Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

....Hắn......thật.....vÔ Tình......!

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • ....Hắn......thật.....vÔ Tình......!


    Câu chuyên mà tôi muốn kể, nó bắt đầu từ đâu

    Câu chuyện nầy dữa trên một câu chuyện có thật 100%99




    Hắn thật sự là một con người thật ra là quả vô tình, hắn chỉ biết sống cho hắn mà thôi,
    Như vậy hắn có thật là quả ích kỷ không?

    Nếu chúng ta muốn biết về hắn thì chúng ta hay quay ngược trỡ về quả khử một quảng đời xa xưa của hắn đi

    Ngày đó thật lâu lắm rồi,
    Hắn chính tề trong bộ đồ còn ngỡi mùi vải mới,(mùi nước màu nhuộn đồ)
    Quần tây vải thô,áo sơ mi trắng mới may!
    (Hắn được cha mẹ hắn gởi cho cô buôn thịt heo, thịt bò từ thành phố đưa xuống bán ở chợ quê hắn, đó là cô Tâm)

    Cha mẹ hắn và 6 người anh chị hắn tiến hắn ra quốc lộ 13, để đón xe đò chạy từ bến xe tỉnh Bình Long, xuống Sài Gòn để đi học tiếp,
    Vì hắn mới được nhận học bổng của các nhà từ thiện ở nước ngoài,
    Tỉnh ra thì hắn cũng là một học sinh ưu tú của trường trung học ở quận chớ bộ,
    (Vì những người cha mẹ của Việt Nam, thường có cái sui nghĩ chung là,
    Nếu cái đứa nó giỏi toán, thì môn nào nó cũng giỏi,
    nhưng cha mẹ hắn đâu biết rằng, hắn làm luận văn thường được trứng gà, hay nữa trứng vịt, nữa cái cây,(nghĩa là 0/10)

    Nhưng dù hắn được trứng gà, nhưng toán hắn vẫn 19.5/20, Chắc vì các vị giảo sự còn để lại một nữa điểm nữa cho các ngài hay sao, mà hắn ít khi được lắm 20/20,
    Dù nhiều khi hắn cổ gắng làm bài thật sạch,không quạch, gạch tùm lum, tả lá,
    Nhưng những bài toán đó hắn chỉ được phê thêm câu
    -"bài làm của em có tiến bộ,
    Nhưng vị giáo sư vẫn như cái mấy đã ghi sẵn sổ điểm của nó rồi,
    Vẫn 19,5, hay tốt lắm thì cũng 19,7, là hết cở,
    Nhiều khi hắn cũng giận và nghĩ,
    -"Ổng làm như,cho 20/20 là bằng ổng không bằng,

    Nhưng đó là một lúc hắn nghĩ vậy thôi,chớ thật ra tỉnh hắn mau quên lắm,

    Hôm nay hắn cầm xếp hồ sơ gia đình bảo lánh, cho hắn còn được tiếp tục ăn học, để từ dã gia đình anh chị em,
    Bạn bè ở ngôi trường trung học ở tỉnh lũy nghèo,và sống trong bom đạn nầy,
    Năm đó là năm 1971,

