G ó c Ẩ m T h ự c K h á c Ở B ì n h D ư ơ n g
Du khách đến Bình Dương thường phải mềm lòng trước những vườn trái cây trĩu quả của vùng đất Lái Thiêu hay món bánh bèo bì chợ Búng trứ danh, đó là chưa kể đến món cháo gỏi vịt Cu Chì từng khiến nhiều cư dân Sài Gòn lặn lội quãng đường gần trăm cây số đến để thưởng thức.
Song đặc sản Bình Dương vẫn còn những góc khác, bình dân và lạ lẫm, cũng đáng để thử đôi lần khi đặt chân đến nơi này…
Bún riêu lưỡi
Quán bún không tên ấy nằm trên đường Lò Chén, phường Chánh Nghĩa, thị xã Thủ Dầu Một, chỉ bán về buổi chiều. Vậy mà bất kỳ dân sành ăn nào ở Bình Dương cũng có thể mách đường cho bạn tìm đến tận nơi.
Hôm chúng tôi đến vào tầm 6 giờ chiều, trời hầm hập nóng. Khó có thể tin là trước quán bún xe máy lớp trong, lớp ngoài, lại có cả mấy chiếc ôtô đậu dài. Người mua về, người vào ăn nhộn nhịp. Thực khách ngồi chật trên bậc thềm cao, trên những bộ bàn ghế nhựa thấp.
Toàn bộ khâu phục vụ của quán ở bên dưới bậc tam cấp. Mấy nồi nước nóng to bự, những rổ rau tú ụ với rau muống chẻ, bắp chuối thái sợi, giá, rau thơm... được sắp xếp thứ tự theo lớp lang. Tô sạch nằm sẵn hàng dài chờ đến lượt. Bàn tay chị bán hàng thoăn thoắt khi xắt thịt, khi sắp bún, khi múc nước lèo. Tiếng người gọi bún, tiếng kêu tính tiền, rôm rả…
Người bạn Bình Dương nói nhỏ: “Chuẩn bị tinh thần phải tốn một giờ mới đến lượt đó!”. Không biết có ngon hay không, nhưng nhìn thực khách đang xì xụp và cả hàng dài người đứng chờ phía ngoài thì ai cũng tò mò muốn biết độ ngon của tô bún đến đâu.
Khách vừa ngồi vào chiếc bàn trống là người phục vụ mang đến một khay nhựa có chén ớt đầy, tô mắm tôm đặc lềnh cùng đĩa chanh tươi xanh. Trong khi chờ đợi tô bún được mang đến (khoảng mười phút), khách chậm rãi lấy cái chén múc mắm tôm, thêm muỗng ớt rồi vắt chanh, dùng thìa nhỏ đánh đều. Chén mắm tôm có thêm vị chanh chua liền nổi bọt và dậy mùi thơm, đầy kích thích vị giác.
Trên quầy hàng, những cái lưỡi heo cuộn tròn được chế biến theo kiểu thịt xíu sắp đầy trên một cái mâm. Lưỡi heo chỉ được cắt trước khi sắp vào tô thành từng miếng dày, nhìn đúng kiểu “chén to kho mặn”, cắn ngập răng! Khách có thể kêu tô bún riêu riêng và một đĩa lưỡi riêng, hay cũng có thể cho hết mọi thứ vào một tô tùy thích.
Hôm ấy chúng tôi thử tô bún riêu lưỡi đặc biệt. Tô bún lạ thay không có hành nêm làm mặt, chỉ thấy toàn lưỡi là lưỡi! Trong tô còn có vài miếng đậu hũ chiên, những cục riêu nhỏ hơi săn bởi chỉ toàn thịt nạc. Màu đỏ dịu của cà chua và thịt xá xíu trông vô cùng hấp dẫn!
Khởi động bằng cách gắp miếng lưỡi, chấm mắm tôm chanh. Miếng lưỡi mềm, dẻo lẫn chút dai dai. Nhai để tận hưởng vị ngọt của lưỡi heo cộng thêm vị mặn, cay, chua đặc trưng của mắm tôm! Sau khi “lấy đà” thì đến phần khám phá tô bún tuy vẫn mang hương vị riêu bình thường, nhưng như là bản hòa ca của vị ngọt từ hỗn hợp thịt, xương, lưỡi, đậu hũ và cả cách nêm nếm như một bí quyết riêng của nhà hàng.
(Góc Huế ở Bình Dương)