phu nhân vừa khóc thổn thức, mãi sau bà mới tiếp. - Xảo Lan, cháu còn rất trẻ, lại mới chỉ ăn hỏi thôi chứ chưa về nhà chồng. Cháu chớ nên để tâm quá, mà không nghĩ đến chuyện cầu thân của người khác. Bác cháu ta là chổ quen biết đã lâu, bác không thể nhìn cháu bỏ phí tuổi xuân để ở vậy vì Nguyên Khải. Cháu biết đấy, vợ chưa về nhà chồng không thể coi là thất tiết! Con ơi! Con hãy nghe lời bác.
Xảo Lan bật ngay dậy, mặt tái nhợt.
- Bác nói thế nghĩ là thế nào? Cháu là Hàn Xảo Lan, dù có kém cỏi cũng được học hành đôi chút, cũng biết thế nào là đạo lý của sự trinh tiết. Một khi đã đính hôn thì con người cháu thuộc về họ Bạch rồi. Bạch Nguyên Khải sớm qua đời, ấy là cái mệnh của cháu quá mỏng, cháu phải thủ mệnh, nếu đi bước nữa thì còn gì để nói nửa? Bác ơi, lẽ nào vì Nguyên Khải chết mà bác không thèm nhận cháu lam dâu?
- Trời ơi, Xảo Lan, sao cháu lạinói với bác như thế? - Bạch phu nhân lại khóc. – Có được nàng dâu như cháu thì phúc đức cho nhà bác quá, aingờ thằng con trai của bác không đáng mặt nào.
- Ðấy là do trời định, bác ơi. Bác cũng đừng khuyên nhủ cháu nữa, lòng cháu đã quyết rồi, có điều bố mẹ cháu còn sống cả, cháu chưa thể theo Nguyên Khải xuống mồ được. Nếu bắt cháu lấy chồng khác, cháu chỉ còn một cách là chết.
- Xảo Lan! Xảo Lan! Sao cháu chỉ nghĩ đến cái chết như thế!
- Chẳng riêng vì tiết hạnh và đại nghĩa, cháu không thể cải giá được, - Xảo Lan quay mặt nhìn ra cửa sổ. – Mà ngay cả về tình cảm riêng, cháu cũng không thể phản bội Nguyên Khải.
- Nhưng… nhưng… nó có còn sống nữa đâu!
- Chàng vẫn sống! - Mắt Xảo Lan nhoà lệ, giọng nàng quyết liệt. – Chàng vẫn sống trong tim cháu, chàng vẫn sống trong lòng cháu.
Bạch phu nhân lặng đi một lúc lâu vì kinh ngạc. Thấy Xảo Lan không nhụt chí, không đổi thay tình ý, lòng cảm phục và tiếc nuối trong bà trỗi dậy. Bà đứng lên, rời khỏi phòng Xảo Lan để đi gặp Hàn phu nhân, hai bà nói chuyện với nhau khá lâu và cả hai đều biết việc cải giá phải gác lại. Cuối cùng, Bạch phu nhân bảo:
- Cháu nó trẻ người non dạ, nói là thủ tiết, song qua một năm rưỡi, nỗi tiếc thương nhạt đi thì ý tình cũng sẽ đỗi khác thôi mà. Bà chớ có vội, cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ ỗn! Ôi chao, cháu nó quả là một đứa trẻ hiếm có.
Một năm rưỡi nói thì nhanh, nhưng ngày tháng lại trôi đi chậm chạp trong nỗi khổ đau thương nhớ. Xảo Lan đã đầy mười tám, nàng càng xinh tươi đẹp đẽ mê hồn. Thấy con gái đã hoàn toàn trưởn thành mà suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, Hàn phu nhân đâm rối lòng rối rạ. Thế là, cái ý định cải giá lại trỗi dậy. Suốt ngày này tháng khác, hai vợ chồng nhà họ hàn luôn luôn khuyên giải, dỗ dành và thuyết phục Xảo Lan. Những lời khuyên giãi, dỗ dành hết ngày này đêm khác ấy, kết cục cũng ép được Xảo Lan đi đến quyết định cuối cùng. Một hôm, nàng kiên quyết nói với bố mẹ:
- Con thấy ngày nào con chưa lấy chồng thì ngày ấy bố mẹ chưa chịu để con yên.
- Xảo Lan, con hãy hiểu lòng bố mẹ! – Hàn phu nhân nói với nàng.
- Vậy thì, bố mẹ hãy cho con về nhà chồng đi!
- Sao cơ? Con bằng lòng rồi hả? – Hàn phu nhân reo lên sung sướng.
- Con chỉ bằng lòng về nhà chồng chứ không bằng lòng cải giá!
- Thế nghĩa là sao?
- Con là dâu của nhà họ Bạch, đã thủ tiết thì không nên thủ tiết ở nhà bố mẹ đẻ. Bởi thế hãy cho con về với nhà họ Bạch, để con được yên tâm thủ tiết ở nhà ấy. Từ xưa đã có người cưới bài vị của chồng, con kp là người đầu tiên.
- Xảo Lan ! – Bà mẹ hoảng hốt thốt lên. – Con điên rồi hay sao?
- Con không điên. Con rất tỉnh táo và kiên quyết. Ðã là người của nhà họ Bạch thì con phải về với nhà họ Bạch. Bố ơi! bố đi nói với nhà họ Bạch chọn ngày đón con về bên ấy. Con sẽ thờ bài vị Bạch Nguyên Khải suốt đời.
- Xảo Lan! Xảo Lan! Con nghĩ kỹ lại đi. – hàn phu nhân quát to.
- Không, con không phải nghĩ gì nữa. Lòng con đã quyết rồi.
Từ nãy đến giờ, ông già họ Hàn vẫn ngồi trầm ngâm, lúc này ông đột ngột đứng dậy cất giọng trầm tư:
- Thôi được! Con đã quyết thì bố cũng theo ý con, đưa con đến nhà họ Bạch!
- Kìa ông! – Hàn phu nhân giẫy nẫy. – Ông cũng mất trí như nó rồihay sao? Lẽ nào ông không nghĩ đến hạnh phúc của con gái?
- Hạnh phúc của nó nằm trong tay nó, - Ông già họ Hàn cất giọng thâm trầm. – Ðã ai biết hạnh phúc là thế nào và thế nào là bất hạnh? Chúng ta đành tuỳ nói thôi.
Thế là tháng chạp năm ấy, Xảo Lan cầm bài vị của Bạch Nguyên Khải để cử hành hôn lể và bước chân về nhà họ Bạch.
Chương 5
Ðây là đêm động phòng hoa chúc.
Ðêm đã khuya. Cô hầu Tú Cẩm và Tử Yên đều đã ngủ yên trong gian phòng nhỏ bên kia tường, riêng Xảo Lan không tài nào ngủ được. Ngọn nến ngày cưới trên bàn thờ đã cháy hết một nữa, ánh nến lay động trước làn gió lọt qua khe cửa vào phòng. Phiá sau cây nến là bài vị của Bạch Nguyên Khải, trên tường treo bức chân dung của chàng, tranh vẽ không được đẹp, dưới ánh nến trông nó có phần hư ảo.
Căn phòng Xảo Lan ở thuộc căn nhà sáu gian nằm biệt lập trong Vi vũ hiên, kể cả người hầu người ở cộng với Xảo Lan nữa là năm, nhà thì to, ngưòi thì ít, trông cứ heo hút vắng vẻ thế nào. Ngoài cửa sổ là rừng trúc, tiếng trúc lay tạo ra những âm thanh rì rào như tiếng kêu than ai oán. Ðêm nay không có vẻ là đêm động phòng hoa chúc, không có sự hoan hỉ, không có khách chúc tụng, thậm chí không có cả chú rể. Gió đang gào, nến đang khóc. Xảo Lan ngồi tựa mình bên gối, không nén được tiếng thở dài, rồi nàng thủ thỉ một mình:
- Khải Khải ơi! Dưới suối vàng chàng có biết phải giúp đỡ em không. Chàng hãy giúp em sống qua những tháng năm đằng đẵng này! Khải Khải, chính chàng đã bảo sẽ bảo vệ em mãi mãi, thế mà chàng nỡ lòng bỏ em lại một mình?
Dường như để đáp lại câu hỏi của Xảo Lan, nàng bỗng dưng nghe thấy có tiếng thở dài rất não ruột kéo dài vẳng lên bên ngoài cửa sổ. Nàng đột ngột nhổm dậy, một luồng hơi lạnh chạy suốt sống lưng, trong lúc hoảng hốt, nàng sực nhớ đây là khu vườn có ma. Tiếng thở dài ngoài cửa sổ là của người hay của ma. Nàng ngồi ngay ngắn lại, làm ra vẻ không sợ sệt, quát hỏi:
- Ai ngoài cửa sổ thế?
