Truyện này có 208 trang Gud post một ít hàng cho ACE đọc chơi....nếu thích thì cho Gud biết nha .....sẽ post tiếp .....còn như không thì ....
--------------------------------
Tóm tắt nội dung:
"ỐC SÊN CHẠY" là tiểu thuyết của nhà văn Diệp Chi Linh. Đây là một nhà văn trẻ với phong cách sáng tạo, trẻ trung, lối hành văn trong sáng, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần táo bạo với những tình huống bất ngờ, những lời đối đáp thông minh của các nhân vật. Bởi vậy câu chuyện đã nhận được sự yêu thích của rất nhiều độc giả Trung Quốc.
--------------------------------
"ỐC SÊN CHẠY" - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến sự chậm chạp - nhưng đây là sự chậm chạp đáng yêu. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính Vệ Nam , Hứa Chi Hằng, Lục Song. Hứa Chi Hằng, chàng hoàng tử hắc mã với vẻ đẹp trai lạnh lùng, cá tính đã làm thổn thức trái tim của biết bao bạn gái ngây thơ, trong sáng. Và cô bé Vệ Nam lúc ấy mới học lớp 6 cũng không thể cưỡng lại tiếng gọi của trái tim. Hai người học cùng nhau hết cấp hai, cấp ba rồi cả cùng trường đại học. Mối tình thầm lặng cũng kéo dài suốt những năm tháng ấy.
Đến năm thứ hai đại học, trong một cuộc thi hát, Hứa Chi Hằng đã giành giải nhất với một sáng tác anh dành cho chính Vệ Nam , sau cuộc thi đó anh đã tỏ tình với cô. Hai người yêu nhau trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi rồi chia tay. Mặc dù yêu anh tha thiết nhưng Vệ Nam không đủ tự tin, nói đúng hơn là không dám bước chân vào thế giới của anh, thế giới của một con người chơi bời trác táng. Mặc dù vậy cô vẫn không thể quên được anh, điều đó khiến cô vô cùng đau khổ. Trong lúc cô đang gồng mình để sống, để quên đi thất bại của mối tình đầu thì Lục Song xuất hiện, anh là bạn của anh trai Vệ Nam, một chàng trai thành đạt, tinh tế. Ban đầu vì bị gia đình Vệ Nam có ý gán ghép nên hai người đã không có ấn tượng tốt về nhau, tìm đủ mọi trò chòng ghẹo nhau. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Nam khóc vì Hứa Chi Hằng, Lục Song đã yêu cô, muốn trở thành người bảo vệ cô, mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Anh hiểu rất rõ rằng Vệ Nam chưa quên được Hứa Chi Hằng, thậm chí suốt đời không quên, vì vậy anh đã lặng lẽ ở bên để che chở cho cô, cùng vui, cùng buồn với cô. Vì không muốn tạo áp lực cho Vệ Nam nên anh đã cố tạo vỏ bọc hoàn hảo cho mình, cố tỏ vẻ không có cảm giác với cô mặc dù yêu cô tha thiết, mặc dù thấy đau khi nhìn thấy cô buồn, nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác. Đúng vào lúc Vệ Nam đau khổ nhất, khi những người thân xung quanh cô đều lần lượt xảy ra chuyện thì Lục Song đều ở bên cô, an ủi, động viên cô, chủ động giúp cô tìm cách giải quyết. Liệu rằng tình cảm chân thành của anh có khiến trái tim đã bị tổn thương vì tình yêu của Vệ Nam rung động? Liệu rằng sau khi đã biết những bí mật của Hứa Chi Hằng, hiểu được con người thật của anh, hiểu rằng anh cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh thì cô có cho anh một cơ hội không? Đọc truyện, độc giả như được hòa mình vào cuộc sống của các nhân vật, cùng cười đùa với những trò đùa hài hước, dí dỏm của họ, cùng hồi hộp đợi chờ những diễn biến tâm lý và tình cảm của họ. Câu chuyện tình lãng mạng, nhẹ nhàng sẽ khiến chúng ta mỉm cười rồi mơ mộng.
--------------------------------
Không chỉ viết về đề tài tình yêu, "Ốc sên chạy" còn ca ngợi những tình cảm đáng quý và sâu sắc trong cuộc sống. Đó là tình bạn
2)
thân thiết gắn bó hơn chị em ruột của Vệ Nam, Kỳ Quyên và Tiêu Tinh, thứ tình cảm tri âm đáng quý mà mỗi người chúng ta đều hy vọng có được. Họ là những người bạn chơi thân với nhau từ nhỏ, hiểu nhau hơn cả bản thân mình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Người đọc không khỏi vui mừng với những trò đùa nghịch ngợm của họ và không khỏi xúc động khi chứng kiến cảnh Vệ Nam và Kỳ Quyên chia tay Tiêu Tinh khi Tiêu Tinh lên đường đi du học, cảnh Vệ Nam đau đớn đến xé lòng khi thấy Kỳ Quyên gặp tai nạn hay những lo lắng không yên khi biết tin Tiêu Tinh kết hôn với người mà cô ấy không yêu. Không chỉ thế, tình cảm mà Kỳ Quyên dành cho mẹ hay hình ảnh Tô Mẫn Mẫn cùng người bà đã chăm sóc mình ở quê cũng khiến người đọc nghẹn ngào.
Những tình cảm thiêng liêng, cao quý như được hòa quyện vào nhau trong câu chuyện, tạo nên sức hút riêng của nó. Nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đi vào lòng người. Cái đích mà câu chuyện hướng tới là chân - thiện - mỹ, vì vậy đọc nó chúng ta sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp, ấm áp tình người.
--------------------------------
PHẦN I: MỐI TÌNH ĐẦU
--------------------------------
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả.
--------------------------------
CHƯƠNG 1. Vệ Nam và chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông
Anh Vệ Đằng nói: "Có ba tiêu chuẩn để đánh giá một người con gái. Một là vẻ đẹp ngoại hình xinh đẹp. Hai là vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu. Ba là vẻ đẹp tâm hồn trong sáng. Ba vẻ đẹp ấy kết hợp tạo thành vẻ đẹp hoàn mỹ. Em gái à, tiếc là em thuộc loại thứ tư".
Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn anh trai với ánh mắt tò mò: "Anh ơi, thế nào là loại thứ tư?"
Vệ Đằng mỉm cười rồi nghiêm túc nói: "Loại thứ tư nghĩa là trong trường hợp không có cả ba tiêu chuẩn trên vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra đó là con gái". Nói xong anh quay người lại tiếp tục giở từ điển.
Vệ Nam mỉm cười và nói: "Anh à, họ Vệ nhà ta đến đời anh em mình biến đổi thật khủng khiếp. Anh nói mà xem, chí ít thì vẫn có thể nhận ra em là con gái. Còn anh là con trai kiểu gì mà nhìn mãi không nhận ra được là con trai. Thế thì phải làm thế nào?"
Một quyển từ điển dày cộp chuẩn bị bay về phía Vệ Nam.
Vệ Nam ngồi bật dậy, động tác bật giống như lò xo bị nén xuống, cuối cùng ngồi yên ở tư thế vuông góc với đầu giường.
Cuốn từ điển trong giấc mơ đằng đằng sát khí lao tới, phát ra ánh sáng chói mắt, giống như cảnh trừ yêu diệt quỷ trong "Tây Du Ký" khiến Vệ Nam hoảng hốt tỉnh dậy. Vệ Nam dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chưa vượt qua không gian về cung đình cổ đại hay đến tây trúc thỉnh kinh, vẫn đang nằm ở nhà mình. Ôi! thật là may.
Chỉ có điều, hình như bây giờ là nửa đêm?
Giơ tay lên có thể nhìn lờ mờ thấy năm ngón, kim đồng hồ chỉ vào số ba.
Cuối cùng chắc chắn: Bây giờ là nửa đêm.
Vệ Nam yên tâm nằm xuống, ôm gối ngủ chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mơ màng chìm vào giấc mộng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên khiến cô giật nảy mình.
"Buồn quá, buồn quá....Đây không phải là kết quả anh mong muốn....Buồn quá, buồn quá..."
Tiếng hát ai oán của nam ca sỹ biểu đạt
3)
tâm trạng ảo não sầu thương. Đây là tiếng chuông điện thoại Vệ Nam cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của anh trai để biểu đạt tâm trạng của mình mỗi lần nghe điện thoại của anh. Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác. Hành vi ấy thật khiến người ta tức điên lên.
Vệ Nam nhấc điện thoại rồi nói với giọng ngái ngủ uể oải: "Alô, anh à..."
"Con gái con đứa gì mà giờ này vẫn còn ngủ? Mở mắt ra xem mấy giờ rồi?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu thảm thiết đáng sợ như lợn bị chọc tiết vậy. Vệ Nam xoa xoa cái tai gần như bị thủng màng nhĩ rồi nói: "Anh vừa bị đập đầu vào cửa à? Nửa đêm gọi điện thoại định gọi hồn hay là lấy mạng người đấy hả?"
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khiêu khích: "Nửa đêm? Em có đang ở trên trái đất không đấy?"
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: "Anh hỏi kiểu gì vậy? Em không ở trên trái đất, chẳng nhẽ ở trên sao hỏa à?"
"Nói vậy thì chắc bộ não của em đã ngừng hoạt động khiến các bộ phận khác cũng đơ theo rồi".
"Nửa đêm anh gọi điện thoại chắc không phải để trêu ngươi chứ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Em mau mau bò dậy khỏi giường, ra cửa sổ kéo rèm lên nhìn ra ngoài rồi nói chuyện với anh. Cảm ơn". Sau một câu dài không ngừng nghỉ, Vệ Đằng có vẻ thở không ra hơi. Anh nghỉ một lúc rồi nói tiếp: "Nhanh lên, có nghe thấy không đấy?"
Vệ Nam vươn người một cái rồi chậm chạp bò dậy, đến bên cửa sổ kéo rèm. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang. Phong cảnh bên ngoài thật đẹp.
Vệ Nam sờ tay lên mũi rồi nhẹ giọng nói: "Ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp. Đồng hồ của em hết pin rồi. Chẳng thế mà nó báo là ba giờ đêm, làm em cứ tưởng..." Thực ra đã là ba giờ chiều.
"Anh không có hứng thú để ý đến cái đồng hồ đểu của em. Anh có chuyện cần nói đây. Vểnh tai lên mà nghe cho rõ". Vệ Đằng ho một tiếng rồi lấy giọng, chuẩn bị diễn thuyết: "E hèm, anh có một người bạn thân, tên là Lục Song. Em còn nhớ cậu ấy không? Trước đây cậu ấy sống cùng khu với chúng ta, ở đối diện với nhà hàng xóm".
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: "Vâng, nhớ rồi, ngưỡng mộ đã lâu, như sấm đánh bên tai".
"Hồi nhỏ cùng chơi với nhau, lúc ấy em mới năm tuổi, anh đoán là em quên lâu rồi".
"....." Vậy thì còn hỏi làm gì.
"Em nghe này, khi đến trường đại học A anh gặp cậu ấy. Năm nay cậu ấy tốt nghiệp cao học. Mấy hôm nữa sẽ qua bên ấy làm việc. Sau khi chuyển nhà cậu ấy sống ở Bắc Kinh. Lâu lắm rồi không đến miền Nam nên không quen cuộc sống ở đó. Sau này em chú ý chăm sóc cậu ấy nhé. Nghe rõ chưa?"
