Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tướng Quân

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tướng Quân

    TƯỚNG QUÂN
    Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh


    Tập 1


    Quý ròm nện lọ mực xuống mặt bàn đánh chát một tiếng, dõng dạc hỏi:
    - Người quỳ dưới công đường kia là ai?
    Nhỏ Xuyến Chi lí nhí:
    - Bẩm Bao đại nhân, thảo dân là Trương thị, người huyện Hóc Môn ạ!
    Quý ròm trầm giọng:
    - Ngươi có oan ức gì?
    - Bẩm Bao đại nhân, người hàng xóm xấu bụng của tiểu nữ...
    Nhỏ Xuyến Chi mới nói nửa chừng, Quý ròm đã nghiêm mặt cắt ngang:
    - Người hàng xóm của ngươi xấu bụng hay tốt bụng, Bản phủ sẽ phán xét! Ở chốn công đường, ngươi không được tùy tiện nói xấu kẻ khác!
    Nhỏ Xuyến Chi cúi đầu:
    - Bẩm Bao đại nhân, tiểu nữ biết tội rồi ạ!
    Quý ròm hất đầu:
    - Ngươi nói tiếp đi!
    - Bẩm Bao đại nhân, người hàng xóm của tiểu nữ là Trần Bội Linh, thừa lúc tiểu nữ ngủ say đã lẻn vào nhà lấy trộm đồ đạc. Tiểu nữ choàng tỉnh, hô hoán và nắm được tay y thị, bị y thị xô ngã gây nên thương tích trầm trọng ạ!
    - Ngươi bị thương tích gì?
    - Dạ, bị trầy ngón tay út ạ!
    Quý ròm lại đập lọ mực xuống bàn:
    - Hoang đường! Trầy vi tróc vảy có chút xíu mà ngươi dám bảo là trầm trọng! Chẳng lẽ ngươi không coi vương pháp ra gì ư?
    Nhỏ Xuyến Chi liếm môi:
    - Dạ thưa, tại Bao đại nhân không biết đó thôi! Tuy trầy da có chút xíu nhưng nếu không khéo giữ gìn để vi trùng tê-ta-nốt ăn vô lục phủ ngũ tạng, chết như chơi đấy ạ!
    Thấy “Trương thị” giở y học thường thức, “Bao đại nhân” bối rối ngồi thừ ra một lúc rồi khẽ đưa mắt sang bên cạnh:
    - Công Tôn tiên sinh!
    Nhỏ Hạnh chúm chím:
    - Dạ, có học trò!
    - Ngươi có nghe nói đến loại vi trùng tê-ta-nốt này bao giờ chưa?
    - Dạ, có ạ! - Nhỏ Hạnh lễ phép cúi đầu - Học trò nghe đồn trong giang hồ có một loại vi trùng như thế! Nó còn độc hại hơn cả “mật Khổng Tước” hay “Thất đoạn tiêu hồn tán” nữa đấy ạ!
    Quý ròm lo lắng hạ giọng:
    - Lần sau nhớ lưu tâm đến loại vi trùng này đấy nhé! E rằng bọn hắc đạo sẽ dùng nó gây hại cho bá tánh đó!
    - Dạ, học trò nhớ rồi ạ! - Nhỏ Hạnh ngoan ngoãn đáp, phải cố lắm nó mới khỏi phì cười.
    Quý ròm quay về phía “người kêu oan”:
    - Trương thị!
    - Có thảo dân!
    - Ngươi bảo Trần Bội Linh lẻn vào nhà ngươi lấy trộm đồ, thế y thị đã lấy đi những gì vậy?
    Nhỏ Xuyến Chi chớp mắt:
    - Bẩm Bao đại nhân, Trần Bội Linh đã lấy trộm của tiểu nữ một... chùm dây thun ạ!
    - To gan! - Quý ròm trừng mắt, lần thứ ba nó đập đánh chát lọ mực xuống mặt bàn - Ngươi dám đùa với bản phủ hả? Cái chùm dây thun giẻ rách kia...
    Quý ròm chưa nói xong, nhỏ Xuyến Chi đã chồm dậy cuống quít ngắt lời:
    - Bẩm Bao đại nhân... bẩm Bao đại nhân...
    - Quỳ xuống! - Quý ròm hét như sấm - Ngươi định làm náo loạn công đường hả?
    - Dạ, thảo dân không dám ạ! - Nhỏ Xuyến Chi méo xệch miệng - Thảo dân chỉ xin Bao đại nhân nhẹ tay cho! Ðại nhân mà đập thêm một cái nữa, ngày mai thảo dân sẽ không còn lọ mực đâu mà đem đi học ạ!
    Vẻ mặt hớt hơ hớt hải của “Trương thị” khiến những ai có mặt ở “công đường” đều ôm bụng cười bò. “Công Tôn tiên sinh” nghiêm trang, đạo mạo là thế mà cũng không khỏi che miệng cười rúc rích.
    Chỉ riêng “Bao đại nhân” không cười. Ngài nghệt mặt ra một lúc rồi hắng giọng:
    - Triển hộ vệ!
    - Dạ, có thuộc hạ! - Tiểu Long bước tới một bước, ứng tiếng thưa.
    Quý ròm vung tay:
    - Ngươi đem cái lọ mực chết tiệt này trả cho Trương thị, rồi kiếm cho ta một cái gì đó để ta... gõ!
    “Ngự miêu” Tiểu Long phát huy sự khù khờ:
    - Bẩm đại nhân, cái gì là cái gì ạ?
    - Bất cứ cái gì! - Sự lẩm cẩm của Tiểu Long làm Quý ròm nóng gáy - Miễn gõ đánh “chát” là được!
    Thấy “Bao đại nhân” miệng mũi xịt khói, Tiểu Long không dám thắc mắc thêm một tiếng nào, lật đật quay mình đi xuống dưới. Lui cui giữa các dãy bàn một hồi, nó bước lên trịnh trọng đặt xuống trước mặt Quý ròm... một chiếc giày.
    - Hỗn xược! - Quý ròm gầm gừ - Sao ngươi có thể đưa cho bản phủ cái vật thối tha này được?
    Tiểu Long bối rối đưa tay quẹt mũi:
    - Dạ bẩm, vật này không thối tha đâu ạ! Ðôi giày này Hải đại phu mới mua hôm qua và mới mang sáng nay đấy!
    “Bao đại nhân” liếc xuống chỗ Hải quắn một cái rồi quay lại ngần ngừ nhìn chiếc giày:
    - Ngươi không nói dối bản phủ đấy chứ?
    - Bẩm, thuộc hạ không dám ạ!
    Quý ròm sờ tay lên chiếc giày:
    - Nhưng chiếc giày này gõ có kêu to không đấy?
    - Dạ, to lắm ạ! - Tiểu Long nhanh nhẩu quảng cáo - Ðế giày bằng nhựa cứng, lại có đinh nữa!
    - Thôi được! Ðể ta gõ thử xem!
    Nói xong, Quý ròm cầm chiếc giày nện xuống mặt bàn đánh “ầm” một tiếng, bụi bay mù mịt. Hai “thầy trò” vội vã ngả người ra sau và quýnh quíu đưa tay bịt mũi. Quân sư “Công Tôn Sách” đứng cách đó mấy bước cũng hấp tấp quay mặt đi chỗ khác.
    Mặt Quý ròm lập tức sa sầm:
    - Bụi bay mù trời như thế mà ngươi dám kêu là giày mới hả?
    Tiểu Long mặt mày xanh lè xanh lét. Mãi một lúc nó mới ấp úng đáp:
    - Bẩm đại nhân, giày mới thật mà! Chỉ có bụi là... cũ thôi!
    Cái lối đối đáp ấm ớ của “Triển Chiêu” lại khiến cả “công đường” cười nghiêng cười ngửa.
    Tràng cười làm “Bao đại nhân” tím mặt. Ngài quắc mắt nhìn người thuộc hạ, miệng hét vang:
    - Còn không đi làm phận sự đi! Ngươi định đứng đó làm trò cười đến bao lâu nữa!
    Tiểu Long gãi tai:
    - Bẩm, phận sự gì ạ?
    Quý ròm đưa hai tay lên trời:
    - Triển hộ vệ ơi là Triển hộ vệ! Ngươi theo bản phủ bao nhiêu năm sao vẫn còn ngờ nghệch quá thế!
    Rồi thấy sau khi mình than trời thống thiết, “Triển Chiêu” mặt mày vẫn tiếp tục láo ngáo, Quý ròm đành... bứt râu, nói rõ:
    - Ngươi lập tức đi bắt Trần Bội Linh về quy án cho ta!
    Tới đây, Tiểu Long mới nhớ ra. Nó buột miệng “à” một tiếng rồi quay mình phi thân lên... ghế, phóng đi.
    Lát sau, bị can Bội Linh được giải tới.
    Quý ròm đập chiếc giày:
    - Nước có quốc pháp, nhà có gia quy! Tên thảo dân lỗ mãng kia, đến trước công đường sao ngươi không quỳ xuống mà còn đứng trơ mắt ếch ra đó nhìn xương sườn của bản phủ?
    Nhỏ Bội Linh chớp mắt:
    - Bẩm Thanh Thiên đại lão gia, hôm qua thảo dân chơi cầu lông bị té trặc đầu gối nên không quỳ được ạ!
    - Thôi được, cho ngươi đứng trả lời! - Quý ròm gật gù - Bây giờ nghe bản phủ hỏi đây! Trương thị ở huyện Hóc Môn tố cáo ngươi lẻn vào nhà đánh cắp một chùm dây thun, chuyện đó có không?
    Nhỏ Bội Linh lí nhí:
    - Dạ, có ạ!
    - Trương thị cũng tố cáo ngươi xô thị ngã té gây thương tích trầm trọng, chuyện đó có không?
    - Dạ, cũng có luôn ạ!
    - Hảo!
    Thấy “Trần thị” miệng mồm nhanh nhẩu, Quý ròm khoái chí gục gặc đầu. Nhưng đang lúc ưỡn ngực định hùng hồn luận tội, mặt mày Quý ròm đột nhiên nhăn nhó và nó bất thần phán một câu trớt quớt khiến cả công đường sững sờ:
    - Nhận tội thành khẩn như thế là tốt lắm! Hảo, hảo! Thôi, bãi đường!
    Mệnh lệnh kỳ quặc của “Bao đại nhân” đến quân sư “Công Tôn Sách” cũng phải há hốc miệng:
    - Bẩm đại nhân...
    - Khỏi bẩm! - Quý ròm vừa khoát tay vừa tót ra khỏi ghế - Bản phủ chỉ bãi đường tạm thời thôi! Năm phút sau, bản phủ sẽ thăng đường xử tiếp!
    “Công Tôn Sách” vẫn tròn mắt:
    - Nhưng đại nhân... đi đâu thế?
    Mặt Quý ròm nhăn như bị:
    - Ta thực hiện nhiệm vụ bí mật Hoàng thượng giao, ngươi không được phép tò mò!
    Vù một cái, Quý ròm đã phóng ra khỏi cửa lớp, co giò chạy thẳng. Thằng Lâm đứng ngoài cửa dòm theo một hồi rồi quay vào, hí hửng reo:
    - A, tao biết rồi! Bao đại nhân đi... vệ sinh!
    Thông báo của thằng Lâm khiến cả lớp cười lăn bò càng. Hải quắn vừa đập bàn “thùng thùng” vừa bô bô:
    - Bao đại nhân cũng là con người, cũng có máu có thịt và có... “nước chảy về đông”, từ nãy đến giờ muốn giữ trong người mà “mãi sao ta không giữ được”!
    Lớp trưởng Xuyến Chi đỏ mặt quay lại:
    - Ðủ rồi nghe bạn Hải! Không có nói bậy à!
    Quý ròm không biết bạn bè đang giễu cợt mình. Một lát, nó quay vào với dáng điệu đường bệ và oai vệ ra lệnh:
    - Thăng đường!
    Quới Lương vọt miệng:
    - Bẩm Thanh Thiên đại lão gia, ngài đã làm xong công việc Hoàng thượng giao chưa ạ?
    - Xong rồi! - Không biết thằng Quới Lương tinh quái đang giăng bẫy, Quý ròm trịnh trọng gật gù - Bản phủ chỉ làm nhoáng một cái là xong!
    - Nhưng sau khi làm xong, ngài có nhớ dội nước không ạ?
    Câu hỏi của Quới Lương khiến “Bao đại nhân” chết đứng như bị “bọn hắc đạo” bất thần điểm huyệt. Còn “công đường” thì như muốn nổ tung. Quý ròm vừa thẹn vừa giận nhưng rốt cuộc không nhịn được, nó đành phải phì cười.
    Có đến mười phút, “công đường” mới thôi náo loạn. Chờ cho trật tự vãn hồi đâu đó, Quý ròm mới đập bàn “xử” tiếp:
    - Trần Bội Linh!
    - Dạ, có tiểu nữ!
    - Như vậy là ngươi đã nhận mọi tội lỗi rồi phải không?
    - Dạ.
    Quý ròm nghiêm mặt:
    - Vậy thì ngươi nghe bản phủ luận tội đây! Ngươi manh tâm đánh cắp đồ đạc của hàng xóm là bất nghĩa, đánh cắp xong còn hành hung người là bất nhân, vào công đường giả bộ trặc chân không chịu quỳ là bất... bất...
    Thấy “Bao đại nhân” cà lăm lâu lắc, “Công Tôn Sách” khẽ nhắc:
    - Bất lịch sự!
    - À, phải rồi! - Quý ròm mừng rơn - Vào công đường không chịu quỳ là bất lịch sự. Một người vừa bất nghĩa vừa bất nhân vừa... bất lịch sự thì phép nước đạo trời không thể dung thứ. Bản phủ phạt ngươi tội... cạo đầu, ngươi có phục không?
    Nhỏ Bội Linh đứng thẳng người lên, giọng thách thức:
    - Tiểu nữ phục nhưng e có người không phục ạ!
    Quý ròm đập chiếc giày đánh “bốp”, mắt long lên:
    - Hỗn xược! Xưa nay bản phủ “thiết án như sơn”, làm gì có ai dám không phục?
    Ðúng vào lúc “Bao đại nhân” đang hùng hùng hổ hổ, “Công Tôn Sách” giật mình nhớ tới một việc, liền bước lại kề tai nói nhỏ:
    - Ðại nhân nên cân nhắc cẩn thận! Học trò nhớ ra rồi, Trần Bội Linh hình như là cháu họ của Bàng Thái sư đấy!
    Nghe nhắc đến Bàng Thái sư, “Bao đại nhân” càng điên tiết:
    - Bàng Thái sư thì Bàng Thái sư chứ! Nếu ông ta phạm tội, ta cũng... cạo trọc lóc cái đầu của ông ta nữa là!
    Ngay lúc đó, có tiếng hô vọng lên từ dưới lớp, nghe rõ là giọng thằng Quốc Ân:
    - Bàng Thái sư tới... ới... i...
    “Bao đại nhân” lật đật đứng lên khỏi ghế, quay người ra cửa, vòng tay cúi đầu:
    - Bao Chửng tham kiến Thái sư!
    Bàng Thái sư quả là uy nghiêm khiếp người. Từ khi Thái sư bước vào, “công đường phủ Khai Phong” cứ im phăng phắc.
    Nhưng cái sự yên lặng quá đáng này lại khiến Quý ròm lấy làm lạ. Theo kịch bản, khi thủ vai Bàng Thái sư, thằng Lâm phải vênh vênh váo váo, đi đứng khệnh khạng để chọc cười. Ðây có phải là phủ Khai Phong thật và thằng Lâm có phải là Bàng Thái sư thật đâu, sao thiên hạ im thít thế kia?
    Quý ròm tự hỏi và từ từ ngẩng đầu lên. Nó không ngọ nguậy còn khá, vừa ngẩng đầu lên, “Bao đại nhân” giật bắn người như chạm phải lửa.
    Người mà khi nãy nó vừa cúi đầu “tham kiến” và bây giờ đang đứng im lặng trước mặt nó và nhìn nó bằng ánh mắt sửng sốt kia so ra còn đáng sợ hơn cả Bàng Thái sư. Ðó chính là cô Trinh chủ nhiệm lớp.
    Nhỏ Xuyến Chi bảo sáng nay cô Trinh đi họp trên phòng giáo dục đến mười giờ mới về, sao cô về sớm vậy kìa? Quý ròm ngạc nhiên nhủ bụng và đưa đôi mắt lo lắng nhìn cô giáo, nó rụt rè thưa:
    - Chào cô ạ!
    - Bây giờ thì chào cô chứ không “tham kiến Thái sư” nữa à?
    Cô Trinh nghiêm trang hỏi.
    Mặt Quý ròm đỏ ửng:
    - Thưa cô, em không dám ám chỉ cô là... Bàng Thái sư đâu ạ! Ðó chỉ là sự tình cờ thôi!
    Rồi sợ cô Trinh không tin, Quý ròm vội vã nói thêm:
    - Tới đoạn này, đáng lẽ bạn Lâm đóng vai Bàng Thái sư phải bước vô, không hiểu sao bạn ấy chạy đâu mất và...
    - Tao còn ở đây chứ chạy đi đâu! - Tiếng thằng Lâm từ ngoài cửa oang oang vọng vào - Tao đang định bước vô thì cô giáo xuống tới, tao đành phải nhường đường cho cô chứ biết làm sao!
    Cô Trinh quay ra cửa, vẫy tay:
    - Lâm vào chỗ ngồi đi!
    Rồi cô lướt mắt qua bọn Quý ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Xuyến Chi và Bội Linh:
    - Các em cũng về chỗ cả đi!
    Như được tha bổng, “Bao Thanh Thiên”, “Triển Chiêu”, “Công Tôn Sách” và hai kẻ “thảo dân” ở huyện Hóc Môn thở đánh phào và rón rén quay về bàn mình.