    Hôm nay có những người đưa tiến hắn
    Cha mẹ,
    Chồng và 3 đứa con của anh chị ba hắn(sao nghèo mà ham đẻ quả,trong lúc đó chị ba hắn mới 22 tuổi, mà đã 3 đứa con rồi,À quên hôm đó anh ba của hắn mới được nghĩ phép,vì chị ba hắn để đứa thứ 4),
    Nhưng hôm đó thiếu anh hai của hắn, vì anh hai hắn còn ở chiến trận, Cho đến bây giờ gần 1 thể kỷ rồi, hắn cũng không bao giờ được gặp lại anh hai hắn,
    Anh hai của hắn, được cha mẹ hắn sinh ra trên đời,lớn lên đi học,và ra đi làm nhiệm vụ của người trai trẻ, cho đất nước,khi anh hai hắn ra đi bỏ lại sau lưng những người thương tiếc,cha mẹ hắn, và những người em còn nhỏ dại,
    Anh hai hắn hy sinh, tuổi còn rất trẻ, không còn dấu vết dì để lại, chỉ còn gia đình hắn, hàng năm, nhớ lại ngày giỗ,
    Em gái hắn hôm đó cũng không có,vì em gái hắn mới lấy chồng, nên theo chồng đi đánh trận luôn,(Vì con gái ở quê, 16 tuổi phải lấy chồng, thời loạn, trai thiếu gái thừ, nêu không lấy chồng sớm, thì bị mang tiếng ở giá(từ vùng quê họ hay gọi là,(ê bà đó ngồi cồn, hay bà đó ế chồng, hay nữa bà đó bị hâm, dù cô gái đó mới chỉ độ 20 tuổi xuân xanh)
    Còn 2 đứa em hắn nữa, cả 2 đứa hôm đó còn phải đi học
    Cô Long, cô ruột hắn, năm đó cô Long cũng 23 tuổi rồi, nhưng cô Long vẫn còn ở vậy, Không biết hồi cô Long 16 tuổi có ai đến hỏi cô không? sao đến bây giờ cô mãi chưa có chồng,
    Hôm đó cô đi cất hàng ở chợ xã, về bán ở chợ quê, sẵn dịp cô tiến hắn đi học xa luôn,
    Bạn hắn có những đứa nào,
    Thằng Tuấn,nó có vợ và 2 con, nó chết trận tháng 4 năm 75, ngày dất nước đưởc giải phóng,
    Nhưng vợ nó vẫn sống cuộc đời cô phụ vùng quê nghèo, 2 con của nó chỉ biết người cha anh hùng trên tấm hình chụp lúc cha của tụi nó vào lính, mấy đứa nhỏ chỉ biết dành một tình thương thiêng liêng cho ngươi, vào những ngày ông bà nội và mẹ nó làm giỗ cha tụi nó,
    Phượng Và Khanh,
    Phượng có chồng và bây giờ Phương vẫn sống ở Mỹ,(cũng cách đây mấy năm hắn có gặp lại Phượng cô bạn học trường trung học tỉnh lũy,bây giờ không phải như cô Phương thơ ngây ngày xưa,)
    Khanh có chồng,được 5 đứa con,
    Vợ chồng Khanh vẫn bám vùng quê nghèo để sống, Nhưng suộc sống của vợ chồng Khanh còn sung sướng hơn những mảnh đời nghèo khác ở vùng quê,
    Vì hồi phong trào vượt biển, con trai Khanh đi canh me(canh me, đó là từ người ta ảm chi cho những người không có tiền, họ xuống vùng biển nới có tổ chức đi vượt biển, họ theo đoàn người đi, trong lúc hỗn độn, họ nhãy lên thuyền ,có lúc đi được có lúc bị sô rơi xuống biển, có người bị chết đuổi, vì không biết bơi, có người bơi được vào bờ, hắn cũng là những sổ trong những người được gọi là canh me),


    Còn tiếp
    Last edited by whitesky; 23-12-2009, 03:34 PM.




  • #2


    ....Hăn......thật.....vÔ tiNh......!

    Câu chuyên mà tôi muốn kể, nó bắt đầu từ đâu.....?


    À hôm đó còn một người đứa tiến hắn nữa đó là chú Đức

    Ông được người ta đặt cho biệt danh là là Đức Nọc,
    Nhiều khi người ta quên mất tên tục của ông là Đức, mà người ta chỉ gọi suôn là ông Nọc
    Vì đâu mà có tên Nọc?

    Chú Đức ở cạnh nhà hắn,Chú có 3 chuồng heo,
    Một chuồng heo mẹ
    Một chuồng heo con
    Và thêm nữa một chuồng heo cha,
    Không biết con heo cha nầy làm cha mây đời rồi,mà ở đâu heo mẹ cần là họ chạy lại,(vì hồi đó đâu có điện thoại như bây giờ,)nhà chú Đức,
    Nhiều khi hắn ở bên nhà nghe có bà gọi
    -"Ông Nọc ơi! đi cho tui một cũ coi,
    hay lịch sử hơn, họ nó
    -"Ông Nọc ơi! con "lợn xề" tui nó đòi rồi, nhờ ông tốt giống dùm,
    hay dễ hiểu hơn nữa
    -"Con nọc nhà ông hôm nay đã uống bia chưa, đi cho con mái nhà tui một chặp!
    Lần đầu tiên hắn mới nghe, hắn không hiểu là bà nầy nhờ ông Đức làm gì một cũ,
    Hắn hỏi mẹ hắn, mẹ hắn còn úp mở nói,
    -"Ôi ba cái chuyện heo gà đó mà!

