Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

DNTS's collections 5

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    Mong Sống Lâu

    Một hôm, toán bảo vệ tóm được kẻ ném trộm vào nhà anh Ba một gói giấy. Mở gói ra, thấy hai củ nhân sâm, ai cũng sửng sốt. Sợ nhân sâm tẩm thuốc độc, bèn gửi đi xét nghiệm cấp tốc. Kết quả: sâm Cao Ly 100%.
    Toán bảo vệ quá ngạc nhiên, liền xúm vào tra hỏi kẻ ném gói nhân sâm nọ. Cuối cùng, hắn khai: “Một nhân viên CIA thuê tôi hằng tuần ném vào nhà ông Ba hai củ nhân sâm để ông tẩm bổ”. Nghe nói vậy, một viên bảo vệ đập bàn, quát: “Mày nói láo! Bọn CIA chỉ rắp tâm ám sát anh Ba, sao chúng lại tính chuyện tẩm bổ? Mày muốn sống thì khai thật đi!”

    Tên bị bắt run lẩy bẩy, nói: “Dạ, tôi không dám nói sai nửa lời. Gã CIA nọ bảo cứ tẩm bổ cho anh Ba sống lâu thì Mỹ chẳng cần đánh phá gì, Việt Nam vẫn cứ kiệt quệ...”

    ST !
    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

    Comment


    • #17
      Không Đổ Một Giọt

      Một chiếc tàu đang lênh đênh trên biển bỗng "trùng dương nổi sóng" bảo cấp 8 báo động. Chiếc tàu lắc lư cả mấy giờ đồng hồ mà cơn bão càng ngày càng dữ tợn. Trong phòng lái thuyền trưởng đang mướt mồ hôi hột vật lộn với bánh lái, bỗng ông thấy thèm một ly cà phê sữa nóng. Ông bèn ra lệnh cho thằng thủy thủ đứng sớ rớ gần đó:
      - Ê, Hai, lên boong bưng xuống cho tao ly cà phê sữa coi ! Nhớ đi đứng cẩn thận coi chừng đổ nghen mậy ! Tàu đang tròng trành khó đi lắm đó !

      Gã thủy thủ nghe lệnh vội phóng lên boong tàu bưng ly cà phê sữa xuống cho thuyền trưởng. Chừng nửa tiếng sau gã thủy thủ đem vào một ly cà phê còn đầy. Viên thuyền trưởng đang cơn thèm liền bưng cà phê nốc một hơi tới cạn ly. Uống xong ông mới "ực" một tiếng rồi quay qua khen thằng thủy thủ:

      - Tàu lắc lư như vậy mà sao mày bưng cách nào mà ly cà phê còn y nguyên vậy?

      Gã thủy thủ gãi đầu:

      - Dạ đâu có khó gì đâu: sóng đánh tàu trồi lên thì em uống ly cà phê vô trong miệng. Sóng đánh tàu trồi xuống thì em lại nhả ngụm cà phê trong miêng ra vô trong

      ly. Trồi lên trụt xuống cả mấy chục bận mới bưng được ly cà phê còn "nguyên vẹn" dìa cho thuyền trưởng đó chứ !

      ST !
      ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

      ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

      ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

      Comment


      • #18
        Không Nên Cưới Vợ

        Không Nên Cưới Vợ
        Trong một buổi hội thảo của nhà Dòng. Một ông thầy mới vào nhà tập có tư tưởng "cải cách" lên tiếng chỉ trích luật cấm các nhà tu sĩ lấy vợ.

        Cha bề trên bèn nói với thầy ta:

        - Nếu thầy là một linh mục như tôi, tôi tin chắc thế nào thầy cũng sẽ thay đổi ý kiến ngay cho mà xem.

        - Thưa cha, con muốn biết cha suy luận như thế nào mà cha lại quả quyết như vậy.

        - Chả cần suy luận gì cả. Thầy cứ ngồi tòa giải tội cho các bà vài bữa ắt sẽ thấy ngay.

        ST !
        ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

        ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

        ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

        Comment


        • #19
          Đo... Nhét

          Có một chị sắp được lưu học ở Liên Xô (cũ) nên rất miệt mài học tiếng Nga. Để tập nói được tốt hơn, hàng ngày chị ta cũng nói tiếng Nga với chồng. Khổ một nỗi ông chồng lại không sành tiếng Nga. Chị ta bảo:
          - Nếu em nói, anh không đồng ý thì anh nói NHÉT, còn đồng ý thì anh nói ĐA vậy thôi.

          Thế là, mặc cho vợ nói gì thì anh ta cứ luôn mồm nói NHÉT, ĐO, ĐO, NHÉT... Bên nhà hàng xóm có chị xa chồng từ lâu, thấy vợ chồng nhà kia lúc nào cũng NHÉT, ĐO, liền chửi đổng:

          - Tổ cha nó, người ta xa chồng hàng mấy năm chẳng sao, đằng này nó mới chuẩn bị đi xa mà đã suốt ngày bắt chồng ĐO rồi NHÉT, NHÉT rồi lại ĐO... để làm khổ người ta chứ.

          ST !
          ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

          ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

          ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

          Comment


          • #20
            Lẽ Công Bằng

            Chuyện xảy ra ở một con hẻm cụt, đầy ổ gà, đã lâu không ai thèm sửa chữa. Cũng phải thôi, ai đi để ý đến cái hẻm nhỏ xíu này khi còn biết bao nhiêu việc quan trọng khác trong thành phố, như xây thêm các cầu vượt cho người đi bộ chẳng hạn. “Thôi thì góp tiền nhau mà làm vậy”, các hộ dân trong hẻm quyết định.
            Thế là cuộc họp toàn hẻm được tổ chức ngay lập tức. Ông hẻm trưởng tuyên bố như đinh đóng cột: cần phải công bằng trong việc đóng tiền. Nhưng thế nào là công bằng? Ý kiến ông hẻm trưởng là cứ chia đều kinh phí cho các hộ dân. Rất cơ bản! Có khi mọi người đã xuôi tai nếu như không có một ý kiến cho rằng như thế là không công bằng bởi mỗi nhà có số nhân khẩu khác nhau, tức mức độ làm… mòn đường hẻm cũng khác nhau, tại sao lại chia đều?

            Phải chia theo đầu người. Nghe cũng có lý. Nhưng như thế lại sinh ra vấn đề người thì cũng có người lớn kẻ nhỏ, người mập kẻ ốm. Trẻ con tất nhiên không thể làm mòn đường như người lớn được. Vậy sao không chia kinh phí theo tổng trọng lượng các thành viên trong gia đình?

            Tưởng như thế đã là hay, thế mà lại có ngay một ý kiến còn hay hơn rằng đâu phải chỉ có những người trong gia đình tham gia làm mòn hẻm mà còn có khách khứa của họ nữa chứ. Vậy cần phải xét thêm quan hệ xã hội nữa...

            Có nguy cơ vấn đề cũng đi vào ngõ cụt như cái ngõ của xóm thật. Nhưng rồi có một ý kiến mang tính đột phá là đề nghị cả hẻm làm đơn nhờ... nhà nước xác nhận rồi qua bên Nhật vay vốn. Làm đường xong ta đặt một trạm thu phí ngay đầu hẻm thu tiền trả nợ. Ý kiến này bị phản bác ngay vì nếu lập trạm thu phí thì có nguy cơ đám con gái trong hẻm sẽ ế chồng mất.