Không có tiếng trả lời, bên ngoài lại lặng lẽ như tờ. Bị tiếng quát hỏi của Xảo Lan đánh thức, Tú Cẩm từ gian phòng bên cạnh chạy vào vừa dụi mắt vừa hỏi:
- Tiểu thư, có chuyện gì thế?
- Ờ… không… không có chuyện gì cả, - Xảo Lan trả lời. Ngoài cửa sổ tiếng gió rì rào, rừng trúc lay động, vừa rồi chắc là tiếng gió, chẳng qua đây là nơi có ma quỷ, nên người ta dễ có cảm giác nhầm lẫn đấy thôi. Không để cô hầu sợ hãi, nàng cố làm ra vẻ mạnh bạo. – em đi ngủ đí
Cô hầu ra rồi, nàng ngả người xuống gối, đêm đã khuya, cũng nên đi ngũ đi thôi. Mai còn phải dậy sớm để chào ông bà cô bác, nàng là nàng dâu mới cơ mà! Nàng lại thở dài, đầu ngả lên gối, lần vải gối bằng gấm đoạn cọ vào má nàng, đêm yên tĩnh thế này, sao không ngủ được? Nàng trăn trở, trằn trọc, thở dài… nhớ lại kỷ niệm đã qua, bao lần mơ tưởng đến đêm tân hôn, bao lần hình dung ra cảnh êm ái của đêm động phòng hoa chúc, ai ngờ là thế này đây. Nàng nghĩ ngợi miên man mãi, không biết giấc ngủ vật vờ đến tự lúc nào.
Không hiểu sao nàng bất ngờ chợt tỉnh. Không rõ mình bị cái gì làm tỉnh giấc, cũng không rõ tại sao mình tỉnh giấc, nàng mở mắt, cây nến trên bàn thờ đã cháy hết. Nhưng bên ngoài, ánh trăng nhuộm trắng cánh cửa sổ bồi giấy, trên lần giấy bồi đột nhiên có một bóng người như được cắt dán lên trên. Nàng ngồi vụt dậy, cái bóng đen kia lay động rồi biến mất. Nàng sợ toát mồ hôi, nhưng khi định thần nhìn kỹ, trên cánh cửa bồi giấy có bống cây, bóng hoa, bóng trúc chứ làm gì có bóng người nào đâu. Chẳng qua do tâm thần bất định, nàng hoa mắt nhìn nhầm mà thôi. Nàng lại ngả đầu xuống gối, nhưng không sao ngủ được. Rồi cứ thế, trời sáng dần, đêm tân hôn trôi qua.
Khi bình minh tới, nỗi khiếp sợ cũng tan biến cùng với bống đêm. Tú Cẩm vào giú Xảo Lan chải tóc và trang điểm, Xảo Lan cố ý hỏi:
- Ðêm qua em ngủ ngon không?
- Ngủ ngon tiểu thư ạ.
- Em không nghe thấy gì à?
- Tiểu thư muốn nói có ma chứ gì. – Tú Cẩm cười, - Nghe chị Trương nói, dọn đến đây gần một năm mà có thấy ma quỷ gì đâu.
Chị Trương là người hầu được Bạch phu nhân sai đến hầu hạ Xảo Lan. Xảo Lan vỡ lẽ, hoá ra mình bị ma quỷ làm cho thần hồn nát thần tính. Chả trách trước kia Nguyên Khải mắng mình nhát như cáy.
Chào hỏi ông bà cô bác và ăn sáng xong, nàng được Bạch phu nhân dẫn đi xem mọi chỗ trongHàn thông viên . Thực ra hồi nhỏ, nàng đã đến khu vườn hoa này, chỉ có điều Bạch phu nhân chưa biết. Hiện giờ, cỏ cây trong vườn đã được cắt đốn dọn sạch, hao đã được trồng lại, lâu đài đình các đã được tu sửa kỹ lưỡng, cửa giả và lan can cũng được sơn quét mới. Chỉ có những cây đại thụ rậm rạp vẫn che kín vòm trời, cái vườn cây đã lâu không có người ở vẫn rêu phong xanh rì và vẫn mang vẻ âm u, thần bí.
Gia nhân nhà họ Bạch không nhiều. Bây giờ hai vợ chồng ông Bạch ở trong ngôi lầu chính, Xảo Lan ỏo trongVi vũ hiên , Nguyên Tường anh trai của Nguyên Khải cùng hai bà dì và đứa con ở tạiNgân phong quán . Còn những chỗ khác nhưVọng tinh lầu, Ngoạ vân trai, Mộng tiên sư … đều bỏ không chẳng ai ở. Mà đa không có người ở thì sẽ trở nên hoang lạnh. Cuối cùng, Bạch phu nhân và Xảo Lan bước đến trước cổng Lạc nguyệt hiên. Xảo Lan kinh ngạc phát hiện thấy khu này cũng đã được sửa sang. Cỏ dại trước cổng đã bị nhổ, hai tờ giấy niêm phong trên cánh cổng cũng đã bị xé đi, cái khoá to tướng rỉ ngoèn cũng đã được cất bỏ, nhưng cánh cổng gỗ dầy nặng vẫn đóng im ỉm chứ không mở toang như những khu vườn khác. Bạch phu nhân đứng lại, với vẻ thần bí, bà nói với Xảo Lan:
- Ðây làLạc Nguyệt hiên , mẹ phải nói để con rõ, cái cổng này là cổng cấm, con không được vào.
- Có ma ạ? - Xảo Lan buột miệng hỏi luôn.
- À, con đã nghe kể rồi hả. - Bạch phu nhân chăm chú nhìn Xảo Lan. – Ðúng đấy. Trong ấy có ma. Có lẽ con không tin, nhưng khi dọn dẹp khu vuờn này, mẹ có vào một lần, tuy là giữa ban ngày, mà cứ lạnh buốt xương, khắp người sởn hết gai ốc. Vì thế, bố mẹ vẫn đóng kín cổng khu vực này, bất kể có ma thật hay giả, chúng ta cứ nên tránh xa ma quỷ, phải không con?
- Vâng, - Xảo Lan đáp.
- Con cũng nên bảo con hầu người ở đừng có đặt chân đến đây. Hồi bố mẹ mới dọn về đây, có một anh người làm xông bừa vào, anh ta bảo chính anh ta nhìn thấy con ma treo cổ lên mái đình, làm anh ta sợ quá ốm suốt mấy tháng trời.
- Dạ, thật thế ạ? - Xảo Lan rùng mình.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi. - Bạch phu nhân kéo vạc áo lại. – Không hiểu sao cứ nhìn cái cổng này là mẹ lại ớn lạnh.
Hai mẹ con rời khỏiLạc Nguyệt viên đi về phíaVọng tinh lầu . Bạch phu nhân nhìn kỹ Xảo Lan, vẻ lo lắng:
- Ðêm qua con ngủ ngon chứ?
- Dạ… ngon ạ? - Xảo Lan buột miệng.
- Sắc mặt con không được khoẻ. - Bạch phu nhân quan tâm bảo. – Lát nữa mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu cho con mấy món tẩm bổ, con còn trẻ mà gầy yếu quá.
Xảo Lan cúi gầm mặt không nói gì. Gầy yếu quá! Gầy yếu là vì ai! Liệu ăn uống tẩm bổ có ăn thua gì không?
- Ở đây muốn ăn gì, cần gì, con cứ cho mẹ biết - Bạch phu nhân nói tiếp. – Còn chuyện này nữa… - Bà ngập ngừng rồi nói. – Ðêm hôm khuya khoắt nghe thấy động tĩnh hoặc trông thấy gì, con đừng sợ.
Xảo Lan hoảng hốt ngước lên:
- Mẹ muốn ám chỉ điều gì hở mẹ?
Bạch phu nhân mím mội, nửa muốn nói nửa không. Ngần ngại một lúc rồi bà cũng nói thẳng ra:
- Xảo Lan, con đã biết khu vườn này có ma rồi đấy.
- Chứ không phải chỉ riêngLạc Nguyệt viên có moa phải không mẹ? - Xảo Lan hỏi lại.