    Hôm nay chú ấy cũng ra xã cấy giống cho nhà ai, nên chú cũng ghé vào chúc tốt lành cho hắn một câu
    -"Học thành tài, đi kiệu về làng,vẽ vang giòng họ, nỡ mặt nỡ mày chòm xóm!
    và chú cũng vội vội dẫn con nọc nhà chú ra đi!
    Nhiều khi hắn cũng đâm ghét con nọc nhà chú Đức,
    Cái mặt thì vễnh lên,2 cái răng thì chìa ra,cái miệng thì cử kêu ục ục,
    Nhiều khi ở vườn nhà chú thả nó ra, nó ũi lẫn đất vườn nhà hắn luôn, hắn chạy ra đuỗi ít khi con nọc chịu đi liền,
    Nó còn dễn cái mặt mũi gãy lên nhìn hắn, một hồi rồi mới ngoãy cái đit bò mộng bỏ đi,
    Con heo nọc ăn dơ ở bấn, mặc dù những ngày hè hắn ở nhà,
    hắn ở bên nhà vào những buổi trưa hè nắng oi bức, hắn vẫn thấy chị Liên con nhà chú Đức tắm cho con nọc,mà hắn vẫn ngởi được một mùi khỏ chịu, vô tình khi con heo nọc đi qua người hắn, nên hắn đâm ghét con heo nọc nhà chú Đức luôn



    Merry Christmas

    Last edited by whitesky; 19-12-2009, 12:19 PM.



    Comment


    • #3

      Hôm nay hắn đang ngồi nghĩ sui về quảng đời 30 năm trước đó

      Hắn không còn nhớ ngày đó cha mẹ hắn dẵn dò gì vởi hắn nữa, Vì trong đâu hắn lúc đó đang sui nghĩ mông lung,
      Cô Tâm bán hàng thịt ở chợ xã, mẹ hắn có quen biết cô Tâm, là vì mỗi khi nhà hắn có tiệc tùng gì mới ghé hàng thịt của cô Tâm mua thôi, chớ nhà hắn làm gì để được làm họ hàng vởi cô Tâm,
      vì mỗi khi nhà có tiệc, hắn mới chạy xe đạp chở mẹ hắn ra chợ xã để mua những món hàng mà ở chợ quê hắn không có,
      Lúc mẹ hắn nghé hàng thịt cô Tâm, nhiều khi thấy cô Tâm ngồi đếm tiền,hắn nghĩ,
      "Sao cô Tâm nhiều tiền vây? cổ làm sao tiêu hết sổ tiền mà cô đang đếm,nào là tiền giấy, tiền cắc bằng đông,hắn chỉ nhận biết được mặt tiền đồng là đồng 5 đồng,vì đồng 5 đồng như ngôi sao 5 cánh, cũng vì đồng tiền nầy mẹ hắn hay đưa cho hắn qua quan của cô Long mua bột ngọt hay đường muốn khi mẹ hắn làm bếp bị thiếu những món nầy,
      Còn ngoài ra hắn chưa bao giờ được nhìn thấy những đồng tiền mà cô Tâm ngồi đếm trên miếng chiếu hoa, trãi trên chiếc giường cô để gần bên những món hàng tạp hảo mà cô bày ra bán,
      Từ hôm mẹ nhờ cô Tâm dẫn hắn vào Sài Gòn đến giờ, thì hắn cũng hay ra phụ giúp cô Tâm nhiều chuyện vặt trong nhà,
      Nhiều khi cô cũng nhờ hắn giúp cô phụ cọng tiền trong ngày cô bán được,
      Hồi đó vởi sổ tiền cô Tâm bán được trong ngày mà hắn cọng được,đổi vởi hắn 5.000 đồng,(tiền VNCH)là cả một gia tài của cả gia đình hắn,hắn nghĩ,
      "Sao ở trên đời có người lắm của nhiều tiền vây?"
      ........................



      Chuyện kể nầy viết trước ngày lễ giảng sinh, nên hay post hinh christmas
      Còn tiếp
      chuyện dài
      Last edited by whitesky; 19-12-2009, 05:17 PM.



      Comment


      • #4

        Anh Tuấn bạn hắn!
        Con Trang dựt con chim sẽ nướng của hắn!