    Từ khi cô Trinh thình lình xuất hiện, công đường giả bỗng chốc hóa thành công đường thật. Cả lớp im thít nghển cổ nhìn lên bàn cô giáo, thấp thỏm chờ xem cô sẽ xử tội làm náo loạn lớp học của cả lớp như thế nào, nhất là trong số những kẻ đầu têu lại có cả lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó học tập Hạnh. Ðó là chưa kể Quý ròm còn dám kêu cô là Bàng Thái sư, nhân vật phản diện đáng ghét nhất trong bộ phim Bao Thanh Thiên đang chiếu mỗi ngày trên Ðài truyền hình thành phố.
    Nhưng cô Trinh chẳng có vẻ gì muốn ra lệnh “khai đao”. Cô đưa mắt nhìn một vòng khắp lớp rồi tươi cười hỏi:
    - Các em thích phim Bao Công lắm phải không?
    Thấy cô giáo vui vẻ, cả lớp nhao nhao:
    - Dạ, thích lắm cô!
    - Phim Bao Công hấp dẫn lắm cô ơi!
    Thằng Lâm cao hứng ngoác miệng đọc to lời bài hát trong phim:
    - Phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên
    Thiết diện vô tư, rõ ngay gian
    Anh hùng hào kiệt yêu trợ giúp
    Vương Triều Mã Hán ở cạnh bên
    Toàn thiên thử thân như chim én
    Triệt địa thử...
    Sợ “thi sĩ Hoàng Hôn” biến lớp học thành Câu lạc bộ thi ca và âm nhạc, cô Trinh liền cắt ngang:
    - Nhưng em Lâm có biết Bao Công là ai không?
    Thấy cô chú ý đến mình, Lâm nhanh nhẩu vọt miệng:
    - Biết, cô! Bao Công tức là Bao Thanh Thiên!
    Những đứa khác sợ mất phần, liền tranh nhau đáp:
    - Là Thanh Thiên đại lão gia, cô!
    - Là Bao hắc tử, cô!
    - Là Âm Dương phán quan nữa, cô!
    Cô Trinh gõ tay xuống bàn ra hiệu cho cả lớp im lặng, rồi thong thả nói:
    - Ðiều cô muốn hỏi là tiểu sử của Bao Công kìa! Cô không hỏi các biệt danh. Em nào biết thì giơ tay lên!
    Cô Trinh vừa nói xong, gần một nửa lớp rùng rùng giơ tay khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
    Cô chỉ Tần:
    - Em nói đi!
    Tần đứng dậy, mặt mày hớn hở:
    - Thưa cô, Bao Công tên thật là Bao Chửng, sinh tại Hợp Phì, Lư Châu thuộc Trung Quốc. Vì ông xử án công minh nên người ta gọi ông là Bao Thanh Thiên! - Rồi để khoe khoang sự hiểu biết của mình hơn nữa, nó hùng hồn “giảng” cho cô giáo - Thanh Thiên tức là “trời xanh” đó cô!
    - Ðiều đó thì cô biết rồi! - Cô Trinh mỉm cười - Thế em còn biết gì về nhân vật Bao Công nữa!
    Tần chưa kịp đáp thì những đứa giơ tay nãy giờ đã rần rần:
    - Em, cô!
    - Em nè, cô!
    Cô Trinh chỉ nhỏ Hiền Hòa:
    - Em!
    Hiền Hòa đứng dậy:
    - Thưa cô, ngoài thời gian làm Phủ doãn phủ Khai Phong, Bao Công còn giữ nhiều chức vụ quan trọng khác như Giám sát ngự sử, Long Ðồ các Trực học sĩ và Khu mật Phó sứ nữa ạ!
    - Còn gì nữa không?
    - Dạ, hết rồi ạ!
    Nghe nhỏ Hiền Hòa bảo “hết”, thằng Lâm nóng nảy vọt miệng:
    - Thưa cô, bạn Hiền Hòa kể còn thiếu cô ơi!
    - Còn thiếu? - Cô nhìn Lâm.
    Lâm đứng dậy:
    - Dạ, đúng thế ạ! Ngoài những chức vụ trên, Bao Công còn làm Gián quan Viện Tư gián, làm Tam ty sứ, và lúc mất còn được truy phong làm Lễ bộ thượng thư nữa ạ!
    Ðám học trò khiến cô Trinh càng lúc càng kinh ngạc. Chẳng biết bằng cách nào chúng lại thuộc lòng tiểu sử cái ông Bao Công này như thế! Cô hỏi:
    - Các em đọc được những điều đó từ đâu thế?
    - Ðọc ở trong báo đó cô! - Cả lớp đồng thanh “giải đáp thắc mắc” cho cô chủ nhiệm - Từ hồi Ðài truyền hình chiếu phim Bao Thanh Thiên, cả chục tờ báo viết về ổng, tụi em tìm đọc rồi đem đố nhau, riết rồi đứa nào cũng thuộc hết cô ơi!
    Thấy cô Trinh có vẻ quan tâm đến đề tài Bao Công, thằng Lâm bép xép không bỏ lỡ cơ hội khoe khoang “kiến thức”:
    - Em còn biết diễn viên đóng vai Bao Công là Kim Siêu Quần nữa đó cô! Kim Siêu Quần đóng phim được trả hai trăm ngàn đô-la Hồng Kông mỗi giờ, vợ Kim Siêu Quần là Trần Kỳ...
    - Thôi, thôi, đủ rồi em! - Cô Trinh hoảng hốt khoát tay, sợ thằng Lâm nổi hứng lôi tuột cả cháu chắt của ông Kim Siêu Quần này ra kể đến tối - Cô hỏi về nhân vật Bao Công chứ có hỏi về diễn viên đóng vai Bao Công đâu!
    - Về Bao Công hả cô?
    Lâm liếm mép, vẻ như chưa chịu thôi. Nó vốn ghiền phim Bao Thanh Thiên như con nít ghiền kẹo kéo. Cả tháng nay, nó sưu tầm các bài báo viết về những gì liên quan đến bộ phim này và cắt dán đầy cả một cuốn tập. Tại cô Trinh không cho kể chứ nếu không, nó có thể kể vanh vách về đời tư của các diễn viên Kim Siêu Quần, Hà Gia Kính, kể cả những diễn viên phụ như Long Long, Dương Hùng...
    - À! - Ðang nghĩ ngợi, Lâm chợt nhớ ra liền buột miệng reo - Em còn biết năm sinh và năm mất của ông Bao Công nữa đó cô! Ổng sinh năm 999, đậu tiến sĩ năm 1027 và mất năm 1062.
    Cô Trinh gật đầu:
    - Thế ông Bao Công làm quan dưới triều vua nào?
    Lâm đáp như máy:
    - Thưa cô, dưới triều vua Tống Nhân Tông ạ!
    - Giỏi lắm! - Cô Trinh khen, rồi gật gù hỏi tiếp - Thế lúc đó nước ta đang ở dưới triều vua nào?
    Tới đây thì Lâm tắc tị. Nó đứng thộn mặt một hồi, rồi ấp úng:
    - Thưa cô, điều đó đâu có trong phim Bao Thanh Thiên ạ!
    Cô Trinh vẫn điềm nhiên:
    - Không có trong phim Bao Thanh Thiên nhưng có trong môn lịch sử chứ? Em chưa học qua sao?
    - Em cũng chẳng nhớ nữa! - Lâm gãi đầu - Có thể em đã học nhưng bây giờ em quên mất rồi ạ!
    Cô Trinh quay nhìn cả lớp:
    - Em nào có thể trả lời được?
    Khi cô hỏi về Bao Công, cả chục đứa nhao nhao tranh nhau đáp nhưng lúc này thì cả lớp im ru.
    Cô Trinh vẫn kiên trì chờ đợi. Nhưng lớp học vẫn kiên trì làm thinh khiến cô sốt ruột, lại hỏi:
    - Sao? Chả lẽ không em nào biết hay sao?
    Câu hỏi gặng của cô khiến thằng Lâm nhột nhạt quá chừng. Nó liếm môi đáp bừa:
    - Thưa cô, lúc đó nước ta đang ở triều vua Lê Lợi ạ!
    Thấy cô giáo lắc đầu, Hải quắn liền vọt miệng cầu may:
    - Triều nhà Trần, thưa cô!
    Cô Trinh lại lắc đầu:
    - Các em phải suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời chứ! Lê Lợi chống giặc Minh, Trần Hưng Ðạo chống giặc Nguyên Mông, trong khi ở đây là nhà Tống kia mà!
    Ðược cô gợi ý, lớp phó trật tự Minh Vương thập thò giơ tay:
    - Thưa cô, trong sách nói Lý Thường Kiệt phạt Tống bình Chiêm, như vậy thời nhà Tống bên Trung Quốc chắc ở nước mình đang là nhà Lý hở cô?
    - Ðúng rồi! - Cô Trinh gục gặc đầu - Nhưng là triều vua nào của nhà Lý!
    Minh Vương nói đúng được nhà Lý đã là phúc ba đời, còn nói rõ triều vua nào nữa thì có tài thánh nó mới mong đáp được.
    Nó ngần ngừ một lúc rồi ngượng ngùng thú nhận:
    - Thưa cô, em không biết ạ!
    Cô Trinh lại quay nhìn cả lớp:
    - Sao, chẳng em nào biết ư? Bao Công đỗ tiến sĩ năm 1027, vậy năm đó nước ta đang ở dưới triều vua nào?
    Cả lớp xì xào bàn tán, đầu cổ quay tới quay lui nhặng xị nhưng mãi vẫn không có cánh tay nào đưa lên.
    Tiểu Long liếc Quý ròm:
    - Sao mày?
    - Sao cái gì?
    - Năm 1027, nước mình thuộc triều vua nào?
    - Thuộc nhà Lý.
    Tiểu Long nhăn mặt:
    - Dĩ nhiên là nhà Lý, nhưng Lý gì?
    - Lý Tiểu Long chứ Lý gì!
    Quý ròm buông một câu ngang phè khiến Tiểu Long sầm mặt:
    - Dẹp mày đi! Tao hỏi thật mà mày cứ đùa!
    - Chứ không đùa thì tao biết làm gì! - Quý ròm bứt tai - Những chuyện này, bố ai nhớ nổi! Mày hỏi nhỏ Hạnh thì may ra!
    Nhỏ Hạnh ngồi tuốt ngoài đầu bàn. Tiểu Long phải nhoài người qua lưng Quý ròm khều áo nó:
    - Hạnh nè!
    - Gì? - Nhỏ Hạnh quay lại.
    - Hạnh có biết lúc đó là triều vua nào không?
    Nhỏ Hạnh chưa kịp đáp thì cô Trinh đã trông thấy:
    - Em Long làm gì mà ngả tới ngả lui thế?
    Tiểu Long hoảng vía phân trần:
    - Thưa cô, em định hỏi xem bạn Hạnh có biết được triều vua nào không ạ!
    Câu trả lời của Tiểu Long khiến cô Trinh đưa mắt nhìn sang người học trò cưng của mình. Nhỏ Hạnh học môn văn của cô giỏi nhất lớp, tính nết lại ngoan ngoãn, siêng năng, trước nay vẫn thường giúp cô trong công việc sổ sách. Nhưng không chỉ có vậy, nhỏ Hạnh của cô còn nổi tiếng trong toàn trường là người có trí nhớ siêu hạng, “một bộ từ điển bách khoa biết đi”. Thế mà cô quên bẵng mất.
    Cô liền hắng giọng gọi:
    - Hạnh!
    Nhỏ Hạnh khép nép đứng dậy:
    - Dạ.
    - Em có thể trả lời câu hỏi vừa rồi không?
    - Dạ, được ạ!
    - Em nói cho các bạn nghe đi!
    Nhỏ Hạnh chớp mắt:
    - Thưa cô, ở nước ta vua Lê Ðại Hành trị vì từ năm 980 đến năm 1005, vua Lý Thái Tổ trị vì từ năm 1010 đến năm 1028, vua Lý Thái Tông trị vì từ năm 1028 đến năm 1054. Như vậy, căn cứ theo những cột mốc về thời gian thì Bao Công sinh ra vào thời vua Lê Ðại Hành ở nước ta, đỗ tiến sĩ vào thời vua Lý Thái Tổ và ra làm quan vào thời vua Lý Thái Tông ạ!
    Nhỏ Hạnh thao thao liệt kê một loạt những dãy số khiến cả lớp ngẩn ngơ. Tuy chẳng lạ gì kho kiến thức đồ sộ của “nhà thông thái” mang kiếng cận này, nhiều cái miệng vẫn “ồ” lên thán phục.
    Cô Trinh dĩ nhiên quá sức hài lòng. Cô gật gù:
    - Giỏi lắm! Một người Việt Nam phải hiểu biết về lịch sử của nước mình rành mạch như thế chứ!
    Rồi cô nói thêm:
    - Các em tìm hiểu về nhân vật Bao Công cũng tốt. Nhưng nếu chỉ hiểu về lịch sử nước người trong khi hoàn toàn mù mờ về lịch sử nước mình thì không hợp lý chút nào!
    Thằng Lâm giơ tay:
    - Nhưng thưa cô, Ðài truyền hình chỉ chiếu phim về Bao Thanh Thiên, Tần Thủy Hoàng chứ có chiếu phim về Lê Ðại Hành hay Lý Thái Tổ đâu ạ!
    Trước băn khoăn cắc cớ của Lâm, cô Trinh thoáng bối rối. Nhưng rồi cô trấn tĩnh được ngay. Cô nói:
    - Ðó là khiếm khuyết của các nhà làm phim. Nhưng các em không thể vin vào đó để bào chữa cho sự lơ là của mình đối với môn lịch sử được!
    Lâm vẫn chưa chịu thôi. Nó cố phân bua cho bằng được:
    - Nhưng thưa cô, có phải ai cũng nhớ nổi các triều vua thời xưa đâu ạ! Bạn Hạnh là người đến từ... hành tinh khác, là trường hợp ngoại lệ rồi cô ơi!
    Những điều thằng Lâm nói tuy là ương bướng nhưng không phải hoàn toàn vô lý. Quốc Ân, Quới Lương và Hải quắn, ba đứa trong băng “tứ quậy” lập tức hùa theo bạn:
    - Ðúng rồi đó cô!
    - Gì chứ những năm lên ngôi rồi xuống ngôi khó nhớ lắm cô ơi!
    Cô Trinh vẫy tay cho cả lớp yên lặng, rồi điềm nhiên hỏi lại:
    - Thế tại sao các em lại nhớ vanh vách năm sinh, năm mất, cả năm đỗ tiến sĩ của ông Bao Công ở bên Trung Quốc thế?
    Câu hỏi vặn của cô Trinh khiến bọn Quới Lương “tắt đài” ngay tắp lự. Nhưng cô Trinh dường như không chú ý đến ba đứa “a dua” đó. Trước những khuôn mặt đang ngẩn ra của băng “tứ quậy”, cô thong thả giở xấp bài đặt trên bàn rồi nhìn thẳng vào chỗ thằng Lâm đứng, cô nghiêm nghị nói tiếp:
    - Em Lâm không chỉ không biết về các triều vua thôi đâu! Em còn không biết nhiều điều quan trọng khác nữa!
    Xấp bài đang nằm trước mặt cô Trinh là xấp bài tập làm văn lớp 8A4 nộp từ tuần trước. Ðó là bài văn phân tích tác phẩm. Ðề bài yêu cầu tìm hiểu, phân tích tâm trạng của con hổ trong bài thơ Nhớ rừng của tác giả Thế Lữ.
    Khi cô vừa giở xấp bài vừa tuyên bố thằng Lâm không hiểu nhiều điều quan trọng về lịch sử, cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu cô định nói gì.
    Cô Nga dạy môn sử. Cô Trinh chỉ dạy môn văn. Và bài làm cô sẽ phát ra hôm nay là bài tập làm văn chứ có phải bài kiểm tra sử đâu.
    Nhiều đứa đoán non đoán già một hồi chẳng ra, liền ngoảnh cổ nhìn Lâm nhưng thấy thằng này mặt mày chả biểu lộ cảm xúc gì, lại ngước lên nhìn cô, chờ đợi.
    Cô Trinh dường như muốn kéo dài sự hồi hộp cho học trò hơn nữa. Cô kêu lớp trưởng Xuyến Chi lên, đưa xấp bài cho nó phát ra. Riêng bài làm của Lâm thì cô giữ lại.
    Thấy đứa nào cũng có bài làm trong tay, chỉ riêng mình chờ hoài không thấy, Lâm cứ nhấp nha nhấp nhổm, mắt dán chặt vào xấp giấy ngày một vơi trên tay Xuyến Chi.
    Ðến khi nhỏ Xuyến Chi phát xong bài tập làm văn cuối cùng, Lâm không nhịn được, liền gọi giật:
    - Xuyến Chi! Bài của tôi đâu?
    Nhỏ Xuyến Chi chỉ tay lên bàn cô giáo:
    - Bài của bạn ở trên kia kìa!
    Lâm thấp thỏm nhìn theo tay chỉ của Xuyến Chi. Ðúng lúc đó, cô Trinh cầm bài văn trước mặt lên, hắng giọng:
    - Bây giờ các em yên lặng nghe cô đọc bài làm của bạn Lâm...
    Ðang ồn ào hỏi điểm nhau, nghe cô nói vậy, cả lớp lập tức im phăng phắc. Ðứa nào đứa nấy nín thở nhìn chăm chăm vào tờ giấy trên tay cô, mặt mày háo hức hệt như khán giả đang chờ sân khấu kéo màn vậy.
    Bài văn của Lâm đoạn đầu không có gì đáng nói, cũng tương tự bài làm của những đứa khác.
    Nhưng đến đoạn sau đây thì cô Trinh nhấn mạnh từng chữ: “Nhìn cảnh vật chung quanh, hổ nhớ lại thời quá khứ oanh liệt, thời “tung hoành hống hách những ngày xưa”, cũng giống như những lúc em cùng ba mẹ ra ngồi chơi bên bến Bạch Ðằng, nhìn sóng nước bềnh bồng bỗng nhớ lại ngày xưa Trần Hưng Ðạo đã oanh liệt đánh đắm tàu giặc nơi đây...”.