            “Tại sao lại không dựa vào cái đạo lý “lá lành đùm lá rách”?”. Một ý kiến cảm động đề nghị nộp tiền theo mức độ giàu nghèo. Nhưng cả hẻm chẳng ai cho mình là giàu cả.

            Tất nhiên cuối cùng cũng tìm ra được phương cách giải quyết hợp tình hợp lý: đóng tiền làm đường theo bình quân thu nhập mỗi gia đình. Một ban kiểm tra được lập ra để thẩm định các bản kê khai thu nhập và đã xác nhận rằng các gia đình đều khai báo trung thực. Ví dụ như chị Sáu bán bánh canh mỗi ngày lời ba chục ngàn vị chi một tháng gần triệu bạc, anh chồng chạy xe ôm cũng kiếm được khoảng chừng đó, hai đứa con đứa bán vé số, đứa đánh giày cộng lại mỗi tháng cũng cả triệu bạc.

            Gia đình anh Tư thì tệ hơn một tí, cả hai vợ chồng đều là nhân viên ngành bưu điện, lương tháng mỗi người chỉ gần bằng số tiền các cuốc xe ôm của anh Sáu, đã vậy còn phải lo cho hai đứa con học trường điểm. Hoặc như gia đình ông Hai tiếng là làm sếp một cơ quan gì đấy nhưng cũng khổ: lương tháng của ông (có giấy trắng mực đen hẳn hoi) cũng chỉ xấp xỉ tiền lời của nồi bánh canh nhà chị Sáu, bà Hai thì thất nghiệp ở nhà nội trợ vậy mà còn phải nuôi ba con chó “bẹc rê” cùng hai đứa con chưa làm ra tiền, đều đang đi học ở nước Úc xa xôi nào đó...

            Căn cứ vào đó, người ta liệt kê theo thứ tự thu nhập từ thấp đến cao và rồi cứ theo tỷ lệ ấy mà thu tiền làm đường.

            Thế là chẳng bao lâu sau con đường hoàn thành. Phải nói là nó đẹp và rộng hẳn ra. Anh tài xế đến đón sếp Hai đi làm cứ khen luôn miệng. Chiếc xe “A còng” của anh chị Tư không còn dính bụi như trước kia. Riêng chị Sáu cứ vừa múc bánh canh cho khách vừa khoe rằng gia đình chị góp tiền nhiều nhất cho con đường mới này. Ai cũng có vẻ hài lòng. Mà cũng đúng thôi, chẳng hài lòng sao được khi lẽ công bằng được thực hiện.

            ST !
            ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

            ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

            ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

            Comment


            • #21
              Nhà Cao Cấp Giá Bèo

              Với mỗi người dân thành phố, vấn đề nhà ở không thể gọi là quan trọng mà phải gọi là quan trọng nhất. Chả thế mà giá đất, giá nhà còn được chú ý hơn giá vàng, và thị trường thì lưu truyền khẩu hiệu làm tiêu chuẩn kén chồng của các cô xinh đẹp: "Nhà mặt phố, bố làm to". Nghĩa là nhà đứng trên tất cả.
              Nắm bắt được nhu cầu này, Tập đoàn xây dựng Caraven B (để phân biệt với thuốc Caraven A) đã chọn một địa điểm lý tưởng, xây dựng một chung cư vào loại hiện đại bậc nhất ở một quận trung tâm, sau đó bán các căn hộ để kiếm lời. Ngày khai trương thật rầm rộ, có cắt băng khánh thành, có truyền hình trực tiếp và múa minh họa. Giá cả đương nhiên là cao, nhưng tập đoàn đã quảng cáo nhấn mạnh những ưu điểm của căn hộ như sau:

              1 - Có thang máy.

              2 - Có bể bơi trong sân.

              3 - Có bảo vệ canh gác suốt ngày đêm.

              4 - Có hệ thống cứu hỏa tự động.

              5 - Có siêu thị ngay trong khu nhà.

              6 - Có hệ thống camera quan sát.

              7 - Không bị kẹt xe.

              8 - Gần nơi làm việc Với 8 ưu thế vượt trội trên, tập đoàn Caraven B chắc mẩm là chỉ vài tuần các căn hộ sẽ được mua sạch (thậm chí ban giám đốc tập đoàn còn lén lút mua trước vài căn ở vị trí tốt, hy vọng sau này bán kiếm lời).

              Nhưng ngạc nhiên thay, cả tuần, rồi cả tháng sau cũng chả thấy ma nào tới mua. Ban quản lý họp một tuần sáu buổi, đề ra các phương thức quảng cáo ì xèo trên tivi và báo chí, lập ra các giải khuyến mãi hấp dẫn, hứa hẹn các buổi tham quan du lịch Thái Lan kèm Mêhicô. Vô ích, vẫn chẳng có một căn hộ nào được người mua ngó tới.

              Lo sợ cuống cuồng, ban quản lý dự án phải mở cuộc điều tra toàn diện. Kết quả đã gây bất ngờ, sửng sốt và choáng váng cho họ: cao ốc ấy không bán được vì nó được xây dựng bên một đại lộ bị nước mưa ngập triền miên.

              Khách hàng lý luận:

              1 - Việc gì phải cần đến thang máy khi tại khu phố ấy hễ mưa xuống là nước dâng tới mọi tầng lầu. Chỉ cần đeo vào thắt lưng một cái phao, ai cũng được nhẹ nhàng nâng lên tới tận cửa (và thậm chí tận giường).

              2 - Bể bơi để làm gì khi mà cứ chiều chiều, toàn bộ khu phố ấy lại biến thành một bể bơi lai láng. Bể bơi chung cư chỉ có nước màu xanh, trong khi bể bơi thiên nhiên lại có màu vàng, màu đỏ và màu chuột chết rất phong phú.

              3 - Đâu cần bảo vệ vì chẳng tên trộm nào có thể lội nước vào khu vực này. Những đồ ăn cắp được sẽ bị ướt hết, nhất là tivi, tủ lạnh. Bị nhúng nước từ đầu đến chân, tên trộm sẽ rét run cầm cập và đừng hòng lê bước nổi.

              4 - Hệ thống cứu hỏa thiên nhiên ở đây thuộc loại hiện đại nhất. Do tất cả mọi thứ đều thường xuyên ướt sũng, vấn đề của dân khu vực này là làm sao cho các thứ cháy được (nhất là bếp nấu ăn) chứ không phải tắt đi.

              5 - Siêu thị để làm gì khi mỗi cơn mưa vừa qua, hàng hóa đủ kiểu lại trôi bềnh bềnh từ bên nọ sang bên kia, từ đầu phố tới cuối phố. Thôi thì chẳng thiếu thứ gì: động vật tươi sống có chó mèo, đồ dùng gia đình có nồi xoong, đồ dùng học tập có sách vở...

              6 - Khu phố ấy năm nào cũng thế, hễ cứ ngập nước là được lên tivi. Dân ở đây ai cũng từng là diễn viên, nên việc lắp camera quan sát của tập đoàn Caraven chả có ấn tượng gì.

              7 - Lý do áp chót là không có kẹt xe: kẹt làm sao được vì cứ mưa là tất cả xe cộ đều chết máy, đứng im một chỗ. Cả thành phố đều biết điều ấy nên ai cũng tránh xa con đường này, ngay cả giữa trưa nắng, thì xe đâu mà kẹt.