- Mẹ chỉ nóiLạc Nguyệt viên có nhiều ma hơn mà thôi. - Bạch phu nhân tự mâu thuẫn với mình. – Nhà ta dọn về đây một năm rồi, tuy chưa thấy xảy ra sự gì, nhưng đêm đêm vẫn nghe thấy những tiếng động lạ như tiếng chân, tiếng thở dài… Thỉnh thoảng còn thấp thoáng có bóng người ngoài cửa sổ.
- Thế ạ! - Xảo Lan chột dạ trả lời, một luồng hơi lạnh chạy dọc theo gáy rồi toả xuống sống lưng. Thế ra những gì nàng thấy đêm qua không phải là do ảo giác ư? Hoá ra có bóng người và có tiếng thở dài thật hay sao? Trời… Nếu những bóng má ấy cố ý hại nàng. Nàng bất giác rùng mình.
- Ờ, Xảo Lan, con đừng sợ! - Bạch phu nhân an ủi ngay. - Bố mẹ đã ở một năm rồi, dù có bóng người hay có tiếng thở dài cũng không làm cho bố mẹ sợ. Ở lâu rồi cũng quen đi, con có thấy lạ không chứ! Mẹ nói cho con biết, chỉ cần con chuẩn bị sẵn về tâm lý, nghe thấy gì, nhìn thấy gì cứ mặc kệ, cứ đóng chặt cửa lại mà ngủ.
- Dạ, vâng ạ! - Xảo Lan đáp với cảm giác sờ sợ. Nguyên Khải nói đúng: nàng là người yếu bóng vía.
Bạch phu nhân lẳng lặng quan sát dáng vẻ của nàng, trầm ngâm một hồi, bà lại tiếp:
- Xảo Lan, nếu con ở đây cảm thấy không quen thì… cũng đừng có cố… Mẹ nói thật lòng với con, lúc nào con muốn về với bố mẹ đẻ thì cứ việc về. Cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là trò đùa. Con vẫn là một cô gái trong trắng…
- Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? - Xảo Lan bối rối, nước mắt chảy quanh, nàng nói chưa kịp nghĩ. - Nếu ăn ở hai lòng thì con còn về đây làm gì? Mẹ cho cuộc hôn nhân này là trò đùa, nhưng con lại nghĩ đây là lời hứa thiêng liêng, dù sao con cũng đã là vợ của Nguyên Khải, nếu thay đổi thì thiên lôi sẽ đánh con chết tươi. Cả bày ma quỷ trong Hàn thông viên này, kể cả hồn ma của Nguyên Khải đếu nghe thấy lời thề này và đều chứng giám cho con.
- Kìa, con ơi, thề bồi để làm gì?
Bạch phu nhân vừa bối rối lấy tay bịt mồm Xảo Lan lại, vừa lấm lét nhìn quanh như thể quanh đây có ma quỷ làm chứng thật. Mãi sau bà mới thở dài bỏ tay ra khỏi miệng Xảo Lan và nắm chặt cổ tay nàng bảo:
- Con ngoan của mẹ, lòng tốt của con sẽ được thần linh phù hộ! Con sẽ đạt được kết quả tốt đẹp.
Kết quả tốt đẹp! Chưa qua đêm tân hôn đã trở thành hoá bụa thì còn tốt đẹp cái nỗi gì. Chả lẽ mẹ chồng muốn nàng cải giá ư? Lòng bà có chuyện khuất tất rồi. Xảo Lan gượng cười, vết thương trong tim nàng lại rỉ máu.
Chương 6
Ba tháng đã trôi qua.
Trong ba tháng ấy, lòng dạ Xảo Lan không bình lặng chút nào. Trừ lúc ăn lúc ngủ, nàng sống trong những giờ phút cô đơn dài đằng đẵng. Tuy đã thêu thùa may vá, đọc sách làm thơ, hoặc đi tản bộ trong vườn, nàng vẫn không sao xua đuổi được sự trống vắng và buồn tủi trong lòng. Song khủng khiếp nhất vẫn là những đêm dài mất ngủ và sự ám ảnh của những hồn ma trongHàn Thông viên.
Từ sau đêm tân hôn, nàng lại mấy lần nghe thấy tiếng thở dài não nề và trông thấy có bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ. Vì đã được mẹ chồng căn dặn trước, nàng không còn sở hãi như lần đầu, song vẫn cảm thấy rờn rợn mỗi lần trông thấy, hoặc nghe thấy những bóng đen và những âm thanh ấy. Một hôm vào buổi tối, nàng sai Tử Yên đến nhà bà dì của Nguyên Tường bên khuNgâm phong quán mượn mẫu thêu, khi trở về, Tử Yên sợ tái mét mặt, khóc khóc mếu mếu, chạy vào nhà kêu líu lưỡi:
- Ðừng kêu ầm lên, có chuyện gì thế? - Xảo Lan lấy áo lông khoác vào người và bảo Tử Yên lấy cho nàng viên thuốc an thần để uống, rồi hỏi. – Em thấy những gì?
- Một con ma nhẩy ra từ trong bụi trúc ra… - Hai hàm răng cô gái đánh vào nhau lập cập. – Em thấy nó chồm tới, vừa cứng đo vừa bay vèo qua một cái!
- Ðã cứng đo làm sao còn bay vèo được? - Xảo Lan vặn lại. - Dứt khoát em trông nhầm rồi, có lẽ ông già Cao làm vườn bẻ măng trúc đấy.
- Nhất định không phải ông già cao, hình dáng ông ta, em còn lạ gì, người cao to, nhưng con ma này không cao to như thế, quần áo cũng không phải…
- Thế nó mặc gì? - Xảo Lan truy hỏi.
- Nó mặc áo choàng lật phật! - Tử Yên co rúm người lại rồi đột ngột kêu lên. – À, phải rồi, nó mặc áo liệm! Cổ tay áo bay bay!
Trong bụng cảm thấy rờn rợn, hơi lạnh từ trong cỏ hắt ra, song Xảo Lan không thể làm bộ cứng cỏi:
- Ðừng nói với ai nhé, Tử Yên! Người khác chưa gặp ma bao giờ, sao chỉ có mình em gặp? Nói ra người ta sẽ cười chị em mình thần hồn nát thần tính. Vả lại, có phải là ma không thì chưa biết, nhưng nhỡ là người ở bên ấy thì sao? Ðêm nay lại tối trời, không có trăng, em không nhìn rõ, lại nhiều lần được nghe chuyện ma quỷ nữa.
- Em thề là nhìn thấy mà! - Tử Yên không chịu, cãi lại. – Ma đàn ông, cứng đơ như xác chết. Trông thấy em, nó bay ngay về phía Lạc Nguyệt hiên.
- Bay hay là nhẩy? - Xảo Lan hỏi vặn.
- Chuyện đó… em biết làm sao được. Sợ phát khiếp lên, đến nhẩy cũng không kịp nhẩy, còn nhìn ngó làm gì.
- Em thấy chưa, lúc thì em bảo nó nhẩy, lúc lại bảo nó bay, chính em cũng không rõ. - Xảo Lan mắng. – Thôi đằng nào ma nó cũng không làm hại em. Ði ngũ một giấc, sáng mai dậy là quên ngay đấy mà. Từ nay về sau, chúng ta đừng ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Thôi đi ngủ đi!
Tử Yên đi ngủ, bụng còn ấm ức chưa chịu. Xảo Lan tuy ngoài mồm nói bạo thế, nhưng trong bụng lại thấy rờn rợn. Nàng nhớ lại tất cả những chuyện Nguyên Khải kể cho nàng nghe về nhũung con ma ởHàn thông viên . Phải chăng tất cả những người chết oan uổng đều biến thành ma? Thế còn Nguyên Khải thì sao? Vong hồn chàng cũng bay lởn vởn trongHàn thông viênư? Nghĩ thế, nàng không sao ngủ được. Bước đến trước bức tranh của Nguyên Khải để lại, nàng ngẩng nhìn lên bức tranh ấy, bất giác nàng nói chuyện với nó:
- Khải Khải, nếu vong hồn chàng linh thiêng thì hãy vì tình nghĩa của em mà hiện về cho em được gặp.
Bức tranh vẫn đóng chặt trên tường, xung quanh im phăng phắc, làm gì có ma? Chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ thổi trên ngọn trúc phát ra những âm thanh rì rào đơn điệu. Xảo Lan thỏo dài nhẹ nhõm, sao mình ngốc nghếch thế, sao lại đi tin vong hồn Nguyên Khải bay quanh quẩn bên cạnh mình. Nàng bước đến cạnh giường, vừa cởi xiêm ái đi ngủ, vừa lẩm bẩm một mình:
- Nổi buồn sinh tử đã lâu, vong hồn chưa chịu về nhập mộng.