    Ðọc đến đây, cô Trinh ngừng lại và ngước mắt nhìn khắp lớp, hỏi:
    - Bạn Lâm viết như vậy có chính xác không, các em?
    Nhỏ Hiền Hòa nhanh miệng:
    - Thưa cô, không ạ!
    - Thế bạn Lâm đã viết sai chỗ nào?
    - Thưa cô, bến Bạch Ðằng ở thành phố Hồ Chí Minh không phải là nơi Trần Hưng Ðạo đánh nhau với quân Nguyên Mông ạ!
    Cô Trinh chưa kịp nói gì, Lâm đã quay sang nhỏ Hiền Hòa, ngoác miệng cãi:
    - Ai bảo bạn là không phải? Bộ bạn không thấy bên cạnh bến Bạch Ðằng còn có bến Chương Dương và bến Hàm Tử nữa sao? Trong sách sử có viết rõ ràng mà còn cãi bướng!
    Trong khi nhỏ Hiền Hòa đang ngớ ra trước những “dẫn chứng hùng hồn” của Lâm thì Minh Vương hăm hở giơ tay:
    - Thưa cô, bạn Lâm nói không đúng ạ! Bến Bạch Ðằng, bến Chương Dương và bến Hàm Tử là tên đường chứ không phải tên sông ạ!
    Lâm còn đang ngơ ngác trước sự “tấn công” đột ngột của Minh Vương thì cô Trinh đã gật đầu:
    - Minh Vương nói đúng! Con sông mà gia đình em Lâm thường ra ngồi trên bờ hóng mát là sông Sài Gòn chứ không phải sông Bạch Ðằng...
    Thấy cô giáo bênh vực hai đứa kia, Lâm tức tối cãi:
    - Thế tại sao lại có tượng Trần Hưng Ðạo đứng trên bờ chỉ tay xuống sông hở cô?
    Cô Trinh mỉm cười:
    - Việc dựng tượng các danh nhân lịch sử ở nơi này nơi khác để kỷ niệm có phải là chuyện lạ đâu em! Ở Ngã sáu Sài Gòn có tượng Thánh Gióng, ở Ngã sáu Chợ Lớn có tượng An Dương Vương, như vậy đâu có nghĩa làng Gióng hoặc huyện Phong Khê thuộc thành phố Hồ Chí Minh!
    Nghe cô Trinh giải thích một hồi, Lâm nghe lòng dịu lại. Nó định hỏi cô thế sông Bạch Ðằng nằm ở đâu thì thằng Dưỡng đã nhanh nhẩu:
    - Thế sông Bạch Ðằng chính là sông Hồng, phải không cô?
    - Sông Bạch Ðằng nằm ở miền Bắc nước ta nhưng không phải là sông Hồng! - Cô Trinh khẽ lắc đầu - Sông Bạch Ðằng thuộc tỉnh Hải Dương cũ, dài hơn hai mươi ki-lô-mét, trước đây còn có tên là sông Vân Cừ hay sông Rừng. Chính tại dòng sông này, năm 938 Ngô Quyền đã dùng cọc lim vót nhọn bí mật cắm xuống sông để đánh quân Nam Hán, năm 981 Lê Hoàn đánh thắng quân Tống và năm 1288 Trần Hưng Ðạo lại dùng chiến thuật này để đánh thắng quân Nguyên Mông...
    Cô Trinh vừa nói xong, nhỏ Hiền Hòa liền quay xuống nhìn Lâm:
    - Thấy chưa! Bây giờ thì biết ai cãi bướng rồi nhé!
    Vẻ mặt vênh váo của nhỏ Hiền Hòa làm Lâm tức điên. Nó cong môi “xì” một tiếng:
    - Hừ, làm như giỏi lắm đấy!
    Nhỏ Hiền Hòa nhất quyết không chịu hiền hòa. Lâm vừa nói dứt, nó “độp” lại ngay:
    - Chứ gì nữa! Ít ra tôi cũng giỏi hơn người nào cứ đinh ninh Trần Hưng Ðạo đánh đắm tàu giặc trên sông Sài Gòn!
    Cú “phản kích” độc địa của nhỏ Hiền Hòa kéo theo những tiếng cười hí hí khiến Lâm tức muốn nẩy đom đóm mắt. Nó chỉ tay vào nhỏ Hiền Hòa, mặt mày đỏ gay:
    - Bạn giỏi sao hôm trước cô Nga bảo bạn kể tên các nữ tướng của nước ta, bạn kể ra một lèo tới... bốn bà Trưng lận!
    Ðòn trả đũa của Lâm còn “nặng ký” hơn đòn của “đối phương” gấp bội. Tới phiên nhỏ Hiền Hòa đứng chết trân giữa những tràng cười ngặt nghẽo vang lên từ các dãy bàn.
    Chả là hôm trước trong giờ sử, cô Nga kêu nhỏ Hiền Hòa kể tên năm nữ tướng của Việt Nam, nó chỉ kể được Bà Triệu, Hai Bà Trưng và Bà Lê Chân rồi tắc tị.
    Lắp bắp mãi, nó mới kể thêm được “nữ tướng” Mỵ Châu khiến cô Nga tròn xoe mắt:
    - Mỵ Châu là ai thế?
    - Dạ, là vợ của Trọng Thủy, thưa cô!
    Cô Nga cố nén cười:
    - Mỵ Châu không phải là nữ tướng!
    Nhỏ Hiền Hòa nhíu mày một hồi, lại đáp:
    - Thưa cô, đó là nữ tướng Mỵ Nương ạ!
    Lần thứ hai cô Nga tròn mắt:
    - Mỵ Nương nào thế em?
    - Dạ, Mỵ Nương là con vua Hùng Vương, người mà Sơn Tinh Thủy Tinh đi hỏi làm vợ đó cô!
    - Nhưng ai bảo em Mỵ Nương là nữ tướng?
    Nhỏ Hiền Hòa bối rối:
    - Dạ, không ai bảo cả ạ! Em chỉ đoán thế thôi!
    - Em đừng có đoán bừa! - Cô Nga tặc lưỡi - Nữ tướng phải là người có công đánh giặc kìa!
    - A, có công đánh giặc hả cô! - Nhỏ Hiền Hòa chợt reo lên - Vậy thì em nhớ ra rồi! Ðó là Trưng Trắc và Trưng Nhị ạ!
    Cô Nga cau mày:
    - Nhưng khi nãy em đã kể tên hai nữ tướng này rồi kia mà!
    - Ðâu có, cô! - Nhỏ Hiền Hòa ngạc nhiên một cách thành thật - Khi nãy em mới chỉ kể có Bà Triệu, Bà Lê Chân và Hai Bà Trưng thôi!
    Khi nhỏ Hiền Hòa nói tới đây, không chỉ cô Nga mà nhiều đứa trong lớp cũng đã muốn cười lắm rồi. Nhưng thấy cô Nga vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không đứa nào dám hé môi.
    Cô Nga làm nghiêm cũng chẳng phải dễ dàng gì. Phải vất vả lắm cô mới giữ được giọng nói bình thường:
    - Thế theo em, Hai Bà Trưng và Trưng Trắc, Trưng Nhị khác nhau như thế nào?
    Tới lúc này, thấy lớp học bỗng dưng xôn xao, lại nghe cô giáo hỏi vặn, nhỏ Hiền Hòa đã cảm thấy chột dạ lắm rồi. Nhưng đã lỡ phóng lao, nó đành phải nhắm mắt theo lao:
    - Thưa cô, khác nhau ở chỗ Trưng Trắc và Trưng Nhị đánh nhau với quân Tô Ðịnh, còn Hai Bà Trưng đánh nhau với quân Mã Viện ạ!
    Nhỏ Hiền Hòa vừa dứt câu, chung quanh liền nổ ra những tràng cười sặc sụa. Ðám học trò bấm bụng nén cười nãy giờ không còn kềm chế được nữa, cả mấy chục cái miệng thi nhau “hi hi, ha ha, hê hê” đủ giọng khiến nhỏ Hiền Hòa chết điếng, mặt mày xám ngoét như phải chàm.
    Bây giờ nhớ lại câu trả lời hôm nọ, nhỏ Hiền Hòa còn cảm thấy người nóng bừng như hơ lửa. Vậy mà lúc nãy nó quên khuấy mất chuyện đó. Lúc nãy nghe thằng Lâm oang oang bảo mình cãi bướng, nhỏ Hiền Hòa điên tiết vặc lại, không ngờ thằng Lâm lại lôi chuyện “bốn bà Trưng” ra cà khịa lại nó.
    Cô Trinh dĩ nhiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Thấy cả lớp cười nghiêng cười ngửa, cô gõ tay xuống bàn:
    - Các em giữ trật tự nào! Chuyện gì mà cười cợt om sòm thế?
    Lâm mau mắn:
    - Thưa cô, chuyện “bốn bà Trưng” ạ!
    - “Bốn bà Trưng” là chuyện gì?
    Lâm không bỏ lỡ cơ hội kể tội “kẻ thù”. Nó bô bô thuật lại câu chuyện chết cười bữa trước.
    Cả lớp lại một phen ôm bụng. Nhỏ Hiền Hòa lại một phen muốn chui xuống gầm bàn. Còn cô Trinh thì lắc đầu, chép miệng:
    - Các em học sử như vậy thì nguy quá!
    Nghe cô than thở, Hải quắn vọt miệng phân trần:
    - Nhưng môn sử khó nhớ lắm, cô ơi!
    Cô Trinh nhíu mày:
    - Vậy tại sao các em vẫn làm bài được?
    Ba, bốn cái miệng tranh nhau đáp:
    - Chúng em chỉ nhớ lúc làm bài thôi ạ! Thi xong, chúng em quên tuốt hết cô ơi!
    Thằng Tần nêu thắc mắc:
    - Với lại những điều cô nói đâu có trong bài học hở cô!
    - Ðiều gì không có trong bài học?
    - Những điều cô kể về sông Bạch Ðằng ấy! Trong sách đâu có bảo sông Bạch Ðằng dài bao nhiêu mét, cũng đâu có nói trước đây nó có tên gọi là gì!
    Thấy thằng Tần “lập luận” vững chắc, mấy đứa kia lại nhao nhao hùa theo:
    - Ðúng rồi đó cô! Trong bài học đâu thấy nói những chuyện đó!
    Bị học trò “tấn công” tới tấp, cô Trinh vẫn điềm tĩnh. Cô vẫy tay ra hiệu cho học trò ngồi xuống rồi chậm rãi nói:
    - Tất nhiên môn sử trong nhà trường không thể nói đầy đủ hết mọi thứ! Nhưng chẳng lẽ các em không có cách nào tự tìm hiểu thêm về lịch sử nước nhà?
    - Khó lắm cô ơi! - Thằng Lâm bép xép lại ngứa miệng - Bây giờ các trung tâm chỉ dạy toán, lý hóa, ngoại ngữ và vi tính không hà! Chẳng ở đâu mở lớp dạy thêm môn sử cả!
    Cô Trinh trang nghiêm:
    - Các em có thể trau dồi kiến thức lịch sử qua sách báo! Bất cứ quốc gia nào cũng có quá trình dựng nước và giữ nước của mình. Mỗi sự kiện lịch sử, mỗi anh hùng hoặc mỗi danh nhân bao giờ cũng là niềm tự hào của một dân tộc nên luôn luôn được ghi chép lại và lưu truyền qua nhiều thế hệ! - Cô Trinh ngừng một chút rồi thong thả tiếp - Nếu không hiểu biết về lịch sử, các em sẽ không biết rằng bên cạnh những anh hùng chống ngoại xâm lừng lẫy như Ngô Quyền, Trần Hưng Ðạo, Nguyễn Huệ, từ xưa nước ta đã có nhà bác học Lê Quý Ðôn, các nhà toán học Lương Thế Vinh, Vũ Hữu, các nhà y học Tuệ Tĩnh, Hải Thượng Lãn Ông...
    Thằng Dưỡng ngạc nhiên bật hỏi:
    - Ủa, Hải Thượng Lãn Ông là người nước mình hả cô? Vậy mà trước nay em cứ tưởng ổng là người Trung Quốc!
    Cô Trinh mỉm cười:
    - Hải Thượng Lãn Ông tên thật là Lê Hữu Trác, được xem là ông tổ nghề y của nước ta!
    Rồi trước ánh mắt ngẩn ngơ của học trò, cô Trinh gật gù hỏi:
    - Mấy hôm nay các em xem phim Người tình của Tần Thủy Hoàng trên ti-vi, vậy các em có biết nước ta từng có một nhân vật sang ở nước Tần, làm quan tới chức Tư lệ Hiệu úy, được Tần Thủy Hoàng rất tin dùng, sai ông đem quân ra trấn giữ ở đất Lâm Thao để trấn áp giặc Hung Nô hay không?
    Nghe vậy, đám học trò nôn nao hỏi:
    - Ai vậy cô?
    - Có thật không cô?
    Cô Trinh không trả lời, mà mỉm cười nói tiếp:
    - Giặc Hung Nô khiếp uy ông, không dám động binh. Ðến khi ông giã từ nước Tần trở về Việt Nam, thấy vắng bóng ông, Hung Nô liền đem quân sang quấy nhiễu. Dẹp mãi không được, Tần Thủy Hoàng phải sai đúc tượng ông bằng đồng đặt ở cửa thành Tư Mã, đất Hàm Dương. Tượng rất to lớn, làm rỗng bên trong, chân tay đầu cổ có thể cử động được. Mỗi khi có người đến viếng, binh lính chui vào bên trong điều khiển máy móc cho tượng cử động. Giặc Hung Nô thấy vậy, tưởng ông vẫn còn, liền rút quân về...
    Ðám học trò lại nhấp nha nhấp nhổm:
    - Ông nào oai vậy cô?
    Thằng Lâm láu táu:
    - Ổng giỏi võ hơn Triển Chiêu không cô?
    - Các em giữ yên lặng để cô kể cho nghe!
    Chưa bao giờ lớp học ngoan ngoãn đến thế. Cô Trinh vừa nói xong, cả mấy chục cánh tay khoanh để trên bàn, mấy chục cái miệng ngậm tăm và mấy chục cặp mắt hướng về phía cô giáo, háo hức chờ đợi...
    Ở trên bục giảng, cô Trinh quên phắt mình là cô giáo dạy văn. Cô quên phắt hôm nay mình còn phải sửa bài tập cho học trò. Cô nhìn các em, bồi hồi nhớ lại mình lúc còn bé. Cô nhớ lúc đó những câu chuyện của người thầy dạy sử đã khiến cô sung sướng và tự hào như thế nào. Cô nhớ câu chuyện về Lý Ông Trọng, người được sắc phong là Hiệu úy Uy mãnh Anh liệt Phụ tín Ðại vương, lúc đó đã khiến cô xúc động đến ngẩn ngơ ra sao.
    Bây giờ, nhìn vẻ mặt hăm hở và ánh mắt long lanh xao xuyến của học trò, cô tưởng như nhìn thấy hình bóng của tuổi thơ mình trong đó. Và cô dịu dàng kể:
    - Ngày xưa, ở huyện Từ Liêm có một chàng trai họ Lý, húy là Ông Trọng, mình cao hai trượng ba thước, khí chất cương nghị và mạnh mẽ khác thường...
    Giữa trưa nắng, Tiểu Long lọc cọc đạp xe chở Quý ròm đến nhà nhỏ Hạnh.
    Gửi xe đạp cho bà bán thuốc lá ở chân cầu thang, hai đứa phóng vù lên những bậc cấp.
    - Công Tôn tiên sinh có nhà không? - Quý ròm vừa tới trước cửa lưới đã kêu ơi ới.
    Thằng Tùng chạy ra:
    - Anh tìm chị Hạnh hả?
    Quý ròm hừ mũi:
    - Thằng này hỏi lạ! Bản phủ không tìm Công Tôn tiên sinh thì tìm ai!
    Nhìn bộ tịch của Quý ròm, Tùng toét miệng cười:
    - Anh mà là Bao đại nhân? Bao đại nhân to lớn, oai vệ chứ đâu có còm nhom như anh!
    Mặt Quý ròm sa sầm:
    - Ý nhà ngươi muốn bảo bản phủ là Bao... tiểu nhân chắc?
    Thấy Quý ròm mặt mày đằng đằng sát khí, không biết ông anh thật hay đùa, Tùng rụt cổ:
    - Em đâu có ý nói thế!
    Rồi nó chỉ tay sang Tiểu Long, đánh trống lảng:
    - Còn đây chắc là Nam Hiệp Triển Chiêu!
    Quý ròm lắc đầu:
    - Bậy! Ta cho Nam Hiệp Triển Chiêu... nghỉ hưu rồi! Còn đây là Bắc Hiệp Lý Ông Trọng!
    Cái tên Lý Ông Trọng lạ hoắc làm Tùng ngơ ngác. Nó chớp mắt:
    - Ý anh muốn nói đến... Lý Tự Trọng?
    - Lại bậy nữa! - Quý ròm nhún vai - Lý Ông Trọng là... ông tổ mấy trăm đời của Lý Tự Trọng cơ đấy! Lý Tự Trọng là anh hùng đánh Pháp, còn Lý Ông Trọng là anh hùng đánh Hung Nô!
    Tùng vẫn không hiểu “ông tổ mấy trăm đời của Lý Tự Trọng” là cái ông như thế nào và giặc Hung Nô là thứ giặc ra sao, mặt cứ đực ra.
    - Có gì mà nhìn ngây tao như thế! - Quý ròm phẩy tay, nghiêm giọng - Là người Việt Nam phải tìm đọc lịch sử Việt Nam! Mày không chịu trau dồi kiến thức về lịch sử nước nhà thì biết đến Lý Ông Trọng thế quái nào được!
    Quý ròm nói hệt giọng cô Trinh. Thằng Tùng không biết ông anh ròm của mình vừa bị cô giáo trách y như thế nên mặt mày bẽn lẽn, bụng tự trách thầm cái tội dốt sử của mình.