              8 - Ưu điểm cuối cùng: gần nơi làm việc. Do đặc điểm ngập nước của vùng này nên toàn dân nơi đây đều làm công tác sấy khô, chùi bugi, chống mốc... ngay tại nhà mình đã bao đời, cần gì phải đi đâu nữa.

              Tóm lại, tập đoàn xây dựng Caraven B đã thất bại thảm hại. Những căn hộ cao cấp của họ không có người mua, nổi lềnh bểnh trên biển nước như một tảng bèo.

              ST !
              ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

              ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

              ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

              Comment


              • #22
                Xứ Sở Nụ Cười

                Sau chuyến tham quan 33 ngày ở các nước có ngành du lịch phát triển, thị trưởng thành phố Hoa Biển quả quyết: "Ăn nhau ở con người, thành phố chúng ta sống nhờ vào du lịch, cần phát động phong trào toàn dân làm du lịch".
                Lệnh được ban ra, một cuộc họp quy tụ các chuyên gia của đủ thứ lĩnh vực từ du lịch đến văn hóa, văn nghệ, môi trường, đạo đức, kinh tế... được triển khai. Sau nhiều tranh cãi nảy lửa, người ta đi đến kết luận: “Trong những thứ có thể thu hút khách du lịch thì con người là quan trọng nhất, và điều quan trọng nhất của cái quan trọng nhất đó chính là nụ cười”. Một nghị quyết nhanh chóng được đưa ra: biến thành phố Hoa Biển thành “thành phố nụ cười”.

                Ngay ngày hôm sau, trên các đường phố xuất hiện nhiều băngrôn với các dòng chữ: “Cười là yêu thành phố”, “Mỗi nụ cười là một viên gạch xây dựng thành phố giàu đẹp”, “Nụ cười, nền tảng của ngành công nghiệp không khói"...

                Sau ba tháng phát động và treo băngrôn, ngành du lịch thống kê được rằng số khách du lịch tăng hơn một người so với cùng kỳ năm ngoái. Như vậy là có triển vọng. Hội nghị các chuyên gia lại được mở ra để đánh giá tình hình.

                Tất cả các nhân vật ưu tú nhất thành phố trong nhiều lĩnh vực đều thống nhất rằng các biện pháp tuyên truyền cần phải bình dân hơn một chút cho mọi người dễ hiểu. Các công việc cần thiết được triển khai ngay. Ngành truyền hình thuê hẳn mấy nhóm tấu hài cấp tốc dựng lên chương trình “Gặp nhau cuối ngày” với những tiểu phẩm hài hước dễ hiểu và dễ cười nhất.

                Ví dụ như nhóm “Cù nhầy” với tiểu phẩm về một cô nàng bị chồng bỏ vì cái tội quá mê hát karaoke, nhờ hay cười với du khách đã được một ông Tây cưới làm vợ vì mê nụ cười rộng mở của nàng.

                Nhóm “Lãng xẹt” lại có tiểu phẩm “Lọ Lem tân kỳ” kể về một cô bé nghèo khổ nhờ luôn nở nụ cười mà được một nhóm khách du lịch đang nhậu tặng một lon bia. Dưới nắp lon bia may mắn ấy là một giải thưởng trị giá cả tỷ đồng, thế là cô bé trở nên giàu có và cưới được một chàng hoàng tử đẹp trai như anh Long Vũ...

                Ngành thông tin tuyên truyền cũng có những thay đổi đáng kể. Các băngrôn cũ được hạ xuống và thay bằng các khẩu hiệu khác hình tượng hơn như: “Hãy cười với những người đến từ phương xa”, “Hãy cười thân thiện với những người mũi cao, đeo balô, mặc quần soọc và áo thun ba lỗ”...

                Ba tháng nữa trôi qua trong sự hồi hộp chờ đợi của những người có trách nhiệm. Kết quả là số khách nước ngoài tăng hơn hai người so với cùng kỳ năm ngoái. Ngành truyền hình cho biết lượng người xem tivi tăng vọt. Đặc biệt khoa cấp cứu bệnh viện tỉnh đã đón được số bệnh nhân nhiều gấp ba lần so với cùng kỳ năm ngoái, đa số là tai nạn giao thông do mải đọc các khẩu hiệu.

                Các chuyên gia lại có dịp ngồi lại để trổ tài hùng biện. Có vị cho rằng các biện pháp tuyên truyền vẫn chưa cụ tahể, thiết thực. Có vị lại kể rằng dân tình đã cười nhiều hơn nhưng họ chỉ cười khi xem các tiểu phẩm hài hoặc khi đọc các câu khẩu hiệu giăng đầy trên đường, còn khi gặp du khách thì họ lại chìa ra cái mặt như đưa đám. Vị này lắc đầu, chán nản bảo rằng trình độ dân trí của tỉnh ta còn thấp lắm, chịu thua thôi. Tốt nhất là đưa chương trình “Nụ cười cho du lịch” vào chương trình giáo dục ngay từ lớp mẫu giáo. Cuối cùng ý kiến của chuyên gia ngành kinh tế được mọi người đồng tình nhất, vị này cho rằng tốt nhất là đưa ra chương trình “Nụ cười có thưởng”.

                Chương trình “Nụ cười có thưởng” được thực hiện ngay lập tức. Mỗi người dân thành phố được phát một cuốn sổ. Đại khái là: Ngày... cười với ông S., người Anh, ký nhận. Ngày... cười với bà M., người Pháp, xác nhận... Đến cuối tháng đem sổ tới lĩnh thưởng. Quy định là mỗi nụ cười đổi được 10 kg cà phê hoặc một tạ muối, hay 6 kg đường hoặc một con cá ba sa 2,1 kg.

                Chương trình này có hiệu quả ngay lập tức. Một đồn mười, mười đồn trăm, người tứ xứ đổ về ào ạt. Dân tình khấm khá hẳn lên nhờ trúng thưởng. Riêng các ông chủ nhà hàng và khách sạn thì cười suốt ngày nên phần thưởng xài không hết liền đem góp ngay cho các quỹ từ thiện. Chỉ một rắc rối nho nhỏ là bệnh viện phải mở thêm khoa đặc biệt chuyên chữa sái quai hàm và ngộp thở do cười quá nhiều.

                Bây giờ nếu giở cuốn sách hướng dẫn du lịch (in bằng tám thứ tiếng) ra xem thì các bạn sẽ thấy sáu ngôi sao to tướng (nghĩa là “nơi không thể không đến”) ở trang giới thiệu về thành phố Hoa Biển.

                ST !
                ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                Comment


                • #23
                  Bệnh Thành Tích Ảo

                  Mấy bữa nay, bệnh viện Nhi Đồng rối lên vì một ca cấp cứu đặc biệt. Hồ sơ bệnh án ghi: bệnh nhân Nguyễn Văn A, cầu thủ bóng đá giải thiếu niên nhi đồng. Nghi bị ngộ độc huy chương. Siêu âm ba chiều cho thấy trong bao tử của bệnh nhi lổm nhổm nhiều dị vật hình tròn.
                  Bác sĩ trực đề nghị chuyển qua khoa ngoại để giải phẫu. Nhưng bác sĩ siêu âm bàn:

                  - Không cần đâu. Những cái huy chương này không phải bằng vàng thực, thậm chí cũng không phải bằng kim loại màu vàng. Một số cái bắt đầu phân rã, chứng tỏ đây chỉ là loại huy chương bánh vẽ, làm bằng bột gạo, bột củ mì hay củ năng gì đó để đánh lừa bọn con nít thôi: chỉ cần cho uống một liều Nabica làm mềm dị vật, sau đó cho uống một liều thuốc xổ Fugacar thì bao nhiêu huy chương cùng giun đũa, giun móc... đều bị tống ra hết thôi.