Ba tháng trời trôi qua trong cảnh huống đó. Bóng dáng của vong hồn ám ảnh nàng, niềm nhớ thương Nguyên Khải vây bủa nàng, nỗi cô quạnh trống vắng dày vò nàng. Song, mặc kệ nỗi khỗ đau vất vả của một con người, thời gian vẫn trôi đi từng ngày. Sau ba tháng, Xảo Lan về nhà thăm bố mẹ, mẹ nàng nâng khuôn mặt hốc hác của nàng lên ngắm nghía, rồi rơm rớm nước mắt:
- Sao con ngày càng gầy đi thế? Sống bên nhà họ Bạch không thoải mái hay sao?
- Ai nói với mẹ thế? Con rất thoải mái. Mẹ chồng đều thương quý con, con được ăn ngoan mặc đẹp, mặt nào cũng tốt, con còn không thoả mãn nỗi gì nữa
- Những… - Hàn phu nhân ngập ngừng. – nói cho cùng con vẫn là người không có chồng.
- Con có chồng chứ! - Xảo Lan cãi lại. – Có điều anh ấy không còn nữa.
- Sống như vậy mà con không thấy khổ hay sao? – Hàn phu nhân trau mày, cất giọng xót xa. - Mẹ chồng con đến thăm mẹ mấy lần, lần nào bà ấy cũng bảo chỉ cần con đổi ý, bằng lòng cải giá, nha họ Bạch không trách cứ gì đâu.
- Kìa, mẹ! - Xảo Lan gọi to. - Chả lẽ mẹ chồng con không ưa con hay sao mà muống tống khứ con đi?
- Ðừng nói hồ đồ! Mẹ chồng con thương con còn trẻ mà đã chịu phận goá bụa, con đừng đổ tiếng oan cho bà ấy.
- Thế nào mẹ? Cả hai bà đều chưa bỏ được ý định bắt con cải giá, cứ nhất quyết buộc con phải chết để bày tỏ lòng dạ hay sao?
- Thôi, thôi được rồi, đừng nói nũua! Âu đây cũng là số phẫn của con! – Hàn phu nhân than thở rồi im lặng.
Ở nhà bố mẹ đẻ được mười ngày rồi trở vềHàn thông viên , lòng Xảo Lan càng quyết, chí Xảo Lan càng vững. Ðêm đêm, nàng đứng trước bức tranh của Nguyên Khải, rì rầm như cầu nguyện:
- Khải Khải, chúng ta cùng lớn lên với nhau từ bé, chàng hiểu lòng em, em hiểu lòng chàng, lòng thế nào thì tình thế ấy, chúng ta đều đã dãi bày hằng ngày. Dù phụ mẫu chàng nói thế nào, dù phụ mẫu em nói thế nào, em cũng quyết không cải giá. Khải Khải, lúc sống em không thể ở với chàng thì khi chết em sẽ được gần chàng, tấm lòng và tình cảm ấy của em duy có chàng thấu hiểu.
Vừa nói dứt lời, Xảo Lan nghe thấy có tiếng thở dài ngoài cửa sổ, tiếng thở dài ấy nghe rất rõ, rất quen, khiến nàng không thể không cho là có người ngoài cửa sổ. Không kịp nghĩ ngợi gì hết, bản năng bắt nàng quay ngoắt người lại. Nàng xông ra chỗ cửa sổ, đẩy tung cánh cửa ra, ngay lập tức một luồng gió lạnh ùa vào như cứa da cứa thịt và thổi tắt ngọn nến trên bàn. Nàng bất giác lảo đảo, cố định thần nhìn kỹ, ngoài cửa sổ hình như có bóng người chạy thoáng qua rồi mất hút trong bụi trúc. Sau đó chỉ còn lại sao mờ ảo. Gió lạnh thổi từng cơn như cứa vào da thịt và xương xốt, nàng cứ đứng chôn chân bên cửa sổ, cho mãi đến khi trời tỏ rạng và ánh bình minh ló hiện, nàng mới thản nhiên đóng cửa sổ lại. Dựa đầu vào khung cửa sổ, nàng hỏi nhỏ:
- Khải Khải, có phải chàng không? Có phải vong hồn của chàng hiện về không? Nếu không phải là chàng thì hà chi phải doạ em? nếu là chàng thì tại sao không hiện ra?
Chẳng ai trở lời câu hỏi của nàng, trời đã sáng hẳn.
Từ hôm ấy trở đi, có lẽ do trời đất cảm động trước nỗi nhớ thương chân thành ấy mà Xảo Lan luôn luôn cảm thấy vong hồn Nguyên Khải quấn quýt bên cạnh nàng. Tuy chưa lần nào nhìn thấy bóng dáng Nguyên Khải, song bao giờ nàng cũng cảm thấy sự tồn tại của chàng, nhất là vào ban đêm. Nàng không sợ bóng đen và tiếng thở dài ngoài cửa sổ nửa, trái lại, nàng chỉ mong bóng đen ấy và tiếng thở dài ấy đến với nàng, và cứ khăng khăng cho đấy là vong hồn của Nguyên Khải hiện về. Bao nhiêu lần nàng nhẩy đến trước cửa sổ để chộp bắt cái bóng đen ấy, cũng bao nhiêu lần nàng đứng bên cửa sổ nói khẽ ra phía ngoài:
- Khải Khải, em biết chàng đang ở bên ngoài, tại sao chàng không vào với em?
Chưa lần nào có người trả lời nàng, cũng chưa lần nào nàng tóm bắt được cái bóng đen ấy. Song nàng vẫn tin chắc vong hồn Nguyên Khải vẫn ở ngoài kia, vẫn ở xung quanh nàng. Chàng đang ngấm ngầm chăm sóc nàng, bảo vệ nàng như chàng đã từng hứa hẹn hồi còn sống.
Vụt cái đã đến đầu mùa hạ. Hoa thạch lựu trướcVi vũ hiên nở rộ. Tuy là đầu hạ, song tiết trời vẫn lạnh, nhất là về đêm, đúng là mùa “ấm lạnh thất thường”. Do thời tiết biến đổi khôn lường, cộng thêm tâm trạng lúc nào cũng nặng nề, nên đến đầu tháng năm, Xảo Lan bắt đầu sốt cao và khủng khẳng ho. Ðêm nay, trời đã khuya, chưa chịu đi ngủ, nàng mở toang cửa sổ để ngắm ánh trăng tràn vào đầy cửa, lòng bời rối buồn thương. Ngồi vào bàn viết, nàng bất thần cầm lấy bút, thẫn thờ viết vào sổ thơ của mình:
Thạch lựu nở để tang xuân
Cỏ cây phớt mầu nắng úa
Phù dung gầy héo, huệ lan nguỵ rữa, lá liễu khô tàn!
Ðêm dài tuy khắc khoải buồn
Ðêm về tâm can càng bối rối
Nửa cửa trăng nhoà, ba tiếng trống khuya, một bóng sầu nhân.
Viết xong mệt lả, nàng vừa buồn vừa cô độc. gió từ ngoài lùa vào làm nàng húng hắng ho. Nàng gục mặt xuống bàn, mệt mõi và rã rời, quên là mình đang ăn mặc phong phanh, quên cả cửa sổ chưa đóng và gió đêm đang lạnh lẽo, nàng ngủ thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề.
Vẫn như mọi bữa, hình như nàng đang mơ. Nàng mơ thấy có bóng người lách vào phòng nàng, có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên mái tóc nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có người khép cửa sổ hộ nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có một tấm áo da đắp nhẹ lên lưng nàng. Vẫn như mọi bữa, hình như có người đang đọc những dòng chữ nàng vừa viết… Hình như … Và hình như…
Rồi bất chợt tỉnh giấc, nàng mở mắt nhìn, ngọn đèn trên bàn bé như hạt đỗ, trong phòng tuyệt nhiên không có một ai. Nàng ngồi thẳng người lên, cái áo khoác ngoài tuột khỏi vai nàng. Giật mình, nàng giữ tấm áo lại và quay đầu nhìn ra phía sau, cánh cửa sổ đã được đóng tự lúc nào. Vậy ra có người vào phòng thật ư? Vậy ra nàng không nằm mê ư? Nàng hắng giọng, vội vã cất tiếng gọi:
- Tú Cẩm! Tú Cẩm!
Hai cô hầu tức tốc chạy vào, quần áo còn xộc xệch, đầu tóc còn rũ rượi, mặt mũi còn ngái ngũ:
- Có chuyện gì thế tiểu thư?