    Chỉ có Tiểu Long là tủm tỉm cười. Nhưng sợ Tùng nghi ngờ, nó kín đáo quay mặt đi chỗ khác để thằng oắt khỏi phát hiện.
    Trong khi Tùng đang bối rối trước lời “giáo huấn” sâu sắc của Quý ròm thì nhỏ Hạnh bước ra:
    - A, Quý và Long đi đâu đây?
    - Kẻ hèn này đi cầu kiến tiên sinh chứ còn đi đâu nữa! - Quý ròm lách qua khung cửa vừa mở, giọng hờn dỗi - Công Tôn tiên sinh lúc này được... Hoàng thượng cất nhắc, đâu có thèm nhìn nhỏi gì đến Triển hộ vệ và Bao hắc tử này nữa!
    - Lý hộ vệ chứ? - Thằng Tùng ngứa miệng nhắc.
    - À quên! Lý hộ vệ!
    Nhỏ Hạnh ngơ ngác:
    - Lý hộ vệ là ai?
    Quý ròm chưa kịp đáp, thằng Tùng đã chỉ tay vào Tiểu Long, nhanh nhẩu:
    - Anh Quý, à quên, Bao đại nhân bảo đây là Bắc Hiệp Lý Ông Trọng! Còn Nam Hiệp Triển Chiêu, Bao đại nhân đuổi việc rồi!
    - Cho nghỉ hưu chứ không phải đuổi việc! - Quý ròm đính chính.
    Nhỏ Hạnh cười khúc khích:
    - Chà, Quý thuộc sử ghê nhỉ!
    - Hạnh đừng có chọc quê tôi! - Quý ròm thở dài, nó chẳng buồn làm Phủ doãn phủ Khai Phong nữa - Nếu thuộc sử, tôi và Tiểu Long chả đội nắng đến tìm Hạnh trưa trờ trưa trật như thế này làm gì!
    Lời than vãn của Quý ròm khiến nhỏ Hạnh áy náy tợn. Nó thu ngay nụ cười lại. Trong một thoáng, nó có cảm giác nó đang bỏ rơi bạn bè trong cơn... hoạn nạn.
    Chả là sau khi bất ngờ phát hiện ra sự hiểu biết kém cỏi của học trò về lịch sử nước nhà, đặc biệt là những hiểu biết “kinh dị” kiểu như Trần Hưng Ðạo đánh nhau với quân Nguyên Mông chỗ Khách sạn nổi trên sông Sài Gòn hay Hai Bà Trưng và Trưng Trắc, Trưng Nhị là những nhân vật hoàn toàn khác nhau, cô Trinh liền tức tốc tìm gặp cô Nga. Và hai cô giáo đã bàn với nhau sẽ tổ chức cuộc thi hoạt cảnh lịch sử giữa các tổ học tập của lớp 8A4 vào giờ sinh hoạt chủ nhiệm đầu tuần tới.
    Lớp 8A4 có năm tổ học tập. Mỗi tổ sẽ tự tìm hiểu, nghiên cứu sách báo và rút ra từ trong kho tàng lịch sử nước nhà một mẩu chuyện tâm đắc nhất để dựng thành hoạt cảnh.
    Mỗi hoạt cảnh sẽ diễn ra khoảng mười phút, và đặc biệt những hoạt cảnh này sẽ là những hoạt cảnh không lời, gần giống như kịch câm vậy. Khi một tổ diễn, các tổ khác chỉ nhìn vào hành động, cử chỉ của các nhân vật trên “sân khấu” để đoán ra đó là sự kiện lịch sử gì.
    Khi cô Trinh công bố điều lệ cuộc thi, trừ tổ 4 của nhỏ Hạnh, các tổ còn lại mặt mày đứa nào đứa nấy đều nhăn như bị.
    Ðỗ Lễ ngửa mặt nhìn trần nhà, cảm khái than:
    - Phen này tổ mình “xuống hố” rồi! Sông Bạch Ðằng ở ngoài Bắc mà thằng Lâm còn dám dời tuốt vô Sài Gòn thì còn thi với thố thế quái nào được hở trời!
    Ðỗ Lễ ngồi bàn chót dãy bên phải, thằng Lâm ngồi bàn chót dãy bên trái, xưa nay ít đụng nhau, nhưng trong lãnh vực học tập, cả hai đứa đều là thành viên của tổ 5 dưới quyền của lớp phó trật tự kiêm tổ trưởng Minh Vương.
    Ðang lo phát sốt trước qui định cô Trinh vừa ban ra, chưa biết làm thế nào đã nghe Ðỗ Lễ lên tiếng móc ngoéo, Lâm nghiến răng ken két. Nó trừng mắt nhìn qua chỗ Ðỗ Lễ:
    - Nếu mày sợ “để lỗ” thì xin chuyển qua tổ khác! Hừ, dốt đặc cán mai mà bày đặt ta đây!
    - Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa! - Tổ trưởng Minh Vương nhăn nhó giảng hòa - Tụi mày cùng tổ mà chẳng đoàn kết gì hết!
    Nhưng không chỉ tổ 5 mới “lục đục nội bộ”. Ở tổ 1, thằng Quang quay lại bàn sau nhìn nhỏ Hiền Hòa, cười hì hì:
    - Ở quận Một có đường Trần Hưng Ðạo A, ở quận Năm có đường Trần Hưng Ðạo B, như vậy là ngoài bốn bà Trưng, trong lịch sử còn có hai ông Trần Hưng Ðạo nữa đấy nhé!
    Trong khi nhỏ Hiền Hòa gục đầu ấm ức thì tổ trưởng Tần nóng tiết đập bàn:
    - Mày có quay lên không, thằng sứt môi!
    Quang sợ uy tổ trưởng, hấp tấp quay lên. Nhưng trước khi ngoảnh mặt, nó còn cố trề môi:
    - Sứt môi đâu mà sứt môi! Có mày chúa ghẻ thì có!
    Quang năm ngoái đã đi giải phẫu vá lại chiếc môi, nhưng tụi bạn khi nổi khùng lên vẫn gọi nó là “Quang sứt”. Còn Tần trước đây bị ghẻ đến phải cạo trọc đầu. Nhưng đó là chuyện cũ. Bây giờ Tần đã hết ghẻ, tóc tai đã nghiêm chỉnh đâu ra đó. Nhưng nghe Tần lôi chuyện năm xửa năm xưa ra nhạo mình, Quang tức mình đem “quá khứ ghẻ” của tổ trưởng ra cà khịa lại.
    Tần tính đập bàn thêm cái nữa nhưng nhớ đến cuộc thi sắp tới, nó đành bấm bụng làm thinh. Trước một cuộc thi quan trọng như vậy, Tần chẳng muốn gây gổ lôi thôi. Nếu không đoàn kết, tổ nó e sẽ cầm đèn lái mất. Nó đánh mắt sang chỗ bọn Quý ròm ngồi, bụng xuýt xoa ghen tị “Phen này chắc tổ 4 sẽ ẵm hết giải thưởng!”.
    Mấy đứa tổ khác cũng nhìn tổ 4 với ánh mắt ghen tị y hệt Tần. Và cũng nghĩ y hệt Tần: “Tổ 4 đứng nhất là cái chắc!”.
    Tổ 4 gồm cả thảy sáu đứa. Bàn sau có nhỏ Hạnh, Quý ròm và Tiểu Long. Bàn trước ngoài Kim Em, còn nhỏ Hiển Hoa và thằng Cung.
    Cung học lực trung bình, chỉ được mỗi tài vẽ. Thầy Quảng dạy địa lý và cô Hạ Huệ dạy sinh vật lần nào kiểm tra tập cũng tấm tắc khen các hình vẽ nắn nót và sạch sẽ của nó. Nhờ các hình vẽ đó mà hôm nào nó xui xẻo trả bài vấp váp, thầy Quảng và cô Hạ Huệ cũng không nỡ cho nó điểm kém. Quý ròm ít chịu khen ai, cũng phải công nhận Cung vẽ đẹp. Quý ròm bảo Cung có hoa tay. Và Cung sống sót qua những cuộc kiểm tra bất ngờ của thầy Quảng và cô Hạ Huệ chính nhờ cái hoa tay đó.
    Nhỏ Hiển Hoa học hành không khá hơn Cung, lại chả có tài vẽ. Nhưng nhỏ Hiển Hoa nổi tiếng hơn. Bởi vì hồi đầu năm học, lúc nó mới chuyển về trường Tự Do, hễ thầy cô kêu tên nó thì nhỏ Hiền Hòa đứng dậy, còn kêu tên nhỏ Hiền Hòa thì nó lại... đứng lên. Suốt cả tháng trời, hai cái tên Hiền Hòa Hiển Hoa lộn xộn này đem lại cơ man những trận cười cho cả lớp. Các thầy cô thì cười dở mếu dở. Hai đứa “trong cuộc” cũng chẳng hơn gì. Những lúc đó, nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Hiền Hòa đứng chết trân, mặt mày nóng như đang hơ lửa.
    Nhưng đó là chuyện cũ, chuyện lúc mới nhập học. Còn bây giờ thì cùng với thằng Cung và nhỏ Kim Em, nhỏ Hiển Hoa đang quay đầu ra bàn sau, cười toe toét:
    - Cô Trinh và cô Nga cho thi kiểu này, tổ mình có bạn Hạnh, khỏi lo nhé!
    - Còn phải nói! - Quý ròm nheo mắt - Gì chứ hoạt cảnh lịch sử, “nhà thông thái” của chúng ta nhắm mắt cũng có thể nói trúng phóc!
    Nhưng sự hào hứng quá mức của tổ 4 lập tức bị cô Trinh làm cho tắt ngấm. Cô nói:
    - Các em nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng nhé! Riêng em Hạnh sẽ không tham gia cuộc thi này!
    Cả tổ 4 tái mặt:
    - Sao thế cô?
    Cô Trinh thản nhiên:
    - Cô và cô Nga sẽ mời em Hạnh vào ban giám khảo!
    Lời phán của cô Trinh khiến tổ 4 choáng váng. Quý ròm nghe như có ai gõ búa vào đầu. Nó lắp bắp:
    - Vào... ban giám khảo ư? Vào đó... làm gì?
    Trái với vẻ thất thần của các thành viên tổ 4, các tổ khác mừng rỡ nhao nhao:
    - Ðúng rồi đó cô!
    - Bạn Hạnh thuộc cả mấy bộ từ điển, tụi em làm sao thi cho lại hở cô!
    Những nét mặt ủ dột của các thành viên tổ 4 khiến cô Trinh động lòng. Cô tặc lưỡi nói thêm:
    - Em Hạnh chỉ không tham gia cuộc thi thôi! Còn khi tổ 4 chuẩn bị, Hạnh vẫn có quyền góp ý!
    Sự “khoan hồng” vào phút chót của cô Trinh chẳng khiến năm thành viên còn lại của tổ 4 phấn khởi tẹo nào. Quý ròm liếc Tiểu Long, càu nhàu:
    - Quan trọng là lúc giải đáp chứ góp ý chuẩn bị thì ăn thua gì!
    Tiểu Long khịt mũi:
    - Góp ý cũng cần thiết chứ mày!
    - Cần thiết cái khỉ khô! - Quý ròm nổi cáu - Chả cần đến nhỏ Hạnh, tao cũng thừa sức tìm ra cả khối chuyện trong sách!
    Nói thì hung hăng như vậy nhưng đến trưa, khi Tiểu Long lò dò đạp xe đến nhà hỏi “Mày tìm ra mẩu chuyện nào hay hay chưa?” thì Quý ròm lại ngẩn tò te:
    - Chưa! Hay mình lại nhà nhỏ Hạnh hỏi nó thử xem
    !
    Last edited by Hiểu Kỳ; 11-12-2010, 04:34 PM.
    ***************

  • #2
    Tập 2


    Nhỏ Hạnh “góp ý chuẩn bị” cho tổ 4 cả thảy năm mẩu chuyện. Quý ròm và Tiểu Long ngồi dỏng tai nghe say sưa.
    Cả năm mẩu chuyện, mẩu nào cũng làm hai đứa tròn xoe mắt. Suốt ngày chúi mũi vào đống lọ cổ cao cổ thấp, “thần đồng toán” mù tịt về lịch sử đã đành. Nhưng ngay cả “Song phi cước” Tiểu Long, diễn viên võ thuật thượng thặng của nền điện ảnh tương lai cũng ngớ người ra khi phát giác trong lịch sử nước nhà không chỉ có “Bắc Hiệp” Lý Ông Trọng oai trấn Hung Nô mà còn có cả Lê Văn Khôi tay không đánh cọp, uy dũng không thua gì anh hùng Lương Sơn Bạc Võ Tòng, có Lê Như Hổ ăn mạnh như rồng, chén tì tì một lúc gần hai con heo và ba mươi lon gạo, có Lê Phụng Hiểu làng Cổ Bi tay không nhổ cây, bứng phăng cả gốc lẫn rễ, một mình đánh nhau với cả làng Ðàm Xá, có Nguyễn Biểu đơn thân vào đồn giặc ung dung ngồi ăn tiệc đầu người không hề run sợ, có Phạm Ngũ Lão ngồi bệt giữa đường mải lo việc nước, bị giáo đâm thủng đùi máu chảy ròng ròng vẫn không hay...
    Những mẩu chuyện này, có chuyện Tiểu Long và Quý ròm đã biết, có chuyện chúng chưa từng nghe. Nhưng ngay cả những chuyện đã đọc qua, chúng cũng chỉ nhớ mang máng, bây giờ nghe nhỏ Hạnh thuật lại chi tiết, rành mạch, có lớp có lang, hai đứa cảm thấy những nhân vật phi thường kia như đang hiện ra mồn một trước mắt.
    Tiểu Long nghe máu chảy rần rật trong người. Nó bóp chặt nắm đấm:
    - Nước mình sao lắm người tài thế!
    Quý ròm không chịu thua. Nó ưỡn bộ ngực ròm:
    - Dân tộc Việt Nam là dân tộc anh hùng mà lại! Nếu không làm sao cha ông ta đánh thắng được một lô một lốc những giặc Ân, giặc Nam Hán, giặc Tống, giặc Nguyên Mông, giặc Minh, giặc...
    - Thôi, thôi, đủ rồi! - Tiểu Long cắt ngang lời bạn - Mới xem sách từ trưa đến giờ mà đã nhớ được chừng ấy là giỏi rồi, khỏi kể nữa!
    Thằng mập làm Quý ròm cụt hứng quá xá. Nó nhăn mặt trách móc:
    - Ta đang “yêu nước” mà mày cà khịa!
    - Cà khịa gì đâu! - Tiểu Long phân bua - Tại vì tao đang lo...
    - Lo gì?
    - Lo không biết phải chọn chuyện nào để dựng hoạt cảnh! Chuyện nào tao cũng thích!
    Tiểu Long lo đúng ghê! Bởi Quý ròm cũng vậy. Nó cũng phân vân tợn. Nó chả biết nên chọn chuyện nào trong năm mẩu chuyện nhỏ Hạnh vừa kể.
    Trầm ngâm một hồi, nó nói:
    - Theo tao, tổ mình nên chọn chuyện Nguyễn Biểu hoặc chuyện Phạm Ngũ Lão!
    Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
    - Tao thích chuyện Lê Văn Khôi hoặc Lê Phụng Hiểu hơn!
    Quý ròm nguýt bạn:
    - Ðể mày có dịp trổ tài đấm đá chứ gì!
    Bị Quý ròm nói trúng ngay tim đen, Tiểu Long lỏn lẻn ngó lơ chỗ khác:
    - Ðâu phải vậy!
    Thấy thằng mập mắc cỡ, Quý ròm không nỡ trêu tiếp. Nó nghiêm nghị:
    - Chuyện Lê Văn Khôi và Lê Phụng Hiểu chỉ nói lên sức mạnh thể chất, còn chuyện Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão mới nói được hào khí và lòng yêu nước của người Việt Nam!
    Phân tích của Quý ròm khiến Tiểu Long hơi xiêu xiêu. Và nhỏ Hạnh “bồi” thêm một câu làm nó xiêu hẳn. Nhỏ Hạnh nói:
    - Quý nói đúng đấy! Hạnh cũng cho câu chuyện về Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão có ý nghĩa sâu sắc hơn!
    Thế là rốt cuộc Nguyễn Biểu và Phạm Ngũ Lão được chọn.
    Nhưng mỗi tổ chỉ được dựng một hoạt cảnh. Không thể vừa Nguyễn Biểu lại vừa Phạm Ngũ Lão được. Tiểu Long và Quý ròm ngó nhau:
    - Sao mày?
    Cả hai cái miệng cùng hỏi và cùng phá ra cười.
    Nhỏ Hạnh không cười. Nó nói:
    - Theo Hạnh, tổ mình nên chọn mẩu chuyện về Phạm Ngũ Lão!
    Quý ròm khịt mũi:
    - Tại sao?
    Nhỏ Hạnh điềm đạm giải thích:
    - Câu chuyện về lòng khí khái, can trường của Nguyễn Biểu đọc thì rất xúc động nhưng nếu dựng thành hoạt cảnh thì lại trông rất ghê! Nếu các bạn cho Nguyễn Biểu ngồi trên sân khấu ung dung cầm đũa gắp... con mắt bỏ vào miệng nhai thì chắc chắn sẽ có vài bạn nữ trong lớp ngất xỉu!
    Lập luận xác đáng của nhỏ Hạnh khiến hai bạn nó ngẩn ngơ buột miệng:
    - Ờ há!
    Theo cô Trinh nói, nhỏ Hạnh sẽ không được tham gia cuộc thi vào đầu tuần tới với tư cách thành viên tổ 4. Nó chỉ được “góp ý” cho tổ của nó trong thời gian chuẩn bị thôi.
    Nhưng lời góp ý nhỏ nhẹ của nó nặng cỡ mấy trăm ký. Quý ròm và Tiểu Long chỉ biết gật đầu lia lịa.
    Chiều hôm sau, năm đứa còn lại trong tổ 4 tập trung tại khoảnh sân sau của nhà Tiểu Long để tập kịch, à quên, để dựng hoạt cảnh về tướng quân Phạm Ngũ Lão.