"Vâng". Vệ Nam vẫn chưa hết buồn ngủ, nghe tai nọ ra tai kia, chỉ muốn gật đầu cho xong chuyện.
Vệ Đằng tiếp tục dặn dò: "Mọi người đều nói người miền Nam không nhiệt tình hào phóng bằng người miền bắc. Chúng ta là người miền Nam, không được để mất mặt, hiểu chưa? Mà con gái con đứa ngủ ít thôi. Nhất định phải dốc toàn bộ nhiệt tình của em vào người cậu ấy để cậu ấy tan chảy ra, nghe rõ chưa?"
"Vâng".
Trời mùa hè nắng nóng oi bức, nhiệt độ lúc này là trên 300C, đã đủ nóng lắm rồi. Mọi người sắp bị cháy thành thịt rang đây này, vậy mà còn phải nhiệt tình? Em chưa kịp dốc hết nhiệt tình của mình thì ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt đã làm em tan chảy rồi ạ? Vệ Nam lẩm bẩm rồi ngáp một cái. Sau đó anh trai dặn dò thêm một đống thứ nào là anh ta mặc gì, dáng người thế này, thế kia, mấy giờ tàu
Xem trước
4)
đến, đón cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, sau đó thế nào thế nào...
Vệ Nam vừa ngáp vừa gật đầu, tư thế trông giống như gà con mổ thóc vậy. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại nửa thực nửa hư này, Vệ Nam mới thốt lên một tiếng "Buồn ngủ quá" rồi mơ hồ bò lên giường ngủ tiếp.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai mình bằng giọng điệu như đang niệm thần chú: "Lúc bạn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế giới này đã bừng tỉnh từ rất lâu, rất lâu rồi". Đây là câu nói yêu thích của tác giả Chu Phóng mà Vệ Nam rất thích. Trong tiểu thuyết trinh thám, khi hung thủ dùng thuốc mê giết người hàng loạt thường xuất hiện lời thoại này. Vệ Nam thấy gần đây mình thay đổi phong cách xem tiểu thuyết trinh thám, xem đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Trong giấc mơ thường xuất hiện cảnh máu mê bê bết, dù là sinh viên ngành y đã học giải phẩu người nhưng vẫn thấy khủng khiếp.
Tiếng cười của tên hung thủ gian ác và tiếng kêu gào thảm thiết của người bị hại trong giấc mơ khiến Vệ Nam toát mồ hôi hột. Khi cô tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Nắng chiều còn xót lại chiếu vào phòng ngủ, nhuốm màu vàng óng. Vì cửa sổ có một khe hở nên mỗi khi gió thổi đến rèm cửa lại khẽ đung đua, tiếng kêu xào xạc đập vào cửa sổ giống như âm thanh gọi hồn trong phim ma, có cảm giác hãi hùng của cảnh tượng gây án.
Vệ Nam vội bò dậy kéo rèm cửa.
Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt. Vệ Nam vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt rồi soi mình trong gương. Tóc bù rù lởm chởm trông giống như cỏ dại, mắt sưng húp như gấu trúc, môi khô như mảnh đất hạn hán ba năm, nứt hết rãnh này đến rãnh khác, giống như miệng núi lửa vậy.
Đây chính là hậu quả của kỳ thi tàn khốc kéo dài suốt một tháng.
Vệ Nam thở dài rồi bắt đầu sửa sang từ đầu đến chân, sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cảm giác bắt đầu hồi phục lại hình dáng của "con người". Sau đó cô vào phòng gấp chăn, mở tủ tìm áo phông, quần jean, mặc quần áo trong tình trạng chân tay tê nhức rồi mở tủ lạnh lấy hộp sữa, vừa hút vừa lao ra khỏi phòng và nói: "Mẹ ơi, con ra ngoài một lúc. Anh Vệ Đằng bảo con đi đón một người".
Mẹ thò đầu ra và cười rất tươi: "Con đi đón Lục Song à?"
Vệ Nam vừa đi giày vừa gật đầu: "Vâng. Anh nói tối nay bảo anh ấy đến nhà mình ăn cơm".
"Ừ, sáng sớm nay anh con cũng gọi điện về báo. Mẹ đã chuẩn bị xong mọi thứ cho bữa tối rồi".
"Ok. Vậy thì còn đi đây". Vệ Nam vừa định đi thì bị mẹ gọi lại. Mẹ nhíu mày và nói: "Con ăn mặc kiểu gì vậy?" Vệ Nam cúi xuống nhìn, trên áo phông trắng là hoa văn đơn giản màu hồng phấn, không có vấn đề gì. Quan trọng là hình hoa văn ấy là hình đôi môi đáng sợ.
Vệ Nam nhìn vào cái gương ở phía xa rồi cười hì hì: "Không sao ạ, năm nay mốt cái này".
Mẹ cười và nói: "Con đừng có mà làm cho người ta sợ phát khiếp, Lục Song không hầm hố như anh em con đâu. Người ta là con nhà gia giáo, vừa phong độ lại là người có học hành tử tế, nhìn thấy vết môi son khắp người con thế này...Chắc chắn sẽ thấy rất thô tục".
Vệ Nam nghe câu "con nhà gia giáo" mà nổi cả da gà. "Vậy mẹ bảo con nên mặc gì ạ?"
"Cái váy lần trước mẹ mua cho con đâu?"
"Vâng, cái đấy ạ, để con mặc thử".
Đó là cái váy liền mà hai mẹ con đi chọn suốt một ngày mới chọn được. Tuy hơi đắt nhưng dáng cũng được. Chỉ có điều cổ hơi rộng, thắt lưng hơi chặt, rất có tác dụng trong việc thắt eo nâng mông.
Vệ
Xem trước
5)
Nam nghiến răng. Mặc thì mặc, dù sao vẫn còn hơn khỏa thân chạy ngoài đường.
Cảm giác váy hơi chật. Có lẽ do ngủ quá nhiều, toàn thân phù thũng.
"Mẹ ơi, bây giờ thì được rồi chứ ạ?"
Thực ra dáng vẻ của cô lúc này thật giống với những cô gái đã quá lứa lỡ thì nửa đêm cảm thấy cô đơn đi tìm người giải khuây. Thẩm mỹ của mẹ cũng thật là...
Mẹ mỉm cười và nói: "Trông cũng được đấy, đẹp lắm con ạ".
Vệ Nam "vâng" một tiếng rồi với túi xách treo trên cửa, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của bố.
Cô nhấc điện thoại lên, nghe thấy bố nói: "Nam Nam, con đi đón Lục Song chưa? Khi nào về tiện thể mua mấy lon bia nhé, à, mua luôn cái chăn mới cho nó đắp, bố về bây giờ đây".
Vệ Nam nói với giọng không thoải mái: "Vậng ạ. Bây giờ con đi đây. Bố còn gì cần dặn dò nữa không ạ?"
Bố mỉm cười và nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, con chú ý cư xử cho tốt nhé!"
Vệ Nam cúp máy, quay đầu lại thấy mẹ mỉm cười dặn dò: "Đừng có mà để người ta cười cho đấy".
Vệ Nam lườm một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Vừa xuống cầu thang, điện thoại lại đổ chuông.
Vệ Nam nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của cô bạn thân Tiêu Tinh: "Nam Nam ỉn, vẫn còn ngủ à?"
Vệ Nam thở hổn hển: "Dậy lâu rồi"
Tiêu Tinh nói: "Tao vừa tỉnh, hôm qua đọc tiểu thuyết đọc đến tận 5h sáng, haiz, toàn thân tê liệt. Nghe giọng mày có vẻ tỉnh táo lắm. Đang làm gì đấy?"
"Tao đi đón khách".
Tiêu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Đón khách?"
Vệ Nam lau mồ hồi rồi giải thích: "Ý tao là tao đến ga tàu đón một người khách. Đầu óc mày thật là đen tối".
"Mày làm tao sợ hết hồn. Cách nói của mày thật dã man tàn bạo". Tiêu Tinh ngừng một lát rồi nói: "Người nào mà bí mật thế? Đích thân mày tiếp đón".
"Bạn anh tao". Nhắc đến chuyện này Vệ Nam cảm thấy rất khó xử. Anh trai là người rất nhiệt tình, bạn bè khắp năm phương bốn hướng, đâu đâu cũng có. Anh ấy mà nhiệt tình thì mình cũng khổ sở theo. "Haizz, tao đang phải mặc bộ váy có thắt lưng mà lần trước mặc thử cho mày xem đây. Còn phải đi giày cao gót nữa chứ".
"Thật à? Vậy thì mày khỏa thân chạy ngoài đường à...." Tiêu Tinh chưa nói hết câu đã bị Vệ Nam ngắt lời: "Thôi xin chị đừng kích em nữa. Tao có cảm giác nhà tao đổi nghề thành bán thịt lợn rồi mày ạ. Anh tao cầm dao mổ thịt. Bố tao đun nước vặt lông. Mẹ tao rửa thịt cắt thành từng miếng, vui vẻ đưa lên miệng cái người gọi là Lục Song kia. Thằng cha ấy là cái thá gì cơ chứ. Thật là ức chế".
Tiêu Tinh cười và nói: "Chắc là nhà mày muốn mày mau mau tìm bạn trai đấy. Đúng rồi, ngày mai họp lớp cấp ba, lớp trưởng đứng ra tổ chức. Mày có đi không?"
"Không đi, chán chết đi được".
"Vậy thì tao cũng không đi. Mày đi đón khách đi. Mẹ tao gọi xuống ăn cơm rồi. Tối liên lạc sau nhé. Bye".
Vừa ngừng nói chuyện với Tiêu Tinh, điện thoại của Vệ Nam lại đổ chuông.
Hôm nay đúng là ngày lễ điện thoại của mình hay sao ý nhỉ?. Vì sao tất cả mọi người đều tranh nhau gọi điện cho mình, cứ như hôm nay là ngày tận thế vậy. Bốn cuộc điện thoại phân bố rất đều, nhạc chuông từ "Buồn quá"đến "Bạn bè" rồi đến "Anh không quen em", lần lượt rung một hồi. Lần này là số lạ. Tâm trạng Vệ Nam không tốt, liền tắt máy luôn. Nào ngờ người gọi điện thoại không chịu buông tha, tiếp tục gọi lại.
Vệ Nam thở dài rồi nhấc máy.
6)
/>
"Chào em, anh là Lục Song".
Bỗng nhiên Vệ Nam sững người lại.
Giọng nói qua điện thoại, ngữ điệu hơi thấp, ngữ khí nhẹ nhàng, đặc biệt có sức hút. Vệ Nam nghe mà có cảm giác như dòng nước nóng chảy chầm chập bên tai, kích thích vào các sợi dây thần kinh phức tạp trong não, cuối cùng tập trung ở đỉnh đầu, có cảm giác chấn động khiến da đầu người ta tê lại. Lẽ nào người này là MC truyền hình? Giọng nói thật là hay. Vệ Nam thầm ngưỡng mộ trong lòng.
"Có nghe không đấy?" Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.
Vệ Nam lau mồ hôi trên trán và nói: "Vâng, chào anh Lục Song. Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi đón anh".
"Vậy thì anh đứng đợi em ở dưới tòa nhà Nguyệt Hoa gần ga tàu nhé. Không gặp không về".