                  Thế là bệnh nhi được chuyển vào khoa nội điều trị theo phương án trên. Sau mấy bữa, bệnh có dấu hiệu thuyên giảm đôi chút nhưng ổ bụng càng ngày càng cứng ngắt, đại, trung và tiểu tiện vẫn không thông. Lạ hơn nữa, bệnh nhân này ở lứa tuổi thiếu nhi mà chỉ nằm bệnh viện mấy hôm, toàn thân bỗng mọc đầy râu ria lông lá. Chẳng lẽ các loại thuốc Nabica, Fugacar lại có những phản ứng phụ đáng sợ như thế?

                  Bệnh viện Nhi Đồng đành phải mời thêm một bác sĩ chuyên khoa bên ngành thể dục thể thao sang hội chẩn. Vị bác sĩ này sờ nắn bệnh nhân một hồi rồi nói:

                  - Vận động viên này vai u thịt bắp, bàn tay chai sần, râu ria lông lá... e phải đến 30, 31 tuổi chứ không phải thiếu nhi đâu. Các bác sĩ ở đây đã điều trị đúng hướng nhưng chưa đủ liều. Thay vì liều dành cho trẻ em, phải dùng liều thực mạnh dành cho người lớn mới được.

                  - Sao kỳ vậy. Rõ ràng khi mới nhập viện, y vẫn là một cậu bé sạch sẽ trơn tru mà?

                  Bác sĩ biệt phái của ngành thể dục mỉm cười giải thích:

                  - Vậy là quý đồng nghiệp có điều chưa hiểu. Đây là một trong rất nhiều trường hợp khai sụt tuổi để dự thi đấu giải thiếu niên nhi đồng. Trước khi thi đấu, vận động viên này đã được các săn sóc viên dùng dao Gilette siêu mỏng để cạo mặt; dùng kềm cộng lực nhổ trụi lông. Lại dùng các loại mỹ phẩm dành cho các siêu sao, người mẫu sơn phết để tạo nên làn da mịn màng... Cứ thế chạy ào ào trên sân bóng thì ai mà biết được nó là U13? Nay đá xong giải, chân tướng mới lộ ra.

                  - Ủa mà sao trong bụng nó lắm huy chương đến thế?

                  - Thì đây cũng là loại ngôi sao chạy “sô” mà. Hết địa phương này đến địa phương khác thi đua lập thành tích để lên hạng, trụ hạng gì đó thì những nhân tài loại này phải lên ngôi chứ.

                  Thế là rõ rồi. Bệnh viện Nhi Đồng bèn chuyển sang tuyến điều trị dành cho người lớn.

                  Lúc này trên hành lang còn có rất nhiều bệnh nhi khác ngồi chờ khám. Các bệnh nhi này đều mặc đồng phục học sinh. Bé nào cũng xanh xao hốc hác, mắt trõm sâu, mặt mày đờ đẫn, ngơ ngáo. Một bác sĩ nói:

                  - Hình như chúng có triệu chứng của bệnh Alzheimer - Bậy nào! Alzheimer là bệnh mất trí nhớ ở người cao tuổi, chẳng lẽ số này cũng là... cầu thủ bóng đá mà khai gian nhiều tuổi đến thế ư?

                  Bác sĩ trưởng khoa nghi ngờ bảo cô y tá:

                  - Kiểm tra hồ sơ lại xem thử tụi nó thực sự là U... mấy?

                  Cô y tá thưa:

                  - Các cháu này là học sinh cấp I, cấp II, tên tuổi đều là thứ thiệt. Các cháu không hề thi đấu bóng đá nhưng mới trải qua mùa thi học kỳ. Các cháu không bị khai gian tuổi nhưng đầu óc bị nhồi nhét nhiều thứ gian lận khác trong học hành, ôn tập, thi thử, thi tuyển, thi đấu, thi đố... lại bị ám ảnh bởi những con số chỉ tiêu thành tích: 100% - 99,99% - Hỡi ơi! Thời buổi này ai bảo chỉ có người cao tuổi mới mắc bệnh Alzheimer?

                  Vậy thì chuyển hết các cháu sang bệnh viện tâm thần Chợ Quán.

                  - E rằng bên đó cũng đã quá tải rồi.

                  - Thôi được. Trước mắt hãy nấu một nồi cháo đậu xanh cho các cháu ăn để bạt tà, giải độc bớt đi đã.

                  - Rồi sau đó thì sao, thưa bác sĩ?

                  Vị trưởng khoa nhìn các bệnh nhi, thở dài nói:

                  - Về lâu dài, bệnh viện Nhi Đồng chúng ta cần mở thêm một khoa gì đó chuyên trị các rối loạn tâm sinh lý liên quan đến chữ dục như: thể dục, đức dục, trí dục, công dân giáo dục và tính dục... Nói chung là những thứ bệnh xã hội do chạy theo thành tích ảo làm hư hỏng các thế hệ thiếu niên nhi đồng. Cần lắm chứ!

                  ST !
                  ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                  ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                  ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                  Comment


                  • #24
                    Tour Mạo Hiểm

                    Sau một tuần cùng đoàn khách nước ngoài du lịch theo "tour mạo hiểm", chiều nay, hướng dẫn viên Ba Tê đưa họ tới một nhà hàng, đặt tiệc để chia tay. Nhìn khách vào tiệc một cách uể oải, Ba Tê nâng ly gây khí thế.
                    - Nào, 100%! Chúc mừng chuyến đi thành công tốt đẹp.

                    Dứt lời hắn ngửa cổ làm một hơi, khi nhìn lại thấy ly của khách vẫn còn nguyên. Không khí của bữa tiệc có vẻ như không được như mong muốn. Ba Tê giả lả:

                    - Chuyến đi vừa rồi thật hồi hộp, thật ấn tượng phải không?

                    Gã thanh niên người Ý búng búng liên tục vào ly:

                    - Xin lỗi ông Ba Tê, cho phép tôi nói thẳng... "Tour mạo hiểm" của quý vị chán phèo! Chẳng có cảm giác mạnh gì cả!

                    Ba Tê ra vẻ ngạc nhiên:

                    - Ồ, sao lại thế được?!.. Nội chuyến đi vào rừng nguyên sinh với nhiều động vật hoang dã...

                    Một tiếng "xì..." phát ra, khỏi cần biết tiếng Y Pha Nho cũng hiểu gã người Ý muốn tỏ thái độ gì.

                    - Nguyên thủy... Hoang dã... Toàn tắc kè và chim. Lại còn có trang trại nuôi bò nữa chứ!... Chẳng bằng ở châu Phi, sư tử đi hàng bầy.

                    - Thế còn chuyến ra đảo Cá Mập?

                    Cả đoàn bỗng cười hô hố. Tay người Pháp xua tay cười ngặt nghẽo:

                    - Các bạn có nhớ cái đảo ấy không? Ha ha!.. Xin lỗi, đến con cá gầy cũng chẳng có nữa là...