    Nhỏ Kim Em, nhỏ Hiển Hoa và thằng Cung ngồi xúm xít trên chiếc băng dài. Quý ròm đứng đối diện, mặt mày trịnh trọng:
    - Tổ chúng ta sẽ dựng hoạt cảnh về Phạm Ngũ Lão! Các bạn đều biết Phạm Ngũ Lão cả rồi chứ gì?
    - Biết! - Cung láu táu - Ðường Phạm Ngũ Lão chỗ chợ Thái Bình bây giờ người ta gọi là phố Tây! Toàn Tây ba lô ở không hà! Bữa nào tụi mình...
    - Dẹp! - Quý ròm cau mày cắt ngang - Chả có bữa nào sất! Tao hỏi là hỏi về ông Phạm Ngũ Lão chứ không hỏi đường Phạm Ngũ Lão! Mày thích thì cứ tới đó một mình đi!
    Bị Quý ròm nạt nộ, Cung sửng cồ:
    - Mày có phải là tổ trưởng đâu mà làm tàng ghê thế!
    Quý ròm nổi điên:
    - Nhỏ Hạnh nghỉ, tao thay không được sao? Nếu mày thích thì tao nhường cho mày đấy!
    Hoạt cảnh chưa dựng mà chiến tranh đã lăm le nổ ra khiến nhỏ Kim Em và nhỏ Hiển Hoa nhăn như bị. Hai cái miệng cùng can gián:
    - Thôi, Cung đừng cãi với Quý nữa! Quý thay Hạnh là đúng rồi!
    Rồi quay sang Quý ròm, nhỏ Kim Em nháy mắt:
    - Thôi, Quý nói tiếp đi!
    Tiểu Long bưng khay nước từ trong nhà đi ra, thấy không khí có vẻ khác lạ, ngơ ngác hỏi:
    - Chuyện gì vậy?
    - Có gì đâu! Chỉ đùa chơi thôi! - Nhỏ Hiển Hoa cười khỏa lấp.
    Trong khi đó, Quý ròm phồng ngực cố hít một hơi dài cho “hạ hỏa” rồi mới tiếp tục:
    - Có thể các bạn đã biết cả, nhưng trước khi bắt đầu phân vai cho từng người, tôi xin kể lại mẩu chuyện về Phạm Ngũ Lão thêm một lần nữa để các bạn hình dung về hoạt cảnh chúng ta sắp dàn dựng.
    Nhưng Quý ròm chưa kể ngay. Theo thói quen “trịnh trọng” xưa nay, nó thò tay cầm ly nước Tiểu Long đưa, thong thả nhắp một ngụm rồi mới gật gù hắng giọng:
    - Phạm Ngũ Lão người làng Phù Ủng, mồ côi cha từ lúc lên năm, sống với mẹ trong một túp lều tranh nghèo nàn. Thuở nhỏ ham đọc sách, ngâm thơ lại giỏi võ nghệ, có chí lớn. Lớn lên, gặp lúc nước nhà giặc giã, Phạm Ngũ Lão say sưa nghiên cứu binh thư trận pháp, chờ dịp tòng quân giết giặc lập công. Một hôm, Phạm Ngũ Lão ngồi đan sọt giữa đường, đầu óc loay hoay tính kế diệt giặc, mải nghĩ đến nỗi Hưng Ðạo vương trẩy quân ngang qua ông vẫn không hay biết. Quân lính thấy một người ngồi trơ giữa đường không chịu đứng dậy liền xốc tới hò hét quát tháo. Phạm Ngũ Lão vẫn không nhúc nhích. Cho là ông bướng bỉnh, quân lính lấy giáo đâm vào đùi ông, thế mà ông vẫn không hay. Ðâm liên tiếp đến ba nhát, thấy đùi ông máu chảy ròng ròng mà sắc mặt ông vẫn thản nhiên, cặp mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi tận đẩu tận đâu, quân lính hoảng quá bèn quay lui bẩm báo. Hưng Ðạo vương nghe chuyện lấy làm lạ, bèn sai quân lính đưa mình tới gặp. Vương hỏi “Kẻ kia ở đâu, sao lại cản đường ta đi?”. Bấy giờ Phạm Ngũ Lão mới giật mình bừng tỉnh, ấp úng thưa “Thưa Ðại vương, tôi mải nghĩ kế dẹp giặc, không may sơ ý cản đường Ðại vương, xin Ðại vương tha tội!”. Hưng Ðạo vương cho ông là người khác thường, liền ra lệnh đem thuốc dấu rịt vết thương và cho ông theo về kinh đô. Về sau trong cuộc kháng chiến chống Nguyên Mông, ông lập được nhiều công to, được phong các chức Ðại tướng quân rồi Thượng tướng quân...
    Quý ròm kể xong một hồi vẫn chẳng thấy đứa nào lên tiếng. Thằng Cung, nhỏ Kim Em và nhỏ Hiển Hoa còn mải mơ màng đến hình ảnh hào hùng của vị tướng quân họ Phạm. Trước nay tụi nó đi qua đi lại trên đường Phạm Ngũ Lão bên hông chợ Thái Bình không biết bao nhiêu là lần nhưng tụi nó đâu có biết vị tướng quân này có một giai thoại đẹp đẽ và kiêu hùng đến thế.
    Mãi một lúc, thằng Cung mới ngước nhìn Quý ròm, tặc tặc lưỡi:
    - Ông này hay ghê hén mày?
    - Ông nào?
    - Thì cái ông mày vừa kể chứ ông nào! Ông Phạm Ngũ Lão để giáo đâm vào đùi ấy!
    - Còn phải nói! - Quý ròm nhún vai, rồi nó kể công - Tao phải lục tìm cả buổi trong sách mới ra được câu chuyện này đấy!
    Cung phục Quý ròm quá xá. Thằng ròm này hay thật! Mẩu chuyện nó tìm cảm động ghê! Vậy mà khi nãy mình lại bảo nó không xứng làm tổ trưởng, thật bậy quá sức!
    Trong khi Cung áy náy bao nhiêu thì Tiểu Long tức cười bấy nhiêu. Nó biết tỏng Quý ròm chẳng “lục tìm cả buổi” gì sất. Quý ròm chỉ nghe nhỏ Hạnh kể. Và bây giờ nó huênh hoang kể lại.
    Nhưng Tiểu Long không muốn làm bạn cụt hứng. Mặc Quý ròm ba hoa, nó chỉ tủm tỉm cười.
    Nhỏ Hiển Hoa bắt gặp cái nhếch mép kín đáo của Tiểu Long, tò mò hỏi:
    - Bạn Tiểu Long cười gì thế?
    Tiểu Long giật thót:
    - Tôi có cười gì đâu!
    - Có! Tôi thấy bạn cười nè!
    - À, à! - Tiểu Long bối rối đáp bừa - Ðó là tôi cười ông... Phạm Ngũ Lão!
    Câu trả lời của Tiểu Long khiến cả nhỏ Kim Em cũng tròn xoe mắt:
    - Ông Phạm Ngũ Lão có gì đáng cười đâu?
    Thắc mắc của nhỏ Kim Em làm Tiểu Long giận điên, không phải giận nhỏ Kim Em mà giận chính nó. Chẳng thà làm thinh quách cho rồi, mình càng đáp lại càng thòi ra lắm câu bá láp, khổ ghê! Tiểu Long vừa làu bàu vừa tìm cách chống đỡ:
    - Tôi cười chuyện ổng ngồi giữa đường ấy mà! Ngồi đâu không ngồi, lại ra giữa đường ngồi đan sọt, nếu hồi đó cũng có cảnh sát giao thông như bây giờ, chắc ổng bị điệu về bót quá!
    Nhỏ Kim Em “xì” một tiếng:
    - Vậy mà cũng cười! Bạn ngộ ghê!
    Nhỏ Hiển Hoa hùa theo:
    - Ừ, mình cũng chẳng thấy có gì đáng cười cả!
    Bị hai con nhỏ cùng tổ chê tối mày tối mặt, Tiểu Long ngượng nghịu đưa tay quẹt mũi, ấp úng nói xuôi theo:
    - Tôi cũng thế!
    Nhỏ Hiển Hoa không hiểu:
    - Cũng thế là sao?
    Tiểu Long ngó lơ chỗ khác:
    - Là khi nãy tôi thấy buồn cười nhưng bây giờ lại chẳng thấy đáng cười tẹo nào!
    Cái lối đối đáp xụi lơ của Tiểu Long khiến nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em che miệng cười khúc khích.
    - Trật tự, trật tự nào! - Quý ròm lừ mắt nhìn Tiểu Long và hai cô bạn gái - Các bạn cứ ồn ào như thế làm sao tôi phân vai được!
    Tiểu Long mừng húm trước sự can thiệp kịp thời của Quý ròm. Nó lập tức khôi phục vẻ nghiêm trang. Nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em cũng lật đật xoay mình cố ngồi cho ngay ngắn.
    Quý ròm khoa tay trong không khí:
    - Bây giờ tổ mình sẽ dựng lại cảnh Phạm Ngũ Lão ngồi đan sọt giữa đường và gặp Trần Hưng Ðạo đi ngang.
    Rồi đưa mắt sang Tiểu Long, Quý ròm nói tiếp:
    - Tiểu Long to con, rất thích hợp với vai Phạm Ngũ Lão...
    Thấy chung quanh không ai phản đối gì, Quý ròm hí hửng phân công tiếp:
    - Còn tôi sẽ đóng vai Trần Hưng Ðạo...
    - Vì tôi nhỏ con!
    Thằng Cung thình lình “đế” một câu khiến không khí trang nghiêm tức khắc bị phá vỡ. Cung vừa nói vừa cười hăng hắc. Tiểu Long, nhỏ Hiển Hoa và nhỏ Kim Em vừa bị Quý ròm nhắc nhở, đang cố làm nghiêm, trước tình cảnh này cũng không thể làm nghiêm được nữa. Ba đứa bụm miệng cười rung cả người. Tiểu Long vừa cười hí hí vừa thận trọng lùi tuốt ra xa, sợ Quý ròm nổi cáu chơi trò “giận cá chém thớt”.
    Quý ròm nổi cáu thật. Bị Cung kê nguyên một cái tủ to đùng như vậy vào miệng, làm sao nó không cáu sườn cho được! Nhưng Quý ròm không “chém thớt”. Nó chỉ “giận cá chém... cá”. Nó nhìn Cung, mắt long sòng sọc:
    - Chơi trò phá bĩnh hả mày?
    - Phá bĩnh gì đâu! - Cung nhún vai - Tao chỉ nhận xét theo sự thật thôi!
    - Sự thật cái đầu mày! - Giọng Quý ròm xịt khói - Mày thù tao về chuyện đường Phạm Ngũ Lão có Tây ba lô lúc nãy nên tìm cách trả đũa chứ gì!
    - Bậy! - Cung vẫn cứng cỏi - Ðây là tao góp ý cho tổ thôi. Còm ròm như mày mà đóng vai Hưng Ðạo đại vương chỉ tổ khiến tụi bạn trong lớp cười méo miệng!
    Biết thằng Cung kiếm cớ trả thù mình nhưng trước lý lẽ vững chắc của đối phương, Quý ròm đành nghẹn họng. Nó ngắc ngứ một hồi rồi nhếch môi hỏi:
    - Thế tao không đóng vai Trần Hưng Ðạo thì mày đóng chắc? - Rồi không đợi Cung trả lời, nó hậm hực “xì” một tiếng - Mày cũng đâu có mập mạp hơn tao mấy tí!
    Quý ròm nói đúng. Thằng Cung quả cũng không thể đóng vai Hưng Ðạo đại vương được. Nhưng dường như Cung không màng đến vinh dự đó. Nó gật gù:
    - Ðúng! Tao cũng không thể đóng vai này được!
    - Thế ai đóng? - Quý ròm ngẩn tò te - Tổ mình còn ai là con trai nữa đâu!
    Cung chỉ tay vào nhỏ Kim Em:
    - Kim Em sẽ đóng!
    Ba, bốn cái miệng há hốc:
    - Kim Em?
    Còn nhỏ Kim Em thì giãy nảy:
    - Không được đâu! Mình là con gái, làm sao đóng vai Trần Hưng Ðạo được?
    - Ðược! - Cung nhìn Kim Em, nheo mắt nói - Bạn là con gái nhưng so với các thành viên trong tổ, bạn chỉ nhỏ con hơn Tiểu Long thôi! Chỉ cần đeo râu vào, bạn sẽ hóa thành một đại vương oai phong lẫm liệt ngay tắp lự!
    - Ờ, phải rồi! - Nhỏ Hiển Hoa vỗ tay - Mình cũng từng xem gái giả trai trên sân khấu mấy lần rồi! Giống hệt à!
    Quý ròm không ngờ sự thể lại xoay ra như vậy. Không tiện tranh giành với “nữ giới”, nó đành tặc lưỡi:
    - Gái giả trai chẳng có gì là khó! Chỉ cần hóa trang thật khéo thôi!
    Tiểu Long đóng vai Phạm Ngũ Lão, nhỏ Kim Em đóng vai Trần Hưng Ðạo, tổ 4 còn lại ba đứa là thằng Cung, nhỏ Hiển Hoa và Quý ròm.
    Nhỏ Hiển Hoa hỏi:
    - Thế Quý đóng vai gì?
    - Tôi hả?
    Quý ròm nhíu mày. Nhưng nghĩ ngợi một hồi nó thấy trong hoạt cảnh này chẳng còn vai nào đáng giá nữa, đành ủ rũ đáp:
    - Tôi sẽ đóng vai lính hầu!
    Nhỏ Hiển Hoa chớp mắt:
    - Thế còn Hiển Hoa và Cung?
    Quý ròm phẩy tay:
    - Cũng lính hầu nốt!
    Thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa chẳng ham hố gì chuyện làm tướng quân. Nghe Quý ròm nói vậy, hai đứa vui vẻ đồng ý ngay.
    Việc phân vai như vậy tưởng là xong. Không ngờ đến khi ráp vào dàn dựng, Quý ròm bỗng la hoảng:
    - Bỏ xừ rồi!
    - Gì thế?
    Quý ròm dang hai tay:
    - Chẳng lẽ để Hưng Ðạo đại vương... đi bộ?
    - Ờ há! - Nhỏ Hiển Hoa gục gặc đầu - Ai lại để Trần Hưng Ðạo đi bộ ngang với lính hầu!
    Cung nhếch môi:
    - Không đi bộ thì đi gì?
    Tiểu Long chớp mắt:
    - Tướng soái thời xưa thường đi ngựa hoặc cỡi voi...
    Tiểu Long nói chưa dứt câu, Cung đã hừ mũi cắt ngang:
    - Mày nói toàn chuyện trên trời! Tụi mình kiếm đâu ra ngựa hoặc voi để đưa lên sân khấu?
    - Không có ngựa và voi thật thì tụi mình sẽ làm ngựa và voi giả!
    Quý ròm vung tay tuyên bố. Rồi nó nhìn Cung, nói luôn:
    - Mày và Hiển Hoa khỏi làm lính hầu nữa. Một mình tao làm lính hầu đủ rồi. Tụi mày sẽ làm voi!
    Nhỏ Hiển Hoa trố mắt:
    - Làm voi là làm sao?
    Quý ròm gật gù:
    - Tôi sẽ lấy một tấm vải cắt thành hình con voi. Tôi sẽ làm cả vòi, tai và đuôi nữa, rồi bạn và Cung sẽ chui vào đó...
    Mới nghe tới đó, nhỏ Hiển Hoa đã méo xệch miệng. Nó ngúng nguẩy:
    - Hiển Hoa không chịu đâu! Hiển Hoa mà làm voi, Hưng Ðạo vương Kim Em cỡi lên, Hiển Hoa sẽ xẹp lép như con tép mất!
    Nỗi lo lắng của nhỏ Hiển Hoa khiến tụi bạn không nhịn được cười.
    Riêng Quý ròm không cười. Ðang thay nhỏ Hạnh làm tổ trưởng, nó mím môi cố làm mặt tỉnh và hắng giọng trấn an:
    - Bạn đừng lo! Cung sẽ đứng phía trước, bạn chỉ đứng lom khom phía sau thôi! Khi cỡi voi, Hưng Ðạo vương sẽ cỡi trên lưng... bạn Cung!
    Tới phiên Cung giãy nảy:
    - Tao không chịu đâu! Dại gì đưa lưng cho con gái cỡi!
    Quý ròm nghiêm mặt:
    - Ðây là công việc chung, mày đừng có giãy đùng đùng lên như thế!
    Cung cong môi:
    - Công việc chung sao mày không làm voi cho Kim Em cỡi mà lại xúi tao?
    Mặt Quý ròm sa sầm:
    - Tao còn phải làm lính hầu!
    Cung nhất quyết không chịu nhượng bộ:
    - Vậy để tao làm lính hầu cho! Mày làm voi!
    - Tao không thể làm voi được!
    - Tại sao?
    Quý ròm liếc nhỏ Kim Em:
    - Còm ròm như tao làm sao chịu nổi trọng lượng của vị Hưng Ðạo vương to đùng kia được!
    Trong khi Tiểu Long và nhỏ Hiển Hoa ôm bụng cười thì nhỏ Kim Em dậm chân bình bịch:
    - Nè, nè, không có nói xấu người ta à nghen!
    Còn Cung thì huơ tay:
    - Chứ tao có hơn gì mày! Khi nãy mày chả bảo tao chẳng mập hơn mày mấy tí là gì!
    Quý ròm khụt khịt mũi:
    - Chả mập hơn mấy tí nhưng vẫn là mập hơn!
    Rồi thấy lý lẽ của mình không được thuyết phục lắm, Quý ròm vội vã nói thêm:
    - Hơn nữa, mày không thể đóng vai lính hầu được! Vai lính hầu này khó lắm! Phải cầm giáo đâm vào đùi Phạm Ngũ Lão tới những ba nhát chứ đâu phải đứng chơi!