        Đáng lý hắn phải gọi bằng anh, Vì anh Tuấn còn lớn hơn tuổi chị Ba hắn nữa,
        Nhưng tại vì Tuấn vừa bạn học, mà lại bạn cùng xóm,
        Từ hồi 2 đứa con chơi bắn bi,
        Tuấn rất giỏi làm nạng cao su, để bắn chim,
        Ở quê hắn rất nhiều chim sẽ,
        Tuấn làm nạng cao su thường cho hắn cái tốt, dù lâu hắn mới góp vốn vào mây sơi giây thun,(nhiều khi hắn ăn cắt giấy thun luồn quần của mẹ và chị Ba hắn để trong cái rổ kim chỉ,Nhiều khi chị Ba hắn mới may được cái guần đen vải xa sị,khi nó thấy chị Ba nó lục tung cái rổ chỉ may đồ lên, bà hét toảng lên, dù hắn đã chạy xa rồi, nhưng hắn vẫn còn nghe giọng chị Ba hắn la oai oai,
        -"Vượng đâu, giây thun luồng quần của tao đâu rồi,Tao mới mua hôm qua ở chợ xã mà,mấy có lấy đưa cho ai làm nọ bắn chim, thì trả lại cho tao,để tao luồng quần,
        Chị Ba hắn vẫn còn rẻo gọi, mà hắn đã chạy xa lắm rồi, nên không nghe được nữa,
        (Vì hắn có nghe đầu hồi đó Tuấn có muốn đi hỏi chị Ba hắn làm vợ,Nhưng tôi là chị Ba hắn được mệnh danh là Kim cổ cò,sao chị Ba hắn cao mà cái cổ chị ấy cũng dài nữa,
        Mà trong lúc đó Tuấn chỉ đứng chưa tới tai chị Ba,
        Hồi đó mẹ của hắn cử sợ cô con gái cổ cò của mẹ bị ế chồng, vì trai làng ai cũng không đọ vai cùng chị Ba hắn được,
        Nhưng hỏi ra thì chắc nhà hắn là giòng họ vởi cây xào sao, mà 6 anh chị em hắn ai cũng cao,
        NHư anh hai hắn tên Lương, người trong làng cử gọi anh hai hắn là Lương cao, hay Hai cao,
        Chị ba hắn tên Kim, người ta gọi Kim cò, hay Kim cổ cò,
        Hắn tên Vượng, họ gọi Vượng xào, hay Vượng ròm,
        Em gái hắn tên Chi, họ gọi Chi thang, hay Chi còm,Chắc vì em gái hắn sợ cao,hơn người ta nên nó cử đi còm còm,
        Có người còn nói độc miệng là,
        Nhà ông Hưởng mà có vườn cau, vườn dưa thì khỏi phải mua thang, để hải dừa,
        Mỗi lần nghe vậy hắn cũng buồn cho chị và em gái hắn lắm,sợ bị ế chồng sao,
        Trai làng nào có ai cao hơn chị nó đâu,
        Như vậy mà anh Tuấn rất yêu chị Ba của hắn,nhưng cha mẹ anh Tuấn không chịu cưới chi hắn,
        Lúc đó chị Ba hắn cũng gần 17 tuổi rồi,Nếu mà rợt luốt đám nầy, thì chị Ba hắn sẽ lại nối gót chân cô Long,Hán cũng rất tội chị Ba hắn lắm,nhưng chị Ba hắn cử đòi lại giây thung bắn nạng của hắn thì hắn cũng không muốn tội cho chị Ba hắn nữa,
        NHưng không ngờ anh ba anh rể hắn từ đâu tới,
        Năm 1967,1969, chiến trận trên vùng quê nó ở bùng nổ, anh Ba hắn là một anh lính nhãy dù, đội mũ đỏ,( anh Ba hắn lại là con của mấy bà "sơ",anh Ba hắn xuất thân từ cô nhi viện ra,của mấy bà sơ!
        Một chiều đẹp trời đại đội của anh Ba hắn dừng chân và ghé vô nhà hắn xin nước để nấu cơm,Lúc đó chị Ba hắn đang kín nước dưởi giếng lên để nấu nồi cám heo,anh ba hắn lại xin nước,
        -"Cô ơi cho cho bọn tôi xin mấy gàu nước để nấu cơm chiều,
        Chị Ba nhắn ngước mắt lên, gặp ánh mắt của anh Ba hắn, từ đó tiếng xét ái tình ràng buộc hai người,cho đến ngày hắn từ giã để lên Sài Gòn đi học, thì anh chị Ba hắn vừa tròn 4 đứa,
        Chị hắn sinh năm một
        mấy người ở quê nói chị hắn
        -" cái háng nó cao nên tròn tròn năm một,con chị biết bò thì lòi thằng em,
        Cũng tội anh Ba hắn, cha mẹ không có nên anh ở rể,. Anh coi cha mẹ hắn như cha mẹ ruột của anh!
        Hồi anh mới gặp chị Ba hắn, trông anh phong độ là bao,nhưng bây giờ trông anh chẳng khác gì cái bao bì xì

        Thôi gác chuyện chị Ba hắn lại đây đi!
        Để ta tìm hiểu cái tôi háu ăn chim nướng của hắn,