                    Ba Tê bỗng nổi tự ái:

                    - Vậy là quý vị chưa biết đấy thôi, chuyến đi vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Công ty đã không cho thông báo tới quý vị những điều xảy ra, e rằng tất cả ngất đi mất. Chao ôi! Mỗi lần nhớ lại tôi còn sởn da gà...

                    Cả đoàn im bặt, trố mắt nhìn như dò hỏi... Ba Tê xuống giọng:

                    - Các bạn còn nhớ những chiếc môtô lượn qua lượn lại hôm khởi hành không?... Chúng đã sẵn sàng lao vào xe ta bất cứ lúc nào.

                    Tất cả lao xao, có người rú lên:

                    - Khủng bố?

                    Ba Tê trấn an:

                    - Không phải! Đất nước tôi hoàn toàn an toàn về mặt này, chẳng qua là bọn choai choai rảnh quá nên giải trí thôi mà. À! Còn nữa, cả nhóm người bặm trợn trên rừng nữa...

                    Bà lão Hà Lan chen vào:

                    - Cái nhóm mà ông bảo là người dân tộc chứ gì?

                    - Đúng rồi! Nhưng thực ra, chúng là... lâm tặc đấy!

                    Sau khi nghe giải thích tính chất của lâm tặc, cả đoàn có vẻ hồi hộp. Bà lão ngả người ra ghế hổn hển... Ba Tê đắc ý:

                    - Đêm hôm ấy về thị xã mình đi ăn thịt rừng, các bạn thấy thế nào?

                    Cả nhóm xuýt xoa chép miệng:

                    - Chà, tuyệt vời!... Rất tươi ngon...

                    Ba Tê cười nửa miệng:

                    - Đó là mối nguy hiểm lần ba... Nói thật nhé! Thịt những con thú đã được tẩm...

                    - Ma túy!? - Ai đó thốt lên hoảng hốt.

                    - Ồ không! Chỉ là... formol thôi!... Có gì đâu, chúng được chôn ở dưới đất cả tháng mới moi lên đấy!

                    Toàn bộ du khách nữ lăn đùng ra xỉu. Có người nôn thốc nôn tháo dù đã nuốt món ấy cả tuần lễ rồi. Riêng gã người Ý vẫn dửng dưng:

                    - Ăn thua gì!... Hồi đi Nam Mỹ tôi bị lạc, phải ăn cả giun dế ba ngày đấy.

                    Ba Tê bắt đầu nổi nóng:

                    - Còn chiếc xe tải gí sát khiến xe ta phải lao xuống ruộng, các bạn có nhớ không?

                    Những người chưa bị xỉu ồ lên:

                    - Nhớ chứ! Tay tài xế bất cẩn quá... đáng lẽ hắn phải phanh lại...

                    Ba Tê cười ruồi:

                    - Chúc mừng quý vị thoát hiểm lần thứ tư! Chiếc xe đó đã bị... đứt phanh!

                    Một số gã đàn ông ngã phịch xuống ghế, mồ hôi tuôn dầm dề trên trán. Ba Tê bồi tiếp:

                    - Chưa đâu, còn lần năm là chuyến qua sông bằng đò "3 không" đấy!

                    Tay người Mỹ lắp bắp:

                    - "3 không" là thế nào?

                    - Người lái không bằng! Đò không kiểm định! Cuối cùng là không có món đồ cứu sinh nào cả!

                    Phịch!... Giờ chỉ còn mỗi gã người Ý.

                    - Hiện nay, sự nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt... - Nhìn vẻ mặt "điếc không sợ súng" của hắn, Ba Tê nhếch mép tung đòn quyết định - Chúng ta đang ở trên tầng 10 của khách sạn...

                    - Xì! Ở New York tôi còn ở tầng 120 nữa là...

                    Ba Tê vòng ra đằng sau lưng gã, ghé vào tai, nói nhỏ:

                    - Nhưng tòa nhà này chỉ được cấp phép xây dựng có 3 tầng.

                    Quả nhiên sự thận trọng không bao giờ thừa. Ba Tê nhẹ nhàng đỡ gã người Ý nằm xuống ghế. Nhìn cả bọn ngất đi vì sợ hãi, chàng hướng dẫn viên cười khẩy:

                    - Thế mà cũng đòi mạo hiểm!... Hừm! Nếu họ biết rằng nhà này đã xây bít lối thoát hiểm để kinh doanh, lỡ mà cháy thì...

                    Nghĩ đến đây, Ba Tê cũng ớn lạnh và lăn đùng ra xỉu nốt.

                    ST !
                    ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                    ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                    ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                    Comment


                    • #25
                      Quý Vua

                      Ngày nảy ngày nay có một ông vua sinh được ba người con gái, tất cả đều xinh đẹp và học cao. Một hôm, vua họp cả triều đình lại, tuyên bố:
                      - Trẫm tuổi nhiều, tài cũng không phải lớn, nay đã tới lúc san sẻ trách nhiệm cho con cháu. Trẫm chỉ có ba mụn gái, theo các khanh, nên chọn ai?

                      Quần thần tâu:

                      - Bây giờ là thời buổi kinh tế thị trường, không còn tính thứ bậc như trước nữa. Bệ hạ nên kêu cả ba công chúa tới phỏng vấn, ai đạt yêu cầu sẽ cắt cử, bất tất phải theo lối cũ.

                      Vua y lời, vời các nàng tới. Cô chị đi xe "sờ - pây - xì", mặc áo hai dây, đeo điện thoại di động, rồ ga phanh gấp trước ngai vàng. Vua hỏi:

                      - Con gái thân yêu, con thương ta như thương gì?

                      Công chúa liếc quần thần, mở hộp trang điểm tô lại môi son, rồi leo lẻo:

                      - Thưa bệ hạ, con quý bệ hạ như xe hơi.

                      Vua đùng đùng nổi giận:

                      - Các loại xe lúc này lớp nhập lậu, lớp khai gian thuế, chạy ì xèo ngoài phố. Ví ta với thứ đó, chẳng khác gì coi ta như loại thiếu chứng từ gốc!

                      Vua bèn phạt công chúa lớn, không cho đi vũ trường hai tuần và bắt gội đầu bằng bột giặt.

                      Công chúa thứ hai mặc quần soọc "zin", gấu bị cá rỉa te tua, tay phải cầm điếu thuốc, tay trái xăm dòng chữ Tây Ban Nha "Một phút ăn chơi, bất cần thân thể", vừa ho vừa tới triều đình bằng xích lô. Vừa ló mặt, cô đã giục:

                      - Phụ vương có chuyện gì thì nói lẹ lên, con còn tụi bạn đang đợi.

                      Vua hấp tấp:

                      - Con thân yêu, con thương cha như thương gì?

                      Công chúa búng mẩu tàn thuốc cái vèo, xì mũi thật to, ho sù sụ, rồi cáu kỉnh:

                      - Có bi nhiêu mà lục vấn hoài. Con thương cha như thương tin nhanh bóng đá.

                      Vua đập bàn:

                      - Tin nhanh lúc này ra mười chết sáu, vừa không nhanh vừa có mấy mẩu xào đi xào lại. Yêu ta như vậy khác nào nói ta không theo kịp thị hiếu quần chúng.