    Cung “xì” một tiếng:
    - Tưởng gì! Cầm giáo đâm vào đùi, ai làm chả được!
    Quý ròm “e hèm”:
    - Như vậy là mày chả biết cóc khô gì cả! Ðã là lính hầu của Trần Hưng Ðạo thì khi đâm phải đâm đúng phương pháp, ngay cả tư thế cầm giáo cũng theo bài bản chứ đâu phải muốn huơ loạn xị thế nào cũng được!
    Cung bán tín bán nghi. Nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm:
    - Xạo đi mày!
    Giọng Quý ròm ráo hoảnh:
    - Tao xạo mày làm gì! Nếu quân lính thời nhà Trần không võ nghệ đầy mình thì làm thế quái nào đuổi được giặc Nguyên Mông!
    Lần này, thấy thằng ròm lấy lịch sử ra hùng hồn dẫn chứng, Cung hơi ngán. Nó gãi cổ:
    - Nhưng mày thì biết cóc gì võ nghệ!
    Quý ròm “giải đáp thắc mắc” cho tên tổ viên bướng bỉnh kia bằng cách thình lình thộp lấy cổ tay Tiểu Long và hùng dũng giơ lên cao:
    - Mày quên tao có một đứa bạn “võ sư vô địch đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công” là Tiểu Long đây sao? Trước nay nó đã dạy cho tao biết bao nhiêu là võ nghệ, từ quyền cước đơn đao song kiếm tụ tiễn phi tiêu đến trường thương giáo mác xà beng... không thiếu thứ gì!
    Nghe Quý ròm tuôn một tràng, Cung bất giác nghệt mặt. Ừ, có thể lắm! Thằng ròm này suốt ngày cặp kè với Tiểu Long, thế nào chẳng được thằng này truyền cho vài miếng võ! Ðang gục gà gục gặc, Cung bỗng giật mình thốt lên:
    - Ê, làm gì có môn võ đánh nhau bằng xà beng hở mày? Xà beng là dụng cụ để đào đất đá mà!
    Câu hỏi bất ngờ của Cung làm Quý ròm chết đứng. Khi nãy lỡ ba hoa quá trớn, nó kể cả xà beng vào trong đó mà không hay.
    - Xà beng hả? Có, có chứ! - Vừa ấp úng đáp Quý ròm vừa tự rủa thầm mình tơi bời, cặp mắt “gian manh” của nó đảo lia lịa, còn đầu óc thì tính toán như chớp xẹt - Có, à thoạt đầu thì không có, nhưng về sau thì có!
    Rồi sợ thằng Cung ương bướng này buột miệng hỏi những câu cắc cớ, Quý ròm vội vàng hỏi trước:
    - Tao hỏi mày nè! Giả dụ mày đang lui cui đào đất đá, kẻ địch bỗng nhảy tới tấn công mày thì mày làm sao?
    Cung liếm môi:
    - Kẻ địch nhiều hay ít?
    Ðang định “quảng cáo” cho môn “vũ khí lợi hại” xà beng nên Quý ròm hùng hổ đáp:
    - Tất nhiên là nhiều!
    - Nhiều thì tao... chạy!
    Cung đáp xụi lơ làm Quý ròm xụi lơ theo. Nó thở đánh thượt:
    - Chạy thì nói làm gì!
    Cung ôm đầu:
    - Không chạy có mà chết với bọn chúng à?
    - Chẳng việc gì phải lo đến thế! - Quý ròm ưỡn ngực - Bởi vì mày đang có cây xà beng trong tay! Cây xà beng thời bình là dụng cụ sản xuất nhưng thời chiến là một thứ vũ khí có thể đương cự được cả chục người. Chính nhờ sự biến đổi linh hoạt và công dụng đa năng của nó mà từ cuối thế kỷ 19, xà beng đã được liệt vào... thập bát binh khí cận đại!
    Rồi Quý ròm đột ngột kết luận:
    - Không tin mày hỏi thằng Tiểu Long xem!
    Cung ngó Tiểu Long, giọng nghi hoặc:
    - Ðúng thế không hở mày?
    Thình lình bị Quý ròm lôi vào cuộc, Tiểu Long giật bắn cả người. Phải vất vả lắm nó mới giữ được vẻ mặt thản nhiên, gật đầu đáp:
    - Ðúng thế! Ðúng thế! Xà beng là thứ vũ khí... lợi hại ghê lắm!
    Thấy Tiểu Long hùa theo mình chơi trò dóc tổ, Quý ròm khoái chí phá ra cười. Nhưng rồi thấy mặt mày thằng mập càng lúc càng khó coi, sợ nó phát khùng tố cáo tội khoác lác của mình, Quý ròm lập tức thu ngay nụ cười và hấp tấp trở lại đề tài chính:
    - Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu tập! Tiểu Long ra giữa đường ngồi đan sọt đi!
    Tiểu Long ngơ ngác:
    - Sọt đâu mà đan!
    Quý ròm hất đầu:
    - Mày chạy vào nhà lấy cái rổ ra đây! Không có sọt thì đan rổ vậy!
    Ðợi Tiểu Long cầm rổ ra và xếp chân ngồi bệt xuống đất, Quý ròm ngoảnh sang Cung và Hiển Hoa:
    - Giờ tới hai bạn!
    Sau khi nghe Quý ròm thuyết một tràng về tiêu chuẩn võ nghệ của binh sĩ đời nhà Trần, Cung hết ham làm lính hầu nữa. Nhưng nó vẫn chưa chịu làm... voi ngay. Nó hỏi:
    - Thế tấm vải đâu?
    - Tấm vải gì?
    Cung nheo mắt:
    - Tấm vải vẽ hình con voi ấy! Phải có tấm vải khoác lên mình mới làm voi được chứ!
    - Khỏi cần! - Quý ròm khoát tay - Chúng ta cứ tập trước, còn tấm vải sẽ may sau! Tao còn phải nhờ mày trang trí vẽ vời trên tấm vải nữa đấy!
    Nhỏ Kim Em thoạt đầu cũng định hỏi “Râu đâu?” nhưng nghe Quý ròm trả lời Cung như vậy, nó chả buồn thắc mắc nữa. Nó lặng lẽ tiến đến chỗ Cung và nhỏ Hiển Hoa. Hai đứa này vừa làm voi vừa cãi nhau chí choé.
    Nhỏ Hiển Hoa cúi lom khom, hai tay vịn vào hông Cung. Cung đứng trước, tay chống lên gối, chốc chốc lại quay đầu ra sau, gắt:
    - Bạn nhích tay cao lên một chút được không? Ðể ngay hông nhột thí mồ!
    Nhỏ Hiển Hoa đỏ mặt:
    - Ðừng có xạo! Tôi có thọc lét bạn đâu mà nhột!
    Cung gầm gừ:
    - Không thọc lét cũng nhột!
    Thấy “đầu voi” và “đuôi voi” cứ hục hặc luôn miệng, không ai chịu nhường ai, Quý ròm liền can gián:
    - Thôi, thôi, đừng tranh cãi nữa! Bạn Cung khom người xuống cho Hưng Ðạo đại vương trèo lên lưng voi đi!
    “Hưng Ðạo vương” Kim Em trước nay chỉ cỡi xe đạp, không quen cỡi... voi, nên ì ạch mãi vẫn chưa ngồi lên chiếc lưng tôm của Cung được. Nó cứ leo lên lại tuột xuống, cả chục lần như vậy.
    Cung khom người một hồi đã mỏi, liền gắt:
    - Này, này, đây là cái lưng người ta chứ không phải là cầu tuột đâu nhé!
    Nhỏ Kim Em lỏn lẻn:
    - Lưng gì mà trơn quá!
    Nhỏ Hiển Hoa cười hì hì:
    - Lưng voi mà lại!
    Cung quay ra sau, gầm gừ:
    - Bạn có im đi không! Nếu còn trêu tôi một lần nữa, tôi sẽ xin đổi chỗ với bạn đấy!
    Nghe “đầu voi” hăm he, “đuôi voi” vội rụt cổ ngậm miệng ngay tút xuỵt.
    Rốt cuộc phải mất đến năm phút, “Hưng Ðạo vương” mới yên vị trên lưng voi của mình được.
    Nhưng khổ nỗi, “con voi” của ngài ốm hơn ngài nên khi ngài vừa “an tọa”, “con voi” đã lảo đảo bốn chân, à quên chỉ hai chân trước thôi, như muốn sụm.
    “Hưng Ðạo vương” xanh mặt liếc xuống:
    - Bạn làm sao thế?
    “Voi” sừng sộ:
    - Còn trăng với sao gì nữa! Bạn cứ cựa quậy mãi như thế làm sao tôi giữ thăng bằng được?
    - Cựa quậy đâu mà cựa quậy!
    “Voi” cười khảy:
    - Thì không cựa quậy, nhưng nhúc nhích!
    Biết không thể đôi co lại với “con voi” bướng bỉnh và lắm mồm của mình, “Hưng Ðạo vương” không buồn thanh minh nữa. Ngài cố nín thở gồng mình ngồi im cho yên chuyện.
    Nhưng yên được chuyện voi thì chuyện người lại rắc rối.
    “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long ngồi đan rổ mà mặt ngoảnh về phía sau láo liên quan sát cảnh “Trần Hưng Ðạo” và “con voi” của ngài cãi nhau, bị Quý ròm nạt cho một tiếng:
    - Mày có quay lên không! Ðang “nghĩ kế phá giặc” thì tinh thần phải tập trung ghê lắm, có đâu dáo dác như thằng trộm gà thế!
    Ðang đóng vai Phạm tướng quân oai vệ mà bị tên lính hầu tép riu quát cho giật bắn, Tiểu Long cáu tiết:
    - Chứ mày thì sao? Mày là lính hầu mà dám to tiếng với Ðại tướng quân hả?
    Quý ròm chìa cùi chỏ:
    - Ðại tướng quân cái cóc khô! Mày chỉ là Ðại tướng quân sau khi được Hưng Ðạo vương rước về kinh và phong chức kia! Còn hiện giờ mày chỉ là thứ dân thôi, hiểu chưa hả ngốc?
    Tiểu Long quanh năm bị Quý ròm kêu là “ngốc tử”, nghe đã quen tai. Chữ “ngốc” bây giờ đã quen thuộc với nó như là chữ “thân mến” vậy. Nhưng đó là nói lúc chỉ có hai đứa với nhau kia, cùng lắm là thêm nhỏ Hạnh vào nữa. Ðằng này Quý ròm mắng nó “ngốc” trước mặt bao nhiêu là đứa, nó chả còn thấy cái từ đó “thân thương” tí ti ông cụ nào.
    Tự ái dồn dập, nó sầm mặt vặc lại:
    - Có mày ngốc thì có!
    Cú phản kích của Tiểu Long làm Quý ròm há hốc miệng:
    - Ơ, ơ, cái thằng mập này! Tao làm gì mà mày bảo là ngốc?
    - Chứ gì nữa! - Tiểu Long chưa nguôi ấm ức, nó thu nắm tay, răng nghiến trèo trẹo - Phạm mỗ tuy chưa được phong làm Ðại tướng quân nhưng với bản lĩnh của mình, Phạm mỗ thừa sức bẻ giò bất cứ một tên lính hống hách nào! “Thế võ Oshin” của nhà ngươi không làm gì được Phạm mỗ đâu!
    Nghe Tiểu Long lôi chuyện cũ ra chọc mình, Quý ròm mặt đỏ gay:
    - Oshin cái đầu mày! Có mau ngồi xuống đan rổ để buổi tập bắt đầu đi không hả?
    Sau ba buổi chiều tập dượt, hoạt cảnh về Phạm Ngũ Lão đã được các thành viên tổ 4 diễn xuất khá trôi chảy.
    Bây giờ voi đã có vải phủ kín bên ngoài, chỉ thòi bốn chân, chẳng ai biết nấp trong đó là thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa. Voi lại có đuôi, có hai tai to như hai cái quạt nan dán bằng giấy bồi, lại thêm cái vòi bằng ống cao su luôn ngoe nguẩy nữa.
    “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long mắt thôi láo liên, mặt mày nó bây giờ trầm tư ghê lắm. “Hưng Ðạo vương” Kim Em từ lúc đeo râu, đội mão đã thôi còn té lên té xuống khi trèo lên lưng con voi gầy hay cãi nữa.
    Tất nhiên những tiếng quát tháo, la lối hay léo nhéo vẫn còn. Nhất là con voi lắm mồm của Trần Hưng Ðạo.
    Trước đây, lúc Kim Em còn lóng nga lóng ngóng khi leo lên lưng voi, Cung đã nhăn như bị. Bây giờ, động tác của Kim Em đã gọn gàng, thuần thục, tưởng Cung thôi làm mình làm mẩy, không ngờ nó lại chuyển qua than thở kiểu khác:
    - Trời đất ơi! Hồi trưa bạn ăn thứ gì mà bây giờ bạn nặng như bao gạo thế?
    “Hưng Ðạo vương” rút kinh nghiệm, chả thèm tranh cãi tay đôi với con voi của mình. Ngài điềm tĩnh:
    - Mình vẫn ăn cơm như mọi ngày thôi!
    Thấy đối phương phớt tỉnh Ăng-lê, Cung tức lắm. Tức nhất là nó đã phải cong xương sống làm voi cho bọn con gái cỡi, bây giờ Quý ròm lại bắt nó cầm thêm chiếc ống cao su thò ra ngoài huơ qua huơ lại giả làm vòi, ra vẻ ta đây là voi Ban Mê Thuột thứ thiệt, thật chẳng khác nào cực hình!
    Cuộc đời bất công, ngang trái như thế làm sao Cung chịu nổi. Chỉ vì sự thành công của cả tổ mà nó đành phải gắng gượng thôi. Nhưng gắng gượng là một chuyện, còn cà khịa cái con nhỏ Kim Em đang chễm chệ trên đầu trên cổ mình kia cho bõ ghét là một chuyện khác! Cung ấm ức nhủ bụng và tinh quái hỏi tiếp:
    - Hình như nhà bạn bị cúp nước cả tuần nay phải không?
    Nhỏ Kim Em thật thà:
    - Ðâu có! Sao bạn lại hỏi thế?
    Cung cười hềnh hệch:
    - Tại tôi có cảm giác cả tuần nay bạn không tắm! Hưng Ðạo vương gì mà hôi rình à!
    Cú đòn độc của Cung làm Kim Em vừa thẹn vừa tức. Quên mình đang ngồi trên lưng voi, nó giãy đùng đùng:
    - Không được chơi trò nói xấu à nghen! Mình không có chịu đâu...
    Nhỏ Kim Em giãy mạnh quá, nó nói chưa dứt câu, “con voi” chịu không nổi đã đổ kềnh ra đất. Dưới lớp vải lập tức bật lên những tiếng la chói lói.
    Tiếng nhỏ Hiển Hoa hốt hoảng:
    - Ối, chuyện gì thế?
    Tiếng Cung ăn vạ:
    - Ối trời ơi! Cụp xương sống tôi rồi nè trời!
    Vừa la toáng, hai đứa vừa chui ra ngoài tấm vải. Trong khi đó, nhỏ Kim Em cũng lồm cồm bò dậy. Nó vừa phủi đất bám trên người vừa phân bua:
    - Tại Cung chứ bộ! Ai bảo Cung kêu tôi không tắm chi!
    Cung hừ mũi:
    - Tôi đùa một tẹo cho vui, làm gì bạn giãy đành đạch như đỉa phải vôi thế? Mai mốt ra diễn giữa lớp, bạn còn làm như vậy, tổ mình đứng hạng bét là cái chắc!
    Gặp lúc khác, Quý ròm đã toét miệng cười từ lâu rồi. Nhưng đang giữ chức “tổ trưởng” thế nhỏ Hạnh, nó không cười nổi. Nó còn phải có trách nhiệm đối với sự thành bại của cả tổ. Vì vậy, nó quắc mắt nhìn Cung:
    - Tại mày mà ra cả, còn trách ai!
    Cung dẩu môi:
    - Tao làm gì mà mày bảo tại tao?
    - Chứ gì nữa! Voi gì mà suốt ngày trêu chọc người ta! Cứ thế, mày sẽ quen miệng cho mà xem!
    - Quý ròm nói đúng đấy! - “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long gật gù hùa theo - Mày phải tập ngậm tăm đi là vừa, kẻo mai mốt lên sân khấu, mày ngứa mồm nói oang oang là hỏng bét!
    Ðang sừng sộ định cãi nhau với Quý ròm, bị Tiểu Long bồi thêm một câu, Cung chột dạ nín thinh. Nhưng lòng đầy bất mãn, nó đưa mắt nhìn nhỏ Hiển Hoa, hy vọng con nhỏ này cũng “thân phận voi” như mình sẽ lên tiếng bênh vực kẻ cùng cảnh ngộ. Nó trông đợi nhỏ Hiển Hoa mở miệng.
    Cung “cầu được ước thấy”, nhỏ Hiển Hoa mở miệng thật. Nhỏ nói:
    - Ðúng rồi đó! Cung kỳ quá, cứ trêu bạn Kim Em hoài như thế, bạn Kim Em làm sao bình tĩnh đóng vai Trần Hưng Ðạo được!
    Suýt chút nữa Cung đã té lăn quay ra đất. Nó nghiến răng ken két: Tưởng con nhỏ này nó ủng hộ mình chứ nếu nói kiểu đó thà nó im quách đi còn hơn! Thật là một con nhỏ chả ra gì! Nhưng Cung nghĩ trong đầu thế thôi chứ không dám nói ra. Tất cả mọi thành viên trong tổ đều đồng thanh phản đối nó, nó chả dại gì chống lại.
    Từ hôm đó, Cung đã thôi tìm cách trêu tức Kim Em. Và “Hưng Ðạo vương” đã thôi phải nơm nớp đối phó với con voi của mình để có thể tập trung vào diễn xuất.
    Quý ròm mừng lắm. Nhưng dù sao đấy cũng chỉ mới yên ổn phần “đối nội”. Phần “đối ngoại” còn gay go hơn.