Tính ra thì anh ta đã đợi được gần nửa tiếng, lẽ ra phải cảm thấy rất khó chịu. Nhưng qua giọng nói chậm rãi của anh ta thì không cảm nhận được bất kỳ trạng thái cảm xúc nào.
"Vâng, được ạ". Vệ Nam gật đầu.
"Bye".
Điện thoại chỉ còn lại tiếng tuýt tuýt liên hồi. Đầu dây bên kia đã cúp máy. Vệ Nam chưa kịp chào tạm biệt, đành phải nhét máy vào trong túi xách.
Giọng nói ấy thật dễ nghe.
Thái độ ấy thật bình tĩnh.
--------------------------------
CHƯƠNG 2. Lục Song và Lục Hựu Hựu
Tuy lúc này trời đã nhá nhem tối nhưng cái nóng oi bức của mùa hè vẫn chưa tiêu tan. Con đường trắng lóa khiến người ta chói mắt, dường như nó sắp bốc hơi sau một ngày bị nắng thiêu đốt. Hai hàng cây xanh bên đường rũ rượi, oể oải. Hoa tươi vẫn thi nhau đua nở, giống như bị tiêm thuốc kích thích khiến chức năng sinh lý vượt quá mức bình thường, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể gục xuống, nhìn mà thấy hãi hùng.
Đây chính là cái nắng oi bức, cái nắng như thiêu như đốt của miền Nam.
Vệ Nam thật ân hận vì đã không mang ô. Mặt đầm đìa mồ hôi mà không mang giấy ăn, đành phải dùng tay lau mồ hôi trên trán. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều rồi. Nghĩ đến việc Lục Song phải đợi lâu dưới cái nắng nóng như thiêu đốt, Vệ Nam thấy hơi sốt ruột. Cô bắt đầu tính toán, nếu chạy thẳng bến tàu điện ngầm với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, nếu mà lên xe thuận lợi thì trong vòng 10 phút có thể đến được ga tàu. Vậy thì anh ta sẽ không phải đợi quá một tiếng. Như vậy là lịch sử lắm rồi.
Vệ Nam cúi xuống nhìn đôi giày cao gót. Cô nghiến răng rồi co cẳng chạy về phía bến tàu điện ngầm.
Vì chạy nhanh, lại đi giày cao nên không có cảm giác hai chân đang tiếp đất. Cảm giác mơ hồ này giống như nữ hiệp đang bay trong tiểu thuyết võ hiệp. Chỉ có điều tốc độ bay của Vệ Nam rất ốc sên.
Vệ Nam nhẩm tính lượng chứa đáng thương của tàu điện ngầm và số lượng những hành khách đang đứng chờ. Tình trạng cung không đủ cầu thường tạo thành tệ nạn xã hội nghiêm trọng. Thời điểm này chính là giờ tan tầm, bến tàu điện ngâm người đông như kiến. Vệ Nam đờ đẫn cùng đám người phía trước chen chúc vào xe giống như "tranh nhau đầu thai làm người" vậy. Cuộc sống đô thị là vậy đấy. Vệ Nam vẫn mắc kẹt trong đám người thi nhau chạy như sói như hổ. Chỉ có điều cô thuộc lại chạy chậm nhất, giống như con ốc sên lao đầu về phía trước.
Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, mồ hôi ướt đầm như mưa, cuối cùng Vệ Nam cũng chen được lên tàu điện ngầm. Đúng lúc bị đè đến nỗi không thể thở được, Vệ Nam bỗng thấy trong đầu mình hiện lên thứ gì
Xem trước
7)
đó.
Lục Song.... Là ai vậy nhỉ?
Trong đầu Vệ Nam vang lên giọng nói trầm lắng dễ nghe lúc nãy, cảm giác rất xa lạ. Cô bắt đầu thấy nghi ngờ. Anh trai nói anh ta đã ở sống cùng khu với anh em cô một thời gian, sau này mới chuyển nhà ra miền bắc xa xôi. Quả thực Vệ Nam không có ấn tượng gì sâu sắc với hội bạn cùng chơi đùa hồi còn nhỏ, không còn nhớ rõ mặt họ nữa, nhưng chí ít thì vẫn phải nhớ tên chứ. Lục Song...Sao cái tên này lạ vậy nhỉ? Cảm giác như chưa nghe thấy bao giờ.
Đúng rồi, đối diện nhà hàng xóm?
Lục Hựu Hựu?
Thì ra là anh ta.
"Vệ Nam, hôm nay anh học được một chữ mới. Chữ này rất giống em. Anh viết cho em xem nhé". Sau đó, anh ta viết một chữ "lợn" rất to vào lòng bàn tay của Vệ Nam.
"Vệ Nam, hôm nay anh dạy em một câu mới nhé, 'cỏ mọc um tùm', dùng để miêu ta cái đầu của em". Sau đó anh ta không cẩn thận nghịch lửa làm cháy tóc Vệ Nam. Anh ta nói Vệ Nam ngồi trước vườn hoa nhà mình, đầu tóc bù rù trông rất giống bụi cỏ dại.
"Vệ Nam, em ngủ đến tận 3 giờ chiều rồi đấy. Đúng là đồ chết vì lười". Sau đó dường như anh ta chuyển nhà.
Vệ Nam bỗng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng hồi nhỏ, bị thằng hàng xóm nghịch ngợm giày vò, đàn áp mà không khỏi rùng mình.
Hồi nhỏ một đám trẻ con cùng viết tên mình dưới đất. Vì chữ viết nghuệch ngoạc, đè lẫn lên nhau nên Vệ Nam thường tìm những chữ đơn giản nhất để nhận biết. Cái tên đầu tiên cô nhận ra là "Lục Hựu Hựu". Chữ Lục (双) cách nhau quá xa nên Vệ Nam cứ ngỡ rằng đó là hai chữ Hựu (又) Hựu (又). Cô còn nghĩ bụng vì sao tên của anh ta lại khó nghe đến vậy.
Nào ngờ, bây giờ Lục Song bỗng nhiên biến thành chính nhân quân tử trong mắt mẹ, chạy từ miền bắc xa xôi đến đây tìm việc làm.
Thì ra đó chính là anh bạn Lục Song, người đã từng làm cháy tóc của Vệ Nam, người đã dùng kéo làm thí nghiệm cắt nát con gấu bông của Vệ Nam, người đã lén nhét con chuột đồ chơi vào cặp của Vệ Nam khiến cô khóc òa lên, bọn trẻ con trong lớp mẫu giáo vì chuyện ấy mà chế nhạo cô suốt một tháng trời.
Con nhà gia giáo? Chính nhân quân tử?
Vệ Nam nhếch mép cười.
Được lắm, được lắm.
Bây giờ trưởng thành cả rồi, hãy xem ta xử lý cái đuôi cáo già của chính nhân quân tử ngươi như thế nào.
Khi đến ga tàu đã gần 6 giờ, Vệ Nam khó khăn di chuyển với tốc độ rùa bò về phía tòa nhà Nguyệt Hoa đông đúc. Khi đến chỗ hẹn, cô xác định vị trí, rướn cổ nhìn xung quanh tìm mục tiêu. Phía trước có đối tượng khả nghi. Xác nhận.
Một thanh niên đứng ở phía xa, mặc chiếc áo phông sạch sẽ, quần jean màu xanh nhạt, không giống như anh trai Vệ Đằng mặc quần chỗ nào cũng có vết mài rách lỗ chỗ. Anh ta ăn mặc rất quy củ, gọn gàng, đôi giày sạch bóng không dính chút bụi, không giống với dáng vẻ tả tơi của người vừa xuống tàu chút nào cả. Một chân anh ta hơi chùn về phía trước, không ngừng day mũi giày xuống đất. Một chân đứng thẳng, lưng dựa vào tường, toàn thân toát lên vẻ nho nhã lịch sự của một trí thức.
Trên cổ anh ta đeo chiếc MP4 thời thượng, vừa nhắm mắt vừa nghe nhạc. Tiếng nhạc rất to, đứng từ xa mà Vệ Nam còn cảm thấy đinh tai nhức óc. Môi anh ta hơi cong, giống như đang cười mà không phải là cười, mang chút gì đó gian tà, điệu bộ ấy khác xa so với trí thức.
Vệ Nam quan sát rất kỹ, phong độ của người trí thức và chút gì đó gian tà hòa trộn thật hoàn hảo trong cùng một con người.
Vệ Nam
8)
đang ngắm nghía anh ta thì bỗng nhiên anh ta mở mắt, nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn khiến cô giật nảy mình.
"Nhìn đủ chưa?" Anh ta mỉm cười, đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía Vệ Nam.
Một giọt mồ hôi trên trán Vệ Nam lăn xuống, cô vội mỉm cười: "Hì hì, xin hỏi anh có phải là Lục Song không ạ?"
Người đó im lặng một lúc rồi bắt đầu nhìn Vệ Nam, vẻ mặt có vẻ thân thiện hơn: "Thì ra là Vệ Nam, trông em khác xa với những gì anh trai em nói. Anh cứ tưởng em là...."
Vệ Nam tò mò hỏi: "Tưởng là gì ạ?"
"Người làm việc trong quán rượu". Anh ta mỉm cười đầy hàm ý rồi đưa một cái túi cho Vệ Nam và nói: "Phiền em xách hộ anh cái túi này".
Vệ Nam ngây người ra nhìn. Con người này thật không khách sáo chút nào. Coi mình là người giúp việc nhà anh ta chắc? Tuy trong lòng cảm thấy ức chế nhưng Vệ Nam vẫn cười rất tươi: "Anh đừng khách sáo. Anh là bạn của anh trai em, cũng là bạn của em. Em nên xách đồ mới đúng".
"Anh không khách khí". Câu trả lời ngắn gọn, kèm theo: "Tiện thể xách giúp anh cái túi này".
Vệ Nam không còn gì để nói.
Bình thường chẳng phải con trai xách đồ cho con gái để thể hiện sự tôn trọng sao? Vì sao anh ta lại làm ngược lại? Hơn nữa vẻ mặt rất tự nhiên, không hề cảm thấy đỏ mặt vì xấu hổ. Lục Song ơi Lục Song, mặt anh dày thêm chút nữa là có thể dùng làm áo chống đạn được đấy.
Vệ Nam lườm một cái rồi đỡ lấy cái túi, tươi cười nói: "Không sao, không nặng chút nào".
Một tay anh ta kéo vali, một tay đút vào túi áo, chậm rãi bước đi. Vệ Nam hai tay hai túi to, lững thững bước theo sau, chẳng khác nào người hầu đi theo cậu chủ.
"Anh Lục Song đi đường có vất vả không?" Vệ Nam cười "nhiệt tình". Lục Song không hề có dấu hiệu tan chảy, chỉ có Vệ Nam là phải cố nén nhịn đến cùng cực. Mồ hôi trên khắp cơ thể bốc hơi, lan tỏa quanh người khiến cô trông giống như cái bánh bao bốc khói nghi ngút, còn phải cười nhiệt tình với người khác nữa chứ, đúng là cực hình.
Lục Song bình thản nói: "Em là em gái của Vệ Đằng, cũng là em gái của anh, đúng không?"
"....Đúng"
"Vậy thì lần sau đừng nhìn anh bằng ánh mắt nhiệt tình như thế. Lưng anh sắp bị em nhìn đến thủng cả lỗ rồi".