- Có em nào vừa vào đây không?
- Thưa tiểu thư không ạ.
- Các em có nghe thấy tiếng gì không?
- Thưa tiểu thư không ạ.
Xảo Lan nhìn vào bàn thấy ngay quyển sổ thơ của mình vừa bị giở, nàng cầm quyển sổ lên mở ra xem, hãi hùng thấy cạnh dòng chử của mình có những dòng chữ khác:
Lời ai vọng đến tai anh,
Trời cao nghe thấy tới nhanh với nàng,
Âm thầm đau đớn lệ tràn,
Hỏi ai mà chẳng nát tan cõi lòng.
Tốc mây không phũ gối hồng,
Hỏi chăng hoa hạnh lạnh lùng trong mưa,
Bấc tàn hắt bóng canh khuya,
Thấy em gục ngủ bên kia mặt bàn.
Bài thơ vừa được chép, mực chưa khô hẳn, còn nét bút thì Xảo Lan quen lắm, dù có mài ra thành bột, nàng cũng nhận ra được đấy là nét bút của Nguyên Khải. Nàng áp chặt quyển sổ vào ngực, thở một hơi rất sâu, nhắm mắt lại và thì thầm:
- Chàng vừa đến! Cuối cùng, chàng đã đến!
Chồm ra phía cửa sổ, nàng đẩy tung cánh cửa và đưa mắt lục tìm khắp vườn hoa phủ kín bóng đêm. Hai hàng lệ chảy tràn xuống má, nàng vẫn ôm ghì quyển thơ và hướng ra phía vườn hoa rậm rì cây cối, gọi to:
- Ðến đây, Khải Khải! Chàng đừng bỏ em! Em van chàng, Khải Khải!
Trời đêm dầy đặc, tiếng gió lao xao, bóng cây trong vườn lay động, không biết vong hồn người quá cố đang lẩn khuất nơi nào? Xảo Lan lấy tay áo che kín mặt, nàng gục xuống cửa sổ mà thổn thức.
Chương 7
Xảo Lan lâm bịnh rất nặng.
Tưởng mình sắp chết, nàng không thiết sống nữa, chỉ muốn chết thật nhanh. Có chết thì nàng mới gặp được Nguyên Khải, lúc ấy sẽ không có ai bắc nàng phải cải giá, sẽ không có sức mạnh nào chia rẽ được nàng với chàng nữa. Nàng muốn chết, nàng cầu được chết, mong được chết, chỉ có cái chết mới cái chết mới có thể làm cho nàng thoả nguyện.
Suốt từ sáng đến tối, trong phòng lúc nào cũng đông người, mẹ đẻ, mẹ chồng, cô dì, nàng hầu con ở… ra vào không ngớt. Họ chăm nom nàng, sắc thuốc chonàng, mời thày thuốc đến thăm bệnh để chữa chạy cho nàng. Nàng bị sốt cao, người lúc nào cũng nóng như than hồng, đầu vật vã một cách bất lực trên mặt gối. Nàng thét gọi Khải Khải luôn mồm.Các người đứng ở đây làm gì mà đông thế, làm chàng không thể vào được! Hãy ra hết ngoài kia đi! Mẹ ơi, mẹ ra đi! Ðể cho chàng vào! Ðể cho chàng vào với con! Các người ra hết đi cho chàng vào! Nàng cứ luôn mồm hò hét đuổi hết ngưòi này người nọ. Các người ra hết đi! Ra hết cho chàng vào! Khải Khải! Khải Khải!
Rồi một buổi tối, trong phòng hầu như không có một ai. Nàng mê sảng và nghe thấy tiếng chàng rất nhỏ, rất trầm và vô cùng đau đớn.
- Xảo Xảo! Xảo Xảo!
- Ôi, chàng đấy ư, Khải Khải! – Nàng mơ màng cất tiếng gọi. – Chàng đã đến! Chàng đang ở đâu?
- Em không nhìn thấy anh đâu, Xảo Xảo ạ.
- Phải rồi, chàng là vong hồn. – Nàng hoảng hốt nói to. – Nhưng em sắp chết rồi, lúc ấy em sẽ nhìn thấy chàng.
- Em đừng chết, Xảo Xảo!
- Em muốn chết.
- Không, em không được chết! Vì anh mà em hãy gắng gượng lên, hãy sống cho khoẻ mạnh! Xảo Xảo, anh không muốn em chết!
- Nhưng chàng đã chết rồi đấy thôi!
- Chết không sung sướng gì đâu, Xảo Xảo ạ. Cái chết không thể làm cho chúng ta đoàn tụ, thế giới của vong hồn hoang lạnh lắm! Em đừng đến, Xảo Xảo!
- Chàng đang ở đâu, Khải Khải?
- TrongLạc nguyệt hiên , vong hồn của những người chết oan uổng trong nhà họ Bạch đều ở đấy cả.
- Em sẽ đi tìm chàng.
- Ðừng, em không được làm thế, em phải sống! Anh muốn em sống! - Giọng chàng trở nên gấp gáp thiết tha. – Hãy nghe anh, Xảo Xảo. Hãy nghe anh đi!
- Ðược rồi, em nghe chàng. – Nàng mơ hồ chấp thuận. – nhưng sống để làm gì hở chàng?
- Cải giá! - Tiếng chàng rõ mồn một.
Như bị sét đánh, nàng giật mình choàng dậy hét lên:
- Không!
Nàng hét rất to. Mẹ đẻ và mẹ chồng nàng cũng bọn nàng hầu con ở đều đổ xô vào phòng. Mẹ nàng xông đến cạnh giường, giữ cho nàng khỏi giãy giụa và gọi:
- Làm sao thế con? Xảo Lan, con làm sao thế?
- Chao ôi! – Như vừa tỉnh mộng, nàng mở mắt, trong phòng đầy người, mọi người đều dương mắt nhìn nàng, làm gì có Nguyên Khải? Làm gì có tiếng chàng? Nàng thở dài, mồ hôi đầm đìa khắp người. – Ôi, tôi vừa nằm mê. – Nàng thều thào rất khẽ - Mình vừa nằm mê.
Mẹ nàng đặt tay lên trán con rồi ngạc nhiên nhìn Bạch phu nhân:
- Hết sốt rồi. Có lẽ không sao đâu.
Nàng thất vọng quay mặt vào trong, nước mắt chảy tràn xuống má. Ðúng thế, cơn sốt đã rút, nàng sẽ khỏi, điều đó nàng biết rõ, vì chàng không muốn nàng chết mà.
Quả nhiên nàng khỏi thật. Một tháng sau, nàng hoàn toàn hồi phục, mặc dù vẫn hốc hác gầy còm, nhưng cái chết đã tránh xa nàng. Hàn phu nhân trở về nhà; suốt thời gian Xảo Lan ốm, bà ở luôn bên nhà họ Bạch để chăm nom con gái. Trước khi ra về, bà buồn rầu nói với Bạch phu nhân:
- Xem chừng lòng dạ Xảo Lan vẫn cứng cõi lắm, không tài nào làm nó nao núng được. Tôi không còn cách nào nữa. cháu nó đã về làm dâu bên này, thôi thì tất cả tuỳ ở ông bà.
- Hờ! - Bạch phu nhân thở dài. – Tôi hiểu ý bà. Xin bà cứ yên tâm. Tôi coi cháu là con cái của mình, không bao giờ đầy đoạ nó.
Mẹ về rồi, Xảo Lan trở lại nhịp sống trước đây. Chỉ khác cái là nàng nóng lòng chờ đợi vong hồn của Bạch Nguyên Khải. Mỗi tối nàng đều chuẩn bị sẵn bút mực và giấy má để dụ chàng hiện về viết. Ðêm về khuya, nàng thường đứng lặng trước cửa sổ, khấn gọi: “Khải Khải! Vào đi! Khải Khải!”
Song vong hồn chàng không hiện về nữa, dường như nó cố ý lượn lờ ở bên ngoài vì biết nàng đang chờ đợi. Lòng nàng cương lên trước nỗi chờ mong rồi lại sẹp xuống vì thất vọng. Nàng bồi hồi vật vã giữa chờ mong và thất vọng. Những ngày buồn chán, nàng thường nâng quyển sở thơ đọc đi đọc lại mãi bài thơ Nguyên Khải viết cho nàng. Mặc dù từng câu từng chữ nàng đều đã thuộc lòng, song nàng vẫn thích đọc lại.Lời nàng vọng đến tai anh, trời cao nghe thấy đến nhanh với nàng… Rõ ràng chàng muốn nói là giữa người và hồn có sự ngăn cách rất xa không thể gặp được nhau.Tóc mai không phủ gối hồng, hỏi chăng hoa hạnh lạnh lùng trong mưa . Chàng cũng biết ý nghĩ của nàng bên gối và sự cô tịch trongVi vũ hiên ư? Ôi, Khải Khải, người tri âm tri kỷ như chàng sao lại cách biệt xa vời vậy?
Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ về khoảng cách giữa “người với ma”. Giở những cuốn sách chép chuyện ngày xưa, thì những giai thoại về hôn nhân giữa người với ma nhiều vô kể. người và ma ngày xưa vẫn gặp được nhau, vẫy tại sao mình không có cách nào nhìn thấy bóng Nguyên Khải? À, phải rồi, chàng bị chết cháy, chết cháy thì người biến thành than, làm gì còn hình hài nữa? Nhưng chàng vẫn viết được chữ làm được thơ cơ mà.
Nàng bối rối. Suốt ngày đầu óc nàng hoảng hốt như không thuộc về nàng. Cứ thế cho đến giữa mùa hạ. Trời trở nên nóng nực, nàng thích đi tản bộ trong vườn để hít thở không khí mát lành. Một buổi tối, sau khi đến ngôi nhà chính vấn an mẹ chồng, nàng trở vềVi vũ Hiên . Đi trên con đường nhỏ um tùm bóng cây, nàng trông thấy mấy con đom đóm lập loè bay đi bay lại giữa những bụi cây bên cạnh nàng. Nàng còn nhìn thấy những vì sao lấp lánh. Nàng đứng dừng lại, cả Tú Cẩm và Tử Yên cũng đứng lại theo. Sau đó nàng bỗng ngửi thấy mùi hoa mạt lợi thơm nức, mùi hương vừa thanh khiết vừa nồng nàn thấm vào da thịt nàng, làm cho tinh thần nàng khoan khoái. Nàng chợt hỏi:
- Trong vườn nào trồng hoa mạt lợi ấy nhỉ?
- Hình như trongVọng tinh lầu . – Tú Cẩm đáp.
- Chúng ta vào hái một ít đi. - Xảo Lan bảo và bước về phía ấy.
- Khuya rồi, tốt nhất là đừng vào đấy. - Tử Yên gàn.
- Sợ gì? - Xảo Lan nói và vẫn đi về phía ấy.
Hai cô hầu đành phải đi theo. Mài hoa mạt lợi mỗi lúc một ngào ngạt, lôi cuốn Xảo Lan, nàng vô tri vô giác đi về phía trước, đếnVọng tinh lầu , nàng tìm kiếm bốn xung quanh, nhưng không thấy cây hoa mạt lợi nào hết. nàng ngẩng lên, mặt hưóng về phíaLạc Nguyệt hiên , bất chợt đứng lặng đi.
Xa xa, nàng thấy một cây đèn lồng thoắt biếtn thoắt hiện, lúc lắc tiến dần về cổngLạc Nguyệt hiên . Bất chợt hai cánh cổng như được mở ra, cây đèn lồng lúc lắc trôi vào phía trông rồi cổng khép ngay lại. Sống lưng và tứ chi nàng chứng lại, nàng quay đầu hỏi hai cô hầu:
- Các em có nhìn thấy gì không?
Hai cô hầu đang cúi tìm hoa mạt lợi lúc ấy mới kinh ngạc đứng thẳng ngưởi lên trả lời:
- Thưa tiểu thư không ạ.
- Các em không nhìn thấy ngọn đèn lồng bay vàoLạc Nguyệt hiên à?
- Trời ơi, tiểu thư! - Tử Yên hoảng hốt thốt lên, trong tay cô cũng có cây đèn lồng, vì sợ quá cô xuýt nữa đánh rơi xuống đất. - Tiểu thư đừng doạ em, trong đó làm gì có người ở?
- Ờ, - Xảo Lan ngớ ra giây lát. – Chúng ta về thôi.
Về đếnVi vũ hiên , đêm ấy Xảo Lan lại mất ngủ. Nàng nghĩ ngợi mãi về mùi hoa mạt lợi, về cây đèn lồng, vềLạc Nguyệt hiên và về hai cánh cổng cấm môn. Cũng như trước, nàng nhớ đến đoạn đối thoại nửa thực nửa mê hôm nào:
- Chàng ở đâu?
- Trong Lạc Nguyệt Hiên , vong hồn của những người chết oan uỗng trong nhà họ Bạch đều ở đấy.
Thế ra vong hồn của Nguyên Khải ở đó ư? Vẫy thì sức hấp dẫn của mùi hoa mạt lợi, sự hiện hình của cây đèn lồng ám chỉ điều gì với nàng, muốn nói gì với nàng? Có phải muốn dụ nàng đến nơi ấy chăng?
Ðang nằm trên giường, nàng ngồi phắt dậy, dỏng tai nghe ngóng. Ðêm sâu lắng và nặng nề, hình như màn đêm ngoài cửa sổ chứa đựng bao điều bí ẩn. nàqng thấy tiếng thở dài não nề mà từ sau hôm khỏi ốm nàng chưa lần nào nghe thấy! Tiếng thở dài ấy như một gợi ý cuối cùng vụt loé lên trong óc nàng, nàng vội vàng và lẳng lặng xông ra chỗ cửa sổ, thì thầm:
- Em hiểu rồi, Khải Khải! Em ra đây, hãy đợi em, Khải Khải nhé!
Mặc quần áo, buộc dây thắt lưng, không làm kinh động bất cứ người nào, nàng cầm cây đèn lồng lặng lẽ lách ra khỏi cửa rồi rời khỏiVi vũ hiên . Rồi sau đó nàng kiên quyết, nhanh nhẹn và hăm hở đi về phía Lạc Nguyệt Hiên .
Chương 8
Ánh sáng tù mù và vàng úa của cây đèn lồng chiếu xuống con đường nhỏ trước mặt, sương đêm dầy và nặng làm ướt giầy và vạt áo của nàng. Nàng thoăn thoắt giẫm chân trên con đường nhỏ trải đá dâm, đi, đi mãi… Rồi đột nhiên nàng đứng dừng lại, hình như sau lưng có những âm thanh rất lạ đuổi theo. Nàng vụt quay nhìn phía sau, cây đèn lồng được nâng lên cao. Ôi, có gì đâu, ngoài những bóng thông bóng hoè, không thấy gì hết. nàng tiếp tục đi, mùi hoa mạt lợi lại thoang thoảng bên mũi nàng, nàng hít một hơi thật sâu và rảo bước.
Bỗng nhiên, trong bũi cây bên cạnh có tiếng cành cây gẫy, nàng giật mình, rụt rè quay đầu nhìn sang. Không, vẫn không có gì hết. Có thể đấy là tiếng chân mèo hoặc con gì đó, trong khu vườn cổ này thiếu gì chim chóc và chuột sóc. Nàng cố làm cho mạnh bạo lên:
- Không được sợ! Cứ đi tiếp đi? Có thế mới thấy được Khải Khải.
Nàng đi tiếp, mùi hoa mạt lợi mỗi lúc một ngào ngạt, nàng đi và đi mãi, cuối cùng nàng dừng lại trước cỗng cấm môn.
Nâng đèn lồng lên, nàng lập tức giật mình, hai cánh cổng lúc nào cũng đóng im ỉm giờ lại mở hé ra. Lần đầu tiên nàng được thấy cổng này mở. Nàng thở một hơi rất sâu, đây là dấu hiệu của sự mời chào. Nàng chúm môi nhắm mắt, nói khẽ:
- Khải Khải, chuyện này là do chàng bày ra phải không? Em cám ơn chàng, Khải Khải!
Nàng bước tới và mạnh bạo đẩy cửa, lập tức mùi hoa mạt lợi như một làn gió ùa ra bao phủ quanh nàng. Nhờ ánh đèn lồng, nàng đưa mắt quan sát xung quanh; mắt nàng hoa lên. Khu vườn này không rậm rịt cỏ dại và đổ nát hoang sơ như nàng tưởng, trái lại bên lối đi nhỏ hẹp được trồng đầy hoa mạt lợi, trong vườn hoa hồng nở rực như gấm thêu tranh vẽ. Ở đây không âm u, không đáng sợ mà lạ một thế giới khác của Hàn thông viên.
Ðây chỉ là ảo giác! Nàng lẩm bẩm một mình. Chỉ là cảnh tượng do Khải Khải biến ảo như người ta đã tả trong những chuyện xưa được chép lại. Ngày mai mình sẽ chỉ thấy một cảnh tượng hoang vu đầy cỏ dại.