        Hay nhiều khi hắn mê bắn chim vặt lông nướng để ăn thịt(Sao hồi đó hắn thèm ăn quả vây?)Một con chim sẽ nương lên cả xóm nghe mùi thơm, mà hắn vởi anh Tuấn luôn bỏ trong lá chuối,nhiều khi hắn và anh Tuấn mới nước chín vừa gắp ra, cả bọn con Lễ chạy ào ào lại, con chim vẫn còn nóng mỡ chảy kêu xèo xeo, vây mà hắn dám kẹp vào nách để dấu bọn con gái chanh chua nầy, còn nóng hấn vôi tước đãi lá chuối ở gần bên gỏi vội con chim cẹp vội vào nách,chẳng có nơi nào còn kín hơn ở nách nữa,vì hắn thường bận quần dùi,mà quần đùi, chị Ba hắn hà tiện, nên ít máy tui,
        nhiều khi hắn xim chị Ba hắn may thêm cái túi quần, chị Ba hắn rầy la
        -"Mây đựng gì trong túi quần, lại đi bắt mấy con dế, bỏ vào,nhiều khi ngồi lên con dế chết khô, tôi tui lắm ông nội ơi! thôi khỏi!
        Vậy là quần hắn không bao gì có túi hết)
        Hắn đứng chịu trận, nhưng làm sao chịu lâu được khi thịt con chim sẽ nóng ngấm sâu vào nách hắn,nhắn nhãy cò cò như thằng bé đái ra quần, hắn sợ nhật là con Lễ,em gái họ của hắn,con của cô Thường, sao con nầy nó ở lỳ và dai như đĩa,
        Còn nhỏ còn tưởng hắn và Tuấn muốn chơi nhãy giây,con bé cười khanh khách, nắm tay nó giật giật,
        -"Bộ anh Vượng muốn chơi nhãy giây vởi tụi em ha?
        Tay nó kẹp cứng vào nách,lúc đó hắn muốn đá cho con Lễ một đá bay sang nhà cô Long luôn,
        Hắn trả lời con Lễ và mấy con bạn hàng xóm nhi nha nhĩ nhánh nầy,
        -"Tao không chơi vởi bọn tụi mầy, đi chô khác chơi!
        Nhưng con Trang bạn con Lễ con la lên
        -"Ê Vượng, mầy kẹp gì trong nách mà bay mùi thơm vậy,
        Đồ cái đồ tham ăn, có ăn,ăn một mịnh
        Vậy mà anh Tuấn cũng cưới con nhỏ Trang nầy làm vợ cho được chớ!
        Tại vì anh Tuấn lớn tuổi hơn nó, nhưng anh tuấn đi học trễ nên anh học cung lớp vởi nó, từ hồi tiểu học,
        Lúc lên trung học, anh chỉ học hết lớp 8, ảnh nghĩ, vì lúc đó con Trang vợ anh đã đẻ đứa con đầu lòng,
        Và sau hắn lên Sài Gòn để tiếp tục đi học, thì nghe đâu anh phải nhập ngũ,
        Và anh mất vào tháng cuối cùng của ngày Sài Gòn thất thủ,
        Năm nào hắn về thăn lại quê xưa,hắn không tưởng nỗi con Trang, bây giờ,
        không còn là con nhỏ chanh chua, dựt mất con chim sẽ nướng của hắn kẹp trong nách ngày nào

        Last edited by whitesky; 20-12-2009, 01:54 PM.



        Comment


        • #5
          mấy lúc sau này Hkỳ thấy tiếng việt ws đã khá lên rất nhiều và trôi chảy hơn Hkỳ chưa kịp khen, giờ đây ws lại chịu khó viết truyện dài tiếng việt nữa , có lẽ gõ nhanh nên vài chữ bị gõ sai như Sài Gòn..

          tiếp tục nha ws

          ví dụ:
          Cha mẹ hắn và 6 người anh chị hắn tiến hắn ra quốc lộ 13, để đón xe đò chạy từ bến xe tỉnh Bình Long, xuống Gài Gòn để đi học tiếp
          ***************

          Comment


          • #6
            Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post
            mấy lúc sau này Hkỳ thấy tiếng việt ws đã khá lên rất nhiều và trôi chảy hơn Hkỳ chưa kịp khen, giờ đây ws lại chịu khó viết truyện dài tiếng việt nữa , có lẽ gõ nhanh nên vài chữ bị gõ sai như Sài Gòn..

            tiếp tục nha ws

            ví dụ:
            Cha mẹ hắn và 6 người anh chị hắn tiến hắn ra quốc lộ 13, để đón xe đò chạy từ bến xe tỉnh Bình Long, xuống Gài Gòn để đi học tiếp
            Cảm ơn sis HKy nhiều,
            Để ws sữa lại

            Sis HKy



            Comment


            • #7
              Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post
              mấy lúc sau này Hkỳ thấy tiếng việt ws đã khá lên rất nhiều và trôi chảy hơn Hkỳ chưa kịp khen, giờ đây ws lại chịu khó viết truyện dài tiếng việt nữa , có lẽ gõ nhanh nên vài chữ bị gõ sai như Sài Gòn..

              tiếp tục nha ws
              Dân sống ở VN còn viết sai, huốn chi dân sống ở Phờ Lăng Sờ

              WS nếu hổng biết tiếng Việt thì chem tiếng Français vô. Bravo WS!