Quả nhiên, ánh mắt quá đỗi "nhiệt tình" đã khiến anh ta khiếp sợ. Vệ Nam mỉm cười và nói: "Vâng, em chỉ..." Chưa nói hết câu đã bị đối phương ngắt lời, Lục Song quay đầu lại, nhìn Vệ Nam và nói:
"Nếu không anh sẽ nghĩ rằng em đang..." Anh ta nhếch mép cười và nghiêng người về phía Vệ Nam: "nghĩ rằng em đang quyến rũ anh".
Vệ Nam suýt buột miệng nói "Sack". May mà từ ấy mới đến cổ họng chưa tuôn ra thì đã kịp nuốt vào.
"Chẳng phải em học ngành y sao? Người chết còn nhìn thấy rồi cơ mà, sao phải ngạc nhiên thế?"
Dường như Lục Song thấy Vệ Nam rất nực cười, anh ta xoa cằm rồi mỉm cười khoái trí: "Đùa thôi mà, con ngươi sắp rơi xuống đất rồi đấy".
Vệ Nam cười rất tươi: "Bạn bè từ xa đến, còn gì vui bằng. Nhiệt tình tiếp đón người khác là việc nên làm. Anh đừng hiểu lầm. Em nhìn anh chỉ vì tò mò thôi, không hề có ý gì khác. Lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi sai sót, sau này mong anh chỉ bảo thêm". Vệ Nam không hề đỏ mặt. Cô lê đôi giày cao gót qua mặt Lục Song.
Lục Song đi không nhanh không chậm, thong thả thư thái cứ như đang đi dạo phố vậy. Vấn cái ngữ khí lạnh lùng ấy: "Uh, thế thì tốt. Anh trai và bố mẹ em có ý gán ghép chúng ta. Em nghĩ gì về điều đó?"
Xem trước
9)
/>Vệ Nam dừng chân, cười hớn hở: "Em chẳng nghĩ gì cả. Vấn đề sâu xa thế này đành phải giao phó cho thượng đế giải quyết thôi ạ". Không giải quyết được lần sau không thắp nhang cho ông ta nữa.
Lục Song nhíu mày: "Em không nghĩ gì thật à?". Ngừng một lát, anh ta nghiêm túc nói: "Anh nói thẳng nhé, theo anh thấy thì không có chuyện chúng ta hợp nhau đâu. Em không phải là mẫu con gái anh thích. Vì vậy nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Anh ở nhà em một tuần, sau khi anh tìm được việc rồi thì đường ai nấy đi, không dính dáng gì đến nhau hết. OK?"
Tuy anh ta nói hơi khó nghe nhưng Vệ Nam thấy anh ta là người khá thực tế. Loại người có thể biểu đạt hành vi "qua cầu rút ván" rõ ràng như thế mà mặt lạnh tanh không chút ăn năn quả thực không phải là nhiều.
"Lời anh nói thật đúng với ý của em". Vệ Nam hất tóc ra sau rồi đi qua mặt Lục Song. Cô quay đầu lại rồi cười và nói: "Anh cũng không phải mẫu người em thích, tùy anh".
Có một câu nói rất hay: Đối phó với những kẻ tàn ác, cần phải tàn ác hơn hắn. Đối phó với những kẻ bỉ ổi, cần phải bỉ ối hơn hắn. Đối phó với những người phóng khoáng, cần phóng khoáng hơn họ. Đối phó với những người đẹp trai, cần....hủy hoại vẻ đẹp trai của hắn.
Bây giờ không có cách nào hủy hoại vẻ đẹp trai nhưng chí ít cũng có thể đánh vào sự tự tin của anh ta.
Có cần thiết không? Tỏ vẻ đẹp trai thanh lịch đến mức này trên thế giới không chỉ có một mình anh. Đắc ý cái nỗi gì. Da thịt là do trời sinh, là của bố mẹ anh cho anh. Anh có đẹp trai đến đâu thì đó cũng là bản lĩnh của bố mẹ anh. Chỉ có điều bố mẹ anh thực sự có bản lĩnh, sinh được một người con xấu xa như vậy, lại còn nuôi lớn đến bây giờ mà không bị chết trẻ, đúng là công lao to lớn, nên ban tặng giải thưởng "Bố mẹ vất vả nhất".
Từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức. Vệ Nam mở cửa vào nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn rất nhiều thức ăn.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, mẹ Vệ Nam liền cười tươi chạy ra đón. Lục Song chào hỏi rất lễ phép: "Cháu chào cô ạ".
Mẹ vội đỡ va ly cho Lục Song, đôi mắt sáng lên nhìn anh ta chăm chú cứ như nhìn thấy gấu trúc vậy: "Tiểu Song đấy à? Cháu lớn nhanh quá! Mau vào nhà đi, vào nhà đi". Sau đó mẹ nhiệt tình kéo tay Lục Song vào nhà, coi con gái như không khí vậy, không thèm hỏi một lời.
Vệ Nam cảm thấy "buồn nôn" vì cách gọi "Tiểu Song, Tiểu Song". Cô nhăn mặt rồi nhún vai, đặt hai cái túi nặng trịch lên bàn.
Xem ra Lục Song nói đúng, bố mẹ có ý tác hợp cho mình và anh ta.
"Không ngờ cô chăm sóc con cái khéo thế". Trong phòng khách vang lên tiếng Lục Song.
Vệ Nam nổi da gà.
"Cháu chào chú! Cháu nghe bố cháu nói chú đánh mạt chược rất giỏi".
Vệ Nam lại nổi da gà.
"Cô nấu ăn đấy ạ! Ngửi mùi đã biết là ngon rồi".
Đúng là đồ giả tạo. Vệ Nam lườm một cái rồi đi về phía bàn ăn đưa chăn cho bố.
"Nam Nam, Lục Song đến đây làm việc, lạ nước lạ cái, ngày mai con đưa anh đi chơi, làm quen với môi trường sống ở đây". Bố Vệ Nam nghiêm túc nói.
Nếu nổi da gà có thể giảm béo thì hôm nay Vệ Nam có thể trở thành người gầy nhom, da bọc xương trong nháy mắt.
"Vâng ạ". Vệ Nam cúi đầu trả lời lấy lệ.
"Ông cũng thật là, Tiểu Song vừa về, cần phải nghỉ ngơi vài ngày đã rồi làm gì thì làm". Mẹ Vệ Nam trách móc.
"Thanh niên trai tráng mới đi một chuyến tàu đã là gì, nghỉ ngơi một lúc là khỏe ngay mà". Bố nhẹ giọng phản bác.
10)
/>
"Thế sao được. Thôi ngày mai cứ để Nam Nam ở nhà chơi game online cùng Tiểu Song. Thanh niên bây giờ đều thích mấy thứ ấy".
"Lục Song không giống Vệ Đằng nhà chúng ta. Sao bà cứ thích vơ đũa cả nắm thế...."
Bố mẹ lại bắt đầu đấu khẩu với nhau.
Vệ Nam quá quen với cảnh đó rồi, cô ngồi im ăn cơm. Dường như Lục Song cũng không lấy gì làm kỳ lạ, anh ta cắm đầu ăn cơm. Sau khi hai người ăn no, bố mẹ cũng bàn bạc được kế sách cuối cùng.
"Ngày mai cùng Lục Song đi mua đồ dùng hàng ngày. Ngày kia đi dạo phố, sau đó đi thăm quan mấy nơi gần đây, ngắm biển leo núi gì đó".
Vệ Nam gật đầu: "Vâng ạ".
Vệ Nam bỗng thấy cảm giác bất lực len lói vào tâm trí mình.
Đôi khi ý tốt của bố mẹ sẽ mang lại áp lực vô hình cho con cái. Phận làm con không thể cãi lại bố mẹ, đành phải nghiến răng chịu đựng. May mà bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, không bị ép đi xem mặt. Nếu không Vệ Nam sẽ phát điên lên mất.
Vệ Nam đang khó chịu, bỗng nhiên thấy mẹ ngạc nhiên thốt lên: "Tay cháu bị thương rồi".
Vệ Nam quay đầu nhìn, hai tay Lục Song có vệt đỏ đáng sợ.
"Khi lấy nước trên tàu cháu không cẩn thận nên bị bỏng, không sao đâu ạ". Lục Song bình thản đáp.
Mẹ quay sang nói với Vệ Nam: "Nam Nam, con cười cái gì? Mau mang hộp thuốc của con đến trị vết thương cho anh. Chẳng phải con học y sao?"
Vệ Nam nhún vai: "Vẫn chưa học ngoại khoa".
"Mẹ không cần biết con học khoa gì. Mau đi lấy hộp thuốc, nhanh lên".
Tiếng quát tháo của mẹ khiến Vệ Nam giật nảy mình, cô vội vàng chạy vào phòng lấy hộp thuốc. Khi Vệ Nam quay lại thì thấy mẹ đã dìu Lục Song vào phòng ngủ của anh trai, va ly đặt cạnh giường. Ga trải giường hình hoa của anh cũng được thay mới. Màu trắng tinh khôi thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Mọi người tiếp đón Lục Song cứ như tiếp đón khách quý vậy.
Lúc ấy Lục Song đang ngồi cạnh đầu giường. Mẹ đang hỏi chuyện anh ta. Khi Vệ Nam bước vào phòng thì nghe thấy mẹ nói: "Cô và mẹ cháu là đồng nghiệp với nhau lâu vậy rồi mà không biết bây giờ bà ấy thế nào?" Lục Song mỉm cười và nói: "Mẹ cháu nghỉ hưu sớm ạ. Bây giờ suốt ngày ở nhà đánh mạt chược".
"Mẹ cháu về hưu sớm thế à?"
"Vâng ạ. Mẹ cháu xin chứng nhận giả ở bệnh viện rồi xin phép nghỉ hưu dưỡng bệnh". Lục Song lạnh lùng nói.
Chứng nhận giả mà nói bình thản như thế. Vệ Nam suýt phì cười.
"Em cháu thế nào rồi?"
"Lục Đan ạ, sức khỏe của nó không tốt, phải nghỉ học một thời gian. Bây giờ đang học năm thứ tư. Sau khi tốt nghiệp sẽ qua đây tìm việc. Đợi bố cháu nghỉ hưu rồi cả nhà cháu sẽ chuyển về đây".
Vệ Nam bật cười, anh trai tên Lục Song, em gái tên Lục Đan. Số đơn số kép kết hợp thật hoàn hảo.
Mẹ quay lại lườm Vệ Nam: "Còn đứng đấy làm gì, mau lại đây băng bó vết thương cho anh Lục Song đi".
Vệ Nam "vâng" một tiếng rồi bước về phía Lục Song, tỏ vẻ dịu dàng thân mật: "Vết thương của anh còn đau không?"
Lục Song quay đầu lại, không nói câu nào. Vệ Nam thấy tay anh ta run run.
Mẹ vỗ vai con gái, nhìn con với ánh mắt âu yếm khích lệ, sau đó biết ý nói đi ra ngoài lấy đồ.
Vệ Nam vứt hộp thuốc sang một bên, lạnh lùng nói: "Anh biết tự băng bó chứ?"
"Không biết". Lục Song hơi nhếch mép, sau đó nhìn Vệ Nam và nói: "Em biết băng bó chứ? Bác sĩ tương lai".