Nếu gặp được Khải Khải thì những ảo ảnh này có sao đâu? Thà nàng được gặp khải Khải giữa những ảo ảnh này còn hơn gặp chàng ở nơi cô quạnh. Nàng đi vào trong vườn, nhà cửa rộng rãi, lâu đài xây dựng cầu kỳ, nhưng tất cả đều tối om, không có đèn đóm củi lửa và bóng người. Nàng nhìn quanh. Khải Khải! Khải Khải! Chàng ở đâu? Khải Khải! Khải Khảí Chàng ở đâu?
Trước mặt có một mái đình nhỏ, à phải rồi, đây chính là mái đình có người thắt cổ. Ðêm nay trời đầy sao, mái đình mờ mờ đổ bóng dài xuống đất, bsàn đá, ghế đá trong đình sạch sẽ, có thấy con ma thắt cổ nào đâu. Nhưng trước đình có một cây hoè cổ thụ rất to, cành lá đâm ra bốn phía quấn xoắn với nhau, giống như cánh tay khổng lồ của ma quỷ.
Nàng đứng trước mái đình, một luồng gió âm lạnh thổi vụt qua, ngoạn lửa trong cây đèn lồng lay động, nàng khẽ rùng mình, khí lạnh trong người bốc ra. Ôi, Khải Khải! Khải Khải!
- Khải Khải! Em biết chàng ở đây. Chàng hãy ra đi. Chàng nỡ lòng nào không cho em gặp? Khải Khải! – Nàng thì thầm. – Ra đi! Khải Khải! Ðừng doạ em, chàng biết em là đứa con gái nhút nhát mà!
Ngay bên cạnh nàng có một tiếng thở dài, nàng quay ngay lại, chỉ thấy bóng cây đổ trên mặt đất và tiếng gió não nùng. Khải Khải! Chàng ở đâu?
- Khải Khải! Có phải chàng đấy không? – Nàng khẽ hỏi và lòng đã thấy sờ sợ.
Không có tiếng trả lời.
- Khải Khải! Chàng không muốn gặp em ư?
Lại một tiếng thở dài.
Nàng rùng mình quay lại và đi về phía có tiếng thở dài.
- Chàng trốn chỗ nào, Khải Khải? Ðừng trêu em nữa, Khải Khải!
Lại không tiếng trả lời.
Nàng bước lên phía trước, chậm chạp, vô ý thức và máy móc. Sự hoảng loạn và thất vọng chụp xuống người nàng, nàng cảm thấy tâm thần bối rối, đầu óc mê muội. Nàng vô tri vô giác đi vòng qua ngôi nhà và vào được khu vườn phía sau. Không có Khải Khải. Nỗi thất vọng trong lòng cứ lớn mãi lên, lớn mãi lên… đến mức làm cho từng dây thần kinh của nàng đều đau đớn, và nỗi đau đớn lớn lao ấy đè nặng xuống người nàng, khiến nàng bắt đầu cảm thấy nỗi tuyệt vọng và sự hỗn loạn cực kỳ nặng nề. Rồi nàng lại nhớ đến cuộc đối thoại nửa tỉnh nửa mê hôm nào:
- Chàng muốn em sống để làm gì?
- Cải giá!
Ðứng rồi! Chàng không tin nàng! Chàng không tin nàng có thể vì chàng mà ở vậy suốt đời! Chàng tin rằng dước áp lực của bố mẹ để và bố mẹ chồng, cộng thêm sự cô quạnh và vật vã lâu dài, nàng sẽ cải giá. Nàng có tái giá không? Nàng sẽ chịu được cảnh goá bụa ư? Chàng đang dự đoán chuyện mai sau chăng? Nàng thấy đầu óc đã rối loạn càng thêm rối loạn. Rồi nàng bất ngờ đứng lại, không đi tiếp nữa.
Trước mặt nàng là cái giếng đã chôn vùi hai mạng người. Hàng lan can bên thành giếng đã mục nát, xunh quanh cỏ dại mọc đầy, một nơi vô cùng hoang lạnh. Nàng dương mắt nhìn cái giếng, trong lòng có tiếng thúc giục:
- Nhẩy xuống đi! Chỉ có cái chết mới chứng tỏ được chí khí! nhẩy xuống đi!
Ngẩng mặt nhìn lên trời cao, ánh sao đã nhạt nhoà. Quay mặt nhìn xung quanh, cây cỏ, đình đài đều đen ngòm, ánh sáng cây đèn lồng trong tay nàng cũng mờ tối. Rồi một cơn gió thổi tới, ngọn đèn lồng tắt phụt. Nàng giật mình, cây đèn lồng rơi xuống. Nàng ngước mặt lên trời gọi:
- Khải Khải! Em sẽ chứng minh cho chàng thấy lòng em không bao giờ thay đổi. Khải Khải, chàng không hiện về thì em xin chết để được gặp chàng. Nếu trời có mắt thì sau khi em chết hãy cho vong hồn em được sống với linh hồn chàng.
Nói xong, nàng nhắm mắt xông thẳng đến miệng giếng. Ðúng vào giây phút ấy, có một bóng người nhanh như cắt lao vụt ra khỏi bụi cây bên cạnh. Nàng sắp nhẩy thì bị bóng đen ấy từ phía sau giơ tay ra ôm chặt lấy thắt lưng, và một giọng nói đau khổ phía sau cất lên:
- Xảo Xảo, Xảo Xảo! Em cứ khăng khăng đòi chết, buộc anh phải hiện về!
Nàng mừng đến phát điên lên. Khải Khải, Khải Khải đây rồi!
- Khải Khải, chàng đấy ư? Có thật là chàng không?
Nàng quay người lại, dưới ánh sao, mọi vật đều rất rõ ràng, Khải Khải kia chăng? Một khuôn mặt xấu xí, méo mó, khủng khiếp và nhằng nhịt những sẹo đang đối diện với nàng. Nàng thét lên một tiếng hãi hùng và ngất đi.
Không biết bao lâu sau nàng mới tỉnh lại.
Một cơn ác mộng chăng? Nàng không biết. Mở mắt ra, ánh nắng tràn qua cửa sổ vào phòng, nàng đang nằm trên giường, Bạch phu nhân ngồi bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt buồn rầu đau khổ.
- Trời ơi! - Tiếng nàng yếu ớt. – Con làm sao thế mẹ?
- Con bị ngất! - Bạch phu nhân trả lời, giọng buồn rầu và lời lẽ mập mờ. Người nhà tìm thấy con bên cạnh giếng cổ trongLạc Nguyệt hiên . Sao con lại đến nơi đầy ma quỷ ấy? Mẹ chả đã bảo con đừng đến đó cơ mà? Có phải con gặp ma không?
Xảo Lan chăm chú nhìn Bạch phu nhân, cánh cửa của ký ức nàng từ từ hé mở, từng chi tiết xảy ra đêm qua hiện lên trong tâm trí nàng: mùi hoa mạt lợi, cây đèn lồng,Lạc Nguyệt hiên , tiếng thở dài, cái giếng cổ, cánh tay ôm ghì lấy nàng, tiếng gọi của Khải Khải và bộ mặt ma quỷ. Hồi tưởng, nghĩ ngợi và nghiền ngẫm, cuối cùng nàng nghiến chặt răng, đau đớn nhắm mắt lại, hai dòng lệ tràn ra khoé mắt và chảy nhanh xuống gối. Bạch phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, giọng bà ủ ê và thương xót:
- Con làm sao thế Xảo Lan? Con bị điều gì làm cho sợ hãi phải không? Ðừng để tâm nữa, cái vườn ấy có ma mà.
- Không! - Xảo Lan trả lời, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Mở mắt ra, nàng nhìn mẹ chồng qua màng nước mắt mờ nhoà, nhưng khoé miệng lại nở nụ cười nửa buồn buồn nửa vui vui. Nàng lắp bắp nói với mẹ chồng:
- Con khóc không phải vì sợ hãi mà vì bây giờ mới hiểu mình dại dột quá. Sự thật bầy ra trước mắt mà con không thấy rõ, lại đi tin vào lời lẽ nực cười của ma quỷ.
- Xảo Lan, con đang nói gì vậy? - Bạch phu nhân hoảng hốt hỏi lại.
- Con rõ rồi, con rõ cả rồi! Mãi đến giờ con mới nghĩ ra sự thể! Con đã ngu quá.
- Xảo Lan, mẹ không hiểu con nói gì cả?