                      Bèn phạt cấm chơi bida một đêm và phải ngủ phòng gắn hai máy lạnh cho rét thấu xương.

                      Công chúa út được gọi vào. Nàng được bồ chở tới trên chiếc môtô phân khối lớn, bận đồ thể thao, đeo ba lô có chiếc vợt tennis ló ra, tóc kiểu đuôi ngựa quấn dây vải sặc sỡ. Vốn nhanh nhẹn, chưa đợi nhà vua hỏi, nàng đã la lớn:

                      - Thưa phụ vương, con quý phụ vương như muối.

                      Vua buồn rầu bảo:

                      - Con ơi, ngày xưa vua Lear thấm thía câu nói đó lắm. Nhưng ngày nay, giá muối đang hạ khủng khiếp, so với năm ngoái, giá bây giờ chỉ còn có nửa. Người làm muối lo mất ăn, mất ngủ. Con quý ta như vậy cũng bằng hạ giá ta.

                      Nói rồi vua than thở với triều đình:

                      - Ba đứa đều vô duyên, vậy trông cậy vào ai đây?

                      Tả hữu thưa:

                      - Cô út tuy nhỏ nhưng đã sớm có bồ, chứng tỏ không phải kẻ xa rời văn minh đô thị. Thiên hạ có câu "Hết con còn rể", chi bằng bệ hạ cứ thử hỏi bồ cô ấy vài câu, nếu thấy được thì nhờ vả cũng đỡ lắm.

                      Vua khen phải, cho gọi chàng trai vào. Chàng đi lom khom, mông bé ngực nhỏ, dưới tua tủa 36 xương sườn, răng chĩa như nơm cá. Vua phán:

                      - Anh kia, anh quý ta như gì?

                      Chàng trai đáp:

                      - Dạ, tâu bệ hạ, như Viagra. Có nó, bệ hạ sẽ có thêm công chúa khác, nhất định truyền ngôi được.

                      ST !
                      ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                      ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                      ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                      Comment


                      • #26
                        Một Cửa Một Dấu

                        Tôi thực sự ngây ngất trước tấm biển "Ủng hộ cải cách hành chính, thực hiện một cửa, một dấu". Bên cạnh dòng chức là hình vẽ một lá bùa hai mươi cửa, ngoằn ngoèo lộn rồng lộn rắn, bỗng thông thống một con đường đi cái rẹt từ người dân đến vị chức sắc, cả hai mặt mày giống như vừa... trúng số độc đắc. Tôi muốn hô lên "muôn năm" cho đã!
                        Số là tôi có việc đến cửa quan. Chuyện rất ư là... vi mô: Tôi làm đơn xin xây nhà bếp đằng sau ngôi nhà tôi đang ở, trong chu vi đất của tôi, nhà và đất thuộc hương hoả, bằng khoán đầy đủ. Diện tích nhà bếp mười thước vuông.

                        Sơ khởi, tôi đi lấy giấy xác nhận của phường rằng tôi đúng là tôi, tôi còn sống nhăn, nhà tôi cũng là của tôi, tôi ngụ tại đây từ lúc lọt lòng mẹ, tức gần nửa thế kỷ. Tưởng gọn, ai dè phải vòng vo. Tại phường, cô đánh máy lạnh lùng báo rằng, ông chủ phường bận đi họp rút kinh nghiệm về quản lý khu cư dân đô thị, ông phó phường chở con đi học, tôi nên tìm ông thư ký phường. "Ra mấy tiệm cà phê mà kiếm", cô nói mà chẳng thèm ngó mặt tôi. Quanh trụ sở phường khá nhiều quán. Tìm mãi rồi cũng gặp ông thư ký, không phải tại quán cà phê mà quán bia hơi. Ông hẹn tôi chiều đến phường.

                        Khi tôi đến, ông thư ký vắng mặt, nên tôi gặp ông phó phường. Tôi lột mũ, bắt đầu báo bẩm. Ông ngắt ngang: "Này, tôi là phó chủ tịch phường, không được nói tắt thành phó phường...".

                        Tôi cười mím chi cọp, xin lỗi.

                        - Sao không có sổ đăng ký hộ khẩu? - Ông phó chủ tịch hỏi.

                        Tôi vội vã chạy xe về nhà lấy sổ hộ khẩu, trở lại thì... hết giờ làm việc, đành chờ hôm sau.

                        Hôm sau, ông chủ phường - xin lỗi - chủ tịch phường nhận tờ khai của tôi, kèm sổ gia đình. Ông nổi quạu: "Làm như tụi tui quan liêu vậy, ông ngụ trong phường này ai mà không biết, đưa sổ hộ khẩu làm chi?".

                        Tưởng đã xuôi, ai dè ông hỏi: "Đây là nhà riêng của ông, giấy chủ quyền đâu?".

                        Lại về nhà, và khi trở lại, phường vừa nghỉ trưa. Chiều đến, ỷ y lời ông chủ tịch, không mang sổ hộ khẩu, tôi bị ông thư ký cự, lại quay về lấy và lại...

                        Mất hai ngày, cuối cùng tôi cũng xin được cái giấy gồm vẻn vẹn một câu: Chứng nhận ông Nguyễn Văn Mít ngụ tại khóm Y, khu phố X, phường Z, số nhà A trên C, đường B...

                        Lên quận. Cơ ngơi của quận không lấy gì làm "vĩ mô" cho lắm, song Phòng Quản lý Nhà đất lại lắm cửa vào, dù trong phòng bàn nọ kê khít rịt bàn kia.

                        Ông thứ nhất sồn sồn gầy nhom, vừa xem hồ sơ, vừa nghe tôi báo bẩm. Ông gật đầu rồi chỉ bàn kế bên. Ông nói: "Tôi lo tổng quát, vụ sửa nhà thuộc ông kia. Đồng ý về nguyên tắc cho ông xây bếp", rồi ký tên và đóng dấu.

                        Ông kia khá trẻ, dáng vận động viên, vẫn đòi tôi báo bẩm dù đã nghe trình bày rồi. Ông phán: "Tôi lo việc sửa nhà tổng quát, ông kìa giải quyết cho ông". Ông cũng ký cho phép một cách tổng quát, có đóng dấu hẳn hoi. Tôi xê qua bàn kế, lại báo bẩm với ông kìa. Ông kìa - mang kính lão nhưng người cực kỳ phương phi, đặc biệt là cái bụng - bảo: "Tôi lo sửa nhà cấp quận, còn nhà ông thuộc cấp phường, bà đó lo". Bàn này không ký tên đóng dấu. Lại xê qua bàn bà đó, một phụ nữ khó đoán tuổi, mặt mũi khó đăm đăm. Bà đọc các giấy tờ của tôi khá lâu, đòi xem luôn chứng minh nhân dân. Rồi bà nói với giọng... tủ lạnh: "Hồ sơ ông còn thiếu một cái quan trọng: không có bản vẽ căn bếp!".

                        Hụt hơi, tôi thều thào: "Một căn bếp trệt, mười thước vuông đâu cần bản vẽ".

                        Bà trừng mắt: "Không có bản vẽ thiết kế, phòng không ký giấy phép".

                        Tức mình, đêm đó tôi ngồi vẽ. Hôm sau tôi mang bản vẽ lại phòng. Liếc bản vẽ "tự tạo" của tôi, bà đó lắc đầu: "Phải có chữ ký và dấu của tổ thiết kế...".