    Ngay trong buổi tập dượt thứ ba, đúng vào lúc “quân hầu” Quý ròm đang quát tháo “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long về cái tội ngồi chình ình một đống giữa đường thì tiếng Hải quắn vang lên í ới từ trong nhà:
    - Tiểu Long ơi Tiểu Long!
    Quý ròm cau mày ngó Tiểu Long:
    - Mày có hẹn với Hải quắn hả?
    - Ðâu có!
    - Thế nó đi đâu vậy?
    Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
    - Tao cũng chả biết! Từ trước đến giờ nó chả bao giờ ghé nhà tao, không hiểu sao hôm nay lại mò đến!
    Tiếng Hải quắn lại vang lên:
    - Tiểu Long ơi, mày đang ở đâu thế?
    Quý ròm cuống quít bảo Tiểu Long:
    - Mày giấu cái rổ đi! Nó tới đây để do thám đấy!
    Rồi quay sang phía “Hưng Ðạo vương”, nó nghiêm giọng phán:
    - Kim Em leo xuống và tháo râu, tháo mão lẹ đi! Còn Cung và Hiển Hoa chui ra gấp và cuộn tấm vải lại đem giấu sau gốc chuối! Nhanh lên kẻo Hải quắn trông thấy!
    Quý ròm liệu việc như thần. Lúc Cung và Hiển Hoa từ sau bụi chuối đi ra, Tiểu Long vừa ngoác miệng mới nói được hai tiếng “Tao ở... ” thì Hải quắn đã thò đầu ra khỏi cửa sau, cười hề hề:
    - Hóa ra tụi mày ở đây!
    Rồi không đợi bọn Quý ròm hỏi lại, nó giả bộ thắc mắc:
    - Tụi mày làm gì mà tập trung hết ở đằng sau vườn thế?
    Tiểu Long ấp úng:
    - À, tụi tao đang... ngắm cảnh!
    Hải quắn nhìn quanh:
    - Cảnh ở đây có gì đẹp đâu!
    Tiểu Long nuốt nước bọt:
    - Ờ, ờ...
    Khác với Quý ròm, Tiểu Long là đứa không quen bịa chuyện. Vì vậy, còn lâu nó mới che mắt được thằng Hải quắn ranh ma. Nhác trông bộ tịch lóng ngóng của Tiểu Long, Hải quắn toét miệng cười:
    - Mày đừng có giấu tao! Tụi mày đang tập hoạt cảnh lịch sử phải không?
    Tiểu Long lại “Ờ, ờ...” một cách ngượng ngập.
    Hải quắn nheo mắt:
    - Tụi mày cứ tập tự nhiên đi!
    Quý ròm nãy giờ làm thinh, chợt hừ mũi:
    - Tụi tao tập xong rồi, đang chuẩn bị về đây!
    Quý ròm đúng là đứa phản ứng lanh lẹ, miệng mồm sắc bén. Nó nói kiểu đó, Hải quắn dù biết tỏng thằng ròm đang tìm cách đuổi khéo mình, cũng chẳng có lý do gì để kỳ kèo, nấn ná.
    Trong khi Hải quắn đang nghệt mặt tìm cách đối đáp, Quý ròm “thừa thắng xông lên”, vặn lại tay “điệp viên” của tổ 2:
    - Còn mày, mày đi đâu đây?
    - Tao hả? - Hải quắn liếm môi - Tao đi tìm Tiểu Long!
    - Mày tìm Tiểu Long làm chi?
    Ðã chuẩn bị sẵn từ trước, Hải quắn thản nhiên:
    - Chiều thứ bảy tuần tới, đội bóng lớp mình sẽ đụng nhau với đội bóng lớp 9P2, tao muốn hỏi xem Tiểu Long đã có kế hoạch đối phó gì chưa!
    Ðinh ninh đối phương sẽ cà lăm trước câu hỏi vặn của mình, không ngờ Hải quắn trớ nhanh như máy, lý do lại hết sức chính đáng, “cựu Phủ doãn phủ Khai Phong” Quý ròm hết đường “kết án”, đành ngẩn tò te.
    Ðội bóng sừng sỏ 9P2 sau trận thua đội bóng lớp 8A4 trong trận chung kết giải vô địch toàn trường tháng trước, đã rủ đội bóng của bọn Quý ròm đấu “trận phục thù” vào cuối tuần tới, điều đó hoàn toàn có thật. Hải quắn là thành viên đội tuyển lớp, cùng đá cặp với Quý ròm trên hàng tiền đạo, điều đó cũng có thật nốt. Và cũng có thật luôn chuyện Tiểu Long đang là đội trưởng đội bóng 8A4, người có tiếng nói quyết định trong việc sắp xếp đội hình và chọn lựa chiến thuật thi đấu cho cuộc đụng độ sắp tới.
    Chính vì Hải quắn lợi dụng ba cái sự có thật đó để bịa ra lý do đến đây, Quý ròm dù đi guốc trong bụng đối phương cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nó hỏi lại, giọng yếu xìu:
    - Thế sao mày không đợi sáng mai lên trường hãy bàn bạc?
    Hải quắn vò đầu, cười nhăn nhở:
    - Tao sốt ruột quá! Vì danh dự của lớp, tao phải tức tốc đi tìm Tiểu Long ngay!
    Lại thế nữa! Quý ròm rủa thầm và chẳng biết làm gì cho hả tức, nó hừ mũi một cái và quay lưng đi thẳng một mạch vô nhà.
    Thấy “đạo diễn” hầm hầm bỏ đi, các “diễn viên” Cung, Kim Em và Hiển Hoa liền nháy nhau kẻ trước người sau lục tục đi theo, bỏ mặc Tiểu Long và Hải quắn ngồi trơ lại ngoài vườn... “bàn chuyện bóng đá”.
    Ðược cô Trinh và cô Nga mời vào ban giám khảo, nhỏ Hạnh tất nhiên không được tham gia vào cuộc so tài sắp tới. Nhưng việc nó được phép góp ý chuẩn bị cho tổ 4 vẫn khiến các tổ khác lo nơm nớp. Vì vậy, hàng loạt “điệp viên” của các tổ còn lại tìm đủ mọi cách để la cà, tiếp cận với bọn Quý ròm, cố khám phá xem nhỏ Hạnh bày cho bọn này dựng nên hoạt cảnh bí hiểm gì.
    Căn nhà nhỏ bé, tuềnh toàng của Tiểu Long trước nay ít người lai vãng, bỗng nhiên khách khứa nườm nượp.
    Hải quắn ở tổ 2 mới đến tìm Tiểu Long “bàn chuyện bóng đá” hôm trước, hôm sau tới phiên nhỏ Hiền Hòa ở tổ 1 tới kiếm nhỏ Kim Em để “bàn chuyện nữ công”. Hôm sau nữa lớp phó lao động và văn thể mỹ Vành Khuyên ở tổ 3 đến gặp thằng Cung “bàn chuyện trang trí báo tường”.
    Hằng ngày gặp nhau trên lớp, không đứa nào chịu bàn, cứ đợi đến khi tổ 4 tụ tập ở nhà Tiểu Long, cả thế giới đổ xô tới bàn đủ thứ chuyện. Làm như khoảnh sân sau của nhà Tiểu Long là “phòng họp quốc tế” hay sao ấy!
    Khốn khổ cho các diễn viên tổ 4. Nhỏ Kim Em ngày nào cũng phải đội mão lên, lột mão xuống, tháo râu ra, đeo râu vào hai, ba lượt. Tiểu Long hết ném chiếc rổ xuống hố rác lại nhặt lên. Còn thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa cứ phải chui vào chui ra dưới tấm vải, gắt nhau loạn xị.
    Nhưng bọn Quý ròm chỉ đối phó được với âm mưu của tổ 1, tổ 2 và tổ 3. Tới tổ 5 thì tụi nó bó tay. Tụi “điệp viên” của ba tổ kia dù sao cũng có một tẹo lịch sự, khi vào nhà còn biết ngoác miệng kêu “Tiểu Long ới ời!”. Nhờ vậy, bọn Quý ròm mới đủ thì giờ để xóa dấu vết.
    Con nhỏ Bội Linh của tổ 5 không vậy. Nó chẳng thèm lên tiếng, cứ im ru bà rù đi tuốt ra sau vườn.
    Bọn Quý ròm đang chăm chú diễn xuất, bỗng nghe tiếng cười hi hi vang lên bên tai, ngoảnh lại đã thấy nhỏ Bội Linh đứng ngay ngách cửa dòm ra rồi.
    Không trở tay kịp, “Phạm Ngũ Lão” ngồi chết gí dưới đất, “Hưng Ðạo vương” ngồi chết điếng trên lưng voi, còn voi Cung và voi Hiển Hoa thì thóp bụng nín thở dưới tấm vải. Bên cạnh, tên lính hầu Quý ròm lông mày nhăn tít, đang loay hoay nghĩ kế thoát hiểm.
    Thấy bọn Quý ròm sững người ra nhìn mình, không nói một tiếng nào, nhỏ Bội Linh nhoẻn miệng cười tươi:
    - Các bạn tập tiếp đi chứ! Làm gì nhìn tôi chăm chăm vậy!
    “Hưng Ðạo vương” liếc tên “lính hầu” ra ý hỏi. Biết không thể ngậm tăm mãi được, Quý ròm “e hèm” một tiếng rồi hắng giọng nói:
    - Thôi, Kim Em leo xuống khỏi lưng voi đi! Cung và Hiển Hoa nữa, hai bạn cũng chui hết ra đi!
    Cả ba lập tức làm theo lệnh của Quý ròm.
    Nhỏ Bội Linh chớp chớp đôi mắt nai:
    - Ơ, các bạn không tập nữa à?
    Quý ròm khịt mũi:
    - Tập thế đủ rồi!
    Thấy Quý ròm mặt mày khó đăm đăm, coi bộ khó khai thác, nhỏ Bội Linh quay sang nhỏ Kim Em, hạ giọng hỏi dò:
    - Bạn đang đóng vai gì thế?
    Nhỏ Kim Em còn đang ngần ngừ chưa biết trả lời sao, Quý ròm đã vọt miệng đáp thay:
    - Vai Bà Triệu đấy!
    Nhỏ Bội Linh mở to mắt:
    - Bà Triệu ư?
    - Ðúng vậy! - Quý ròm gật đầu, rồi để tăng thêm tính thuyết phục, nó xổ ngay mấy câu ca dao lịch sử mới đọc được trong sách cách đây mấy bữa - Bộ bạn không nhớ câu ca dao “Ru con, con ngủ cho lành. Ðể mẹ gánh nước rửa bành cho voi. Muốn coi lên núi mà coi. Coi bà Triệu tướng cỡi voi đánh cồng” sao?
    Nghe Quý ròm xổ ca dao, nhỏ Bội Linh đã hơi xiêu xiêu. Nó nhìn tấm vải cắt theo hình con voi thằng Cung đang hì hục cuộn lại, định gật gù khen xã giao một câu, nhưng khi ngước lên, sực nhận ra chòm râu trên mặt Kim Em, nó liền ngẩn ra:
    - Bà Triệu mà có râu ư?
    Thắc mắc của Bội Linh khiến Kim Em giật thót, vội đưa tay gỡ râu xuống. Còn Quý ròm thì mặt nhăn như cắn phải ớt. Nó đáp bừa:
    - Bà Triệu tất nhiên là không có râu! Nhưng khi ra trận vẫn phải đeo râu vào để quân giặc khiếp sợ!
    - Ai bảo Quý thế? - Nhỏ Bội Linh hỏi lại, giọng bán tín bán nghi.
    - Cần gì ai bảo! - Quý ròm hấp háy mắt - Tôi hỏi bạn nè! Nếu đang đi ngoài đường, thình lình gặp phải một phụ nữ râu ria tua tủa, bạn có cảm thấy sờ sợ không?
    Nhỏ Bội Linh rụt cổ:
    - Eo ôi, nếu gặp một phụ nữ như thế thì hãi thật!
    Câu trả lời thật thà của nhỏ Bội Linh khiến Quý ròm nở từng khúc ruột. Nó vung tay, dõng dạc:
    - Ðấy! Thì quân giặc cũng thế thôi! Thấy Bà Triệu râu dài thậm thượt chễm chệ trên lưng voi, bọn giặc sẽ tưởng là người nhà trời ấy chứ! Phụ nữ trần gian làm quái gì có râu!
    Trong khi Tiểu Long, Hiển Hoa, Kim Em và Cung cố nín cười trước sự khoác lác khủng khiếp của Quý ròm thì nhỏ Bội Linh nghệt mặt tấm tắc:
    - Ừ nhỉ! Bà Triệu này mưu cao thật đấy!
    Quý ròm ưỡn ngực:
    - Còn phải nói! Nếu bà không mưu cao, làm sao người ta gọi bà là Triệu nữ vương!
    Nhỏ Bội Linh gật gù. Rồi đưa mắt nhìn chiếc rổ trên tay Tiểu Long, nó hỏi:
    - Thế còn bạn Tiểu Long đóng vai gì?
    - À, à! - Quý ròm tặc tặc lưỡi - Tiểu Long đóng vai... quân giặc!
    Một lần nữa, Quý ròm làm Bội Linh ngơ ngác:
    - Quân giặc sao chẳng cầm khí giới mà lại cầm rổ?
    Quý ròm gãi cổ:
    - Tên giặc này trước đây có khí giới đầy đủ nhưng đã bị quân ta tước hết rồi!
    - Nó đầu hàng ư?
    - Ừ, nó đầu hàng!
    Nhỏ Bội Linh vẫn chưa thỏa mãn:
    - Thế tên giặc cầm rổ để làm gì?
    - Ðể làm gì ư? - Quý ròm hít vào một hơi, cảm thấy đầu óc xoay tít. Nó vừa đáp vừa rủa thầm - Tất nhiên là để... đem mía tới dâng cho voi ăn. Cái rổ trên tay nó là rổ mía mà!
    Quý ròm là chúa chơi trò dóc tổ. Trước nay nó dóc tổ hàng tỉ lần. Nhờ vậy, nhỏ Bội Linh thắc mắc tới đâu, nó giải đáp ngay tới đó. Nó phịa chuyện nhanh như máy, mặt mày lại cứ tỉnh rụi khiến tụi bạn nó trong tổ 4 phục lăn.
    Nhỏ Bội Linh cũng phục lăn. Nhưng không phải phục Quý ròm mà phục Bà Triệu. Nó xuýt xoa:
    - Bà Triệu có uy ghê há! Ngay cả lính giặc mà cũng phải riu ríu đem mía đến dâng cho con voi của bà!
    Lần thứ hai Quý ròm ưỡn ngực:
    - Còn phải nói!
    Quý ròm ưỡn ngực trông oai vệ làm sao! Nhưng khi nhỏ Bội Linh vừa ra về thì nó thóp ngực lại, thở đánh thượt:
    - Cứ cái kiểu này thì chả biết đến bao giờ tụi mình mới tập xong hoạt cảnh!
    Nhỏ Kim Em bước lại gần Quý ròm, trấn an:
    - Tụi nó sẽ không tới quấy rầy nữa đâu?
    - Sao bạn biết?
    - Ngày mai là chủ nhật, sáng mốt tới giờ sinh hoạt chủ nhiệm, các tổ phải thi hoạt cảnh rồi. Tụi nó cũng phải lo tập dượt nữa chứ!
    - Ừ, hy vọng là vậy!
    Quý ròm chép miệng. Rồi nó quay sang Cung và Hiển Hoa:
    - Các bạn mở tấm vải ra đi!
    Cung trố mắt:
    - Chi vậy?
    - Tập tiếp chứ chi! Ðã xong đâu?
    Cung nhún vai:
    - Tao thấy hoạt cảnh của tổ mình như vậy là đạt lắm rồi. Chả cần phải dượt tới dượt lui nữa!
    - Ðược cái đầu mày! - Mặt Quý ròm lập tức sa sầm - Vòi voi của người ta cuộn lên cuộn xuống, ngoắt tới ngoắt lui trông hào hùng, khí thế, còn vòi voi của mày suốt ngày kéo lê sát đất cứ như xẩm tìm bạc cắc mà dám bảo là được! Hưng Ðạo vương mà cỡi một con voi như mày chắc đánh đâu thua đó quá!
    Lời phê bình của Quý ròm làm Cung nổi nóng. Nó giở “chiêu” quen thuộc:
    - Mày ngon mày làm voi đi, để tao làm lính hầu cho!
    - Thôi, thôi! - Tiểu Long vội can gián - Còn hai hôm nữa là thi rồi, tụi mày không lo tập, ở đó mà cãi với cọ!
    Cung vẫn chưa nguôi tức:
    - Chui trong tấm vải nóng thí mồ, lại đội cái “bà” Trần Hưng Ðạo nặng gần một tạ kia như rùa đội bia, sức đâu mà đưa cái vòi cuộn lên cuộn xuống, ngoắt tới ngoắt lui cho khí thế! Hừ, cứ toàn là nói trạng!
    Thấy Cung nói cũng có lý, Quý ròm làm thinh. Nhưng nhỏ Kim Em nhất quyết không nhịn.
    - Này, này! - Nó quắc mắt nhìn Cung - Bạn muốn thì tôi nhường cho bạn làm Trần Hưng Ðạo đó, để tôi xuống làm voi cho! Mới tập với nhau có bốn, năm ngày mà bạn đã móc ngoéo tôi cả trăm lần rồi đấy nhé! Mà chính bạn đề nghị tôi đóng vai Trần Hưng Ðạo chứ ai!
    Một lần nữa, “Phạm Ngũ Lão” Tiểu Long lại phải nhăn nhó giảng hòa:
    - Thôi, thôi...
    Tổ 3 của lớp trưởng Xuyến Chi ngồi ở hai dãy bàn trên cùng bên phải, gần cửa ra vào. Lúc này một cái bàn đã được kéo ra sát cửa, quay mặt vào trong, đối diện với “sân khấu”, để ban giám khảo ngồi quan sát.