Vệ Nam mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi. Băng bó tay anh chẳng khác nào băng bó
ỐC SÊN CHẠY
Diệp Chi Linh
Dịch: Trần Thu
Diệp Chi Linh
Dịch: Trần Thu
--------------------------------
Tóm tắt nội dung:
"ỐC SÊN CHẠY" là tiểu thuyết của nhà văn Diệp Chi Linh. Đây là một nhà văn trẻ với phong cách sáng tạo, trẻ trung, lối hành văn trong sáng, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần táo bạo với những tình huống bất ngờ, những lời đối đáp thông minh của các nhân vật. Bởi vậy câu chuyện đã nhận được sự yêu thích của rất nhiều độc giả Trung Quốc.
--------------------------------
"ỐC SÊN CHẠY" - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến sự chậm chạp - nhưng đây là sự chậm chạp đáng yêu. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính Vệ Nam , Hứa Chi Hằng, Lục Song. Hứa Chi Hằng, chàng hoàng tử hắc mã với vẻ đẹp trai lạnh lùng, cá tính đã làm thổn thức trái tim của biết bao bạn gái ngây thơ, trong sáng. Và cô bé Vệ Nam lúc ấy mới học lớp 6 cũng không thể cưỡng lại tiếng gọi của trái tim. Hai người học cùng nhau hết cấp hai, cấp ba rồi cả cùng trường đại học. Mối tình thầm lặng cũng kéo dài suốt những năm tháng ấy.
Đến năm thứ hai đại học, trong một cuộc thi hát, Hứa Chi Hằng đã giành giải nhất với một sáng tác anh dành cho chính Vệ Nam , sau cuộc thi đó anh đã tỏ tình với cô. Hai người yêu nhau trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi rồi chia tay. Mặc dù yêu anh tha thiết nhưng Vệ Nam không đủ tự tin, nói đúng hơn là không dám bước chân vào thế giới của anh, thế giới của một con người chơi bời trác táng. Mặc dù vậy cô vẫn không thể quên được anh, điều đó khiến cô vô cùng đau khổ. Trong lúc cô đang gồng mình để sống, để quên đi thất bại của mối tình đầu thì Lục Song xuất hiện, anh là bạn của anh trai Vệ Nam, một chàng trai thành đạt, tinh tế. Ban đầu vì bị gia đình Vệ Nam có ý gán ghép nên hai người đã không có ấn tượng tốt về nhau, tìm đủ mọi trò chòng ghẹo nhau. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Nam khóc vì Hứa Chi Hằng, Lục Song đã yêu cô, muốn trở thành người bảo vệ cô, mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Anh hiểu rất rõ rằng Vệ Nam chưa quên được Hứa Chi Hằng, thậm chí suốt đời không quên, vì vậy anh đã lặng lẽ ở bên để che chở cho cô, cùng vui, cùng buồn với cô. Vì không muốn tạo áp lực cho Vệ Nam nên anh đã cố tạo vỏ bọc hoàn hảo cho mình, cố tỏ vẻ không có cảm giác với cô mặc dù yêu cô tha thiết, mặc dù thấy đau khi nhìn thấy cô buồn, nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác. Đúng vào lúc Vệ Nam đau khổ nhất, khi những người thân xung quanh cô đều lần lượt xảy ra chuyện thì Lục Song đều ở bên cô, an ủi, động viên cô, chủ động giúp cô tìm cách giải quyết. Liệu rằng tình cảm chân thành của anh có khiến trái tim đã bị tổn thương vì tình yêu của Vệ Nam rung động? Liệu rằng sau khi đã biết những bí mật của Hứa Chi Hằng, hiểu được con người thật của anh, hiểu rằng anh cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh thì cô có cho anh một cơ hội không? Đọc truyện, độc giả như được hòa mình vào cuộc sống của các nhân vật, cùng cười đùa với những trò đùa hài hước, dí dỏm của họ, cùng hồi hộp đợi chờ những diễn biến tâm lý và tình cảm của họ. Câu chuyện tình lãng mạng, nhẹ nhàng sẽ khiến chúng ta mỉm cười rồi mơ mộng.
--------------------------------
Không chỉ viết về đề tài tình yêu, "Ốc sên chạy" còn ca ngợi những tình cảm đáng quý và sâu sắc trong cuộc sống. Đó là tình bạn
2)
thân thiết gắn bó hơn chị em ruột của Vệ Nam, Kỳ Quyên và Tiêu Tinh, thứ tình cảm tri âm đáng quý mà mỗi người chúng ta đều hy vọng có được. Họ là những người bạn chơi thân với nhau từ nhỏ, hiểu nhau hơn cả bản thân mình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Người đọc không khỏi vui mừng với những trò đùa nghịch ngợm của họ và không khỏi xúc động khi chứng kiến cảnh Vệ Nam và Kỳ Quyên chia tay Tiêu Tinh khi Tiêu Tinh lên đường đi du học, cảnh Vệ Nam đau đớn đến xé lòng khi thấy Kỳ Quyên gặp tai nạn hay những lo lắng không yên khi biết tin Tiêu Tinh kết hôn với người mà cô ấy không yêu. Không chỉ thế, tình cảm mà Kỳ Quyên dành cho mẹ hay hình ảnh Tô Mẫn Mẫn cùng người bà đã chăm sóc mình ở quê cũng khiến người đọc nghẹn ngào.
Những tình cảm thiêng liêng, cao quý như được hòa quyện vào nhau trong câu chuyện, tạo nên sức hút riêng của nó. Nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đi vào lòng người. Cái đích mà câu chuyện hướng tới là chân - thiện - mỹ, vì vậy đọc nó chúng ta sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp, ấm áp tình người.
--------------------------------
PHẦN I: MỐI TÌNH ĐẦU
--------------------------------
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả.
--------------------------------
CHƯƠNG 1. Vệ Nam và chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông
Anh Vệ Đằng nói: "Có ba tiêu chuẩn để đánh giá một người con gái. Một là vẻ đẹp ngoại hình xinh đẹp. Hai là vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu. Ba là vẻ đẹp tâm hồn trong sáng. Ba vẻ đẹp ấy kết hợp tạo thành vẻ đẹp hoàn mỹ. Em gái à, tiếc là em thuộc loại thứ tư".
Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn anh trai với ánh mắt tò mò: "Anh ơi, thế nào là loại thứ tư?"
Vệ Đằng mỉm cười rồi nghiêm túc nói: "Loại thứ tư nghĩa là trong trường hợp không có cả ba tiêu chuẩn trên vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra đó là con gái". Nói xong anh quay người lại tiếp tục giở từ điển.
Vệ Nam mỉm cười và nói: "Anh à, họ Vệ nhà ta đến đời anh em mình biến đổi thật khủng khiếp. Anh nói mà xem, chí ít thì vẫn có thể nhận ra em là con gái. Còn anh là con trai kiểu gì mà nhìn mãi không nhận ra được là con trai. Thế thì phải làm thế nào?"
Một quyển từ điển dày cộp chuẩn bị bay về phía Vệ Nam.
Vệ Nam ngồi bật dậy, động tác bật giống như lò xo bị nén xuống, cuối cùng ngồi yên ở tư thế vuông góc với đầu giường.
Cuốn từ điển trong giấc mơ đằng đằng sát khí lao tới, phát ra ánh sáng chói mắt, giống như cảnh trừ yêu diệt quỷ trong "Tây Du Ký" khiến Vệ Nam hoảng hốt tỉnh dậy. Vệ Nam dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chưa vượt qua không gian về cung đình cổ đại hay đến tây trúc thỉnh kinh, vẫn đang nằm ở nhà mình. Ôi! thật là may.
Chỉ có điều, hình như bây giờ là nửa đêm?
Giơ tay lên có thể nhìn lờ mờ thấy năm ngón, kim đồng hồ chỉ vào số ba.
Cuối cùng chắc chắn: Bây giờ là nửa đêm.
Vệ Nam yên tâm nằm xuống, ôm gối ngủ chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mơ màng chìm vào giấc mộng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên khiến cô giật nảy mình.
"Buồn quá, buồn quá....Đây không phải là kết quả anh mong muốn....Buồn quá, buồn quá..."
Tiếng hát ai oán của nam ca sỹ biểu đạt
3)
tâm trạng ảo não sầu thương. Đây là tiếng chuông điện thoại Vệ Nam cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của anh trai để biểu đạt tâm trạng của mình mỗi lần nghe điện thoại của anh. Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác. Hành vi ấy thật khiến người ta tức điên lên.
Vệ Nam nhấc điện thoại rồi nói với giọng ngái ngủ uể oải: "Alô, anh à..."
"Con gái con đứa gì mà giờ này vẫn còn ngủ? Mở mắt ra xem mấy giờ rồi?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu thảm thiết đáng sợ như lợn bị chọc tiết vậy. Vệ Nam xoa xoa cái tai gần như bị thủng màng nhĩ rồi nói: "Anh vừa bị đập đầu vào cửa à? Nửa đêm gọi điện thoại định gọi hồn hay là lấy mạng người đấy hả?"
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khiêu khích: "Nửa đêm? Em có đang ở trên trái đất không đấy?"
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: "Anh hỏi kiểu gì vậy? Em không ở trên trái đất, chẳng nhẽ ở trên sao hỏa à?"
"Nói vậy thì chắc bộ não của em đã ngừng hoạt động khiến các bộ phận khác cũng đơ theo rồi".
"Nửa đêm anh gọi điện thoại chắc không phải để trêu ngươi chứ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Em mau mau bò dậy khỏi giường, ra cửa sổ kéo rèm lên nhìn ra ngoài rồi nói chuyện với anh. Cảm ơn". Sau một câu dài không ngừng nghỉ, Vệ Đằng có vẻ thở không ra hơi. Anh nghỉ một lúc rồi nói tiếp: "Nhanh lên, có nghe thấy không đấy?"
Vệ Nam vươn người một cái rồi chậm chạp bò dậy, đến bên cửa sổ kéo rèm. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang. Phong cảnh bên ngoài thật đẹp.
Vệ Nam sờ tay lên mũi rồi nhẹ giọng nói: "Ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp. Đồng hồ của em hết pin rồi. Chẳng thế mà nó báo là ba giờ đêm, làm em cứ tưởng..." Thực ra đã là ba giờ chiều.
"Anh không có hứng thú để ý đến cái đồng hồ đểu của em. Anh có chuyện cần nói đây. Vểnh tai lên mà nghe cho rõ". Vệ Đằng ho một tiếng rồi lấy giọng, chuẩn bị diễn thuyết: "E hèm, anh có một người bạn thân, tên là Lục Song. Em còn nhớ cậu ấy không? Trước đây cậu ấy sống cùng khu với chúng ta, ở đối diện với nhà hàng xóm".
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: "Vâng, nhớ rồi, ngưỡng mộ đã lâu, như sấm đánh bên tai".
"Hồi nhỏ cùng chơi với nhau, lúc ấy em mới năm tuổi, anh đoán là em quên lâu rồi".
"....." Vậy thì còn hỏi làm gì.
"Em nghe này, khi đến trường đại học A anh gặp cậu ấy. Năm nay cậu ấy tốt nghiệp cao học. Mấy hôm nữa sẽ qua bên ấy làm việc. Sau khi chuyển nhà cậu ấy sống ở Bắc Kinh. Lâu lắm rồi không đến miền Nam nên không quen cuộc sống ở đó. Sau này em chú ý chăm sóc cậu ấy nhé. Nghe rõ chưa?"