                        Tổ thiết kế ngồi cách bàn của bà đó chưa tới ba bước. Ông tổ vừa nhổ râu cằm, vừa bảo: "Lấy giấy phép đi, rồi tôi vẽ cho; tôi vẽ chứ không phải ông, ông vẽ chẳng theo quy cách nào cả...".

                        Tôi quay lại bà đó.

                        - Có bản vẽ, tôi mới cho phép - Bà vừa đọc một hồ sơ khác, vừa trả lời.

                        - Có giấy phép, tôi mới vẽ - Ông tổ tiếp tục nhổ râu.

                        Chợt trí thông minh của tôi loé lên. Tôi bèn mời ông tổ ra ngoài làm một cữ cà phê, tặng một bao ba số 5. Trở vào, ông tổ tuy chê bản vẽ của tôi sai quy cách, kỹ thuật, vẫn ký tên, đóng dấu liền. Tất nhiên, tôi phải nộp tiền bản vẽ.

                        Và, thật là một buổi sáng hạnh phúc - tất cả, sau cữ cà phê - được giải quyết không quá năm phút.

                        Hai năm sau, tôi định bán căn nhà lấy tiền ra ngoại ô sản xuất. Được tấm biển "một cửa một dấu" khích lệ, tôi hăm hở trở lại phòng với đủ giấy má. Vào "một cửa", tôi thấy có sự thay đổi - các bàn lẻ dồn lại một bàn to. Nhưng vẫn những gương mặt ngày nào: ông sồn sồn, ông dáng vận động viên, ông đeo kính lão, bà đó và ông tổ. Bây giờ, ông dáng vận động viên ngồi sau tấm bảng trưởng phòng.

                        Mọi việc diễn ra trôi chảy, nghĩa là từng người trong phòng tiếp tôi, nghe tôi, không ai ký tên đóng dấu vào đơn xin bán nhà của tôi. Đi lên đi xuống cả tháng trời, tôi đâm nản. Vào một cửa, song vẫn phải rẽ qua nhiều người, còn cái dấu thì vẫn chưa chịu đóng.

                        Một lần, tôi thắc mắc hỏi ông sồn sồn tại sao vẫn như xưa, ông ta tủm tỉm: "Thế sắm chúng tôi, phát cho cái ghế mà chỉ thu lại cái dấu thì không như xưa làm sao được!".

                        Ông tổ rỉ tai tôi: "Năm trước, ông cất một cái bếp, một cữ cà phê là đủ, bây giờ ông bán ngôi nhà cả trăm cây... Hì, hì...".

                        Tôi đâu có tối dạ, nên nhờ ông mách nước... Chuyện nhanh chóng giống như vụ bản vẽ căn bếp của tôi.

                        Xong việc tôi than: "Vậy mà cũng gọi là một cửa, một dấu...".

                        Ông tổ cười: "Chẳng một cửa, một dấu là gì? Một cửa - cửa hậu. Một dấu - dấu của phu nhân trưởng phòng..."

                        ST !
                        ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                        ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                        ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                        Comment


                        • #27
                          Thiên Tài Cũng Phải Bỏ Chạy

                          Anh ta là một chuyên gia đặt vòng hạn chế sinh đẻ giỏi nhất thế giới. Không chỉ đặt vòng cho con người, anh còn nghiên cứu chế tạo và đặt vòng cho cả loài vật. Anh ta trở thành tiến sĩ y khoa với luận án có một không hai trên đời: "Những phương pháp đặt vòng cho động vật có vú và không có vú nhằm hạn chế sự sinh sản của các loài không có ích trên trái đất".
                          Anh ta tài giỏi đến mức độ chế tạo ra những chiếc vòng không dùng để đặt nơi... thường đặt mà vẫn hạn chế được sự sinh sản quá xá của con người. Ví dụ, anh ta từng chế ra một chiếc vòng đặt nơi... tai của phụ nữ để họ không nghe những lời đường mật của đám Sở Khanh. Ấy thế mà loại vòng này hạn chế được biết bao nhiêu đứa trẻ ra đời ngoài ý muốn. Đối với phụ nữ bị dị ứng khi có vật lạ vào tai thì anh ta chế tạo ra một loại vòng để họ đặt vào... mũi. Loại vòng này sẽ chuyển đổi mùi bia rượu thành mùi hố xí tập thể. Và thế là các bà chạy dài khi các đấng ông chồng từ quán bia về nhà với ý đồ làm chuyện ấy với sự trợ lực của thần men. Loại vòng này là một sự thành công vĩ đại của anh ta. Theo một điều tra xã hội thì đến 80% đàn ông nước ta có mùi hố xí khi đứng trước những phụ nữ được đặt loại vòng này. Còn nếu phụ nữ nào bị vẹo vách ngăn mũi không thể đặt được vòng... thối thì anh ta chế cho họ một loại vòng khác, có hình dạng như chiếc nhẫn và được đeo vào tay. Anh ta hoàn toàn bí mật về nguyên tắc hoạt động của chiếc vòng nhưng hình như nó có liên quan đến việc phát điện. Bạn đã bao giờ bị điện giật chưa? Nếu đã, hẳn bạn cũng biết vì sao chiếc vòng này hạn chế sinh đẻ tốt đến thế!

                          Không những anh ta chế tạo vòng cho đàn bà mà còn chế tạo vòng cho đàn ông. Đàn ông không được đặt vòng ở mũi, không được đặt vòng ở tai mà được đặt ở... mắt. Một loại vòng giống như kính áp tròng giúp cho người được đặt chỉ thấy vợ mình đẹp, còn vợ hàng xóm thì xấu. Loại vòng này hạn chế những cuộc ngoại tình và dĩ nhiên cả những đứa trẻ ra đời sau đó.

                          Chuột là loài vật anh ta ghét nhất trên đời này. Ác thay, chúng lại sinh đẻ theo cấp số nhân. Anh quyết tâm tiêu diệt loài chuột bằng cách đặt vòng cho chúng. Vòng cho loài chuột được anh ta chế tạo giống như hạt đậu để chúng tự ăn vào bụng. Vào tới nơi, vòng hạt đậu sẽ liên tục phát ra tiếng kêu của... mèo. Có anh chàng chuột đực nào dám đến gần một cô nàng chuột cái - dù là chuột hoa khôi - để giở trò trăng hoa khi cô ta luôn phát ra tiếng... meo meo?!

                          Phát huy thành công khi đặt vòng cho chuột, anh ta tiến tới đặt vòng cho các loài có hại như gián, mối, ruồi, muỗi... Những công trình đó đã mang lại cho anh cả tiền bạc và tăm tiếng. Báo chí gọi anh là vua vòng, thậm chí có tờ còn tôn vinh anh là thiên tài... vòng. Nhà anh ta nườm nượp khách tới đặt vòng. Có lần cao hứng, anh tuyên bố: "Với tôi, không có loại vòng nào là không thể làm được".

                          Lời tuyên bố đã khiến anh trở thành người nói dóc kể từ khi tiếp một khách hàng. Sáng sớm, vị khách ấy đã bấm chuông nhà anh với vẻ mặt quá đau khổ. Anh ta mời vào nhà và hỏi:

                          - Ông cần gì?

                          Khách trả lời:

                          - Tôi đến để nhờ ông đặt vòng.