    Thằng Bá, thằng Ðặng Ðạo và nhỏ Vành Khuyên phải xuống ngồi chung với Xuyến Chi, Tú Anh và thằng Phước ở bàn sau. Sáu đứa chen chúc một ghế, gặp lúc bình thường tụi nó đã cằn nhằn điếc tai cả lớp rồi nhưng vì cuộc thi hoạt cảnh lịch sử sắp bắt đầu, tụi nó chẳng còn tâm trí đâu mà khiếu nại lôi thôi.
    Chờ cả lớp ổn định đâu đó xong xuôi, cô Trinh từ tốn nói:
    - Cô tin rằng cả tuần nay, các em đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Các em chắc chắn đã xem sách, đã nghiên cứu tài liệu, kiến thức về lịch sử dĩ nhiên đã được củng cố và nâng lên rất nhiều...
    Cô ngừng lại một chút rồi thong thả tiếp:
    - Bây giờ nếu một tổ diễn hoạt cảnh lịch sử, chắc chắn không tổ này thì tổ khác đã có thể nói ra vanh vách đó là sự kiện nào!
    Cô Trinh lại ngừng lại. Và sau khi đưa mắt nhìn khắp lớp một lượt, cô nghiêm giọng tuyên bố:
    - Vì vậy, để cuộc thi tăng phần hấp dẫn, ban giám khảo gồm cô, cô Nga và em Hạnh đã thống nhất thế này: Tổ 1 diễn thì tổ 2 giải đáp, tổ 2 diễn thì tổ 3 giải đáp, cứ thế lần lượt đến tổ cuối cùng. Khi nào tổ được chỉ định không giải đáp được thì các tổ khác được quyền giơ tay trả lời thay, các em đồng ý không?
    Cả lớp nhao nhao:
    - Ðồng ý! Ðồng ý, cô!
    Cô Trinh mỉm cười:
    - Nếu các em không có ý kiến gì thì mời tổ 5 lên “sân khấu”!
    Lời mời của cô khiến tổ 5 ngơ ngác. Minh Vương liếm môi:
    - Tổ 1 lên trước chứ cô!
    - Không! - Cô Nga hắng giọng đáp thay - Tổ 1 là tổ giải đáp trước chứ không phải diễn trước!
    Nghe ban giám khảo nói vậy, Minh Vương không khiếu nại nữa. Nó quay sang bàn thằng Lâm, đưa tay ngoắt:
    - Các bạn qua hết bên này đi!
    Lâm, Quới Lương và nhỏ Bội Linh lục đục đứng lên khỏi ghế và nối đuôi bước qua bàn Minh Vương, Hải Ngọc và Ðỗ Lễ.
    Ðỗ Lễ lôi ra từ trong ngăn bàn một chiếc mão, một đôi hia và một chiếc áo rộng thùng thình, phủ giấy màu sặc sỡ đưa cho Minh Vương.
    Bất chấp các tổ khác tò mò quay đầu nhìn, Minh Vương mặc áo, đội mão, đi hia rồi dẫn đầu cả tổ khệnh khạng tiến lên bảng.
    Hải quắn vỗ tay reo:
    - A, Tần Thủy Hoàng!
    Thằng Quang gân cổ:
    - Giống hệt Bàng Thái sư!
    - Im lặng! Im lặng nào! - Cô Trinh gõ tay xuống bàn.
    Tổ 5 tiến lên ngang chiếc bàn ban giám khảo ngồi thì Lâm và Quới Lương thình lình vọt ra ngoài hành lang.
    Cả lớp ngạc nhiên chưa biết hai đứa này đi đâu thì đã thấy chúng từ ngoài thò đầu vào, đứa cửa trước đứa cửa sau, hò reo ỏm tỏi.
    Tiểu Long quay sang Quý ròm:
    - Tụi nó làm gì thế hở mày?
    Quý ròm nhíu mày:
    - Chắc tụi nó giả làm quân giặc!
    Quý ròm nói đúng phóc. Ở trên bảng, vừa nghe tiếng hò reo như sấm của Lâm và Quới Lương, Minh Vương và những đứa còn lại tỏ vẻ bồn chồn, lo lắng tợn.
    Minh Vương đứng giữa, đầu quay bốn phía nhìn dáo dác. Tụi Ðỗ Lễ, Hải Ngọc và Bội Linh cũng thấp tha thấp thỏm không yên.
    Ở bên ngoài, Lâm và Quới Lương, hai đứa trong băng “tứ quậy” ngoác mồm hò hét liên tục. Chưa bao giờ được “quậy” một cách hợp pháp như thế, hai đứa tha hồ rống hết cỡ. Nếu ban giám khảo không quy định hoạt cảnh của mỗi tổ chỉ được kéo dài tối đa mười phút, chắc hai thằng này sẽ hò reo đến tối.
    Tụi Minh Vương bốn đứa sau khi dòm quanh quất liền chụm đầu lại bàn bạc. Minh Vương nói gì đó, Ðỗ Lễ mấp máy môi đáp lại. Chả rõ Ðỗ Lễ nói gì, chỉ thấy sau đó Minh Vương cởi áo, mão, hia đưa cho Ðỗ Lễ mặc. Xong, Ðỗ Lễ dẫn Hải Ngọc đi một ngả, Minh Vương dẫn Bội Linh đi một ngả khác.
    Bốn đứa đi hai ngả nhưng đều vòng trở về chỗ ngồi của tổ 5 ở cuối lớp.
    Thấy tổ mình rút đi hết, Lâm và Quới Lương lật đật chạy trở vô lớp, lần về chỗ cũ.
    Ðợi tổ 5 ổn định xong xuôi, cô Trinh nhìn về phía tổ 1:
    - Các em ở tổ 1 đã xem kỹ hoạt cảnh vừa rồi chưa?
    - Dạ, rồi ạ!
    - Thế các em có biết hoạt cảnh của tổ 5 diễn tả sự kiện gì không?
    - Thưa cô biết ạ! - Tần đứng lên - Ðó là chuyện Lê Lai cứu chúa, thưa cô!
    - Ðúng rồi! - Cô Trinh gật đầu - Thế cứu chúa là cứu ai?
    - Dạ, cứu Lê Lợi ạ!
    Thấy tổ trưởng của mình trả lời ngắn gọn quá, chả bõ công “dùi mài kinh sử” cả tuần nay, Dưỡng đứng dậy, hùng hồn:
    - Thưa cô, năm 1419 sau khi đánh lấy đồn Nga Lạc ở Thanh Hóa, giết được tướng nhà Minh là Nguyễn Sao, vì quân mã còn ít, Bình định vương Lê Lợi lui quân về cố thủ ở Chí Linh. Quân Minh liền đem quân tới vây đánh. Trong cơn nguy cấp, Lê Lai liều mình vì nước, xin mặc áo ngự bào giả làm Lê Lợi để đánh lừa quân giặc. Giặc trúng kế, tưởng Lê Lai là Bình định vương thật, xúm nhau vây đánh và sau khi giết được ông, giặc liền rút quân, nhờ vậy Lê Lợi mới chạy thoát ạ!
    Cô Trinh gật gù:
    - Giỏi lắm! Các em nhớ sử như thế thật đáng khen!
    Ðược cô khen, Dưỡng nở từng khúc ruột. Nó đưa mắt nhìn quanh, sung sướng và hãnh diện.
    Thấy vậy, Quang không chịu thua. Nó giơ tay:
    - Thưa cô, do chuyện này dân gian mới có câu “Hăm mốt Lê Lai, hăm hai Lê Lợi” đấy ạ!
    Cô Trinh đưa mắt nhìn Quang:
    - Thế em có hiểu câu đó có ý nghĩa gì không?
    Quang nhanh nhẩu:
    - Thưa cô, hiểu ạ! 22 tháng 8 âm lịch là giỗ Lê Lợi, và dân ta làm giỗ Lê Lai ngay trước ngày giỗ Lê Lợi để ghi nhớ công ơn của người anh hùng vì nước quên mình ạ!
    - Hay lắm! - Cô Trinh vừa nói vừa vẫy tay - Thôi, các em ngồi xuống đi! Cô cho tổ l điểm mười!
    Quang mãn nguyện ngồi xuống. Mẩu chuyện Lê Lai cứu chúa này chính tổ nó đã định dựng thành hoạt cảnh chứ đâu! Dù cuối cùng tổ trưởng Tần quyết định chọn mẩu chuyện Nguyễn Tri Phương tuẫn tiết, sáu đứa tụi nó vẫn nhớ vanh vách những chi tiết quanh ông Lê Lai này.
    Nhưng Quang không có nhiều thời gian để tận hưởng nỗi hoan hỉ của mình. Nó còn đang mơ màng thì Tần đã giục:
    - Chuẩn bị lên kìa mày!
    Quang sực nhớ tới nhiệm vụ trước mắt, vội ngả người ra băng ghế.
    Nó đang đóng vai Nguyễn Tri Phương. Ngày 19-11-1873, đại úy Francis Garnier vâng lệnh Thống đốc Nam Kỳ lúc bấy giờ là thiếu tướng hải quân Dupré đem quân đánh úp thành Hà Nội. Nguyễn Tri Phương đang trông coi việc binh ở Bắc kỳ, nghe tiếng đại bác bắn phá liền cùng con mình là phò mã Nguyễn Lâm lên thành trấn giữ cửa Ðông và cửa Nam. Ðược gần một giờ đồng hồ thì thành vỡ, phò mã Nguyễn Lâm tử trận tại chỗ còn Nguyễn Tri Phương bị thương nặng. Quân Pháp đem ông xuống tàu cứu chữa nhưng ông một mực không chịu ăn uống, không chịu uống thuốc, không chịu để giặc băng bó, quyết nhịn đói chịu đau mà chết theo thành.
    Tấm gương trung liệt, một lòng vì nước đó của Nguyễn Tri Phương rốt cuộc đã bị thằng Quang làm cho méo mó đến thảm hại.
    Nó nằm trên chiếc ghế dài, được hai con nhỏ An Dung và Việt Hà cùng tổ khiêng đặt giữa lớp. Nguyễn Tri Phương thật dù đau đến rứt thịt chắc cũng chẳng mở miệng kêu la một tiếng. Còn Quang thì rên như bộng, chốc chốc lại co giật, giãy giụa cứ như người bị động kinh.
    Khi hai tên “giặc Pháp” Tần và Dưỡng dẫn “cô y tá” Hiền Hòa đến xức thuốc, Quang chân đá tay gạt hệt như Võ Tòng đang đả hổ, đến nỗi nhỏ Hiền Hòa lỡ dại đứng sát chiếc “băng ca” bị Quang tung một cước, không kịp tránh, té lăn ra đất khiến cả lớp cười ồ.
    Nhưng dù vậy, tụi bạn trong lớp đều biết tỏng đó là cảnh Nguyễn Tri Phương không thèm để kẻ thù săn sóc, cứu chữa.
    Do đó, khi cô Trinh vừa hỏi “Các em ở tổ 2 đã xem kỹ hoạt cảnh vừa rồi chưa?”, nhỏ Lan Kiều tổ trưởng tổ 2 đã đứng lên đáp ngay, không cần đợi cô hỏi tiếp “Thế các em có biết hoạt cảnh của tổ 1 diễn tả sự kiện gì không?”:
    - Thưa cô, đó là cảnh Nguyễn Tri Phương bị sa vào tay giặc Pháp, thà nhịn đói chịu đau mà chết ạ!
    Cô Nga hỏi:
    - Thế lúc đó Nguyễn Tri Phương đang giữ thành nào?
    - Thưa cô, thành Hà Nội ạ!
    - Nguyễn Tri Phương cùng ai giữ thành?
    - Thưa cô, phò mã Nguyễn Lâm ạ!
    - Phò mã Nguyễn Lâm là ai?
    Nhỏ Lan Kiều vẫn không nao núng:
    - Thưa, là con của Nguyễn Tri Phương!
    Cô Nga có vẻ muốn thử tài tổ trưởng tổ 2 đến cùng. Cô mỉm cười:
    - Con của Nguyễn Tri Phương sao lại gọi là phò mã?
    Tới đây thì Lan Kiều chết đứng. Tổ nó đã đọc đi đọc lại mẩu chuyện này nhiều lần, nhưng khổ nỗi chẳng đứa nào buồn thắc mắc tại sao Nguyễn Lâm được gọi là phò mã.
    Lan Kiều đưa mắt nhìn các thành viên tổ mình. Nhưng đáp lại ánh mắt cầu cứu của nó là cái khịt mũi của Quốc Ân, cái ngó lơ của Lệ Hằng và sự làm thinh của Quỳnh Như, Chí Mỹ.
    Chỉ có Hải quắn là hùng hổ. Nó giơ tay:
    - Thưa cô, sở dĩ Nguyễn Lâm được gọi là phò mã vì Nguyễn Lâm lấy công chúa ạ!
    Hải quắn là đứa không sợ trời sợ đất. “Hễ phò mã dứt khoát là chồng của công chúa!”, nó nghĩ vậy và mở miệng đáp bừa. Không ngờ cô Nga gật đầu:
    - Ðúng rồi! Em giỏi lắm!
    Hải quắn làm cả lớp ngạc nhiên quá đỗi. Nhưng Hải quắn chỉ có thể làm mọi người ngạc nhiên đến thế. Ðến khi cô Nga hỏi tiếp:
    - Thế em có biết Nguyễn Lâm lấy công chúa nào không?
    Thì nó có muốn đáp bừa cũng chẳng biết đường nào mà đáp.
    - Dạ không ạ! - Hải quắn xụi lơ.
    Cô Nga nhìn khắp lớp:
    - Tổ nào có thể trả lời được câu hỏi này?
    Cô Nga nhắc lại câu hỏi đến hai lần, cả lớp vẫn im ru. Chỉ có thằng Lâm ngứa miệng bô bô:
    - Cô hỏi phò mã Trần Thế Mỹ trong phim Bao Thanh Thiên tụi em may ra mới biết, chứ phò mã Nguyễn Lâm thì tụi em chịu thua ạ!
    Cô Nga quay sang nhỏ Hạnh:
    - Em có thể nói cho các bạn biết không?
    Nhỏ Hạnh hắng giọng:
    - Thưa cô, Nguyễn Lâm là con thứ hai của Nguyễn Tri Phương, được vua Tự Ðức gả em gái là công chúa Ðồng Xuân đồng thời phong làm Phò mã Ðô úy nên được gọi là phò mã Nguyễn Lâm ạ!
    Cô Nga quay xuống lớp:
    - Các em thấy chưa! Học sử, hễ thấy sự kiện hay chi tiết nào kỳ lạ hay bất thường, các em nên tra cứu, tìm hiểu đến nơi đến chốn như vậy mới được...
    - A!
    Cô Nga đang nói nửa chừng, thằng Cung ở tổ 4 bỗng buột miệng “a” lên một tiếng khiến cả lớp giật mình quay đầu dòm.
    Cô Nga nhìn Cung:
    - Gì vậy em?
    Cung lóng ngóng đứng lên khỏi ghế và đưa tay gãi đầu:
    - Thưa cô, nhà em ở trên đường Nguyễn Tri Phương, bây giờ nhớ lại em mới hiểu tại sao đường Nguyễn Lâm nằm kế đường Nguyễn Tri Phương. Trước nay em đâu có biết ông Nguyễn Lâm này là ai, thì ra ổng là con của ông Nguyễn Tri Phương!
    Thấy Cung thật thà thú nhận sự kém hiểu biết của mình, Lâm bất giác nổi máu hiếu thắng. Nó “xì” một tiếng, lên mặt:
    - Chuyện đó ai mà chẳng biết! Ðường Nguyễn Tri Phương nằm kế hai con đường Nguyễn Lâm và Nguyễn Kim, tất nhiên họ là ba cha con rồi! Khi nãy bạn Hạnh nói Nguyễn Lâm là con thứ hai của Nguyễn Tri Phương, Nguyễn Kim đương nhiên là con thứ nhất!
    Trong lớp hầu như không đứa nào biết lai lịch của ông Nguyễn Kim lạ hoắc này. Nghe Lâm thao thao, tụi nó phục lăn, mặt mày đứa nào đứa nấy thoắt lộ vẻ ngẩn ngơ. Thấy vậy, Lâm quay đầu nhìn bốn phía, mặt hiu hiu tự đắc.
    Nhưng cô Nga đã làm Lâm cụt hứng ngay tút xuỵt. Cô nói:
    - Em Lâm nhầm rồi! Nguyễn Tri Phương sống ở triều Nguyễn, còn Nguyễn Kim sống ở triều Hậu Lê, làm sao họ là hai cha con được!
    Lời phản bác của cô Nga làm Lâm tẽn tò. Không kịp đợi cô giáo ra hiệu, nó lật đật ngồi xuống để che giấu sự ngượng ngập giữa những tràng cười ngặt nghẽo nổ ra chung quanh.
    - Các em giữ trật tự đi! - Cô Trinh gõ tay xuống bàn - Chuyện đó chẳng có gì đáng cười. Cô hy vọng sau mỗi lần nhầm lẫn như vậy, các em sẽ nhớ kỹ hơn!
    Cô ngừng lại, quay sang trao đổi với cô Nga một hồi rồi dõng dạc tuyên bố:
    - Tổ 2 tuy không giải thích được tại sao Nguyễn Lâm được gọi là phò mã, nhưng về cơ bản đã nói đúng tên sự kiện tổ 1 vừa trình bày, do đó ban giám khảo quyết định cho tổ 2 điểm mười!
    Phán quyết của cô Trinh khiến vẻ mặt căng thẳng, lo âu của các thành viên tổ 2 lập tức tươi lên roi rói. Sáu đứa vỗ tay rào rào. Hải quắn đập bàn, nịnh nọt:
    - Ban giám khảo thật là anh minh, sáng suốt, không hổ là trời xanh...
    - Thôi, thôi, đủ rồi! - Cô Trinh giơ tay ra hiệu im lặng - Bây giờ tới lượt các em đấy! Chuẩn bị bước lên đi!



    Hết
    ***************

    Comment

    Working...
    X