"Vâng". Vệ Nam vẫn chưa hết buồn ngủ, nghe tai nọ ra tai kia, chỉ muốn gật đầu cho xong chuyện.
Vệ Đằng tiếp tục dặn dò: "Mọi người đều nói người miền Nam không nhiệt tình hào phóng bằng người miền bắc. Chúng ta là người miền Nam, không được để mất mặt, hiểu chưa? Mà con gái con đứa ngủ ít thôi. Nhất định phải dốc toàn bộ nhiệt tình của em vào người cậu ấy để cậu ấy tan chảy ra, nghe rõ chưa?"
"Vâng".
Trời mùa hè nắng nóng oi bức, nhiệt độ lúc này là trên 300C, đã đủ nóng lắm rồi. Mọi người sắp bị cháy thành thịt rang đây này, vậy mà còn phải nhiệt tình? Em chưa kịp dốc hết nhiệt tình của mình thì ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt đã làm em tan chảy rồi ạ? Vệ Nam lẩm bẩm rồi ngáp một cái. Sau đó anh trai dặn dò thêm một đống thứ nào là anh ta mặc gì, dáng người thế này, thế kia, mấy giờ tàu
Xem trước
4)
đến, đón cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, sau đó thế nào thế nào...
Vệ Nam vừa ngáp vừa gật đầu, tư thế trông giống như gà con mổ thóc vậy. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại nửa thực nửa hư này, Vệ Nam mới thốt lên một tiếng "Buồn ngủ quá" rồi mơ hồ bò lên giường ngủ tiếp.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai mình bằng giọng điệu như đang niệm thần chú: "Lúc bạn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế giới này đã bừng tỉnh từ rất lâu, rất lâu rồi". Đây là câu nói yêu thích của tác giả Chu Phóng mà Vệ Nam rất thích. Trong tiểu thuyết trinh thám, khi hung thủ dùng thuốc mê giết người hàng loạt thường xuất hiện lời thoại này. Vệ Nam thấy gần đây mình thay đổi phong cách xem tiểu thuyết trinh thám, xem đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Trong giấc mơ thường xuất hiện cảnh máu mê bê bết, dù là sinh viên ngành y đã học giải phẩu người nhưng vẫn thấy khủng khiếp.
Tiếng cười của tên hung thủ gian ác và tiếng kêu gào thảm thiết của người bị hại trong giấc mơ khiến Vệ Nam toát mồ hôi hột. Khi cô tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Nắng chiều còn xót lại chiếu vào phòng ngủ, nhuốm màu vàng óng. Vì cửa sổ có một khe hở nên mỗi khi gió thổi đến rèm cửa lại khẽ đung đua, tiếng kêu xào xạc đập vào cửa sổ giống như âm thanh gọi hồn trong phim ma, có cảm giác hãi hùng của cảnh tượng gây án.
Vệ Nam vội bò dậy kéo rèm cửa.
Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt. Vệ Nam vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt rồi soi mình trong gương. Tóc bù rù lởm chởm trông giống như cỏ dại, mắt sưng húp như gấu trúc, môi khô như mảnh đất hạn hán ba năm, nứt hết rãnh này đến rãnh khác, giống như miệng núi lửa vậy.
Đây chính là hậu quả của kỳ thi tàn khốc kéo dài suốt một tháng.
Vệ Nam thở dài rồi bắt đầu sửa sang từ đầu đến chân, sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cảm giác bắt đầu hồi phục lại hình dáng của "con người". Sau đó cô vào phòng gấp chăn, mở tủ tìm áo phông, quần jean, mặc quần áo trong tình trạng chân tay tê nhức rồi mở tủ lạnh lấy hộp sữa, vừa hút vừa lao ra khỏi phòng và nói: "Mẹ ơi, con ra ngoài một lúc. Anh Vệ Đằng bảo con đi đón một người".
Mẹ thò đầu ra và cười rất tươi: "Con đi đón Lục Song à?"
Vệ Nam vừa đi giày vừa gật đầu: "Vâng. Anh nói tối nay bảo anh ấy đến nhà mình ăn cơm".
"Ừ, sáng sớm nay anh con cũng gọi điện về báo. Mẹ đã chuẩn bị xong mọi thứ cho bữa tối rồi".
"Ok. Vậy thì còn đi đây". Vệ Nam vừa định đi thì bị mẹ gọi lại. Mẹ nhíu mày và nói: "Con ăn mặc kiểu gì vậy?" Vệ Nam cúi xuống nhìn, trên áo phông trắng là hoa văn đơn giản màu hồng phấn, không có vấn đề gì. Quan trọng là hình hoa văn ấy là hình đôi môi đáng sợ.
Vệ Nam nhìn vào cái gương ở phía xa rồi cười hì hì: "Không sao ạ, năm nay mốt cái này".
Mẹ cười và nói: "Con đừng có mà làm cho người ta sợ phát khiếp, Lục Song không hầm hố như anh em con đâu. Người ta là con nhà gia giáo, vừa phong độ lại là người có học hành tử tế, nhìn thấy vết môi son khắp người con thế này...Chắc chắn sẽ thấy rất thô tục".
Vệ Nam nghe câu "con nhà gia giáo" mà nổi cả da gà. "Vậy mẹ bảo con nên mặc gì ạ?"
"Cái váy lần trước mẹ mua cho con đâu?"
"Vâng, cái đấy ạ, để con mặc thử".
Đó là cái váy liền mà hai mẹ con đi chọn suốt một ngày mới chọn được. Tuy hơi đắt nhưng dáng cũng được. Chỉ có điều cổ hơi rộng, thắt lưng hơi chặt, rất có tác dụng trong việc thắt eo nâng mông.
Vệ
Xem trước
5)
Nam nghiến răng. Mặc thì mặc, dù sao vẫn còn hơn khỏa thân chạy ngoài đường.
Cảm giác váy hơi chật. Có lẽ do ngủ quá nhiều, toàn thân phù thũng.
"Mẹ ơi, bây giờ thì được rồi chứ ạ?"
Thực ra dáng vẻ của cô lúc này thật giống với những cô gái đã quá lứa lỡ thì nửa đêm cảm thấy cô đơn đi tìm người giải khuây. Thẩm mỹ của mẹ cũng thật là...
Mẹ mỉm cười và nói: "Trông cũng được đấy, đẹp lắm con ạ".
Vệ Nam "vâng" một tiếng rồi với túi xách treo trên cửa, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của bố.
Cô nhấc điện thoại lên, nghe thấy bố nói: "Nam Nam, con đi đón Lục Song chưa? Khi nào về tiện thể mua mấy lon bia nhé, à, mua luôn cái chăn mới cho nó đắp, bố về bây giờ đây".
Vệ Nam nói với giọng không thoải mái: "Vậng ạ. Bây giờ con đi đây. Bố còn gì cần dặn dò nữa không ạ?"
Bố mỉm cười và nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, con chú ý cư xử cho tốt nhé!"
Vệ Nam cúp máy, quay đầu lại thấy mẹ mỉm cười dặn dò: "Đừng có mà để người ta cười cho đấy".
Vệ Nam lườm một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Vừa xuống cầu thang, điện thoại lại đổ chuông.
Vệ Nam nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của cô bạn thân Tiêu Tinh: "Nam Nam ỉn, vẫn còn ngủ à?"
Vệ Nam thở hổn hển: "Dậy lâu rồi"
Tiêu Tinh nói: "Tao vừa tỉnh, hôm qua đọc tiểu thuyết đọc đến tận 5h sáng, haiz, toàn thân tê liệt. Nghe giọng mày có vẻ tỉnh táo lắm. Đang làm gì đấy?"
"Tao đi đón khách".
Tiêu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Đón khách?"
Vệ Nam lau mồ hồi rồi giải thích: "Ý tao là tao đến ga tàu đón một người khách. Đầu óc mày thật là đen tối".
"Mày làm tao sợ hết hồn. Cách nói của mày thật dã man tàn bạo". Tiêu Tinh ngừng một lát rồi nói: "Người nào mà bí mật thế? Đích thân mày tiếp đón".
"Bạn anh tao". Nhắc đến chuyện này Vệ Nam cảm thấy rất khó xử. Anh trai là người rất nhiệt tình, bạn bè khắp năm phương bốn hướng, đâu đâu cũng có. Anh ấy mà nhiệt tình thì mình cũng khổ sở theo. "Haizz, tao đang phải mặc bộ váy có thắt lưng mà lần trước mặc thử cho mày xem đây. Còn phải đi giày cao gót nữa chứ".
"Thật à? Vậy thì mày khỏa thân chạy ngoài đường à...." Tiêu Tinh chưa nói hết câu đã bị Vệ Nam ngắt lời: "Thôi xin chị đừng kích em nữa. Tao có cảm giác nhà tao đổi nghề thành bán thịt lợn rồi mày ạ. Anh tao cầm dao mổ thịt. Bố tao đun nước vặt lông. Mẹ tao rửa thịt cắt thành từng miếng, vui vẻ đưa lên miệng cái người gọi là Lục Song kia. Thằng cha ấy là cái thá gì cơ chứ. Thật là ức chế".
Tiêu Tinh cười và nói: "Chắc là nhà mày muốn mày mau mau tìm bạn trai đấy. Đúng rồi, ngày mai họp lớp cấp ba, lớp trưởng đứng ra tổ chức. Mày có đi không?"
"Không đi, chán chết đi được".
"Vậy thì tao cũng không đi. Mày đi đón khách đi. Mẹ tao gọi xuống ăn cơm rồi. Tối liên lạc sau nhé. Bye".
Vừa ngừng nói chuyện với Tiêu Tinh, điện thoại của Vệ Nam lại đổ chuông.
Hôm nay đúng là ngày lễ điện thoại của mình hay sao ý nhỉ?. Vì sao tất cả mọi người đều tranh nhau gọi điện cho mình, cứ như hôm nay là ngày tận thế vậy. Bốn cuộc điện thoại phân bố rất đều, nhạc chuông từ "Buồn quá"đến "Bạn bè" rồi đến "Anh không quen em", lần lượt rung một hồi. Lần này là số lạ. Tâm trạng Vệ Nam không tốt, liền tắt máy luôn. Nào ngờ người gọi điện thoại không chịu buông tha, tiếp tục gọi lại.
Vệ Nam thở dài rồi nhấc máy.
6)
/>
"Chào em, anh là Lục Song".
Bỗng nhiên Vệ Nam sững người lại.
Giọng nói qua điện thoại, ngữ điệu hơi thấp, ngữ khí nhẹ nhàng, đặc biệt có sức hút. Vệ Nam nghe mà có cảm giác như dòng nước nóng chảy chầm chập bên tai, kích thích vào các sợi dây thần kinh phức tạp trong não, cuối cùng tập trung ở đỉnh đầu, có cảm giác chấn động khiến da đầu người ta tê lại. Lẽ nào người này là MC truyền hình? Giọng nói thật là hay. Vệ Nam thầm ngưỡng mộ trong lòng.
"Có nghe không đấy?" Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.
Vệ Nam lau mồ hôi trên trán và nói: "Vâng, chào anh Lục Song. Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi đón anh".
"Vậy thì anh đứng đợi em ở dưới tòa nhà Nguyệt Hoa gần ga tàu nhé. Không gặp không về".