                          - Đặt cho anh à?

                          - Không!

                          - Hay là cho vợ anh?

                          - Không!

                          - Đặt cho lũ chuột nhà anh à?

                          - Không!

                          - Thế đặt cho ai?

                          Vị khách yên lặng móc ra một tờ giấy có đóng dấu đỏ chói và nói bằng giọng hết sức thiểu não:

                          - Tôi muốn đặt vòng cho tờ giấy này.

                          Anh ta trố mắt ngạc nhiên và giành lấy tờ giấy trên tay khách:

                          - Đây là giấy phép kinh doanh của anh mà?

                          - Vâng! Tôi muốn anh đặt vòng cho tờ giấy phép mẹ này để nó đừng đẻ ra những tờ giấy phép... con, giấy phép... cháu. Ông ráng giúp tôi nhé. Bao nhiêu tiền cũng được.

                          ST !
                          ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                          ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                          ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                          Comment


                          • #28
                            Một Điều Ước...

                            Buổi sáng tờ mờ sương. Hai anh em Tí, Tèo giúp tía má dọn hàng ra chợ. Tí hỏi Tèo:
                            - Tèo. Nếu Tiên bà cho mầy một điều ước. Mầy sẽ ước gì?

                            - Em ước có những tháng ngày nhàn hạ, cắp sách đến trường. Còn anh?

                            - Tao có ước muốn theo người xưa... Nhưng khó... khó...

                            - Anh ước điều gì theo người xưa?

                            - Tao ước... tao ước...

                            - Ước gì anh Hai?

                            - Tao ước một mai ngự trị trong hoàng cung. Giữa trăm ngàn cung phi mỹ nữ, Tao vẫn vững lòng, vững... sức lo việc núi sông!

                            Thím Năm Sao trong nhà đi ra trước sân nghe thấu chuyện... thúc dục:

                            - Thôi đi hai ông tía non! giúp má một tay dọn hàng cho sớm.

                            Ông Năm Sao ngồi hút thuốc, uống trà sớm nơi nhà trước bắt mén ghẹo vợ:

                            - Còn tui. Tui mong muốn buôn bán mau hết ngày. Đêm đến, tôi một mình ra... Phố...

                            - Ông chỉ khéo... Rùm! Ông lo giúp tui một tay dọn hàng cho mau. Trời đã sắp trưa!

                            - Má Tí Tèo có ước muốn gì không?

                            Ông Năm Sao cười cười hỏi vợ.

                            - Có. Tui cũng ước một điều...

                            - Má tụi nhỏ ước điều gì?

                            - Trút gánh... nợ đời! Trở lại... thời con gái!

                            Ông Năm sao!!!

                            ST !
                            ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                            ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                            ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                            Comment


                            • #29
                              So Sánh

                              Đúng là cống rãnh mà cũng đòi sóng sánh với đại dương, kênh mương thì làm sao có thể tương đương được với bể nước, ngõ ngách mà cứ đòi lách cách với mặt đường, phấn cứ đòi bì với vôi, xôi cứ đòi bì với cơm nếp, bếp dấu cứ đòi đương đầu với bếp ga, mà cứt trâu hạng 3 cứ ngỡ mình là socola hạng nhất...!


                              LÝ LUẬN


                              Tại trạm bơm xăng, một chú nọ trong lúc chờ bơm xăng cứ gãi gãi mãi vào cái mũ bảo hiểm trên đầu. Cô gái bơm xăng tò mò: - Anh làm sao thế? - Có sao đâu? Tôi ngứa đầu ấy mà. - Vậy sao anh không bỏ mũ bảo hiểm ra mà gãi đầu? - Cô này lạ chửa? - chú nọ liền cáu - Vậy giả sử cô ngứa mông thì có... cởi quần ra gãi không?

                              DŨNG CẢM

                              Ba vị tướng, một người N, một người T và một người M đang ba hoa về sự dũng cảm của quân đội của họ.
                              Vị tướng N nói; "Quân đội của tôi rất kỷ luật và sẵn sàng chết theo mệnh lệnh của cấp chỉ huy:. Ông đưa một trung đội vào căn phòng rồi ném một sợi lông gà lên cao và bảo:

                              - Khi nào sợi lông kia chạm đất thì các anh phải lấy súng bắn vào đầu mình!

                              Vài giây trôi qua, trong phòng đồng loạt có tiếng súng; mở cửa ra, toàn trung đội đã chết.

                              Vị tướng T cũng đưa một trung đội vào một căn phòng và ném một sợi lông gà lên cao. Chỉ vài giây, cả trung đội cũng chết.

                              Đến lượt một trung đội M vào phòng và vị tướng M cũng ném một sợi lông gà lên cao. 30 giây trôi qua, không có tiếng súng. 10 phút trôi qua, vẫn không có tiếng súng. Ba vị tướng hết sức ngạc nhiên mở cửa phòng vào. Cả trung đội đang năm ngửa trên sàn và thi nhau thổi để giữ cho sợi lông không rớt xuống đất.

                              ST !
                              ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                              ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                              ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                              Comment


                              • #30
                                Ngụy Biện

                                Tại sao tôi không bỏ được bia, rượu? Đã rất nhiều lần tôi muốn bỏ rượu và bia, nhưng tôi lại cảm thấy xấu hổ. Mỗi lần nhìn ly bia, tôi lại nghĩ về những người công nhân cực khổ đã làm ra nó. Họ đều có vợ con phải chăm sóc, con cái họ đều có những giấc mơ phải thực hiện. Nếu tôi không uống, có thể họ sẽ mất việc và những giấc mơ của con họ sẽ mãi tan biến. Tôi không thể ích kỷ chỉ lo cho sức khỏe của mình. Tôi uống để biến giấc mơ của rất nhiều người thành sự thật. Đừng vì lợi ích của mình mà làm ảnh hưởng đến những ngườii khác...Nào cạn ly... zo.....zo.)


                                KINH NGHIỆM CHO CÁC QUÝ ÔNG

                                Hôm nọ, mình uống bia với bạn ,nhưng uống không nhiều, trên đường về mình nghĩ được một ý tưởng... Về đến nhà, mình giả vờ say, vợ chưa bao giờ thấy mình say tệ như thế, chạy ra đỡ mình. Mình vả cho cô ấy một cái (nhẹ thôi, nhưng cũng đủ đỏ má) và đẩy ra, quát: "Cô là đứa nào, ngòai vợ tôi ra, chưa có đứa con gái nào đụng được vào người tôi nghe chưa". Và mình lỉnh luôn vào buồng lăn ra ngủ, sau dậy ăn cơm. Lạ lắm, thấy mình dậy, vợ ngoan ngoãn dọn cơm, lấy ghế ngồi ngắm mình ăn mà mặt lại rạng rỡ lạ, lại còn tủm tỉm cười. Hic, mình thì trả thù được mà vợ mình lại sướng

                                ST !
                                ** Đừng khi nào cười kẻ đau khổ và đôi khi nên đau khổ với kẻ đã cười.

                                ** Khi người ta nói xấu bạn , nếu đúng bạn hãy sửa mình. Nếu sai bạn hãy mỉm cười.

                                ** Khi thất bại nên soi gương để đừng nhăn nhó. Khi thành công càng nên soi gương để thấy bản mặt hợm hĩnh.

                                Comment

                                Working...
                                X