- Mẹ hiểu, mẹ hoàn toàn hiểu! - Xảo Lan ngồi dậy, giương cặ mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Bạch phu nhân, mắt nàng vẫn đẫm lệ, nhưng mặt nàng trở nên rạng rỡ mới mẻ. giọng nàng cao hẳn lên và có phần sôi nổi. - Mẹ hiểu, người hầu con ở cũng hiểu, bố mẹ con cũng hiểu, chỉ riêng con Tú Cẩm, Tử Yên và con bị lừa mà thôi. Mọi người lợi dụng ngôi nhà ma quỷ trongLạc Nguyệt hiên , lợi dụng tính nhút nhát, sợ ma quỷ của con. Thực ra, cái khuLạc Nguyệt hiên trước kia có thể có ma, nhưng bây giờ bị nhốt trong hai cánh cổng ấy không phải là hồn ma bóng quỷ mà lạ người chồng đáng thương và bị cháy bỏng của con.
- Kìa, Xảo Lan! - Bạch phu nhân hốt hoảng gọi.
- Có đúng thế không? Có đúng thế không? - Xảo Lan xúc động quát lên. – Các người đã dùng trăm phương ngàn kế giấu giếm con, lừa dối con, cả Khải Khải nữa! Các người muốn con phải tin chàng đã chết, bắt con cải giá vì chàng không khôi ngô tuất tú như trước nữa, các ngưòi tưởng con sẽ chán ghét chàng! Các người coi thường con quá!
- Kìa, Xảo Lan! - Bạch phu nhân lại thốt lên.
- Chỉ vì con không chịu, chỉ vì con không chịu cải giá, - Xảo Lan nói tiếp, lời lẽ xúc động, tiếng thở khò khè. - Thế là các người để con cưới cái bài vị của chàng, tưởng con sẽ buồn khổ mà thay lòng đổi dạ, có phải thế không? Có phải thế không?
- Xảo Lan! - Bạch phu nhân lại gọi, hai hàng nước mắt tràn ra.
- Các người bày ra những mưu kế hoàn mỹ, bảo con không được bước qua hai cánh cổng cấm môn của Lạc nguyệt hiên. Các người biết rõ trước kia con đã đếnHàn thông viên , biết rõ con rất sợ Cửa Cấm! – Nàng gào lên. – Nhưng Khải Khải không kìm chế được nên không thể không đến thăm con. Ðêm tân hôn con không cô độc, chồng mới cưới của con lúc nào cũngở ngoài cửa sổ. Ðấy chính là lý do tại sao lúc nào con cũng nghe thấy tiếng thở dài, là l1y do tại sao đêm khuya vẫn có người lẻn vào phòng con, đắp áo cho con, làm thơ để lại cho con. Ðấy không phải là hồn ma! Mà là người đang sống, là Khải Khải. Ðúng không? Ðúng không? Có đúng thế Không? – Nàng mệt quá nói lạc cả giọng.
- Ôi Xảo Lan, mẹ còn biết nói gì với con nữa? - Bạch phu nhân nước mắt giàn giụa, không thốt được nên lời. – Ðấy không phải là ý muốn của bố mẹ mà chính là của Khải Khải. Khi biết mình bị cháy sém cả mặt mày, n1o van xin cầu khẩn bố mẹ nói với con là nó đã chết. Nó biết nó không còn xứng đáng với con, nó tự xấu hổ về hình hài của mình và sợ sẽ huỷ hoại đời con. Nó khổ sở lạy van bố mẹ đừng để cho con nhìn thấy nó và muốn con lấy được người chồng tốt đẹp. Xảo Lan, một ngưòi có tấm lòng vàng ngọc như con, lẽ nào con không thấu tỏ mối tình sâu nẵng và nỗi niềm khẩn thiết của nó hay sao?
- Con hiểu. - Mắt Xảo Lan sâu thẳm như giếng sâu không đáy. – Nhưng chàng không hiểu con! Chàng không hiểu tính mạng con ký thác cả vào tính mạng chàng, chứ không ký thác vào khuôn mặt chàng. – Nàng dừng lại cắn môi. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Hoá ra những câu nói con nghe thấy hồi bị ốm nặng không phải là những lời lẽ nghe thấy trong cơn mê sảng?
- Không phải. mẹ đã đuổi mọi người ra và để nó trốn sau giường con và nói chuyện với con. Con ốm, nó còn đau khổ hơn cả con.
- Vậy ra tôi hôm qua lúc nào chàng cũng đi đằng sau con? Do đó mới kịp thời cứu con! Cái đèn lồng rủ dẫn con. – Nàng trút ra một hơi thở thật dài, - Chà, lại là cô người hầu đưa các thứ vào ư?
Bạch phu nhân lặng lẽ nhìn nàng.
- Ờ! - Xảo Lan động đậy mắt, đột nhiên đầu óc nàng tỉnh táo hẳn lên. Và cũng đột nhiên nàng hoàn toàn tin tưởng vào những gì đang diễn ra trước mặt. Nàng vụt đẩy chăn ra, nhẩy xuống giường, mắt bừng sáng, nói qua hơi thở gấp gáp. - Mẹ ơi, bây giờ mẹ còn chờ gì nữa? Mẹ để cho con được gặp chồng con chứ?
- Nó không dám gặp con, đêm qua, nó đã làm con té ngất đấy thôi.
- Con sẽ không té ngất nữa. Không còn gì làm được con té ngất nữa. Chỉ cdần chàng còn sống là được.
- Thế thì con đi đi! Ði mà gặp nó. - Bạch phu nhân giàn giụa nước mắt, nhưng lại cười tươi. – Nhưng trước khi gặp nó, con cần biết rõ nó không chỉ cháy mặt mà còn…
- Còn thọt một bên chân chứ gì?
- Tại sao con biết?
- Tử Yên đã trông thấy một bóng người “nhẩy” trừ trong bụi trúc ra. Sự thực chàng chỉ đi bằng một bên chân.
- Con có đủ dũng khí đi gặp nó không? - Bạch phu nhân hỏi lại.
- Chàng vẫn là Khải Khải, phải không mẹ? - Xảo Lan đáp, mặt nàng rạng rỡ hẳn lên.
- Phải, vẫn là Khải Khải. - Bạch phu nhân nhìn kỹ nàng dâu của mình, thong thả tiếp lời. – Nó ở trong thư phòngLạc Nguyệt hiên , gian thứ hai bên phải cửa vào. Nó đang đợi mẹ đến cho nó biết tình hình của con. Nó thường đợi mẹ đến cho nó biết tin tức về con. Mẹ nghĩ có lẽ lúc này con muốn đến báo cho nó biết phải không? Chắc chắn nó chờ đợi sốt ruột lắm rồi.
Xảo Lan chỉnh đốn lại quần áo tóc tai, nàng ra khỏiVi vũ hiên , không mang theo nàng hầu nào. Với những bước chân dứt khoát, vững vàng, nàng đi theo con đường nhỏ, đi, đi mãi… qua một lần cổng, lại qua một lần cổng nữa, vòng qua một khu vườn, lại vòng qua một khu vườn nữa… giống như hồi còn nhỏ Khải Khải dắt tay nàng đi về phía cổng cấm môn…
- Em sợ gì? Có anh đây! Anh sẽ bảo vệ em!
Ai đã nói câu ấy? Khải Khải chứ còn ai! Nàng không còn sợ nữa, cả cuộc đời còn lại, nàng sẽ không sợ nữa! Nàng đã có Khải Khải!
Nàng rảo bước thật nhanh về phía trước, về phía trước… rồi sau đó dừng lại trước hai cánh cổng cấm môn.
Cổng đóng. Có gì sau hai cánh cổng ấy? Một thế giới? Thế giới của tình yêu? Nàng đưa tay ra một cách ung dung, trân trọng, mừng vui nhưng rất nghiêm túc, đẩy hai cánh cổng cấm môn.
Mùi hoa mạt lợi vây quanh nàng, hoa hồng đua nhau nở, ánh nắng rực rỡ đầy sân, hoa lá xanh tươi như gấm thêu vẽ. Ngước mặt lên, nàng nhìn về hướng thư phòng nằm ở gian thứ hai, nơi ấy có một bóng người cô độc đang vò võ đợi chờ…
- Khu vườn đẹp qua, mình sẽ dọn đến khuLạc Nguyệt hiên này.
Xảo Lan mơ hồ nghĩ vậy và nhìn bóng người trước cửa sổ. Sau đó, không nghĩ ngợi, không chần chừ, nàng kiên quyết và vui mừng xông qua Cửa Cấm.
Hết