Tính ra thì anh ta đã đợi được gần nửa tiếng, lẽ ra phải cảm thấy rất khó chịu. Nhưng qua giọng nói chậm rãi của anh ta thì không cảm nhận được bất kỳ trạng thái cảm xúc nào.
"Vâng, được ạ". Vệ Nam gật đầu.
"Bye".
Điện thoại chỉ còn lại tiếng tuýt tuýt liên hồi. Đầu dây bên kia đã cúp máy. Vệ Nam chưa kịp chào tạm biệt, đành phải nhét máy vào trong túi xách.
Giọng nói ấy thật dễ nghe.
Thái độ ấy thật bình tĩnh.
--------------------------------
CHƯƠNG 2. Lục Song và Lục Hựu Hựu
Tuy lúc này trời đã nhá nhem tối nhưng cái nóng oi bức của mùa hè vẫn chưa tiêu tan. Con đường trắng lóa khiến người ta chói mắt, dường như nó sắp bốc hơi sau một ngày bị nắng thiêu đốt. Hai hàng cây xanh bên đường rũ rượi, oể oải. Hoa tươi vẫn thi nhau đua nở, giống như bị tiêm thuốc kích thích khiến chức năng sinh lý vượt quá mức bình thường, cảm giác như bất kỳ lúc nào cũng có thể gục xuống, nhìn mà thấy hãi hùng.
Đây chính là cái nắng oi bức, cái nắng như thiêu như đốt của miền Nam.
Vệ Nam thật ân hận vì đã không mang ô. Mặt đầm đìa mồ hôi mà không mang giấy ăn, đành phải dùng tay lau mồ hôi trên trán. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều rồi. Nghĩ đến việc Lục Song phải đợi lâu dưới cái nắng nóng như thiêu đốt, Vệ Nam thấy hơi sốt ruột. Cô bắt đầu tính toán, nếu chạy thẳng bến tàu điện ngầm với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, nếu mà lên xe thuận lợi thì trong vòng 10 phút có thể đến được ga tàu. Vậy thì anh ta sẽ không phải đợi quá một tiếng. Như vậy là lịch sử lắm rồi.
Vệ Nam cúi xuống nhìn đôi giày cao gót. Cô nghiến răng rồi co cẳng chạy về phía bến tàu điện ngầm.
Vì chạy nhanh, lại đi giày cao nên không có cảm giác hai chân đang tiếp đất. Cảm giác mơ hồ này giống như nữ hiệp đang bay trong tiểu thuyết võ hiệp. Chỉ có điều tốc độ bay của Vệ Nam rất ốc sên.
Vệ Nam nhẩm tính lượng chứa đáng thương của tàu điện ngầm và số lượng những hành khách đang đứng chờ. Tình trạng cung không đủ cầu thường tạo thành tệ nạn xã hội nghiêm trọng. Thời điểm này chính là giờ tan tầm, bến tàu điện ngâm người đông như kiến. Vệ Nam đờ đẫn cùng đám người phía trước chen chúc vào xe giống như "tranh nhau đầu thai làm người" vậy. Cuộc sống đô thị là vậy đấy. Vệ Nam vẫn mắc kẹt trong đám người thi nhau chạy như sói như hổ. Chỉ có điều cô thuộc lại chạy chậm nhất, giống như con ốc sên lao đầu về phía trước.
Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, mồ hôi ướt đầm như mưa, cuối cùng Vệ Nam cũng chen được lên tàu điện ngầm. Đúng lúc bị đè đến nỗi không thể thở được, Vệ Nam bỗng thấy trong đầu mình hiện lên thứ gì
Xem trước
7)
đó.
Lục Song.... Là ai vậy nhỉ?
Trong đầu Vệ Nam vang lên giọng nói trầm lắng dễ nghe lúc nãy, cảm giác rất xa lạ. Cô bắt đầu thấy nghi ngờ. Anh trai nói anh ta đã ở sống cùng khu với anh em cô một thời gian, sau này mới chuyển nhà ra miền bắc xa xôi. Quả thực Vệ Nam không có ấn tượng gì sâu sắc với hội bạn cùng chơi đùa hồi còn nhỏ, không còn nhớ rõ mặt họ nữa, nhưng chí ít thì vẫn phải nhớ tên chứ. Lục Song...Sao cái tên này lạ vậy nhỉ? Cảm giác như chưa nghe thấy bao giờ.
Đúng rồi, đối diện nhà hàng xóm?
Lục Hựu Hựu?
Thì ra là anh ta.
"Vệ Nam, hôm nay anh học được một chữ mới. Chữ này rất giống em. Anh viết cho em xem nhé". Sau đó, anh ta viết một chữ "lợn" rất to vào lòng bàn tay của Vệ Nam.
"Vệ Nam, hôm nay anh dạy em một câu mới nhé, 'cỏ mọc um tùm', dùng để miêu ta cái đầu của em". Sau đó anh ta không cẩn thận nghịch lửa làm cháy tóc Vệ Nam. Anh ta nói Vệ Nam ngồi trước vườn hoa nhà mình, đầu tóc bù rù trông rất giống bụi cỏ dại.
"Vệ Nam, em ngủ đến tận 3 giờ chiều rồi đấy. Đúng là đồ chết vì lười". Sau đó dường như anh ta chuyển nhà.
Vệ Nam bỗng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng hồi nhỏ, bị thằng hàng xóm nghịch ngợm giày vò, đàn áp mà không khỏi rùng mình.
Hồi nhỏ một đám trẻ con cùng viết tên mình dưới đất. Vì chữ viết nghuệch ngoạc, đè lẫn lên nhau nên Vệ Nam thường tìm những chữ đơn giản nhất để nhận biết. Cái tên đầu tiên cô nhận ra là "Lục Hựu Hựu". Chữ Lục (双) cách nhau quá xa nên Vệ Nam cứ ngỡ rằng đó là hai chữ Hựu (又) Hựu (又). Cô còn nghĩ bụng vì sao tên của anh ta lại khó nghe đến vậy.
Nào ngờ, bây giờ Lục Song bỗng nhiên biến thành chính nhân quân tử trong mắt mẹ, chạy từ miền bắc xa xôi đến đây tìm việc làm.
Thì ra đó chính là anh bạn Lục Song, người đã từng làm cháy tóc của Vệ Nam, người đã dùng kéo làm thí nghiệm cắt nát con gấu bông của Vệ Nam, người đã lén nhét con chuột đồ chơi vào cặp của Vệ Nam khiến cô khóc òa lên, bọn trẻ con trong lớp mẫu giáo vì chuyện ấy mà chế nhạo cô suốt một tháng trời.
Con nhà gia giáo? Chính nhân quân tử?
Vệ Nam nhếch mép cười.
Được lắm, được lắm.
Bây giờ trưởng thành cả rồi, hãy xem ta xử lý cái đuôi cáo già của chính nhân quân tử ngươi như thế nào.
Khi đến ga tàu đã gần 6 giờ, Vệ Nam khó khăn di chuyển với tốc độ rùa bò về phía tòa nhà Nguyệt Hoa đông đúc. Khi đến chỗ hẹn, cô xác định vị trí, rướn cổ nhìn xung quanh tìm mục tiêu. Phía trước có đối tượng khả nghi. Xác nhận.
Một thanh niên đứng ở phía xa, mặc chiếc áo phông sạch sẽ, quần jean màu xanh nhạt, không giống như anh trai Vệ Đằng mặc quần chỗ nào cũng có vết mài rách lỗ chỗ. Anh ta ăn mặc rất quy củ, gọn gàng, đôi giày sạch bóng không dính chút bụi, không giống với dáng vẻ tả tơi của người vừa xuống tàu chút nào cả. Một chân anh ta hơi chùn về phía trước, không ngừng day mũi giày xuống đất. Một chân đứng thẳng, lưng dựa vào tường, toàn thân toát lên vẻ nho nhã lịch sự của một trí thức.
Trên cổ anh ta đeo chiếc MP4 thời thượng, vừa nhắm mắt vừa nghe nhạc. Tiếng nhạc rất to, đứng từ xa mà Vệ Nam còn cảm thấy đinh tai nhức óc. Môi anh ta hơi cong, giống như đang cười mà không phải là cười, mang chút gì đó gian tà, điệu bộ ấy khác xa so với trí thức.
Vệ Nam quan sát rất kỹ, phong độ của người trí thức và chút gì đó gian tà hòa trộn thật hoàn hảo trong cùng một con người.
Vệ Nam
8)
đang ngắm nghía anh ta thì bỗng nhiên anh ta mở mắt, nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn khiến cô giật nảy mình.
"Nhìn đủ chưa?" Anh ta mỉm cười, đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía Vệ Nam.
Một giọt mồ hôi trên trán Vệ Nam lăn xuống, cô vội mỉm cười: "Hì hì, xin hỏi anh có phải là Lục Song không ạ?"
Người đó im lặng một lúc rồi bắt đầu nhìn Vệ Nam, vẻ mặt có vẻ thân thiện hơn: "Thì ra là Vệ Nam, trông em khác xa với những gì anh trai em nói. Anh cứ tưởng em là...."
Vệ Nam tò mò hỏi: "Tưởng là gì ạ?"
"Người làm việc trong quán rượu". Anh ta mỉm cười đầy hàm ý rồi đưa một cái túi cho Vệ Nam và nói: "Phiền em xách hộ anh cái túi này".
Vệ Nam ngây người ra nhìn. Con người này thật không khách sáo chút nào. Coi mình là người giúp việc nhà anh ta chắc? Tuy trong lòng cảm thấy ức chế nhưng Vệ Nam vẫn cười rất tươi: "Anh đừng khách sáo. Anh là bạn của anh trai em, cũng là bạn của em. Em nên xách đồ mới đúng".
"Anh không khách khí". Câu trả lời ngắn gọn, kèm theo: "Tiện thể xách giúp anh cái túi này".
Vệ Nam không còn gì để nói.
Bình thường chẳng phải con trai xách đồ cho con gái để thể hiện sự tôn trọng sao? Vì sao anh ta lại làm ngược lại? Hơn nữa vẻ mặt rất tự nhiên, không hề cảm thấy đỏ mặt vì xấu hổ. Lục Song ơi Lục Song, mặt anh dày thêm chút nữa là có thể dùng làm áo chống đạn được đấy.
Vệ Nam lườm một cái rồi đỡ lấy cái túi, tươi cười nói: "Không sao, không nặng chút nào".
Một tay anh ta kéo vali, một tay đút vào túi áo, chậm rãi bước đi. Vệ Nam hai tay hai túi to, lững thững bước theo sau, chẳng khác nào người hầu đi theo cậu chủ.
"Anh Lục Song đi đường có vất vả không?" Vệ Nam cười "nhiệt tình". Lục Song không hề có dấu hiệu tan chảy, chỉ có Vệ Nam là phải cố nén nhịn đến cùng cực. Mồ hôi trên khắp cơ thể bốc hơi, lan tỏa quanh người khiến cô trông giống như cái bánh bao bốc khói nghi ngút, còn phải cười nhiệt tình với người khác nữa chứ, đúng là cực hình.
Lục Song bình thản nói: "Em là em gái của Vệ Đằng, cũng là em gái của anh, đúng không?"
"....Đúng"
"Vậy thì lần sau đừng nhìn anh bằng ánh mắt nhiệt tình như thế. Lưng anh sắp bị em nhìn đến thủng cả lỗ rồi".