              Je suis comme je suis
              Je suis faite comme ça
              Que voulez-vous de plus?
              Que voulez-vous de moi?

              Comment


              • #8
                Anh hai hắn chết còn rất trẻ

                Ừ hôm đó hắn cử ngóng ngóng còn một người nữa, mà mãi xe chạy rồi mà hắn cũng không thấy bóng giảng đâu!
                Đó là Giao, con gái của ông ấp trưởng,và cũng là thầy hiệu trưởng nhiều nhiệm kỳ của trường tiểu học quê của hắn,

                Không biết sao hồi đó, ngồi trường tiểu học, những ngày khai giảng cũng có bầu lại hội đồng của trường,
                Chỉ có lớp trưởng đổi thay,
                Hay chỉ có thầy cô thay đổi,
                Có thầy phải đi lính,
                Có cô đi lấy chồng xa,hay phải theo chồng đi đánh trận,
                Những thầy hiệu trưởng,trường tiểu học của hắn không bao giờ thay đổi,
                NHà thầy rất giàu,
                Nghe đâu cha của thầy làm ông quận trưởng,nên thầy cũng không phải đi lính,

                Giao học cùng lớp vởi con Chi,em gái của hắn,

                Hắn nhớ không lầm thì khi hắn biết Giao là do em giá hắn dẫn về nhà hắn chơi,
                Không biết sao vởi bọn con Lễ và con Trang,hắn dấu chim sẽ nướng, nhưng vởi Giao hắn muốn cho Giao ăn,
                Hắn rất muốn Giao cùng ăn chim sẽ nướng vởi hắn,
                Nhưng Giao thích bắn chim hơn ăn chim nướng!

                Nhưng hôm nay người hắn mong đơi là Giao,nhưng sao Giao không đưa tiến hắn đi,
                Lúc xe đò tơi hắn vẫn bịn rịm,mẹ hắn cử tưởng là hắn không muốn đi học,nên bà khuyên hắn,
                -"Thôi con rán lên đó học đi,nên ba mẹ không lên để đưa gạo cho con được, thì mẹ gởi cho cô Tâm đưa vào cho con,Con đi bằng iên, đừng lo gì cho ba mẹ, pa mẹ ở nhà đã có chi Ba mầy vởi 2 đứa kia rồi,
                Mẹ hắn đang nói dỡ chừng thì pa hắn cắt ngang lời bả,
                -"À mấy tuần trước mẹ mầy đôn thúc hoài, pa(bình thường ông hay sưng tao vởi các con của ổng, nhưng hôm nay ổng lại sưng ba,Chắc cũng vì lại thêm đứa con trai thứ 2 sắp gần xa ông nữa, nên khi người ta nghe giọng nói của ông vởi câu con trai thứ 3,
                Làm như trong giọng nói của ông có nước hay sao, mà khi nghe hơi nhờ nhợ, bịn rịn,) đã đánh giây thép vào cho dì Năm con ở Phú Thọ rồi,Pa đã cho đia chỉ trường học của con, nếu ở trường con không hợp, thì di Năm sẽ vào đón con ra ở cùng dì! Nhưng ba lo là ở nhà dì Năm đi học hơi xa,
                Cô Tâm chen vào
                -"Ôi anh hay lo xa,Sài Gòn đâu phải như ở quê,xa thì nó đi xe bus,
                Pa hắn cũng ầm ừ trả lời cô Tâm
                -"Ừ tui cũng lo xa vậy mà,thằng nhỏ lần đầu mới đi xa nhà,
                Cô Tâm nhìn pa hắn cười và cô nói một câu cho ba mẹ hắn iên lòng,
                -"Anh ơi cái đường nó ở ngay mồm, Vởi lại tui nhỏ bay giờ,tụi nó bôn xả lắm, không phải như tuổi bọn mình ngày xưa đâu,
                Tụi nó khôn ngoan và lanh lẽ lắm,anh đừng lo,
                Mọi người nắm tay hắn, và xe đò chuyển bánh,
                Hắn không thấy bóng giảng của Giao đâu........

                Anh Hai hắn,
                Đến bây giờ mà hắn vẵn còn phục người anh của hắn,
                Hán chỉ nghe cha của hắn nói lại thôi,
                Thời anh Hai của hắn thì lúc đó hắn còn bận quần thủng đít,nên hắn cũng không biết nhiều về anh Hai hắn,
                Hắn rất phục anh Hai hắn qua lời ba hắn kể

                Giữa lúc miền Bắc Việt Minh lên nắm chính quyền, pa hắn đang giúp việc cho mấy ông cổ Tây,Họ chuyển vào Sài Gòn, họ hốt luôn ba hắn đi,mẹ hắn bụng mang dã chửa, gánh gồng theo đòn người lên tàu ha mồm đi vào miền Nam,
                Vậy là anh Hai hắn đẻ trên tàu hả mồm, trên tàu có mấy bà sơ áo trắng,
                Họ chăm sóc đặc biệt cho mẹ và anh hai hắn,
                Và từ đó anh hai được mấy bà sơ lo ăn học, còn mẹ hắn làm việc nội trơi cho các bà sơ, hơn năm năm sau, gia đình cha mẹ hắn mới tìm gặp nhau, Gia đình hắn đoàn tụ từ đó,

                Khi cha mẹ hắn theo phong trào NĐD đi khai quang lập ấp, cha mẹ hắn về lại nghề ruông, như thủa thời cha mẹ hắn còn ở quê, còn anh hai hắn vẵn còn ở lại trường theo học,
                Sau khi anh Hai hắn học hết tủ tài, thì lúc đó chiến trận miền Nam đang dồn dập,bùng nổ,
                Anh Hai hắn về quê,
                Dù sao ở quê anh Hai hắn cũng là dân có học,nên anh hai hắn đã làm việc ở quận một thời gian,nhưng vào những năm chiến tranh leo thang,
                anh Hai hắn đã làm người lính đánh trận,
                Có một lần tết, hắn có gặp anh hai hắn về ăn tết vởi gia đình,hắn có nghe pa mẹ hắn đề cặp đến chuyện cưới vợ cho anh hai hắn,
                nhưng hắn nghe anh hai trả lời vởi pa mẹ hắn rằng,
                -"Con biết pa mẹ lo cho hạnh phúc của con,nhưng nếu con cưới con người ta về, mà con cử đi biệt biệt như vậy, thì tội nghiệp cho con gái người ta lắm má ơi,Lỡ nếu con có chết trận thì uổi cả một thời son trẻ của người ta,
                Thôi để khi nào chiến tranh tàn,hòa bình đến,thì khi đó con sẽ iên vui mà lo hạnh phục cho mình, và bảo hiểu cho cha mẹ,
                Hai bên đã ky hiệp định ngừng bắn rồi,con nghĩ hòa bình sẽ không còn xa...!
                Và mùng 2 tết, anh hai hắn ra đi, không bao giờ trỡ lại,
                Từ đó hắn mất đi người anh mà hắn luôn kính nể,thương yêu,mà rất ít được gần!
                Anh hai hắn chết còn rất trẻ



                Comment


                • #9
                  Nguyên Văn Bài Viết Của evolution View Post
                  Dân sống ở VN còn viết sai, huốn chi dân sống ở Phờ Lăng Sờ

                  WS nếu hổng biết tiếng Việt thì chem tiếng Français vô. Bravo WS!

                  Thôi đi nếu ws viết tiếng de phăng vô thi........?
                  Ý ws hiểu rồi, chỉ cho mình bác Ế được hiểu thôi phải kg?

                  Cảm ơn bác Ế nhiều nha,
                  ws nói vậy thôi! nếu vào đọc ws có viết sai, giúp ws vởi nha Mr eVo
                  Cảm ơn tấm carte rất nhiều!






                  Comment


                  • #10
                    Đến hôm nay An mới bò vào đọc mấy bài này của WS...nhưng chỉ mới bắt đầu đọc bài thứ nhất vào đêm qua thôi..An sẽ đọc những bài còn lại vào những đêm kế tiếp nha ..WS giỏi quá chừng...An thì chịu thua...An khg viết được như vậy đâu ...An mắc cười nhất đoạn này trong bài thứ nhất nè : " (sao nghèo mà ham đẻ quả,trong lúc đó chị ba hắn mới 22 tuổi, mà đã 3 đứa con rồi...) ..đọc mấy chữ đó..An bật cười thât lớn trong đêm ..Ngày xưa là vậy đó WS à..họ sanh cả 11..12..13 đứa lận

                    Comment


                    • #11
                      Ngày xưa đi làm về có j mà relax chứ....Vừa chạng vạng tối là chui ngay vô mùng rùi !!HA ko nghe câu vè "Lấy chồng từ thuở 13 ,đến năm 18 thiếp đà 5 con hay sao???22 tuổi có 3 đứa là ít đó..hihi
                      sigpic Có lúc cần từ bỏ cô gái này để có 1 cô khác

                      Bỗng một ngày em bất chợt nhận ra
                      Trái tim em đã trở nên chật chội
                      Con đường yêu em không còn mở lối
                      Để dành riêng cho duy nhất một người.