Quả nhiên, ánh mắt quá đỗi "nhiệt tình" đã khiến anh ta khiếp sợ. Vệ Nam mỉm cười và nói: "Vâng, em chỉ..." Chưa nói hết câu đã bị đối phương ngắt lời, Lục Song quay đầu lại, nhìn Vệ Nam và nói:
"Nếu không anh sẽ nghĩ rằng em đang..." Anh ta nhếch mép cười và nghiêng người về phía Vệ Nam: "nghĩ rằng em đang quyến rũ anh".
Vệ Nam suýt buột miệng nói "Sack". May mà từ ấy mới đến cổ họng chưa tuôn ra thì đã kịp nuốt vào.
"Chẳng phải em học ngành y sao? Người chết còn nhìn thấy rồi cơ mà, sao phải ngạc nhiên thế?"
Dường như Lục Song thấy Vệ Nam rất nực cười, anh ta xoa cằm rồi mỉm cười khoái trí: "Đùa thôi mà, con ngươi sắp rơi xuống đất rồi đấy".
Vệ Nam cười rất tươi: "Bạn bè từ xa đến, còn gì vui bằng. Nhiệt tình tiếp đón người khác là việc nên làm. Anh đừng hiểu lầm. Em nhìn anh chỉ vì tò mò thôi, không hề có ý gì khác. Lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi sai sót, sau này mong anh chỉ bảo thêm". Vệ Nam không hề đỏ mặt. Cô lê đôi giày cao gót qua mặt Lục Song.
Lục Song đi không nhanh không chậm, thong thả thư thái cứ như đang đi dạo phố vậy. Vấn cái ngữ khí lạnh lùng ấy: "Uh, thế thì tốt. Anh trai và bố mẹ em có ý gán ghép chúng ta. Em nghĩ gì về điều đó?"
Xem trước
9)
/>Vệ Nam dừng chân, cười hớn hở: "Em chẳng nghĩ gì cả. Vấn đề sâu xa thế này đành phải giao phó cho thượng đế giải quyết thôi ạ". Không giải quyết được lần sau không thắp nhang cho ông ta nữa.
Lục Song nhíu mày: "Em không nghĩ gì thật à?". Ngừng một lát, anh ta nghiêm túc nói: "Anh nói thẳng nhé, theo anh thấy thì không có chuyện chúng ta hợp nhau đâu. Em không phải là mẫu con gái anh thích. Vì vậy nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Anh ở nhà em một tuần, sau khi anh tìm được việc rồi thì đường ai nấy đi, không dính dáng gì đến nhau hết. OK?"
Tuy anh ta nói hơi khó nghe nhưng Vệ Nam thấy anh ta là người khá thực tế. Loại người có thể biểu đạt hành vi "qua cầu rút ván" rõ ràng như thế mà mặt lạnh tanh không chút ăn năn quả thực không phải là nhiều.
"Lời anh nói thật đúng với ý của em". Vệ Nam hất tóc ra sau rồi đi qua mặt Lục Song. Cô quay đầu lại rồi cười và nói: "Anh cũng không phải mẫu người em thích, tùy anh".
Có một câu nói rất hay: Đối phó với những kẻ tàn ác, cần phải tàn ác hơn hắn. Đối phó với những kẻ bỉ ổi, cần phải bỉ ối hơn hắn. Đối phó với những người phóng khoáng, cần phóng khoáng hơn họ. Đối phó với những người đẹp trai, cần....hủy hoại vẻ đẹp trai của hắn.
Bây giờ không có cách nào hủy hoại vẻ đẹp trai nhưng chí ít cũng có thể đánh vào sự tự tin của anh ta.
Có cần thiết không? Tỏ vẻ đẹp trai thanh lịch đến mức này trên thế giới không chỉ có một mình anh. Đắc ý cái nỗi gì. Da thịt là do trời sinh, là của bố mẹ anh cho anh. Anh có đẹp trai đến đâu thì đó cũng là bản lĩnh của bố mẹ anh. Chỉ có điều bố mẹ anh thực sự có bản lĩnh, sinh được một người con xấu xa như vậy, lại còn nuôi lớn đến bây giờ mà không bị chết trẻ, đúng là công lao to lớn, nên ban tặng giải thưởng "Bố mẹ vất vả nhất".
Từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức. Vệ Nam mở cửa vào nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn rất nhiều thức ăn.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, mẹ Vệ Nam liền cười tươi chạy ra đón. Lục Song chào hỏi rất lễ phép: "Cháu chào cô ạ".
Mẹ vội đỡ va ly cho Lục Song, đôi mắt sáng lên nhìn anh ta chăm chú cứ như nhìn thấy gấu trúc vậy: "Tiểu Song đấy à? Cháu lớn nhanh quá! Mau vào nhà đi, vào nhà đi". Sau đó mẹ nhiệt tình kéo tay Lục Song vào nhà, coi con gái như không khí vậy, không thèm hỏi một lời.
Vệ Nam cảm thấy "buồn nôn" vì cách gọi "Tiểu Song, Tiểu Song". Cô nhăn mặt rồi nhún vai, đặt hai cái túi nặng trịch lên bàn.
Xem ra Lục Song nói đúng, bố mẹ có ý tác hợp cho mình và anh ta.
"Không ngờ cô chăm sóc con cái khéo thế". Trong phòng khách vang lên tiếng Lục Song.
Vệ Nam nổi da gà.
"Cháu chào chú! Cháu nghe bố cháu nói chú đánh mạt chược rất giỏi".
Vệ Nam lại nổi da gà.
"Cô nấu ăn đấy ạ! Ngửi mùi đã biết là ngon rồi".
Đúng là đồ giả tạo. Vệ Nam lườm một cái rồi đi về phía bàn ăn đưa chăn cho bố.
"Nam Nam, Lục Song đến đây làm việc, lạ nước lạ cái, ngày mai con đưa anh đi chơi, làm quen với môi trường sống ở đây". Bố Vệ Nam nghiêm túc nói.
Nếu nổi da gà có thể giảm béo thì hôm nay Vệ Nam có thể trở thành người gầy nhom, da bọc xương trong nháy mắt.
"Vâng ạ". Vệ Nam cúi đầu trả lời lấy lệ.
"Ông cũng thật là, Tiểu Song vừa về, cần phải nghỉ ngơi vài ngày đã rồi làm gì thì làm". Mẹ Vệ Nam trách móc.
"Thanh niên trai tráng mới đi một chuyến tàu đã là gì, nghỉ ngơi một lúc là khỏe ngay mà". Bố nhẹ giọng phản bác.
10)
/>
"Thế sao được. Thôi ngày mai cứ để Nam Nam ở nhà chơi game online cùng Tiểu Song. Thanh niên bây giờ đều thích mấy thứ ấy".
"Lục Song không giống Vệ Đằng nhà chúng ta. Sao bà cứ thích vơ đũa cả nắm thế...."
Bố mẹ lại bắt đầu đấu khẩu với nhau.
Vệ Nam quá quen với cảnh đó rồi, cô ngồi im ăn cơm. Dường như Lục Song cũng không lấy gì làm kỳ lạ, anh ta cắm đầu ăn cơm. Sau khi hai người ăn no, bố mẹ cũng bàn bạc được kế sách cuối cùng.
"Ngày mai cùng Lục Song đi mua đồ dùng hàng ngày. Ngày kia đi dạo phố, sau đó đi thăm quan mấy nơi gần đây, ngắm biển leo núi gì đó".
Vệ Nam gật đầu: "Vâng ạ".
Vệ Nam bỗng thấy cảm giác bất lực len lói vào tâm trí mình.
Đôi khi ý tốt của bố mẹ sẽ mang lại áp lực vô hình cho con cái. Phận làm con không thể cãi lại bố mẹ, đành phải nghiến răng chịu đựng. May mà bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp, không bị ép đi xem mặt. Nếu không Vệ Nam sẽ phát điên lên mất.
Vệ Nam đang khó chịu, bỗng nhiên thấy mẹ ngạc nhiên thốt lên: "Tay cháu bị thương rồi".
Vệ Nam quay đầu nhìn, hai tay Lục Song có vệt đỏ đáng sợ.
"Khi lấy nước trên tàu cháu không cẩn thận nên bị bỏng, không sao đâu ạ". Lục Song bình thản đáp.
Mẹ quay sang nói với Vệ Nam: "Nam Nam, con cười cái gì? Mau mang hộp thuốc của con đến trị vết thương cho anh. Chẳng phải con học y sao?"
Vệ Nam nhún vai: "Vẫn chưa học ngoại khoa".
"Mẹ không cần biết con học khoa gì. Mau đi lấy hộp thuốc, nhanh lên".
Tiếng quát tháo của mẹ khiến Vệ Nam giật nảy mình, cô vội vàng chạy vào phòng lấy hộp thuốc. Khi Vệ Nam quay lại thì thấy mẹ đã dìu Lục Song vào phòng ngủ của anh trai, va ly đặt cạnh giường. Ga trải giường hình hoa của anh cũng được thay mới. Màu trắng tinh khôi thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Mọi người tiếp đón Lục Song cứ như tiếp đón khách quý vậy.
Lúc ấy Lục Song đang ngồi cạnh đầu giường. Mẹ đang hỏi chuyện anh ta. Khi Vệ Nam bước vào phòng thì nghe thấy mẹ nói: "Cô và mẹ cháu là đồng nghiệp với nhau lâu vậy rồi mà không biết bây giờ bà ấy thế nào?" Lục Song mỉm cười và nói: "Mẹ cháu nghỉ hưu sớm ạ. Bây giờ suốt ngày ở nhà đánh mạt chược".
"Mẹ cháu về hưu sớm thế à?"
"Vâng ạ. Mẹ cháu xin chứng nhận giả ở bệnh viện rồi xin phép nghỉ hưu dưỡng bệnh". Lục Song lạnh lùng nói.
Chứng nhận giả mà nói bình thản như thế. Vệ Nam suýt phì cười.
"Em cháu thế nào rồi?"
"Lục Đan ạ, sức khỏe của nó không tốt, phải nghỉ học một thời gian. Bây giờ đang học năm thứ tư. Sau khi tốt nghiệp sẽ qua đây tìm việc. Đợi bố cháu nghỉ hưu rồi cả nhà cháu sẽ chuyển về đây".
Vệ Nam bật cười, anh trai tên Lục Song, em gái tên Lục Đan. Số đơn số kép kết hợp thật hoàn hảo.
Mẹ quay lại lườm Vệ Nam: "Còn đứng đấy làm gì, mau lại đây băng bó vết thương cho anh Lục Song đi".
Vệ Nam "vâng" một tiếng rồi bước về phía Lục Song, tỏ vẻ dịu dàng thân mật: "Vết thương của anh còn đau không?"
Lục Song quay đầu lại, không nói câu nào. Vệ Nam thấy tay anh ta run run.
Mẹ vỗ vai con gái, nhìn con với ánh mắt âu yếm khích lệ, sau đó biết ý nói đi ra ngoài lấy đồ.
Vệ Nam vứt hộp thuốc sang một bên, lạnh lùng nói: "Anh biết tự băng bó chứ?"
"Không biết". Lục Song hơi nhếch mép, sau đó nhìn Vệ Nam và nói: "Em biết băng bó chứ? Bác sĩ tương lai".
Vệ Nam mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi. Băng bó tay anh chẳng khác nào băng bó
Truyện còn dài....... muốn đọc nữa hong !?!?
Comment