                      TN

                      """This is the miracle that happens every time to those who really love: the more they give, the more they possess."""

                      Comment


                      • #12
                        Nguyên Văn Bài Viết Của HoaiAn76 View Post
                        Đến hôm nay An mới bò vào đọc mấy bài này của WS...nhưng chỉ mới bắt đầu đọc bài thứ nhất vào đêm qua thôi..An sẽ đọc những bài còn lại vào những đêm kế tiếp nha ..WS giỏi quá chừng...An thì chịu thua...An khg viết được như vậy đâu ...An mắc cười nhất đoạn này trong bài thứ nhất nè : " (sao nghèo mà ham đẻ quả,trong lúc đó chị ba hắn mới 22 tuổi, mà đã 3 đứa con rồi...) ..đọc mấy chữ đó..An bật cười thât lớn trong đêm ..Ngày xưa là vậy đó WS à..họ sanh cả 11..12..13 đứa lận
                        Cảm ơn cô Hoài An nhiều nha!
                        Khi ws viết câu đó, chỉ viết theo bản năng thôi, vởi lại ws lúc 22 tuổi chưa có baby mà, nên khi ws nghe người ta kể lại, ws cũng đã thấy sao mà đẻ con lúc còn quả trẻ,
                        Nếu vậy thì người đàn bà đó phải có con lúc còn nhỏ lắm
                        họ sẽ lo gì cho con, khi người mẹ còn quả trẻ,?




                        Comment


                        • #13
                          Nguyên Văn Bài Viết Của Quan Toa View Post
                          Ngày xưa đi làm về có j mà relax chứ....Vừa chạng vạng tối là chui ngay vô mùng rùi !!HA ko nghe câu vè "Lấy chồng từ thuở 13 ,đến năm 18 thiếp đà 5 con hay sao???22 tuổi có 3 đứa là ít đó..hihi

                          Nói vậy cũng đem ý tưởng cho ws viết tiếp, không phải đi lục tìm nhiều về sách giảo khoa Việt Nam








                          Comment


                          • #14
                            Nguyên Văn Bài Viết Của whitesky View Post

                            Nếu vậy thì người đàn bà đó phải có con lúc còn nhỏ lắm
                            họ sẽ lo gì cho con, khi người mẹ còn quả trẻ,?




                            Bởi vì cái suy nghĩ đã ăn sâu vào đầu óc theo quan niệm hồi xưa đó WS, mà ảnh hưởng rất lớn từ mấy chú Ba Tàu , như câu : Ăn ở có phúc , con cháu đầy nhà.....còn nếu không con thì thiên hạ nguyền rủa là : cây khô không lộc, người độc không con......và còn nhiều câu mà xã hội càng văn minh thì càng thấy những câu đó phản khoa học, phản thực tế vô cùng.....và cái xã hội đã nghèo khổ lại càng nghèo khổ hơn....
                            Cám ơn WS cho xem truyện tự sáng tác nha , nhớ đừng nghe lời cụ É mà chêm tiếng Phú lang Sa vô thì mắc công kiếm tự điển lắm...hehhehe....


                            Thân,
                            Nahoku
                            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                            Comment


                            • #15
                              Nguyên Văn Bài Viết Của nahoku View Post
                              Bởi vì cái suy nghĩ đã ăn sâu vào đầu óc theo quan niệm hồi xưa đó WS, mà ảnh hưởng rất lớn từ mấy chú Ba Tàu , như câu : Ăn ở có phúc , con cháu đầy nhà.....còn nếu không con thì thiên hạ nguyền rủa là : cây khô không lộc, người độc không con......và còn nhiều câu mà xã hội càng văn minh thì càng thấy những câu đó phản khoa học, phản thực tế vô cùng.....và cái xã hội đã nghèo khổ lại càng nghèo khổ hơn....
                              Cám ơn WS cho xem truyện tự sáng tác nha , nhớ đừng nghe lời cụ É mà chêm tiếng Phú lang Sa vô thì mắc công kiếm tự điển lắm...hehhehe....


                              Thân,
                              Nahoku
                              Cảm ơn bác Naho nhiều nhiều nha,
                              Bác naho lúc nào cũng vào ủng hộ tinh thần, và giúp ws rất nhiều đó

                              Hôm nay ws chúc cho bác Naho năm
                              AN KHANGTHỊNH VƯỢNG




                              Comment

                              Working...
                              X